Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
456
Vương Kim Tài nhìn cô gái mình đang trói chặt trong tay, có chút không nỡ rời xa cây tiền này, nhưng nhà họ Mộ một tay che trời mà muốn ông ta chết thì cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi.
“Được, tôi đi, tổng giám đốc Mộ đừng giận đấy nhé!” Ông ta chần chừ một lúc mới buông bỏ cánh tay Diệp Phi rồi chạy mất, có lẽ phải tìm cơ hội khác để bắt con nhóc này lại mới được.
Diệp Phi thở hổn hển, có thể do sợ hãi mà mãi vẫn thở không ra hơi, bộ não dần thiếu không khí.
Mộ Thương Nam chìa tay kéo cánh tay cô, đỡ cô dậy: “Cô không sao chứ?”
Diệp Phi dựa vào sức của anh đứng dậy, ngón tay bện xoắn gấu váy. Cả người toàn bùn đất,
nhếch nhác vô cùng khiến cô bối rối chẳng dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông này.
“Tôi không sao, xin cảm ơn tổng giám đốc Mộ đã cứu mạng.” Cô lễ phép nói.
Nhiếp Hạo nhặt chiếc điện thoại Diệp Phi đánh rơi trên nền đất lên, thao tác thành thục, sau đó đưa chiếc điện thoại cho Mộ Thương Nam: “Tổng giám đốc, đây là điện thoại của cô gái này.”
Mộ Thương Nam cầm chiếc điện thoại đặt vào giữa lòng bàn tay Diệp Phi: “Cẩn thận chút.”
Rồi anh xoay người quay trở lại chiếc xe hơi sang trọng của mình, trên khuôn mặt vẫn luôn là sự bình tĩnh đến mức người ta chẳng thể nhìn ra bất cứ cơn sóng tình cảm nào.
Trong trí não Diệp Phi cứ mãi vang vọng thanh âm dễ nghe của người đàn ông ấy, âm thanh hay đến mức khiến người ta muốn rụng trứng.
He he! Cô âm thầm cười nhạo chính bản thân mình vậy mà lại mắc bệnh dại trai.
Cô nhấc chân quay trở lại ký túc. Vừa bước một bước, cơn đau từ vết thương bị rách lại khiến cô ngã nhào xuống đất.
Mộ Thương Nam ngồi trong xe, vô thức quay đầu lại liếc nhìn cửa sổ phía sau. Thực ra, bản thân anh cũng chẳng biết tại sao mình lại cứ phải quay lại nhìn cô như thế.
“Quay xe lại! Nhanh lên!” Anh lập tức ra lệnh, trong đáy mắt chỉ còn bóng dáng cô gái ngã quỵ vì đau đớn.
Nhiếp Hạo nhanh chóng quay xe trở lại.
“Có chuyện gì vậy?” Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam đỡ lấy cô đang ngã nằm trên mặt đất.
Diệp Phi cắn môi chịu đựng cơn đau: “Tôi, tôi… đau bụng quá.”
Cô bối rối đến mức không còn biết phải nói gì nữa, chuyện vết thương đau đớn làm sao có thể nói cho một người đàn ông lạ mặt nghe được.
Lông mày Mộ Thương Nam nhíu chặt, ngồi xổm xuống, trong mắt dường như sáng tỏ điều gì đó, giống như anh đã biết rõ chuyện gì rồi vậy.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện khám.”
“Không cần, tôi không sao, chỉ là đau bụng thôi, không cần đi bệnh viện đâu!” Diệp Phi âm thầm mắng tên đàn ông đêm kia, nguyền rủa hắn ba đời ba kiếp đều không ‘lên’ được.
Nhưng là bệnh viện, cô không thể đi khám được. Loại chuyện này, cô không muốn để cho người khác biết, hơn nữa cô cũng không có tiền.
Cô rút bàn tay bị người đàn ông kia nắm về, muốn rời đi nhanh một chút. Nhưng vết thương đau đớn kia khiến cô đi một bước cũng run rẩy.
“Đứng lại! Trên váy cô là cái gì?” Mộ Thương nam nhìn thấy trên chiếc váy xanh của cô có một mảng tối thẫm. Anh dùng tay sờ vào, đầu ngón tay dính màu đỏ.
Diệp Phi lúng túng đỏ mặt: “Tôi, tôi tới tháng rồi. A, tôi đi trước.”
Mộ Thương Nam đưa tay đem cô ôm vào trong ngực, nhét cô vào xe hơi.
“Lái xe về công ty! Gọi Sở Nhiễm tới.” Anh ra lệnh cho Nhiếp Hạo.
“A? Anh dẫn tôi đi đến công ty anh làm gì?” Diệp Phi kinh ngạc nhìn người đàn ông xa lạ.
“Yên tâm, tôi không muốn thương tổn cô. Cô không muốn đi bệnh viện, tôi đành để bạn tôi giúp cô chữa trị vết thương.” Mộ Thương Nam nói.
Trong nháy mắt, anh phát hiện dường như mình nói hớ cái gì, chỉ chỉ cánh tay cô, còn có vết thương trên đùi do bị té: “Trên người cô thật nhiều vết thương.”
Diệp Phi khổ sở nhếch môi, cô thiếu chút nữa thì bị anh hù chết. Còn tưởng rằng anh đoán được nơi đó của cô có vết thương chứ.
“Cảm ơn anh.” Cô trung thành cúi đầu ở bên bên người đàn ông, âm thầm tính toán bạn của anh hẳn sẽ không lấy của cô phí khám bệnh quá nhiều chứ?
Nhưng là, cô luôn cảm thấy rợn tóc gáy, thật giống như là người đàn ông này vẫn luôn nhìn cô chằm chằm?
