Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 277
45277
“Bắc Minh Ý? Sao con lại ở đây?” Nhiếp Hạo ngạc nhiên, cậu chủ của Bắc Minh gia sao lại đột nhiên tới đây chứ?
“Chú Nhiếp Hạo, con tới tìm Mộ Dã chơi chung!” Bắc Minh Ý giả ngây ngô nói.
Lòng Nhiếp Hạo đột nhiên trùng xuống, nghĩ đến cậu chủ nhỏ của nhà mình, tình hình của cậu ấy đều không ổn rồi! Xem ra đứa trẻ này vẫn chưa biết chuyện của Mộ Dã.
“Cậu chủ nhỏ của chú không có ở nhà, sao con lại đến vậy? Chú thông báo cho người của Bắc Minh gia tới đón con nhé!” Anh nói rồi bước tới nắm lấy tay của Bắc Minh Ý.
Bắc Minh Ý chớp đôi mắt to to của mình, đột nhiên khóc lớn tiếng, “Mọi người ai cũng ức hiếp con, không cho con chơi cùng với Mộ Dã!”
Cậu bé ngẩng cổ khóc lóc thảm thiết.
Trên trán của Nhiếp Hạo xuất hiện mấy vạch đen, “Thiếu gia Bắc Minh, chúng tôi có bắt nạt con đâu! Chúng ta nói rõ một chút xem nào. Là thiếu gia của chú không có nhà mà.”
Quả thực là tình huống khóc không ra nước mắt mà, để Bắc Minh Phong nghe thấy con trai nói bọn họ ức hiếp con trai của anh, bọn họ có còn sống được không chứ?
“Chính là các người ăn hiếp con! Các người không cho con gặp Mộ Dã, cũng không chơi cùng con!” Bắc Minh Ý nói.
“Cậu chủ của chú không có nhà mà, vậy đi, chú chơi cùng con một lát, có được không?” Nhiếp Hạo thật sự hết cách rồi.
Ánh mắt của Bắc Minh Ý quan sát kỹ Nhiếp Hạo, giống như bản thân bị ấm ức lắm vậy, “Vậy được thôi, là chú nói nhé! Chúng ta chơi đuổi bắt, mọi người tới bắt con đi.”
Không đợi Nhiếp Hạo nói gì, Bắc Minh Ý liền chạy về hướng khác của hành lang, Nhiếp Hạo đuổi theo, chỉ sợ cậu chủ đụng trúng hay vấp ngã thôi.
Rõ ràng là Bắc Minh Ý không vui rồi, cậu quay đầu dẩu cái miệng nhỏ nhìn vệ sĩ đứng canh gác trước cửa phòng chứa đồ, “Sao chú không tới bắt con? Chú ăn hiếp con, không chơi với con!”
Người vệ sĩ đó nhắm mắt cắn răng chạy qua dỗ Bắc Minh Ý, cái tội danh anh ta gánh không nổi đâu!
Thủy Tinh đứng trong góc hành lang nhìn Bắc Minh Ý dụ Nhiếp Hạo và vệ sĩ đó đi rồi thì rất kích động mà muốn tặng một like cho Bắc Minh Ý!
Cô nhanh nhẹn chạy đến phòng chứa đồ, mở khóa cánh cửa lớn ra.
“Thủy Tinh?” Diệp Phi kinh ngạc nhìn người bước vào.
“Đừng nói gì hết, mau đi thôi!” Thủy Tinh kéo Diệp Phi chạy khỏi phòng chứa đồ.
Diệp Phi không để ý tới phải hỏi những gì, liền chạy theo Thủy Tinh, hai người chạy đến sân.
Thủy Tinh trèo qua bức tường trước, “Mau lên đây, máy quay camera ở đây bị Bắc Minh Ý vô hiệu hóa rồi.”
“Chị tới đây!” Diệp Phi đi theo muốn trèo lên bức tường, quay đầu nhảy ra bên ngoài bức tường với Thủy Tinh.
“Ha ha ha! Chúng ta thoát ra ngoài rồi!” Thủy Tinh cười lớn tiếng, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Nhưng mà Diệp Phi không có chút gì là vui vẻ cả, đứng tại chỗ ngây người ra, không động đậy.
“Sao vậy Diệp Phi?” Thủy Tinh kéo kéo tay của Diệp Phi, phát hiện ánh mắt của Diệp Phi không đúng, cô theo ánh mắt của Diệp Phi, quay đầu nhìn qua…
“Ôi ôi.” Thủy Tinh suýt chút bị sặc chết vì nước bọt của mình, “Tổng…tổng giám đốc Mộ, anh đến đi dạo à?”
