-
Chương XI: LÀ QUỶ
Bên ngoài, tiếng mẹ tôi tươi cười:
“Xuân hả cháu, đến chơi với con Hạ nhà bác à?
“Dạ! Hạ có ở nhà không ạ?” Tiếng cái Xuân lễ phép đáp lại. Lúc nào cũng vậy, Xuân luôn khoác lên mình một vẻ trầm lắng, dịu dàng đầy nữ tính, chính vì vậy nó luôn được lòng mọi người, nhất là các bậc phụ huynh như mẹ tôi.
“Nó còn ngủ trong phòng, cháu cứ vào kêu nó dậy đi!”
“Dạ!”
Bóng người phản chiếu qua kẽ hở dưới chân cửa. Tôi vội nhắm mắt làm như mình đang ngủ rất say… Tôi biết, tôi là một đứa nhát cáy. Những chuyện xảy ra khiến tôi lo sợ và kiệt sức. Ma cỏ ở khắp nơi, ngay cả Lam – đứa bạn thân nhất, cũng là quỷ. Tôi lo sợ rằng một khi tôi mở miệng hỏi, có thể sẽ lại mất thêm một người bạn. Đúng! Tôi đang trốn tránh sự thật. Hiện giờ tôi đã rối rắm lắm rồi, thà cứ lạc trong sương mù một thời gian để hồi sức còn hơn thấy rõ sự thật khủng khiếp rồi chết trong tuyệt vọng.
Xuân đẩy cửa bước vào rồi từ tốn ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh bàn học, cất giọng nhẹ nhàng: “Hạ ơi!” Tôi vẫn nhắm mắt làm như không nghe thấy. Nó kiên nhẫn lặp lại :
“Hạ ơi!” Tôi vẫn nằm trơ ra không nhúc nhích.
Bốn phía lại im ắng. Có lẽ nhỏ thấy tôi ngủ say quá nên thôi không gọi nữa.
Bỗng nhiên, từ phiá bàn học vang lên tiếng “rào rạo…rào rạo….”, lẫn trong đó là tiếng chóp chép liên tục. Tôi nghĩ thầm chắc nó ăn kẹo. Mà cũng lạ, xưa giờ Xuân rất ý tứ trong mọi vẫn đề, kể cả chuyện ăn uống, khó có thể tưởng tượng được nó lại nhai chóp chép thật to như lúc này.
Tiếng nhai rào rạo ngày một lớn hơn, nhanh hơn, thỉnh thoảng còn lẫn tiếng “cốp” lạnh người. Có vẻ như kẹo rất cứng. Một lúc sau…xung quanh lại im lặng. Tôi nghe thấy tiếng kéo ghế, tiếng bước chân đi ra cửa.
“Chắc Xuân nó đi về.” Nghĩ vậy, tôi nhè nhẹ thở phào. Nhưng ngay khi tiếng bước chân dừng trước cánh cửa phòng gần như mục nát vì mối, tôi giật thót khi nhận ra tiếng bước chân đang đổi hướng. Xuân đang bước về phía tôi!
Nhỏ từ từ bước về phía giường, chậm rãi ngồi xuống. Tiếng nhai “rào rạo…rào rạo…”lại vang lên khiến tôi khá khó chịu. Nhỏ chỉ ngồi đó, ngay cạnh tôi, nhai kẹo không ngừng. Lát sau…dường như nhỏ hơi cuối xuống, những lọn tóc mềm mại thơm hương bồ kết chạm vào mặt tôi ngưa ngứa. Rồi tôi nghe tiếng nó thì thào, sát cạnh tai mình:
“TAO BIẾT….MÀY CHƯA NGỦ……..!”
