Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 516-520
Chương 516: Thanh thế ngút trời
Gia tộc ở Yên Kinh rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều là gia tộc trăm năm, truyền thừa phát triển nhiều năm, thâm căn cố đế, quan hệ đan xen phức tạp. Trong đó có vài gia tộc từng nắm bắt được cơ hội một bước lên mây.
Đương nhiên, những gia tộc như vậy ở Yên Kinh cũng chỉ có thể xếp ở tầng lớp hạng trung.
Nếu muốn nói đến gia tộc lớn thì phải kể đến những gia tộc xa xưa kéo dài từ thời cổ đại đến nay.
Lâm Thị là một trong số đó.
Thật ra kết cấu của nhà họ Lâm đã không còn giới hạn ở Yên Kinh.
Ở các tỉnh trong nước đều có gia tộc con của Lâm Thị.
Bọn họ đều dựa vào gia tộc chính phát triển, đợi sau khi hùng mạnh thì đem lợi ích về cho gia tộc chính.
Hiện nay, sau khi loại thuốc tên Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn được nhà họ Lâm đăng ký kinh doanh, người nhà họ Lâm ở các tỉnh sẽ bắt đầu sử dụng quan hệ, tuyên truyền tạo thế mạnh mẽ.
Chỉ mới một ngày, cả nước đều xôn xao.
Dù sao đây cũng là thần dược trị tận gốc bệnh tim.
Được các chuyên gia giáo sư nổi tiếng trong nước cùng nhau đề cử.
Nhà họ Lâm cũng ác liệt, ngày đầu tiên đưa thuốc ra thị trường đã tổ chức hoạt động thử thuốc ở các nơi, miễn phí tặng thuốc, không có tác dụng không lấy tiền.
Nhiều quần chúng xem náo nhiệt ôm tâm thái cho không lấy thì uổng, thế là đem về thử.
Phải biết rằng, tiền vốn để điều chế ra loại thuốc này không nhỏ, trong thành phần của nó có nhiều dược liệu quý hiếm.
Nhưng nhà họ Lâm biết phải thả con săn sắt bắt con cá rô, bây giờ chắc chắn không thể keo kiệt.
Huống hồ, nhà họ Lâm hiểu rõ thuốc mới của Dương Hoa cũng sắp được đưa ra, bọn họ phải nhanh chóng giành được thị trường trước khi thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa được tung ra, chiếm vị trí số một, không cho Tập đoàn Dương Hoa không gian.
Lần này mục đích của nhà họ Lâm không phải vì lợi nhuận, mà là vì chèn ép không gian sinh tồn của Tập đoàn Dương Hoa, khiến Tập đoàn Dương Hoa phải thỏa hiệp.
Chiêu này cực kỳ độc ác.
Thật ra rất nhiều gia tộc công ty nhắm vào của Tập đoàn Dương Hoa, nhưng thực lực bản thân Tập đoàn Dương Hoa cũng không kém, muốn nuốt được Dương Hoa, không có đẳng cấp như nhà họ Lâm thì không dễ ăn.
Thuốc mới tung ra, trên truyền hình, trên mạng toàn là quảng cáo, thậm chí trên phố, ngõ hẻm cũng dán đầy tờ rơi.
Thanh thế này có thể dùng hai chữ “ngút trời” để hình dung.
Lâm Chính đứng ở tầng cao nhất của công ty, cầm điện thoại lướt xem báo, không khỏi thở dài.
“Không hổ danh là nhà họ Lâm, chỉ một ngày đã khiến mọi người đều biết đến thuốc này, giống như thần dược! Cách quảng cáo này chúng ta không theo kịp”.
“Không những vậy, nhà họ Lâm còn đăng ký độc quyền, hơn nữa đã mời các luật sư nổi tiếng ở Yên Kinh. Nếu thuốc mới của chúng ta tung ra, bọn họ nhất định sẽ đưa đơn kiện, mời chúng ta ra tòa ngay. E rằng Khang Gia Hào, Kỷ Văn cũng không phải đối thủ”.
Mã Hải ở phía sau cung kính nói.
“Chỉ tiếc chúng ta sẽ không lên thuốc mới, sự chuẩn bị của bọn họ đều uổng phí”, Lâm Chính cho điện thoại vào túi, thản nhiên nói: “Bên Huyền Y Phái chuẩn bị thế nào rồi?”.
“Đã tập hợp năm mươi chiếc xe cấp cứu sẵn sàng đợi lệnh, những chiếc trực thăng lúc trước cũng đã được điều tới, đồng thời đã dọn ra một số lượng lớn phòng để cấp cứu. Có thể bảo đảm người bệnh vào trong sẽ được tiến hành chữa trị ngay lập tức, các phương diện đều đã chuẩn bị sẵn sàng”, Mã Hải nói.
“Vẫn chưa đủ”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Chưa đủ?”, Mã Hải sửng sốt.
“Lập tức triệu tập Từ Nam Đống, Từ Thiên, sử dụng sức mạnh ở Nam Thành, bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc, liên hệ chuyên xe chuyên cơ, sẵn sàng đợi lệnh!”.
“Bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc? Chủ tịch Lâm, bố trí ở các thành phố trên toàn quốc sao?”.
“Không chỉ là thành phố, huyện, trấn, xã, tất cả đều bố trí trạm y tế cho tôi!”.
“Chủ tịch Lâm, nếu vậy e rằng Tập đoàn Dương Hoa chúng ta sẽ tiêu tốn chi phí rất lớn! Chuyện… Chuyện này có ổn không?”, Mã Hải sốt ruột.
“Cứ trích! Tiền không đủ, công ty trích tiền, nếu vẫn không đủ thì đi vay ngân hàng! Mau chóng giao cho người của Phòng Tài vụ gọi cho giám đốc các ngân hàng lớn”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Nhưng... Chủ tịch Lâm, dù tiền có đủ thì trong thời gian ngắn, chúng ta cũng không tìm được nhiều người như vậy...”, giọng Mã Hải cũng run rẩy.
Cách nghĩ của Lâm Chính quả thật quá bạo, quá điên cuồng.
Anh muốn làm gì?
Bảo đảm y tế trên cả nước đều không xảy ra sai sót gì sao?
Sao có thể?
Sức tuyên truyền của nhà họ Lâm quá lớn, anh không thể nào làm đến mức không sót một ai.
Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: “Tôi đi đến viện điều dưỡng một chuyến, lát nữa tôi sẽ phái người liên hệ với ông”.
Nói xong, Lâm Chính rời khỏi văn phòng.
“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải vội vàng gọi hai tiếng, nhưng Lâm Chính đã rời đi.
Mã Hải khẽ thở dài, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
Tiền không phải vấn đề lớn, với tương lai và danh dự của Tập đoàn Dương Hoa, vay các ngân hàng lớn một khoản chắc chắn có thể vay được. Nhưng người thì lại là một vấn đề lớn, nếu muốn bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc thì phải đưa bao nhiêu nhân lực vào đó?
Theo cách nghĩ của Mã Hải, tốt nhất là tuyển người ở địa phương.
Nhưng thời gian gấp rút, sao có thể tuyển được nhiều người như vậy?
“Chủ tịch Lâm sốt sắng như vậy rốt cuộc là đang chuẩn bị làm gì?”.
Đến nay Mã Hải vẫn không hiểu rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.
Lúc này, Lâm Chính ngồi trên xe công ty sắp xếp, đi thẳng đến viện điều dưỡng ở ngoại ô, thuận lợi gặp được Trịnh Nam Thiên.
Lúc này, Trịnh Nam Thiên vẫn ngồi trên xe lăn, trên người đắp chiếc thảm, bộ dạng như người sắp chết. Nhưng Lâm Chính nắm bắt được sự sâu sắc và tinh thần trong mắt ông ta.
Đó chỉ là một lớp ngụy trang.
“Ha ha ha ha, nhóc, sao cậu lại rảnh rỗi đến đây? Lâu không thấy cậu đến, cậu mà còn không đến, tôi định đi tìm cậu uống rượu đấy!”.
Nhìn thấy Lâm Chính đến, tâm trạng của Trịnh Nam Thiên rất tốt, vỗ đùi đứng dậy.
Mặc dù ông ta trông có vẻ vẫn rất gầy gò, nhưng mỗi động tác lại có loại sức mạnh không thể che giấu.
Dù sao cũng là chiến thần trong quân đội, chỉ mới giở tay nhấc chân đã có một loại áp bách.
“Xem ra ông hồi phục rất tốt, tiền bối”, Lâm Chính nở nụ cười đi tới, ôm lấy ông ta.
“Tất cả là nhờ y thuật của cậu. Nhưng mà nhóc, tôi cũng không ở đây được lâu nữa. Gần đây bên đó rất hỗn loạn, cấp trên đã tìm một cái cớ cho tôi, có lẽ qua một thời gian nữa, tôi sẽ phải rời khỏi Giang Thành”, Trịnh Nam Thiên thở dài, hơi buồn rầu nói.
“Rồng không thể ở mãi nước cạn, ông cũng đến lúc nên ra ngoài rồi”, Lâm Chính nói.
“Ở mãi nước cạn? Ha, nhóc, câu này tôi cũng trả lại cho cậu mới phải!”, Trịnh Nam Thiên nheo mắt nhìn Lâm Chính, nói đầy ẩn ý.
Người như ông ta sao có thể không nhìn ra chỗ hơn người của Lâm Chính? Dù Lâm Chính luôn che giấu bản thân, nhưng Trịnh Nam Thiên từng gặp vô số người, há lại không có chút mắt nhìn?
Lâm Chính không nói.
Trịnh Nam Thiên vươn tay, kéo cánh tay Lâm Chính: “Được rồi, không nói lời thừa thãi nữa. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu! Đám thỏ đế ở đây hoàn toàn không uống được rượu, uống mấy ngụm đã gục rồi, hôm nay cậu phải uống với tôi vài ly đấy!”.
“Tiền bối, hay là để lần sau đi”.
“Sao? Chút mặt mũi này mà cậu cũng không cho tôi?”, Trịnh Nam Thiên mất hứng.
“Không phải không cho, mà là chuyện lần này rất gấp!”.
“Gấp?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày: “Gấp thế nào?”.
“Một khi xử lý không tốt, có thể sẽ có đến trăm nghìn người chết ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 517: Tới một người, cứu một người!
Trịnh Nam Thiên trầm mặc. Ông ta là quân nhân, cũng là một tướng quân.
Trách nhiệm của tướng quân là giữ vững biên cương, bảo vệ quốc gia nhưng đồng thời cũng thương dân, vì dân. Đối với những chuyện này đương nhiên ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Cậu nhóc, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu nói rõ từ đầu tới đuôi cho tôi nghe xem nào”, Trịnh Nam Thiên nghiêm mặt, gằn giọng. Mạng người quan trọng, ông ta nào còn tâm trạng uống rượu nữa.
“Tiền bối hỏi thì tôi cũng trả lời thật. Lúc trước, nhà họ Lâm đã cử người tới Giang Thành…”
Lâm Chính thuật lại đại khái sự việc. Anh không giấu diếm gì, chỉ nói sự thực, dù Trịnh Nam Thiên có nghĩ như thế nào cũng không sao.
Bởi vì Lâm Chính biết, đối với người như Trịnh Nam Thiên, anh không nên nói dối nửa lời. Nếu không, một khi để ông ta phát hiện thì tình cảm này coi như đi đứt.
“Vô lý!”
Trịnh Nam Thiên đập tay xuống bàn, trừng mắt với Lâm Chính: “Nhóc, đây là chuyện tốt mà cậu làm đấy à?”
“Tôi đã làm gì chứz?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Rõ ràng là cậu biết bọn họ tạo ra thuốc dẫn không đúng, tiếp tục nghiên cứu ra những loại thuốc cực kỳ nguy hiểm mà cậu vẫn dung túng cho họ? Tại sao cậu không nhắc nhở bọn họ?”, Trịnh Nam Thiên tức giận nói.