Tất cả dây thần kinh trong đầu của cô đều như bị đứt hết, tại sao Mộ Thương Nam lại ở đây?
Mộ Thương Nam bình tĩnh nhìn với gương mặt lạnh lùng như bị đóng băng, bước từng bước về phía cô gái nhỏ, “Muốn chạy à? Cô tưởng nơi này của tôi là chỗ mà cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Diệp Phi trợn mắt nhìn người đàn ông, trong đầu là hàng loạt câu mắng chửi, “Tôi cũng không muốn tới đâu! Là anh cưỡng ép tôi tới mà!”
Khóe môi của Mộ Thương Nam giật mạnh, “Cút về cho tôi!”
Tay của anh nắm lấy cánh tay của Diệp Phi, bảo vệ sĩ của mình bắt Diệp Phi lại.
Thủy Tinh vừa định lớn tiếng la lên, để Mộ Thương Nam chạy tới tiếp ứng cho họ thì đã bị vệ sĩ bịt miệng lại rồi.
Cô không phát ra được bất kì âm thanh nào, cứ như vậy mà bị áp giải về biệt thự của Mộ Thương Nam.
Bắc Minh Ý vừa chạy vừa nhìn ra phía sau trong biệt thự, “Chú Nhiếp Hạo, mau mai tới bắt con đi! Mau lên đi!”
Đột nhiên, cậu đụng phải cả một bức tường thịt, ngước mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông cao gấp mấy lần mình, “Chú…Mộ.”
Cậu thu lại nụ cười trên khóe môi của mình, đã nhìn thấy Thủy Tinh và Diệp Phi đứng phía sau Mộ Thương Nam rồi.
Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam xách cổ áo của Bắc Minh Ý lên, “Chú bắt được con rồi. Bắc Minh Ý, bị bắt thì phải chịu phạt.”
Bắc Minh Ý chớp đôi mắt to của mình, “Chú, chú là người lớn, không thể ăn hiếp con nít được!”
“Chú không ăn hiếp con nít, chú phạt con nít thôi, dám dẫn Thủy Tinh đến nhà chú trộm người, con còn lớn gan hơn cả bố của con rồi! Đợi bố của con tới nhận lãnh con đi!”
Anh nói rồi xách Bắc Minh Ý về phòng, cơ thể của Bắc Minh Ý lơ lửng trên không, cậu liều mạng đạp bàn chân nhỏ của mình.
“Lão tử một người làm một người chịu, liên quan gì bố của con? Không cho chú gọi bố! Có bản lĩnh thì thả con ra! Xem xem con có thể trộm thêm lần nữa không!” Bắc Minh Ý nói.
Trên đỉnh trán của Mộ Thương Nam hiện lên nhiều vạch đen, “Chú còn lâu mới cho con trộm thêm lần nữa! Thành thật một chút cho chú!”
Anh ném Bắc Minh Ý lên ghế sofa.
“Anh thả Thủy Tinh với Bắc Minh Ý ra, tôi hứa sẽ không chạy nữa!” Diệp Phi nói.
Mộ Thương Nam thu ánh mắt lại, “Diệp Phi, cô chạy không thoát, họ cũng chạy không thoát đâu! Cô từ bỏ ý muốn cùng Cung Trạch Vũ bỏ trốn đi!”
Diệp Phi á khẩu rồi, ai muốn bỏ trốn cùng Cung Trạch Vũ chứ?
“Anh làm gì Cung Trạch Vũ rồi?” Cô đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt, nếu như Mộ Thương Nam biết Cung Trạch Vũ cũng tới rồi, thì anh sẽ làm gì Cung Trạch Vũ chứ?
Mộ Thương Nam bặm chặt môi mình lại, nói đến cùng, người mà nha đầu thúi này quan tâm vẫn là Cung Trạch Vũ!
“Anh ta đang đuổi theo cô, người của tôi sẽ dẫn anh đi vòng quanh thế giới.”
“Đuổi theo tôi?” Diệp Phi nghe không hiểu lời của anh, trong chớp mắt, cô như nghĩ ra điều gì đó, “Anh cho người giả trang thành tôi sao?”
“Anh ta đã nhớ cô như vậy thì tôi sẽ cho anh ta gặp cô, bây giờ anh ta đang bám theo chiếc xe của Đỗ Xán không chịu buông ra!” Mộ Thương Nam nói.
