-
Chương 5256-5260
Chương 5256: Lời nhắn nhủ của tổ tiên
Đó là một lối ra vào vô cùng kỳ quái
Giống như một cái giếng đen kịt, sâu không thấy đáy.
Những quầng sáng bao phủ trên cái giếng đó.
Dưới tác dụng của sức mạnh Lâm Chính, sương máu quay về giếng từng chút một.
Lâm Chính sử dụng sức mạnh Tổ Long ngưng tụ thành kết giới, chặn kín miệng giếng.
Đợi làm xong tất cả, Lâm Chính thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.
“Phong ấn thành công rồi!”.
Ông Hà vội vàng chạy tới, chắp tay hành lễ với Lâm Chính: “Chân long đại nhân vất vả rồi!”.
“Không sao”.
Lâm Chính tùy ý phất tay, sau đó nhìn chằm chằm cái giếng.
Sương máu tràn ngập bên trong giếng.
Với cường độ đó, bất cứ ai xuống giếng cũng sẽ tan xương nát thịt.
Vì vậy, phong ấn này chỉ đơn thuần dùng để phong ấn sức mạnh phức tạp bên trong giếng, không phải để ngăn chặn kẻ địch.
Cũng không thể có kẻ địch nào xuất hiện từ lối ra vào này.
Sau khi đọc cuốn sách cổ, Lâm Chính không còn mấy hứng thú với lối ra vào này nữa.
Điều anh quan tâm là lý do nơi bị bỏ hoang sinh ra ở đầu bên kia lối đi.
“Phong ấn này có thể kéo dài ít nhất trăm năm hoặc lâu hơn, các người cứ sinh sống ở đây, sau này khi nào phong ấn lỏng ra hãy báo cho tôi”.
Lâm Chính nói.
“Vâng, cảm ơn đại nhân!”.
Ông Hà vội vàng hành lễ.
Đám người Long Tiếu cũng chắp tay.
Mặc dù bọn họ chống đối Lâm Chính, cảm thấy Lâm Chính không phải người của Long tộc, nhưng thực lực mà Lâm Chính thể hiện ra khiến họ không dám làm trái ý anh.
Lần này Long Tiếu không lên tiếng nữa.
“Được rồi, chúng ta nên về rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nói với đám người Cầm Kiếm Nữ.
“Vâng anh Lâm”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, mỉm cười đáp.
Tuy chuyến đi này có nhiều trắc trở nhưng chung quy cũng không có nguy hiểm.
“Đại nhân, cứ về vậy sao? Cậu không dạy cho đám người không biết lễ nghĩa này một trận sao?”.
Tửu Ngọc trừng mắt nhìn đám người Long Tiếu, cẩn thận hỏi.
“Không có gì để dạy dỗ cả. Tôi đã có được truyền thừa của Tổ Long, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt Long tộc? Đi thôi”.
Lâm Chính lên tiếng, sau đó quay người rời đi.
Bây giờ trong đầu anh toàn là chuyện về đại hội, đương nhiên không có hứng thú với đám người Long Tiếu.
Đám người Tửu Ngọc chỉ đành rời đi.
Bọn họ ra khỏi phạm vi lãnh thổ cả Long tộc theo Lâm Chính.
Ông Hà dẫn nhóm Long Tiếu tiễn bọn họ đi.
“Chân long đại nhân, cậu là chân thần của Long tộc chúng tôi, nếu cậu có gì cần chúng tôi cống hiến thì có thể phái người đến đây liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giải quyết vấn đề cho cậu”.
Ông Hà cung kính nói.
“Được, tôi biết rồi”.
Lâm Chính đáp: “Từ hôm nay trở đi, Long tộc sẽ gia nhập liên minh Thanh Huyền, mọi hành động của người trong Long tộc phải tuân thủ quy tắc của liên minh Thanh Huyền. Không được lạm sát người vô tội, không được ỷ mạnh hiếp yếu, biết chưa?”.
“Rõ”.
Ông Hà gật đầu.
“Đi thôi”.
Lâm Chính nói, sau đó nhảy vọt lên, hóa thành ánh sáng bay về phía xa.
Nhóm người Tửu Ngọc, Cầm Kiếm Nữ theo sau.
Người của Long tộc tiễn Lâm Chính từ xa.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của họ nữa, Long Tiếu mới lên tiếng: “Ông Hà, vì sao ông lại cung kính với hắn như vậy? Tôi thấy hắn sẽ không suy nghĩ cho Long tộc chúng ta, chúng ta gửi gắm hi vọng lên người hắn đúng là sai lầm”.
“Hình như cậu đã quên lời nhắn nhủ của tổ tiên rồi à?”.
Ông Hà quay đầu lại, nhìn Long Tiếu nói.
“Lời nhắn nhủ?”.
Long Tiếu căng thẳng.
“Kiếp nạn lần này cần cậu ta hóa giải, nếu không… Long tộc sẽ không qua được kiếp nạn…”.
Ông Hà nói.
Chương 5257: Tìm kiếm
Quay về cung điện bên dưới núi Thiên Thần, Lâm Chính ngồi xếp bằng trên bãi đất trống ở chính giữa, nhắm mắt điều tức.
Lúc này, trong đầu anh có vô số kiến thức, anh cần phải tiêu hóa nó.
Lần bế quan này kéo dài tròn bảy ngày.
Mọi người không dám quấy rầy anh, cao thủ của liên minh Thanh Huyền đều đến đây hộ pháp cho anh.
Đợi bảy ngày kết thúc, Lâm Chính lại mở mắt ra.
Lúc này anh không có gì khác với người bình thường.
Khí tức huyền diệu trên người đã biến mất, dường như anh đã bước vào cảnh giới phản phác quy chân.
“Minh chủ xuất quan rồi!”.
“Tốt quá rồi!”.
“Bái kiến minh chủ!”.
Lâm Chính mở mắt ra, người bảo vệ ở xung quanh đều cực kỳ vui mừng, hành lễ với Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt nhìn mọi người xung quanh.
Anh vẫn chưa thích ứng được.
Dù sao ở long mạch dưới lòng đất quá lâu, cũng hiếm khi liên lạc với mọi người.
