-
Chương 1396-1400
Chương 1396: Thôn Dược Vương đã không còn?
"Cái gì? Thần y Lâm chưa chết?".
Trong một căn phòng tối tăm, chén trà trong tay một ông lão lưng còng run lên, nước trà bỏng rát vương ra tay ông ta, nhưng ông ta không màng tới, mà trừng mắt nhìn Lữ Lộng Triều sắc mặt khó coi đang đứng đằng trước, vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
"Vâng hội trưởng, tôi cũng rất ngạc nhiên", Lữ Lộng Triều ở phía dưới lắc đầu nói.
"Ông chắc chắn không nhầm chứ?".
"Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm, thần y Lâm ngồi cách tôi không xa, tuy Lữ Lộng Triều tôi năm nay cũng đã 60 tuổi, nhưng còn chưa hoa mắt".
"Thế thì lạ thật", ông lão hít vào một hơi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: "Thần y Lâm đã dùng Nghịch Chuyển Châm trước mặt tất cả mọi người, theo lý mà nói, di chứng của Nghịch Chuyển Châm chắc chắn sẽ khiến cậu ta mất mạng, tại sao... cậu ta vẫn còn sống chứ?".
"Có lẽ thần y Lâm đã dùng bí pháp gì đó để chữa trị di chứng trên người", Lữ Lộng Triều trầm ngâm một lát rồi nói: "Dù sao cậu ta cũng biến mất một thời gian, không rõ tung tích! Có lẽ cậu ta đã trốn ở đâu đó để chữa trị vết thương".
"Chẳng phải dạo này có tin đồn nói vườn thuốc tổ tiên của thôn Dược Vương bị trộm sao? Chắc là có liên quan đến thần y Lâm, hơn nữa tôi nhận được tin, dạo này thôn Dược Vương không được yên bình, nói không chừng là do thần y Lâm này giở trò", hội trưởng khàn giọng nói.
"Hội trưởng, dù thế nào thì việc thần y Lâm chưa chết cũng đã làm đảo lộn kế hoạch của chúng ta. Người này thực lực mạnh mẽ, nếu cậu ta muốn đối đầu với Cổ Phái chúng ta, chỉ e chúng ta sẽ gặp không ít tổn thất", Lữ Lộng Triều ôm quyền nói.
"Ý của ông là..."
"Với những hành động của chúng ta đối với Dương Hoa trước đó thì không thể bắt tay làm hòa với thần y Lâm được nữa. Nếu đã vậy thì chúng ta đánh phủ đầu trước, thừa thế tiêu diệt thần y Lâm", ánh mắt Lữ Lộng Triều lóe lên sát ý.
Hội trưởng không nói lời nào, trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta đanh giọng nói: “Tôi sẽ viết ngay một báo cáo trình lên trên, nhờ bên trên phái người đối phó với thần y Lâm, như lời ông nói thì sẽ sử dụng những thủ đoạn cực đoan. Dù sao thua cũng không sao, có thôn Dược Vương ở đó, cùng lắm… chúng ta và thôn Dược Vương cùng liên thủ đối phó với cậu ta!”.
“Tôi cũng có ý này, hội trưởng”, Lữ Lộng Triều cười nói.
Tên họ Lâm này đã đắc tội với thôn Dược Vương, giờ lại đối đầu với Cổ Phái, đây không phải tự đâm đầu vào chỗ chết thì là gì?
Cổ Phái không có lý do để sợ, thích đánh thì cứ đánh.
“Được, vậy ông đi sắp xếp đi! Tôi biết báo cáo ngay đây!”, hội trưởng nói.
“Hội trưởng, cần gì phải sắp xếp? Chúng ta nên phái người đến đó giải quyết chuyện này ngay lập tức! Tôi nghĩ chắc hẳn thần y Lâm mới trở về Giang Thành, còn chưa đứng vững, lúc này giải quyết cậu ta là thời cơ tốt nhất. Nếu chờ cậu ta triệu tập các cao thủ của đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn rồi chúng ta mới đối phó, thì có khả năng sẽ rất vất vả”.
Lữ Lộng Triều nói.
Hội trưởng suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ông nói có lý! Nếu đã vậy thì tôi sẽ điều ngay người cho ông, ông lập tức đến Giang Thành, còn tôi xin phép bên trên, tôi nghĩ bên trên sẽ không phản đối đâu!”.
“Được! Hội trưởng, tôi đi chuẩn bị ngay đây!”.
Lữ Lộng Triều xoay người rời đi.
Hội trưởng lập tức viết báo cáo.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng vội vã chạy vào.
Hội trưởng ngước mắt lên, là thư ký Ngô.
“Hội trưởng, có tin khẩn cấp!”, thư ký Ngô cuống quýt kêu lên, vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Xảy ra chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”, hội trưởng nhíu mày.
“Hội trưởng! Tôi vừa nhận được tin, thôn Dược Vương… đã không còn nữa!”, giọng nói của thư ký Ngô gần như là run rẩy.
Cạch!
Chiếc bút máy trong tay hội trưởng rơi xuống đất, ông ta đứng bật dậy, trợn mắt há mồm: “Cậu nói cái gì?”.
“Người được phái đến thôn Dược Vương điều tra tin tức gọi điện thoại đến! Thôn Dược Vương đã biến mất! Cả thôn đã bị san bằng! Người trong thôn tử thương quá nửa, hơn nữa một nửa thôn đã trở thành vùng đất độc! Thôn Dược Vương biến mất rồi!”.
Hội trưởng nghe thấy thế liền ngã ngồi xuống ghế, chân tay bủn rủn.
“Là ai làm? Nói cho tôi biết… là ai làm?”.
Một lúc sau, hội trưởng mới thều thào nói.
“Vẫn chưa thể xác định, nhưng hầu hết chứng cứ điều tra cho thấy… là… là thần y Lâm!”.
“Cái gì? Thần y Lâm?”.
Hội trưởng gần như là hét lên.
“Hội trưởng, chỗ ở của thôn Dược Vương không có tín hiệu, không thể gọi điện thoại, số liệu internet cũng không truyền ra ngoài được, lúc chúng tôi nhận được tin này thì đã muộn. Tôi bảo người điều tra camera giám sát trên con đường bên ngoài núi của thôn Dược Vương, phát hiện chỉ có thần y Lâm xuất hiện ở đó…”, thư ký Ngô nói đến đây liền ngập ngừng, giọng nói run rẩy.
Hội trưởng bước tới, túm lấy cổ áo anh ta, gầm lên: “Chắc không phải cậu muốn nói với tôi rằng… thần y Lâm đã tiêu diệt thôn Dược Vương đấy chứ?”.
“Hội trưởng… tôi… tôi không biết… Nhưng… có khả năng liên quan đến thần y Lâm…”
Thư ký Ngô lắc đầu, cũng trở nên lắp bắp.
Anh ta vừa dứt lời, hội trưởng liền rùng mình, một luồng hơi lạnh xộc từ đỉnh đầu xuống gót chân…
“Như vậy thì không thể tùy ý động vào thần y Lâm được nữa…”
Hội trưởng ngẩng phắt đầu lên, cuống quýt nói: “Mau! Mau gọi điện thoại cho Lữ Lộng Triều! Bảo ông ta quay về! Mau lên!”.
“Vâng, vâng thưa hội trưởng”.
Thư ký Ngô vội lấy điện thoại ra để gọi.
Nhưng gọi mãi không ai nghe máy.
“Hội trưởng… không gọi được…”
Hội trưởng bị dọa cho suýt nữa ngã lăn ra đất…
Chương 1397: Mua lại
Xuống máy bay, Lữ Lộng Triều lập tức đi về một căn cứ địa của Cổ Phái ở Giang Thành.
Sau đó ông ta gọi điện cho Tần Bách Tùng. Trước đó ở trên máy bay không có tín hiệu.
“Có việc gì không?”, Tần Bách Tùng lạnh lùng hỏi. Rõ ràng là ông ta không có thiện cảm lắm với người bạn này của mình.
“Tần Bách Tùng, nghe tôi khuyên một câu, hôm nay ở yên trong nhà, đừng đi đâu cả, cũng đừng nghe điện thoại của ai hết. Chúng ta quen nhau nhiều năm, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho ông. Nếu như ông không nghe thì người hối hận chắc chắn sẽ là ông đấy!”
Nói xong Lữ Lộng Triều tắt máy. Tần Bách Tùng ở đầu dây bên kia chau mày. Sau đó ông ta bấm số.
Tại học viện Huyền Y Phái
Rầm rầm…Rất nhiều máy xúc và xe tải đang tiến hành xử lý khu đất này. Hai tòa nhà phía đông của học viện cũng đã bị phá hủy. Cả tòa nhà trở thành đống đổ nát, công nhân đang tiến hành dọn dẹp. Từng chiếc xe nối đuôi nhau vận chuyển nguyên vật liệu vào trong.
“Làm nhanh lên, thời gian gấp gáp, mọi người tăng ca cả đi, phải nhanh chóng hoàn thành cho xong”.
Người chủ thầu công trường tuýt còi, hét lên với đám đông. Lúc này, một thanh niên mặc vest, đeo kính màu nâu, ngậm thuốc bước tới.
Người chủ thầu thấy vậy bèn chạy tới.
“Cậu Chín. Cậu tới rồi. Thời tiết nóng thế này, cậu mau vào trong ngồi cho mát", chủ thầu cúi mình.
“Không cần! Tôi tới xem tiến độ thế nào! Ông cũng biết đấy chuyện này liên quan đến lợi ích của toàn bộ công ty. Chúng ta tiếp quản Dương Hoa nên đây là bước hết sức quan trọng. Nếu như chúng ta có thể chuyển đổi khu này thành khu điều trị và dạy y của mình thì sẽ dễ dàng thay thế được vị trí của Dương Hoa trong lòng người dân. Như vậy, chúng ta mới thành công được”, người thanh niên thản nhiên nói.
Hóa ra bọn họ xây dựng lại Huyền Y Phái là vì muốn thay thế nó. Không thể phủ nhận cách làm này có phần tàn nhẫn.
Lấy được Dương Hoa chưa chắc có thể khiến các bệnh nhân trong cả nước tâm phục khẩu phục mà phải đoạt được cả thị trường của Dương Hoa nữa. Mà bệnh nhân thì chính là thị trường này.
