-
Chương 5466: Lâm thần y!
Cậu chủ Đại hội hơi nghiêng đầu, trên mặt là nụ cười lạnh lùng: "Cái gì? Các người còn muốn bắt tôi sao? Đừng quên tôi là ai! Hơn nữa, từ khi nào mà việc của Đại hội lại đến lượt các người nhúng tay vào?"
"Cậu!", mọi người đều tức giận, nhưng không nói nên lời.
Nếu đối phương chỉ là người bình thường trong Đại hội, đương nhiên có thể gô cổ lại mà không cần nể mặt.
Nhưng kẻ này là chủ nhân trẻ tuổi của Đại hội, địa vị và thậm chí cả tầm ảnh hưởng của hắn ta không cần nói cũng biết.
Nhưng đội trưởng đội Thiên Long dường như không muốn cho cậu chủ chút mặt mũi nào.
"Cậu chủ Đại hội, có vẻ cậu vẫn chưa hiểu rõ bản chất sự việc hôm nay. Đừng nói là cậu, cho dù hôm nay bố cậu đến đây thì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích. Sự uy nghiêm của chính phủ Long Quốc không phải là thứ Đại hội có thể tùy ý giẫm đạp. Chẳng lẽ Đại hội của cậu còn muốn thay thế chính phủ Long Quốc?”, đội trưởng đội Thiên Long hừ lạnh một tiếng.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cậu chủ có sự thay đổi rõ rệt.
Thay thế chính phủ?
Điều này gần như tương đương với việc nổi loạn!
“Ông đang nói vớ vẩn gì thế?”
Kẻ bên cạnh cậu chủ không vui, muốn lao lên nói chuyện nhưng bị cậu chủ ngăn lại.
"Được, nếu đội trưởng Thiên Long đã nói như vậy mà tôi còn tiếp tục cố chấp thì thật là không hiểu chuyện. Nhưng đội trưởng à, ông nên biết, cho dù tôi có đi cùng ông thì kết cục cũng chỉ uổng công, lãng phí thời gian của mọi người mà thôi”.
Cậu chủ bình tĩnh nói.
"Đưa tất cả bọn họ đi!"
Đội trưởng Thiên Long cũng lười nói những lời vô nghĩa với cậu chủ kia, vung tay hét lên.
"Tự tôi biết đi!"
Ngay khi người của các đội đến gần đám người của Đại hội, những kẻ kia đã lớn tiếng la hét.
Thành viên các đội sắc mặt khó coi, nhưng lại không biết phải làm sao, đều nhìn về phía đội trưởng Thiên Long.
Nhưng đội trưởng Thiên Long chưa kịp nói gì thì cậu chủ đã dẫn đám người kia ra bên ngoài.
Thật là ngạo mạn.
"Thưa ngài, liệu bọn chúng có phải chịu hình phạt thích đáng không?"
Lạc Thiên tức giận chạy tới hỏi.
Đội trưởng Thiên Long mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, chỉ dẫn những người khác đi theo.
Đôi mắt của Lạc Thiên trống rỗng và hàm răng của cô ấy dường như sắp bị nghiến nát thành từng mảnh.
"Chẳng lẽ người của chúng tôi cứ bỏ mạng một cách vô nghĩa như vậy sao?"
Vẻ mặt Tô Nhu cũng đầy đau khổ.
Cô có thể nhận ra, cho dù đội trưởng Thiên Long có thái độ cứng rắn thì cậu chủ Đại hội cũng sẽ không bị trừng phạt...
Chuyện này sợ rằng sẽ kết thúc tại đây...
Tuy nhiên, ngay khi mọi người bước ra khỏi tòa tháp đổ nát, một chiếc ô tô màu đen bất ngờ lao vào Học viện Huyền Y Phái.
Nó đi qua con đường đầy xác chết và máu rồi dừng lại trước tòa tháp.
Mọi người đều nhìn vào chiếc xe, tò mò xem ai đang đến.