“Anh Lâm!”.
Lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên.
Lâm Chính quay lại nhìn.
Ái Nhiễm rưng rưng nước mắt đứng trong đám đông.
Mái tóc của cô đã dài đến eo, mặc một chiếc váy đai đeo, môi mím chặt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Muôn vàn lời muốn nói và nỗi nhớ nhung hóa thành nước mắt, chảy dọc theo gò má cô.
“Ái Nhiễm”.
Lâm Chính ngập ngừng, sau đó cười khổ: “Để cô phải lo lắng rồi, không sao, tất cả vấn đề đã được tôi giải quyết…”.
Ái Nhiễm không nói gì, chỉ vừa khóc vừa cười, gật đầu đáp lại.
Lâm Chính biết chuyến đi đến long mạch dưới lòng đất làm biết bao nhiêu người lo lắng, biết bao nhiêu người vì anh mà ngủ không ngon.
Nhưng may là mọi thứ đã kết thúc.
Mối đe dọa từ Long tộc đã được xóa bỏ.
Diệp Viêm cũng đã chết.
Kết quả cuối cùng vẫn rất tốt.
Sự nỗ lực của Lâm Chính cũng không uổng phí.
Nhưng Lâm Chính vẫn chưa thể yên lòng, những ghi chép liên quan đến đại hội trong cuốn sách cổ khiến anh thoáng cảm thấy bất an.
“Xem ra phải về Long Quốc tìm Bạch Họa Thủy nói chuyện, xem xem có thể khai thác được gì từ bà ta không”.
Lâm Chính âm thầm suy nghĩ.
“Thương Lan Phúc”.
Lâm Chính gọi.
“Sư phụ có gì dặn dò?”.
Thương Lan Phúc bước nhanh tới, chắp tay hành lễ với Lâm Chính.
“Bây giờ Long tộc đã quy thuận tôi, tôi định điều chỉnh lại thế lực ở long mạch dưới lòng đất, anh sẽ đại diện cho tôi, thống nhất toàn bộ long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính lên tiếng.
“Vâng sư phụ!”.
Thương Lan Phúc cung kính đáp.
Bọn họ được Lâm Chính ban cho long lực, mặc dù không tinh thuần bằng người của Long tộc nhưng sau khi các Võ Thần qua đời, nhóm Thương Lan Phúc, Mị Mộng nắm giữ long lực đã là cao thủ hàng đầu ở long mạch dưới lòng đất.
Hơn nữa còn có nhân vật chí cao vô thượng như Lâm Chính chống lưng, long mạch dưới lòng đất hầu như không còn ai dám phản kháng bọn họ.
“Đúng rồi, tôi cần các anh làm một chuyện nữa”.
Lúc này, Lâm Chính nhớ ra gì đó, lại lên tiếng.
“Sư phụ cứ dặn dò”.
Thương Lan Phúc vội vàng chắp tay nói.
“Anh hãy mau chóng thành lập một đội quân ở gần đây vào Long Cung tìm thi thể của Diệp Viêm cho tôi”.
Lâm Chính nói: “Tôi sẽ vẽ bản đồ cơ quan ở Long Cung cho các anh, các anh có bản đồ đó vào trong đó sẽ dễ hơn nhiều”.
“Sư phụ, không phải Diệp Viêm đã bị anh giết rồi à? Hơn nữa cũng không thể hồi sinh, còn tìm thi thể của hắn làm gì?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên hỏi.
“Tuy tôi đã chém đứt hoàn toàn mệnh mạch của Diệp Viêm, nhưng như vậy không có nghĩa thi thể của Diệp Viêm không còn giá trị. Nếu anh tìm được thì hãy đưa thi thể hắn về, tôi sẽ tự tay hủy nó. Nếu có kẻ xấu lợi dụng thi thể của hắn làm chuyện gì đó, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi”.
Lâm Chính nói.
Chương 5258: Bị đồ sát
Lâm Chính khẳng định thủ đoạn của mình đủ khiến Diệp Viêm không thể hồi sinh, nhưng thân xác của hắn không giống người thường.
Hắn tinh thông thuật cải tạo, thân xác của hắn đã hấp thu dung hợp không biết bao nhiêu cơ thể của cao thủ mạnh mẽ.
Thân xác như vậy rất khó tiêu diệt, hơn nữa cũng khó mục nát, không thì ngày trước Lâm Chính có thế nào cũng phải hủy máu thịt của hắn hoàn toàn.
Bây giờ Lâm Chính đã có sức mạnh Tổ Long, có thể biến cái xác thành tro bụi, cho nên mới bảo Thương Lan Phúc đi xử lý chuyện này.
Thương Lan Phúc tràn đầy tự tin đồng ý.
Đám người Tửu Ngọc hợp tác với anh ta, vấn đề không lớn.
Đợi xử lý xong chuyện ở long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính thu dọn chuẩn bị quay về Long Quốc.
Bây giờ việc anh cần làm là tìm Bạch Họa Thủy hỏi chuyện liên quan đến đại hội và Tổ Long.
Nếu ghi chép trên cuốn sách của Tổ Long thật sự là chuyện về đại hội, mọi thứ đều rõ ràng chính xác, vậy Lâm Chính cũng phải chuẩn bị nhân lúc còn sớm.
“Anh Lâm, anh chuẩn bị đi đâu thế?”.
Lâm Chính vừa nói chuyện với Từ Chính xong, chuẩn bị mặc áo khoác ngoài rời khỏi cung điện bên trong núi Thiên Thần, Cầm Kiếm Nữ lập tức tiến tới hỏi.
Thật ra sau khi rời khỏi long mạch dưới lòng đất, Cầm Kiếm Nữ và Mị Mộng đã không còn mục tiêu trong đời sống.
Bọn họ không biết nên làm gì tiếp theo.
Thế gia Cầm Kiếm gió chiều nào theo chiều ấy, muốn lợi dụng Cầm Kiếm Nữ để lấy lòng các thế lực Võ Thần. Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn thất vọng về gia tộc, không muốn quay về đó nữa.
Mị Mộng muốn xây dựng lại thế gia Huyết Đao, nhưng bà tổ Huyết Đao đã mất, thế gia Huyết Đao nhân tài ít ỏi, ý muốn xây dựng lại gia tộc cũng không còn lớn mấy.
Thấy Cầm Kiếm Nữ đi tới, Mị Mộng cũng đặt dụng cụ kỳ quái trước mặt xuống, bước nhanh tới.
“Tôi định quay về Long Quốc một chuyến”.
“Làm chuyện gì sao?”.
“Ừ, chuyện rất quan trọng”.
“Anh Lâm, tôi đi cùng anh nhé”.
Cầm Kiếm Nữ vội nói.
“Chuyện này…”.
Lâm Chính sững sờ.
“Anh Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Chúng tôi chỉ muốn xem sự phồn hoa của thế tục mở mang tầm mắt mà thôi”.
Mị Mộng mỉm cười.
“Vậy sao? Cũng không có vấn đề gì”.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
“Tốt quá rồi!”.
Mị Mộng hô lên.
Cầm Kiếm Nữ cũng nở nụ cười, sự buồn bã trên mặt biến mất.
“Hai người thu dọn đi, chiều sẽ có xe đến đón chúng ta”.
Lâm Chính nhún vai nói.
“Được”.
“Chúng tôi cũng chẳng có gì để thu dọn”.
Hai cô gái cười đáp.
Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu.
Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên chạy ra khỏi đường hầm thông đến long mạch dưới lòng đất.
Đó là Tửu Ngọc.
Ông ta đi vội vã, thở gấp gáp, bộ dạng nhếch nhác.
“Minh chủ! Minh chủ đại nhân! Xảy ra chuyện rồi!”.
Tửu Ngọc run rẩy hét lên.
“Sao rồi?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn về phía Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc bước tới, chắp tay run rẩy hét lên: “Minh chủ đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi, Long tộc… bị đồ sát rồi!”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính lập tức sững người.
Đám Mị Mộng ở xung quanh cũng kinh ngạc, gần như không dám tin lời mình nghe được.
“Ông… ông có nhầm không? Long… Long tộc sao lại bị đồ sát? Bọn họ là lực lượng mạnh nhất ở long mạch dưới lòng đất mà!”.
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
“Long lực mạnh hơn sức mạnh phi thăng, long mạch dưới lòng đất còn ai có thể hơn được bọn họ?”.
Mị Mộng cũng lên tiếng hỏi.
Tửu Ngọc lại mếu máo: “Tôi… Tôi cũng không rõ… Chỉ biết đây là tin tức Thương Lan Phúc truyền đến…”.
“Đi!”.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lao về phía đường hầm.
“Minh chủ, đợi tôi với!”.
Tửu Ngọc vội vàng đuổi theo.
Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ nhìn nhau, cuối cùng cũng quyết định đi theo…
Chương 5259: Anh là thần y Lâm?
Quay về long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính lập tức đi theo Tửu Ngọc về phía Tây Bắc.
Tửu Ngọc sử dụng long lực chạy thật nhanh, vừa chạy vừa lấy máy truyền tin ra xem.
Máy truyền tin của Thương Lan Phúc và Tửu Ngọc đã được định vị, cho nên Tửu Ngọc có thể nắm được vị trí của Thương Lan Phúc hiện nay.
“Minh chủ, thuộc hạ và Thương Lan Phúc cùng đến chỗ Long Cung, nào ngờ Long Cung đã sập. Dù biết được kết cấu trong Long Cung, nhưng sau khi sập có nhiều tảng đá lớn chặn lối đi, muốn đến tầng cuối tìm thi thể của Diệp Viêm cần có nhiều người. Thế nên Thương Lan Phúc đến Long tộc định tìm vài người giúp đỡ, tôi thì đợi ở Long Cung”.
“Nào ngờ tôi đợi cả nửa ngày, Thương Lan Phúc đột nhiên truyền tin đến nói Long tộc bị đồ sát, bảo tôi nhanh chóng quay về xin cậu chi viện. Tôi không dám do dự bèn đến tìm minh chủ”.
Tửu Ngọc run rẩy nói.
“Nói vậy là bây giờ Thương Lan Phúc không rõ sống hay chết?”.
Lâm Chính hỏi.
“Hiện chỉ biết cậu ấy đã đến Lẫm Đông Thành ở phía Tây Bắc, tôi đã gửi tin cho Thương Lan Phúc nhưng cậu ấy không trả lời. Tôi không biết có ai lấy máy truyền tin của cậu ấy rồi đi đến đó hay không”.
Tửu Ngọc do dự nói.
Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng nữa.
Anh không ngờ được long mạch dưới lòng đất vẫn còn nguy hiểm.
Long tộc không phải tồn tại mạnh nhất hay sao?
Vì sao còn có người mạnh hơn Long tộc xuất hiện?
Những người đó là ai?
Bọn họ từ đâu ra?
Chẳng lẽ là… lối ra vào trong Long Điện?
Không thể nào, rõ ràng mình đã phong ấn lối ra vào đó, ai có thể dễ dàng phá vỡ phong ấn?
Đó là phong ấn mình dùng sức mạnh Tổ Long tạo thành!
Huống hồ cho dù không có phong ấn, trong lối ra vào tràn ngập sức mạnh huyết sát, ai có thể qua được sức mạnh huyết sát đó để đến Long tộc?
Lâm Chính vô cùng nghi hoặc, tăng nhanh tốc độ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đến được Lẫm Đông Thành.
“Minh chủ, bọn họ đang ở bên trong”.
Tửu Ngọc liếc nhìn máy truyền tin, lên tiếng.
Lâm Chính nhìn về phía Lẫm Đông Thành, trong ngoài cửa thành không có bóng người nào, nhưng cửa thành lại có nhiều vết máu. Gió lớn thổi qua, trong gió xen lẫn mùi máu tanh…
“Dù Lẫm Đông Thành không có nhiều người nhưng cũng không đến nỗi không có bóng người nào, trong đó chắc chắn đã bị tàn sát. Mọi người đợi ở đây, tôi vào trong xem xem”.
