-
Chương 591-595
Chương 591: Tôi sẽ khiến bọn họ phải cúi đầu
"Đảo Vong Ưu?", Lâm Chính nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe đến".
Những cái tên sặc mùi phong cách võ hiệp như thế này, thông thường chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, lẽ nào đây là tông phái cổ võ nào sao?
Lương Phong Nghiêm khàn giọng nói: "Đảo Vong Ưu là một đồng minh của nhà họ Lương, thực ra tôi cũng không biết nhiều về nó, nhưng tôi biết một điều, đó chính là thế lực của đảo Vong Ưu... ngay cả nhà họ Lương cũng phải kính nhường ba phần".
"Ngay cả nhà họ Lương cũng phải kính nhường ba phần?".
Vậy thì đảo Vong Ưu này quả thực lợi hại.
"Khoảng mấy tháng trước, có mấy người từ đảo Vong Ưu tới, nói là đến nhà họ Lương để chọn lựa những hạt giống thiên tư thông minh, thiên phú dị bẩm, đi cùng bọn họ đến đảo để học tập. Thực ra đây không phải lần đầu tiên đảo Vong Ưu đến nhà họ Lương chọn người, nhưng những người đã đi trước đó, bất cứ ai có thể trở về, không thương thì cũng tật. Cậu còn nhớ Lương Lão Thất không? Hồi còn trẻ ông ấy từng được chọn đến đảo Vong Ưu, ở đó ba năm, lúc trở về thì bị tàn tật một chân. Theo lời Lương Lão Thất kể, bọn họ ở đảo Vong Ưu nhận truyền thụ công pháp của đảo chủ, nhưng võ công ở đây đều là những công pháp rất tà môn, khác với võ thuật truyền thống, khi tu luyện vô cùng nguy hiểm, hoặc là bị ép ăn sống ngũ độc, hoặc là phải ngâm mình trong nước lạnh, thể chất của người bình thường sao có thể chịu đựng được cái này chứ? Vì rất dễ để lại thương tật, nên mỗi lần người của đảo Vong Ưu tới, thực ra nhà họ Lương không hề vui vẻ. Lần này, người của đảo Vong Ưu tới lại nhìn trúng con gái thứ ba của tôi là Lương Huyền Mi, chắc cậu đã từng gặp. Bọn họ nói Huyền Mi có xương cốt kỳ lạ, rất phù hợp với võ học của đảo Vong Ưu, yêu cầu nó phải đến đảo. Tôi cực lực phản đối việc này, mẹ nuôi cậu cũng sống chết không đồng ý, nhưng trước đó gia tộc đã từ chối mấy hạt giống, lần này đến lượt Huyền Mi, thì bọn họ lại đồng ý..."
"Vậy sao?", Lâm Chính nhíu mày.
"Một lũ chó chết! Chọn trúng con cái bọn họ, bọn họ liền nghĩ đủ cách từ chối, đùn đẩy trốn tránh, thậm chí còn trở mặt với người của đảo Vong Ưu. Nhưng vừa đến lượt Huyền Mi, bọn họ liền đồng ý ngay lập tức! Khốn kiếp! Chỉ biết lợi ích cho riêng mình, bọn họ không xứng lãnh đạo nhà họ Lương!", Lương Phong Nghiêm phẫn nộ đấm một cú vào tấm ván gỗ ở bên cạnh.
Tấm ván gỗ thủng một lỗ, còn tay của ông ta cũng rỉ ra máu tươi.
Ông ta mặc kệ, khàn giọng nói: “Mẹ nuôi cậu là người thế nào, chắc cậu là người rõ nhất. Gặp phải chuyện này, sao bà ấy có thể đồng ý chứ? Bà ấy liều mạng bảo vệ Huyền Mi, sống chết không chịu để những người của đảo Vong Ưu kia đưa Huyền Mi đi, nhưng nhà họ Lương đâu chịu để yên cho bà ấy muốn làm gì thì làm? Bà ấy vốn là con nuôi của nhà họ Lương, tuy cưới tôi, cũng được coi là người nhà họ Lương chân chính, nhưng đứng trước lợi ích gia tộc, thì chẳng ai quan tâm đến được mất cá nhân của bà ấy nữa. Gia tộc cũng quyết định lần này sẽ hi sinh Huyền Mi. Nhưng mẹ nuôi cậu tính khí mạnh mẽ, túm chặt cổ tay những người kia không cho bọn họ đưa Huyền Mi đi. Trong lúc giãy giụa, mẹ nuôi cậu cầm một con dao gọt hoa quả trên bàn lên, đâm bị thương người của đảo Vong Ưu. Và đây cũng là nguyên nhân gây ra thảm cảnh ngày hôm nay của bà ấy…”
“Người kia chết chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Chết? Đương nhiên là chưa chết rồi, chỉ bị vết thương ngoài da thôi! Mẹ nuôi cậu tuy tính khí mạnh mẽ, có lúc khá là lỗ mãng, nhưng cũng không đến mức làm bừa. Bà ấy vốn chỉ muốn hù dọa những người của đảo Vong Ưu, cũng để người của gia tộc thấy rõ lập trường và thái độ của mình. Nhưng… người bị thương kia lại là học trò yêu của đảo chủ đảo Vong Ưu. Cậu ta lợi dụng thân phận của mình để lám khó dễ, cố ý giả vờ bị thương rất nặng, để người của đảo Vong Ưu ỷ thế gây áp lực cho nhà họ Lương!”.
“Bọn họ yêu cầu nhà họ Lương trừng phạt nghiêm khắc hung thủ, để bồi thường cho đảo Vong Ưu, nếu không bọn họ sẽ trở mặt với nhà họ Lương. Đại hội sắp mở, gia tộc không muốn gặp phải kẻ thù mạnh vào lúc này, nên đã công khai xử phạt mẹ nuôi cậu. Nhưng người của đảo Vong Ưu vẫn không chịu bỏ qua, mà còn được nước lấn tới, yêu cầu nhà họ Lương phải xử tử mẹ nuôi cậu. Thực ra bọn họ không quan tâm tới sống chết của bà ấy, bọn họ làm vậy là để gây áp lực cho Huyền Mi. Để giữ tính mạng cho mẹ nuôi cậu, Huyền Mi không còn cách nào khác, liền lựa chọn khuất phục đảo Vong Ưu, nhờ vậy mới dẹp yên được chuyện này. Tuy mẹ nuôi cậu thoát chết, nhưng vẫn bị đuổi khỏi gia tộc, đày ra bên ngoài, thoi thóp hơi tàn. Vết thương trên người bà ấy là do bị trừng phạt nghiêm khắc mà nên. Bà ấy bị vậy là do nhà họ Lương ban cho, do đảo Vong Ưu ban cho…”
Nói đến đây, Lương Phong Nghiêm dường như già đi vài tuổi, hai mắt đỏ hoe, bàn tay cũng trở nên run rẩy.
Thực ra ông ta nói năng rất lộn xộn, nhưng đại khái là như vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nắm đấm cũng siết chặt.
Anh không ngờ Lương Thu Yến lại bị đối xử bất công như vậy…
“Thực ra tất cả là do tôi vô dụng, nếu tôi có bản lĩnh một chút thôi, có địa vị trong gia tộc một chút thôi, thì cũng không đến nỗi khiến hai mẹ con họ chịu khổ như vậy, Thu Yến cũng sẽ không lang thang đầu đường xó chợ, suýt nữa mất mạng. Nhưng… tôi cũng không còn cách nào khác, bà ấy có thể ở dưới tầng hầm, có thể có người giúp việc chăm sóc cũng là nhờ tôi dập đầu mấy cái để cầu xin mới có được, tôi thực sự… đã cố gắng hết sức…”
Lương Phong Nghiêm đau khổ đấm vào vách tường, khuôn mặt đầy tuyệt vọng và khổ sở.
Trơ mắt nhìn vợ con mình bước vào vực sâu, có lẽ chuyện đau đớn nhất trên đời cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Nếu đã vậy, tại sao chú còn ngăn cản tôi lấy lại công bằng cho mẹ nuôi? Tôi đến đây chính là để lấy lại công bằng cho mẹ nuôi!”, Lâm Chính trầm giọng quát.
“Cậu thì biết gì chứ? Đồ ngốc này! Cậu nghĩ cậu đang ở đâu hả? Cậu đang ở nhà họ Lương, hiểu không?”.
Lương Phong Nghiêm quay phắt lại, đôi mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Lâm Chính, rồi túm lấy cổ áo anh, tức giận gầm lên: “Cậu là con nuôi của Thu Yến, chính là con nuôi của tôi, cậu gây sự ở đây thì chỉ có chết thôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu ngày hôm sau bị người ta vứt ra ngoài đường như một con chó chết, cậu hiểu không?”.
Lương Phong Nghiêm bỗng dưng mất khống chế khiến Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
Anh mở to mắt, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin được.
Ông ta cúi đầu, toàn thân run rẩy, vô cùng đau khổ nói: “Huyền Mi đã đi, Thu Yến cũng trở thành thế này, tôi không muốn cậu lại có mệnh hệ gì nữa… Nếu không đừng nói là tôi, nếu Thu Yến biết chắc chắn bà ấy cũng rất đau khổ. Thế nên… Lâm Chính, cậu đừng gây chuyện nữa, nghe tôi khuyên một câu… đừng làm loạn nữa…”
Ông ta giống như răn dạy, cũng giống như van nài.
Bây giờ ông ta rất sợ hãi, sợ Lâm Chính sẽ ra mặt vì Lương Thu Yến.
Như vậy ông ta sẽ chỉ càng áy náy, càng tự trách hơn.
Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tớ, khẽ vỗ vai Lương Phong Nghiêm, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm, chú đừng lo, lần này tôi có chuẩn bị mà đến, tôi đến đây là vì chuyện này, một nhà họ Lương nhỏ bé, tôi sẽ khiến bọn họ phải cúi đầu…”
Chương 592: Cho tôi chút thời gian
Những lời Lâm Chính nói đương nhiên là những lời gan ruột.
Nhưng Lương Phong Nghiêm nghe thấy thế, dường như lại bị kích thích, ông ta đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn Lâm Chính: “Tiểu Chính! Cậu làm gì vậy? Lẽ nào ngay cả lời tôi nói cậu cũng không nghe sao?”.
“Chú Nghiêm…”
“Tôi là bố nuôi của cậu! Trừ khi cậu không nhận Lương Thu Yến là mẹ nuôi của cậu nữa!”, Lương Phong Nghiêm đập bàn, tức giận gầm lên.
Lâm Chính hơi sửng sốt, chần chừ một lát, không biết nên nói gì cho phải.
“Tôi biết vợ cậu chịu uất ức, Thu Yến cũng chịu uất ức, nhưng cậu không thể hành động theo cảm tính một cách lỗ mãng như vậy! Đây là nhà họ Lương! Đây là nhà họ Lương ở Yên Kinh! Những đại gia tộc này đều là những kẻ ăn thịt người không nhả xương, nếu cậu có mệnh hệ gì, thì vợ cậu phải làm sao? Mẹ nuôi cậu phải làm sao? Cậu chưa từng nghĩ đến sao?", Lương Phong Nghiêm kích động nói.
"Chú... Bố nuôi, bố không biết rõ về con, con có khả năng đối phó với nhà họ Lương, ít nhất con có khả năng bắt nhà họ Lương phải trả lại công bằng", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Bố không cho phép con đi!", Lương Phong Nghiêm gào lên.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Đôi mắt ông ta trợn lên như muốn nứt, tròng mắt lồi ra, gầm lên với Lâm Chính: "Tiểu Chính, nếu con làm bừa, bố... bố... bố sẽ đâm đầu vào bức tường này".
Lâm Chính kinh hãi, vội nói: "Bố nuôi, bố đừng kích động!".
"Kích động? Không! Bố không kích động, lúc trước bố không nên trơ mắt nhìn Thu Yến đứng ra bảo vệ Huyền Mi, mà nên ra mặt thay bà ấy. Con à, bố cũng nhìn con lớn lên từ nhỏ, bây giờ Huyền Mi đã đi, cuộc sống thế nào thậm chí còn không rõ sống chết, bố không thể để con xảy ra chuyện nữa. Nếu bố còn không bảo vệ được con, thì phải ăn nói thế nào với Thu Yến đây? Bố còn mặt mũi nào mà gặp bà ấy nữa?", Lương Phong Nghiêm tê liệt ngã ngồi xuống đất, không ngừng đấm xuống đất, vẻ mặt đầy đau khổ và tuyệt vọng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, chẳng nói chẳng rằng.
Anh không thể hiểu được sự đau khổ của Lương Phong Nghiêm, dù sao anh cũng không phải là ông ta.
Nhưng anh chưa từng nghĩ Lương Phong Nghiêm lại coi trọng anh như vậy.
So với người đàn ông kia, thì Lương Phong Nghiêm đã dành cho anh... quá nhiều trách nhiệm.
Nhưng Lâm Chính cũng có sự phẫn nộ của mình, sự oán hận và tức giận trong lòng anh không chỉ vài ba câu của Lương Phong Nghiêm là có thể xua tan được.
Hơn nữa... những uất ức mà Lương Phong Nghiêm phải chịu ở nhà họ Lương, anh có thể lờ đi được sao?
Lâm Chính siết chặt nắm tay, nhưng sắc mặt không lấy gì làm giận dữ, anh bước tới, đỡ Lương Phong Nghiêm dậy, sau đó nhỏ giọng nói: "Bố nuôi, lẽ nào bố muốn con cứ yên lặng trơ mắt nhìn, yên lặng chịu uất ức sao? Con cứ thế bỏ qua không lấy lại công bằng cho mẹ nuôi và vợ con sao?".
"Bố biết chứ, hơn nữa... việc này cũng chạm đến giới hạn của bố. Tiểu Chính, cho bố một cơ hội nữa, để bố xử lý chuyện này. Ba ngày, cùng lắm là ba ngày, bố nhất định sẽ bắt Lương Nam Phương xin lỗi mẹ nuôi con và vợ con...", Lương Phong Nghiêm khàn giọng nói.
Đây là lời cầu xin cuối cùng của ông ta.
Lâm Chính nghe thấy thế, đôi mắt lóe lên oán hận, nhưng không phải đối với Lương Phong Nghiêm, mà là Lương Nam Phương.
Anh hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu, chua chát nói: "Nếu... nếu bố đã nói vậy, thì con sẽ tin bố lần này. Nhưng bố hãy nhớ... chỉ có ba ngày, nếu trong ba ngày không giải quyết được chuyện này... thì bố hãy rời khỏi nhà họ Lương, những chuyện còn lại... để con xử lý cho..."
Nếu không nể mặt Lương Phong Nghiêm, thì Lâm Chính đã không để yên.
Nếu bây giờ anh làm loạn lên, nhỡ Lương Phong Nghiêm làm chuyện gì kích động, thì Lâm Chính sẽ ân hận cả đời.
"Được, được, Tiểu Chính, con yên tâm, bố nhất định sẽ cho con một câu trả lời, sẽ không để bọn họ chịu uất ức", Lương Phong Nghiêm gật đầu lia lịa, cuối cùng khuôn mặt cũng nở nụ cười hiếm hoi.
"Vậy con về đây".
"Bây giờ mẹ nuôi con vẫn ổn chứ?".
"Bệnh tình ổn định chút rồi, nhưng chưa trị được tận gốc, muốn chữa khỏi thì phải mất một thời gian nữa".
"Đi đi, con đi đón mẹ nuôi con đến đây, cả vợ của con nữa, đón bọn họ đến nhà họ Lương", Lương Phong Nghiêm nói.
"Việc này...", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên: "Bố nuôi, bố nghiêm túc chứ?".
"Nếu hôm nay Thu Yến không vào được cánh cửa này, thì tức là nhà họ Lương không chịu trả lại công bằng cho Lương Phong Nghiêm này. Nếu vậy thì bố cũng không cần chờ ba ngày nữa, hôm nay bố sẽ cùng con rời khỏi nhà họ Lương!", Lương Phong Nghiêm tức giận nói.
Nhìn có vẻ Lương Phong Nghiêm đã hạ quyết tâm giải quyết chuyện này.
Lâm Chính chần chừ một lát rồi gật đầu: "Vâng, con đến khách sạn đón họ luôn đây".
"Được, bố đi gặp gia chủ, đi gặp đám bác cả!".
Lương Phong Nghiêm đứng dậy, lập tức rời đi.
Lâm Chính cũng đi theo.
"Chú Nghiêm!".
Lương Sinh đang nóng lòng chờ đợi bên ngoài vội vàng bước tới.
"Cháu cùng Tiểu Chính đi đón thím và em dâu về đây, chú đi gặp bác cả", Lương Phong Nghiêm trầm giọng nói.
"Việc này... được... được...", Lương Sinh có chút sửng sốt, nhưng vẫn đồng ý.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói già nua.
"Tiểu Nghiêm, bác đi cùng cháu!".
Mọi người quay ra nhìn, thấy một cô gái đỡ một ông lão bước vào.
Chính là Lương Hồng Anh và Lương Vệ Quốc.
"Bác ba?".
Lương Phong Nghiêm sáng mắt lên, vội vàng bước tới đón.
Lương Vệ Quốc gật đầu, đi tới trước mặt Lâm Chính, trầm giọng nói: "Cậu Lâm, cậu đừng tức giận, cậu yên tâm, chuyện này dù tôi có phải liều cái mạng già cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu! Xin cậu cho tôi chút thời gian!".
"Ông Lương đã nói vậy rồi thì đương nhiên Lâm Chính sẽ cho ông chút thời gian, nhưng chuyện này không phải là tôi nể mặt ông, mà là nể mặt bố nuôi tôi. Nếu không được thì hãy báo ngay với tôi", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Lương Phong Nghiêm là bố nuôi anh, anh sẽ khách sáo, nhưng những người khác của nhà họ Lương không liên quan đến anh, anh không cần phải nể mặt.
Đương nhiên Lương Vệ Quốc biết rõ điều này, khẽ gật đầu đáp: "Cậu yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu câu trả lời".
Dứt lời, Lương Vệ Quốc trầm giọng nói: "Tiểu Nghiêm, chúng ta đi".
"Vâng, bác ba".
Lương Phong Nghiêm đáp, rồi cùng Lương Vệ Quốc bước vào nhà họ Lương.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, gọi điện thoại cho nữ thư ký ở khách sạn.
Khoảng nửa tiếng sau, mấy người Tô Nhu và Lương Thu Yến đến nhà họ Lương dưới sự hộ tống của một đám binh vương.
"Sắp xếp phòng ở cho vợ tôi và mẹ nuôi tôi".
Lâm Chính nói với Lương Sinh.
"Còn không mau đi sắp xếp?", Lương Sinh lập tức quát người nhà họ Lương ở bên cạnh.
"Anh Sinh, việc này…”, người nhà họ Lương ở bên cạnh tỏ vẻ khó xử.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi!”, Lương Sinh đạp một cái vào mông người kia.
Anh ta lập tức chạy đi.
Chương 593: Tấn công bất ngờ
Tại một quán bar ở Yên Kinh.
Mặt trời xuống núi, các quán bar cũng bắt đầu có nhiều người hơn. Lúc này, tại một góc của quán bar, một cô gái ăn mặc sexy đang ngồi hút thuốc. Cô ta vừa hút vừa trò chuyện với người ở bên cạnh.
“Hừ, mấy người không thấy tôi đập hai con đàn bà đó chứ. Mẹ nó, nếu không phải vì Lương Hồng Anh chạy tới làm loạn thì tôi đã khiến cho hai kẻ đó răng môi lẫn lộn, rồi bắt chúng quỳ xuống dập đầu xin bà đây tha cho rồi”, cô gái trang điểm đậm cười khẩy, bộ dạng trông vô cùng ngạo mạn và khinh đời.
“Chị Phương thật uy phong”.
“Tôi chưa thấy chị Phương thể hiện bao giờ. Chắc chắn là ngầu lắm", những người ngồi bên cạnh mỉm cười, cùng nâng ly.
“Nhưng mà chị Phương này, tại sao thì với Lương Thu Yến lại như quân thù quân hằn thế? Đó không phải là thím của chị sao? Hơn nữa bà ta đã tới nước đó rồi, hà tất phải so đo với một người sắp chết chứ?”, lúc này, một cô gái khác mỉm cười nói.
Nào ngờ, Lương Nam Phương chỉ tối sầm mặt. Cô ta trừng mắt nhìn cô gái kia và không nói gì.
Nụ cười trên khuôn mặt cô gái kia tắt ngấm. Cô ta nhìn Nam Phương bằng vẻ sợ hãi.
“Chị Phương, tôi…tôi đã nói sai gì sao?”, cô gái sợ sệt nói.
Một giây sau, Lương Nam Phương cầm ly rượu hất thẳng vào mặt cô ta. Cô gái không kịp phản ứng, ướt từ đầu trở xuống, lớp trang điểm trôi dần.
“Á…chị Phương”, cô gái vội vàng đứng dậy. Những người xung quanh cũng sững sờ.
“Chị Phương, chị sao thế?”
“A Nhã, sao cô lại khiến chị Phương không vui vậy? Mau xin lỗi đi!”
“Chị Phương, chị đừng giận, đều là do tôi. Tôi nói sai rồi”, cô gái tên A Nhã lập tức xin lỗi, trông như sắp khóc tới nơi.
“Đồ thối tha này, chuyện nhà họ Lương chúng tôi cô biết cái đếch gì? Cô có hiểu rằng Lương Thu Yến lúc trước suýt nữa đã hại chết tôi không?”, Lương Nam Phương tức giận gầm lên.
“Suýt nữa hại chết chị sao?”, đám đông bàng hoàng.
“Chị Phương, chị nói vậy là có ý gì thế”, có người dè dặt hỏi.
“Hừ, các người không biết cái gì hết. Cứ vài năm lại có một nhóm người tới nhà họ Lương tìm hạt giống”.
“Tìm hạt giống? Tìm hạt giống có nghĩa là gì?”
“Còn là gì nữa, hạt giống luyện võ chứ cái gì”.
“Nhà họ Lương không phải đều có rất nhiều người biết võ công sao? Tôi nghe nói có mấy người đã đạt cả quán quân đấy!”, có người cười nói.
“Đám người đạt quán quân đó sao có thể so bì với những người tới nhà họ Lương được. Võ công bọn họ tu luyện là cổ võ chính thống đó. Hàng Long Thập Bát Chưởng đã nghe thấy bao giờ chưa? Nhất Dương Chỉ nữa. Mấy loại đó ấy”, Lương Nam Phương đanh mặt
“Gì cơ ạ, lợi hại vậy cơ ạ?”
“Thật hay giả thế? Đóng quảng cáo hay sao vậy?”, đám đông kêu lên.
“Đóng phim á? Hừ, tất cả đều là người thật việc thật, đóng cái đinh ấy? Tôi nghe nói trong gia tộc của tôi có mấy người như thế. Rất giỏi cổ võ”, Lương Nam Phương tỏ vẻ khinh thường.
“Thật ạ?”, đám đông hô lên.
“Nhưng nói đi phải nói lại, chị Phương, những người đó có liên quan gì tới chị chứ?”, không biết người nào lên tieengs.
“Sao lại không liên quan? Những người tới chọn hạt giống đã chọn tôi chứ sao?”, Lương Nam Phương hừ giọng.
