Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 278
45278
“Người phụ nữ và con của tôi, anh treo lên như vậy sao? Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ?” Bắc Minh Phong lạnh lùng nói.
“Chó của cậu muốn ăn cắp người của tôi, tôi không giết bọn họ, đã là nể mặt chủ rồi! Bắc Minh Phong, cậu không dạy dỗ được người phụ nữ của cậu, tôi thay cậu dạy dỗ!” Mộ Thương Nam nói.
Bắc Minh Phong mím chặt môi “Tôi sẽ tự mình dạy dỗ. Đảm bảo sẽ không xảy ra những việc như này nữa. Bây giờ, tôi đưa họ đi, làm phiền cậu chuẩn bị cơm cho họ rồi”. Anh chạy nhanh đến tháo dây thừng ra cho cô và con anh.
Chân Mộ Thương Nam nâng lên định đá mạnh vào Bắc Minh Phong, Bắc Minh Phong nhảy lên tránh. “Nhớ kỹ, cho cậu đúng một cơ hội, còn có lần nữa,tôi và cậu không anh em gì nữa!” Mộ Thương Nam gằn giọng nói, anh chỉ là cảnh cáo, không phải thực sự muốn đá Bắc Minh Phong, vì vậy mới cho cơ hội để Bắc Minh Phong tránh.
Bắc Minh Phong mặt tối sầm lại “Tôi biết rồi, anh yên tâm”
Anh đỡ người của mình xuống, mỗi tay một người lôi họ rời khỏi biệt thự của Mộ Thương Nam, lần này là anh đuối lý, anh biết Diệp Phi có ý nghĩ như nào đối với Mộ Thương Nam, anh đến lý do để trở mặt với Mộ Thương Nam cũng không có.
Thủy Tinh vùng vẫy trong tay Bắc Minh Phong “Anh ta dựa vào cái gì mà nhốt Diệp Phi? Vốn dĩ không phải Diệp Phi giết cả nhà anh ta! Ý Ý biết được chân tướng, thật sự không phải Diệp Phi.” Cô hét lớn.
“Em nói cái gì? Không phải Diệp Phi?” Bắc Minh Phong hỏi “Em đừng nói mò!”
“Tôi không nói mò! Không tin, anh hỏi Ý Ý đi! Diệp Phi bị oan, anh ta nhất định phải thả Diệp Phi ra” Thủy Tinh nói.
“Ý Ý nói rõ xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Mộ Thương Nam hỏi.
“Ý Ý, nói với anh ta, những lời con nói với cô” Thủy Tinh quỳ xuống, ôm lấy thằng bé, chỉ sợ sắc mặt của Mộ Thương Nam làm Bắc Minh Ý sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ bé của Bắc Minh Ý xị xuống còn khó coi hơn ba nó “Bác muốn con nói thì con nói sao? Bổn thiếu gia tâm trạng không tốt, không nói”.
Thủy Tinh suýt nữa đau lưng, cô còn sợ Bắc Minh Ý sẽ sợ Mộ Thương Nam, kết quả cô nghĩ nhiều rồi. Cậu nhóc không những không sợ còn dám uy hiếp Mộ Thương Nam. “Nói rất hay! Chúng tôi tâm trạng không tốt sẽ không nói! Muốn chúng tôi nói, chờ chúng tôi tâm trạng tốt, chúng tôi sẽ suy nghĩ xem có cần nói với anh không?” Cô suýt nữa vỗ tay xem Bắc Minh Ý uy hiếp.
Mộ Thương Nam nhếch mép, từ khi tên tiểu tử này biết nói, càng ngày càng có mưu tính. “Không nói phải không? Thôi được, lát nữa bác sẽ xử lý Diệp Phi” Mộ Thương Nam nói.
Lúc này, Thủy Tinh nét mặt đau khổ, sao cô dám để Diệp Phi bị Mộ Thương Nam xử lý? “Ý Ý, con nói đi, cô sợ Diệp Phi sẽ bị anh ta bắt nạt” Cô khuyên Bắc Minh Ý.
“Đàn ông bắt nạt con gái, thật xấu hổ!” Ngón tay Bắc Minh Ý quẹt lên mặt mình”
“Tiểu tử thối, hôm nay với thân phận bác của con, miễn phí bảo con biết, đàn ông bắt nạt phụ nữ có thể mất mặt, nhưng đàn ông mà không bắt nạt phụ nữ thì không phải đàn ông. Nói nhanh, bằng không ta sẽ bắt nạt Diệp Phi đến khi nào cô ta hét lên chói tai.” Mộ Thương Nam nói lớn.
