Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131-135
Chương 131: Thư yêu cầu (2)
"Cục... cục... Cục trưởng Lý?".
"Châu Diệu, sao ông lại ở đây?", Lý Duy bình thản hỏi.
"Ơ... tôi... tôi... tôi đến thăm bạn học cũ, thăm bạn học cũ...", Châu Diệu lắp bắp, vội cười nói.
"Ai là bạn học cũ của ông?".
"Tô Quảng! Tô Quảng! Chúng tôi là bạn học hai mươi mấy năm rồi!", Châu Diệu cố nặn ra nụ cười.
"Ồ...", Lý Duy gật đầu.
"Hai người quen nhau sao?", Trương Tinh Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Trước kia ông ta là cấp dưới của tôi, nhưng tác phong làm việc không chừng mực, nên bị điều đi rồi", Lý Duy điềm nhiên nói, ánh mắt nhìn Châu Diệu đầy chán ghét.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy thế đều kinh hãi.
Cấp trên của Châu Diệu?
Vậy người này có thân phận gì đây?
"Mẹ, sao mà ồn thế?", đúng lúc này, Tô Nhu bước từ trong phòng ra.
Lý Duy thấy thế, lập tức bước tới nói: "Cô Tô, chào cô, chào cô! Mới sáng sớm đã đến làm phiền, thật là có lỗi!".
"Ông là...", Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu.
"Tôi là Cục trưởng Lý Duy của Cục Cảnh sát Giang Thành, cô Tô, do hành vi không làm tròn nhiệm vụ của nhân viên Quách Ngưu thuộc Cục của tôi, gây tổn thất lớn đến lợi ích tinh thần và thể xác của cô, lần này đến, tôi thay mặt cho Cục gửi lời xin lỗi đến cô!", nói xong, Lý Duy hơi cúi người xuống.
Tô Nhu sửng sốt.
Vợ chồng Trương Tinh Vũ cũng ngây người tại chỗ.
Còn Châu Diệu như bị sét đánh ngang tai.
"Cục… Cục trưởng Lý, không cần không cần, ông khách sáo quá", Tô Nhu có chút tay chân luống cuống.
"Đây là sự thất trách của tôi, tôi sẽ kiểm điểm sâu sắc, tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa..."
"Cục trưởng Lý, chúng tôi không có ý trách ông".
"Dù thế nào thì lần này cũng gây tổn thất lớn cho cô Tô, cô Tô, tôi không nói những lời dư thừa nữa, tôi sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng".
Lý Duy không ngừng xin lỗi, không ngừng tự trách, Tô Nhu thì không ngừng nói không sao.
Trong phòng là bầu không khí quỷ dị.
Còn Châu Diệu đã có chút đứng không vững.
Ông ta ngây ra nhìn Tô Quảng, ngây ra nhìn Tô Nhu, đầu óc như lạc vào sương mù...
Bỗng nhiên ông ta cũng ý thức được điều gì đó.
E rằng Tô Nhu và Lâm Chính về nhà an toàn không đơn giản như ông ta nghĩ, lẽ nào...
Dường như nghĩ ra gì đó, Châu Diệu đổ mồ hồi lạnh...
"Vừa sáng ra đã làm phiền mọi người, thực sự rất xin lỗi, cũng không còn sớm, tôi xin phép ra về".
Lý Duy tự trách một lúc liền định rời đi.
"Cục trưởng Lý, ăn sáng xong rồi hãy đi".
"Thôi thôi...", Lý Duy vội vàng từ chối.
"Ừm... tôi cũng về đây! A Quảng, chuyện đó chúng ta bàn sau, bàn sau nhé!", Châu Diệu vội nói.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy thế thì vui mừng khôn xiết, vội vàng định tiễn vị ôn thần này đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đang ngồi trên sô pha lạnh lùng nói một câu.
"Ông Châu, ừm... ông không lấy nhà chúng tôi nữa sao?".
Anh vừa nói xong, Châu Diệu liền tái mặt.
Lý Duy nhìn Châu Diệu, nhíu mày: "Châu Diệu, có chuyện gì vậy?".
"Cục trưởng Lý, tôi...", Châu Diệu tay chân luống cuống, mãi không thốt nên lời.
Trương Tinh Vũ nhìn ra được manh mối, vội vàng kẻ rõ đầu đuôi ngọn ngành.
"Cái gì?".
Lý Duy nổi giận, lập tức cầm hợp đồng trên bàn lên xem.
Sau đó móc điện thoại ra.
Lát sau, một chiếc xe dừng dưới tầng một.
"Cục trưởng Lý, ông hãy nghe tôi giải thích!", Châu Diệu vội nói.
"Đến Cục giải thích đi", Lý Duy tức giận đáp.
Châu Diệu mặt nhăn mày nhó, chỉ có thể theo Lý Duy xuống tầng.
"Chuyện này tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng, xin cho tôi chút thời gian", Lý Duy nói.
"Không sao, không sao, Cục trưởng Lý vất vả rồi!"
"Đây là chức trách của tôi mà, được rồi, tôi không làm phiền nữa, bà Trương, ông Tô, cô Tô, hội trưởng Lâm, tôi xin phép".
Lý Duy gật đầu rồi rời đi.
"Cục trưởng Lý đi thong thả!".
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vội nói.
Còn Tô Nhu thì hơi sửng sốt: "Hội trưởng Lâm?".
Cô quay lại, nhìn Lâm Chính đang mặc quần áo ở sô pha.
"Lâm Chính!".
Tô Nhu gọi anh, đang định hỏi.
Lâm Chính nín thở.
Đúng lúc này.
"Xin hỏi ai là cô Tô?", ngoài cửa vang lên giọng nói.
Tô Nhu ngoảnh lại, thấy một nhân viên chuyển phát đang đứng ở cửa.
"Tôi đây".
"Ồ, cô có đơn hàng, mời ký nhận".
"Được, cảm ơn".
Tô Nhu bước tới ký tên.
"Đây là gì vậy?", Tô Quảng nghi hoặc hỏi.
Tô Nhu không nói gì, chỉ mở ra xem, trước mặt là một xấp văn kiện.
Tô Nhu lật xem, sắc mặt trắng bệch...
"Là gì vậy?", Trương Tinh Vũ vội hỏi.
"Thư yêu cầu...", Tô Nhu run giọng nói: "Là thư yêu cầu của Văn phòng Luật sư Gia Hào gửi tới..."
"Cái gì?".
Ba người như bị sét đánh ngang tai.
Lâm Chính cũng sững sờ.
Chương 132: Lời nhờ vả 20 triệu tệ (1)
Lâm Chính bước tới, lật xem qua loa, vẻ mặt khó hiểu, nhưng một lát sau lại thả lỏng.
"Con gái, chuyện... chuyện này là sao? Đang yên đang lành sao luật sư Khang lại gửi thư yêu cầu cho chúng ta chứ? Có phải ông ấy nhầm rồi không?", Trương Tinh Vũ lo lắng hỏi.
"Mẹ, mẹ từng nghe nói đến tập đoàn Dương Hoa chưa?", Tô Nhu ngập ngừng hỏi.
"Có nghe, cả Giang Thành có ai không biết chứ? Nghe nói bọn họ nghiên cứu điều chế ra một loại thần dược, có thể chữa khỏi bệnh nhồi máu não, cứu được rất nhiều người... Ngày nào tivi chẳng đưa tin..."
"Trên thực tế, phương thuốc của loại thuốc chữa bệnh nhồi máu não này... đến từ nhà họ Tô".
"Cái gì?", hai người đều kinh ngạc.
