-
Chương 5416-5420
Chương 5416: Chênh lệch quá lớn
Lâm Chính sửng sốt một chút, sau đó lại trầm ngâm.
Đây thực sự là một phương pháp cực kỳ đơn giản.
Nhưng phải thừa nhận rằng đề xuất của Gia Cát Xuyên quả thực khả thi.
Lâm Chính luôn cho rằng cuộc đấu tranh chống lại Đại hội chỉ có thể dựa vào sức mình, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể dựa vào quyền lực của chính phủ.
Điều này không có nghĩa là anh không tin tưởng vào chính phủ, mà là nó chưa từng xuất hiện trong phạm vi xem xét của anh.
Theo hiểu biết của anh, mặc dù chính phủ và Đại hội không phải là một, nhưng Đại hội đã hoạt động nhiều năm như vậy. Bọn họ lại có quan hệ phức tạp, có quyền có thế, trong chính phủ làm sao có thể không có người của Đại hội cơ chứ?
"Cái gì? Trong chính phủ không hề có người của Đại hội ư?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Làm sao có thể như vậy? Lâm thần y, đến cậu còn cài người vào trong chính phủ, sao chúng tôi lại không có chứ? Tôi nói thật cho cậu biết, Đại hội không chỉ có người trong chính phủ, mà tiềm lực và địa vị của người đó cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu".
"Vậy tại sao anh lại bảo tôi nhờ chính phủ giúp đỡ? Việc này có tác dụng gì không?"
"Tất cả đều phụ thuộc vào phương pháp của cậu, Lâm thần y. Đôi khi, con người phải xem xét điểm mạnh và điểm yếu của mình cũng như điểm mạnh và điểm yếu của đối thủ. Nếu cậu không giỏi nắm bắt điểm mạnh của mình và bỏ qua điểm yếu của đối thủ, thì chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên là không thể bù đắp! Tôi chỉ nói đến đây thôi, nếu còn nói nữa thì thực sự sẽ trở thành phản bội Đại hội, cậu tự mình lĩnh ngộ đi!"
Gia Cát Xuyên cười nói, sau đó nhắm mắt uống trà không nói thêm lời nào.
Lâm Chính sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Lợi thế?
Bất lợi?
Bản thân anh so với Đại hội thì có ưu thế gì?
Y thuật sao?
Mặc dù anh rất tự tin về y thuật, nhưng trong Đại hội cũng không thiếu cao thủ. Bản thân Gia Cát Xuyên cũng là một cao thủ có y thuật cao cường, mà anh ta chắc chắn không phải cao thủ y thuật mạnh nhất và duy nhất trong Đại hội. Lâm Chính quả thực có ưu thế về y thuật, nhưng ưu thế này không phải là quá lớn, hoàn toàn không đủ để san bằng khoảng cách thực lực giữa anh và Đại hội.
Vậy thứ Gia Cát Xuyên nói đến rốt cuộc là gì?
Lâm Chính hít một hơi thật sâu và đi đi lại lại.
Lúc này, ánh mắt của anh đột nhiên dừng lại ở chỗ màn hình máy tính, anh giật mình, chợt hiểu ra.
"Tôi hiểu rồi".
"Ồ, Lâm thần y đã nhận ra điều gì?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười hỏi.
"Danh tiếng".
Lâm Chính trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên sửng sốt một lát, thực ra đây không phải điều anh ta đang gợi ý.
"Lâm thần y là nhân vật rất nổi tiếng ở Long Quốc. Không chỉ ở Long Quốc, mà thậm chí trên phạm vi toàn thế giới, anh cũng được biết đến. Dù sao, học viện Huyền Y Phái những năm nay đang ngày một nâng cao danh tiếng của mình".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Bây giờ, đã đến lúc tôi nhận lại nhân quả từ việc tốt tôi đã làm những năm nay".
"Lâm thần y, cậu định làm gì?"
Gia Cát Xuyên cau mày hỏi.
"Đại hội các người không phải luôn nhận mình là người bảo vệ vô hình sao? Các người vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, duy trì trật tự thế giới, để cho dư luận không biết các người tồn tại!"
Lâm Chính cười lạnh nói: "Anh nghĩ xem, nếu tôi công khai chuyện này, sau đó nhờ chính phủ giúp đỡ thì sẽ thế nào?"
"Lâm thần y, tôi khuyên cậu không nên làm như vậy, như vậy chẳng khác nào đang đốt cháy Đại hội".
Gia Cát Xuyên trầm giọng nói.
"Nhưng bây giờ Đại hội đang muốn đẩy tôi và mọi người xung quanh tôi vào hố lửa, vào địa ngục vĩnh viễn! Còn tôi chỉ đốt họ một chút thôi thì có làm sao?"
Lâm Chính trịnh trọng nói, sau đó lớn tiếng hét lên: "Mã Hải! Lập tức tổ chức họp báo cho tôi! Mời tất cả các phương tiện truyền thông có uy tín nhất trong và ngoài nước đến!"
Chương 5417: Dư luận
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”
Mã Hải nghe thấy tiếng hét lớn này, toàn thân run lên, lập tức chạy xuống thu xếp.
Gia Cát Xuyên cau mày, cảm thấy có chuyện vượt ngoài dự đoán của mình.
“Sức mạnh của dư luận thực sự vượt qua tất cả, tuy người của Đại hội bảo vệ trật tự vô hình, nhưng nếu bị dư luận áp đảo kiềm chế thì không thể tùy tiện công kích cậu”.
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói: “Phương pháp của cậu thực sự rất tốt, nhưng nếu làm như vậy, cậu sẽ hoàn toàn chọc tức Đại hội!”
“Đã là kẻ thù sinh tử, còn sợ chọc tức đối phương sao? Tệ lắm thì ít nhất cá chết lưới rách thôi, không thể cứ để tôi bị động bị đánh, mất mạng một cách vô ích như vậy phải không?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Gia Cát Xuyên không nói gì, anh ta cụp mắt xuống, trong mắt có tia sáng kỳ lạ.
Rất nhanh, Mã Hải bước vào.
