Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1267 “Em sợ bóng tối”.
Từ Giai Nhiên quay qua ôm lấy cổ anh: “Em sợ bóng tối”.
“Sợ bóng tối mà không mở đèn à? Em sợ cô đơn đúng không?”, anh khẽ vuốt mái tóc cô.
Cô gái tên Toa Toa cũng xách đồ đi vào phòng rồi đặt túi to túi nhỏ lên giường.
“Người đẹp, cô tìm được một người đàn ông tốt thật đấy, đích thân chọn đồ cho cô, hơn nữa toàn những món đắt nhất, chỉ vài bộ này thôi mà đã tốn của anh ấy gần một trăm nghìn tệ rồi đấy! Thật ngưỡng mộ!”
Lúc này Từ Giai Nhiên mới ý thức được trong phòng còn có thêm một cô gái. Cô vội vàng buông Mạc Phong, đứng dậy cười nói: “Thích không? Nếu thích thì tôi tặng cô đấy!”
“Thôi bỏ đi, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của hai người đâu!”, cô nhân viên lễ tân cười khổ.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Làm gì có chuyện cô ta không muốn câu Mạc Phong, nhưng căn bản là người ta không có hứng thú với mình.
Chỉ cần nhìn ánh mắt và hành động quen thuộc của cô ta là biết cô ta đã qua tay bao nhiêu đàn ông rồi.
Mạc Phong không thích những người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm hơn mình, hơn nữa còn là những người có ý đồ.
Từ Giai Nhiên lấy quần áo ra xem, tất cả đều là đồ lụa.
“Anh…anh chắc là muốn em mặc như thế này chứ?”
Mạc Phong ho húng hắng: “Cô ấy nói là phụ nữ đều thích mặc như thế mà?"
“Lẽ nào anh muốn em mặc ra ngoài cho người khác xem à! Đồ ngốc này!”
“…”
Cũng may còn có vài bộ trông được bình thường. Anh quấn quýt với Từ Giai Nhiên thêm một lúc rồi mới rời đi vì còn phải quay về biệt thự Nam Sơn.
Rời khỏi khách sạn, Mạc Phong lái xe quay về biệt thự Nam Sơn.
Trước đó mọi việc diễn ra khá bình thường, nhưng tới khi đi vào con đường Hán Giang phồn hoa nhất của thành phố Giang Hải thì anh bỗng cảm thấy có gì đó bất ổn.
Hình như có người luôn theo dõi anh từ phía sau, hơn nữa không chỉ là một chiếc xe.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy có tới ba chiếc xe Buick đang bám sát mình.
Xét về tính năng thì chiếc Ferrari của Mạc Phong có thể bỏ xa mấy chiếc xe kia, nhưng dù sao đây cũng là khu vực dân cư nên nếu đua xe thì rất có thể sẽ gây ra sự cố giao thông nghiêm trọng.
Vì vậy Mạc Phong quyết định chạy tới công viên Tân Hồ.
Mạc Phong rẽ gấp, quét đuôi đẹp mắt, tiến vào khu rừng phía sau. Quả nhiên, mấy chiếc xe phía sau phải dừng lại bên đường.
“Ông nội nó! Thằng nhóc đó lái xe đi đâu rồi? Hình như công viên này không có lối ra khác đâu, tìm thử xem. Cánh cửa duy nhất phía sau vẫn chưa cho thông xe. Chắc chắn thằng nhóc trốn ở gần đây thôi, đừng để chạy mất!”, một người đàn ông lực lưỡng bước xuống chiếc Buick và tức giận gầm lên.
Lúc này có âm thanh từ phía sau hắn vọng tới.
Bọn chúng quay lại nhìn thì thấy Mạc Phong đang ngồi ở cửa công viên nhìn chúng và cười lạnh lùng: “Các người đang tìm tôi à?”
“Mày…thằng nhóc được lắm, đang không biết tìm mày ở đâu đây!”, người đàn ông để râu chỉ tay vào anh và quát lớn.
“Sợ bóng tối mà không mở đèn à? Em sợ cô đơn đúng không?”, anh khẽ vuốt mái tóc cô.
Cô gái tên Toa Toa cũng xách đồ đi vào phòng rồi đặt túi to túi nhỏ lên giường.
“Người đẹp, cô tìm được một người đàn ông tốt thật đấy, đích thân chọn đồ cho cô, hơn nữa toàn những món đắt nhất, chỉ vài bộ này thôi mà đã tốn của anh ấy gần một trăm nghìn tệ rồi đấy! Thật ngưỡng mộ!”
Lúc này Từ Giai Nhiên mới ý thức được trong phòng còn có thêm một cô gái. Cô vội vàng buông Mạc Phong, đứng dậy cười nói: “Thích không? Nếu thích thì tôi tặng cô đấy!”
“Thôi bỏ đi, tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của hai người đâu!”, cô nhân viên lễ tân cười khổ.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Làm gì có chuyện cô ta không muốn câu Mạc Phong, nhưng căn bản là người ta không có hứng thú với mình.
Chỉ cần nhìn ánh mắt và hành động quen thuộc của cô ta là biết cô ta đã qua tay bao nhiêu đàn ông rồi.
Mạc Phong không thích những người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm hơn mình, hơn nữa còn là những người có ý đồ.
Từ Giai Nhiên lấy quần áo ra xem, tất cả đều là đồ lụa.
“Anh…anh chắc là muốn em mặc như thế này chứ?”
Mạc Phong ho húng hắng: “Cô ấy nói là phụ nữ đều thích mặc như thế mà?"
“Lẽ nào anh muốn em mặc ra ngoài cho người khác xem à! Đồ ngốc này!”
“…”
Cũng may còn có vài bộ trông được bình thường. Anh quấn quýt với Từ Giai Nhiên thêm một lúc rồi mới rời đi vì còn phải quay về biệt thự Nam Sơn.
Rời khỏi khách sạn, Mạc Phong lái xe quay về biệt thự Nam Sơn.
Trước đó mọi việc diễn ra khá bình thường, nhưng tới khi đi vào con đường Hán Giang phồn hoa nhất của thành phố Giang Hải thì anh bỗng cảm thấy có gì đó bất ổn.
Hình như có người luôn theo dõi anh từ phía sau, hơn nữa không chỉ là một chiếc xe.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy có tới ba chiếc xe Buick đang bám sát mình.
Xét về tính năng thì chiếc Ferrari của Mạc Phong có thể bỏ xa mấy chiếc xe kia, nhưng dù sao đây cũng là khu vực dân cư nên nếu đua xe thì rất có thể sẽ gây ra sự cố giao thông nghiêm trọng.
Vì vậy Mạc Phong quyết định chạy tới công viên Tân Hồ.
Mạc Phong rẽ gấp, quét đuôi đẹp mắt, tiến vào khu rừng phía sau. Quả nhiên, mấy chiếc xe phía sau phải dừng lại bên đường.
“Ông nội nó! Thằng nhóc đó lái xe đi đâu rồi? Hình như công viên này không có lối ra khác đâu, tìm thử xem. Cánh cửa duy nhất phía sau vẫn chưa cho thông xe. Chắc chắn thằng nhóc trốn ở gần đây thôi, đừng để chạy mất!”, một người đàn ông lực lưỡng bước xuống chiếc Buick và tức giận gầm lên.
Lúc này có âm thanh từ phía sau hắn vọng tới.
Bọn chúng quay lại nhìn thì thấy Mạc Phong đang ngồi ở cửa công viên nhìn chúng và cười lạnh lùng: “Các người đang tìm tôi à?”
“Mày…thằng nhóc được lắm, đang không biết tìm mày ở đâu đây!”, người đàn ông để râu chỉ tay vào anh và quát lớn.