“Đấy là chuyện tốt mà!”
“Tốt cái dắm ấy mà tốt. Các người chẳng hiểu gì cả. Đó là chuyện xấu, bị đen đủi mới bị họ chọn trúng thì có”.
“Tại sao?”
“Còn tại sao nữa, những ai bị chọn thì đều phải theo họ đi luyện võ mấy năm mới được về, thế thì không tàn cũng phế, không biết chừng còn về chầu ông bà luôn đó”.
“Hả..vậy khác gì đùa giỡn với mạng sống chứ?”
“Đương nhiên là luyện công nhưng là luyện tuyệt thế võ công. Mà để đạt tới cảnh giới đó thì phải liều mạng thật", Lương Nam Phương hừ giọng.
Đám đông cảm thấy sợ hãi.
“Khi đó những người này đã chọn trúng tôi nhưng bố tôi kịch liệt phản đối, không cho tôi đi. Tôi cũng không muốn đi. Nhưng thật không ngờ cái mụ đàn bà Lương Thu Yến lại đứng ra phản đối, ép tôi phải đi. Mọi người nói xem thế thì có hận không?”, Lương Nam Phương nghiến răng.
“Tại sao Lương Thu Yến lại ép chị?”
“Hừ, vì bố tôi phản đối nên đám người đó đã chọn con của bà ấy”.
“Hóa ra là vậy…”, đám đông hiểu ra.
“Bà đây suýt nữa bị mụ đàn bà tiện nhân đó đuổi ra khỏi nhà. Giờ bà có cơ hội báo thù thì chẳng lẽ lại trơ mắt đứng nhìn”, Lương Nam Phương hằm hằm tức giận.
“Đúng là phải ra tay”.
“Đánh quá đẹp luôn!”
“Chị Phương chuẩn không cần chỉnh”.
Đám đông vội vàng phụ họa, ai cũng hừng hực cả lên giống như Lương Thu Yến là kẻ xấu vô số tội vậy.
Lương Nam Phương hả hê lắm, tiếp tục châm thuốc uống rượu với vẻ mặt đắc ý.
Nhưng không biết từ lúc nào mà mọi người chợt phát hiện ra một người đàn ông đang đứng bên cạnh. Lương Nam Phương có vẻ cũng ý thức được, giật mình hỏi: “A Nguyên sao…? Tới làm gì vậy?”
“Cô Phương, người nhà nói cô lập tức quay về”, A Nguyên lên tiếng.
“Không về, không thấy bà đây đang uống rượu à?”, Lương Nam Phương bực bội nói
Thế nhưng một giây sau người đàn ông đã đưa tay ra lật cả cái bàn.
Rầm rầm. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai. Cả đám sợ hết hồn, trong đó có cả Lương Nam Phương.
“Điên rồi”.
Lương Nam Phương đứng bật dậy, trừng mắt với người đàn ông. Thế nhưng sắc mặt người này chỉ vô cùng bình tĩnh và lẳng lặng nhìn Lương Nam Phương.
Lương Nam Phương khựng người. Cô ta dường như ý thức được điều gì đó, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Là ai…muốn gặp tôi sao?”
“Người của chi thứ ba, ông cả và ông hai cũng đều có mặt”, A Nguyên thản nhiên nói.
Lương Nam Phương nghe thấy vậy thì tái mặt.
“Đi thôi, xe đang đợi cô ở ngoài rồi”, A Nguyên thản nhiên nói rồi rời khỏi quán bar.
Lương Nam Phương loạng choạng, tỏ ra do dự. Thế nhưng sau đó cô ta chợt nhớ ra điều gì bèn vội vàng lấy điện thoại ra và bấm số.
“Con đang ở đâu?”, đầu giây bên kia là một giọng nói trầm thấp.
“Con đang ở quán bar. Bố…ở nhà…rốt cuộc sao thế ạ?”, Lương Nam Phương khóc dở mếu dở.
“Không có gì, con cứ về trước đi”, giọng nói thản nhiên vang lên rồi đầu dây bên kia tắt máy.
“Bố…”, Lương Nam Phương cuống cuồng kêu lên nhưng vô ích. Bất lực, cô ta đành phải cùng A Nguyên quay về.
Về tới đại sảnh, cô ta mới hết hồn khi thấy cảnh tượng trước mặt. Cô ta chưa bao giờ ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng quan tâm. Lúc này, anh vừa mới châm cứu xong cho Lương Thu Yến. Anh an ủi Tô Nhu, sau đó ngồi ở bàn đá bên ngoài hút thuốc và lẳng lặng chờ đợi tin tức.
Reng, reng…
Điện thoại bất chợt đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn rồi ấn nút nghe.
“Cậu Lâm, có nên rút binh không?”, một giọng nữ vang lên đầy cung kính.
“Tạm thời không cần, để bọn họ mai phục xung quanh nhà họ Lương đợi tín hiệu của tôi. Một khi phát tín hiệu thì lập tức xông vào. Chuẩn bị vũ trang tốt nhất hco họ. Nếu phải ra tay thì nhất định không để nhà họ Lương kịp phản ứng, rõ chưa?”, Lâm Chính điềm nhiên nói.
Chương 594: Thất hứa à?
Tại học viện Y Huyền Phái. Tần Bách Tùng và Long Thủ đang xử lý nốt những nhóm người mắc di chứng cuối cùng. Mặc dù nghe có vẻ đơn giản nhưng công việc của họ đâu chỉ riêng mỗi chữa trị.
Chữa trị là việc đầu tiên cần làm thôi, các bước tiếp theo mới là chính. Để chấn nhiếp nhà họ Lâm, Lâm Chính chưa bao giờ định dùng thủ đoạn này để lật đổ họ.
Tại phòng làm việc. Quản lý cấp cao của Huyền Y Phái đang tập trung lại.
“Người bệnh trong nước đã chữa trị hết bảy, tám phần rồi. Tình nguyện viên ở các địa điểm cũng đã rời đi. Trạm cứu viện bắt đầu được tháo dỡ. Danh tiếng của Huyền Y Phái và Dương Hoa đã được lan truyền khắp nơi. Cả nước đầu dành lời khen ngợi. Tôi cảm thấy lúc này chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi”, Tần Bách Tùng thở hắt ra, mỉm cười nói.
“Thầy có kế hoạch gì không?", Hùng Trưởng Bạch dè dặt hỏi.
Tần Bách Tùng gật đầu với trợ lý bên cạnh. Người này lập tức bước tới, lần lượt phát tài liệu cho mọi người. Đám đông cầm tài liệu lên, liếc nhìn với vẻ bàng hoàng.
“Đây là các ngành nghề…mà Lâm Thị có liên quan sao?”, một người lên tiếng.
“Đúng vậy”.
Tần Bách Tùng nghiêm túc gật đầu và trầm giọng: “Đây là tài liệu mà Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa đã vất vả có được. Trong đó bao gồm có cả nhà hàng, khách sạn, nội thất, rau củ quả, vận chuyển…toàn bộ các ngành nghề liên quan của nhà họ Lâm.
“Ông Tần, ông để chúng tôi xem cái này làm gì thế?”, có người hỏi.
“Không phải là tôi mà là thầy Lâm bảo tôi đưa mọi người xem”, Tần Bách Tùng nói giọng khàn khàn: “Bắt đầu từ ngay hôm nay, tập đoàn Dương Hoa sẽ tiến hành đầu tư đa dạng, lấy y dược làm hậu thuẫn, bắt đầu từ ngành này phát triển lan ra. Không cần phát triển quá lớn, chỉ cần có thể hạ gục được Lâm Thị là được”.
“Ông Tần, ý của ông là…tấn công những ngành khác của nhà họ Lâm phải không?”
“Đúng vậy”, Tần Bách Tùng gật đầu.
Đám đông thất kinh.
“Như vậy thì…đồng nghĩa là chúng ta tuyên chiến với nhà họ Lâm rồi còn gì”, có người lầm bầm.
“Không cần ra tay trực diện, âm thầm tiến hành là được. Chuyện này giống như bức bình phong, mà chúng ta có làm cũng không khó khăn lắm. Bởi vì thông qua chuyện lần này, chúng ta đã tích lũy được rất nhiều danh tiếng tốt cũng như các mối quan hệ rồi. Tôi hi vọng mọi người có thể vận dụng những mối quan hệ này để đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn nhất có thể”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.
Đám đông đồng loạt gật đầu. Đúng lúc này.
Rầm.!
Cánh cửa phòng được đẩy mạnh. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn thì thấy thấy Trương Hạo – đệ tử của Long Thủ bước vào.
“Thưa thầy, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”, Trương Hạo cuống cả lên.
“Hoảng loạn chẳng ra làm sao?”, Long Thủ đứng dậy, chau mày: “Trời sụp hay gì?”
“Thưa thầy…bên…ngoài có một đám người đang làm loạn. Đòi gặp viện trưởng của chúng ta…em bảo họ đợi mà họ không chịu, còn đánh người của chúng ta bị thương nữa. Bảo vệ không ngăn lại nổi”, Trương Hạo cuống quýt
Đám đông giật mình.
“Chết tiệt. Bọn nào mà ngông thế?”
“Báo cảnh sát đi”.
“Báo cảnh sát sao? Hừ, đừng vội. Tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai mà dám tới làm loạn ở đây!”
Tiếng phẫn nỗ vang lên. Long Thủ, Tần Bách Tùng sực nhận ra điều gì đó.
“Ra ngoài trước xem sao”, Tần Bách Tùng trầm giọng.
Mọi người đồng loạt ra ngoài. Lúc này tại sân tập đã sớm trở nên hết sức hỗn loạn. Một đám người tập trung ở đây như đang tranh chấp cái gì đó, tiếng chửi rủa, quát tháo vọng lại. Những bệnh nhân trị bệnh sợ quá tránh xa.
“Tránh ra, thầy Tần tới rồi”.
Không biết là ai hô lên. Đám đông lập tức tách ra. Tất cả đều quay qua nhìn Tần Bách Tùng.
“Thầy Tần”.
“Tốt quá rồi, ông Tần tới rồi”.
Có vài thanh niên kích động vội vàng bước lên. Tần Bách Tùng gật đầu, cùng Long Thủ bước tới thì thấy một nhóm nam nữ mặc đồ trắng đang đứng đó với vẻ trịch thượng. Đứng đầu chính là người trước đó đưa chiến thư tới – Hạ An.
“Hóa ra là người của Kỳ Dược Phòng tới làm loạn à?”, có người nhận ra Hạ An bèn lên tiếng.
“Làm loạn?”, Hạ An chau mày, nói bằng vẻ vô cảm: “Ông dùng từ không đúng thì phải, chúng tôi tới làm loạn sao? Tới đòi lại công bằng thì có?”
“Công bằng? Hừ! Công bằng gì? Huyền Y Phái chẳng có giăng mắc thù oán gì với Kỳ Dược Phòng hết. Tìm công bằng lại chạy tới đây có phải là nhầm không?”, một người của Huyền Y Phái đáp trả.
“Tôi không muốn nói chuyện với những kẻ không có vai vế. Ông Tần, ông Long Thủ, mọi người chắc biết rõ..có vẻ như Huyền Y Phái đã trở mặt rồi đấy”, Hạ An thản nhiên nói.
Sắc mặt Tần Bách Tùng, Long Thủ lập tức trở nên khó coi.
“Phòng chủ của chúng tôi tôn trọng đợi thần y Lâm đã ba tiếng đồng hồ mà không thấy thần y Lâm lộ mặt. Sao? Khi nào thì thần y Lâm tới? Hay là sợ rồi”, Hạ An mỉm cười.
