-
Chương 1316-1320
Chương 1316: Không nương tay!
Nhẫn Đông Hoàng có nghĩa là gì thì người của những tông phái này đều biết rõ. Đó là tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo. Chỉ có Đông Hoàng Thần Quân mới đủ tức cách đeo nó.
Cùng với những thị vệ tùy tùng của Đông Hoàng Thần Quân này nữa thì thân phận của thần y Lâm đã quá rõ ràng.
“Đông Hoàng Giáo..Thần y Lâm…sao lại có mối liên hệ với Đông Hoàng Giáo chứ?”
“Hơn nữa cậu ta còn là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo? Trước giờ có nghe thấy bao giờ đâu”.
“Là giả đúng không? Chắc chắn…là giả”.
“Không thể tin được. Điều này đột ngột quá…”
Đám đông há hốc mồm. Không ai có thể chấp nhận được thông tin khủng khiếp này.
“Mọi người đừng để cậu ta ta lừa gạt. Tất cả là giả thôi! Đều là màn kịch của thần y Lâm cả! Đừng để bị dọa"
Lúc này một người đàn ông mặt toàn râu đứng lên, hừ giọng: “Hai tháng trước tôi tới Đông Hoàng Giáo. Trước mắt, Đông Hoàng Giáo đang bị chia năm xẻ bảy, căn bản không có giáo chủ. Giờ tự dưng lại lòi ra, mà còn đúng là thần y Lâm. Hừ, tôi thấy chẳng qua cậu cho rằng chúng tôi không hiểu về Đông Hoàng Giáo nên cố ý dọa chúng tôi mà thôi”.
“Nói có lý”.
“Tôi cũng không hề nghe nói là Đông Hoàng Giáo có giáo chủ mới”.
“Chắc chắn là giả!”
Một vài người ghé tai nhau, gật đầu xì xầm. Lâm Chính không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn người kia.
Người này lại đanh giọng: “Thần y Lâm! Giờ tôi rời khỏi đây. Tôi nói cho cậu biết, những điều cậu hứa với chúng tôi thì phải thực hiện cho bằng được! Nếu trước màn quyết đấu mà tôi không nhìn thấy thứ thuộc về mình thì cậu đừng có trách chúng tôi!”
Nói xong người này soải tay, đi ra cửa. Từ đầu tới cuối Lâm Chính không hề nhìn ông ta lấy một cái.
Đám đông quay qua nhìn. Người này có thái độ vô cùng khoa trương. Hắn nghênh ngang bước đi. Thế nhưng một giây sau thì có một bóng hình xuất hiện trước mặt hắn.
“Chán sống à!”, người này có vẻ như đã đoán trước là Lâm Chính sẽ ra tay với mình nên quát lớn. Bàn tay vừa định cầm nắm cửa của hắn thu lại. Hắn tung ra một quyền, đấm thẳng vào bóng hình kia.
Đống thời, vài người ở phía sau hắn cũng đồng loạt ra tay, tấn công các điểm huyệt của đối phương.
Một người khóa chặt họng! Một người moi tim! Một người tấn công và các tử huyệt
Rõ ràng là đòn sát phạt. Họ không có ý nương tay.
Đám đông đanh mắt. Tình huống này khéo xảy ra án mạng mất.
Thế nhưng một giây sau.
Vụt! Âm thanh quỷ dị vang lên. Hai cánh tay lao về phía bóng hình kia đột nhiên khựng lại.
Bóng hình đó cũng đưa tay ra chặn đứng đòn tấn công của đối phương. Có điều đối phương cũng chỉ có hai cánh tay chứ không phải ba đầu sáu tay nên cũng khó mà chống lại được đòn tấn công liên tục.
Quả nhiên.
Bụp.
Bụp.
Vùng ngực và họng của người này bị tấn công. Âm thanh nặng nề vang lên.
Toàn bộ hiện trường bị dọa sợ hết hồn. Đám đông trố mắt nhìn bóng hình kia.
Bóng hình này đột nhiên bất động, nhìn chăm đám người tấn công ngay trước mặt mình
“Hả”, gã đàn ông có phần chột dạ, vô thức lùi về sau hai bước. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Thường thì người nào bị tấn công như thế không chết cũng bị sốc nặng, vậy mà đối phương vẫn đứng sừng sững trước mặt
Thật kỳ lạ! Người đàn ông nghiến răng, gào lên và tung ra tiếp một đấm. Thế nhưng quyền đấm của hắn vừa tung ra thì…
Vụt!
Bóng hình kia lập tức phát lực, chộp lấy hai cánh của của hắn và bẻ gãy rồi lôi hắn quét những tên thuộc hạ còn lại.
Rầm! Nắm đấm của người đàn ông còn chưa chạm được vào đối phương thì cơ thể hắn đã không khác gì miếng bánh sandwich kẹp giữa hai tên thuộc ha bên trái và bên phải của mình.
Hắn vội vàng lùi về sau, nổ đom đóm mắt. Sau khi đứng vững lại, hắn nhìn cổ tay bị gãy của mình và bắt đầu kêu gào trong đau đớn.
“Lên! Lên hết cho tôi…Giết kẻ đó!”
“Rõ!”, những tên thuộc hạ còn lại bặm môi, lao hết lên.
“Đừng nương tay”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Đám đông thót tim. Dứt lời, bóng hình kia đột nhiên rút thanh kiếm ở eo ra và chém tới. Tốc độ của người này nhanh tới mức không nhìn thấy gì.
Khi mọi người còn chưa nhìn rõ thanh kiếm thì đã thấy một đường sáng loé lên. Những tên thuộc hạ lao về phía bóng hình này trong nháy mắt dừng hình.
Bóng hình cũng lùi lại vào một góc trong bóng tối. Đám đông tái mặt, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo đã khiến tất cả phải thất kinh.
Những kẻ thuộc hạ vừa nãy dừng hình kia đều xuất hiện một vệt dài quanh cổ, máu từ đó bắn ra, đầu chúng cũng dần ngoẹo qua một bên và rơi xuống đất.
Máu bắn như mưa. Những người này, bao gồm cả người đàn ông trước đó đều đổ rầm ra đất, bất động.
Tất cả những người có mặt bàng hoàng đứng dậy. Họ trố tròn mắt, nhìn cảnh tượng đẫm máu diễn ra ngay trước mặt mình.
Một kiếm…Mà giết chết tất cả. Đây chính là thực lực của ảnh ngự sao? Là con át chủ bài của Lâm Chính?
Đám đông chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Họ dường như không nghĩ được gì thêm.
“Con người tôi có ơn báo ơn, có oán báo oán. Ân nhân thì giống người thân, còn kẻ thù thì dù có chết tôi cũng không bỏ qua. Các người đã lấy tính mạng của tôi và những người thân ra để uy hiếp thì tôi có chết cũng không buông tha các người. Hôm nay tôi giết các người, ngày mai sẽ đạp đổ tông môn của các người. Với thực lực của Đông Hoàng Giáo thì chỉ cần ba ngày là đủ”.
Lâm Chính nói: “Ra tay dọn chiến trường đi”
“Vâng, giáo chủ!”, mhóm ảnh ngự hô vang, đồng loạt rút kiếm ra và tấn công.
“Gượm đã”, đúng lúc này Kim công tử vội lên tiếng.
“Còn gì trăn trối à?”, Lâm Chính hỏi.
Kim công tử bặm môi, trầm giọng: “Thần y Lâm, anh không thể làm như vậy được!”
“Anh đang dạy tôi đấy hả?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi chỉ đang khuyên anh thôi. Có thể anh là giáo chủ Đông Hoàng thật nhưng giờ kẻ địch mà anh phải đối đầu là thôn Dược Vương. Thôn dược Vương không hề kém Đông Hoàng Giáo, anh thật sự cho rằng có thể chiến thắng được sao?”, Kim công tử nói tiếp.
“Điều đó có liên quan gì tới việc tôi giết các người?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Nếu anh giết chúng tôi, thực lực phía sau chúng tôi nhất định sẽ tìm cách báo thù anh. Tới khi đó anh không chỉ phải đối phó với thôn Dược Vương mà còn phải đối phó với cả mười mấy tông phái. Dù anh có Đông Hoàng Giáo thì cũng sẽ bị đánh cho tan tác hoa rơi thôi. Anh muốn như vậy?”
“Vậy ý của anh là gì?”
“Tha cho chúng tôi, có thể chúng tôi sẽ không can dự vào chuyện giữa anh và thôn Dược Vương nữa”, Kim công tử hừ giọng.
Thế nhưng dứt lời, Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Kim công tử nín thở, vội lùi về sau. Tuy nhiên đã không còn kịp nữa. Một bàn tay nhanh như điện xẹt vồ tới trước mặt hắn và siết chặt cổ hắn.
Đó chính là Lâm Chính. Anh phát lực. Hai chân Kim công tử chới với giữa không trung. Cả người hắn đã bị nhấc khỏi mặt đất…
“Công tử", hai cao thủ phía sau tái mặt, lập tức lao lên. Thế nhưng họ vừa ra tay thì đã có hai đường kiếm chém tới ngay trước mặt khiến họ không dám làm loạn.
Là ảnh ngự! Hai cao thủ ớn lạnh.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh.
Chương 1317: Tấn công thôn Dược Vương?
“Thả…thả tôi ra…”, cổ của Kim công tử bị bóp tới mức biến dạng. Hắn chộp lấy cánh tay của Lâm Chính, điên cuồng giãy giụa.
“Tôi nghĩ anh không hiểu rõ ý của tôi rồi”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn: “Ý của tôi là, giết sạch các người rồi đi tiêu diệt hết tông môn liên quan. Rõ chưa? Các người đều là kẻ địch của tôi thì tôi sẽ ra tay trước thôi. Anh cho rằng Thiên Hạt Giáo của mình ghê gớm, vậy thì giờ tôi ra lệnh toàn bộ cao thủ của Đông Hoàng Giáo đi tiêu diệt Thiên Hạt Giáo cho tôi. Tôi nghĩ lúc này Thiên Hạt Giáo chẳng có sự phòng bị đâu nhỉ. Màn đối đầu giữa chúng ta chẳng khác gì cá lớn nuốt cá bé, giết các người cùng lắm chỉ cần ba tiếng đồng hồ là xong thôi”.