Vương Kim Tài nhìn cô gái mình đang trói chặt trong tay, có chút không nỡ rời xa cây tiền này, nhưng nhà họ Mộ một tay che trời mà muốn ông ta chết thì cũng chỉ như giết một con kiến mà thôi.
“Được, tôi đi, tổng giám đốc Mộ đừng giận đấy nhé!” Ông ta chần chừ một lúc mới buông bỏ cánh tay Diệp Phi rồi chạy mất, có lẽ phải tìm cơ hội khác để bắt con nhóc này lại mới được.
Diệp Phi thở hổn hển, có thể do sợ hãi mà mãi vẫn thở không ra hơi, bộ não dần thiếu không khí.
Mộ Thương Nam chìa tay kéo cánh tay cô, đỡ cô dậy: “Cô không sao chứ?”
Diệp Phi dựa vào sức của anh đứng dậy, ngón tay bện xoắn gấu váy. Cả người toàn bùn đất,
nhếch nhác vô cùng khiến cô bối rối chẳng dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông này.
“Tôi không sao, xin cảm ơn tổng giám đốc Mộ đã cứu mạng.” Cô lễ phép nói.
Nhiếp Hạo nhặt chiếc điện thoại Diệp Phi đánh rơi trên nền đất lên, thao tác thành thục, sau đó đưa chiếc điện thoại cho Mộ Thương Nam: “Tổng giám đốc, đây là điện thoại của cô gái này.”
Mộ Thương Nam cầm chiếc điện thoại đặt vào giữa lòng bàn tay Diệp Phi: “Cẩn thận chút.”
Rồi anh xoay người quay trở lại chiếc xe hơi sang trọng của mình, trên khuôn mặt vẫn luôn là sự bình tĩnh đến mức người ta chẳng thể nhìn ra bất cứ cơn sóng tình cảm nào.
Trong trí não Diệp Phi cứ mãi vang vọng thanh âm dễ nghe của người đàn ông ấy, âm thanh hay đến mức khiến người ta muốn rụng trứng.
He he! Cô âm thầm cười nhạo chính bản thân mình vậy mà lại mắc bệnh dại trai.
Cô nhấc chân quay trở lại ký túc. Vừa bước một bước, cơn đau từ vết thương bị rách lại khiến cô ngã nhào xuống đất.
Mộ Thương Nam ngồi trong xe, vô thức quay đầu lại liếc nhìn cửa sổ phía sau. Thực ra, bản thân anh cũng chẳng biết tại sao mình lại cứ phải quay lại nhìn cô như thế.
“Quay xe lại! Nhanh lên!” Anh lập tức ra lệnh, trong đáy mắt chỉ còn bóng dáng cô gái ngã quỵ vì đau đớn.
Nhiếp Hạo nhanh chóng quay xe trở lại.
“Có chuyện gì vậy?” Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam đỡ lấy cô đang ngã nằm trên mặt đất.
Diệp Phi cắn môi chịu đựng cơn đau: “Tôi, tôi… đau bụng quá.”
Cô bối rối đến mức không còn biết phải nói gì nữa, chuyện vết thương đau đớn làm sao có thể nói cho một người đàn ông lạ mặt nghe được.
Lông mày Mộ Thương Nam nhíu chặt, ngồi xổm xuống, trong mắt dường như sáng tỏ điều gì đó, giống như anh đã biết rõ chuyện gì rồi vậy.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện khám.”
“Không cần, tôi không sao, chỉ là đau bụng thôi, không cần đi bệnh viện đâu!” Diệp Phi âm thầm mắng tên đàn ông đêm kia, nguyền rủa hắn ba đời ba kiếp đều không ‘lên’ được.
Nhưng là bệnh viện, cô không thể đi khám được. Loại chuyện này, cô không muốn để cho người khác biết, hơn nữa cô cũng không có tiền.
Cô rút bàn tay bị người đàn ông kia nắm về, muốn rời đi nhanh một chút. Nhưng vết thương đau đớn kia khiến cô đi một bước cũng run rẩy.
“Đứng lại! Trên váy cô là cái gì?” Mộ Thương nam nhìn thấy trên chiếc váy xanh của cô có một mảng tối thẫm. Anh dùng tay sờ vào, đầu ngón tay dính màu đỏ.
Diệp Phi lúng túng đỏ mặt: “Tôi, tôi tới tháng rồi. A, tôi đi trước.”
Mộ Thương Nam đưa tay đem cô ôm vào trong ngực, nhét cô vào xe hơi.
“Lái xe về công ty! Gọi Sở Nhiễm tới.” Anh ra lệnh cho Nhiếp Hạo.
“A? Anh dẫn tôi đi đến công ty anh làm gì?” Diệp Phi kinh ngạc nhìn người đàn ông xa lạ.
“Yên tâm, tôi không muốn thương tổn cô. Cô không muốn đi bệnh viện, tôi đành để bạn tôi giúp cô chữa trị vết thương.” Mộ Thương Nam nói.
Trong nháy mắt, anh phát hiện dường như mình nói hớ cái gì, chỉ chỉ cánh tay cô, còn có vết thương trên đùi do bị té: “Trên người cô thật nhiều vết thương.”
Diệp Phi khổ sở nhếch môi, cô thiếu chút nữa thì bị anh hù chết. Còn tưởng rằng anh đoán được nơi đó của cô có vết thương chứ.
“Cảm ơn anh.” Cô trung thành cúi đầu ở bên bên người đàn ông, âm thầm tính toán bạn của anh hẳn sẽ không lấy của cô phí khám bệnh quá nhiều chứ?
Nhưng là, cô luôn cảm thấy rợn tóc gáy, thật giống như là người đàn ông này vẫn luôn nhìn cô chằm chằm?