Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184
45184
Diệp Phi ngồi trên xe George, đầu cô cứng đơ như khúc gỗ, người cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ phản bội cô, giờ cũng phản bội cô.
Cô cười lạnh lùng đau khổ, cô đã không còn cần đến tình yêu, chỉ cần tình thân, chỉ muốn có một gia đình, tại sao lại khó như vậy?
“Phi Phi, cậu muốn khóc thì khóc đi, vai mình để cho cậu dựa” Thuỷ Tinh nói.
“Cảm ơn cậu. Nhưng mình không muốn khóc. Tại sao lại phải lấy lỗi lầm của người khác ra để trừng phạt bản thân, cậu nói có phải không?” Giọng nói Diệp Phi lạnh tanh.
“Phải! Chúng ta không khóc! Cung Trạch Vũ không biết trân trọng, để cho anh ta hối hận. Chúng ta đi uống rượu, uống say mới thôi”. Thiên Tịnh tức giận nói.
“Ừm. Mình đến quá rượu” Diệp Phi thực sự rất muốn uống rượu.
“Hai em còn dám đến quán rượu. Không sợ lại xảy ra chuyện gì sao? Hai em muốn uống rượu gì? Anh bảo người đi mua đồ ăn cho” George nói.
“Phải đấy, chúng ta tốt nhất không nên đi, tránh xảy ra chuyện, cậu vừa mới về, đến nhà mình đi” Thuỷ Tinh lo cho Diệp Phi.
Điện thoại Diệp Phi báo có tin nhắn đến, cô lôi điện thoại ra xem, là tin nhắn của Mộ Thương Nam gửi cho cô.
“ Nếu em vi phạm, tôi sẽ không đảm bảo tôi sẽ thực hiện lời hứa”.
Điên! Diệp Phi chửi! Chỉ một câu nói, làm cô không đi được đâu. Giao ước của anh và cô là một tháng này cô phải ở trong biệt thự của Mộ Thương Nam.Đến biệt thự của Mộ Thương Nam đi. Mình và anh ta giao hẹn phải ở chỗ anh ta một tháng, anh ta mới ký vào thoả thuận ly hôn cho mình” Cô nói với Thuỷ Tinh.
“Được rồi. Thì đến nhà cậu. George, lái xe đến biệt thự của Mộ Thương Nam” Thuỷ Tịnh dặn dò George.
Xe đi đến thẳng nhà Mộ Thương Nam.
Cung Trạch Vũ không đi hẹn hò với Thiên Tịnh theo như đã hẹn, anh nói anh không được khoẻ, muốn về bệnh viện của mình, trong phòng làm việc của mình, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi video.
Bên kia màn hình, Dạ Thần đang ngồi.
“Tôi đã nhìn thấy Diệp Phi, cảm ơn ông đã thả cô ấy trước thời hạn, tôi nghĩ rồi, muốn di sản của Thiên Tịnh, không nhất thiết phải cưới cô ấy” Cung Trạch Vũ nói. Anh không chịu nổi Diệp Phi xa cách với anh, cái cảm giác đó giống dao cắt vào trái tim anh, làm trái tim anh chảy máu.
Khuôn mặt Dạ Thần khó coi hết mức, không ngờ Diệp Phi quay về rồi, không biết có nên vui mừng không, Diệp Phi không quay về quá sớm, nếu không Cung Trạch Vũ sẽ không diễn màn kịch đó với Thiên Tịnh, đính hôn với Thiên Tịnh.
“Cậu muốn hủy hôn? Đừng quên, trên di chúc viết, là Thiên Tịnh và chồng của Thiên Tịnh thừa kế di sản, thế nên cậu nhất định phải lấy Thiên Tịnh! Thừa kế di sản” Dạ Thần ra lệnh.
“Vở kịch này tôi không thể diễn tiếp được, ông biết tôi và Thiên Tịnh vốn dĩ không có quan hệ gì, chỉ là người thay thế, nếu không ông để người thay thế kết hôn với Thiên Tịnh!” Trái tim Cung Trạch Vũ hỗn loạn.