"Trong tay bà nội có một phương thuốc do tổ tiên nhà họ Tô chúng ta để lại, mà đây chính là phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não. Bà nội đã tiến hành hợp tác với tập đoàn Liễu Thị, nhưng phương thuốc bất ngờ bị lộ ra ngoài, rơi vào tay tập đoàn Dương Hoa, gây tổn thất nghiêm trọng về tiền bạc cho tập đoàn Liễu Thị và nhà họ Tô. Bây giờ nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị cho rằng phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa được tuồn từ nhà họ Tô ra, hơn nữa là chúng ta lén bán phương thuốc cho tập đoàn Dương Hoa. Hiện giờ, nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị dùng tới pháp luật, chính thức khởi tố chúng ta, và vụ kiện này do luật sư Khang nhận", Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Cô vừa dứt lời.
Phịch!
Trương Tinh Vũ nhũn người ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên.
Tô Quảng cũng hồn bay phách lạc nhìn thư yêu cầu kia, cả người đờ đẫn.
Khang Gia Hào!
Đây là luật sư số một Giang Thành!
Là luật sư nổi tiếng cả nước đó!
Nếu đối thủ là Khang Gia Hào, đừng nói là có thể thắng được vụ kiện này hay không, sợ rằng cả Giang Thành không có luật sư nào muốn đứng ra.
Dù sao đó cũng là người giỏi nhất trong giới luật sư Giang Thành...
Tô Nhu hít sâu một hơi, nở nụ cười chua chát và tuyệt vọng, đặt thư yêu cầu lên bàn, không nói câu nào.
Lâm Chính cũng im lặng.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
Lâm Chính lướt mắt nhìn dãy số, ra ngoài ban công nghe máy.
"Cậu Lâm, xảy ra chuyện rồi! Tập đoàn Liễu Thị của nhà họ Liễu bất ngờ nói với truyền thông rằng phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa chúng ta là lấy trộm của tập đoàn Liễu Thị bọn họ và nhà họ Tô. Bọn họ có chứng cứ chứng minh mình mới là người sở hữu phương thuốc, đồng thời muốn kiện chúng ta để lấy lại quyền sở hữu phương thuốc và sản phẩm. Nếu thua kiện, chúng ta không những phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, mà còn phải chuyển nhượng bản quyền sáng chế này cho tập đoàn Liễu Thị. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?", bên kia là giọng nói lo lắng của Mã Hải.
Hiển nhiên ông ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng căng thẳng như vậy
Nhà họ Liễu ra kiếm... quá nhanh!
Hơn nữa còn đâm thẳng vào tim, có ý định một nhát đâm chết tập đoàn Dương Hoa.
"Tôi đang bảo sao Liễu Khiếu Sinh không đến xin lỗi tôi, chắc hẳn ông ta đã thông đồng với nhà họ Tô để đối phó với chúng ta".
"Cậu Lâm, tôi nghe nói là Khang Gia Hào nhận vụ này, người này không chỉ là luật sư số một Giang Thành, mà cả Hoa Quốc cũng chẳng có mấy luật sư có thể đánh bại ông ta. Bây giờ tôi phải lập tức lên phía Bắc đến thủ đô, mời luật sư giỏi ở đó, nếu không rất có khả năng chúng ta sẽ thua vụ kiện này".
"Lên phía Bắc? Không cần đâu, tìm đại một luật sư ở Giang Thành nhận vụ này đi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng", Lâm Chính nói.
"Cái gì?", Mã Hải sửng sốt, vội vàng nói: "Cậu Lâm, cậu không đùa đấy chứ? Sao... sao... sao có thể để thế được?".
"Sao nào? Không tìm được à?".
"Tìm thì chắc chắn là có, nhưng những luật sư mới đi làm mấy năm sẽ không nhận, dù sao đó cũng là luật sư Khang, đắc tội với ông ta tức là đắc tội với giới luật sư Giang Thành. Hơn nữa, kiện cáo với luật sư Khang cũng không có phần thắng, dù là ai cũng không muốn nhận vụ kiện nắm chắc phần thua này. Cũng chỉ có những luật sư thực tập mới tốt nghiệp mới dám nhận vụ này, nhưng chúng ta tìm bọn họ... thì có khác nào nhận thua luôn cho nhanh?".
"Ông yên tâm, tôi đã nói rồi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng vụ kiện này, ông chỉ cần sắp xếp luật sư giúp tôi là được", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Việc này..."
"Đi làm đi", thái độ của Lâm Chính rất kiên quyết.
"Haizz...", Mã Hải không còn cách nào khác, chỉ đành thở dài rồi thôi.
Cả nhà Tô Quảng đã chấp nhận số phận.
Lúc này, bọn họ biết đến cầu xin nhà họ Tô thì hoàn toàn không có tác dụng, bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, sao nhà họ Tô có thể giúp bọn họ đối phó với chính mình chứ?
Tô Nhu thử gọi mấy cuộc điện thoại xin giúp đỡ, nhưng không mấy hiệu quả.
Lâm Chính thì vẫn tỏ vẻ ung dung, hoàn toàn không để tâm.
Chương 133: Lời nhờ vả 20 triệu tệ (2)
Ăn xong cơm trưa, Lạc Thiên gọi điện thoại cho anh, anh liền đến mặt bằng mà Lạc Thiên mới chọn lượn một vòng, nhìn trạng thái sắp xếp của cô ta, e rằng không đến một tháng là có thể khai trương.
Chạng vạng khi Lâm Chính về đến nhà, anh kinh ngạc phát hiện trong phòng khách có mấy vị khách không mời mà đến đang ngồi đó.
Không phải là ai khác mà chính là Tô Bắc và Tô Thái.
Liễu Khiếu Sinh vẫn nhờ vả các mối quan hệ đưa được Tô Cối và Tô Bắc ra ngoài.
Tô Bắc bây giờ ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý, dáng ngồi rất tùy ý.
Tô Thái thì có vẻ rất chín chắn, cũng không có gì là vênh váo huênh hoang.
"Chà, Lâm Chính về rồi đấy à?".
Thấy Lâm Chính vào nhà, Tô Bắc kêu lên một tiếng, lập tức đứng dậy, mỉm cười bước tới ôm chầm lấy anh.
"Ha ha ha, Lâm Chính, đã lâu không gặp, có nhớ bác ba không?", Tô Bắc vô cùng nhiệt tình.
Điều này khiến Lâm Chính có chút không quen.
"Có chuyện gì sao?".
Lâm Chính đưa mắt nhìn cả nhà Tô Nhu đang im lặng ngồi trên sô pha, mở miệng hỏi.
"Haizz, cháu xem cháu kìa, chắc là vẫn giận bác ba chứ gì? Lâm Chính, cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện cháu không hiểu. Những chuyện bác ba làm trước kia tuy có chút sai lầm, nhưng hầu hết là muốn tốt cho nhà họ Tô, muốn tốt cho mọi người, cháu đừng giận bác nữa mà", Tô Bắc ra vẻ bậc cha chú, nói đầy thấm thía.
"Nói vậy là tôi trách lầm bác ba sao?", Lâm Chính cười nói.
"Chẳng thế thì sao?", Tô Bắc mỉm cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Dương! Bác ba xin nhờ cháu một chuyện này, cháu xem được không?".
"Chuyện gì?", Lâm Chính cười hỏi.
Chỉ thấy Tô Bắc lấy từ trong cặp tài liệu bên cạnh ra một gói to được bọc trong giấy dầu, đặt ngay ngắn lên bàn, sau đó mở nó ra.
Trong giấy dầu là từng chồng tiền mặt đỏ tươi.
Nhìn qua cũng phải hơn 200 nghìn tệ!
