Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-196
Chương 197: Khôn nhà dại chợ
“Được! Nếu đã vậy thì chúng ta cứ nói trắng ra đi! Bác cả, chúng tôi mới là gốc rễ của nhà họ Trần! Mặc dù cô ta là cháu ngoại nhưng dù gì cũng mang họ Mục! Nếu như Trần Mãnh quản lý công ty thì tôi không có ý kiến vì dù sao cũng mang họ Trần và giúp thế lực nhà này trở nên lớn mạnh!”, một người đàn ông trung niên khoanh tay trầm giọng.
Mục Thu nghi chau mày: “Cậu ba, cậu nói hơi quá rồi đấy, mặc dù cháu không mang họ Trần nhưng cũng là người nhà này, sao mọi người lại bài xích cháu như vậy chứ? Lúc trước khi công ty gặp khó khăn thì mọi người lựa chọn im lặng, giờ công ty đã đi vào ổn định thì lại định có toan tính khác sao!!”
Người này chính là cậu ba của cô – Trần Thắng Thiên!
Xem ra không chỉ có một mình Trần Vạn Niên là kẻ đố kỵ mà còn có không ít những người khác nhăm nhe vào tập đoàn Kim Tư Nhã.
Nhất là khi hiện tại tập đoàn Kim Tư Nhã đã ngày một lớn mạnh. Tài sản tăng lên gấp mấy lần so với trước đây. Trong vòng chưa tới một tháng mà tập đoàn đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.
Hiện tại Mục Thu Nghi cũng đã nằm trong top những đại gia của Giang Hải, vậy thì đám người này không ngưỡng mộ sao được?
Nếu đã không moi được chút lợi lạc nào từ cô thì phải tìm cách đoạt lấy tập đoàn Kim Tư Nhã!
“Cô họ Mục, không phải họ Trần! Sau này con cũng không mang họ Trần! Tập đoàn Kim Tư Nhã do nhà họ Trần, không phải nhà họ Mục lập ra! Cô ngồi vị trí đó đã lâu như vậy, tôi thấy cũng nên từ chức rồi! Cô có thể lựa chọn yêu đương, đi du lịch, mỗi tháng tôi vẫn phát lương như thường cho cô! Không chết đói đâu mà sợ!”, Trần Thắng Thiên cười với vẻ đê tiện.
Mạc Phong suýt nữa thì bật cười, mẹ kiếp không biết phải vô liêm sỉ tới mức nào để có thể thốt ra được những lời như vậy!
Ông ta cứ tưởng ai cũng có thể lãnh đạo được một tập đoàn sao?
“Ai nói với ông là con sinh ra không mang họ Trần?”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Cả đám: “…”
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn Mạc Phong.
Mục Thu Nghi lại lén lút nhéo đùi anh ra hiệu ‘đừng nói linh tinh!”
“Anh có nói linh tinh đâu, nếu chúng tôi có con thì đứa thứ nhất sẽ mang họ Trần! Như vậy được chưa?”, anh cười đểu.
Đến cả ông cụ Trần cũng tỏ ra kinh ngạc khi nghe anh nói như vậy, mặc dù ông cụ cũng rất muốn cháu mình có thể mang họ Trần nhưng như vậy có khác gì làm điều trái với luân thường đạo lý.
Trần Thắng Thiên không khỏi quát lên: “Đừng nói linh tinh, dù con của cô mang họ Trần thì vẫn không phải là người của nhà này!”
Mạc Phong không khỏi cười khinh miệt: “Tôi thấy không phải vấn đề họ tên đâu mà là ông có ý muốn chiếm công ty đấy!”
“Thì làm sao? Đó vốn là sản nghiệp của nhà họ Trần chúng tôi! Cô chiếm dụng bao năm qua giờ nên trả lại rồi chứ?”, Trần Thắng Thiên hừ giọng.
“Trả lại cho ông, không thành vấn đề!”