Nếu như có thể xây dựng một học viện điều trị thuộc về họ từ Huyền Y Phái thì sẽ đạt được hiệu quả rất lớn. Có điều lợi ích vẫn là quan trọng nhất, vậy nên sẽ không xây dựng lại toàn bộ Huyền Y Phái mà chỉ dỡ bỏ 2/3 sau đó xây thêm vài khu vui chơi các thứ.
Cổ Phái muốn có được Dương Hoa là vì họ muốn kiếm tiền. Mà việc xây xựng một khu vui chơi thì chắc chắn sẽ thu hút được một lượng tiền lớn. Thế nên đương nhiên Cổ Phái sẽ không bỏ qua.
Bọn họ cho rằng không cần đầu tư quá nhiều tài nguyên và việc khám chữa bệnh. Ai cũng được chữa trị không có nghĩa là y thuật của Cổ Phái có giá trị.
Thế nên cấp trên của Cổ Phái dự định tạo nên một tổ hợp các loại dịch vụ. Họ sẽ cử những bác sĩ giỏi nhất ở lại Giang Thành. Thế nhưng không phải ai cũng được điều trị. Muốn được Cổ Phái chữa bệnh thì phải hẹn lịch trước, hơn nữa phải trả tiền. Càng nhiều tiền thì càng có nhiều quyền lợi.
Cổ Phái dự định sẽ dùng cách này để nâng cao địa vị và tầm ảnh hưởng của mình lên.
“Cậu Chính!”, lúc này, một tiếng hét vang lên. Người đàn ông quay qua nhìn thì thấy Tô Cương ôm một tập tài liệu chạy tới.
“Sao thế? Mọi việc đã làm xong cả chưa?”, cậu Chín thản nhiên hỏi.
“Xong cả rồi. Tôi đã để người nhà liên hệ với thím của tôi. Bà ấy ngốc lắm nên đã đồng ý sẽ đưa mẹ tôi đi gặp Tô Nhu rồi. Tới khi đó chúng ta cùng đi, Tô Nhu mà nằm trong tay chúng ta thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho đám Mã Hải để xem bọn họ còn dám từ chối nữa hay không”, Tô Cương mỉm cười.
“Làm tốt lắm Tô Cương. Nếu như Dương Hoa mà thuộc về chúng ta thì anh lập công lớn đấy”, cậu Chín gật đầu
“Tôi nào dám nhận, công đầu chắc chắn thuộc về cậu Chín mà”, Tô Cương vội vàng nịnh bợ. Cậu Chín khoái lắm, khẽ vỗ vai Tô Cương: “Khá lắm, Tô Cương”.
“Cảm ơn cậu Chín khen ngợi”, Tô Cương vui mừng vội cúi gập người.
Đúng lúc này, có vài chiếc xe chạy vào dừng trước công trường. Đám người cậu Chín quay qua nhìn.
“Hình như là xe của công trường phải không?”, chủ thầu hỏi.
“Ra xem thế nào”, cậu Chín hút thuốc nói.
Tô Cương lập tức chạy tới trước. Mấy người bước xuống xe đều đội mũ. Mặc dù không rõ mặt nhưng Tô Cương nhận ra họ là ai. Vì không lâu trước đó, anh ta đã nhìn thấy những bộ trang phục này.
“Cậu là Lâm Chính phải không? Hừ, còn đội mũ cơ à? Ra dẻ gì vậy! Cậu tới đây làm gì? Còn không mau cút, đừng để ông phải bốc hỏa thì cơ hội rời đi cũng không có đâu”, Tô Cương lạnh lùng hừ giọng.
“Người phụ trách ở đây là ai?”, Lâm Chính nhìn Tô Cương và hỏi
“Mẹ kiếp! Cậu điếc đấy à?”, Tô Cương cảm thấy mình bị khinh thường nên tức giận chửi bới. Anh ta bước tới, định đấm vào mặt Lâm Chính. Thế nhưng ngay sau đó nấm đấm của anh ta đã bị Lâm Chính cản lại.
“Hả?”, Tô Cương sững sờ. Lâm Chính bỏ mũ xuống, nhìn anh ta bằng vẻ vô cảm.
“Cậu định làm gì?”
Hả?”
Tô Cương run rẩy, tỏ vẻ kinh hãi: “Cậu không phải Lâm Chính sao? Cậu là…thần y Lâm?”
Dứt lời đám người cậu Chín thất kinh.
“Chuyện gì vậy?”
“Không phải thần y Lâm chết rồi sao?”
“Tin tức ngày nào cũng đưa tin, sao giờ cậu ta lại sống lại rồi?”
Đám đông không thể chấp nhận nổi. Cậu Chín cũng vậy: “Lẽ nào tin tức chỉ là lời đồn?”
Cậu Chín lầm bầm, bước tới trước.
“Anh thật sự là…Thần y Lâm?”, anh ta cảm thấy không dám tin.
“Anh là người phụ trách ở đây đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy”.
“Tôi nhớ nơi này là của tôi mà”.
“Của anh á? Thần y Lâm, chắc anh lầm rồi. Dương Hoa của các người đã bán miếng đất này cho chúng tôi. Các người cũng cầm tiền rồi, sao giờ miếng đất này còn thuộc về các người được chứ? Nực cười”, cậu Chín vứt thuốc, mỉm cười nói.
“Ai bán cho anh thế?”
“Mã Hải chứ ai? Giấy trắng mực đen còn ở đây. Chúng tôi mua bán theo pháp luật. Sai làm sao được”, cậu Chín lấy hợp đồng ra, lạnh lùng cười.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì đưa hợp đồng cho Khang Gia Hào.
Khang Gia Hào đẩy gọng kính, điềm đạm nói: "Hợp đồng này do tôi soạn thảo, vì vậy tôi nắm rất rõ nội dung. Chủ tịch Lâm, đối phương mua bán hợp pháp. Miếng đất này đúng là thuộc về bọn họ”.
“Vậy tôi làm thế nào để lấy lại?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Trong hộp đồng tôi đã đặc biệt có thêm một điều khoản. Nếu như chủ tịch Lâm dùng giá tương tự để mua lại thì đối phương không được từ chối. Như vậy cậu có thể lấy lại được”, Khang Gia Hào lật tới trang cuối cùng, chỉ vào một điều khoản và lên tiếng.
Dứt lời, cậu Chín tái mặt, trố tròn mắt. Anh ta có biết điều khoản này. Đây đúng là điều khoản mà Khang Gia Hào đã yêu cầu cho thêm vào. Thế nhưng khi đó họ chẳng quan tâm tới nó. Vì tất cả đều cho rằng thần y Lâm đã chết.
Một kẻ đã chết thì còn mua lại kiểu gì? Chẳng phải là điều khoản thừa sao? Có không ít người còn tỏ ra buồn cười với Khang Gia Hào khi đó.
Giờ xem ra…nội dung có vẻ không có tác dụng này lại là đòn chí mạng với bọn họ…
“Mau tiến hành mua lại đi”, Lâm Chính nói.
Đám người cậu Chín tái mặt, đầu óc trống rỗng.
Chương 1398: Khai chiến
“Tôi đã chuẩn bị đủ tiền rồi các anh có thể lấy bất cứ lúc nào. Hợp đồng thì cũng đã ký rồi nên giờ các anh không cần ký nữa. Lần này tôi tới đây là để thông báo rằng các người lập tức dừng việc thi công và rời khỏi đây. Trong vòng một ngày tôi hi vọng những kẻ này sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này…”, sắc mặt của cậu Chín trông vô cùng khó coi. Anh ta bặm môi. Anh ta nào ngờ sự việc lại thay đổi như thế này.
“Cậu Chín, việc đã tới nước này, chúng ta đừng cố chấp quá. Để họ rời đi trước, chúng ta lập tức báo cáo lên bên trên nhờ người của Cổ Phái ra mặt giải quyết”, Tô Cương giống như con chó trung thành, vội vàng khuyên nhủ.
“Nói đúng”, tôi sẽ lập tức gọi điện cho bên trên”, cậu Chín gật đầu.
Bọn họ đành âm thầm để cho mấy người Lâm Chính rời đi. Đúng lúc này, có một đám người đi tới.
“Thần y Lâm, chuyện này chúng ta thương lượng đi. Như vậy thì đều tốt cho cả đôi bên”, tiếng cười vang lên.
Đám đông bàng hoàng quay qua nhìn thì thấy Lữ Lộng Triều bước tới.
“Ông Lữ”, cậu Chín vui mừng.
Lữ Lộng Triều dẫn theo một đám người tới trước mặt Lâm Chín, chặn bọn họ lại: “Thần y Lâm, cậu vội quá. Sao phải vội thu lại Huyền Y Phái như vậy chứ?”
“Huyền y Phái là học viện khám và chữa bệnh công khai, là nơi tạo phúc cho dân, thậm chí còn được quốc gia thừa nhận. Ông có biết mỗi ngày Huyền Y Phái tiếp nhận bao nhiêu bệnh nhân không? Nếu tôi không lấy lại, những bệnh nhân kia biết đi đâu chữa trị?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Sao thế? Lẽ nào Giang Thành chỉ có một học viện Huyền Y Phái thôi à?”, Lữ Lộng Triều tò mò hỏi: “Huống hồ, không có Huyền Y Phái thì vẫn còn Cổ Phái chúng tôi mà. Chúng tôi cũng đang xây học viện đấy. Cần gì tới các cậu?”
“Các người cũng xây học viện?”, Lâm Chính nhìn về phía công trình xây dựng, nói bằng vẻ vô cảm: “Quy mô nhỏ như vậy, một ngày cùng lắm tiếp nhận được 20 bệnh nhân đã là khá lắm rồi”.
“Thầy thuốc không cần nhiều nhưng cần giỏi”.
“Người bệnh sao đợi được? Hơn nữa lần này tôi tới đây không phải là để tranh luận những điều này với các ông. Hợp đồng mua bán nằm ở đây. Giấy trắng mực đen đã rõ ràng. Nếu các vị không làm theo thì tôi đành phải dùng cách cưỡng chế thôi”, Lâm Chính nói.
Đám đông tối sầm mặt.
“Ông Lữ, giờ phải làm sao?”, cậu Chín vội vàng nói.