Bắc Minh Phong trợn mắt nhìn Mộ Thương Nam, đáy mắt khắc lên ba chữ “Xấu hổ không?”
Lông mày Bắc Minh Ý nhíu lại như sâu róm, không uy hiếp được Mộ Thương Nam ngược lại lại bị Mộ Thương Nam uy hiếp, vì người bạn tốt mà Mộ Dã yêu nhất, Tiểu Phi Phi, cậu bé đành phải nói ra. Cậu bé đem hết chuyện xảy ra tối hôm đó kể cho Mộ Thương Nam, chỉ trách anh ngủ quá say, chỉ nghe thấy Mộ Dã nói phải đi cứu Tiểu Phi Phi, chờ anh mặc xong quần áo chạy ra ngoài giúp, kết quả cửa lại bị đóng, anh không nhìn thấy gì cả. Nhưng, những tình tiết đó người có não đều có thể nghe ra vấn đề.
Khuôn mặt Mộ Thương Nam lạnh lùng đến cực điểm, truy hỏi “Còn gì nữa?”
“Hết rồi, chỉ có từng đấy, nhưng không phải Diệp Phi làm, anh nhất định phải thả Diệp Phi ra!” Thủy Tinh nói.
Lông mày đen của Mộ Thương Nam thu lại “Chỉ dựa vào lời của một đứa trẻ, tôi phải thả Diệp Phi? Trong tay tôi có video ghi hình bằng chứng rõ ràng, lẽ nào không đáng tin cậy bằng lời một thằng bé?”
Thủy Tinh bị chẹn họng không biết nói gì “Nhưng, nhưng Ý Ý sẽ không bao giờ nói dối!” Cô chỉ biết Bắc Minh Ý sẽ không nói dối, cô thà tin Bắc Minh Ý còn hơn.
“Nó chỉ là nghe thấy, nhưng không phải tận mắt nhìn thấy. Cô cảm thấy hình ảnh của camera ghi lại đáng tin hơn, hay lời nói của một đứa trẻ đáng tin? Cho dù đến tòa án, cũng sẽ không dùng lời nói của Bắc Minh Ý làm bằng chứng! Vì vậy, nếu như cô ta có vấn đề về thần kinh, tôi sẽ lấy đức báo oán nuôi cô ta”. Mộ Thương Nam nói.
“Nhưng, nhưng, cái đó” Thủy Tinh chỉ cảm thấy đầu mình không đủ dùng, cô còn có thể tìm thấy chứng cứ gì? Rõ ràng Mộ Thương Nam sẽ không cho cô cơ hội nữa, ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn Bắc Minh Phong “Cậu muốn tôi giúp cậu nuôi người phụ nữ và con của cậu?”
“Không cần! Thật sự không cần! Tôi có thể nuôi! Chúng tôi về trước đây!” Bắc Minh Phong túm lấy Thủy Tinh, gọi con trai mình, vội vàng đi ra khỏi phòng, một phút cũng không được chậm trễ, anh có thể nghe hiểu được sự uy hiếp trong lời nói của Mộ Thương Nam.
“Bắc Minh Phong! Diệp Phi bị oan! Anh không hiểu sao?” Thủy Tinh vùng vẫy trong vòng tay anh.
Bắc Minh Phong nhét cô vào xe của anh “Đây là nhà của họ Mộ? Em hiểu không? Nha đầu thối, trung thực chút, đừng gây thêm chuyện cho anh nữa!” Anh quay ra ôm lấy con trai mình, đặt cậu bé ngồi cạnh Thủy Tinh, anh lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Mộ.
Cuối hành lang lập lòe bóng dáng của Thiên Tịnh, góc trán của cô toát mồ hôi lạnh, tay không khống chế được run rẩy. Lúc Bắc Minh Phong đi vào phòng đòi người, cửa phòng không hề đóng, tiếng nói bên trong, cô nghe rất rõ. Cô chỉ sợ bị người ta phát hiện ở đây, vội vàng chạy về phòng mình, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
“Bắc Minh Ý biết không phải Diệp Phi giết Mộ Dã và Liễu Họa! Phải làm sao? không thể giữ Bắc Minh Ý lại!”
“Bình tĩnh, có video, ai cũng không thể lật lại vụ án cho Diệp Phi” Vài giây sau đối phương trả lời.
