-
Chương 5096-5100
Chương 5096: Vuốt rồng
Hộc!
Hộc!
Hộc!
Một đám người đang hốt hoảng tháo chạy về phía một sơn cốc.
Vào trong sơn cốc bọn họ mới dừng lại.
"Chắc là nơi này an toàn rồi!".
Lang Gia cầm kiếm đứng ở cửa cốc, dõi mắt nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói: "Bọn chúng chưa đuổi tới, chúng ta có thể tạm nghỉ ở đây".
Đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Mị Mộng nghe thấy thế đều thở phào.
"Lũ chó này như cao dán da chó vậy, đuổi mãi không thôi! Mẹ kiếp, nếu đại nhân vẫn còn thì chúng chết ngắc rồi!".
Tửu Ngọc đặt mông ngồi xuống đất, chửi ầm lên.
"Bây giờ Mộ Dung Tùng được hời nhất, ông ta chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, chỉ sợ chúng ta đã lên đầu bảng của tòa nhà treo thưởng. Nếu chúng mang được đầu của chúng ta về thì chắc chắn sẽ nhận được vô số lợi ích. Nếu là ông thì có đuổi theo không?".
Thương Lan Phúc khàn giọng nói.
"Xem ra chúng ta không thể ở long mạch dưới lòng đất nữa rồi, phải nghĩ cách rời khỏi đây!".
Mị Mộng trầm giọng nói.
"Rời đi? Rời đi kiểu gì? Chúng ta đã xem ba lối ra vào, chỗ nào cũng có người của tòa nhà treo thưởng canh chừng, rõ ràng là phong tỏa trước lối ra vào để đề phòng chúng ta chạy trốn. Chúng ta muốn rời khỏi long mạch dưới lòng đất để đến thế tục thì còn khó hơn lên trời".
Huyền Thông lắc đầu thở dài.
"Vậy phải làm sao bây giờ?".
Ngự Bích Hồng tỏ vẻ ủ rũ.
Cầm Kiếm Nữ không nói một lời, ngồi bệt dưới đất, vành mắt đỏ hoe, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Mị Mộng thấy thế liền đi tới, vỗ vai Cầm Kiếm Nữ.
"Em gái, đừng buồn nữa, Lâm đại nhân ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không sao đâu..."
"Mong là thế".
Cầm Kiếm Nữ cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Nhưng ánh mắt đầy buồn bã đã bán đứng cô ta.
Đúng lúc này, Lang Gia bỗng biến sắc, dường như nghe thấy động tĩnh gì đó, ngoảnh phắt lại quát lớn.
"Ai?".
Tất cả mọi người đều kinh hãi, nhảy dựng lên rút kiếm ra, nhìn chằm chằm vào sâu trong sơn cốc.
Có người!
Bọn họ đều đổ dồn mắt vào phía trong.
Chỉ nghe thấy sâu trong sơn cốc vang lên tiếng động.
"Xin hỏi là Lang Gia đại nhân và cô Mị Mộng sao?".
Mọi người nghe xong đều sửng sốt.
"Giọng nói này... Hình như là quản lý Đào!".
Ngự Bích Hồng kêu lên: "Có phải quản lý Đào không?".
Một lát sau, mấy bóng người chạy từ sâu trong sơn cốc ra.
Người dẫn đầu chính là Đào Thành!
"Trời ơi, đúng là quản lý Đào!".
Tửu Ngọc kêu lên thất thanh.
Mọi người mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, Lang Gia đã cầm chiến đao đứng trước mặt mọi người, lạnh lùng nhìn Đào Thành.
"Ông cũng phụng lệnh đến bắt chúng tôi sao?".
Lang Gia lạnh lùng chất vấn.
Nụ cười của mọi người cứng đờ, lại trở nên cảnh giác.
Đào Thành thì luôn miệng kêu oan.
"Lang Gia đại nhân hiểu lầm rồi! Sao tôi lại bắt các cậu chứ? Tôi còn trở thành tội phạm bị truy nã rồi đây này!".
Đào Thành thở dài thườn thượt.
"Cái gì?".
Mọi người đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Đào Thành liền kể lại một lượt sự việc.
"Hóa ra là vậy!".
Đám Ngự Bích Hồng cũng chợt hiểu ra.
"Quản lý Đào là người tốt, tôi tin ông ấy, dù sao lúc trước khi Mộ Dung Tùng đánh lén, xúi giục người của tòa nhà treo thưởng đối phó Lâm đại nhân, ông ấy vẫn không chịu làm theo. Ông ấy đã lựa chọn đối đầu với Mộ Dung Tùng thì chắc chắn sẽ bị Mộ Dung Tùng ghi hận, bị truy nã cũng là chuyện hiển nhiên".
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
Lang Gia gật đầu rồi cất chiến đao đi.
"Quản lý Đào, sao ông lại ở đây?".
Mị Mộng tò mò hỏi.
"Aizz, tôi cũng trốn chui trốn lủi, rồi mới chạy đến đây".
Đào Thành lắc đầu, thở dài nói: "Hiện giờ nơi này thuộc phạm vi thế lực của Tiếu Thiên Võ Thần, chỉ có ở đây mới an toàn hơn chút".
"Xem ra Tiếu Thiên Võ Thần và Mộ Dung Tùng vẫn đánh nhau rồi".
"Đó là chuyện chắc chắn, một núi không thể có hai hổ, chỉ có thể có một người thống trị long mạch dưới lòng đất!".
"Nhưng... chúng ta cứ trốn ở đây cũng không phải kế lâu dài, nếu bị người của Tiếu Thiên Võ Thần phát hiện, chỉ sợ chúng ta cũng lành ít dữ nhiều! Mau rời khỏi đây thôi!".
Mọi người nhao nhao bàn bạc.
Đương nhiên rời khỏi long mạch dưới lòng đất là an toàn nhất, nhưng hiện giờ lối ra vào đã bị người của tòa nhà treo thưởng canh chừng, bọn họ không thể thuận lợi đi qua được.
"Các vị, thực ra tôi ẩn náu ở đây là để tìm lối ra bí mật trong truyền thuyết rồi rời khỏi long mạch dưới lòng đất. Nếu chúng ta đã gặp nhau thì hãy cùng tôi tìm lối ra bí mật đó đi".
Đúng lúc này, Đào Thành bỗng cười nói.
"Lối ra bí mật?".
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn Đào Thành.
"Đúng vậy".
Đào Thành gật đầu: "Nghe nói mỗi tháng lối ra bí mật kia mới mở một lần, tôi tính toán thời gian, chính ngọ ngày mai sẽ là lúc lối ra vào mở, các cậu đi cùng tôi luôn đi".
Mọi người nghe xong đều vô cùng mừng rỡ.
"Được! Được! Quản lý Đào, chúng tôi đi cùng ông!".
"Xem ra trời chưa tuyệt đường sống của chúng ta!".
"Tốt quá!".
...
Long Tâm Thành.
Chục nghìn cường giả đang đối đầu với Diệp Viêm.
"Diệp Viêm, anh là cái thá gì chứ? Chủ tịch của chúng tôi là người anh có thể hỏi à?".
Thư ký Diêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Viêm.
"Tôi không có hứng thú với Mộ Dung Tùng, lần này tôi đến Long Tâm Thành để lấy mấy bộ thân xác Võ Thần. Nếu các cô ngoan ngoãn tránh đường, chắc tôi sẽ tha cho một mạng, còn nếu cản đường thì đừng trách tôi không nể mặt!".
Đào Thành bình thản nói, sau đó giơ hai cánh tay lên.
Chỉ thấy hai cánh tay hắn dần mọc ra những chiếc vảy đen sì, năm ngón tay dần to lên dài ra, nhìn giống như vuốt sắc ác ma, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
Ai nấy kinh hãi tột độ.
"Đây... đây là thuật pháp gì vậy?".
"Tên này... lại cấy gì vào người sao?".
"Chắc đây không phải là tay người đâu nhỉ?".
Mọi người run rẩy kêu lên.
Thư ký Diêm dường như nín thở, mơ hồ cảm giác hai bàn tay của Diệp Viêm giống thứ gì đó.
"Đó hình như là... vuốt rồng?".
Chương 5097: Đánh nhau rồi
Nhìn thấy trạng thái của Diệp Viêm như vậy, da đầu của tất cả mọi người đều tê dại.
Tên trước mắt này rốt cuộc là người hay quái vật?
Không một ai biết.
Nhưng giờ phút này, khí thế của Diệp Viêm đã nghiền ép tất cả mọi người ở đây.
Hắn đi đến trước mặt những người này một bước.
Phóng thích áp lực vô hình ra.
Mọi người nuốt nước miếng, bước chân theo bản năng lui ra sau.
Cho dù thư ký Diêm cũng cảm nhận được cảm giác áp bách xưa nay chưa từng có.
Nhưng cô ta biết, không thể lui về phía sau được nữa.
Nếu tiếp tục lùi thì sẽ đến tòa nhà treo thưởng mất.
Mộ Dung Tùng đang bế quan, nếu cô ta không ổn định được tình hình thì mọi thứ đều trở nên vô ích.
“Giết, giết cho tôi!”
Thư ký Diêm đột nhiên chỉ vào Diệp Viêm hét lớn.
Những người xung quanh vừa bị cảm giác quỷ dị của Diệp Viêm áp bức cũng tỉnh táo lại.
“Các vị đừng sợ, chúng ta có nhiều người như vậy, không đánh lại một mình hắn ta được sao? Cùng xông lên đi!”
“Nói không sai, giết chết là xong! Hắn không phải là đối thủ của chúng ta đâu!”
“Giết!”
Khi một đám người hô to, những người còn lại cũng vội vàng xông về phía Diệp Viêm.
Trong khoảnh khắc đó, hàng trăm cao thủ tấn công Diệp Viêm.
Nhưng ngay ở giây phút này, hai mắt Diệp Viêm cũng biến thành màu vàng kim, giống như mắt rồng, quét qua mọi người.
Sau đó hắn nhấc hai cái móng dữ tợn lên, đánh về phía đám người.
Roạt roạt!
Roạt roạt!
Roạt roạt…
Móng vuốt của rồng mạnh mẽ và nhanh chóng, sức mạnh cũng khủng bố vô cùng,
Bất kì ai bị móng rồng đánh trúng, máu thịt đều bay tứ tung, tan xương nát thịt.
Cho dù có người dùng vũ khí ngăn cản móng vuốt, cũng bị sức mạnh khủng bố trên móng rồng truyền tới làm cho nội tạng rách nát, binh khí đứt gãy, chết đi.
Không ai đỡ được một chiêu của Diệp Viêm!
“Cái gì?”
Thư ký Diêm nghẹn họng nhìn trân trân, cho rằng bản thân mình đã nhìn lầm rồi.
“Chuyện này không thể nào… Không thể nào…”
Những người còn lại cũng vô cùng kinh hãi.
“Tinh nhuệ trong Long Tâm Thành của các người đều bị điều động đi cả rồi, còn Mộ Dung Tùng, chần chừ mãi không hiện thân, chắc chắn là đang hấp thu lợi ích trên cơ thể của mấy Võ Thần đó, chìm trong trạng thái bế quan, các người không ngăn cản tôi được! Hoặc là cút ngay, hoặc là chết!”
Diệp Viêm khàn khàn nói.
Nghe được những lời này, thư ký Diêm lập tức hiểu ra mọi thứ.
E răng Diệp viêm đã chờ ở Long Tâm Thành từ lâu, chờ cho hai mươi nghìn cao thủ tinh nhuệ kia rời khỏi Long Tâm Thành, mới tấn công Long Tâm Thành.
Kẻ này đúng là một con rắn độc.
“Mọi người đừng sợ, cho dù hắn mạnh thì cũng chỉ có một mình, làm tiêu hao sức mạnh phi thăng của hắn, chờ sức mạnh phi thăng của hắn hao hết, hắn chắc chắn sẽ phải chết! Nghe đây, ai có thể giết chết hắn, sẽ ban thưởng truyền thừa của Võ Thần!”
Thư ký Diêm hô lớn.
Vừa dứt lời, mắt của mọi người lập tức nóng bỏng.
“Thư ký Diêm, cô nói thật chứ? Giết người này, sẽ được truyền thừa của Võ Thần ư?”
Chưởng môn của một môn phái lập tức thấp giọng hỏi.
“Sao tôi phải lừa các người? Trong tay chủ tịch có thân thể của mấy vị Võ Thần, truyền thừa cũng ở trong tay ông ấy, nếu có thể giết người này, chính là lập một công lớn cho tòa nhà treo thưởng của chúng tôi, tôi thay mặt các người xin một bản truyền thừa, có gì khó đâu?”
Thư ký Diêm lập tức hô.
Vừa dứt lời, mọi người đều do dự.
Bọn họ vẫn không tin lời nói của thư ký Diêm được.
Nhưng vẫn có những người không chịu được sự dụ hoặc của lợi ích, đám người rít gào một tiếng rồi lao ra, giết Diệp Viêm.
Người thứ nhất chạy ra, lập tức có người thứ hai, người thứ ba.
Dần dần, người muốn giết Diệp Viêm càng ngày càng nhiều.
Diệp Viêm lập tức bị đám đông bao phủ.
Trên Long Tâm Thành chém giết điên cuồng, còn ở dưới Long Tâm Thành, một người tràn đầy thần quang đang thoải mái hấp thu lợi ích, cắn nuốt truyền thừa trong biển năng lượng.
Thần quang vô tận đã bao phủ người đó.
Chương 5098: Lối ra vào thần bí
Trong hẻm núi ẩm ướt âm u.
Đào Thành dẫn theo Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc và Mị Mộng cùng người của thế gia Huyết Đao cẩn thận mò mẫm đi về phía trước.
Nơi này không thấy ánh mặt trời, lối đi lại chật hẹp, giống như một đường trời nhỏ bé giữa núi non nào đó.
Đoàn người đã đi ở đây chừng nửa ngày rồi, nhưng vẫn không thấy lối ra.
“Đào Thành đại nhân, còn bao lâu nữa mới có thể rời khỏi cái nơi đáng chết quái quỷ này? Cả người tôi đều ướt đẫm rồi!”
Tửu Ngọc dán sát vào vách tường đi về phía trước, không nhịn được mở miệng oán hận.
“Sắp rồi, sắp rồi!”
Đào Thành vẫn lặp lại câu nói cũ kia.
Mọi người chỉ đành căng da đầu tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đi thêm bao lâu nữa.
“Ra rồi!”
Đào Thành đột nhiên hô lên thành tiếng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đi tới trước nhìn thử.
Trông thấy cuối đường có ánh sáng.
Mọi người vội vàng tăng nhanh tốc độ.
Nhưng lúc sắp rời khỏi đó, Đào Thành đột nhiên dừng lại.
“Quản lí Đào, ông làm cái gì vậy? Đi nhanh lên!”
Thương Lan Phúc vội la lên.
“Không đi được!”
Đào Thành nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Lối ra trước mắt tràn ngập chướng khí rồi, mọi người, phải dùng sức mạnh phi thăng mới qua được!”
“Chướng khí?”
Mọi người đều biến sắc.
“Tại sao nơi này lại có chướng khí chứ?”
Khuôn mặt đẹp của Mị Mộng khó coi, thấp giọng nói: “Quản lí Đào, biết mức độ mạnh thế nào không?”
“Chắc là phải cấp năm đổ lên!”
Đào Thành thấp giọng nói: “Thật ra nơi này có chướng khí cũng không phải chuyện gì bất ngờ, dù sao cánh cửa ra kia cũng vô cùng đặc biệt, tôi nghĩ chắc chướng khí này là do con người phát tán ra, mục đích là để ngăn cản những người khác phát hiện ra cánh cửa ra vào này”.
“Cái nơi kì quái này, ai tới chứ?”
Tửu Ngọc không nhịn được oán giận nói.
“Vậy thì chưa chắc, có mấy người thích thám hiểm, có khi lại phát hiện ra chỗ này cũng nên”.
Cầm Kiếm Nữ nói.
“Cô Cầm Kiếm nói không sai, trên thực tế cũng có một số tu sĩ tự do vô tình phát hiện tin tức này, tôi cũng nhận được tin tức từ mấy tu sĩ tự do đó, nhưng tu sĩ tự do kia cũng không đề cập tới chuyện nơi này có chướng khí, chỉ sợ là lúc tu sĩ tự do kia tới nơi này, vẫn chưa có chướng khí xuất hiện!”
Đào Thành nói.
“Nếu nói như thế, khó tránh khỏi chuyện chướng khí này là do con người tạo ra”.
Lang Gia trầm giọng nói: “Có lẽ đằng sau chướng khí… Sẽ có người đấy!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.
“Có… Có người? Vậy thì sẽ là ai?”
“Không biết…”
“Nhỡ là cao thủ lánh đời gì đó, vậy chẳng phải chúng ta sẽ xong đời sao?”
“Hay là chúng ta quay về đi?”
Mọi người thầm nói.
Lang Gia lại trầm nói: “Đã đi tới đây rồi, làm gì còn có chuyện quay về? Huống chi chúng ta còn có thể quay về được sao? Nếu truy binh của tòa nhà treo thưởng đuổi tới, chúng ta cũng sẽ xong đời!”
“Anh Lang Gia, vậy anh nói nên làm gì bây giờ?”
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
Lang Gia suy nghĩ, thấp giọng nói: “Cho dù bên kia chướng khí là cái gì, chúng ta đều phải đi qua nhìn xem, mọi người dùng sức mạnh phi thăng bao bọc cho bản thân, che chắn khí tức, chúng ta cẩn thận đi qua đó, trước mắt để xem tình hình đã, nhớ không được để lộ cơ thể, nếu có nguy hiểm, chúng ta sẽ lui về ngay!”
“Được!”
Mọi người hạ quyết tâm, vội vàng điều động sức mạnh phi thăng, tay cầm vũ khí, đi ra khỏi con đường, tiến vào trong chướng khí, sờ soạng đi về trước từng chút một.
Chướng khí nồng đậm, che đậy cơ thể.
Mọi người nín thở tập trung, cẩn thận đi về nơi không biết là gì.
Nhưng chưa đi được bao lâu, đằng trước đột nhiên truyền đến từng câu trò chuyện.
“Có người!”
Lang Gia biến sắc, lập tức thấp giọng hô.
Mọi người sợ hãi vô cùng, tất cả đều dừng lại, ngừng hô hấp…
Chương 5099: Hăng say
Dưới lòng đất.
Trong biển năng lượng, trận pháp máu thịt kia vẫn đang xoay tròn không ngừng, giữa vết nứt của trận pháp, một lượng năng lượng lớn vẫn đang phun trào liên tục.
Giờ phút này Trấn Ngục Võ Thần chỉ còn lại thân thể và đầu, tứ chi đã đứt gãy, dùng để duy trì trận pháp.
Ông ta dùng chút sức mạnh phi thăng cuối cùng để đánh gãy cánh tay, khiến cho trận pháp duy trì thêm hai ngày nữa.
Nhưng đây cũng là sức mạnh cuối cùng của ông ta.
Trấn Ngục Võ Thần suy yếu nằm trong trận pháp, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn Lâm Chính ngồi xếp bằng, trong mắt toàn là ngưỡng mộ và hồi ức.
Ông ta đã từng, cũng là thiên tài xuất sắc có một không hai, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sẽ có kết cục thế này.
Sao không khiến người ta thương cảm u sầu được.
Nhưng nghĩ tới báo thù, nghĩ tới những kẻ can đảm dám đánh lén mình, trong mắt Trấn Ngục Võ Thần lại nhiều thêm một tia sáng.
Vèo!
Lúc này, khí ý đã tan biến.
Lâm Chính đã rời khỏi trạng thái nhập định.
Mắt anh nhìn vào khe hở vẫn đang phun trào năng lượng không ngừng, nâng chân lên đạp vào khe hở, dùng sức lấp kín khe hở lại.
Nhìn thấy cảnh này, Trấn Ngục Võ Thần đã hiểu, chút sức mạnh kia, không làm tổn thương Lâm Chính được.
Bởi vì trong cơ thể anh toàn là loại sức mạnh khủng bố này.
Trong một thời gian ngắn mà người này có thể hấp thu sức mạnh khổng lồ như vậy… Dữ dội đáng sợ quá nhỉ?
“Tôi có thể bảo vệ ông!”
Lâm Chính nhìn vào mắt Trấn Ngục Võ Thần, đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.
Trấn Ngục Võ Thần chấn động, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Chính, mãi lâu sau, môi dưới mới ngập ngừng nói: “Tại sao cậu lại nói như vậy?”
“Trong giá trị quan của tôi, chỉ cần là người dạy tôi, tôi đều bằng lòng gọi người đó là thầy, huống chi ông còn tặng truyền thừa cả đời mình cho tôi”.
“Nhưng tôi là kẻ địch của cậu”.
“Ám Thiên Võ Thần cũng từng muốn đấu tới cùng với tôi, nhưng trước khi chết, ông ấy cũng tặng truyền thừa suốt đời cho tôi, tôi đã bảo tồn đầu ông ấy, hứa hẹn vào một ngày nào, sẽ giúp ông ấy sống lại”.
“Thật không?”
Trấn Ngục Võ Thần nhếch miệng cười: “Không thể ngờ rằng long mạch dưới lòng đất này còn có người có tình có nghĩa như cậu, hôm nay đã được mở mang tầm mắt rồi, ha ha ha ha ha…”
“Tôi không phải người của long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu không phải?”
Cả người Trấn Ngục Võ Thần đều ngây ngẩn: “Cậu là người ở đâu? Vực Diệt Vong?”
“Cũng không phải, tôi đến từ thế giới thế tục!”
“Cái gì?”
Trấn Ngục Võ Thần suýt cắn vào lưỡi, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Thế giới thế tục? Chỗ đó…. Có thể sinh ra thiên tài như cậu à?”
Trong mắt Trấn Ngục Võ Thần, thiên phú của người trong vực Diệt Vong đã thấp không thể tưởng tượng nổi. Người của thế giới thế tục càng không phải bàn.
Thiên tài như Lâm Chính, lại đến từ thế giới thế tục… quá chấn động…
“Xem ra tôi là ếch ngồi đáy giếng rồi, có lẽ tôi đã có hiểu lầm về thế giới thế tục…”
“Lâm Chính tôi có thù báo thù, có ân báo ân, Trấn Ngục, tôi vốn dĩ cũng không có thù hận sâu đậm gì với ông, bây giờ ông tặng truyền thừa suốt đời cho tôi, chỉ cần ông bằng lòng, tôi sẽ nghĩ cách đưa ông đi!”
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Không cần!”
Trấn Ngục Võ Thần hít một hơi thật sâu, thấp giọng cười: “Dù cậu đã hấp thụ rất nhiều năng lượng, đủ thực lực để cố gắng rời khỏi đây, nhưng nếu mang tôi theo, chắc chắn sẽ vô cùng bất tiện, tỷ lệ rời khỏi đây không lớn, sao tôi có thể để cậu bí quá hóa liều chứ?”
“Trấn Ngục…”
“Cậu dốc lòng tu luyện thêm năm ngày đi! Tôi nghe được động tĩnh phía trên, trên đó đang đánh nhau rất hăng say, đợi cậu thành công, sao không khiến người ta kinh ngạc được?”
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói.
Chương 5100: Nhập tục
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào Trấn Ngục Võ Thần, không nói câu nào.
Thực tế, Trấn Ngục Võ Thần cũng nhìn rõ.
Đúng là Lâm Chính đã hấp thu rất nhiều năng lượng, cũng có năng lực miễn dịch nhất định với năng lượng ngoài trận pháp.
Nhưng năng lực miễn dịch đó không mạnh.
Muốn rời khỏi trận pháp máu thịt hoàn toàn, xuyên qua biển năng lượng để rời khỏi đây, vẫn có nguy hiểm cho Lâm Chính.
Về phần đưa Trấn Ngục Võ Thần rời đi, đây hoàn toàn là một ván cược khổng lồ.
“Được rồi nhóc con, cậu đừng tưởng tượng mấy thứ lung tung tào lao nữa, nên ích kỉ một chút, tình yêu của cậu rất lớn, nhưng trong thế giới đầy sự lừa gạt này, loại người như cậu nếu không có thực lực chống đỡ, xương cốt đã bị nghiền thành tro lâu rồi”.
Trấn Ngục Võ Thần cắt ngang suy nghĩ của Lâm Chính, cười toét miệng nói: “Tôi sẽ chỉ dạy cho cậu một ít, sau đó sẽ chỉ nốt điều cuối cùng”.
Lâm Chính sửng sốt, lập tức nắm tay: “Nguyện nghe thầy chỉ dạy!”
“Thầy?”
Trấn Ngục Võ Thần cũng hơi sửng sốt, sau đó gật đầu liên tục, cười ra tiếng nói: “Nghe được tiếng thầy này của cậu, tôi cũng sẽ không giữ lại điều gì nữa!”
“Nhóc con, có biết tôi đã trải qua những gì không?”
“Hoàn toàn không biết gì”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Trấn Ngục tôi nổi tiếng từ sớm, là người có lai lịch dài nhất trong bảy vị Võ Thần, bởi vì tôi đã trải qua hai lần biến hóa thành Võ Thần, trước tôi, thật ra không có bảy vị Võ Thần, chỉ có năm vị, tôi là một trong số đó, nhưng trong bốn người kia thì có ba người tranh đấu rồi chết, một người còn lại thì chết trên đường tìm cách trường sinh”.
“Tìm cách trường sinh?”
“Cái thứ đồ hư ảo mờ mịt đó, không biết trong trăm ngàn năm qua đã có bao nhiêu người điên cuồng vì nó, nhưng tới nay, vẫn không có bất kì manh mối gì. Trường sinh, đâu có đơn giản như vậy? Nhưng mà, tôi tìm được một phương thức tu luyện độc đáo trong đống di sản mà tên Võ Thần đã chết kia để lại!”
“Phương thức tu luyện độc đáo? Là cái gì?”
Lâm Chính theo bản năng hỏi.
Khóe miệng Trấn Ngục Võ Thần cong lên, sau khi dừng một lúc, mới mở miệng nói: “Nhập tục!”
“Nhập tục?”
Lâm Chính đột nhiên chấn động.
“Đúng, nhập tục!”
Trấn Ngục Võ Thần cười nói: “Mọi người đều biết tôi là người khiêm tốn, năm nào cũng bế quan tu luyện, lần xuất quan này, tôi giết hai tên Võ Thần, mọi người cho rằng tôi là người vô địch trên thế giới! Nhưng trước đó, ai cũng cảm thấy thực lực của tôi và bọn người Tiếu Thiên, Huyết Đồ, Bôn Lôi, Ám Thiên không chênh lệch bao nhiêu! Thực tế, chính vì nhập tục, nên khiến thực lực của tôi tăng mạnh!”
“Rốt cuộc thì nhập tục là cái gì?”
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Ý trên mặt chữ, là phải đắm mình vào bụi bặm, dung nhập vào mọi thứ trên đời này!”
Trấn Ngục Võ Thần thấp giọng nói: “Tất cả mọi thứ, đều có nhân quả, đều có liên hệ, mỗi đóa hoa ngọn cỏ gốc cây bụi đất, đều có liên hệ nhân quả, nếu chúng ta thông qua nhập tục rồi dung hòa vào đó, tìm được tinh hoa, sử dụng cho mình, như thế, đó chính là nhập tục!”
“Mọi người cho rằng tôi bế quan mười mấy năm, thực ra tôi hoàn toàn không bế quan, tôi chỉ biến mình thành kẻ bình thường, sinh hoạt trong thế tục, du lịch, đi nghe, đi thưởng, đi cảm thụ, uống trà trong phố xá sầm uất, ngồi thiền dưới gốc cây đại thụ yên tĩnh, nghe âm thanh nước suối chảy bên bờ sông, cũng sẽ ở trên đỉnh cao nhất của thành trì, thưởng thức dáng vẻ của chúng sinh… Bế quan, không phải là nhốt mình và một căn phòng bé nhỏ khô ráo để suy nghĩ, loại suy nghĩ này, thực ra rất hạn hẹp, nông cạn, bây giờ cậu lấy trời đất làm nơi bế quan, tìm hiểu tất cả mọi thứ, như thế, tất cả những thứ cậu khám phá, nhận ra, đều khác biệt hoàn toàn, nó sẽ rộng mở rõ ràng, thứ cậu có thể lĩnh hội, cũng hơn hẳn điều tầm thường!”
Lâm Chính ngơ ngác tại chỗ, dường như linh hồn bé nhỏ trên người đều bay mất.
Rõ ràng, anh chưa bao giờ nghe thấy loại ngôn ngữ siêu phàm thoát tục này!
Coi trời đất là phòng, cảm nhận mọi thứ.
Ai dám suy nghĩ và thực hiện như thế?
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần đã làm như vậy.
“Đây chỉ là tất cả những gì tôi hiểu về nhập tục trong đống di sản của vị Võ Thần kia, nhập tục thật sự là như thế nào, mỗi người có một cách hiểu khác nhau, hơn nữa thật ra tính cách của tôi cũng không ủng hộ tôi nhập tục, cho nên tôi cũng không được coi là nhập tục thành công, dù vậy, mười mấy năm tôi bế quan nhập tục, cũng cho tôi thực lực mạnh mẽ hơn hẳn các vị Võ Thần bình thường, nhóc con, thiên phú và sự thấu hiểu của cậu còn mạnh hơn tôi, tôi nghĩ nếu cậu nhập tục bế quan, chắc chắn có thể đạt được thành tựu cao hơn, mạnh hơn cả tôi…”
Trấn Ngục Võ Thần cười nhẹ nói.
“Vậy thưa thầy, nhập tục cụ thể, nên bắt đầu từ bước nào?”
Lâm Chính hỏi ngay tức khắc.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần không nói chuyện nữa.
Mắt ông ta nhìn vào trận pháp máu thịt kia, cười nhẹ nói: “Tôi phải đi rồi!”
“Thầy…”
Lâm Chính lấy lại tinh thần, lập tức thấp giọng quát: “Cho tôi thêm một ngày, thầy đừng hiến tế bản thân!”
“Không được rồi nhóc con, với tôi mà nói, cái chết là điều tất nhiên, tôi không theo đuổi sự bất tử! Nếu đã vào tình cảnh này, việc gì phải kéo dài hơi tàn…”
“Thầy?”
“Nhóc con, thứ nên dạy tôi cũng đã dạy cho cậu! Phần còn lại phải xem vào tạo hóa của cậu!”
Trấn Ngục Võ Thần nhắm mắt lại, sau đó cơ thể bùng lên một luồng ánh sáng màu xám lấp lánh.
Lâm Chính thấy thế, lập tức quỳ gối xuống.
“Nhóc con, nếu có kiếp sau, chúng tôi sẽ gặp lại, bây giờ, tôi phải đi gặp bọn họ rồi!”
“Ha ha ha ha…”.
Trấn Ngục Võ Thần cười to, sau đó thân thể từ từ phân giải, xương cốt máu thịt nở rộ như pháo hoa, dán sát vào trận pháp máu thịt trên vách tường.
Sau khi máu thịt chìm vào trận pháp, độ dày của trận pháp lại tăng thêm.
Bây giờ, Lâm Chính có ít nhất năm ngày để tu luyện trong trận pháp máu thịt này.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào máu thịt nở rộ kia, trong mắt là sự phức tạp lay động.
“Cả đời người này, rốt cuộc đang theo đuổi điều gì?”
Anh lầm bầm một tiếng, từ từ đứng dậy, để mặc cho thân thể hấp thu năng lượng kia.
Anh không xếp bằng để tu luyện, như đang tự hỏi gì đó.
Lúc này, hình như Lâm Chính phát hiện ra thứ gì, đi đến chỗ chết của Trấn Ngục Võ Thần, nhặt miếng thẻ bài bạc rơi trên mặt đất.
Thẻ bài màu bạc được bọc trong phù điêu hình rồng, ở giữa khắc hai hàng chữ tràn đầy sát khí.
“Trấn áp sáu giới, nhốt vào Bát Hoang!”
Lâm Chính cầm thẻ bài bạc nhìn một lát, sau đó treo vào hông, xoay người đi tới cái khe kia, sau đó núp xuống, cho tay vào khe, sau đó đột nhiên dùng lực.
Ầm ầm!
Cái khe lại mở rộng.
Lúc này một bàn chân cũng không ngăn nổi.
Năng lượng điên cuồng tràn vào trong vòng tròn trận pháp, chỉ lát sau đã lấp đầy toàn bộ phần trong.
Lâm Chính đột nhiên điều động toàn bộ sức mạnh, bắt đầu hấp thu những năng lượng này.
Cùng lúc đó, những tiếng nổ mạnh và cảm giác chấn động ở phía trên truyền đến.
Hình như cuộc chém giết ở phía trên đã vào giai đoạn gay cấn rồi.
Lâm Chính chằng thèm để ý, vô cùng tập trung hấp thu những năng lượng này.
Khi Lâm Chính điên cuồng hấp thu, biển năng lượng cũng dần dần thu nhỏ lại.
Trong khoảnh khắc này, móng vuốt rồng trong biển năng lượng kia cũng hơi chếch đi một chút.
Chỉ tiếc Lâm Chính đang nhắm mắt hấp thu vẫn chưa chú ý tới…
Hộc!
Hộc!
Hộc!
Một đám người đang hốt hoảng tháo chạy về phía một sơn cốc.
Vào trong sơn cốc bọn họ mới dừng lại.
"Chắc là nơi này an toàn rồi!".
Lang Gia cầm kiếm đứng ở cửa cốc, dõi mắt nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói: "Bọn chúng chưa đuổi tới, chúng ta có thể tạm nghỉ ở đây".
Đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Mị Mộng nghe thấy thế đều thở phào.
"Lũ chó này như cao dán da chó vậy, đuổi mãi không thôi! Mẹ kiếp, nếu đại nhân vẫn còn thì chúng chết ngắc rồi!".
Tửu Ngọc đặt mông ngồi xuống đất, chửi ầm lên.
"Bây giờ Mộ Dung Tùng được hời nhất, ông ta chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, chỉ sợ chúng ta đã lên đầu bảng của tòa nhà treo thưởng. Nếu chúng mang được đầu của chúng ta về thì chắc chắn sẽ nhận được vô số lợi ích. Nếu là ông thì có đuổi theo không?".
Thương Lan Phúc khàn giọng nói.
"Xem ra chúng ta không thể ở long mạch dưới lòng đất nữa rồi, phải nghĩ cách rời khỏi đây!".
Mị Mộng trầm giọng nói.
"Rời đi? Rời đi kiểu gì? Chúng ta đã xem ba lối ra vào, chỗ nào cũng có người của tòa nhà treo thưởng canh chừng, rõ ràng là phong tỏa trước lối ra vào để đề phòng chúng ta chạy trốn. Chúng ta muốn rời khỏi long mạch dưới lòng đất để đến thế tục thì còn khó hơn lên trời".
Huyền Thông lắc đầu thở dài.
"Vậy phải làm sao bây giờ?".
Ngự Bích Hồng tỏ vẻ ủ rũ.
Cầm Kiếm Nữ không nói một lời, ngồi bệt dưới đất, vành mắt đỏ hoe, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Mị Mộng thấy thế liền đi tới, vỗ vai Cầm Kiếm Nữ.
"Em gái, đừng buồn nữa, Lâm đại nhân ở hiền gặp lành, chắc chắn sẽ không sao đâu..."
"Mong là thế".
Cầm Kiếm Nữ cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.
Nhưng ánh mắt đầy buồn bã đã bán đứng cô ta.
Đúng lúc này, Lang Gia bỗng biến sắc, dường như nghe thấy động tĩnh gì đó, ngoảnh phắt lại quát lớn.
"Ai?".
Tất cả mọi người đều kinh hãi, nhảy dựng lên rút kiếm ra, nhìn chằm chằm vào sâu trong sơn cốc.
Có người!
Bọn họ đều đổ dồn mắt vào phía trong.
Chỉ nghe thấy sâu trong sơn cốc vang lên tiếng động.
"Xin hỏi là Lang Gia đại nhân và cô Mị Mộng sao?".
Mọi người nghe xong đều sửng sốt.
"Giọng nói này... Hình như là quản lý Đào!".
Ngự Bích Hồng kêu lên: "Có phải quản lý Đào không?".
Một lát sau, mấy bóng người chạy từ sâu trong sơn cốc ra.
Người dẫn đầu chính là Đào Thành!
"Trời ơi, đúng là quản lý Đào!".
Tửu Ngọc kêu lên thất thanh.
Mọi người mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó, Lang Gia đã cầm chiến đao đứng trước mặt mọi người, lạnh lùng nhìn Đào Thành.
"Ông cũng phụng lệnh đến bắt chúng tôi sao?".
Lang Gia lạnh lùng chất vấn.
Nụ cười của mọi người cứng đờ, lại trở nên cảnh giác.
Đào Thành thì luôn miệng kêu oan.
"Lang Gia đại nhân hiểu lầm rồi! Sao tôi lại bắt các cậu chứ? Tôi còn trở thành tội phạm bị truy nã rồi đây này!".
Đào Thành thở dài thườn thượt.
"Cái gì?".
Mọi người đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Đào Thành liền kể lại một lượt sự việc.
"Hóa ra là vậy!".
Đám Ngự Bích Hồng cũng chợt hiểu ra.
"Quản lý Đào là người tốt, tôi tin ông ấy, dù sao lúc trước khi Mộ Dung Tùng đánh lén, xúi giục người của tòa nhà treo thưởng đối phó Lâm đại nhân, ông ấy vẫn không chịu làm theo. Ông ấy đã lựa chọn đối đầu với Mộ Dung Tùng thì chắc chắn sẽ bị Mộ Dung Tùng ghi hận, bị truy nã cũng là chuyện hiển nhiên".
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
Lang Gia gật đầu rồi cất chiến đao đi.
"Quản lý Đào, sao ông lại ở đây?".
Mị Mộng tò mò hỏi.
"Aizz, tôi cũng trốn chui trốn lủi, rồi mới chạy đến đây".
Đào Thành lắc đầu, thở dài nói: "Hiện giờ nơi này thuộc phạm vi thế lực của Tiếu Thiên Võ Thần, chỉ có ở đây mới an toàn hơn chút".
"Xem ra Tiếu Thiên Võ Thần và Mộ Dung Tùng vẫn đánh nhau rồi".
"Đó là chuyện chắc chắn, một núi không thể có hai hổ, chỉ có thể có một người thống trị long mạch dưới lòng đất!".
"Nhưng... chúng ta cứ trốn ở đây cũng không phải kế lâu dài, nếu bị người của Tiếu Thiên Võ Thần phát hiện, chỉ sợ chúng ta cũng lành ít dữ nhiều! Mau rời khỏi đây thôi!".
Mọi người nhao nhao bàn bạc.
Đương nhiên rời khỏi long mạch dưới lòng đất là an toàn nhất, nhưng hiện giờ lối ra vào đã bị người của tòa nhà treo thưởng canh chừng, bọn họ không thể thuận lợi đi qua được.
"Các vị, thực ra tôi ẩn náu ở đây là để tìm lối ra bí mật trong truyền thuyết rồi rời khỏi long mạch dưới lòng đất. Nếu chúng ta đã gặp nhau thì hãy cùng tôi tìm lối ra bí mật đó đi".
Đúng lúc này, Đào Thành bỗng cười nói.
"Lối ra bí mật?".
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn Đào Thành.
"Đúng vậy".
Đào Thành gật đầu: "Nghe nói mỗi tháng lối ra bí mật kia mới mở một lần, tôi tính toán thời gian, chính ngọ ngày mai sẽ là lúc lối ra vào mở, các cậu đi cùng tôi luôn đi".
Mọi người nghe xong đều vô cùng mừng rỡ.
"Được! Được! Quản lý Đào, chúng tôi đi cùng ông!".
"Xem ra trời chưa tuyệt đường sống của chúng ta!".
"Tốt quá!".
...
Long Tâm Thành.
Chục nghìn cường giả đang đối đầu với Diệp Viêm.
"Diệp Viêm, anh là cái thá gì chứ? Chủ tịch của chúng tôi là người anh có thể hỏi à?".
Thư ký Diêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Viêm.
"Tôi không có hứng thú với Mộ Dung Tùng, lần này tôi đến Long Tâm Thành để lấy mấy bộ thân xác Võ Thần. Nếu các cô ngoan ngoãn tránh đường, chắc tôi sẽ tha cho một mạng, còn nếu cản đường thì đừng trách tôi không nể mặt!".
Đào Thành bình thản nói, sau đó giơ hai cánh tay lên.
Chỉ thấy hai cánh tay hắn dần mọc ra những chiếc vảy đen sì, năm ngón tay dần to lên dài ra, nhìn giống như vuốt sắc ác ma, khiến người ta nhìn mà da đầu tê dại.
Ai nấy kinh hãi tột độ.
"Đây... đây là thuật pháp gì vậy?".
"Tên này... lại cấy gì vào người sao?".
"Chắc đây không phải là tay người đâu nhỉ?".
Mọi người run rẩy kêu lên.
Thư ký Diêm dường như nín thở, mơ hồ cảm giác hai bàn tay của Diệp Viêm giống thứ gì đó.
"Đó hình như là... vuốt rồng?".
Chương 5097: Đánh nhau rồi
Nhìn thấy trạng thái của Diệp Viêm như vậy, da đầu của tất cả mọi người đều tê dại.
Tên trước mắt này rốt cuộc là người hay quái vật?
Không một ai biết.
Nhưng giờ phút này, khí thế của Diệp Viêm đã nghiền ép tất cả mọi người ở đây.
Hắn đi đến trước mặt những người này một bước.