Lúc này Hạ An đã không còn giữ vẻ cung kính như trước kia nữa mà trông vô cùng ngạo mạn. Bởi vì theo họ thì việc Lâm Chính không tới chính là do anh sợ Kỳ Dược Phòng. Một kẻ sợ cả Kỳ Dược Phòng thì sao Hạ An phải tôn trọng.
Tần Bách Tùng thầm thở dài, cũng biết là người của Kỳ Dược Phòng sẽ tới nhưng không ngờ lại làm lớn chuyện thế này.
“Hạ An, chuyện này tôi phải giải thích với ông. Lần này không phải thầy của chúng tôi thất hứa mà là có chuyện gấp không kịp tới gặp, tôi thay thầy tôi xin lỗi mọi người”.
“Bớt nói nhảm lại”, Hạ An trầm giọng: “Dù là lý do gì thì thất hứa là thất hứa. Theo như quy định, không tới kịp đồng nghĩa với tự động từ bỏ. Cậu ta thua rồi, vì vậy sẽ thực hiện đúng như theo lời hứa trước đó. Huyền Y Phái nợ Kỳ Dược Phòng một bông Hà Linh Hoa. Ông Tần, mọi người định khi nào giao hoa đây?”
“Chuyện này…”, Tần Bách Tùng á khẩu.
“Sao thế? Các người không định lật mặt luôn đấy chứ?”, Hạ An cười thản nhiên: “Chuyện này, chúng tôi mời cả những người nổi tiếng trong giới Đông Y tới để làm chứng đấy. Nếu như các người không giao Hà Linh Hoa thì tôi e rằng sẽ không còn chỗ đứng cho Huyền Y Phái trong giới Đông y nữa đâu”.
Dứt lời, tất cả đều tái mét mặt.
“Ông Hạ, thật sự không thể thương lượng được sao?”, Tần Bách Tùng vội vàng nói.
“Ba ngày!”
Hạ An thản nhiên nói: “Trong vòng ba ngày, nếu không thấy Hà Linh Hoa thì Huyền Y Phái tự mà lo liệu trước đi nhé!”
Chương 595: Không được cúi đầu
Tại nhà họ Lương lúc này. Vài người đứng đầu đang ngồi trong đại sảnh. Lương Vệ Quốc, Lương Phong Nghiêm và cả Lương Nam Phương đang trang điểm rất đậm cũng có mặt.
Bên cạnh Lương Vệ Quốc là mấy người cao tuổi. Người nhiều tuổi nhất ngồi ở vị trí cao nhất chính là Lương Khánh Tùng của chi thứ hai.
Lương Khánh Tùng đang nhắm mắt thưởng trà. Khuôn mặt không hề để lộ bất kỳ vẻ lo lắng nào.
“Anh cả, anh cả đâu rồi?”, Lương Vệ Quốc đứng dậy hỏi.
“Vệ quốc, không phải chuyện gì lớn, anh cả đang không khỏe, không cần mời tới. Chuyện này để anh quyết định là được rồi”, Lương Khánh Tùng thản nhiên nói.
“Không phải chuyện lớn sao? Anh hai! Ở nhà xảy ra chuyện như vậy mà còn không lớn? Con bé đó sắp đánh chết người nhà họ Lương rồi! Con bất hiếu, lỗi của bố, con cháu nhà hộ Lương vô pháp vô thiên! Nhà họ Lương không thể toàn vẹn mà là chuyện nhỏ sao?”, Vệ Quốc tức giận đập bàn, trừng mắt.
“Anh đã nói rồi, chỉ là Nam Phương động chân tay với Thu Yến thôi mà. Thu Yến chẳng phải vẫn ổn đó sao?”, Lương Khánh Tùng vuốt râu.
“Vẫn đang cấp cứu, sống chết chưa biết thế nào”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Ồ! Nghiêm trọng vậy cơ à. Anh không ngờ đấy. Nhưng mà Vệ Quốc này, Thu Yến là tội đồ của nhà họ Lương. Lúc đó nó đã đắc tội với người của đảo Vong Ưu, suýt nữa thì khiến chúng ta có thêm một đám kẻ địch mới. Giờ Thu Yến bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, theo lý mà nói đã không còn là người nhà này nữa. Nam Phương làm gì thì làm, có gì phải lo lắng?”, Lương Khánh Tùng đáp lại.
“Nhưng đó là cháu dâu của em! Là vợ của Nghiêm Phong, là mẹ của Huyền Mi. Dù nó xóa nó khỏi gia phả thì huyết mạch cũng không thể nào cắt đứt được mà”, Lương Vệ Quốc đập mạnh chén trà xuống đất, tức giận quát lên.
Choang!
Chén trà nứt toác, phát ra tiếng kêu kinh người. Lương Nam Phương giật bắn mình. Không ngờ Lương Vệ Quốc lại bốc hỏa như vậy.
Lương Phong Nghiêm không nói một lời nào, chỉ siết chặt nắm đấm. Lương Khánh Tùng chau mày, rõ ràng là không ngờ Lương Vệ Quyết quả quyết như thế.
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh lên tiếng: “Chú ba, chú đừng giận, chú tuổi đã cao, giận quá không tốt cho sức khỏe”.
“Cậu còn lên tiếng được à? Cậu xem cậu nuôi con gái giỏi lắm rồi”, Lương Vệ Quốc chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông trung niên và chửi.
Hóa ra đây là Lương Dự - bố của Lương Nam Phương.
Lương Dự không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không tức giận, chỉ cười thản nhiên: “Chú ba, Nam Phương còn nhỏ, không hiểu chuyện, người lớn hà tất tính toán với con bé”.
“Còn ít tuổi sao? Cậu xem con bé nó làm cái gì mà còn kêu nhỏ? Lớn bằng đó rồi hành động mà không biết chịu trách nhiệm à”, Lương Vệ Quốc quát lên
“Vậy chú ba, chú định thế nào ạ?”, Lương Dự hỏi bằng vẻ bất lực.
“Mau cút ra ngoài cho tôi, cúi đầu trước Thu Yến. Ngoài ra, nói với anh cả, bồi thường cho Thu Yến bằng cách để nó được nhập lại tịch, quay về nhà họ Lương”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
Lương Dự nghe thấy vậy thì tái mặt.
Lương Khánh Tùng nâng ly trà khẽ run rẩy, nhìn Lượng Vệ Quốc bằng vẻ tò mò: "Vệ Quốc, chuyện nào là chuyện đấy. Nam Phương làm càn, trị tội là xong, sao em lại lôi chuyện đó vào?”
“Thu Yến khi đó chỉ khiến người của đảo Vong Ưu bị thương, cũng là do vô tình, chẳng có lỗi gì lớn cả. Khi đó cũng đã trị tội rồi, đuổi ra khỏi nhà họ Lương, chịu muôn vàn khổ cực cũng đã phải trải qua rồi. Vậy chẳng phải cũng nên kết thúc rồi sao. Lẽ nào muốn nó chết luôn ở ngoài, mọi người thấy như vậy mới phù hợp à?”, Lương Vệ Quốc tức giận.
“Nhưng nếu người của đảo Vong Ưu biết chúng ta đưa Thu Yến về thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ có tức giận không?”, Lương Khánh Tùng đặt chén trà xuống, trầm giọng nói: “Anh không phản đối việc đón Thu Yến về nhưng phía bên đảo Vong Ưu sẽ có ý kiến đấy”.
“Bọn họ có ý kiến gì được? Huyền Mi đã là người của đảo Vong Ưu rồi, lẽ nào người ta còn muốn Thu Yến phải chết sao? Như vậy thì Huyền Mi sẽ có thể yên tâm luyện võ được chắc?”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Điều này…em nói có lý”, Lương Khánh Tùng trầm ngâm rồi gật đầu: “Thôi được, chuyện này anh sẽ thương lượng với anh cả”.
“Thương lượng? Em đã đón Thu Yến về nhà rồi, không cần thương lượng gì hết. Mọi người phải đồng ý. Nếu mọi người lo lắng đến thái độ của phía đảo Vong Ưu thì em có thể cử người đi tới đó giải thích. Nếu như họ không đồng ý thì trả lại Huyền Mi rồi để cả Huyền Mi và Thu Yến rời khỏi nhà họ Lương”, Lương Vệ Quốc nói với vẻ đầy kiên quyết.
Lương Khánh Tùng chau mày, hừ giọng: “Được, em đã nói vậy thì anh sẽ thay anh cả đồng ý chuyện này”.
Lương Phong Nghiêm nghe thấy vậy thì vui mừng lắm: “Cảm ơn bác hai”
Lương Vệ Quốc cũng gật đầu: “Vậy em thay mặt Thu Yến cảm ơn anh hai”.
“Giờ em hài lòng chưa? Mọi người ra ngoài đi”, Lương Tùng Khánh không được vui cho lắm bèn đuổi mọi người ra.
Thế nhưng Lương Vệ Quốc lại nói: “Anh hai từ từ đã”.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Thu Yến đã về nhà rồi thì cũng là thím của Nam Phương. Cháu đánh thím, chuyện này lẽ nào lại không xử lý”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
Lương Khánh Tùng đã rất tức rồi, nhưng ông ta biết chuyện này ông ta đuối lý, chỉ có thể đèn nén cơn giận. Ông ta quay qua Lương Dự, trầm giọng: “Lương Dự, để Nam Phương xin lỗi Thu Yến, mua ít hoa quả mang qua cho Thu Yến đi”.
“Vâng thưa bố’", Lương Dự gật đầu
“Hừ, đồ chết tiệt, sao ông không chết đi cho rồi”, Lương Nam Phương tức giận lắm nhưng không dám lên tiếng, chỉ thầm chửi.
Đúng lúc này Lương Vệ Quốc lại lên tiếng: “Anh hai, ngoài Thu Yến thì em hi vọng Nam Phương có thể xin lỗi thêm một người nữa”.
Dứt lời, Lương Khánh Tùng lập tức đứng dậy trừng mắt với Lương Vệ Quốc: “Lương Vệ Quốc, em đủ chưa? Đừng có quá đáng quá”.
“Sao anh hai, tiểu bối làm sai lẽ nào anh còn định đứng ra bênh? Vậy thì tương lai của đám này có phải là trở thành kẻ ngang ngược không? Tương lai của nhà họ Lương còn phải trông chờ vào những người này đấy. Lẽ nào anh lại muốn giao nhà họ Lương vào tay những kẻ ngang ngược?”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Em…”
“Được rồi bố, đừng cãi nhau với chú ba nữa. Chuyện này đúng là do Nam Phương làm càn. Nếu đã cần xin lỗi thì sẽ không xin lỗi thiếu ai cả, nhưng không biết chú ba muốn Nam Phương xin lỗi ai?”, Lương Dự bình tĩnh hỏi.
“Lâm Chính – con nuôi của Thu Yến và cả vợ của cậu ấy – Tô Nhu”, không đợi Lương Vệ Quốc lên tiếng thì Lương Phong Nghiêm đã nói trước
“Cái gì, phải xin lỗi cả cái tên tiện nhận đó sao?”, Lương Nam Phương dựng tóc gáy, tức giận đáp: “Cháu không, có đánh chết cũng không”.
“Cháu nói cái gì”, Lương Phong Nghiêm nổi giận.
Lương Dự cũng đứng dậy, nhìn Lương Phong Nghiêm với vẻ vô cảm: “Nếu như là hai người này thì anh Nghiêm, xin lỗi, em không bao giờ để Nam Phương xin lỗi. Bất luận là con bé đã làm gì thì em cũng không bao giờ cho phép con bé cúi đầu trước hai người đó”.
"Đảo Vong Ưu?", Lâm Chính nhíu mày, sau đó lắc đầu: "Chưa từng nghe đến".
Những cái tên sặc mùi phong cách võ hiệp như thế này, thông thường chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, lẽ nào đây là tông phái cổ võ nào sao?
Lương Phong Nghiêm khàn giọng nói: "Đảo Vong Ưu là một đồng minh của nhà họ Lương, thực ra tôi cũng không biết nhiều về nó, nhưng tôi biết một điều, đó chính là thế lực của đảo Vong Ưu... ngay cả nhà họ Lương cũng phải kính nhường ba phần".
"Ngay cả nhà họ Lương cũng phải kính nhường ba phần?".
Vậy thì đảo Vong Ưu này quả thực lợi hại.
"Khoảng mấy tháng trước, có mấy người từ đảo Vong Ưu tới, nói là đến nhà họ Lương để chọn lựa những hạt giống thiên tư thông minh, thiên phú dị bẩm, đi cùng bọn họ đến đảo để học tập. Thực ra đây không phải lần đầu tiên đảo Vong Ưu đến nhà họ Lương chọn người, nhưng những người đã đi trước đó, bất cứ ai có thể trở về, không thương thì cũng tật. Cậu còn nhớ Lương Lão Thất không? Hồi còn trẻ ông ấy từng được chọn đến đảo Vong Ưu, ở đó ba năm, lúc trở về thì bị tàn tật một chân. Theo lời Lương Lão Thất kể, bọn họ ở đảo Vong Ưu nhận truyền thụ công pháp của đảo chủ, nhưng võ công ở đây đều là những công pháp rất tà môn, khác với võ thuật truyền thống, khi tu luyện vô cùng nguy hiểm, hoặc là bị ép ăn sống ngũ độc, hoặc là phải ngâm mình trong nước lạnh, thể chất của người bình thường sao có thể chịu đựng được cái này chứ? Vì rất dễ để lại thương tật, nên mỗi lần người của đảo Vong Ưu tới, thực ra nhà họ Lương không hề vui vẻ. Lần này, người của đảo Vong Ưu tới lại nhìn trúng con gái thứ ba của tôi là Lương Huyền Mi, chắc cậu đã từng gặp. Bọn họ nói Huyền Mi có xương cốt kỳ lạ, rất phù hợp với võ học của đảo Vong Ưu, yêu cầu nó phải đến đảo. Tôi cực lực phản đối việc này, mẹ nuôi cậu cũng sống chết không đồng ý, nhưng trước đó gia tộc đã từ chối mấy hạt giống, lần này đến lượt Huyền Mi, thì bọn họ lại đồng ý..."
"Vậy sao?", Lâm Chính nhíu mày.
"Một lũ chó chết! Chọn trúng con cái bọn họ, bọn họ liền nghĩ đủ cách từ chối, đùn đẩy trốn tránh, thậm chí còn trở mặt với người của đảo Vong Ưu. Nhưng vừa đến lượt Huyền Mi, bọn họ liền đồng ý ngay lập tức! Khốn kiếp! Chỉ biết lợi ích cho riêng mình, bọn họ không xứng lãnh đạo nhà họ Lương!", Lương Phong Nghiêm phẫn nộ đấm một cú vào tấm ván gỗ ở bên cạnh.
Tấm ván gỗ thủng một lỗ, còn tay của ông ta cũng rỉ ra máu tươi.
Ông ta mặc kệ, khàn giọng nói: “Mẹ nuôi cậu là người thế nào, chắc cậu là người rõ nhất. Gặp phải chuyện này, sao bà ấy có thể đồng ý chứ? Bà ấy liều mạng bảo vệ Huyền Mi, sống chết không chịu để những người của đảo Vong Ưu kia đưa Huyền Mi đi, nhưng nhà họ Lương đâu chịu để yên cho bà ấy muốn làm gì thì làm? Bà ấy vốn là con nuôi của nhà họ Lương, tuy cưới tôi, cũng được coi là người nhà họ Lương chân chính, nhưng đứng trước lợi ích gia tộc, thì chẳng ai quan tâm đến được mất cá nhân của bà ấy nữa. Gia tộc cũng quyết định lần này sẽ hi sinh Huyền Mi. Nhưng mẹ nuôi cậu tính khí mạnh mẽ, túm chặt cổ tay những người kia không cho bọn họ đưa Huyền Mi đi. Trong lúc giãy giụa, mẹ nuôi cậu cầm một con dao gọt hoa quả trên bàn lên, đâm bị thương người của đảo Vong Ưu. Và đây cũng là nguyên nhân gây ra thảm cảnh ngày hôm nay của bà ấy…”
“Người kia chết chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Chết? Đương nhiên là chưa chết rồi, chỉ bị vết thương ngoài da thôi! Mẹ nuôi cậu tuy tính khí mạnh mẽ, có lúc khá là lỗ mãng, nhưng cũng không đến mức làm bừa. Bà ấy vốn chỉ muốn hù dọa những người của đảo Vong Ưu, cũng để người của gia tộc thấy rõ lập trường và thái độ của mình. Nhưng… người bị thương kia lại là học trò yêu của đảo chủ đảo Vong Ưu. Cậu ta lợi dụng thân phận của mình để lám khó dễ, cố ý giả vờ bị thương rất nặng, để người của đảo Vong Ưu ỷ thế gây áp lực cho nhà họ Lương!”.
“Bọn họ yêu cầu nhà họ Lương trừng phạt nghiêm khắc hung thủ, để bồi thường cho đảo Vong Ưu, nếu không bọn họ sẽ trở mặt với nhà họ Lương. Đại hội sắp mở, gia tộc không muốn gặp phải kẻ thù mạnh vào lúc này, nên đã công khai xử phạt mẹ nuôi cậu. Nhưng người của đảo Vong Ưu vẫn không chịu bỏ qua, mà còn được nước lấn tới, yêu cầu nhà họ Lương phải xử tử mẹ nuôi cậu. Thực ra bọn họ không quan tâm tới sống chết của bà ấy, bọn họ làm vậy là để gây áp lực cho Huyền Mi. Để giữ tính mạng cho mẹ nuôi cậu, Huyền Mi không còn cách nào khác, liền lựa chọn khuất phục đảo Vong Ưu, nhờ vậy mới dẹp yên được chuyện này. Tuy mẹ nuôi cậu thoát chết, nhưng vẫn bị đuổi khỏi gia tộc, đày ra bên ngoài, thoi thóp hơi tàn. Vết thương trên người bà ấy là do bị trừng phạt nghiêm khắc mà nên. Bà ấy bị vậy là do nhà họ Lương ban cho, do đảo Vong Ưu ban cho…”
Nói đến đây, Lương Phong Nghiêm dường như già đi vài tuổi, hai mắt đỏ hoe, bàn tay cũng trở nên run rẩy.
Thực ra ông ta nói năng rất lộn xộn, nhưng đại khái là như vậy.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nắm đấm cũng siết chặt.
Anh không ngờ Lương Thu Yến lại bị đối xử bất công như vậy…
“Thực ra tất cả là do tôi vô dụng, nếu tôi có bản lĩnh một chút thôi, có địa vị trong gia tộc một chút thôi, thì cũng không đến nỗi khiến hai mẹ con họ chịu khổ như vậy, Thu Yến cũng sẽ không lang thang đầu đường xó chợ, suýt nữa mất mạng. Nhưng… tôi cũng không còn cách nào khác, bà ấy có thể ở dưới tầng hầm, có thể có người giúp việc chăm sóc cũng là nhờ tôi dập đầu mấy cái để cầu xin mới có được, tôi thực sự… đã cố gắng hết sức…”
Lương Phong Nghiêm đau khổ đấm vào vách tường, khuôn mặt đầy tuyệt vọng và khổ sở.
Trơ mắt nhìn vợ con mình bước vào vực sâu, có lẽ chuyện đau đớn nhất trên đời cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Nếu đã vậy, tại sao chú còn ngăn cản tôi lấy lại công bằng cho mẹ nuôi? Tôi đến đây chính là để lấy lại công bằng cho mẹ nuôi!”, Lâm Chính trầm giọng quát.
“Cậu thì biết gì chứ? Đồ ngốc này! Cậu nghĩ cậu đang ở đâu hả? Cậu đang ở nhà họ Lương, hiểu không?”.
Lương Phong Nghiêm quay phắt lại, đôi mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Lâm Chính, rồi túm lấy cổ áo anh, tức giận gầm lên: “Cậu là con nuôi của Thu Yến, chính là con nuôi của tôi, cậu gây sự ở đây thì chỉ có chết thôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu ngày hôm sau bị người ta vứt ra ngoài đường như một con chó chết, cậu hiểu không?”.
Lương Phong Nghiêm bỗng dưng mất khống chế khiến Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
Anh mở to mắt, nhìn ông ta với ánh mắt không thể tin được.
Ông ta cúi đầu, toàn thân run rẩy, vô cùng đau khổ nói: “Huyền Mi đã đi, Thu Yến cũng trở thành thế này, tôi không muốn cậu lại có mệnh hệ gì nữa… Nếu không đừng nói là tôi, nếu Thu Yến biết chắc chắn bà ấy cũng rất đau khổ. Thế nên… Lâm Chính, cậu đừng gây chuyện nữa, nghe tôi khuyên một câu… đừng làm loạn nữa…”
Ông ta giống như răn dạy, cũng giống như van nài.
Bây giờ ông ta rất sợ hãi, sợ Lâm Chính sẽ ra mặt vì Lương Thu Yến.
Như vậy ông ta sẽ chỉ càng áy náy, càng tự trách hơn.
Lâm Chính hít sâu một hơi, bước tớ, khẽ vỗ vai Lương Phong Nghiêm, nhỏ giọng nói: “Chú Nghiêm, chú đừng lo, lần này tôi có chuẩn bị mà đến, tôi đến đây là vì chuyện này, một nhà họ Lương nhỏ bé, tôi sẽ khiến bọn họ phải cúi đầu…”
Chương 592: Cho tôi chút thời gian
Những lời Lâm Chính nói đương nhiên là những lời gan ruột.
Nhưng Lương Phong Nghiêm nghe thấy thế, dường như lại bị kích thích, ông ta đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn Lâm Chính: “Tiểu Chính! Cậu làm gì vậy? Lẽ nào ngay cả lời tôi nói cậu cũng không nghe sao?”.
“Chú Nghiêm…”
“Tôi là bố nuôi của cậu! Trừ khi cậu không nhận Lương Thu Yến là mẹ nuôi của cậu nữa!”, Lương Phong Nghiêm đập bàn, tức giận gầm lên.
Lâm Chính hơi sửng sốt, chần chừ một lát, không biết nên nói gì cho phải.
“Tôi biết vợ cậu chịu uất ức, Thu Yến cũng chịu uất ức, nhưng cậu không thể hành động theo cảm tính một cách lỗ mãng như vậy! Đây là nhà họ Lương! Đây là nhà họ Lương ở Yên Kinh! Những đại gia tộc này đều là những kẻ ăn thịt người không nhả xương, nếu cậu có mệnh hệ gì, thì vợ cậu phải làm sao? Mẹ nuôi cậu phải làm sao? Cậu chưa từng nghĩ đến sao?", Lương Phong Nghiêm kích động nói.
"Chú... Bố nuôi, bố không biết rõ về con, con có khả năng đối phó với nhà họ Lương, ít nhất con có khả năng bắt nhà họ Lương phải trả lại công bằng", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Bố không cho phép con đi!", Lương Phong Nghiêm gào lên.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Đôi mắt ông ta trợn lên như muốn nứt, tròng mắt lồi ra, gầm lên với Lâm Chính: "Tiểu Chính, nếu con làm bừa, bố... bố... bố sẽ đâm đầu vào bức tường này".
Lâm Chính kinh hãi, vội nói: "Bố nuôi, bố đừng kích động!".