Lữ Lộng Triều cười nhạt, đôi mắt ánh lên sát ý: “Thần y Lâm! Cậu có biết cậu làm vậy là có ý gì không? Cậu đang khai chiến với Cổ Phái đấy! Cậu đắc tội với thôn Dược Vương rồi, lẽ nào giờ muốn đắc tội với cả chúng tôi nữa sao?”
“Đúng vậy, tôi đã đắc tội với cả thôn Dược Vương rồi, lẽ nào còn phải bận tâm tới các người”, Lâm Chính lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường.
“Thần y Lâm, đúng là điếc không sợ súng”, Lữ Lộng Triều đanh giọng
“Ông Lữ, tôi đang nói chuyện theo pháp luật với ông, hà tất ông nhắc tới việc sống chết ở đây?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.
“Bởi vì tôi đã không còn định dùng pháp luật ra để nói chuyện với cậu nữa rồi”
Lữ Lộng Triều phất tay.
Vụt…vụt…Vài người phía sau ông ta lập tức lao lên, vây lấy Lâm Chính.
“Các người định làm gì? Nếu như dám làm loạn thì tôi sẽ tố cáo các người tội mưu sát đấy”, Khang Gia Hào căng thẳng lập tức quát lớn.
“Mưu sát sao? Luật sư Khang, ông đi tố cáo đi. Ai giết ông thì người đó ngồi tù. Trách nhiệm này họ sẽ gánh thôi…chỉ có điều người đó không phải là tôi. Tôi không hề tham gia vào việc mưu sát”, Lữ Lộng Triều mỉm cười.
“Ông…”, Khang Gia Hào trầm mặt, lúc này ông ta đã hiểu ý của Lữ Lộng Triều. Cổ Phái muốn tiêu diệt thần y Lâm bằng mọi giá.
“Thần y Lâm, nể mặt Tần Bách Tùng, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Nếu như cậu chịu quỳ xuống, thề sẽ thần phục Cổ Phái thì hôm nay cậu còn giữ được mạng mình. Còn nếu không…các cao thủ ở đây chắc không thể để cậu bước ra khỏi cánh cửa này được rồi”, Lữ Lộng Triều nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Lữ Lộng Triều, đâu phải ông không hiểu con người tôi. Ông tưởng rằng dựa vào đám mèo mả gà đồng này mà có thể đối phó được với tôi sao?”
“Thần y Lâm, nếu cậu nghi ngờ thực lực của chúng tôi thì tôi nghĩ cậu có thể thử đấy”, Lữ Lộng Triều mỉm cười đầy tự tin.
Rõ ràng, lần này ông ta đã dẫn theo những kẻ giỏi võ nhất. Vì dù sao ông ta cũng đã từng chứng kiến màn thi đấu giữa anh và người của thôn Dược Vương.
“Vậy được! Vậy thì tôi thử xem”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Sau đó anh phất tay. Đám người Khang Gia Hào lập tức lùi về sau. Toàn bộ cao thủ của Cổ Phải bày thế trận.
“Lữ Lộng Triều”, lần này Lâm Chính hét lớn.
“Hối hận rồi à?’, Lữ Lộng Triều mỉm cười.
“Không! Tôi muốn giải thích đôi chút. Lần này ra tay có nghĩa là Dương Hoa và Cổ Phái không đội trời chung rồi nhé, không còn giải hòa được nữa đâu. Hi vọng ông nhớ cho”.
“Cậu yên tâm, Dương Hoa không đủ tư cách nói về việc giải hòa với Cổ Phái”.
Lữ Lộng Triều mỉm cười và phất tay: “Giết”.
“Lên!!!!”, các cao thủ đồng loạt lao về phía Lâm Chính.
Chương 1399: Anh dám lấy cô ấy ra uy hiếp tôi?
Hiện trường bắt đầu đánh nhau kịch liệt.
Cậu Chín nhà họ Yến rất thức thời phái người phong tỏa hiện trường lại, đuổi công nhân đi, ngăn cản mọi người dùng những thứ như điện thoại để quay phim chụp ảnh.
Dù sao đây cũng là chuyện vi phạm pháp luật, càng ít người biết càng tốt.
Không thể không nói những người do Lữ Lộng Triều đưa đến quả thực bất phàm.
Bọn họ đều là y võ, nhưng khác với y võ bình thường, bọn họ là y võ song tu thực sự, biết cả y thuật lẫn võ thuật, hơn nữa kĩ xảo võ thuật có vẻ mạnh hơn hẳn.
Hơn nữa tất cả đều là dược nhân…
Thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi quyền mỗi cước mỗi châm mỗi đao đều nhằm giết chết Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.
Lần này Cổ Phái đã thực sự nổi lên ý định giết người, nếu đã như vậy thì anh cũng không cần phải nương tay nữa.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc bay ra, Lâm Chính nhắm chuẩn một người rồi xông tới, định đánh bại hắn.
Hai bên đánh nhau dữ dội.
Lữ Lộng Triều chắp hai tay sau lưng, mỉm cười đứng nhìn.
“Ông Lữ, những người này không vấn đề gì đấy chứ?”, cậu Chín nhà họ Yến sán lại gần, dè dặt hỏi.
“Yên tâm đi, đây đều là những người do bên trên phái tới để đối phó riêng với thần y Lâm! Bọn họ trước đó đều dùng dược vật đặc biệt, thực lực đáng sợ, lúc chiến đấu không màng sống chết! Tuy thần y Lâm cũng là một y võ trác tuyệt, nhưng trước mặt những người này, chắc chắn cậu ta cũng không làm được gì đâu”, Lữ Lộng Triều cười nói.
“Ha ha, có câu này của ông Lữ thì chúng tôi yên tâm rồi”, cậu Chín nhà họ Yến mỉm cười đáp.
Rè rè…
Đúng lúc này, điện thoại của Lữ Lộng Triều rung lên.
Ông ta nhìn màn hình hiển thị rồi vội vàng nghe máy.
“Sao vậy hội trưởng? Ông có chỉ thị gì sao?”, tâm trạng của Lữ Lộng Triều không tệ, mỉm cười hỏi.
“Thần y Lâm đâu? Thần y Lâm đang ở đâu?”, hội trưởng ở đầu bên kia vội hỏi.
“Thần y Lâm? Cậu ta đang ở trước mặt tôi đây, hội trưởng cứ yên tâm! Chẳng bao lâu nữa, người này sẽ không còn tồn tại trên đời!”, Lữ Lộng Triều cười đáp.
“Cái gì? Ông ra tay rồi sao?”, hội trưởng ở đầu bên kia cuống quýt kêu lên.
“Sao thế hội trưởng? Chẳng phải ông bảo tôi đến xử lý thần y Lâm sao?”, Lữ Lộng Triều có chút khó hiểu.
“Đừng nhiều lời nữa, ông lập tức dẫn người về ngay! Về đây đã, nghe rõ chưa? Bây giờ vẫn chưa thể đắc tội với thần y Lâm được!”, hội trưởng khẽ quát.
“Đắc tội?”, Lữ Lộng Triều ù ù cạc cạc: “Hội trưởng, chúng ta đã trở mặt với thần y Lâm rồi, còn đắc tội với không đắc tội cái gì chứ? Huống hồ, Cổ Phái chúng ta cần gì phải sợ thần y Lâm?”.
“Thôn Dược Vương bị diệt rồi!”.
Hội trưởng không giải thích nhiều, chỉ gầm lên sáu chữ này.
Lữ Lộng Triều nghe xong như bị sét đánh ngang tai, đầu óc ong ong, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Theo kết quả điều tra, rất có khả năng là do thần y Lâm tiêu diệt! Tuy vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng… chắc phải tám chín phần!”, hội trưởng trầm giọng nói.
Những lời này khiến Lữ Lộng Triều suýt nữa thì ngã quỵ xuống.
Đúng lúc này…
Bốp bốp bốp!
Mấy âm thanh quỷ dị vang lên.
Sau đó liền thấy mấy bóng dáng bay tới, nặng nề ngã xuống trước mặt Lữ Lộng Triều và cậu Chín nhà họ Yến.
Mấy người ngẩng lên nhìn.
Là các cao thủ của Cổ Phái!
Trên người bọn họ đều cắm châm bạc, tay chân gãy hết, nằm dưới đất run lên bần bật, không bò dậy nổi nữa, đã mất hẳn sức chiến đấu.
“Cái gì?”.
Ai nấy trố mắt ra nhìn.
“Cậu Chín, ông Lữ! Mau nghĩ cách đi! Mau nghĩ cách đi!”.
Tô Cương ở bên cạnh run rẩy kêu lên.
Hai người vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.
Phát hiện anh đã giải quyết gần hết những người này, đang tiến về phía mình…
Cuối cùng Lữ Lộng Triều cũng ý thức được sự bất ổn.
Những cao thủ này đã bị Lâm Chính giải quyết xong trong nháy mắt.
Hình như thực lực của thần y Lâm này còn mạnh hơn tin tình báo mà Cổ Phái bọn họ nhận được rất nhiều…
“Tìm người yểm hộ, đi!”.
Lữ Lộng Triều vội gầm lên.
“Các anh em, giết người này cho tôi! Ai có thể hạ gục anh ta, thưởng năm triệu tệ!”, cậu Chín nhà họ Yến vung tay lên, cao giọng nói.
Đám vệ sĩ ở phía sau đều đỏ mắt lên, liều mạng xông tới đánh đấm.
“Chạy!”.
Lữ Lộng Triều dẫn đầu chạy ra khỏi học viện Huyền Y Phái.
Cậu Chín nhà họ Yến cũng vội vàng bám theo.
Nhưng hai người chưa chạy được bao lâu… liền khựng lại.
Chỉ thấy bên ngoài học viện Huyền Y Phái không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người.
Bọn họ như một bức tường, chặn đứng đám người Lữ Lộng Triều đang chạy ra.
“Các người…”
“Là người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu sao?”.
Lữ Lộng Triều biến sắc.
“Ông Lữ, sao đi nhanh thế? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà!”.
Lâm Chính chậm rãi bước ra, nhìn hai người họ.
Tất cả các vệ sĩ đã bị chế ngự.
Lữ Lộng Triều đứng im một chỗ, cậu Chín nhà họ Yến thì run rẩy.
Còn Tô Cương thì đã bị dọa cho ngã ngồi dưới đất.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”, Lữ Lộng Triều nghiến răng hỏi.
“Ông muốn giết tôi, vậy tôi giết ông cũng không quá đáng đâu nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu…”, Lữ Lộng Triều không biết phản bác kiểu gì.