Lâm Chính nhìn ông ta. Anh không nói gì. Trịnh Nam Thiên tức giận, nhưng bỗng ông ta cảm nhận được điều gì đó không đúng.
“Tiền bối còn gì muốn nói không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Trịnh Nam Thiên chau mày không nói gì.
“Tiền bối, hình như ông đã hiểu ý của tôi rồi đấy. Đầu tiên, phương thuốc của tôi bị bọn họ ăn trộm. Đúng là ăn trộm đấy. Tôi cố gắng lấy lại nhưng không được. Thứ hai, thuốc dẫn cũng không phải do tôi đưa cho họ mà do họ tự nghĩ ra. Nói ra thì hậu quả mà họ phải gánh là do họ chịu trách nhiệm chứ không phải tôi. Nếu như tiền bối đổ cho tôi thì có phải là oan uổng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này…”, Trịnh Nam Thiên á khẩu.
“Đương nhiên tôi cũng không phải kẻ máu lạnh vô tình. Chuyện này không hề nhỏ nên tôi mới tới đây”.
“Tôi sẽ lập tức báo cáo sự việc cho cấp trên”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
“Không kịp nữa rồi! Nhà họ Lâm vì muốn tấn công tập đoàn Dương Hoa của tôi mà đã dùng tất cả những mối quan hệ để có thể tung thuốc ra thị trường. Giờ có lẽ đã có hàng trăm nghìn người bệnh mua thuốc này. Hơn nữa mấu chốt là thuốc này trước mắt không hề có bất kỳ di chứng gì. Dù ông có báo lên cấp trên thì với thủ đoạn của nhà họ Lâm họ cũng sẽ cào bằng thôi. Trừ khi ông đích thân đi Yên Kinh một chuyến”.
Sắc mặt của Trịnh Nam Thiên trông vô cùng khó coi. Lâm Chính nói có lý, dù sao thì đây cũng là nhà họ Lâm nên bọn họ không thể khinh suất được.
“Theo ý của cậu thì cậu định thế nào?”, Trịnh Nam Thiên hỏi.
“Vậy tôi mới tới đây!”
Lâm Chính nói: “Giờ đi ngăn chặn nhà họ Lâm thì đã không kịp nữa rồi. Cho dù nhà họ Lâm có ngừng sản xuất thì số thuốc đã bán ra cũng đã được giao đi khắp nơi. Điều mà chúng ta làm là ngăn chặn hậu quả, là cứu người!”
“Cứu người sao?”
“Đúng vậy”.
Lâm Chính trở nên nghiêm túc, đôi mắt anh ánh lên vẻ tự tin. Đó là sự tự tin tuyệt đối. Là một niềm kiêu hãnh ngút trời.
Trịnh Nam Thiên bị dao động bởi ánh mắt của anh, thế nhưng ông ta vẫn vô thức hỏi: “Có cứu được không?”
“Tới người nào tôi cứu người đó. Nhà họ Lâm tạo nghiệp tôi sẽ trả nghiệp!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Nhưng mà món nợ này cậu trả không hết được đâu”, Trịnh Nam thiên trầm giọng.
“Tôi không chỉ có một món nợ này mà còn có món nợ khác tính gộp vào nữa”.
“Được, tôi lập tức gọi điện điều động người ở khắp nơi trợ giúp cậu. Lâm Chính, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ giao cho cậu một phần quyền chỉ huy. Giờ…cậu cũng là một người quân nhân rồi”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói và phất tay.
Tiểu Triệu lập tức chạy vào. Một lúc sau, anh ta đã cầm một chiếc điện thoại cổ xưa với vẻ mặt nghiêm trang.
Trong một căn phòng Vip sang trọng.
“Cạn ly!”
Tiếng hô vang lên khắp phòng, ai cũng nâng ly chúc mừng. Lâm Tung uống một ngụm rồi ngồi xuống nhìn Lâm Vũ Hào với ly rượu còn đầy ở bên cạnh.
“Anh Hào, lần này may mà có anh. Nếu mà không có anh thì tôi thật sự không thể nào an toàn rời khỏi Dương Hoa được. Chúng ta cũng không thể nào lập được công lớn như vậy! Nào nào, tôi thay mặt mọi người kính anh Hào một ly!”
“Nào nào!”, tiếng cười vang lên, rượu lại được nâng ly.
Lâm Vũ Hào không thể hiện biểu cảm gì, chỉ khẽ mỉm cười đưa ly lên và uống một ngụm. Hắn thản nhiên nói: “Đây mới chỉ là bước đầu thôi. Mục đích chủ yếu của gia tộc đó là lấy được tập đoàn Dương Hoa. Giờ Lâm Chính là kẻ đầu tiên cần xử lý. Sau khi thâu tóm được thị trường trong nước, chúng ta sẽ mở rộng ra nước ngoài. Lúc đó bọn chúng sẽ lỗ sặc máu và chủ tịch Lâm sẽ chạy tới cầu xin chúng ta. Việc của chúng ta là chấp nhận tất cả và nhìn chủ tịch Lâm thường ngày trịch thượng phải khuất phục”.
“Ha ha, tuyệt vời! Ha ha…”
“Nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đó là tôi đã thấy khó chịu rồi. Trước mặt nhà họ Lâm mà hắn làm bộ làm tịch cái gì không biết!’
“Chuẩn đấy, nó mà cũng xứng mang danh họ Lâm sao?”, đám đông nhốn nháo chửi rủa.
Rầm. Lúc này, cửa phòng bị ai đó đạp bung.
“Ai vậy!”
Tất cả mọi người đứng dậy, trừng mắt nhìn ra cửa với vẻ tức giận. Một cô gái bước vào. Cô gái ngồi xuống không chút khách sáo, tự rót cho mình một ly rượu và bắt đầu ăn đồ ăn. Đám đông đang điên máu, nhìn thấy cô gái thì bỗng giật mình.
“Cô Ngữ Yên?”, cả đám thất kinh.
“Em gái, sao em lại tới rồi?”, Lâm Vũ Hào bất ngờ.
“Em không được tới sao?”
“Không phải…chỉ là chú hơi nghiêm khắc, không phải lúc này em phải ở nhà nghiên cứu y thuật à?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười nói.
“Chán quá mà. Em nói bố sắp xếp việc cho em làm. Giờ anh đi cùng em một chuyến đi”, Lâm Ngữ Yên lau một trái cherry và bỏ vào miệng.
“Việc gì?”
“Đi Giang Thành một chuyến!”
Lâm Ngữ Yên lấy từ trong túi ra một bức thư đưa cho Lâm Vũ Hào xem. Cô ta thản nhiên nói: “Đại hội sắp bắt đầu. Gia tộc muốn có được tập đoàn Dương Hoa. Trong thư đã đưa ra mệnh lệnh. Trong vòng 3 ngày phải khiến Dương Hoa thuộc về nhà họ Lâm. Thần y Lâm cũng phải quay về làm việc cho nhà họ Lâm. Anh đi với em, đi làm công tác tư tưởng với kẻ đó”.
“Anh đi với em sao?”, Lâm Vũ Hào ngạc nhiên.
“Sao? Không đủ hả?”
“Đủ…đủ rồi em gái. Anh sẽ lập tức sắp xếp xe”, Lâm Vũ Hào vội vàng đứng bật dậy và chạy ra ngoài.
Chương 518: Là anh sao?
Cùng với thuốc mới được tung ra, toàn bộ cổ phần của doanh nghiệp Lâm Thị cũng tăng lên đáng kể. Không chỉ có vậy, thậm chí những công ty mà doanh nghiệp Lâm Thị từng hợp tác cũng chịu sự tác động.
Loại thuốc mới này đúng là khủng khiếp quá. Trị được tận gốc bênh tim mà. Không phải là thuốc cầm chừng. Cũng không phải là thuốc bổ. Mà là thuốc trị được tận gốc bệnh tim đấy.
Bệnh tim là bệnh khó trên thế giới. Bao năm qua, con người luôn cố gắng khắc chế căn bệnh này nhưng vẫn chưa có tiển triển gì đột phá.
Lần này, nhà họ Lâm cuối cùng cũng đã sản xuất ra được một loại thuốc mới rồi. Không biết bao nhiêu gia đình hoan hô mừng rỡ. Không biết bao nhiêu người múa may quay cuồng.
Vô số người thậm chí còn lên mạng ca tụng doanh nghiệp Lâm Thị và có cả một bài hát khen ngợi họ đang nổi như cồn.
Sáng sớm hôm sau, nhà báo đã vây kín trước cửa nhà máy của Lâm Thị. Nhà họ Lâm đành phải cử người ra. Một ngày không biết phải tiếp đón bao nhiêu cuộc họp báo.
Ngay cả các hiệp hội và tổ chức y tế thế giới cũng bị chấn động. Anna lập tức gọi điện cho Lâm Chính hỏi thăm tình hình. Bởi vì cô ta thấy loại thuốc như vậy chỉ có Lâm Chính mới tạo ra được nên đương nhiên là cô ta thấy có hứng thú.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại bằng vỏn vẹn có ba từ: “Mặc kệ đi!”
Anna là người thông mình, lập tức hiểu ngay ý của Lâm Chính là gì. Cô ta im lặng. Cho dù người của Hiệp hội có đi khảo sát thì cô ta cũng sẽ xin nghỉ phép không đi.
Tại đỉnh tòa nhà. Lâm Chính vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc nhìn ra cảnh đêm của Giang Thành.
Reng reng…
Tiếng điện thoại đổ chuông. Là Tô Nhu gọi. Anh liền nghe máy.
“Anh đi đâu thế? Sắp 7 giờ rồi còn chưa về! Cơm nấu xong rồi. Cả nhà đang đợi anh đấy”, Tô Nhu nói bằng giọng phàn nàn.
“Con gái, con bận tâm làm gì? Con sắp được gả cho chủ tịch Lâm rồi, đừng có nói chuyện nhiều với cậu ta nữa. Nếu không để chủ tịch Lâm biết được sẽ không hay đâu. Chuyện lần trước ở công ty nếu không có chủ tịch Lâm ra tay thì chúng ta đã gặp rắc rối lớn rồi. Con hi vọng gì ở kẻ bỏ đi như cậu ta chứ”.
Lâm Chính có thể nghe thấy rõ tiếng chửi của Trương Tinh Vũ ở đầu dây bên ngày. Bà ta cố tình nói rất to như để Lâm Chính có thể nghe thấy. Lâm Chính chỉ chau mày không nói gì. Tô Nhu tỏ ra lúng túng.
“Anh có chút việc, không về nữa. Mọi người ăn cơm đi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
Tô Nhu ngập ngừng: “Ờ vậy à…”
Nói xong cô bèn tắt máy.
“Thằng đó có về không?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Mẹ, anh ấy nói việc bận nên không ăn” .
“Hừ biết điều đấy. Tôi nay chúng ta chúc mừng là được rồi! Nào con gái, chúng ta uống chút rượu vang đi, chúc mừng công ty và tập đoàn Dương Hoa đã có bước đầu hợp tác thành công
Không có Lâm Chính, bà ta cười tươi hơn nhiều.
“Lần này đúng là phải cảm ơn chủ tịch Lâm thật”, Tô Nhu cũng mỉm cười.
Lúc này, Tô Quảng đang ăn bỗng nhớ ra điều gì đó bèn lên tiếng: “Con gái, con xem thế này có được không? Chúng ta tìm lúc nào đó mời chủ tịch Lâm ăn cơm, cảm ơn cậu ấy, tiện thể thăm dò xem ý tứ của cậu ấy thế nào. Con thấy sao?”
Dứt lời, hai mắt Trương Tinh Vũ sáng như sao: “Đúng vậy con gái, chúng ta mời chủ tịch Lâm ăn cơm đi! Rèn sắt cũng phải nhân lúc còn nóng chứ. Chuyện của hai đứa cũng nên bàn bạc rồi”, Trương Tinh Vũ kích động, đồng thời giơ ngón tay cái lên tán dương chồng mình, ra hiệu ông ta làm tốt lắm.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt.
