Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
4693
“Này, ngươi nhìn đủ chưa?” Mỹ nữ kia rất khẩn trương, nhìn chằm chằm nàng, nói: “Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, ta là Thẩm Mộng Quân của Bích Tiên Môn.”
Nàng mới nghe nói về Bích Tiên Môn không lâu, Thẩm Mộng Quân của Bích Tiên Môn rất nổi tiếng, nhưng Lâu Thất thật sự không hiểu được thói quen báo tên tuổi này của nàng ta, vội vàng lui lại hai bước, cười nói: “Nhìn đủ rồi, nhìn đủ rồi. Chỉ là một chút nước mà thôi, không có ích lợi gì với ta, ta sẽ không tranh với ngươi.”
Thẩm Mộng Quân rõ ràng còn chưa xem qua vật kia, nhưng nghe thấy Lâu Thất nói đó chỉ là một chút nước, một cảm giác mừng rỡ khó kìm chế đột nhiên trỗi dậy, nàng vừa cố gắng giữ bình tĩnh, vừa hoài nghi nhìn Lâu Thất: “Ngươi tới Băng Nguyên mà chưa từng nghe đến vật này sao?”
Nhiều người đến đây vì thạch tủy ngàn năm như vậy, cho dù nàng không vì Thạch Túy Ngàn Năm mà tới thì nàng cũng nên nghe qua chứ?
Lâu Thất ngơ ngác: “Tới Băng Nguyên thì phải biết vật này sao? Ta ở Băng Nguyên tìm Băng Bích Hổ ba tháng rồi, thật sự không biết vật này…”
Thẩm Mộng Quân sững sờ: “Ngươi tới Băng Nguyên ba tháng rồi?”
Tin tức về Thạch Túy Ngàn Năm hơn một tháng trước mới truyền tới, nếu như tới Băng Nguyên đã ba tháng rồi thì đúng là sẽ không biết tin này.
“Đúng vậy, có gì kì lạ sao?” Lâu Thất xòe tay ra: “Không tìm được Băng Bích Hổ thì ta sẽ không đi.”
Không phải nàng không muốn tranh giành cùng nữ nhân này, nhưng một môn phái nổi danh như Bích Tiên Môn, có thể xếp hạng thứ ba trong thiên hạ, chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường. Khi Thẩm Mộng Quân ném băng tới, nàng có thể cảm thấy được, bản lĩnh của Thẩm Mộng Quân này không hề thấp. Hơn nữa, nếu Băng Bích Hổ kia quả thật ở chỗ này, mà nàng lại đánh nhau với nàng ta thì e rằng Băng Bích Hổ sẽ bị dọa chạy mất. Có thể lừa gạt thì phải tiếp tục lừa gạt, nếu có thể thu được thông tin về chỗ ẩn thân của Băng Bích Hổ kia từ miệng của nàng ta thì càng tốt.
Bây giờ xem ra, những người khác của Bích Tiên Môn thì không nói, nhưng hai người nàng gặp được thật sự rất dễ lừa. Thẩm Mộng Quân quả nhiên tin lời nàng nói, hơn nữa còn thở phào nhẹ nhõm.
“Được! Nếu ngươi giữ lời thì ta sẽ nói cho ngươi biết Băng Bích Hổ ở đâu.” Thẩm Mộng Quân chỉ về chỗ nàng vừa đứng, nói: “Ở đó có một lối đi kìa, nhìn thấy không? Đi vào trong ngươi sẽ thấy một dòng chảy nhỏ, Băng Bích Hổ chui qua một lỗ nhỏ bên cạnh nguồn nước đó đi mất rồi. Nhưng nếu ngươi hỏi ta là lỗ nào thì ta cũng không biết, nếu ta biết thì vừa rồi ta cũng bắt nó lại.”
“Ừ, vậy ta tự đi tìm, đa tạ Thẩm cô nương.”
Lâu Thất vừa nói vừa ôm quyền cảm tạ, đi về phía lối vào mà nàng ta nói, trước khi đi, nàng đột nhiên quay đầu lại, nói với Thẩm Mộng Quân: “Đúng rồi, Thẩm cô nương, tôi có vài lời muốn nói cho cô, tốt nhất là cô đừng uống những thứ nước vô cớ xuất hiện này…”
“Đa tạ, ta hiểu rồi.” Thẩm Mộng Quân nhìn nàng xoay người chui vào lối đi kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó nhà tới hướng tòa sen kia.