"Kích động? Không! Bố không kích động, lúc trước bố không nên trơ mắt nhìn Thu Yến đứng ra bảo vệ Huyền Mi, mà nên ra mặt thay bà ấy. Con à, bố cũng nhìn con lớn lên từ nhỏ, bây giờ Huyền Mi đã đi, cuộc sống thế nào thậm chí còn không rõ sống chết, bố không thể để con xảy ra chuyện nữa. Nếu bố còn không bảo vệ được con, thì phải ăn nói thế nào với Thu Yến đây? Bố còn mặt mũi nào mà gặp bà ấy nữa?", Lương Phong Nghiêm tê liệt ngã ngồi xuống đất, không ngừng đấm xuống đất, vẻ mặt đầy đau khổ và tuyệt vọng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, chẳng nói chẳng rằng.
Anh không thể hiểu được sự đau khổ của Lương Phong Nghiêm, dù sao anh cũng không phải là ông ta.
Nhưng anh chưa từng nghĩ Lương Phong Nghiêm lại coi trọng anh như vậy.
So với người đàn ông kia, thì Lương Phong Nghiêm đã dành cho anh... quá nhiều trách nhiệm.
Nhưng Lâm Chính cũng có sự phẫn nộ của mình, sự oán hận và tức giận trong lòng anh không chỉ vài ba câu của Lương Phong Nghiêm là có thể xua tan được.
Hơn nữa... những uất ức mà Lương Phong Nghiêm phải chịu ở nhà họ Lương, anh có thể lờ đi được sao?
Lâm Chính siết chặt nắm tay, nhưng sắc mặt không lấy gì làm giận dữ, anh bước tới, đỡ Lương Phong Nghiêm dậy, sau đó nhỏ giọng nói: "Bố nuôi, lẽ nào bố muốn con cứ yên lặng trơ mắt nhìn, yên lặng chịu uất ức sao? Con cứ thế bỏ qua không lấy lại công bằng cho mẹ nuôi và vợ con sao?".
"Bố biết chứ, hơn nữa... việc này cũng chạm đến giới hạn của bố. Tiểu Chính, cho bố một cơ hội nữa, để bố xử lý chuyện này. Ba ngày, cùng lắm là ba ngày, bố nhất định sẽ bắt Lương Nam Phương xin lỗi mẹ nuôi con và vợ con...", Lương Phong Nghiêm khàn giọng nói.
Đây là lời cầu xin cuối cùng của ông ta.
Lâm Chính nghe thấy thế, đôi mắt lóe lên oán hận, nhưng không phải đối với Lương Phong Nghiêm, mà là Lương Nam Phương.
Anh hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu, chua chát nói: "Nếu... nếu bố đã nói vậy, thì con sẽ tin bố lần này. Nhưng bố hãy nhớ... chỉ có ba ngày, nếu trong ba ngày không giải quyết được chuyện này... thì bố hãy rời khỏi nhà họ Lương, những chuyện còn lại... để con xử lý cho..."
Nếu không nể mặt Lương Phong Nghiêm, thì Lâm Chính đã không để yên.
Nếu bây giờ anh làm loạn lên, nhỡ Lương Phong Nghiêm làm chuyện gì kích động, thì Lâm Chính sẽ ân hận cả đời.
"Được, được, Tiểu Chính, con yên tâm, bố nhất định sẽ cho con một câu trả lời, sẽ không để bọn họ chịu uất ức", Lương Phong Nghiêm gật đầu lia lịa, cuối cùng khuôn mặt cũng nở nụ cười hiếm hoi.
"Vậy con về đây".
"Bây giờ mẹ nuôi con vẫn ổn chứ?".
"Bệnh tình ổn định chút rồi, nhưng chưa trị được tận gốc, muốn chữa khỏi thì phải mất một thời gian nữa".
"Đi đi, con đi đón mẹ nuôi con đến đây, cả vợ của con nữa, đón bọn họ đến nhà họ Lương", Lương Phong Nghiêm nói.
"Việc này...", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên: "Bố nuôi, bố nghiêm túc chứ?".
"Nếu hôm nay Thu Yến không vào được cánh cửa này, thì tức là nhà họ Lương không chịu trả lại công bằng cho Lương Phong Nghiêm này. Nếu vậy thì bố cũng không cần chờ ba ngày nữa, hôm nay bố sẽ cùng con rời khỏi nhà họ Lương!", Lương Phong Nghiêm tức giận nói.
Nhìn có vẻ Lương Phong Nghiêm đã hạ quyết tâm giải quyết chuyện này.
Lâm Chính chần chừ một lát rồi gật đầu: "Vâng, con đến khách sạn đón họ luôn đây".
"Được, bố đi gặp gia chủ, đi gặp đám bác cả!".
Lương Phong Nghiêm đứng dậy, lập tức rời đi.
Lâm Chính cũng đi theo.
"Chú Nghiêm!".
Lương Sinh đang nóng lòng chờ đợi bên ngoài vội vàng bước tới.
"Cháu cùng Tiểu Chính đi đón thím và em dâu về đây, chú đi gặp bác cả", Lương Phong Nghiêm trầm giọng nói.
"Việc này... được... được...", Lương Sinh có chút sửng sốt, nhưng vẫn đồng ý.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói già nua.
"Tiểu Nghiêm, bác đi cùng cháu!".
Mọi người quay ra nhìn, thấy một cô gái đỡ một ông lão bước vào.
Chính là Lương Hồng Anh và Lương Vệ Quốc.
"Bác ba?".
Lương Phong Nghiêm sáng mắt lên, vội vàng bước tới đón.
Lương Vệ Quốc gật đầu, đi tới trước mặt Lâm Chính, trầm giọng nói: "Cậu Lâm, cậu đừng tức giận, cậu yên tâm, chuyện này dù tôi có phải liều cái mạng già cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu! Xin cậu cho tôi chút thời gian!".
"Ông Lương đã nói vậy rồi thì đương nhiên Lâm Chính sẽ cho ông chút thời gian, nhưng chuyện này không phải là tôi nể mặt ông, mà là nể mặt bố nuôi tôi. Nếu không được thì hãy báo ngay với tôi", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Lương Phong Nghiêm là bố nuôi anh, anh sẽ khách sáo, nhưng những người khác của nhà họ Lương không liên quan đến anh, anh không cần phải nể mặt.
Đương nhiên Lương Vệ Quốc biết rõ điều này, khẽ gật đầu đáp: "Cậu yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu câu trả lời".
Dứt lời, Lương Vệ Quốc trầm giọng nói: "Tiểu Nghiêm, chúng ta đi".
"Vâng, bác ba".
Lương Phong Nghiêm đáp, rồi cùng Lương Vệ Quốc bước vào nhà họ Lương.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, gọi điện thoại cho nữ thư ký ở khách sạn.
Khoảng nửa tiếng sau, mấy người Tô Nhu và Lương Thu Yến đến nhà họ Lương dưới sự hộ tống của một đám binh vương.
"Sắp xếp phòng ở cho vợ tôi và mẹ nuôi tôi".
Lâm Chính nói với Lương Sinh.
"Còn không mau đi sắp xếp?", Lương Sinh lập tức quát người nhà họ Lương ở bên cạnh.
"Anh Sinh, việc này…”, người nhà họ Lương ở bên cạnh tỏ vẻ khó xử.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi!”, Lương Sinh đạp một cái vào mông người kia.
Anh ta lập tức chạy đi.
Chương 593: Tấn công bất ngờ
Tại một quán bar ở Yên Kinh.
Mặt trời xuống núi, các quán bar cũng bắt đầu có nhiều người hơn. Lúc này, tại một góc của quán bar, một cô gái ăn mặc sexy đang ngồi hút thuốc. Cô ta vừa hút vừa trò chuyện với người ở bên cạnh.
“Hừ, mấy người không thấy tôi đập hai con đàn bà đó chứ. Mẹ nó, nếu không phải vì Lương Hồng Anh chạy tới làm loạn thì tôi đã khiến cho hai kẻ đó răng môi lẫn lộn, rồi bắt chúng quỳ xuống dập đầu xin bà đây tha cho rồi”, cô gái trang điểm đậm cười khẩy, bộ dạng trông vô cùng ngạo mạn và khinh đời.
“Chị Phương thật uy phong”.
“Tôi chưa thấy chị Phương thể hiện bao giờ. Chắc chắn là ngầu lắm", những người ngồi bên cạnh mỉm cười, cùng nâng ly.
“Nhưng mà chị Phương này, tại sao thì với Lương Thu Yến lại như quân thù quân hằn thế? Đó không phải là thím của chị sao? Hơn nữa bà ta đã tới nước đó rồi, hà tất phải so đo với một người sắp chết chứ?”, lúc này, một cô gái khác mỉm cười nói.
Nào ngờ, Lương Nam Phương chỉ tối sầm mặt. Cô ta trừng mắt nhìn cô gái kia và không nói gì.
Nụ cười trên khuôn mặt cô gái kia tắt ngấm. Cô ta nhìn Nam Phương bằng vẻ sợ hãi.
“Chị Phương, tôi…tôi đã nói sai gì sao?”, cô gái sợ sệt nói.
Một giây sau, Lương Nam Phương cầm ly rượu hất thẳng vào mặt cô ta. Cô gái không kịp phản ứng, ướt từ đầu trở xuống, lớp trang điểm trôi dần.
“Á…chị Phương”, cô gái vội vàng đứng dậy. Những người xung quanh cũng sững sờ.
“Chị Phương, chị sao thế?”
“A Nhã, sao cô lại khiến chị Phương không vui vậy? Mau xin lỗi đi!”
“Chị Phương, chị đừng giận, đều là do tôi. Tôi nói sai rồi”, cô gái tên A Nhã lập tức xin lỗi, trông như sắp khóc tới nơi.
“Đồ thối tha này, chuyện nhà họ Lương chúng tôi cô biết cái đếch gì? Cô có hiểu rằng Lương Thu Yến lúc trước suýt nữa đã hại chết tôi không?”, Lương Nam Phương tức giận gầm lên.
“Suýt nữa hại chết chị sao?”, đám đông bàng hoàng.
“Chị Phương, chị nói vậy là có ý gì thế”, có người dè dặt hỏi.
“Hừ, các người không biết cái gì hết. Cứ vài năm lại có một nhóm người tới nhà họ Lương tìm hạt giống”.
“Tìm hạt giống? Tìm hạt giống có nghĩa là gì?”
“Còn là gì nữa, hạt giống luyện võ chứ cái gì”.
“Nhà họ Lương không phải đều có rất nhiều người biết võ công sao? Tôi nghe nói có mấy người đã đạt cả quán quân đấy!”, có người cười nói.
“Đám người đạt quán quân đó sao có thể so bì với những người tới nhà họ Lương được. Võ công bọn họ tu luyện là cổ võ chính thống đó. Hàng Long Thập Bát Chưởng đã nghe thấy bao giờ chưa? Nhất Dương Chỉ nữa. Mấy loại đó ấy”, Lương Nam Phương đanh mặt
“Gì cơ ạ, lợi hại vậy cơ ạ?”
“Thật hay giả thế? Đóng quảng cáo hay sao vậy?”, đám đông kêu lên.
“Đóng phim á? Hừ, tất cả đều là người thật việc thật, đóng cái đinh ấy? Tôi nghe nói trong gia tộc của tôi có mấy người như thế. Rất giỏi cổ võ”, Lương Nam Phương tỏ vẻ khinh thường.
“Thật ạ?”, đám đông hô lên.
“Nhưng nói đi phải nói lại, chị Phương, những người đó có liên quan gì tới chị chứ?”, không biết người nào lên tieengs.
“Sao lại không liên quan? Những người tới chọn hạt giống đã chọn tôi chứ sao?”, Lương Nam Phương hừ giọng.
“Đấy là chuyện tốt mà!”