Nhưng cậu Chín nhà họ Yến ở bên cạnh cuống quýt kêu lên: “Thần y Lâm, anh không thể giết chúng tôi được!”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì nếu anh giết chúng tôi thì… thì… thì cô Tô Nhu sẽ gặp nguy hiểm!”, cậu Chín nhà họ Yến nói.
“Tô Nhu?”.
Ánh mắt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh thấu xương.
“Anh dám lấy cô ấy ra… để uy hiếp tôi?”.
Chương 1400: Tránh ra
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Chính, đám người cậu Chín nhà họ Yến đều không khỏi run rẩy, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng lúc này, cậu Chín nhà họ Yến chỉ có thể dùng cái cớ như vậy.
Nếu không bọn họ sẽ chết rất khó coi.
Nhưng bọn họ không biết, Tô Nhu là sự cấm kị của Lâm Chính, dùng lý do này chỉ khiến họ chết càng khó coi hơn mà thôi.
“Thần y Lâm, tôi không uy hiếp anh, tôi chỉ muốn anh bình tĩnh lại, để anh có thể suy nghĩ kĩ càng những gì được và mất. Tính mạng của chúng tôi không đáng giá, anh thả chúng tôi thì cô Tô Nhu sẽ được an toàn tuyệt đối”, cậu Chín nhà họ Yến nặn ra một nụ cười, nói.
Sắc mặt Lâm Chính gần như đã đen sì.
Anh ngoảnh phắt lại, nhìn chằm chằm Khang Gia Hào: “Tô Nhu đâu?”.
“Cô Tô Nhu… cô ấy đã được bố trí ổn thỏa rồi!”, Khang Gia Hào vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
Tô Nhu không thể gặp bất trắc gì được, nếu không tất cả bọn họ đều tiêu đời.
“Cô ấy ở đâu?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Ở… ở nhà họ Trương…”, Khang Gia Hào lau mồ hôi đáp.
“Nhà họ Trương?”.
Lâm Chính quay sang nhìn cậu Chín nhà họ Yến, nhanh chóng ý thức được gì đó, rồi lại nhìn Tô Cương đang run như cầy sấy.
Nếu Tô Nhu ở nhà họ Trương thì sẽ an toàn bí mật tuyệt đối, mục đích của Cổ Phái là Dương Hoa, nhất thời họ sẽ không tìm được tung tích của Tô Nhu, trừ khi… có người nói cho Cổ Phái biết Tô Nhu đang ở đâu.
Khang Gia Hào sẽ không tùy tiện để lộ vị trí của Tô Nhu, thế nên chắc chắn chỉ có người nhà họ Tô tiết lộ tin này.
Chắc là cậu Chín nhà họ Yến đang dọa anh thôi…
“Tô Cương, là anh làm sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“A… việc này… việc này… thần y Lâm, tôi… tôi…”, Tô Cương há miệng, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
“Trông chừng ba người bọn họ!”, Lâm Chính trầm giọng nói: “Bây giờ tôi đến nhà họ Trương!”.
“Chủ tịch Lâm, xử lý bọn họ thế nào ạ?”, Khang Gia Hào vội hỏi.
“Tạm thời để đấy! Tôi đến nhà họ Trương xem sao đã, nếu Tô Nhu có chuyện gì… thì bằm thây vạn đoạn bọn họ!”.
Lâm Chính dữ tợn nói, rồi quay phắt người đi.
Một đám người lập tức ùa tới.
“Đừng mà! Đừng mà!”.
“Thần y Lâm, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”.
“Tha cho tôi đi mà!”.
Ba người gào lên.
Nhưng vô ích.
“Lập tức sắp xếp chuyến bay đến tỉnh Quảng Liễu cho tôi!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Khang Gia Hào vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Một tiếng sau, chuyến bay đến tỉnh Quảng Liễu cất cánh.
Cung Hỉ Vân xảy ra chuyện, Mã Hải, Từ Thiên đều gặp nạn, đương nhiên Tô Nhu không thể ở lại Giang Thành nữa.
Thế là Cung Hỉ Vân đã bảo thư ký của mình nhanh chóng đưa Tô Nhu đến tỉnh Quảng Liễu, để nhà họ Trương bí mật bảo vệ.
Vốn dĩ Cung Hỉ Vân làm cực kỳ kín đáo, nhưng không ngờ đối phương lại xuống tay qua Tô Cương, tìm được vị trí của Tô Nhu.
Lâm Chính tin rằng cậu Chín nhà họ Yến vẫn chưa ra tay với Tô Nhu, dù sao mục đích của bọn họ cũng là Dương Hoa, trước đó tìm Mã Hải không thành công nên họ mới nghĩ đến Tô Nhu, chắc là vẫn kịp.
Sau khi xuống máy bay, người do Khang Gia Hào sắp xếp đã đến sân bay đón Lâm Chính.
Lâm Chính ngồi lên xe tiến về phía nhà họ Trương.
Nhưng anh không dùng diện mạo của thần y Lâm, mà dùng diện mạo của Lâm Chính.
Tránh làm kinh động đến người nhà họ Trương, cũng tránh khiến kẻ thù đang ẩn náu liên hệ nhà họ Trương và thần y Lâm với nhau.
Trước cửa nhà họ Trương.
Lâm Chính xuống xe, nhanh chóng vào trong nhà.
“Ai?”.
Một người đàn ông cao to, vai u thịt bắp đứng ở cửa.
Anh ta cực kỳ cảnh giác, thấy Lâm Chính chạy tới thì lập tức quát lên.
“Tôi là Lâm Chính! Tôi muốn gặp Tô Nhu!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Là cậu Lâm hả?”, người đàn ông ngạc nhiên đánh giá Lâm Chính, rồi gật đầu mở cửa: “Mời vào”.
Lâm Chính lập tức cất bước vào trong.
“Đứng lại!”.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy một chiếc Bentley dừng ở trước cửa, sau đó một cô gái mặc lễ phục màu đen bước xuống.
Cô gái trang điểm xinh đẹp, cánh tay đeo một chiếc túi LV, nhìn rất thu hút.
Cùng xuống xe với cô ta còn có một người đàn ông mặc vest thẳng thớm, tóc vuốt ngược lên.
“Tiểu Mạn?”.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Đó là Uông Hiểu Mạn, con gái của cô năm.
Lâm Chính cực ít gặp Uông Hiểu Mạn, nhưng mỗi lần gặp nhau, Uông Hiểu Mạn đều mỉa mai châm chọc anh, khinh thường anh, nguyên nhân là vì anh ở rể.
Nhưng Lâm Chính không ngờ Uông Hiểu Mạn lại xuất hiện ở đây.
Chắc là do người nhà họ Tô sắp xếp, dù sao hiện giờ cũng chỉ có cô ta có thể đến chăm sóc cho Tô Nhu.
“Lâm Chính, anh đến đây làm gì?”.
Uông Hiểu Mạn bước tới, nhìn anh một cái, hừ mũi hỏi đầy khinh bỉ.
“Tôi đến tìm Tiểu Nhu”.
“Tiểu Nhu? Anh còn mặt mũi đến gặp chị ấy sao? Nếu không vì đồ vô dụng là anh, thì chị ấy sẽ gặp phải kết cục như vậy chắc?”, Uông Hiểu Mạn tức giận nói.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức hiểu ra.
Nếu Tô Nhu đã đến đây thì chắc chắn Trương Tinh Vũ cũng đến.
Với cái miệng của Trương Tinh Vũ thì kiểu gì cũng quy tội cho người khác. Tội này trăm phần trăm là do anh gánh rồi.
“Tiểu Mạn, bây giờ tôi không muốn nói quá nhiều, tôi muốn gặp Tiểu Nhu! Có chuyện gì chờ tôi gặp Tiểu Nhu xong thì nói”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi xoay người định vào trong.
“Đứng lại cho tôi! Ngăn anh ta lại!”.
Uông Hiểu Mạn tức giận, giậm chân gào lên.
Người đàn ông tóc vuốt ngược ở bên cạnh lập tức xông tới chặn trước mặt Lâm Chính.
“Lâm Chính! Tiểu Mạn đã cho anh đi đâu, từ từ đã nào!”, người đàn ông mỉm cười nói.
“Anh là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Khốn kiếp! Anh ăn nói cái kiểu gì đấy hả? Dám nói với anh Lôi như vậy? Anh nghĩ anh là cái thá gì chứ?”, Uông Hiểu Mạn điên tiết nói.
“Anh Lôi?”.
“Đồ có mắt không tròng! Anh Lôi là người nổi tiếng ở vùng này, cả khu vực này đều do anh ấy quản lý! Nếu không anh nghĩ tại sao Tiểu Nhu có thể bình an vô sự ở đây? Tại sao nhà họ Trương có thể bình an vô sự chứ? Nếu không có anh Lôi, thì Tiểu Nhu đã bị đám kẻ thù mà anh chọc vào đưa đi rồi”, Uông Hiểu Mạn lạnh lùng nói.
“Kẻ thù mà tôi chọc vào?”.
Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Chắc là Trương Tinh Vũ lại bịa chuyện để bôi nhọ anh rồi.
“Lâm Chính! Tôi không muốn nhiều lời với anh nữa! Tóm lại anh không có tư cách gặp Tiểu Nhu! Anh cũng không có tư cách đặt chân vào cánh cửa này! Anh mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh! Biến ngay khỏi tầm mắt tôi!”, Uông Hiểu Mạn hừ mũi nói.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, trong lòng bùng lên lửa giận.
Bây giờ anh đang rất lo lắng cho Tô Nhu, đâu có rảnh quan tâm đến Uông Hiểu Mạn, liền khẽ quát người đàn ông trước mặt: “Tránh ra!”.
“Ha ha, Lâm Chính, anh cũng nóng nảy phết đấy nhỉ? Tôi từng nghe Tiểu Mạn kể về anh! Người như anh lấy đâu ra dũng khí để bắt tôi tránh đường vậy?”, người đàn ông khẽ cười nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời đã bị Lâm Chính đẩy một cái.
Sao anh ta có thể chịu được lực đẩy của Lâm Chính chứ, lập tức ngã lộn cổ xuống đất.
“Hả?”, Uông Hiểu Mạn ngớ người ra.
Lâm Chính coi như không thấy, sải bước tiến vào trong.
