Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
4113
"Tiểu Kiều, không ngờ con tài giỏi như vậy, chỉ một đêm là đã khiến Lục Lập Tiêu ngưng việc tấn công Kiều thị! Không uổng công Kiều gia chúng ta nuôi cô bấy lâu nay, không tôi uổng công nuôi dưỡng huấn luyện cô bao nhiêu năm qua!”
Lắng nghe âm điệu khêu khích và khinh bỉ của Hồ Tuyết Liên bên đầu kia điện thoại, bàn tay cầm điện thoại của Kiều Hy càng siết chặt hơn.
Cô mặt tái mét, đôi mắt lóe lên sự bất bình và tức giận, nhưng lời nói vẫn giữ giọng điệu nhút nhát: "dì Liên, điều dì kêu con làm con đã làm rồi, không có việc gì khác con cúp máy nhe, một lát con còn hai tiết học nữa!"
"Chờ đã, tối nay nhà mình có tiệc, con với Lục tổng đến ăn cùng cả nhà nhé! Lúc trước vì việc của chị ba con, chúng ta đã đắt tội Lục gia, bị Lục gia tấn công đến bị tổn thất nặng nề, bây giờ nhân cơ hội làm hòa với anh ta!”
"Nhưng Lục ... Anh ấy thường rất bận, con không biết có gặp được anh ấy không!” Kiều Hy cảm thấy khó khăn.
"Vậy con tìm cách gặp anh ta. Con có thể khiến anh ta ngưng tấn công Kiều gia rồi thì hẹn anh ta về ăn bữa cơm thì có gì khó đâu? Tiểu Kiều, đừng tưởng bây giờ con hết nhiệm vụ rồi. Công ty của ba con khoảng thời gian này bị tấn công đã tổn thất hết mười tỷ, sự phát triển sau này còn phải dựa vào Lục thị, con phải chăm sóc chu đáo cho Lục Lập Tiêu, giành tình thương của anh ta, nghe chưa?”
"Con ... con biết rồi!"
"Ngoan, vậy mới là đứa con nuôi tốt của dì! Lục già là nhà giàu bậc nhất Nam Thành, được đưa đến đó tốt hơn theo người cha vô dụng kia của con? Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, dì đảm bảo sau này con được ăn ngon mặt đẹp, thoát khỏi số phận làm người hầu! "
Không muốn thì sao?
Dù sao thì từ nhỏ Kiều Hy đã hiểu rõ, từ giây phút được nhận vào cửa Kiều gia, cô đã không thể tránh khỏi thân phận làm một quân cờ, con rối cho người khác lợi dụng, khống chế.
Thầy bói nói rằng cô có mệnh thiên sát, định sẵn sẽ khắc thân, khắc phu nên ba mẹ ruột cô đã bán cô đi với giá hai ngàn tệ.
Lại có thầy bói khác nói rằng cô có mệnh khư kiếp, có thể vượng tài, hưng gia môn, nên Kiều gia đã mua cô về với mục đích trừ ta, chắn ma cho chính những đứa con gái của mình!
Dù sao, số phận của Kiều Hy cũng chưa bao giờ là của riêng mình!
Vì vậy, cô mới cố gắng kiếm thật nhiều tiền để trốn thoát khỏi đây ...
Hai tiết học cuối cũng không học được bao nhiêu, Kiều Hy giờ chỉ nghĩ đến nhiệm vụ mà bà Kiều giao cho cô. Lục Lập Tiêu dữ như vậy, lại tinh tường như vậy, nếu không phải bất đắt dĩ cô thật sự không muốn đi gặp anh ta, đừng nói tới chuyện mời anh ta về nhà họ Kiều ăn cơm!
Đi bộ trên sân trường với một cái cặp sách, cô đang lo lắng, đột nhiên bị chắn đường bởi một người con trai.
"Tiểu Kiều, sao em không nghe điện thoại của anh?"
Tiều Kiều ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, đôi mắt lóe lên sự nóng nãy: "Hàn Gia Lạc, tui với anh đã chia tay rồi mà!".
"Anh không đồng ý! Tiểu Kiều, em không nói trực tiếp với anh mà chỉ gởi tin nhắn vội vàng như vậy, cũng không nghe điện thoại của anh nghe anh giải thích, là tại sao?"
"Anh nói tại sao? Anh làm qua việc gì, anh không rõ hả? "
Kiều Hy liếc anh ta một cái, ở đây không có ai khác, sự khinh bỉ trong mắt cô không cần che giấu!
"Vì việc giữa anh với Lục Mộng Tình sao? Hay là em trách anh không đến Lục gia gặp em vào hôm đó như đã hẹn trước, trách anh không mang em khỏi nanh vuốt của người đàn ông đó?”