Lâm Chính nói rồi nhảy vọt lên lao vào trong thành.
“Minh chủ! Chúng tôi giúp anh!”.
Mọi người hô lên, cùng nhau xông tới.
Vào trong thành, đập vào mắt lại là cảnh tàn sát.
Trên mặt đất toàn là thi thể, máu chảy thành suối.
Ở cuối con đường vẫn còn nghe được tiếng la hét và chiến đấu.
Lâm Chính lập tức nhìn sang phía phát ra âm thanh.
Đến gần chỗ đó thì thấy nhiều người dân của Lẫm Đông Thành đang vây quanh vài người mặc áo choàng đỏ.
Những người này đều gầy gò, người mặc áo choàng, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng, tay cầm trường kiếm, ánh mắt bình thản nhìn quanh.
Cho dù xung quanh là mấy nghìn người dân của Lẫm Đông Thành thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ không hề sợ hãi.
Ngược lại, người dân của Lẫm Đông Thành lại lộ vẻ sợ hãi và căng thẳng.
Lâm Chính nắm được vị trí của Thương Lan Phúc trong số những người dân này.
Lúc này, Thương Lan Phúc dẫn theo một nhóm người Long tộc đang giằng co với đám người mặc áo choàng.
“Thương Lan Phúc!”.
Lâm Chính hét gọi, nhảy vọt tới.
“Sư phụ!”.
Thương Lan Phúc nhìn thấy Lâm Chính thì mừng rỡ, vội vàng hét lên.
“Sư phụ?”.
Người mặc áo choàng đồng loạt nhìn sang Lâm Chính, một trong số đó lập tức la lên.
“Anh là… thần y Lâm?”.
Chương 5260: Chuyện không nên biết
“Ồ? Anh biết tôi?”.
Lâm Chính chậm rãi quay lại nhìn người đó.
Người đó quan sát kỹ Lâm Chính, ánh mắt lại có chút mơ màng.
“Người này chính là thần y Lâm sao?”.
“A Hải, có chắc là cậu không nhìn lầm không?”.
“Anh ta thật sự là thần y Lâm? Sao tôi thấy không giống với thần y Lâm”.
“Không sai, tôi đã xem ảnh của thần y Lâm, hình như không giống người này cho lắm”.
Mấy người mặc áo choàng khẽ giọng giao lưu.
Dù bọn họ nói rất nhỏ, nhưng Lâm Chính vẫn nghe được rõ ràng.
“Nhìn người phải nhìn xương, thần y Lâm tinh thông y thuật, vẻ ngoài biến hóa có gì lạ?”.
Người được gọi là A Hải nói, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Thần y Lâm, không ngờ chúng ta lại có thể gặp mặt ở đây”.
“Anh là ai?’.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Có lẽ tôi không tiện tiết lộ thân phận”.
“Các người là người của đại hội đúng không?”.
Lâm Chính đột nhiên nói.
Nghe vậy, bọn họ đều nhíu mày, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khác nhau.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ đôi khi anh nên giả vờ hồ đồ thì tốt hơn, tốt cho cả chúng tôi và anh”.
A Hải đáp.
“Giả vờ hồ đồ? Thế sao được, các người truy sát người của tôi, sao tôi có thể giả vờ hồ đồ?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó nhìn sang Thương Lan Phúc: “Bây giờ tình hình bên phía Long tộc thế nào?”.
“Một nửa số người đã bị giết, tôi nói bọn họ chia nhau ra chạy. Dù sao người của phía kia không nhiều, khó mà đuổi theo từng người, sẽ có người chạy thoát được”.
Thương Lan Phúc hạ giọng đáp.
“Nửa số người bị giết?".
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía đám người kia.
Long tộc nắm giữ long lực, thực lực khiến người khác kinh ngạc, làm sao mà những người này đồ sát được người của Long tộc?
“Người của anh?”.
A Hải nghi ngờ nhìn nhóm Thương Lan Phúc, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo và sát ý: “Thần y Lâm, đang yên lành sao anh lại chạy đến đây, còn cấu kết với những người này… Vậy là không được…”.
Nói xong, đám người mặc áo choàng bao vây lấy Lâm Chính.
Sát khí dần dần lan tràn.
“Ồ? Xem ra các người định ra tay với tôi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi rất kính phục người như anh. Dương Hoa của anh hành y tế thế, phổ độ chúng sinh, rất tốt. Chỉ tiếc anh nhìn thấy thứ không nên thấy, tiếp xúc với người không nên tiếp xúc, cho nên… chúng tôi chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cực đoan”.
Nói xong, người đó cầm kiếm bước từng bước về phía Lâm Chính.
“Hả? Phải ra tay giết thần y Lâm sao?”.
“Chuyện đã đến nước này không còn cách nào khác, không giết thì làm sao ăn nói với cấp trên?”.
“Ầy, thôi được!”.
“Vậy thì ra tay đi”.
Bọn họ nói vài ba câu đã quyết định số mệnh của Lâm Chính.
“Khốn nạn, dám ra tay với sư phụ tôi? Đánh thắng được tôi rồi hẵng nói!”.
Thương Lan Phúc hét lên, muốn xông tới, nhưng Lâm Chính chặn anh ta lại.
Ngay cả người của Long tộc cũng không đối phó được bọn họ, chỉ dựa vào Thương Lan Phúc chắc chắn là xông tới chịu chết.
“Để tôi”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ…”.
“Để tôi đấu với đám người này xem rốt cuộc bọn họ có bản lĩnh gì mà có thể tàn sát được Long tộc!”.
Nói xong, Lâm Chính giơ tay lên.
Vèo vèo vèo…
Vạn Kiếm Đồ được sử dụng, lơ lửng giữa không trung.
Long lực bá đạo cũng lan tràn.
“Xem ra thần y Lâm đã có được khí vận của Long tộc, có được long lực”.
A Hải cực kỳ kinh ngạc, liên tục gật đầu: “Đáng tiếc long lực chẳng là gì trong mắt bọn tôi!”.
Đó là một lối ra vào vô cùng kỳ quái
Giống như một cái giếng đen kịt, sâu không thấy đáy.
Những quầng sáng bao phủ trên cái giếng đó.
Dưới tác dụng của sức mạnh Lâm Chính, sương máu quay về giếng từng chút một.
Lâm Chính sử dụng sức mạnh Tổ Long ngưng tụ thành kết giới, chặn kín miệng giếng.
Đợi làm xong tất cả, Lâm Chính thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa.
“Phong ấn thành công rồi!”.
Ông Hà vội vàng chạy tới, chắp tay hành lễ với Lâm Chính: “Chân long đại nhân vất vả rồi!”.
“Không sao”.
Lâm Chính tùy ý phất tay, sau đó nhìn chằm chằm cái giếng.
Sương máu tràn ngập bên trong giếng.
Với cường độ đó, bất cứ ai xuống giếng cũng sẽ tan xương nát thịt.
Vì vậy, phong ấn này chỉ đơn thuần dùng để phong ấn sức mạnh phức tạp bên trong giếng, không phải để ngăn chặn kẻ địch.
Cũng không thể có kẻ địch nào xuất hiện từ lối ra vào này.
Sau khi đọc cuốn sách cổ, Lâm Chính không còn mấy hứng thú với lối ra vào này nữa.
Điều anh quan tâm là lý do nơi bị bỏ hoang sinh ra ở đầu bên kia lối đi.
“Phong ấn này có thể kéo dài ít nhất trăm năm hoặc lâu hơn, các người cứ sinh sống ở đây, sau này khi nào phong ấn lỏng ra hãy báo cho tôi”.
Lâm Chính nói.
“Vâng, cảm ơn đại nhân!”.
Ông Hà vội vàng hành lễ.
Đám người Long Tiếu cũng chắp tay.
Mặc dù bọn họ chống đối Lâm Chính, cảm thấy Lâm Chính không phải người của Long tộc, nhưng thực lực mà Lâm Chính thể hiện ra khiến họ không dám làm trái ý anh.
Lần này Long Tiếu không lên tiếng nữa.
“Được rồi, chúng ta nên về rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nói với đám người Cầm Kiếm Nữ.
“Vâng anh Lâm”.
Cầm Kiếm Nữ gật đầu, mỉm cười đáp.
Tuy chuyến đi này có nhiều trắc trở nhưng chung quy cũng không có nguy hiểm.
“Đại nhân, cứ về vậy sao? Cậu không dạy cho đám người không biết lễ nghĩa này một trận sao?”.
Tửu Ngọc trừng mắt nhìn đám người Long Tiếu, cẩn thận hỏi.
“Không có gì để dạy dỗ cả. Tôi đã có được truyền thừa của Tổ Long, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt Long tộc? Đi thôi”.
Lâm Chính lên tiếng, sau đó quay người rời đi.
Bây giờ trong đầu anh toàn là chuyện về đại hội, đương nhiên không có hứng thú với đám người Long Tiếu.
Đám người Tửu Ngọc chỉ đành rời đi.
Bọn họ ra khỏi phạm vi lãnh thổ cả Long tộc theo Lâm Chính.
Ông Hà dẫn nhóm Long Tiếu tiễn bọn họ đi.
“Chân long đại nhân, cậu là chân thần của Long tộc chúng tôi, nếu cậu có gì cần chúng tôi cống hiến thì có thể phái người đến đây liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực giải quyết vấn đề cho cậu”.
Ông Hà cung kính nói.
“Được, tôi biết rồi”.
Lâm Chính đáp: “Từ hôm nay trở đi, Long tộc sẽ gia nhập liên minh Thanh Huyền, mọi hành động của người trong Long tộc phải tuân thủ quy tắc của liên minh Thanh Huyền. Không được lạm sát người vô tội, không được ỷ mạnh hiếp yếu, biết chưa?”.
“Rõ”.
Ông Hà gật đầu.
“Đi thôi”.
Lâm Chính nói, sau đó nhảy vọt lên, hóa thành ánh sáng bay về phía xa.
Nhóm người Tửu Ngọc, Cầm Kiếm Nữ theo sau.
Người của Long tộc tiễn Lâm Chính từ xa.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng của họ nữa, Long Tiếu mới lên tiếng: “Ông Hà, vì sao ông lại cung kính với hắn như vậy? Tôi thấy hắn sẽ không suy nghĩ cho Long tộc chúng ta, chúng ta gửi gắm hi vọng lên người hắn đúng là sai lầm”.
“Hình như cậu đã quên lời nhắn nhủ của tổ tiên rồi à?”.
Ông Hà quay đầu lại, nhìn Long Tiếu nói.
“Lời nhắn nhủ?”.
Long Tiếu căng thẳng.
“Kiếp nạn lần này cần cậu ta hóa giải, nếu không… Long tộc sẽ không qua được kiếp nạn…”.
Ông Hà nói.
Chương 5257: Tìm kiếm
Quay về cung điện bên dưới núi Thiên Thần, Lâm Chính ngồi xếp bằng trên bãi đất trống ở chính giữa, nhắm mắt điều tức.
Lúc này, trong đầu anh có vô số kiến thức, anh cần phải tiêu hóa nó.
Lần bế quan này kéo dài tròn bảy ngày.
Mọi người không dám quấy rầy anh, cao thủ của liên minh Thanh Huyền đều đến đây hộ pháp cho anh.
Đợi bảy ngày kết thúc, Lâm Chính lại mở mắt ra.
Lúc này anh không có gì khác với người bình thường.
Khí tức huyền diệu trên người đã biến mất, dường như anh đã bước vào cảnh giới phản phác quy chân.
“Minh chủ xuất quan rồi!”.
“Tốt quá rồi!”.
“Bái kiến minh chủ!”.
Lâm Chính mở mắt ra, người bảo vệ ở xung quanh đều cực kỳ vui mừng, hành lễ với Lâm Chính.
Lâm Chính sửng sốt nhìn mọi người xung quanh.
Anh vẫn chưa thích ứng được.
Dù sao ở long mạch dưới lòng đất quá lâu, cũng hiếm khi liên lạc với mọi người.
“Anh Lâm!”.
Lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên.
Lâm Chính quay lại nhìn.