“Bà quên Mộ Thương Nam sao? Nếu như anh ta nghi ngờ, anh ta sớm muộn cũng tìm ra chân tướng!” Thiên Tịnh nói!
“Tôi biết rồi, chỉ trách tên tiểu tử đó tự tìm đến cái chết, tôi sẽ xử lý, cô yên tâm làm thiếu phu nhân nhà họ Mộ”.
Thiên Tịnh xóa hết lịch sử tin nhắn, cô yên tâm hơn phần nào rồi. Khóe môi cô nở một nụ cười nham hiểm, Bắc Minh Ý, ngoan ngoãn làm một đứa trẻ có rào cản tâm lý không làm, nhất định phải làm một đứa trẻ bình thường, mày đang tự tìm đến cái chết! Tay cô nắm chặt.
Trên xe của Bắc Minh Phong lại cãi nhau, hai ba con cãi nhau không có hồi kết, Bắc Minh Ý kiên quyết không về nhà Bắc Minh, mà Bắc Minh Phong kiên quyết đưa Bắc Minh Ý về nhà. Thủy Tinh cũng không còn cách nào, cô muốn nuôi Bắc Minh Ý nhưng bị Bắc Minh Phong từ chối.
“Ý Ý không muốn về nhà, sao anh cứ bắt nó về nhà? Lăng Tuyết lúc nào cũng ngược đãi nó, anh không biết sao?”
“Lăng Tuyết thực sự rất thương Ý Ý” Bắc Minh Phong sầu não nói, anh nhìn thấy Lăng Tuyết thật sự rất thương Ý Ý, hơn nữa Lăng Tuyết là mẹ đẻ, làm sao có thể ngược đãi con trai mình, đây là điểm Bắc Minh Phong không thể hiểu nổi.
Thủy Tinh tức đến mức giơ nắm đấm thụi thẳng vào đầu anh “Anh ngu như bò, con trai mình nói không tin, tin Lăng Tuyết! Tôi phải nuôi Ý Ý! Anh đưa Ý Ý cho tôi!”
Bắc Minh Phong sững sờ “Em có thể nuôi Ý Ý, tiện thể nuôi cả anh đi!”
“Người phụ nữ và con của tôi, anh treo lên như vậy sao? Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ?” Bắc Minh Phong lạnh lùng nói.
“Chó của cậu muốn ăn cắp người của tôi, tôi không giết bọn họ, đã là nể mặt chủ rồi! Bắc Minh Phong, cậu không dạy dỗ được người phụ nữ của cậu, tôi thay cậu dạy dỗ!” Mộ Thương Nam nói.
Bắc Minh Phong mím chặt môi “Tôi sẽ tự mình dạy dỗ. Đảm bảo sẽ không xảy ra những việc như này nữa. Bây giờ, tôi đưa họ đi, làm phiền cậu chuẩn bị cơm cho họ rồi”. Anh chạy nhanh đến tháo dây thừng ra cho cô và con anh.
Chân Mộ Thương Nam nâng lên định đá mạnh vào Bắc Minh Phong, Bắc Minh Phong nhảy lên tránh. “Nhớ kỹ, cho cậu đúng một cơ hội, còn có lần nữa,tôi và cậu không anh em gì nữa!” Mộ Thương Nam gằn giọng nói, anh chỉ là cảnh cáo, không phải thực sự muốn đá Bắc Minh Phong, vì vậy mới cho cơ hội để Bắc Minh Phong tránh.
Bắc Minh Phong mặt tối sầm lại “Tôi biết rồi, anh yên tâm”
Anh đỡ người của mình xuống, mỗi tay một người lôi họ rời khỏi biệt thự của Mộ Thương Nam, lần này là anh đuối lý, anh biết Diệp Phi có ý nghĩ như nào đối với Mộ Thương Nam, anh đến lý do để trở mặt với Mộ Thương Nam cũng không có.
Thủy Tinh vùng vẫy trong tay Bắc Minh Phong “Anh ta dựa vào cái gì mà nhốt Diệp Phi? Vốn dĩ không phải Diệp Phi giết cả nhà anh ta! Ý Ý biết được chân tướng, thật sự không phải Diệp Phi.” Cô hét lớn.
“Em nói cái gì? Không phải Diệp Phi?” Bắc Minh Phong hỏi “Em đừng nói mò!”
