-
Chương 5081-5085
Chương 5081: Dồn ép
Trận pháp máu thịt giống như một quả cầu thịt khổng lồ, kéo theo Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần chìm xuống từng chút một.
Sức mạnh phi thăng của Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên Võ Thần giống như nước lũ sắp tràn vỡ đê, điên cuồng trút xuống trận pháp máu thịt.
Mặc dù độ mạnh của trận pháp chưa tăng cường, nhưng nhiệt độ bên ngoài trận pháp lại nâng cao không ngừng.
Máu và thịt nóng hổi làm tan chảy mặt đất, đưa Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần chìm xuống.
Nhìn cảnh tượng đó, bà tổ Huyết Đao, đám người Lang Gia tấn công như phát điên.
Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần gia nhập, bọn họ hoàn toàn không ngăn chặn được.
“Bà tổ, Lang Gia, mọi người hãy mau chóng rời đi, rời đi ngay!”.
Lâm Chính còn đang ngồi xếp bằng dường như ý thức được gì đó, lập tức hét lên.
“Lâm đại nhân, cậu yên tâm, dù tôi có liều mạng cũng phải cứu cậu ra!”.
Bà tổ Huyết Đao nghiến răng hét lên.
“Người anh em, cậu nói gì vậy? Chẳng lẽ tôi trơ mắt nhìn cậu rơi vào cảnh nguy hiểm?”.
Lang Gia gào lên, hai mắt đỏ ngầu: “Nếu hôm nay tôi không cứu được cậu, chắc chắn sẽ đồng sinh cộng tử với cậu, cùng vui cùng buồn!”.
“Anh Lâm, nếu không thể cứu anh, tôi sống còn có ý nghĩa gì?”.
Cầm Kiếm Nữ rơi nước mắt.
Dù khắp người cô ta bị thương, dù sức mạnh phi thăng của cô ta đã tiêu hao hết, nhưng cô ta vẫn không chịu buông tay.
Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc cũng vậy.
Khí mạch của Thương Lan Phúc đã đứt hết, kiếm trong tay cũng đã cong nhưng cũng vô ích.
Dù sao người đó cũng là Võ Thần.
Người đứng bên cạnh Võ Thần lại là tồn tại tối cao của tòa nhà treo thưởng.
Dù hai người họ đang truyền sức mạnh cho quả cầu thịt, nhưng cũng khó phá được phòng ngự của bọn họ.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra kề lên cổ mình, lạnh lùng quát.
“Nếu mọi người không nghe lời tôi rời đi, tôi sẽ chết trước mặt mọi người! Mọi người hiểu Lâm Chính tôi đấy, con người tôi nói được làm được!”.
Ánh mắt Lâm Chính tràn đầy quyết đoán, vẻ mặt dữ tợn.
“Người anh em!”.
“Anh Lâm!”.
“Sư phụ!”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngạc nhiên trừng to mắt.
“Mọi người không ngăn chặn được những chuyện này, mau rời đi! Nếu không, bọn họ đối phó được với chúng tôi rồi, chắc chắn sẽ giết hết mọi người! Bây giờ rời đi ngay, mọi người đi rồi tôi còn có cơ hội sống. Nếu mọi người tiếp tục ở lại đây, tôi không có tâm tư nào nghĩ cách, chỉ khiến tôi rơi vào thế bị động! Đi mau!”.
Lâm Chính gào lên.
Bà tổ Huyết Đao nhìn sang.
“Anh Lâm…”, môi Mị Mộng trắng bệch.
Cầm Kiếm Nữ thả kiếm trong tay ra, quỳ xuống đất, gào khóc đứt ruột đứt gan.
“Người anh em, cậu…”.
Lang Gia cũng sững cả người.
“Đi!”.
Đúng lúc đó, bà tổ Huyết Đao đột nhiên thu Huyết Đao lại, lùi về sau, đồng thời kéo người xông lên ở hai bên về.
“Bà tổ…”.
“Lâm đại nhân nói không sai, chúng ta không thể thay đổi kết cục được. Đi, tất cả mọi người lập tức rút khỏi Long Tâm Thành!”.
Bà tổ Huyết Đao quát.
“Nhưng…”.
“Không có nhưng nhị gì hết! Chúng ta phải rời đi ngay, nếu không, chúng ta không những hi sinh uổng phí, chỉ sợ sẽ giống như Lâm đại nhân nói kéo chân cậu ấy!”.
Bà tổ Huyết Đao quay đầu lại, nói với Mị Mộng: “Cháu mau đưa bọn họ rời đi, nếu ai không đi thì ép buộc đưa đi!”.
“Bà nội…”.
“Đi là được!”.
Bà tổ Huyết Đao quát lớn.
Mị Mộng không kịp đợi, chỉ đành đưa người trong tộc và đám người Thương Lan Phúc gần như đã kiệt sức, Cầm Kiếm Nữ và Tửu Ngọc rời đi…
Chương 5082: Hoa gai màu máu
Người của thế gia Huyết Đao bắt đầu lùi về sau.
Nhưng rõ ràng Mộ Dung Tùng không muốn tha cho những người này.
Mặc dù đối với tòa nhà treo thưởng rộng lớn mà nói, những người này có thể nói là không đáng kể.
Nhưng đối với doanh nhân mà nói, bất cứ mối đe dọa tiềm ẩn nào cũng phải đề phòng, tiêu diệt.
“Đuổi theo! Đuổi theo! Lý Cuồng Nhận! Đào Thành! Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo cho tôi!”.
Mộ Dung Tùng lớn tiếng hét, lạnh lùng nhìn người bên đó.
Lý Cuồng Nhận không nói tiếng nào, đứng tại chỗ không động đậy.
Đào Thành tiến thoái lưỡng nan.
“Chủ tịch… Cần gì phải như vậy? Chúng ta và bọn họ không thù không oán… Hơn nữa, Lâm đại nhân nhiều lần giúp đỡ chúng ta… Vì sao lại như vậy…”.
Đào Thành cười gượng.
“Chúng ta là doanh nhân. Doanh nhân chú trọng lợi ích, chưa bao giờ quan tâm ân oán tình thù, ông nghĩ như vậy chứng tỏ ông không phải doanh nhân đúng chuẩn! Đào Thành, ông làm tôi thất vọng quá”.