“Mẹ đang nghĩ gì vậy? Chủ tịch Lâm là người bận rộn, đâu phải là người muốn mời là mời được đâu. Huống hồ, con và Lâm Chính còn chưa ly hôn, sao có thể nói như vậy được”.
“Chuyện hai đứa ly hôn đã rành rành ra cả rồi. Giờ bàn việc này trước rồi ly hôn là xong. Nếu hôm đó không phải vì công ty con xảy ra chuyện thì mẹ đã lôi hai đưa đi ly hôn rồi đấy”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Mẹ đừng nói nữa. Con nói rồi, con sẽ không ly hôn. Ít nhất là thời điểm hiện tại sẽ không!”, Tô Nhu kích động nói.
Trương Tinh Vũ còn định nói gì đó nhưng bị Tô Quảng ghì lại.
Tô Quảng nháy mắt với bà ta rồi mỉm cười: “Con gái, gần đây công việc của con áp lực quá, bố mẹ đều hiểu cả. Nếu con không muốn nói tới chuyện này thì bố mẹ cũng không ép. Nhưng bữa cơm thì vẫn phải mời nhé. Dù sao thì chủ tịch Lâm cũng giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy. Bố nghe nói Triệu Thiên hôm đó đã bị chủ tịch Lâm đuổi việc đấy. Bên đó còn tiếp tục hợp tác với con nữa. Nên bữa cơm này không thể thiếu được”.
“Điều này…”, Tô Nhu chần chừ.
Trương Tinh Vũ thấy vậy lập tức hiểu ra ý của Tô Quảng. Lôi hai đứa tới bàn ăn trước, tới khi đó có bàn hôn sự hay không thì hai ông bà lên tiếng là xong.
“Sao con gái? Lẽ nào có vậy thôi mà con cũng không làm được? Đây không phải là chuyện của bố mẹ đâu mà là chuyện của con đấy”, Trương Tinh Vũ nâng tông.
“Nhưng mà mẹ….Con nói rồi, con chưa chắc đã có thể liên hệ được với chủ tịch Lâm”.
“Con chưa thử thì sao biết là không liên hệ được. Sao biết là chủ tịch Lâm có rảnh hay không? Con không thử mà đã quả quyết như vậy rồi sao?”
“Chuyện này…Thôi được, để con thử. Nhưng con nói trước con mời chủ tịch Lâm ăn cơm chỉ là vì công việc thôi, để bày tỏ sự cảm kích, mọi người đừng có nghĩ nhiều đấy”, Tô Nhu thở dài, nói với vẻ thỏa hiệp.
“Vâng vâng vâng. Bố mẹ biết rồi. Nào ăn cơm thôi!”, hai ông bà cười tươi như hoa.
Lâm Chính cho điện thoại vào trong túi. Lúc này, cánh cửa phòng được mở ra.
“Chủ tịch Lâm, người phía bên Yên Kinh tới rồi”, Tiểu Hồ lên tiếng.
“Ồ!”
Lâm Chính cảm thấy hơi bất ngờ. Anh còn chưa hành động, thuốc mới cũng chưa có vấn đề gì mà người bên Yên Kinh đã tới rồi sao?
Lẽ nào…Đôi mắt Lâm Chính lấp láy. Anh mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Để họ vào đi!”
“Dạ!”
Thư ký Tiểu Hồ đóng cửa lại, Lâm Chính ngồi xuống bàn. Một lúc sau, vài bóng hình xuất hiện trước cửa. Đi đầu chính là Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào. Lâm Vũ Hào tươi cười bước vào phòng.
Lâm Ngữ Yên thì không có biểu cảm gì nhiều. Thế nhưng khi cô ta nhìn rõ Lâm Chính thì bỗng sững sờ, thất thanh kêu lên.
“Là anh sao?”
“Ồ! Cô Lâm Ngữ Yên đấy à! Đã lâu không gặp!”, Lâm Chính liếc nhìn Lâm Ngữ Yên và thản nhiên đáp lại.
“Hai người quen nhau sao”, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào tắt lịm.
“Đương nhiên là quen rồi. Tôi không chỉ quen cô đây mà còn quen cả bố cô ấy là Lâm Thái. Vì dù sao bố của cô ấy còn nợ tôi một thứ mà”, Lâm Chính lấy từ trong người ra bức thư viết bằng máu, khẽ vung vẩy trước mặt.
Lâm Ngữ Yên mặt cắt không ra máu…
Chương 519: Thuốc mới chưa hoàn thiện
Lâm Ngữ Yên do một mình ở Yên Kinh chán quá nên đã xin bố cho tới Giang Thành. Vừa hay nhà họ Lâm cũng quyết định cử người đi đàm phán với tập đoàn Dương Hoa. Bọn họ không thể đợi thêm được nữa rồi.
Thế nhưng nào ngờ, lần đầu Lâm Ngữ Yên tới Giang Thành lại gặp phải người mà mình không muốn gặp nhất.
Cô ta chìn chăm chăm Lâm Chính, nắm tay siết chặt, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá. Nghĩ tới những gì xảy ra trước đó, cơn giận trong người cô ta vô thức trỗi dậy.
“Thật không ngờ anh chính là thần y Lâm. Đúng là bất ngờ”, Lâm Ngữ Yên hít một hơi thật sâu và lên tiếng.
Chẳng trách khi đó điều tra thì phát hiện ra người này có mối quan hệ sâu sắc với Cung Hỉ Vân. Giờ thì mọi điều đều có thể giải thích thông tỏ rồi.
“Sao? Cô Lâm, cô tới để thực hiện lời hứa lúc đó, giao đồ cho tôi phải không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên là không. Thứ đó không dễ lấy được như vậy đâu. Bố tôi nói rồi, ít nhất cũng phải một thời gian. Lẽ nào thần y Lâm tới cả thời gian cũng không cho chúng tôi được một ít sao?”, Lâm Ngữ Yên cố gắng bình tĩnh lại.
“Đương nhiên là cho chứ. Có điều, không tới để thực hiện lời hứa thì các người tới làm gì?”
“Hừ, thần y Lâm, cậu cũng chẳng biết khách sáo là gì nhỉ. Chúng tôi tới làm gì, có lẽ không cần nói thì chắc cậu cũng biết”, Lâm Vũ Hào nheo mắt nói. Mặc dù hắn không rõ mối quan hệ giữa Lâm Ngữ Yên và Lâm Chính nhưng điều đó cũng không quan trọng. Lâm Ngữ Yên có liên quan tới Lâm Thái nên hắn cũng không tiện hỏi.
“Ngại quá, tôi lại không đoán ra được”, Lâm Chính ngả người ra ghế, uống một ngụm trà.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn làm bộ không liên quan thế. Tâm thế của anh thật khiến người khác phải khâm phục đấy”, Lâm Ngữ Yên cũng ngồi xuống.
“Cô Lâm muốn nói gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Chúng ta đừng lòng vòng nữa. Tôi nói thẳng nhé thần y Lâm. Nhà họ Lâm chúng tôi hi vọng anh có thẻ để tập đoàn của anh hợp tác cùng nhà họ Lâm”, Lâm Ngữ Yên nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính đầy tự tin.
Cô ta đã nói rất nhẹ nhàng. Như vậy là đã rất giữ thể diện cho Lâm Chính rồi. Hợp tác! Là nói khéo. Chứ trên thực tế là thuần phục. Không ai nên từ chối lời đều nghị này của cô ta.
Có những người có kêu trời kêu đất cũng không thể nào tiếp cận được nhà họ Lâm. Vậy mà giờ, nhà họ Lâm lại chủ động đi kết nối với thần y Lâm. Đây là niềm vinh dự lớn lao đấy. Nếu như từ chối thì khác gì không biết điều.
Thế nhưng…rõ ràng thần y Lâm là người không biết điều. Họ đợi câu trả lời của thần y Lâm bằng vẻ tự tin đầy mình, vậy mà thần y Lâm chỉ đáp lại bằng cái xua tay và nói một câu mà họ không thể nào quên: “Tôi không có hứng thú với nhà họ Lâm”.
Trong nháy mắt, cả căn phòng im lặng như tờ. Lâm Vũ Hào chau mày. Lâm Ngữ Yên rơi vào im lặng.
Không có hứng thú với nhà họ Lâm sao. Tên này là một kẻ ngốc đấy à? Đây là nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy? Là một gia tộc mà có biết bao nhiêu người ngưỡng vọng.
Chỉ cần đi theo nhà họ Lâm thì có thể nói là đứng dưới một người mà trên cả vạn người đó. Thậm chí, trong cả cái nước này cũng không có ai dám làm gì thần y Lâm của tập đoàn Dương Hoa. Vì nếu hợp tác thì sau lưng anh chính là một kẻ khổng lồ. Vậy mà thần y Lâm lại từ chối sao?
“Thần y Lâm đúng là thần y Lâm. Nói câu nào là bất ngờ câu đấy”, Lâm Ngữ Yên bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt và lên tiếng.
“Có gì kỳ lạ đâu?”, Lâm Chính tỏ vẻ tò mò.
“Mặc dù thần y Lâm mang họ Lâm nhưng chắc chắn là không hiểu về nhà họ Lâm chúng tôi rồi. Nhưng dù có như vậy thì chắc thần y Lâm cũng hiểu về tình hình trong nước chứ?”, Lâm Ngữ Yên nhìn anh chăm chăm.
“Tình hình gì?”
“Thần y Lâm còn định giả ngốc đến khi nào? Nực cười thật! Lẽ nào cậu không biết doanh nghiệp Lâm Thị đã ra mắt sản phẩm trị bệnh tim mới rồi hay sao?”, không đợi Lâm Ngữ Yên lên tiếng thì Lâm Vũ Hào đã chống bàn đứng dậy và nhìn Lâm Chính bằng vẻ trịch thượng.
“Cậu có biết phương thuốc để điều chế ra sản phẩm lấy từ đâu không? Đúng vậy, chính là lấy từ tập đoàn Dương Hoa đấy. Phương thuốc các người đang nghiên cứu đó. Chắc cậu hiểu chứ. Chúng tôi đã đi trước một bước rồi. Cậu không phục thì cũng chẳng còn đường sống nào khác đâu. Nếu như cậu không nghe theo chúng tôi thì sau này những chuyện như thế sẽ càng ngày càng nhiều. Tập đoàn của các cậu có thể đối đầu được với chúng tôi sao? Cậu cảm thấy…làm nổi không?”
Lâm Vũ Hào cười đầy tự tin. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ khinh thường. Hắn rất muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi và hoảng loạn vào lúc này của Lâm Chính.
Bởi vì hắn rất ghét cái vẻ điềm đạm này của anh. Chỉ có điều…Lâm Vũ Hào lại phải thất vọng rồi. Sau khi nghe thấy như vậy, Lâm Chính chỉ đáp lại một câu: “Chúng tôi có nghiên cứu thuốc gì mới đâu”
“Đừng có không chịu tỉnh ngộ như thế”, Lâm Vũ Hào chau mày. Lâm Ngữ Yên chỉ lắc đầu thở dài.
“Trước đó đúng là chúng tôi định nghiên cứu phương thuốc mới. Nhưng do chưa hoàn thiện nên dừng lại rồi”, Lâm Chính nói tiếp.
“Thần y Lâm, mọi người đâu có phải là kẻ ngốc. Cậu tưởng tập đoàn mình mạnh lắm sao? Cậu sai rồi, tập đoàn của cậu đối với nhà họ Lâm chúng tôi y như kẻ vô hình ấy. Chuyện của các cậu chúng tôi đều biết cả. Giai đoạn trước, tập đoàn của cậu đã đầu tư một lượng tiền lớn vào việc nghiên cứu thuốc mới. Giờ có lẽ là lỗ sặc máu rồi nhỉ? Giờ là lúc nào rồi mà còn cứng miệng. Có nghĩa lý gì không?”, Lâm Vũ Hào cười nói.