Thạch Túy Ngàn Năm, quả nhiên là Thạch Túy Ngàn Năm. Đá như ngọc, nước như sữa, phần trên có sương trắng bao phủ, không phải trùng khớp với miêu tả của thạch tủy ngàn năm sao? Cũng may nữ nhân đó ngu xuẩn nên không biết gì, nếu không nhất định sẽ tranh cướp với nàng. Nhưng nàng ta đã biết nàng lấy được Thạch Túy Ngàn Năm, cho nên mạng nàng ta nhất định không thể giữ lại được, nếu không đến lúc đi ra ngoài thì chuyện lừa gạt của nàng sẽ bị bại lộ. Tốt nhất nên để nàng ta chết ở trong đó, chết ở động băng vạn năm xinh đẹp này cũng không có gì ấm ức cho nàng.
Thẩm Mộng Quân vừa nghĩ tới đó, lập tức lấy ra một bình nhỏ loại thượng hạng được chế tạo từ băng ngọc ngàn năm đã chuẩn bị sẵn ra, cẩn thận đặt Thạch Túy Ngàn Năm vào đó, sau đó giấu thật kĩ. Tâm tình kích động dần dần bình phục lại, chỉnh sửa lại quần áo một chút, chạy về phương hướng trước mặt.
Lâu Thất vừa đi vào lối đi kia, đi được hai bước đã dán sát người vào bức tường băng bên cạnh, cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía trước.
Đương nhiên nàng không thể hoàn toàn tin lời của Thẩm Mộng Quân rồi, bên trong này có Băng Bích Hổ thật, nhưng nàng ta nhất định sẽ giấu diếm một ít tin tức, ví dụ như, những nguy hiểm ẩn giấu trong này…
Nếu không nguy hiểm thì nàng ta cũng không cần biến thành bộ dạng chật vật chạy ra khỏi đây như vậy. Nhưng Thẩm Mộng Quân cũng không nói gì, chứng tỏ trong lòng còn có ý đồ khác. Lúc nàng quay đầu nói câu cuối cùng kia với nàng ta, cũng coi như đã cho nàng ta cơ hội, nếu khi đó Thẩm Mộng Quân nói với nàng bên trong đó có nguy hiểm thì nàng cũng sẽ có qua có lại, đáng tiếc, Thẩm Mộng Quân lại không nói gì.
Nhưng cho dù biết bên trong có nguy hiểm, Lâu Thất vẫn phải đi vào vì Băng Bích Hổ kia.
Quả nhiên nàng nghe được tiếng nước chảy nhỏ xíu, nguồn nước của động băng đúng là ở nơi này. Vậy thì cũng coi như tìm được rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm, không nghe thấy âm thanh gì khác, lập tức đi vào.
Bên trong là một không gian rất rộng, có nhiều trụ băng lớn, từ trong đó chảy ra một dòng nước nhỏ, chảy tới một hồ băng tự nhiên. Hồ băng không lớn lắm, nhưng từ trên nhìn xuống rất sâu, bởi vì nước đá trong vắt như vậy mà vẫn không nhìn thấy đáy của hồ.
Bốn phía xung quanh, có một ít lỗ nhỏ, vừa nhìn đã biết là có con vật chui qua, dựa vào kích cỡ này thì rất có thể là Băng Bích Hổ đó.
Nhưng nhiều lỗ như vậy, nàng phải tìm kiểu gì?
Là do Băng Bích Hổ, hay là chỉ có một con?
Đương nhiên nàng cũng không dám khinh thường nguy hiểm trong này, vừa đề cao cảnh giác, vừa tiến gần tới hồ băng. Ngay khi nàng đi được mấy bước thì trước mặt đột nhiên có một bóng trắng lướt qua, rất nhỏ, nhưng vừa khéo chặn ngang tầm mắt nàng, nàng vô thức nhắm mắt lại, chờ đến kho mở mắt ra thì nàng lập tức kinh hãi.
Vừa nãy, nàng cách hồ băng chỉ khoảng hai mét, nhưng hiện giờ nàng lại ở trong hồ băng, không chỉ thế, cơ thể nàng còn đang rơi thẳng xuống, chân nàng giống như bị thứ gì quấn lấy, khí lực của vật kia rất lớn, mạnh mẽ kéo nàng vào trong nước. Nước hồ đã ngập đến ngực nàng, nếu kéo thêm chút nữa thì nước sẽ ngập lên đỉnh đẩu…
Tuy nàng biết bơi, nhưng chân nàng bị trói buộc nên hoàn toàn vô dụng, hơn nữa nước đá này cực kì lạnh lẽo, chỉ có một chút như thế mà nàng đã cảm giác mình sắp bị đông cứng lại rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì nàng không chết đuối cũng sẽ chết cóng, mà cho dù không chết cóng cũng sẽ bị khí lạnh làm tổn thương. Lâu Thất biết tổn thương do khí lạnh gây ra rất phiền phức.
Tay nàng sờ vào Phá Sát, muốn tiến vào trong nước, xem rốt cuộc là vật gì quấn lấy chân nàng, nhưng ngay lúc này nàng đột nhiên giật mình tỉnh lại, không đúng!
Vừa rồi nàng hoàn toàn không chuyển động, không đi tới trong hồ, nhưng chỉ trong nháy mắt mà nàng đã rơi vào trong hồ băng này, căn bản không hợp lí!
Để ý đến điểm này, nàng lập tức bình tĩnh lại. Ảo giác, ảo giác! Đó căn bản là một loại ảo giác rất mạnh mà thôi! Nàng không biết đến khi nàng thật sự rơi vào trong nước thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, nàng phải mau phá vỡ ảo giác này, nếu không nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Lòng nàng trầm xuống, nàng phát hiện nước đá không lạnh giống như trong tưởng tượng của nàng, dòng nước chảy ngang qua người nàng tạo cảm giác rất kì lạ. Vốn dĩ nước trong hồ không hề chuyển động, sao lại có cảm giác như có dòng nước chảy quanh người được chứ? Lâu Thất nghĩ một lúc, lập tức hiểu rõ, là gió! Đúng vậy, là gió! Nàng không hề ở trong nước mà có lẽ vẫn đứng nguyên tại chỗ, là do có gió thổi qua tạo thành cảm giác giống như dòng nước.
Nàng quên đi sức kéo dưới chân, cẩn thận nhớ lại tình hình xung quanh khi nàng vừa bước đến, trên mặt đất hình như có một tấm lá sen bằng băng, bên phải còn có thứ gì đó giống như vụn băng.
Đúng vậy! Sao lại có một đống vụn băng vương vãi chứ?
Nàng lập tức mở to mắt, Phá Sát trong tay mang theo sát khí, mạnh mẽ từ chỗ nàng đánh đến phía đống vụn băng kia.
“Chiu!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, ảo giác nhanh chóng biến mất.
Không có hồ băng, không bị kéo xuống, nàng vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, nhưng trên chân thật sự có thứ gì đó quấn lấy. Đó là một cái đuôi thật dài, quấn vòng quanh chân nàng, kéo về phía đống vụn băng kia. Nhưng nơi đó có thứ gì đó đang há to miệng, hàm răng bén nhọn giống như được làm từ băng, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, bên ngoài ánh sáng kia còn có chút cảm giác u ám, rõ ràng là có độc. Phá Sát đang cắm vào giữa cái miệng đó, chỉ là không có chút máu nào chảy ra.
Thứ đó vùi đầu vào trong đống vụn băng, nhưng bây giờ nàng nhìn ra được, vụn băng này đều chui ra từ thứ đó…
“Là thứ quái quỷ gì vậy?” Lâu Thất không nhịn được, khẽ mắng một tiếng. Một tiểu băng thú có thể tạo ra ảo giác, răng lại có độc, thôi thì tạm thời cứ gọi là Tiểu Băng Thú vậy, nhưng thứ này nàng hoàn toàn không biết là gì, lão đạo sĩ thối cũng không ghi chép lại. Xem ra, lão đạo sĩ thối thật sự chưa từng tới Băng Nguyên, cho nên đồ vật ở Băng Nguyên này ông ta đều không ghi chép lại. Điều này cũng chứng minh, Băng Nguyên là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ đối với nàng. Trừ một chút hiểu biết về tình hình địa lý và vài đồ vật bình thường thì thế giới này hoàn toàn không giống thế giới quen thuộc kia của nàng.
“Chít!”