"Cái gì? Thần y Lâm chưa chết?".
Trong một căn phòng tối tăm, chén trà trong tay một ông lão lưng còng run lên, nước trà bỏng rát vương ra tay ông ta, nhưng ông ta không màng tới, mà trừng mắt nhìn Lữ Lộng Triều sắc mặt khó coi đang đứng đằng trước, vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
"Vâng hội trưởng, tôi cũng rất ngạc nhiên", Lữ Lộng Triều ở phía dưới lắc đầu nói.
"Ông chắc chắn không nhầm chứ?".
"Tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm, thần y Lâm ngồi cách tôi không xa, tuy Lữ Lộng Triều tôi năm nay cũng đã 60 tuổi, nhưng còn chưa hoa mắt".
"Thế thì lạ thật", ông lão hít vào một hơi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: "Thần y Lâm đã dùng Nghịch Chuyển Châm trước mặt tất cả mọi người, theo lý mà nói, di chứng của Nghịch Chuyển Châm chắc chắn sẽ khiến cậu ta mất mạng, tại sao... cậu ta vẫn còn sống chứ?".
"Có lẽ thần y Lâm đã dùng bí pháp gì đó để chữa trị di chứng trên người", Lữ Lộng Triều trầm ngâm một lát rồi nói: "Dù sao cậu ta cũng biến mất một thời gian, không rõ tung tích! Có lẽ cậu ta đã trốn ở đâu đó để chữa trị vết thương".
"Chẳng phải dạo này có tin đồn nói vườn thuốc tổ tiên của thôn Dược Vương bị trộm sao? Chắc là có liên quan đến thần y Lâm, hơn nữa tôi nhận được tin, dạo này thôn Dược Vương không được yên bình, nói không chừng là do thần y Lâm này giở trò", hội trưởng khàn giọng nói.
"Hội trưởng, dù thế nào thì việc thần y Lâm chưa chết cũng đã làm đảo lộn kế hoạch của chúng ta. Người này thực lực mạnh mẽ, nếu cậu ta muốn đối đầu với Cổ Phái chúng ta, chỉ e chúng ta sẽ gặp không ít tổn thất", Lữ Lộng Triều ôm quyền nói.
"Ý của ông là..."
"Với những hành động của chúng ta đối với Dương Hoa trước đó thì không thể bắt tay làm hòa với thần y Lâm được nữa. Nếu đã vậy thì chúng ta đánh phủ đầu trước, thừa thế tiêu diệt thần y Lâm", ánh mắt Lữ Lộng Triều lóe lên sát ý.
Hội trưởng không nói lời nào, trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, ông ta đanh giọng nói: “Tôi sẽ viết ngay một báo cáo trình lên trên, nhờ bên trên phái người đối phó với thần y Lâm, như lời ông nói thì sẽ sử dụng những thủ đoạn cực đoan. Dù sao thua cũng không sao, có thôn Dược Vương ở đó, cùng lắm… chúng ta và thôn Dược Vương cùng liên thủ đối phó với cậu ta!”.
“Tôi cũng có ý này, hội trưởng”, Lữ Lộng Triều cười nói.
Tên họ Lâm này đã đắc tội với thôn Dược Vương, giờ lại đối đầu với Cổ Phái, đây không phải tự đâm đầu vào chỗ chết thì là gì?
Cổ Phái không có lý do để sợ, thích đánh thì cứ đánh.
“Được, vậy ông đi sắp xếp đi! Tôi biết báo cáo ngay đây!”, hội trưởng nói.
“Hội trưởng, cần gì phải sắp xếp? Chúng ta nên phái người đến đó giải quyết chuyện này ngay lập tức! Tôi nghĩ chắc hẳn thần y Lâm mới trở về Giang Thành, còn chưa đứng vững, lúc này giải quyết cậu ta là thời cơ tốt nhất. Nếu chờ cậu ta triệu tập các cao thủ của đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn rồi chúng ta mới đối phó, thì có khả năng sẽ rất vất vả”.
Lữ Lộng Triều nói.
Hội trưởng suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ông nói có lý! Nếu đã vậy thì tôi sẽ điều ngay người cho ông, ông lập tức đến Giang Thành, còn tôi xin phép bên trên, tôi nghĩ bên trên sẽ không phản đối đâu!”.
“Được! Hội trưởng, tôi đi chuẩn bị ngay đây!”.
Lữ Lộng Triều xoay người rời đi.
Hội trưởng lập tức viết báo cáo.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng vội vã chạy vào.
Hội trưởng ngước mắt lên, là thư ký Ngô.
“Hội trưởng, có tin khẩn cấp!”, thư ký Ngô cuống quýt kêu lên, vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Xảy ra chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”, hội trưởng nhíu mày.
“Hội trưởng! Tôi vừa nhận được tin, thôn Dược Vương… đã không còn nữa!”, giọng nói của thư ký Ngô gần như là run rẩy.
Cạch!
Chiếc bút máy trong tay hội trưởng rơi xuống đất, ông ta đứng bật dậy, trợn mắt há mồm: “Cậu nói cái gì?”.
“Người được phái đến thôn Dược Vương điều tra tin tức gọi điện thoại đến! Thôn Dược Vương đã biến mất! Cả thôn đã bị san bằng! Người trong thôn tử thương quá nửa, hơn nữa một nửa thôn đã trở thành vùng đất độc! Thôn Dược Vương biến mất rồi!”.
Hội trưởng nghe thấy thế liền ngã ngồi xuống ghế, chân tay bủn rủn.
“Là ai làm? Nói cho tôi biết… là ai làm?”.
Một lúc sau, hội trưởng mới thều thào nói.
“Vẫn chưa thể xác định, nhưng hầu hết chứng cứ điều tra cho thấy… là… là thần y Lâm!”.
“Cái gì? Thần y Lâm?”.
Hội trưởng gần như là hét lên.
“Hội trưởng, chỗ ở của thôn Dược Vương không có tín hiệu, không thể gọi điện thoại, số liệu internet cũng không truyền ra ngoài được, lúc chúng tôi nhận được tin này thì đã muộn. Tôi bảo người điều tra camera giám sát trên con đường bên ngoài núi của thôn Dược Vương, phát hiện chỉ có thần y Lâm xuất hiện ở đó…”, thư ký Ngô nói đến đây liền ngập ngừng, giọng nói run rẩy.
Hội trưởng bước tới, túm lấy cổ áo anh ta, gầm lên: “Chắc không phải cậu muốn nói với tôi rằng… thần y Lâm đã tiêu diệt thôn Dược Vương đấy chứ?”.
“Hội trưởng… tôi… tôi không biết… Nhưng… có khả năng liên quan đến thần y Lâm…”
Thư ký Ngô lắc đầu, cũng trở nên lắp bắp.
Anh ta vừa dứt lời, hội trưởng liền rùng mình, một luồng hơi lạnh xộc từ đỉnh đầu xuống gót chân…
“Như vậy thì không thể tùy ý động vào thần y Lâm được nữa…”
Hội trưởng ngẩng phắt đầu lên, cuống quýt nói: “Mau! Mau gọi điện thoại cho Lữ Lộng Triều! Bảo ông ta quay về! Mau lên!”.
“Vâng, vâng thưa hội trưởng”.
Thư ký Ngô vội lấy điện thoại ra để gọi.
Nhưng gọi mãi không ai nghe máy.
“Hội trưởng… không gọi được…”
Hội trưởng bị dọa cho suýt nữa ngã lăn ra đất…
Chương 1397: Mua lại
Xuống máy bay, Lữ Lộng Triều lập tức đi về một căn cứ địa của Cổ Phái ở Giang Thành.
Sau đó ông ta gọi điện cho Tần Bách Tùng. Trước đó ở trên máy bay không có tín hiệu.
“Có việc gì không?”, Tần Bách Tùng lạnh lùng hỏi. Rõ ràng là ông ta không có thiện cảm lắm với người bạn này của mình.
“Tần Bách Tùng, nghe tôi khuyên một câu, hôm nay ở yên trong nhà, đừng đi đâu cả, cũng đừng nghe điện thoại của ai hết. Chúng ta quen nhau nhiều năm, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho ông. Nếu như ông không nghe thì người hối hận chắc chắn sẽ là ông đấy!”
Nói xong Lữ Lộng Triều tắt máy. Tần Bách Tùng ở đầu dây bên kia chau mày. Sau đó ông ta bấm số.
Tại học viện Huyền Y Phái
Rầm rầm…Rất nhiều máy xúc và xe tải đang tiến hành xử lý khu đất này. Hai tòa nhà phía đông của học viện cũng đã bị phá hủy. Cả tòa nhà trở thành đống đổ nát, công nhân đang tiến hành dọn dẹp. Từng chiếc xe nối đuôi nhau vận chuyển nguyên vật liệu vào trong.
“Làm nhanh lên, thời gian gấp gáp, mọi người tăng ca cả đi, phải nhanh chóng hoàn thành cho xong”.
Người chủ thầu công trường tuýt còi, hét lên với đám đông. Lúc này, một thanh niên mặc vest, đeo kính màu nâu, ngậm thuốc bước tới.
Người chủ thầu thấy vậy bèn chạy tới.
“Cậu Chín. Cậu tới rồi. Thời tiết nóng thế này, cậu mau vào trong ngồi cho mát", chủ thầu cúi mình.
“Không cần! Tôi tới xem tiến độ thế nào! Ông cũng biết đấy chuyện này liên quan đến lợi ích của toàn bộ công ty. Chúng ta tiếp quản Dương Hoa nên đây là bước hết sức quan trọng. Nếu như chúng ta có thể chuyển đổi khu này thành khu điều trị và dạy y của mình thì sẽ dễ dàng thay thế được vị trí của Dương Hoa trong lòng người dân. Như vậy, chúng ta mới thành công được”, người thanh niên thản nhiên nói.
Hóa ra bọn họ xây dựng lại Huyền Y Phái là vì muốn thay thế nó. Không thể phủ nhận cách làm này có phần tàn nhẫn.
Lấy được Dương Hoa chưa chắc có thể khiến các bệnh nhân trong cả nước tâm phục khẩu phục mà phải đoạt được cả thị trường của Dương Hoa nữa. Mà bệnh nhân thì chính là thị trường này.
