-
Chương 1326-1330
Chương 1326: Độc của thôn Dược Vương chỉ được thế này thôi sao?
“Thắng rồi sao?”.
Ở chỗ rẽ sân tập, Nhan Khả Nhi mắt sáng như đuốc, nhìn bóng dáng đang đứng sừng sững trên sàn đấu.
“Cô chủ, cô nên biết rõ, đây chỉ là bắt đầu, với tính tình của bọn họ… chắc chắn sẽ không nương tay như vậy đâu”, ông lão cung kính nói.
“Tôi biết, chỉ hi vọng… thần y Lâm có thể ứng phó được”, Nhan Khả Nhi khàn giọng nói.
Có lẽ không ai ngờ trận đấu y này sẽ kết thúc bằng phương thức như vậy.
Bước ngoặt quá lớn.
Tất cả như một giấc mơ.
Hiện trường xôn xao.
Trên mạng cũng bùng nổ.
Tòng Thảo nhận thua, Lâm Chính cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Liệu quý vị có thể về được chưa?”.
Lâm Chính xoay người, nói với người của thôn Dược Vương ở bên kia.
Người của thôn Dược Vương ai nấy sắc mặt trầm xuống, không nói lời nào.
Ánh mắt bọn họ ngập tràn phẫn nộ.
Bọn họ không thể chấp nhận được thất bại bất ngờ này.
Nhưng… Lâm Chính mặc kệ.
Anh đường đường chính chính đánh bại người của thôn Dược Vương, những người này cũng nên ngoan ngoãn biến về nhà rồi.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia bỗng lên tiếng.
“Thần y Lâm, cuộc thi vẫn chưa kết thúc, sao cậu lại bắt chúng tôi về?”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Những người có mặt cũng không khỏi ngớ ra.
Trịnh Nam Thiên bỗng gầm lên: “Cẩn thận!”.
Lâm Chính giật thót trong lòng, quay phắt người lại.
Tòng Thảo ở bên cạnh bỗng rút một cây châm bạc ra, đâm mạnh vào bụng Lâm Chính.
Lâm Chính ôm bụng lùi lại, còn chưa đứng vững đã kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi vương vãi đầy đất, chẳng khác nào nước sôi sùng sục, tỏa ra khói trắng.
Ai nấy đều biến sắc.
Lúc này mới phát hiện khuôn mặt Lâm Chính đã trở nên đỏ bừng…
“Thần y Lâm!”.
“Thầy!”.
Tất cả như phát điên, xông về phía sàn đấu.
“Hỗn xược!”.
Người đàn ông trung niên quát lớn: “Quyết đấu y thuật! Ai dám làm loạn?”.
Ông ta dứt lời, những người của thôn Dược Vương phía sau ông ta nhón chân nhảy lên sàn đấu, đứng ở xung quanh, ngăn cản đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ định xông tới.
“Đánh lén! Các người đánh lén!”.
“Bỉ ổi!”.
“Tòng Thảo kia đã nhận thua rồi! Thần y Lâm đã tha cho cậu ta, mà cậu ta lại lấy oán báo ơn, ngầm hạ độc thủ! Vô liêm sỉ!”.
Mọi người phẫn nộ chửi mắng.
Các bình luận trên mạng lại càng bùng nổ hơn.
“Đây là đánh lén?”.
“Trời ạ, chẳng phải anh ta đã nhận thua rồi sao?”.
“Thần y Lâm bị sao vậy? Nhìn anh ấy có vẻ bất thường!”.
“Đây chính là người của thôn Dược Vương sao? Đúng là quá hạ lưu!”.
“Tức chết mất! Tôi muốn xông tới học viện Huyền Y Phái, băm chết mấy tên chó chết này!”.
“Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?”.
Cư dân mạng kích động, không ít khán giả ở hiện trường cũng vô cùng tức giận, bao vây sàn đấu.
“Sao nào? Các người muốn đối đầu với thôn Dược Vương sao?”.
Người đàn ông trung niên không chút sợ hãi, lạnh lùng hừ mũi.
Không ít người tỏ vẻ kiêng dè, không dám lên tiếng.
“Đối đầu? Thôn Dược Vương các ông làm ra chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy, mà vẫn còn mặt mũi nói những lời như vậy với chúng tôi sao? Ông nghĩ các ông là cái thá gì hả? Muốn làm gì thì làm ở đây sao?”.
Một giọng nói hùng hồn và giận dữ vang lên.
Đám người tách ra, Trịnh Nam Thiên dẫn Tiểu Triệu đi tới đứng trước đám người.
“Ồ… Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là đại thống lĩnh Trịnh!”, người đàn ông trung niên cũng biết Trịnh Nam Thiên, nhưng sắc mặt không có gì thay đổi, hoàn toàn không biết sợ là gì.
“Trọng Mộc! Dẫn người của thôn Dược Vương các ông cút ngay đi!”, Trịnh Nam Thiên tức giận quát.
“Đại thống lĩnh Trịnh, tôi khuyên ông ăn nói khách khí chút, lần này đến học viện Huyền Y Phái không phải là ý của tôi, mà là ý của bên trên. Bên trên có quyết sách gì, e là ông cũng không can dự được đâu nhỉ?”, người đàn ông trung niên tên Trọng Mộc bình thản đáp.
Trịnh Nam Thiên thầm nghiến răng.
“Hơn nữa, trận quyết đấu Đông y lần này đã ký thỏa thuận sinh tử! Kết quả của cuộc thi bắt buộc phải có một bên ngã xuống mới coi như kết thúc! Nhận thua bằng miệng chỉ là lời nói dối mà thôi, đó được gọi là binh bất yếm trá!”, Trọng Mộc lại nói.
“Vô liêm sỉ!”.
“Tôi chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như vậy!”.
“Quá bỉ ổi!”.
Một số người nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lột da uống máu Trọng Mộc.
Đại thống lĩnh Trịnh nổi giận đùng đùng, phất tay lên, gầm lớn: “Tôi không cần biết! Trọng Mộc, nếu ông không dẫn người của ông cút, thì tôi sẽ giết ông!”.
“Trịnh Nam Thiên! Ông dám?”, Trọng Mộc biến sắc, tức giận nói: “Ông có biết hậu quả khi can dự vào chuyện này không? Tôi khuyên ông đừng làm chuyện ngu ngốc!”.
“Bây giờ người đang làm chuyện ngu ngốc là ông! Ông có cút hay không?”, đôi mắt Trịnh Nam Thiên sắc bén, nhìn chằm chằm ông ta.
Ánh mắt Trọng Mộc trở nên lạnh lẽo, nắm tay siết chặt.
Ông ta biết, Trịnh Nam Thiên sẽ không cam lòng bỏ qua.
Dù Trịnh Nam Thiên làm vậy thì người xui xẻo sẽ là ông ta, nhưng Trọng Mộc biết sức chiến đấu của ông ta.
Một khi tên này điên lên thì không ai có thể ngăn nổi.
Không khéo hôm nay bọn họ sẽ phải nằm luôn ở đây thật…
Nhưng đúng lúc hai người đang giằng co, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Đại thống lĩnh Trịnh, chuyện này… ông đừng tham gia”.
Mọi người kinh ngạc, vội quay sang nhìn.
Người lên tiếng chính là Lâm Chính.
Chỉ thấy anh ôm bụng, hơi cong người lại, không đứng thẳng nổi, thở hổn hển, khóe miệng không ngừng phả ra những làn hơi nóng rát.
Sắc mặt anh đỏ bừng.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, cứ như anh đang đứng cạnh một lò lửa.
Các phóng viên ở bên cạnh vội vàng chụp đặc tả.
“Cậu không sao chứ?”.
Trịnh Nam Thiên vội hỏi.
“Tôi… tôi cảm thấy… toàn thân như đang thiêu đốt”.
“Thiêu đốt?”.
Trịnh Nam Thiên sửng sốt.
“Anh ta đã trúng Viêm Độc của tôi!”.
Tòng Thảo ở đối diện nhếch khóe môi, cười ra tiếng.
“Viêm Độc?”.
“Đúng vậy, trước đó tôi đã hạ hai tầng Viêm Độc lên người anh ta, châm vừa rồi đã thêm tầng Viêm Độc thứ ba. Bây giờ lục phủ ngũ tạng của anh ta như bị lửa nướng, máu nóng sôi trào, huyết mạch nghịch hành! Không đến một phút, anh ta sẽ chết vì lục phủ ngũ tạng vỡ nát, mạch máu bị đứt!”, Tòng Thảo cười nói.
“Cái gì?”.
Mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi.
“Đáng tiếc tôi cũng trúng châm của thần y Lâm, toàn thân có cảm giác tê dại khó chịu, không thể dùng sức, nếu không bây giờ tôi đã kết liễu anh ta rồi. Nhưng không sao, thần y Lâm, anh hãy thở thêm mấy hớp đi, qua một phút nữa, là anh phải từ biệt thế giới này rồi! Anh không chống lại được Viêm Độc này đâu!”.
Tòng Thảo nheo mắt nhìn Lâm Chính, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Những người có mặt đều tức điên lên.
Cũng có vô số người trước màn hình đang nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng chửi rủa thôn Dược Vương dâng lên như sóng biển.
Nhưng không ai thay đổi được kết cục này.
Trịnh Nam Thiên bỗng chốc như già đi mấy tuổi.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính trên sàn đấu, đầu óc lóe lên những suy nghĩ điên cuồng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính trên sàn đấu bỗng cười lớn.
“Tòng Thảo, độc của thôn Dược Vương… chỉ được thế này thôi sao?”.
Tòng Thảo sửng sốt: “Anh có ý gì?”.
Chương 1327: Tiếp theo sẽ giải quyết việc riêng
Lâm Chính không trả lời câu hỏi của Tòng Thảo, anh nhịn nỗi đau bỏng rát trong người, run rẩy lấy ra một cây châm bạc, đâm vào chỗ lông mày.
Làn da của anh lập tức bớt đỏ đi rất nhiều, cơ thể run rẩy cũng dần bình tĩnh lại, thở hắt ra.
Nhưng…
Khóe mắt anh lại xuất hiện rất nhiều đường gân màu đen sì, như những con rắn đen đang lúc nhúc, khiến mọi người nhìn mà da đầu tê dại, vô cùng đáng sợ.
“Cái gì?”.
Tòng Thảo trố mắt ra.
“Họ Lâm kia! Cậu điên rồi!”.
Trọng Mộc gầm lên.
Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Chính lại đứng dậy.
Sừng sững giữa sàn đấu, như không có chuyện gì xảy ra.
"Lẽ nào đây là...", Trương Hạc há miệng, ánh mắt dại ra.
"Phó hội trưởng Trương, ông làm sao vậy? Thần y Lâm đã làm gì thế?".
"Phó hội trưởng Trương!".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Mọi người xung quanh vội hỏi Trương Hạc.
"Hai người các cậu cần gì phải làm vậy chứ?".
Đúng lúc này, Kiếm Lão vẫn luôn giữ im lặng bỗng đứng ra, bình tĩnh nói một câu.
Ai nấy trợn tròn mắt nhìn ông ta.
Có thể khiến ông ta nói ra những lời như vậy, đủ để thấy thủ đoạn của Lâm Chính... không hề tầm thường.
"Trương Hạc, cậu nhóc này đã làm gì vậy?".
Trịnh Nam Thiên cảm thấy không ổn, ngoảnh phắt lại hỏi Trương Hạc.
"Chắc không phải là... cái kia đấy chứ?".
Tần Bách Tùng bước hai bước tới, giọng nói run rẩy.
"Đúng vậy, chắc chắn là nó, Nghịch Chuyển Châm!", Trương Hạc thở dài, khàn giọng đáp.
"Là Nghịch Chuyển Châm sao?".
"Thần y Lâm điên rồi à?".
Không ít danh y đang có mặt đều tỏ vẻ kinh hãi.
"Nghịch Chuyển Châm? Đó là cái gì vậy?".
Trịnh Nam Thiên hỏi.
"Đó là một phương pháp châm cứu của y thuật Quỷ Cốc, cực kỳ nổi tiếng. Châm pháp này chỉ cần một châm, nhưng có công hiệu nghịch chuyển sinh tử, điều chuyển âm dương, rất nhiều danh y đều biết. Nhưng châm này... cũng chẳng khác nào một châm hồi dương", Trương Hạc cúi đầu, run giọng đáp.