Mộ Dung Tùng nói, nhìn về phía Đào Thành, ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Đám hề này muốn đi thì đi, đợi giải quyết xong Trấn Ngục và Lâm Chính, bọn họ cũng chỉ là miếng thịt trên thớt của tôi mà thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần không quan tâm.
Nghe xong, Mộ Dung Tùng gật đầu.
Nhưng hai người không buông lỏng, bởi vì bà tổ Huyết Đao chưa rời đi, vẫn tấn công hai người, có vẻ vẫn còn muốn tranh thủ lần cuối.
“Bà nội!”.
Mị Mộng cố sức hét lên.
“Mọi người đi! Tôi ở lại!”.
Bà tổ Huyết Đao cắn răng nói: “Mạng của tôi cũng là Lâm đại nhân cứu, hôm nay sẽ trả lại cho cậu ấy!”.
“Bà tổ, cần gì phải vậy?’.
Lâm Chính trong tường thịt mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm bà tổ Huyết Đao: “Bà đi đi là được, tôi sẽ nghĩ cách rời khỏi đây!”.
“Lâm đại nhân, cậu dùng đức báo oán, nhiều lần cứu thế gia Huyết Đao, ơn này đến chết cũng khó mà trả được. Hôm nay tôi không giúp được Lâm đại nhân, nếu rời khỏi đây cũng không còn mặt mũi sống tiếp nữa, chỉ có dùng cái chết báo ân!”.
Bà tổ Huyết Đao bỗng vung đao lên đâm vào ngực mình.
Phụt!
Huyết Đao lập tức đâm xuyên cơ thể già khọm của bà ấy.
“Bà nội!”.
Mị Mộng kêu lên thảm thiết, dường như ý thức được gì đó, cả người suy sụp quỳ xuống đất, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Bà tổ Huyết Đao làm gì vậy?
Đang yên đang lành sao lại tự sát?
“Bà lão này cũng tự biết mình đấy!”.
Mộ Dung Tùng lạnh lùng hét lên: “Nếu đã không còn mặt mũi sống thì chết đi cho sớm!”.
“Không ổn…”.
Tiếu Thiên Võ Thần như hiểu ra được gì đó, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Bà ta… e là có hậu chiêu!”.
“Hậu chiêu?”.
Mộ Dung Tùng sửng sốt.
“A!”.
Bà tổ Huyết Đao dùng Huyết Đao đâm xuyên người bỗng mở mắt ra, gào lên xé ruột xé gan, xông tới bọn họ như phát điên.
Khoảnh khắc xông tới, cơ thể bà ta tỏa ra ánh sáng màu máu, hòa vào Huyết Đao đâm xuyên cơ thể, năng lượng đáng sợ xao động, lan ra tứ phía.
“Không hay!”.
Mộ Dung Tùng ngạc nhiên.
“Phòng ngự!”.
Tiếu Thiên Võ Thần kinh ngạc, vội vàng thúc đẩy sức mạnh phi thăng toàn thân, bao bọc cơ thể.
Nhưng phòng ngự của bọn họ vẫn chưa kích hoạt hoàn toàn.
Ầm ầm!
Một vụ nổ máu đáng sợ bùng nổ ở phía trước tòa nhà treo thưởng.
Trong nháy mắt, mặt đất nứt ra, máu lan tràn bốn phía, năng lượng dồi dào tuôn trào, sức mạnh hủy diệt gào thét.
Cả khu vực trung tâm Long Tâm Thành giống như nở rộ một đóa hoa có gai màu đỏ máu…
Chương 5083: Nếu có kiếp sau
Đây là bài ca cuối cùng của bà tổ Huyết Đao, cũng là tiếng vọng cuối cùng của bà ấy trước mặt Võ Thần.
Nửa bên tường tòa nhà treo thưởng bị nhuộm đỏ, tòa nhà lung lay, bị lực xung kích đáng sợ đánh thủng trăm nghìn lỗ.
Mọi người trốn ở phía sau vách tường tòa nhà, trong lòng kinh hãi, âm thầm nghe ngóng mọi thứ xung quanh.
Đợi tất cả tan đi mới thò đầu ra.
Mị Mộng bị đánh bay sang một bên, bị người của thế gia Huyết Đao cưỡng ép đưa đi.
Tiếu Thiên Võ Thần và Mộ Dung Tùng cũng bị đánh bay, hai người đâm nát nhiều phòng ốc, lần lượt rơi xuống hai con đường lớn.
Cả người bọn họ đầy máu, da thịt nát bấy.
Hiển nhiên, một đòn của bà tổ Huyết Đao khiến bọn họ không dễ chịu gì, nhưng muốn giết bọn họ thì còn kém xa.
Mộ Dung Tùng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, một lúc lâu sau mới đứng dậy.
Tiếu Thiên Võ Thần ý thức được điều gì, vội vàng bò dậy chạy tới đó.
“Tiếu Thiên đại nhân… sao rồi?".
Mộ Dung Tùng ở bên này mất một lúc lâu mới đứng dậy được, gian nan đi tới.
“Bà già đó đúng là đáng ghét, lại miễn cưỡng tự nổ! Cũng may mục đích của bà ta vẫn chưa đạt được!”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói.
“Phải, chỉ chút uy lực đó làm sao giết được chúng ta?”.
Mộ Dung Tùng cười nhàn nhạt.
Bà tổ Huyết Đao dù gì cũng không phải Võ Thần, cộng thêm trạng thái không tốt, sức mạnh phi thăng thúc đẩy không đủ, dẫn đến uy lực tự nổ cũng rất nhỏ.
“Bà ta không chọn tự nổ để giết chết chúng ta, bà ta muốn phá giải trận pháp này, giải phóng cho Trấn Ngục và Lâm Chính!”.
Tiếu Thiên Võ Thần mỉm cười: “Chỉ tiếc bà ta thất bại rồi”.
Mộ Dung Tùng sững sờ, vội vàng cúi đầu nhìn.
Lúc này, trận pháp máu và thịt đã hoàn toàn hòa tan vào lòng đất, chìm xuống dưới đáy.
Nhìn năng lượng đáng sợ tỏa ra từ dưới lòng đất, Mộ Dung Tùng cười lớn.
“Thành công rồi! Bọn họ đã bị nhốt trong trường năng lượng dưới lòng đất, không lâu nữa bọn họ sẽ bị số năng lượng đó xé thành mảnh vụn, hoàn toàn biến mất, ha ha ha…”.