Camera giám sát bị Bắc Minh Ý vô hiệu hóa rồi, nhưng mà camera của anh bị vô hiệu hóa thì sẽ vang lên còi báo động, cho nên chuyện mà Bắc Minh Ý và Thủy Tinh làm, anh đều biết.
Đương nhiên anh nghĩ tới nhất định có người sẽ tiếp ứng cho họ, người của anh rất nhanh đã phát hiện Cung Trạch Vũ đứng ở biệt thự không xa, thế là anh cho Đỗ Xán giả dạng thành Diệp Phi, đi dụ Cung Trạch Vũ mắc bẫy.
Nếu Cung Trạch Vũ đã thích đuổi theo Diệp Phi như vậy, thì anh sẽ cho Cung Trạch Vũ đuổi cho đã!
Gương mặt của Diệp Phi giật giật, nghĩ đến chuyện năm đó Đỗ Xán giả dạng cô.
“Mộ Thương Nam, anh là đồ vô liêm sỉ!” Cô tức giận mắng.
“Tôi vô liêm sỉ à? Anh ta cướp phụ nữ của người khác, anh ta không vô liêm sỉ mà tôi thì vô liêm sỉ sao? Diệp Phi, cô muốn bị phạt à! Nhiếp Hạo, nhốt Diệp Phi vào phòng của tôi đi!” Mộ Thương Nam ra lệnh.
Diệp Phi bị Nhiếp Hạo kéo cánh tay lôi đi, đi đến phòng của Mộ Thương Nam làm gì thì cô đã quá rõ rồi, cô không muốn đi!
Chỉ là cô không thể chống lại được sức của người đàn ông, cô bị nhốt vào phòng ngủ của Mộ Thương Nam.
Bắc Minh Phong nhận được điện thoại thì tức tốc chạy đến biệt thự của Mộ Thương Nam, “Bắc Minh Ý đâu?”
Người trong nhà đã tìm khắp nơi cũng không tìm thấy Bắc Minh Ý đâu.
Mộ Thương Nam ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn Bắc Minh Phong vừa chạy tới, “Một lớn một nhỏ, tôi trông giúp cho cậu cả nửa ngày rồi, món nợ này của chúng ta cậu định tính thế nào đây?”
Bắc Minh Phong nhìn thấy Bắc Minh Ý và Thủy Tinh bị treo trên trần nhà, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng…
“Bắc Minh Ý? Sao con lại ở đây?” Nhiếp Hạo ngạc nhiên, cậu chủ của Bắc Minh gia sao lại đột nhiên tới đây chứ?
“Chú Nhiếp Hạo, con tới tìm Mộ Dã chơi chung!” Bắc Minh Ý giả ngây ngô nói.
Lòng Nhiếp Hạo đột nhiên trùng xuống, nghĩ đến cậu chủ nhỏ của nhà mình, tình hình của cậu ấy đều không ổn rồi! Xem ra đứa trẻ này vẫn chưa biết chuyện của Mộ Dã.
“Cậu chủ nhỏ của chú không có ở nhà, sao con lại đến vậy? Chú thông báo cho người của Bắc Minh gia tới đón con nhé!” Anh nói rồi bước tới nắm lấy tay của Bắc Minh Ý.
Bắc Minh Ý chớp đôi mắt to to của mình, đột nhiên khóc lớn tiếng, “Mọi người ai cũng ức hiếp con, không cho con chơi cùng với Mộ Dã!”
Cậu bé ngẩng cổ khóc lóc thảm thiết.
Trên trán của Nhiếp Hạo xuất hiện mấy vạch đen, “Thiếu gia Bắc Minh, chúng tôi có bắt nạt con đâu! Chúng ta nói rõ một chút xem nào. Là thiếu gia của chú không có nhà mà.”
Quả thực là tình huống khóc không ra nước mắt mà, để Bắc Minh Phong nghe thấy con trai nói bọn họ ức hiếp con trai của anh, bọn họ có còn sống được không chứ?
“Chính là các người ăn hiếp con! Các người không cho con gặp Mộ Dã, cũng không chơi cùng con!” Bắc Minh Ý nói.
“Cậu chủ của chú không có nhà mà, vậy đi, chú chơi cùng con một lát, có được không?” Nhiếp Hạo thật sự hết cách rồi.
Ánh mắt của Bắc Minh Ý quan sát kỹ Nhiếp Hạo, giống như bản thân bị ấm ức lắm vậy, “Vậy được thôi, là chú nói nhé! Chúng ta chơi đuổi bắt, mọi người tới bắt con đi.”