"Hồi dương? Vậy tức là... sau khi đâm châm này, cậu ấy tạm thời sẽ không sao, nhưng..."
"Nhưng một tiếng sau, chắc chắn cậu ấy sẽ chết! Dù là thần tiên cũng không cứu được!", Trương Hạc nói.
Trịnh Nam Thiên ngây người ra.
Mọi người xung quanh cũng đờ đẫn.
Đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ suýt nữa thì ngất xỉu.
Lâm Chính chôn vùi tính mạng của mình như vậy sao?
Nhưng... anh đâu còn cách nào khác?
Bị trúng ba tầng Viêm Độc, anh đã không còn đường sống! Anh chỉ còn một phút để sống, nếu đã vậy thì tại sao không sống một tiếng đi?
"Nghịch Chuyển Châm Pháp có thể cưỡng chế kéo dài mạng sống, áp chế độc tố trong cơ thể ở tim. Bây giờ, Viêm Độc trong người Lâm Chính đã hội tụ hết ở tim, nhưng một tiếng sau, Viêm Độc bộc phát, trái tim cậu ta sẽ lập tức bị nướng chín! Thần y Lâm... cậu muốn thắng đến vậy sao?", Trọng Mộc nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chính vì sự nhân từ và sơ xuất đã khiến tôi gặp phải kiếp nạn này, đây là tôi tự chuốc lấy, không thể trách ai được. Nhưng nếu có cơ hội thứ hai, tôi sẽ không nương tay nữa".
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi quay phắt đi, tiến về phía Tòng Thảo.
"A!".
Tòng Thảo bị dọa cho hét ầm lên, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Anh đừng lại đây! Đừng lại đây!".
Tòng Thảo hét lớn.
Anh ta biết chắc chắn lần này Lâm Chính sẽ không tha cho mình.
Cho dù Ngọc Hoàng đại đế đến đây cũng không thể ngăn cản được anh.
"Mau ngăn cậu ta lại, đưa Tòng Thảo đi!".
Sắc mặt Trọng Mộc sa sầm, quát lớn.
Nếu người của thôn Dược Vương bị giết trước nhiều ống kính như vậy, thì bọn họ sẽ mất hết thể diện.
"Vâng, chú Trọng!".
Người của thôn Dược Vương đáp lại, rồi xông về phía Lâm Chính.
"Kéo bọn họ xuống cho tôi!".
Trịnh Nam Thiên gầm lên.
Bốn phương tám hướng lập tức có rất nhiều binh vương thân thủ bất phàm ngăn cản đám người của thôn Dược Vương.
"Trịnh Nam Thiên!".
Trọng Mộc tức điên lên, lớn tiếng gào thét.
"Chính ông nói mà, quyết đấu y thuật chưa phân thắng thua, thì không ai được can dự", Trịnh Nam Thiên hừ mũi.
"Ông..."
Trọng Mộc vừa cuống vừa tức.
Ngặt nỗi ông ta mang theo không nhiều người của thôn Dược Vương, còn Trịnh Nam Thiên lại có đội ngũ đông đảo, chỉ dựa vào mấy người của thôn Dược Vương thì không thể ngăn cản được.
Chẳng mấy chốc, người của thôn Dược Vương đã bị các binh vương hất xuống sàn đấu.
Không ai làm phiền đến Lâm Chính.
Anh đứng ngay trước mặt Tòng Thảo.
Do Kinh Long Châm Pháp, lúc này toàn thân Tòng Thảo như một con tằm kéo tơ, không còn chút sức lực nào.
Tòng Thảo mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Lâm Chính.
"Thần y Lâm, hãy tha... tha cho tôi, tôi cũng là bị ép thôi. Bên trên dặn dò... phải thắng bằng mọi giá, tôi... tôi cũng không còn cách nào khác...", Tòng Thảo run rẩy nói.
"Nhưng tôi cũng sắp chết rồi".
Lâm Chính bình tĩnh đáp: "Tôi đã là người sắp chết, tại sao không kéo theo một người chôn cùng tôi nhỉ?".
Tòng Thảo sợ đến mức hồn vía lên mây.
"Không! Không! Không! Thần y Lâm! Không!".
Anh ta gào lên, dùng hết sức bình sinh.
Nhưng vô ích.
Lâm Chính đâm thẳng một châm vào tử huyệt của anh ta.
Phối hợp với Kinh Long Châm Pháp, tất cả gân mạch và mệnh mạch trên người Tòng Thảo đều đứt lìa, lập tức tắt thở, như một chiếc máy bị ngắt điện, ngã vật xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa...
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
Có lẽ thủ đoạn của Lâm Chính không có gì là bạo lực, nhưng cảnh tượng này quả thực vô cùng chấn động.
Chỉ một châm nhẹ nhàng đã tước đoạt tính mạng của một thanh niên khỏe mạnh.
Sự ung dung tao nhã này khiến người ta ngạt thở.
Thủ đoạn này chẳng khác nào Diêm La địa ngục.
Hiện trường im phăng phắc.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào người đàn ông như thiên sứ kia.
Lâm Chính hít sâu một hơi, quay người lại, nhìn đám người của thôn Dược Vương đang trợn mắt há miệng kia, bình tĩnh nói: "Trận quyết đấu y thuật này, ai thắng ai thua, mời ông Trọng Mộc tuyên bố kết quả".
"Ơ..."
Trọng Mộc há miệng, lời đã đến họng, nhưng không sao thốt ra được.
"Sao nào? Người của thôn Dược Vương bị thua, không dám thừa nhận sao?".
"Kiếm Lão và phó hội trưởng Trương Hạc đang ở đây, các ông còn muốn chối sao?".
Có người lớn tiếng nói.
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao phụ họa, gây áp lực cho Trọng Mộc.
Trọng Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiến răng, lạnh lùng nói: "Kết quả chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Thần y Lâm... thắng!".
Chữ cuối cùng gần như là rít ra từ kẽ răng.
"Hay!".
Mọi người xung quanh gần như là hoan hô.
"Thắng rồi!".
"Thần y Lâm vạn tuế!".
"Thần y Lâm là giỏi nhất!".
"Tốt quá!".
Nhiều người của học viện Huyền Y Phái mừng đến nỗi khua chân múa tay, lớn tiếng hò hét.
Nhưng đám người Long Thủ thì không vui nổi.
Bởi vì trận đấu y này không có ai là người chiến thắng, thôn Dược Vương thua, Lâm Chính... cũng không hề thắng.
Cái giá anh phải trả... là tính mạng của chính mình.
Tần Bách Tùng nghĩ đến đây, nước mắt giàn giụa.
Sắc mặt Trịnh Nam Thiên cũng vô cùng phức tạp.
"Tôi biết ngay thôn Dược Vương sẽ không khiến tôi thất vọng mà, Nghịch Chuyển Châm... Lần này thì thần y Lâm chết là cái chắc rồi", trước cửa sổ một tòa nhà, Lâm Tâm Lạc cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sáng.
"Cô chủ, để tôi báo luôn với gia chủ", người bên cạnh nói.
"Được".
Lâm Tâm Lạc gật đầu.
Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới trước sàn đấu, bỗng nói với đám phóng viên.
"Kính thưa các bạn phóng viên, làm phiền quý vị có thể tắt máy quay đi không? Tiếp theo đây, tôi muốn giải quyết một số việc riêng".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Thần y Lâm, là việc liên quan đến nội dung quyết đấu lần này sao?".
"Không, là chuyện riêng của cá nhân tôi", Lâm Chính đáp.
"Vậy được, thần y Lâm, chúng tôi tôn trọng anh".
Rất nhiều phóng viên tích cực phối hợp, dù sao Lâm Chính cũng có danh tiếng không tệ trong lòng người dân.
Nhưng những người còn lại thì không hiểu tại sao Lâm Chính làm vậy.
"Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?", Trọng Mộc cảm nhận thấy sự khác thường, lập tức hỏi.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Giải quyết một số việc riêng!".
Giọng nói Lâm Chính bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, mặt đằng đằng sát khí, tiến về phía Trọng Mộc.
"Không ổn rồi!".
Trọng Mộc kêu lên thất thanh: "Mau chạy thôi!".
Chương 1328: Để xem họ có giải được độc của tôi không
Trọng Mộc gào lên, ý đồ muốn bỏ chạy.
Nhưng... không còn kịp nữa.
Lâm Chính giống như quỷ mị, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ông ta, một tay bóp chặt cổ họng ông ta.
"Chú Trọng!".
"Mau thả chú Trọng ra!".
"Nếu không chúng tôi sẽ khiến anh chết không chỗ chôn!".
Mọi người gào thét, xông tới như điên.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh Lâm Chính bỗng xuất hiện sáu bóng dáng, bọn họ vung kiếm lên, chém về phía người của thôn Dược Vương.
Mấy người của thôn Dược Vương không né kịp, lập tức bị lưỡi kiếm sắc chém đôi người.
Máu chảy đầm đìa, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
"A!".
Không ít người có mặt hét lên kinh hãi.
Cảnh tượng quá rúng động!
"Mau! Mau mở trực tiếp! Mau mở máy quay lên!".
Một người của giới truyền thông bỗng hoàn hồn, kiềm chế sự sợ hãi, gấp gáp kêu lên với người bên cạnh.
Anh ta không muốn bỏ lỡ tin sốt dẻo này.
Nếu quay lại được, thì đủ cho anh ta kiếm được bộn tiền, trang tin của anh ta chắc chắn cũng sẽ nổi như cồn. Đến lúc đó, anh ta không những sẽ được thăng chức tăng lương, mà còn trở nên nổi tiếng.
"Việc này... sếp... làm vậy không ổn đâu, vừa nãy thần y Lâm cũng đã bảo chúng ta đừng quay phim... Nếu chúng ta trực tiếp thì...", người quay phim ở bên cạnh do dự.
"Cậu mặc kệ đi, hơn nữa vừa rồi cậu không nghe phó hội trưởng Trương Hạc nói sao? Thần y Lâm không còn sống được bao lâu nữa đâu, đã là người sắp chết thì quan tâm gì đến danh tiếng chứ? Huống hồ chúng ta không quay thì cũng có người quay. Đến lúc tin độc quyền này bị người ta cướp mất thì phải làm sao? Cậu không muốn mua nhà à? Cậu không muốn đổi xe à? Cậu không muốn sống cuộc sống hơn người à?", người kia nói rất nghiêm túc.
Người quay phim chần chừ một lát, rồi quay sang nhìn xung quanh, phát hiện không ít người đã lắp lại máy quay, liền cắn răng, định giơ tay bật máy lên.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tôi khuyên quý vị đừng làm vậy thì hơn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy".
Mọi người sửng sốt, quay sang mới phát hiện Dịch Quế Lâm đang dẫn người của Kỳ Lân Môn đi tới.
"Các ông muốn làm gì hả? Tôi nói cho ông biết, công chúng có quyền biết chuyện! Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có thể quay chụp!", người kia vội kêu lên.
"Nhưng bây giờ các cậu đang xâm phạm sự riêng tư của chúng tôi! Đây là địa điểm tư nhân! Người đâu, đuổi bọn họ đi!".
"Vâng!".
Người của Kỳ Lân Môn xông tới, tịch thu toàn bộ đồ nghề của đám phóng viên, rồi đuổi bọn họ ra khỏi học viện Huyền Y Phái.
"Ông cứ chờ đấy! Tôi sẽ viết bài giật tít! Tôi sẽ cho các ông đẹp mặt!", một phóng viên tức giận gầm lên.
"Cậu cứ thử xem".
Dịch Quế Lâm lạnh lùng nói, rồi đóng cổng lại.
Những người chầu chực ở bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy đám phóng viên bị đuổi hết ra ngoài, ngay cả người của những tờ báo chính thống cũng không ngoại lệ, lập tức ồ lên rồi xúm lại hỏi han.
"Đang giết người! Trong đó đang giết người! Thần y Lâm bị điên rồi!", người kia lớn tiếng nói.
"Bị điên?".