Ái Nhiễm rưng rưng nước mắt đứng trong đám đông.
Mái tóc của cô đã dài đến eo, mặc một chiếc váy đai đeo, môi mím chặt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Muôn vàn lời muốn nói và nỗi nhớ nhung hóa thành nước mắt, chảy dọc theo gò má cô.
“Ái Nhiễm”.
Lâm Chính ngập ngừng, sau đó cười khổ: “Để cô phải lo lắng rồi, không sao, tất cả vấn đề đã được tôi giải quyết…”.
Ái Nhiễm không nói gì, chỉ vừa khóc vừa cười, gật đầu đáp lại.
Lâm Chính biết chuyến đi đến long mạch dưới lòng đất làm biết bao nhiêu người lo lắng, biết bao nhiêu người vì anh mà ngủ không ngon.
Nhưng may là mọi thứ đã kết thúc.
Mối đe dọa từ Long tộc đã được xóa bỏ.
Diệp Viêm cũng đã chết.
Kết quả cuối cùng vẫn rất tốt.
Sự nỗ lực của Lâm Chính cũng không uổng phí.
Nhưng Lâm Chính vẫn chưa thể yên lòng, những ghi chép liên quan đến đại hội trong cuốn sách cổ khiến anh thoáng cảm thấy bất an.
“Xem ra phải về Long Quốc tìm Bạch Họa Thủy nói chuyện, xem xem có thể khai thác được gì từ bà ta không”.
Lâm Chính âm thầm suy nghĩ.
“Thương Lan Phúc”.
Lâm Chính gọi.
“Sư phụ có gì dặn dò?”.
Thương Lan Phúc bước nhanh tới, chắp tay hành lễ với Lâm Chính.
“Bây giờ Long tộc đã quy thuận tôi, tôi định điều chỉnh lại thế lực ở long mạch dưới lòng đất, anh sẽ đại diện cho tôi, thống nhất toàn bộ long mạch dưới lòng đất”.
Lâm Chính lên tiếng.
“Vâng sư phụ!”.
Thương Lan Phúc cung kính đáp.
Bọn họ được Lâm Chính ban cho long lực, mặc dù không tinh thuần bằng người của Long tộc nhưng sau khi các Võ Thần qua đời, nhóm Thương Lan Phúc, Mị Mộng nắm giữ long lực đã là cao thủ hàng đầu ở long mạch dưới lòng đất.
Hơn nữa còn có nhân vật chí cao vô thượng như Lâm Chính chống lưng, long mạch dưới lòng đất hầu như không còn ai dám phản kháng bọn họ.
“Đúng rồi, tôi cần các anh làm một chuyện nữa”.
Lúc này, Lâm Chính nhớ ra gì đó, lại lên tiếng.
“Sư phụ cứ dặn dò”.
Thương Lan Phúc vội vàng chắp tay nói.
“Anh hãy mau chóng thành lập một đội quân ở gần đây vào Long Cung tìm thi thể của Diệp Viêm cho tôi”.
Lâm Chính nói: “Tôi sẽ vẽ bản đồ cơ quan ở Long Cung cho các anh, các anh có bản đồ đó vào trong đó sẽ dễ hơn nhiều”.
“Sư phụ, không phải Diệp Viêm đã bị anh giết rồi à? Hơn nữa cũng không thể hồi sinh, còn tìm thi thể của hắn làm gì?”.
Thương Lan Phúc ngạc nhiên hỏi.
“Tuy tôi đã chém đứt hoàn toàn mệnh mạch của Diệp Viêm, nhưng như vậy không có nghĩa thi thể của Diệp Viêm không còn giá trị. Nếu anh tìm được thì hãy đưa thi thể hắn về, tôi sẽ tự tay hủy nó. Nếu có kẻ xấu lợi dụng thi thể của hắn làm chuyện gì đó, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi”.
Lâm Chính nói.
Chương 5258: Bị đồ sát
Lâm Chính khẳng định thủ đoạn của mình đủ khiến Diệp Viêm không thể hồi sinh, nhưng thân xác của hắn không giống người thường.
Hắn tinh thông thuật cải tạo, thân xác của hắn đã hấp thu dung hợp không biết bao nhiêu cơ thể của cao thủ mạnh mẽ.
Thân xác như vậy rất khó tiêu diệt, hơn nữa cũng khó mục nát, không thì ngày trước Lâm Chính có thế nào cũng phải hủy máu thịt của hắn hoàn toàn.
Bây giờ Lâm Chính đã có sức mạnh Tổ Long, có thể biến cái xác thành tro bụi, cho nên mới bảo Thương Lan Phúc đi xử lý chuyện này.
Thương Lan Phúc tràn đầy tự tin đồng ý.
Đám người Tửu Ngọc hợp tác với anh ta, vấn đề không lớn.
Đợi xử lý xong chuyện ở long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính thu dọn chuẩn bị quay về Long Quốc.
Bây giờ việc anh cần làm là tìm Bạch Họa Thủy hỏi chuyện liên quan đến đại hội và Tổ Long.
Nếu ghi chép trên cuốn sách của Tổ Long thật sự là chuyện về đại hội, mọi thứ đều rõ ràng chính xác, vậy Lâm Chính cũng phải chuẩn bị nhân lúc còn sớm.
“Anh Lâm, anh chuẩn bị đi đâu thế?”.
Lâm Chính vừa nói chuyện với Từ Chính xong, chuẩn bị mặc áo khoác ngoài rời khỏi cung điện bên trong núi Thiên Thần, Cầm Kiếm Nữ lập tức tiến tới hỏi.
Thật ra sau khi rời khỏi long mạch dưới lòng đất, Cầm Kiếm Nữ và Mị Mộng đã không còn mục tiêu trong đời sống.
Bọn họ không biết nên làm gì tiếp theo.
Thế gia Cầm Kiếm gió chiều nào theo chiều ấy, muốn lợi dụng Cầm Kiếm Nữ để lấy lòng các thế lực Võ Thần. Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn thất vọng về gia tộc, không muốn quay về đó nữa.
