-
Chương 1536-1540
Chương 1536: Cấm địa thất thủ
Âm thanh rất lớn, muốn điếc cả tai, một nửa người của nhà họ Lâm đều nghe thấy.
Ai nấy vô cùng kinh ngạc.
"Có chuyện gì vậy?".
"Tiếng nổ vừa rồi vang lên ở đâu đấy?".
"Hình như đến từ cổng sau".
"Mau phái người đi xem thế nào".
Tiếng hô hoán vang lên, người nhà họ Lâm bắt đầu hành động.
Nhưng đúng lúc này, người bên cạnh Lâm Côn Luân nhận được một cuộc gọi.
Người kia lấy điện thoại ra, nghe được một lát liền tái mặt, vội nhỏ giọng nói: "Các chủ, có người xông vào nhà họ Lâm chúng ta".
"Kẻ nào mà to gan vậy? Dám xông vào nhà họ Lâm?", Lâm Côn Luân lạnh lùng nói: "Có biết thân phận của đối phương không?".
"Không ạ".
"Đối phương có mấy người?".
"Nghe nói chỉ có vài người".
"Vài người?".
Lâm Côn Luân hơi sửng sốt.
"Chỉ vài người mà dám xông vào nhà họ Lâm ta? Chỉ e đều là cao thủ!", một người khàn giọng nói.
Lâm Côn Luân trầm ngâm một lát, lập tức quát: "Tài Quyết Đường! Lập tức tới cổng sau, bắt kẻ gian lại cho tôi!".
"Tuân lệnh!".
Người của Tài Quyết Đường ào ào đánh về phía cổng sau.
"Khoan đã!".
Đúng lúc này, Lâm Côn Luân cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại quát lớn.
"Sao vậy các chủ?".
"Tại sao đối phương lại xông vào từ cổng sau? Hơn nữa... còn chọn đúng lúc quan trọng này?".
Lâm Côn Luân liếc nhìn người nhà họ Hắc ở trước mặt, lạnh lùng nói: "Hắc Ngọc Thiên, chắc không phải lũ giặc này do ông phái đến đấy chứ? Ông muốn giương Đông kích Tây sao?".
"Lâm Côn Luân, vừa nãy ông cũng nói rồi, chuyện gì cũng phải có chứng cứ. Tôi đã đưa ra chứng cứ rồi, còn ông thì sao? Ông có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người", Hắc Ngọc Thiên cười khẩy.
"Ông..."
"Chết tiệt!".
Người nhà họ Lâm vô cùng tức giận.
"Các chủ đừng lo, bây giờ tôi sẽ gọi người đến chi viện ở cổng sau, bọn chúng chỉ có vài người, chẳng lẽ không đối phó nổi sao? Không đến 15 phút, tôi nhất định sẽ mang được đầu của tên liều lĩnh kia đến đây, để Hắc Ngọc Thiên nhìn cho rõ", một người đàn ông cường tráng nói đầy tự tin.
"Được, cậu đi đi", Lâm Côn Luân gật đầu.
Người kia rời đi.
Lâm Côn Luân cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, nhà họ Hắc giữ chân càng lâu, trong lòng ông ta càng cảm thấy bất an.
"Gia chủ Hắc, người đã bỏ trốn, chúng tôi sẽ dốc sức truy bắt, hi vọng ông có thể cho chúng tôi một ngày. Sau một ngày chúng tôi sẽ cho các ông câu trả lời, bây giờ làm phiền các ông về cho, được chứ?", Lâm Côn Luân nói.
"Hôm nay các ông không giao người ra đây thì đừng hòng chúng tôi rời đi", Hắc Ngọc Thiên hừ mũi.
Lâm Côn Luân nheo mắt, một luồng sát khí dao động quanh người ông ta.
"Gia chủ Hắc, phải thực sự thấy máu thì ông mới bớt thái độ sao?".
"Xem ra Lâm Côn Luân ông không chịu giao người chứ gì? Được, nếu đã vậy thì ra tay đi, đừng nhiều lời nữa", Hắc Ngọc Thiên nói.
"Ông thực sự tưởng là nhà họ Lâm sợ ông sao?".
Lâm Côn Luân siết chặt nắm tay.
"Lại đây đi!", Hắc Ngọc Thiên gầm lớn.
"Khốn kiếp! Chán sống chắc?".
Lâm Côn Luân chẳng buồn nhiều lời, quát lớn một tiếng, rồi tung người nhảy lên, đánh về phía Hắc Ngọc Thiên.
Người của hai bên thấy thế, cũng hò hét xông lên.
Song phương đánh nhau túi bụi.
Đúng lúc này, lại có tiếng nổ lớn vang lên.
Nhưng lần này... không chỉ có một tiếng, mà tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Bùm bùm bùm...
Âm thanh vô cùng kỳ quái, giống tiếng đầm nước bắn tung tóe trong hẻm núi trống không, nhưng không cảm thấy điếc tai.
