Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
404
Tối hôm đó tôi đã mất ngủ, trong tâm trí cứ phảng phất gương mặt của anh, tôi cố nhịn nỗi đau mãnh liệt trong lòng, mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi lúc nửa khuya.
Lúc Lục Diễn Trạch liên hệ lại với tôi, đã là một tuần sau đó kể từ lần gặp ngẫu nhiên ấy.
Anh nói là phải đi công tác nơi xa một tháng, khách sáo hỏi tôi rằng có thể giúp trông chừng đứa nhỏ không, một tháng đó anh sẽ không xuất hiện trong nhà.
Tôi từ chối anh, và nói rằng việc học hiện tại rất bận rộn, nhờ anh đi tìm người thích hợp hơn.
Anh không lên tiếng nói lời nào nữa.
Sau khi cúp máy tôi hơi hối hận, thật ra tôi rất mong anh ấy có thể mở miệng giữ tôi lại, có lẽ tôi thật sự sẽ đồng ý với anh.
Có lẽ con người ta đều có thói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi vẫn nhớ anh, rất nhớ anh, nhất là sau lần gặp ngẫu nhiên vào tuần trước, mỗi khi đêm tối cô đơn ập tới, trong lòng cứ cảm thấy không cam tâm.
Tôi rất hay tự dối lòng và nghĩ rằng, nếu tôi không ra đi như vậy, có lẽ kết cục của tôi và anh ấy sẽ khác …
Ý nghĩ này, cứ không ngừng giày vò tôi, khiến tôi luôn ảo tưởng ra tất cả các khả năng còn có thể xảy ra giữa tôi và anh ấy.
Nói cho cùng, cố gắng bao nhiêu lâu tôi vẫn không buông bỏ được, vừa gặp được anh, vừa nghe thấy giọng nói của anh, tôi liền trở về nguyên dạng.
Không biết có phải là do ngày đêm mong nhớ hay không, mà lúc gần rạng sáng, lúc tôi đang ngủ mơ màng, đã bắt được cuộc gọi của Lục Diễn Trạch.
Tôi chần chừ chốc lát mới bắt máy, giọng nói của anh trong điện thoại nghe có hơi khàn.
“Em có thể ra ngoài không?” Lục Diễn Trạch nói, “Tôi đang đợi em ngoài cổng trường.”
Tôi leo xuống giường và thay bộ đồ ngủ ra, ngay đến tóc còn chưa kịp chải, nhanh chân xông ra ngoài cổng trường ngay thời điểm trường chuẩn bị đóng cửa.
Vừa ngẩn đầu lên là thấy xe của Lục Diễn Trạch, anh đang đứng hút thuốc bên cạnh chiếc xe, tia sáng từ ngòi thuốc trên tay anh lấp lóe trong bóng tối.
Anh mặc trên người quần jeans và áo khoác, so với bộ đồ vest chuyên dụng cho những người thành công mà lúc trước anh mặc, tối nay anh trông trẻ hẳn ra, tóc cũng dài ra một ít, lúc nhìn thấy tôi, anh nhướng mày cười, nụ cười đó rất họa nước hại dân.
Tôi ngẩn người nhìn anh, rồi bị anh lôi lên xe.
Xe lăn bánh trên con đường dưới màn đêm tối, đèn đường đang lùi dần về phía sau, tựa như những chuỗi hạt đang thụt lùi.
“Anh tìm tôi làm gì?”
Tôi ngồi trên xe rất lâu sau mới nhớ tới câu hỏi này.
Anh ấy dường như vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời câu hỏi này như thế nào, lúng túng ho một tiếng, duỗi tay nhấn nút bật nhạc lên.
Trong xe nhanh chóng được lắp đầy bởi tiếng nhạc, có vẻ như bớt ngượng ngùng hơn.
Anh vừa lái xe, vừa hỏi tôi:
“Ăn khuya không?”
“Anh tìm tôi khuya như vậy chỉ là để ăn khuya thôi sao?”
“Ừ.”
Tôi nhìn anh, anh dường như phát giác ra điều gì đó, đưa tay xoa trán nói:
“Ăn xong tôi sẽ đưa em về.”
Anh nói câu này, ngỡ như muốn chứng minh rằng anh không có ý đồ gì với tôi.
Nhưng tôi buộc lòng phải lên tiếng nhắc nhở:
“Sau mười hai giờ đêm trường cấm ra vào.”
“Vậy sao?”
Anh lại rơi vào bầu không khí yên lặng tới ngượng ngùng.
“Không sao, lát anh có thể đưa tôi về nhà mẹ tôi.”
Anh ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Sau khi ăn một ít đồ ăn, lúc đưa tôi về nhà, tôi phát hiện ra anh ấy đi sai đường, càng đi càng xa.
“Không phải đi đường này, anh vòng ngược lại.” Nhìn bóng cây tối mù mờ ngoài cửa sổ, tôi nghĩ anh cố tình đi sai, tôi có hơi tức giận.
“Không đi về được không?” Anh đã dừng xe lại, tắt máy, tắt đèn, tay nhấn trên đôi vai tôi.