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt lên người anh.
Chỉ có ông cụ Trần là vẫn giữ vẻ điềm đạm.
Trần Thắng Thiên thấy Mạc Phong nói vậy thì vội vàng nâng ly rượu nói với vẻ khách khí: “Vẫn là người anh em hiểu chuyện!
Khá lắm, chuyện tình cảm giữa hai đứa, cậu đồng ý! Đợi tôi làm tổng giám đốc của Kim Tư Nhã thì nhất định sẽ cho hai đứa một khoản tiền đi du lịch vòng quanh thế giới. Thu Nghi làm tổng giám đốc cũng nhiều năm rồi, chẳng có thời gian dành cho bản thân, người làm cậu như tôi cũng cảm thấy đau lòng!”
Mục Thu Nghi không khỏi cảm thấy ghê tởm khi nghe thấy vậy. Cô rất muốn hỏi Mạc Phong tại sao lại nói như vậy nhưng nghĩ tới việc đông người thế này thì cô vẫn nhẫn nhịn để xem rốt cuộc anh còn định nói gì nữa.
Không thể phủ nhận rằng Trần Thắng Thiên độc ác hơn Trần Vạn Niên! Đã thế còn mặt dày vô đối!
Dù gì thì Trần Vạn Niên vẫn là cậu ruột của Mục Thu Nghi, Trần Thắng Thiên chỉ là nhánh phụ, vậy mà còn toan tính tới mức này!
Giá trị hiện tại của Kim Tư Nhã cũng đã vượt tám tỷ tệ!
Dù là ai thì cũng sẽ nhăm nhe, nhưng cũng phải có giới hạn chứ.
Mạc Phong đẩy tay ông ta ra, cười thản nhiên: “Ông có năng lực thì đương nhiên có thể trở thành tổng giám đốc. Vậy tôi hỏi ông, ông muốn trở thành tổng giám đốc của Kim Tư Nhã như vậy thì có khả năng nhận đơn hàng hai tỷ tệ không? Có khả năng mời người đang hot nhất hiện nay là Dương Thái Nhi chụp quảng cáo không? Ông có thể mời nhà thiết kế quốc tế từ châu Âu đích thân tới thiết kế sản phẩm không?”
“Tôi…”, Trần Thắng Thiên lập tức á khẩu khi bị hỏi vặn một loạt câu hỏi.
Trong những điều anh vừa nói ra chẳng có chuyện nào là đơn giản cả.
Nếu ông ta có thể dễ dàng mang về đơn hàng hai tỷ tệ thì còn cần nhăm nhe vào Kim Tư Nhã nữa không? Nếu có thể quen biết một ngôi sao hot như Dương Thái Nhi thì sẽ không còn có ý đồ với chút lợi ích trước mắt này nữa.
“Dù tôi không làm được thì tôi có thể học mà!”
Mạc Phong hừ giọng lạnh lùng: “Học? Thương trường là chiến trường! Không có cơ hội làm lại nhiều như vậy đâu! Giống như khi Kim Tư Nhã lâm vào cảnh gần như phá sản, không cẩn thận là không còn gì! Nếu ông gặp phải chuyện đó e rằng đã sớm bán công ty cuỗm tiền bỏ chạy lâu rồi nhỉ?”
“Cậu…”, Trần Thắng Thiên tím mặt, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Thật không ngờ bạn trai của Mục Thu Nghi lại là người miệng lưỡi đanh thép khó đối phó như vậy!
Mục Thu Nghi ngồi cạnh cũng không khỏi bật cười. Trong những điều anh nói ra có điều nào là do cô đích thân làm đâu, tất cả đều nhờ gã này âm thầm giúp đỡ cả!
Nếu anh rời xa cô thật thì thật sự Mục Thu Nghi sẽ cảm thấy không quen!
Mạc Phong lắc đầu ngao ngán khi thấy Trần Thắng Thiên nói không nên lời: “Cậu ơi, làm người cũng nên thực tế một chút!”