Đây lại là tiếng gì vậy?
Rất nhiều người ù ù cạc cạc.
Nhưng Lâm Côn Luân đang giao thủ với Hắc Ngọc Thiên thì biến sắc, vội vàng lùi lại rồi ngẩng đầu lên nhìn.
"Chết rồi! Cấm địa!".
Lâm Côn Luân gầm lên.
"Cái gì?".
Tất cả người nhà họ Lâm đều ngây ra.
"Cấm địa thất thủ?".
Lâm Ngạo cũng giật nảy mình, hai chân như nhũn ra.
"Mau, mau đi chi viện cho cấm địa! Mau báo với gia chủ! Báo với gia chủ!".
Lâm Côn Luân tức giận gầm lên, không thèm để ý đến đám người Hắc Ngọc Thiên nữa, quay đầu chạy về phía nhà họ Lâm.
Nhưng Hắc Ngọc Thiên có thể để Lâm Côn Luân đi dễ dàng như vậy sao?
"Người nhà họ Lâm đừng hòng đi! Hôm nay các ông không giao Lâm Nhược Nam ra đây, thì cấm đi đâu hết!".
Hắc Ngọc Thiên quát lớn, dẫn người xông vào cổng nhà họ Lâm, ngăn Lâm Côn Luân lại.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lâm Côn Luân sốt ruột muốn chết.
Cấm địa thất thủ, tính chất vô cùng nghiêm trọng!
Đây là chuyện ảnh hưởng đến vận mệnh của nhà họ Lâm, Lâm Côn Luân chỉ mong bây giờ có thể bay ngay đến cấm địa, nhưng Hắc Ngọc Thiên lại bám riết không buông.
"Hắc Ngọc Thiên! Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Hắc và nhà họ Lâm là kẻ thù không đội trời chung! Chờ nhà họ Lâm dẹp yên chuyện này, nhất định sẽ bắt nhà họ Hắc phải trả giá!", Lâm Côn Luân khẽ gầm lên.
"Ăn trộm quan tài đứa trẻ của tôi, mà còn dám ăn nói với nhà họ Hắc chúng tôi như vậy sao? Ông tưởng nhà họ Hắc chúng tôi và nhà họ Lâm các ông đội trời chung chắc?", Hắc Ngọc Thiên quát, đánh một chưởng tới.
Lâm Côn Luân vội vàng tiếp chưởng, bị đánh lùi mấy chục mét.
"Bảo vệ các chủ!".
Các cao thủ nhà họ Lâm xúm lại, ngăn cản Hắc Ngọc Thiên.
Lâm Côn Luân thuận thế định tới cấm địa.
Nhưng vừa xoay người mới phát hiện xung quanh đều là người nhà họ Hắc.
E là muốn đi cũng không dễ dàng! Cho dù đến được đó cũng đã muộn!
Ông ta hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, tìm một số rất đặc biệt rồi bấm gọi.
"Sao vậy?", đầu bên kia vang lên giọng nói khàn khàn.
"Cấm địa thất thủ, mau đến!", Lâm Côn Luân cuống quýt kêu lên.
"Tôi đã ở đây rồi", giọng nói khàn khàn đáp.
Lâm Côn Luân sửng sốt.
Điện thoại đã bị tắt.
Ông ta nhìn điện thoại, sự lo lắng trên khuôn mặt cũng vơi đi một nửa.
"Nếu người đó ở đây thì chắc chắn cấm địa không sao".
Lâm Côn Luân thở phào nhẹ nhõm.
Chương 1537: Nhà họ Lâm xuất hiện yêu nghiệt như vậy từ bao giờ?
Bụp!
Một tia sáng kì dị chiếu từ bậc thang tối tăm trước mặt tới.
Lâm Chính nín thở, vội vàng nghiêng người dán chặt vào bức tường bên cạnh.
Ánh sáng kì dị lướt qua trước mặt anh, chỉ thấy bụi bặm trên bậc thang bay lên.
Ánh sáng này đến từ cơ quan của nhà họ Mặc.
Người nào bị ánh sáng chiếu tới, thì trọng lực phải chịu sẽ tăng lên vô số lần.
Cho dù là thân xác mạnh như Lâm Chính thì cũng khó mà chống được, bị ánh sáng này bao trùm thì chỉ có nước tan xương nát thịt.
Đây chính là chỗ thần kỳ của cơ quan thuật nhà họ Mặc.
Cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người không dám động đến, bởi vì uy lực của rất nhiều cơ quan thuật đã vượt quá phạm trù mà khoa học có thể giải thích.
Chờ tia sáng lướt qua, Lâm Chính liền men xuống theo bậc thang.
Đây là lối vào cấm địa.
Lối vào nối từ sau núi nhà họ Lâm xuống lòng đất.
Nơi này tầm nhìn tối tăm, trong không khí thoang thoảng mùi mục nát.
Lâm Chính dường như không nhìn thấy đường đi phía trước.