“Tốt cái dắm ấy mà tốt. Các người chẳng hiểu gì cả. Đó là chuyện xấu, bị đen đủi mới bị họ chọn trúng thì có”.
“Tại sao?”
“Còn tại sao nữa, những ai bị chọn thì đều phải theo họ đi luyện võ mấy năm mới được về, thế thì không tàn cũng phế, không biết chừng còn về chầu ông bà luôn đó”.
“Hả..vậy khác gì đùa giỡn với mạng sống chứ?”
“Đương nhiên là luyện công nhưng là luyện tuyệt thế võ công. Mà để đạt tới cảnh giới đó thì phải liều mạng thật", Lương Nam Phương hừ giọng.
Đám đông cảm thấy sợ hãi.
“Khi đó những người này đã chọn trúng tôi nhưng bố tôi kịch liệt phản đối, không cho tôi đi. Tôi cũng không muốn đi. Nhưng thật không ngờ cái mụ đàn bà Lương Thu Yến lại đứng ra phản đối, ép tôi phải đi. Mọi người nói xem thế thì có hận không?”, Lương Nam Phương nghiến răng.
“Tại sao Lương Thu Yến lại ép chị?”
“Hừ, vì bố tôi phản đối nên đám người đó đã chọn con của bà ấy”.
“Hóa ra là vậy…”, đám đông hiểu ra.
“Bà đây suýt nữa bị mụ đàn bà tiện nhân đó đuổi ra khỏi nhà. Giờ bà có cơ hội báo thù thì chẳng lẽ lại trơ mắt đứng nhìn”, Lương Nam Phương hằm hằm tức giận.
“Đúng là phải ra tay”.
“Đánh quá đẹp luôn!”
“Chị Phương chuẩn không cần chỉnh”.
Đám đông vội vàng phụ họa, ai cũng hừng hực cả lên giống như Lương Thu Yến là kẻ xấu vô số tội vậy.
Lương Nam Phương hả hê lắm, tiếp tục châm thuốc uống rượu với vẻ mặt đắc ý.
Nhưng không biết từ lúc nào mà mọi người chợt phát hiện ra một người đàn ông đang đứng bên cạnh. Lương Nam Phương có vẻ cũng ý thức được, giật mình hỏi: “A Nguyên sao…? Tới làm gì vậy?”
“Cô Phương, người nhà nói cô lập tức quay về”, A Nguyên lên tiếng.
“Không về, không thấy bà đây đang uống rượu à?”, Lương Nam Phương bực bội nói
Thế nhưng một giây sau người đàn ông đã đưa tay ra lật cả cái bàn.
Rầm rầm. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai. Cả đám sợ hết hồn, trong đó có cả Lương Nam Phương.
“Điên rồi”.
Lương Nam Phương đứng bật dậy, trừng mắt với người đàn ông. Thế nhưng sắc mặt người này chỉ vô cùng bình tĩnh và lẳng lặng nhìn Lương Nam Phương.
Lương Nam Phương khựng người. Cô ta dường như ý thức được điều gì đó, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Là ai…muốn gặp tôi sao?”
“Người của chi thứ ba, ông cả và ông hai cũng đều có mặt”, A Nguyên thản nhiên nói.
Lương Nam Phương nghe thấy vậy thì tái mặt.
“Đi thôi, xe đang đợi cô ở ngoài rồi”, A Nguyên thản nhiên nói rồi rời khỏi quán bar.
Lương Nam Phương loạng choạng, tỏ ra do dự. Thế nhưng sau đó cô ta chợt nhớ ra điều gì bèn vội vàng lấy điện thoại ra và bấm số.
“Con đang ở đâu?”, đầu giây bên kia là một giọng nói trầm thấp.
“Con đang ở quán bar. Bố…ở nhà…rốt cuộc sao thế ạ?”, Lương Nam Phương khóc dở mếu dở.
“Không có gì, con cứ về trước đi”, giọng nói thản nhiên vang lên rồi đầu dây bên kia tắt máy.
“Bố…”, Lương Nam Phương cuống cuồng kêu lên nhưng vô ích. Bất lực, cô ta đành phải cùng A Nguyên quay về.
Về tới đại sảnh, cô ta mới hết hồn khi thấy cảnh tượng trước mặt. Cô ta chưa bao giờ ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này.
Thế nhưng Lâm Chính chẳng quan tâm. Lúc này, anh vừa mới châm cứu xong cho Lương Thu Yến. Anh an ủi Tô Nhu, sau đó ngồi ở bàn đá bên ngoài hút thuốc và lẳng lặng chờ đợi tin tức.
Reng, reng…
Điện thoại bất chợt đổ chuông. Lâm Chính liếc nhìn rồi ấn nút nghe.
“Cậu Lâm, có nên rút binh không?”, một giọng nữ vang lên đầy cung kính.
“Tạm thời không cần, để bọn họ mai phục xung quanh nhà họ Lương đợi tín hiệu của tôi. Một khi phát tín hiệu thì lập tức xông vào. Chuẩn bị vũ trang tốt nhất hco họ. Nếu phải ra tay thì nhất định không để nhà họ Lương kịp phản ứng, rõ chưa?”, Lâm Chính điềm nhiên nói.
Chương 594: Thất hứa à?
Tại học viện Y Huyền Phái. Tần Bách Tùng và Long Thủ đang xử lý nốt những nhóm người mắc di chứng cuối cùng. Mặc dù nghe có vẻ đơn giản nhưng công việc của họ đâu chỉ riêng mỗi chữa trị.
Chữa trị là việc đầu tiên cần làm thôi, các bước tiếp theo mới là chính. Để chấn nhiếp nhà họ Lâm, Lâm Chính chưa bao giờ định dùng thủ đoạn này để lật đổ họ.
Tại phòng làm việc. Quản lý cấp cao của Huyền Y Phái đang tập trung lại.
“Người bệnh trong nước đã chữa trị hết bảy, tám phần rồi. Tình nguyện viên ở các địa điểm cũng đã rời đi. Trạm cứu viện bắt đầu được tháo dỡ. Danh tiếng của Huyền Y Phái và Dương Hoa đã được lan truyền khắp nơi. Cả nước đầu dành lời khen ngợi. Tôi cảm thấy lúc này chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi”, Tần Bách Tùng thở hắt ra, mỉm cười nói.
“Thầy có kế hoạch gì không?", Hùng Trưởng Bạch dè dặt hỏi.
Tần Bách Tùng gật đầu với trợ lý bên cạnh. Người này lập tức bước tới, lần lượt phát tài liệu cho mọi người. Đám đông cầm tài liệu lên, liếc nhìn với vẻ bàng hoàng.
“Đây là các ngành nghề…mà Lâm Thị có liên quan sao?”, một người lên tiếng.
“Đúng vậy”.
Tần Bách Tùng nghiêm túc gật đầu và trầm giọng: “Đây là tài liệu mà Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa đã vất vả có được. Trong đó bao gồm có cả nhà hàng, khách sạn, nội thất, rau củ quả, vận chuyển…toàn bộ các ngành nghề liên quan của nhà họ Lâm.
“Ông Tần, ông để chúng tôi xem cái này làm gì thế?”, có người hỏi.
“Không phải là tôi mà là thầy Lâm bảo tôi đưa mọi người xem”, Tần Bách Tùng nói giọng khàn khàn: “Bắt đầu từ ngay hôm nay, tập đoàn Dương Hoa sẽ tiến hành đầu tư đa dạng, lấy y dược làm hậu thuẫn, bắt đầu từ ngành này phát triển lan ra. Không cần phát triển quá lớn, chỉ cần có thể hạ gục được Lâm Thị là được”.
“Ông Tần, ý của ông là…tấn công những ngành khác của nhà họ Lâm phải không?”
“Đúng vậy”, Tần Bách Tùng gật đầu.
Đám đông thất kinh.
“Như vậy thì…đồng nghĩa là chúng ta tuyên chiến với nhà họ Lâm rồi còn gì”, có người lầm bầm.
“Không cần ra tay trực diện, âm thầm tiến hành là được. Chuyện này giống như bức bình phong, mà chúng ta có làm cũng không khó khăn lắm. Bởi vì thông qua chuyện lần này, chúng ta đã tích lũy được rất nhiều danh tiếng tốt cũng như các mối quan hệ rồi. Tôi hi vọng mọi người có thể vận dụng những mối quan hệ này để đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn nhất có thể”, Tần Bách Tùng nghiêm túc nói.
Đám đông đồng loạt gật đầu. Đúng lúc này.
Rầm.!
Cánh cửa phòng được đẩy mạnh. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn thì thấy thấy Trương Hạo – đệ tử của Long Thủ bước vào.
“Thưa thầy, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”, Trương Hạo cuống cả lên.
“Hoảng loạn chẳng ra làm sao?”, Long Thủ đứng dậy, chau mày: “Trời sụp hay gì?”
“Thưa thầy…bên…ngoài có một đám người đang làm loạn. Đòi gặp viện trưởng của chúng ta…em bảo họ đợi mà họ không chịu, còn đánh người của chúng ta bị thương nữa. Bảo vệ không ngăn lại nổi”, Trương Hạo cuống quýt
Đám đông giật mình.
“Chết tiệt. Bọn nào mà ngông thế?”
“Báo cảnh sát đi”.
“Báo cảnh sát sao? Hừ, đừng vội. Tôi muốn xem xem rốt cuộc là ai mà dám tới làm loạn ở đây!”
Tiếng phẫn nỗ vang lên. Long Thủ, Tần Bách Tùng sực nhận ra điều gì đó.
“Ra ngoài trước xem sao”, Tần Bách Tùng trầm giọng.
Mọi người đồng loạt ra ngoài. Lúc này tại sân tập đã sớm trở nên hết sức hỗn loạn. Một đám người tập trung ở đây như đang tranh chấp cái gì đó, tiếng chửi rủa, quát tháo vọng lại. Những bệnh nhân trị bệnh sợ quá tránh xa.
“Tránh ra, thầy Tần tới rồi”.
Không biết là ai hô lên. Đám đông lập tức tách ra. Tất cả đều quay qua nhìn Tần Bách Tùng.
“Thầy Tần”.
“Tốt quá rồi, ông Tần tới rồi”.
Có vài thanh niên kích động vội vàng bước lên. Tần Bách Tùng gật đầu, cùng Long Thủ bước tới thì thấy một nhóm nam nữ mặc đồ trắng đang đứng đó với vẻ trịch thượng. Đứng đầu chính là người trước đó đưa chiến thư tới – Hạ An.
“Hóa ra là người của Kỳ Dược Phòng tới làm loạn à?”, có người nhận ra Hạ An bèn lên tiếng.
“Làm loạn?”, Hạ An chau mày, nói bằng vẻ vô cảm: “Ông dùng từ không đúng thì phải, chúng tôi tới làm loạn sao? Tới đòi lại công bằng thì có?”
“Công bằng? Hừ! Công bằng gì? Huyền Y Phái chẳng có giăng mắc thù oán gì với Kỳ Dược Phòng hết. Tìm công bằng lại chạy tới đây có phải là nhầm không?”, một người của Huyền Y Phái đáp trả.
“Tôi không muốn nói chuyện với những kẻ không có vai vế. Ông Tần, ông Long Thủ, mọi người chắc biết rõ..có vẻ như Huyền Y Phái đã trở mặt rồi đấy”, Hạ An thản nhiên nói.
Sắc mặt Tần Bách Tùng, Long Thủ lập tức trở nên khó coi.
“Phòng chủ của chúng tôi tôn trọng đợi thần y Lâm đã ba tiếng đồng hồ mà không thấy thần y Lâm lộ mặt. Sao? Khi nào thì thần y Lâm tới? Hay là sợ rồi”, Hạ An mỉm cười.