“Trường năng lượng dưới lòng đất?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm vào vuốt rồng khổng lồ ở bên dưới, như suy nghĩ điều gì, sau đó bình tĩnh cười nói: “Chủ tịch Mộ Dung, xem ra bí mật của tòa nhà treo thưởng các ông cũng không ít nhỉ”.
“Tóm lại kết quả cũng tốt!”.
Mộ Dung Tùng nhún vai.
Tiếu Thiên Võ Thần gật đầu, cũng không nhiều lời, vung tay lên.
Ầm ầm…
Nhiều khối đất đá bay lên, bao phủ trận pháp máu thịt.
Trong nháy mắt, hố lớn mà trận pháp máu thịt tan chảy tạo ra được lấp đầy.
Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần bị chôn sâu dưới lòng đất.
“Khốn nạn! Khốn nạn!”.
Trấn Ngục Võ Thần vẫn đang liều mạng tấn công trận pháp máu thịt.
Lúc này máu thịt chất chồng trước mặt ông ta đã tan rã.
Theo tiến độ này, cho ông ta mấy chục giây nữa, ông ta sẽ có thể phá được trận pháp máu thịt này hoàn toàn.
Nhưng lúc này, trận pháp chìm vào trong trường năng lượng, Trấn Ngục Võ Thần vừa định tiếp tục tấn công tà trận máu thịt chợt dừng lại.
Bây giờ tấn công tà trận thì đã muộn rồi.
Một khi tà trận tan rã, bọn họ sẽ bị năng lượng quỷ dị quái đản ở xung quanh ăn mòn, càng không sống nổi.
“Mộ Dung Tùng, Tiếu Thiên! Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ xé xác các người ra!”.
Trấn Ngục Võ Thần đỏ hai mắt, dữ tợn mắng chửi.
“Kiếp sau? Nói cũng đúng!”.
Lâm Chính mở mắt ra, nhìn Trấn Ngục Võ Thần với vẻ mặt lạnh lùng: “Ông chỉ có mỗi thực lực mạnh mẽ, tầm nhìn hạn hẹp, kiêu ngạo tự đại, chết ở đây cũng hợp tình hợp lý!”.
“Cậu nói gì?”.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức dâng tràn sát ý.
Chương 5084: Tôi đã là người chết
“Tôi nói sai rồi sao?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn Trấn Ngục Võ Thần: “Với thực lực của ông đáng ra đã giết hết người ở đây từ lâu, nhưng ông kiêu ngạo tự đại. Nếu ban đầu ông dùng hết sức thì sao tôi có thể là đối thủ của ông?”.
“Tiếu Thiên Võ Thần cũng vậy, ông cần gì phải giữ lại Tiếu Thiên Võ Thần làm mầm họa cho mình? Ông nghĩ ông ta không đe dọa tới ông? Không sai, thực lực của ông đúng là vượt xa Võ Thần bình thường, nhưng Tiếu Thiên Võ Thần dù gì cũng là một trong Thất Đại Võ Thần, sao ông dám coi thường?”.
“Nếu ông giết tôi và Tiếu Thiên Võ Thần sớm hơn, chỉ một Mộ Dung Tùng nho nhỏ sao có thể là đối thủ của ông?”.
“Ông rơi vào kết cục thế này không phải vì ông tầm nhìn hạn hẹp, kiêu ngạo tự đại hay sao?”.
Lâm Chính từng chữ đâm vào tim, không hề khách sáo nói ra điểm quan trọng.
Trấn Ngục Võ Thần im lặng.
Ông ta suy nghĩ một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Mặc dù nói khó nghe nhưng những gì cậu nói là sự thật, tôi thừa nhận tôi đã sơ ý! Nhưng… sao cậu dám nói tôi? Cậu không sợ tôi chém chết cậu trước sao?”.
“Ông thử xem”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm và Thiên Sinh Đao ra, sử dụng Vạn Kiếm Đồ lần nữa.
Vạn Kiếm Đồ sôi trào kiếm ý đáng sợ, trên đó lóe lên kiếm ảnh dường như có thể bay ra bất cứ lúc nào, đánh thẳng tới Trấn Ngục Võ Thần.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên.
“Cậu… không phải đã trúng độc của tôi sao? Vì sao vẫn có thể sử dụng sức mạnh phi thăng?”.
“Rất đơn giản”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi giải độc của ông rồi”.
Câu trả lời đơn giản khiến Trấn Ngục Võ Thần hoàn toàn hóa đá.
“Giải… Giải độc của tôi?”.
“Sao có thể? Sao có thể như vậy…”.
“Đó là độc mà tôi khổ tâm nghiên cứu ra, là loại độc mà tôi dùng trăm nghìn dược liệu điều chế được…”.
“Cậu lại giải được trong thời gian ngắn như vậy?”.
Trấn Ngục Võ Thần mở to mắt khó tin.
“A!”.
Ông ta đột nhiên giận dữ gào lên, vẫy tay.
Ầm ầm!
Sóng năng lượng kinh thế hãi tục thoát ra khỏi lòng bàn tay ông ta, như đạn pháo bay về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đao kiếm ghép lại, khởi động sức mạnh phi thăng hóa thành khiên khí, ngăn chặn đạn pháo đánh đến.
Rầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, sóng năng lượng đáng sợ tạo thành từ trong tường thịt.
Hai người đều bị sóng năng lượng đánh bay.
Độ mạnh tường thịt lại giảm xuống.
Tường thịt xung quanh đều xuất hiện vết nứt.
Lâm Chính liếc nhìn đại trận, vẻ mặt căng thẳng.
Cứ tiếp tục như vậy thì không chống đỡ được bao lâu.
Anh liếc nhìn ra ngoài tường thịt.
Mặc dù tường thịt đỏ tươi nhưng vô cùng mỏng manh, xuyên qua tường thịt có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Bên ngoài là một biển năng lượng.
Bên ngoài đại trận toàn là năng lượng đáng sợ.
Cường độ của luồng năng lượng này đủ để xé nát con người.
Trong mơ hồ, Lâm Chính chú ý đến bên trong năng lượng có một vuốt rồng khổng lồ.
Đây hình như là vuốt rồng nhìn thấy ở dưới lòng đất tòa nhà treo thưởng.
Nói cách khác, hai người đang ở trung tâm của vuốt rồng quỷ dị này.