"Có... có chuyện gì vậy? Vừa nãy xem trực tiếp, chẳng phải thần y Lâm đã thắng rồi sao?".
"Có cần báo cảnh sát không?".
"Chắc chắn là có rồi, nếu không trong đó sẽ máu chảy thành sông mất!".
"Rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì vậy?".
"Mau trèo tường vào xem thế nào".
Mọi người không khỏi hò hét, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng người ở bên trong không quan tâm đến những chuyện này.
Những người chém đôi người của thôn Dược Vương lập tức chặn trước mặt Lâm Chính, sừng sững bất động như một bức tường.
Hai người còn lại của thôn Dược Vương đã bao giờ được chứng kiến thế trận như vậy, sợ đến mức suýt nữa thì ngã lăn ra đất, không dám xông tới.
"Bây giờ thì không ai có thể ngăn cản tôi giết ông rồi chứ?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm Trọng Mộc ở trước mặt, rồi định dùng sức, bóp ông ta chết tươi.
Mọi người xung quanh đều trố mắt ra.
Đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ há miệng, muốn khuyên nhủ nhưng không biết nên mở lời thế nào.
Nhan Khả Nhi mở to mắt, bàn tay bịt chặt miệng, vô cùng kinh ngạc.
"Cậu ta điên rồi! Cậu ta điên thật rồi! Cô chủ, cậu ta không biết giết chết người của thôn Dược Vương sẽ mang đến hậu quả như thế nào. Lần này thì không thu dọn được tàn cuộc nữa rồi", ông lão bên cạnh ngã ngồi xuống đất, không ngừng kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lâm Tâm Lạc đang đứng trước cửa sổ tòa nhà cũng mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
"Toi rồi! Lần này thì toi thật rồi! Tất cả kế hoạch của chúng ta đổ bể cả rồi!", Lâm Tâm Lạc thì thào.
"Cô chủ, làm sao bây giờ?", người bên cạnh run giọng hỏi.
"Lâm Chính làm ra chuyện như vậy, kiểu gì thôn Dược Vương cũng sẽ trả thù. Cho dù anh ta có chết, thì củ khoai lang nóng bỏng tay này... Đi! Chúng ta phải nghĩ cách đi!", Lâm Tâm Lạc trầm giọng nói, ngoảnh sang khẽ quát: "Nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, chúng ta rút khỏi cửa sau sân tập".
"Vâng, cô chủ".
Người nhà họ Lâm gật đầu, lập tức rời khỏi tòa nhà.
Lâm Chính dùng sức, cổ của Trọng Mộc lập tức bị biến dạng.
Tuy bản thân Trọng Mộc cũng là một y võ phi phàm, nhưng lúc này Lâm Chính dùng Nghịch Chuyển Châm, châm nghịch gân mạch, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Ông ta không phải là đối thủ, chỉ có thể há miệng, hai mắt lồi ra, tay chân giãy giụa.
"Cậu... cậu không thể giết... tôi... nếu không cậu và người bên cạnh cậu... đều phải chôn cùng tôi...", Trọng Mộc há miệng, kêu lên một cách khó nhọc.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lẽo, sâu trong đồng tử là sự dữ tợn: "Ông đang đe dọa tôi?".
"Tôi... tôi đang... khuyên cậu thôi..."
"Đáng tiếc là cũng vô ích thôi".
Lâm Chính khàn giọng nói, tiếp tục dùng sức.
"Hự..."
Trọng Mộc đã lè cả lưỡi ra, cổ biến dạng hoàn toàn, gần như sắp ngạt thở.
"Dừng tay!".
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên.
Là Trịnh Nam Thiên!
Lâm Chính ngoảnh sang.
Trịnh Nam Thiên bước mấy bước tới, túm lấy cánh tay Lâm Chính, gấp gáp nói: "Nhóc con, mau buông ông ta ra!".
"Đại thống lĩnh Trịnh muốn cứu ông ta?", sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, hỏi.
"Nhóc con, không phải tôi cứu ông ta, mà là cứu cậu! Nếu cậu giết ông ta, thì những người có liên quan đến cậu sẽ bị thôn Dược Vương trả thù, cậu hiểu không?", Trịnh Nam Thiên gầm lên.
"Chẳng lẽ tôi không giết ông ta, thì thôn Dược Vương sẽ không trả thù tôi sao? Người của thôn Dược Vương lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, tôi đã giết mấy người của thôn Dược Vương, giết thêm một người có là gì chứ?", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
"Người này khác! Cậu tin tôi một lần đi! Chỉ cần cậu không giết ông ta, tôi sẽ nghĩ cách bảo vệ những người bên cạnh cậu", đôi mắt Trịnh Nam Thiên ửng đỏ, đau đớn nói.
Ông ta rất muốn bảo vệ Lâm Chính.
Đáng tiếc là lực bất tòng tâm.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Trịnh Nam Thiên, rồi lại nhìn đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ, anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Con người tôi vốn không muốn dựa dẫm vào người khác, nhưng... đại thống lĩnh Trịnh vì tôi mà sẵn lòng đối đầu với thôn Dược Vương, sẵn lòng bất chấp tất cả. Nếu ông có thể làm đến mức này, thì Lâm Chính tôi... nể mặt ông vậy".
Dứt lời, Lâm Chính bỗng thả lỏng tay, đâm một châm vào người Trọng Mộc.
"A!".
Trọng Mộc đột nhiên hét lên thảm thiết, run rẩy điên cuồng như bị điện giật.
Lâm Chính thả tay ra.
Ông ta ngã lăn xuống đất, la hét thảm thiết, dường như đang chịu đựng nỗi đau đớn vô tận.
"Cậu Lâm, cậu đây là...", Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Chẳng phải thôn Dược Vương tự nhận là y thuật thiên hạ vô song sao? Chẳng phải tự nhận độc của họ vô địch trên đời sao? Nếu đã vậy thì để xem bọn họ có thể giải được độc của tôi không", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 1329: Rời đi
"Việc này...", sắc mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.
Ông ta không biết so với thôn Dược Vương thì độc của Lâm Chính có trình độ gì, nhưng nếu thôn Dược Vương không giải được độc của anh, thì chẳng khác nào bị vả thẳng mặt!
Chiêu này của anh còn chí mạng hơn là thắng Tòng Thảo trước mặt tất cả mọi người.
Nếu không giải được độc thì tức là y thuật của thôn Dược Vương không bằng Lâm Chính.
Đây là chuyện mà người của thôn Dược Vương không thể chấp nhận được nhất...
Tâm trạng Trịnh Nam Thiên phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.
"Cút!", Lâm Chính bình thản nói.
Hai người còn lại của thôn Dược Vương vội vàng lao tới, run rẩy đỡ Trọng Mộc bỏ chạy.
Như chó nhà có tang!
Mọi người xung quanh ngây người ra nhìn.
Lúc này, đầu óc của những người đại diện đến từ các tông phái thế tộc đều trở nên trống rỗng.
Bọn họ đã bao giờ thấy người của thôn Dược Vương nhếch nhác như hôm nay chứ?
Bọn họ đã bao giờ thấy một thế lực lánh đời ngông cuồng tự đại thảm bại như ngày hôm nay chứ?
"Đây chính là thần y Lâm sao?", đại diện của nhà họ Châu hít sâu một hơi, thì thào nói.
"Xem ra chúng ta đã nhìn nhầm, thần y Lâm này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều", đại diện của nhà họ Nhậm cũng lên tiếng.
Những người có mặt đều cảm khái.
Nhưng cũng có nhiều người hừ mũi khinh thường.
"Hừ, các ông đừng tưởng thần y Lâm thắng được Tòng Thảo và Trọng Mộc kia là thắng được thôn Dược Vương, đây chỉ là một góc tảng băng của thôn Dược Vương thôi. Nếu bọn họ nghiêm túc, thì một thần y Lâm tép riu là cái thá gì chứ? Thực lực của thôn Dược Vương không đơn giản như ông nghĩ đâu", một người đàn ông trọc đầu, đeo kính, lạnh lùng quát.
Ông ta là đại diện của Mạn Thạch Giáo, Mạn Thạch Giáo vẫn luôn muốn giao hảo với thôn Dược Vương, lần này đến cũng luôn đối địch với người của Lâm Chính, và không ngừng làm thân với thôn Dược Vương. Bây giờ thôn Dược Vương bị thua, đương nhiên ông ta rất khó chịu.
"Đúng vậy, nếu những lời phó hội trưởng Trương Hạc nói là thật, thì trận đấu này không có ai được gọi là người thắng cả, thần y Lâm cũng không còn sống được bao lâu nữa. Thần y Lâm thắng trận đấu, nhưng cũng mất mạng, nói về được mất thì cậu ta lỗ to rồi", lại có người khẽ hừ ra tiếng.
Mấy người Long Thủ vô cùng tức giận, nhưng không thể phản bác.
Bởi vì bọn họ đều nói sự thực…
“Cho tôi qua với!”.
Đúng lúc này, có mấy bóng dáng chen ra khỏi đám người.
Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn họ.
Chính là Bồ Tát sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành.
“Ông Khấu!”, có người kêu lên.
Chỉ thấy Khấu Quan đi tới trước mặt Lâm Chính, nhìn anh một cái, rồi hơi cúi người, nói: “Thần y Lâm, cậu thiên phú hơn người, trình độ y thuật đỉnh cao, cần gì phải hi sinh tính mạng vì sự tức giận nhất thời chứ?”.
“Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đáng tiếc”, Khấu Quan thở dài: “Thần y Lâm còn trẻ như vậy đã có y thuật trác tuyệt, sau này chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ lớn lưu danh sử sách, chưng bây giờ… chỉ có thể chờ chết… Thần y Lâm, đáng tiếc quá…”
“Ông muốn nói gì vậy?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn ông ta, cảm thấy lời nói của ông ta đầy ẩn ý.
Khấu Quan ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, lúc này tôi vốn không nên làm phiền cậu, càng không nên nói những lời này, nhưng tôi sợ bỏ lỡ rồi thì không còn cơ hội nữa. Thần y Lâm, xin hỏi “Thiên Kim Châm Phương” mà cậu học được… là học ở đâu vậy? Có tiện truyền thụ cho chúng tôi không?”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
Phải rồi.
Lâm Chính biết “Thiên Kim Châm Phương”.
Nếu Lâm Chính cứ thế qua đời, thì e là “Thiên Kim Châm Phương” sẽ lại thất truyền…
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Tôi có thể công bố “Thiên Kim Châm Phương” ra ngoài, nhưng không phải là bây giờ”.
“Bây giờ cậu không công bố thì làm gì còn cơ hội nữa? Cậu sắp chết rồi còn gì!”, có người không nhịn được nói.
“Ông nói cái gì?”, Long Thủ tức giận mắng.
“Tôi nói sự thật thôi, có gì sai sao?”.
“Ông… Khốn kiếp!”.
Long Thủ nổi trận lôi đình, đang định ra tay.
“Long Thủ!”, Lâm Chính khẽ quát.
Cơ thể Long Thủ khựng lại, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm…”
“Chấp gì những kẻ ngu dốt?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu nói cái gì?”, người kia nổi giận.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhìn một cái, người kia liền run rẩy, không dám ho he tiếng nào nữa.
Sao ông ta dám đối đầu với Lâm Chính chứ?
“Tôi chết hay không không liên quan đến các vị, làm phiền các vị hãy về đi, đừng ép tôi dùng thủ đoạn cưỡng chế”, Lâm Chính quay lại, lạnh lùng nói.
Trong lúc nói, anh ho khù khụ, những đường đen trên khuôn mặt cũng dần lặn đi, sắc mặt vốn hồng hào cũng dần trở nên trắng bệch…
“Thần y Lâm!”.
“Thầy!”.
Mọi người vội xúm lại.
“Hừ, cũng chỉ là người sắp chết mà thôi!”.
“Nếu cậu ta không chịu đưa, thì hãy mang nó xuống mồ luôn đi!”.
“Tôi cũng chẳng thèm!”.
“Chúng ta đi!”.
Người của các tông phái thế tộc tức giận nói, rồi phất tay rời đi.
Chẳng mấy chốc, sân tập trở nên vắng vẻ quạnh quẽ.