Phóng thích áp lực vô hình ra.
Mọi người nuốt nước miếng, bước chân theo bản năng lui ra sau.
Cho dù thư ký Diêm cũng cảm nhận được cảm giác áp bách xưa nay chưa từng có.
Nhưng cô ta biết, không thể lui về phía sau được nữa.
Nếu tiếp tục lùi thì sẽ đến tòa nhà treo thưởng mất.
Mộ Dung Tùng đang bế quan, nếu cô ta không ổn định được tình hình thì mọi thứ đều trở nên vô ích.
“Giết, giết cho tôi!”
Thư ký Diêm đột nhiên chỉ vào Diệp Viêm hét lớn.
Những người xung quanh vừa bị cảm giác quỷ dị của Diệp Viêm áp bức cũng tỉnh táo lại.
“Các vị đừng sợ, chúng ta có nhiều người như vậy, không đánh lại một mình hắn ta được sao? Cùng xông lên đi!”
“Nói không sai, giết chết là xong! Hắn không phải là đối thủ của chúng ta đâu!”
“Giết!”
Khi một đám người hô to, những người còn lại cũng vội vàng xông về phía Diệp Viêm.
Trong khoảnh khắc đó, hàng trăm cao thủ tấn công Diệp Viêm.
Nhưng ngay ở giây phút này, hai mắt Diệp Viêm cũng biến thành màu vàng kim, giống như mắt rồng, quét qua mọi người.
Sau đó hắn nhấc hai cái móng dữ tợn lên, đánh về phía đám người.
Roạt roạt!
Roạt roạt!
Roạt roạt…
Móng vuốt của rồng mạnh mẽ và nhanh chóng, sức mạnh cũng khủng bố vô cùng,
Bất kì ai bị móng rồng đánh trúng, máu thịt đều bay tứ tung, tan xương nát thịt.
Cho dù có người dùng vũ khí ngăn cản móng vuốt, cũng bị sức mạnh khủng bố trên móng rồng truyền tới làm cho nội tạng rách nát, binh khí đứt gãy, chết đi.
Không ai đỡ được một chiêu của Diệp Viêm!
“Cái gì?”
Thư ký Diêm nghẹn họng nhìn trân trân, cho rằng bản thân mình đã nhìn lầm rồi.
“Chuyện này không thể nào… Không thể nào…”
Những người còn lại cũng vô cùng kinh hãi.
“Tinh nhuệ trong Long Tâm Thành của các người đều bị điều động đi cả rồi, còn Mộ Dung Tùng, chần chừ mãi không hiện thân, chắc chắn là đang hấp thu lợi ích trên cơ thể của mấy Võ Thần đó, chìm trong trạng thái bế quan, các người không ngăn cản tôi được! Hoặc là cút ngay, hoặc là chết!”
Diệp Viêm khàn khàn nói.
Nghe được những lời này, thư ký Diêm lập tức hiểu ra mọi thứ.
E răng Diệp viêm đã chờ ở Long Tâm Thành từ lâu, chờ cho hai mươi nghìn cao thủ tinh nhuệ kia rời khỏi Long Tâm Thành, mới tấn công Long Tâm Thành.
Kẻ này đúng là một con rắn độc.
“Mọi người đừng sợ, cho dù hắn mạnh thì cũng chỉ có một mình, làm tiêu hao sức mạnh phi thăng của hắn, chờ sức mạnh phi thăng của hắn hao hết, hắn chắc chắn sẽ phải chết! Nghe đây, ai có thể giết chết hắn, sẽ ban thưởng truyền thừa của Võ Thần!”
Thư ký Diêm hô lớn.
Vừa dứt lời, mắt của mọi người lập tức nóng bỏng.
“Thư ký Diêm, cô nói thật chứ? Giết người này, sẽ được truyền thừa của Võ Thần ư?”
Chưởng môn của một môn phái lập tức thấp giọng hỏi.
“Sao tôi phải lừa các người? Trong tay chủ tịch có thân thể của mấy vị Võ Thần, truyền thừa cũng ở trong tay ông ấy, nếu có thể giết người này, chính là lập một công lớn cho tòa nhà treo thưởng của chúng tôi, tôi thay mặt các người xin một bản truyền thừa, có gì khó đâu?”
Thư ký Diêm lập tức hô.
Vừa dứt lời, mọi người đều do dự.
Bọn họ vẫn không tin lời nói của thư ký Diêm được.
Nhưng vẫn có những người không chịu được sự dụ hoặc của lợi ích, đám người rít gào một tiếng rồi lao ra, giết Diệp Viêm.
Người thứ nhất chạy ra, lập tức có người thứ hai, người thứ ba.
Dần dần, người muốn giết Diệp Viêm càng ngày càng nhiều.
Diệp Viêm lập tức bị đám đông bao phủ.
Trên Long Tâm Thành chém giết điên cuồng, còn ở dưới Long Tâm Thành, một người tràn đầy thần quang đang thoải mái hấp thu lợi ích, cắn nuốt truyền thừa trong biển năng lượng.
Thần quang vô tận đã bao phủ người đó.
Chương 5098: Lối ra vào thần bí
Trong hẻm núi ẩm ướt âm u.
Đào Thành dẫn theo Lang Gia, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc, Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc và Mị Mộng cùng người của thế gia Huyết Đao cẩn thận mò mẫm đi về phía trước.
Nơi này không thấy ánh mặt trời, lối đi lại chật hẹp, giống như một đường trời nhỏ bé giữa núi non nào đó.
Đoàn người đã đi ở đây chừng nửa ngày rồi, nhưng vẫn không thấy lối ra.
“Đào Thành đại nhân, còn bao lâu nữa mới có thể rời khỏi cái nơi đáng chết quái quỷ này? Cả người tôi đều ướt đẫm rồi!”
Tửu Ngọc dán sát vào vách tường đi về phía trước, không nhịn được mở miệng oán hận.
“Sắp rồi, sắp rồi!”
Đào Thành vẫn lặp lại câu nói cũ kia.
Mọi người chỉ đành căng da đầu tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đi thêm bao lâu nữa.
“Ra rồi!”
Đào Thành đột nhiên hô lên thành tiếng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đi tới trước nhìn thử.
Trông thấy cuối đường có ánh sáng.
Mọi người vội vàng tăng nhanh tốc độ.
Nhưng lúc sắp rời khỏi đó, Đào Thành đột nhiên dừng lại.
“Quản lí Đào, ông làm cái gì vậy? Đi nhanh lên!”
Thương Lan Phúc vội la lên.
“Không đi được!”
Đào Thành nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Lối ra trước mắt tràn ngập chướng khí rồi, mọi người, phải dùng sức mạnh phi thăng mới qua được!”
“Chướng khí?”
Mọi người đều biến sắc.
“Tại sao nơi này lại có chướng khí chứ?”
Khuôn mặt đẹp của Mị Mộng khó coi, thấp giọng nói: “Quản lí Đào, biết mức độ mạnh thế nào không?”
“Chắc là phải cấp năm đổ lên!”
Đào Thành thấp giọng nói: “Thật ra nơi này có chướng khí cũng không phải chuyện gì bất ngờ, dù sao cánh cửa ra kia cũng vô cùng đặc biệt, tôi nghĩ chắc chướng khí này là do con người phát tán ra, mục đích là để ngăn cản những người khác phát hiện ra cánh cửa ra vào này”.
“Cái nơi kì quái này, ai tới chứ?”
Tửu Ngọc không nhịn được oán giận nói.
“Vậy thì chưa chắc, có mấy người thích thám hiểm, có khi lại phát hiện ra chỗ này cũng nên”.
Cầm Kiếm Nữ nói.
“Cô Cầm Kiếm nói không sai, trên thực tế cũng có một số tu sĩ tự do vô tình phát hiện tin tức này, tôi cũng nhận được tin tức từ mấy tu sĩ tự do đó, nhưng tu sĩ tự do kia cũng không đề cập tới chuyện nơi này có chướng khí, chỉ sợ là lúc tu sĩ tự do kia tới nơi này, vẫn chưa có chướng khí xuất hiện!”
Đào Thành nói.
“Nếu nói như thế, khó tránh khỏi chuyện chướng khí này là do con người tạo ra”.
Lang Gia trầm giọng nói: “Có lẽ đằng sau chướng khí… Sẽ có người đấy!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.
“Có… Có người? Vậy thì sẽ là ai?”
“Không biết…”
“Nhỡ là cao thủ lánh đời gì đó, vậy chẳng phải chúng ta sẽ xong đời sao?”
“Hay là chúng ta quay về đi?”
Mọi người thầm nói.
Lang Gia lại trầm nói: “Đã đi tới đây rồi, làm gì còn có chuyện quay về? Huống chi chúng ta còn có thể quay về được sao? Nếu truy binh của tòa nhà treo thưởng đuổi tới, chúng ta cũng sẽ xong đời!”
“Anh Lang Gia, vậy anh nói nên làm gì bây giờ?”
Cầm Kiếm Nữ vội hỏi.
Lang Gia suy nghĩ, thấp giọng nói: “Cho dù bên kia chướng khí là cái gì, chúng ta đều phải đi qua nhìn xem, mọi người dùng sức mạnh phi thăng bao bọc cho bản thân, che chắn khí tức, chúng ta cẩn thận đi qua đó, trước mắt để xem tình hình đã, nhớ không được để lộ cơ thể, nếu có nguy hiểm, chúng ta sẽ lui về ngay!”
“Được!”
Mọi người hạ quyết tâm, vội vàng điều động sức mạnh phi thăng, tay cầm vũ khí, đi ra khỏi con đường, tiến vào trong chướng khí, sờ soạng đi về trước từng chút một.
Chướng khí nồng đậm, che đậy cơ thể.
Mọi người nín thở tập trung, cẩn thận đi về nơi không biết là gì.
Nhưng chưa đi được bao lâu, đằng trước đột nhiên truyền đến từng câu trò chuyện.
“Có người!”
Lang Gia biến sắc, lập tức thấp giọng hô.
Mọi người sợ hãi vô cùng, tất cả đều dừng lại, ngừng hô hấp…
Chương 5099: Hăng say
Dưới lòng đất.
Trong biển năng lượng, trận pháp máu thịt kia vẫn đang xoay tròn không ngừng, giữa vết nứt của trận pháp, một lượng năng lượng lớn vẫn đang phun trào liên tục.
Giờ phút này Trấn Ngục Võ Thần chỉ còn lại thân thể và đầu, tứ chi đã đứt gãy, dùng để duy trì trận pháp.
Ông ta dùng chút sức mạnh phi thăng cuối cùng để đánh gãy cánh tay, khiến cho trận pháp duy trì thêm hai ngày nữa.
Nhưng đây cũng là sức mạnh cuối cùng của ông ta.
Trấn Ngục Võ Thần suy yếu nằm trong trận pháp, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn Lâm Chính ngồi xếp bằng, trong mắt toàn là ngưỡng mộ và hồi ức.
Ông ta đã từng, cũng là thiên tài xuất sắc có một không hai, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh sẽ có kết cục thế này.
Sao không khiến người ta thương cảm u sầu được.
Nhưng nghĩ tới báo thù, nghĩ tới những kẻ can đảm dám đánh lén mình, trong mắt Trấn Ngục Võ Thần lại nhiều thêm một tia sáng.
Vèo!
Lúc này, khí ý đã tan biến.
Lâm Chính đã rời khỏi trạng thái nhập định.
Mắt anh nhìn vào khe hở vẫn đang phun trào năng lượng không ngừng, nâng chân lên đạp vào khe hở, dùng sức lấp kín khe hở lại.
Nhìn thấy cảnh này, Trấn Ngục Võ Thần đã hiểu, chút sức mạnh kia, không làm tổn thương Lâm Chính được.
Bởi vì trong cơ thể anh toàn là loại sức mạnh khủng bố này.
Trong một thời gian ngắn mà người này có thể hấp thu sức mạnh khổng lồ như vậy… Dữ dội đáng sợ quá nhỉ?
“Tôi có thể bảo vệ ông!”
Lâm Chính nhìn vào mắt Trấn Ngục Võ Thần, đột nhiên mở miệng nói một câu như vậy.
Trấn Ngục Võ Thần chấn động, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Chính, mãi lâu sau, môi dưới mới ngập ngừng nói: “Tại sao cậu lại nói như vậy?”
“Trong giá trị quan của tôi, chỉ cần là người dạy tôi, tôi đều bằng lòng gọi người đó là thầy, huống chi ông còn tặng truyền thừa cả đời mình cho tôi”.
“Nhưng tôi là kẻ địch của cậu”.
“Ám Thiên Võ Thần cũng từng muốn đấu tới cùng với tôi, nhưng trước khi chết, ông ấy cũng tặng truyền thừa suốt đời cho tôi, tôi đã bảo tồn đầu ông ấy, hứa hẹn vào một ngày nào, sẽ giúp ông ấy sống lại”.
“Thật không?”
Trấn Ngục Võ Thần nhếch miệng cười: “Không thể ngờ rằng long mạch dưới lòng đất này còn có người có tình có nghĩa như cậu, hôm nay đã được mở mang tầm mắt rồi, ha ha ha ha ha…”
“Tôi không phải người của long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu không phải?”
Cả người Trấn Ngục Võ Thần đều ngây ngẩn: “Cậu là người ở đâu? Vực Diệt Vong?”
“Cũng không phải, tôi đến từ thế giới thế tục!”
“Cái gì?”
Trấn Ngục Võ Thần suýt cắn vào lưỡi, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Thế giới thế tục? Chỗ đó…. Có thể sinh ra thiên tài như cậu à?”
Trong mắt Trấn Ngục Võ Thần, thiên phú của người trong vực Diệt Vong đã thấp không thể tưởng tượng nổi. Người của thế giới thế tục càng không phải bàn.
Thiên tài như Lâm Chính, lại đến từ thế giới thế tục… quá chấn động…
“Xem ra tôi là ếch ngồi đáy giếng rồi, có lẽ tôi đã có hiểu lầm về thế giới thế tục…”
“Lâm Chính tôi có thù báo thù, có ân báo ân, Trấn Ngục, tôi vốn dĩ cũng không có thù hận sâu đậm gì với ông, bây giờ ông tặng truyền thừa suốt đời cho tôi, chỉ cần ông bằng lòng, tôi sẽ nghĩ cách đưa ông đi!”
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Không cần!”
Trấn Ngục Võ Thần hít một hơi thật sâu, thấp giọng cười: “Dù cậu đã hấp thụ rất nhiều năng lượng, đủ thực lực để cố gắng rời khỏi đây, nhưng nếu mang tôi theo, chắc chắn sẽ vô cùng bất tiện, tỷ lệ rời khỏi đây không lớn, sao tôi có thể để cậu bí quá hóa liều chứ?”
“Trấn Ngục…”
“Cậu dốc lòng tu luyện thêm năm ngày đi! Tôi nghe được động tĩnh phía trên, trên đó đang đánh nhau rất hăng say, đợi cậu thành công, sao không khiến người ta kinh ngạc được?”
Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nói.
Chương 5100: Nhập tục
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào Trấn Ngục Võ Thần, không nói câu nào.
Thực tế, Trấn Ngục Võ Thần cũng nhìn rõ.
Đúng là Lâm Chính đã hấp thu rất nhiều năng lượng, cũng có năng lực miễn dịch nhất định với năng lượng ngoài trận pháp.
Nhưng năng lực miễn dịch đó không mạnh.
Muốn rời khỏi trận pháp máu thịt hoàn toàn, xuyên qua biển năng lượng để rời khỏi đây, vẫn có nguy hiểm cho Lâm Chính.
Về phần đưa Trấn Ngục Võ Thần rời đi, đây hoàn toàn là một ván cược khổng lồ.
“Được rồi nhóc con, cậu đừng tưởng tượng mấy thứ lung tung tào lao nữa, nên ích kỉ một chút, tình yêu của cậu rất lớn, nhưng trong thế giới đầy sự lừa gạt này, loại người như cậu nếu không có thực lực chống đỡ, xương cốt đã bị nghiền thành tro lâu rồi”.
Trấn Ngục Võ Thần cắt ngang suy nghĩ của Lâm Chính, cười toét miệng nói: “Tôi sẽ chỉ dạy cho cậu một ít, sau đó sẽ chỉ nốt điều cuối cùng”.
Lâm Chính sửng sốt, lập tức nắm tay: “Nguyện nghe thầy chỉ dạy!”
“Thầy?”
Trấn Ngục Võ Thần cũng hơi sửng sốt, sau đó gật đầu liên tục, cười ra tiếng nói: “Nghe được tiếng thầy này của cậu, tôi cũng sẽ không giữ lại điều gì nữa!”
“Nhóc con, có biết tôi đã trải qua những gì không?”
“Hoàn toàn không biết gì”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Trấn Ngục tôi nổi tiếng từ sớm, là người có lai lịch dài nhất trong bảy vị Võ Thần, bởi vì tôi đã trải qua hai lần biến hóa thành Võ Thần, trước tôi, thật ra không có bảy vị Võ Thần, chỉ có năm vị, tôi là một trong số đó, nhưng trong bốn người kia thì có ba người tranh đấu rồi chết, một người còn lại thì chết trên đường tìm cách trường sinh”.
“Tìm cách trường sinh?”
“Cái thứ đồ hư ảo mờ mịt đó, không biết trong trăm ngàn năm qua đã có bao nhiêu người điên cuồng vì nó, nhưng tới nay, vẫn không có bất kì manh mối gì. Trường sinh, đâu có đơn giản như vậy? Nhưng mà, tôi tìm được một phương thức tu luyện độc đáo trong đống di sản mà tên Võ Thần đã chết kia để lại!”
“Phương thức tu luyện độc đáo? Là cái gì?”
Lâm Chính theo bản năng hỏi.
Khóe miệng Trấn Ngục Võ Thần cong lên, sau khi dừng một lúc, mới mở miệng nói: “Nhập tục!”
“Nhập tục?”
Lâm Chính đột nhiên chấn động.
“Đúng, nhập tục!”
Trấn Ngục Võ Thần cười nói: “Mọi người đều biết tôi là người khiêm tốn, năm nào cũng bế quan tu luyện, lần xuất quan này, tôi giết hai tên Võ Thần, mọi người cho rằng tôi là người vô địch trên thế giới! Nhưng trước đó, ai cũng cảm thấy thực lực của tôi và bọn người Tiếu Thiên, Huyết Đồ, Bôn Lôi, Ám Thiên không chênh lệch bao nhiêu! Thực tế, chính vì nhập tục, nên khiến thực lực của tôi tăng mạnh!”
“Rốt cuộc thì nhập tục là cái gì?”
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Ý trên mặt chữ, là phải đắm mình vào bụi bặm, dung nhập vào mọi thứ trên đời này!”
Trấn Ngục Võ Thần thấp giọng nói: “Tất cả mọi thứ, đều có nhân quả, đều có liên hệ, mỗi đóa hoa ngọn cỏ gốc cây bụi đất, đều có liên hệ nhân quả, nếu chúng ta thông qua nhập tục rồi dung hòa vào đó, tìm được tinh hoa, sử dụng cho mình, như thế, đó chính là nhập tục!”
“Mọi người cho rằng tôi bế quan mười mấy năm, thực ra tôi hoàn toàn không bế quan, tôi chỉ biến mình thành kẻ bình thường, sinh hoạt trong thế tục, du lịch, đi nghe, đi thưởng, đi cảm thụ, uống trà trong phố xá sầm uất, ngồi thiền dưới gốc cây đại thụ yên tĩnh, nghe âm thanh nước suối chảy bên bờ sông, cũng sẽ ở trên đỉnh cao nhất của thành trì, thưởng thức dáng vẻ của chúng sinh… Bế quan, không phải là nhốt mình và một căn phòng bé nhỏ khô ráo để suy nghĩ, loại suy nghĩ này, thực ra rất hạn hẹp, nông cạn, bây giờ cậu lấy trời đất làm nơi bế quan, tìm hiểu tất cả mọi thứ, như thế, tất cả những thứ cậu khám phá, nhận ra, đều khác biệt hoàn toàn, nó sẽ rộng mở rõ ràng, thứ cậu có thể lĩnh hội, cũng hơn hẳn điều tầm thường!”
Lâm Chính ngơ ngác tại chỗ, dường như linh hồn bé nhỏ trên người đều bay mất.
Rõ ràng, anh chưa bao giờ nghe thấy loại ngôn ngữ siêu phàm thoát tục này!
Coi trời đất là phòng, cảm nhận mọi thứ.
Ai dám suy nghĩ và thực hiện như thế?
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần đã làm như vậy.
“Đây chỉ là tất cả những gì tôi hiểu về nhập tục trong đống di sản của vị Võ Thần kia, nhập tục thật sự là như thế nào, mỗi người có một cách hiểu khác nhau, hơn nữa thật ra tính cách của tôi cũng không ủng hộ tôi nhập tục, cho nên tôi cũng không được coi là nhập tục thành công, dù vậy, mười mấy năm tôi bế quan nhập tục, cũng cho tôi thực lực mạnh mẽ hơn hẳn các vị Võ Thần bình thường, nhóc con, thiên phú và sự thấu hiểu của cậu còn mạnh hơn tôi, tôi nghĩ nếu cậu nhập tục bế quan, chắc chắn có thể đạt được thành tựu cao hơn, mạnh hơn cả tôi…”
Trấn Ngục Võ Thần cười nhẹ nói.
“Vậy thưa thầy, nhập tục cụ thể, nên bắt đầu từ bước nào?”
Lâm Chính hỏi ngay tức khắc.
Nhưng Trấn Ngục Võ Thần không nói chuyện nữa.
Mắt ông ta nhìn vào trận pháp máu thịt kia, cười nhẹ nói: “Tôi phải đi rồi!”
“Thầy…”
Lâm Chính lấy lại tinh thần, lập tức thấp giọng quát: “Cho tôi thêm một ngày, thầy đừng hiến tế bản thân!”
“Không được rồi nhóc con, với tôi mà nói, cái chết là điều tất nhiên, tôi không theo đuổi sự bất tử! Nếu đã vào tình cảnh này, việc gì phải kéo dài hơi tàn…”
“Thầy?”
“Nhóc con, thứ nên dạy tôi cũng đã dạy cho cậu! Phần còn lại phải xem vào tạo hóa của cậu!”
Trấn Ngục Võ Thần nhắm mắt lại, sau đó cơ thể bùng lên một luồng ánh sáng màu xám lấp lánh.
Lâm Chính thấy thế, lập tức quỳ gối xuống.
“Nhóc con, nếu có kiếp sau, chúng tôi sẽ gặp lại, bây giờ, tôi phải đi gặp bọn họ rồi!”
“Ha ha ha ha…”.
Trấn Ngục Võ Thần cười to, sau đó thân thể từ từ phân giải, xương cốt máu thịt nở rộ như pháo hoa, dán sát vào trận pháp máu thịt trên vách tường.
Sau khi máu thịt chìm vào trận pháp, độ dày của trận pháp lại tăng thêm.
Bây giờ, Lâm Chính có ít nhất năm ngày để tu luyện trong trận pháp máu thịt này.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm vào máu thịt nở rộ kia, trong mắt là sự phức tạp lay động.
“Cả đời người này, rốt cuộc đang theo đuổi điều gì?”
Anh lầm bầm một tiếng, từ từ đứng dậy, để mặc cho thân thể hấp thu năng lượng kia.
Anh không xếp bằng để tu luyện, như đang tự hỏi gì đó.
Lúc này, hình như Lâm Chính phát hiện ra thứ gì, đi đến chỗ chết của Trấn Ngục Võ Thần, nhặt miếng thẻ bài bạc rơi trên mặt đất.
Thẻ bài màu bạc được bọc trong phù điêu hình rồng, ở giữa khắc hai hàng chữ tràn đầy sát khí.
“Trấn áp sáu giới, nhốt vào Bát Hoang!”
Lâm Chính cầm thẻ bài bạc nhìn một lát, sau đó treo vào hông, xoay người đi tới cái khe kia, sau đó núp xuống, cho tay vào khe, sau đó đột nhiên dùng lực.
Ầm ầm!
Cái khe lại mở rộng.
Lúc này một bàn chân cũng không ngăn nổi.
Năng lượng điên cuồng tràn vào trong vòng tròn trận pháp, chỉ lát sau đã lấp đầy toàn bộ phần trong.
Lâm Chính đột nhiên điều động toàn bộ sức mạnh, bắt đầu hấp thu những năng lượng này.
Cùng lúc đó, những tiếng nổ mạnh và cảm giác chấn động ở phía trên truyền đến.
Hình như cuộc chém giết ở phía trên đã vào giai đoạn gay cấn rồi.
Lâm Chính chằng thèm để ý, vô cùng tập trung hấp thu những năng lượng này.
Khi Lâm Chính điên cuồng hấp thu, biển năng lượng cũng dần dần thu nhỏ lại.
Trong khoảnh khắc này, móng vuốt rồng trong biển năng lượng kia cũng hơi chếch đi một chút.
Chỉ tiếc Lâm Chính đang nhắm mắt hấp thu vẫn chưa chú ý tới…