Lâm Chính căng thẳng.
Năng lượng nơi vuốt rồng dồi dào đáng sợ, Lâm Chính đến gần cũng phí sức. Bây giờ rơi vào vùng đất ở chính giữa, một khi trận pháp máu thịt phá vỡ, anh sẽ không còn đường sống.
“Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta hãy dừng tay, nghĩ cách rời khỏi đây mới là đúng đắn!”.
Lâm Chính nói.
“Cậu sợ rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần cười khẽ.
“Ông không giết được tôi, bởi vì tôi và ông tiếp tục chiến đấu thì đại trận này sẽ tan rã. Một khi nó bị phá thì sẽ là lúc chúng ta chết”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Nhưng tôi đã là người chết”.
Trấn Ngục Võ Thần cười khẽ.
Chương 5085: Để cậu trả thù giúp tôi
Nghe tới đó, tim Lâm Chính đánh bộp một tiếng, cảm thấy lòng nguội lạnh.
“Ông chỉ dùng đến sức mạnh bản nguyên, không có nghĩa ông không sống được, chỉ là mất đi một phần tu vi. Chỉ cần có thể thoát ra được, ông vẫn có cơ hội tu luyện lại”.
Lâm Chính khuyên nhủ.
“Không cần thiết!”.
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói: “Đối với loại người như tôi, mất đi tu vi có nghĩa là đã thất bại triệt để. Hơn nữa, tôi biết tôi tiêu hao bao nhiêu tu vi, số tu vi đã mất sẽ khiến tôi trở thành người cực kỳ bình thường, đây là điều mà tôi không thể chấp nhận”.
Lâm Chính im lặng, một lúc lâu sau, anh hít sâu một hơi, vung đao kiếm lên.
Nếu không khuyên được Trấn Ngục Võ Thần thì chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Dù trận đấu này không có kết quả, cuối cùng hai người đều sẽ chết trong năng lượng to lớn dưới lòng đất.
Nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ là… Trấn Ngục Võ Thần không có vẻ gì sắp tấn công, ngược lại ông ta thở ra một hơi, xua tan sức mạnh phi thăng trên người, ngồi xuống đất.
Lâm Chính sửng sốt: “Ông không ra tay sao?”.
“Tôi muốn trả thù!”.
Trấn Ngục Võ Thần cười đáp.
“E là ông không làm được”.
“Có lẽ… vẫn còn khả năng”.
“Ông không ra khỏi được đây”.
“Phải, nhưng có lẽ cậu sẽ ra được”.
“Ông đánh giá cao tôi rồi”.
Lâm Chính nhìn trận pháp máu thịt sắp sụp đổ, nói: “Tôi cũng đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng, không thể đối kháng với năng lượng ở bên ngoài, hoàn toàn không ra khỏi đây được…”.
“Ra khỏi đây làm gì? Cậu hoàn toàn có thể hấp thu luồng năng lượng đó”.
Trấn Ngục Võ Thần cười lớn.
“Hấp thu luồng năng lượng này?”.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn ông ta như nhìn một kẻ điên.
Mặc dù năng lượng ở ngoài kia cách một tầng trận pháp máu thịt, nhưng chỉ cần ở cấp bậc Lục Địa Thần Tiên thì có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Đừng nói là hấp thu, dù là tiếp xúc một ít cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần lại liên tục lắc đầu, cười nói: “Đây là sức mạnh của thần long, vì sao không thể hấp thu? Chỉ là cần thêm thời gian mà thôi!”.
“Trận pháp này cùng lắm chỉ có thể kéo dài nửa tiếng, lấy đâu ra thời gian?”.
“Không, nó có thể kiên trì một tháng!”.
“Ông nói đùa rồi”.
“Tôi nói nó có thể kiên trì một tháng thì nhất định là một tháng, thời gian một tháng đủ để cậu hấp thu rồi!”.
“Rốt cuộc ông đang nói gì?”.
Lâm Chính càng lúc càng không hiểu lời Trấn Ngục Võ Thần nói.
Cậu hoàn toàn không thể phân tích số năng lượng này, sao có thể hấp thu?
Đừng nói là một tháng, dù có cho anh thời gian một năm cũng không đủ.
Đúng lúc đó, Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên nắm lấy vai trái mình, sau đó xé ra.
Soạt!
Cánh tay bị ông ta xé xuống.
Máu như phun ra thành cột.
“Cái gì?".
Lâm Chính sững sờ.
Trấn Ngục Võ Thần nắm cánh tay ném vào không trung.
Ầm!
Cánh tay lập tức nổ tung.
Máu thịt bắn tung tóe ra xung quanh, đập vào trận pháp máu thịt.
Trong nháy mắt, trận pháp được gia cố.
Tất cả vết nứt biến mất không thấy, độ dày của trận pháp tăng lên gấp đôi…
Lâm Chính căng thẳng, cứ ngỡ mình nhìn nhầm.
Trấn Ngục Võ Thần lại dùng máu thịt của mình để gia cố trận pháp này…
“Xem đi, không phải chúng ta có thêm vài ngày rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần cười nói.
“Ông làm gì vậy?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nói.
“Nhóc, không phải tôi nói với cậu rồi sao? Tôi muốn trả thù!”.
“Nhưng… tôi đã thiêu đốt sức mạnh bản nguyên để chống lại trận pháp cấm thuật của Mộ Dung Tùng, nhưng vì có Tiếu Thiên trợ giúp ông ta mà tôi đã thất bại!”.
“Bản nguyên bị thiêu đốt, dù bây giờ tôi dừng lại, thực lực cũng không bằng trước kia, giảm đi không chỉ một nửa. Bây giờ tôi miễn cưỡng chỉ là Lục Địa Thần Tiên bình thường, thực lực này sao có thể trả thù được?”.
“Dù tôi có rời khỏi đây cũng sẽ bị Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên Võ Thần truy sát. Huống hồ, dựa vào tôi của hiện tại cũng không thể rời khỏi đây được”.
“Cho nên, tôi quyết định truyền dạy mọi thứ cho cậu, để cậu trả thù giúp tôi!”.
Trấn Ngục Võ Thần nhíu mày, khẽ cười nói.
Trận pháp máu thịt giống như một quả cầu thịt khổng lồ, kéo theo Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần chìm xuống từng chút một.
Sức mạnh phi thăng của Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên Võ Thần giống như nước lũ sắp tràn vỡ đê, điên cuồng trút xuống trận pháp máu thịt.
Mặc dù độ mạnh của trận pháp chưa tăng cường, nhưng nhiệt độ bên ngoài trận pháp lại nâng cao không ngừng.
Máu và thịt nóng hổi làm tan chảy mặt đất, đưa Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần chìm xuống.
Nhìn cảnh tượng đó, bà tổ Huyết Đao, đám người Lang Gia tấn công như phát điên.
Nhưng Tiếu Thiên Võ Thần gia nhập, bọn họ hoàn toàn không ngăn chặn được.
“Bà tổ, Lang Gia, mọi người hãy mau chóng rời đi, rời đi ngay!”.
Lâm Chính còn đang ngồi xếp bằng dường như ý thức được gì đó, lập tức hét lên.
“Lâm đại nhân, cậu yên tâm, dù tôi có liều mạng cũng phải cứu cậu ra!”.
Bà tổ Huyết Đao nghiến răng hét lên.
“Người anh em, cậu nói gì vậy? Chẳng lẽ tôi trơ mắt nhìn cậu rơi vào cảnh nguy hiểm?”.
Lang Gia gào lên, hai mắt đỏ ngầu: “Nếu hôm nay tôi không cứu được cậu, chắc chắn sẽ đồng sinh cộng tử với cậu, cùng vui cùng buồn!”.
“Anh Lâm, nếu không thể cứu anh, tôi sống còn có ý nghĩa gì?”.
Cầm Kiếm Nữ rơi nước mắt.
Dù khắp người cô ta bị thương, dù sức mạnh phi thăng của cô ta đã tiêu hao hết, nhưng cô ta vẫn không chịu buông tay.
Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc cũng vậy.
Khí mạch của Thương Lan Phúc đã đứt hết, kiếm trong tay cũng đã cong nhưng cũng vô ích.
Dù sao người đó cũng là Võ Thần.
Người đứng bên cạnh Võ Thần lại là tồn tại tối cao của tòa nhà treo thưởng.
Dù hai người họ đang truyền sức mạnh cho quả cầu thịt, nhưng cũng khó phá được phòng ngự của bọn họ.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra kề lên cổ mình, lạnh lùng quát.
“Nếu mọi người không nghe lời tôi rời đi, tôi sẽ chết trước mặt mọi người! Mọi người hiểu Lâm Chính tôi đấy, con người tôi nói được làm được!”.
Ánh mắt Lâm Chính tràn đầy quyết đoán, vẻ mặt dữ tợn.
“Người anh em!”.
“Anh Lâm!”.
“Sư phụ!”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngạc nhiên trừng to mắt.
“Mọi người không ngăn chặn được những chuyện này, mau rời đi! Nếu không, bọn họ đối phó được với chúng tôi rồi, chắc chắn sẽ giết hết mọi người! Bây giờ rời đi ngay, mọi người đi rồi tôi còn có cơ hội sống. Nếu mọi người tiếp tục ở lại đây, tôi không có tâm tư nào nghĩ cách, chỉ khiến tôi rơi vào thế bị động! Đi mau!”.
Lâm Chính gào lên.
Bà tổ Huyết Đao nhìn sang.
“Anh Lâm…”, môi Mị Mộng trắng bệch.
Cầm Kiếm Nữ thả kiếm trong tay ra, quỳ xuống đất, gào khóc đứt ruột đứt gan.
“Người anh em, cậu…”.
Lang Gia cũng sững cả người.
“Đi!”.
Đúng lúc đó, bà tổ Huyết Đao đột nhiên thu Huyết Đao lại, lùi về sau, đồng thời kéo người xông lên ở hai bên về.
“Bà tổ…”.
“Lâm đại nhân nói không sai, chúng ta không thể thay đổi kết cục được. Đi, tất cả mọi người lập tức rút khỏi Long Tâm Thành!”.
Bà tổ Huyết Đao quát.
“Nhưng…”.
“Không có nhưng nhị gì hết! Chúng ta phải rời đi ngay, nếu không, chúng ta không những hi sinh uổng phí, chỉ sợ sẽ giống như Lâm đại nhân nói kéo chân cậu ấy!”.
Bà tổ Huyết Đao quay đầu lại, nói với Mị Mộng: “Cháu mau đưa bọn họ rời đi, nếu ai không đi thì ép buộc đưa đi!”.
“Bà nội…”.
“Đi là được!”.
Bà tổ Huyết Đao quát lớn.
Mị Mộng không kịp đợi, chỉ đành đưa người trong tộc và đám người Thương Lan Phúc gần như đã kiệt sức, Cầm Kiếm Nữ và Tửu Ngọc rời đi…
Chương 5082: Hoa gai màu máu
Người của thế gia Huyết Đao bắt đầu lùi về sau.
Nhưng rõ ràng Mộ Dung Tùng không muốn tha cho những người này.
Mặc dù đối với tòa nhà treo thưởng rộng lớn mà nói, những người này có thể nói là không đáng kể.
Nhưng đối với doanh nhân mà nói, bất cứ mối đe dọa tiềm ẩn nào cũng phải đề phòng, tiêu diệt.
“Đuổi theo! Đuổi theo! Lý Cuồng Nhận! Đào Thành! Các người còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo cho tôi!”.
Mộ Dung Tùng lớn tiếng hét, lạnh lùng nhìn người bên đó.
Lý Cuồng Nhận không nói tiếng nào, đứng tại chỗ không động đậy.
Đào Thành tiến thoái lưỡng nan.
“Chủ tịch… Cần gì phải như vậy? Chúng ta và bọn họ không thù không oán… Hơn nữa, Lâm đại nhân nhiều lần giúp đỡ chúng ta… Vì sao lại như vậy…”.
Đào Thành cười gượng.
“Chúng ta là doanh nhân. Doanh nhân chú trọng lợi ích, chưa bao giờ quan tâm ân oán tình thù, ông nghĩ như vậy chứng tỏ ông không phải doanh nhân đúng chuẩn! Đào Thành, ông làm tôi thất vọng quá”.
Mộ Dung Tùng nói, nhìn về phía Đào Thành, ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Đám hề này muốn đi thì đi, đợi giải quyết xong Trấn Ngục và Lâm Chính, bọn họ cũng chỉ là miếng thịt trên thớt của tôi mà thôi”.
