-
Chương 4926-4930
Chương 4926: Tôi phải dạy dỗ cô
Lệnh Hồ Thắng duỗi bàn tay thô to mập mạp ra, thẳng tay chụp vào Mị Mộng.
Động tác của gã rất chậm chạp, trông có vẻ không có chút đe dọa nào.
Mị Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, giơ thanh huyết đao lên chém tới.
Leng keng!
Một nhát huyết đao sượt qua.
Nhưng khi vừa chém trúng bàn tay Lệnh Hồ Thắng...
Keng!
Lưỡi đao phát ra tiếng kêu giòn giã, sau đó cả thanh huyết đao văng ra ngoài...
Mị Mộng không thể cầm chặt thanh huyết đao, cơ thể mềm mại liên tục lùi về phía sau, đến khi đứng vững, bàn tay kia đã duỗi tới.
Cô ta sợ đến mức tái mặt, vội vàng lùi lại phía sau, cuối cùng cũng tránh được bàn tay đó.
“Sao có thể chứ?”
Khuôn mặt Mị Mộng đầy sợ hãi.
Thanh huyết đao của mình không thể chém đứt cánh tay Lệnh Hồ Thắng, hơn nữa còn bị đánh bật trở ra.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cánh tay Lệnh Hồ Thắng, làn da chỗ đó đen sạm, còn có thêm một lớp niêm mạc đặc biệt, thoạt nhìn có cấu tạo cực kỳ phức tạp.
Mị Mộng biết rõ, chắc chắn Lệnh Hồ Thắng đã có mình đồng da sắt, đao kiếm không thể đâm thủng, không chỉ thế, da thịt của gã cũng có tác dụng đàn hồi rất mạnh mẽ....
“Con khốn này, cô còn dám làm tôi bị thương... Tôi phải đè cô xuống đất, hung hăng hợp tu... Sau đó lột da cô ra, phá nát xương cô, cấy mắt cô lên mặt tôi, biến tay chân cô thành bàn ghế, biến xác cô thành chăn bông... tôi muốn cô chết không được tử tế...”
Dường như Lệnh Hồ Thắng đã bị chọc giận, tốc độ đột nhiên tăng lên khá nhiều, cơ thể cao lớn như núi đè Mị Mộng xuống.
“Bảo vệ cô chủ!”
Người của thế gia Huyết Đao ở hai bên lập tức cầm đao xông tới.
“Mau quay lại!”
Mị Mộng hét lên.
Nhưng... không kịp nữa!
Chỉ thấy Lệnh Hồ Thắng vung hai tay lên, đập vào những người đó.
Cánh tay thô ráp như có sức mạnh vô hạn, đập thẳng vào những lưỡi đao khiến cả người và đao đều bị chấn đến mức vỡ vụn.
Toàn bộ người của thế gia Huyết Đao vừa xông lên đều bị chất thành đống máu, xương thịt nổ tung, chết không nguyên vẹn...
“Hả?”
Những người còn lại đều sợ hết hồn.
Không ai trong số họ ngờ được rằng thực lực của Lệnh Hồ Thắng lại đáng sợ đến mức này!
“Cơ thể của A Thắng là tập hợp tất cả những tinh túy sở trường y thuật của thế gia Lệnh Hồ, nó đại diện cho y võ mạnh nhất thế gia Lệnh Hồ, chỉ với bọn nhãi nhép các người mà cũng muốn làm nó bị thương sao? Chỉ là ảo tưởng thôi!”
Lệnh Hồ Vũ phá lên cười.
“Thằng khốn!”
Mị Mộng nghiến răng, giơ đao lên lần nữa.
Vụt vụt vụt...
Cả người cô ta biến thành một luồng sáng bay đến gần Lệnh Hồ Thắng, điên cuồng múa thanh huyết đao đang cầm trong tay, tạo ra hàng ngàn đao ảnh, giống như những đợt sóng khổng lồ đánh vào cơ thể to lớn của Lệnh Hồ Thắng.
Nhưng cho dù cô ta có tấn công như thế nào, thanh huyết đao có mạnh mẽ ra sao cũng không thể xé cơ thể Lệnh Hồ Thắng ra được dù chỉ là một chút.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! ...
Tiếng đao lanh lảnh vang lên không ngừng.
“Cô phiền quá...”
Lệnh Hồ Thắng mất kiên nhẫn hét lên, cánh tay lại vung đến.
Nhưng tốc độ của gã quá chậm chạp, hoàn toàn không thể chạm vào Mị Mộng.
Mị Mộng biết rằng chỉ cần không va chạm trực diện với Lệnh Hồ Thắng, mình sẽ không phải chịu thiệt.
“Tôi không tin da của anh có thể dày đến thế!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Mộng đanh lại, nhắm thẳng vào trái tim Lệnh Hồ Thắng, chém mạnh thanh huyết đao.
Cô ta không tấn công những vị trí khác nữa, chỉ bắt đầu tấn công dữ dội vào vị trí trái tim.
Từng nhát đao chém tới.
Ban đầu thanh huyết đao còn bị dội ra, nhưng theo những nhát chém liên tục ấy, một vết máu dần dần xuất hiện trên ngực Lệnh Hồ Thắng.
Da thịt dường như bị tách ra.
“Tốt quá rồi!”
Mị Mộng mừng rỡ.
“Đau quá... đau quá... Anh ơi... A Thắng đau quá...”
Lệnh Hồ Thắng tấn công mấy lần đều không thể chạm vào Mị Mộng, ngược lại, lớp phòng thủ của gã sắp bị Mị Mộng đánh tan, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà khóc lớn.
“A Thắng!”
Hai mắt Lệnh Hồ Vũ nheo lại, nhìn chằm chằm Mị Mộng khịt mũi: “Khốn nạn! Cô chán sống rồi hả?”
Dứt lời, hắn chợt ngẩng đầu lên, tất cả sức mạnh phi thăng như cơn sóng lớn tràn vào lòng bàn tay hắn như cơn sóng lớn, sau đó vung lên trời.
Ầm!
Sức mạnh phi thăng đáng sợ biến thành đại thế bay về phía Mị Mộng.
Không ổn!
Mị Mộng hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau.
Nhưng vừa mới kéo dài khoảng cách với Lệnh Hồ Thắng, cả người cô ta đã bị luồng đại thế đáng sợ trấn áp.
Cơ thể cô ta cong lên, hai chân giẫm nát sàn, đầu gối run lên điên cuồng giống như trên vai đang có một ngọn núi lớn đè nặng, cả người khụy xuống đất.
“Cô chủ!”
Người của thế gia Huyết Đao thốt lên.
“Xem lần này cô trốn thế nào?”
Lệnh Hồ Vũ hung dữ hét lên: “A Thắng! Ả đàn bà này không di chuyển được nữa rồi, em muốn làm gì thì làm!”
“Cám ơn anh, cám ơn anh... hà hà...”
Lệnh Hồ Thắng cười lớn như một đứa trẻ, nhưng tiếng cười đó rất kinh khủng, giống hệt tiếng sói gầm rú.
Gã lại bước những bước chân nặng nề từng bước từng bước đi tới chỗ Mị Mộng.
Mùi hôi thối mục nát xông thẳng vào mũi.
Mị Mộng chật vật ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Thắng đang đến gần, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
“Đừng hòng làm hại cô chủ!”
“Tao liều mạng với mày!”
Người của thế gia Huyết Đao ở bên cạnh lao tới như điên, định chặn Lệnh Hồ Thắng lại.
Nhưng họ xông lên bao nhiêu, cũng chết bấy nhiêu.
Da thịt Lệnh Hồ Thắng hoàn toàn không thể bị phá vỡ, lực của gã cực mạnh, chỉ cần bị bàn tay đó chạm nhẹ vào, sẽ nổ tung mà chết...
Gã giống như một viên kim cương không thể đánh bại!
“Chạy! Chạy ngay! Chạy mau đi...”
Mị Mộng vừa hét lớn, vừa chật vật giơ tay lên, mò về bên hông mình.
Chỗ đó có vài viên đan dược được Lâm Chính đưa cho.
Lâm Chính từng nói rằng vào thời điểm nguy cấp, chỉ cần uống viên đan dược này là có thể thoát khỏi nguy hiểm...
Ban đầu Mị Mộng không tin lắm, nhưng khi rơi vào bờ vực tuyệt vọng, cô ta cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào mấy viên đan dược này.
Tuy nhiên Lệnh Hồ Thắng đang ở đây, dù những viên đan dược này có nghịch thiên, e rằng cũng không có cách nào thu hẹp được sự chênh lệch thực lực giữa hai bên.
Nhưng ngay khi bàn tay Mị Mộng sắp chạm vào chiếc túi bên hông.
Bụp!
Một bàn tay xấu xí đột nhiên chộp lấy cổ tay cô ta.
Cả người Mị Mộng run lẩy bẩy.
Roẹt!
Chỉ thấy cánh tay phải của cô ta bị xé toạc.
Cơn đau dữ dội khiến Mị Mộng suýt ngất lịm.
Cô ta trừng mắt nhìn về phía trước.
Lệnh Hồ Thắng đã đứng trước mặt.
Sáu con mắt dữ tợn nhìn chằm chằm cô ta.
“Con ả khốn nạn, tôi phải dạy dỗ cô!”
Lệnh Hồ Thắng gào lên, lập tức duỗi tay ra chộp lấy Mị Mộng.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo!
Một cây châm bạc bay tới nhanh như chớp, đâm thẳng vào mu bàn tay Lệnh Hồ Thắng.
Ngay lập tức, cánh tay thô ráp khổng lồ kia chợt cứng đờ bất động...
Chương 4927: Đầu óc có vấn đề à?
“Cái gì?”
Hô hấp của Mị Mộng run lên, nhìn cánh tay thô ráp cứng ngắc trước mặt, đầu óc như đình trệ.
“Là châm bạc, cô chủ!”
Những người bên cạnh hô lên thành tiếng.
Châm bạc?
Mị Mộng lập tức nghĩ đến điều gì đó, bỗng quay đầu lại.
Chỉ thấy mấy người Lâm Chính, Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc, Cầm Kiếm Nữ xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
“Anh Lâm!”
Mị Mộng mừng rỡ như điên.
“Mộng Nhi, cô không sao chứ?”
Chân mày của Lâm Chính cau lại, liếc mắt nhìn Mị Mộng đã mất đi một cánh tay, trầm giọng nói: “Tôi đưa đan dược cho cô, sao cô vẫn chưa uống?”
“Tôi…”
Mị Mộng ngẩn ra, thấp giọng nói: “Ban đầu tôi cũng định uống, nhưng… không kịp…”
“Nếu cô uống đan dược của tôi thì đâu phải sợ những người này?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Nhất thời Mị Mộng cứng họng.
“Ồ?”
Lệnh Hồ Vũ ở bên cạnh nheo mắt: “Không ngờ mày lại tới đây? Ha ha, không co đầu rút cổ trong tòa nhà treo thưởng, lại chạy ra ngoài này tìm đường chết? Được lắm, được lắm! Xem ra hôm nay sẽ có trò vui đây!”
“Anh, tay của em… không cử động được…”
Lệnh Hồ Thắng lo lắng kêu lên.
“Yên tâm đi, chỉ là một cây châm bạc bình thường thôi”.
Lệnh Hồ Vũ tùy ý vung tay lên.
Vèo!
Một luồng khí xoáy đánh tới, trong nháy mắt đã bao phủ cánh tay của Lệnh Hồ Thắng.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cây châm bạc đang đâm vào cánh tay Lệnh Hồ Thắng đã biến thành bột mịn, không chỉ vậy, những dấu vết mơ hồ trên cánh tay Lệnh Hồ Thắng, chẳng bao lâu đã biến mất hoàn toàn.
Lệnh Hồ Thắng cử động cánh tay, sau đó quay đầu hỏi: “Anh, những người này… là ai?”
“Đều là đồ ăn của em cả”.
Lệnh Hồ Vũ khẽ cười.
“Thật sao? Vậy hôm nay A Thắng có thể ăn no rồi, có thể ăn no rồi! Vui quá đi! Vui quá đi…”
Lệnh Hồ Thắng quơ chân múa tay.
Dáng vẻ đó trông giống như một đứa trẻ con nhận được món đồ chơi mình yêu thích.
Lâm Chính nhìn về phía Lệnh Hồ Thắng, cau mày: “Loại quái vật này, sao có thể tồn tại trên đời vậy?”
“Đây là quái vật của thế gia Lệnh Hồ… Chính là quái vật Lệnh Hồ Thắng nổi tiếng dưới long mạch dưới lòng đất, kẻ này thích ăn thịt người, tính tình tàn nhẫn… Anh Lâm, phải cẩn thận…”
Mị Mộng khẽ quát nói: “Mọi người đứng ở sau tôi đi, tôi đi đối phó với hắn!”
Nói xong, cô ta đã muốn ra tay ngay.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên giữ vai cô ta lại.
“Mị Mộng, cô lui về sau đi”.
“Anh Lâm…”
Mị Mộng quay đầu, kinh ngạc hỏi.
“Yên tâm đi, ở đây có tôi rồi”.
Lâm Chính khẽ nói, sau đó lập tức đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Lệnh Vũ Hồ nói: “Mị Mộng là bạn của tôi, thế gia Huyết Đao cũng như người của tôi, Lệnh Hồ Vũ, anh lập tức đưa người rời đi, như vậy, tôi có thể không so đo tính toán những hành vi đẫm máu mà anh đã làm với thế gia Huyết Đao trước đây”.
Lệnh Hồ Vũ hơi ngơ ngẩn, sau đó cất tiếng cười to.
“Ha ha ha ha, tên họ Lâm kia, đầu óc của mày có vấn đề đúng không?”
Hắn híp mắt: “Tao còn chưa định buông tha cho mày, sao mày dám có lá gan nói ra những lời so đo này với tao chứ?”
“Đây là lời khuyên đầu tiên cũng như cuối cùng mà tôi dành cho anh, nếu anh dẫn người rời đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không, anh tự gánh lấy hậu quả…”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đồ chó, mày dám uy hiếp anh trai à? Tao muốn mày phải chết!”
Lệnh Hồ Vũ chưa kịp mở miệng, Lệnh Hồ Thắng đã nổi giận.
Gã gào lên một tiếng, múa may cánh tay to lớn khủng bố của mình, hung hăng đánh về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Mị Mộng kêu lên.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Chính nâng một tay lên, bắt lấy cánh tay to lớn đang đánh tới.
Xoạch!
Sau đó là một âm thanh trầm thấp vang lên.
Cánh tay to lớn kia đã ngừng giữa không trung…
Chương 4928: Muốn đi cũng không đi được đâu
Mọi người ở hiện trường đều sững sờ.
Đôi mắt của bọn họ trừng to, đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, trên mặt ai cũng tràn ngập vẻ khó tin.
Sức mạnh của Lệnh Hồ Thắng đáng sợ như vậy, thế mà lại bị người ta dùng một tay chặn lại?
Đây là điều khó tin gì vậy?
Điên rồi à?
Sức mạnh của người này… Rốt cuộc là mạnh tới mức nào?
Ai nấy đều run rẩy.
Nhưng bọn họ không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Vèo!
Cánh tay Lâm Chính đột nhiên vung lên, thân hình như quả núi của Lệnh Hồ Thắng bị ném bay.
Núi thịt khổng lồ bay thẳng về phía một tòa nhà cách đó không xa.
Ầm rầm…
Khi núi thịt kia rơi xuống, tòa nhà kia bị đè bẹp thành đống phế tích ngay tức khắc.
Bụi đất bay mù mịt, mảnh vụn bắn tung tóe.
Cả vùng đất đều chấn động theo…
“Đau! Đau! Đau quá… Anh ơi, A Thắng đau quá…”
Lệnh Hồ Thắng khóc lóc như con nít.
“A Thắng!”
Lệnh Hồ Vũ hô lên, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Chính: “Mày… muốn chết hả?”
“Lệnh Hồ Vũ, tôi đã cho anh cơ hội!”
“Nhưng tao không định cho mày cơ hội!”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được, rút thanh kiếm dài bên hông ra, chém về phía Lâm Chính.
Gừ!
Sức mạnh tàn bạo bùng lên như rồng điên rít gào, bay về phía trước theo hướng của thân kiếm.
Trong khoảnh khắc, nó giống như một chiếc tàu con thoi trống rỗng.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, như có ánh sáng vàng áp vào mắt, không thấy rõ gì nữa.
Chờ tới lúc tỉnh táo trở lại, thanh kiếm sắc bén kia đã gần tới trước người Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh, giơ tay giữ lấy.
Ong ong…
Tiếng thanh kiếm rung chuyển.
Chỉ trong phút chốc, thanh kiếm sắc bén đánh về phía Lâm Chính, đã ngừng lại giữa không trung.
Mũi kiếm đã bị Lâm Chính nắm chặt.
“Cái gì?”
Lệnh Hồ Vũ khó tin.
“Chỉ có chút thực lực như vậy thôi à?”
Lâm Chính hừ nhẹ, cánh tay đột nhiên dùng lực.
Vèo!
Thanh kiếm sắc bén bị ép quay về.
Lệnh Hồ Vũ nắm chặt thanh kiếm vàng lui về sau, suýt chút nữa đã không đứng vững, phải lùi tận bảy tám bước thì cơ thể mới ổn định được…
“Cái gì?”
Lệnh Hồ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Chính, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Thế mà người này lại có thể dùng tay không bắt kiếm của mình, sức mạnh này… rõ ràng là vượt xa mình? Sao có thể như vậy chứ?”
“Rốt cuộc mày là ai?”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không để ý tới, anh đi về phía Lệnh Hồ Vũ từng bước một.
Sát khí đằng đằng.
Da đầu Lệnh Hồ Vũ tê dại.
Uy thế của người này… vậy mà còn cao hơn hắn một bậc!
Sao có thể?
Hắn mới là thiên tài vô song của long mạch dưới lòng đất này!
Nhưng tại sao bây giờ lại có người sở hữu thiên phú mạnh mẽ hơn cả hắn?
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Lệnh Hồ Vũ không thể hiểu nổi.
Người bên cạnh lên tiếng khuyên bảo.
“Cậu chủ Vũ, hình như người này không dễ chọc vào đâu, hay là… một điều nhịn chín điều lành, chúng ta rời đi trước đã, được không?”
Vừa nói hết những lời này, Lệnh Hồ Vũ đã giơ tay hung hăng tát một phát vào mặt người đó.
Bốp!
Người đó bị đánh bay xa ra mấy thước, ngã mạnh xuống đất, tới lúc ngẩng đầu lên, trong mồm đã không còn chiếc răng nào, miệng be bét máu, trông có vẻ vô cùng dữ tợn.
Người thế gia Lệnh Hồ ở xung quanh đều hoảng sợ.
“Rời đi ư? Nếu tao rời đi, mọi người sẽ đánh giá Lệnh Hồ Vũ tao thế nào? Nghe này, hôm nay không chém chết người này, tao chắc chắn sẽ không rời đi!”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ.
Mọi người hãi hùng khiếp vía, đâu còn dám ngỗ nghịch với Lệnh Hồ Vũ? Vội vàng ôm quyền hô: “Rõ”
“Anh yên tâm, cho dù anh muốn đi cũng không đi được đâu!”
Mặt Lâm Chính vô cảm nói, sau đó cơ thể anh chuyển động, trong nháy mắt đã lao về phía Lệnh Hồ Vũ.
Vèo!
Bút Họa Kiếm xuất hiện.
Lâm Chính cầm Bút Họa Kiếm, hung hăng chém về phía Lệnh Hồ Vũ.
Chương 4929: Ai dạy cho mày?
Vèo!
Bút Họa Kiếm khuấy động sức mạnh phi thăng cuộn trào mãnh liệt đâm tới.
Tốc độ, sức mạnh, uy lực của nhát kiếm này vượt xa so với Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ bị áp lực tới mức sắp nổ tung, vội vàng giơ kiếm lên chống đỡ.
Nhưng vào khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, Lệnh Hồ Vũ đã nhận ra sự đáng sợ của đối phương.
Thanh kiếm sắc bén của hắn điên cuồng lay động sau cú va chạm, làm hắn sắp không giữ được chuôi kiếm.
Không chỉ như vậy, kiếm chiêu của đối phương còn vô cùng tinh xảo, tuyệt diệu khiến người ta phải kinh ngạc.
Sau vài chiêu, Lệnh Hồ Vũ suýt chút nữa bị Lâm Chính đâm vào chỗ hiểm, huống chi là chiếm ưu thế. Hắn chỉ có thể ra sức phòng thủ, vừa đánh vừa lui.
"Thương Lan Kiếm Quyết?"
Lệnh Hồ Vũ biết rõ kiếm chiêu của Lâm Chính, lạnh lùng quát lên.
“Ồ! Anh còn nhận ra kiếm chiêu này sao?”
Lâm Chính thản nhiên nói
“Vì sao mày biết Thương Lan Kiếm Quyết của Thương Lan Võ Thần? Ai đã truyền cho mày?”
Lệnh Hồ Vũ gào mồm hỏi.
“Còn cần phải hỏi sao? Kiếm Quyết này do ai sáng tạo ra, thì tất nhiên là người đó truyền lại cho tôi rồi!”
Lâm Chính bình thản đáp.
“Cái gì? Thương Lan Võ Thần đã truyền cho mày thật sao? Việc này không thể nào… không thể nào…”
Hai mắt Lệnh Hồ Vũ trừng lớn, lúc này hắn đã cực kỳ sốt sắng.
Phải biết rằng, mặc dù hắn được Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cùng thu nhận làm đệ tử. Nhưng cho đến nay, cho dù là Thương Lan Võ Thần hay Thái Thiên Võ Thần đều không truyền lại tuyệt chiêu thành danh của mình cho Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ hoàn toàn không biết gì về chiêu thức của hai vị Võ Thần.
Vậy mà bây giờ, một tên vô danh tiểu tốt lại biết sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết lừng danh…
Chuyện này là thế nào?
Lệnh Hồ Vũ chìm sâu vào sự nghi ngờ.
Nhưng trong lúc hắn đang phân tâm, Lâm Chính đã tung ra một đòn dữ dội.
Một tay anh cầm Bút Họa Kiếm, nhắm chuẩn vào chỗ hiểm của Lệnh Hồ Vũ, điên cuồng đâm vào.
Mỗi chiêu tung ra đều mạnh mẽ và quyết đoán.
Sức mạnh phi thăng lao tới giống như hàng vạn mũi tên rời cung nhắm vào Lệnh Hồ Vũ.
Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ lập tức căng thẳng, vung mạnh trường kiếm liều mạng đỡ đòn.
Keng! Keng! Keng! Keng…
Âm thanh va chạm dữ dội liên tục vang lên.
Tia lửa văng tung tóe.
Sắc mặt của Lệnh Hồ Vũ càng thêm lạnh băng.
Mặc dù hắn tạm thời có thể chống đỡ, nhưng sức mạnh trên thanh kiếm của đối phương không thể nào che giấu được.
Lệnh Hồ Vũ cảm nhận được cánh tay mình đang run rẩy kịch liệt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cánh tay của hắn sẽ bị trật khớp.
“Bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Mau đến giúp tao!”
Lệnh Hồ Vũ sắp không chống đỡ được nữa, đành phải nghiêng đầu qua, nghiến răng hét lên.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xông lên bao vây Lâm Chính.
“Tưởng rằng chỉ có bọn mày mới có người thôi sao?”
Ngự Bích Hồng tức giận, nhấc thanh kiếm khổng lồ lên xông vào các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ.
Cầm Kiếm Nữ cũng nhanh chóng cầm kiếm lên giúp sức.
Tửu Ngọc ngây ra một lát, sau đó lùi lại.
Tu vi của ông ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, tất nhiên không muốn mạo hiểm.
“Trợ giúp anh Lâm!”
Mị Mộng hét lớn.
Tất cả người của thế gia Huyết Đao xông đến từ mọi hướng.
Trong chớp mắt, người của thế gia Lệnh Hồ đã bị bao vây ở bên trong.
Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ lúc này cực kỳ khó coi.
Mặc dù vừa nãy thế gia Lệnh Hồ còn vô cùng hung hãn, gặp người là giết, không ai có thể cản.
Nhưng bây giờ đã khác…
Lệnh Hồ Vũ đã bị Lâm Chính khống chế. Chỉ dựa vào vài tên còn lại mà muốn ngăn chặn đòn công kích của thế gia Huyết Đao thì gần như là việc viển vông…
Quả đúng như dự đoán.
Với cuộc tấn công của thế gia Huyết Đao, người của Lệnh Hồ Vũ phải vừa đánh vừa lui, ai nấy đều sắp không cầm cự được…
“Khốn kiếp!”
Lệnh Hồ Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Chính. Lần này hắn từ bỏ phòng ngự, nhắm thẳng vào tim của Lâm Chính, hung tợn lao đến.
Chương 4930: Nợ máu trả máu
Lệnh Hồ Vũ không dám bất cẩn hay nương tay, hắn thúc giục hết sức mạnh phi thăng trong cơ thể, chỉ hy vọng có thể kìm hãm Lâm Chính được một chút. Như vậy, mới có thể khiến tình thế ổn định lại được.
Nhưng đối diện với đòn tấn công dữ dội của Lệnh Hồ Vũ, Lâm Chính lại cực kỳ bình tĩnh, dùng Bút Họa Kiếm đỡ lấy một cách khéo léo và nhẹ nhàng.
Lệnh Hồ Vũ càng đánh càng sốt sắng, nhưng Lâm Chính vẫn ung dung bình tĩnh.
Cục diện này cứ kéo dài thì khó mà đánh phá được.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên dùng một kiếm chém bay Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ không kịp phòng bị, liên tục phải lùi về sau, suýt nữa không đứng vững.
Hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể, tung ra đòn tấn công
Nhưng lúc này, Lâm Chính lại khẽ lên tiếng: “Lệnh Hồ Vũ, cũng đủ rồi nhỉ? Tiếp theo... đến lượt tôi rồi!”
Dứt lời, trái tim của Lệnh Hồ Vũ lập tức đập mạnh.
“Mày…”, hắn mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lao tới như một tia chớp. Thanh kiếm sắc bén giống như một tia sét xé rạch bầu trời đêm, ầm ầm lao về phía Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ vội vàng giơ kiếm đỡ đòn, muốn phản kích lại.
Nhưng đòn tấn công của Lâm Chính quá ác liệt, hắn căn bản không có chỗ để phản công.
Lệnh Hồ Vũ bất đắc dĩ từ bỏ việc tấn công, tập trung phòng thủ.
Nhưng phòng thủ được một hồi, sắc mặt của Lệnh Hồ Vũ dần dần trở nên khó coi, trong mắt dần hiện ra sự tuyệt vọng.
Hắn phát hiện ra rằng dù có phòng thủ thế nào, dường như đều bị người trước mặt này nhìn thấu.
Hắn bảo vệ vùng ngực của mình sau đó đột nhiên đổi sang thế tấn công, đâm vào vùng bụng, muốn bảo vệ vùng yết hầu. Nhưng thanh kiếm sắc bén giống như đã biết trước, lại đâm vào vai của hắn.
Qua mấy lần như vậy, trên người Lệnh Hồ Vũ đã đầy vết thương, máu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ quần áo của hắn…
“Cậu chủ!”
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ vô cùng sốt ruột, nhao nhao muốn chạy qua cứu giúp.
Nhưng dưới sự ngăn cản của đám người thế gia Huyết Đao, Ngự Bích Hồng và Cầm Kiếm Nữ… Bọn họ cho dù có phân thân, cũng không thể nào trốn thoát được để đến chi viện cho Lệnh Hồ Vũ.
Vụt!
Bút Họa Kiếm vừa rút ra.
Cả người Lệnh Hồ Vũ liên tục lùi về phía sau.
Khi hắn dừng lại, ngực đã bị rách toạc, vết thương sâu lộ rõ cả xương, máu không ngừng chảy, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta kinh sợ.
“Hay quá!”
Tửu Ngọc kích động hét lên.
Mị Ngạo nằm trên mặt đất, hai mắt sáng ngời đầy mong đợi nhìn Lâm Chính.
Không ngờ người này có thể khống chế được Lệnh Hồ Vũ, mạnh quá!
Nhưng… cũng không thể cứ tiếp tục như thế này được.
Mị Ngạo lập tức hô lên: “Đại nhân, phiền đại nhân nhanh chóng đưa người của thế gia Huyết Đao rời đi. Không thể ở đây lâu được, nếu không một khi, Thương Lan Võ Thần đến... tình hình sẽ không thể kiểm soát được!”
Lâm Chính có thể áp chế được Lệnh Hồ Vũ, nhưng anh lấy cái gì để áp chế Thương Lan Võ Thần đây?
Sự việc đã tới nước này, chỉ có chạy là thượng sách.
Nhưng Lâm Chính lại nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục tấn công.
Ngược lại, người của thế gia Lệnh Hồ như thấy được hy vọng.
“Mau chóng thoát khỏi vòng vây, đến phủ Thương Lan, cầu cứu Thương Lan Võ Thần!”
“Vâng!”
Bọn họ đều chém giết mù quáng, liều mạng lao ra khỏi vòng vây.
Mặc dù bọn họ bị người của thế gia Huyết Đao bao vây chặt chẽ, nhưng một khe hở cũng được mở ra!
Cực kỳ khiếp sợ!
“Ngăn bọn họ lại!”
Cầm Kiếm Nữ dùng sức hét lớn.
Ngự Bích Hồng dẫn người đến cố gắng ngăn cản.
Thế công phá vòng vây của bọn họ từ từ chậm lại.
Lệnh Hồ Vũ cạn kiệt sức lực, vết thương trên người cũng càng nhiều thêm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù có người lao được ra khỏi vòng vây thì Thương Lan Võ Thần cũng chưa chắc sẽ tới kịp.
Tình trạng của Lệnh Hồ Vũ không thể kéo dài quá vài phút.
Tuy nhiên, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói uy nghiêm to lớn vang lên.
“Lâm đại nhân, tại sao cậu lại muốn giết đồ đệ của tôi?”
Lời vừa dứt, rất nhiều cao thủ của phủ Thương Lan đã đuổi đến. Ngay sau đó, một tia sáng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đám người trước mặt.
Tia sáng giáng xuống đất, khí thế lan tràn tứ phía.
Khi tất cả đã tan biến, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xanh nhạt xuất hiện trước mặt mọi người.
Người đó chính là Thương Lan Võ Thần!
“Sư phụ!”
Lệnh Hồ Vũ mừng rỡ, lập tức quỳ xuống hô: “Con chào sư phụ!”
“Đứng lên đi”.
Thương Lan Võ Thần khẽ quát.
“Cảm ơn sư phụ!”
Lệnh Hồ Vũ đứng dậy.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Thương Lan Võ Thần đến, đâu còn dám khinh suất? Lần lượt rút lui.
Người hai bên lại quay lại thế đối đầu.
Lâm Chính cũng không còn tiếp tục tấn công Lệnh Hồ Vũ nữa. Một tay anh khẽ vẫy, Bút Họa Kiếm hóa thành một tia sáng vàng, bay vào trong lòng bàn tay anh.
“Độ ăn ý này?”
Thương Lan Võ Thần hơi kinh ngạc.
“Võ Thần đại nhân có ý gì? Sao lại muốn ngăn cản tôi?”
Mặt Lâm Chính không biểu cảm nói.
“Hỗn xược! Mày lại dám vô lễ với Võ Thần đại nhân như vậy sao?”
Có người chỉ vào Lâm Chính quát mắng.
Nhưng giây tiếp theo người đó lập tức bị Lâm Chính trừng mắt nhìn.
Soạt!
Cơ thể của người đó như bị giáng một đòn nặng nề, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
“A?”
Tất cả mọi người đều bị dọa sững sờ.
Thương Lan Võ Thần cũng cau mày, nhưng không có vẻ gì là tức giận, bình tĩnh nói: “Lâm đại nhân, Lệnh Hồ Vũ là đồ đệ của tôi. Nếu nó có chỗ nào mạo phạm tới cậu, mong cậu có thể hiểu, được không?”
Lời này nói rất hay, chỉ ra ngay được Lâm Chính muốn làm gì, đồng thời cũng bảo toàn được sự uy nghiêm của Võ Thần.
Nhưng lúc này Lâm Chính lại không muốn thỏa hiệp, chỉ lạnh nhạt đáp: “Thương Lan Võ Thần đại nhân, không phải tôi không nể mặt ông! Đồ đệ của ông tự ý xông vào phủ của bạn tôi, giết người bừa bãi, làm điều xấu xa, tội ác tày trời! Mà đây vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn muốn giết cả tôi... Ông nói xem, việc này sao tôi hiểu được đây?”
“Có chuyện như vậy à?”
Thương Lan Võ Thần lập tức cau mày nhìn về Lệnh Hồ Vũ.
Lông mày của Lệnh Hồ Vũ cũng nhíu chặt lại.
Nội dung và giọng điệu trong cuộc trò chuyện giữa Lâm Chính và Thương Lan Võ Thần rõ ràng không phải là lời của cấp trên nên nói với cấp dưới.
Chẳng lẽ tên họ Lâm này... có lai lịch lớn?
Tim của Lệnh Hồ Vũ đập mạnh, thầm nhủ không ổn rồi.
“Thương Lan đại nhân, nơi này là thế gia Huyết Đao. Thi thể đầy trên mặt đất chính là chứng cứ tốt nhất. Chẳng lẽ... ông không tin sao?”
Lâm Chính bình thản nói.
“Lệnh Hồ Vũ, chuyện này là sao?”
“Sư phụ, con không biết quan hệ giữa thế gia Huyết Đao với Lâm đại nhân. Có lẽ... đây chỉ là hiểu nhầm!”
Mắt của Lệnh Hồ Vũ nhanh chóng xoay chuyển, sau đó hắn hạ giọng đáp.
“Hiểu nhầm? Hay cho câu hiểu nhầm này của anh. Anh xem anh đã giết bao nhiêu người của nhà bạn tôi? Một câu hiểu nhầm là có thể che đậy được sao?”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vậy mày muốn như thế nào?”
Lệnh Hồ Vũ hơi khó chịu, khịt mũi nói.
“Rất đơn giản”.
Mặt Lâm Chính vô cảm đáp: “Bốn chữ thôi. Nợ máu trả máu!”
Dứt lời, hô hấp của Lệnh Hồ Vũ lập tức run rẩy...
Lệnh Hồ Thắng duỗi bàn tay thô to mập mạp ra, thẳng tay chụp vào Mị Mộng.
Động tác của gã rất chậm chạp, trông có vẻ không có chút đe dọa nào.
Mị Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, giơ thanh huyết đao lên chém tới.
Leng keng!
Một nhát huyết đao sượt qua.
Nhưng khi vừa chém trúng bàn tay Lệnh Hồ Thắng...
Keng!
Lưỡi đao phát ra tiếng kêu giòn giã, sau đó cả thanh huyết đao văng ra ngoài...
Mị Mộng không thể cầm chặt thanh huyết đao, cơ thể mềm mại liên tục lùi về phía sau, đến khi đứng vững, bàn tay kia đã duỗi tới.
Cô ta sợ đến mức tái mặt, vội vàng lùi lại phía sau, cuối cùng cũng tránh được bàn tay đó.
“Sao có thể chứ?”
Khuôn mặt Mị Mộng đầy sợ hãi.
Thanh huyết đao của mình không thể chém đứt cánh tay Lệnh Hồ Thắng, hơn nữa còn bị đánh bật trở ra.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cánh tay Lệnh Hồ Thắng, làn da chỗ đó đen sạm, còn có thêm một lớp niêm mạc đặc biệt, thoạt nhìn có cấu tạo cực kỳ phức tạp.
Mị Mộng biết rõ, chắc chắn Lệnh Hồ Thắng đã có mình đồng da sắt, đao kiếm không thể đâm thủng, không chỉ thế, da thịt của gã cũng có tác dụng đàn hồi rất mạnh mẽ....
“Con khốn này, cô còn dám làm tôi bị thương... Tôi phải đè cô xuống đất, hung hăng hợp tu... Sau đó lột da cô ra, phá nát xương cô, cấy mắt cô lên mặt tôi, biến tay chân cô thành bàn ghế, biến xác cô thành chăn bông... tôi muốn cô chết không được tử tế...”
Dường như Lệnh Hồ Thắng đã bị chọc giận, tốc độ đột nhiên tăng lên khá nhiều, cơ thể cao lớn như núi đè Mị Mộng xuống.
“Bảo vệ cô chủ!”
Người của thế gia Huyết Đao ở hai bên lập tức cầm đao xông tới.
“Mau quay lại!”
Mị Mộng hét lên.
Nhưng... không kịp nữa!
Chỉ thấy Lệnh Hồ Thắng vung hai tay lên, đập vào những người đó.
Cánh tay thô ráp như có sức mạnh vô hạn, đập thẳng vào những lưỡi đao khiến cả người và đao đều bị chấn đến mức vỡ vụn.
Toàn bộ người của thế gia Huyết Đao vừa xông lên đều bị chất thành đống máu, xương thịt nổ tung, chết không nguyên vẹn...
“Hả?”
Những người còn lại đều sợ hết hồn.
Không ai trong số họ ngờ được rằng thực lực của Lệnh Hồ Thắng lại đáng sợ đến mức này!
“Cơ thể của A Thắng là tập hợp tất cả những tinh túy sở trường y thuật của thế gia Lệnh Hồ, nó đại diện cho y võ mạnh nhất thế gia Lệnh Hồ, chỉ với bọn nhãi nhép các người mà cũng muốn làm nó bị thương sao? Chỉ là ảo tưởng thôi!”
Lệnh Hồ Vũ phá lên cười.
“Thằng khốn!”
Mị Mộng nghiến răng, giơ đao lên lần nữa.
Vụt vụt vụt...
Cả người cô ta biến thành một luồng sáng bay đến gần Lệnh Hồ Thắng, điên cuồng múa thanh huyết đao đang cầm trong tay, tạo ra hàng ngàn đao ảnh, giống như những đợt sóng khổng lồ đánh vào cơ thể to lớn của Lệnh Hồ Thắng.
Nhưng cho dù cô ta có tấn công như thế nào, thanh huyết đao có mạnh mẽ ra sao cũng không thể xé cơ thể Lệnh Hồ Thắng ra được dù chỉ là một chút.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! ...
Tiếng đao lanh lảnh vang lên không ngừng.
“Cô phiền quá...”
Lệnh Hồ Thắng mất kiên nhẫn hét lên, cánh tay lại vung đến.
Nhưng tốc độ của gã quá chậm chạp, hoàn toàn không thể chạm vào Mị Mộng.
Mị Mộng biết rằng chỉ cần không va chạm trực diện với Lệnh Hồ Thắng, mình sẽ không phải chịu thiệt.
“Tôi không tin da của anh có thể dày đến thế!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Mộng đanh lại, nhắm thẳng vào trái tim Lệnh Hồ Thắng, chém mạnh thanh huyết đao.
Cô ta không tấn công những vị trí khác nữa, chỉ bắt đầu tấn công dữ dội vào vị trí trái tim.
Từng nhát đao chém tới.
Ban đầu thanh huyết đao còn bị dội ra, nhưng theo những nhát chém liên tục ấy, một vết máu dần dần xuất hiện trên ngực Lệnh Hồ Thắng.
Da thịt dường như bị tách ra.
“Tốt quá rồi!”
Mị Mộng mừng rỡ.
“Đau quá... đau quá... Anh ơi... A Thắng đau quá...”
Lệnh Hồ Thắng tấn công mấy lần đều không thể chạm vào Mị Mộng, ngược lại, lớp phòng thủ của gã sắp bị Mị Mộng đánh tan, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà khóc lớn.
“A Thắng!”
Hai mắt Lệnh Hồ Vũ nheo lại, nhìn chằm chằm Mị Mộng khịt mũi: “Khốn nạn! Cô chán sống rồi hả?”
Dứt lời, hắn chợt ngẩng đầu lên, tất cả sức mạnh phi thăng như cơn sóng lớn tràn vào lòng bàn tay hắn như cơn sóng lớn, sau đó vung lên trời.
Ầm!
Sức mạnh phi thăng đáng sợ biến thành đại thế bay về phía Mị Mộng.
Không ổn!
Mị Mộng hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau.
Nhưng vừa mới kéo dài khoảng cách với Lệnh Hồ Thắng, cả người cô ta đã bị luồng đại thế đáng sợ trấn áp.
Cơ thể cô ta cong lên, hai chân giẫm nát sàn, đầu gối run lên điên cuồng giống như trên vai đang có một ngọn núi lớn đè nặng, cả người khụy xuống đất.
“Cô chủ!”
Người của thế gia Huyết Đao thốt lên.
“Xem lần này cô trốn thế nào?”
Lệnh Hồ Vũ hung dữ hét lên: “A Thắng! Ả đàn bà này không di chuyển được nữa rồi, em muốn làm gì thì làm!”
“Cám ơn anh, cám ơn anh... hà hà...”
Lệnh Hồ Thắng cười lớn như một đứa trẻ, nhưng tiếng cười đó rất kinh khủng, giống hệt tiếng sói gầm rú.
Gã lại bước những bước chân nặng nề từng bước từng bước đi tới chỗ Mị Mộng.
Mùi hôi thối mục nát xông thẳng vào mũi.
Mị Mộng chật vật ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Thắng đang đến gần, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
“Đừng hòng làm hại cô chủ!”
“Tao liều mạng với mày!”
Người của thế gia Huyết Đao ở bên cạnh lao tới như điên, định chặn Lệnh Hồ Thắng lại.
Nhưng họ xông lên bao nhiêu, cũng chết bấy nhiêu.
Da thịt Lệnh Hồ Thắng hoàn toàn không thể bị phá vỡ, lực của gã cực mạnh, chỉ cần bị bàn tay đó chạm nhẹ vào, sẽ nổ tung mà chết...
Gã giống như một viên kim cương không thể đánh bại!
“Chạy! Chạy ngay! Chạy mau đi...”
Mị Mộng vừa hét lớn, vừa chật vật giơ tay lên, mò về bên hông mình.
Chỗ đó có vài viên đan dược được Lâm Chính đưa cho.
Lâm Chính từng nói rằng vào thời điểm nguy cấp, chỉ cần uống viên đan dược này là có thể thoát khỏi nguy hiểm...
Ban đầu Mị Mộng không tin lắm, nhưng khi rơi vào bờ vực tuyệt vọng, cô ta cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào mấy viên đan dược này.
Tuy nhiên Lệnh Hồ Thắng đang ở đây, dù những viên đan dược này có nghịch thiên, e rằng cũng không có cách nào thu hẹp được sự chênh lệch thực lực giữa hai bên.
Nhưng ngay khi bàn tay Mị Mộng sắp chạm vào chiếc túi bên hông.
Bụp!
Một bàn tay xấu xí đột nhiên chộp lấy cổ tay cô ta.
Cả người Mị Mộng run lẩy bẩy.
Roẹt!
Chỉ thấy cánh tay phải của cô ta bị xé toạc.
Cơn đau dữ dội khiến Mị Mộng suýt ngất lịm.
Cô ta trừng mắt nhìn về phía trước.
Lệnh Hồ Thắng đã đứng trước mặt.
Sáu con mắt dữ tợn nhìn chằm chằm cô ta.
“Con ả khốn nạn, tôi phải dạy dỗ cô!”
Lệnh Hồ Thắng gào lên, lập tức duỗi tay ra chộp lấy Mị Mộng.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo!
Một cây châm bạc bay tới nhanh như chớp, đâm thẳng vào mu bàn tay Lệnh Hồ Thắng.
Ngay lập tức, cánh tay thô ráp khổng lồ kia chợt cứng đờ bất động...
Chương 4927: Đầu óc có vấn đề à?
“Cái gì?”
Hô hấp của Mị Mộng run lên, nhìn cánh tay thô ráp cứng ngắc trước mặt, đầu óc như đình trệ.
“Là châm bạc, cô chủ!”
Những người bên cạnh hô lên thành tiếng.
Châm bạc?
Mị Mộng lập tức nghĩ đến điều gì đó, bỗng quay đầu lại.
Chỉ thấy mấy người Lâm Chính, Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc, Cầm Kiếm Nữ xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
“Anh Lâm!”
Mị Mộng mừng rỡ như điên.
“Mộng Nhi, cô không sao chứ?”
Chân mày của Lâm Chính cau lại, liếc mắt nhìn Mị Mộng đã mất đi một cánh tay, trầm giọng nói: “Tôi đưa đan dược cho cô, sao cô vẫn chưa uống?”
“Tôi…”
Mị Mộng ngẩn ra, thấp giọng nói: “Ban đầu tôi cũng định uống, nhưng… không kịp…”
“Nếu cô uống đan dược của tôi thì đâu phải sợ những người này?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Nhất thời Mị Mộng cứng họng.
“Ồ?”
Lệnh Hồ Vũ ở bên cạnh nheo mắt: “Không ngờ mày lại tới đây? Ha ha, không co đầu rút cổ trong tòa nhà treo thưởng, lại chạy ra ngoài này tìm đường chết? Được lắm, được lắm! Xem ra hôm nay sẽ có trò vui đây!”
“Anh, tay của em… không cử động được…”
Lệnh Hồ Thắng lo lắng kêu lên.
“Yên tâm đi, chỉ là một cây châm bạc bình thường thôi”.
Lệnh Hồ Vũ tùy ý vung tay lên.
Vèo!
Một luồng khí xoáy đánh tới, trong nháy mắt đã bao phủ cánh tay của Lệnh Hồ Thắng.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cây châm bạc đang đâm vào cánh tay Lệnh Hồ Thắng đã biến thành bột mịn, không chỉ vậy, những dấu vết mơ hồ trên cánh tay Lệnh Hồ Thắng, chẳng bao lâu đã biến mất hoàn toàn.
Lệnh Hồ Thắng cử động cánh tay, sau đó quay đầu hỏi: “Anh, những người này… là ai?”
“Đều là đồ ăn của em cả”.
Lệnh Hồ Vũ khẽ cười.
“Thật sao? Vậy hôm nay A Thắng có thể ăn no rồi, có thể ăn no rồi! Vui quá đi! Vui quá đi…”
Lệnh Hồ Thắng quơ chân múa tay.
Dáng vẻ đó trông giống như một đứa trẻ con nhận được món đồ chơi mình yêu thích.
Lâm Chính nhìn về phía Lệnh Hồ Thắng, cau mày: “Loại quái vật này, sao có thể tồn tại trên đời vậy?”
“Đây là quái vật của thế gia Lệnh Hồ… Chính là quái vật Lệnh Hồ Thắng nổi tiếng dưới long mạch dưới lòng đất, kẻ này thích ăn thịt người, tính tình tàn nhẫn… Anh Lâm, phải cẩn thận…”
Mị Mộng khẽ quát nói: “Mọi người đứng ở sau tôi đi, tôi đi đối phó với hắn!”
Nói xong, cô ta đã muốn ra tay ngay.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên giữ vai cô ta lại.
“Mị Mộng, cô lui về sau đi”.
“Anh Lâm…”
Mị Mộng quay đầu, kinh ngạc hỏi.
“Yên tâm đi, ở đây có tôi rồi”.
Lâm Chính khẽ nói, sau đó lập tức đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Lệnh Vũ Hồ nói: “Mị Mộng là bạn của tôi, thế gia Huyết Đao cũng như người của tôi, Lệnh Hồ Vũ, anh lập tức đưa người rời đi, như vậy, tôi có thể không so đo tính toán những hành vi đẫm máu mà anh đã làm với thế gia Huyết Đao trước đây”.
Lệnh Hồ Vũ hơi ngơ ngẩn, sau đó cất tiếng cười to.
“Ha ha ha ha, tên họ Lâm kia, đầu óc của mày có vấn đề đúng không?”
Hắn híp mắt: “Tao còn chưa định buông tha cho mày, sao mày dám có lá gan nói ra những lời so đo này với tao chứ?”
“Đây là lời khuyên đầu tiên cũng như cuối cùng mà tôi dành cho anh, nếu anh dẫn người rời đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu không, anh tự gánh lấy hậu quả…”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Đồ chó, mày dám uy hiếp anh trai à? Tao muốn mày phải chết!”
Lệnh Hồ Vũ chưa kịp mở miệng, Lệnh Hồ Thắng đã nổi giận.
Gã gào lên một tiếng, múa may cánh tay to lớn khủng bố của mình, hung hăng đánh về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Mị Mộng kêu lên.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Lâm Chính nâng một tay lên, bắt lấy cánh tay to lớn đang đánh tới.
Xoạch!
Sau đó là một âm thanh trầm thấp vang lên.
Cánh tay to lớn kia đã ngừng giữa không trung…
Chương 4928: Muốn đi cũng không đi được đâu
Mọi người ở hiện trường đều sững sờ.
Đôi mắt của bọn họ trừng to, đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, trên mặt ai cũng tràn ngập vẻ khó tin.
Sức mạnh của Lệnh Hồ Thắng đáng sợ như vậy, thế mà lại bị người ta dùng một tay chặn lại?
Đây là điều khó tin gì vậy?
Điên rồi à?
Sức mạnh của người này… Rốt cuộc là mạnh tới mức nào?
Ai nấy đều run rẩy.
Nhưng bọn họ không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Vèo!
Cánh tay Lâm Chính đột nhiên vung lên, thân hình như quả núi của Lệnh Hồ Thắng bị ném bay.
Núi thịt khổng lồ bay thẳng về phía một tòa nhà cách đó không xa.
Ầm rầm…
Khi núi thịt kia rơi xuống, tòa nhà kia bị đè bẹp thành đống phế tích ngay tức khắc.
Bụi đất bay mù mịt, mảnh vụn bắn tung tóe.
Cả vùng đất đều chấn động theo…
“Đau! Đau! Đau quá… Anh ơi, A Thắng đau quá…”
Lệnh Hồ Thắng khóc lóc như con nít.
“A Thắng!”
Lệnh Hồ Vũ hô lên, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Chính: “Mày… muốn chết hả?”
“Lệnh Hồ Vũ, tôi đã cho anh cơ hội!”
“Nhưng tao không định cho mày cơ hội!”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ, cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được, rút thanh kiếm dài bên hông ra, chém về phía Lâm Chính.
Gừ!
Sức mạnh tàn bạo bùng lên như rồng điên rít gào, bay về phía trước theo hướng của thân kiếm.
Trong khoảnh khắc, nó giống như một chiếc tàu con thoi trống rỗng.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, như có ánh sáng vàng áp vào mắt, không thấy rõ gì nữa.
Chờ tới lúc tỉnh táo trở lại, thanh kiếm sắc bén kia đã gần tới trước người Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh, giơ tay giữ lấy.
Ong ong…
Tiếng thanh kiếm rung chuyển.
Chỉ trong phút chốc, thanh kiếm sắc bén đánh về phía Lâm Chính, đã ngừng lại giữa không trung.
Mũi kiếm đã bị Lâm Chính nắm chặt.
“Cái gì?”
Lệnh Hồ Vũ khó tin.
“Chỉ có chút thực lực như vậy thôi à?”
Lâm Chính hừ nhẹ, cánh tay đột nhiên dùng lực.
Vèo!
Thanh kiếm sắc bén bị ép quay về.
Lệnh Hồ Vũ nắm chặt thanh kiếm vàng lui về sau, suýt chút nữa đã không đứng vững, phải lùi tận bảy tám bước thì cơ thể mới ổn định được…
“Cái gì?”
Lệnh Hồ Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Chính, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Thế mà người này lại có thể dùng tay không bắt kiếm của mình, sức mạnh này… rõ ràng là vượt xa mình? Sao có thể như vậy chứ?”
“Rốt cuộc mày là ai?”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không để ý tới, anh đi về phía Lệnh Hồ Vũ từng bước một.
Sát khí đằng đằng.
Da đầu Lệnh Hồ Vũ tê dại.
Uy thế của người này… vậy mà còn cao hơn hắn một bậc!
Sao có thể?
Hắn mới là thiên tài vô song của long mạch dưới lòng đất này!
Nhưng tại sao bây giờ lại có người sở hữu thiên phú mạnh mẽ hơn cả hắn?
Vì sao?
Rốt cuộc là vì sao?
Lệnh Hồ Vũ không thể hiểu nổi.
Người bên cạnh lên tiếng khuyên bảo.
“Cậu chủ Vũ, hình như người này không dễ chọc vào đâu, hay là… một điều nhịn chín điều lành, chúng ta rời đi trước đã, được không?”
Vừa nói hết những lời này, Lệnh Hồ Vũ đã giơ tay hung hăng tát một phát vào mặt người đó.
Bốp!
Người đó bị đánh bay xa ra mấy thước, ngã mạnh xuống đất, tới lúc ngẩng đầu lên, trong mồm đã không còn chiếc răng nào, miệng be bét máu, trông có vẻ vô cùng dữ tợn.
Người thế gia Lệnh Hồ ở xung quanh đều hoảng sợ.
“Rời đi ư? Nếu tao rời đi, mọi người sẽ đánh giá Lệnh Hồ Vũ tao thế nào? Nghe này, hôm nay không chém chết người này, tao chắc chắn sẽ không rời đi!”
Lệnh Hồ Vũ gầm nhẹ.
Mọi người hãi hùng khiếp vía, đâu còn dám ngỗ nghịch với Lệnh Hồ Vũ? Vội vàng ôm quyền hô: “Rõ”
“Anh yên tâm, cho dù anh muốn đi cũng không đi được đâu!”
Mặt Lâm Chính vô cảm nói, sau đó cơ thể anh chuyển động, trong nháy mắt đã lao về phía Lệnh Hồ Vũ.
Vèo!
Bút Họa Kiếm xuất hiện.
Lâm Chính cầm Bút Họa Kiếm, hung hăng chém về phía Lệnh Hồ Vũ.
Chương 4929: Ai dạy cho mày?
Vèo!
Bút Họa Kiếm khuấy động sức mạnh phi thăng cuộn trào mãnh liệt đâm tới.
Tốc độ, sức mạnh, uy lực của nhát kiếm này vượt xa so với Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ bị áp lực tới mức sắp nổ tung, vội vàng giơ kiếm lên chống đỡ.
Nhưng vào khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, Lệnh Hồ Vũ đã nhận ra sự đáng sợ của đối phương.
Thanh kiếm sắc bén của hắn điên cuồng lay động sau cú va chạm, làm hắn sắp không giữ được chuôi kiếm.
Không chỉ như vậy, kiếm chiêu của đối phương còn vô cùng tinh xảo, tuyệt diệu khiến người ta phải kinh ngạc.
Sau vài chiêu, Lệnh Hồ Vũ suýt chút nữa bị Lâm Chính đâm vào chỗ hiểm, huống chi là chiếm ưu thế. Hắn chỉ có thể ra sức phòng thủ, vừa đánh vừa lui.
"Thương Lan Kiếm Quyết?"
Lệnh Hồ Vũ biết rõ kiếm chiêu của Lâm Chính, lạnh lùng quát lên.
“Ồ! Anh còn nhận ra kiếm chiêu này sao?”
Lâm Chính thản nhiên nói
“Vì sao mày biết Thương Lan Kiếm Quyết của Thương Lan Võ Thần? Ai đã truyền cho mày?”
Lệnh Hồ Vũ gào mồm hỏi.
“Còn cần phải hỏi sao? Kiếm Quyết này do ai sáng tạo ra, thì tất nhiên là người đó truyền lại cho tôi rồi!”
Lâm Chính bình thản đáp.
“Cái gì? Thương Lan Võ Thần đã truyền cho mày thật sao? Việc này không thể nào… không thể nào…”
Hai mắt Lệnh Hồ Vũ trừng lớn, lúc này hắn đã cực kỳ sốt sắng.
Phải biết rằng, mặc dù hắn được Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cùng thu nhận làm đệ tử. Nhưng cho đến nay, cho dù là Thương Lan Võ Thần hay Thái Thiên Võ Thần đều không truyền lại tuyệt chiêu thành danh của mình cho Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ hoàn toàn không biết gì về chiêu thức của hai vị Võ Thần.
Vậy mà bây giờ, một tên vô danh tiểu tốt lại biết sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết lừng danh…
Chuyện này là thế nào?
Lệnh Hồ Vũ chìm sâu vào sự nghi ngờ.
Nhưng trong lúc hắn đang phân tâm, Lâm Chính đã tung ra một đòn dữ dội.
Một tay anh cầm Bút Họa Kiếm, nhắm chuẩn vào chỗ hiểm của Lệnh Hồ Vũ, điên cuồng đâm vào.
Mỗi chiêu tung ra đều mạnh mẽ và quyết đoán.
Sức mạnh phi thăng lao tới giống như hàng vạn mũi tên rời cung nhắm vào Lệnh Hồ Vũ.
Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ lập tức căng thẳng, vung mạnh trường kiếm liều mạng đỡ đòn.
Keng! Keng! Keng! Keng…
Âm thanh va chạm dữ dội liên tục vang lên.
Tia lửa văng tung tóe.
Sắc mặt của Lệnh Hồ Vũ càng thêm lạnh băng.
Mặc dù hắn tạm thời có thể chống đỡ, nhưng sức mạnh trên thanh kiếm của đối phương không thể nào che giấu được.
Lệnh Hồ Vũ cảm nhận được cánh tay mình đang run rẩy kịch liệt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cánh tay của hắn sẽ bị trật khớp.
“Bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Mau đến giúp tao!”
Lệnh Hồ Vũ sắp không chống đỡ được nữa, đành phải nghiêng đầu qua, nghiến răng hét lên.
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng xông lên bao vây Lâm Chính.
“Tưởng rằng chỉ có bọn mày mới có người thôi sao?”
Ngự Bích Hồng tức giận, nhấc thanh kiếm khổng lồ lên xông vào các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ.
Cầm Kiếm Nữ cũng nhanh chóng cầm kiếm lên giúp sức.
Tửu Ngọc ngây ra một lát, sau đó lùi lại.
Tu vi của ông ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, tất nhiên không muốn mạo hiểm.
“Trợ giúp anh Lâm!”
Mị Mộng hét lớn.
Tất cả người của thế gia Huyết Đao xông đến từ mọi hướng.
Trong chớp mắt, người của thế gia Lệnh Hồ đã bị bao vây ở bên trong.
Sắc mặt Lệnh Hồ Vũ lúc này cực kỳ khó coi.
Mặc dù vừa nãy thế gia Lệnh Hồ còn vô cùng hung hãn, gặp người là giết, không ai có thể cản.
Nhưng bây giờ đã khác…
Lệnh Hồ Vũ đã bị Lâm Chính khống chế. Chỉ dựa vào vài tên còn lại mà muốn ngăn chặn đòn công kích của thế gia Huyết Đao thì gần như là việc viển vông…
Quả đúng như dự đoán.
Với cuộc tấn công của thế gia Huyết Đao, người của Lệnh Hồ Vũ phải vừa đánh vừa lui, ai nấy đều sắp không cầm cự được…
“Khốn kiếp!”
Lệnh Hồ Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Chính. Lần này hắn từ bỏ phòng ngự, nhắm thẳng vào tim của Lâm Chính, hung tợn lao đến.
Chương 4930: Nợ máu trả máu
Lệnh Hồ Vũ không dám bất cẩn hay nương tay, hắn thúc giục hết sức mạnh phi thăng trong cơ thể, chỉ hy vọng có thể kìm hãm Lâm Chính được một chút. Như vậy, mới có thể khiến tình thế ổn định lại được.
Nhưng đối diện với đòn tấn công dữ dội của Lệnh Hồ Vũ, Lâm Chính lại cực kỳ bình tĩnh, dùng Bút Họa Kiếm đỡ lấy một cách khéo léo và nhẹ nhàng.
Lệnh Hồ Vũ càng đánh càng sốt sắng, nhưng Lâm Chính vẫn ung dung bình tĩnh.
Cục diện này cứ kéo dài thì khó mà đánh phá được.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên dùng một kiếm chém bay Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ không kịp phòng bị, liên tục phải lùi về sau, suýt nữa không đứng vững.
Hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể, tung ra đòn tấn công
Nhưng lúc này, Lâm Chính lại khẽ lên tiếng: “Lệnh Hồ Vũ, cũng đủ rồi nhỉ? Tiếp theo... đến lượt tôi rồi!”
Dứt lời, trái tim của Lệnh Hồ Vũ lập tức đập mạnh.
“Mày…”, hắn mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lao tới như một tia chớp. Thanh kiếm sắc bén giống như một tia sét xé rạch bầu trời đêm, ầm ầm lao về phía Lệnh Hồ Vũ.
Lệnh Hồ Vũ vội vàng giơ kiếm đỡ đòn, muốn phản kích lại.
Nhưng đòn tấn công của Lâm Chính quá ác liệt, hắn căn bản không có chỗ để phản công.
Lệnh Hồ Vũ bất đắc dĩ từ bỏ việc tấn công, tập trung phòng thủ.
Nhưng phòng thủ được một hồi, sắc mặt của Lệnh Hồ Vũ dần dần trở nên khó coi, trong mắt dần hiện ra sự tuyệt vọng.
Hắn phát hiện ra rằng dù có phòng thủ thế nào, dường như đều bị người trước mặt này nhìn thấu.
Hắn bảo vệ vùng ngực của mình sau đó đột nhiên đổi sang thế tấn công, đâm vào vùng bụng, muốn bảo vệ vùng yết hầu. Nhưng thanh kiếm sắc bén giống như đã biết trước, lại đâm vào vai của hắn.
Qua mấy lần như vậy, trên người Lệnh Hồ Vũ đã đầy vết thương, máu không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ quần áo của hắn…
“Cậu chủ!”
Các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ vô cùng sốt ruột, nhao nhao muốn chạy qua cứu giúp.
Nhưng dưới sự ngăn cản của đám người thế gia Huyết Đao, Ngự Bích Hồng và Cầm Kiếm Nữ… Bọn họ cho dù có phân thân, cũng không thể nào trốn thoát được để đến chi viện cho Lệnh Hồ Vũ.
Vụt!
Bút Họa Kiếm vừa rút ra.
Cả người Lệnh Hồ Vũ liên tục lùi về phía sau.
Khi hắn dừng lại, ngực đã bị rách toạc, vết thương sâu lộ rõ cả xương, máu không ngừng chảy, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta kinh sợ.
“Hay quá!”
Tửu Ngọc kích động hét lên.
Mị Ngạo nằm trên mặt đất, hai mắt sáng ngời đầy mong đợi nhìn Lâm Chính.
Không ngờ người này có thể khống chế được Lệnh Hồ Vũ, mạnh quá!
Nhưng… cũng không thể cứ tiếp tục như thế này được.
Mị Ngạo lập tức hô lên: “Đại nhân, phiền đại nhân nhanh chóng đưa người của thế gia Huyết Đao rời đi. Không thể ở đây lâu được, nếu không một khi, Thương Lan Võ Thần đến... tình hình sẽ không thể kiểm soát được!”
Lâm Chính có thể áp chế được Lệnh Hồ Vũ, nhưng anh lấy cái gì để áp chế Thương Lan Võ Thần đây?
Sự việc đã tới nước này, chỉ có chạy là thượng sách.
Nhưng Lâm Chính lại nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục tấn công.
Ngược lại, người của thế gia Lệnh Hồ như thấy được hy vọng.
“Mau chóng thoát khỏi vòng vây, đến phủ Thương Lan, cầu cứu Thương Lan Võ Thần!”
“Vâng!”
Bọn họ đều chém giết mù quáng, liều mạng lao ra khỏi vòng vây.
Mặc dù bọn họ bị người của thế gia Huyết Đao bao vây chặt chẽ, nhưng một khe hở cũng được mở ra!
Cực kỳ khiếp sợ!
“Ngăn bọn họ lại!”
Cầm Kiếm Nữ dùng sức hét lớn.
Ngự Bích Hồng dẫn người đến cố gắng ngăn cản.
Thế công phá vòng vây của bọn họ từ từ chậm lại.
Lệnh Hồ Vũ cạn kiệt sức lực, vết thương trên người cũng càng nhiều thêm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù có người lao được ra khỏi vòng vây thì Thương Lan Võ Thần cũng chưa chắc sẽ tới kịp.
Tình trạng của Lệnh Hồ Vũ không thể kéo dài quá vài phút.
Tuy nhiên, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói uy nghiêm to lớn vang lên.
“Lâm đại nhân, tại sao cậu lại muốn giết đồ đệ của tôi?”
Lời vừa dứt, rất nhiều cao thủ của phủ Thương Lan đã đuổi đến. Ngay sau đó, một tia sáng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đám người trước mặt.
Tia sáng giáng xuống đất, khí thế lan tràn tứ phía.
Khi tất cả đã tan biến, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng xanh nhạt xuất hiện trước mặt mọi người.
Người đó chính là Thương Lan Võ Thần!
“Sư phụ!”
Lệnh Hồ Vũ mừng rỡ, lập tức quỳ xuống hô: “Con chào sư phụ!”
“Đứng lên đi”.
Thương Lan Võ Thần khẽ quát.
“Cảm ơn sư phụ!”
Lệnh Hồ Vũ đứng dậy.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Thương Lan Võ Thần đến, đâu còn dám khinh suất? Lần lượt rút lui.
Người hai bên lại quay lại thế đối đầu.
Lâm Chính cũng không còn tiếp tục tấn công Lệnh Hồ Vũ nữa. Một tay anh khẽ vẫy, Bút Họa Kiếm hóa thành một tia sáng vàng, bay vào trong lòng bàn tay anh.
“Độ ăn ý này?”
Thương Lan Võ Thần hơi kinh ngạc.
“Võ Thần đại nhân có ý gì? Sao lại muốn ngăn cản tôi?”
Mặt Lâm Chính không biểu cảm nói.
“Hỗn xược! Mày lại dám vô lễ với Võ Thần đại nhân như vậy sao?”
Có người chỉ vào Lâm Chính quát mắng.
Nhưng giây tiếp theo người đó lập tức bị Lâm Chính trừng mắt nhìn.
Soạt!
Cơ thể của người đó như bị giáng một đòn nặng nề, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
“A?”
Tất cả mọi người đều bị dọa sững sờ.
Thương Lan Võ Thần cũng cau mày, nhưng không có vẻ gì là tức giận, bình tĩnh nói: “Lâm đại nhân, Lệnh Hồ Vũ là đồ đệ của tôi. Nếu nó có chỗ nào mạo phạm tới cậu, mong cậu có thể hiểu, được không?”
Lời này nói rất hay, chỉ ra ngay được Lâm Chính muốn làm gì, đồng thời cũng bảo toàn được sự uy nghiêm của Võ Thần.
Nhưng lúc này Lâm Chính lại không muốn thỏa hiệp, chỉ lạnh nhạt đáp: “Thương Lan Võ Thần đại nhân, không phải tôi không nể mặt ông! Đồ đệ của ông tự ý xông vào phủ của bạn tôi, giết người bừa bãi, làm điều xấu xa, tội ác tày trời! Mà đây vẫn chưa phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn muốn giết cả tôi... Ông nói xem, việc này sao tôi hiểu được đây?”
“Có chuyện như vậy à?”
Thương Lan Võ Thần lập tức cau mày nhìn về Lệnh Hồ Vũ.
Lông mày của Lệnh Hồ Vũ cũng nhíu chặt lại.
Nội dung và giọng điệu trong cuộc trò chuyện giữa Lâm Chính và Thương Lan Võ Thần rõ ràng không phải là lời của cấp trên nên nói với cấp dưới.
Chẳng lẽ tên họ Lâm này... có lai lịch lớn?
Tim của Lệnh Hồ Vũ đập mạnh, thầm nhủ không ổn rồi.
“Thương Lan đại nhân, nơi này là thế gia Huyết Đao. Thi thể đầy trên mặt đất chính là chứng cứ tốt nhất. Chẳng lẽ... ông không tin sao?”
Lâm Chính bình thản nói.
“Lệnh Hồ Vũ, chuyện này là sao?”
“Sư phụ, con không biết quan hệ giữa thế gia Huyết Đao với Lâm đại nhân. Có lẽ... đây chỉ là hiểu nhầm!”
Mắt của Lệnh Hồ Vũ nhanh chóng xoay chuyển, sau đó hắn hạ giọng đáp.
“Hiểu nhầm? Hay cho câu hiểu nhầm này của anh. Anh xem anh đã giết bao nhiêu người của nhà bạn tôi? Một câu hiểu nhầm là có thể che đậy được sao?”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vậy mày muốn như thế nào?”
Lệnh Hồ Vũ hơi khó chịu, khịt mũi nói.
“Rất đơn giản”.
Mặt Lâm Chính vô cảm đáp: “Bốn chữ thôi. Nợ máu trả máu!”
Dứt lời, hô hấp của Lệnh Hồ Vũ lập tức run rẩy...