Nếu như có thể xây dựng một học viện điều trị thuộc về họ từ Huyền Y Phái thì sẽ đạt được hiệu quả rất lớn. Có điều lợi ích vẫn là quan trọng nhất, vậy nên sẽ không xây dựng lại toàn bộ Huyền Y Phái mà chỉ dỡ bỏ 2/3 sau đó xây thêm vài khu vui chơi các thứ.
Cổ Phái muốn có được Dương Hoa là vì họ muốn kiếm tiền. Mà việc xây xựng một khu vui chơi thì chắc chắn sẽ thu hút được một lượng tiền lớn. Thế nên đương nhiên Cổ Phái sẽ không bỏ qua.
Bọn họ cho rằng không cần đầu tư quá nhiều tài nguyên và việc khám chữa bệnh. Ai cũng được chữa trị không có nghĩa là y thuật của Cổ Phái có giá trị.
Thế nên cấp trên của Cổ Phái dự định tạo nên một tổ hợp các loại dịch vụ. Họ sẽ cử những bác sĩ giỏi nhất ở lại Giang Thành. Thế nhưng không phải ai cũng được điều trị. Muốn được Cổ Phái chữa bệnh thì phải hẹn lịch trước, hơn nữa phải trả tiền. Càng nhiều tiền thì càng có nhiều quyền lợi.
Cổ Phái dự định sẽ dùng cách này để nâng cao địa vị và tầm ảnh hưởng của mình lên.
“Cậu Chính!”, lúc này, một tiếng hét vang lên. Người đàn ông quay qua nhìn thì thấy Tô Cương ôm một tập tài liệu chạy tới.
“Sao thế? Mọi việc đã làm xong cả chưa?”, cậu Chín thản nhiên hỏi.
“Xong cả rồi. Tôi đã để người nhà liên hệ với thím của tôi. Bà ấy ngốc lắm nên đã đồng ý sẽ đưa mẹ tôi đi gặp Tô Nhu rồi. Tới khi đó chúng ta cùng đi, Tô Nhu mà nằm trong tay chúng ta thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho đám Mã Hải để xem bọn họ còn dám từ chối nữa hay không”, Tô Cương mỉm cười.
“Làm tốt lắm Tô Cương. Nếu như Dương Hoa mà thuộc về chúng ta thì anh lập công lớn đấy”, cậu Chín gật đầu
“Tôi nào dám nhận, công đầu chắc chắn thuộc về cậu Chín mà”, Tô Cương vội vàng nịnh bợ. Cậu Chín khoái lắm, khẽ vỗ vai Tô Cương: “Khá lắm, Tô Cương”.
“Cảm ơn cậu Chín khen ngợi”, Tô Cương vui mừng vội cúi gập người.
Đúng lúc này, có vài chiếc xe chạy vào dừng trước công trường. Đám người cậu Chín quay qua nhìn.
“Hình như là xe của công trường phải không?”, chủ thầu hỏi.
“Ra xem thế nào”, cậu Chín hút thuốc nói.
Tô Cương lập tức chạy tới trước. Mấy người bước xuống xe đều đội mũ. Mặc dù không rõ mặt nhưng Tô Cương nhận ra họ là ai. Vì không lâu trước đó, anh ta đã nhìn thấy những bộ trang phục này.
“Cậu là Lâm Chính phải không? Hừ, còn đội mũ cơ à? Ra dẻ gì vậy! Cậu tới đây làm gì? Còn không mau cút, đừng để ông phải bốc hỏa thì cơ hội rời đi cũng không có đâu”, Tô Cương lạnh lùng hừ giọng.
“Người phụ trách ở đây là ai?”, Lâm Chính nhìn Tô Cương và hỏi
“Mẹ kiếp! Cậu điếc đấy à?”, Tô Cương cảm thấy mình bị khinh thường nên tức giận chửi bới. Anh ta bước tới, định đấm vào mặt Lâm Chính. Thế nhưng ngay sau đó nấm đấm của anh ta đã bị Lâm Chính cản lại.
“Hả?”, Tô Cương sững sờ. Lâm Chính bỏ mũ xuống, nhìn anh ta bằng vẻ vô cảm.
“Cậu định làm gì?”
Hả?”
Tô Cương run rẩy, tỏ vẻ kinh hãi: “Cậu không phải Lâm Chính sao? Cậu là…thần y Lâm?”
Dứt lời đám người cậu Chín thất kinh.
“Chuyện gì vậy?”
“Không phải thần y Lâm chết rồi sao?”
“Tin tức ngày nào cũng đưa tin, sao giờ cậu ta lại sống lại rồi?”
Đám đông không thể chấp nhận nổi. Cậu Chín cũng vậy: “Lẽ nào tin tức chỉ là lời đồn?”
Cậu Chín lầm bầm, bước tới trước.
“Anh thật sự là…Thần y Lâm?”, anh ta cảm thấy không dám tin.
“Anh là người phụ trách ở đây đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy”.
“Tôi nhớ nơi này là của tôi mà”.
“Của anh á? Thần y Lâm, chắc anh lầm rồi. Dương Hoa của các người đã bán miếng đất này cho chúng tôi. Các người cũng cầm tiền rồi, sao giờ miếng đất này còn thuộc về các người được chứ? Nực cười”, cậu Chín vứt thuốc, mỉm cười nói.
“Ai bán cho anh thế?”
“Mã Hải chứ ai? Giấy trắng mực đen còn ở đây. Chúng tôi mua bán theo pháp luật. Sai làm sao được”, cậu Chín lấy hợp đồng ra, lạnh lùng cười.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì đưa hợp đồng cho Khang Gia Hào.
Khang Gia Hào đẩy gọng kính, điềm đạm nói: "Hợp đồng này do tôi soạn thảo, vì vậy tôi nắm rất rõ nội dung. Chủ tịch Lâm, đối phương mua bán hợp pháp. Miếng đất này đúng là thuộc về bọn họ”.
“Vậy tôi làm thế nào để lấy lại?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Trong hộp đồng tôi đã đặc biệt có thêm một điều khoản. Nếu như chủ tịch Lâm dùng giá tương tự để mua lại thì đối phương không được từ chối. Như vậy cậu có thể lấy lại được”, Khang Gia Hào lật tới trang cuối cùng, chỉ vào một điều khoản và lên tiếng.
Dứt lời, cậu Chín tái mặt, trố tròn mắt. Anh ta có biết điều khoản này. Đây đúng là điều khoản mà Khang Gia Hào đã yêu cầu cho thêm vào. Thế nhưng khi đó họ chẳng quan tâm tới nó. Vì tất cả đều cho rằng thần y Lâm đã chết.
Một kẻ đã chết thì còn mua lại kiểu gì? Chẳng phải là điều khoản thừa sao? Có không ít người còn tỏ ra buồn cười với Khang Gia Hào khi đó.
Giờ xem ra…nội dung có vẻ không có tác dụng này lại là đòn chí mạng với bọn họ…
“Mau tiến hành mua lại đi”, Lâm Chính nói.
Đám người cậu Chín tái mặt, đầu óc trống rỗng.
Chương 1398: Khai chiến
“Tôi đã chuẩn bị đủ tiền rồi các anh có thể lấy bất cứ lúc nào. Hợp đồng thì cũng đã ký rồi nên giờ các anh không cần ký nữa. Lần này tôi tới đây là để thông báo rằng các người lập tức dừng việc thi công và rời khỏi đây. Trong vòng một ngày tôi hi vọng những kẻ này sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Điều này…”, sắc mặt của cậu Chín trông vô cùng khó coi. Anh ta bặm môi. Anh ta nào ngờ sự việc lại thay đổi như thế này.
“Cậu Chín, việc đã tới nước này, chúng ta đừng cố chấp quá. Để họ rời đi trước, chúng ta lập tức báo cáo lên bên trên nhờ người của Cổ Phái ra mặt giải quyết”, Tô Cương giống như con chó trung thành, vội vàng khuyên nhủ.
“Nói đúng”, tôi sẽ lập tức gọi điện cho bên trên”, cậu Chín gật đầu.
Bọn họ đành âm thầm để cho mấy người Lâm Chính rời đi. Đúng lúc này, có một đám người đi tới.
“Thần y Lâm, chuyện này chúng ta thương lượng đi. Như vậy thì đều tốt cho cả đôi bên”, tiếng cười vang lên.
Đám đông bàng hoàng quay qua nhìn thì thấy Lữ Lộng Triều bước tới.
“Ông Lữ”, cậu Chín vui mừng.
Lữ Lộng Triều dẫn theo một đám người tới trước mặt Lâm Chín, chặn bọn họ lại: “Thần y Lâm, cậu vội quá. Sao phải vội thu lại Huyền Y Phái như vậy chứ?”
“Huyền y Phái là học viện khám và chữa bệnh công khai, là nơi tạo phúc cho dân, thậm chí còn được quốc gia thừa nhận. Ông có biết mỗi ngày Huyền Y Phái tiếp nhận bao nhiêu bệnh nhân không? Nếu tôi không lấy lại, những bệnh nhân kia biết đi đâu chữa trị?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Sao thế? Lẽ nào Giang Thành chỉ có một học viện Huyền Y Phái thôi à?”, Lữ Lộng Triều tò mò hỏi: “Huống hồ, không có Huyền Y Phái thì vẫn còn Cổ Phái chúng tôi mà. Chúng tôi cũng đang xây học viện đấy. Cần gì tới các cậu?”
“Các người cũng xây học viện?”, Lâm Chính nhìn về phía công trình xây dựng, nói bằng vẻ vô cảm: “Quy mô nhỏ như vậy, một ngày cùng lắm tiếp nhận được 20 bệnh nhân đã là khá lắm rồi”.
“Thầy thuốc không cần nhiều nhưng cần giỏi”.
“Người bệnh sao đợi được? Hơn nữa lần này tôi tới đây không phải là để tranh luận những điều này với các ông. Hợp đồng mua bán nằm ở đây. Giấy trắng mực đen đã rõ ràng. Nếu các vị không làm theo thì tôi đành phải dùng cách cưỡng chế thôi”, Lâm Chính nói.
Đám đông tối sầm mặt.
“Ông Lữ, giờ phải làm sao?”, cậu Chín vội vàng nói.
Lữ Lộng Triều cười nhạt, đôi mắt ánh lên sát ý: “Thần y Lâm! Cậu có biết cậu làm vậy là có ý gì không? Cậu đang khai chiến với Cổ Phái đấy! Cậu đắc tội với thôn Dược Vương rồi, lẽ nào giờ muốn đắc tội với cả chúng tôi nữa sao?”