Tiếu Thiên Võ Thần không quan tâm.
Nghe xong, Mộ Dung Tùng gật đầu.
Nhưng hai người không buông lỏng, bởi vì bà tổ Huyết Đao chưa rời đi, vẫn tấn công hai người, có vẻ vẫn còn muốn tranh thủ lần cuối.
“Bà nội!”.
Mị Mộng cố sức hét lên.
“Mọi người đi! Tôi ở lại!”.
Bà tổ Huyết Đao cắn răng nói: “Mạng của tôi cũng là Lâm đại nhân cứu, hôm nay sẽ trả lại cho cậu ấy!”.
“Bà tổ, cần gì phải vậy?’.
Lâm Chính trong tường thịt mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm bà tổ Huyết Đao: “Bà đi đi là được, tôi sẽ nghĩ cách rời khỏi đây!”.
“Lâm đại nhân, cậu dùng đức báo oán, nhiều lần cứu thế gia Huyết Đao, ơn này đến chết cũng khó mà trả được. Hôm nay tôi không giúp được Lâm đại nhân, nếu rời khỏi đây cũng không còn mặt mũi sống tiếp nữa, chỉ có dùng cái chết báo ân!”.
Bà tổ Huyết Đao bỗng vung đao lên đâm vào ngực mình.
Phụt!
Huyết Đao lập tức đâm xuyên cơ thể già khọm của bà ấy.
“Bà nội!”.
Mị Mộng kêu lên thảm thiết, dường như ý thức được gì đó, cả người suy sụp quỳ xuống đất, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo.
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Bà tổ Huyết Đao làm gì vậy?
Đang yên đang lành sao lại tự sát?
“Bà lão này cũng tự biết mình đấy!”.
Mộ Dung Tùng lạnh lùng hét lên: “Nếu đã không còn mặt mũi sống thì chết đi cho sớm!”.
“Không ổn…”.
Tiếu Thiên Võ Thần như hiểu ra được gì đó, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Bà ta… e là có hậu chiêu!”.
“Hậu chiêu?”.
Mộ Dung Tùng sửng sốt.
“A!”.
Bà tổ Huyết Đao dùng Huyết Đao đâm xuyên người bỗng mở mắt ra, gào lên xé ruột xé gan, xông tới bọn họ như phát điên.
Khoảnh khắc xông tới, cơ thể bà ta tỏa ra ánh sáng màu máu, hòa vào Huyết Đao đâm xuyên cơ thể, năng lượng đáng sợ xao động, lan ra tứ phía.
“Không hay!”.
Mộ Dung Tùng ngạc nhiên.
“Phòng ngự!”.
Tiếu Thiên Võ Thần kinh ngạc, vội vàng thúc đẩy sức mạnh phi thăng toàn thân, bao bọc cơ thể.
Nhưng phòng ngự của bọn họ vẫn chưa kích hoạt hoàn toàn.
Ầm ầm!
Một vụ nổ máu đáng sợ bùng nổ ở phía trước tòa nhà treo thưởng.
Trong nháy mắt, mặt đất nứt ra, máu lan tràn bốn phía, năng lượng dồi dào tuôn trào, sức mạnh hủy diệt gào thét.
Cả khu vực trung tâm Long Tâm Thành giống như nở rộ một đóa hoa có gai màu đỏ máu…
Chương 5083: Nếu có kiếp sau
Đây là bài ca cuối cùng của bà tổ Huyết Đao, cũng là tiếng vọng cuối cùng của bà ấy trước mặt Võ Thần.
Nửa bên tường tòa nhà treo thưởng bị nhuộm đỏ, tòa nhà lung lay, bị lực xung kích đáng sợ đánh thủng trăm nghìn lỗ.
Mọi người trốn ở phía sau vách tường tòa nhà, trong lòng kinh hãi, âm thầm nghe ngóng mọi thứ xung quanh.
Đợi tất cả tan đi mới thò đầu ra.
Mị Mộng bị đánh bay sang một bên, bị người của thế gia Huyết Đao cưỡng ép đưa đi.
Tiếu Thiên Võ Thần và Mộ Dung Tùng cũng bị đánh bay, hai người đâm nát nhiều phòng ốc, lần lượt rơi xuống hai con đường lớn.
Cả người bọn họ đầy máu, da thịt nát bấy.
Hiển nhiên, một đòn của bà tổ Huyết Đao khiến bọn họ không dễ chịu gì, nhưng muốn giết bọn họ thì còn kém xa.
Mộ Dung Tùng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, một lúc lâu sau mới đứng dậy.
Tiếu Thiên Võ Thần ý thức được điều gì, vội vàng bò dậy chạy tới đó.
“Tiếu Thiên đại nhân… sao rồi?".
Mộ Dung Tùng ở bên này mất một lúc lâu mới đứng dậy được, gian nan đi tới.
“Bà già đó đúng là đáng ghét, lại miễn cưỡng tự nổ! Cũng may mục đích của bà ta vẫn chưa đạt được!”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói.
“Phải, chỉ chút uy lực đó làm sao giết được chúng ta?”.
Mộ Dung Tùng cười nhàn nhạt.
Bà tổ Huyết Đao dù gì cũng không phải Võ Thần, cộng thêm trạng thái không tốt, sức mạnh phi thăng thúc đẩy không đủ, dẫn đến uy lực tự nổ cũng rất nhỏ.
“Bà ta không chọn tự nổ để giết chết chúng ta, bà ta muốn phá giải trận pháp này, giải phóng cho Trấn Ngục và Lâm Chính!”.
Tiếu Thiên Võ Thần mỉm cười: “Chỉ tiếc bà ta thất bại rồi”.
Mộ Dung Tùng sững sờ, vội vàng cúi đầu nhìn.
Lúc này, trận pháp máu và thịt đã hoàn toàn hòa tan vào lòng đất, chìm xuống dưới đáy.
Nhìn năng lượng đáng sợ tỏa ra từ dưới lòng đất, Mộ Dung Tùng cười lớn.
“Thành công rồi! Bọn họ đã bị nhốt trong trường năng lượng dưới lòng đất, không lâu nữa bọn họ sẽ bị số năng lượng đó xé thành mảnh vụn, hoàn toàn biến mất, ha ha ha…”.
“Trường năng lượng dưới lòng đất?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhìn chằm chằm vào vuốt rồng khổng lồ ở bên dưới, như suy nghĩ điều gì, sau đó bình tĩnh cười nói: “Chủ tịch Mộ Dung, xem ra bí mật của tòa nhà treo thưởng các ông cũng không ít nhỉ”.
“Tóm lại kết quả cũng tốt!”.
Mộ Dung Tùng nhún vai.
Tiếu Thiên Võ Thần gật đầu, cũng không nhiều lời, vung tay lên.
Ầm ầm…
Nhiều khối đất đá bay lên, bao phủ trận pháp máu thịt.
Trong nháy mắt, hố lớn mà trận pháp máu thịt tan chảy tạo ra được lấp đầy.
Lâm Chính và Trấn Ngục Võ Thần bị chôn sâu dưới lòng đất.
“Khốn nạn! Khốn nạn!”.
Trấn Ngục Võ Thần vẫn đang liều mạng tấn công trận pháp máu thịt.
Lúc này máu thịt chất chồng trước mặt ông ta đã tan rã.
Theo tiến độ này, cho ông ta mấy chục giây nữa, ông ta sẽ có thể phá được trận pháp máu thịt này hoàn toàn.
Nhưng lúc này, trận pháp chìm vào trong trường năng lượng, Trấn Ngục Võ Thần vừa định tiếp tục tấn công tà trận máu thịt chợt dừng lại.
Bây giờ tấn công tà trận thì đã muộn rồi.
Một khi tà trận tan rã, bọn họ sẽ bị năng lượng quỷ dị quái đản ở xung quanh ăn mòn, càng không sống nổi.
“Mộ Dung Tùng, Tiếu Thiên! Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ xé xác các người ra!”.
Trấn Ngục Võ Thần đỏ hai mắt, dữ tợn mắng chửi.
“Kiếp sau? Nói cũng đúng!”.
Lâm Chính mở mắt ra, nhìn Trấn Ngục Võ Thần với vẻ mặt lạnh lùng: “Ông chỉ có mỗi thực lực mạnh mẽ, tầm nhìn hạn hẹp, kiêu ngạo tự đại, chết ở đây cũng hợp tình hợp lý!”.
“Cậu nói gì?”.
Trấn Ngục Võ Thần lập tức dâng tràn sát ý.
Chương 5084: Tôi đã là người chết
“Tôi nói sai rồi sao?”.
Lâm Chính hờ hững nhìn Trấn Ngục Võ Thần: “Với thực lực của ông đáng ra đã giết hết người ở đây từ lâu, nhưng ông kiêu ngạo tự đại. Nếu ban đầu ông dùng hết sức thì sao tôi có thể là đối thủ của ông?”.
“Tiếu Thiên Võ Thần cũng vậy, ông cần gì phải giữ lại Tiếu Thiên Võ Thần làm mầm họa cho mình? Ông nghĩ ông ta không đe dọa tới ông? Không sai, thực lực của ông đúng là vượt xa Võ Thần bình thường, nhưng Tiếu Thiên Võ Thần dù gì cũng là một trong Thất Đại Võ Thần, sao ông dám coi thường?”.
“Nếu ông giết tôi và Tiếu Thiên Võ Thần sớm hơn, chỉ một Mộ Dung Tùng nho nhỏ sao có thể là đối thủ của ông?”.
“Ông rơi vào kết cục thế này không phải vì ông tầm nhìn hạn hẹp, kiêu ngạo tự đại hay sao?”.
Lâm Chính từng chữ đâm vào tim, không hề khách sáo nói ra điểm quan trọng.
Trấn Ngục Võ Thần im lặng.
Ông ta suy nghĩ một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Mặc dù nói khó nghe nhưng những gì cậu nói là sự thật, tôi thừa nhận tôi đã sơ ý! Nhưng… sao cậu dám nói tôi? Cậu không sợ tôi chém chết cậu trước sao?”.
“Ông thử xem”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm và Thiên Sinh Đao ra, sử dụng Vạn Kiếm Đồ lần nữa.
Vạn Kiếm Đồ sôi trào kiếm ý đáng sợ, trên đó lóe lên kiếm ảnh dường như có thể bay ra bất cứ lúc nào, đánh thẳng tới Trấn Ngục Võ Thần.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên.
“Cậu… không phải đã trúng độc của tôi sao? Vì sao vẫn có thể sử dụng sức mạnh phi thăng?”.
“Rất đơn giản”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi giải độc của ông rồi”.
Câu trả lời đơn giản khiến Trấn Ngục Võ Thần hoàn toàn hóa đá.
“Giải… Giải độc của tôi?”.
“Sao có thể? Sao có thể như vậy…”.
“Đó là độc mà tôi khổ tâm nghiên cứu ra, là loại độc mà tôi dùng trăm nghìn dược liệu điều chế được…”.
“Cậu lại giải được trong thời gian ngắn như vậy?”.
Trấn Ngục Võ Thần mở to mắt khó tin.
“A!”.
Ông ta đột nhiên giận dữ gào lên, vẫy tay.
Ầm ầm!
Sóng năng lượng kinh thế hãi tục thoát ra khỏi lòng bàn tay ông ta, như đạn pháo bay về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đao kiếm ghép lại, khởi động sức mạnh phi thăng hóa thành khiên khí, ngăn chặn đạn pháo đánh đến.
Rầm!
Tiếng nổ kịch liệt vang lên, sóng năng lượng đáng sợ tạo thành từ trong tường thịt.
Hai người đều bị sóng năng lượng đánh bay.
Độ mạnh tường thịt lại giảm xuống.
Tường thịt xung quanh đều xuất hiện vết nứt.
Lâm Chính liếc nhìn đại trận, vẻ mặt căng thẳng.
Cứ tiếp tục như vậy thì không chống đỡ được bao lâu.
Anh liếc nhìn ra ngoài tường thịt.
Mặc dù tường thịt đỏ tươi nhưng vô cùng mỏng manh, xuyên qua tường thịt có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Bên ngoài là một biển năng lượng.
Bên ngoài đại trận toàn là năng lượng đáng sợ.
Cường độ của luồng năng lượng này đủ để xé nát con người.
Trong mơ hồ, Lâm Chính chú ý đến bên trong năng lượng có một vuốt rồng khổng lồ.
Đây hình như là vuốt rồng nhìn thấy ở dưới lòng đất tòa nhà treo thưởng.