Rầm… “Hừ! Bữa cơm này không nuốt nổi rồi! Đi”, Trần Thắng Thiên đập bàn đứng dậy quát lớn.
Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy.
Ông cụ cũng không ngăn lại, trong thoáng chốc, trên bàn chỉ còn lại phân nửa người ngồi.
Ông cụ nhìn Mạc Phong với vẻ đánh giá cao: “Khá lắm, có cháu bên cạnh con bé này là ông yên tâm rồi.
Trước đây lúc bị bệnh nặng, người duy nhất ông thấy không yên tâm là Mục Thu Nghi.
Cả nhánh chính và nhánh phụ trong nhà đều không ưa cô, nếu ông cụ ra đi thì chẳng phải sẽ khiến những người khác có cơ hội tự ý chà đạp cô sao?
Nhưng giờ thì ông yên tâm rồi, có thằng nhóc này bên cạnh Thu Nghi thì ông sẽ không còn phải lo con bé sẽ bị bắt nạt nữa.
Mục Thu Nghi là người làm việc điên cuồng, chỉ biết kinh doanh, không biết phải hòa hợp với những người khác trong nhà như thế nào, và cũng không biết phải ứng phó với những mưu mô của các cậu các bác ra sao!
Nói tóm lại là kinh nghiệm xã hội vẫn chưa đủ.
“Ông lại nói đùa, cháu khiến họ tức tới mức bỏ chạy, ông không trách cháu chứ?”, Mạc Phong gãi đầu cười khổ.
Ông cụ Trần vội vàng phất tay: “May mà cháu làm vậy, nếu không không biết bữa cơm này sẽ ăn thế nào? Cái đám đó suốt ngày toan tính với người nhà, khôn nhà dại chợ! Có thấy bọn họ hách lối với bên ngoài bao giờ đâu!”
“Được! Nếu đã vậy thì chúng ta cứ nói trắng ra đi! Bác cả, chúng tôi mới là gốc rễ của nhà họ Trần! Mặc dù cô ta là cháu ngoại nhưng dù gì cũng mang họ Mục! Nếu như Trần Mãnh quản lý công ty thì tôi không có ý kiến vì dù sao cũng mang họ Trần và giúp thế lực nhà này trở nên lớn mạnh!”, một người đàn ông trung niên khoanh tay trầm giọng.
Mục Thu nghi chau mày: “Cậu ba, cậu nói hơi quá rồi đấy, mặc dù cháu không mang họ Trần nhưng cũng là người nhà này, sao mọi người lại bài xích cháu như vậy chứ? Lúc trước khi công ty gặp khó khăn thì mọi người lựa chọn im lặng, giờ công ty đã đi vào ổn định thì lại định có toan tính khác sao!!”
Người này chính là cậu ba của cô – Trần Thắng Thiên!
Xem ra không chỉ có một mình Trần Vạn Niên là kẻ đố kỵ mà còn có không ít những người khác nhăm nhe vào tập đoàn Kim Tư Nhã.
Nhất là khi hiện tại tập đoàn Kim Tư Nhã đã ngày một lớn mạnh. Tài sản tăng lên gấp mấy lần so với trước đây. Trong vòng chưa tới một tháng mà tập đoàn đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.
Hiện tại Mục Thu Nghi cũng đã nằm trong top những đại gia của Giang Hải, vậy thì đám người này không ngưỡng mộ sao được?
Nếu đã không moi được chút lợi lạc nào từ cô thì phải tìm cách đoạt lấy tập đoàn Kim Tư Nhã!
“Cô họ Mục, không phải họ Trần! Sau này con cũng không mang họ Trần! Tập đoàn Kim Tư Nhã do nhà họ Trần, không phải nhà họ Mục lập ra! Cô ngồi vị trí đó đã lâu như vậy, tôi thấy cũng nên từ chức rồi! Cô có thể lựa chọn yêu đương, đi du lịch, mỗi tháng tôi vẫn phát lương như thường cho cô! Không chết đói đâu mà sợ!”, Trần Thắng Thiên cười với vẻ đê tiện.