“Tôi đã nói rồi. Bởi vì thuốc mới chưa hoàn thiện nên đã dừng lại. Đúng là chúng tôi bị tổn thất không ít tiền nhưng chưa tới mức mất mạng”, Lâm Chính lại lắc đầu.
Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào dần biến mất. Sắc mặt hắn dần trở nên lạnh như băng: “Chủ tịch Lâm, hình như cậu không hiểu ý của tôi nói nhỉ?”
“Tôi nghĩ hình như các người không hiểu ý của tôi thì có”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Vì vậy ý của anh là từ chối phải không?”, Lâm Ngữ Yên đứng dậy, lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Được lắm”, Lâm Vũ Hào vỗ tay, đôi mắt hằm hằm sát khí, thế nhưng hắn vẫn nhếch miệng cười: “Xem ra thần y Lâm cứng đầu gớm. Chúng tôi đã nói tới nước đó mà cậu vẫn không chịu tỉnh ngộ. Vậy thì đừng có trách chúng tôi nhé”.
“Thần y Lâm, đừng có nói là chúng tôi không cho anh cơ hội. Là do anh không biết trân trọng. Đúng ra anh chỉ cần gật đầu dựa vào chúng tôi là xong. Giờ xem ra anh phải đích thân tới Yên Kinh dập đầu mới có thể nhận được sự tha thứ từ nhà họ Lâm rồi! Thần y Lâm, đây thật sự không phải là điều tôi muốn thấy đâu”, Lâm Ngữ Yên lắc đầu, đứng dậy định rời đi.
“Thần y Lâm chúng ta sẽ còn gặp lại. Có thể lần tới sẽ là ở Yên Kinh. Khi đó chúng tôi đứng còn cậu quỳ đấy”, Lâm Vũ Hào cười khẩy và đi theo Lâm Ngữ Yên.
Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột ngột đứng dậy: “Đứng lại”.
Đám đông khựng bước.
“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo sao?”, Lâm Ngữ Yên quay đầu lại.
“Tôi thấy các người vẫn không hiểu ý của tôi rồi”.
“Ý gì?”, Lâm Ngữ Yên bất ngờ.
“Tôi nói rồi, tập đoàn chúng tôi dừng nghiên cứu loại thuốc đó là vì nó…vẫn chưa hoàn thiện”, Lâm Chính nghiêm túc nhắc lại.
Chương 520: Hỗn loạn
Người nhà họ Lâm đều nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Không hoàn thiện? Thế nên phải dừng?
Tại sao thần y Lâm cứ nhắc đi nhắc lại cái này vậy?
"Vậy là anh đang nhấn mạnh điều gì vậy? Nhấn mạnh tập đoàn Dương Hoa các anh không bị tổn thất lớn? Nhấn mạnh Dương Hoa các anh vẫn còn năng lực đối đầu với nhà họ Lâm tôi?" Lâm Ngữ Yên nhíu mày hỏi.
"Không, tôi chỉ nhấn mạnh thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện", Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, nói.
"Đáng tiếc chúng tôi đã hoàn thiện nó", Lâm Ngữ Yên lắc đầu, cũng chẳng thèm nhiều lời với Lâm Chính nữa, bước thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng khi cô ta vừa ra ngoài, một giọng nói bình thản vang lên.
"Các cô cũng chưa hoàn thiện nó..."
Là giọng nói của Lâm Chính.
Nhưng lúc này trong mắt bọn họ, thì những lời anh nói chỉ là vịt chết còn cứng mỏ.
"Ngu ngốc".
Lâm Vũ Hào khẽ cười, lắc đầu.
Người nhà họ Lâm đã đi hết, không ai thèm để ý đến lời Lâm Chính nói.
Lâm Chính lắc đầu.
"Chắc là không đến một ngày, bọn họ sẽ hiểu ý câu nói này của tôi".
"Chủ tịch Lâm, quân đội đã tới, vừa nãy cũng có người bên trên liên lạc với chúng ta, bắt đầu nhiệm vụ giúp đỡ ở các nơi, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa", Mã Hải bước vào, cung kính nói.
"Tốt lắm, bây giờ chỉ cần chờ tất cả bùng phát là được".
Lâm Chính nhắm mắt lại.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Dương Hoa, Lâm Ngữ Yên đến thẳng nhà hàng lớn nhất ở Giang Thành, gọi một bàn đồ ăn ngon, rồi cắm cúi ăn.
"Em họ, chúng ta không về Yên Kinh sao?", Lâm Vũ Hào dè dặt hỏi.
"Lần này em đến đây, mục đích chính là để thư giãn, chứ không phải khuyên nhủ tên họ Lâm kia. Thực ra khuyên hay không khuyên không quan trọng, dù sao những kẻ đối đầu với nhà họ Lâm chúng ta, có mấy kẻ có kết cục tốt đẹp chứ?", Lâm Ngữ Yên gắp một miếng bánh ngọt tinh xảo, há miệng cắn một miếng nhỏ.
"Cũng đúng, nếu em muốn chơi ở đây hai ngày, thì anh đi cùng em, cứ coi như kỳ nghỉ trước khi đại hội bắt đầu", Lâm Vũ Hào cười nói.
Bọn họ bắt đầu ăn uống.
Sáng hôm sau, một đoàn người bắt đầu đi thăm thú một số danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử của Giang Thành.
Cho dù là ở Giang Thành, thì khắp đường lớn ngõ nhỏ lúc này đều là quảng cáo về nhà họ Lâm. Đầu đường còn thấy không ít sinh viên đang phát tờ rơi, màn hình tivi ở trung tâm thương mại cũng phát quảng cáo về thuốc mới của nhà họ Lâm.
Mức độ tuyên truyền này có thể nói là chưa từng có trong lịch sử.
Đám người Lâm Ngữ Yên, Lâm Vũ Hào, Lâm Tung đều nhìn thấy tận mắt, trong lòng cũng biết rõ.
Tất cả những việc này là gia tộc đang chuẩn bị cho đại hội.
"Ông nội, ông đi chậm thôi, ông bị bệnh tim, bác sĩ nói ông không được vận động mạnh".
Đúng lúc này, trên con đường thảm cỏ xanh bên cạnh vang lên tiếng khuyên nhủ lo lắng.
"Ha ha, nhóc con, cháu không biết thôi, dạo này ông đang uống cái gì mà "Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn", bệnh của ông đã khỏi bảy tám phần rồi. Vận động tý thì sao chứ?", một ông cụ đang chạy nhanh, cười ha hả nói với cháu mình.
Nhìn mặt ông cụ thì ít nhất cũng sắp 80 tuổi, nhưng vẫn bước chân như bay, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.
Còn cậu cháu ở bên cạnh thì sợ đến mức hồn vía lên mây.
"Ông nội, chắc không phải ông lại bị mấy sản phẩm chức năng gì đó lừa đấy chứ? Bệnh tim sao có thể chữa khỏi được? Ông cứ đi chậm thôi, đừng vận động mạnh như vậy", cậu cháu muốn khóc mà không có nước mắt.
"Lừa? Ranh con, cháu thì biết cái gì? "Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn" này là thần dược, người của Hiệp hội Y học cũng đã công nhận. Bác sĩ nói bệnh tim của ông đã được cải thiện rất nhiều, không có vấn đề gì cả. Nếu cháu không tin thì báo cáo kiểm tra còn chỗ ông đây, ông cho cháu xem".
Ông cụ kia rất tức giận, dừng lại lấy một xấp giấy trong túi áo ra, đưa cho cậu thanh niên.
Anh ta lập tức mở ra xem, vô cùng kinh ngạc: "Đây... đây là thật sao?".
"Ha ha, bây giờ khoa học phát triển nhanh như vậy, có một số chuyện cháu phải có niềm tin. Chẳng phải trước đó còn cò thuốc chữa viêm mũi, nhồi máu não sao? Bây giờ chữa được bệnh tim thì có gì kỳ lạ chứ? Sợ rằng một thời gian nữa, ngay cả thuốc chữa ung thư cũng có", ông cụ cười nói.
"Thật là kỳ diệu quá đi mất!", cậu thanh niên kia vô cùng kinh ngạc.
Người nhà họ Lâm ở gần đó chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
Bọn họ nhếch môi cười, ánh mắt đầy đắc ý.
"Có lẽ cả đời thần y Lâm cũng không thể với tới độ cao này", Lâm Tung mỉm cười nói.
"Từ đầu đến cuối anh ta không hề nhận ra rốt cuộc mình đứng ở vị trí nào, cũng không biết tự lượng sức, nhưng mong là đến Yên Kinh, anh ta có thể nhận ra hiện thực", Lâm Ngữ Yên lắc đầu, cất bước đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này...
Phịch!
Một tiếng động vang lên.
Bọn họ ngoảnh sang, chỉ thấy ông cụ vừa rồi còn chạy bộ, bỗng dưng ngã lăn ra đất, nằm im bất động.
Cậu cháu đứng ở bên cạnh ngây ra một lúc, sau đó gào lên: "Ông nội!".
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
"Ông cụ kia làm sao vậy?".
"Lẽ nào bị bệnh sao?".
"Mau, mau gọi xe cấp cứu!".
Đám người đang tham quan ngắm cảnh nhao nhao kêu lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
"Cô Ngữ Yên, chúng ta có ra mặt không?", một người nhà họ Lâm hỏi.
Hầu hết người nhà họ Lâm đều biết y thuật, dù sao y thuật của Lâm Thị cũng cực kỳ nổi tiếng.
Nhưng hiển nhiên là Lâm Ngữ Yên không mặn mà với chuyện này lắm.
"Sống chết có số, phú quý tại trời, đừng nhiều chuyện, đi thôi, tham quan xong thắng cảnh này thì tôi cũng nên về Yên Kinh rồi", Lâm Ngữ Yên nói.
"Vâng".
Người nhà họ Lâm gật đầu, cùng Lâm Ngữ Yên rời đi.
Nhưng bọn họ vừa ra khỏi khu thắng cảnh liền nhìn thấy xe cấp cứu nối đuôi nhau lao trên đường.
"Xe cấp cứu của Giang Thành đến nhanh thế?".
"Hình như không phải bọn họ đến đây".
Hai người nhà họ Lâm bàn tán.
Lâm Ngữ Yên hơi nhíu mày, lên xe, lái đến địa điểm tham quan tiếp theo.
Nhưng đi một hồi, bọn họ liền phát hiện điều bất thường.
Đoạn đường này... có không ít người ngất xỉu.
Có người được khiêng lên xe cấp cứu, có người được đưa vào viện khẩn cấp.
Khắp nơi trên đường là tiếng la hét và tiếng kêu cứu.
Lúc này, cả Giang Thành trở nên vô cùng hỗn loạn.
"Đây là... xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Vũ Hào ngạc nhiên.
Lâm Ngữ Yên đanh mắt nhìn, bỗng cảm thấy trong lòng bồn chồn bất an.
Không biết tại sao, cô ta cảm giác chuyện này hơi khác thường.
"Cô Ngữ Yên, hình như chuyện này có chút kỳ lạ, tại sao đột nhiên lại có nhiều người bị ngất như vậy? Bọn họ mắc bệnh gì sao?", Lâm Tung dè dặt hỏi.
"Họ bị bệnh thì liên quan gì đến chúng ta? Cậu lo hão cái quái gì?", Lâm Vũ Hào hừ một tiếng.
Lâm Tung rụt cổ lại, không nói gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Ngữ Yên bỗng nói: "Chúng ta đến bệnh viện xem sao".
Đám người Lâm Vũ Hào ai nấy đều sửng sốt.
"Em họ, đến bệnh viện làm gì?".
"Cứ đi đi".
Lâm Ngữ Yên chẳng buồn giải thích, trầm giọng quát, rồi đánh vô lăng, lái tới bệnh viện Nhân Dân ở gần nhất.