Tiếng kêu này khiến cho Lâu Thất cảm thấy không đúng lắm, thứ bên trong vụn băng đã bị nàng dùng dao đâm trúng, không thể động đậy, ngay cả cái đuôi quấn chặt lấy chân nàng cũng mềm nhũn thả lỏng, nói rõ thứ này đã chết rồi, nhưng vì sao lại có âm thanh vang lên, hơn nữa, âm thanh này và tiếng hét thảm thiết vừa nãy hoàn toàn không giống nhau.
Âm thanh đến từ đỉnh đầu.
Phá Sát còn chưa thu về, nàng không am hiểu dùng kiếm, cho nên trên người cũng không có vũ khí gì có ích, đỉnh đầu có thứ gì đó lao thẳng xuống, khí tức phun lên trên mặt nàng, vô cùng lạnh lẽo.
Lâu Thất lập tức nhận ra đây là thứ đã từng vọt qua trước mặt nàng, bởi vì nàng nhận ra khí tức của nó. Vậy thì thứ vừa nãy chỉ là thế thân, đây mới là thứ có thể gây ra ảo giác thật sự, nhưng nó lại biết hi sinh vật khác để đánh lạc hướng nàng, chẳng lẽ thứ này có trí thông minh sao?
Khi Lâu Thất ý thức được điểm này, móng vuốt của thứ kia đã nhào tới trước mặt nàng. Móng vuốt vừa dài vừa nhọn, còn đáng sợ hơn cả răng độc của con Tiểu Băng Thú vừa nãy.
Lâu Thất cũng không có gì thích hợp để phản lại, tốc độ của thứ này quá nhanh, căn bản không cho nàng thời gian để lấy đồ. Khi nàng tránh né, nàng đột nhiên phát hiện cơ thể của mình có chút tê dại, khẳng định là do khí tức lạnh lẽo vừa nãy tạo thành.
“Khốn kiếp!”
Chẳng lẽ lần này nàng lại phải chết ở đây? Nhưng không lí nào Thẩm Mộng Quân có thể chạy thoát khỏi đây mà nàng lại không thể, chẳng lẽ nàng còn không bằng Thẩm Mộng Quân sao?
“Này, ngươi nhìn đủ chưa?” Mỹ nữ kia rất khẩn trương, nhìn chằm chằm nàng, nói: “Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, ta là Thẩm Mộng Quân của Bích Tiên Môn.”
Nàng mới nghe nói về Bích Tiên Môn không lâu, Thẩm Mộng Quân của Bích Tiên Môn rất nổi tiếng, nhưng Lâu Thất thật sự không hiểu được thói quen báo tên tuổi này của nàng ta, vội vàng lui lại hai bước, cười nói: “Nhìn đủ rồi, nhìn đủ rồi. Chỉ là một chút nước mà thôi, không có ích lợi gì với ta, ta sẽ không tranh với ngươi.”
Thẩm Mộng Quân rõ ràng còn chưa xem qua vật kia, nhưng nghe thấy Lâu Thất nói đó chỉ là một chút nước, một cảm giác mừng rỡ khó kìm chế đột nhiên trỗi dậy, nàng vừa cố gắng giữ bình tĩnh, vừa hoài nghi nhìn Lâu Thất: “Ngươi tới Băng Nguyên mà chưa từng nghe đến vật này sao?”
Nhiều người đến đây vì thạch tủy ngàn năm như vậy, cho dù nàng không vì Thạch Túy Ngàn Năm mà tới thì nàng cũng nên nghe qua chứ?
Lâu Thất ngơ ngác: “Tới Băng Nguyên thì phải biết vật này sao? Ta ở Băng Nguyên tìm Băng Bích Hổ ba tháng rồi, thật sự không biết vật này…”
Thẩm Mộng Quân sững sờ: “Ngươi tới Băng Nguyên ba tháng rồi?”
Tin tức về Thạch Túy Ngàn Năm hơn một tháng trước mới truyền tới, nếu như tới Băng Nguyên đã ba tháng rồi thì đúng là sẽ không biết tin này.
“Đúng vậy, có gì kì lạ sao?” Lâu Thất xòe tay ra: “Không tìm được Băng Bích Hổ thì ta sẽ không đi.”