Mạc Phong suýt nữa thì bật cười, mẹ kiếp không biết phải vô liêm sỉ tới mức nào để có thể thốt ra được những lời như vậy!
Ông ta cứ tưởng ai cũng có thể lãnh đạo được một tập đoàn sao?
“Ai nói với ông là con sinh ra không mang họ Trần?”, Mạc Phong phất tay khẽ cười.
Cả đám: “…”
Tất cả đồng loạt quay qua nhìn Mạc Phong.
Mục Thu Nghi lại lén lút nhéo đùi anh ra hiệu ‘đừng nói linh tinh!”
“Anh có nói linh tinh đâu, nếu chúng tôi có con thì đứa thứ nhất sẽ mang họ Trần! Như vậy được chưa?”, anh cười đểu.
Đến cả ông cụ Trần cũng tỏ ra kinh ngạc khi nghe anh nói như vậy, mặc dù ông cụ cũng rất muốn cháu mình có thể mang họ Trần nhưng như vậy có khác gì làm điều trái với luân thường đạo lý.
Trần Thắng Thiên không khỏi quát lên: “Đừng nói linh tinh, dù con của cô mang họ Trần thì vẫn không phải là người của nhà này!”
Mạc Phong không khỏi cười khinh miệt: “Tôi thấy không phải vấn đề họ tên đâu mà là ông có ý muốn chiếm công ty đấy!”
“Thì làm sao? Đó vốn là sản nghiệp của nhà họ Trần chúng tôi! Cô chiếm dụng bao năm qua giờ nên trả lại rồi chứ?”, Trần Thắng Thiên hừ giọng.
“Trả lại cho ông, không thành vấn đề!”
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt lên người anh.
Chỉ có ông cụ Trần là vẫn giữ vẻ điềm đạm.
Trần Thắng Thiên thấy Mạc Phong nói vậy thì vội vàng nâng ly rượu nói với vẻ khách khí: “Vẫn là người anh em hiểu chuyện!
Khá lắm, chuyện tình cảm giữa hai đứa, cậu đồng ý! Đợi tôi làm tổng giám đốc của Kim Tư Nhã thì nhất định sẽ cho hai đứa một khoản tiền đi du lịch vòng quanh thế giới. Thu Nghi làm tổng giám đốc cũng nhiều năm rồi, chẳng có thời gian dành cho bản thân, người làm cậu như tôi cũng cảm thấy đau lòng!”
Mục Thu Nghi không khỏi cảm thấy ghê tởm khi nghe thấy vậy. Cô rất muốn hỏi Mạc Phong tại sao lại nói như vậy nhưng nghĩ tới việc đông người thế này thì cô vẫn nhẫn nhịn để xem rốt cuộc anh còn định nói gì nữa.
Không thể phủ nhận rằng Trần Thắng Thiên độc ác hơn Trần Vạn Niên! Đã thế còn mặt dày vô đối!
Dù gì thì Trần Vạn Niên vẫn là cậu ruột của Mục Thu Nghi, Trần Thắng Thiên chỉ là nhánh phụ, vậy mà còn toan tính tới mức này!
Giá trị hiện tại của Kim Tư Nhã cũng đã vượt tám tỷ tệ!
Dù là ai thì cũng sẽ nhăm nhe, nhưng cũng phải có giới hạn chứ.
Mạc Phong đẩy tay ông ta ra, cười thản nhiên: “Ông có năng lực thì đương nhiên có thể trở thành tổng giám đốc. Vậy tôi hỏi ông, ông muốn trở thành tổng giám đốc của Kim Tư Nhã như vậy thì có khả năng nhận đơn hàng hai tỷ tệ không? Có khả năng mời người đang hot nhất hiện nay là Dương Thái Nhi chụp quảng cáo không? Ông có thể mời nhà thiết kế quốc tế từ châu Âu đích thân tới thiết kế sản phẩm không?”