Mị Mộng muốn xây dựng lại thế gia Huyết Đao, nhưng bà tổ Huyết Đao đã mất, thế gia Huyết Đao nhân tài ít ỏi, ý muốn xây dựng lại gia tộc cũng không còn lớn mấy.
Thấy Cầm Kiếm Nữ đi tới, Mị Mộng cũng đặt dụng cụ kỳ quái trước mặt xuống, bước nhanh tới.
“Tôi định quay về Long Quốc một chuyến”.
“Làm chuyện gì sao?”.
“Ừ, chuyện rất quan trọng”.
“Anh Lâm, tôi đi cùng anh nhé”.
Cầm Kiếm Nữ vội nói.
“Chuyện này…”.
Lâm Chính sững sờ.
“Anh Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Chúng tôi chỉ muốn xem sự phồn hoa của thế tục mở mang tầm mắt mà thôi”.
Mị Mộng mỉm cười.
“Vậy sao? Cũng không có vấn đề gì”.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
“Tốt quá rồi!”.
Mị Mộng hô lên.
Cầm Kiếm Nữ cũng nở nụ cười, sự buồn bã trên mặt biến mất.
“Hai người thu dọn đi, chiều sẽ có xe đến đón chúng ta”.
Lâm Chính nhún vai nói.
“Được”.
“Chúng tôi cũng chẳng có gì để thu dọn”.
Hai cô gái cười đáp.
Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu.
Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên chạy ra khỏi đường hầm thông đến long mạch dưới lòng đất.
Đó là Tửu Ngọc.
Ông ta đi vội vã, thở gấp gáp, bộ dạng nhếch nhác.
“Minh chủ! Minh chủ đại nhân! Xảy ra chuyện rồi!”.
Tửu Ngọc run rẩy hét lên.
“Sao rồi?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn về phía Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc bước tới, chắp tay run rẩy hét lên: “Minh chủ đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi, Long tộc… bị đồ sát rồi!”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính lập tức sững người.
Đám Mị Mộng ở xung quanh cũng kinh ngạc, gần như không dám tin lời mình nghe được.
“Ông… ông có nhầm không? Long… Long tộc sao lại bị đồ sát? Bọn họ là lực lượng mạnh nhất ở long mạch dưới lòng đất mà!”.
Cầm Kiếm Nữ lên tiếng.
“Long lực mạnh hơn sức mạnh phi thăng, long mạch dưới lòng đất còn ai có thể hơn được bọn họ?”.
Mị Mộng cũng lên tiếng hỏi.
Tửu Ngọc lại mếu máo: “Tôi… Tôi cũng không rõ… Chỉ biết đây là tin tức Thương Lan Phúc truyền đến…”.
“Đi!”.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức lao về phía đường hầm.
“Minh chủ, đợi tôi với!”.
Tửu Ngọc vội vàng đuổi theo.
Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ nhìn nhau, cuối cùng cũng quyết định đi theo…
Chương 5259: Anh là thần y Lâm?
Quay về long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính lập tức đi theo Tửu Ngọc về phía Tây Bắc.
Tửu Ngọc sử dụng long lực chạy thật nhanh, vừa chạy vừa lấy máy truyền tin ra xem.
Máy truyền tin của Thương Lan Phúc và Tửu Ngọc đã được định vị, cho nên Tửu Ngọc có thể nắm được vị trí của Thương Lan Phúc hiện nay.
“Minh chủ, thuộc hạ và Thương Lan Phúc cùng đến chỗ Long Cung, nào ngờ Long Cung đã sập. Dù biết được kết cấu trong Long Cung, nhưng sau khi sập có nhiều tảng đá lớn chặn lối đi, muốn đến tầng cuối tìm thi thể của Diệp Viêm cần có nhiều người. Thế nên Thương Lan Phúc đến Long tộc định tìm vài người giúp đỡ, tôi thì đợi ở Long Cung”.
“Nào ngờ tôi đợi cả nửa ngày, Thương Lan Phúc đột nhiên truyền tin đến nói Long tộc bị đồ sát, bảo tôi nhanh chóng quay về xin cậu chi viện. Tôi không dám do dự bèn đến tìm minh chủ”.
Tửu Ngọc run rẩy nói.
“Nói vậy là bây giờ Thương Lan Phúc không rõ sống hay chết?”.
Lâm Chính hỏi.
“Hiện chỉ biết cậu ấy đã đến Lẫm Đông Thành ở phía Tây Bắc, tôi đã gửi tin cho Thương Lan Phúc nhưng cậu ấy không trả lời. Tôi không biết có ai lấy máy truyền tin của cậu ấy rồi đi đến đó hay không”.
Tửu Ngọc do dự nói.
Lâm Chính nhíu mày, không lên tiếng nữa.
Anh không ngờ được long mạch dưới lòng đất vẫn còn nguy hiểm.
Long tộc không phải tồn tại mạnh nhất hay sao?
Vì sao còn có người mạnh hơn Long tộc xuất hiện?
Những người đó là ai?
Bọn họ từ đâu ra?
Chẳng lẽ là… lối ra vào trong Long Điện?
Không thể nào, rõ ràng mình đã phong ấn lối ra vào đó, ai có thể dễ dàng phá vỡ phong ấn?
Đó là phong ấn mình dùng sức mạnh Tổ Long tạo thành!
Huống hồ cho dù không có phong ấn, trong lối ra vào tràn ngập sức mạnh huyết sát, ai có thể qua được sức mạnh huyết sát đó để đến Long tộc?
Lâm Chính vô cùng nghi hoặc, tăng nhanh tốc độ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đến được Lẫm Đông Thành.
“Minh chủ, bọn họ đang ở bên trong”.
Tửu Ngọc liếc nhìn máy truyền tin, lên tiếng.
Lâm Chính nhìn về phía Lẫm Đông Thành, trong ngoài cửa thành không có bóng người nào, nhưng cửa thành lại có nhiều vết máu. Gió lớn thổi qua, trong gió xen lẫn mùi máu tanh…
“Dù Lẫm Đông Thành không có nhiều người nhưng cũng không đến nỗi không có bóng người nào, trong đó chắc chắn đã bị tàn sát. Mọi người đợi ở đây, tôi vào trong xem xem”.