Gia tộc ở Yên Kinh rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều là gia tộc trăm năm, truyền thừa phát triển nhiều năm, thâm căn cố đế, quan hệ đan xen phức tạp. Trong đó có vài gia tộc từng nắm bắt được cơ hội một bước lên mây.
Đương nhiên, những gia tộc như vậy ở Yên Kinh cũng chỉ có thể xếp ở tầng lớp hạng trung.
Nếu muốn nói đến gia tộc lớn thì phải kể đến những gia tộc xa xưa kéo dài từ thời cổ đại đến nay.
Lâm Thị là một trong số đó.
Thật ra kết cấu của nhà họ Lâm đã không còn giới hạn ở Yên Kinh.
Ở các tỉnh trong nước đều có gia tộc con của Lâm Thị.
Bọn họ đều dựa vào gia tộc chính phát triển, đợi sau khi hùng mạnh thì đem lợi ích về cho gia tộc chính.
Hiện nay, sau khi loại thuốc tên Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn được nhà họ Lâm đăng ký kinh doanh, người nhà họ Lâm ở các tỉnh sẽ bắt đầu sử dụng quan hệ, tuyên truyền tạo thế mạnh mẽ.
Chỉ mới một ngày, cả nước đều xôn xao.
Dù sao đây cũng là thần dược trị tận gốc bệnh tim.
Được các chuyên gia giáo sư nổi tiếng trong nước cùng nhau đề cử.
Nhà họ Lâm cũng ác liệt, ngày đầu tiên đưa thuốc ra thị trường đã tổ chức hoạt động thử thuốc ở các nơi, miễn phí tặng thuốc, không có tác dụng không lấy tiền.
Nhiều quần chúng xem náo nhiệt ôm tâm thái cho không lấy thì uổng, thế là đem về thử.
Phải biết rằng, tiền vốn để điều chế ra loại thuốc này không nhỏ, trong thành phần của nó có nhiều dược liệu quý hiếm.
Nhưng nhà họ Lâm biết phải thả con săn sắt bắt con cá rô, bây giờ chắc chắn không thể keo kiệt.
Huống hồ, nhà họ Lâm hiểu rõ thuốc mới của Dương Hoa cũng sắp được đưa ra, bọn họ phải nhanh chóng giành được thị trường trước khi thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa được tung ra, chiếm vị trí số một, không cho Tập đoàn Dương Hoa không gian.
Lần này mục đích của nhà họ Lâm không phải vì lợi nhuận, mà là vì chèn ép không gian sinh tồn của Tập đoàn Dương Hoa, khiến Tập đoàn Dương Hoa phải thỏa hiệp.
Chiêu này cực kỳ độc ác.
Thật ra rất nhiều gia tộc công ty nhắm vào của Tập đoàn Dương Hoa, nhưng thực lực bản thân Tập đoàn Dương Hoa cũng không kém, muốn nuốt được Dương Hoa, không có đẳng cấp như nhà họ Lâm thì không dễ ăn.
Thuốc mới tung ra, trên truyền hình, trên mạng toàn là quảng cáo, thậm chí trên phố, ngõ hẻm cũng dán đầy tờ rơi.
Thanh thế này có thể dùng hai chữ “ngút trời” để hình dung.
Lâm Chính đứng ở tầng cao nhất của công ty, cầm điện thoại lướt xem báo, không khỏi thở dài.
“Không hổ danh là nhà họ Lâm, chỉ một ngày đã khiến mọi người đều biết đến thuốc này, giống như thần dược! Cách quảng cáo này chúng ta không theo kịp”.
“Không những vậy, nhà họ Lâm còn đăng ký độc quyền, hơn nữa đã mời các luật sư nổi tiếng ở Yên Kinh. Nếu thuốc mới của chúng ta tung ra, bọn họ nhất định sẽ đưa đơn kiện, mời chúng ta ra tòa ngay. E rằng Khang Gia Hào, Kỷ Văn cũng không phải đối thủ”.
Mã Hải ở phía sau cung kính nói.
“Chỉ tiếc chúng ta sẽ không lên thuốc mới, sự chuẩn bị của bọn họ đều uổng phí”, Lâm Chính cho điện thoại vào túi, thản nhiên nói: “Bên Huyền Y Phái chuẩn bị thế nào rồi?”.
“Đã tập hợp năm mươi chiếc xe cấp cứu sẵn sàng đợi lệnh, những chiếc trực thăng lúc trước cũng đã được điều tới, đồng thời đã dọn ra một số lượng lớn phòng để cấp cứu. Có thể bảo đảm người bệnh vào trong sẽ được tiến hành chữa trị ngay lập tức, các phương diện đều đã chuẩn bị sẵn sàng”, Mã Hải nói.
“Vẫn chưa đủ”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Chưa đủ?”, Mã Hải sửng sốt.
“Lập tức triệu tập Từ Nam Đống, Từ Thiên, sử dụng sức mạnh ở Nam Thành, bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc, liên hệ chuyên xe chuyên cơ, sẵn sàng đợi lệnh!”.
“Bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc? Chủ tịch Lâm, bố trí ở các thành phố trên toàn quốc sao?”.
“Không chỉ là thành phố, huyện, trấn, xã, tất cả đều bố trí trạm y tế cho tôi!”.
“Chủ tịch Lâm, nếu vậy e rằng Tập đoàn Dương Hoa chúng ta sẽ tiêu tốn chi phí rất lớn! Chuyện… Chuyện này có ổn không?”, Mã Hải sốt ruột.
“Cứ trích! Tiền không đủ, công ty trích tiền, nếu vẫn không đủ thì đi vay ngân hàng! Mau chóng giao cho người của Phòng Tài vụ gọi cho giám đốc các ngân hàng lớn”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Nhưng... Chủ tịch Lâm, dù tiền có đủ thì trong thời gian ngắn, chúng ta cũng không tìm được nhiều người như vậy...”, giọng Mã Hải cũng run rẩy.
Cách nghĩ của Lâm Chính quả thật quá bạo, quá điên cuồng.
Anh muốn làm gì?
Bảo đảm y tế trên cả nước đều không xảy ra sai sót gì sao?
Sao có thể?
Sức tuyên truyền của nhà họ Lâm quá lớn, anh không thể nào làm đến mức không sót một ai.
Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: “Tôi đi đến viện điều dưỡng một chuyến, lát nữa tôi sẽ phái người liên hệ với ông”.
Nói xong, Lâm Chính rời khỏi văn phòng.
“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải vội vàng gọi hai tiếng, nhưng Lâm Chính đã rời đi.
Mã Hải khẽ thở dài, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
Tiền không phải vấn đề lớn, với tương lai và danh dự của Tập đoàn Dương Hoa, vay các ngân hàng lớn một khoản chắc chắn có thể vay được. Nhưng người thì lại là một vấn đề lớn, nếu muốn bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc thì phải đưa bao nhiêu nhân lực vào đó?
Theo cách nghĩ của Mã Hải, tốt nhất là tuyển người ở địa phương.
Nhưng thời gian gấp rút, sao có thể tuyển được nhiều người như vậy?
“Chủ tịch Lâm sốt sắng như vậy rốt cuộc là đang chuẩn bị làm gì?”.
Đến nay Mã Hải vẫn không hiểu rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.
Lúc này, Lâm Chính ngồi trên xe công ty sắp xếp, đi thẳng đến viện điều dưỡng ở ngoại ô, thuận lợi gặp được Trịnh Nam Thiên.
Lúc này, Trịnh Nam Thiên vẫn ngồi trên xe lăn, trên người đắp chiếc thảm, bộ dạng như người sắp chết. Nhưng Lâm Chính nắm bắt được sự sâu sắc và tinh thần trong mắt ông ta.
Đó chỉ là một lớp ngụy trang.
“Ha ha ha ha, nhóc, sao cậu lại rảnh rỗi đến đây? Lâu không thấy cậu đến, cậu mà còn không đến, tôi định đi tìm cậu uống rượu đấy!”.
Nhìn thấy Lâm Chính đến, tâm trạng của Trịnh Nam Thiên rất tốt, vỗ đùi đứng dậy.
Mặc dù ông ta trông có vẻ vẫn rất gầy gò, nhưng mỗi động tác lại có loại sức mạnh không thể che giấu.
Dù sao cũng là chiến thần trong quân đội, chỉ mới giở tay nhấc chân đã có một loại áp bách.
“Xem ra ông hồi phục rất tốt, tiền bối”, Lâm Chính nở nụ cười đi tới, ôm lấy ông ta.
“Tất cả là nhờ y thuật của cậu. Nhưng mà nhóc, tôi cũng không ở đây được lâu nữa. Gần đây bên đó rất hỗn loạn, cấp trên đã tìm một cái cớ cho tôi, có lẽ qua một thời gian nữa, tôi sẽ phải rời khỏi Giang Thành”, Trịnh Nam Thiên thở dài, hơi buồn rầu nói.
“Rồng không thể ở mãi nước cạn, ông cũng đến lúc nên ra ngoài rồi”, Lâm Chính nói.
“Ở mãi nước cạn? Ha, nhóc, câu này tôi cũng trả lại cho cậu mới phải!”, Trịnh Nam Thiên nheo mắt nhìn Lâm Chính, nói đầy ẩn ý.
Người như ông ta sao có thể không nhìn ra chỗ hơn người của Lâm Chính? Dù Lâm Chính luôn che giấu bản thân, nhưng Trịnh Nam Thiên từng gặp vô số người, há lại không có chút mắt nhìn?
Lâm Chính không nói.
Trịnh Nam Thiên vươn tay, kéo cánh tay Lâm Chính: “Được rồi, không nói lời thừa thãi nữa. Đi thôi, chúng ta đi uống rượu! Đám thỏ đế ở đây hoàn toàn không uống được rượu, uống mấy ngụm đã gục rồi, hôm nay cậu phải uống với tôi vài ly đấy!”.
“Tiền bối, hay là để lần sau đi”.
“Sao? Chút mặt mũi này mà cậu cũng không cho tôi?”, Trịnh Nam Thiên mất hứng.
“Không phải không cho, mà là chuyện lần này rất gấp!”.
“Gấp?”, Trịnh Nam Thiên nhíu mày: “Gấp thế nào?”.
“Một khi xử lý không tốt, có thể sẽ có đến trăm nghìn người chết ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 517: Tới một người, cứu một người!
Trịnh Nam Thiên trầm mặc. Ông ta là quân nhân, cũng là một tướng quân.
Trách nhiệm của tướng quân là giữ vững biên cương, bảo vệ quốc gia nhưng đồng thời cũng thương dân, vì dân. Đối với những chuyện này đương nhiên ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Cậu nhóc, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu nói rõ từ đầu tới đuôi cho tôi nghe xem nào”, Trịnh Nam Thiên nghiêm mặt, gằn giọng. Mạng người quan trọng, ông ta nào còn tâm trạng uống rượu nữa.
“Tiền bối hỏi thì tôi cũng trả lời thật. Lúc trước, nhà họ Lâm đã cử người tới Giang Thành…”
Lâm Chính thuật lại đại khái sự việc. Anh không giấu diếm gì, chỉ nói sự thực, dù Trịnh Nam Thiên có nghĩ như thế nào cũng không sao.
Bởi vì Lâm Chính biết, đối với người như Trịnh Nam Thiên, anh không nên nói dối nửa lời. Nếu không, một khi để ông ta phát hiện thì tình cảm này coi như đi đứt.
“Vô lý!”
Trịnh Nam Thiên đập tay xuống bàn, trừng mắt với Lâm Chính: “Nhóc, đây là chuyện tốt mà cậu làm đấy à?”
“Tôi đã làm gì chứz?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Rõ ràng là cậu biết bọn họ tạo ra thuốc dẫn không đúng, tiếp tục nghiên cứu ra những loại thuốc cực kỳ nguy hiểm mà cậu vẫn dung túng cho họ? Tại sao cậu không nhắc nhở bọn họ?”, Trịnh Nam Thiên tức giận nói.
Lâm Chính nhìn ông ta. Anh không nói gì. Trịnh Nam Thiên tức giận, nhưng bỗng ông ta cảm nhận được điều gì đó không đúng.
“Tiền bối còn gì muốn nói không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Trịnh Nam Thiên chau mày không nói gì.
“Tiền bối, hình như ông đã hiểu ý của tôi rồi đấy. Đầu tiên, phương thuốc của tôi bị bọn họ ăn trộm. Đúng là ăn trộm đấy. Tôi cố gắng lấy lại nhưng không được. Thứ hai, thuốc dẫn cũng không phải do tôi đưa cho họ mà do họ tự nghĩ ra. Nói ra thì hậu quả mà họ phải gánh là do họ chịu trách nhiệm chứ không phải tôi. Nếu như tiền bối đổ cho tôi thì có phải là oan uổng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này…”, Trịnh Nam Thiên á khẩu.
“Đương nhiên tôi cũng không phải kẻ máu lạnh vô tình. Chuyện này không hề nhỏ nên tôi mới tới đây”.
“Tôi sẽ lập tức báo cáo sự việc cho cấp trên”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.
“Không kịp nữa rồi! Nhà họ Lâm vì muốn tấn công tập đoàn Dương Hoa của tôi mà đã dùng tất cả những mối quan hệ để có thể tung thuốc ra thị trường. Giờ có lẽ đã có hàng trăm nghìn người bệnh mua thuốc này. Hơn nữa mấu chốt là thuốc này trước mắt không hề có bất kỳ di chứng gì. Dù ông có báo lên cấp trên thì với thủ đoạn của nhà họ Lâm họ cũng sẽ cào bằng thôi. Trừ khi ông đích thân đi Yên Kinh một chuyến”.
Sắc mặt của Trịnh Nam Thiên trông vô cùng khó coi. Lâm Chính nói có lý, dù sao thì đây cũng là nhà họ Lâm nên bọn họ không thể khinh suất được.
“Theo ý của cậu thì cậu định thế nào?”, Trịnh Nam Thiên hỏi.
“Vậy tôi mới tới đây!”
Lâm Chính nói: “Giờ đi ngăn chặn nhà họ Lâm thì đã không kịp nữa rồi. Cho dù nhà họ Lâm có ngừng sản xuất thì số thuốc đã bán ra cũng đã được giao đi khắp nơi. Điều mà chúng ta làm là ngăn chặn hậu quả, là cứu người!”
“Cứu người sao?”
“Đúng vậy”.
Lâm Chính trở nên nghiêm túc, đôi mắt anh ánh lên vẻ tự tin. Đó là sự tự tin tuyệt đối. Là một niềm kiêu hãnh ngút trời.
Trịnh Nam Thiên bị dao động bởi ánh mắt của anh, thế nhưng ông ta vẫn vô thức hỏi: “Có cứu được không?”
“Tới người nào tôi cứu người đó. Nhà họ Lâm tạo nghiệp tôi sẽ trả nghiệp!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Nhưng mà món nợ này cậu trả không hết được đâu”, Trịnh Nam thiên trầm giọng.
“Tôi không chỉ có một món nợ này mà còn có món nợ khác tính gộp vào nữa”.
“Được, tôi lập tức gọi điện điều động người ở khắp nơi trợ giúp cậu. Lâm Chính, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ giao cho cậu một phần quyền chỉ huy. Giờ…cậu cũng là một người quân nhân rồi”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói và phất tay.
Tiểu Triệu lập tức chạy vào. Một lúc sau, anh ta đã cầm một chiếc điện thoại cổ xưa với vẻ mặt nghiêm trang.
Trong một căn phòng Vip sang trọng.
“Cạn ly!”
Tiếng hô vang lên khắp phòng, ai cũng nâng ly chúc mừng. Lâm Tung uống một ngụm rồi ngồi xuống nhìn Lâm Vũ Hào với ly rượu còn đầy ở bên cạnh.
“Anh Hào, lần này may mà có anh. Nếu mà không có anh thì tôi thật sự không thể nào an toàn rời khỏi Dương Hoa được. Chúng ta cũng không thể nào lập được công lớn như vậy! Nào nào, tôi thay mặt mọi người kính anh Hào một ly!”
“Nào nào!”, tiếng cười vang lên, rượu lại được nâng ly.
Lâm Vũ Hào không thể hiện biểu cảm gì, chỉ khẽ mỉm cười đưa ly lên và uống một ngụm. Hắn thản nhiên nói: “Đây mới chỉ là bước đầu thôi. Mục đích chủ yếu của gia tộc đó là lấy được tập đoàn Dương Hoa. Giờ Lâm Chính là kẻ đầu tiên cần xử lý. Sau khi thâu tóm được thị trường trong nước, chúng ta sẽ mở rộng ra nước ngoài. Lúc đó bọn chúng sẽ lỗ sặc máu và chủ tịch Lâm sẽ chạy tới cầu xin chúng ta. Việc của chúng ta là chấp nhận tất cả và nhìn chủ tịch Lâm thường ngày trịch thượng phải khuất phục”.
“Ha ha, tuyệt vời! Ha ha…”
“Nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đó là tôi đã thấy khó chịu rồi. Trước mặt nhà họ Lâm mà hắn làm bộ làm tịch cái gì không biết!’
“Chuẩn đấy, nó mà cũng xứng mang danh họ Lâm sao?”, đám đông nhốn nháo chửi rủa.
Rầm. Lúc này, cửa phòng bị ai đó đạp bung.
“Ai vậy!”
Tất cả mọi người đứng dậy, trừng mắt nhìn ra cửa với vẻ tức giận. Một cô gái bước vào. Cô gái ngồi xuống không chút khách sáo, tự rót cho mình một ly rượu và bắt đầu ăn đồ ăn. Đám đông đang điên máu, nhìn thấy cô gái thì bỗng giật mình.
“Cô Ngữ Yên?”, cả đám thất kinh.
“Em gái, sao em lại tới rồi?”, Lâm Vũ Hào bất ngờ.
“Em không được tới sao?”
“Không phải…chỉ là chú hơi nghiêm khắc, không phải lúc này em phải ở nhà nghiên cứu y thuật à?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười nói.
“Chán quá mà. Em nói bố sắp xếp việc cho em làm. Giờ anh đi cùng em một chuyến đi”, Lâm Ngữ Yên lau một trái cherry và bỏ vào miệng.
“Việc gì?”
“Đi Giang Thành một chuyến!”
Lâm Ngữ Yên lấy từ trong túi ra một bức thư đưa cho Lâm Vũ Hào xem. Cô ta thản nhiên nói: “Đại hội sắp bắt đầu. Gia tộc muốn có được tập đoàn Dương Hoa. Trong thư đã đưa ra mệnh lệnh. Trong vòng 3 ngày phải khiến Dương Hoa thuộc về nhà họ Lâm. Thần y Lâm cũng phải quay về làm việc cho nhà họ Lâm. Anh đi với em, đi làm công tác tư tưởng với kẻ đó”.
“Anh đi với em sao?”, Lâm Vũ Hào ngạc nhiên.
“Sao? Không đủ hả?”
“Đủ…đủ rồi em gái. Anh sẽ lập tức sắp xếp xe”, Lâm Vũ Hào vội vàng đứng bật dậy và chạy ra ngoài.
Chương 518: Là anh sao?
Cùng với thuốc mới được tung ra, toàn bộ cổ phần của doanh nghiệp Lâm Thị cũng tăng lên đáng kể. Không chỉ có vậy, thậm chí những công ty mà doanh nghiệp Lâm Thị từng hợp tác cũng chịu sự tác động.
Loại thuốc mới này đúng là khủng khiếp quá. Trị được tận gốc bênh tim mà. Không phải là thuốc cầm chừng. Cũng không phải là thuốc bổ. Mà là thuốc trị được tận gốc bệnh tim đấy.
Bệnh tim là bệnh khó trên thế giới. Bao năm qua, con người luôn cố gắng khắc chế căn bệnh này nhưng vẫn chưa có tiển triển gì đột phá.
Lần này, nhà họ Lâm cuối cùng cũng đã sản xuất ra được một loại thuốc mới rồi. Không biết bao nhiêu gia đình hoan hô mừng rỡ. Không biết bao nhiêu người múa may quay cuồng.
Vô số người thậm chí còn lên mạng ca tụng doanh nghiệp Lâm Thị và có cả một bài hát khen ngợi họ đang nổi như cồn.
Sáng sớm hôm sau, nhà báo đã vây kín trước cửa nhà máy của Lâm Thị. Nhà họ Lâm đành phải cử người ra. Một ngày không biết phải tiếp đón bao nhiêu cuộc họp báo.
Ngay cả các hiệp hội và tổ chức y tế thế giới cũng bị chấn động. Anna lập tức gọi điện cho Lâm Chính hỏi thăm tình hình. Bởi vì cô ta thấy loại thuốc như vậy chỉ có Lâm Chính mới tạo ra được nên đương nhiên là cô ta thấy có hứng thú.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại bằng vỏn vẹn có ba từ: “Mặc kệ đi!”
Anna là người thông mình, lập tức hiểu ngay ý của Lâm Chính là gì. Cô ta im lặng. Cho dù người của Hiệp hội có đi khảo sát thì cô ta cũng sẽ xin nghỉ phép không đi.
Tại đỉnh tòa nhà. Lâm Chính vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc nhìn ra cảnh đêm của Giang Thành.
Reng reng…
Tiếng điện thoại đổ chuông. Là Tô Nhu gọi. Anh liền nghe máy.
“Anh đi đâu thế? Sắp 7 giờ rồi còn chưa về! Cơm nấu xong rồi. Cả nhà đang đợi anh đấy”, Tô Nhu nói bằng giọng phàn nàn.
“Con gái, con bận tâm làm gì? Con sắp được gả cho chủ tịch Lâm rồi, đừng có nói chuyện nhiều với cậu ta nữa. Nếu không để chủ tịch Lâm biết được sẽ không hay đâu. Chuyện lần trước ở công ty nếu không có chủ tịch Lâm ra tay thì chúng ta đã gặp rắc rối lớn rồi. Con hi vọng gì ở kẻ bỏ đi như cậu ta chứ”.
Lâm Chính có thể nghe thấy rõ tiếng chửi của Trương Tinh Vũ ở đầu dây bên ngày. Bà ta cố tình nói rất to như để Lâm Chính có thể nghe thấy. Lâm Chính chỉ chau mày không nói gì. Tô Nhu tỏ ra lúng túng.
“Anh có chút việc, không về nữa. Mọi người ăn cơm đi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.
Tô Nhu ngập ngừng: “Ờ vậy à…”
Nói xong cô bèn tắt máy.
“Thằng đó có về không?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Mẹ, anh ấy nói việc bận nên không ăn” .
“Hừ biết điều đấy. Tôi nay chúng ta chúc mừng là được rồi! Nào con gái, chúng ta uống chút rượu vang đi, chúc mừng công ty và tập đoàn Dương Hoa đã có bước đầu hợp tác thành công
Không có Lâm Chính, bà ta cười tươi hơn nhiều.
“Lần này đúng là phải cảm ơn chủ tịch Lâm thật”, Tô Nhu cũng mỉm cười.
Lúc này, Tô Quảng đang ăn bỗng nhớ ra điều gì đó bèn lên tiếng: “Con gái, con xem thế này có được không? Chúng ta tìm lúc nào đó mời chủ tịch Lâm ăn cơm, cảm ơn cậu ấy, tiện thể thăm dò xem ý tứ của cậu ấy thế nào. Con thấy sao?”
Dứt lời, hai mắt Trương Tinh Vũ sáng như sao: “Đúng vậy con gái, chúng ta mời chủ tịch Lâm ăn cơm đi! Rèn sắt cũng phải nhân lúc còn nóng chứ. Chuyện của hai đứa cũng nên bàn bạc rồi”, Trương Tinh Vũ kích động, đồng thời giơ ngón tay cái lên tán dương chồng mình, ra hiệu ông ta làm tốt lắm.
Tô Nhu nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt.