Kim công tử co đồng tử, nỗi sợ hãi ánh lên từ sâu trong đôi mắt.
“Các tông môn khác lại càng đơn giản hơn. Giờ các người đang ở địa bàn của tôi, không ai biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tôi tiêu diệt các người xong, tạm thời giấu tin, đủ để có thể tiêu diệt năm tông phái trong vòng hai ngày. Những tông phái khác thì tôi cũng chẳng cần ra tay, vì sau khi biết tin thì họ sẽ chẳng dám làm gì tôi nữa. Các người trong mắt tôi chỉ là một lũ ô hợp. Các người lấy đâu ra sự tự tin để mà đấu với tôi?”
Nói xong anh dồn sức giết Kim công tử. Những ảnh ngự khác cũng hành động. Kiếm khí hừng hực, trông vô cùng khủng khiếp.
“Lâm giáo chủ, xin hãy tha cho chúng tôI!", đúng lúc này, cao thủ của Thiên Hạt Giáo quỳ xuống, khấu đầu trước Lâm Chính. Những người khác cũng sợ hãi, vội quỳ xuống theo.
“Lâm giáo chủ, chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết được uy lực của cậu, xin cậu…tha cho chúng tôi lần này…”
“Chúng tôi…biết sai rồi…”
“Chúng tôi xin thề, sẽ không tham gia vào cuộc chiến giữa cậu và thôn Dược Vương, chỉ xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi thậm chí có thể giúp cậu nữa”.
Cả đám người hoang mang. Bọn họ phát hiện thần y Lâm không phải người dễ khuất phục. Ngược lại, anh là một kẻ độc ác.
Và tàn nhẫn.
Anh làm việc gì cũng quyết đoán và không bao giờ quan tâm tới hậu quả. Thế nên bọn họ đã tính toán nhầm rồi. Lúc này cách duy nhất giúp họ sống sót là cầu xin.
“Giờ cầu xin có phải là hơi muộn không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không muộn! Không muộn! Lâm giáo chủ, nếu cậu đồng ý tha cho chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ giúp cậu đối phó với thôn Dược Vương, hơn nữa còn đảm bảo trận quyết đấu lần này cậu sẽ thắng”.
“Tôi đã chấp nhận lời thách đấu của họ thì đương nhiên là tôi có căn cứ. Các người có tham gia hay không cũng không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng”, Lâm Chính nói.
“Y thuật của thần y Lâm vô song nhưng nếu cậu cho rằng đây chỉ là một trận đấu ý thuật thông thường thì cậu nhầm rồi”, ông Hàn nói.
“Ý của ông là gì?”
“Lâm giáo chủ, thôn Dược Vương bây giờ không còn như trước đây nữa. Trước đó không lâu, bọn họ đã thay một loạt những người quản lý rồi. Sách lược và thủ đoạn của bọn họ bây giờ cậu không tưởng tượng nổi đâu”.
Lâm Chính cảm thấy bất ngờ: “Đó là những ai vậy?”
“Tàn ác! Những kẻ cực tàn ác”.
Ông Hàn gằn giọng: “Đám người đó không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Thủ pháp của họ vô cùng tàn độc. Tôi nói thực cho cậu hay, lần này thôn Dược Vương muốn đòi lại cô Nhan Khả Nhi nên đã tham gia vào một kế hoạch vô cùng khủng khiếp. Nếu như cô Nhan Khả Nhi không quay về thôn thì chỉ có chết chắc”.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì đanh mặt: “Xem ra ông biết không ít nhỉ”
“Không giấu gì cậu, vợ của tôi là người thôn Dược Vương. Nhưng một năm trước, cô ấy phạm phải quy định của thôn nên bị đuổi ra ngoài. Cô ấy muốn rời khỏi đó nên đã nói với tôi rằng giờ thôn Dược Vương không còn như trước nữa. Giờ đây thôn đó…đáng sợ lắm”, ông Hàn nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì bắt đầu suy nghĩ.
“Thần y Lâm, y thuật của cậu cao siêu, nếu đấu y thuật mà có xu hướng thắng thì thôn Dược Vương sẽ cử người can dự vào chuyện này. Họ sẽ không động vào cậu nhưng sẽ ra tay với những người bên cạnh câu để ép cậu phải thua. Nếu lúc đó mà không có ai có thể trấn nhiếp được bọn họ thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường. Vì vậy thần y Lâm, xin hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu. Xin cậu đấy”, ông Hàn kêu lên rồi lại khấu đầu trước Lâm Chính. Những người khác cùng làm theo và hô vang lên xin tha mạng.
Lâm Chính thản nhiên nhìn họ rồi lại nhìn Dịch Quế Lâm. Một lúc sau anh đáp lại: “Người của tôi thì không cần tới các người bảo vệ, các người chỉ cần hứa và làm theo một việc giúp tôi thì tôi sẽ tha cho các người".
Đám đông vui mừng: “Thần y Lâm có gì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của cậu”, ông Hàn vội vàng lên tiếng.
Lâm Chính không vội nói mà chỉ lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một lượng lớn những viên thuốc màu đen kịt.
Đám đông giật mình.
“Các người dùng thuốc này, sau trận quyết đấu y thuật của tôi thì tấn công thôn Dược Vương. Nếu như thành công tôi sẽ đưa thuốc giải và không bao giờ truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa, thế nào?”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Tấn công thôn Dược Vương?”
Cả đám thất kinh, nghe như sét đánh ngang tai.
Chương 1318: Đổ dồn sự chú ý
Thần y Lâm điên rồi sao? Tấn công thôn Dược Vương mà anh cũng nghĩ ra được! Anh không biết điều đó có nghĩa là gì à?
Tưởng gọi là thôn Dược Vương thì nó thực sự chỉ là một cái thôn chắc? Thực ra thôn Dược Vương to khủng khiếp. Một thế tộc đã phát triển cả ngàn năm đâu phải điều mà người thường có thể tưởng tượng nổi.
“Thần y Lâm...cậu…đang đùa phải không? Tấn công thôn Dược Vương? Khác gì là tìm đường chết”, một người đàn ông run rẩy nói.
“Toàn bộ những tôn phái thế tộc sau lưng chúng tôi gộp lại sợ rằng cũng không tấn công nổi hàng tiền tuyến của thôn Dược Vương. Cho dù chúng tôi có ra tay thì cũng không đánh được vào trong thôn. Tới khi đó lợi chẳng bằng mất. Thôn Dược Vương quay qua báo thù thì những người chúng tôi sao chặn được? Vậy khác gì là chiêu họa diệt thân?”
“Thần y Lâm…có vẻ chuyện này không phù hợp lắm”.
Đám đông lóng ngóng.
“Yên tâm. Tôi không hi vọng các người có thể tiêu diệt được thôn Dược Vương. Chỉ cần các người tấn công vào là được. Hơn nữa, tôi cho phép các người cải trang, che giấu thân vận để tránh sự báo thù của thôn này”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì việc tấn công còn có ý nghĩa gì chứ?”, ông Hàn cảm thấy không hiểu.
“Các người không cần hỏi nhiều, tôi chỉ hỏi là các người có đồng ý hay không”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Đám đông nhìn nhau, tỏ ra do dự. Họ không biết phải quyết định thế nào. Nhưng lúc này nào đến lượt họ lựa chọn. Cuối cùng, ông Hàn lên tiếng trước.
“Nếu không đồng ý thì sẽ đắc tội với Đông Hoàng Giáo. Tông môn cũng vẫn sẽ bị tiêu diệt. Thay vì như vậy thì chi bằng nghe theo thần y Lâm, mạo hiểm một phen”.
Nói xong, ông Hàn lập tức cầm viên thuốc trên bàn nuốt vào bụng. Những người khác thấy vậy cũng không còn do dự nữa.
Ực!
Ực!
Đám đông lần lượt lấy thuốc. Viên thuốc vừa xuống bụng thì đã được tiêu hóa rất nhanh nên những người định ra ngoài móc họng nôn ra đã phải bỏ cuộc và rơi vào tuyệt vọng.
Số thuốc trên bàn nhanh chóng vơi đi. Kim công tử được Lâm Chính đặt xuống. Hắn ôm cổ, ho khù khụ nhìn viên thuốc.
“Công tử! Mau nuốt đi!”
“Công tử đừng do dự nữa”, hai cao thủ của Thiên Hạt Giáo thúc giục. Kim công tử do dự, cuối cùng cũng phải nghiến răng, nuốt viên thuốc xuống bụng.
“Tiễn khách!”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi rời đi trước.
Mặt ai cũng xám ngoét. Bọn họ định thừa dịp hôi của, đục khoét chút gì đó từ Lâm Chính mà không ngờ lại đẩy chính bản thân vào tình cảnh này.
Tất cả đều cúi đầu, ủ rũ rời đi. Lâm Chính quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu thuốc giải độc cho Tô Nhu.
“Thần y Lâm, như vậy thật sự ổn chứ?”, Dịch Quế Lâm bước tới, để lộ vẻ lo lắng.
“Phải cử người đi điều tra thôn Dược Vương”, Lâm Chính khẽ đanh mắt: “Gọi Nhan Khả Nhi tới đây”.
“Vâng”, Dịch Quế Lâm chạy đi.
Một lúc sau, Nhan Khả Nhi dè dặt bước vào: “Thần…y Lâm, anh tìm tôi à?”
“Hãy nói cho tôi biết toàn bộ những gì cô biết về thôn Dược Vương”, Lâm Chính vừa nghiên cứu vừa nói.
Nhan Khả Nhi khẽ tái mặt giống như vừa nghĩ tới chuyện gì đáng sợ lắm. Cô gái khẽ run rẩy.
“Tôi…tôi không biết…tôi không biết. Giờ tôi…không biết gì về thôn Dược Vương hết…", Nhan Khả Nhi ôm đầu ngồi phụp xuống.