"Đây là tiền đặt cọc", Tô Bắc mỉm cười nói.
"Tiền đặt cọc cái gì?".
"Đương nhiên là tiền đặt cọc cho việc cháu làm rồi", Tô Bắc cười đáp, rồi giơ hai ngón tay ra: "Nếu xong việc, bác sẽ cho cháu chừng này nữa!".
"Lại 200 nghìn tệ nữa?".
Tô Bắc lắc đầu.
"Hai triệu tệ?", Lâm Chính sửng sốt.
"Là 20 triệu tệ", Tô Bắc đáp.
Ông ta vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Bắc.
20 triệu tệ?
Nhà họ Tô ngoài bà cụ Tô ra, sợ rằng chưa ai từng thấy số tiền lớn như vậy...
"20 triệu tệ? Bác ba, bác cần tôi làm gì mà cho tôi nhiều tiền thế? Giết người phóng hỏa thì tôi không làm đâu", Lâm Chính giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó vội nói.
"Sao bác ba lại bảo cháu làm những chuyện đó chứ?".
"Vậy bác muốn tôi làm gì?", Lâm Chính hỏi.
Tô Bắc hít sâu một hơi, sán lại gần Lâm Chính, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Lâm Chính, tòa án đã gửi giấy gọi cho tập đoàn Dương Hoa, hơn nữa đã định ngày mở phiên tòa. Nghe đây, bác muốn cháu vào ngày xét xử, đứng ra chỉ điểm tập đoàn Dương Hoa, đồng thời thừa nhận phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là do cháu lấy trộm".
"Thế thì chẳng phải tôi sẽ ngồi tù sao?", Lâm Chính sợ hãi.
"Ngồi có mấy năm, nhưng cháu sẽ sở hữu hơn 20 triệu tệ! Như vậy không tốt sao?", Tô Bắc trợn mắt nói: "Cháu phải biết rằng, dù là ai cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong mấy năm".
"Nhưng vấn đề là tôi không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô".
"Nếu cháu thừa nhận thì phương thuốc này chỉ có thể là cháu lấy, huống hồ chuyện này không phải do cháu làm thì ai làm?", Tô Bắc cười khẩy, rõ ràng là không tin anh.
Vốn dĩ ông ta không muốn làm thêm việc này, nhưng để đảm bảo mọi chuyện trót lọt, ông hai Liễu vẫn bảo ông ta mang tiền đến đây một chuyến.
"Tôi thực sự không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô, tôi thậm chí còn không biết chuyện này. Bác ba, bác muốn tôi thừa nhận cái gì?", Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu... đầu óc có vấn đề à? Tiền mà còn chê!", Tô Bắc rất tức giận.
Lâm Chính lắc đầu, đang định từ chối.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bấu lấy anh.
Lâm Chính hơi sửng sốt, quay sang nhìn, mới phát hiện người kéo anh là Trương Tinh Vũ.
"Đồng ý đi!", sắc mặt Trương Tinh Vũ lạnh lùng, nói.
Bà ta vừa dứt lời, cả Tô Quảng và Tô Nhu đều quay sang nhìn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc...
Chương 134: Dương Hoa bại trận (1)
“Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Chuyện như vậy sao có thể đồng ý được?”, Tô Nhu vội vàng giữ Trương Tinh Vũ lại, để bà ta buông Lâm Chính ra.
“Tô Nhu! Nó phải làm chút gì đó cho con chứ”, hai mắt Trương Tinh Vũ đỏ ngàu. Bà ta trừng mắt với con gái.
“Mẹ, ý mẹ là gì vậy?”, khuôn mặt Tô Nhu tái nhợt.
“Ý gì à? Vậy mà con còn không hiểu sao? Để nó đi, để nó thừa nhận mọi chuyện. Để nó lấy cho con mấy chục triệu tệ chứ sao! Con đúng ra không phải chịu cuộc sống thế này. Vì nó, con mới không có gì. Giờ nó có cơ hội kiếm tiền, giúp chúng ta có cuộc sống dễ thở hơn chút thì lẽ nào nó nên ở nhà sao? Nó nợ con, nên phải trả!”, Trương Tinh Vũ kích động kêu lên.
Bà ta dứt lời, Tô Quảng chìm vào im lặng. Tô Nhu cũng run rẩy, nhìn mẹ mình bằng vẻ không dám tin.
Cũng không biết cô đang giận hay là gì.
“Đúng vậy! Lâm Chính, Tô Nhu đúng ra đã được gả cho Mã Phong làm con dâu hào môn. Mệnh của con bé là mệnh phú quý, nhưng vì cậu mà nó phải chịu khổ, chịu uất ức. Giờ cậu nên bù đắp cho con bé rồi. Có được hai mươi triệu tệ, cậu cũng chỉ phải bóc lịch có mấy năm. Có mấy năm thôi mà, không hề dài! Tài năng của Tô Nhu là điều không thể bàn cãi. Có được số tiền này, con bé có thể lập nghiệp. Có khi đến lúc cậu ra tù thì sự nghiệp của Tô Nhu cũng đã được hái quả rồi. Tới lúc đó cậu ăn bám con bé thì có phải là cũng thoải mái hơn bây giờ không?”, Tô Bắc cười ý vị.
Con nít nó mới tin cái thể loại logic này của Tô Bắc.
Lâm Chính bật cười.
“Lâm Chính cậu có đồng ý không?”, Trương Tinh Vũ gặng hỏi.
“Mẹ, con không đồng ý", không đợi Lâm Chính trả lời thì Tô Nhu đã lập tức lên tiếng.
“Tô Nhu, con im miệng”, Trương Tinh Vũ tức giận quát. Bà ta trừng mắt với Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu là thằng đàn ông thì đồng ý! Còn nếu không thì hai đứa ly hôn đi”.
“Con sẽ không lý hôn. Con cũng không đồng ý bắt Lâm Chính làm như vậy”. Tô Nhu nước mắt lưng tròng, tức giận hét lên.
Cô là người mạnh mẽ, không cho phép chồng mình làm chuyện đó. Đối với cô đó là một sự sỉ nhục.
“Tô Nhu, cháu chẳng hiểu gì cả! Cháu nên học theo mẹ cháu. Mẹ cháu là người từng trải, bà ấy biết làm vợ của một người bất tài nó khổ tới mức nào. Giờ cháu không nghe lời, sau này có xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp đâu! Nhìn bố cháu đấy, tương lai Lâm Chính sẽ giống bố cháu thôi”, Tô Bắc sốt ruột nói.
Tô Quảng nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Thế nhưng ông ta không nói gì, chỉ biết siết chặt nắm đấm.
“Cùng là người nhà cả, đừng nói vậy”, Tô Thái thấy khó chịu.
“Những gì em nói đều là thật, lẽ nào anh muốn thấy Tô Nhu giống như em dâu mình phải chịu uất ức cả đời à?”, Tô Bắc nói.
Tô Thái im lặng.
“Tô Nhu”, Trương Tinh Vũ đỏ mắt.
Nhưng Tô Nhu chẳng thèm quan tâm. Cô chỉ mím môi, nói bằng vẻ kiên định: “Dù con có chết cũng sẽ không kiếm tiền kiểu như vậy”, nói xong, cô quay người đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
“Tô Nhu”, Tô Quảng kêu lên.
“Chuyện này…”, Tô Bắc chau mày.
Lâm Chính cúi đầu không nói gì.
Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói với Tô Bắc: “Con gái không hiểu chuyện, nhưng người lớn chúng ta không thể cứ thế được. Tiền thì bọn em nhận, việc cần làm bọn em sẽ làm. Mọi người về trước đi”.