Cửa xe mở ra, một bóng người bước ra khỏi xe.
Khi nhìn thấy người này, sắc mặt của đội trưởng Thiên Long lập tức thay đổi.
Tất cả các thành viên trong đội đều trở nên lo lắng.
Mọi người trong Học viện Huyền Y Phái đều ngước mắt nhìn vị khách, ai cũng vô cùng phấn khích và rưng rưng nước mắt.
"Lâm thần y! Cuối cùng anh cũng về rồi!"
Lạc Thiên bật khóc và lao tới như điên, lao vào vòng tay của người mới đến.
Đôi mắt của vị khách có chút đờ đẫn, ngơ ngác nhìn khung cảnh hoang tàn và bi thảm xung quanh, sau đó bình tĩnh lại, ôm lấy Lạc Thiên, khàn giọng nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn, xin lỗi… Tôi xin lỗi..."
"Chủ tịch Lâm!"
Tô Nhu sửng sốt một lát, sau đó khẩn trương hét lên: "Chủ tịch Lâm, mọi người đều bị thương nặng. Cô Cung Hỉ Vân và những người khác đã tắt thở. Xin hãy nhanh chóng cứu họ!"
Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt lập tức căng thẳng, trầm giọng hét lớn: "Mau đưa họ đến phòng y tế, tôi sẽ chữa trị ngay!"
"Vâng".
Lâm Chính lập tức bước nhanh đi.
"Dừng lại!"
Trong mắt cậu chủ Đại hội hiện lên sự tà ác, hắn cười lạnh.
Lâm Chính lập tức dừng lại, như nhớ ra điều gì, liếc nhìn đám người của Đại hội, sau đó lại nhìn mấy vị đội trưởng, khàn giọng nói: "Các người từ Yên Kinh tới à?"
"Đúng”.
"Nghe đây, từ giờ trở đi, không một ai, kể cả các người được phép rời khỏi Học viện Huyền Phái, nếu không... sẽ bị giết không thương tiếc!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ồ? Anh đang đe dọa chúng tôi à?"
Cậu chủ Đại hội cười khiêu khích.
"Cậu!", mọi người đều tức giận, nhưng không nói nên lời.
Nếu đối phương chỉ là người bình thường trong Đại hội, đương nhiên có thể gô cổ lại mà không cần nể mặt.
Nhưng kẻ này là chủ nhân trẻ tuổi của Đại hội, địa vị và thậm chí cả tầm ảnh hưởng của hắn ta không cần nói cũng biết.
Nhưng đội trưởng đội Thiên Long dường như không muốn cho cậu chủ chút mặt mũi nào.
"Cậu chủ Đại hội, có vẻ cậu vẫn chưa hiểu rõ bản chất sự việc hôm nay. Đừng nói là cậu, cho dù hôm nay bố cậu đến đây thì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích. Sự uy nghiêm của chính phủ Long Quốc không phải là thứ Đại hội có thể tùy ý giẫm đạp. Chẳng lẽ Đại hội của cậu còn muốn thay thế chính phủ Long Quốc?”, đội trưởng đội Thiên Long hừ lạnh một tiếng.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của cậu chủ có sự thay đổi rõ rệt.
Thay thế chính phủ?
Điều này gần như tương đương với việc nổi loạn!
“Ông đang nói vớ vẩn gì thế?”
Kẻ bên cạnh cậu chủ không vui, muốn lao lên nói chuyện nhưng bị cậu chủ ngăn lại.
"Được, nếu đội trưởng Thiên Long đã nói như vậy mà tôi còn tiếp tục cố chấp thì thật là không hiểu chuyện. Nhưng đội trưởng à, ông nên biết, cho dù tôi có đi cùng ông thì kết cục cũng chỉ uổng công, lãng phí thời gian của mọi người mà thôi”.
Cậu chủ bình tĩnh nói.
"Đưa tất cả bọn họ đi!"