“Hahaa. Cậu đừng quên, tôi có thể thả Diệp Phi ra, thì cũng có thể bắt cô ta lại. Lần sau tôi bỏ tiền ra bắt cô ta, nói không chừng tôi phải mua cô ta về, và bán cô ta cho vào tay bất kì tên trùmTrung Đông nào! Trong hậu cung của họ không bao giờ thiếu phụ nữ, hơn nữa nơi quỷ quoái đó chỗ nào cũng là sa mạc, chết cũng không thể chạy ra ngoài được” Ngữ khí của Dạ Thần giống như đang đe dọa.
Cung Trạch Vũ biết rất rõ những tên trùm là người như nào, toàn bộ không coi phụ nữ nữ là phụ nữ thuần khiết mà họ biến phụ nữ thành các loại đồ chơi. Hơn nữa những nơi đó, đều có thị vệ bảo vệ, bị bán vào trong rất khó để cứu ra.
“Có phải tôi cứu Thiên Tịnh, lấy được di sản, ông mới có thể buông tha cho tôi và Diệp Phi?” Lời nói của anh thoát ra từ sâu trong cổ họng.
“Đúng vậy! Chỉ cần cậu lấy được di sản, tôi sẽ buông tha cho Diệp Phi, cậu không muốn đích thân ra tay trừng trị Mộ Thương Nam cũng được, tôi có di sản đó rồi, tôi có thể tự mình trừng trị nhà họ Mộ!” Dạ Thần nói
“Được, vậy tôi cưới Diệp Phi, ông không được nuốt lời! Đây là việc cuối cùng tôi đồng ý với ông rồi!” Cung Trạch Vũ nói.
Khuôn mặt già nua của Dạ Thần co rúm lại “Trạch Vũ, con là con trai ta, sau này bá nghiệp của ta, cũng là bá nghiệp của con”.
“Hahaa. Nếu như có thể lựa chọn, tôi thà là con trai nhà họ Cung, làm viện trưởng bệnh viện, cùng Phi Phi sống cuộc sống bình lặng, bá nghiệp của ông không có liên quan đến tôi” Cung Trạch Vũ lạnh lùng nói.
Lời của Dạ Thần đâm đau thần kinh anh, anh không phải Cung Trạch Vũ. Từ khi sinh ra, anh giống như con cờ bị Dạ Thần đánh tráo với con trai nhà họ Cung, từ nhỏ anh đã có sứ mệnh của mình. Tất cả những điều này là sau khi anh ra nước ngoài bị Dạ Thần tìm được anh mới biết. Anh không tin được lời của Dạ Thần tự mình đi xét nghiệm DNA, đến khí nhìn thấy số liệu tự tay mình xét nghiệm , anh mới tin vào thân phận của mình. Bản thân lại là con của chúa tể bóng đêm, từ đó anh có một thân phận Bá Tước khác, bắt đầu giúp Chúa tể bóng đêm làm mọi việc, giúp ông ta thực hiện ước mơ bá chủ thế giới của mình.
“Người thừa kế bá nghiệp của ta, chính là con, cho dù con đồng ý hay không đồng ý, con đều là con cháu của gia đình họ Dạ ta” Dạ Thần hùng hổ nói.
Cung Trạch Vũ ấn ngắt cuộc gọi, những lời Dạ Thần nói phía sau, anh một chữ cũng không muốn nghe.
-
Xe của George đã đến biệt thự của Mộ Thương Nam, Thủy Tinh thoạt tiên nhìn thấy cửa kính đã bị đập nát.
“Trời ạ! Chuyện gì thế này? Bị trộm à?” Thủy Tinh hỏi
“Không phải trộm, là đến bắt mình, nhưng mình giả quỷ dọa chúng nó, hơn nữa hôm đó Bắc Minh Phong dẫn Lăng Tuyết đến xem nhà, anh ta giúp mình bắt hai tên đó” Diệp Phi nói, đột nhiên nhận thức ra điều gì đó “Thủy Tinh, cậu bỏ Bắc Minh Phong xuống được chưa?” Cậu đừng giận.
Thủy Tinh cay đắng mím môi, ba của đứa trẻ trong bụng cô, đang bận chăm sóc con của người phụ nữ khác, mua biệt thự cho người phụ nữ khác.
“Mình sớm đã không còn tình cảm với anh ta rồi, cậu yên tâm, mình cầm lên được thì bỏ xuống được.”
“Phải thế chứ, Thủy Tinh nhà chúng ta có anh rồi, Bắc Minh Phong gì chứ cho cậu ta đi gặp quỷ đi” George nói.