Nói cách khác, hai người đang ở trung tâm của vuốt rồng quỷ dị này.
Lâm Chính căng thẳng.
Năng lượng nơi vuốt rồng dồi dào đáng sợ, Lâm Chính đến gần cũng phí sức. Bây giờ rơi vào vùng đất ở chính giữa, một khi trận pháp máu thịt phá vỡ, anh sẽ không còn đường sống.
“Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta hãy dừng tay, nghĩ cách rời khỏi đây mới là đúng đắn!”.
Lâm Chính nói.
“Cậu sợ rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần cười khẽ.
“Ông không giết được tôi, bởi vì tôi và ông tiếp tục chiến đấu thì đại trận này sẽ tan rã. Một khi nó bị phá thì sẽ là lúc chúng ta chết”.
Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Nhưng tôi đã là người chết”.
Trấn Ngục Võ Thần cười khẽ.
Chương 5085: Để cậu trả thù giúp tôi
Nghe tới đó, tim Lâm Chính đánh bộp một tiếng, cảm thấy lòng nguội lạnh.
“Ông chỉ dùng đến sức mạnh bản nguyên, không có nghĩa ông không sống được, chỉ là mất đi một phần tu vi. Chỉ cần có thể thoát ra được, ông vẫn có cơ hội tu luyện lại”.
Lâm Chính khuyên nhủ.
“Không cần thiết!”.
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói: “Đối với loại người như tôi, mất đi tu vi có nghĩa là đã thất bại triệt để. Hơn nữa, tôi biết tôi tiêu hao bao nhiêu tu vi, số tu vi đã mất sẽ khiến tôi trở thành người cực kỳ bình thường, đây là điều mà tôi không thể chấp nhận”.
Lâm Chính im lặng, một lúc lâu sau, anh hít sâu một hơi, vung đao kiếm lên.
Nếu không khuyên được Trấn Ngục Võ Thần thì chỉ có thể liều chết đánh một trận.
Dù trận đấu này không có kết quả, cuối cùng hai người đều sẽ chết trong năng lượng to lớn dưới lòng đất.
Nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ là… Trấn Ngục Võ Thần không có vẻ gì sắp tấn công, ngược lại ông ta thở ra một hơi, xua tan sức mạnh phi thăng trên người, ngồi xuống đất.
Lâm Chính sửng sốt: “Ông không ra tay sao?”.
“Tôi muốn trả thù!”.
Trấn Ngục Võ Thần cười đáp.
“E là ông không làm được”.
“Có lẽ… vẫn còn khả năng”.
“Ông không ra khỏi được đây”.
“Phải, nhưng có lẽ cậu sẽ ra được”.
“Ông đánh giá cao tôi rồi”.
Lâm Chính nhìn trận pháp máu thịt sắp sụp đổ, nói: “Tôi cũng đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng, không thể đối kháng với năng lượng ở bên ngoài, hoàn toàn không ra khỏi đây được…”.
“Ra khỏi đây làm gì? Cậu hoàn toàn có thể hấp thu luồng năng lượng đó”.
Trấn Ngục Võ Thần cười lớn.
“Hấp thu luồng năng lượng này?”.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn ông ta như nhìn một kẻ điên.
Mặc dù năng lượng ở ngoài kia cách một tầng trận pháp máu thịt, nhưng chỉ cần ở cấp bậc Lục Địa Thần Tiên thì có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Đừng nói là hấp thu, dù là tiếp xúc một ít cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần lại liên tục lắc đầu, cười nói: “Đây là sức mạnh của thần long, vì sao không thể hấp thu? Chỉ là cần thêm thời gian mà thôi!”.
“Trận pháp này cùng lắm chỉ có thể kéo dài nửa tiếng, lấy đâu ra thời gian?”.
“Không, nó có thể kiên trì một tháng!”.
“Ông nói đùa rồi”.
“Tôi nói nó có thể kiên trì một tháng thì nhất định là một tháng, thời gian một tháng đủ để cậu hấp thu rồi!”.
“Rốt cuộc ông đang nói gì?”.
Lâm Chính càng lúc càng không hiểu lời Trấn Ngục Võ Thần nói.
Cậu hoàn toàn không thể phân tích số năng lượng này, sao có thể hấp thu?
Đừng nói là một tháng, dù có cho anh thời gian một năm cũng không đủ.
Đúng lúc đó, Trấn Ngục Võ Thần đột nhiên nắm lấy vai trái mình, sau đó xé ra.
Soạt!
Cánh tay bị ông ta xé xuống.
Máu như phun ra thành cột.
“Cái gì?".
Lâm Chính sững sờ.
Trấn Ngục Võ Thần nắm cánh tay ném vào không trung.
Ầm!
Cánh tay lập tức nổ tung.
Máu thịt bắn tung tóe ra xung quanh, đập vào trận pháp máu thịt.
Trong nháy mắt, trận pháp được gia cố.
Tất cả vết nứt biến mất không thấy, độ dày của trận pháp tăng lên gấp đôi…
Lâm Chính căng thẳng, cứ ngỡ mình nhìn nhầm.
Trấn Ngục Võ Thần lại dùng máu thịt của mình để gia cố trận pháp này…
“Xem đi, không phải chúng ta có thêm vài ngày rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần cười nói.
“Ông làm gì vậy?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nói.
“Nhóc, không phải tôi nói với cậu rồi sao? Tôi muốn trả thù!”.
“Nhưng… tôi đã thiêu đốt sức mạnh bản nguyên để chống lại trận pháp cấm thuật của Mộ Dung Tùng, nhưng vì có Tiếu Thiên trợ giúp ông ta mà tôi đã thất bại!”.
“Bản nguyên bị thiêu đốt, dù bây giờ tôi dừng lại, thực lực cũng không bằng trước kia, giảm đi không chỉ một nửa. Bây giờ tôi miễn cưỡng chỉ là Lục Địa Thần Tiên bình thường, thực lực này sao có thể trả thù được?”.
“Dù tôi có rời khỏi đây cũng sẽ bị Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên Võ Thần truy sát. Huống hồ, dựa vào tôi của hiện tại cũng không thể rời khỏi đây được”.
“Cho nên, tôi quyết định truyền dạy mọi thứ cho cậu, để cậu trả thù giúp tôi!”.
Trấn Ngục Võ Thần nhíu mày, khẽ cười nói.