Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1352
Chương 1352
Giới tu luyện chính là chân thật như vậy, hai người xa lạ nguyện ý ra mặt cho ông, chẳng lẽ chỉ là chính đạo sao?
Không có gì hiệu quả hơn so với báo đáp thực sự.
Du Túc sống nhiều năm như vậy đương nhiên cũng hiểu được điều này.
Đương nhiên, ông cũng sẽ không bởi vậy mà xem nhẹ hai người, đây là cách giao tiếp bình thường.
Đối phương mạo hiểm tính mạng để nguy hiểm cứu ông đã là ân tình cực kỳ khó tìm.
Dù sao, ông nói mình là phó chủ tịch hiệp hội dược sư thì người khác nhất định phải tin tưởng sao?
“Du hội trưởng khách khí”
Quả nhiên, nghe thấy lời khẳng định của Du Túc, Trang Tường quả thực cười như hoa.
Trên đại lục này, luyện dược sư có địa vị cao quý, rất nhiều người đều coi việc làm bạn với luyện dược sư làm tự hào.
Đã biết thân phận, tìm một người bạn luyện dược sư quá khó khăn, càng đừng nói tới là luyện dược sư cấp bậc hội trưởng của một tòa Đại Thành.
“Trước đây tôi nghe nói tiểu hữu cũng là luyện dược sư, không biết ở hội dược sư nào?”
Du Túc cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Tân Trạm.
Tuổi trẻ như vậy đã có cấp bậc luyện dược rất cao chứng tỏ Tân Trạm rất có thiên phú.
“Còn chưa gia nhập hội dược sư” Tân Trạm nói.
“Đi, chúng ta vừa đi vừa tán Thời gian cũng trôi qua không ít, lo lắng sẽ lỡ thuyền bay, ba người đều bay lên, dọc theo đường đi sắc mặt Du Túc đều tươi cười nói chuyện với Tân Trạm.
Trang Tường ở bên cạnh vừa hâm mộ lại vừa cảm thấy tiếc nuối.
Cho dù trở thành bạn bè rõ ràng cũng có sự khác nhau, luyện dược sư có thiên phú như Tân Trạm đương nhiên được Du Túc coi trọng hơn.
Dù sao họ đều là luyện dược sư, hai người có nhiều đề tài hơn.
Trên đường nói chuyện phiếm một hồi Tân Trạm cũng biết Du Túc vậy mà là luyện dược sư dược tôn nhị phẩm.
Luyện dược sư tổng cộng có cửu phẩm, đạt tới đỉnh phong cửu phẩm thì là cực hạn.
Mà ở đại lục Thượng Giới này có tồn tại tiên thảo cho nên nếu luyện chế ra được tiên đan chân chính thì có thể thăng cấp thành dược tôn.
Du Túc là dược tôn nhị phẩm, đó là bởi vì ông có thể luyện chế ra tiên đan nhị phẩm.
Thế giới trước đây của mình chưa bao giờ từng nghe tới phẩm cấp.
“Tân Trạm, cậu có thể cân nhắc đăng kí theo cổ thành Đông Hoàng chúng tôi, lấy thực lực của tiểu hữu, nếu tiến vào hội dược sư thì có thể trở thành trung tầng của hội dược sư, trở thành chấp sự”
“Cậu đừng xem thường chấp sự, lực lượng của hội dược sư rất lớn mạnh, cho dù năm hoàng tộc của bốn khu vực cũng không có người dám dễ dàng trêu chọc hội dược sư”
Du Túc chậm rãi nói, ba người dần dần đi xa.
Không lâu sau khi ba người rời đi, một bóng người chậm rãi xuất hiện trên bầu trời cạnh con đê.
“Thật là thú vị, ông lão này vậy mà là một luyện dược sư, đáng tiếc đã bỏ qua cơ hội”
Vương Ngọc lơ lửng trên bầu trời híp mắt lại.
Lúc ông ta nhìn trạng thái của Du Túc và bà lão ở thuyền bay đã thấy không đúng, cho nên ông ta vẫn luôn ẩn trong tối điều tra.
Tới tận khi Tân Trạm đến đây giải quyết vấn đề của Du Túc, sau khi ông ta hiểu ra mọi chuyện mới có chút hối hận.
Nhưng khi Tân Trạm ra tay, ông ta lại không biết Du Túc là dược tôn, chờ tới lúc ông ta nghe được đoạn đối thoại thì đã muộn.