Lúc này Hạ An đã không còn giữ vẻ cung kính như trước kia nữa mà trông vô cùng ngạo mạn. Bởi vì theo họ thì việc Lâm Chính không tới chính là do anh sợ Kỳ Dược Phòng. Một kẻ sợ cả Kỳ Dược Phòng thì sao Hạ An phải tôn trọng.
Tần Bách Tùng thầm thở dài, cũng biết là người của Kỳ Dược Phòng sẽ tới nhưng không ngờ lại làm lớn chuyện thế này.
“Hạ An, chuyện này tôi phải giải thích với ông. Lần này không phải thầy của chúng tôi thất hứa mà là có chuyện gấp không kịp tới gặp, tôi thay thầy tôi xin lỗi mọi người”.
“Bớt nói nhảm lại”, Hạ An trầm giọng: “Dù là lý do gì thì thất hứa là thất hứa. Theo như quy định, không tới kịp đồng nghĩa với tự động từ bỏ. Cậu ta thua rồi, vì vậy sẽ thực hiện đúng như theo lời hứa trước đó. Huyền Y Phái nợ Kỳ Dược Phòng một bông Hà Linh Hoa. Ông Tần, mọi người định khi nào giao hoa đây?”
“Chuyện này…”, Tần Bách Tùng á khẩu.
“Sao thế? Các người không định lật mặt luôn đấy chứ?”, Hạ An cười thản nhiên: “Chuyện này, chúng tôi mời cả những người nổi tiếng trong giới Đông Y tới để làm chứng đấy. Nếu như các người không giao Hà Linh Hoa thì tôi e rằng sẽ không còn chỗ đứng cho Huyền Y Phái trong giới Đông y nữa đâu”.
Dứt lời, tất cả đều tái mét mặt.
“Ông Hạ, thật sự không thể thương lượng được sao?”, Tần Bách Tùng vội vàng nói.
“Ba ngày!”
Hạ An thản nhiên nói: “Trong vòng ba ngày, nếu không thấy Hà Linh Hoa thì Huyền Y Phái tự mà lo liệu trước đi nhé!”
Chương 595: Không được cúi đầu
Tại nhà họ Lương lúc này. Vài người đứng đầu đang ngồi trong đại sảnh. Lương Vệ Quốc, Lương Phong Nghiêm và cả Lương Nam Phương đang trang điểm rất đậm cũng có mặt.
Bên cạnh Lương Vệ Quốc là mấy người cao tuổi. Người nhiều tuổi nhất ngồi ở vị trí cao nhất chính là Lương Khánh Tùng của chi thứ hai.
Lương Khánh Tùng đang nhắm mắt thưởng trà. Khuôn mặt không hề để lộ bất kỳ vẻ lo lắng nào.
“Anh cả, anh cả đâu rồi?”, Lương Vệ Quốc đứng dậy hỏi.
“Vệ quốc, không phải chuyện gì lớn, anh cả đang không khỏe, không cần mời tới. Chuyện này để anh quyết định là được rồi”, Lương Khánh Tùng thản nhiên nói.
“Không phải chuyện lớn sao? Anh hai! Ở nhà xảy ra chuyện như vậy mà còn không lớn? Con bé đó sắp đánh chết người nhà họ Lương rồi! Con bất hiếu, lỗi của bố, con cháu nhà hộ Lương vô pháp vô thiên! Nhà họ Lương không thể toàn vẹn mà là chuyện nhỏ sao?”, Vệ Quốc tức giận đập bàn, trừng mắt.
“Anh đã nói rồi, chỉ là Nam Phương động chân tay với Thu Yến thôi mà. Thu Yến chẳng phải vẫn ổn đó sao?”, Lương Khánh Tùng vuốt râu.
“Vẫn đang cấp cứu, sống chết chưa biết thế nào”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Ồ! Nghiêm trọng vậy cơ à. Anh không ngờ đấy. Nhưng mà Vệ Quốc này, Thu Yến là tội đồ của nhà họ Lương. Lúc đó nó đã đắc tội với người của đảo Vong Ưu, suýt nữa thì khiến chúng ta có thêm một đám kẻ địch mới. Giờ Thu Yến bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương, theo lý mà nói đã không còn là người nhà này nữa. Nam Phương làm gì thì làm, có gì phải lo lắng?”, Lương Khánh Tùng đáp lại.
“Nhưng đó là cháu dâu của em! Là vợ của Nghiêm Phong, là mẹ của Huyền Mi. Dù nó xóa nó khỏi gia phả thì huyết mạch cũng không thể nào cắt đứt được mà”, Lương Vệ Quốc đập mạnh chén trà xuống đất, tức giận quát lên.
Choang!
Chén trà nứt toác, phát ra tiếng kêu kinh người. Lương Nam Phương giật bắn mình. Không ngờ Lương Vệ Quốc lại bốc hỏa như vậy.
Lương Phong Nghiêm không nói một lời nào, chỉ siết chặt nắm đấm. Lương Khánh Tùng chau mày, rõ ràng là không ngờ Lương Vệ Quyết quả quyết như thế.
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh lên tiếng: “Chú ba, chú đừng giận, chú tuổi đã cao, giận quá không tốt cho sức khỏe”.
“Cậu còn lên tiếng được à? Cậu xem cậu nuôi con gái giỏi lắm rồi”, Lương Vệ Quốc chỉ thẳng tay vào mặt người đàn ông trung niên và chửi.
Hóa ra đây là Lương Dự - bố của Lương Nam Phương.
Lương Dự không hề tỏ ra sợ hãi, cũng không tức giận, chỉ cười thản nhiên: “Chú ba, Nam Phương còn nhỏ, không hiểu chuyện, người lớn hà tất tính toán với con bé”.
“Còn ít tuổi sao? Cậu xem con bé nó làm cái gì mà còn kêu nhỏ? Lớn bằng đó rồi hành động mà không biết chịu trách nhiệm à”, Lương Vệ Quốc quát lên
“Vậy chú ba, chú định thế nào ạ?”, Lương Dự hỏi bằng vẻ bất lực.
“Mau cút ra ngoài cho tôi, cúi đầu trước Thu Yến. Ngoài ra, nói với anh cả, bồi thường cho Thu Yến bằng cách để nó được nhập lại tịch, quay về nhà họ Lương”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
Lương Dự nghe thấy vậy thì tái mặt.
Lương Khánh Tùng nâng ly trà khẽ run rẩy, nhìn Lượng Vệ Quốc bằng vẻ tò mò: "Vệ Quốc, chuyện nào là chuyện đấy. Nam Phương làm càn, trị tội là xong, sao em lại lôi chuyện đó vào?”
“Thu Yến khi đó chỉ khiến người của đảo Vong Ưu bị thương, cũng là do vô tình, chẳng có lỗi gì lớn cả. Khi đó cũng đã trị tội rồi, đuổi ra khỏi nhà họ Lương, chịu muôn vàn khổ cực cũng đã phải trải qua rồi. Vậy chẳng phải cũng nên kết thúc rồi sao. Lẽ nào muốn nó chết luôn ở ngoài, mọi người thấy như vậy mới phù hợp à?”, Lương Vệ Quốc tức giận.
“Nhưng nếu người của đảo Vong Ưu biết chúng ta đưa Thu Yến về thì bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ có tức giận không?”, Lương Khánh Tùng đặt chén trà xuống, trầm giọng nói: “Anh không phản đối việc đón Thu Yến về nhưng phía bên đảo Vong Ưu sẽ có ý kiến đấy”.
“Bọn họ có ý kiến gì được? Huyền Mi đã là người của đảo Vong Ưu rồi, lẽ nào người ta còn muốn Thu Yến phải chết sao? Như vậy thì Huyền Mi sẽ có thể yên tâm luyện võ được chắc?”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Điều này…em nói có lý”, Lương Khánh Tùng trầm ngâm rồi gật đầu: “Thôi được, chuyện này anh sẽ thương lượng với anh cả”.
“Thương lượng? Em đã đón Thu Yến về nhà rồi, không cần thương lượng gì hết. Mọi người phải đồng ý. Nếu mọi người lo lắng đến thái độ của phía đảo Vong Ưu thì em có thể cử người đi tới đó giải thích. Nếu như họ không đồng ý thì trả lại Huyền Mi rồi để cả Huyền Mi và Thu Yến rời khỏi nhà họ Lương”, Lương Vệ Quốc nói với vẻ đầy kiên quyết.
Lương Khánh Tùng chau mày, hừ giọng: “Được, em đã nói vậy thì anh sẽ thay anh cả đồng ý chuyện này”.
Lương Phong Nghiêm nghe thấy vậy thì vui mừng lắm: “Cảm ơn bác hai”
Lương Vệ Quốc cũng gật đầu: “Vậy em thay mặt Thu Yến cảm ơn anh hai”.
“Giờ em hài lòng chưa? Mọi người ra ngoài đi”, Lương Tùng Khánh không được vui cho lắm bèn đuổi mọi người ra.
Thế nhưng Lương Vệ Quốc lại nói: “Anh hai từ từ đã”.
“Còn chuyện gì nữa?”
“Thu Yến đã về nhà rồi thì cũng là thím của Nam Phương. Cháu đánh thím, chuyện này lẽ nào lại không xử lý”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
Lương Khánh Tùng đã rất tức rồi, nhưng ông ta biết chuyện này ông ta đuối lý, chỉ có thể đèn nén cơn giận. Ông ta quay qua Lương Dự, trầm giọng: “Lương Dự, để Nam Phương xin lỗi Thu Yến, mua ít hoa quả mang qua cho Thu Yến đi”.
“Vâng thưa bố’", Lương Dự gật đầu
“Hừ, đồ chết tiệt, sao ông không chết đi cho rồi”, Lương Nam Phương tức giận lắm nhưng không dám lên tiếng, chỉ thầm chửi.
Đúng lúc này Lương Vệ Quốc lại lên tiếng: “Anh hai, ngoài Thu Yến thì em hi vọng Nam Phương có thể xin lỗi thêm một người nữa”.
Dứt lời, Lương Khánh Tùng lập tức đứng dậy trừng mắt với Lương Vệ Quốc: “Lương Vệ Quốc, em đủ chưa? Đừng có quá đáng quá”.
“Sao anh hai, tiểu bối làm sai lẽ nào anh còn định đứng ra bênh? Vậy thì tương lai của đám này có phải là trở thành kẻ ngang ngược không? Tương lai của nhà họ Lương còn phải trông chờ vào những người này đấy. Lẽ nào anh lại muốn giao nhà họ Lương vào tay những kẻ ngang ngược?”, Lương Vệ Quốc trầm giọng.
“Em…”
“Được rồi bố, đừng cãi nhau với chú ba nữa. Chuyện này đúng là do Nam Phương làm càn. Nếu đã cần xin lỗi thì sẽ không xin lỗi thiếu ai cả, nhưng không biết chú ba muốn Nam Phương xin lỗi ai?”, Lương Dự bình tĩnh hỏi.
“Lâm Chính – con nuôi của Thu Yến và cả vợ của cậu ấy – Tô Nhu”, không đợi Lương Vệ Quốc lên tiếng thì Lương Phong Nghiêm đã nói trước
“Cái gì, phải xin lỗi cả cái tên tiện nhận đó sao?”, Lương Nam Phương dựng tóc gáy, tức giận đáp: “Cháu không, có đánh chết cũng không”.
“Cháu nói cái gì”, Lương Phong Nghiêm nổi giận.
Lương Dự cũng đứng dậy, nhìn Lương Phong Nghiêm với vẻ vô cảm: “Nếu như là hai người này thì anh Nghiêm, xin lỗi, em không bao giờ để Nam Phương xin lỗi. Bất luận là con bé đã làm gì thì em cũng không bao giờ cho phép con bé cúi đầu trước hai người đó”.