“Em dâu, không ký biên bản à? Nhỡ đâu mọi người lật mặt thì sao…”
“Sao? Anh không tin bọn em à?”, Trương Tinh Vũ tức giận.
“Không, không phải. Ý anh không phải như vậy…Hầy, thôi được, anh tin em. Tiền cọc giao cho mọi người trước vậy. Sự việc thành công, anh sẽ chuyển hai chục triệu tệ vào tài khoản”.
Tô Bắc mỉm cười, đứng dậy và vỗ vai Lâm Chính: “Lâm Chính, đừng để mọi người thất vọng. Nhất là bà nội luôn đánh giá cao cậu đấy”, nói xong, ông ta và Tô Thái rời đi.
Trương Tinh Vũ thản nhiên cất tiền cọc đi.
“Lâm Chính, cậu thật sự không muốn đổi lấy vài năm để có được hai chục triệu tệ sao?’, bà ta liếc nhìn Lâm Chính, hỏi thêm một lần nữa.
“Vài năm là nói cho đỡ tủi thân thôi. Chứ một khi dính vào thì có khi cả chục năm trở lên”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nhưng dù là chục năm để đổi lấy hạnh lúc của Tô Nhu thì chẳng lẽ không đáng sao? Cậu thấy có lỗi với Tô Nhu à?”, Trương Tinh Vũ lại hỏi.
“Hạnh phúc con có thể mang lại cho Tô Nhu thì không cần tới mười năm đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói
“Ai chẳng biết nói hay. Thế nhưng khi bắt tay vào làm thì mấy ai làm được? Lâm Chính, tôi hiểu tính tình con bé Tô Nhu. Tôi sẽ không ép cậu. Vì như vậy sẽ càng khiến con bé cự tuyệt. Vì vậy ý của tôi là cậu tự quyết định, đừng để tôi thất vọng”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy đi về phía phòng của Tô Nhu.
Chương 135: Dương Hoa bại trận (2)
Tô Quảng thở dài.
“Đừng nghe lời bà ấy”, ông ta lên tiếng.
“Bố, bố không muốn hai chục triệu tệ đó à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Muốn, nói trắng ra có ai mà không thích tiền đâu? Nhưng…tiền đó không sạch sẽ, dùng không sướng. Lâm Chính, mặc dù tôi bất tài nhưng tôi không ngốc. Tôi cũng có giới hạn của mình. Đúng vậy, tôi nghèo, bị người khác chê cười nhưng tôi cũng chỉ nghèo vật chất. Tôi không cảm thấy mình nghèo về tinh thần. Nếu tôi dùng số tiền đó thì tôi sẽ chẳng bằng ai hết”, Tô Quảng chậm rãi lên tiếng rồi đi về phòng.
Lâm Chính hơi bất ngờ. Không ngờ ông bố vợ lại có sự giác ngộ như vậy. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Dù sao thì Lâm Chính cũng có sách lược của mình, đương nhiên là anh không bận tâm tới những chuyện khác.
Hai chục triệu tệ à? Lúc tập đoàn Dương Hoa thành lập, thì số vốn anh có đã trên hai trăm triệu tệ rồi.
Hai ngày sau, văn bản của toàn án được gửi tới nhà Tô Quảng. Trương Tinh Vũ nhìn Lâm Chính bằng vẻ khó coi: “Cậu…thật sự không đồng ý à”.
“Để con đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Trương Tinh Vũ khựng người, sau đó lập tức gật đầu: “Cậu nghĩ thông được là tốt rồi. Tôi sẽ để lại cho cậu hai triệu tệ”.
Giữ lại cho anh hai triệu tệ sao? Trương Tinh Vũ có lòng rồi.
“Không cần, con không lấy đồng nào. Con để hết cho Tô Nhu”.
“Cậu nghiêm túc chứ”, Trương Tinh Vũ không dám tin.
“Đương nhiên ạ”.
“Vậy tốt. Cậu nghĩ được như vậy tôi cũng thấy ấm lòng. Xem ra cậu thật sự rất yêu Tô Nhu”, Trương Tinh Vũ vội vàng gật đầu.
Tô Nhu biết tin thì vô cùng kinh hãi. Thế nhưng Lâm Chính không hề giải thích với cô bất cứ điều gì.
Ngày ra tòa đã nhanh chóng đến gần. Lúc này, thông tin tập đoàn Liễu Thị khởi kiện đã lan ra khắp Giang Thành.
Trên mạng xã hội cũng là tin chấn động, các diễn đàn ầm ầm thảo luận. Hầu như cả tỉnh Giang Thành, thậm chí là các đất nước đều quan tâm tới mà quyết đấu này.
Phương tiện truyền thông đồng loạt có mặt. Thậm chí là truyền thông nước ngoài cũng đã để ý tới.
Giang Thành bỗng trở nên náo nhiệt khác thường.
Dù sao thì chuyện này cũng gây ảnh hưởng không hề nhỏ. Hơn nữa điều khiến mọi người chú ý nhất là luật sư số một Giang Thành – Khang Gia Hào đã chấp nhận lời mời ủy thác từ tập đoàn Liễu Thị.
Khang Gia Hào đã ra mặt. Không ít người thất kinh và thở dài. Vì theo họ, Khang Gia Hào mà chấp nhận lời mời của ai tức là bên đó sẽ thắng.
Khang Gia Hào là luật sư chưa từng thất bại. Mọi người vẫn nhớ một vụ trọng án ba năm trước. Khang Gia Hào đã lội ngược dòng, từ việc không thể thắng mà ông ta đã xoay chuyển 180 độ, vang danh khắp cả nước.
Đối mặt với một đối thủ như vậy thì ai dám ho he chứ?
Sau khi Khang Gia Hào chấp nhận sự ủy thác của tập đoàn Liễu Thị, đám đông bắt đầu đổ dồn sự chú ý về tập đoàn Dương Hoa. Họ muốn biết tập đoàn này sẽ cử ai ra để đối phó với Khang Gia Hào.
Chưa tới nửa ngày, thông tin khiến người khác không dám tin đã được lan truyền. Tập đoàn Dương Hoa cũng đã mời luật sư.
Chỉ là luật sư này…mới hành nghề chính thức chưa lâu. Thế là cả Giang Thành lại được phen chấn động.
Tất cả đều cảm thấy không dám tin. Thế nhưng mọi người cũng lập tức hiểu ra. Có lẽ là tập đoàn Dương Hoa muốn bỏ cuộc.
Nếu không thì sao họ lại mời một người mới vào nghề đấu nhau với Khang Gia Hào chứ?
Có lẽ phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là ăn trộm từ nhà họ Tô thật. Họ biết mình không thể thắng nên lựa chọn kéo dài thời gian chút thôi.
Các phương tiện truyền thông rầm rộ đưa tin. Các tít báo lần lượt được đưa lên mạng.
"Tập Đoàn Hoa Dương thầm thừa nhận thất bại”.
“Cục diện mới của Giang Thành, tập đoàn Liễu Thị quật khởi”.
“Dương Hoa như hoa trôi sông nước, Liễu Thị mới là người chiến thắng cuối cùng”.
Các thể loại giật tít đều được đưa lên. Thậm chí có nhiều nơi đã thầm khẳng định thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là do ăn trộm mà có.
Thế là vô số người dùng ngòi bút tấn công Dương Hoa, sỉ nhục tập đoàn này có hành vi trộm cắp.
Tuy nhiên tập đoàn Dương Hoa từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ im lặng.
Ngày ra tòa cuối cùng cũng đã tới…
"Cục... cục... Cục trưởng Lý?".