Không phải nàng không muốn tranh giành cùng nữ nhân này, nhưng một môn phái nổi danh như Bích Tiên Môn, có thể xếp hạng thứ ba trong thiên hạ, chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường. Khi Thẩm Mộng Quân ném băng tới, nàng có thể cảm thấy được, bản lĩnh của Thẩm Mộng Quân này không hề thấp. Hơn nữa, nếu Băng Bích Hổ kia quả thật ở chỗ này, mà nàng lại đánh nhau với nàng ta thì e rằng Băng Bích Hổ sẽ bị dọa chạy mất. Có thể lừa gạt thì phải tiếp tục lừa gạt, nếu có thể thu được thông tin về chỗ ẩn thân của Băng Bích Hổ kia từ miệng của nàng ta thì càng tốt.
Bây giờ xem ra, những người khác của Bích Tiên Môn thì không nói, nhưng hai người nàng gặp được thật sự rất dễ lừa. Thẩm Mộng Quân quả nhiên tin lời nàng nói, hơn nữa còn thở phào nhẹ nhõm.
“Được! Nếu ngươi giữ lời thì ta sẽ nói cho ngươi biết Băng Bích Hổ ở đâu.” Thẩm Mộng Quân chỉ về chỗ nàng vừa đứng, nói: “Ở đó có một lối đi kìa, nhìn thấy không? Đi vào trong ngươi sẽ thấy một dòng chảy nhỏ, Băng Bích Hổ chui qua một lỗ nhỏ bên cạnh nguồn nước đó đi mất rồi. Nhưng nếu ngươi hỏi ta là lỗ nào thì ta cũng không biết, nếu ta biết thì vừa rồi ta cũng bắt nó lại.”
“Ừ, vậy ta tự đi tìm, đa tạ Thẩm cô nương.”
Lâu Thất vừa nói vừa ôm quyền cảm tạ, đi về phía lối vào mà nàng ta nói, trước khi đi, nàng đột nhiên quay đầu lại, nói với Thẩm Mộng Quân: “Đúng rồi, Thẩm cô nương, tôi có vài lời muốn nói cho cô, tốt nhất là cô đừng uống những thứ nước vô cớ xuất hiện này…”
“Đa tạ, ta hiểu rồi.” Thẩm Mộng Quân nhìn nàng xoay người chui vào lối đi kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó nhà tới hướng tòa sen kia.
Thạch Túy Ngàn Năm, quả nhiên là Thạch Túy Ngàn Năm. Đá như ngọc, nước như sữa, phần trên có sương trắng bao phủ, không phải trùng khớp với miêu tả của thạch tủy ngàn năm sao? Cũng may nữ nhân đó ngu xuẩn nên không biết gì, nếu không nhất định sẽ tranh cướp với nàng. Nhưng nàng ta đã biết nàng lấy được Thạch Túy Ngàn Năm, cho nên mạng nàng ta nhất định không thể giữ lại được, nếu không đến lúc đi ra ngoài thì chuyện lừa gạt của nàng sẽ bị bại lộ. Tốt nhất nên để nàng ta chết ở trong đó, chết ở động băng vạn năm xinh đẹp này cũng không có gì ấm ức cho nàng.
Thẩm Mộng Quân vừa nghĩ tới đó, lập tức lấy ra một bình nhỏ loại thượng hạng được chế tạo từ băng ngọc ngàn năm đã chuẩn bị sẵn ra, cẩn thận đặt Thạch Túy Ngàn Năm vào đó, sau đó giấu thật kĩ. Tâm tình kích động dần dần bình phục lại, chỉnh sửa lại quần áo một chút, chạy về phương hướng trước mặt.
Lâu Thất vừa đi vào lối đi kia, đi được hai bước đã dán sát người vào bức tường băng bên cạnh, cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía trước.
Đương nhiên nàng không thể hoàn toàn tin lời của Thẩm Mộng Quân rồi, bên trong này có Băng Bích Hổ thật, nhưng nàng ta nhất định sẽ giấu diếm một ít tin tức, ví dụ như, những nguy hiểm ẩn giấu trong này…
Nếu không nguy hiểm thì nàng ta cũng không cần biến thành bộ dạng chật vật chạy ra khỏi đây như vậy. Nhưng Thẩm Mộng Quân cũng không nói gì, chứng tỏ trong lòng còn có ý đồ khác. Lúc nàng quay đầu nói câu cuối cùng kia với nàng ta, cũng coi như đã cho nàng ta cơ hội, nếu khi đó Thẩm Mộng Quân nói với nàng bên trong đó có nguy hiểm thì nàng cũng sẽ có qua có lại, đáng tiếc, Thẩm Mộng Quân lại không nói gì.
Nhưng cho dù biết bên trong có nguy hiểm, Lâu Thất vẫn phải đi vào vì Băng Bích Hổ kia.
Quả nhiên nàng nghe được tiếng nước chảy nhỏ xíu, nguồn nước của động băng đúng là ở nơi này. Vậy thì cũng coi như tìm được rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm, không nghe thấy âm thanh gì khác, lập tức đi vào.
Bên trong là một không gian rất rộng, có nhiều trụ băng lớn, từ trong đó chảy ra một dòng nước nhỏ, chảy tới một hồ băng tự nhiên. Hồ băng không lớn lắm, nhưng từ trên nhìn xuống rất sâu, bởi vì nước đá trong vắt như vậy mà vẫn không nhìn thấy đáy của hồ.
Bốn phía xung quanh, có một ít lỗ nhỏ, vừa nhìn đã biết là có con vật chui qua, dựa vào kích cỡ này thì rất có thể là Băng Bích Hổ đó.
Nhưng nhiều lỗ như vậy, nàng phải tìm kiểu gì?
Là do Băng Bích Hổ, hay là chỉ có một con?
Đương nhiên nàng cũng không dám khinh thường nguy hiểm trong này, vừa đề cao cảnh giác, vừa tiến gần tới hồ băng. Ngay khi nàng đi được mấy bước thì trước mặt đột nhiên có một bóng trắng lướt qua, rất nhỏ, nhưng vừa khéo chặn ngang tầm mắt nàng, nàng vô thức nhắm mắt lại, chờ đến kho mở mắt ra thì nàng lập tức kinh hãi.
Vừa nãy, nàng cách hồ băng chỉ khoảng hai mét, nhưng hiện giờ nàng lại ở trong hồ băng, không chỉ thế, cơ thể nàng còn đang rơi thẳng xuống, chân nàng giống như bị thứ gì quấn lấy, khí lực của vật kia rất lớn, mạnh mẽ kéo nàng vào trong nước. Nước hồ đã ngập đến ngực nàng, nếu kéo thêm chút nữa thì nước sẽ ngập lên đỉnh đẩu…
Tuy nàng biết bơi, nhưng chân nàng bị trói buộc nên hoàn toàn vô dụng, hơn nữa nước đá này cực kì lạnh lẽo, chỉ có một chút như thế mà nàng đã cảm giác mình sắp bị đông cứng lại rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì nàng không chết đuối cũng sẽ chết cóng, mà cho dù không chết cóng cũng sẽ bị khí lạnh làm tổn thương. Lâu Thất biết tổn thương do khí lạnh gây ra rất phiền phức.
Tay nàng sờ vào Phá Sát, muốn tiến vào trong nước, xem rốt cuộc là vật gì quấn lấy chân nàng, nhưng ngay lúc này nàng đột nhiên giật mình tỉnh lại, không đúng!
Vừa rồi nàng hoàn toàn không chuyển động, không đi tới trong hồ, nhưng chỉ trong nháy mắt mà nàng đã rơi vào trong hồ băng này, căn bản không hợp lí!
Để ý đến điểm này, nàng lập tức bình tĩnh lại. Ảo giác, ảo giác! Đó căn bản là một loại ảo giác rất mạnh mà thôi! Nàng không biết đến khi nàng thật sự rơi vào trong nước thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, nàng phải mau phá vỡ ảo giác này, nếu không nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Lòng nàng trầm xuống, nàng phát hiện nước đá không lạnh giống như trong tưởng tượng của nàng, dòng nước chảy ngang qua người nàng tạo cảm giác rất kì lạ. Vốn dĩ nước trong hồ không hề chuyển động, sao lại có cảm giác như có dòng nước chảy quanh người được chứ? Lâu Thất nghĩ một lúc, lập tức hiểu rõ, là gió! Đúng vậy, là gió! Nàng không hề ở trong nước mà có lẽ vẫn đứng nguyên tại chỗ, là do có gió thổi qua tạo thành cảm giác giống như dòng nước.
Nàng quên đi sức kéo dưới chân, cẩn thận nhớ lại tình hình xung quanh khi nàng vừa bước đến, trên mặt đất hình như có một tấm lá sen bằng băng, bên phải còn có thứ gì đó giống như vụn băng.
Đúng vậy! Sao lại có một đống vụn băng vương vãi chứ?
Nàng lập tức mở to mắt, Phá Sát trong tay mang theo sát khí, mạnh mẽ từ chỗ nàng đánh đến phía đống vụn băng kia.
“Chiu!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, ảo giác nhanh chóng biến mất.
Không có hồ băng, không bị kéo xuống, nàng vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, nhưng trên chân thật sự có thứ gì đó quấn lấy. Đó là một cái đuôi thật dài, quấn vòng quanh chân nàng, kéo về phía đống vụn băng kia. Nhưng nơi đó có thứ gì đó đang há to miệng, hàm răng bén nhọn giống như được làm từ băng, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, bên ngoài ánh sáng kia còn có chút cảm giác u ám, rõ ràng là có độc. Phá Sát đang cắm vào giữa cái miệng đó, chỉ là không có chút máu nào chảy ra.
Thứ đó vùi đầu vào trong đống vụn băng, nhưng bây giờ nàng nhìn ra được, vụn băng này đều chui ra từ thứ đó…
“Là thứ quái quỷ gì vậy?” Lâu Thất không nhịn được, khẽ mắng một tiếng. Một tiểu băng thú có thể tạo ra ảo giác, răng lại có độc, thôi thì tạm thời cứ gọi là Tiểu Băng Thú vậy, nhưng thứ này nàng hoàn toàn không biết là gì, lão đạo sĩ thối cũng không ghi chép lại. Xem ra, lão đạo sĩ thối thật sự chưa từng tới Băng Nguyên, cho nên đồ vật ở Băng Nguyên này ông ta đều không ghi chép lại. Điều này cũng chứng minh, Băng Nguyên là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ đối với nàng. Trừ một chút hiểu biết về tình hình địa lý và vài đồ vật bình thường thì thế giới này hoàn toàn không giống thế giới quen thuộc kia của nàng.
“Chít!”
Tiếng kêu này khiến cho Lâu Thất cảm thấy không đúng lắm, thứ bên trong vụn băng đã bị nàng dùng dao đâm trúng, không thể động đậy, ngay cả cái đuôi quấn chặt lấy chân nàng cũng mềm nhũn thả lỏng, nói rõ thứ này đã chết rồi, nhưng vì sao lại có âm thanh vang lên, hơn nữa, âm thanh này và tiếng hét thảm thiết vừa nãy hoàn toàn không giống nhau.
Âm thanh đến từ đỉnh đầu.
Phá Sát còn chưa thu về, nàng không am hiểu dùng kiếm, cho nên trên người cũng không có vũ khí gì có ích, đỉnh đầu có thứ gì đó lao thẳng xuống, khí tức phun lên trên mặt nàng, vô cùng lạnh lẽo.
Lâu Thất lập tức nhận ra đây là thứ đã từng vọt qua trước mặt nàng, bởi vì nàng nhận ra khí tức của nó. Vậy thì thứ vừa nãy chỉ là thế thân, đây mới là thứ có thể gây ra ảo giác thật sự, nhưng nó lại biết hi sinh vật khác để đánh lạc hướng nàng, chẳng lẽ thứ này có trí thông minh sao?
Khi Lâu Thất ý thức được điểm này, móng vuốt của thứ kia đã nhào tới trước mặt nàng. Móng vuốt vừa dài vừa nhọn, còn đáng sợ hơn cả răng độc của con Tiểu Băng Thú vừa nãy.
Lâu Thất cũng không có gì thích hợp để phản lại, tốc độ của thứ này quá nhanh, căn bản không cho nàng thời gian để lấy đồ. Khi nàng tránh né, nàng đột nhiên phát hiện cơ thể của mình có chút tê dại, khẳng định là do khí tức lạnh lẽo vừa nãy tạo thành.
“Khốn kiếp!”
Chẳng lẽ lần này nàng lại phải chết ở đây? Nhưng không lí nào Thẩm Mộng Quân có thể chạy thoát khỏi đây mà nàng lại không thể, chẳng lẽ nàng còn không bằng Thẩm Mộng Quân sao?