Lâm Chính ho mấy tiếng mới dừng lại được.
Anh hơi thở dốc, nhỏ giọng nói: “Tất cả các ông… đi theo tôi!”.
Trong phòng nghiên cứu.
Lâm Chính ngồi trước bàn nghiên cứu, nhìn những chai lọ được đặt trên giá, lâm vào trầm tư.
“Bây giờ phải làm sao hả thầy?”.
Tần Bách Tùng nước mắt giàn giụa hỏi.
Đã được nửa tiếng rồi, thêm nửa tiếng nữa là hiệu quả của Nghịch Chuyển Châm sẽ kết thúc, lúc đó Lâm Chính cũng sẽ chết.
Mọi người đều vô cùng thương cảm, thậm chí có người còn nhỏ giọng khóc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Thực ra có thể giải được di chứng của Nghịch Chuyển Châm”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Thầy… thầy nói gì cơ? Nghịch Chuyển Châm có thể giải sao?”, Tần Bách Tùng bước tới, tâm trạng vô cùng kích động.
“Ừ, nhưng quá trình rất phức tạp, hơn nữa tỷ lệ thất bại không nhỏ”, Lâm Chính đáp.
“Tốt quá!”.
Ai nấy đều mừng rỡ.
“Tỷ lệ thất bại là bao nhiêu?”.
Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Là Nhan Khả Nhi.
Vành mắt cô ấy đỏ hoe, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh, đáp lại một câu đơn giản.
“Tôi không biết”.
“Vậy bây giờ… rốt cuộc anh còn sống được bao lâu nữa?”, Nhan Khả Nhi ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định hỏi.
“Mọi người yên tâm, tôi không chết được đâu”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi sẽ ổn định vết thương ở đây, để di chứng của Nghịch Chuyển Châm phát tác chậm một ngày, sau đó rời khỏi Giang Thành. Khoảng năm ngày sau tôi sẽ trở về”.
“Thầy…”
“Thần y Lâm…”
“Được rồi, mọi người ra ngoài đi, Dịch Quế Lâm, ông ở lại”, Lâm Chính bình thản nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu ý của Lâm Chính, nhưng cũng không làm trái lời anh, mà lần lượt rời đi.
Một mình Dịch Quế Lâm ở lại.
“Thần y Lâm, cậu có phân phó gì?”, Dịch Quế Lâm dè dặt hỏi.
“Tôi muốn ông đến Đông Hoàng Giáo một chuyến, dùng danh nghĩa của tôi điều động quân tinh nhuệ của bảy phe phái, đến Huyền Y Phái trấn thủ”, Lâm Chính nói, rồi lấy một tấm lệnh bài ở hông ra, đặt lên bàn.
Hơi thở của Dịch Quế Lâm trở nên run rẩy: “Thần y Lâm, ý của cậu là…”
“Sau khi tôi đi chắc chắn sẽ còn rắc rối, phải có biện pháp đối phó trước”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Chương 1330: Thôn Dược Vương bị tập kích
Ngày hôm sau.
Lâm Chính rời khỏi học viện Huyền Y Phái.
Trước khi đi, anh để lại sáu ảnh ngự, để bảo vệ Tô Nhu.
Lâm Chính rời đi, cuối cùng học viện Huyền Y Phái cũng trở về yên bình.
Nhưng lúc này cả Hoa Quốc đang ầm ĩ lên.
Các diễn đàn lớn trên mạng đều đang thảo luận về trận đấu y.
Đường lớn ngõ nhỏ, taxi, quảng trường, siêu thị,… đâu đâu cũng bàn tán về chủ đề này.
“Trời ơi, thần y Lâm thật là vãi chưởng! Đây chính là châm cứu sao? Đây chính là Đông y sao?”.
“Tôi đã tải video trận đấu y xuống máy tính, rồi tua chậm lại gấp 50 lần, mới phát hiện hóa ra con rồng mà thần y Lâm đánh ra toàn là châm bạc!”.
“Rốt cuộc thần y Lâm làm được kiểu gì vậy?”.
“Y thuật của anh ấy chắc là không ai bì được nữa rồi”.
“Người của thôn Dược Vương chỉ được thế này thôi sao? Rốt cuộc bọn họ lấy đâu ra dũng khí để thách thức thần y Lâm vậy?”.
“Hừ, lần này thì mất hết thể diện rồi nhé!”.
Không ít người mỉa mai thôn Dược Vương.
Để không gây ảnh hưởng tiêu cực, cảnh tượng Tòng Thảo ngã xuống đất được giải thích là bị ngất, chứ không phải chết. Dù sao mọi người cũng chỉ có thể quan sát trận quyết đấu qua màn hình, không thể biết rằng một cây châm bạc nhỏ xíu cũng có thể giết người.
Vì trận quyết đấu này mà thần y Lâm lại được đưa lên một tầm cao mới.
Anh gần như đã trở thành biểu tượng của Đông y Hoa Quốc hiện giờ, được gọi là đệ nhất Đông y trong nước.
Chỉ là rất nhiều người không biết, thần y Lâm… không còn sống được bao lâu nữa.
Trước một kiến trúc xa hoa và mang đậm phong cách cổ xưa.
Bốp!
Tiếng tát vang lên chát chúa.
Một bóng dáng ngã lăn ra đất, trên mặt là một dấu bàn tay rõ rệt.
Nhưng anh ta không dám nằm gục ở đó, mà vội vàng bò dậy, tiếp tục quỳ ngay ngắn.
Bên cạnh cũng có một người đang quỳ, toàn thân run rẩy.
“Một lũ vô dụng, lần này thôn Dược Vương coi như bị các cậu làm cho mất hết mặt mũi rồi!”, trước mặt là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, cằm lún phún râu, đang tức giận chửi bới.
“Tôi xin lỗi, trưởng lão”.
Hai người vội vàng dập đầu.
“Một câu xin lỗi là xong sao? Làm trò cười cho thiên hạ như vậy, danh tiếng tích lũy mấy trăm năm của thôn Dược Vương ta đã bị hủy hoại rồi! Dù có giết hai người, thì cũng không đủ cứu vãn tổn thất của thôn Dược Vương”, người đàn ông lạnh lùng quát.
“Trưởng lão, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội”.
“Trưởng lão, chúng tôi đảm bảo chắc chắn sẽ lấy công chuộc tội”.
Hai người kích động nói.
“Không cần đâu, bên trên đã có phương án xử phạt hai cậu rồi, về phần Trọng Mộc thì chờ chữa khỏi bệnh cũng sẽ phải chịu trừng phạt”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Hai người tái mặt, ánh mắt đầy sợ hãi.
Sự trừng phạt của thôn Dược Vương… đều không hề nhẹ nhàng!
Đúng lúc này, một người nhanh chân chạy tới.
“Trưởng lão!”.
“Sao vậy?”, người đàn ông ngoảnh sang, trầm giọng hỏi.
Người kia ghé vào tai nói nhỏ mấy câu.
Người đàn ông biến sắc.
“Không chữa được thật sao?”.
“Hiện giờ các trưởng lão đều bó tay, chỉ có thể mời người ở trên đến thử xem sao. Nếu người ở trên cũng không thể giải được độc, thì thôn Dược Vương ta không ai có thể chữa khỏi cho Trọng Mộc cả”, người kia nhỏ giọng nói.
Hai người đang quỳ dưới đất nghe thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt người đàn ông cũng đanh lại.
“Độc của thần y Lâm… thực sự đáng sợ như vậy sao? Ngay cả thôn Dược Vương ta cũng hết cách?”.
“Hiện giờ thì là vậy”.
“Nếu đã không thể giải được độc, thì chỉ có thể xử lý Trọng Mộc trước! Vừa khéo bên kia đang thiếu “thuốc dẫn”!”, ánh mắt người đàn ông lóe lên sát ý, dữ tợn nói.
“Sợ là không được! Lâm Chính đã hạ độc Trọng Mộc trước con mắt của bao nhiêu người, tất cả bọn họ đều biết Trọng Mộc trúng độc của thần y Lâm. Nếu Trọng Mộc chết, thì tất cả các tông phái thế tộc trong nước đều cho rằng chúng ta không chữa được nên Trọng Mộc mới chết. Như vậy thì ai cũng nghĩ là y thuật của thôn Dược Vương chúng ta không bằng thần y Lâm, thần y Lâm cũng sẽ đạt được mục đích”.
“Khốn kiếp! Tên thần y Lâm chết tiệt này!”, người đàn ông thầm cắn răng, ánh mắt đầy thù hận.
“Bên trên quyết định phải lấy lại thể diện bằng mọi giá!”.
Người kia lấy trong túi áo ra một bức thư, đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông bóc ra, nhíu mày: “Sao cơ? Muốn ra tay với Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái? Chuyện này vừa mới kết thúc, nếu học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện, thì tất cả mọi người đều biết là thôn Dược Vương chúng ta trả thù! Như vậy… liệu có không phù hợp không?”.
“Đây là ý của người ở trên”, người kia trầm giọng nói.
Người đàn ông hơi sửng sốt.
“Cái người ở trên cần là mọi người đều biết! Thôn Dược Vương chúng ta đã mất sạch thể diện, không chỗ dung thân! Nếu không vớt vát lại, thì còn đứng vững ở đời kiểu gì? Người ở trên nói rồi, chúng ta phải khiến người đời đều biết là chúng ta đang trả thù, khiến người người khiếp sợ, từ đó lập uy!”, người kia nói.
“Nhưng… Trịnh Nam Thiên đã ngay lập tức thông qua bên kia gửi điện cho thôn Dược Vương chúng ta! Nếu ra tay… cũng khó ăn nói với bên kia…”
“Người ở trên sẽ xử lý thỏa đáng, anh không cần lo lắng”.
“Được rồi”.
Người đàn ông gật đầu, hít sâu một hơi, rồi cất bức thư đi.
“Lúc nào xuất phát?”.
“Càng nhanh càng tốt!”.
“Được, tôi đi chuẩn bị, ngày mai sẽ xuất phát!”.
“Được”, người kia hơi cúi người, rồi xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng gõ chiêng và tiếng chuông gấp gáp vang lên ở xa trong thôn Dược Vương.
Mấy người đều sửng sốt.
Vèo!
Một bông pháo hoa màu đỏ tươi từ giữa trung tâm thôn Dược Vương vọt lên mây xanh rồi nở rộ.
“Đó là cảnh báo giai đoạn Thiên! Có người tập kích thôn!”, người đàn ông kinh hãi kêu lên.
“Cái gì?”.
“Có người… tập kích thôn Dược Vương chúng ta?”.
“Rốt cuộc là ai mà to gan như vậy?”.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Mau, mau đi xem thế nào!”.
Một đám người vội vàng chạy vào trong thôn Dược Vương.
Nhưng vừa đến gần đã nhìn thấy rất nhiều võ sĩ đeo mặt nạ, mặc trang phục kỳ lạ, xông về phía cổng thôn Dược Vương.
Bọn họ có chiêu pháp quỷ dị và đáng sợ, số lượng cực đông, chẳng khác nào thủy triều tràn tới.
“Bọn mày là ai hả? To gan! Dám tập kích thôn Dược Vương bọn tao!”.
“Có biết đây là đâu không?”.
“Hôm nay tao phải cho bọn mày có đi mà không có về!”.
“Hãy nếm thử sương độc của thôn Dược Vương đi!”.
Người của thôn Dược Vương la hét, bắt đầu phản kích.
Rất nhiều phấn độc được tung ra.
Rất nhiều rắn độc, cóc độc nhảy vào đám người.
Tiếng la hét thảm thiết lập tức vang lên.
Những người đến xâm phạm đành bó tay trước đám sương độc của thôn Dược Vương.
“Rút ra ngoài!”.
Có người kêu lên.
Những người xông vào thôn Dược Vương lập tức rút lui.
Bọn họ chặn ở cổng, chém giết với người của thôn Dược Vương.
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng có rất nhiều cường giả của thôn Dược Vương ùa tới.
Cả thôn đều kinh động.
“Thắng rồi sao?”.
Ở chỗ rẽ sân tập, Nhan Khả Nhi mắt sáng như đuốc, nhìn bóng dáng đang đứng sừng sững trên sàn đấu.