"Châu Diệu, sao ông lại ở đây?", Lý Duy bình thản hỏi.
"Ơ... tôi... tôi... tôi đến thăm bạn học cũ, thăm bạn học cũ...", Châu Diệu lắp bắp, vội cười nói.
"Ai là bạn học cũ của ông?".
"Tô Quảng! Tô Quảng! Chúng tôi là bạn học hai mươi mấy năm rồi!", Châu Diệu cố nặn ra nụ cười.
"Ồ...", Lý Duy gật đầu.
"Hai người quen nhau sao?", Trương Tinh Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Trước kia ông ta là cấp dưới của tôi, nhưng tác phong làm việc không chừng mực, nên bị điều đi rồi", Lý Duy điềm nhiên nói, ánh mắt nhìn Châu Diệu đầy chán ghét.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy thế đều kinh hãi.
Cấp trên của Châu Diệu?
Vậy người này có thân phận gì đây?
"Mẹ, sao mà ồn thế?", đúng lúc này, Tô Nhu bước từ trong phòng ra.
Lý Duy thấy thế, lập tức bước tới nói: "Cô Tô, chào cô, chào cô! Mới sáng sớm đã đến làm phiền, thật là có lỗi!".
"Ông là...", Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu.
"Tôi là Cục trưởng Lý Duy của Cục Cảnh sát Giang Thành, cô Tô, do hành vi không làm tròn nhiệm vụ của nhân viên Quách Ngưu thuộc Cục của tôi, gây tổn thất lớn đến lợi ích tinh thần và thể xác của cô, lần này đến, tôi thay mặt cho Cục gửi lời xin lỗi đến cô!", nói xong, Lý Duy hơi cúi người xuống.
Tô Nhu sửng sốt.
Vợ chồng Trương Tinh Vũ cũng ngây người tại chỗ.
Còn Châu Diệu như bị sét đánh ngang tai.
"Cục… Cục trưởng Lý, không cần không cần, ông khách sáo quá", Tô Nhu có chút tay chân luống cuống.
"Đây là sự thất trách của tôi, tôi sẽ kiểm điểm sâu sắc, tôi đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa..."
"Cục trưởng Lý, chúng tôi không có ý trách ông".
"Dù thế nào thì lần này cũng gây tổn thất lớn cho cô Tô, cô Tô, tôi không nói những lời dư thừa nữa, tôi sẽ cho cô một câu trả lời hài lòng".
Lý Duy không ngừng xin lỗi, không ngừng tự trách, Tô Nhu thì không ngừng nói không sao.
Trong phòng là bầu không khí quỷ dị.
Còn Châu Diệu đã có chút đứng không vững.
Ông ta ngây ra nhìn Tô Quảng, ngây ra nhìn Tô Nhu, đầu óc như lạc vào sương mù...
Bỗng nhiên ông ta cũng ý thức được điều gì đó.
E rằng Tô Nhu và Lâm Chính về nhà an toàn không đơn giản như ông ta nghĩ, lẽ nào...
Dường như nghĩ ra gì đó, Châu Diệu đổ mồ hồi lạnh...
"Vừa sáng ra đã làm phiền mọi người, thực sự rất xin lỗi, cũng không còn sớm, tôi xin phép ra về".
Lý Duy tự trách một lúc liền định rời đi.
"Cục trưởng Lý, ăn sáng xong rồi hãy đi".
"Thôi thôi...", Lý Duy vội vàng từ chối.
"Ừm... tôi cũng về đây! A Quảng, chuyện đó chúng ta bàn sau, bàn sau nhé!", Châu Diệu vội nói.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy thế thì vui mừng khôn xiết, vội vàng định tiễn vị ôn thần này đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đang ngồi trên sô pha lạnh lùng nói một câu.
"Ông Châu, ừm... ông không lấy nhà chúng tôi nữa sao?".
Anh vừa nói xong, Châu Diệu liền tái mặt.
Lý Duy nhìn Châu Diệu, nhíu mày: "Châu Diệu, có chuyện gì vậy?".
"Cục trưởng Lý, tôi...", Châu Diệu tay chân luống cuống, mãi không thốt nên lời.
Trương Tinh Vũ nhìn ra được manh mối, vội vàng kẻ rõ đầu đuôi ngọn ngành.
"Cái gì?".
Lý Duy nổi giận, lập tức cầm hợp đồng trên bàn lên xem.
Sau đó móc điện thoại ra.
Lát sau, một chiếc xe dừng dưới tầng một.
"Cục trưởng Lý, ông hãy nghe tôi giải thích!", Châu Diệu vội nói.
"Đến Cục giải thích đi", Lý Duy tức giận đáp.
Châu Diệu mặt nhăn mày nhó, chỉ có thể theo Lý Duy xuống tầng.
"Chuyện này tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời hài lòng, xin cho tôi chút thời gian", Lý Duy nói.
"Không sao, không sao, Cục trưởng Lý vất vả rồi!"
"Đây là chức trách của tôi mà, được rồi, tôi không làm phiền nữa, bà Trương, ông Tô, cô Tô, hội trưởng Lâm, tôi xin phép".
Lý Duy gật đầu rồi rời đi.
"Cục trưởng Lý đi thong thả!".
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng vội nói.
Còn Tô Nhu thì hơi sửng sốt: "Hội trưởng Lâm?".
Cô quay lại, nhìn Lâm Chính đang mặc quần áo ở sô pha.
"Lâm Chính!".
Tô Nhu gọi anh, đang định hỏi.
Lâm Chính nín thở.
Đúng lúc này.
"Xin hỏi ai là cô Tô?", ngoài cửa vang lên giọng nói.
Tô Nhu ngoảnh lại, thấy một nhân viên chuyển phát đang đứng ở cửa.
"Tôi đây".
"Ồ, cô có đơn hàng, mời ký nhận".
"Được, cảm ơn".
Tô Nhu bước tới ký tên.
"Đây là gì vậy?", Tô Quảng nghi hoặc hỏi.
Tô Nhu không nói gì, chỉ mở ra xem, trước mặt là một xấp văn kiện.
Tô Nhu lật xem, sắc mặt trắng bệch...
"Là gì vậy?", Trương Tinh Vũ vội hỏi.
"Thư yêu cầu...", Tô Nhu run giọng nói: "Là thư yêu cầu của Văn phòng Luật sư Gia Hào gửi tới..."
"Cái gì?".
Ba người như bị sét đánh ngang tai.
Lâm Chính cũng sững sờ.
Chương 132: Lời nhờ vả 20 triệu tệ (1)
Lâm Chính bước tới, lật xem qua loa, vẻ mặt khó hiểu, nhưng một lát sau lại thả lỏng.
"Con gái, chuyện... chuyện này là sao? Đang yên đang lành sao luật sư Khang lại gửi thư yêu cầu cho chúng ta chứ? Có phải ông ấy nhầm rồi không?", Trương Tinh Vũ lo lắng hỏi.
"Mẹ, mẹ từng nghe nói đến tập đoàn Dương Hoa chưa?", Tô Nhu ngập ngừng hỏi.
"Có nghe, cả Giang Thành có ai không biết chứ? Nghe nói bọn họ nghiên cứu điều chế ra một loại thần dược, có thể chữa khỏi bệnh nhồi máu não, cứu được rất nhiều người... Ngày nào tivi chẳng đưa tin..."
"Trên thực tế, phương thuốc của loại thuốc chữa bệnh nhồi máu não này... đến từ nhà họ Tô".
"Cái gì?", hai người đều kinh ngạc.