“Đúng vậy, tôi đã đắc tội với cả thôn Dược Vương rồi, lẽ nào còn phải bận tâm tới các người”, Lâm Chính lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường.
“Thần y Lâm, đúng là điếc không sợ súng”, Lữ Lộng Triều đanh giọng
“Ông Lữ, tôi đang nói chuyện theo pháp luật với ông, hà tất ông nhắc tới việc sống chết ở đây?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ.
“Bởi vì tôi đã không còn định dùng pháp luật ra để nói chuyện với cậu nữa rồi”
Lữ Lộng Triều phất tay.
Vụt…vụt…Vài người phía sau ông ta lập tức lao lên, vây lấy Lâm Chính.
“Các người định làm gì? Nếu như dám làm loạn thì tôi sẽ tố cáo các người tội mưu sát đấy”, Khang Gia Hào căng thẳng lập tức quát lớn.
“Mưu sát sao? Luật sư Khang, ông đi tố cáo đi. Ai giết ông thì người đó ngồi tù. Trách nhiệm này họ sẽ gánh thôi…chỉ có điều người đó không phải là tôi. Tôi không hề tham gia vào việc mưu sát”, Lữ Lộng Triều mỉm cười.
“Ông…”, Khang Gia Hào trầm mặt, lúc này ông ta đã hiểu ý của Lữ Lộng Triều. Cổ Phái muốn tiêu diệt thần y Lâm bằng mọi giá.
“Thần y Lâm, nể mặt Tần Bách Tùng, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng. Nếu như cậu chịu quỳ xuống, thề sẽ thần phục Cổ Phái thì hôm nay cậu còn giữ được mạng mình. Còn nếu không…các cao thủ ở đây chắc không thể để cậu bước ra khỏi cánh cửa này được rồi”, Lữ Lộng Triều nói.
Lâm Chính lắc đầu: “Lữ Lộng Triều, đâu phải ông không hiểu con người tôi. Ông tưởng rằng dựa vào đám mèo mả gà đồng này mà có thể đối phó được với tôi sao?”
“Thần y Lâm, nếu cậu nghi ngờ thực lực của chúng tôi thì tôi nghĩ cậu có thể thử đấy”, Lữ Lộng Triều mỉm cười đầy tự tin.
Rõ ràng, lần này ông ta đã dẫn theo những kẻ giỏi võ nhất. Vì dù sao ông ta cũng đã từng chứng kiến màn thi đấu giữa anh và người của thôn Dược Vương.
“Vậy được! Vậy thì tôi thử xem”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Sau đó anh phất tay. Đám người Khang Gia Hào lập tức lùi về sau. Toàn bộ cao thủ của Cổ Phải bày thế trận.
“Lữ Lộng Triều”, lần này Lâm Chính hét lớn.
“Hối hận rồi à?’, Lữ Lộng Triều mỉm cười.
“Không! Tôi muốn giải thích đôi chút. Lần này ra tay có nghĩa là Dương Hoa và Cổ Phái không đội trời chung rồi nhé, không còn giải hòa được nữa đâu. Hi vọng ông nhớ cho”.
“Cậu yên tâm, Dương Hoa không đủ tư cách nói về việc giải hòa với Cổ Phái”.
Lữ Lộng Triều mỉm cười và phất tay: “Giết”.
“Lên!!!!”, các cao thủ đồng loạt lao về phía Lâm Chính.
Chương 1399: Anh dám lấy cô ấy ra uy hiếp tôi?
Hiện trường bắt đầu đánh nhau kịch liệt.
Cậu Chín nhà họ Yến rất thức thời phái người phong tỏa hiện trường lại, đuổi công nhân đi, ngăn cản mọi người dùng những thứ như điện thoại để quay phim chụp ảnh.
Dù sao đây cũng là chuyện vi phạm pháp luật, càng ít người biết càng tốt.
Không thể không nói những người do Lữ Lộng Triều đưa đến quả thực bất phàm.
Bọn họ đều là y võ, nhưng khác với y võ bình thường, bọn họ là y võ song tu thực sự, biết cả y thuật lẫn võ thuật, hơn nữa kĩ xảo võ thuật có vẻ mạnh hơn hẳn.
Hơn nữa tất cả đều là dược nhân…
Thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi quyền mỗi cước mỗi châm mỗi đao đều nhằm giết chết Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn.
Lần này Cổ Phái đã thực sự nổi lên ý định giết người, nếu đã như vậy thì anh cũng không cần phải nương tay nữa.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc bay ra, Lâm Chính nhắm chuẩn một người rồi xông tới, định đánh bại hắn.
Hai bên đánh nhau dữ dội.
Lữ Lộng Triều chắp hai tay sau lưng, mỉm cười đứng nhìn.
“Ông Lữ, những người này không vấn đề gì đấy chứ?”, cậu Chín nhà họ Yến sán lại gần, dè dặt hỏi.
“Yên tâm đi, đây đều là những người do bên trên phái tới để đối phó riêng với thần y Lâm! Bọn họ trước đó đều dùng dược vật đặc biệt, thực lực đáng sợ, lúc chiến đấu không màng sống chết! Tuy thần y Lâm cũng là một y võ trác tuyệt, nhưng trước mặt những người này, chắc chắn cậu ta cũng không làm được gì đâu”, Lữ Lộng Triều cười nói.
“Ha ha, có câu này của ông Lữ thì chúng tôi yên tâm rồi”, cậu Chín nhà họ Yến mỉm cười đáp.
Rè rè…
Đúng lúc này, điện thoại của Lữ Lộng Triều rung lên.
Ông ta nhìn màn hình hiển thị rồi vội vàng nghe máy.
“Sao vậy hội trưởng? Ông có chỉ thị gì sao?”, tâm trạng của Lữ Lộng Triều không tệ, mỉm cười hỏi.
“Thần y Lâm đâu? Thần y Lâm đang ở đâu?”, hội trưởng ở đầu bên kia vội hỏi.
“Thần y Lâm? Cậu ta đang ở trước mặt tôi đây, hội trưởng cứ yên tâm! Chẳng bao lâu nữa, người này sẽ không còn tồn tại trên đời!”, Lữ Lộng Triều cười đáp.
“Cái gì? Ông ra tay rồi sao?”, hội trưởng ở đầu bên kia cuống quýt kêu lên.
“Sao thế hội trưởng? Chẳng phải ông bảo tôi đến xử lý thần y Lâm sao?”, Lữ Lộng Triều có chút khó hiểu.
“Đừng nhiều lời nữa, ông lập tức dẫn người về ngay! Về đây đã, nghe rõ chưa? Bây giờ vẫn chưa thể đắc tội với thần y Lâm được!”, hội trưởng khẽ quát.
“Đắc tội?”, Lữ Lộng Triều ù ù cạc cạc: “Hội trưởng, chúng ta đã trở mặt với thần y Lâm rồi, còn đắc tội với không đắc tội cái gì chứ? Huống hồ, Cổ Phái chúng ta cần gì phải sợ thần y Lâm?”.
“Thôn Dược Vương bị diệt rồi!”.
Hội trưởng không giải thích nhiều, chỉ gầm lên sáu chữ này.
Lữ Lộng Triều nghe xong như bị sét đánh ngang tai, đầu óc ong ong, còn tưởng là mình nghe nhầm.
“Theo kết quả điều tra, rất có khả năng là do thần y Lâm tiêu diệt! Tuy vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng… chắc phải tám chín phần!”, hội trưởng trầm giọng nói.
Những lời này khiến Lữ Lộng Triều suýt nữa thì ngã quỵ xuống.
Đúng lúc này…
Bốp bốp bốp!
Mấy âm thanh quỷ dị vang lên.
Sau đó liền thấy mấy bóng dáng bay tới, nặng nề ngã xuống trước mặt Lữ Lộng Triều và cậu Chín nhà họ Yến.
Mấy người ngẩng lên nhìn.
Là các cao thủ của Cổ Phái!
Trên người bọn họ đều cắm châm bạc, tay chân gãy hết, nằm dưới đất run lên bần bật, không bò dậy nổi nữa, đã mất hẳn sức chiến đấu.
“Cái gì?”.
Ai nấy trố mắt ra nhìn.
“Cậu Chín, ông Lữ! Mau nghĩ cách đi! Mau nghĩ cách đi!”.
Tô Cương ở bên cạnh run rẩy kêu lên.
Hai người vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.
Phát hiện anh đã giải quyết gần hết những người này, đang tiến về phía mình…
Cuối cùng Lữ Lộng Triều cũng ý thức được sự bất ổn.
Những cao thủ này đã bị Lâm Chính giải quyết xong trong nháy mắt.
Hình như thực lực của thần y Lâm này còn mạnh hơn tin tình báo mà Cổ Phái bọn họ nhận được rất nhiều…
“Tìm người yểm hộ, đi!”.
Lữ Lộng Triều vội gầm lên.
“Các anh em, giết người này cho tôi! Ai có thể hạ gục anh ta, thưởng năm triệu tệ!”, cậu Chín nhà họ Yến vung tay lên, cao giọng nói.
Đám vệ sĩ ở phía sau đều đỏ mắt lên, liều mạng xông tới đánh đấm.
“Chạy!”.
Lữ Lộng Triều dẫn đầu chạy ra khỏi học viện Huyền Y Phái.
Cậu Chín nhà họ Yến cũng vội vàng bám theo.
Nhưng hai người chưa chạy được bao lâu… liền khựng lại.
Chỉ thấy bên ngoài học viện Huyền Y Phái không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người.
Bọn họ như một bức tường, chặn đứng đám người Lữ Lộng Triều đang chạy ra.
“Các người…”
“Là người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu sao?”.
Lữ Lộng Triều biến sắc.
“Ông Lữ, sao đi nhanh thế? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà!”.
Lâm Chính chậm rãi bước ra, nhìn hai người họ.
Tất cả các vệ sĩ đã bị chế ngự.
Lữ Lộng Triều đứng im một chỗ, cậu Chín nhà họ Yến thì run rẩy.
Còn Tô Cương thì đã bị dọa cho ngã ngồi dưới đất.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”, Lữ Lộng Triều nghiến răng hỏi.
“Ông muốn giết tôi, vậy tôi giết ông cũng không quá đáng đâu nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Cậu…”, Lữ Lộng Triều không biết phản bác kiểu gì.
Nhưng cậu Chín nhà họ Yến ở bên cạnh cuống quýt kêu lên: “Thần y Lâm, anh không thể giết chúng tôi được!”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì nếu anh giết chúng tôi thì… thì… thì cô Tô Nhu sẽ gặp nguy hiểm!”, cậu Chín nhà họ Yến nói.
“Tô Nhu?”.
Ánh mắt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh thấu xương.
“Anh dám lấy cô ấy ra… để uy hiếp tôi?”.
Chương 1400: Tránh ra
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Chính, đám người cậu Chín nhà họ Yến đều không khỏi run rẩy, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhưng lúc này, cậu Chín nhà họ Yến chỉ có thể dùng cái cớ như vậy.
Nếu không bọn họ sẽ chết rất khó coi.
Nhưng bọn họ không biết, Tô Nhu là sự cấm kị của Lâm Chính, dùng lý do này chỉ khiến họ chết càng khó coi hơn mà thôi.
“Thần y Lâm, tôi không uy hiếp anh, tôi chỉ muốn anh bình tĩnh lại, để anh có thể suy nghĩ kĩ càng những gì được và mất. Tính mạng của chúng tôi không đáng giá, anh thả chúng tôi thì cô Tô Nhu sẽ được an toàn tuyệt đối”, cậu Chín nhà họ Yến nặn ra một nụ cười, nói.
Sắc mặt Lâm Chính gần như đã đen sì.
Anh ngoảnh phắt lại, nhìn chằm chằm Khang Gia Hào: “Tô Nhu đâu?”.
“Cô Tô Nhu… cô ấy đã được bố trí ổn thỏa rồi!”, Khang Gia Hào vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.
Tô Nhu không thể gặp bất trắc gì được, nếu không tất cả bọn họ đều tiêu đời.
“Cô ấy ở đâu?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Ở… ở nhà họ Trương…”, Khang Gia Hào lau mồ hôi đáp.
“Nhà họ Trương?”.
Lâm Chính quay sang nhìn cậu Chín nhà họ Yến, nhanh chóng ý thức được gì đó, rồi lại nhìn Tô Cương đang run như cầy sấy.
Nếu Tô Nhu ở nhà họ Trương thì sẽ an toàn bí mật tuyệt đối, mục đích của Cổ Phái là Dương Hoa, nhất thời họ sẽ không tìm được tung tích của Tô Nhu, trừ khi… có người nói cho Cổ Phái biết Tô Nhu đang ở đâu.
Khang Gia Hào sẽ không tùy tiện để lộ vị trí của Tô Nhu, thế nên chắc chắn chỉ có người nhà họ Tô tiết lộ tin này.
Chắc là cậu Chín nhà họ Yến đang dọa anh thôi…
“Tô Cương, là anh làm sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“A… việc này… việc này… thần y Lâm, tôi… tôi…”, Tô Cương há miệng, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
“Trông chừng ba người bọn họ!”, Lâm Chính trầm giọng nói: “Bây giờ tôi đến nhà họ Trương!”.
“Chủ tịch Lâm, xử lý bọn họ thế nào ạ?”, Khang Gia Hào vội hỏi.
“Tạm thời để đấy! Tôi đến nhà họ Trương xem sao đã, nếu Tô Nhu có chuyện gì… thì bằm thây vạn đoạn bọn họ!”.
Lâm Chính dữ tợn nói, rồi quay phắt người đi.
Một đám người lập tức ùa tới.
“Đừng mà! Đừng mà!”.
“Thần y Lâm, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”.
“Tha cho tôi đi mà!”.
Ba người gào lên.
Nhưng vô ích.
“Lập tức sắp xếp chuyến bay đến tỉnh Quảng Liễu cho tôi!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Khang Gia Hào vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Một tiếng sau, chuyến bay đến tỉnh Quảng Liễu cất cánh.
Cung Hỉ Vân xảy ra chuyện, Mã Hải, Từ Thiên đều gặp nạn, đương nhiên Tô Nhu không thể ở lại Giang Thành nữa.
Thế là Cung Hỉ Vân đã bảo thư ký của mình nhanh chóng đưa Tô Nhu đến tỉnh Quảng Liễu, để nhà họ Trương bí mật bảo vệ.
Vốn dĩ Cung Hỉ Vân làm cực kỳ kín đáo, nhưng không ngờ đối phương lại xuống tay qua Tô Cương, tìm được vị trí của Tô Nhu.
Lâm Chính tin rằng cậu Chín nhà họ Yến vẫn chưa ra tay với Tô Nhu, dù sao mục đích của bọn họ cũng là Dương Hoa, trước đó tìm Mã Hải không thành công nên họ mới nghĩ đến Tô Nhu, chắc là vẫn kịp.
Sau khi xuống máy bay, người do Khang Gia Hào sắp xếp đã đến sân bay đón Lâm Chính.
Lâm Chính ngồi lên xe tiến về phía nhà họ Trương.
Nhưng anh không dùng diện mạo của thần y Lâm, mà dùng diện mạo của Lâm Chính.
Tránh làm kinh động đến người nhà họ Trương, cũng tránh khiến kẻ thù đang ẩn náu liên hệ nhà họ Trương và thần y Lâm với nhau.
Trước cửa nhà họ Trương.
Lâm Chính xuống xe, nhanh chóng vào trong nhà.
“Ai?”.
Một người đàn ông cao to, vai u thịt bắp đứng ở cửa.
Anh ta cực kỳ cảnh giác, thấy Lâm Chính chạy tới thì lập tức quát lên.
“Tôi là Lâm Chính! Tôi muốn gặp Tô Nhu!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Là cậu Lâm hả?”, người đàn ông ngạc nhiên đánh giá Lâm Chính, rồi gật đầu mở cửa: “Mời vào”.
Lâm Chính lập tức cất bước vào trong.
“Đứng lại!”.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy một chiếc Bentley dừng ở trước cửa, sau đó một cô gái mặc lễ phục màu đen bước xuống.
Cô gái trang điểm xinh đẹp, cánh tay đeo một chiếc túi LV, nhìn rất thu hút.
Cùng xuống xe với cô ta còn có một người đàn ông mặc vest thẳng thớm, tóc vuốt ngược lên.
“Tiểu Mạn?”.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Đó là Uông Hiểu Mạn, con gái của cô năm.
Lâm Chính cực ít gặp Uông Hiểu Mạn, nhưng mỗi lần gặp nhau, Uông Hiểu Mạn đều mỉa mai châm chọc anh, khinh thường anh, nguyên nhân là vì anh ở rể.
Nhưng Lâm Chính không ngờ Uông Hiểu Mạn lại xuất hiện ở đây.
Chắc là do người nhà họ Tô sắp xếp, dù sao hiện giờ cũng chỉ có cô ta có thể đến chăm sóc cho Tô Nhu.
“Lâm Chính, anh đến đây làm gì?”.
Uông Hiểu Mạn bước tới, nhìn anh một cái, hừ mũi hỏi đầy khinh bỉ.
“Tôi đến tìm Tiểu Nhu”.
“Tiểu Nhu? Anh còn mặt mũi đến gặp chị ấy sao? Nếu không vì đồ vô dụng là anh, thì chị ấy sẽ gặp phải kết cục như vậy chắc?”, Uông Hiểu Mạn tức giận nói.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức hiểu ra.
Nếu Tô Nhu đã đến đây thì chắc chắn Trương Tinh Vũ cũng đến.
Với cái miệng của Trương Tinh Vũ thì kiểu gì cũng quy tội cho người khác. Tội này trăm phần trăm là do anh gánh rồi.
“Tiểu Mạn, bây giờ tôi không muốn nói quá nhiều, tôi muốn gặp Tiểu Nhu! Có chuyện gì chờ tôi gặp Tiểu Nhu xong thì nói”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, rồi xoay người định vào trong.
“Đứng lại cho tôi! Ngăn anh ta lại!”.
Uông Hiểu Mạn tức giận, giậm chân gào lên.
Người đàn ông tóc vuốt ngược ở bên cạnh lập tức xông tới chặn trước mặt Lâm Chính.
“Lâm Chính! Tiểu Mạn đã cho anh đi đâu, từ từ đã nào!”, người đàn ông mỉm cười nói.
“Anh là ai?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Khốn kiếp! Anh ăn nói cái kiểu gì đấy hả? Dám nói với anh Lôi như vậy? Anh nghĩ anh là cái thá gì chứ?”, Uông Hiểu Mạn điên tiết nói.
“Anh Lôi?”.
“Đồ có mắt không tròng! Anh Lôi là người nổi tiếng ở vùng này, cả khu vực này đều do anh ấy quản lý! Nếu không anh nghĩ tại sao Tiểu Nhu có thể bình an vô sự ở đây? Tại sao nhà họ Trương có thể bình an vô sự chứ? Nếu không có anh Lôi, thì Tiểu Nhu đã bị đám kẻ thù mà anh chọc vào đưa đi rồi”, Uông Hiểu Mạn lạnh lùng nói.
“Kẻ thù mà tôi chọc vào?”.
Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Chắc là Trương Tinh Vũ lại bịa chuyện để bôi nhọ anh rồi.
“Lâm Chính! Tôi không muốn nhiều lời với anh nữa! Tóm lại anh không có tư cách gặp Tiểu Nhu! Anh cũng không có tư cách đặt chân vào cánh cửa này! Anh mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh! Biến ngay khỏi tầm mắt tôi!”, Uông Hiểu Mạn hừ mũi nói.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, trong lòng bùng lên lửa giận.
Bây giờ anh đang rất lo lắng cho Tô Nhu, đâu có rảnh quan tâm đến Uông Hiểu Mạn, liền khẽ quát người đàn ông trước mặt: “Tránh ra!”.
“Ha ha, Lâm Chính, anh cũng nóng nảy phết đấy nhỉ? Tôi từng nghe Tiểu Mạn kể về anh! Người như anh lấy đâu ra dũng khí để bắt tôi tránh đường vậy?”, người đàn ông khẽ cười nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời đã bị Lâm Chính đẩy một cái.
Sao anh ta có thể chịu được lực đẩy của Lâm Chính chứ, lập tức ngã lộn cổ xuống đất.
“Hả?”, Uông Hiểu Mạn ngớ người ra.
Lâm Chính coi như không thấy, sải bước tiến vào trong.