Toàn thân tôi trấn động. Cái giọng nói đều đều nhựa nhựa ma quái như thế đã trở nên ám ảnh tôi suốt thời gian qua, đó là giọng nói từ âm ti địa phủ. Tôi mở choàng mắt. Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt hoàn toàn không có mắt mũi, chỉ là một mớ da kéo chồng lên nhau như bị phỏng nặng lâu ngày, và một cái miệng rộng ngoác đang không ngừng nhai nghiến thứ gì đó. Nó có mái tóc dài đen mượt của Xuân, có vóc dáng của Xuân, nhưng nhất định không phải là Xuân mà tôi biết.
Tôi sợ cứng người, gương mặt kinh dị của nó cúi sát mặt tôi, từ cái miệng đang nhai nhóp nhép tứa ra thứ gì đó đỏ sẫm rồi theo cử động miêng của nó nhễu nhão rơi xuống mặt tôi. Mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến tôi muốn nôn mửa, nhưng tôi quá sợ đến nỗi không thể cử động hay nhúc nhích gì, tay chân nặng như đeo chì, chỉ có thể nằm đó, nước mắt trào ra không ngừng. Thấy vẻ khiếp sợ hiện rõ trên mặt tôi, hai khóe miệng nó dần dần giương lên, banh ra một nụ cười ghê tởm. Hai hàm trên và dưới trống hoác, chỉ có cặp nướu lở loét và thối rữa . Lúc đó, tôi nhìn rõ được cái thứ mà nó nhai ngấu nghiến, đó chính là răng – RĂNG CỦA CHÍNH NÓ!
Tôi kinh hãi thét lên “ Á Á Á !!!!!!”
———————————————————————————
Tôi choàng tỉnh. Dùng hết sức lực ngồi bật dậy, tôi hoảng loạn đảo mắt khắp phòng. Không có ai cả! Là mơ sao??
Tiếng mẹ lật đật đẩy cửa chạy vào, bà ngồi xuống giường, nắm hai bàn tay lạnh ngắt của tôi, lo lắng hỏi:
“Sao vậy con, mơ thấy ác mộng à?”
Tôi rụt tay lại, lau vội những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán, sốt ruột hỏi:
“Xuân đâu rồi mẹ?”
Mẹ tôi hơi bất ngờ, bà nói:
“Con biết Xuân đến? Lúc sáng nó có đến chơi, mà thấy con ngủ say quá nên ngồi chơi với mẹ tí rồi về. Có chuyện gì sao?”
Tôi nghệt mặt. Hóa ra lúc giả vờ ngủ tôi lại mệt quá và thiếp đi luôn, rồi lại gặp ác mộng. Tôi mệt mỏi lắc đầu. Hơn lúc nào hết, tôi muốn được trở lại một cuộc sống êm ả như trước kia, một cuộc sống bình thường không ma quỷ!
Tôi hỏi mẹ, giọng vẫn còn hơi run:
“Đám cưới của con….lo đến đâu rồi?”
Bà thở dài… “Ba và chú Trí đang chuẩn bị, đúng 10 giờ tối mai sẽ tổ chức.”
Tôi cắn răng, nước mắt lại úa ra. Mẹ xót xa ôm tôi vào lòng, bà vỗ vỗ lên lưng, nhẹ giọng trấn an:
“Ráng lên con. Qua ngày mai, con sẽ không phải chịu đựng những thứ quỷ quái này nữa!”
Tôi nghẹn ngào vâng dạ, thầm cầu trời cho mọi việc suông sẻ.
—————————————————————————-
Cách đây hai năm, khắp làng Sao ai ai cũng bàn tán xôn xao về chuyện nhà ông Tư đầu làng. Ông Tư đã ngót nghét bốn mươi mới sinh được một đứa con trai. Ông mừng lắm, đặt tên con là Đạt để mong cho sau này con mình lớn lên đỗ đạt, thành công. Tuy chỉ có một mụn con nhưng ông Tư chẳng hề nuông chiều, trái lại còn rất nghiêm khắc, đánh con như cơm bữa. Vì vậy, Đạt rất sợ ông.
Rồi đến kỳ thi đại học. Thấy con mình chểnh mảng việc học hành, ông cầm roi đánh mắng, dọa sẽ từ mặt nếu Đạt không thi đậu.
Và Đạt không đậu đại học. Biết mình rớt, vừa mắc cỡ với họ hàng, lại vừa sợ những trận đòn roi từ ba, Đạt đã chọn cách tiêu cực nhất: Thắt cổ tự vẫn!
Đó là tất cả những gì ông biết về “chồng sắp cưới” của con gái mình. Ngay lúc này, ông và Trí đang ngồi trong nhà ông Tư. Ngôi nhà khá lớn, được bài trí đơn giản theo cách truyền thống. Tuy có người ra ra vào vào, ngôi nhà vẫn cứ toát lên vẻ âm u lạnh lẽo rợn người.
Ngồi đối diện hai người là ông Tư. Theo lời Trí, từ khi con trai chết, ông Tư chỉ lẩn quẩn trong nhà, đêm đêm tụng kinh cầu nguyện cho vong hồn con sớm siêu thoát. Lúc trước tuy tuổi đã gần lục tuần nhưng ông Tư vẫn khỏe mạnh và nhanh nhẹn không thua gì thanh niên trai tráng, ngày ngày vác cuốc ra đồng chiều tối vác cuốc về. Vậy mà trong hai năm qua, Trí gần như không còn nhận ra ông: Người ông gầy xọm đi, hai má hóp lại, đôi mắt thâm quầng trũng sâu, râu tóc bạc phơ…Cả người ông toát ra một vẻ tang thương nặng nề.
Ông Toàn mặc dù chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng ông hiểu nỗi đau của một người cha bị mất con, nó đau gấp ngàn lần nỗi đau thể xác. Ông chậm rãi trình bày lý do mình đến đây, tâm trạng vô tình cũng bị sự tang tóc của ngôi nhà làm trùng xuống…
Ông Tư trầm ngâm, lặng im ngồi nghe, thỉnh thoảng thở ra nặng nề, lặng lẽ như một hồn ma. Ông thều thào :
“Nghiệp của tôi nặng lắm. Con trai tôi chết lỗi cũng do tôi…. Bây giờ có làm gì thì cũng đã muộn, thằng Đạt…nó cũng đâu thể sống lại.” Giọng ông khàn đi, đôi mắt đục mờ trở nên ươn ướt. “Có thể giúp được cho con gái anh, tôi rất sẵn lòng…Coi như làm việc thiện, giúp nó mau siêu thoát…”
Ông Toàn mừng rỡ : “Cám ơn anh nhiều lắm!”
Trí từ đầu đến cuối cũng chỉ ngồi im lặng, bỗng cất tiếng:
“Ông nói đúng, con trai ông vẫn chưa hề siêu thoát!”
———————————————————————————
Hai người sóng vai trên con đường mòn. Ông Toàn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt, những tia nắng cuối ngày hắt lên áng mây chiều tạo nên một màu buồn hiu hắt. Ông đột nhiên hỏi người thanh niên bên cạnh:
“Cậu Trí, tại sao lại phải là con trai ông Tư?”
“Vì cậu ta là hợp nhất.” Anh điềm nhiên trả lời, mắt vẫn nhìn thẳng về khoảng không phía trước.
“Hợp nhất? Ý cậu là sao?”
Trí đột ngột dừng bước, anh quay sang ông Toàn. Những tia sáng le lói của chiều tà bị che khuất phía sau vóc dáng cao lớn của người thanh niên:
“Nghĩa là, cậu ta có âm khí mạnh nhất trong những người chưa siêu thoát có ngày chết phù hợp với con gái ông. Nói cách khác, cậu ta chỉ còn một bước rất ngắn nữa thôi, sẽ thành quỷ.”
“Hả?” Ông Toàn lắp bắp “Quỷ?”
“Đúng. Một con quỷ. RẤT MẠNH!”
“Xuân hả cháu, đến chơi với con Hạ nhà bác à?
“Dạ! Hạ có ở nhà không ạ?” Tiếng cái Xuân lễ phép đáp lại. Lúc nào cũng vậy, Xuân luôn khoác lên mình một vẻ trầm lắng, dịu dàng đầy nữ tính, chính vì vậy nó luôn được lòng mọi người, nhất là các bậc phụ huynh như mẹ tôi.
“Nó còn ngủ trong phòng, cháu cứ vào kêu nó dậy đi!”
“Dạ!”
Bóng người phản chiếu qua kẽ hở dưới chân cửa. Tôi vội nhắm mắt làm như mình đang ngủ rất say… Tôi biết, tôi là một đứa nhát cáy. Những chuyện xảy ra khiến tôi lo sợ và kiệt sức. Ma cỏ ở khắp nơi, ngay cả Lam – đứa bạn thân nhất, cũng là quỷ. Tôi lo sợ rằng một khi tôi mở miệng hỏi, có thể sẽ lại mất thêm một người bạn. Đúng! Tôi đang trốn tránh sự thật. Hiện giờ tôi đã rối rắm lắm rồi, thà cứ lạc trong sương mù một thời gian để hồi sức còn hơn thấy rõ sự thật khủng khiếp rồi chết trong tuyệt vọng.
Xuân đẩy cửa bước vào rồi từ tốn ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh bàn học, cất giọng nhẹ nhàng: “Hạ ơi!” Tôi vẫn nhắm mắt làm như không nghe thấy. Nó kiên nhẫn lặp lại :
“Hạ ơi!” Tôi vẫn nằm trơ ra không nhúc nhích.
Bốn phía lại im ắng. Có lẽ nhỏ thấy tôi ngủ say quá nên thôi không gọi nữa.
Bỗng nhiên, từ phiá bàn học vang lên tiếng “rào rạo…rào rạo….”, lẫn trong đó là tiếng chóp chép liên tục. Tôi nghĩ thầm chắc nó ăn kẹo. Mà cũng lạ, xưa giờ Xuân rất ý tứ trong mọi vẫn đề, kể cả chuyện ăn uống, khó có thể tưởng tượng được nó lại nhai chóp chép thật to như lúc này.
Tiếng nhai rào rạo ngày một lớn hơn, nhanh hơn, thỉnh thoảng còn lẫn tiếng “cốp” lạnh người. Có vẻ như kẹo rất cứng. Một lúc sau…xung quanh lại im lặng. Tôi nghe thấy tiếng kéo ghế, tiếng bước chân đi ra cửa.
“Chắc Xuân nó đi về.” Nghĩ vậy, tôi nhè nhẹ thở phào. Nhưng ngay khi tiếng bước chân dừng trước cánh cửa phòng gần như mục nát vì mối, tôi giật thót khi nhận ra tiếng bước chân đang đổi hướng. Xuân đang bước về phía tôi!
Nhỏ từ từ bước về phía giường, chậm rãi ngồi xuống. Tiếng nhai “rào rạo…rào rạo…”lại vang lên khiến tôi khá khó chịu. Nhỏ chỉ ngồi đó, ngay cạnh tôi, nhai kẹo không ngừng. Lát sau…dường như nhỏ hơi cuối xuống, những lọn tóc mềm mại thơm hương bồ kết chạm vào mặt tôi ngưa ngứa. Rồi tôi nghe tiếng nó thì thào, sát cạnh tai mình:
“TAO BIẾT….MÀY CHƯA NGỦ……..!”
Toàn thân tôi trấn động. Cái giọng nói đều đều nhựa nhựa ma quái như thế đã trở nên ám ảnh tôi suốt thời gian qua, đó là giọng nói từ âm ti địa phủ. Tôi mở choàng mắt. Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt hoàn toàn không có mắt mũi, chỉ là một mớ da kéo chồng lên nhau như bị phỏng nặng lâu ngày, và một cái miệng rộng ngoác đang không ngừng nhai nghiến thứ gì đó. Nó có mái tóc dài đen mượt của Xuân, có vóc dáng của Xuân, nhưng nhất định không phải là Xuân mà tôi biết.
Tôi sợ cứng người, gương mặt kinh dị của nó cúi sát mặt tôi, từ cái miệng đang nhai nhóp nhép tứa ra thứ gì đó đỏ sẫm rồi theo cử động miêng của nó nhễu nhão rơi xuống mặt tôi. Mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến tôi muốn nôn mửa, nhưng tôi quá sợ đến nỗi không thể cử động hay nhúc nhích gì, tay chân nặng như đeo chì, chỉ có thể nằm đó, nước mắt trào ra không ngừng. Thấy vẻ khiếp sợ hiện rõ trên mặt tôi, hai khóe miệng nó dần dần giương lên, banh ra một nụ cười ghê tởm. Hai hàm trên và dưới trống hoác, chỉ có cặp nướu lở loét và thối rữa . Lúc đó, tôi nhìn rõ được cái thứ mà nó nhai ngấu nghiến, đó chính là răng – RĂNG CỦA CHÍNH NÓ!
Tôi kinh hãi thét lên “ Á Á Á !!!!!!”
———————————————————————————
Tôi choàng tỉnh. Dùng hết sức lực ngồi bật dậy, tôi hoảng loạn đảo mắt khắp phòng. Không có ai cả! Là mơ sao??
Tiếng mẹ lật đật đẩy cửa chạy vào, bà ngồi xuống giường, nắm hai bàn tay lạnh ngắt của tôi, lo lắng hỏi:
“Sao vậy con, mơ thấy ác mộng à?”
Tôi rụt tay lại, lau vội những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán, sốt ruột hỏi:
“Xuân đâu rồi mẹ?”
Mẹ tôi hơi bất ngờ, bà nói:
“Con biết Xuân đến? Lúc sáng nó có đến chơi, mà thấy con ngủ say quá nên ngồi chơi với mẹ tí rồi về. Có chuyện gì sao?”
Tôi nghệt mặt. Hóa ra lúc giả vờ ngủ tôi lại mệt quá và thiếp đi luôn, rồi lại gặp ác mộng. Tôi mệt mỏi lắc đầu. Hơn lúc nào hết, tôi muốn được trở lại một cuộc sống êm ả như trước kia, một cuộc sống bình thường không ma quỷ!
Tôi hỏi mẹ, giọng vẫn còn hơi run:
“Đám cưới của con….lo đến đâu rồi?”
Bà thở dài… “Ba và chú Trí đang chuẩn bị, đúng 10 giờ tối mai sẽ tổ chức.”
Tôi cắn răng, nước mắt lại úa ra. Mẹ xót xa ôm tôi vào lòng, bà vỗ vỗ lên lưng, nhẹ giọng trấn an:
“Ráng lên con. Qua ngày mai, con sẽ không phải chịu đựng những thứ quỷ quái này nữa!”
Tôi nghẹn ngào vâng dạ, thầm cầu trời cho mọi việc suông sẻ.
—————————————————————————-
Cách đây hai năm, khắp làng Sao ai ai cũng bàn tán xôn xao về chuyện nhà ông Tư đầu làng. Ông Tư đã ngót nghét bốn mươi mới sinh được một đứa con trai. Ông mừng lắm, đặt tên con là Đạt để mong cho sau này con mình lớn lên đỗ đạt, thành công. Tuy chỉ có một mụn con nhưng ông Tư chẳng hề nuông chiều, trái lại còn rất nghiêm khắc, đánh con như cơm bữa. Vì vậy, Đạt rất sợ ông.
Rồi đến kỳ thi đại học. Thấy con mình chểnh mảng việc học hành, ông cầm roi đánh mắng, dọa sẽ từ mặt nếu Đạt không thi đậu.
Và Đạt không đậu đại học. Biết mình rớt, vừa mắc cỡ với họ hàng, lại vừa sợ những trận đòn roi từ ba, Đạt đã chọn cách tiêu cực nhất: Thắt cổ tự vẫn!
Đó là tất cả những gì ông biết về “chồng sắp cưới” của con gái mình. Ngay lúc này, ông và Trí đang ngồi trong nhà ông Tư. Ngôi nhà khá lớn, được bài trí đơn giản theo cách truyền thống. Tuy có người ra ra vào vào, ngôi nhà vẫn cứ toát lên vẻ âm u lạnh lẽo rợn người.
Ngồi đối diện hai người là ông Tư. Theo lời Trí, từ khi con trai chết, ông Tư chỉ lẩn quẩn trong nhà, đêm đêm tụng kinh cầu nguyện cho vong hồn con sớm siêu thoát. Lúc trước tuy tuổi đã gần lục tuần nhưng ông Tư vẫn khỏe mạnh và nhanh nhẹn không thua gì thanh niên trai tráng, ngày ngày vác cuốc ra đồng chiều tối vác cuốc về. Vậy mà trong hai năm qua, Trí gần như không còn nhận ra ông: Người ông gầy xọm đi, hai má hóp lại, đôi mắt thâm quầng trũng sâu, râu tóc bạc phơ…Cả người ông toát ra một vẻ tang thương nặng nề.
Ông Toàn mặc dù chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng ông hiểu nỗi đau của một người cha bị mất con, nó đau gấp ngàn lần nỗi đau thể xác. Ông chậm rãi trình bày lý do mình đến đây, tâm trạng vô tình cũng bị sự tang tóc của ngôi nhà làm trùng xuống…
Ông Tư trầm ngâm, lặng im ngồi nghe, thỉnh thoảng thở ra nặng nề, lặng lẽ như một hồn ma. Ông thều thào :
“Nghiệp của tôi nặng lắm. Con trai tôi chết lỗi cũng do tôi…. Bây giờ có làm gì thì cũng đã muộn, thằng Đạt…nó cũng đâu thể sống lại.” Giọng ông khàn đi, đôi mắt đục mờ trở nên ươn ướt. “Có thể giúp được cho con gái anh, tôi rất sẵn lòng…Coi như làm việc thiện, giúp nó mau siêu thoát…”
Ông Toàn mừng rỡ : “Cám ơn anh nhiều lắm!”
Trí từ đầu đến cuối cũng chỉ ngồi im lặng, bỗng cất tiếng:
“Ông nói đúng, con trai ông vẫn chưa hề siêu thoát!”
———————————————————————————
Hai người sóng vai trên con đường mòn. Ông Toàn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt, những tia nắng cuối ngày hắt lên áng mây chiều tạo nên một màu buồn hiu hắt. Ông đột nhiên hỏi người thanh niên bên cạnh:
“Cậu Trí, tại sao lại phải là con trai ông Tư?”
“Vì cậu ta là hợp nhất.” Anh điềm nhiên trả lời, mắt vẫn nhìn thẳng về khoảng không phía trước.
“Hợp nhất? Ý cậu là sao?”
Trí đột ngột dừng bước, anh quay sang ông Toàn. Những tia sáng le lói của chiều tà bị che khuất phía sau vóc dáng cao lớn của người thanh niên:
“Nghĩa là, cậu ta có âm khí mạnh nhất trong những người chưa siêu thoát có ngày chết phù hợp với con gái ông. Nói cách khác, cậu ta chỉ còn một bước rất ngắn nữa thôi, sẽ thành quỷ.”
“Hả?” Ông Toàn lắp bắp “Quỷ?”
“Đúng. Một con quỷ. RẤT MẠNH!”