“Mẹ đang nghĩ gì vậy? Chủ tịch Lâm là người bận rộn, đâu phải là người muốn mời là mời được đâu. Huống hồ, con và Lâm Chính còn chưa ly hôn, sao có thể nói như vậy được”.
“Chuyện hai đứa ly hôn đã rành rành ra cả rồi. Giờ bàn việc này trước rồi ly hôn là xong. Nếu hôm đó không phải vì công ty con xảy ra chuyện thì mẹ đã lôi hai đưa đi ly hôn rồi đấy”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Mẹ đừng nói nữa. Con nói rồi, con sẽ không ly hôn. Ít nhất là thời điểm hiện tại sẽ không!”, Tô Nhu kích động nói.
Trương Tinh Vũ còn định nói gì đó nhưng bị Tô Quảng ghì lại.
Tô Quảng nháy mắt với bà ta rồi mỉm cười: “Con gái, gần đây công việc của con áp lực quá, bố mẹ đều hiểu cả. Nếu con không muốn nói tới chuyện này thì bố mẹ cũng không ép. Nhưng bữa cơm thì vẫn phải mời nhé. Dù sao thì chủ tịch Lâm cũng giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy. Bố nghe nói Triệu Thiên hôm đó đã bị chủ tịch Lâm đuổi việc đấy. Bên đó còn tiếp tục hợp tác với con nữa. Nên bữa cơm này không thể thiếu được”.
“Điều này…”, Tô Nhu chần chừ.
Trương Tinh Vũ thấy vậy lập tức hiểu ra ý của Tô Quảng. Lôi hai đứa tới bàn ăn trước, tới khi đó có bàn hôn sự hay không thì hai ông bà lên tiếng là xong.
“Sao con gái? Lẽ nào có vậy thôi mà con cũng không làm được? Đây không phải là chuyện của bố mẹ đâu mà là chuyện của con đấy”, Trương Tinh Vũ nâng tông.
“Nhưng mà mẹ….Con nói rồi, con chưa chắc đã có thể liên hệ được với chủ tịch Lâm”.
“Con chưa thử thì sao biết là không liên hệ được. Sao biết là chủ tịch Lâm có rảnh hay không? Con không thử mà đã quả quyết như vậy rồi sao?”
“Chuyện này…Thôi được, để con thử. Nhưng con nói trước con mời chủ tịch Lâm ăn cơm chỉ là vì công việc thôi, để bày tỏ sự cảm kích, mọi người đừng có nghĩ nhiều đấy”, Tô Nhu thở dài, nói với vẻ thỏa hiệp.
“Vâng vâng vâng. Bố mẹ biết rồi. Nào ăn cơm thôi!”, hai ông bà cười tươi như hoa.
Lâm Chính cho điện thoại vào trong túi. Lúc này, cánh cửa phòng được mở ra.
“Chủ tịch Lâm, người phía bên Yên Kinh tới rồi”, Tiểu Hồ lên tiếng.
“Ồ!”
Lâm Chính cảm thấy hơi bất ngờ. Anh còn chưa hành động, thuốc mới cũng chưa có vấn đề gì mà người bên Yên Kinh đã tới rồi sao?
Lẽ nào…Đôi mắt Lâm Chính lấp láy. Anh mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
“Để họ vào đi!”
“Dạ!”
Thư ký Tiểu Hồ đóng cửa lại, Lâm Chính ngồi xuống bàn. Một lúc sau, vài bóng hình xuất hiện trước cửa. Đi đầu chính là Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào. Lâm Vũ Hào tươi cười bước vào phòng.
Lâm Ngữ Yên thì không có biểu cảm gì nhiều. Thế nhưng khi cô ta nhìn rõ Lâm Chính thì bỗng sững sờ, thất thanh kêu lên.
“Là anh sao?”
“Ồ! Cô Lâm Ngữ Yên đấy à! Đã lâu không gặp!”, Lâm Chính liếc nhìn Lâm Ngữ Yên và thản nhiên đáp lại.
“Hai người quen nhau sao”, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào tắt lịm.
“Đương nhiên là quen rồi. Tôi không chỉ quen cô đây mà còn quen cả bố cô ấy là Lâm Thái. Vì dù sao bố của cô ấy còn nợ tôi một thứ mà”, Lâm Chính lấy từ trong người ra bức thư viết bằng máu, khẽ vung vẩy trước mặt.
Lâm Ngữ Yên mặt cắt không ra máu…
Chương 519: Thuốc mới chưa hoàn thiện
Lâm Ngữ Yên do một mình ở Yên Kinh chán quá nên đã xin bố cho tới Giang Thành. Vừa hay nhà họ Lâm cũng quyết định cử người đi đàm phán với tập đoàn Dương Hoa. Bọn họ không thể đợi thêm được nữa rồi.
Thế nhưng nào ngờ, lần đầu Lâm Ngữ Yên tới Giang Thành lại gặp phải người mà mình không muốn gặp nhất.
Cô ta chìn chăm chăm Lâm Chính, nắm tay siết chặt, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá. Nghĩ tới những gì xảy ra trước đó, cơn giận trong người cô ta vô thức trỗi dậy.
“Thật không ngờ anh chính là thần y Lâm. Đúng là bất ngờ”, Lâm Ngữ Yên hít một hơi thật sâu và lên tiếng.
Chẳng trách khi đó điều tra thì phát hiện ra người này có mối quan hệ sâu sắc với Cung Hỉ Vân. Giờ thì mọi điều đều có thể giải thích thông tỏ rồi.
“Sao? Cô Lâm, cô tới để thực hiện lời hứa lúc đó, giao đồ cho tôi phải không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên là không. Thứ đó không dễ lấy được như vậy đâu. Bố tôi nói rồi, ít nhất cũng phải một thời gian. Lẽ nào thần y Lâm tới cả thời gian cũng không cho chúng tôi được một ít sao?”, Lâm Ngữ Yên cố gắng bình tĩnh lại.
“Đương nhiên là cho chứ. Có điều, không tới để thực hiện lời hứa thì các người tới làm gì?”
“Hừ, thần y Lâm, cậu cũng chẳng biết khách sáo là gì nhỉ. Chúng tôi tới làm gì, có lẽ không cần nói thì chắc cậu cũng biết”, Lâm Vũ Hào nheo mắt nói. Mặc dù hắn không rõ mối quan hệ giữa Lâm Ngữ Yên và Lâm Chính nhưng điều đó cũng không quan trọng. Lâm Ngữ Yên có liên quan tới Lâm Thái nên hắn cũng không tiện hỏi.
“Ngại quá, tôi lại không đoán ra được”, Lâm Chính ngả người ra ghế, uống một ngụm trà.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn làm bộ không liên quan thế. Tâm thế của anh thật khiến người khác phải khâm phục đấy”, Lâm Ngữ Yên cũng ngồi xuống.
“Cô Lâm muốn nói gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Chúng ta đừng lòng vòng nữa. Tôi nói thẳng nhé thần y Lâm. Nhà họ Lâm chúng tôi hi vọng anh có thẻ để tập đoàn của anh hợp tác cùng nhà họ Lâm”, Lâm Ngữ Yên nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính đầy tự tin.
Cô ta đã nói rất nhẹ nhàng. Như vậy là đã rất giữ thể diện cho Lâm Chính rồi. Hợp tác! Là nói khéo. Chứ trên thực tế là thuần phục. Không ai nên từ chối lời đều nghị này của cô ta.
Có những người có kêu trời kêu đất cũng không thể nào tiếp cận được nhà họ Lâm. Vậy mà giờ, nhà họ Lâm lại chủ động đi kết nối với thần y Lâm. Đây là niềm vinh dự lớn lao đấy. Nếu như từ chối thì khác gì không biết điều.
Thế nhưng…rõ ràng thần y Lâm là người không biết điều. Họ đợi câu trả lời của thần y Lâm bằng vẻ tự tin đầy mình, vậy mà thần y Lâm chỉ đáp lại bằng cái xua tay và nói một câu mà họ không thể nào quên: “Tôi không có hứng thú với nhà họ Lâm”.
Trong nháy mắt, cả căn phòng im lặng như tờ. Lâm Vũ Hào chau mày. Lâm Ngữ Yên rơi vào im lặng.
Không có hứng thú với nhà họ Lâm sao. Tên này là một kẻ ngốc đấy à? Đây là nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy? Là một gia tộc mà có biết bao nhiêu người ngưỡng vọng.
Chỉ cần đi theo nhà họ Lâm thì có thể nói là đứng dưới một người mà trên cả vạn người đó. Thậm chí, trong cả cái nước này cũng không có ai dám làm gì thần y Lâm của tập đoàn Dương Hoa. Vì nếu hợp tác thì sau lưng anh chính là một kẻ khổng lồ. Vậy mà thần y Lâm lại từ chối sao?
“Thần y Lâm đúng là thần y Lâm. Nói câu nào là bất ngờ câu đấy”, Lâm Ngữ Yên bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt và lên tiếng.
“Có gì kỳ lạ đâu?”, Lâm Chính tỏ vẻ tò mò.
“Mặc dù thần y Lâm mang họ Lâm nhưng chắc chắn là không hiểu về nhà họ Lâm chúng tôi rồi. Nhưng dù có như vậy thì chắc thần y Lâm cũng hiểu về tình hình trong nước chứ?”, Lâm Ngữ Yên nhìn anh chăm chăm.
“Tình hình gì?”
“Thần y Lâm còn định giả ngốc đến khi nào? Nực cười thật! Lẽ nào cậu không biết doanh nghiệp Lâm Thị đã ra mắt sản phẩm trị bệnh tim mới rồi hay sao?”, không đợi Lâm Ngữ Yên lên tiếng thì Lâm Vũ Hào đã chống bàn đứng dậy và nhìn Lâm Chính bằng vẻ trịch thượng.
“Cậu có biết phương thuốc để điều chế ra sản phẩm lấy từ đâu không? Đúng vậy, chính là lấy từ tập đoàn Dương Hoa đấy. Phương thuốc các người đang nghiên cứu đó. Chắc cậu hiểu chứ. Chúng tôi đã đi trước một bước rồi. Cậu không phục thì cũng chẳng còn đường sống nào khác đâu. Nếu như cậu không nghe theo chúng tôi thì sau này những chuyện như thế sẽ càng ngày càng nhiều. Tập đoàn của các cậu có thể đối đầu được với chúng tôi sao? Cậu cảm thấy…làm nổi không?”
Lâm Vũ Hào cười đầy tự tin. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ khinh thường. Hắn rất muốn nhìn thấy vẻ sợ hãi và hoảng loạn vào lúc này của Lâm Chính.
Bởi vì hắn rất ghét cái vẻ điềm đạm này của anh. Chỉ có điều…Lâm Vũ Hào lại phải thất vọng rồi. Sau khi nghe thấy như vậy, Lâm Chính chỉ đáp lại một câu: “Chúng tôi có nghiên cứu thuốc gì mới đâu”
“Đừng có không chịu tỉnh ngộ như thế”, Lâm Vũ Hào chau mày. Lâm Ngữ Yên chỉ lắc đầu thở dài.
“Trước đó đúng là chúng tôi định nghiên cứu phương thuốc mới. Nhưng do chưa hoàn thiện nên dừng lại rồi”, Lâm Chính nói tiếp.
“Thần y Lâm, mọi người đâu có phải là kẻ ngốc. Cậu tưởng tập đoàn mình mạnh lắm sao? Cậu sai rồi, tập đoàn của cậu đối với nhà họ Lâm chúng tôi y như kẻ vô hình ấy. Chuyện của các cậu chúng tôi đều biết cả. Giai đoạn trước, tập đoàn của cậu đã đầu tư một lượng tiền lớn vào việc nghiên cứu thuốc mới. Giờ có lẽ là lỗ sặc máu rồi nhỉ? Giờ là lúc nào rồi mà còn cứng miệng. Có nghĩa lý gì không?”, Lâm Vũ Hào cười nói.