"Trong tay bà nội có một phương thuốc do tổ tiên nhà họ Tô chúng ta để lại, mà đây chính là phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não. Bà nội đã tiến hành hợp tác với tập đoàn Liễu Thị, nhưng phương thuốc bất ngờ bị lộ ra ngoài, rơi vào tay tập đoàn Dương Hoa, gây tổn thất nghiêm trọng về tiền bạc cho tập đoàn Liễu Thị và nhà họ Tô. Bây giờ nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị cho rằng phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa được tuồn từ nhà họ Tô ra, hơn nữa là chúng ta lén bán phương thuốc cho tập đoàn Dương Hoa. Hiện giờ, nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị dùng tới pháp luật, chính thức khởi tố chúng ta, và vụ kiện này do luật sư Khang nhận", Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Cô vừa dứt lời.
Phịch!
Trương Tinh Vũ nhũn người ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên.
Tô Quảng cũng hồn bay phách lạc nhìn thư yêu cầu kia, cả người đờ đẫn.
Khang Gia Hào!
Đây là luật sư số một Giang Thành!
Là luật sư nổi tiếng cả nước đó!
Nếu đối thủ là Khang Gia Hào, đừng nói là có thể thắng được vụ kiện này hay không, sợ rằng cả Giang Thành không có luật sư nào muốn đứng ra.
Dù sao đó cũng là người giỏi nhất trong giới luật sư Giang Thành...
Tô Nhu hít sâu một hơi, nở nụ cười chua chát và tuyệt vọng, đặt thư yêu cầu lên bàn, không nói câu nào.
Lâm Chính cũng im lặng.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
Lâm Chính lướt mắt nhìn dãy số, ra ngoài ban công nghe máy.
"Cậu Lâm, xảy ra chuyện rồi! Tập đoàn Liễu Thị của nhà họ Liễu bất ngờ nói với truyền thông rằng phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa chúng ta là lấy trộm của tập đoàn Liễu Thị bọn họ và nhà họ Tô. Bọn họ có chứng cứ chứng minh mình mới là người sở hữu phương thuốc, đồng thời muốn kiện chúng ta để lấy lại quyền sở hữu phương thuốc và sản phẩm. Nếu thua kiện, chúng ta không những phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, mà còn phải chuyển nhượng bản quyền sáng chế này cho tập đoàn Liễu Thị. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?", bên kia là giọng nói lo lắng của Mã Hải.
Hiển nhiên ông ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng căng thẳng như vậy
Nhà họ Liễu ra kiếm... quá nhanh!
Hơn nữa còn đâm thẳng vào tim, có ý định một nhát đâm chết tập đoàn Dương Hoa.
"Tôi đang bảo sao Liễu Khiếu Sinh không đến xin lỗi tôi, chắc hẳn ông ta đã thông đồng với nhà họ Tô để đối phó với chúng ta".
"Cậu Lâm, tôi nghe nói là Khang Gia Hào nhận vụ này, người này không chỉ là luật sư số một Giang Thành, mà cả Hoa Quốc cũng chẳng có mấy luật sư có thể đánh bại ông ta. Bây giờ tôi phải lập tức lên phía Bắc đến thủ đô, mời luật sư giỏi ở đó, nếu không rất có khả năng chúng ta sẽ thua vụ kiện này".
"Lên phía Bắc? Không cần đâu, tìm đại một luật sư ở Giang Thành nhận vụ này đi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng", Lâm Chính nói.
"Cái gì?", Mã Hải sửng sốt, vội vàng nói: "Cậu Lâm, cậu không đùa đấy chứ? Sao... sao... sao có thể để thế được?".
"Sao nào? Không tìm được à?".
"Tìm thì chắc chắn là có, nhưng những luật sư mới đi làm mấy năm sẽ không nhận, dù sao đó cũng là luật sư Khang, đắc tội với ông ta tức là đắc tội với giới luật sư Giang Thành. Hơn nữa, kiện cáo với luật sư Khang cũng không có phần thắng, dù là ai cũng không muốn nhận vụ kiện nắm chắc phần thua này. Cũng chỉ có những luật sư thực tập mới tốt nghiệp mới dám nhận vụ này, nhưng chúng ta tìm bọn họ... thì có khác nào nhận thua luôn cho nhanh?".
"Ông yên tâm, tôi đã nói rồi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng vụ kiện này, ông chỉ cần sắp xếp luật sư giúp tôi là được", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Việc này..."
"Đi làm đi", thái độ của Lâm Chính rất kiên quyết.
"Haizz...", Mã Hải không còn cách nào khác, chỉ đành thở dài rồi thôi.
Cả nhà Tô Quảng đã chấp nhận số phận.
Lúc này, bọn họ biết đến cầu xin nhà họ Tô thì hoàn toàn không có tác dụng, bọn họ đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, sao nhà họ Tô có thể giúp bọn họ đối phó với chính mình chứ?
Tô Nhu thử gọi mấy cuộc điện thoại xin giúp đỡ, nhưng không mấy hiệu quả.
Lâm Chính thì vẫn tỏ vẻ ung dung, hoàn toàn không để tâm.
Chương 133: Lời nhờ vả 20 triệu tệ (2)
Ăn xong cơm trưa, Lạc Thiên gọi điện thoại cho anh, anh liền đến mặt bằng mà Lạc Thiên mới chọn lượn một vòng, nhìn trạng thái sắp xếp của cô ta, e rằng không đến một tháng là có thể khai trương.
Chạng vạng khi Lâm Chính về đến nhà, anh kinh ngạc phát hiện trong phòng khách có mấy vị khách không mời mà đến đang ngồi đó.
Không phải là ai khác mà chính là Tô Bắc và Tô Thái.
Liễu Khiếu Sinh vẫn nhờ vả các mối quan hệ đưa được Tô Cối và Tô Bắc ra ngoài.
Tô Bắc bây giờ ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý, dáng ngồi rất tùy ý.
Tô Thái thì có vẻ rất chín chắn, cũng không có gì là vênh váo huênh hoang.
"Chà, Lâm Chính về rồi đấy à?".
Thấy Lâm Chính vào nhà, Tô Bắc kêu lên một tiếng, lập tức đứng dậy, mỉm cười bước tới ôm chầm lấy anh.
"Ha ha ha, Lâm Chính, đã lâu không gặp, có nhớ bác ba không?", Tô Bắc vô cùng nhiệt tình.
Điều này khiến Lâm Chính có chút không quen.
"Có chuyện gì sao?".
Lâm Chính đưa mắt nhìn cả nhà Tô Nhu đang im lặng ngồi trên sô pha, mở miệng hỏi.
"Haizz, cháu xem cháu kìa, chắc là vẫn giận bác ba chứ gì? Lâm Chính, cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện cháu không hiểu. Những chuyện bác ba làm trước kia tuy có chút sai lầm, nhưng hầu hết là muốn tốt cho nhà họ Tô, muốn tốt cho mọi người, cháu đừng giận bác nữa mà", Tô Bắc ra vẻ bậc cha chú, nói đầy thấm thía.
"Nói vậy là tôi trách lầm bác ba sao?", Lâm Chính cười nói.
"Chẳng thế thì sao?", Tô Bắc mỉm cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Dương! Bác ba xin nhờ cháu một chuyện này, cháu xem được không?".
"Chuyện gì?", Lâm Chính cười hỏi.
Chỉ thấy Tô Bắc lấy từ trong cặp tài liệu bên cạnh ra một gói to được bọc trong giấy dầu, đặt ngay ngắn lên bàn, sau đó mở nó ra.
Trong giấy dầu là từng chồng tiền mặt đỏ tươi.
Nhìn qua cũng phải hơn 200 nghìn tệ!