“George, anh tốt thật, việc làm lại kính, nhờ vào anh rồi!” Thủy Tinh chỉ vào cửa kinh không có kính.
“Chuyện nhỏ, lát nữa người của anh đem rượu và đồ ăn ngon đến cho hai em, anh bảo người đi làm kính” George nói dõng dạc.
Diệp Phi nhìn George ấm áp, cô nghĩ Thủy Tinh vẫn là có phúc, mặc dù gặp phải Bắc Minh Phong đáng chết, nhưng ít nhất George bù đắp tất cả những thiếu thốn cho Thủy Tinh. Còn cô thì sao? Lòng cô nặng trĩu cô có Mộ Thương Nam tên khốn nạn, có chúc mã phản bội cô, còn có quoái vật ngày ngay muốn giết cô, cô không biết cuộc sống của mình còn có bao nhiêu trải nghiệm phong phú nữa.
Đồ ăn và rượu George đặt được đưa đến rất nhanh, rượu tuyệt đối là loại thuốc chữa đau tim tốt nhất, rượu vang cô uống từng ly từng ly một, chỉ mong chuốc cho mình say.
“Diệp Phi, anh thích em, em đồng ý làm bạn gái của anh nhé! Cả đời này anh sẽ bảo vệ mình em!” Lời nói của Cung Trạch Vũ lặp đi lặp lại trong đầu cô, trái tim đau đến cùng cực. Hahaa, chúc mã của cô hoàn toàn thay lòng đổi dạ thật rồi, đáng giận hơn là người cướp đi chúc mã của cô lại là Thiên Tịnh.
“Diệp Phi, cậu uống say rồi!” Thủy Tinh đỡ Diệp Phi vào phòng cô ấy.
“Mình không say! Không say!” Tay cô bóp đầu đang đau của mình, nằm trên giường lăn qua lăn lại, là say rồi.
Trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh của Cung Trạch Vũ, còn nhìn thấy Cung Trạch Vũ cởi quần áo cô, hôn lên môi cô “Học trưởng”
Gương mặt anh tuấn của anh đột nhiên đen lại..............................................
Diệp Phi ngồi trên xe George, đầu cô cứng đơ như khúc gỗ, người cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ phản bội cô, giờ cũng phản bội cô.
Cô cười lạnh lùng đau khổ, cô đã không còn cần đến tình yêu, chỉ cần tình thân, chỉ muốn có một gia đình, tại sao lại khó như vậy?
“Phi Phi, cậu muốn khóc thì khóc đi, vai mình để cho cậu dựa” Thuỷ Tinh nói.
“Cảm ơn cậu. Nhưng mình không muốn khóc. Tại sao lại phải lấy lỗi lầm của người khác ra để trừng phạt bản thân, cậu nói có phải không?” Giọng nói Diệp Phi lạnh tanh.
“Phải! Chúng ta không khóc! Cung Trạch Vũ không biết trân trọng, để cho anh ta hối hận. Chúng ta đi uống rượu, uống say mới thôi”. Thiên Tịnh tức giận nói.
“Ừm. Mình đến quá rượu” Diệp Phi thực sự rất muốn uống rượu.
“Hai em còn dám đến quán rượu. Không sợ lại xảy ra chuyện gì sao? Hai em muốn uống rượu gì? Anh bảo người đi mua đồ ăn cho” George nói.
“Phải đấy, chúng ta tốt nhất không nên đi, tránh xảy ra chuyện, cậu vừa mới về, đến nhà mình đi” Thuỷ Tinh lo cho Diệp Phi.
Điện thoại Diệp Phi báo có tin nhắn đến, cô lôi điện thoại ra xem, là tin nhắn của Mộ Thương Nam gửi cho cô.
“ Nếu em vi phạm, tôi sẽ không đảm bảo tôi sẽ thực hiện lời hứa”.
Điên! Diệp Phi chửi! Chỉ một câu nói, làm cô không đi được đâu. Giao ước của anh và cô là một tháng này cô phải ở trong biệt thự của Mộ Thương Nam.Đến biệt thự của Mộ Thương Nam đi. Mình và anh ta giao hẹn phải ở chỗ anh ta một tháng, anh ta mới ký vào thoả thuận ly hôn cho mình” Cô nói với Thuỷ Tinh.