Không đợi Nhiếp Hạo nói gì, Bắc Minh Ý liền chạy về hướng khác của hành lang, Nhiếp Hạo đuổi theo, chỉ sợ cậu chủ đụng trúng hay vấp ngã thôi.
Rõ ràng là Bắc Minh Ý không vui rồi, cậu quay đầu dẩu cái miệng nhỏ nhìn vệ sĩ đứng canh gác trước cửa phòng chứa đồ, “Sao chú không tới bắt con? Chú ăn hiếp con, không chơi với con!”
Người vệ sĩ đó nhắm mắt cắn răng chạy qua dỗ Bắc Minh Ý, cái tội danh anh ta gánh không nổi đâu!
Thủy Tinh đứng trong góc hành lang nhìn Bắc Minh Ý dụ Nhiếp Hạo và vệ sĩ đó đi rồi thì rất kích động mà muốn tặng một like cho Bắc Minh Ý!
Cô nhanh nhẹn chạy đến phòng chứa đồ, mở khóa cánh cửa lớn ra.
“Thủy Tinh?” Diệp Phi kinh ngạc nhìn người bước vào.
“Đừng nói gì hết, mau đi thôi!” Thủy Tinh kéo Diệp Phi chạy khỏi phòng chứa đồ.
Diệp Phi không để ý tới phải hỏi những gì, liền chạy theo Thủy Tinh, hai người chạy đến sân.
Thủy Tinh trèo qua bức tường trước, “Mau lên đây, máy quay camera ở đây bị Bắc Minh Ý vô hiệu hóa rồi.”
“Chị tới đây!” Diệp Phi đi theo muốn trèo lên bức tường, quay đầu nhảy ra bên ngoài bức tường với Thủy Tinh.
“Ha ha ha! Chúng ta thoát ra ngoài rồi!” Thủy Tinh cười lớn tiếng, không ngờ lại thuận lợi như vậy.
Nhưng mà Diệp Phi không có chút gì là vui vẻ cả, đứng tại chỗ ngây người ra, không động đậy.
“Sao vậy Diệp Phi?” Thủy Tinh kéo kéo tay của Diệp Phi, phát hiện ánh mắt của Diệp Phi không đúng, cô theo ánh mắt của Diệp Phi, quay đầu nhìn qua…
“Ôi ôi.” Thủy Tinh suýt chút bị sặc chết vì nước bọt của mình, “Tổng…tổng giám đốc Mộ, anh đến đi dạo à?”
Tất cả dây thần kinh trong đầu của cô đều như bị đứt hết, tại sao Mộ Thương Nam lại ở đây?
Mộ Thương Nam bình tĩnh nhìn với gương mặt lạnh lùng như bị đóng băng, bước từng bước về phía cô gái nhỏ, “Muốn chạy à? Cô tưởng nơi này của tôi là chỗ mà cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Diệp Phi trợn mắt nhìn người đàn ông, trong đầu là hàng loạt câu mắng chửi, “Tôi cũng không muốn tới đâu! Là anh cưỡng ép tôi tới mà!”
Khóe môi của Mộ Thương Nam giật mạnh, “Cút về cho tôi!”
Tay của anh nắm lấy cánh tay của Diệp Phi, bảo vệ sĩ của mình bắt Diệp Phi lại.
Thủy Tinh vừa định lớn tiếng la lên, để Mộ Thương Nam chạy tới tiếp ứng cho họ thì đã bị vệ sĩ bịt miệng lại rồi.
Cô không phát ra được bất kì âm thanh nào, cứ như vậy mà bị áp giải về biệt thự của Mộ Thương Nam.
Bắc Minh Ý vừa chạy vừa nhìn ra phía sau trong biệt thự, “Chú Nhiếp Hạo, mau mai tới bắt con đi! Mau lên đi!”
Đột nhiên, cậu đụng phải cả một bức tường thịt, ngước mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông cao gấp mấy lần mình, “Chú…Mộ.”
Cậu thu lại nụ cười trên khóe môi của mình, đã nhìn thấy Thủy Tinh và Diệp Phi đứng phía sau Mộ Thương Nam rồi.
Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam xách cổ áo của Bắc Minh Ý lên, “Chú bắt được con rồi. Bắc Minh Ý, bị bắt thì phải chịu phạt.”
Bắc Minh Ý chớp đôi mắt to của mình, “Chú, chú là người lớn, không thể ăn hiếp con nít được!”
“Chú không ăn hiếp con nít, chú phạt con nít thôi, dám dẫn Thủy Tinh đến nhà chú trộm người, con còn lớn gan hơn cả bố của con rồi! Đợi bố của con tới nhận lãnh con đi!”
