Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-187
Chương 188: Cách nói của Trần Lập
Tân Mạc Phong đã lén học được một chút tài nấu ăn từ Triệu Khải. Đối với tay nghề hiện tại của anh, ngay cả những người quen ăn sơn hào hải vị như Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ cũng đều nói là ngon. Từ đó có thể biết được tay nghề của Triệu Khải rốt cuộc tốt như thế nào rồi!
Dường như anh đã nhìn thấy cảnh tượng những tờ tiền màu trắng bạc từ trên trời rơi xuống.
“Tôi không hiểu, với tài nấu ăn của Triệu Khải, tìm đại một khách sạn năm sao nào đó làm không phải được rồi hay sao? Nếu như anh nổ thêm chút nữa, chưa biết chừng tập đoàn Michelin còn phải đích thân mời anh ấy chứ! Tôi thật không hiểu tại sao anh lại phải làm một người thu tiền gửi xe chứ? ”, Giang Tiểu Hải nhìn vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Triệu Khải khẽ lắc đầu cười khúc khích: “Lúc mới xuất ngũ, tôi cùng từng đến khách sạn một thời gian, nhưng họ chỉ chú ý đến những món ăn cầu kỳ, đẹp mắt chứ không chú trọng đến khẩu vị! Vậy nên sau này…tôi đã thất nghiệp…”
Ngày nay, rất nhiều khách sạn phức tạp hóa một món ăn, họ đã không còn để ý xem món đó có ngon hay không, vậy nên sau khi Triệu Khải đến đó làm việc đã không hòa hợp với đầu bếp ở đó.
Bởi vì cậu ấy nấu ăn rất cầu kỳ, đặc biệt là mỗi quy trình đều khá phức tạp.
Có thể là do người đầu bếp sợ rằng Triệu Khải sẽ thực sự làm ra một số món ăn quá ngon và cướp mất công việc của anh ta, hoặc có thể tốc độ nấu ăn của cậu ấy hơi chậm, nên sau một thời gian cậu ấy đã bị đuổi việc.
Sau đó, Triệu Khải có nghĩ đến việc tự mình mở một cửa hàng nhưng lại không có tiền. Sự rèn giũa của cuộc sống đã khiến cậu ấy chọn cách thỏa hiệp và đến bãi đậu xe để làm công việc nhẹ nhàng đó.
Mạc Phong đến cửa hàng mà không có ai buồn ra chào hỏi, anh khẽ cười nói: “Ông chủ, có chuyển nhượng cửa hàng không?”
“Có! Mấy người muốn thuê làm gì?”, chủ cửa hàng đang ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh: “Giờ cho thuê rẻ cửa hàng này! Chỉ cần trả một tháng một nghìn hai trăm tệ là được, rẻ hơn nhiều so với các cửa hàng khác nhé. Cái nhà bên cạnh này nè, không giấu gì cậu, tiền thuê những hơn tám nghìn tệ một tháng đó!”
Cửa hàng có hai tầng, rộng chừng bốn trăm mét vuông, giá một nghìn hai trăm tệ thấp như vậy khiến Mạc Phong cảm thấy hơi nghi ngờ.
Trên con phố này, ba mươi mét vuông mặt tiền có giá bảy hoặc tám nghìn tệ một tháng, cửa hàng này tính cả hai tầng diện tích lên đến ba bốn trăm mét vuông mà giá chỉ một nghìn hai.
Giang Tiểu Hải khẽ kéo tay áo Mạc Phong: “Đội trưởng, anh có cảm thấy cửa hàng này u ám không?”
Nghe cậu ấy nói vậy, Mạc Phong cũng cảm thấy hơi rợn người.
Chủ cửa hàng thấy Mạc Phong do dự, vội vàng nói: “Như thế này đi, thấy mấy cậu cũng có vẻ thật thà, ba mươi nghìn nhé! Tôi bán luôn cửa hàng này cho mấy cậu! Bàn ghế cũng để lại cho các cậu hết!”
“Mười nghìn tệ, ký hợp đồng luôn!”, Mạc Phong điềm đạm nói.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh.
Vừa rồi anh vẫn còn đang do dự, giờ lại chuẩn bị mua lại cửa hàng này.
Có lẽ chủ cửa hàng này cũng đã lỗ lắm rồi.
Lúc mua chắc cũng tầm hai mươi nghìn tệ, giờ mỗi tháng đều thua lỗ, đã năm ngày liền không khai trương rồi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ không có cơ hội lấy lại vốn nữa.
“Được, mười nghìn thì mười nghìn! Giao hết lại cho các cậu đấy! Tôi không cần nữa!”
Mạc Phong hai tay đút túi, nhẹ giọng nói: “Đưa tiền đi!”
Giang Tiểu Hải nhanh chóng lấy trong túi xách ra một gói tiền mặt, đặt lên bàn.
Trước lúc đến đã chuẩn bị sẵn rồi. Cho dù thế nào cũng phải tìm được chỗ dừng chân đã rồi nói tiếp!
Sau khi đi loanh quanh nhà hàng này, Mạc Phong dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Đội trưởng, anh đang nhìn cái gì vậy?”, Triệu Khải bước tới, bối rối hỏi.
Anh chỉ vào bể cá và nói: “Chuyển cho anh cái bể cá này về phía Đông, đặt cái tủ gỗ ở đằng kia về phía Bắc! Phạm phải ‘chân thấp’ rồi, cái bể cái này là vị trí tài lộc đó! Không thể để thấp hơn mắt cá chân của người ta được! Hơn nữa cái tủ gỗ thuộc hành Mộc, đặt ở hướng Đông Nam phạm vào kỵ tài Bạch Hổ Sát! Cửa hàng như vậy mà làm ăn phát đạt được mới lạ đấy!”
Mọi người nhìn Mạc Phong với vẻ mặt kinh ngạc.
“Wow! Đội trưởng, anh còn biết xem cả phong thủy cơ à?”
“Không phải là nói bừa đấy chứ? Đội trưởng, có phải anh định đổi nghề sang làm thầy bói không đấy?”
“Thôi bỏ đi, đội trưởng đẹp trai như thế này, nếu như xem bói có khi xem bói lên tận giường người ta luôn ấy chứ!”
Mạc Phong trừng mắt với họ, vẻ mặt tức giận nói: “Phắn phắn phắn! Trước đây anh học được một vài chiêu của sư phụ, không ngờ bây giờ lại hữu dụng!”
“Đội trưởng, anh còn có cả sư phụ cơ à?”, Giang Tiểu Hải kêu lên.
Cậu ấy vẫn nhớ khi Mạc Phong lần đầu tiên đến với đội đặc công quả thực anh rất ngầu. Một tân binh mà lại dám đọ súng với người hướng dẫn, hơn nữa còn đè bẹp người ta với thành tích lần nào cũng được mười.
Đó là lý do tại sao anh được thăng chức nhanh chóng, là một tân binh vừa mới vào đội đặc công mà anh đã giành được quân hàm thiếu tá chỉ trong một năm.
Vẻ mặt Triệu Khải đầy ngưỡng mộ nói: “Đội trưởng, anh lợi hại như vậy thì sư phụ của anh chẳng phải là cao nhân ẩn thế hay sao?”
Mặc dù là chiến hữu thân thiết nhất, nhưng Mạc Phong chưa bao giờ tiết lộ danh tính của sư phụ mình.
Một là anh không muốn làm mất uy tín của sư phụ, hai là anh không muốn kẻ thù tìm sư phụ mình gây rắc rối.
Nếu đã lựa chọn sống ẩn dật, nói trắng ra là trốn tránh không gặp người mà mình không muốn gặp. Nếu như để người khác biết hành tung của mình, e rằng không được yên tĩnh nữa.
“Biến ra chỗ khác chơi đi! À phải rồi, Hiểu Thiên đi mua chu sa với giấy đỏ về đây!”, Mạc Phong phất tay, trầm giọng nói.
Trong chốc lát, mấy người Trương Hiểu Thiên vừa quét dọn nhà hàng vừa mua chu sa và giấy đỏ về.
Dù sao cũng không làm ăn kinh doanh được nên chủ cửa hàng này cầm tiền ký hợp đồng rồi bỏ đi mà chẳng mang thứ gì theo.
Có vẻ như cửa hàng này đã thực sự khiến trái tim ông ta tan nát, một tháng rưỡi sau khi mở cửa mà vẫn chưa có khách hàng nào lui tới.
Dù có khách vào, họ cũng chỉ ăn đúng một lần và không bao giờ quay lại lần thứ hai.
“Đội trưởng, chu sa và giấy đỏ mà anh yêu cầu đây, nhưng tại sao anh lại cần thứ này?”, Trương Hiểu Thiên cầm đồ mang đến quầy lễ tân đặt lên bàn và hỏi một cách khó hiểu.
Mạc Phong quay đầu lại cười khúc khích: “Đã từng nghe đến cách nói của Trần Lập Tân chưa? Trộn máu thuần dương với chu sa sẽ có thể xua đi được khí ẩm ướt. Đương nhiên anh cũng không biết có tác dụng gì không, nhưng mà cứ thử xem!”
“Máu thuần dương là chỉ…trai tân á?”, Triệu Khải đầy vẻ kinh ngạc hỏi: “Đội trưởng, anh dám nói mình vẫn là trai tân sao?”
Lúc này anh mới phản ứng lại, lần đầu tiên của anh đã trao cho Dương Thái Nhi từ lúc còn chưa làm lính từ lâu rồi.
“Khụ khụ…mấy người ai còn là trai tân?”, Mạc Phong quay đầu, cười khổ nói: “Đừng ngại, mượn ít máu dùng đi!”
Trương Hiểu Thiên quay đầu lại nhìn Triệu Khải, Triệu Khải liền nhảy dựng lên: “Nhìn tôi làm gì? Người ta đã mất trinh từ năm mười tám tuổi rồi!”
“Tôi cũng không còn nữa, tôi mới cởi bỏ chiếc mũ trinh tiết tháng trước xong!”, Trương Hiểu Thiên cũng xua tay cười nói.
Ba người đưa mắt nhìn sang một bên, nhìn Giang Tiểu Hải đang lau sàn.
“Tôi dám đảm bảo chắc chắn Tiểu Hải vẫn còn là trai tân!”
“Đúng, đúng, đúng, tên ngốc này hẳn là chưa từng yêu đương gì!”
Giang Tiểu Hải quay đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi… Tôi có bạn gái…”