Lâm Chính giật mình. Anh nhìn cô, một lúc sau nói tiếp: “Xin lỗi đã để cô phải nhớ lại những ký ức không hay”.
“Không…không có gì…”, Nhan Khả Nhi khẽ lắc đầu, nỗi sợ hãi trong đôi mắt không thể giấu đi đâu được.
“Cô chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi là được”, Lâm Chính nói.
“Anh muốn biết gì?”, Nhan Khả Nhi nhìn anh.
Lâm Chính nghiêm túc nói: “Khả Nhi, tôi hỏi cô...Bên trong thôn Dược Vương có thuốc có thể thải được toàn bộ độc của hoa Tuyệt Mệnh hay không?”
Dứt lời, Nhan Khả Nhi khựng người. Cô ấy bặm môi, do dự một lúc.
“Nói cho tôi biết, có hay không?”
“Có…”, Nhan Khả Nhi hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu.
Lâm Chính mừng lắm. Anh nhắm chặt mắt lại, im lặng một hồi rồi lại tiếp tục nghiên cứu: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cô mau về đi”
“Nếu anh muốn tới đó lấy thuốc thì chỉ có nước chết thôi. Anh mà đi thì sẽ không trở về được nữa đâu”, Nhan Khả Nhi đột nhiên hét lớn.
Lâm Chính nhìn cô. Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt: “Thực ra anh không nên nhận lời cho trận đấu y này. Bởi vì anh không thắng nổi thôn Dược Vương đâu. Anh không biết thôn đó đáng sợ tới mức nào. Anh là một kẻ ngốc”.
Nói xong, cô ấy quay người chạy ra khỏi phòng. Lâm Chính khựng người. Anh nhìn theo bóng lưng cô gái nhưng không nói gì.
Có thể thôn Dược Vương rất mạnh. Nhưng…anh có đường lui sao?
Những ngày sau đó, Lâm Chính dồn cả tâm huyết vào việc nghiên cứu. Cho tới buổi tối trước trận đấu anh mới ngủ một giấc yên lành.
Sáng ngày hôm sau. Thời gian đã tới.
Màn quyết đấu y thuật sẽ được tổ chức bên trong học viện Huyền Y Phái vào ngày hôm nay. Mọi sự chú ý được đổ dồn về học viện này.
Chương 1319: Lâm Tâm Lạc của Tài Quyết Đường
Sáng sớm, trong họ viện Huyền Y Phái đã lúc nhúc toàn người là người.
Những con đường bên ngoài thì đỗ đầy xe các loại, trông vô cùng hỗn loạn. Thậm chí còn gây ra tắc nghẽn giao thông. Cảnh sát đành phải tới để đảm bảo trật tự.
Có rất nhiều nhà báo ôm máy quay, ôm míc có mặt tại hiện trường. Đài TV Báo Nha, đài TV Đấu Hùng và rất nhiều đài phát trực tiếp đều có mặt trước cổng. Nếu không phải cổng học viện đóng kín thì bọn họ đã lao vào trong từ lâu rồi.
“Anh em! Đây chính học viện Huyền Y Phái. Chẳng phải mọi người suốt ngày đòi được thấy Huyền Y Phái sao? Hôm này, chính nó đây!”
“Tôi nói cho mọi người biết, tôi là anh em với thần y Lâm nhiều năm nay. Có lẽ lúc này anh ấy đang chuẩn bị, mọi người đừng sốt ruột. Lát nữa tôi sẽ để mọi người được gặp thần y Lâm. Chậc chậc, thân y Lâm ngoài đời đẹp trai gấp bội trong phim. Ai muốn gặp thì xếp hàng vào nha”, một biên tập viên phát trực tiếp, ăn mặc thời thượng cầm điện thoại quay trước cổng học viện.
Những biên tập viên phát trực tiếp như vậy không hề ít. Dân chúng cũng xếp hàng dài cả mấy con đường. Hiện trường ồn áo, nhốn nháo, đông vui hơn cả họp chợ.
Két! Đúng lúc này, một chiếc xe Rolls- Royce xuất hiện trước cổng. Đám đông đồng loạt ngoái lại nhìn.
Cửa xe mở ra, vài bóng hình bước xuống. Trong đó có một người là Mã Hải.
“Mau tới xem, là sếp Mã”.
“Sếp Mã tới rồi”, đám đông hò reo.
“Anh em! Nhìn thấy chưa! Là giám đốc Mã, người anh của tôi. Muốn nói chuyện với người anh của tôi thì màu vào xem livestream nào. Vượt 100 nghìn người tôi sẽ để anh tôi nói chuyện”.
“Hả! Đủ 100 nghìn người rồi sao! Chuyện này…anh em đã ủng hộ như vậy thì có gì mà phải sợ! Đợi nhé!”, người biên tập viên cười chua chát, liều mạng đi về phía Mã Hải.
Nhưng giờ nào đến lượt anh ta! Cả đám phóng viên khác đã chen lên từ lâu rồi.
“Anh em. Mọi người cũng thấy đấy. Anh tôi bận rộn quá. Thế này đi, anh em chờ thêm chút nữa, đợi anh tôi rảnh rang thì chúng ta lại tìm anh nói chuyện”, người biên tập viên mượn cớ.
Đúng lúc này, vô số lời bình luận ‘lừa đảo’ hiện lên trên màn hình, cả đám người xem lập tức thoát khỏi buổi livestream. Người bên tập viên mặt xám ngoét, vội vàng tắt live.
Ở đầu bên kia, Mã Hải đang bị một lượng lớn các phóng viên khác vây kín. Các thể loại logo được dán lên micro chĩa về phía ông ta.
“Giám đốc Mã, xin hỏi ông cảm thấy trong buổi đấu y này khả năng thắng của thần y Lâm có lớn không?"
“Nghe nói đối phương tới từ một thôn y dược cổ xưa, y thuật của họ vô cùng cao minh. Thần y Lâm có thể chống lại được không?”
“Ông Mã, có một thông tin hành lang nói rằng cuộc đấu lần này có liên quan tới vài loại dược phẩm vô cùng nguy hiểm. Tính an toàn của cuộc quyết đấu là một vấn đề khá lớn. Về điểm này, ông có cách nhìn nhận thế nào?”
“Ông Mã, trận đấu lần này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Có dẫn tới tử vong các thứ không?”
“Nếu vì một lý do nào đó mà có một bên tử vong thì thì Hoa Dương và Huyền Y Phái định ứng phó như thế nào?"
“Những thể loại quyết đấu như thế này không gây ra ảnh hưởng tiêu cực gì lớn chứ?”
Đám phóng viên nhao nhao lên hỏi. Anh cũng đánh thẳng vào vấn đề.
Mã Hải vội vàng xua tay: “Tôi không biết! Không biết gì hết”, sau đó ông ta cúi đầu đi vào trong.
Người ở phía sau vội vàng mở cửa. Mã Hải đi vào. Một vài người định lao vào theo nhưng đám bảo vệ chặn lại và đóng chặt cửa.
Mã Hải tới nơi, những người khác như Từ Thiên, Cung Hỉ Vân, Khang Gia Hào cũng có mặt gây náo loạn.
Toàn bộ các tầng lớp cấp cao của Hoa Dương đều xuất hiện. Điều đó có nghĩa là chuyện lần này không phải chuyện nhỏ đối với thần y Lâm.
Lúc này, có thêm vài chiếc Mercedes Benz lái tới. Gần tới cổng, họ bấm còi inh ỏi. Bảo vệ trước cổng vội chạy lên.
“Thưa anh, học viện có quy định, xe không được vào trong”, người bảo vệ gõ cửa sổ.
“Có biết người trên xe là ai không? Mở cửa ngay cho ông”, người tài xế chau mày, quát lớn.
“Thưa anh, vừa rồi sếp Mã cũng tới đây, cũng phải đi bộ vào”, người bảo vệ tỏ ra áy náy.
“Mẹ kiếp”.
Người tài xế điên máu, mở cửa xe ra và gào lên: “Mở cửa ra cho ông”
“Anh làm vậy thì làm khó tôi quá. Ở đây đông người, hi vọng anh có thể tuân thủ quy định”, người bảo vệ tỏ ra bất lực.
Dứt lời...
Bốp! Tiếng bạt tai vang lên rành rọt. Khuôn mặt của người bảo vệ hằn đỏ vết một bàn tay.
Đám đông xung quanh giật mình. Đám phóng viên thì thi nhau chụp ảnh.
“Chụp cái con khỉ mà chụp. Bỏ điện thoại qua một bên, không ông cho tòa soạn của tui bay sụp luôn đấy”, người tài xế gào lên. Đám đông không khỏi chau mày.
“Người này là ai vậy?"
“Ngông cuồng quá”.
“Lẽ nào tưởng mình ghê gớm hơn sếp Mã sao?”
“Đưa hắn lên mạng đi, cho ngã cây luôn”, mọi người tức giận nói.
“Được rồi tiểu Triệu, đừng làm loạn nữa, chúng ta đi vào trong”.
Một giọng nữ vang lên. Sau đó là cửa xe mở ra. Một cô gái tóc ngắn, mặc váy sườm xám màu đen bước xuống. Xung quanh phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
Cô gái có cơ thể hoàn hảo với những đường cong tuyệt mỹ. Ngũ quan tinh tế, lông mày lá liễu, môi đỏ màu anh đào, miệng chúm chím như cánh hoa hồng cùng đôi mắt lấp lánh lạnh lùng khiến cả cơ thể toát lên vẻ kiêu sa những cũng vô cùng ngạo mạn. Cảm tưởng như những người xung quanh chẳng là gì trong mắt cô gái này.
“Cô ấy đẹp quá”.
“Là ngôi sao nào vậy?”
“Chắc không phải. Bao nhiêu người trong giới truyền thông thế này, nếu mà là ngôi sao thì đã bị nhận ra từ lâu rồi”.
“Vậy cô ấy là ai?”
Đám đông đoán già đoán non. Cô gái chỉ bước tới nhìn người bảo v: “Đi thông báo với thần y Lâm rằng Lâm Tâm Lạc của nhà họ Lâm ở Yên Kinh muốn gặp”
“Được! Cô đợi chút", người bảo vệ lập tức nói vào bộ đàm
Một lúc sau, người này quay qua nói: “Thưa cô, cậu Lâm đang đợi cô trong phòng nghỉ ngơi”, người bảo vệ nói.
“Phòng nghỉ? Thần y Lâm cũng biết chọn địa điểm gớm nhỉ”, Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói rồi bước vào trên đôi giày cao gót.
Một lúc sau, trong phòng nghỉ, Lâm Tâm Lạc và vài người nhà họ Lâm bước vào. Có vẻ như Lâm Chính vừa mới dậy, còn đang mặc đồ ngủ và ăn sáng.
“Vừa rồi là ai ra tay vậy?”, Lâm Chính hờ hững hỏi. Dứt lời, mấy người nhìn nhau.
“Sao, anh định đánh lại à?”, cô gái nói.
“Tôi có thể không làm vậy. Trừ khi các người không muốn rời khỏi đây”, Lâm Chính vừa nhai bánh vừa nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
Cô gái trầm ngâm, sau đó quay qua tát người tài xế bên cạnh.
Bốp! Người tài xế ôm mặt không dám lên tiếng.
Lâm Chính chẳng buồn nhìn: "Cô là người nhà họ Lâm?”
“Lâm Tâm Lạc – Phó đường chủ Tài Quyết Đường”, cô gái ngồi xuống trước mặt Lâm Chính.
“Tài Quyết Đường?”, Lâm Chính chau mày.
Chương 1320: Để xem ai chết trước
“Xem ra thần y Lâm từng nghe về Tài Quyết Đường của nhà họ Lâm chúng tôi rồi”, Lâm Tâm Lạc để ý thấy biểu cảm của Lâm Chính có một chút thay đổi bèn lên tiếng.
“Từng nghe nói”.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Đây là một trong những bộ phận có quyền lực cao nhất trong nhà họ Lâm, có quyết sát sinh. Phàm là những người vi phạm quy tắc gia tộc thì đều do các người quyết cả”.
“Thần y Lâm biết rõ về nhà họ Lâm quá", Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói.
“Tôi và nhà họ Lâm cũng được coi là có chút giăng mắc. Bất cứ kẻ địch nào của tôi, thì tôi đều điều tra rõ cả. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”, Lâm Chính rót một chén trà, đẩy tới trước mặt Lâm Tâm Lạc.
“Tôi không thích uống trà", Lâm Tâm Lạc liếc nhìn.
“Uống chút đi. Trà này dưỡng thần, tịnh tâm, cô ngoài lạnh trong nóng, dục vọng quá cao, buổi tối khó ngủ. Mặc dù lớp trang điểm đã che được quầng thâm của cô nhưng không thể che được vẻ vô hồn trong đôi mắt. Uống trà này vào sẽ ngủ ngon hơn”, Lâm Chính nhấp môi.
Lâm Tâm Lạc nghe thấy vậy thì tỏ ra tức giận. Cô ta do dự, nhưng vẫn đưa lên uống cạn.
“Anh nói có giăng mắc với nhà họ Lâm Chúng tôi mà còn tốt bụng như vậy cơ à? Đúng là nực cười”, Lâm Lạc Tâm hỏi.
“Cô cũng biết thế mà vẫn chạy tới đây thì là có ý gì nhỉ?”, Lâm Chính lắc đầu: “Huống hồ tôi cũng chẳng có ý tốt gì, chỉ là muốn nói với cô, bất cứ chuyện gì của nhà họ Lâm cũng không giấu nổi tôi đâu. Kể cả mục đích tới đây của cô”.
“Anh nói xem”.
“Lần này cô tới đây là đại diện cho nhà họ Lâm hợp tác với tôi phải không? Các người sẽ đưa ra điều kiện. Nếu như tôi có thể đáp ứng thì các người sẽ đứng về phía tôi, giúp tôi đối phó với thôn Dược Vương”, Lâm Chính nói.
Lâm Tâm Lạc lắc đầu.
“Đoán đúng một nửa”.
“Ồ!”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Lần này tôi tơi đây không phải là muốn thứ gì mà là đại diện nhà họ Lâm tới nói chuyện với anh thôi”, Lâm Tâm Lạc trả lời.
“Nói chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
Lâm Tâm Lạc búng tay. Người bên cạnh bèn đưa ra một tập tài liệu, đặt lên bàn. Lâm Tâm Lạc đẩy tập tài liệu tới trước mặt Lâm Chính: “Chúng tôi muốn bảo vệ người bên cạnh thần y Lâm”.
“Bảo vệ?”, Lâm Chính chau mày, cầm tập tài liệu lên. Ngay sau đó, anh lập tức bừng tỉnh.
“Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi cũng có tìm hiểu về thôn Dược Vương. Mấy chục năm trước, nhà họ Lâm từng hợp tác một lần với bọn họ, biết được không ít điều. Theo như tính toán của chúng tôi, lần quyết đấu này cậu chắc chắn thua. Không chỉ thua mà còn mất mạng. Vì dù sao lúc này thôn Dược Vương không còn nổi tiếng vì cứu người nữa mà nổi tiếng vì độc thuật giết người của họ. Cậu mà chết thì sản nghiệp của cậu sẽ bị những gia tộc khác cắn xé. Những gì cậu vất vả tạo ra sẽ đổ hết xuống sông xuống biển. Dù cậu và nhà họ Lâm có giăng mắc, nhưng tôi không nỡ nhìn thấy tình huống đó xảy ra. Vậy nên chúng tôi muốn hợp tác với cậu. Sau khi cậu chết, chúng tôi sẽ tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của cậu, đồng thời cũng chia một phần cho những người thân của cậu để họ có thể sống quãng đời con lại trong vô lo vô nghĩ. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”
Lâm Tâm Lạc nhìn Lâm Chính. Anh im lặng một hồi rồi nói:”Sao? Các người cho rằng lần này tôi chết chắc à?”
“Đây là kết quả chúng tôi phân tích, anh không có bất kỳ cơ hội giành chiến thắng nào. Hơn nữa tôi tin phàm là người tiếp xúc với thôn Dược Vương thì nhất định cũng đều có những suy nghĩ như chúng tôi”, Lâm Tâm Lạc nói.
“Thú vị đấy. Có điều các người như vậy khác gì là hớt tay trên. Vậy chẳng phải là không công bằng với tôi sao?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Không công bằng?”, Lâm Tâm Lạc chau mày: “Người chết mà còn bằng công bằng với không công bằng à".
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”
“Thì đó là điều không tưởng”
“Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không cược một ván”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Thần y Lâm, tôi không thích những màn cá cược vô vị. Như vậy chỉ lãng phí thời gian và tinh lực của mọi người thôi.
“Cô ở đây bày đặt thương lượng thì có ý nghĩa gì không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Lâm Tâm Lạc hừ giọng: “Thần y Lâm, chúng tôi đang giúp anh! Một khi anh chết thì những người xung quanh anh cũng chẳng thể có kết cục đẹp được. Mã Hải, Từ Thiên, Cung Hỉ Vân chắc chắn sẽ chết. Khang Gia Hào, Kỷ Văn cũng thế. Còn cả Tô Nhu nữa. Cô ta chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. Bọn họ sẽ không có ai bảo vệ hết. Giờ chúng tôi đang giúp anh mà anh còn nói là có ý nghĩa gì? Lẽ nào anh hi vọng họ sẽ đi theo anh luôn sao?”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không thua”.
“Đồ cố chấp! Vậy được, nếu đã thế thì tôi sẽ chơi cùng anh. Anh muốn cược thế nào?”, Lâm Tâm Lạc hừ giọng.
“Nếu tôi thua và chết thì Hoa Dương và Huyền Y Phái sẽ do nhà họ Lâm quản lý. Còn nếu tôi thắng thì…các người phải giao một người nhà họ Lâm cho tôi!”
“Ai?”, Lâm Tâm Lạc hỏi.
“Lâm Lâm”, Lâm Chính nói. Dứt lời, người nhà họ Lâm nín thở.
“Lâm Lâm? Đường chủ của Tài Quyết Đường sao?”, Lâm Tâm Lạc chau mày.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
Đường chủ Tài Quyết Đường có địa vị không hề thấp ở nhà họ Lâm. Đây là người mà đâu phải ai cũng muốn giao là giao ra được.
“Anh muốn Lâm Lâm làm gì?”.
“Giết ông ta”.
“Hình như ông ấy chưa từng tiếp xúc với anh. Vô duyên vô cớ, tại sao anh muốn giết ông ấy”, Lâm Tâm Lạc hỏi lại.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không giết ông ta thì cô lên chức kiểu gì và làm sao làm được đường chủ. Cô Lâm, tôi muốn tốt cho cô”.
“Sao? Anh định lợi dụng tôi để thâm nhập vào nhà họ Lâm à? Suy nghĩ của anh hoang đường quá”, Lâm Tâm Lạc hừ giọng.
“Tôi chỉ hỏi cô Lâm có đồng ý hay không thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Chuyện này không phải do tôi quyết định”, Lâm Tâm Lạc quay qua gật đầu với người bên cạnh. Những người này hội ý, rồi lấy điện thoại ra, đi ra ngoài và bấm số.
Một lúc sau họ quay lại: “Thưa cô, phía trên đồng ý rồi ạ”.
“Tôi cũng tin là phía trên đồng ý. Dù sao thì bọn họ cũng cho rằng lần này thần y Lâm sẽ chết chắc”, Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói.
“Vậy được. Chuyện này cứ vậy đi”.
“Có cần ký biên bản gì không?”
“Không cần. Chỉ có điều phiền mấy vị hôm nay ở lại học viện. Tới lúc đó mà Lâm Lâm không tới được thì đành phải tiễn các vị lên đường thôi”, Lâm Chính uống trà.
Người nhà họ Lâm căng thẳng. Lâm Tâm Lạc hừ giọng: “Cứ chờ xem ai sẽ chết trước”.
Nhẫn Đông Hoàng có nghĩa là gì thì người của những tông phái này đều biết rõ. Đó là tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo. Chỉ có Đông Hoàng Thần Quân mới đủ tức cách đeo nó.
Cùng với những thị vệ tùy tùng của Đông Hoàng Thần Quân này nữa thì thân phận của thần y Lâm đã quá rõ ràng.
“Đông Hoàng Giáo..Thần y Lâm…sao lại có mối liên hệ với Đông Hoàng Giáo chứ?”
“Hơn nữa cậu ta còn là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo? Trước giờ có nghe thấy bao giờ đâu”.
“Là giả đúng không? Chắc chắn…là giả”.
“Không thể tin được. Điều này đột ngột quá…”
Đám đông há hốc mồm. Không ai có thể chấp nhận được thông tin khủng khiếp này.
“Mọi người đừng để cậu ta ta lừa gạt. Tất cả là giả thôi! Đều là màn kịch của thần y Lâm cả! Đừng để bị dọa"
Lúc này một người đàn ông mặt toàn râu đứng lên, hừ giọng: “Hai tháng trước tôi tới Đông Hoàng Giáo. Trước mắt, Đông Hoàng Giáo đang bị chia năm xẻ bảy, căn bản không có giáo chủ. Giờ tự dưng lại lòi ra, mà còn đúng là thần y Lâm. Hừ, tôi thấy chẳng qua cậu cho rằng chúng tôi không hiểu về Đông Hoàng Giáo nên cố ý dọa chúng tôi mà thôi”.
“Nói có lý”.
“Tôi cũng không hề nghe nói là Đông Hoàng Giáo có giáo chủ mới”.
“Chắc chắn là giả!”
Một vài người ghé tai nhau, gật đầu xì xầm. Lâm Chính không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn người kia.
Người này lại đanh giọng: “Thần y Lâm! Giờ tôi rời khỏi đây. Tôi nói cho cậu biết, những điều cậu hứa với chúng tôi thì phải thực hiện cho bằng được! Nếu trước màn quyết đấu mà tôi không nhìn thấy thứ thuộc về mình thì cậu đừng có trách chúng tôi!”
Nói xong người này soải tay, đi ra cửa. Từ đầu tới cuối Lâm Chính không hề nhìn ông ta lấy một cái.
Đám đông quay qua nhìn. Người này có thái độ vô cùng khoa trương. Hắn nghênh ngang bước đi. Thế nhưng một giây sau thì có một bóng hình xuất hiện trước mặt hắn.
“Chán sống à!”, người này có vẻ như đã đoán trước là Lâm Chính sẽ ra tay với mình nên quát lớn. Bàn tay vừa định cầm nắm cửa của hắn thu lại. Hắn tung ra một quyền, đấm thẳng vào bóng hình kia.
Đống thời, vài người ở phía sau hắn cũng đồng loạt ra tay, tấn công các điểm huyệt của đối phương.
Một người khóa chặt họng! Một người moi tim! Một người tấn công và các tử huyệt
Rõ ràng là đòn sát phạt. Họ không có ý nương tay.
Đám đông đanh mắt. Tình huống này khéo xảy ra án mạng mất.
Thế nhưng một giây sau.
Vụt! Âm thanh quỷ dị vang lên. Hai cánh tay lao về phía bóng hình kia đột nhiên khựng lại.
Bóng hình đó cũng đưa tay ra chặn đứng đòn tấn công của đối phương. Có điều đối phương cũng chỉ có hai cánh tay chứ không phải ba đầu sáu tay nên cũng khó mà chống lại được đòn tấn công liên tục.
Quả nhiên.
Bụp.
Bụp.
Vùng ngực và họng của người này bị tấn công. Âm thanh nặng nề vang lên.
Toàn bộ hiện trường bị dọa sợ hết hồn. Đám đông trố mắt nhìn bóng hình kia.
Bóng hình này đột nhiên bất động, nhìn chăm đám người tấn công ngay trước mặt mình
“Hả”, gã đàn ông có phần chột dạ, vô thức lùi về sau hai bước. Hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Thường thì người nào bị tấn công như thế không chết cũng bị sốc nặng, vậy mà đối phương vẫn đứng sừng sững trước mặt
Thật kỳ lạ! Người đàn ông nghiến răng, gào lên và tung ra tiếp một đấm. Thế nhưng quyền đấm của hắn vừa tung ra thì…
Vụt!
Bóng hình kia lập tức phát lực, chộp lấy hai cánh của của hắn và bẻ gãy rồi lôi hắn quét những tên thuộc hạ còn lại.
Rầm! Nắm đấm của người đàn ông còn chưa chạm được vào đối phương thì cơ thể hắn đã không khác gì miếng bánh sandwich kẹp giữa hai tên thuộc ha bên trái và bên phải của mình.
Hắn vội vàng lùi về sau, nổ đom đóm mắt. Sau khi đứng vững lại, hắn nhìn cổ tay bị gãy của mình và bắt đầu kêu gào trong đau đớn.
“Lên! Lên hết cho tôi…Giết kẻ đó!”
“Rõ!”, những tên thuộc hạ còn lại bặm môi, lao hết lên.
“Đừng nương tay”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Đám đông thót tim. Dứt lời, bóng hình kia đột nhiên rút thanh kiếm ở eo ra và chém tới. Tốc độ của người này nhanh tới mức không nhìn thấy gì.
Khi mọi người còn chưa nhìn rõ thanh kiếm thì đã thấy một đường sáng loé lên. Những tên thuộc hạ lao về phía bóng hình này trong nháy mắt dừng hình.
Bóng hình cũng lùi lại vào một góc trong bóng tối. Đám đông tái mặt, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo đã khiến tất cả phải thất kinh.
Những kẻ thuộc hạ vừa nãy dừng hình kia đều xuất hiện một vệt dài quanh cổ, máu từ đó bắn ra, đầu chúng cũng dần ngoẹo qua một bên và rơi xuống đất.
Máu bắn như mưa. Những người này, bao gồm cả người đàn ông trước đó đều đổ rầm ra đất, bất động.
Tất cả những người có mặt bàng hoàng đứng dậy. Họ trố tròn mắt, nhìn cảnh tượng đẫm máu diễn ra ngay trước mặt mình.
Một kiếm…Mà giết chết tất cả. Đây chính là thực lực của ảnh ngự sao? Là con át chủ bài của Lâm Chính?
Đám đông chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Họ dường như không nghĩ được gì thêm.
“Con người tôi có ơn báo ơn, có oán báo oán. Ân nhân thì giống người thân, còn kẻ thù thì dù có chết tôi cũng không bỏ qua. Các người đã lấy tính mạng của tôi và những người thân ra để uy hiếp thì tôi có chết cũng không buông tha các người. Hôm nay tôi giết các người, ngày mai sẽ đạp đổ tông môn của các người. Với thực lực của Đông Hoàng Giáo thì chỉ cần ba ngày là đủ”.
Lâm Chính nói: “Ra tay dọn chiến trường đi”
“Vâng, giáo chủ!”, mhóm ảnh ngự hô vang, đồng loạt rút kiếm ra và tấn công.
“Gượm đã”, đúng lúc này Kim công tử vội lên tiếng.
“Còn gì trăn trối à?”, Lâm Chính hỏi.
Kim công tử bặm môi, trầm giọng: “Thần y Lâm, anh không thể làm như vậy được!”
“Anh đang dạy tôi đấy hả?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi chỉ đang khuyên anh thôi. Có thể anh là giáo chủ Đông Hoàng thật nhưng giờ kẻ địch mà anh phải đối đầu là thôn Dược Vương. Thôn dược Vương không hề kém Đông Hoàng Giáo, anh thật sự cho rằng có thể chiến thắng được sao?”, Kim công tử nói tiếp.
“Điều đó có liên quan gì tới việc tôi giết các người?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Nếu anh giết chúng tôi, thực lực phía sau chúng tôi nhất định sẽ tìm cách báo thù anh. Tới khi đó anh không chỉ phải đối phó với thôn Dược Vương mà còn phải đối phó với cả mười mấy tông phái. Dù anh có Đông Hoàng Giáo thì cũng sẽ bị đánh cho tan tác hoa rơi thôi. Anh muốn như vậy?”
“Vậy ý của anh là gì?”
“Tha cho chúng tôi, có thể chúng tôi sẽ không can dự vào chuyện giữa anh và thôn Dược Vương nữa”, Kim công tử hừ giọng.
Thế nhưng dứt lời, Lâm Chính đột nhiên biến mất.
Kim công tử nín thở, vội lùi về sau. Tuy nhiên đã không còn kịp nữa. Một bàn tay nhanh như điện xẹt vồ tới trước mặt hắn và siết chặt cổ hắn.
Đó chính là Lâm Chính. Anh phát lực. Hai chân Kim công tử chới với giữa không trung. Cả người hắn đã bị nhấc khỏi mặt đất…
“Công tử", hai cao thủ phía sau tái mặt, lập tức lao lên. Thế nhưng họ vừa ra tay thì đã có hai đường kiếm chém tới ngay trước mặt khiến họ không dám làm loạn.
Là ảnh ngự! Hai cao thủ ớn lạnh.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên đặc quánh.
Chương 1317: Tấn công thôn Dược Vương?
“Thả…thả tôi ra…”, cổ của Kim công tử bị bóp tới mức biến dạng. Hắn chộp lấy cánh tay của Lâm Chính, điên cuồng giãy giụa.
“Tôi nghĩ anh không hiểu rõ ý của tôi rồi”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn: “Ý của tôi là, giết sạch các người rồi đi tiêu diệt hết tông môn liên quan. Rõ chưa? Các người đều là kẻ địch của tôi thì tôi sẽ ra tay trước thôi. Anh cho rằng Thiên Hạt Giáo của mình ghê gớm, vậy thì giờ tôi ra lệnh toàn bộ cao thủ của Đông Hoàng Giáo đi tiêu diệt Thiên Hạt Giáo cho tôi. Tôi nghĩ lúc này Thiên Hạt Giáo chẳng có sự phòng bị đâu nhỉ. Màn đối đầu giữa chúng ta chẳng khác gì cá lớn nuốt cá bé, giết các người cùng lắm chỉ cần ba tiếng đồng hồ là xong thôi”.
Kim công tử co đồng tử, nỗi sợ hãi ánh lên từ sâu trong đôi mắt.
“Các tông môn khác lại càng đơn giản hơn. Giờ các người đang ở địa bàn của tôi, không ai biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tôi tiêu diệt các người xong, tạm thời giấu tin, đủ để có thể tiêu diệt năm tông phái trong vòng hai ngày. Những tông phái khác thì tôi cũng chẳng cần ra tay, vì sau khi biết tin thì họ sẽ chẳng dám làm gì tôi nữa. Các người trong mắt tôi chỉ là một lũ ô hợp. Các người lấy đâu ra sự tự tin để mà đấu với tôi?”
Nói xong anh dồn sức giết Kim công tử. Những ảnh ngự khác cũng hành động. Kiếm khí hừng hực, trông vô cùng khủng khiếp.
“Lâm giáo chủ, xin hãy tha cho chúng tôI!", đúng lúc này, cao thủ của Thiên Hạt Giáo quỳ xuống, khấu đầu trước Lâm Chính. Những người khác cũng sợ hãi, vội quỳ xuống theo.
“Lâm giáo chủ, chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, không biết được uy lực của cậu, xin cậu…tha cho chúng tôi lần này…”
“Chúng tôi…biết sai rồi…”
“Chúng tôi xin thề, sẽ không tham gia vào cuộc chiến giữa cậu và thôn Dược Vương, chỉ xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi thậm chí có thể giúp cậu nữa”.
Cả đám người hoang mang. Bọn họ phát hiện thần y Lâm không phải người dễ khuất phục. Ngược lại, anh là một kẻ độc ác.
Và tàn nhẫn.
Anh làm việc gì cũng quyết đoán và không bao giờ quan tâm tới hậu quả. Thế nên bọn họ đã tính toán nhầm rồi. Lúc này cách duy nhất giúp họ sống sót là cầu xin.
“Giờ cầu xin có phải là hơi muộn không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không muộn! Không muộn! Lâm giáo chủ, nếu cậu đồng ý tha cho chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ giúp cậu đối phó với thôn Dược Vương, hơn nữa còn đảm bảo trận quyết đấu lần này cậu sẽ thắng”.
“Tôi đã chấp nhận lời thách đấu của họ thì đương nhiên là tôi có căn cứ. Các người có tham gia hay không cũng không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng”, Lâm Chính nói.
“Y thuật của thần y Lâm vô song nhưng nếu cậu cho rằng đây chỉ là một trận đấu ý thuật thông thường thì cậu nhầm rồi”, ông Hàn nói.
“Ý của ông là gì?”
“Lâm giáo chủ, thôn Dược Vương bây giờ không còn như trước đây nữa. Trước đó không lâu, bọn họ đã thay một loạt những người quản lý rồi. Sách lược và thủ đoạn của bọn họ bây giờ cậu không tưởng tượng nổi đâu”.
Lâm Chính cảm thấy bất ngờ: “Đó là những ai vậy?”
“Tàn ác! Những kẻ cực tàn ác”.
Ông Hàn gằn giọng: “Đám người đó không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Thủ pháp của họ vô cùng tàn độc. Tôi nói thực cho cậu hay, lần này thôn Dược Vương muốn đòi lại cô Nhan Khả Nhi nên đã tham gia vào một kế hoạch vô cùng khủng khiếp. Nếu như cô Nhan Khả Nhi không quay về thôn thì chỉ có chết chắc”.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì đanh mặt: “Xem ra ông biết không ít nhỉ”
“Không giấu gì cậu, vợ của tôi là người thôn Dược Vương. Nhưng một năm trước, cô ấy phạm phải quy định của thôn nên bị đuổi ra ngoài. Cô ấy muốn rời khỏi đó nên đã nói với tôi rằng giờ thôn Dược Vương không còn như trước nữa. Giờ đây thôn đó…đáng sợ lắm”, ông Hàn nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì bắt đầu suy nghĩ.
“Thần y Lâm, y thuật của cậu cao siêu, nếu đấu y thuật mà có xu hướng thắng thì thôn Dược Vương sẽ cử người can dự vào chuyện này. Họ sẽ không động vào cậu nhưng sẽ ra tay với những người bên cạnh câu để ép cậu phải thua. Nếu lúc đó mà không có ai có thể trấn nhiếp được bọn họ thì hậu quả sẽ vô cùng khó lường. Vì vậy thần y Lâm, xin hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu. Xin cậu đấy”, ông Hàn kêu lên rồi lại khấu đầu trước Lâm Chính. Những người khác cùng làm theo và hô vang lên xin tha mạng.
Lâm Chính thản nhiên nhìn họ rồi lại nhìn Dịch Quế Lâm. Một lúc sau anh đáp lại: “Người của tôi thì không cần tới các người bảo vệ, các người chỉ cần hứa và làm theo một việc giúp tôi thì tôi sẽ tha cho các người".
Đám đông vui mừng: “Thần y Lâm có gì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của cậu”, ông Hàn vội vàng lên tiếng.
Lâm Chính không vội nói mà chỉ lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một lượng lớn những viên thuốc màu đen kịt.
Đám đông giật mình.
“Các người dùng thuốc này, sau trận quyết đấu y thuật của tôi thì tấn công thôn Dược Vương. Nếu như thành công tôi sẽ đưa thuốc giải và không bao giờ truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa, thế nào?”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Tấn công thôn Dược Vương?”
Cả đám thất kinh, nghe như sét đánh ngang tai.
Chương 1318: Đổ dồn sự chú ý
Thần y Lâm điên rồi sao? Tấn công thôn Dược Vương mà anh cũng nghĩ ra được! Anh không biết điều đó có nghĩa là gì à?
Tưởng gọi là thôn Dược Vương thì nó thực sự chỉ là một cái thôn chắc? Thực ra thôn Dược Vương to khủng khiếp. Một thế tộc đã phát triển cả ngàn năm đâu phải điều mà người thường có thể tưởng tượng nổi.
“Thần y Lâm...cậu…đang đùa phải không? Tấn công thôn Dược Vương? Khác gì là tìm đường chết”, một người đàn ông run rẩy nói.
“Toàn bộ những tôn phái thế tộc sau lưng chúng tôi gộp lại sợ rằng cũng không tấn công nổi hàng tiền tuyến của thôn Dược Vương. Cho dù chúng tôi có ra tay thì cũng không đánh được vào trong thôn. Tới khi đó lợi chẳng bằng mất. Thôn Dược Vương quay qua báo thù thì những người chúng tôi sao chặn được? Vậy khác gì là chiêu họa diệt thân?”
“Thần y Lâm…có vẻ chuyện này không phù hợp lắm”.
Đám đông lóng ngóng.
“Yên tâm. Tôi không hi vọng các người có thể tiêu diệt được thôn Dược Vương. Chỉ cần các người tấn công vào là được. Hơn nữa, tôi cho phép các người cải trang, che giấu thân vận để tránh sự báo thù của thôn này”, Lâm Chính nói.
“Vậy thì việc tấn công còn có ý nghĩa gì chứ?”, ông Hàn cảm thấy không hiểu.
“Các người không cần hỏi nhiều, tôi chỉ hỏi là các người có đồng ý hay không”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Đám đông nhìn nhau, tỏ ra do dự. Họ không biết phải quyết định thế nào. Nhưng lúc này nào đến lượt họ lựa chọn. Cuối cùng, ông Hàn lên tiếng trước.
“Nếu không đồng ý thì sẽ đắc tội với Đông Hoàng Giáo. Tông môn cũng vẫn sẽ bị tiêu diệt. Thay vì như vậy thì chi bằng nghe theo thần y Lâm, mạo hiểm một phen”.
Nói xong, ông Hàn lập tức cầm viên thuốc trên bàn nuốt vào bụng. Những người khác thấy vậy cũng không còn do dự nữa.
Ực!
Ực!
Đám đông lần lượt lấy thuốc. Viên thuốc vừa xuống bụng thì đã được tiêu hóa rất nhanh nên những người định ra ngoài móc họng nôn ra đã phải bỏ cuộc và rơi vào tuyệt vọng.
Số thuốc trên bàn nhanh chóng vơi đi. Kim công tử được Lâm Chính đặt xuống. Hắn ôm cổ, ho khù khụ nhìn viên thuốc.
“Công tử! Mau nuốt đi!”
“Công tử đừng do dự nữa”, hai cao thủ của Thiên Hạt Giáo thúc giục. Kim công tử do dự, cuối cùng cũng phải nghiến răng, nuốt viên thuốc xuống bụng.
“Tiễn khách!”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi rời đi trước.
Mặt ai cũng xám ngoét. Bọn họ định thừa dịp hôi của, đục khoét chút gì đó từ Lâm Chính mà không ngờ lại đẩy chính bản thân vào tình cảnh này.
Tất cả đều cúi đầu, ủ rũ rời đi. Lâm Chính quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu thuốc giải độc cho Tô Nhu.
“Thần y Lâm, như vậy thật sự ổn chứ?”, Dịch Quế Lâm bước tới, để lộ vẻ lo lắng.
“Phải cử người đi điều tra thôn Dược Vương”, Lâm Chính khẽ đanh mắt: “Gọi Nhan Khả Nhi tới đây”.
“Vâng”, Dịch Quế Lâm chạy đi.
Một lúc sau, Nhan Khả Nhi dè dặt bước vào: “Thần…y Lâm, anh tìm tôi à?”
“Hãy nói cho tôi biết toàn bộ những gì cô biết về thôn Dược Vương”, Lâm Chính vừa nghiên cứu vừa nói.
Nhan Khả Nhi khẽ tái mặt giống như vừa nghĩ tới chuyện gì đáng sợ lắm. Cô gái khẽ run rẩy.
“Tôi…tôi không biết…tôi không biết. Giờ tôi…không biết gì về thôn Dược Vương hết…", Nhan Khả Nhi ôm đầu ngồi phụp xuống.
Lâm Chính giật mình. Anh nhìn cô, một lúc sau nói tiếp: “Xin lỗi đã để cô phải nhớ lại những ký ức không hay”.
“Không…không có gì…”, Nhan Khả Nhi khẽ lắc đầu, nỗi sợ hãi trong đôi mắt không thể giấu đi đâu được.
“Cô chỉ cần trả lời một câu hỏi của tôi là được”, Lâm Chính nói.
“Anh muốn biết gì?”, Nhan Khả Nhi nhìn anh.
Lâm Chính nghiêm túc nói: “Khả Nhi, tôi hỏi cô...Bên trong thôn Dược Vương có thuốc có thể thải được toàn bộ độc của hoa Tuyệt Mệnh hay không?”
Dứt lời, Nhan Khả Nhi khựng người. Cô ấy bặm môi, do dự một lúc.
“Nói cho tôi biết, có hay không?”
“Có…”, Nhan Khả Nhi hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu.
Lâm Chính mừng lắm. Anh nhắm chặt mắt lại, im lặng một hồi rồi lại tiếp tục nghiên cứu: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, cô mau về đi”
“Nếu anh muốn tới đó lấy thuốc thì chỉ có nước chết thôi. Anh mà đi thì sẽ không trở về được nữa đâu”, Nhan Khả Nhi đột nhiên hét lớn.
Lâm Chính nhìn cô. Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt: “Thực ra anh không nên nhận lời cho trận đấu y này. Bởi vì anh không thắng nổi thôn Dược Vương đâu. Anh không biết thôn đó đáng sợ tới mức nào. Anh là một kẻ ngốc”.
Nói xong, cô ấy quay người chạy ra khỏi phòng. Lâm Chính khựng người. Anh nhìn theo bóng lưng cô gái nhưng không nói gì.
Có thể thôn Dược Vương rất mạnh. Nhưng…anh có đường lui sao?
Những ngày sau đó, Lâm Chính dồn cả tâm huyết vào việc nghiên cứu. Cho tới buổi tối trước trận đấu anh mới ngủ một giấc yên lành.
Sáng ngày hôm sau. Thời gian đã tới.
Màn quyết đấu y thuật sẽ được tổ chức bên trong học viện Huyền Y Phái vào ngày hôm nay. Mọi sự chú ý được đổ dồn về học viện này.
Chương 1319: Lâm Tâm Lạc của Tài Quyết Đường
Sáng sớm, trong họ viện Huyền Y Phái đã lúc nhúc toàn người là người.
Những con đường bên ngoài thì đỗ đầy xe các loại, trông vô cùng hỗn loạn. Thậm chí còn gây ra tắc nghẽn giao thông. Cảnh sát đành phải tới để đảm bảo trật tự.
Có rất nhiều nhà báo ôm máy quay, ôm míc có mặt tại hiện trường. Đài TV Báo Nha, đài TV Đấu Hùng và rất nhiều đài phát trực tiếp đều có mặt trước cổng. Nếu không phải cổng học viện đóng kín thì bọn họ đã lao vào trong từ lâu rồi.
“Anh em! Đây chính học viện Huyền Y Phái. Chẳng phải mọi người suốt ngày đòi được thấy Huyền Y Phái sao? Hôm này, chính nó đây!”
“Tôi nói cho mọi người biết, tôi là anh em với thần y Lâm nhiều năm nay. Có lẽ lúc này anh ấy đang chuẩn bị, mọi người đừng sốt ruột. Lát nữa tôi sẽ để mọi người được gặp thần y Lâm. Chậc chậc, thân y Lâm ngoài đời đẹp trai gấp bội trong phim. Ai muốn gặp thì xếp hàng vào nha”, một biên tập viên phát trực tiếp, ăn mặc thời thượng cầm điện thoại quay trước cổng học viện.
Những biên tập viên phát trực tiếp như vậy không hề ít. Dân chúng cũng xếp hàng dài cả mấy con đường. Hiện trường ồn áo, nhốn nháo, đông vui hơn cả họp chợ.
Két! Đúng lúc này, một chiếc xe Rolls- Royce xuất hiện trước cổng. Đám đông đồng loạt ngoái lại nhìn.
Cửa xe mở ra, vài bóng hình bước xuống. Trong đó có một người là Mã Hải.
“Mau tới xem, là sếp Mã”.
“Sếp Mã tới rồi”, đám đông hò reo.
“Anh em! Nhìn thấy chưa! Là giám đốc Mã, người anh của tôi. Muốn nói chuyện với người anh của tôi thì màu vào xem livestream nào. Vượt 100 nghìn người tôi sẽ để anh tôi nói chuyện”.
“Hả! Đủ 100 nghìn người rồi sao! Chuyện này…anh em đã ủng hộ như vậy thì có gì mà phải sợ! Đợi nhé!”, người biên tập viên cười chua chát, liều mạng đi về phía Mã Hải.
Nhưng giờ nào đến lượt anh ta! Cả đám phóng viên khác đã chen lên từ lâu rồi.
“Anh em. Mọi người cũng thấy đấy. Anh tôi bận rộn quá. Thế này đi, anh em chờ thêm chút nữa, đợi anh tôi rảnh rang thì chúng ta lại tìm anh nói chuyện”, người biên tập viên mượn cớ.
Đúng lúc này, vô số lời bình luận ‘lừa đảo’ hiện lên trên màn hình, cả đám người xem lập tức thoát khỏi buổi livestream. Người bên tập viên mặt xám ngoét, vội vàng tắt live.
Ở đầu bên kia, Mã Hải đang bị một lượng lớn các phóng viên khác vây kín. Các thể loại logo được dán lên micro chĩa về phía ông ta.
“Giám đốc Mã, xin hỏi ông cảm thấy trong buổi đấu y này khả năng thắng của thần y Lâm có lớn không?"
“Nghe nói đối phương tới từ một thôn y dược cổ xưa, y thuật của họ vô cùng cao minh. Thần y Lâm có thể chống lại được không?”
“Ông Mã, có một thông tin hành lang nói rằng cuộc đấu lần này có liên quan tới vài loại dược phẩm vô cùng nguy hiểm. Tính an toàn của cuộc quyết đấu là một vấn đề khá lớn. Về điểm này, ông có cách nhìn nhận thế nào?”
“Ông Mã, trận đấu lần này có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Có dẫn tới tử vong các thứ không?”
“Nếu vì một lý do nào đó mà có một bên tử vong thì thì Hoa Dương và Huyền Y Phái định ứng phó như thế nào?"
“Những thể loại quyết đấu như thế này không gây ra ảnh hưởng tiêu cực gì lớn chứ?”
Đám phóng viên nhao nhao lên hỏi. Anh cũng đánh thẳng vào vấn đề.
Mã Hải vội vàng xua tay: “Tôi không biết! Không biết gì hết”, sau đó ông ta cúi đầu đi vào trong.
Người ở phía sau vội vàng mở cửa. Mã Hải đi vào. Một vài người định lao vào theo nhưng đám bảo vệ chặn lại và đóng chặt cửa.
Mã Hải tới nơi, những người khác như Từ Thiên, Cung Hỉ Vân, Khang Gia Hào cũng có mặt gây náo loạn.
Toàn bộ các tầng lớp cấp cao của Hoa Dương đều xuất hiện. Điều đó có nghĩa là chuyện lần này không phải chuyện nhỏ đối với thần y Lâm.
Lúc này, có thêm vài chiếc Mercedes Benz lái tới. Gần tới cổng, họ bấm còi inh ỏi. Bảo vệ trước cổng vội chạy lên.
“Thưa anh, học viện có quy định, xe không được vào trong”, người bảo vệ gõ cửa sổ.
“Có biết người trên xe là ai không? Mở cửa ngay cho ông”, người tài xế chau mày, quát lớn.
“Thưa anh, vừa rồi sếp Mã cũng tới đây, cũng phải đi bộ vào”, người bảo vệ tỏ ra áy náy.
“Mẹ kiếp”.
Người tài xế điên máu, mở cửa xe ra và gào lên: “Mở cửa ra cho ông”
“Anh làm vậy thì làm khó tôi quá. Ở đây đông người, hi vọng anh có thể tuân thủ quy định”, người bảo vệ tỏ ra bất lực.
Dứt lời...
Bốp! Tiếng bạt tai vang lên rành rọt. Khuôn mặt của người bảo vệ hằn đỏ vết một bàn tay.
Đám đông xung quanh giật mình. Đám phóng viên thì thi nhau chụp ảnh.
“Chụp cái con khỉ mà chụp. Bỏ điện thoại qua một bên, không ông cho tòa soạn của tui bay sụp luôn đấy”, người tài xế gào lên. Đám đông không khỏi chau mày.
“Người này là ai vậy?"
“Ngông cuồng quá”.
“Lẽ nào tưởng mình ghê gớm hơn sếp Mã sao?”
“Đưa hắn lên mạng đi, cho ngã cây luôn”, mọi người tức giận nói.
“Được rồi tiểu Triệu, đừng làm loạn nữa, chúng ta đi vào trong”.
Một giọng nữ vang lên. Sau đó là cửa xe mở ra. Một cô gái tóc ngắn, mặc váy sườm xám màu đen bước xuống. Xung quanh phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
Cô gái có cơ thể hoàn hảo với những đường cong tuyệt mỹ. Ngũ quan tinh tế, lông mày lá liễu, môi đỏ màu anh đào, miệng chúm chím như cánh hoa hồng cùng đôi mắt lấp lánh lạnh lùng khiến cả cơ thể toát lên vẻ kiêu sa những cũng vô cùng ngạo mạn. Cảm tưởng như những người xung quanh chẳng là gì trong mắt cô gái này.
“Cô ấy đẹp quá”.
“Là ngôi sao nào vậy?”
“Chắc không phải. Bao nhiêu người trong giới truyền thông thế này, nếu mà là ngôi sao thì đã bị nhận ra từ lâu rồi”.
“Vậy cô ấy là ai?”
Đám đông đoán già đoán non. Cô gái chỉ bước tới nhìn người bảo v: “Đi thông báo với thần y Lâm rằng Lâm Tâm Lạc của nhà họ Lâm ở Yên Kinh muốn gặp”
“Được! Cô đợi chút", người bảo vệ lập tức nói vào bộ đàm
Một lúc sau, người này quay qua nói: “Thưa cô, cậu Lâm đang đợi cô trong phòng nghỉ ngơi”, người bảo vệ nói.
“Phòng nghỉ? Thần y Lâm cũng biết chọn địa điểm gớm nhỉ”, Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói rồi bước vào trên đôi giày cao gót.
Một lúc sau, trong phòng nghỉ, Lâm Tâm Lạc và vài người nhà họ Lâm bước vào. Có vẻ như Lâm Chính vừa mới dậy, còn đang mặc đồ ngủ và ăn sáng.
“Vừa rồi là ai ra tay vậy?”, Lâm Chính hờ hững hỏi. Dứt lời, mấy người nhìn nhau.
“Sao, anh định đánh lại à?”, cô gái nói.
“Tôi có thể không làm vậy. Trừ khi các người không muốn rời khỏi đây”, Lâm Chính vừa nhai bánh vừa nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt.
Cô gái trầm ngâm, sau đó quay qua tát người tài xế bên cạnh.
Bốp! Người tài xế ôm mặt không dám lên tiếng.
Lâm Chính chẳng buồn nhìn: "Cô là người nhà họ Lâm?”
“Lâm Tâm Lạc – Phó đường chủ Tài Quyết Đường”, cô gái ngồi xuống trước mặt Lâm Chính.
“Tài Quyết Đường?”, Lâm Chính chau mày.
Chương 1320: Để xem ai chết trước
“Xem ra thần y Lâm từng nghe về Tài Quyết Đường của nhà họ Lâm chúng tôi rồi”, Lâm Tâm Lạc để ý thấy biểu cảm của Lâm Chính có một chút thay đổi bèn lên tiếng.
“Từng nghe nói”.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Đây là một trong những bộ phận có quyền lực cao nhất trong nhà họ Lâm, có quyết sát sinh. Phàm là những người vi phạm quy tắc gia tộc thì đều do các người quyết cả”.
“Thần y Lâm biết rõ về nhà họ Lâm quá", Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói.
“Tôi và nhà họ Lâm cũng được coi là có chút giăng mắc. Bất cứ kẻ địch nào của tôi, thì tôi đều điều tra rõ cả. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”, Lâm Chính rót một chén trà, đẩy tới trước mặt Lâm Tâm Lạc.
“Tôi không thích uống trà", Lâm Tâm Lạc liếc nhìn.
“Uống chút đi. Trà này dưỡng thần, tịnh tâm, cô ngoài lạnh trong nóng, dục vọng quá cao, buổi tối khó ngủ. Mặc dù lớp trang điểm đã che được quầng thâm của cô nhưng không thể che được vẻ vô hồn trong đôi mắt. Uống trà này vào sẽ ngủ ngon hơn”, Lâm Chính nhấp môi.
Lâm Tâm Lạc nghe thấy vậy thì tỏ ra tức giận. Cô ta do dự, nhưng vẫn đưa lên uống cạn.
“Anh nói có giăng mắc với nhà họ Lâm Chúng tôi mà còn tốt bụng như vậy cơ à? Đúng là nực cười”, Lâm Lạc Tâm hỏi.
“Cô cũng biết thế mà vẫn chạy tới đây thì là có ý gì nhỉ?”, Lâm Chính lắc đầu: “Huống hồ tôi cũng chẳng có ý tốt gì, chỉ là muốn nói với cô, bất cứ chuyện gì của nhà họ Lâm cũng không giấu nổi tôi đâu. Kể cả mục đích tới đây của cô”.
“Anh nói xem”.
“Lần này cô tới đây là đại diện cho nhà họ Lâm hợp tác với tôi phải không? Các người sẽ đưa ra điều kiện. Nếu như tôi có thể đáp ứng thì các người sẽ đứng về phía tôi, giúp tôi đối phó với thôn Dược Vương”, Lâm Chính nói.
Lâm Tâm Lạc lắc đầu.
“Đoán đúng một nửa”.
“Ồ!”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Lần này tôi tơi đây không phải là muốn thứ gì mà là đại diện nhà họ Lâm tới nói chuyện với anh thôi”, Lâm Tâm Lạc trả lời.
“Nói chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
Lâm Tâm Lạc búng tay. Người bên cạnh bèn đưa ra một tập tài liệu, đặt lên bàn. Lâm Tâm Lạc đẩy tập tài liệu tới trước mặt Lâm Chính: “Chúng tôi muốn bảo vệ người bên cạnh thần y Lâm”.
“Bảo vệ?”, Lâm Chính chau mày, cầm tập tài liệu lên. Ngay sau đó, anh lập tức bừng tỉnh.
“Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi cũng có tìm hiểu về thôn Dược Vương. Mấy chục năm trước, nhà họ Lâm từng hợp tác một lần với bọn họ, biết được không ít điều. Theo như tính toán của chúng tôi, lần quyết đấu này cậu chắc chắn thua. Không chỉ thua mà còn mất mạng. Vì dù sao lúc này thôn Dược Vương không còn nổi tiếng vì cứu người nữa mà nổi tiếng vì độc thuật giết người của họ. Cậu mà chết thì sản nghiệp của cậu sẽ bị những gia tộc khác cắn xé. Những gì cậu vất vả tạo ra sẽ đổ hết xuống sông xuống biển. Dù cậu và nhà họ Lâm có giăng mắc, nhưng tôi không nỡ nhìn thấy tình huống đó xảy ra. Vậy nên chúng tôi muốn hợp tác với cậu. Sau khi cậu chết, chúng tôi sẽ tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của cậu, đồng thời cũng chia một phần cho những người thân của cậu để họ có thể sống quãng đời con lại trong vô lo vô nghĩ. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”
Lâm Tâm Lạc nhìn Lâm Chính. Anh im lặng một hồi rồi nói:”Sao? Các người cho rằng lần này tôi chết chắc à?”
“Đây là kết quả chúng tôi phân tích, anh không có bất kỳ cơ hội giành chiến thắng nào. Hơn nữa tôi tin phàm là người tiếp xúc với thôn Dược Vương thì nhất định cũng đều có những suy nghĩ như chúng tôi”, Lâm Tâm Lạc nói.
“Thú vị đấy. Có điều các người như vậy khác gì là hớt tay trên. Vậy chẳng phải là không công bằng với tôi sao?”, Lâm Chính cười hỏi.
“Không công bằng?”, Lâm Tâm Lạc chau mày: “Người chết mà còn bằng công bằng với không công bằng à".
“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”
“Thì đó là điều không tưởng”
“Nếu đã vậy thì tại sao chúng ta không cược một ván”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Thần y Lâm, tôi không thích những màn cá cược vô vị. Như vậy chỉ lãng phí thời gian và tinh lực của mọi người thôi.
“Cô ở đây bày đặt thương lượng thì có ý nghĩa gì không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Lâm Tâm Lạc hừ giọng: “Thần y Lâm, chúng tôi đang giúp anh! Một khi anh chết thì những người xung quanh anh cũng chẳng thể có kết cục đẹp được. Mã Hải, Từ Thiên, Cung Hỉ Vân chắc chắn sẽ chết. Khang Gia Hào, Kỷ Văn cũng thế. Còn cả Tô Nhu nữa. Cô ta chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm. Bọn họ sẽ không có ai bảo vệ hết. Giờ chúng tôi đang giúp anh mà anh còn nói là có ý nghĩa gì? Lẽ nào anh hi vọng họ sẽ đi theo anh luôn sao?”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không thua”.
“Đồ cố chấp! Vậy được, nếu đã thế thì tôi sẽ chơi cùng anh. Anh muốn cược thế nào?”, Lâm Tâm Lạc hừ giọng.
“Nếu tôi thua và chết thì Hoa Dương và Huyền Y Phái sẽ do nhà họ Lâm quản lý. Còn nếu tôi thắng thì…các người phải giao một người nhà họ Lâm cho tôi!”
“Ai?”, Lâm Tâm Lạc hỏi.
“Lâm Lâm”, Lâm Chính nói. Dứt lời, người nhà họ Lâm nín thở.
“Lâm Lâm? Đường chủ của Tài Quyết Đường sao?”, Lâm Tâm Lạc chau mày.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
Đường chủ Tài Quyết Đường có địa vị không hề thấp ở nhà họ Lâm. Đây là người mà đâu phải ai cũng muốn giao là giao ra được.
“Anh muốn Lâm Lâm làm gì?”.
“Giết ông ta”.
“Hình như ông ấy chưa từng tiếp xúc với anh. Vô duyên vô cớ, tại sao anh muốn giết ông ấy”, Lâm Tâm Lạc hỏi lại.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không giết ông ta thì cô lên chức kiểu gì và làm sao làm được đường chủ. Cô Lâm, tôi muốn tốt cho cô”.
“Sao? Anh định lợi dụng tôi để thâm nhập vào nhà họ Lâm à? Suy nghĩ của anh hoang đường quá”, Lâm Tâm Lạc hừ giọng.
“Tôi chỉ hỏi cô Lâm có đồng ý hay không thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Chuyện này không phải do tôi quyết định”, Lâm Tâm Lạc quay qua gật đầu với người bên cạnh. Những người này hội ý, rồi lấy điện thoại ra, đi ra ngoài và bấm số.
Một lúc sau họ quay lại: “Thưa cô, phía trên đồng ý rồi ạ”.
“Tôi cũng tin là phía trên đồng ý. Dù sao thì bọn họ cũng cho rằng lần này thần y Lâm sẽ chết chắc”, Lâm Tâm Lạc thản nhiên nói.
“Vậy được. Chuyện này cứ vậy đi”.
“Có cần ký biên bản gì không?”
“Không cần. Chỉ có điều phiền mấy vị hôm nay ở lại học viện. Tới lúc đó mà Lâm Lâm không tới được thì đành phải tiễn các vị lên đường thôi”, Lâm Chính uống trà.
Người nhà họ Lâm căng thẳng. Lâm Tâm Lạc hừ giọng: “Cứ chờ xem ai sẽ chết trước”.