Lâm Chính nói rồi nhảy vọt lên lao vào trong thành.
“Minh chủ! Chúng tôi giúp anh!”.
Mọi người hô lên, cùng nhau xông tới.
Vào trong thành, đập vào mắt lại là cảnh tàn sát.
Trên mặt đất toàn là thi thể, máu chảy thành suối.
Ở cuối con đường vẫn còn nghe được tiếng la hét và chiến đấu.
Lâm Chính lập tức nhìn sang phía phát ra âm thanh.
Đến gần chỗ đó thì thấy nhiều người dân của Lẫm Đông Thành đang vây quanh vài người mặc áo choàng đỏ.
Những người này đều gầy gò, người mặc áo choàng, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng, tay cầm trường kiếm, ánh mắt bình thản nhìn quanh.
Cho dù xung quanh là mấy nghìn người dân của Lẫm Đông Thành thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ không hề sợ hãi.
Ngược lại, người dân của Lẫm Đông Thành lại lộ vẻ sợ hãi và căng thẳng.
Lâm Chính nắm được vị trí của Thương Lan Phúc trong số những người dân này.
Lúc này, Thương Lan Phúc dẫn theo một nhóm người Long tộc đang giằng co với đám người mặc áo choàng.
“Thương Lan Phúc!”.
Lâm Chính hét gọi, nhảy vọt tới.
“Sư phụ!”.
Thương Lan Phúc nhìn thấy Lâm Chính thì mừng rỡ, vội vàng hét lên.
“Sư phụ?”.
Người mặc áo choàng đồng loạt nhìn sang Lâm Chính, một trong số đó lập tức la lên.
“Anh là… thần y Lâm?”.
Chương 5260: Chuyện không nên biết
“Ồ? Anh biết tôi?”.
Lâm Chính chậm rãi quay lại nhìn người đó.
Người đó quan sát kỹ Lâm Chính, ánh mắt lại có chút mơ màng.
“Người này chính là thần y Lâm sao?”.
“A Hải, có chắc là cậu không nhìn lầm không?”.
“Anh ta thật sự là thần y Lâm? Sao tôi thấy không giống với thần y Lâm”.
“Không sai, tôi đã xem ảnh của thần y Lâm, hình như không giống người này cho lắm”.
Mấy người mặc áo choàng khẽ giọng giao lưu.
Dù bọn họ nói rất nhỏ, nhưng Lâm Chính vẫn nghe được rõ ràng.
“Nhìn người phải nhìn xương, thần y Lâm tinh thông y thuật, vẻ ngoài biến hóa có gì lạ?”.
Người được gọi là A Hải nói, sau đó chắp tay với Lâm Chính: “Thần y Lâm, không ngờ chúng ta lại có thể gặp mặt ở đây”.
“Anh là ai?’.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Có lẽ tôi không tiện tiết lộ thân phận”.
“Các người là người của đại hội đúng không?”.
Lâm Chính đột nhiên nói.
Nghe vậy, bọn họ đều nhíu mày, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khác nhau.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ đôi khi anh nên giả vờ hồ đồ thì tốt hơn, tốt cho cả chúng tôi và anh”.
A Hải đáp.
“Giả vờ hồ đồ? Thế sao được, các người truy sát người của tôi, sao tôi có thể giả vờ hồ đồ?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó nhìn sang Thương Lan Phúc: “Bây giờ tình hình bên phía Long tộc thế nào?”.
“Một nửa số người đã bị giết, tôi nói bọn họ chia nhau ra chạy. Dù sao người của phía kia không nhiều, khó mà đuổi theo từng người, sẽ có người chạy thoát được”.
Thương Lan Phúc hạ giọng đáp.
“Nửa số người bị giết?".
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía đám người kia.
Long tộc nắm giữ long lực, thực lực khiến người khác kinh ngạc, làm sao mà những người này đồ sát được người của Long tộc?
“Người của anh?”.
A Hải nghi ngờ nhìn nhóm Thương Lan Phúc, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo và sát ý: “Thần y Lâm, đang yên lành sao anh lại chạy đến đây, còn cấu kết với những người này… Vậy là không được…”.
Nói xong, đám người mặc áo choàng bao vây lấy Lâm Chính.
Sát khí dần dần lan tràn.
“Ồ? Xem ra các người định ra tay với tôi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi rất kính phục người như anh. Dương Hoa của anh hành y tế thế, phổ độ chúng sinh, rất tốt. Chỉ tiếc anh nhìn thấy thứ không nên thấy, tiếp xúc với người không nên tiếp xúc, cho nên… chúng tôi chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cực đoan”.
Nói xong, người đó cầm kiếm bước từng bước về phía Lâm Chính.
“Hả? Phải ra tay giết thần y Lâm sao?”.
“Chuyện đã đến nước này không còn cách nào khác, không giết thì làm sao ăn nói với cấp trên?”.
“Ầy, thôi được!”.
“Vậy thì ra tay đi”.
Bọn họ nói vài ba câu đã quyết định số mệnh của Lâm Chính.
“Khốn nạn, dám ra tay với sư phụ tôi? Đánh thắng được tôi rồi hẵng nói!”.
Thương Lan Phúc hét lên, muốn xông tới, nhưng Lâm Chính chặn anh ta lại.
Ngay cả người của Long tộc cũng không đối phó được bọn họ, chỉ dựa vào Thương Lan Phúc chắc chắn là xông tới chịu chết.
“Để tôi”.
Lâm Chính nói.
“Sư phụ…”.
“Để tôi đấu với đám người này xem rốt cuộc bọn họ có bản lĩnh gì mà có thể tàn sát được Long tộc!”.
Nói xong, Lâm Chính giơ tay lên.
Vèo vèo vèo…
Vạn Kiếm Đồ được sử dụng, lơ lửng giữa không trung.
Long lực bá đạo cũng lan tràn.
“Xem ra thần y Lâm đã có được khí vận của Long tộc, có được long lực”.
A Hải cực kỳ kinh ngạc, liên tục gật đầu: “Đáng tiếc long lực chẳng là gì trong mắt bọn tôi!”.