“Được rồi. Thì đến nhà cậu. George, lái xe đến biệt thự của Mộ Thương Nam” Thuỷ Tịnh dặn dò George.
Xe đi đến thẳng nhà Mộ Thương Nam.
Cung Trạch Vũ không đi hẹn hò với Thiên Tịnh theo như đã hẹn, anh nói anh không được khoẻ, muốn về bệnh viện của mình, trong phòng làm việc của mình, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc gọi video.
Bên kia màn hình, Dạ Thần đang ngồi.
“Tôi đã nhìn thấy Diệp Phi, cảm ơn ông đã thả cô ấy trước thời hạn, tôi nghĩ rồi, muốn di sản của Thiên Tịnh, không nhất thiết phải cưới cô ấy” Cung Trạch Vũ nói. Anh không chịu nổi Diệp Phi xa cách với anh, cái cảm giác đó giống dao cắt vào trái tim anh, làm trái tim anh chảy máu.
Khuôn mặt Dạ Thần khó coi hết mức, không ngờ Diệp Phi quay về rồi, không biết có nên vui mừng không, Diệp Phi không quay về quá sớm, nếu không Cung Trạch Vũ sẽ không diễn màn kịch đó với Thiên Tịnh, đính hôn với Thiên Tịnh.
“Cậu muốn hủy hôn? Đừng quên, trên di chúc viết, là Thiên Tịnh và chồng của Thiên Tịnh thừa kế di sản, thế nên cậu nhất định phải lấy Thiên Tịnh! Thừa kế di sản” Dạ Thần ra lệnh.
“Vở kịch này tôi không thể diễn tiếp được, ông biết tôi và Thiên Tịnh vốn dĩ không có quan hệ gì, chỉ là người thay thế, nếu không ông để người thay thế kết hôn với Thiên Tịnh!” Trái tim Cung Trạch Vũ hỗn loạn.
“Hahaa. Cậu đừng quên, tôi có thể thả Diệp Phi ra, thì cũng có thể bắt cô ta lại. Lần sau tôi bỏ tiền ra bắt cô ta, nói không chừng tôi phải mua cô ta về, và bán cô ta cho vào tay bất kì tên trùmTrung Đông nào! Trong hậu cung của họ không bao giờ thiếu phụ nữ, hơn nữa nơi quỷ quoái đó chỗ nào cũng là sa mạc, chết cũng không thể chạy ra ngoài được” Ngữ khí của Dạ Thần giống như đang đe dọa.
Cung Trạch Vũ biết rất rõ những tên trùm là người như nào, toàn bộ không coi phụ nữ nữ là phụ nữ thuần khiết mà họ biến phụ nữ thành các loại đồ chơi. Hơn nữa những nơi đó, đều có thị vệ bảo vệ, bị bán vào trong rất khó để cứu ra.
“Có phải tôi cứu Thiên Tịnh, lấy được di sản, ông mới có thể buông tha cho tôi và Diệp Phi?” Lời nói của anh thoát ra từ sâu trong cổ họng.
“Đúng vậy! Chỉ cần cậu lấy được di sản, tôi sẽ buông tha cho Diệp Phi, cậu không muốn đích thân ra tay trừng trị Mộ Thương Nam cũng được, tôi có di sản đó rồi, tôi có thể tự mình trừng trị nhà họ Mộ!” Dạ Thần nói
“Được, vậy tôi cưới Diệp Phi, ông không được nuốt lời! Đây là việc cuối cùng tôi đồng ý với ông rồi!” Cung Trạch Vũ nói.
Khuôn mặt già nua của Dạ Thần co rúm lại “Trạch Vũ, con là con trai ta, sau này bá nghiệp của ta, cũng là bá nghiệp của con”.
“Hahaa. Nếu như có thể lựa chọn, tôi thà là con trai nhà họ Cung, làm viện trưởng bệnh viện, cùng Phi Phi sống cuộc sống bình lặng, bá nghiệp của ông không có liên quan đến tôi” Cung Trạch Vũ lạnh lùng nói.