“Chủ tịch Lâm, đã thu xếp xong, buổi họp báo dự kiến diễn ra lúc 3 giờ chiều ở sân vận động Giang Thành, tôi đã phái người liên hệ với tất cả các cơ quan truyền thông trong và ngoài nước, mời họ đến Giang Thành trước buổi chiều”.
Mã Hải nói.
“Rất tốt, ngoài ra, không chỉ là truyền thông tin tức, lập tức mời đoàn đội hoạt động bắt đầu công bố tin tức lên mạng!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Công bố tin tức gì?”
Mã Hải ngơ ngác hỏi.
“Mọi thứ về Đại hội!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Và cả việc Đại hội chèn ép tôi và Dương Hoa!”
“Thần y Lâm!”
Gia Cát Xuyên đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
“Gia Cát tiên sinh, tôi chỉ đang cố gắng tự cứu mình mà thôi!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên há miệng thở dốc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
“Cậu đang đùa với lửa..”.
“Tôi không quan tâm nữa”.
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi, đi theo tôi đến một nơi!”
“Đi đâu?”
“Anh không cần hỏi nhiều”.
Lâm Chính nói.
Anh không thể rời xa Gia Cát Xuyên.
Anh tin rằng bây giờ toàn bộ trụ sở Dương Hoa đã bị bao vây bởi tai mắt của Đại hội.
Những người của Đại hội lan tràn khắp nơi, thậm chí Lâm Chính còn nghi ngờ trong số nhân viên nội bộ của Dương Hoa cũng có người của Đại hội.
Nếu để Gia Cát Xuyên ở lại một mình, có lẽ chỉ trong chốc lát anh ta sẽ bị đưa về Đại hội.
Chỉ có Lâm Chính tự canh chừng mới có thể giữ anh ta ở bên cạnh.
Gia Cát Xuyên không có phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Lâm Chính xuống lầu, lên xe chạy về phía xa.
Chẳng bao lâu, Lâm Chính dừng lại trước một khu chung cư.
Anh đi xuống xe, châm một điếu thuốc rồi nhìn xung quanh.
“Nơi này là nơi nào?”
Gia Cát Xuyên hỏi.
“Anh không cần phải hỏi nhiều”.
Lâm Chính vừa nói, đột nhiên thân thể lóe lên và lao về phía đám người cách đó không xa.
Một người đàn ông bất ngờ bị Lâm Chính tóm lấy, sau đó Lâm Chính lôi người đàn ông này lên xe.
Gia Cát Xuyên sửng sốt.
Thấy người đàn ông lên xe nhưng vẫn bất động, anh ta mới phát hiện có một cây kim châm đâm vào người đối phương.
Tuy nhiên, Lâm Chính vẫn không dừng lại, anh lại lao về phía xa, bắt người ra khỏi đám đông.
Quá trình này lặp đi lặp lại mấy lần, xe của Lâm Chính đã nhét bốn năm người, ngay cả Gia Cát Xuyên cũng không ngồi được.
“Xuống xe đi”.
Lâm Chính nói.
“Cậu xử lý hết tai mắt của Đại hội, chẳng lẽ cậu có hành động gì sao?”
Gia Cát Xuyên cau mày.
“Tôi nói rồi, anh không cần quan tâm chuyện này”.
Lâm Chính lấy điện thoại di động ra bấm số của Từ Thiên.
Một lúc sau, Từ Thiên lái xe tới đây.
“Đưa tất cả bọn họ ra ngoại ô thả đi”.
Lâm Chính nói với Từ Thiên.
“Vâng, cậu Lâm”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức lên xe, lái chiếc xe chở những người này rời đi.
Lâm Chính thì kéo Gia Cát Xuyên bước nhanh vào trong khu chung cư…
Chương 5418: Đột nhiên nhớ em
Gia Cát Xuyên rất bối rối, anh ta hoàn toàn không biết Lâm Chính đang định làm gì.
Anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, một lúc sau, hai người đã đi đến trước một cửa cầu thang.
Lâm Chính nhìn chung quanh, thấy xung quanh không có camera, anh lấy kim bạc ra cải trang cho Gia Cát Xuyên, sau đó mở túi xách đang mang theo, lấy ra hai bộ quần áo đưa sang.
“Thay đi”.
“Thần y Lâm, xem ra cậu đang muốn che giấu tung tích của hai chúng ta!”
Gia Cát Xuyên cau mày.
“Nếu người của Đại hội không biết anh ở đâu, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn tôi giấu diếm tung tích thì có thể làm mọi chuyện dễ dàng hơn, không phải sao?”
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau khi thay quần áo xong, anh dẫn theo Gia Cát Xuyên ra khỏi khu chung cư, đi đến ven đường quẹt mã lấy hai chiếc xe đạp công rồi lập tức rời đi.
Gia Cát Xuyên thì lo lắng nhìn về phía khu chung cư.
Động thái của Lâm Chính chắc chắn đã tập trung mọi sự chú ý của Đại hội vào khu chung cư này.
Tuy nhiên, đây chỉ là chiêu trò che mắt của Lâm Chính.
Chỉ không biết Đại hội sẽ tốn bao nhiêu nhân lực và sức lực để làm những việc vô ích ở khu chung cư này.
Sau khi rời khỏi khu chung cư, Lâm Chính dẫn Gia Cát Xuyên đến Quốc tế Duyệt Nhan.
“Xin chào, tôi muốn gặp Chủ tịch Tô của các người!”
Lâm Chính bước vào, bình tĩnh nói.
“Thưa ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Lễ tân hỏi một cách lịch sự.
“Có, cô có thể trực tiếp nói với Chủ tịch Tô của cô, nói là chồng cô ấy đến tìm cô ấy”.
Lâm Chính hơi ngẩng đầu lên, đúng là khuôn mặt của Lâm Chính ở dưới vành nón.
Nhân viên lễ tân sửng sốt một lúc mới nhận ra thân phận của đối phương, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Lâm tiên sinh, tôi nhìn không rõ là ngài, mời ngài vào, Chủ tịch Tô đang ở trong văn phòng!”
“Ừm!”
Lâm Chính gật đầu, dẫn Gia Cát Xuyên đi vào trong.
Gia Cát Xuyên thì lại nhìn bộ dáng của Lâm Chính lúc này với vẻ nghi ngờ.
Anh ta chỉ biết thần y Lâm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Chính.
Nhưng khi nghe nhân viên lễ tân gọi Lâm Chính là chồng của Tô Nhu, anh ta chợt hiểu ra điều gì đó.
“Anh đợi tôi ở đây đi!”
Lâm Chính đứng ở cửa văn phòng và nói với Gia Cát Xuyên.
“Thần y Lâm, cậu tìm đủ mọi cách để đến đây chỉ để gặp vợ mình thôi à?”
Gia Cát Xuyên mỉm cười nói.
“Nếu đã xảy ra chuyện như vậy, Đại hội nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Nhu, tôi đến đây chỉ là để tăng thêm sự bảo đảm cho Tô Nhu thôi! Tôi hy vọng người của Đại hội sẽ không tìm thấy cô ấy. Nếu không...e là máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi!”
Lâm Chính lắc đầu rồi bước vào bên trong.
Còn Gia Cát Xuyên thì vô cùng sợ hãi.
Tô Nhu là vợ của thần y Lâm, nhưng cho đến hôm nay Gia Cát Xuyên mới biết được việc này.
Lâm Chính vẫn luôn cố gắng hết sức để bảo vệ Tô Nhu, thậm chí còn không ngại che giấu thân phận của mình.
Có thể thấy, Tô Nhu là người tuyệt đối không thể thay thế trong lòng Lâm Chính.
Vì vậy, anh chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để bảo vệ Tô Nhu.
Một khi người của Đại hội dám gây rắc rối cho Tô Nhu thì chắc chắn sẽ không được ích lợi gì.
Không được, anh ta phải tìm cách thông báo cho người của Đại hội.
Tuy nhiên, nếu anh ta hành động, e rằng thần y Lâm sẽ càng điên cuồng hơn.
Phải làm gì bây giờ?
Gia Cát Xuyên rơi vào tình trạng rối rắm.
Vừa bước vào văn phòng, Tô Nhu đang đọc tài liệu liền ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, cô không khỏi mỉm cười: “Sao lúc nào anh cũng thoắt ẩn thoắt hiện vậy?”
Lâm Chính mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy mệt mỏi.
“Anh đột nhiên nhớ em, cho nên tới gặp em..”.
“Ồ?”
Tô Nhu thấy hơi khó hiểu nhìn chồng mình.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Chính lộ ra ánh mắt như thế này.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Nhu nhạy bén hỏi.
Chương 5419: Thẳng thắn
Nghe Tô Nhu nói vậy, Lâm Chính im lặng một lát, sau đó khàn giọng cười: “Nhu Nhi, có một việc anh vẫn luôn giấu em, vốn là muốn bảo vệ sự an toàn của em nên mới không nói cho em, nhưng bây giờ nếu tiếp tục giấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa... nếu em biết sự thật thì cũng coi như một cách bảo vệ em”.
Nhìn thấy Lâm Chính nghiêm túc như vậy, Tô Nhu không khỏi ngẩn ngơ, cô cứng người một hồi mới nhoẻn miệng cười: “Được rồi, anh nói đi, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì?”
“Thực ra……”
Lâm Chính do dự một lát, hít sâu một hơi, như thể đã quyết định một điều gì đó, trực tiếp nói: “Anh, là thần y Lâm!”
Khi những lời này vừa thốt ra, Tô Nhu sửng sốt, đôi mắt trong veo của cô ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô không khỏi che miệng mỉm cười.
“Ha ha ha ha, anh là thần y Lâm? Được rồi, được rồi...em biết rồi! Xin chào thần y Lâm! Thần y Lâm, anh thật tuyệt vời, ha ha ha...Chúc mừng ngày cá tháng tư!”
“Ngày cá tháng tư?”
Lâm Chính liếc nhìn điện thoại.
Hôm nay đúng là ngày cá tháng tư.
“Tiểu Nhu, anh không đùa với em đâu, đây không phải là trò đùa ngày tháng tư, những gì anh nói đều là sự thật”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nụ cười của Tô Nhu cứng lại, cô ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Cô thực sự không thể chấp nhận được.
Sao Lâm Chính và thần y Lâm có thể là cùng một người được?
Một người là chồng cô, người còn lại là chủ tịch của Dương Hoa, một thần y được người đời kính trọng…
Tuy nhiên, ngay lúc Tô Nhu đang bối rối, điện thoại trong túi Lâm Chính rung lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, đôi mắt nheo lại nhưng thay vì trả lời điện thoại, anh lại nhấn từ chối.
“Lâm Chính, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhu bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi.
Nhìn vẻ mặt của anh, rõ ràng cô vẫn không tin Lâm Chính chính là thần y Lâm.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: “Nghe này, Tiểu Nhu, từ hôm nay trở đi, em chỉ có thể đi lại hai nơi, một là công ty, hai là ở nhà, ngoại trừ hai nơi này, em không được đi đến nơi thứ ba, tuyệt đối không được đi, hiểu không?”
“Nhưng Lâm Chính, em còn phải tham dự vài cuộc họp bên phía Thương Minh, ngoài ra còn có vài buổi lễ cắt băng khánh thành với đối tác, em cũng phải đi..”.
“Từ chối tất cả! Em không thể đi!”
Vẻ mặt Lâm Chính rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tô Nhu: “Từ hôm nay trở đi, em chỉ có thể đi lại hai nơi đó, cho dù là đi tới đi lui giữa nhà và công ty, cũng chỉ có thể đi con đường mà em thường xuyên đi nhất, trừ những nơi này, bất kỳ nơi nào khác em đều không được đi!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Nhu đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc hỏi.
Lâm Chính im lặng một lát, thấp giọng nói: “Anh và Đại hội đã trở mặt!”
“Đại hội?”
Tô Nhu lại ngơ ngác.
“Được rồi, Tiểu Nhu, em chỉ cần nhớ kỹ lời khuyên của anh là được, anh còn có việc phải làm!”
Nói xong, Lâm Chính vội vã xoay người rời khỏi văn phòng.
Tô Nhu ngồi phịch xuống ghế, không ngừng tiêu hóa lời nói của Lâm Chính.
Cô đã gia nhập vào Thương Minh, với sự giúp đỡ của Thương Minh, cũng coi như ngày càng lớn mạnh hơn, cô cũng đã tiếp xúc với những người có cấp bậc như Bạch Họa Thủy, cô cũng đã từng nghe nói về những chuyện liên quan đến Đại hội từ họ.
Tô Nhu biết rằng Thương Minh lệ thuộc vào Đại hội.
“Lúc trước Lâm Chính là người đã giới thiệu cho mình gia nhập Thương Minh, anh ấy biết về Đại hội, lẽ ra phải như vậy, nhưng... anh ấy nói đã trở mặt với Đại hội…là có ý gì?”
Tô Nhu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Cô ngơ ngác nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng chặt, sự hoang mang trong mắt càng ngày càng mãnh liệt.
“Thôi, tạm thời cứ nghe lời anh ấy đi”.
Nghĩ tới ánh mắt nghiêm túc kiên định của Lâm Chính, Tô Nhu chỉ có thể tạm thời tin tưởng Lâm Chính.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy tin tức Lâm Chính là thần y Lâm quá hoang đường…
Chương 5420: Diêm Vệ
Trong suy nghĩ của Tô Nhu, Lâm Chính và Lâm thần y có quen biết nhau. Cô cho rằng Lâm Chính để đạt được tiền tài và những nguồn lợi ích khác từ chỗ Lâm thần y nên đã thực hiện nhiều thoả thuận với Lâm thần y.
Và Lâm thần y này dường như có một loại tình cảm đặc biệt nào đó với cô.
Cho nên Tô Nhu đương nhiên sẽ cho rằng đây có thể là kết quả của một sự thương lượng nào đó giữa Lâm Chính và Lâm thần y.
Có lẽ bên phía Lâm thần y đã xảy ra chuyện gì đó.
Tô Nhu đang suy nghĩ như vậy.
Lâm Chính bước ra khỏi văn phòng, cầm điện thoại di động trong tay vội vàng đi về phía cuối hành lang.
Gia Cát Xuyên đang đợi ngoài cửa không khỏi giật mình.
Lâm Chính dùng điện thoại di động gọi một cuộc, sau đó cúp máy và đi về phía Gia Cát Xuyên.
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Chính sa sầm lại, Gia Cát Xuyên lập tức đoán được có điều gì đó không ổn.
"Anh còn nhớ khu vực mà chúng ta đã đi qua trên đường tới đây không?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Người của Đại hội đã đến đó rồi sao?"
"Bọn họ quả thực đã đến đó, hơn nữa còn xác định nhầm một căn nhà là căn cứ chúng ta đang ẩn náu. Cho nên bọn họ đã trực tiếp phá huỷ căn nhà đó, khiến tất cả những người có mặt trong nhà đều bỏ mạng!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cái gì?"
Gia Cát Xuyên đồng tử co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Trật tự... Đây chính là thứ mà các người gọi là trật tự sao? Cả gia đình sáu người đều đã chết, thậm chí hơn một nửa trong số đó đều là những đứa trẻ!"
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, nghiến chặt hàm răng.
"Lâm thần y, tôi thực lòng xin lỗi vì chuyện như vậy đã xảy ra!"
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói.
"Anh không cần phải xin lỗi, thật ra anh không làm gì sai cả. Người sai là tôi, nếu không phải tôi sử dụng thuật che mắt để tránh sự truy lùng của Đại hội thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Tôi là người phải nhận trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này".
Lâm Chính thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem xem".
Gia Cát Xuyên không nói gì, lập tức đi theo Lâm Chính tới hiện trường.
Lúc này, toàn bộ khu vực này đã bị đội tuần tra phong tỏa, Lâm Chính trực tiếp dẫn Gia Cát Xuyên đi vào với tư cách là Lâm thần y.
Khi đến ngôi nhà bị phá hủy, họ ngay lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng đáng sợ.
"Đây là Đại Diêm tâm chú! Đây là tác phẩm của Diêm Vệ!"
Gia Cát Xuyên trầm giọng nói.
"Diêm Vệ là cái gì?"
Lâm Chính hỏi với vẻ mặt lạnh tanh.
"Một trong năm vệ binh thân cận bên cạnh Hội trưởng. Xem ra việc này đã thu hút cả sự chú ý của Hội trưởng, ông ta còn phái cả cận vệ bên cạnh mình đi xử lý!"
Sắc mặt Gia Cát Xuyên sa sầm lại.
Nếu giờ đến cả Hội trưởng cũng đã ra tay thì chứng tỏ mức độ coi trọng của Đại hội đối với việc lần này là trước nay chưa từng có.
"Việc này xảy ra chưa lâu, vậy thì Diêm Vệ hẳn là còn chưa đi xa!"
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói vài câu rồi cúp máy.
"Lâm thần y, cậu muốn làm gì?"
Gia Cát Xuyên lập tức hỏi.
"Giết!"
Lâm Chính lạnh lùng nhả ra một chữ.
Gia Cát Xuyên lần này cũng cảm thấy sợ hãi.
Rất nhanh, Lâm Chính nhận được một cuộc điện thoại, sau đó khàn giọng nói: "Tôi biết rồi, mọi người tạm thời giải tán trước, cập nhật liên tục vị trí của hắn cho tôi!"
Dứt lời, Lâm Chính chạy rất nhanh ra khỏi khu vực đó.
"Lâm thần y, có phải đã khoá được vị trí của Diêm Vệ rồi không?"
Gia Cát Xuyên sắc mặt khó coi, lập tức hét lớn: "Bọn họ là cận vệ thân cận của Hội trưởng. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, e rằng Hội trưởng sẽ đích thân ra tay mất".
"Chẳng phải ông ta đã đích thân ra tay rồi à?"
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Việc đến nước này đã đi tới bước đường cá chết lưới rách. Nếu Đại hội đã ngông cuồng như vậy thì Lâm Chính này cũng phải liều cái mạng này đấu với các người một phen".
Nói xong, Lâm Chính phóng vọt lên không trung, lao về phía vị trí của Diêm Vệ.
Lâm Chính sửng sốt một chút, sau đó lại trầm ngâm.
Đây thực sự là một phương pháp cực kỳ đơn giản.
Nhưng phải thừa nhận rằng đề xuất của Gia Cát Xuyên quả thực khả thi.
Lâm Chính luôn cho rằng cuộc đấu tranh chống lại Đại hội chỉ có thể dựa vào sức mình, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể dựa vào quyền lực của chính phủ.
Điều này không có nghĩa là anh không tin tưởng vào chính phủ, mà là nó chưa từng xuất hiện trong phạm vi xem xét của anh.
Theo hiểu biết của anh, mặc dù chính phủ và Đại hội không phải là một, nhưng Đại hội đã hoạt động nhiều năm như vậy. Bọn họ lại có quan hệ phức tạp, có quyền có thế, trong chính phủ làm sao có thể không có người của Đại hội cơ chứ?
"Cái gì? Trong chính phủ không hề có người của Đại hội ư?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Làm sao có thể như vậy? Lâm thần y, đến cậu còn cài người vào trong chính phủ, sao chúng tôi lại không có chứ? Tôi nói thật cho cậu biết, Đại hội không chỉ có người trong chính phủ, mà tiềm lực và địa vị của người đó cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu".
"Vậy tại sao anh lại bảo tôi nhờ chính phủ giúp đỡ? Việc này có tác dụng gì không?"
"Tất cả đều phụ thuộc vào phương pháp của cậu, Lâm thần y. Đôi khi, con người phải xem xét điểm mạnh và điểm yếu của mình cũng như điểm mạnh và điểm yếu của đối thủ. Nếu cậu không giỏi nắm bắt điểm mạnh của mình và bỏ qua điểm yếu của đối thủ, thì chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên là không thể bù đắp! Tôi chỉ nói đến đây thôi, nếu còn nói nữa thì thực sự sẽ trở thành phản bội Đại hội, cậu tự mình lĩnh ngộ đi!"
Gia Cát Xuyên cười nói, sau đó nhắm mắt uống trà không nói thêm lời nào.
Lâm Chính sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Lợi thế?
Bất lợi?
Bản thân anh so với Đại hội thì có ưu thế gì?
Y thuật sao?
Mặc dù anh rất tự tin về y thuật, nhưng trong Đại hội cũng không thiếu cao thủ. Bản thân Gia Cát Xuyên cũng là một cao thủ có y thuật cao cường, mà anh ta chắc chắn không phải cao thủ y thuật mạnh nhất và duy nhất trong Đại hội. Lâm Chính quả thực có ưu thế về y thuật, nhưng ưu thế này không phải là quá lớn, hoàn toàn không đủ để san bằng khoảng cách thực lực giữa anh và Đại hội.
Vậy thứ Gia Cát Xuyên nói đến rốt cuộc là gì?
Lâm Chính hít một hơi thật sâu và đi đi lại lại.
Lúc này, ánh mắt của anh đột nhiên dừng lại ở chỗ màn hình máy tính, anh giật mình, chợt hiểu ra.
"Tôi hiểu rồi".
"Ồ, Lâm thần y đã nhận ra điều gì?"
Gia Cát Xuyên mỉm cười hỏi.
"Danh tiếng".
Lâm Chính trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên sửng sốt một lát, thực ra đây không phải điều anh ta đang gợi ý.
"Lâm thần y là nhân vật rất nổi tiếng ở Long Quốc. Không chỉ ở Long Quốc, mà thậm chí trên phạm vi toàn thế giới, anh cũng được biết đến. Dù sao, học viện Huyền Y Phái những năm nay đang ngày một nâng cao danh tiếng của mình".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Bây giờ, đã đến lúc tôi nhận lại nhân quả từ việc tốt tôi đã làm những năm nay".
"Lâm thần y, cậu định làm gì?"
Gia Cát Xuyên cau mày hỏi.
"Đại hội các người không phải luôn nhận mình là người bảo vệ vô hình sao? Các người vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, duy trì trật tự thế giới, để cho dư luận không biết các người tồn tại!"
Lâm Chính cười lạnh nói: "Anh nghĩ xem, nếu tôi công khai chuyện này, sau đó nhờ chính phủ giúp đỡ thì sẽ thế nào?"
"Lâm thần y, tôi khuyên cậu không nên làm như vậy, như vậy chẳng khác nào đang đốt cháy Đại hội".
Gia Cát Xuyên trầm giọng nói.
"Nhưng bây giờ Đại hội đang muốn đẩy tôi và mọi người xung quanh tôi vào hố lửa, vào địa ngục vĩnh viễn! Còn tôi chỉ đốt họ một chút thôi thì có làm sao?"
Lâm Chính trịnh trọng nói, sau đó lớn tiếng hét lên: "Mã Hải! Lập tức tổ chức họp báo cho tôi! Mời tất cả các phương tiện truyền thông có uy tín nhất trong và ngoài nước đến!"
Chương 5417: Dư luận
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”
Mã Hải nghe thấy tiếng hét lớn này, toàn thân run lên, lập tức chạy xuống thu xếp.
Gia Cát Xuyên cau mày, cảm thấy có chuyện vượt ngoài dự đoán của mình.
“Sức mạnh của dư luận thực sự vượt qua tất cả, tuy người của Đại hội bảo vệ trật tự vô hình, nhưng nếu bị dư luận áp đảo kiềm chế thì không thể tùy tiện công kích cậu”.
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói: “Phương pháp của cậu thực sự rất tốt, nhưng nếu làm như vậy, cậu sẽ hoàn toàn chọc tức Đại hội!”
“Đã là kẻ thù sinh tử, còn sợ chọc tức đối phương sao? Tệ lắm thì ít nhất cá chết lưới rách thôi, không thể cứ để tôi bị động bị đánh, mất mạng một cách vô ích như vậy phải không?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Gia Cát Xuyên không nói gì, anh ta cụp mắt xuống, trong mắt có tia sáng kỳ lạ.
Rất nhanh, Mã Hải bước vào.
“Chủ tịch Lâm, đã thu xếp xong, buổi họp báo dự kiến diễn ra lúc 3 giờ chiều ở sân vận động Giang Thành, tôi đã phái người liên hệ với tất cả các cơ quan truyền thông trong và ngoài nước, mời họ đến Giang Thành trước buổi chiều”.
Mã Hải nói.
“Rất tốt, ngoài ra, không chỉ là truyền thông tin tức, lập tức mời đoàn đội hoạt động bắt đầu công bố tin tức lên mạng!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
“Công bố tin tức gì?”
Mã Hải ngơ ngác hỏi.
“Mọi thứ về Đại hội!”
Lâm Chính lạnh lùng nói: “Và cả việc Đại hội chèn ép tôi và Dương Hoa!”
“Thần y Lâm!”
Gia Cát Xuyên đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
“Gia Cát tiên sinh, tôi chỉ đang cố gắng tự cứu mình mà thôi!”
Lâm Chính trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên há miệng thở dốc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
“Cậu đang đùa với lửa..”.
“Tôi không quan tâm nữa”.
Lâm Chính trầm giọng nói, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi, đi theo tôi đến một nơi!”
“Đi đâu?”
“Anh không cần hỏi nhiều”.
Lâm Chính nói.
Anh không thể rời xa Gia Cát Xuyên.
Anh tin rằng bây giờ toàn bộ trụ sở Dương Hoa đã bị bao vây bởi tai mắt của Đại hội.
Những người của Đại hội lan tràn khắp nơi, thậm chí Lâm Chính còn nghi ngờ trong số nhân viên nội bộ của Dương Hoa cũng có người của Đại hội.
Nếu để Gia Cát Xuyên ở lại một mình, có lẽ chỉ trong chốc lát anh ta sẽ bị đưa về Đại hội.
Chỉ có Lâm Chính tự canh chừng mới có thể giữ anh ta ở bên cạnh.
Gia Cát Xuyên không có phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Lâm Chính xuống lầu, lên xe chạy về phía xa.
Chẳng bao lâu, Lâm Chính dừng lại trước một khu chung cư.
Anh đi xuống xe, châm một điếu thuốc rồi nhìn xung quanh.
“Nơi này là nơi nào?”
Gia Cát Xuyên hỏi.
“Anh không cần phải hỏi nhiều”.
Lâm Chính vừa nói, đột nhiên thân thể lóe lên và lao về phía đám người cách đó không xa.
Một người đàn ông bất ngờ bị Lâm Chính tóm lấy, sau đó Lâm Chính lôi người đàn ông này lên xe.
Gia Cát Xuyên sửng sốt.
Thấy người đàn ông lên xe nhưng vẫn bất động, anh ta mới phát hiện có một cây kim châm đâm vào người đối phương.
Tuy nhiên, Lâm Chính vẫn không dừng lại, anh lại lao về phía xa, bắt người ra khỏi đám đông.
Quá trình này lặp đi lặp lại mấy lần, xe của Lâm Chính đã nhét bốn năm người, ngay cả Gia Cát Xuyên cũng không ngồi được.
“Xuống xe đi”.
Lâm Chính nói.
“Cậu xử lý hết tai mắt của Đại hội, chẳng lẽ cậu có hành động gì sao?”
Gia Cát Xuyên cau mày.
“Tôi nói rồi, anh không cần quan tâm chuyện này”.
Lâm Chính lấy điện thoại di động ra bấm số của Từ Thiên.
Một lúc sau, Từ Thiên lái xe tới đây.
“Đưa tất cả bọn họ ra ngoại ô thả đi”.
Lâm Chính nói với Từ Thiên.
“Vâng, cậu Lâm”.
Từ Thiên gật đầu, lập tức lên xe, lái chiếc xe chở những người này rời đi.
Lâm Chính thì kéo Gia Cát Xuyên bước nhanh vào trong khu chung cư…
Chương 5418: Đột nhiên nhớ em
Gia Cát Xuyên rất bối rối, anh ta hoàn toàn không biết Lâm Chính đang định làm gì.
Anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, một lúc sau, hai người đã đi đến trước một cửa cầu thang.
Lâm Chính nhìn chung quanh, thấy xung quanh không có camera, anh lấy kim bạc ra cải trang cho Gia Cát Xuyên, sau đó mở túi xách đang mang theo, lấy ra hai bộ quần áo đưa sang.
“Thay đi”.
“Thần y Lâm, xem ra cậu đang muốn che giấu tung tích của hai chúng ta!”
Gia Cát Xuyên cau mày.
“Nếu người của Đại hội không biết anh ở đâu, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, còn tôi giấu diếm tung tích thì có thể làm mọi chuyện dễ dàng hơn, không phải sao?”
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau khi thay quần áo xong, anh dẫn theo Gia Cát Xuyên ra khỏi khu chung cư, đi đến ven đường quẹt mã lấy hai chiếc xe đạp công rồi lập tức rời đi.
Gia Cát Xuyên thì lo lắng nhìn về phía khu chung cư.
Động thái của Lâm Chính chắc chắn đã tập trung mọi sự chú ý của Đại hội vào khu chung cư này.
Tuy nhiên, đây chỉ là chiêu trò che mắt của Lâm Chính.
Chỉ không biết Đại hội sẽ tốn bao nhiêu nhân lực và sức lực để làm những việc vô ích ở khu chung cư này.
Sau khi rời khỏi khu chung cư, Lâm Chính dẫn Gia Cát Xuyên đến Quốc tế Duyệt Nhan.
“Xin chào, tôi muốn gặp Chủ tịch Tô của các người!”
Lâm Chính bước vào, bình tĩnh nói.
“Thưa ngài, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”
Lễ tân hỏi một cách lịch sự.
“Có, cô có thể trực tiếp nói với Chủ tịch Tô của cô, nói là chồng cô ấy đến tìm cô ấy”.
Lâm Chính hơi ngẩng đầu lên, đúng là khuôn mặt của Lâm Chính ở dưới vành nón.
Nhân viên lễ tân sửng sốt một lúc mới nhận ra thân phận của đối phương, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Lâm tiên sinh, tôi nhìn không rõ là ngài, mời ngài vào, Chủ tịch Tô đang ở trong văn phòng!”
“Ừm!”
Lâm Chính gật đầu, dẫn Gia Cát Xuyên đi vào trong.
Gia Cát Xuyên thì lại nhìn bộ dáng của Lâm Chính lúc này với vẻ nghi ngờ.
Anh ta chỉ biết thần y Lâm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Chính.
Nhưng khi nghe nhân viên lễ tân gọi Lâm Chính là chồng của Tô Nhu, anh ta chợt hiểu ra điều gì đó.
“Anh đợi tôi ở đây đi!”
Lâm Chính đứng ở cửa văn phòng và nói với Gia Cát Xuyên.
“Thần y Lâm, cậu tìm đủ mọi cách để đến đây chỉ để gặp vợ mình thôi à?”
Gia Cát Xuyên mỉm cười nói.
“Nếu đã xảy ra chuyện như vậy, Đại hội nhất định sẽ không bỏ qua cho Tô Nhu, tôi đến đây chỉ là để tăng thêm sự bảo đảm cho Tô Nhu thôi! Tôi hy vọng người của Đại hội sẽ không tìm thấy cô ấy. Nếu không...e là máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi!”
Lâm Chính lắc đầu rồi bước vào bên trong.
Còn Gia Cát Xuyên thì vô cùng sợ hãi.
Tô Nhu là vợ của thần y Lâm, nhưng cho đến hôm nay Gia Cát Xuyên mới biết được việc này.
Lâm Chính vẫn luôn cố gắng hết sức để bảo vệ Tô Nhu, thậm chí còn không ngại che giấu thân phận của mình.
Có thể thấy, Tô Nhu là người tuyệt đối không thể thay thế trong lòng Lâm Chính.
Vì vậy, anh chắc chắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để bảo vệ Tô Nhu.
Một khi người của Đại hội dám gây rắc rối cho Tô Nhu thì chắc chắn sẽ không được ích lợi gì.
Không được, anh ta phải tìm cách thông báo cho người của Đại hội.
Tuy nhiên, nếu anh ta hành động, e rằng thần y Lâm sẽ càng điên cuồng hơn.
Phải làm gì bây giờ?
Gia Cát Xuyên rơi vào tình trạng rối rắm.
Vừa bước vào văn phòng, Tô Nhu đang đọc tài liệu liền ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, cô không khỏi mỉm cười: “Sao lúc nào anh cũng thoắt ẩn thoắt hiện vậy?”
Lâm Chính mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy mệt mỏi.
“Anh đột nhiên nhớ em, cho nên tới gặp em..”.
“Ồ?”
Tô Nhu thấy hơi khó hiểu nhìn chồng mình.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Chính lộ ra ánh mắt như thế này.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Nhu nhạy bén hỏi.
Chương 5419: Thẳng thắn
Nghe Tô Nhu nói vậy, Lâm Chính im lặng một lát, sau đó khàn giọng cười: “Nhu Nhi, có một việc anh vẫn luôn giấu em, vốn là muốn bảo vệ sự an toàn của em nên mới không nói cho em, nhưng bây giờ nếu tiếp tục giấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa... nếu em biết sự thật thì cũng coi như một cách bảo vệ em”.
Nhìn thấy Lâm Chính nghiêm túc như vậy, Tô Nhu không khỏi ngẩn ngơ, cô cứng người một hồi mới nhoẻn miệng cười: “Được rồi, anh nói đi, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì?”
“Thực ra……”
Lâm Chính do dự một lát, hít sâu một hơi, như thể đã quyết định một điều gì đó, trực tiếp nói: “Anh, là thần y Lâm!”
Khi những lời này vừa thốt ra, Tô Nhu sửng sốt, đôi mắt trong veo của cô ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô không khỏi che miệng mỉm cười.
“Ha ha ha ha, anh là thần y Lâm? Được rồi, được rồi...em biết rồi! Xin chào thần y Lâm! Thần y Lâm, anh thật tuyệt vời, ha ha ha...Chúc mừng ngày cá tháng tư!”
“Ngày cá tháng tư?”
Lâm Chính liếc nhìn điện thoại.
Hôm nay đúng là ngày cá tháng tư.
“Tiểu Nhu, anh không đùa với em đâu, đây không phải là trò đùa ngày tháng tư, những gì anh nói đều là sự thật”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nụ cười của Tô Nhu cứng lại, cô ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Cô thực sự không thể chấp nhận được.
Sao Lâm Chính và thần y Lâm có thể là cùng một người được?
Một người là chồng cô, người còn lại là chủ tịch của Dương Hoa, một thần y được người đời kính trọng…
Tuy nhiên, ngay lúc Tô Nhu đang bối rối, điện thoại trong túi Lâm Chính rung lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, đôi mắt nheo lại nhưng thay vì trả lời điện thoại, anh lại nhấn từ chối.
“Lâm Chính, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Nhu bình tĩnh lại, trầm giọng hỏi.
Nhìn vẻ mặt của anh, rõ ràng cô vẫn không tin Lâm Chính chính là thần y Lâm.
Lâm Chính lắc đầu, sau đó trầm giọng nói: “Nghe này, Tiểu Nhu, từ hôm nay trở đi, em chỉ có thể đi lại hai nơi, một là công ty, hai là ở nhà, ngoại trừ hai nơi này, em không được đi đến nơi thứ ba, tuyệt đối không được đi, hiểu không?”
“Nhưng Lâm Chính, em còn phải tham dự vài cuộc họp bên phía Thương Minh, ngoài ra còn có vài buổi lễ cắt băng khánh thành với đối tác, em cũng phải đi..”.
“Từ chối tất cả! Em không thể đi!”
Vẻ mặt Lâm Chính rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tô Nhu: “Từ hôm nay trở đi, em chỉ có thể đi lại hai nơi đó, cho dù là đi tới đi lui giữa nhà và công ty, cũng chỉ có thể đi con đường mà em thường xuyên đi nhất, trừ những nơi này, bất kỳ nơi nào khác em đều không được đi!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Nhu đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc hỏi.
Lâm Chính im lặng một lát, thấp giọng nói: “Anh và Đại hội đã trở mặt!”
“Đại hội?”
Tô Nhu lại ngơ ngác.
“Được rồi, Tiểu Nhu, em chỉ cần nhớ kỹ lời khuyên của anh là được, anh còn có việc phải làm!”
Nói xong, Lâm Chính vội vã xoay người rời khỏi văn phòng.
Tô Nhu ngồi phịch xuống ghế, không ngừng tiêu hóa lời nói của Lâm Chính.
Cô đã gia nhập vào Thương Minh, với sự giúp đỡ của Thương Minh, cũng coi như ngày càng lớn mạnh hơn, cô cũng đã tiếp xúc với những người có cấp bậc như Bạch Họa Thủy, cô cũng đã từng nghe nói về những chuyện liên quan đến Đại hội từ họ.
Tô Nhu biết rằng Thương Minh lệ thuộc vào Đại hội.
“Lúc trước Lâm Chính là người đã giới thiệu cho mình gia nhập Thương Minh, anh ấy biết về Đại hội, lẽ ra phải như vậy, nhưng... anh ấy nói đã trở mặt với Đại hội…là có ý gì?”
Tô Nhu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Cô ngơ ngác nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng chặt, sự hoang mang trong mắt càng ngày càng mãnh liệt.
“Thôi, tạm thời cứ nghe lời anh ấy đi”.
Nghĩ tới ánh mắt nghiêm túc kiên định của Lâm Chính, Tô Nhu chỉ có thể tạm thời tin tưởng Lâm Chính.
Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy tin tức Lâm Chính là thần y Lâm quá hoang đường…
Chương 5420: Diêm Vệ
Trong suy nghĩ của Tô Nhu, Lâm Chính và Lâm thần y có quen biết nhau. Cô cho rằng Lâm Chính để đạt được tiền tài và những nguồn lợi ích khác từ chỗ Lâm thần y nên đã thực hiện nhiều thoả thuận với Lâm thần y.
Và Lâm thần y này dường như có một loại tình cảm đặc biệt nào đó với cô.
Cho nên Tô Nhu đương nhiên sẽ cho rằng đây có thể là kết quả của một sự thương lượng nào đó giữa Lâm Chính và Lâm thần y.
Có lẽ bên phía Lâm thần y đã xảy ra chuyện gì đó.
Tô Nhu đang suy nghĩ như vậy.
Lâm Chính bước ra khỏi văn phòng, cầm điện thoại di động trong tay vội vàng đi về phía cuối hành lang.
Gia Cát Xuyên đang đợi ngoài cửa không khỏi giật mình.
Lâm Chính dùng điện thoại di động gọi một cuộc, sau đó cúp máy và đi về phía Gia Cát Xuyên.
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Chính sa sầm lại, Gia Cát Xuyên lập tức đoán được có điều gì đó không ổn.
"Anh còn nhớ khu vực mà chúng ta đã đi qua trên đường tới đây không?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Người của Đại hội đã đến đó rồi sao?"
"Bọn họ quả thực đã đến đó, hơn nữa còn xác định nhầm một căn nhà là căn cứ chúng ta đang ẩn náu. Cho nên bọn họ đã trực tiếp phá huỷ căn nhà đó, khiến tất cả những người có mặt trong nhà đều bỏ mạng!"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Cái gì?"
Gia Cát Xuyên đồng tử co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Trật tự... Đây chính là thứ mà các người gọi là trật tự sao? Cả gia đình sáu người đều đã chết, thậm chí hơn một nửa trong số đó đều là những đứa trẻ!"
Lâm Chính siết chặt nắm đấm, nghiến chặt hàm răng.
"Lâm thần y, tôi thực lòng xin lỗi vì chuyện như vậy đã xảy ra!"
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói.
"Anh không cần phải xin lỗi, thật ra anh không làm gì sai cả. Người sai là tôi, nếu không phải tôi sử dụng thuật che mắt để tránh sự truy lùng của Đại hội thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Tôi là người phải nhận trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này".
Lâm Chính thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem xem".
Gia Cát Xuyên không nói gì, lập tức đi theo Lâm Chính tới hiện trường.
Lúc này, toàn bộ khu vực này đã bị đội tuần tra phong tỏa, Lâm Chính trực tiếp dẫn Gia Cát Xuyên đi vào với tư cách là Lâm thần y.
Khi đến ngôi nhà bị phá hủy, họ ngay lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng đáng sợ.
"Đây là Đại Diêm tâm chú! Đây là tác phẩm của Diêm Vệ!"
Gia Cát Xuyên trầm giọng nói.
"Diêm Vệ là cái gì?"
Lâm Chính hỏi với vẻ mặt lạnh tanh.
"Một trong năm vệ binh thân cận bên cạnh Hội trưởng. Xem ra việc này đã thu hút cả sự chú ý của Hội trưởng, ông ta còn phái cả cận vệ bên cạnh mình đi xử lý!"
Sắc mặt Gia Cát Xuyên sa sầm lại.
Nếu giờ đến cả Hội trưởng cũng đã ra tay thì chứng tỏ mức độ coi trọng của Đại hội đối với việc lần này là trước nay chưa từng có.
"Việc này xảy ra chưa lâu, vậy thì Diêm Vệ hẳn là còn chưa đi xa!"
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói vài câu rồi cúp máy.
"Lâm thần y, cậu muốn làm gì?"
Gia Cát Xuyên lập tức hỏi.
"Giết!"
Lâm Chính lạnh lùng nhả ra một chữ.
Gia Cát Xuyên lần này cũng cảm thấy sợ hãi.
Rất nhanh, Lâm Chính nhận được một cuộc điện thoại, sau đó khàn giọng nói: "Tôi biết rồi, mọi người tạm thời giải tán trước, cập nhật liên tục vị trí của hắn cho tôi!"
Dứt lời, Lâm Chính chạy rất nhanh ra khỏi khu vực đó.
"Lâm thần y, có phải đã khoá được vị trí của Diêm Vệ rồi không?"
Gia Cát Xuyên sắc mặt khó coi, lập tức hét lớn: "Bọn họ là cận vệ thân cận của Hội trưởng. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, e rằng Hội trưởng sẽ đích thân ra tay mất".
"Chẳng phải ông ta đã đích thân ra tay rồi à?"
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Việc đến nước này đã đi tới bước đường cá chết lưới rách. Nếu Đại hội đã ngông cuồng như vậy thì Lâm Chính này cũng phải liều cái mạng này đấu với các người một phen".
Nói xong, Lâm Chính phóng vọt lên không trung, lao về phía vị trí của Diêm Vệ.