Tối hôm đó tôi đã mất ngủ, trong tâm trí cứ phảng phất gương mặt của anh, tôi cố nhịn nỗi đau mãnh liệt trong lòng, mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi lúc nửa khuya.
Lúc Lục Diễn Trạch liên hệ lại với tôi, đã là một tuần sau đó kể từ lần gặp ngẫu nhiên ấy.
Anh nói là phải đi công tác nơi xa một tháng, khách sáo hỏi tôi rằng có thể giúp trông chừng đứa nhỏ không, một tháng đó anh sẽ không xuất hiện trong nhà.
Tôi từ chối anh, và nói rằng việc học hiện tại rất bận rộn, nhờ anh đi tìm người thích hợp hơn.
Anh không lên tiếng nói lời nào nữa.
Sau khi cúp máy tôi hơi hối hận, thật ra tôi rất mong anh ấy có thể mở miệng giữ tôi lại, có lẽ tôi thật sự sẽ đồng ý với anh.
Có lẽ con người ta đều có thói chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tôi vẫn nhớ anh, rất nhớ anh, nhất là sau lần gặp ngẫu nhiên vào tuần trước, mỗi khi đêm tối cô đơn ập tới, trong lòng cứ cảm thấy không cam tâm.
Tôi rất hay tự dối lòng và nghĩ rằng, nếu tôi không ra đi như vậy, có lẽ kết cục của tôi và anh ấy sẽ khác …
Ý nghĩ này, cứ không ngừng giày vò tôi, khiến tôi luôn ảo tưởng ra tất cả các khả năng còn có thể xảy ra giữa tôi và anh ấy.
Nói cho cùng, cố gắng bao nhiêu lâu tôi vẫn không buông bỏ được, vừa gặp được anh, vừa nghe thấy giọng nói của anh, tôi liền trở về nguyên dạng.
Không biết có phải là do ngày đêm mong nhớ hay không, mà lúc gần rạng sáng, lúc tôi đang ngủ mơ màng, đã bắt được cuộc gọi của Lục Diễn Trạch.
Tôi chần chừ chốc lát mới bắt máy, giọng nói của anh trong điện thoại nghe có hơi khàn.
“Em có thể ra ngoài không?” Lục Diễn Trạch nói, “Tôi đang đợi em ngoài cổng trường.”
Tôi leo xuống giường và thay bộ đồ ngủ ra, ngay đến tóc còn chưa kịp chải, nhanh chân xông ra ngoài cổng trường ngay thời điểm trường chuẩn bị đóng cửa.
Vừa ngẩn đầu lên là thấy xe của Lục Diễn Trạch, anh đang đứng hút thuốc bên cạnh chiếc xe, tia sáng từ ngòi thuốc trên tay anh lấp lóe trong bóng tối.
Anh mặc trên người quần jeans và áo khoác, so với bộ đồ vest chuyên dụng cho những người thành công mà lúc trước anh mặc, tối nay anh trông trẻ hẳn ra, tóc cũng dài ra một ít, lúc nhìn thấy tôi, anh nhướng mày cười, nụ cười đó rất họa nước hại dân.
Tôi ngẩn người nhìn anh, rồi bị anh lôi lên xe.
Xe lăn bánh trên con đường dưới màn đêm tối, đèn đường đang lùi dần về phía sau, tựa như những chuỗi hạt đang thụt lùi.
“Anh tìm tôi làm gì?”
Tôi ngồi trên xe rất lâu sau mới nhớ tới câu hỏi này.
Anh ấy dường như vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời câu hỏi này như thế nào, lúng túng ho một tiếng, duỗi tay nhấn nút bật nhạc lên.
Trong xe nhanh chóng được lắp đầy bởi tiếng nhạc, có vẻ như bớt ngượng ngùng hơn.
Anh vừa lái xe, vừa hỏi tôi:
“Ăn khuya không?”
“Anh tìm tôi khuya như vậy chỉ là để ăn khuya thôi sao?”
“Ừ.”
Tôi nhìn anh, anh dường như phát giác ra điều gì đó, đưa tay xoa trán nói:
“Ăn xong tôi sẽ đưa em về.”
Anh nói câu này, ngỡ như muốn chứng minh rằng anh không có ý đồ gì với tôi.
Nhưng tôi buộc lòng phải lên tiếng nhắc nhở:
“Sau mười hai giờ đêm trường cấm ra vào.”
“Vậy sao?”
Anh lại rơi vào bầu không khí yên lặng tới ngượng ngùng.
“Không sao, lát anh có thể đưa tôi về nhà mẹ tôi.”
Anh ừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Sau khi ăn một ít đồ ăn, lúc đưa tôi về nhà, tôi phát hiện ra anh ấy đi sai đường, càng đi càng xa.
“Không phải đi đường này, anh vòng ngược lại.” Nhìn bóng cây tối mù mờ ngoài cửa sổ, tôi nghĩ anh cố tình đi sai, tôi có hơi tức giận.
“Không đi về được không?” Anh đã dừng xe lại, tắt máy, tắt đèn, tay nhấn trên đôi vai tôi.