“Tôi đã nói rồi. Bởi vì thuốc mới chưa hoàn thiện nên đã dừng lại. Đúng là chúng tôi bị tổn thất không ít tiền nhưng chưa tới mức mất mạng”, Lâm Chính lại lắc đầu.
Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Vũ Hào dần biến mất. Sắc mặt hắn dần trở nên lạnh như băng: “Chủ tịch Lâm, hình như cậu không hiểu ý của tôi nói nhỉ?”
“Tôi nghĩ hình như các người không hiểu ý của tôi thì có”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.
“Vì vậy ý của anh là từ chối phải không?”, Lâm Ngữ Yên đứng dậy, lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Được lắm”, Lâm Vũ Hào vỗ tay, đôi mắt hằm hằm sát khí, thế nhưng hắn vẫn nhếch miệng cười: “Xem ra thần y Lâm cứng đầu gớm. Chúng tôi đã nói tới nước đó mà cậu vẫn không chịu tỉnh ngộ. Vậy thì đừng có trách chúng tôi nhé”.
“Thần y Lâm, đừng có nói là chúng tôi không cho anh cơ hội. Là do anh không biết trân trọng. Đúng ra anh chỉ cần gật đầu dựa vào chúng tôi là xong. Giờ xem ra anh phải đích thân tới Yên Kinh dập đầu mới có thể nhận được sự tha thứ từ nhà họ Lâm rồi! Thần y Lâm, đây thật sự không phải là điều tôi muốn thấy đâu”, Lâm Ngữ Yên lắc đầu, đứng dậy định rời đi.
“Thần y Lâm chúng ta sẽ còn gặp lại. Có thể lần tới sẽ là ở Yên Kinh. Khi đó chúng tôi đứng còn cậu quỳ đấy”, Lâm Vũ Hào cười khẩy và đi theo Lâm Ngữ Yên.
Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột ngột đứng dậy: “Đứng lại”.
Đám đông khựng bước.
“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo sao?”, Lâm Ngữ Yên quay đầu lại.
“Tôi thấy các người vẫn không hiểu ý của tôi rồi”.
“Ý gì?”, Lâm Ngữ Yên bất ngờ.
“Tôi nói rồi, tập đoàn chúng tôi dừng nghiên cứu loại thuốc đó là vì nó…vẫn chưa hoàn thiện”, Lâm Chính nghiêm túc nhắc lại.
Chương 520: Hỗn loạn
Người nhà họ Lâm đều nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
Không hoàn thiện? Thế nên phải dừng?
Tại sao thần y Lâm cứ nhắc đi nhắc lại cái này vậy?
"Vậy là anh đang nhấn mạnh điều gì vậy? Nhấn mạnh tập đoàn Dương Hoa các anh không bị tổn thất lớn? Nhấn mạnh Dương Hoa các anh vẫn còn năng lực đối đầu với nhà họ Lâm tôi?" Lâm Ngữ Yên nhíu mày hỏi.
"Không, tôi chỉ nhấn mạnh thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện", Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, nói.
"Đáng tiếc chúng tôi đã hoàn thiện nó", Lâm Ngữ Yên lắc đầu, cũng chẳng thèm nhiều lời với Lâm Chính nữa, bước thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng khi cô ta vừa ra ngoài, một giọng nói bình thản vang lên.
"Các cô cũng chưa hoàn thiện nó..."
Là giọng nói của Lâm Chính.
Nhưng lúc này trong mắt bọn họ, thì những lời anh nói chỉ là vịt chết còn cứng mỏ.
"Ngu ngốc".
Lâm Vũ Hào khẽ cười, lắc đầu.
Người nhà họ Lâm đã đi hết, không ai thèm để ý đến lời Lâm Chính nói.
Lâm Chính lắc đầu.
"Chắc là không đến một ngày, bọn họ sẽ hiểu ý câu nói này của tôi".
"Chủ tịch Lâm, quân đội đã tới, vừa nãy cũng có người bên trên liên lạc với chúng ta, bắt đầu nhiệm vụ giúp đỡ ở các nơi, tất cả đã sắp xếp ổn thỏa", Mã Hải bước vào, cung kính nói.
"Tốt lắm, bây giờ chỉ cần chờ tất cả bùng phát là được".
Lâm Chính nhắm mắt lại.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Dương Hoa, Lâm Ngữ Yên đến thẳng nhà hàng lớn nhất ở Giang Thành, gọi một bàn đồ ăn ngon, rồi cắm cúi ăn.
"Em họ, chúng ta không về Yên Kinh sao?", Lâm Vũ Hào dè dặt hỏi.
"Lần này em đến đây, mục đích chính là để thư giãn, chứ không phải khuyên nhủ tên họ Lâm kia. Thực ra khuyên hay không khuyên không quan trọng, dù sao những kẻ đối đầu với nhà họ Lâm chúng ta, có mấy kẻ có kết cục tốt đẹp chứ?", Lâm Ngữ Yên gắp một miếng bánh ngọt tinh xảo, há miệng cắn một miếng nhỏ.
"Cũng đúng, nếu em muốn chơi ở đây hai ngày, thì anh đi cùng em, cứ coi như kỳ nghỉ trước khi đại hội bắt đầu", Lâm Vũ Hào cười nói.
Bọn họ bắt đầu ăn uống.
Sáng hôm sau, một đoàn người bắt đầu đi thăm thú một số danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử của Giang Thành.
Cho dù là ở Giang Thành, thì khắp đường lớn ngõ nhỏ lúc này đều là quảng cáo về nhà họ Lâm. Đầu đường còn thấy không ít sinh viên đang phát tờ rơi, màn hình tivi ở trung tâm thương mại cũng phát quảng cáo về thuốc mới của nhà họ Lâm.
Mức độ tuyên truyền này có thể nói là chưa từng có trong lịch sử.
Đám người Lâm Ngữ Yên, Lâm Vũ Hào, Lâm Tung đều nhìn thấy tận mắt, trong lòng cũng biết rõ.
Tất cả những việc này là gia tộc đang chuẩn bị cho đại hội.
"Ông nội, ông đi chậm thôi, ông bị bệnh tim, bác sĩ nói ông không được vận động mạnh".
Đúng lúc này, trên con đường thảm cỏ xanh bên cạnh vang lên tiếng khuyên nhủ lo lắng.
"Ha ha, nhóc con, cháu không biết thôi, dạo này ông đang uống cái gì mà "Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn", bệnh của ông đã khỏi bảy tám phần rồi. Vận động tý thì sao chứ?", một ông cụ đang chạy nhanh, cười ha hả nói với cháu mình.
Nhìn mặt ông cụ thì ít nhất cũng sắp 80 tuổi, nhưng vẫn bước chân như bay, đúng là khiến người ta phải kinh ngạc.
Còn cậu cháu ở bên cạnh thì sợ đến mức hồn vía lên mây.
"Ông nội, chắc không phải ông lại bị mấy sản phẩm chức năng gì đó lừa đấy chứ? Bệnh tim sao có thể chữa khỏi được? Ông cứ đi chậm thôi, đừng vận động mạnh như vậy", cậu cháu muốn khóc mà không có nước mắt.
"Lừa? Ranh con, cháu thì biết cái gì? "Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn" này là thần dược, người của Hiệp hội Y học cũng đã công nhận. Bác sĩ nói bệnh tim của ông đã được cải thiện rất nhiều, không có vấn đề gì cả. Nếu cháu không tin thì báo cáo kiểm tra còn chỗ ông đây, ông cho cháu xem".
Ông cụ kia rất tức giận, dừng lại lấy một xấp giấy trong túi áo ra, đưa cho cậu thanh niên.
Anh ta lập tức mở ra xem, vô cùng kinh ngạc: "Đây... đây là thật sao?".
"Ha ha, bây giờ khoa học phát triển nhanh như vậy, có một số chuyện cháu phải có niềm tin. Chẳng phải trước đó còn cò thuốc chữa viêm mũi, nhồi máu não sao? Bây giờ chữa được bệnh tim thì có gì kỳ lạ chứ? Sợ rằng một thời gian nữa, ngay cả thuốc chữa ung thư cũng có", ông cụ cười nói.
"Thật là kỳ diệu quá đi mất!", cậu thanh niên kia vô cùng kinh ngạc.
Người nhà họ Lâm ở gần đó chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
Bọn họ nhếch môi cười, ánh mắt đầy đắc ý.
"Có lẽ cả đời thần y Lâm cũng không thể với tới độ cao này", Lâm Tung mỉm cười nói.
"Từ đầu đến cuối anh ta không hề nhận ra rốt cuộc mình đứng ở vị trí nào, cũng không biết tự lượng sức, nhưng mong là đến Yên Kinh, anh ta có thể nhận ra hiện thực", Lâm Ngữ Yên lắc đầu, cất bước đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này...
Phịch!
Một tiếng động vang lên.
Bọn họ ngoảnh sang, chỉ thấy ông cụ vừa rồi còn chạy bộ, bỗng dưng ngã lăn ra đất, nằm im bất động.
Cậu cháu đứng ở bên cạnh ngây ra một lúc, sau đó gào lên: "Ông nội!".
Mọi người xung quanh đều kinh hãi.
"Ông cụ kia làm sao vậy?".
"Lẽ nào bị bệnh sao?".
"Mau, mau gọi xe cấp cứu!".
Đám người đang tham quan ngắm cảnh nhao nhao kêu lên, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
"Cô Ngữ Yên, chúng ta có ra mặt không?", một người nhà họ Lâm hỏi.
Hầu hết người nhà họ Lâm đều biết y thuật, dù sao y thuật của Lâm Thị cũng cực kỳ nổi tiếng.
Nhưng hiển nhiên là Lâm Ngữ Yên không mặn mà với chuyện này lắm.
"Sống chết có số, phú quý tại trời, đừng nhiều chuyện, đi thôi, tham quan xong thắng cảnh này thì tôi cũng nên về Yên Kinh rồi", Lâm Ngữ Yên nói.
"Vâng".
Người nhà họ Lâm gật đầu, cùng Lâm Ngữ Yên rời đi.
Nhưng bọn họ vừa ra khỏi khu thắng cảnh liền nhìn thấy xe cấp cứu nối đuôi nhau lao trên đường.
"Xe cấp cứu của Giang Thành đến nhanh thế?".
"Hình như không phải bọn họ đến đây".
Hai người nhà họ Lâm bàn tán.
Lâm Ngữ Yên hơi nhíu mày, lên xe, lái đến địa điểm tham quan tiếp theo.
Nhưng đi một hồi, bọn họ liền phát hiện điều bất thường.
Đoạn đường này... có không ít người ngất xỉu.
Có người được khiêng lên xe cấp cứu, có người được đưa vào viện khẩn cấp.
Khắp nơi trên đường là tiếng la hét và tiếng kêu cứu.
Lúc này, cả Giang Thành trở nên vô cùng hỗn loạn.
"Đây là... xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Vũ Hào ngạc nhiên.
Lâm Ngữ Yên đanh mắt nhìn, bỗng cảm thấy trong lòng bồn chồn bất an.
Không biết tại sao, cô ta cảm giác chuyện này hơi khác thường.
"Cô Ngữ Yên, hình như chuyện này có chút kỳ lạ, tại sao đột nhiên lại có nhiều người bị ngất như vậy? Bọn họ mắc bệnh gì sao?", Lâm Tung dè dặt hỏi.
"Họ bị bệnh thì liên quan gì đến chúng ta? Cậu lo hão cái quái gì?", Lâm Vũ Hào hừ một tiếng.
Lâm Tung rụt cổ lại, không nói gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Ngữ Yên bỗng nói: "Chúng ta đến bệnh viện xem sao".
Đám người Lâm Vũ Hào ai nấy đều sửng sốt.
"Em họ, đến bệnh viện làm gì?".
"Cứ đi đi".
Lâm Ngữ Yên chẳng buồn giải thích, trầm giọng quát, rồi đánh vô lăng, lái tới bệnh viện Nhân Dân ở gần nhất.