Lời của Dạ Thần đâm đau thần kinh anh, anh không phải Cung Trạch Vũ. Từ khi sinh ra, anh giống như con cờ bị Dạ Thần đánh tráo với con trai nhà họ Cung, từ nhỏ anh đã có sứ mệnh của mình. Tất cả những điều này là sau khi anh ra nước ngoài bị Dạ Thần tìm được anh mới biết. Anh không tin được lời của Dạ Thần tự mình đi xét nghiệm DNA, đến khí nhìn thấy số liệu tự tay mình xét nghiệm , anh mới tin vào thân phận của mình. Bản thân lại là con của chúa tể bóng đêm, từ đó anh có một thân phận Bá Tước khác, bắt đầu giúp Chúa tể bóng đêm làm mọi việc, giúp ông ta thực hiện ước mơ bá chủ thế giới của mình.
“Người thừa kế bá nghiệp của ta, chính là con, cho dù con đồng ý hay không đồng ý, con đều là con cháu của gia đình họ Dạ ta” Dạ Thần hùng hổ nói.
Cung Trạch Vũ ấn ngắt cuộc gọi, những lời Dạ Thần nói phía sau, anh một chữ cũng không muốn nghe.
-
Xe của George đã đến biệt thự của Mộ Thương Nam, Thủy Tinh thoạt tiên nhìn thấy cửa kính đã bị đập nát.
“Trời ạ! Chuyện gì thế này? Bị trộm à?” Thủy Tinh hỏi
“Không phải trộm, là đến bắt mình, nhưng mình giả quỷ dọa chúng nó, hơn nữa hôm đó Bắc Minh Phong dẫn Lăng Tuyết đến xem nhà, anh ta giúp mình bắt hai tên đó” Diệp Phi nói, đột nhiên nhận thức ra điều gì đó “Thủy Tinh, cậu bỏ Bắc Minh Phong xuống được chưa?” Cậu đừng giận.
Thủy Tinh cay đắng mím môi, ba của đứa trẻ trong bụng cô, đang bận chăm sóc con của người phụ nữ khác, mua biệt thự cho người phụ nữ khác.
“Mình sớm đã không còn tình cảm với anh ta rồi, cậu yên tâm, mình cầm lên được thì bỏ xuống được.”
“Phải thế chứ, Thủy Tinh nhà chúng ta có anh rồi, Bắc Minh Phong gì chứ cho cậu ta đi gặp quỷ đi” George nói.
“George, anh tốt thật, việc làm lại kính, nhờ vào anh rồi!” Thủy Tinh chỉ vào cửa kinh không có kính.
“Chuyện nhỏ, lát nữa người của anh đem rượu và đồ ăn ngon đến cho hai em, anh bảo người đi làm kính” George nói dõng dạc.
Diệp Phi nhìn George ấm áp, cô nghĩ Thủy Tinh vẫn là có phúc, mặc dù gặp phải Bắc Minh Phong đáng chết, nhưng ít nhất George bù đắp tất cả những thiếu thốn cho Thủy Tinh. Còn cô thì sao? Lòng cô nặng trĩu cô có Mộ Thương Nam tên khốn nạn, có chúc mã phản bội cô, còn có quoái vật ngày ngay muốn giết cô, cô không biết cuộc sống của mình còn có bao nhiêu trải nghiệm phong phú nữa.
Đồ ăn và rượu George đặt được đưa đến rất nhanh, rượu tuyệt đối là loại thuốc chữa đau tim tốt nhất, rượu vang cô uống từng ly từng ly một, chỉ mong chuốc cho mình say.
“Diệp Phi, anh thích em, em đồng ý làm bạn gái của anh nhé! Cả đời này anh sẽ bảo vệ mình em!” Lời nói của Cung Trạch Vũ lặp đi lặp lại trong đầu cô, trái tim đau đến cùng cực. Hahaa, chúc mã của cô hoàn toàn thay lòng đổi dạ thật rồi, đáng giận hơn là người cướp đi chúc mã của cô lại là Thiên Tịnh.
“Diệp Phi, cậu uống say rồi!” Thủy Tinh đỡ Diệp Phi vào phòng cô ấy.
“Mình không say! Không say!” Tay cô bóp đầu đang đau của mình, nằm trên giường lăn qua lăn lại, là say rồi.
Trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh của Cung Trạch Vũ, còn nhìn thấy Cung Trạch Vũ cởi quần áo cô, hôn lên môi cô “Học trưởng”
Gương mặt anh tuấn của anh đột nhiên đen lại..............................................