Giới tu luyện chính là chân thật như vậy, hai người xa lạ nguyện ý ra mặt cho ông, chẳng lẽ chỉ là chính đạo sao?
Không có gì hiệu quả hơn so với báo đáp thực sự.
Du Túc sống nhiều năm như vậy đương nhiên cũng hiểu được điều này.
Đương nhiên, ông cũng sẽ không bởi vậy mà xem nhẹ hai người, đây là cách giao tiếp bình thường.
Đối phương mạo hiểm tính mạng để nguy hiểm cứu ông đã là ân tình cực kỳ khó tìm.
Dù sao, ông nói mình là phó chủ tịch hiệp hội dược sư thì người khác nhất định phải tin tưởng sao?
“Du hội trưởng khách khí”
Quả nhiên, nghe thấy lời khẳng định của Du Túc, Trang Tường quả thực cười như hoa.
Trên đại lục này, luyện dược sư có địa vị cao quý, rất nhiều người đều coi việc làm bạn với luyện dược sư làm tự hào.
Đã biết thân phận, tìm một người bạn luyện dược sư quá khó khăn, càng đừng nói tới là luyện dược sư cấp bậc hội trưởng của một tòa Đại Thành.
“Trước đây tôi nghe nói tiểu hữu cũng là luyện dược sư, không biết ở hội dược sư nào?”
Du Túc cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Tân Trạm.
Tuổi trẻ như vậy đã có cấp bậc luyện dược rất cao chứng tỏ Tân Trạm rất có thiên phú.
“Còn chưa gia nhập hội dược sư” Tân Trạm nói.
“Đi, chúng ta vừa đi vừa tán Thời gian cũng trôi qua không ít, lo lắng sẽ lỡ thuyền bay, ba người đều bay lên, dọc theo đường đi sắc mặt Du Túc đều tươi cười nói chuyện với Tân Trạm.
Trang Tường ở bên cạnh vừa hâm mộ lại vừa cảm thấy tiếc nuối.
Cho dù trở thành bạn bè rõ ràng cũng có sự khác nhau, luyện dược sư có thiên phú như Tân Trạm đương nhiên được Du Túc coi trọng hơn.
Dù sao họ đều là luyện dược sư, hai người có nhiều đề tài hơn.
Trên đường nói chuyện phiếm một hồi Tân Trạm cũng biết Du Túc vậy mà là luyện dược sư dược tôn nhị phẩm.
Luyện dược sư tổng cộng có cửu phẩm, đạt tới đỉnh phong cửu phẩm thì là cực hạn.
Mà ở đại lục Thượng Giới này có tồn tại tiên thảo cho nên nếu luyện chế ra được tiên đan chân chính thì có thể thăng cấp thành dược tôn.
Du Túc là dược tôn nhị phẩm, đó là bởi vì ông có thể luyện chế ra tiên đan nhị phẩm.
Thế giới trước đây của mình chưa bao giờ từng nghe tới phẩm cấp.
“Tân Trạm, cậu có thể cân nhắc đăng kí theo cổ thành Đông Hoàng chúng tôi, lấy thực lực của tiểu hữu, nếu tiến vào hội dược sư thì có thể trở thành trung tầng của hội dược sư, trở thành chấp sự”
“Cậu đừng xem thường chấp sự, lực lượng của hội dược sư rất lớn mạnh, cho dù năm hoàng tộc của bốn khu vực cũng không có người dám dễ dàng trêu chọc hội dược sư”
Du Túc chậm rãi nói, ba người dần dần đi xa.
Không lâu sau khi ba người rời đi, một bóng người chậm rãi xuất hiện trên bầu trời cạnh con đê.
“Thật là thú vị, ông lão này vậy mà là một luyện dược sư, đáng tiếc đã bỏ qua cơ hội”
Vương Ngọc lơ lửng trên bầu trời híp mắt lại.
Lúc ông ta nhìn trạng thái của Du Túc và bà lão ở thuyền bay đã thấy không đúng, cho nên ông ta vẫn luôn ẩn trong tối điều tra.
Tới tận khi Tân Trạm đến đây giải quyết vấn đề của Du Túc, sau khi ông ta hiểu ra mọi chuyện mới có chút hối hận.
Nhưng khi Tân Trạm ra tay, ông ta lại không biết Du Túc là dược tôn, chờ tới lúc ông ta nghe được đoạn đối thoại thì đã muộn.