"Tiểu Kiều, không ngờ con tài giỏi như vậy, chỉ một đêm là đã khiến Lục Lập Tiêu ngưng việc tấn công Kiều thị! Không uổng công Kiều gia chúng ta nuôi cô bấy lâu nay, không tôi uổng công nuôi dưỡng huấn luyện cô bao nhiêu năm qua!”
Lắng nghe âm điệu khêu khích và khinh bỉ của Hồ Tuyết Liên bên đầu kia điện thoại, bàn tay cầm điện thoại của Kiều Hy càng siết chặt hơn.
Cô mặt tái mét, đôi mắt lóe lên sự bất bình và tức giận, nhưng lời nói vẫn giữ giọng điệu nhút nhát: "dì Liên, điều dì kêu con làm con đã làm rồi, không có việc gì khác con cúp máy nhe, một lát con còn hai tiết học nữa!"
"Chờ đã, tối nay nhà mình có tiệc, con với Lục tổng đến ăn cùng cả nhà nhé! Lúc trước vì việc của chị ba con, chúng ta đã đắt tội Lục gia, bị Lục gia tấn công đến bị tổn thất nặng nề, bây giờ nhân cơ hội làm hòa với anh ta!”
"Nhưng Lục ... Anh ấy thường rất bận, con không biết có gặp được anh ấy không!” Kiều Hy cảm thấy khó khăn.
"Vậy con tìm cách gặp anh ta. Con có thể khiến anh ta ngưng tấn công Kiều gia rồi thì hẹn anh ta về ăn bữa cơm thì có gì khó đâu? Tiểu Kiều, đừng tưởng bây giờ con hết nhiệm vụ rồi. Công ty của ba con khoảng thời gian này bị tấn công đã tổn thất hết mười tỷ, sự phát triển sau này còn phải dựa vào Lục thị, con phải chăm sóc chu đáo cho Lục Lập Tiêu, giành tình thương của anh ta, nghe chưa?”
"Con ... con biết rồi!"
"Ngoan, vậy mới là đứa con nuôi tốt của dì! Lục già là nhà giàu bậc nhất Nam Thành, được đưa đến đó tốt hơn theo người cha vô dụng kia của con? Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, dì đảm bảo sau này con được ăn ngon mặt đẹp, thoát khỏi số phận làm người hầu! "
Không muốn thì sao?
Dù sao thì từ nhỏ Kiều Hy đã hiểu rõ, từ giây phút được nhận vào cửa Kiều gia, cô đã không thể tránh khỏi thân phận làm một quân cờ, con rối cho người khác lợi dụng, khống chế.
Thầy bói nói rằng cô có mệnh thiên sát, định sẵn sẽ khắc thân, khắc phu nên ba mẹ ruột cô đã bán cô đi với giá hai ngàn tệ.
Lại có thầy bói khác nói rằng cô có mệnh khư kiếp, có thể vượng tài, hưng gia môn, nên Kiều gia đã mua cô về với mục đích trừ ta, chắn ma cho chính những đứa con gái của mình!
Dù sao, số phận của Kiều Hy cũng chưa bao giờ là của riêng mình!
Vì vậy, cô mới cố gắng kiếm thật nhiều tiền để trốn thoát khỏi đây ...
Hai tiết học cuối cũng không học được bao nhiêu, Kiều Hy giờ chỉ nghĩ đến nhiệm vụ mà bà Kiều giao cho cô. Lục Lập Tiêu dữ như vậy, lại tinh tường như vậy, nếu không phải bất đắt dĩ cô thật sự không muốn đi gặp anh ta, đừng nói tới chuyện mời anh ta về nhà họ Kiều ăn cơm!
Đi bộ trên sân trường với một cái cặp sách, cô đang lo lắng, đột nhiên bị chắn đường bởi một người con trai.
"Tiểu Kiều, sao em không nghe điện thoại của anh?"
Tiều Kiều ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, đôi mắt lóe lên sự nóng nãy: "Hàn Gia Lạc, tui với anh đã chia tay rồi mà!".
"Anh không đồng ý! Tiểu Kiều, em không nói trực tiếp với anh mà chỉ gởi tin nhắn vội vàng như vậy, cũng không nghe điện thoại của anh nghe anh giải thích, là tại sao?"
"Anh nói tại sao? Anh làm qua việc gì, anh không rõ hả? "
Kiều Hy liếc anh ta một cái, ở đây không có ai khác, sự khinh bỉ trong mắt cô không cần che giấu!
"Vì việc giữa anh với Lục Mộng Tình sao? Hay là em trách anh không đến Lục gia gặp em vào hôm đó như đã hẹn trước, trách anh không mang em khỏi nanh vuốt của người đàn ông đó?”