“Tôi không nói mò! Không tin, anh hỏi Ý Ý đi! Diệp Phi bị oan, anh ta nhất định phải thả Diệp Phi ra” Thủy Tinh nói.
“Ý Ý nói rõ xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Mộ Thương Nam hỏi.
“Ý Ý, nói với anh ta, những lời con nói với cô” Thủy Tinh quỳ xuống, ôm lấy thằng bé, chỉ sợ sắc mặt của Mộ Thương Nam làm Bắc Minh Ý sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ bé của Bắc Minh Ý xị xuống còn khó coi hơn ba nó “Bác muốn con nói thì con nói sao? Bổn thiếu gia tâm trạng không tốt, không nói”.
Thủy Tinh suýt nữa đau lưng, cô còn sợ Bắc Minh Ý sẽ sợ Mộ Thương Nam, kết quả cô nghĩ nhiều rồi. Cậu nhóc không những không sợ còn dám uy hiếp Mộ Thương Nam. “Nói rất hay! Chúng tôi tâm trạng không tốt sẽ không nói! Muốn chúng tôi nói, chờ chúng tôi tâm trạng tốt, chúng tôi sẽ suy nghĩ xem có cần nói với anh không?” Cô suýt nữa vỗ tay xem Bắc Minh Ý uy hiếp.
Mộ Thương Nam nhếch mép, từ khi tên tiểu tử này biết nói, càng ngày càng có mưu tính. “Không nói phải không? Thôi được, lát nữa bác sẽ xử lý Diệp Phi” Mộ Thương Nam nói.
Lúc này, Thủy Tinh nét mặt đau khổ, sao cô dám để Diệp Phi bị Mộ Thương Nam xử lý? “Ý Ý, con nói đi, cô sợ Diệp Phi sẽ bị anh ta bắt nạt” Cô khuyên Bắc Minh Ý.
“Đàn ông bắt nạt con gái, thật xấu hổ!” Ngón tay Bắc Minh Ý quẹt lên mặt mình”
“Tiểu tử thối, hôm nay với thân phận bác của con, miễn phí bảo con biết, đàn ông bắt nạt phụ nữ có thể mất mặt, nhưng đàn ông mà không bắt nạt phụ nữ thì không phải đàn ông. Nói nhanh, bằng không ta sẽ bắt nạt Diệp Phi đến khi nào cô ta hét lên chói tai.” Mộ Thương Nam nói lớn.
Bắc Minh Phong trợn mắt nhìn Mộ Thương Nam, đáy mắt khắc lên ba chữ “Xấu hổ không?”
Lông mày Bắc Minh Ý nhíu lại như sâu róm, không uy hiếp được Mộ Thương Nam ngược lại lại bị Mộ Thương Nam uy hiếp, vì người bạn tốt mà Mộ Dã yêu nhất, Tiểu Phi Phi, cậu bé đành phải nói ra. Cậu bé đem hết chuyện xảy ra tối hôm đó kể cho Mộ Thương Nam, chỉ trách anh ngủ quá say, chỉ nghe thấy Mộ Dã nói phải đi cứu Tiểu Phi Phi, chờ anh mặc xong quần áo chạy ra ngoài giúp, kết quả cửa lại bị đóng, anh không nhìn thấy gì cả. Nhưng, những tình tiết đó người có não đều có thể nghe ra vấn đề.
Khuôn mặt Mộ Thương Nam lạnh lùng đến cực điểm, truy hỏi “Còn gì nữa?”
“Hết rồi, chỉ có từng đấy, nhưng không phải Diệp Phi làm, anh nhất định phải thả Diệp Phi ra!” Thủy Tinh nói.
Lông mày đen của Mộ Thương Nam thu lại “Chỉ dựa vào lời của một đứa trẻ, tôi phải thả Diệp Phi? Trong tay tôi có video ghi hình bằng chứng rõ ràng, lẽ nào không đáng tin cậy bằng lời một thằng bé?”
Thủy Tinh bị chẹn họng không biết nói gì “Nhưng, nhưng Ý Ý sẽ không bao giờ nói dối!” Cô chỉ biết Bắc Minh Ý sẽ không nói dối, cô thà tin Bắc Minh Ý còn hơn.