Anh nói rồi xách Bắc Minh Ý về phòng, cơ thể của Bắc Minh Ý lơ lửng trên không, cậu liều mạng đạp bàn chân nhỏ của mình.
“Lão tử một người làm một người chịu, liên quan gì bố của con? Không cho chú gọi bố! Có bản lĩnh thì thả con ra! Xem xem con có thể trộm thêm lần nữa không!” Bắc Minh Ý nói.
Trên đỉnh trán của Mộ Thương Nam hiện lên nhiều vạch đen, “Chú còn lâu mới cho con trộm thêm lần nữa! Thành thật một chút cho chú!”
Anh ném Bắc Minh Ý lên ghế sofa.
“Anh thả Thủy Tinh với Bắc Minh Ý ra, tôi hứa sẽ không chạy nữa!” Diệp Phi nói.
Mộ Thương Nam thu ánh mắt lại, “Diệp Phi, cô chạy không thoát, họ cũng chạy không thoát đâu! Cô từ bỏ ý muốn cùng Cung Trạch Vũ bỏ trốn đi!”
Diệp Phi á khẩu rồi, ai muốn bỏ trốn cùng Cung Trạch Vũ chứ?
“Anh làm gì Cung Trạch Vũ rồi?” Cô đột nhiên nghĩ đến vấn đề mấu chốt, nếu như Mộ Thương Nam biết Cung Trạch Vũ cũng tới rồi, thì anh sẽ làm gì Cung Trạch Vũ chứ?
Mộ Thương Nam bặm chặt môi mình lại, nói đến cùng, người mà nha đầu thúi này quan tâm vẫn là Cung Trạch Vũ!
“Anh ta đang đuổi theo cô, người của tôi sẽ dẫn anh đi vòng quanh thế giới.”
“Đuổi theo tôi?” Diệp Phi nghe không hiểu lời của anh, trong chớp mắt, cô như nghĩ ra điều gì đó, “Anh cho người giả trang thành tôi sao?”
“Anh ta đã nhớ cô như vậy thì tôi sẽ cho anh ta gặp cô, bây giờ anh ta đang bám theo chiếc xe của Đỗ Xán không chịu buông ra!” Mộ Thương Nam nói.
Camera giám sát bị Bắc Minh Ý vô hiệu hóa rồi, nhưng mà camera của anh bị vô hiệu hóa thì sẽ vang lên còi báo động, cho nên chuyện mà Bắc Minh Ý và Thủy Tinh làm, anh đều biết.
Đương nhiên anh nghĩ tới nhất định có người sẽ tiếp ứng cho họ, người của anh rất nhanh đã phát hiện Cung Trạch Vũ đứng ở biệt thự không xa, thế là anh cho Đỗ Xán giả dạng thành Diệp Phi, đi dụ Cung Trạch Vũ mắc bẫy.
Nếu Cung Trạch Vũ đã thích đuổi theo Diệp Phi như vậy, thì anh sẽ cho Cung Trạch Vũ đuổi cho đã!
Gương mặt của Diệp Phi giật giật, nghĩ đến chuyện năm đó Đỗ Xán giả dạng cô.
“Mộ Thương Nam, anh là đồ vô liêm sỉ!” Cô tức giận mắng.
“Tôi vô liêm sỉ à? Anh ta cướp phụ nữ của người khác, anh ta không vô liêm sỉ mà tôi thì vô liêm sỉ sao? Diệp Phi, cô muốn bị phạt à! Nhiếp Hạo, nhốt Diệp Phi vào phòng của tôi đi!” Mộ Thương Nam ra lệnh.
Diệp Phi bị Nhiếp Hạo kéo cánh tay lôi đi, đi đến phòng của Mộ Thương Nam làm gì thì cô đã quá rõ rồi, cô không muốn đi!
Chỉ là cô không thể chống lại được sức của người đàn ông, cô bị nhốt vào phòng ngủ của Mộ Thương Nam.
Bắc Minh Phong nhận được điện thoại thì tức tốc chạy đến biệt thự của Mộ Thương Nam, “Bắc Minh Ý đâu?”
Người trong nhà đã tìm khắp nơi cũng không tìm thấy Bắc Minh Ý đâu.
Mộ Thương Nam ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn Bắc Minh Phong vừa chạy tới, “Một lớn một nhỏ, tôi trông giúp cho cậu cả nửa ngày rồi, món nợ này của chúng ta cậu định tính thế nào đây?”
Bắc Minh Phong nhìn thấy Bắc Minh Ý và Thủy Tinh bị treo trên trần nhà, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng…