-
Chương 4966-4970
Chương 4966: Ra tay đi!
"Không phải hắn ta bị điên rồi đấy chứ?"
"Đường thẳng không đi lại lao đầu vào chướng khí làm gì?"
"Muốn chết sớm cũng không đến mức này chứ".
Mấy người kia ngẩn người nhìn theo, lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Lâm Chính đứng trong khu vực chướng khí mấy chục giây, sau đó từ từ đi ra.
Thấy vậy đám người kia chợt hiểu Lâm Chính đang thử cảm nhận uy lực của chướng khí này.
"Thế nào? Anh còn muốn tìm cách chống lại chướng khí sao? Tôi thấy vẫn nên bỏ đi thì hơn, chướng khí này đến Võ Thần còn chẳng hoá giải được thì anh sao mà làm được? Quá nực cười!"
"Tôi nghĩ có lẽ anh ta đang thử thích nghi với chướng khí này, chắc anh ta cũng biết đi vào là không có đường ra, cho nên tập cho quen dần ấy mà".
"Ha ha ha ha..."
Mấy cao thủ của Lệnh Hồ thế gia cười cợt pha trò, có người còn ôm bụng cười nắc nẻ.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, cũng không lên tiếng mà quay lưng đi theo con đường thẳng phía trước.
Người của Lệnh Hồ thế gia theo sau, nhìn anh với vẻ giễu cợt.
"Đại ca, lát nữa làm thế nào?"
"Con đường này rất không ổn định, một khi bị rung lắc sẽ lập tức sập ngay. Chúng ta đợi lúc hắn ra tay phá đá Kình Thiên thì chuồn ngay lập tức!"
"Có kịp không?"
"Sợ quái gì chứ? Nhanh nhẹn một chút, dùng hết mọi loại pháp bảo có thể để chạy trốn!"
Tên mặt sẹo để đầu tấc đi đầu nhìn đám tộc nhân xung quanh rồi lạnh lùng nói.
"Được!"
Đám người kia gật gù.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đang đi đằng trước đột nhiên quay người lại.
"Mấy người các anh, đi phía trước đi!"
"Cái gì?"
Đám người kia lập tức dừng bước, thi nhau ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Chúng tôi đi phía trước sao?"
Người đàn ông đi đầu cau chặt mày lại: "Để làm gì chứ?"
"Đây là lệnh, lập tức đi lên phía trước".
Lâm Chính đứng ở mép con đường, bình thản đáp.
"Không được!"
"Tại sao chúng tôi phải đi trước chứ?"
"Chúng tôi không làm đấy!"
"Anh là người dẫn đoàn, anh đi trước mới phải chứ!"
Người của Lệnh Hồ thế gia lập tức nhao nhao phản đối.
Lâm Chính nghe vậy, lập tức quay đầu đi xuống núi.
Đám người đi theo ngơ ngác.
"Anh đi đâu vậy?"
Tên đi đầu đám người kia hỏi.
"Các người không phối hợp với tôi, không phục tùng mệnh lệnh thì tôi còn lên đó làm gì? Tôi đi báo lại với Thương Lan Võ Thần xem ông ta có đổi người khác cho tôi không. Nếu ông ta không chịu đổi thì tôi không lên núi nữa!"
Lâm Chính khoát tay, không buồn quay đầu lại.
Đám người kia nghe xong thì sa sầm mặt lại.
Nếu chuyện này thực sự đến tai Thương Lan Võ Thần, khiến Võ Thần nổi giận thì chỉ e bọn họ khó mà giữ được cái đầu.
"Lâm đại nhân đứng lại! Chúng tôi đi trước là được chứ gì!"
Tên dẫn đầu vội vã hét.
"Đại ca!"
Mấy kẻ xung quanh vội vã quay sang nhìn hắn ta, ánh mắt đầy lo sợ.
Nhưng tên đi đầu biết mình không thể để cho Lâm Chính xuống núi, nếu không thì bọn họ coi như xong đời.
"Đừng nhiều lời nữa, cùng tôi đi lên phía trước là được rồi!"
Tên đi đầu trầm giọng đáp, sau đó quay lưng đi lên núi.
Người của Lệnh Hồ thế gia cũng hết cách, chỉ đành theo thủ lĩnh của mình đi lên phía trước.
Lâm Chính cười nhạt, quay lại theo sau đoàn người.
Người của Lệnh Hồ thế gia toàn bộ rút ra võ khí, chuẩn bị sẵn pháp bảo.
Đương nhiên pháp bảo này không phải pháp bảo hộ thân mà là pháp bảo để chạy trốn.
Bọn họ vốn định một khi có chuyện là chuồn ngay không quay đầu lại.
Đoàn người nhanh chóng lên đến đỉnh núi.
Bọn họ nhìn đá Kình Thiên cao lớn nhấp nhô trước mắt mà không khỏi sững sờ.
Đá Kình Thiên này trông như một ngọn núi đá nhỏ, nằm ngay trên đỉnh núi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chân của mỏm đá này chắc chắn nối liền với mạch ngầm trong núi.
Nếu phá huỷ mỏm đá này thì hang động bên trong núi sẽ bị vùi lấp hết.
"Lâm đại nhân, ra tay thôi!"
Tên đi đầu nói nhỏ, sau đó đám người đồng loạt lùi lại, chuẩn bị chuồn khỏi đó.
Nhưng đúng lúc này.
Cheng!
Lâm Chính đột nhiên rút ra Tuyệt Thế Tà Kiếm, chém vào con đường sau lưng.
Trong nháy mắt, con đường trên núi nứt ra, bị lực phi thăng đánh cho vỡ tan.
"Cái gì?"
Đám người kia như hoá đá.
Chương 4967: Trợ giúp
“Mày... muốn làm gì?"
"Thằng khốn! Mày chặt đứt đường lui của bọn tao sao?"
"Mày điên à?"
"Mày làm cái quái gì thế?"
Tiếng la hét giận dữ không dứt bên tai.
Người của thế gia Lệnh Hồ trở nên kích động, lũ lượt gầm lên giận dữ.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh nói: "Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là ngăn cản mấy người trốn thoát rồi!"
“Mày…”
Tên cầm đầu tức giận, bàn tay nắm chặt trường kiếm, chỉ muốn lập tức tấn công về phía Lâm Chính.
Những người khác cũng rục rịch, dùng ánh mắt lạnh lùng hung ác nhìn Lâm Chính.
"Cái gì? Định đánh nhau à? Nếu vậy thì cứ lên!"
Lâm Chính không hề sợ hãi, thản nhiên vung thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay.
Tà khí cuồng bạo giống như một dòng sông chảy xiết lan ra bốn phía.
Tất cả mọi người đều bị tà khí bao trùm, cảm giác như rơi vào vực sâu băng giá, cơ thể run lẩy bẩy.
Tên cầm đầu chợt nhận ra cái gì đó, lập tức quát: “Tất cả dừng tay!”
"Đại ca...”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Chúng ta không phải đối thủ của tên này, đừng giao đấu với hắn!”
Người nọ nói bằng giọng khàn khàn.
Lúc trước đi theo Lệnh Hồ Vũ tới thế gia Huyết Đao, hắn còn nhớ rất rõ cảnh tượng Lâm Chính và Lệnh Hồ Vũ quyết đấu.
Chỉ với đám người bọn họ mà muốn đối phó Lâm Chính ư? Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!
Hơn nữa, một khi giao chiến ở nơi này, tất cả bọn họ chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Núi Bất Ước không phải là nơi để chém giết.
“Mong Lâm Đại nhân bớt giận! Là do chúng tôi mạo phạm, xin anh hãy thứ lỗi, chúng tôi sẵn lòng phối hợp với anh!”
Tên cầm đầu lập tức ôm quyền nói.
"Nếu các người ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của tôi, dẫn các người sống sót rời khỏi núi Bất Ước cũng không phải là việc khó khăn gì. Nhưng nếu các người cố gắng chạy trốn hoặc đâm sau lưng tôi, cho dù tôi có chết thì các người cũng phải chết cùng”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi đã đắc tội với cậu chủ nhà các người, Thương Lan Võ Thần cũng cũng coi tôi không khác gì công cụ, một khi không còn giá trị sẽ giết chết ngay, tôi cũng không sống được bao lâu, các người cần gì phải tìm trăm phương ngàn kế hại tôi?”
Vừa nói xong mấy câu này, đám người nhìn nhau gật đầu đồng tình.
Quả thật, cho dù Lệnh Hồ Vũ không giết Lâm Chính, Thương Lan Võ Thần cũng chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Nếu đã như vậy, bọn họ cần gì phải tìm mọi cách quấy rối anh chứ?
Bây giờ ra tay với Lâm Chính chỉ rước họa vào thân!
"Lâm đại nhân yên tâm, bây giờ chúng tôi đã hiểu, nhất định sẽ không làm gì quá đáng!"
Tên cầm đầu ôm quyền thưa.
"Được rồi”.
Lâm Chính gật đầu, cầm Tà Kiếm đi về phía trước.
Người của thế gia Lệnh Hồ đều tránh sang một bên.
Nhìn Lâm Chính đi tới trước tảng đá Kình Thiên khổng lồ kia.
Đá Kình Thiên cao ngất ngưởng, gần như chạm tới lớp nham thạch trên cùng, dày gần trăm mét, chỉ dựa vào lưỡi kiếm sắc bén mà muốn chém ra e rằng phải hao tổn không ít khí lực.
"Chuẩn bị bày trận giúp tôi”.
Lâm Chính hét lên một tiếng.
"Bày trận?"
Người của thế gia Lệnh Hồ hoang mang.
"Lâm đại nhân, việc này có lẽ khá khó khăn. Không gian ở đây quá chật hẹp, chỉ có thể chứa được một người. Nếu bày trận chúng ta sẽ phải mở rộng ra ngoài khu vực chướng khí, bọn tôi không thể chịu nổi loại chướng khí đó!"
Tên cầm đầu lập tức ôm quyền nói.
"Tôi sẽ bố trí khu vực bên ngoài chướng khí. Các người chỉ cần xử lý phần bên trong chướng khí là được. Bây giờ, các người lấy hết vật liệu bày trận ra đi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người nghe thấy thế cũng chỉ có thể làm theo.
Chẳng mấy chốc, mười mấy người của thế gia Lệnh Hồ đã lấy hết toàn bộ đồ vật trên người ra.
Lâm Chính lập tức cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm phác họa ra sơ đồ trên mặt đất.
"Hãy bố trí đội hình theo quỹ đạo này. Lấy linh mộc làm nền tảng, đặt linh thạch xuống và nghiền linh dược thành bột...”
Lâm Chính giải thích chi tiết phức tạp của trận pháp cho bọn họ.
Mọi người nghe xong, ai nấy đều mang vẻ mặt ủ rũ.
"Lâm đại nhân, trận pháp của anh phức tạp thế? Hơn nữa... bọn tôi cũng chưa từng nghe đến. Đây là loại trận pháp gì?"
Tên cầm đầu mở miệng hỏi.
"Đừng hỏi nhiều, làm theo là được!"
Lâm Chính không buồn giải thích thêm nữa, chỉ cầm vật liệu lên, bước vào trong chướng khí.
Mọi người không thể làm gì được, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Chương 4968: Anh không hiểu cục diện
Bên ngoài núi, Thương Lan Võ Thần im lặng quan sát, ánh mắt dán chặt vào đỉnh núi.
Chướng khí dày đặc, các loại đá kỳ dị nhiều đến nỗi ông ta không thể phát hiện ra sự hiện diện của Lâm Chính.
“Đại nhân, tất cả đều đã vào vị trí, Thái Thiên Võ Thần đại nhân đã kích hoạt Trọng Thiên Trận, nếu Ám Thiên Võ Thần quả thực ở trong núi thì sẽ chết chắc!”
Một gã cấp dưới vội vã chạy tới, ôm quyền cung kính báo cáo.
"Rất tốt!"
Thương Lan Võ Thần nheo mắt: "Nghe đây, nếu Ám Thiên Võ Thần xuất hiện thì hãy nghĩ biện pháp dụ ông ta đến chỗ Thái Thiên Võ Thần”.
“Đại nhân muốn lợi dụng Trọng Thiên Trận để giết Ám Thiên Võ Thần sao?
"Chỉ một Trọng Thiên Trận đã muốn giết Ám Thiên ư? Cậu quá ngây thơ rồi!"
Thương Lan Võ Thần khịt mũi: "Tôi chỉ là đang bảo toàn thể lực, chuẩn bị cho tình huống bất thường, nếu Thái Thiên Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần có thể đấu đá nhau đến mức hai bên đều bị thương thì tôi sẽ ngư ông đắc lợi, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
"Đại nhân anh minh!”
Ánh mắt của gã cấp dưới sáng lên, ngay lập tức ôm quyền thán phục.
"Nghe đây, phải bố trí binh lực trọng yếu của chúng ta ở nơi này kết hợp nhiều trận pháp, khi Thái Thiên Võ Thần kích hoạt Trọng Thiên Trận, chúng ta sẽ bày mấy trận pháp lợi hại hơn Trọng Thiên Trận, khiến Ám Thiên Võ Thần cũng không dám tới gần chúng ta!"
Thương Lan Võ Thần nghiêm khắc ra lệnh.
“Vâng, đại nhân!”
Gã cấp dưới ôm quyền đáp lại, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì đó, vội vàng mở miệng hỏi: "Đại nhân, nếu Ám Thiên Võ Thần chạy về phía cô chủ và cậu chủ Vũ bên kia thì nên làm thế nào cho phải?”
"Yên tâm, tôi đã báo bọn họ rồi, nếu Ám Thiên Võ Thần chạy về phía khu vực đó thì bọn họ lập tức sẽ dẫn dụ ông ta đến chỗ Thái Thiên Võ Thần, đẩy mối họa này sang chỗ Thái Thiên!"
Thương Lan Võ Thần híp mắt: "Hôm nay, tôi sẽ đánh bại hai Võ Thần, trở thành người mạnh nhất trong bảy Võ Thần!"
“Chúc mừng đại nhân bước lên vị trí chí tôn!”
Cấp dưới vội vàng hô to.
Trong khi đó, ở phía bắc.
Lệnh Hồ Vũ sắp xếp người của mình ở các ngã tư, sau khi bố trí các bảo vật để dựng xong trận pháp mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu chủ, chỉ dựa vào người của gia tộc chúng ta có thể ngăn cản Ám Thiên Võ Thần sao?"
Một người của thế gia Lệnh Hồ tỏ vẻ lo lắng đi tới, dè dặt hỏi.
"Sao vậy? Sợ rồi à?"
Lệnh Hồ Vũ thản nhiên hỏi.
"Đại nhân, dù sao ông ta cũng là Võ Thần, rắn chết vẫn còn độc, cho dù ông ta có bị thương chỉ e chúng ta cũng không phải là đối thủ của ông ta”.
Người đó lo lắng nói.
"Không cần lo lắng, người của Thái Thiên Võ Thần cách chúng ta không xa mấy, nếu Ám Thiên Võ Thần tiến hành phá vòng vây lao về phía chúng ta, Thái Thiên Võ Thần nhất định sẽ lập tức tới tiếp viện, chúng ta chỉ cần giữ chân đối phương một lát là được”.
Lệnh Hồ Vũ cười nói.
Người đó nghe thấy thế lặng lẽ gật đầu.
“Nếu anh nghĩ vậy thì thế gia Lệnh Hồ này cách ngày toàn tộc bị diệt cũng chẳng xa nữa đâu!”
Ngay sau đó, một giọng nói thờ ơ vang lên.
Lệnh Hồ Vũ giật mình nhìn sang, chỉ thấy một cô gái mặc đồ đỏ đang đứng trên đỉnh núi gần đó, không biết xuất hiện từ lúc nào.
"Sao cô lại đến đây?"
Lệnh Hồ Vũ lắp bắp kinh hãi, cảm thấy khó có thể tin nổi.
"Tôi tới xem tên ngu ngốc nhà anh chuẩn bị đến đâu rồi”.
Cô gái áo đỏ nhìn lướt qua hiện trường, sau đó lắc đầu liên tục: "Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại, thật ngu ngốc!"
"Ý cô là sao?"
Lệnh Hồ Vũ cực kỳ không vui, lạnh lùng hỏi.
"Sao hả? Ngay cả việc này cũng không nghĩ ra sao?"
Cô gái áo đỏ lắc đầu, mặt vô cảm nói: "Anh có biết bây giờ chúng ta đang đối mặt với ai không?”
“Ám Thiên Võ Thần, sao vậy?"
“Ngu hết thuốc chữa!”
Trong mắt cô gái áo đỏ ánh lên tia thất vọng.
Cô ta đã bắt đầu nghi ngờ mình chọn Lệnh Hồ Vũ rốt cuộc có phải là hành động đúng đắn hay không.
"Tôi nói cho anh biết, không chỉ riêng Ám Thiên Võ Thần, còn có Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, thứ chúng ta đang đối mặt chính là trận chiến của các Võ Thần, hiểu chưa?"
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói.
Chương 4969: Tin tôi
“Cô có ý gì? Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần đều là sư phụ của tôi, sao bọn họ có thể làm hại tôi chứ?”
Lệnh Hồ Vũ cau mày, cảm giác như CPU trong não sắp bị đốt cháy, nhưng hắn vẫn không hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô gái áo đỏ.
Cô gái áo đỏ không lòng vòng với hắn mà nói thẳng: “Tôi nói cho anh biết, sở dĩ anh được Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần lựa chọn là bởi vì bọn họ cần đào tạo gấp người đối phó với thiên tài Diệp Viêm! Nếu Ám Thiên Võ Thần hoặc thậm chí chỉ là Diệp Viêm chết, anh sẽ không có giá trị sử dụng nữa, hiểu không?"
"Sư phụ muốn giết tôi ư?"
"Ám Thiên Võ Thần chết thì anh sẽ là người tiếp theo!"
Mặt cô gái áo đỏ vô cảm nói: “Bảy Võ Thần đều ghen ghét đố kỵ nhau. Họ sẽ không cho phép bất kỳ thiên tài yêu nghiệt nào đứng lên làm lung lay địa vị của họ và khiến quyền lợi của họ bị tổn hại! Tuy thiên phú của anh không bằng Diệp Viêm, được hai Võ Thần dạy bảo, sau này sẽ dễ dàng bước vào hàng ngũ Võ Thần, nhưng họ không hy vọng một Võ Thần mới sẽ xuất hiện, bởi vì họ không chắc thành tựu của Võ Thần mới này liệu có vượt qua được họ hay không!”
"Cho nên hai sư phụ lo sợ rằng tôi vượt qua bọn họ ư?"
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt.
"Cho dù chỉ có một phần trăm khả năng, bọn họ cũng phải diệt sạch”.
Cô gái áo đỏ bình tĩnh nói.
Lệnh Hồ Vũ im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng hỏi: “Vậy ý cô là gì?”
"Trong cục diện này, chúng ta chỉ cần mưu lợi là được!"
Cô gái mặc áo đỏ bình tĩnh nói: “Lợi dụng cục diện này để giết tên họ Lâm kia. Về phần Ám Thiên Võ Thần, ngày nào ông ta chưa chết thì anh vẫn sẽ là học trò của hai vị Võ Thần. Sau này khi anh trưởng thành, đến mức bọn họ không thể giết được anh, lúc đó anh có thể nghĩ cách bóp cổ Ám Thiên Võ Thần, đoạt lấy truyền thừa của ông ta! Bằng cách này, anh mới có thể trở thành một Võ Thần!"
Lệnh Hồ Vũ nghe vậy, hai mắt sáng ngời.
"Có lý! Vậy lát nữa tôi nên làm gì?"
"Thương Lan Võ Thần muốn một khi xảy ra chuyện, chúng ta phải dẫn dụ Ám Thiên Võ Thần đến bên Thái Thiên Võ Thần. Vậy chúng ta sẽ làm ngược lại, chuyển hướng đến bên Thương Lan Võ Thần!"
Cô gái áo đỏ bình tĩnh nói.
"Nhưng… như vậy, lỡ như sư phụ tức giận thì phải làm thế nào?"
Lệnh Hồ Vũ hơi do dự.
"Đừng lo lắng, tình thế hỗn loạn, không ai có thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu bị Võ Thần truy đuổi, việc anh hoảng sợ và không chạy đúng đường là điều dễ hiểu. Chỉ cần Ám Thiên Võ Thần còn sống, Thương Lan Võ Thần sẽ không động vào anh”.
Cô gái áo đỏ bình tĩnh nói.
"Nhưng người của tôi vừa mới nói cho tôi biết, mấy trận pháp đáng sợ đã được bố trí trên địa bàn của sư phụ, nếu như Ám Thiên Võ Thần bị chúng ta dẫn dụ qua đó, e rằng sẽ khó trốn thoát”.
"Yên tâm, tôi đã phái người đi kiểm tra rồi. Thương Lan Võ Thần chỉ đang phô trương khí thế mà thôi. Trận pháp của ông ta đều là vỏ rỗng. Mục đích của chúng chỉ là hù dọa Ám Thiên Võ Thần để ông ta không chạy về phía Thương Lan Võ Thần!"
“Thật à?”
"Sao vậy? Đến lúc này mà anh vẫn không tin tưởng tôi hả?"
Cô gái mặc áo đỏ cau mày.
"Ha ha ha, sao có thể chứ?"
Lệnh Hồ Vũ cười lớn, vươn tay khoác vai cô gái.
Nhưng cô gái đã quay lưng bỏ đi.
"Chuẩn bị nhanh đi, đừng làm tôi thất vọng!"
Cô gái lặng lẽ buông vài câu rồi biến mất trên con đường dưới chân núi, không hề ngoảnh đầu lại.
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt nhìn bóng lưng cô gái đang đi xa, hắn hừ một tiếng rồi lập tức vẫy tay gọi người trong tộc.
Trên núi.
Lâm Chính thở hổn hển, vô cùng sốt ruột lao ra khỏi chướng khí.
Lúc này, anh cảm thấy da thịt khắp người đang thối rữa, chưa kể da thịt, ngay cả quần áo trên người cũng đang mục nát nhanh chóng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một đống tro tàn.
Chướng khí này thật đáng sợ.
Nhưng cũng may là mình đã sớm đưa những thứ quan trọng ra khỏi chướng khí, nếu không mang vào trong chướng khí thì mọi thứ sẽ bị phá hủy mất.
Những người trong thế gia Lệnh Hồ lúc này cũng cảm thấy khó chịu.
Mọi người làm việc chăm chỉ, ai nấy đều cẩn thận bố trí trận pháp.
Tuy nhiên, trận pháp mà Lâm Chính dặn dò quá phức tạp, bố trí rất khó khăn, hơn nữa một số nơi vẫn cần kích hoạt sức mạnh phi thăng.
Sau khi nhóm người này nỗ lực bố trí gần xong phần trung tâm của trận pháp, ai nấy đều toát mồ hôi, thở hổn hển, nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
Lâm Chính đi tới, nhìn trận pháp, hài lòng gật đầu: "Không tệ, không tệ, độ hoàn thành rất cao, mọi người vất vả rồi!"
"Đại nhân, tại sao phần trung tâm trận pháp này phức tạp vậy? Trong khi đó hai bên lại khá đơn giản?"
Tên cầm đầu liếc nhìn trận pháp trong chướng khí ở hai bên, cau mày nói.
"Sức mạnh của chướng khí quả thực phi phàm và đặc biệt, tôi không thể ở trong đó lâu nên đã đơn giản hóa hai bên!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Đơn giản hóa?"
Tên cầm đầu sửng sốt.
"Trận pháp này có thể đơn giản hóa được à?"
"Tất nhiên rồi!"
"Nhưng mà anh...”
"Chỉ có thể đơn giản hóa hai bên”.
Lâm Chính bổ sung thêm.
Dù vậy mọi người đều hơi nóng lòng.
Họ tin rằng Lâm Chính chắc chắn đã cố tình không báo cho họ biết điều này.
“Được rồi, trận pháp đã hoàn tất, tôi sẽ bắt đầu phá đá!”
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
Vừa dứt lời, hơi thở của mọi người trở nên dồn dập, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Chỉ thấy Lâm Chính đi về phía hộp mật mã trên mặt đất, sau đó cúi xuống và mở hộp.
Không ai biết anh đã lấy ra thứ gì từ trong hộp, một tay anh xách hộp, bước đến trung tâm của trận pháp.
"Các người đứng ở rìa của trận pháp. Nhớ kỹ, cho dù lát nữa có chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời khỏi trận pháp, nếu không, không ai cứu được mạng của các người đâu!"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Vâng, vâng...”
Mọi người liên tục gật đầu.
Dù sao, đường lui của họ đã bị cắt đứt, giờ họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Lâm Chính vô điều kiện.
Đợi mọi người đứng yên.
"Mở trận!"
Lâm Chính đột nhiên hét lớn.
Phù!
Một luồng ánh sáng lập tức tỏa ra từ trận pháp, che khuất tầm nhìn của mọi người.
Ngay sau đó.
Vụt!
Có âm thanh gì đó giống như tiếng xé toạc bầu trời vang lên.
Ngay sau đó, là một tiếng nổ chói tai vang vọng.
Rầm rầm...
Chương 4970: Hoàn thành nhiệm vụ
Núi Bất Ước rung chuyển.
Tựa như trời đất sụp đổ, bỗng chốc đất rung chuyển, núi lắc lư, mây gió cuồn cuộn, hỗn loạn phun trào, khí tức hủy diệt đáng sợ tụ tập thành đám mây hình nấm, nở rộ trên đỉnh núi Bất Ước, rồi từ từ phân tán ra mọi hướng.
Những người dưới chân núi đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía đỉnh núi.
“Đã ra tay rồi à?”
Lệnh Hồ Vũ trợn to hai mắt, sau đó mừng rỡ: "Tuyệt! Tuyệt! Xem ra người đó sẽ chết chắc, chắc chắn sẽ chết! Ha ha ha...”
“Nghe lời thật à?”
Cô gái mặc đồ đỏ ở bên kia khẽ cau mày, sau đó thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm một mình.
"Lực mạnh mẽ như vậy chắc chắn đã sử dụng hết sức mạnh phi thăng. Sau đòn đánh này, e rằng khí lực của hắn chỉ còn lại rất ít, đâu còn đủ sức để rời khỏi núi Bất Ước chứ? Mặc dù thiên phú của người này rất đáng sợ, nhưng trí thông minh của hắn không cao lắm. Thật đáng tiếc”.
Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần ở dưới chân núi không hẹn mà cùng nhìn lên đỉnh núi, biểu cảm khác nhau.
Mặc dù đòn đánh này có thể nói là chấn động trời đất, vô cùng kinh người..
Nhưng không hiểu sao... Thương Lan Võ Thần lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì sức mạnh phát ra trông không giống sức mạnh phi thăng!
Nhưng nếu không phải là sức mạnh phi thăng thì là loại sức mạnh gì, trên thế giới ngoài sức mạnh phi thăng ra còn có loại sức mạnh nào có thể tạo ra hiệu quả như vậy sao?
Núi Bất Ước phủ đầy bụi, những tảng đá khổng lồ lăn xuống khắp nơi.
Đám người của gia tộc Lệnh Hồ đều co ro bên rìa Trận pháp, run lẩy bẩy.
Họ muốn chạy trốn, nhưng sau đòn đánh này của Lâm Chính, toàn bộ con đường đã sụp đổ, chướng khí xâm chiếm tất cả các khu vực ngoại trừ trận pháp.
Họ đứng yên bên trong trận pháp, không dám di chuyển ra ngoài dù chỉ một bước.
Nhìn tảng đá lăn xuống bên cạnh, sắc mặt mọi người đều tái nhợt.
"Đại ca ơi, chúng ta... chúng ta xong đời rồi...”
"Không có đường, chúng ta không thể xuống núi! Chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này!"
"Cứu mạng!"
“Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết…”
Có người bật khóc.
Nhìn thấy những người đàn ông thường ngày cao lớn vạm vỡ này đang lau nước mắt, tên cầm đầu nhất thời cảm thấy phiền.
"Sao lại khóc? Nhìn bộ dạng các người kìa, các người còn là người của gia tộc Lệnh Hồ không?"
Tên cầm đầu quát to, sau đó nhìn chằm chằm vào bụi đất, lạnh lùng nói: "Đã chọn lên núi thì đừng mang suy nghĩ sống sót trở về. Cùng lắm thì chết ở đây cùng với thằng nhóc kia!"
Mọi người nghe thấy vậy thì ngừng khóc một lúc, lau nước mắt nhìn về phía khu vực bụi bặm bay mù mịt.
Tuy nhiên, thần thái của mọi người dần thay đổi.
Bụi rơi chậm xuống.
Cát và đá lăn lốc dần dần dừng lại.
Chỉ thấy một người đang từ từ bước ra khỏi đám khói mù.
Đó là Lâm Chính.
Nhưng lúc này anh lại đang đứng trong chướng khí!
"Cái gì?"
Tên cầm đầu ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc không phải là Lâm Chính chống đỡ được chướng khí, mà là thứ anh ta nhìn thấy đằng sau lưng Lâm Chính.
Đá Kình Thiên cao chọc trời, chạm tới tầng nham thạch… đột nhiên biến mất...
"Không... không thể nào...”
Tên cầm đầu lẩm bẩm, đầu óc trống rỗng.
Những người còn lại cũng chết lặng.
Đá Kình Thiên khổng lồ đó vậy mà lại bị người này san bằng...
"Anh ta... anh ta đã làm thế nào vậy?"
"Độ cứng của đá Kình Thiên vượt quá tất cả mọi thứ! Ngay cả Võ Thần cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể san phẳng nó, nhưng anh ta chỉ cần một đòn đã làm được... Không thể nào... không thể nào...”
Mọi người run rẩy lẩm bẩm, không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy.
"Các người đều ngây ra đó làm gì?"
Lúc này Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chúng ta mau xuống núi thôi!"
"Không phải hắn ta bị điên rồi đấy chứ?"
"Đường thẳng không đi lại lao đầu vào chướng khí làm gì?"
"Muốn chết sớm cũng không đến mức này chứ".
Mấy người kia ngẩn người nhìn theo, lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Lâm Chính đứng trong khu vực chướng khí mấy chục giây, sau đó từ từ đi ra.
Thấy vậy đám người kia chợt hiểu Lâm Chính đang thử cảm nhận uy lực của chướng khí này.
"Thế nào? Anh còn muốn tìm cách chống lại chướng khí sao? Tôi thấy vẫn nên bỏ đi thì hơn, chướng khí này đến Võ Thần còn chẳng hoá giải được thì anh sao mà làm được? Quá nực cười!"
"Tôi nghĩ có lẽ anh ta đang thử thích nghi với chướng khí này, chắc anh ta cũng biết đi vào là không có đường ra, cho nên tập cho quen dần ấy mà".
"Ha ha ha ha..."
Mấy cao thủ của Lệnh Hồ thế gia cười cợt pha trò, có người còn ôm bụng cười nắc nẻ.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, cũng không lên tiếng mà quay lưng đi theo con đường thẳng phía trước.
Người của Lệnh Hồ thế gia theo sau, nhìn anh với vẻ giễu cợt.
"Đại ca, lát nữa làm thế nào?"
"Con đường này rất không ổn định, một khi bị rung lắc sẽ lập tức sập ngay. Chúng ta đợi lúc hắn ra tay phá đá Kình Thiên thì chuồn ngay lập tức!"
"Có kịp không?"
"Sợ quái gì chứ? Nhanh nhẹn một chút, dùng hết mọi loại pháp bảo có thể để chạy trốn!"
Tên mặt sẹo để đầu tấc đi đầu nhìn đám tộc nhân xung quanh rồi lạnh lùng nói.
"Được!"
Đám người kia gật gù.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đang đi đằng trước đột nhiên quay người lại.
"Mấy người các anh, đi phía trước đi!"
"Cái gì?"
Đám người kia lập tức dừng bước, thi nhau ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Chúng tôi đi phía trước sao?"
Người đàn ông đi đầu cau chặt mày lại: "Để làm gì chứ?"
"Đây là lệnh, lập tức đi lên phía trước".
Lâm Chính đứng ở mép con đường, bình thản đáp.
"Không được!"
"Tại sao chúng tôi phải đi trước chứ?"
"Chúng tôi không làm đấy!"
"Anh là người dẫn đoàn, anh đi trước mới phải chứ!"
Người của Lệnh Hồ thế gia lập tức nhao nhao phản đối.
Lâm Chính nghe vậy, lập tức quay đầu đi xuống núi.
Đám người đi theo ngơ ngác.
"Anh đi đâu vậy?"
Tên đi đầu đám người kia hỏi.
"Các người không phối hợp với tôi, không phục tùng mệnh lệnh thì tôi còn lên đó làm gì? Tôi đi báo lại với Thương Lan Võ Thần xem ông ta có đổi người khác cho tôi không. Nếu ông ta không chịu đổi thì tôi không lên núi nữa!"
Lâm Chính khoát tay, không buồn quay đầu lại.
Đám người kia nghe xong thì sa sầm mặt lại.
Nếu chuyện này thực sự đến tai Thương Lan Võ Thần, khiến Võ Thần nổi giận thì chỉ e bọn họ khó mà giữ được cái đầu.
"Lâm đại nhân đứng lại! Chúng tôi đi trước là được chứ gì!"
Tên dẫn đầu vội vã hét.
"Đại ca!"
Mấy kẻ xung quanh vội vã quay sang nhìn hắn ta, ánh mắt đầy lo sợ.
Nhưng tên đi đầu biết mình không thể để cho Lâm Chính xuống núi, nếu không thì bọn họ coi như xong đời.
"Đừng nhiều lời nữa, cùng tôi đi lên phía trước là được rồi!"
Tên đi đầu trầm giọng đáp, sau đó quay lưng đi lên núi.
Người của Lệnh Hồ thế gia cũng hết cách, chỉ đành theo thủ lĩnh của mình đi lên phía trước.
Lâm Chính cười nhạt, quay lại theo sau đoàn người.
Người của Lệnh Hồ thế gia toàn bộ rút ra võ khí, chuẩn bị sẵn pháp bảo.
Đương nhiên pháp bảo này không phải pháp bảo hộ thân mà là pháp bảo để chạy trốn.
Bọn họ vốn định một khi có chuyện là chuồn ngay không quay đầu lại.
Đoàn người nhanh chóng lên đến đỉnh núi.
Bọn họ nhìn đá Kình Thiên cao lớn nhấp nhô trước mắt mà không khỏi sững sờ.
Đá Kình Thiên này trông như một ngọn núi đá nhỏ, nằm ngay trên đỉnh núi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chân của mỏm đá này chắc chắn nối liền với mạch ngầm trong núi.
Nếu phá huỷ mỏm đá này thì hang động bên trong núi sẽ bị vùi lấp hết.
"Lâm đại nhân, ra tay thôi!"
Tên đi đầu nói nhỏ, sau đó đám người đồng loạt lùi lại, chuẩn bị chuồn khỏi đó.
Nhưng đúng lúc này.
Cheng!
Lâm Chính đột nhiên rút ra Tuyệt Thế Tà Kiếm, chém vào con đường sau lưng.
Trong nháy mắt, con đường trên núi nứt ra, bị lực phi thăng đánh cho vỡ tan.
"Cái gì?"
Đám người kia như hoá đá.
Chương 4967: Trợ giúp
“Mày... muốn làm gì?"
"Thằng khốn! Mày chặt đứt đường lui của bọn tao sao?"
"Mày điên à?"
"Mày làm cái quái gì thế?"
Tiếng la hét giận dữ không dứt bên tai.
Người của thế gia Lệnh Hồ trở nên kích động, lũ lượt gầm lên giận dữ.
Nhưng Lâm Chính vẫn bình tĩnh nói: "Còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là ngăn cản mấy người trốn thoát rồi!"
“Mày…”
Tên cầm đầu tức giận, bàn tay nắm chặt trường kiếm, chỉ muốn lập tức tấn công về phía Lâm Chính.
Những người khác cũng rục rịch, dùng ánh mắt lạnh lùng hung ác nhìn Lâm Chính.
"Cái gì? Định đánh nhau à? Nếu vậy thì cứ lên!"
Lâm Chính không hề sợ hãi, thản nhiên vung thanh Tuyệt Thế Tà Kiếm trong tay.
Tà khí cuồng bạo giống như một dòng sông chảy xiết lan ra bốn phía.
Tất cả mọi người đều bị tà khí bao trùm, cảm giác như rơi vào vực sâu băng giá, cơ thể run lẩy bẩy.
Tên cầm đầu chợt nhận ra cái gì đó, lập tức quát: “Tất cả dừng tay!”
"Đại ca...”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Chúng ta không phải đối thủ của tên này, đừng giao đấu với hắn!”
Người nọ nói bằng giọng khàn khàn.
Lúc trước đi theo Lệnh Hồ Vũ tới thế gia Huyết Đao, hắn còn nhớ rất rõ cảnh tượng Lâm Chính và Lệnh Hồ Vũ quyết đấu.
Chỉ với đám người bọn họ mà muốn đối phó Lâm Chính ư? Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!
Hơn nữa, một khi giao chiến ở nơi này, tất cả bọn họ chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Núi Bất Ước không phải là nơi để chém giết.
“Mong Lâm Đại nhân bớt giận! Là do chúng tôi mạo phạm, xin anh hãy thứ lỗi, chúng tôi sẵn lòng phối hợp với anh!”
Tên cầm đầu lập tức ôm quyền nói.
"Nếu các người ngoan ngoãn làm theo mệnh lệnh của tôi, dẫn các người sống sót rời khỏi núi Bất Ước cũng không phải là việc khó khăn gì. Nhưng nếu các người cố gắng chạy trốn hoặc đâm sau lưng tôi, cho dù tôi có chết thì các người cũng phải chết cùng”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Tôi đã đắc tội với cậu chủ nhà các người, Thương Lan Võ Thần cũng cũng coi tôi không khác gì công cụ, một khi không còn giá trị sẽ giết chết ngay, tôi cũng không sống được bao lâu, các người cần gì phải tìm trăm phương ngàn kế hại tôi?”
Vừa nói xong mấy câu này, đám người nhìn nhau gật đầu đồng tình.
Quả thật, cho dù Lệnh Hồ Vũ không giết Lâm Chính, Thương Lan Võ Thần cũng chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Nếu đã như vậy, bọn họ cần gì phải tìm mọi cách quấy rối anh chứ?
Bây giờ ra tay với Lâm Chính chỉ rước họa vào thân!
"Lâm đại nhân yên tâm, bây giờ chúng tôi đã hiểu, nhất định sẽ không làm gì quá đáng!"
Tên cầm đầu ôm quyền thưa.
"Được rồi”.
Lâm Chính gật đầu, cầm Tà Kiếm đi về phía trước.
Người của thế gia Lệnh Hồ đều tránh sang một bên.
Nhìn Lâm Chính đi tới trước tảng đá Kình Thiên khổng lồ kia.
Đá Kình Thiên cao ngất ngưởng, gần như chạm tới lớp nham thạch trên cùng, dày gần trăm mét, chỉ dựa vào lưỡi kiếm sắc bén mà muốn chém ra e rằng phải hao tổn không ít khí lực.
"Chuẩn bị bày trận giúp tôi”.
Lâm Chính hét lên một tiếng.
"Bày trận?"
Người của thế gia Lệnh Hồ hoang mang.
"Lâm đại nhân, việc này có lẽ khá khó khăn. Không gian ở đây quá chật hẹp, chỉ có thể chứa được một người. Nếu bày trận chúng ta sẽ phải mở rộng ra ngoài khu vực chướng khí, bọn tôi không thể chịu nổi loại chướng khí đó!"
Tên cầm đầu lập tức ôm quyền nói.
"Tôi sẽ bố trí khu vực bên ngoài chướng khí. Các người chỉ cần xử lý phần bên trong chướng khí là được. Bây giờ, các người lấy hết vật liệu bày trận ra đi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mọi người nghe thấy thế cũng chỉ có thể làm theo.
Chẳng mấy chốc, mười mấy người của thế gia Lệnh Hồ đã lấy hết toàn bộ đồ vật trên người ra.
Lâm Chính lập tức cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm phác họa ra sơ đồ trên mặt đất.
"Hãy bố trí đội hình theo quỹ đạo này. Lấy linh mộc làm nền tảng, đặt linh thạch xuống và nghiền linh dược thành bột...”
Lâm Chính giải thích chi tiết phức tạp của trận pháp cho bọn họ.
Mọi người nghe xong, ai nấy đều mang vẻ mặt ủ rũ.
"Lâm đại nhân, trận pháp của anh phức tạp thế? Hơn nữa... bọn tôi cũng chưa từng nghe đến. Đây là loại trận pháp gì?"
Tên cầm đầu mở miệng hỏi.
"Đừng hỏi nhiều, làm theo là được!"
Lâm Chính không buồn giải thích thêm nữa, chỉ cầm vật liệu lên, bước vào trong chướng khí.
Mọi người không thể làm gì được, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Chương 4968: Anh không hiểu cục diện
Bên ngoài núi, Thương Lan Võ Thần im lặng quan sát, ánh mắt dán chặt vào đỉnh núi.
Chướng khí dày đặc, các loại đá kỳ dị nhiều đến nỗi ông ta không thể phát hiện ra sự hiện diện của Lâm Chính.
“Đại nhân, tất cả đều đã vào vị trí, Thái Thiên Võ Thần đại nhân đã kích hoạt Trọng Thiên Trận, nếu Ám Thiên Võ Thần quả thực ở trong núi thì sẽ chết chắc!”
Một gã cấp dưới vội vã chạy tới, ôm quyền cung kính báo cáo.
"Rất tốt!"
Thương Lan Võ Thần nheo mắt: "Nghe đây, nếu Ám Thiên Võ Thần xuất hiện thì hãy nghĩ biện pháp dụ ông ta đến chỗ Thái Thiên Võ Thần”.
“Đại nhân muốn lợi dụng Trọng Thiên Trận để giết Ám Thiên Võ Thần sao?
"Chỉ một Trọng Thiên Trận đã muốn giết Ám Thiên ư? Cậu quá ngây thơ rồi!"
Thương Lan Võ Thần khịt mũi: "Tôi chỉ là đang bảo toàn thể lực, chuẩn bị cho tình huống bất thường, nếu Thái Thiên Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần có thể đấu đá nhau đến mức hai bên đều bị thương thì tôi sẽ ngư ông đắc lợi, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
"Đại nhân anh minh!”
Ánh mắt của gã cấp dưới sáng lên, ngay lập tức ôm quyền thán phục.
"Nghe đây, phải bố trí binh lực trọng yếu của chúng ta ở nơi này kết hợp nhiều trận pháp, khi Thái Thiên Võ Thần kích hoạt Trọng Thiên Trận, chúng ta sẽ bày mấy trận pháp lợi hại hơn Trọng Thiên Trận, khiến Ám Thiên Võ Thần cũng không dám tới gần chúng ta!"
Thương Lan Võ Thần nghiêm khắc ra lệnh.
“Vâng, đại nhân!”
Gã cấp dưới ôm quyền đáp lại, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì đó, vội vàng mở miệng hỏi: "Đại nhân, nếu Ám Thiên Võ Thần chạy về phía cô chủ và cậu chủ Vũ bên kia thì nên làm thế nào cho phải?”
"Yên tâm, tôi đã báo bọn họ rồi, nếu Ám Thiên Võ Thần chạy về phía khu vực đó thì bọn họ lập tức sẽ dẫn dụ ông ta đến chỗ Thái Thiên Võ Thần, đẩy mối họa này sang chỗ Thái Thiên!"
Thương Lan Võ Thần híp mắt: "Hôm nay, tôi sẽ đánh bại hai Võ Thần, trở thành người mạnh nhất trong bảy Võ Thần!"
“Chúc mừng đại nhân bước lên vị trí chí tôn!”
Cấp dưới vội vàng hô to.
Trong khi đó, ở phía bắc.
Lệnh Hồ Vũ sắp xếp người của mình ở các ngã tư, sau khi bố trí các bảo vật để dựng xong trận pháp mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu chủ, chỉ dựa vào người của gia tộc chúng ta có thể ngăn cản Ám Thiên Võ Thần sao?"
Một người của thế gia Lệnh Hồ tỏ vẻ lo lắng đi tới, dè dặt hỏi.
"Sao vậy? Sợ rồi à?"
Lệnh Hồ Vũ thản nhiên hỏi.
"Đại nhân, dù sao ông ta cũng là Võ Thần, rắn chết vẫn còn độc, cho dù ông ta có bị thương chỉ e chúng ta cũng không phải là đối thủ của ông ta”.
Người đó lo lắng nói.
"Không cần lo lắng, người của Thái Thiên Võ Thần cách chúng ta không xa mấy, nếu Ám Thiên Võ Thần tiến hành phá vòng vây lao về phía chúng ta, Thái Thiên Võ Thần nhất định sẽ lập tức tới tiếp viện, chúng ta chỉ cần giữ chân đối phương một lát là được”.
Lệnh Hồ Vũ cười nói.
Người đó nghe thấy thế lặng lẽ gật đầu.
“Nếu anh nghĩ vậy thì thế gia Lệnh Hồ này cách ngày toàn tộc bị diệt cũng chẳng xa nữa đâu!”
Ngay sau đó, một giọng nói thờ ơ vang lên.
Lệnh Hồ Vũ giật mình nhìn sang, chỉ thấy một cô gái mặc đồ đỏ đang đứng trên đỉnh núi gần đó, không biết xuất hiện từ lúc nào.
"Sao cô lại đến đây?"
Lệnh Hồ Vũ lắp bắp kinh hãi, cảm thấy khó có thể tin nổi.
"Tôi tới xem tên ngu ngốc nhà anh chuẩn bị đến đâu rồi”.
Cô gái áo đỏ nhìn lướt qua hiện trường, sau đó lắc đầu liên tục: "Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại, thật ngu ngốc!"
"Ý cô là sao?"
Lệnh Hồ Vũ cực kỳ không vui, lạnh lùng hỏi.
"Sao hả? Ngay cả việc này cũng không nghĩ ra sao?"
Cô gái áo đỏ lắc đầu, mặt vô cảm nói: "Anh có biết bây giờ chúng ta đang đối mặt với ai không?”
“Ám Thiên Võ Thần, sao vậy?"
“Ngu hết thuốc chữa!”
Trong mắt cô gái áo đỏ ánh lên tia thất vọng.
Cô ta đã bắt đầu nghi ngờ mình chọn Lệnh Hồ Vũ rốt cuộc có phải là hành động đúng đắn hay không.
"Tôi nói cho anh biết, không chỉ riêng Ám Thiên Võ Thần, còn có Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, thứ chúng ta đang đối mặt chính là trận chiến của các Võ Thần, hiểu chưa?"
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói.
Chương 4969: Tin tôi
“Cô có ý gì? Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần đều là sư phụ của tôi, sao bọn họ có thể làm hại tôi chứ?”
Lệnh Hồ Vũ cau mày, cảm giác như CPU trong não sắp bị đốt cháy, nhưng hắn vẫn không hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô gái áo đỏ.
Cô gái áo đỏ không lòng vòng với hắn mà nói thẳng: “Tôi nói cho anh biết, sở dĩ anh được Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần lựa chọn là bởi vì bọn họ cần đào tạo gấp người đối phó với thiên tài Diệp Viêm! Nếu Ám Thiên Võ Thần hoặc thậm chí chỉ là Diệp Viêm chết, anh sẽ không có giá trị sử dụng nữa, hiểu không?"
"Sư phụ muốn giết tôi ư?"
"Ám Thiên Võ Thần chết thì anh sẽ là người tiếp theo!"
Mặt cô gái áo đỏ vô cảm nói: “Bảy Võ Thần đều ghen ghét đố kỵ nhau. Họ sẽ không cho phép bất kỳ thiên tài yêu nghiệt nào đứng lên làm lung lay địa vị của họ và khiến quyền lợi của họ bị tổn hại! Tuy thiên phú của anh không bằng Diệp Viêm, được hai Võ Thần dạy bảo, sau này sẽ dễ dàng bước vào hàng ngũ Võ Thần, nhưng họ không hy vọng một Võ Thần mới sẽ xuất hiện, bởi vì họ không chắc thành tựu của Võ Thần mới này liệu có vượt qua được họ hay không!”
"Cho nên hai sư phụ lo sợ rằng tôi vượt qua bọn họ ư?"
Lệnh Hồ Vũ sửng sốt.
"Cho dù chỉ có một phần trăm khả năng, bọn họ cũng phải diệt sạch”.
Cô gái áo đỏ bình tĩnh nói.
Lệnh Hồ Vũ im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng hỏi: “Vậy ý cô là gì?”
"Trong cục diện này, chúng ta chỉ cần mưu lợi là được!"
Cô gái mặc áo đỏ bình tĩnh nói: “Lợi dụng cục diện này để giết tên họ Lâm kia. Về phần Ám Thiên Võ Thần, ngày nào ông ta chưa chết thì anh vẫn sẽ là học trò của hai vị Võ Thần. Sau này khi anh trưởng thành, đến mức bọn họ không thể giết được anh, lúc đó anh có thể nghĩ cách bóp cổ Ám Thiên Võ Thần, đoạt lấy truyền thừa của ông ta! Bằng cách này, anh mới có thể trở thành một Võ Thần!"
Lệnh Hồ Vũ nghe vậy, hai mắt sáng ngời.
"Có lý! Vậy lát nữa tôi nên làm gì?"
"Thương Lan Võ Thần muốn một khi xảy ra chuyện, chúng ta phải dẫn dụ Ám Thiên Võ Thần đến bên Thái Thiên Võ Thần. Vậy chúng ta sẽ làm ngược lại, chuyển hướng đến bên Thương Lan Võ Thần!"
Cô gái áo đỏ bình tĩnh nói.
"Nhưng… như vậy, lỡ như sư phụ tức giận thì phải làm thế nào?"
Lệnh Hồ Vũ hơi do dự.
"Đừng lo lắng, tình thế hỗn loạn, không ai có thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu bị Võ Thần truy đuổi, việc anh hoảng sợ và không chạy đúng đường là điều dễ hiểu. Chỉ cần Ám Thiên Võ Thần còn sống, Thương Lan Võ Thần sẽ không động vào anh”.
Cô gái áo đỏ bình tĩnh nói.
"Nhưng người của tôi vừa mới nói cho tôi biết, mấy trận pháp đáng sợ đã được bố trí trên địa bàn của sư phụ, nếu như Ám Thiên Võ Thần bị chúng ta dẫn dụ qua đó, e rằng sẽ khó trốn thoát”.
"Yên tâm, tôi đã phái người đi kiểm tra rồi. Thương Lan Võ Thần chỉ đang phô trương khí thế mà thôi. Trận pháp của ông ta đều là vỏ rỗng. Mục đích của chúng chỉ là hù dọa Ám Thiên Võ Thần để ông ta không chạy về phía Thương Lan Võ Thần!"
“Thật à?”
"Sao vậy? Đến lúc này mà anh vẫn không tin tưởng tôi hả?"
Cô gái mặc áo đỏ cau mày.
"Ha ha ha, sao có thể chứ?"
Lệnh Hồ Vũ cười lớn, vươn tay khoác vai cô gái.
Nhưng cô gái đã quay lưng bỏ đi.
"Chuẩn bị nhanh đi, đừng làm tôi thất vọng!"
Cô gái lặng lẽ buông vài câu rồi biến mất trên con đường dưới chân núi, không hề ngoảnh đầu lại.
Lệnh Hồ Vũ nheo mắt nhìn bóng lưng cô gái đang đi xa, hắn hừ một tiếng rồi lập tức vẫy tay gọi người trong tộc.
Trên núi.
Lâm Chính thở hổn hển, vô cùng sốt ruột lao ra khỏi chướng khí.
Lúc này, anh cảm thấy da thịt khắp người đang thối rữa, chưa kể da thịt, ngay cả quần áo trên người cũng đang mục nát nhanh chóng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một đống tro tàn.
Chướng khí này thật đáng sợ.
Nhưng cũng may là mình đã sớm đưa những thứ quan trọng ra khỏi chướng khí, nếu không mang vào trong chướng khí thì mọi thứ sẽ bị phá hủy mất.
Những người trong thế gia Lệnh Hồ lúc này cũng cảm thấy khó chịu.
Mọi người làm việc chăm chỉ, ai nấy đều cẩn thận bố trí trận pháp.
Tuy nhiên, trận pháp mà Lâm Chính dặn dò quá phức tạp, bố trí rất khó khăn, hơn nữa một số nơi vẫn cần kích hoạt sức mạnh phi thăng.
Sau khi nhóm người này nỗ lực bố trí gần xong phần trung tâm của trận pháp, ai nấy đều toát mồ hôi, thở hổn hển, nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
Lâm Chính đi tới, nhìn trận pháp, hài lòng gật đầu: "Không tệ, không tệ, độ hoàn thành rất cao, mọi người vất vả rồi!"
"Đại nhân, tại sao phần trung tâm trận pháp này phức tạp vậy? Trong khi đó hai bên lại khá đơn giản?"
Tên cầm đầu liếc nhìn trận pháp trong chướng khí ở hai bên, cau mày nói.
"Sức mạnh của chướng khí quả thực phi phàm và đặc biệt, tôi không thể ở trong đó lâu nên đã đơn giản hóa hai bên!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Đơn giản hóa?"
Tên cầm đầu sửng sốt.
"Trận pháp này có thể đơn giản hóa được à?"
"Tất nhiên rồi!"
"Nhưng mà anh...”
"Chỉ có thể đơn giản hóa hai bên”.
Lâm Chính bổ sung thêm.
Dù vậy mọi người đều hơi nóng lòng.
Họ tin rằng Lâm Chính chắc chắn đã cố tình không báo cho họ biết điều này.
“Được rồi, trận pháp đã hoàn tất, tôi sẽ bắt đầu phá đá!”
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
Vừa dứt lời, hơi thở của mọi người trở nên dồn dập, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Chỉ thấy Lâm Chính đi về phía hộp mật mã trên mặt đất, sau đó cúi xuống và mở hộp.
Không ai biết anh đã lấy ra thứ gì từ trong hộp, một tay anh xách hộp, bước đến trung tâm của trận pháp.
"Các người đứng ở rìa của trận pháp. Nhớ kỹ, cho dù lát nữa có chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời khỏi trận pháp, nếu không, không ai cứu được mạng của các người đâu!"
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Vâng, vâng...”
Mọi người liên tục gật đầu.
Dù sao, đường lui của họ đã bị cắt đứt, giờ họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Lâm Chính vô điều kiện.
Đợi mọi người đứng yên.
"Mở trận!"
Lâm Chính đột nhiên hét lớn.
Phù!
Một luồng ánh sáng lập tức tỏa ra từ trận pháp, che khuất tầm nhìn của mọi người.
Ngay sau đó.
Vụt!
Có âm thanh gì đó giống như tiếng xé toạc bầu trời vang lên.
Ngay sau đó, là một tiếng nổ chói tai vang vọng.
Rầm rầm...
Chương 4970: Hoàn thành nhiệm vụ
Núi Bất Ước rung chuyển.
Tựa như trời đất sụp đổ, bỗng chốc đất rung chuyển, núi lắc lư, mây gió cuồn cuộn, hỗn loạn phun trào, khí tức hủy diệt đáng sợ tụ tập thành đám mây hình nấm, nở rộ trên đỉnh núi Bất Ước, rồi từ từ phân tán ra mọi hướng.
Những người dưới chân núi đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía đỉnh núi.
“Đã ra tay rồi à?”
Lệnh Hồ Vũ trợn to hai mắt, sau đó mừng rỡ: "Tuyệt! Tuyệt! Xem ra người đó sẽ chết chắc, chắc chắn sẽ chết! Ha ha ha...”
“Nghe lời thật à?”
Cô gái mặc đồ đỏ ở bên kia khẽ cau mày, sau đó thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm một mình.
"Lực mạnh mẽ như vậy chắc chắn đã sử dụng hết sức mạnh phi thăng. Sau đòn đánh này, e rằng khí lực của hắn chỉ còn lại rất ít, đâu còn đủ sức để rời khỏi núi Bất Ước chứ? Mặc dù thiên phú của người này rất đáng sợ, nhưng trí thông minh của hắn không cao lắm. Thật đáng tiếc”.
Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần ở dưới chân núi không hẹn mà cùng nhìn lên đỉnh núi, biểu cảm khác nhau.
Mặc dù đòn đánh này có thể nói là chấn động trời đất, vô cùng kinh người..
Nhưng không hiểu sao... Thương Lan Võ Thần lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì sức mạnh phát ra trông không giống sức mạnh phi thăng!
Nhưng nếu không phải là sức mạnh phi thăng thì là loại sức mạnh gì, trên thế giới ngoài sức mạnh phi thăng ra còn có loại sức mạnh nào có thể tạo ra hiệu quả như vậy sao?
Núi Bất Ước phủ đầy bụi, những tảng đá khổng lồ lăn xuống khắp nơi.
Đám người của gia tộc Lệnh Hồ đều co ro bên rìa Trận pháp, run lẩy bẩy.
Họ muốn chạy trốn, nhưng sau đòn đánh này của Lâm Chính, toàn bộ con đường đã sụp đổ, chướng khí xâm chiếm tất cả các khu vực ngoại trừ trận pháp.
Họ đứng yên bên trong trận pháp, không dám di chuyển ra ngoài dù chỉ một bước.
Nhìn tảng đá lăn xuống bên cạnh, sắc mặt mọi người đều tái nhợt.
"Đại ca ơi, chúng ta... chúng ta xong đời rồi...”
"Không có đường, chúng ta không thể xuống núi! Chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này!"
"Cứu mạng!"
“Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết…”
Có người bật khóc.
Nhìn thấy những người đàn ông thường ngày cao lớn vạm vỡ này đang lau nước mắt, tên cầm đầu nhất thời cảm thấy phiền.
"Sao lại khóc? Nhìn bộ dạng các người kìa, các người còn là người của gia tộc Lệnh Hồ không?"
Tên cầm đầu quát to, sau đó nhìn chằm chằm vào bụi đất, lạnh lùng nói: "Đã chọn lên núi thì đừng mang suy nghĩ sống sót trở về. Cùng lắm thì chết ở đây cùng với thằng nhóc kia!"
Mọi người nghe thấy vậy thì ngừng khóc một lúc, lau nước mắt nhìn về phía khu vực bụi bặm bay mù mịt.
Tuy nhiên, thần thái của mọi người dần thay đổi.
Bụi rơi chậm xuống.
Cát và đá lăn lốc dần dần dừng lại.
Chỉ thấy một người đang từ từ bước ra khỏi đám khói mù.
Đó là Lâm Chính.
Nhưng lúc này anh lại đang đứng trong chướng khí!
"Cái gì?"
Tên cầm đầu ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc không phải là Lâm Chính chống đỡ được chướng khí, mà là thứ anh ta nhìn thấy đằng sau lưng Lâm Chính.
Đá Kình Thiên cao chọc trời, chạm tới tầng nham thạch… đột nhiên biến mất...
"Không... không thể nào...”
Tên cầm đầu lẩm bẩm, đầu óc trống rỗng.
Những người còn lại cũng chết lặng.
Đá Kình Thiên khổng lồ đó vậy mà lại bị người này san bằng...
"Anh ta... anh ta đã làm thế nào vậy?"
"Độ cứng của đá Kình Thiên vượt quá tất cả mọi thứ! Ngay cả Võ Thần cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể san phẳng nó, nhưng anh ta chỉ cần một đòn đã làm được... Không thể nào... không thể nào...”
Mọi người run rẩy lẩm bẩm, không muốn tin vào những gì mình nhìn thấy.
"Các người đều ngây ra đó làm gì?"
Lúc này Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chúng ta mau xuống núi thôi!"