“Tôi…”, Trần Thắng Thiên lập tức á khẩu khi bị hỏi vặn một loạt câu hỏi.
Trong những điều anh vừa nói ra chẳng có chuyện nào là đơn giản cả.
Nếu ông ta có thể dễ dàng mang về đơn hàng hai tỷ tệ thì còn cần nhăm nhe vào Kim Tư Nhã nữa không? Nếu có thể quen biết một ngôi sao hot như Dương Thái Nhi thì sẽ không còn có ý đồ với chút lợi ích trước mắt này nữa.
“Dù tôi không làm được thì tôi có thể học mà!”
Mạc Phong hừ giọng lạnh lùng: “Học? Thương trường là chiến trường! Không có cơ hội làm lại nhiều như vậy đâu! Giống như khi Kim Tư Nhã lâm vào cảnh gần như phá sản, không cẩn thận là không còn gì! Nếu ông gặp phải chuyện đó e rằng đã sớm bán công ty cuỗm tiền bỏ chạy lâu rồi nhỉ?”
“Cậu…”, Trần Thắng Thiên tím mặt, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Thật không ngờ bạn trai của Mục Thu Nghi lại là người miệng lưỡi đanh thép khó đối phó như vậy!
Mục Thu Nghi ngồi cạnh cũng không khỏi bật cười. Trong những điều anh nói ra có điều nào là do cô đích thân làm đâu, tất cả đều nhờ gã này âm thầm giúp đỡ cả!
Nếu anh rời xa cô thật thì thật sự Mục Thu Nghi sẽ cảm thấy không quen!
Mạc Phong lắc đầu ngao ngán khi thấy Trần Thắng Thiên nói không nên lời: “Cậu ơi, làm người cũng nên thực tế một chút!”
Rầm… “Hừ! Bữa cơm này không nuốt nổi rồi! Đi”, Trần Thắng Thiên đập bàn đứng dậy quát lớn.
Những người khác cũng đồng loạt đứng dậy.
Ông cụ cũng không ngăn lại, trong thoáng chốc, trên bàn chỉ còn lại phân nửa người ngồi.
Ông cụ nhìn Mạc Phong với vẻ đánh giá cao: “Khá lắm, có cháu bên cạnh con bé này là ông yên tâm rồi.
Trước đây lúc bị bệnh nặng, người duy nhất ông thấy không yên tâm là Mục Thu Nghi.
Cả nhánh chính và nhánh phụ trong nhà đều không ưa cô, nếu ông cụ ra đi thì chẳng phải sẽ khiến những người khác có cơ hội tự ý chà đạp cô sao?
Nhưng giờ thì ông yên tâm rồi, có thằng nhóc này bên cạnh Thu Nghi thì ông sẽ không còn phải lo con bé sẽ bị bắt nạt nữa.
Mục Thu Nghi là người làm việc điên cuồng, chỉ biết kinh doanh, không biết phải hòa hợp với những người khác trong nhà như thế nào, và cũng không biết phải ứng phó với những mưu mô của các cậu các bác ra sao!
Nói tóm lại là kinh nghiệm xã hội vẫn chưa đủ.
“Ông lại nói đùa, cháu khiến họ tức tới mức bỏ chạy, ông không trách cháu chứ?”, Mạc Phong gãi đầu cười khổ.
Ông cụ Trần vội vàng phất tay: “May mà cháu làm vậy, nếu không không biết bữa cơm này sẽ ăn thế nào? Cái đám đó suốt ngày toan tính với người nhà, khôn nhà dại chợ! Có thấy bọn họ hách lối với bên ngoài bao giờ đâu!”
Last edited: