-
Chương 88: CÔ DÂU MỚI VỀ GẶP BA MẸ CHỒNG, CUỐI CÙNG CŨNG CÚI ĐẦU
Lâm Thiển đoán chính vào nhà, kính trà tặng quà cho ba vị trưởng bối theo thứ tự. Các trưởng bối cũng theo lệ thường lì xì cho cô.
Việc này đại biểu rằng nhà họ Cố đã chính thức chấp nhận cô dâu mới này.
Bà nội là người vui nhất, bà vốn thích Lâm Thiển. Sau khi xong nghi thức bà liền kéo Lâm Thiển đến bên cạnh, “Lại đây lại đây, hôm nay cháu đẹp lắm Tiểu Thiển à, rất có phong thái của bà nội năm đó”
Lâm Thiển quỳ trên ghế sofa, khéo léo đấm lưng cho bà nội, nói: “Bà nội, sau khi bà đến lần trước, lúc nào cháu cũng nhớ bà.”
Diệp Thiến Như đen mặt lại.
“Con bé này dẻo miệng ghê, bé con, sức khỏe của cháu vẫn tốt đấy chứ?”
“Tốt lắm ạ, có thể đánh chết một con trâu luồn”
“Thanh niên đúng là sướng thật, không giống chúng ta. Cháu nhìn ba cháu kìa, bị trật chân thôi cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng
Cố Nguyên: “...”
Cố Nguyên nhịn được, nhưng Diệp Thiến Như thì không, nói bà thì thôi, nói chồng bà thì không được. Bà mang theo đầy mùi thuốc súng, làm rõ: “Mẹ, Cố Nguyên không phải bị trật chân bình thường đầu, xương ông ấy còn bị nứt nhẹ và giòn nữa, tổn thương gân cốt cẩn 100 ngày để hồi phục, giờ mới hơn hai mươi ngày đã đi lại được là khá lắm rồi.”
Mặc dù câu này là nói với lão phu nhân nhưng tất cả cơn giận dữ đều trút lên người Lâm Thiển. Bà lấy lòng mẹ chồng nhiều năm như thế mà cũng chưa được khen hay thừa nhận một lần nào, vậy mà con nhóc Lâm Thiển này mới đến lần đầu đã được lão phu nhân cưng chiều, đây là đạo lý gì vậy?
“Còn con nữa, Lâm Thiển, con xem lại tư thế của con đi, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, còn ra thể thống gì hả?”
Lâm Thiển nghe xong thì vội thả chân xuống, khép hai chân lại.
“Chỉ riêng ăn mặc đẹp thì làm được gì, khí chất con người là từ bên trong toát ra, là từ lời nói và việc làm, không phải mặc mấy món hàng hiệu, đeo đầy trang sức là được đâu. Nhìn dáng vẻ của con xem, y như trẻ con mặc quần áo người lớn, nhìn sao cũng thấy không hợp”
“...” Nhịn, nhịn, dù sao cũng phải nhịn. Lâm Thiển cười híp mắt, khúm núm nói, “Mẹ, mẹ nói đúng lắm, sau này con nhất định sẽ sửa”
Lão phu nhân nhướn mày, giọng điệu không tốt: “Vợ thằng Hai, cô đã nói đến nước này, vậy chi bằng cô đến dạy dỗ Tiểu Thiển đàng hoàng đi”
Diệp Thiến Như: “...” Bà ấy phủ đầu kiểu này, khác gì là lấy mạng già của tôi.
Bà cụ nói tiếp: “Tiểu Thiển còn trẻ, lúc cô bằng tuổi nó chưa chắc đã làm tốt như nó. Cô cũng là người từng trải, biết phải làm thế nào. Dù sao Thành Kiều cũng không ở nhà, vậy để Tiểu Thiển ở đây học hỏi cô đi. Cô hãy dùng kinh nghiệm và bản lĩnh của mình để bồi dưỡng nên một thiếu phu nhân đa tài đa nghệ, có khí chất cho nhà họ Cố đi, thế nào?”
Diệp Thiến Như thầm run rẩy, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Mà Lâm Thiển cũng âm thầm cự tuyệt chết lên chết xuống, “Bà nội à... chuyện này chuyện này...” Không ở chung còn dễ nói, nếu ở cùng một nhà, nghĩ thôi đã muốn bỏ trốn rồi.
“Sao hả, không muốn à?” Bà nội nhìn qua nhìn lại hai người, sau đó hớn hở vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Thiển, bảo: “Thật hiếm khi mẹ chồng nàng dâu có cùng ý kiến với nhau”
Diệp Thiến Như: “...”
Lâm Thiển: “...” Bà thật là tinh quái đấy bà nội.
Bà cụ: “Năm nay là năm đầu tiên Tiểu Thiển về nhà họ Cố ăn Tết, Thành Kiểu không có mặt ở đây, con bé mới đến có gì không biết thì mẹ chồng như cô hãy chỉ bảo nó cẩn thận. Lát chiều đám thằng Cả với thằng Ba sẽ qua đây, nếu cô không ngại bị hai chị em dâu của mình chỉ cười thì cứ ồn ào tiếp đi”
“Từ lúc ba cháu trai của tôi ra đời, nhà họ Cố chúng ta chưa có thêm thành viên mới. Năm nay có người mới, không phải nên vui sao?”