“Nó chỉ là nghe thấy, nhưng không phải tận mắt nhìn thấy. Cô cảm thấy hình ảnh của camera ghi lại đáng tin hơn, hay lời nói của một đứa trẻ đáng tin? Cho dù đến tòa án, cũng sẽ không dùng lời nói của Bắc Minh Ý làm bằng chứng! Vì vậy, nếu như cô ta có vấn đề về thần kinh, tôi sẽ lấy đức báo oán nuôi cô ta”. Mộ Thương Nam nói.
“Nhưng, nhưng, cái đó” Thủy Tinh chỉ cảm thấy đầu mình không đủ dùng, cô còn có thể tìm thấy chứng cứ gì? Rõ ràng Mộ Thương Nam sẽ không cho cô cơ hội nữa, ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhìn Bắc Minh Phong “Cậu muốn tôi giúp cậu nuôi người phụ nữ và con của cậu?”
“Không cần! Thật sự không cần! Tôi có thể nuôi! Chúng tôi về trước đây!” Bắc Minh Phong túm lấy Thủy Tinh, gọi con trai mình, vội vàng đi ra khỏi phòng, một phút cũng không được chậm trễ, anh có thể nghe hiểu được sự uy hiếp trong lời nói của Mộ Thương Nam.
“Bắc Minh Phong! Diệp Phi bị oan! Anh không hiểu sao?” Thủy Tinh vùng vẫy trong vòng tay anh.
Bắc Minh Phong nhét cô vào xe của anh “Đây là nhà của họ Mộ? Em hiểu không? Nha đầu thối, trung thực chút, đừng gây thêm chuyện cho anh nữa!” Anh quay ra ôm lấy con trai mình, đặt cậu bé ngồi cạnh Thủy Tinh, anh lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Mộ.
Cuối hành lang lập lòe bóng dáng của Thiên Tịnh, góc trán của cô toát mồ hôi lạnh, tay không khống chế được run rẩy. Lúc Bắc Minh Phong đi vào phòng đòi người, cửa phòng không hề đóng, tiếng nói bên trong, cô nghe rất rõ. Cô chỉ sợ bị người ta phát hiện ở đây, vội vàng chạy về phòng mình, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
“Bắc Minh Ý biết không phải Diệp Phi giết Mộ Dã và Liễu Họa! Phải làm sao? không thể giữ Bắc Minh Ý lại!”
“Bình tĩnh, có video, ai cũng không thể lật lại vụ án cho Diệp Phi” Vài giây sau đối phương trả lời.
“Bà quên Mộ Thương Nam sao? Nếu như anh ta nghi ngờ, anh ta sớm muộn cũng tìm ra chân tướng!” Thiên Tịnh nói!
“Tôi biết rồi, chỉ trách tên tiểu tử đó tự tìm đến cái chết, tôi sẽ xử lý, cô yên tâm làm thiếu phu nhân nhà họ Mộ”.
Thiên Tịnh xóa hết lịch sử tin nhắn, cô yên tâm hơn phần nào rồi. Khóe môi cô nở một nụ cười nham hiểm, Bắc Minh Ý, ngoan ngoãn làm một đứa trẻ có rào cản tâm lý không làm, nhất định phải làm một đứa trẻ bình thường, mày đang tự tìm đến cái chết! Tay cô nắm chặt.
Trên xe của Bắc Minh Phong lại cãi nhau, hai ba con cãi nhau không có hồi kết, Bắc Minh Ý kiên quyết không về nhà Bắc Minh, mà Bắc Minh Phong kiên quyết đưa Bắc Minh Ý về nhà. Thủy Tinh cũng không còn cách nào, cô muốn nuôi Bắc Minh Ý nhưng bị Bắc Minh Phong từ chối.
“Ý Ý không muốn về nhà, sao anh cứ bắt nó về nhà? Lăng Tuyết lúc nào cũng ngược đãi nó, anh không biết sao?”
“Lăng Tuyết thực sự rất thương Ý Ý” Bắc Minh Phong sầu não nói, anh nhìn thấy Lăng Tuyết thật sự rất thương Ý Ý, hơn nữa Lăng Tuyết là mẹ đẻ, làm sao có thể ngược đãi con trai mình, đây là điểm Bắc Minh Phong không thể hiểu nổi.
Thủy Tinh tức đến mức giơ nắm đấm thụi thẳng vào đầu anh “Anh ngu như bò, con trai mình nói không tin, tin Lăng Tuyết! Tôi phải nuôi Ý Ý! Anh đưa Ý Ý cho tôi!”
Bắc Minh Phong sững sờ “Em có thể nuôi Ý Ý, tiện thể nuôi cả anh đi!”