"Đây là tiền đặt cọc", Tô Bắc mỉm cười nói.
"Tiền đặt cọc cái gì?".
"Đương nhiên là tiền đặt cọc cho việc cháu làm rồi", Tô Bắc cười đáp, rồi giơ hai ngón tay ra: "Nếu xong việc, bác sẽ cho cháu chừng này nữa!".
"Lại 200 nghìn tệ nữa?".
Tô Bắc lắc đầu.
"Hai triệu tệ?", Lâm Chính sửng sốt.
"Là 20 triệu tệ", Tô Bắc đáp.
Ông ta vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Bắc.
20 triệu tệ?
Nhà họ Tô ngoài bà cụ Tô ra, sợ rằng chưa ai từng thấy số tiền lớn như vậy...
"20 triệu tệ? Bác ba, bác cần tôi làm gì mà cho tôi nhiều tiền thế? Giết người phóng hỏa thì tôi không làm đâu", Lâm Chính giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó vội nói.
"Sao bác ba lại bảo cháu làm những chuyện đó chứ?".
"Vậy bác muốn tôi làm gì?", Lâm Chính hỏi.
Tô Bắc hít sâu một hơi, sán lại gần Lâm Chính, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Lâm Chính, tòa án đã gửi giấy gọi cho tập đoàn Dương Hoa, hơn nữa đã định ngày mở phiên tòa. Nghe đây, bác muốn cháu vào ngày xét xử, đứng ra chỉ điểm tập đoàn Dương Hoa, đồng thời thừa nhận phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là do cháu lấy trộm".
"Thế thì chẳng phải tôi sẽ ngồi tù sao?", Lâm Chính sợ hãi.
"Ngồi có mấy năm, nhưng cháu sẽ sở hữu hơn 20 triệu tệ! Như vậy không tốt sao?", Tô Bắc trợn mắt nói: "Cháu phải biết rằng, dù là ai cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong mấy năm".
"Nhưng vấn đề là tôi không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô".
"Nếu cháu thừa nhận thì phương thuốc này chỉ có thể là cháu lấy, huống hồ chuyện này không phải do cháu làm thì ai làm?", Tô Bắc cười khẩy, rõ ràng là không tin anh.
Vốn dĩ ông ta không muốn làm thêm việc này, nhưng để đảm bảo mọi chuyện trót lọt, ông hai Liễu vẫn bảo ông ta mang tiền đến đây một chuyến.
"Tôi thực sự không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô, tôi thậm chí còn không biết chuyện này. Bác ba, bác muốn tôi thừa nhận cái gì?", Lâm Chính lắc đầu.
"Cậu... đầu óc có vấn đề à? Tiền mà còn chê!", Tô Bắc rất tức giận.
Lâm Chính lắc đầu, đang định từ chối.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bấu lấy anh.
Lâm Chính hơi sửng sốt, quay sang nhìn, mới phát hiện người kéo anh là Trương Tinh Vũ.
"Đồng ý đi!", sắc mặt Trương Tinh Vũ lạnh lùng, nói.
Bà ta vừa dứt lời, cả Tô Quảng và Tô Nhu đều quay sang nhìn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc...
Chương 134: Dương Hoa bại trận (1)
“Mẹ! Mẹ nói gì vậy? Chuyện như vậy sao có thể đồng ý được?”, Tô Nhu vội vàng giữ Trương Tinh Vũ lại, để bà ta buông Lâm Chính ra.
“Tô Nhu! Nó phải làm chút gì đó cho con chứ”, hai mắt Trương Tinh Vũ đỏ ngàu. Bà ta trừng mắt với con gái.
“Mẹ, ý mẹ là gì vậy?”, khuôn mặt Tô Nhu tái nhợt.
“Ý gì à? Vậy mà con còn không hiểu sao? Để nó đi, để nó thừa nhận mọi chuyện. Để nó lấy cho con mấy chục triệu tệ chứ sao! Con đúng ra không phải chịu cuộc sống thế này. Vì nó, con mới không có gì. Giờ nó có cơ hội kiếm tiền, giúp chúng ta có cuộc sống dễ thở hơn chút thì lẽ nào nó nên ở nhà sao? Nó nợ con, nên phải trả!”, Trương Tinh Vũ kích động kêu lên.
Bà ta dứt lời, Tô Quảng chìm vào im lặng. Tô Nhu cũng run rẩy, nhìn mẹ mình bằng vẻ không dám tin.
Cũng không biết cô đang giận hay là gì.
“Đúng vậy! Lâm Chính, Tô Nhu đúng ra đã được gả cho Mã Phong làm con dâu hào môn. Mệnh của con bé là mệnh phú quý, nhưng vì cậu mà nó phải chịu khổ, chịu uất ức. Giờ cậu nên bù đắp cho con bé rồi. Có được hai mươi triệu tệ, cậu cũng chỉ phải bóc lịch có mấy năm. Có mấy năm thôi mà, không hề dài! Tài năng của Tô Nhu là điều không thể bàn cãi. Có được số tiền này, con bé có thể lập nghiệp. Có khi đến lúc cậu ra tù thì sự nghiệp của Tô Nhu cũng đã được hái quả rồi. Tới lúc đó cậu ăn bám con bé thì có phải là cũng thoải mái hơn bây giờ không?”, Tô Bắc cười ý vị.
Con nít nó mới tin cái thể loại logic này của Tô Bắc.
Lâm Chính bật cười.
“Lâm Chính cậu có đồng ý không?”, Trương Tinh Vũ gặng hỏi.
“Mẹ, con không đồng ý", không đợi Lâm Chính trả lời thì Tô Nhu đã lập tức lên tiếng.
“Tô Nhu, con im miệng”, Trương Tinh Vũ tức giận quát. Bà ta trừng mắt với Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu là thằng đàn ông thì đồng ý! Còn nếu không thì hai đứa ly hôn đi”.
“Con sẽ không lý hôn. Con cũng không đồng ý bắt Lâm Chính làm như vậy”. Tô Nhu nước mắt lưng tròng, tức giận hét lên.
Cô là người mạnh mẽ, không cho phép chồng mình làm chuyện đó. Đối với cô đó là một sự sỉ nhục.
“Tô Nhu, cháu chẳng hiểu gì cả! Cháu nên học theo mẹ cháu. Mẹ cháu là người từng trải, bà ấy biết làm vợ của một người bất tài nó khổ tới mức nào. Giờ cháu không nghe lời, sau này có xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp đâu! Nhìn bố cháu đấy, tương lai Lâm Chính sẽ giống bố cháu thôi”, Tô Bắc sốt ruột nói.
Tô Quảng nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Thế nhưng ông ta không nói gì, chỉ biết siết chặt nắm đấm.
“Cùng là người nhà cả, đừng nói vậy”, Tô Thái thấy khó chịu.
“Những gì em nói đều là thật, lẽ nào anh muốn thấy Tô Nhu giống như em dâu mình phải chịu uất ức cả đời à?”, Tô Bắc nói.
Tô Thái im lặng.
“Tô Nhu”, Trương Tinh Vũ đỏ mắt.
Nhưng Tô Nhu chẳng thèm quan tâm. Cô chỉ mím môi, nói bằng vẻ kiên định: “Dù con có chết cũng sẽ không kiếm tiền kiểu như vậy”, nói xong, cô quay người đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
“Tô Nhu”, Tô Quảng kêu lên.
“Chuyện này…”, Tô Bắc chau mày.
Lâm Chính cúi đầu không nói gì.
Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói với Tô Bắc: “Con gái không hiểu chuyện, nhưng người lớn chúng ta không thể cứ thế được. Tiền thì bọn em nhận, việc cần làm bọn em sẽ làm. Mọi người về trước đi”.