“Cô chủ, cô nên biết rõ, đây chỉ là bắt đầu, với tính tình của bọn họ… chắc chắn sẽ không nương tay như vậy đâu”, ông lão cung kính nói.
“Tôi biết, chỉ hi vọng… thần y Lâm có thể ứng phó được”, Nhan Khả Nhi khàn giọng nói.
Có lẽ không ai ngờ trận đấu y này sẽ kết thúc bằng phương thức như vậy.
Bước ngoặt quá lớn.
Tất cả như một giấc mơ.
Hiện trường xôn xao.
Trên mạng cũng bùng nổ.
Tòng Thảo nhận thua, Lâm Chính cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Liệu quý vị có thể về được chưa?”.
Lâm Chính xoay người, nói với người của thôn Dược Vương ở bên kia.
Người của thôn Dược Vương ai nấy sắc mặt trầm xuống, không nói lời nào.
Ánh mắt bọn họ ngập tràn phẫn nộ.
Bọn họ không thể chấp nhận được thất bại bất ngờ này.
Nhưng… Lâm Chính mặc kệ.
Anh đường đường chính chính đánh bại người của thôn Dược Vương, những người này cũng nên ngoan ngoãn biến về nhà rồi.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia bỗng lên tiếng.
“Thần y Lâm, cuộc thi vẫn chưa kết thúc, sao cậu lại bắt chúng tôi về?”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Những người có mặt cũng không khỏi ngớ ra.
Trịnh Nam Thiên bỗng gầm lên: “Cẩn thận!”.
Lâm Chính giật thót trong lòng, quay phắt người lại.
Tòng Thảo ở bên cạnh bỗng rút một cây châm bạc ra, đâm mạnh vào bụng Lâm Chính.
Lâm Chính ôm bụng lùi lại, còn chưa đứng vững đã kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi vương vãi đầy đất, chẳng khác nào nước sôi sùng sục, tỏa ra khói trắng.
Ai nấy đều biến sắc.
Lúc này mới phát hiện khuôn mặt Lâm Chính đã trở nên đỏ bừng…
“Thần y Lâm!”.
“Thầy!”.
Tất cả như phát điên, xông về phía sàn đấu.
“Hỗn xược!”.
Người đàn ông trung niên quát lớn: “Quyết đấu y thuật! Ai dám làm loạn?”.
Ông ta dứt lời, những người của thôn Dược Vương phía sau ông ta nhón chân nhảy lên sàn đấu, đứng ở xung quanh, ngăn cản đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ định xông tới.
“Đánh lén! Các người đánh lén!”.
“Bỉ ổi!”.
“Tòng Thảo kia đã nhận thua rồi! Thần y Lâm đã tha cho cậu ta, mà cậu ta lại lấy oán báo ơn, ngầm hạ độc thủ! Vô liêm sỉ!”.
Mọi người phẫn nộ chửi mắng.
Các bình luận trên mạng lại càng bùng nổ hơn.
“Đây là đánh lén?”.
“Trời ạ, chẳng phải anh ta đã nhận thua rồi sao?”.
“Thần y Lâm bị sao vậy? Nhìn anh ấy có vẻ bất thường!”.
“Đây chính là người của thôn Dược Vương sao? Đúng là quá hạ lưu!”.
“Tức chết mất! Tôi muốn xông tới học viện Huyền Y Phái, băm chết mấy tên chó chết này!”.
“Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?”.
Cư dân mạng kích động, không ít khán giả ở hiện trường cũng vô cùng tức giận, bao vây sàn đấu.
“Sao nào? Các người muốn đối đầu với thôn Dược Vương sao?”.
Người đàn ông trung niên không chút sợ hãi, lạnh lùng hừ mũi.
Không ít người tỏ vẻ kiêng dè, không dám lên tiếng.
“Đối đầu? Thôn Dược Vương các ông làm ra chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy, mà vẫn còn mặt mũi nói những lời như vậy với chúng tôi sao? Ông nghĩ các ông là cái thá gì hả? Muốn làm gì thì làm ở đây sao?”.
Một giọng nói hùng hồn và giận dữ vang lên.
Đám người tách ra, Trịnh Nam Thiên dẫn Tiểu Triệu đi tới đứng trước đám người.
“Ồ… Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là đại thống lĩnh Trịnh!”, người đàn ông trung niên cũng biết Trịnh Nam Thiên, nhưng sắc mặt không có gì thay đổi, hoàn toàn không biết sợ là gì.
“Trọng Mộc! Dẫn người của thôn Dược Vương các ông cút ngay đi!”, Trịnh Nam Thiên tức giận quát.
“Đại thống lĩnh Trịnh, tôi khuyên ông ăn nói khách khí chút, lần này đến học viện Huyền Y Phái không phải là ý của tôi, mà là ý của bên trên. Bên trên có quyết sách gì, e là ông cũng không can dự được đâu nhỉ?”, người đàn ông trung niên tên Trọng Mộc bình thản đáp.
Trịnh Nam Thiên thầm nghiến răng.
“Hơn nữa, trận quyết đấu Đông y lần này đã ký thỏa thuận sinh tử! Kết quả của cuộc thi bắt buộc phải có một bên ngã xuống mới coi như kết thúc! Nhận thua bằng miệng chỉ là lời nói dối mà thôi, đó được gọi là binh bất yếm trá!”, Trọng Mộc lại nói.
“Vô liêm sỉ!”.
“Tôi chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như vậy!”.
“Quá bỉ ổi!”.
Một số người nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lột da uống máu Trọng Mộc.
Đại thống lĩnh Trịnh nổi giận đùng đùng, phất tay lên, gầm lớn: “Tôi không cần biết! Trọng Mộc, nếu ông không dẫn người của ông cút, thì tôi sẽ giết ông!”.
“Trịnh Nam Thiên! Ông dám?”, Trọng Mộc biến sắc, tức giận nói: “Ông có biết hậu quả khi can dự vào chuyện này không? Tôi khuyên ông đừng làm chuyện ngu ngốc!”.
“Bây giờ người đang làm chuyện ngu ngốc là ông! Ông có cút hay không?”, đôi mắt Trịnh Nam Thiên sắc bén, nhìn chằm chằm ông ta.
Ánh mắt Trọng Mộc trở nên lạnh lẽo, nắm tay siết chặt.
Ông ta biết, Trịnh Nam Thiên sẽ không cam lòng bỏ qua.
Dù Trịnh Nam Thiên làm vậy thì người xui xẻo sẽ là ông ta, nhưng Trọng Mộc biết sức chiến đấu của ông ta.
Một khi tên này điên lên thì không ai có thể ngăn nổi.
Không khéo hôm nay bọn họ sẽ phải nằm luôn ở đây thật…
Nhưng đúng lúc hai người đang giằng co, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Đại thống lĩnh Trịnh, chuyện này… ông đừng tham gia”.
Mọi người kinh ngạc, vội quay sang nhìn.
Người lên tiếng chính là Lâm Chính.
Chỉ thấy anh ôm bụng, hơi cong người lại, không đứng thẳng nổi, thở hổn hển, khóe miệng không ngừng phả ra những làn hơi nóng rát.
Sắc mặt anh đỏ bừng.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, cứ như anh đang đứng cạnh một lò lửa.
Các phóng viên ở bên cạnh vội vàng chụp đặc tả.
“Cậu không sao chứ?”.
Trịnh Nam Thiên vội hỏi.
“Tôi… tôi cảm thấy… toàn thân như đang thiêu đốt”.
“Thiêu đốt?”.
Trịnh Nam Thiên sửng sốt.
“Anh ta đã trúng Viêm Độc của tôi!”.
Tòng Thảo ở đối diện nhếch khóe môi, cười ra tiếng.
“Viêm Độc?”.
“Đúng vậy, trước đó tôi đã hạ hai tầng Viêm Độc lên người anh ta, châm vừa rồi đã thêm tầng Viêm Độc thứ ba. Bây giờ lục phủ ngũ tạng của anh ta như bị lửa nướng, máu nóng sôi trào, huyết mạch nghịch hành! Không đến một phút, anh ta sẽ chết vì lục phủ ngũ tạng vỡ nát, mạch máu bị đứt!”, Tòng Thảo cười nói.
“Cái gì?”.
Mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi.
“Đáng tiếc tôi cũng trúng châm của thần y Lâm, toàn thân có cảm giác tê dại khó chịu, không thể dùng sức, nếu không bây giờ tôi đã kết liễu anh ta rồi. Nhưng không sao, thần y Lâm, anh hãy thở thêm mấy hớp đi, qua một phút nữa, là anh phải từ biệt thế giới này rồi! Anh không chống lại được Viêm Độc này đâu!”.
Tòng Thảo nheo mắt nhìn Lâm Chính, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Những người có mặt đều tức điên lên.
Cũng có vô số người trước màn hình đang nghiến răng nghiến lợi.
Tiếng chửi rủa thôn Dược Vương dâng lên như sóng biển.
Nhưng không ai thay đổi được kết cục này.
Trịnh Nam Thiên bỗng chốc như già đi mấy tuổi.
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Chính trên sàn đấu, đầu óc lóe lên những suy nghĩ điên cuồng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính trên sàn đấu bỗng cười lớn.
“Tòng Thảo, độc của thôn Dược Vương… chỉ được thế này thôi sao?”.
Tòng Thảo sửng sốt: “Anh có ý gì?”.
Chương 1327: Tiếp theo sẽ giải quyết việc riêng
Lâm Chính không trả lời câu hỏi của Tòng Thảo, anh nhịn nỗi đau bỏng rát trong người, run rẩy lấy ra một cây châm bạc, đâm vào chỗ lông mày.
Làn da của anh lập tức bớt đỏ đi rất nhiều, cơ thể run rẩy cũng dần bình tĩnh lại, thở hắt ra.
Nhưng…
Khóe mắt anh lại xuất hiện rất nhiều đường gân màu đen sì, như những con rắn đen đang lúc nhúc, khiến mọi người nhìn mà da đầu tê dại, vô cùng đáng sợ.
“Cái gì?”.
Tòng Thảo trố mắt ra.
“Họ Lâm kia! Cậu điên rồi!”.
Trọng Mộc gầm lên.
Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Chính lại đứng dậy.
Sừng sững giữa sàn đấu, như không có chuyện gì xảy ra.
"Lẽ nào đây là...", Trương Hạc há miệng, ánh mắt dại ra.
"Phó hội trưởng Trương, ông làm sao vậy? Thần y Lâm đã làm gì thế?".
"Phó hội trưởng Trương!".
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Mọi người xung quanh vội hỏi Trương Hạc.
"Hai người các cậu cần gì phải làm vậy chứ?".
Đúng lúc này, Kiếm Lão vẫn luôn giữ im lặng bỗng đứng ra, bình tĩnh nói một câu.
Ai nấy trợn tròn mắt nhìn ông ta.
Có thể khiến ông ta nói ra những lời như vậy, đủ để thấy thủ đoạn của Lâm Chính... không hề tầm thường.
"Trương Hạc, cậu nhóc này đã làm gì vậy?".
Trịnh Nam Thiên cảm thấy không ổn, ngoảnh phắt lại hỏi Trương Hạc.
"Chắc không phải là... cái kia đấy chứ?".
Tần Bách Tùng bước hai bước tới, giọng nói run rẩy.
"Đúng vậy, chắc chắn là nó, Nghịch Chuyển Châm!", Trương Hạc thở dài, khàn giọng đáp.
"Là Nghịch Chuyển Châm sao?".
"Thần y Lâm điên rồi à?".
Không ít danh y đang có mặt đều tỏ vẻ kinh hãi.
"Nghịch Chuyển Châm? Đó là cái gì vậy?".
Trịnh Nam Thiên hỏi.
"Đó là một phương pháp châm cứu của y thuật Quỷ Cốc, cực kỳ nổi tiếng. Châm pháp này chỉ cần một châm, nhưng có công hiệu nghịch chuyển sinh tử, điều chuyển âm dương, rất nhiều danh y đều biết. Nhưng châm này... cũng chẳng khác nào một châm hồi dương", Trương Hạc cúi đầu, run giọng đáp.
"Hồi dương? Vậy tức là... sau khi đâm châm này, cậu ấy tạm thời sẽ không sao, nhưng..."