Giọng bà cụ như chuông lớn, chỉ nói mấy câu đã đè bẹp sự kiêu ngạo của Diệp Thiến Như.
Từ nhỏ Lâm Thiển đã biết nhìn mặt mà nói chuyện, thấy bầu không khí lúc này lúng túng, cô vội chủ động nói: “Mẹ, con sẽ chú ý từng lời nói hành động của mình, con có chỗ nào sai mong mẹ chỉ bảo nhiều hơn.”
Diệp Thiến Như hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở nhẹ ra, mắng thẩm trong bụng: “Tuổi còn nhỏ mà tấm cơ như thế, chẳng những chia rẽ quan hệ mẹ con giữa mình và Thành Kiều, nó còn chia rẽ cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa mình và bà cụ. Cô chở đi, cuối cùng rồi cũng có ngày tôi đuổi cô ra khỏi nhà”
“Được rồi, tất cả nói ít vài cầu đi” Cuối cùng Cố Nguyên cũng lên tiếng, “Mẹ, Thiến Như đã bận rộn mấy ngày vì bữa cơm tất niên này và liên hoan năm sau. Hễ là việc của nhà họ Cố thì bà ấy đều lấy làm trọng, nói Lâm Thiển vài cầu cũng chẳng có gì, bà ấy nhanh mồm thế thôi”
Lâm Thiển: “Vâng vâng vâng, con biết mẹ miệng cứng nhưng lòng mềm. Bà nội a, bà đừng nói nữa được không, cháu là phận con cháu, mẹ trách móc cháu là vinh hạnh của cháu ạ”
Bà cụ hừ lạnh, “Hừ, ai biết nó vô tình hay cố ý, những lời lẽ có gai đó chỉ có cháu mới có thể nhịn được thôi.”
“...” Lâm Thiển dở khóc dở cười. Ôi bà nội ơi, bà đang thêm dầu vào lửa đấy, chỉ làm trở ngại thêm thôi chứ chẳng giúp được gì cả.
“Được rồi, được rồi, bà lớn tuổi nhất, xấu miệng nhất, bà ngậm miệng đây. Tiểu Thiển, đi xem tivi với bà, gần đây có bộ phim thanh xuân vườn trường rất hot, bà nội cảm thấy tâm hồn thiếu nữ như ùa về”
Nhịp điệu của lão phu nhân quá lạ lùng, Lâm Thiển chỉ biết cười gượng: “Vâng, hahaha
Diệp Thiến Như uất ức đến suýt khóc, bà lao tâm lao lực vì nhà họ Cố mà chẳng được khen câu nào. Ngược lại còn vì nói Lâm Thiển vài câu mà bị lão phu nhân chỉ vào mũi mắng chửi, quả thật là khó mà nuốt xuống được cục tức này.
“Sắp ăn cơm rồi, buổi trưa ăn đơn giản tí, tôi vào nhà bếp xem thử” Bà lấy cớ trốn vào nhà bếp liếm vết thương.
Cố Nguyên nhìn theo vợ, thở dài, cuối cùng không lên tiếng.
Sau khi ăn trưa xong, mọi người về phòng ngủ trưa, Tiểu Linh dẫn Lâm Thiển xuống phòng của Cố Thành Kiêu.
“Thiếu phu nhân, đây là phòng của thiếu gia, cô vào trong nghỉ ngơi đi”
Phong cách trang trí của căn phòng này rất giống ở Thành Để, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Nhìn ra gian phòng đã được quét dọn, sáng sủa sạch sẽ, không một hạt bụi.
Trên đầu giường có treo một bức ảnh lớn, là ảnh chụp Cố Thành Kiêu mặc quân phục cung kính chào theo nghi thức quân đội. Gương mặt đó đẹp trai đến mức làm người ta không nỡ dời mắt.
Ngoài bức ảnh lớn đó, trong phòng còn có rất nhiều những bức ảnh nhỏ khác. Miễn là có chỗ để thì gần như đều trưng bày ảnh chụp của Cố Thành Kiêu.
Trên tủ đầu giường có đặt một quyển album ảnh rất dày. Lâm Thiển đi qua xem thử, toàn bộ đều là ảnh chụp của Cố Thành Kiêu từ nhỏ đến lớn.
Ai lại ngốc nghếch để ảnh cởi truồng mặc yếm của mình trên tủ đầu giường chứ? Lúc này Lâm Thiển liền bật cười.
Nhưng ngẫm lại thì cô nhận ra Cố Thành Kiêu không giống như người sẽ làm vậy, những cái này chắc chắn là mẹ chồng để.
Không hiểu sao đột nhiên Lâm Thiển lại cảm thấy xót xa. Cố Thành Kiêu là một người lính, có nhiệm vụ thì phải đi làm, chẳng biết ngày về. Mà dù có về thì anh cũng về trụ sở của mình, rất hiếm khi về đây một chuyến, có thể cả mấy năm ba mẹ chồng mới được gặp mặt con trai một lần. Với tình hình này, nhất định bọn họ rất mong nhớ anh.
Nghĩ đến đây, tự nhiên Lâm Thiển không còn giận mẹ chồng nữa, mà cảm thấy tội lỗi vì mình đã từng nói xấu bà.