“Em dâu, không ký biên bản à? Nhỡ đâu mọi người lật mặt thì sao…”
“Sao? Anh không tin bọn em à?”, Trương Tinh Vũ tức giận.
“Không, không phải. Ý anh không phải như vậy…Hầy, thôi được, anh tin em. Tiền cọc giao cho mọi người trước vậy. Sự việc thành công, anh sẽ chuyển hai chục triệu tệ vào tài khoản”.
Tô Bắc mỉm cười, đứng dậy và vỗ vai Lâm Chính: “Lâm Chính, đừng để mọi người thất vọng. Nhất là bà nội luôn đánh giá cao cậu đấy”, nói xong, ông ta và Tô Thái rời đi.
Trương Tinh Vũ thản nhiên cất tiền cọc đi.
“Lâm Chính, cậu thật sự không muốn đổi lấy vài năm để có được hai chục triệu tệ sao?’, bà ta liếc nhìn Lâm Chính, hỏi thêm một lần nữa.
“Vài năm là nói cho đỡ tủi thân thôi. Chứ một khi dính vào thì có khi cả chục năm trở lên”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nhưng dù là chục năm để đổi lấy hạnh lúc của Tô Nhu thì chẳng lẽ không đáng sao? Cậu thấy có lỗi với Tô Nhu à?”, Trương Tinh Vũ lại hỏi.
“Hạnh phúc con có thể mang lại cho Tô Nhu thì không cần tới mười năm đâu”, Lâm Chính thản nhiên nói
“Ai chẳng biết nói hay. Thế nhưng khi bắt tay vào làm thì mấy ai làm được? Lâm Chính, tôi hiểu tính tình con bé Tô Nhu. Tôi sẽ không ép cậu. Vì như vậy sẽ càng khiến con bé cự tuyệt. Vì vậy ý của tôi là cậu tự quyết định, đừng để tôi thất vọng”, Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy đi về phía phòng của Tô Nhu.
Chương 135: Dương Hoa bại trận (2)
Tô Quảng thở dài.
“Đừng nghe lời bà ấy”, ông ta lên tiếng.
“Bố, bố không muốn hai chục triệu tệ đó à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Muốn, nói trắng ra có ai mà không thích tiền đâu? Nhưng…tiền đó không sạch sẽ, dùng không sướng. Lâm Chính, mặc dù tôi bất tài nhưng tôi không ngốc. Tôi cũng có giới hạn của mình. Đúng vậy, tôi nghèo, bị người khác chê cười nhưng tôi cũng chỉ nghèo vật chất. Tôi không cảm thấy mình nghèo về tinh thần. Nếu tôi dùng số tiền đó thì tôi sẽ chẳng bằng ai hết”, Tô Quảng chậm rãi lên tiếng rồi đi về phòng.
Lâm Chính hơi bất ngờ. Không ngờ ông bố vợ lại có sự giác ngộ như vậy. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Dù sao thì Lâm Chính cũng có sách lược của mình, đương nhiên là anh không bận tâm tới những chuyện khác.
Hai chục triệu tệ à? Lúc tập đoàn Dương Hoa thành lập, thì số vốn anh có đã trên hai trăm triệu tệ rồi.
Hai ngày sau, văn bản của toàn án được gửi tới nhà Tô Quảng. Trương Tinh Vũ nhìn Lâm Chính bằng vẻ khó coi: “Cậu…thật sự không đồng ý à”.
“Để con đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Trương Tinh Vũ khựng người, sau đó lập tức gật đầu: “Cậu nghĩ thông được là tốt rồi. Tôi sẽ để lại cho cậu hai triệu tệ”.
Giữ lại cho anh hai triệu tệ sao? Trương Tinh Vũ có lòng rồi.
“Không cần, con không lấy đồng nào. Con để hết cho Tô Nhu”.
“Cậu nghiêm túc chứ”, Trương Tinh Vũ không dám tin.
“Đương nhiên ạ”.
“Vậy tốt. Cậu nghĩ được như vậy tôi cũng thấy ấm lòng. Xem ra cậu thật sự rất yêu Tô Nhu”, Trương Tinh Vũ vội vàng gật đầu.
Tô Nhu biết tin thì vô cùng kinh hãi. Thế nhưng Lâm Chính không hề giải thích với cô bất cứ điều gì.
Ngày ra tòa đã nhanh chóng đến gần. Lúc này, thông tin tập đoàn Liễu Thị khởi kiện đã lan ra khắp Giang Thành.
Trên mạng xã hội cũng là tin chấn động, các diễn đàn ầm ầm thảo luận. Hầu như cả tỉnh Giang Thành, thậm chí là các đất nước đều quan tâm tới mà quyết đấu này.
Phương tiện truyền thông đồng loạt có mặt. Thậm chí là truyền thông nước ngoài cũng đã để ý tới.
Giang Thành bỗng trở nên náo nhiệt khác thường.
Dù sao thì chuyện này cũng gây ảnh hưởng không hề nhỏ. Hơn nữa điều khiến mọi người chú ý nhất là luật sư số một Giang Thành – Khang Gia Hào đã chấp nhận lời mời ủy thác từ tập đoàn Liễu Thị.
Khang Gia Hào đã ra mặt. Không ít người thất kinh và thở dài. Vì theo họ, Khang Gia Hào mà chấp nhận lời mời của ai tức là bên đó sẽ thắng.
Khang Gia Hào là luật sư chưa từng thất bại. Mọi người vẫn nhớ một vụ trọng án ba năm trước. Khang Gia Hào đã lội ngược dòng, từ việc không thể thắng mà ông ta đã xoay chuyển 180 độ, vang danh khắp cả nước.
Đối mặt với một đối thủ như vậy thì ai dám ho he chứ?
Sau khi Khang Gia Hào chấp nhận sự ủy thác của tập đoàn Liễu Thị, đám đông bắt đầu đổ dồn sự chú ý về tập đoàn Dương Hoa. Họ muốn biết tập đoàn này sẽ cử ai ra để đối phó với Khang Gia Hào.
Chưa tới nửa ngày, thông tin khiến người khác không dám tin đã được lan truyền. Tập đoàn Dương Hoa cũng đã mời luật sư.
Chỉ là luật sư này…mới hành nghề chính thức chưa lâu. Thế là cả Giang Thành lại được phen chấn động.
Tất cả đều cảm thấy không dám tin. Thế nhưng mọi người cũng lập tức hiểu ra. Có lẽ là tập đoàn Dương Hoa muốn bỏ cuộc.
Nếu không thì sao họ lại mời một người mới vào nghề đấu nhau với Khang Gia Hào chứ?
Có lẽ phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là ăn trộm từ nhà họ Tô thật. Họ biết mình không thể thắng nên lựa chọn kéo dài thời gian chút thôi.
Các phương tiện truyền thông rầm rộ đưa tin. Các tít báo lần lượt được đưa lên mạng.
"Tập Đoàn Hoa Dương thầm thừa nhận thất bại”.
“Cục diện mới của Giang Thành, tập đoàn Liễu Thị quật khởi”.
“Dương Hoa như hoa trôi sông nước, Liễu Thị mới là người chiến thắng cuối cùng”.
Các thể loại giật tít đều được đưa lên. Thậm chí có nhiều nơi đã thầm khẳng định thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là do ăn trộm mà có.
Thế là vô số người dùng ngòi bút tấn công Dương Hoa, sỉ nhục tập đoàn này có hành vi trộm cắp.
Tuy nhiên tập đoàn Dương Hoa từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ im lặng.
Ngày ra tòa cuối cùng cũng đã tới…