"Nhưng một tiếng sau, chắc chắn cậu ấy sẽ chết! Dù là thần tiên cũng không cứu được!", Trương Hạc nói.
Trịnh Nam Thiên ngây người ra.
Mọi người xung quanh cũng đờ đẫn.
Đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ suýt nữa thì ngất xỉu.
Lâm Chính chôn vùi tính mạng của mình như vậy sao?
Nhưng... anh đâu còn cách nào khác?
Bị trúng ba tầng Viêm Độc, anh đã không còn đường sống! Anh chỉ còn một phút để sống, nếu đã vậy thì tại sao không sống một tiếng đi?
"Nghịch Chuyển Châm Pháp có thể cưỡng chế kéo dài mạng sống, áp chế độc tố trong cơ thể ở tim. Bây giờ, Viêm Độc trong người Lâm Chính đã hội tụ hết ở tim, nhưng một tiếng sau, Viêm Độc bộc phát, trái tim cậu ta sẽ lập tức bị nướng chín! Thần y Lâm... cậu muốn thắng đến vậy sao?", Trọng Mộc nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chính vì sự nhân từ và sơ xuất đã khiến tôi gặp phải kiếp nạn này, đây là tôi tự chuốc lấy, không thể trách ai được. Nhưng nếu có cơ hội thứ hai, tôi sẽ không nương tay nữa".
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi quay phắt đi, tiến về phía Tòng Thảo.
"A!".
Tòng Thảo bị dọa cho hét ầm lên, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Anh đừng lại đây! Đừng lại đây!".
Tòng Thảo hét lớn.
Anh ta biết chắc chắn lần này Lâm Chính sẽ không tha cho mình.
Cho dù Ngọc Hoàng đại đế đến đây cũng không thể ngăn cản được anh.
"Mau ngăn cậu ta lại, đưa Tòng Thảo đi!".
Sắc mặt Trọng Mộc sa sầm, quát lớn.
Nếu người của thôn Dược Vương bị giết trước nhiều ống kính như vậy, thì bọn họ sẽ mất hết thể diện.
"Vâng, chú Trọng!".
Người của thôn Dược Vương đáp lại, rồi xông về phía Lâm Chính.
"Kéo bọn họ xuống cho tôi!".
Trịnh Nam Thiên gầm lên.
Bốn phương tám hướng lập tức có rất nhiều binh vương thân thủ bất phàm ngăn cản đám người của thôn Dược Vương.
"Trịnh Nam Thiên!".
Trọng Mộc tức điên lên, lớn tiếng gào thét.
"Chính ông nói mà, quyết đấu y thuật chưa phân thắng thua, thì không ai được can dự", Trịnh Nam Thiên hừ mũi.
"Ông..."
Trọng Mộc vừa cuống vừa tức.
Ngặt nỗi ông ta mang theo không nhiều người của thôn Dược Vương, còn Trịnh Nam Thiên lại có đội ngũ đông đảo, chỉ dựa vào mấy người của thôn Dược Vương thì không thể ngăn cản được.
Chẳng mấy chốc, người của thôn Dược Vương đã bị các binh vương hất xuống sàn đấu.
Không ai làm phiền đến Lâm Chính.
Anh đứng ngay trước mặt Tòng Thảo.
Do Kinh Long Châm Pháp, lúc này toàn thân Tòng Thảo như một con tằm kéo tơ, không còn chút sức lực nào.
Tòng Thảo mở to hai mắt, sợ hãi nhìn Lâm Chính.
"Thần y Lâm, hãy tha... tha cho tôi, tôi cũng là bị ép thôi. Bên trên dặn dò... phải thắng bằng mọi giá, tôi... tôi cũng không còn cách nào khác...", Tòng Thảo run rẩy nói.
"Nhưng tôi cũng sắp chết rồi".
Lâm Chính bình tĩnh đáp: "Tôi đã là người sắp chết, tại sao không kéo theo một người chôn cùng tôi nhỉ?".
Tòng Thảo sợ đến mức hồn vía lên mây.
"Không! Không! Không! Thần y Lâm! Không!".
Anh ta gào lên, dùng hết sức bình sinh.
Nhưng vô ích.
Lâm Chính đâm thẳng một châm vào tử huyệt của anh ta.
Phối hợp với Kinh Long Châm Pháp, tất cả gân mạch và mệnh mạch trên người Tòng Thảo đều đứt lìa, lập tức tắt thở, như một chiếc máy bị ngắt điện, ngã vật xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa...
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
Có lẽ thủ đoạn của Lâm Chính không có gì là bạo lực, nhưng cảnh tượng này quả thực vô cùng chấn động.
Chỉ một châm nhẹ nhàng đã tước đoạt tính mạng của một thanh niên khỏe mạnh.
Sự ung dung tao nhã này khiến người ta ngạt thở.
Thủ đoạn này chẳng khác nào Diêm La địa ngục.
Hiện trường im phăng phắc.
Vô số ánh mắt đổ dồn vào người đàn ông như thiên sứ kia.
Lâm Chính hít sâu một hơi, quay người lại, nhìn đám người của thôn Dược Vương đang trợn mắt há miệng kia, bình tĩnh nói: "Trận quyết đấu y thuật này, ai thắng ai thua, mời ông Trọng Mộc tuyên bố kết quả".
"Ơ..."
Trọng Mộc há miệng, lời đã đến họng, nhưng không sao thốt ra được.
"Sao nào? Người của thôn Dược Vương bị thua, không dám thừa nhận sao?".
"Kiếm Lão và phó hội trưởng Trương Hạc đang ở đây, các ông còn muốn chối sao?".
Có người lớn tiếng nói.
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao phụ họa, gây áp lực cho Trọng Mộc.
Trọng Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể nghiến răng, lạnh lùng nói: "Kết quả chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao? Thần y Lâm... thắng!".
Chữ cuối cùng gần như là rít ra từ kẽ răng.
"Hay!".
Mọi người xung quanh gần như là hoan hô.
"Thắng rồi!".
"Thần y Lâm vạn tuế!".
"Thần y Lâm là giỏi nhất!".
"Tốt quá!".
Nhiều người của học viện Huyền Y Phái mừng đến nỗi khua chân múa tay, lớn tiếng hò hét.
Nhưng đám người Long Thủ thì không vui nổi.
Bởi vì trận đấu y này không có ai là người chiến thắng, thôn Dược Vương thua, Lâm Chính... cũng không hề thắng.
Cái giá anh phải trả... là tính mạng của chính mình.
Tần Bách Tùng nghĩ đến đây, nước mắt giàn giụa.
Sắc mặt Trịnh Nam Thiên cũng vô cùng phức tạp.
"Tôi biết ngay thôn Dược Vương sẽ không khiến tôi thất vọng mà, Nghịch Chuyển Châm... Lần này thì thần y Lâm chết là cái chắc rồi", trước cửa sổ một tòa nhà, Lâm Tâm Lạc cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sáng.
"Cô chủ, để tôi báo luôn với gia chủ", người bên cạnh nói.
"Được".
Lâm Tâm Lạc gật đầu.
Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới trước sàn đấu, bỗng nói với đám phóng viên.
"Kính thưa các bạn phóng viên, làm phiền quý vị có thể tắt máy quay đi không? Tiếp theo đây, tôi muốn giải quyết một số việc riêng".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
"Thần y Lâm, là việc liên quan đến nội dung quyết đấu lần này sao?".
"Không, là chuyện riêng của cá nhân tôi", Lâm Chính đáp.
"Vậy được, thần y Lâm, chúng tôi tôn trọng anh".
Rất nhiều phóng viên tích cực phối hợp, dù sao Lâm Chính cũng có danh tiếng không tệ trong lòng người dân.
Nhưng những người còn lại thì không hiểu tại sao Lâm Chính làm vậy.
"Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?", Trọng Mộc cảm nhận thấy sự khác thường, lập tức hỏi.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Giải quyết một số việc riêng!".
Giọng nói Lâm Chính bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, mặt đằng đằng sát khí, tiến về phía Trọng Mộc.
"Không ổn rồi!".
Trọng Mộc kêu lên thất thanh: "Mau chạy thôi!".
Chương 1328: Để xem họ có giải được độc của tôi không
Trọng Mộc gào lên, ý đồ muốn bỏ chạy.
Nhưng... không còn kịp nữa.
Lâm Chính giống như quỷ mị, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ông ta, một tay bóp chặt cổ họng ông ta.
"Chú Trọng!".
"Mau thả chú Trọng ra!".
"Nếu không chúng tôi sẽ khiến anh chết không chỗ chôn!".
Mọi người gào thét, xông tới như điên.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh Lâm Chính bỗng xuất hiện sáu bóng dáng, bọn họ vung kiếm lên, chém về phía người của thôn Dược Vương.
Mấy người của thôn Dược Vương không né kịp, lập tức bị lưỡi kiếm sắc chém đôi người.
Máu chảy đầm đìa, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
"A!".
Không ít người có mặt hét lên kinh hãi.
Cảnh tượng quá rúng động!
"Mau! Mau mở trực tiếp! Mau mở máy quay lên!".
Một người của giới truyền thông bỗng hoàn hồn, kiềm chế sự sợ hãi, gấp gáp kêu lên với người bên cạnh.
Anh ta không muốn bỏ lỡ tin sốt dẻo này.
Nếu quay lại được, thì đủ cho anh ta kiếm được bộn tiền, trang tin của anh ta chắc chắn cũng sẽ nổi như cồn. Đến lúc đó, anh ta không những sẽ được thăng chức tăng lương, mà còn trở nên nổi tiếng.
"Việc này... sếp... làm vậy không ổn đâu, vừa nãy thần y Lâm cũng đã bảo chúng ta đừng quay phim... Nếu chúng ta trực tiếp thì...", người quay phim ở bên cạnh do dự.
"Cậu mặc kệ đi, hơn nữa vừa rồi cậu không nghe phó hội trưởng Trương Hạc nói sao? Thần y Lâm không còn sống được bao lâu nữa đâu, đã là người sắp chết thì quan tâm gì đến danh tiếng chứ? Huống hồ chúng ta không quay thì cũng có người quay. Đến lúc tin độc quyền này bị người ta cướp mất thì phải làm sao? Cậu không muốn mua nhà à? Cậu không muốn đổi xe à? Cậu không muốn sống cuộc sống hơn người à?", người kia nói rất nghiêm túc.
Người quay phim chần chừ một lát, rồi quay sang nhìn xung quanh, phát hiện không ít người đã lắp lại máy quay, liền cắn răng, định giơ tay bật máy lên.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tôi khuyên quý vị đừng làm vậy thì hơn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy".
Mọi người sửng sốt, quay sang mới phát hiện Dịch Quế Lâm đang dẫn người của Kỳ Lân Môn đi tới.
"Các ông muốn làm gì hả? Tôi nói cho ông biết, công chúng có quyền biết chuyện! Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có thể quay chụp!", người kia vội kêu lên.
"Nhưng bây giờ các cậu đang xâm phạm sự riêng tư của chúng tôi! Đây là địa điểm tư nhân! Người đâu, đuổi bọn họ đi!".
"Vâng!".
Người của Kỳ Lân Môn xông tới, tịch thu toàn bộ đồ nghề của đám phóng viên, rồi đuổi bọn họ ra khỏi học viện Huyền Y Phái.
"Ông cứ chờ đấy! Tôi sẽ viết bài giật tít! Tôi sẽ cho các ông đẹp mặt!", một phóng viên tức giận gầm lên.
"Cậu cứ thử xem".
Dịch Quế Lâm lạnh lùng nói, rồi đóng cổng lại.
Những người chầu chực ở bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy đám phóng viên bị đuổi hết ra ngoài, ngay cả người của những tờ báo chính thống cũng không ngoại lệ, lập tức ồ lên rồi xúm lại hỏi han.
"Đang giết người! Trong đó đang giết người! Thần y Lâm bị điên rồi!", người kia lớn tiếng nói.
"Bị điên?".
"Có... có chuyện gì vậy? Vừa nãy xem trực tiếp, chẳng phải thần y Lâm đã thắng rồi sao?".
"Có cần báo cảnh sát không?".
"Chắc chắn là có rồi, nếu không trong đó sẽ máu chảy thành sông mất!".
"Rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì vậy?".
"Mau trèo tường vào xem thế nào".
Mọi người không khỏi hò hét, vô cùng hỗn loạn.
Nhưng người ở bên trong không quan tâm đến những chuyện này.
Những người chém đôi người của thôn Dược Vương lập tức chặn trước mặt Lâm Chính, sừng sững bất động như một bức tường.
Hai người còn lại của thôn Dược Vương đã bao giờ được chứng kiến thế trận như vậy, sợ đến mức suýt nữa thì ngã lăn ra đất, không dám xông tới.
"Bây giờ thì không ai có thể ngăn cản tôi giết ông rồi chứ?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm Trọng Mộc ở trước mặt, rồi định dùng sức, bóp ông ta chết tươi.
Mọi người xung quanh đều trố mắt ra.
Đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ há miệng, muốn khuyên nhủ nhưng không biết nên mở lời thế nào.
Nhan Khả Nhi mở to mắt, bàn tay bịt chặt miệng, vô cùng kinh ngạc.
"Cậu ta điên rồi! Cậu ta điên thật rồi! Cô chủ, cậu ta không biết giết chết người của thôn Dược Vương sẽ mang đến hậu quả như thế nào. Lần này thì không thu dọn được tàn cuộc nữa rồi", ông lão bên cạnh ngã ngồi xuống đất, không ngừng kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lâm Tâm Lạc đang đứng trước cửa sổ tòa nhà cũng mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
"Toi rồi! Lần này thì toi thật rồi! Tất cả kế hoạch của chúng ta đổ bể cả rồi!", Lâm Tâm Lạc thì thào.
"Cô chủ, làm sao bây giờ?", người bên cạnh run giọng hỏi.
"Lâm Chính làm ra chuyện như vậy, kiểu gì thôn Dược Vương cũng sẽ trả thù. Cho dù anh ta có chết, thì củ khoai lang nóng bỏng tay này... Đi! Chúng ta phải nghĩ cách đi!", Lâm Tâm Lạc trầm giọng nói, ngoảnh sang khẽ quát: "Nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, chúng ta rút khỏi cửa sau sân tập".
"Vâng, cô chủ".
Người nhà họ Lâm gật đầu, lập tức rời khỏi tòa nhà.
Lâm Chính dùng sức, cổ của Trọng Mộc lập tức bị biến dạng.
Tuy bản thân Trọng Mộc cũng là một y võ phi phàm, nhưng lúc này Lâm Chính dùng Nghịch Chuyển Châm, châm nghịch gân mạch, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Ông ta không phải là đối thủ, chỉ có thể há miệng, hai mắt lồi ra, tay chân giãy giụa.
"Cậu... cậu không thể giết... tôi... nếu không cậu và người bên cạnh cậu... đều phải chôn cùng tôi...", Trọng Mộc há miệng, kêu lên một cách khó nhọc.
Ánh mắt Lâm Chính bỗng trở nên lạnh lẽo, sâu trong đồng tử là sự dữ tợn: "Ông đang đe dọa tôi?".
"Tôi... tôi đang... khuyên cậu thôi..."
"Đáng tiếc là cũng vô ích thôi".
Lâm Chính khàn giọng nói, tiếp tục dùng sức.
"Hự..."
Trọng Mộc đã lè cả lưỡi ra, cổ biến dạng hoàn toàn, gần như sắp ngạt thở.
"Dừng tay!".
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên.
Là Trịnh Nam Thiên!
Lâm Chính ngoảnh sang.
Trịnh Nam Thiên bước mấy bước tới, túm lấy cánh tay Lâm Chính, gấp gáp nói: "Nhóc con, mau buông ông ta ra!".
"Đại thống lĩnh Trịnh muốn cứu ông ta?", sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, hỏi.
"Nhóc con, không phải tôi cứu ông ta, mà là cứu cậu! Nếu cậu giết ông ta, thì những người có liên quan đến cậu sẽ bị thôn Dược Vương trả thù, cậu hiểu không?", Trịnh Nam Thiên gầm lên.
"Chẳng lẽ tôi không giết ông ta, thì thôn Dược Vương sẽ không trả thù tôi sao? Người của thôn Dược Vương lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo, tôi đã giết mấy người của thôn Dược Vương, giết thêm một người có là gì chứ?", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
"Người này khác! Cậu tin tôi một lần đi! Chỉ cần cậu không giết ông ta, tôi sẽ nghĩ cách bảo vệ những người bên cạnh cậu", đôi mắt Trịnh Nam Thiên ửng đỏ, đau đớn nói.
Ông ta rất muốn bảo vệ Lâm Chính.
Đáng tiếc là lực bất tòng tâm.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn Trịnh Nam Thiên, rồi lại nhìn đám người Tần Bách Tùng, Long Thủ, anh hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Con người tôi vốn không muốn dựa dẫm vào người khác, nhưng... đại thống lĩnh Trịnh vì tôi mà sẵn lòng đối đầu với thôn Dược Vương, sẵn lòng bất chấp tất cả. Nếu ông có thể làm đến mức này, thì Lâm Chính tôi... nể mặt ông vậy".
Dứt lời, Lâm Chính bỗng thả lỏng tay, đâm một châm vào người Trọng Mộc.
"A!".
Trọng Mộc đột nhiên hét lên thảm thiết, run rẩy điên cuồng như bị điện giật.
Lâm Chính thả tay ra.
Ông ta ngã lăn xuống đất, la hét thảm thiết, dường như đang chịu đựng nỗi đau đớn vô tận.
"Cậu Lâm, cậu đây là...", Trịnh Nam Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Chẳng phải thôn Dược Vương tự nhận là y thuật thiên hạ vô song sao? Chẳng phải tự nhận độc của họ vô địch trên đời sao? Nếu đã vậy thì để xem bọn họ có thể giải được độc của tôi không", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 1329: Rời đi
"Việc này...", sắc mặt Trịnh Nam Thiên vô cùng khó coi.
Ông ta không biết so với thôn Dược Vương thì độc của Lâm Chính có trình độ gì, nhưng nếu thôn Dược Vương không giải được độc của anh, thì chẳng khác nào bị vả thẳng mặt!
Chiêu này của anh còn chí mạng hơn là thắng Tòng Thảo trước mặt tất cả mọi người.
Nếu không giải được độc thì tức là y thuật của thôn Dược Vương không bằng Lâm Chính.
Đây là chuyện mà người của thôn Dược Vương không thể chấp nhận được nhất...
Tâm trạng Trịnh Nam Thiên phức tạp, không biết nên nói gì cho phải.
"Cút!", Lâm Chính bình thản nói.
Hai người còn lại của thôn Dược Vương vội vàng lao tới, run rẩy đỡ Trọng Mộc bỏ chạy.
Như chó nhà có tang!
Mọi người xung quanh ngây người ra nhìn.
Lúc này, đầu óc của những người đại diện đến từ các tông phái thế tộc đều trở nên trống rỗng.
Bọn họ đã bao giờ thấy người của thôn Dược Vương nhếch nhác như hôm nay chứ?
Bọn họ đã bao giờ thấy một thế lực lánh đời ngông cuồng tự đại thảm bại như ngày hôm nay chứ?
"Đây chính là thần y Lâm sao?", đại diện của nhà họ Châu hít sâu một hơi, thì thào nói.
"Xem ra chúng ta đã nhìn nhầm, thần y Lâm này mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều", đại diện của nhà họ Nhậm cũng lên tiếng.
Những người có mặt đều cảm khái.
Nhưng cũng có nhiều người hừ mũi khinh thường.
"Hừ, các ông đừng tưởng thần y Lâm thắng được Tòng Thảo và Trọng Mộc kia là thắng được thôn Dược Vương, đây chỉ là một góc tảng băng của thôn Dược Vương thôi. Nếu bọn họ nghiêm túc, thì một thần y Lâm tép riu là cái thá gì chứ? Thực lực của thôn Dược Vương không đơn giản như ông nghĩ đâu", một người đàn ông trọc đầu, đeo kính, lạnh lùng quát.
Ông ta là đại diện của Mạn Thạch Giáo, Mạn Thạch Giáo vẫn luôn muốn giao hảo với thôn Dược Vương, lần này đến cũng luôn đối địch với người của Lâm Chính, và không ngừng làm thân với thôn Dược Vương. Bây giờ thôn Dược Vương bị thua, đương nhiên ông ta rất khó chịu.
"Đúng vậy, nếu những lời phó hội trưởng Trương Hạc nói là thật, thì trận đấu này không có ai được gọi là người thắng cả, thần y Lâm cũng không còn sống được bao lâu nữa. Thần y Lâm thắng trận đấu, nhưng cũng mất mạng, nói về được mất thì cậu ta lỗ to rồi", lại có người khẽ hừ ra tiếng.
Mấy người Long Thủ vô cùng tức giận, nhưng không thể phản bác.
Bởi vì bọn họ đều nói sự thực…
“Cho tôi qua với!”.
Đúng lúc này, có mấy bóng dáng chen ra khỏi đám người.
Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn họ.
Chính là Bồ Tát sống Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành.
“Ông Khấu!”, có người kêu lên.
Chỉ thấy Khấu Quan đi tới trước mặt Lâm Chính, nhìn anh một cái, rồi hơi cúi người, nói: “Thần y Lâm, cậu thiên phú hơn người, trình độ y thuật đỉnh cao, cần gì phải hi sinh tính mạng vì sự tức giận nhất thời chứ?”.
“Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đáng tiếc”, Khấu Quan thở dài: “Thần y Lâm còn trẻ như vậy đã có y thuật trác tuyệt, sau này chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ lớn lưu danh sử sách, chưng bây giờ… chỉ có thể chờ chết… Thần y Lâm, đáng tiếc quá…”
“Ông muốn nói gì vậy?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn ông ta, cảm thấy lời nói của ông ta đầy ẩn ý.
Khấu Quan ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, lúc này tôi vốn không nên làm phiền cậu, càng không nên nói những lời này, nhưng tôi sợ bỏ lỡ rồi thì không còn cơ hội nữa. Thần y Lâm, xin hỏi “Thiên Kim Châm Phương” mà cậu học được… là học ở đâu vậy? Có tiện truyền thụ cho chúng tôi không?”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
Phải rồi.
Lâm Chính biết “Thiên Kim Châm Phương”.
Nếu Lâm Chính cứ thế qua đời, thì e là “Thiên Kim Châm Phương” sẽ lại thất truyền…
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Tôi có thể công bố “Thiên Kim Châm Phương” ra ngoài, nhưng không phải là bây giờ”.
“Bây giờ cậu không công bố thì làm gì còn cơ hội nữa? Cậu sắp chết rồi còn gì!”, có người không nhịn được nói.
“Ông nói cái gì?”, Long Thủ tức giận mắng.
“Tôi nói sự thật thôi, có gì sai sao?”.
“Ông… Khốn kiếp!”.
Long Thủ nổi trận lôi đình, đang định ra tay.
“Long Thủ!”, Lâm Chính khẽ quát.
Cơ thể Long Thủ khựng lại, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm…”
“Chấp gì những kẻ ngu dốt?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu nói cái gì?”, người kia nổi giận.
Nhưng Lâm Chính chỉ nhìn một cái, người kia liền run rẩy, không dám ho he tiếng nào nữa.
Sao ông ta dám đối đầu với Lâm Chính chứ?
“Tôi chết hay không không liên quan đến các vị, làm phiền các vị hãy về đi, đừng ép tôi dùng thủ đoạn cưỡng chế”, Lâm Chính quay lại, lạnh lùng nói.
Trong lúc nói, anh ho khù khụ, những đường đen trên khuôn mặt cũng dần lặn đi, sắc mặt vốn hồng hào cũng dần trở nên trắng bệch…
“Thần y Lâm!”.
“Thầy!”.
Mọi người vội xúm lại.
“Hừ, cũng chỉ là người sắp chết mà thôi!”.
“Nếu cậu ta không chịu đưa, thì hãy mang nó xuống mồ luôn đi!”.
“Tôi cũng chẳng thèm!”.
“Chúng ta đi!”.
Người của các tông phái thế tộc tức giận nói, rồi phất tay rời đi.
Chẳng mấy chốc, sân tập trở nên vắng vẻ quạnh quẽ.
Lâm Chính ho mấy tiếng mới dừng lại được.
Anh hơi thở dốc, nhỏ giọng nói: “Tất cả các ông… đi theo tôi!”.
Trong phòng nghiên cứu.
Lâm Chính ngồi trước bàn nghiên cứu, nhìn những chai lọ được đặt trên giá, lâm vào trầm tư.
“Bây giờ phải làm sao hả thầy?”.
Tần Bách Tùng nước mắt giàn giụa hỏi.
Đã được nửa tiếng rồi, thêm nửa tiếng nữa là hiệu quả của Nghịch Chuyển Châm sẽ kết thúc, lúc đó Lâm Chính cũng sẽ chết.
Mọi người đều vô cùng thương cảm, thậm chí có người còn nhỏ giọng khóc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
“Thực ra có thể giải được di chứng của Nghịch Chuyển Châm”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.
Mọi người trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Thầy… thầy nói gì cơ? Nghịch Chuyển Châm có thể giải sao?”, Tần Bách Tùng bước tới, tâm trạng vô cùng kích động.
“Ừ, nhưng quá trình rất phức tạp, hơn nữa tỷ lệ thất bại không nhỏ”, Lâm Chính đáp.
“Tốt quá!”.
Ai nấy đều mừng rỡ.
“Tỷ lệ thất bại là bao nhiêu?”.
Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Là Nhan Khả Nhi.
Vành mắt cô ấy đỏ hoe, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh, đáp lại một câu đơn giản.
“Tôi không biết”.
“Vậy bây giờ… rốt cuộc anh còn sống được bao lâu nữa?”, Nhan Khả Nhi ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định hỏi.
“Mọi người yên tâm, tôi không chết được đâu”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Tôi sẽ ổn định vết thương ở đây, để di chứng của Nghịch Chuyển Châm phát tác chậm một ngày, sau đó rời khỏi Giang Thành. Khoảng năm ngày sau tôi sẽ trở về”.
“Thầy…”
“Thần y Lâm…”
“Được rồi, mọi người ra ngoài đi, Dịch Quế Lâm, ông ở lại”, Lâm Chính bình thản nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu ý của Lâm Chính, nhưng cũng không làm trái lời anh, mà lần lượt rời đi.
Một mình Dịch Quế Lâm ở lại.
“Thần y Lâm, cậu có phân phó gì?”, Dịch Quế Lâm dè dặt hỏi.
“Tôi muốn ông đến Đông Hoàng Giáo một chuyến, dùng danh nghĩa của tôi điều động quân tinh nhuệ của bảy phe phái, đến Huyền Y Phái trấn thủ”, Lâm Chính nói, rồi lấy một tấm lệnh bài ở hông ra, đặt lên bàn.
Hơi thở của Dịch Quế Lâm trở nên run rẩy: “Thần y Lâm, ý của cậu là…”
“Sau khi tôi đi chắc chắn sẽ còn rắc rối, phải có biện pháp đối phó trước”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Chương 1330: Thôn Dược Vương bị tập kích
Ngày hôm sau.
Lâm Chính rời khỏi học viện Huyền Y Phái.
Trước khi đi, anh để lại sáu ảnh ngự, để bảo vệ Tô Nhu.
Lâm Chính rời đi, cuối cùng học viện Huyền Y Phái cũng trở về yên bình.
Nhưng lúc này cả Hoa Quốc đang ầm ĩ lên.
Các diễn đàn lớn trên mạng đều đang thảo luận về trận đấu y.
Đường lớn ngõ nhỏ, taxi, quảng trường, siêu thị,… đâu đâu cũng bàn tán về chủ đề này.
“Trời ơi, thần y Lâm thật là vãi chưởng! Đây chính là châm cứu sao? Đây chính là Đông y sao?”.
“Tôi đã tải video trận đấu y xuống máy tính, rồi tua chậm lại gấp 50 lần, mới phát hiện hóa ra con rồng mà thần y Lâm đánh ra toàn là châm bạc!”.
“Rốt cuộc thần y Lâm làm được kiểu gì vậy?”.
“Y thuật của anh ấy chắc là không ai bì được nữa rồi”.
“Người của thôn Dược Vương chỉ được thế này thôi sao? Rốt cuộc bọn họ lấy đâu ra dũng khí để thách thức thần y Lâm vậy?”.
“Hừ, lần này thì mất hết thể diện rồi nhé!”.
Không ít người mỉa mai thôn Dược Vương.
Để không gây ảnh hưởng tiêu cực, cảnh tượng Tòng Thảo ngã xuống đất được giải thích là bị ngất, chứ không phải chết. Dù sao mọi người cũng chỉ có thể quan sát trận quyết đấu qua màn hình, không thể biết rằng một cây châm bạc nhỏ xíu cũng có thể giết người.
Vì trận quyết đấu này mà thần y Lâm lại được đưa lên một tầm cao mới.
Anh gần như đã trở thành biểu tượng của Đông y Hoa Quốc hiện giờ, được gọi là đệ nhất Đông y trong nước.
Chỉ là rất nhiều người không biết, thần y Lâm… không còn sống được bao lâu nữa.
Trước một kiến trúc xa hoa và mang đậm phong cách cổ xưa.
Bốp!
Tiếng tát vang lên chát chúa.
Một bóng dáng ngã lăn ra đất, trên mặt là một dấu bàn tay rõ rệt.
Nhưng anh ta không dám nằm gục ở đó, mà vội vàng bò dậy, tiếp tục quỳ ngay ngắn.
Bên cạnh cũng có một người đang quỳ, toàn thân run rẩy.
“Một lũ vô dụng, lần này thôn Dược Vương coi như bị các cậu làm cho mất hết mặt mũi rồi!”, trước mặt là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, cằm lún phún râu, đang tức giận chửi bới.
“Tôi xin lỗi, trưởng lão”.
Hai người vội vàng dập đầu.
“Một câu xin lỗi là xong sao? Làm trò cười cho thiên hạ như vậy, danh tiếng tích lũy mấy trăm năm của thôn Dược Vương ta đã bị hủy hoại rồi! Dù có giết hai người, thì cũng không đủ cứu vãn tổn thất của thôn Dược Vương”, người đàn ông lạnh lùng quát.
“Trưởng lão, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội”.
“Trưởng lão, chúng tôi đảm bảo chắc chắn sẽ lấy công chuộc tội”.
Hai người kích động nói.
“Không cần đâu, bên trên đã có phương án xử phạt hai cậu rồi, về phần Trọng Mộc thì chờ chữa khỏi bệnh cũng sẽ phải chịu trừng phạt”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Hai người tái mặt, ánh mắt đầy sợ hãi.
Sự trừng phạt của thôn Dược Vương… đều không hề nhẹ nhàng!
Đúng lúc này, một người nhanh chân chạy tới.
“Trưởng lão!”.
“Sao vậy?”, người đàn ông ngoảnh sang, trầm giọng hỏi.
Người kia ghé vào tai nói nhỏ mấy câu.
Người đàn ông biến sắc.
“Không chữa được thật sao?”.
“Hiện giờ các trưởng lão đều bó tay, chỉ có thể mời người ở trên đến thử xem sao. Nếu người ở trên cũng không thể giải được độc, thì thôn Dược Vương ta không ai có thể chữa khỏi cho Trọng Mộc cả”, người kia nhỏ giọng nói.
Hai người đang quỳ dưới đất nghe thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt người đàn ông cũng đanh lại.
“Độc của thần y Lâm… thực sự đáng sợ như vậy sao? Ngay cả thôn Dược Vương ta cũng hết cách?”.
“Hiện giờ thì là vậy”.
“Nếu đã không thể giải được độc, thì chỉ có thể xử lý Trọng Mộc trước! Vừa khéo bên kia đang thiếu “thuốc dẫn”!”, ánh mắt người đàn ông lóe lên sát ý, dữ tợn nói.
“Sợ là không được! Lâm Chính đã hạ độc Trọng Mộc trước con mắt của bao nhiêu người, tất cả bọn họ đều biết Trọng Mộc trúng độc của thần y Lâm. Nếu Trọng Mộc chết, thì tất cả các tông phái thế tộc trong nước đều cho rằng chúng ta không chữa được nên Trọng Mộc mới chết. Như vậy thì ai cũng nghĩ là y thuật của thôn Dược Vương chúng ta không bằng thần y Lâm, thần y Lâm cũng sẽ đạt được mục đích”.
“Khốn kiếp! Tên thần y Lâm chết tiệt này!”, người đàn ông thầm cắn răng, ánh mắt đầy thù hận.
“Bên trên quyết định phải lấy lại thể diện bằng mọi giá!”.
Người kia lấy trong túi áo ra một bức thư, đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông bóc ra, nhíu mày: “Sao cơ? Muốn ra tay với Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái? Chuyện này vừa mới kết thúc, nếu học viện Huyền Y Phái xảy ra chuyện, thì tất cả mọi người đều biết là thôn Dược Vương chúng ta trả thù! Như vậy… liệu có không phù hợp không?”.
“Đây là ý của người ở trên”, người kia trầm giọng nói.
Người đàn ông hơi sửng sốt.
“Cái người ở trên cần là mọi người đều biết! Thôn Dược Vương chúng ta đã mất sạch thể diện, không chỗ dung thân! Nếu không vớt vát lại, thì còn đứng vững ở đời kiểu gì? Người ở trên nói rồi, chúng ta phải khiến người đời đều biết là chúng ta đang trả thù, khiến người người khiếp sợ, từ đó lập uy!”, người kia nói.
“Nhưng… Trịnh Nam Thiên đã ngay lập tức thông qua bên kia gửi điện cho thôn Dược Vương chúng ta! Nếu ra tay… cũng khó ăn nói với bên kia…”
“Người ở trên sẽ xử lý thỏa đáng, anh không cần lo lắng”.
“Được rồi”.
Người đàn ông gật đầu, hít sâu một hơi, rồi cất bức thư đi.
“Lúc nào xuất phát?”.
“Càng nhanh càng tốt!”.
“Được, tôi đi chuẩn bị, ngày mai sẽ xuất phát!”.
“Được”, người kia hơi cúi người, rồi xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng gõ chiêng và tiếng chuông gấp gáp vang lên ở xa trong thôn Dược Vương.
Mấy người đều sửng sốt.
Vèo!
Một bông pháo hoa màu đỏ tươi từ giữa trung tâm thôn Dược Vương vọt lên mây xanh rồi nở rộ.
“Đó là cảnh báo giai đoạn Thiên! Có người tập kích thôn!”, người đàn ông kinh hãi kêu lên.
“Cái gì?”.
“Có người… tập kích thôn Dược Vương chúng ta?”.
“Rốt cuộc là ai mà to gan như vậy?”.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Mau, mau đi xem thế nào!”.
Một đám người vội vàng chạy vào trong thôn Dược Vương.
Nhưng vừa đến gần đã nhìn thấy rất nhiều võ sĩ đeo mặt nạ, mặc trang phục kỳ lạ, xông về phía cổng thôn Dược Vương.
Bọn họ có chiêu pháp quỷ dị và đáng sợ, số lượng cực đông, chẳng khác nào thủy triều tràn tới.
“Bọn mày là ai hả? To gan! Dám tập kích thôn Dược Vương bọn tao!”.
“Có biết đây là đâu không?”.
“Hôm nay tao phải cho bọn mày có đi mà không có về!”.
“Hãy nếm thử sương độc của thôn Dược Vương đi!”.
Người của thôn Dược Vương la hét, bắt đầu phản kích.
Rất nhiều phấn độc được tung ra.
Rất nhiều rắn độc, cóc độc nhảy vào đám người.
Tiếng la hét thảm thiết lập tức vang lên.
Những người đến xâm phạm đành bó tay trước đám sương độc của thôn Dược Vương.
“Rút ra ngoài!”.
Có người kêu lên.
Những người xông vào thôn Dược Vương lập tức rút lui.
Bọn họ chặn ở cổng, chém giết với người của thôn Dược Vương.
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng có rất nhiều cường giả của thôn Dược Vương ùa tới.
Cả thôn đều kinh động.