Đội trưởng Thiên Long cũng lười nói những lời vô nghĩa với cậu chủ kia, vung tay hét lên.
"Tự tôi biết đi!"
Ngay khi người của các đội đến gần đám người của Đại hội, những kẻ kia đã lớn tiếng la hét.
Thành viên các đội sắc mặt khó coi, nhưng lại không biết phải làm sao, đều nhìn về phía đội trưởng Thiên Long.
Nhưng đội trưởng Thiên Long chưa kịp nói gì thì cậu chủ đã dẫn đám người kia ra bên ngoài.
Thật là ngạo mạn.
"Thưa ngài, liệu bọn chúng có phải chịu hình phạt thích đáng không?"
Lạc Thiên tức giận chạy tới hỏi.
Đội trưởng Thiên Long mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời, chỉ dẫn những người khác đi theo.
Đôi mắt của Lạc Thiên trống rỗng và hàm răng của cô ấy dường như sắp bị nghiến nát thành từng mảnh.
"Chẳng lẽ người của chúng tôi cứ bỏ mạng một cách vô nghĩa như vậy sao?"
Vẻ mặt Tô Nhu cũng đầy đau khổ.
Cô có thể nhận ra, cho dù đội trưởng Thiên Long có thái độ cứng rắn thì cậu chủ Đại hội cũng sẽ không bị trừng phạt...
Chuyện này sợ rằng sẽ kết thúc tại đây...
Tuy nhiên, ngay khi mọi người bước ra khỏi tòa tháp đổ nát, một chiếc ô tô màu đen bất ngờ lao vào Học viện Huyền Y Phái.
Nó đi qua con đường đầy xác chết và máu rồi dừng lại trước tòa tháp.
Mọi người đều nhìn vào chiếc xe, tò mò xem ai đang đến.
Cửa xe mở ra, một bóng người bước ra khỏi xe.
Khi nhìn thấy người này, sắc mặt của đội trưởng Thiên Long lập tức thay đổi.
Tất cả các thành viên trong đội đều trở nên lo lắng.
Mọi người trong Học viện Huyền Y Phái đều ngước mắt nhìn vị khách, ai cũng vô cùng phấn khích và rưng rưng nước mắt.
"Lâm thần y! Cuối cùng anh cũng về rồi!"
Lạc Thiên bật khóc và lao tới như điên, lao vào vòng tay của người mới đến.
Đôi mắt của vị khách có chút đờ đẫn, ngơ ngác nhìn khung cảnh hoang tàn và bi thảm xung quanh, sau đó bình tĩnh lại, ôm lấy Lạc Thiên, khàn giọng nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn, xin lỗi… Tôi xin lỗi..."
"Chủ tịch Lâm!"
Tô Nhu sửng sốt một lát, sau đó khẩn trương hét lên: "Chủ tịch Lâm, mọi người đều bị thương nặng. Cô Cung Hỉ Vân và những người khác đã tắt thở. Xin hãy nhanh chóng cứu họ!"
Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt lập tức căng thẳng, trầm giọng hét lớn: "Mau đưa họ đến phòng y tế, tôi sẽ chữa trị ngay!"
"Vâng".
Lâm Chính lập tức bước nhanh đi.
"Dừng lại!"
Trong mắt cậu chủ Đại hội hiện lên sự tà ác, hắn cười lạnh.
Lâm Chính lập tức dừng lại, như nhớ ra điều gì, liếc nhìn đám người của Đại hội, sau đó lại nhìn mấy vị đội trưởng, khàn giọng nói: "Các người từ Yên Kinh tới à?"
"Đúng”.
"Nghe đây, từ giờ trở đi, không một ai, kể cả các người được phép rời khỏi Học viện Huyền Phái, nếu không... sẽ bị giết không thương tiếc!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Ồ? Anh đang đe dọa chúng tôi à?"
Cậu chủ Đại hội cười khiêu khích.