Cũng không biết đã đi bao lâu, anh mới dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh đến cấm địa nhà họ Lâm, nhưng để vào được cấm địa này, anh đã chuẩn bị rất nhiều năm.
Hôm nay, tất cả đã được dùng đến.
Anh nhanh chóng đi hết bậc thang.
Cuối bậc thang là một cánh cổng bằng đồng rất lớn.
Trên cổng đồng có một tay nắm, nhưng chỗ tay nắm có một chiếc gai và một cái máng.
Khi kéo tay cầm, phải dùng gai đâm rách ngón tay, để máu chảy vào máng, khởi động cơ quan của cánh cửa, thì mới mở được.
"Đến đây là được rồi!".
Một giọng nói bình thản vang lên phía sau.
Lâm Chính đang chuẩn bị kéo cánh cửa hơi ngoái đầu lại, nhìn người phía sau.
Đó là một người đàn ông tóc trắng, chỉ có một tay.
Anh ta khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo bào rộng rãi, hông đeo một thanh kiếm, tóc trắng xõa vai, mày kiếm mắt sao, một tay cầm kiếm, cánh tay còn lại buông thõng, nhìn rất giống đại hiệp cổ đại.
Lâm Chính phớt lờ anh ta, tiếp tục giơ tay kéo cửa.
"Đừng phí công vô ích nữa, cơ quan của cánh cửa này chỉ có máu người nhà họ Lâm mới mở được. Cậu không phải là người nhà họ Lâm, thì cả đời này cũng không mở được nó", người đàn ông lắc đầu, bình thản nói.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt anh ta liền cứng đờ.
Sau khi cái máng chứa đầy máu chảy ra từ ngón tay của Lâm Chính...
Két két két...
Cánh cửa bằng đồng nặng nề kia được Lâm Chính mở ra từng chút một.
"Cái gì?".
Người đàn ông tóc trắng đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, quát: "Cậu là người nhà họ Lâm?".
Lâm Chính vẫn phớt lờ anh ta, đẩy chiếc mặt nạ lên, rồi bước vào trong.
Nhưng anh vừa cất bước.
Keng!
Một luồng kiếm quang lóe lên.
Sau đó sát khí ùa tới.
Người đàn ông đã ra tay.
"Cậu không thoát được đâu!".
Anh ta quát, kiếm trong tay đánh về phía Lâm Chính như cuồng phong.
Kiếm khí lạnh lẽo và sắc bén đó dường như có thể chém đôi sợi tóc.
Sắc bén quá!
Nhưng khi thanh kiếm sắc đó vừa lại gần...
Vèo!
Lâm Chính bỗng xoay người, lật tay đánh về phía nó.
Lòng bàn tay của anh dường như có sao băng đang xoay như chong chóng, nhanh đến mức không ai thấy được đó là cái gì.
Keng!
Thanh kiếm bị đánh bật đi.
Lực đạo mạnh mẽ khiến người đàn ông đứng không vững, phải lùi lại hai bước.
Khi anh ta đứng vững thì Lâm Chính đã tiến vào trong cánh cửa.
"Đứng lại!".
Người đàn ông tóc trắng hừ lạnh, lại giơ kiếm lên đánh tới.
"Phải ép tôi giết anh thì anh mới cam lòng sao?", Lâm Chính ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói.
Sát khí dữ tợn cũng lan ra.
Toàn thân người đàn ông tóc trắng run rẩy, cảm nhận được khí ý hùng hậu trên người Lâm Chính, biết rằng người này không đơn giản.
Nhưng anh ta không còn đường quay lại, chỉ có thể cắn răng xông tới.
"Được!".
Lâm Chính gật đầu, cũng không vội bước vào, chỉ giơ tay lên, cách không vung về phía người đàn ông.
"Cái gì?".
Tròng mắt người đàn ông mở to.
Chỉ thấy cánh tay Lâm Chính phát ra âm thanh như kiếm kêu.
Keng!
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí bắn ra khỏi cánh tay anh, chém về phía người đàn ông tóc trắng.
Anh ta vội vàng giơ kiếm lên đỡ ngang ngực, khí ý toàn thân bắn ra, hóa khí thành thuẫn để đón đỡ.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Kiếm khí nện mạnh vào thân kiếm của anh ta.
Vèo!
Cả người lẫn kiếm của đàn ông tóc trắng bay đi, bàn tay cầm kiếm cũng bị chấn động, xuất hiện rất nhiều vết nứt, nhìn rất dữ tợn, khí ý trên người anh ta cũng tan tác...
Ánh mắt Lâm Chính để lộ ý định giết người, anh bước mấy bước tới, định kết liễu người đàn ông kia.
Nhưng anh ta quên cả đau đớn, vội vàng bò dậy rút về phía lối ra.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã lên bậc thang, đến gần lối ra.
Lâm Chính đanh mắt nhìn anh ta, không đuổi theo mà xoay người xông vào cấm địa.
Người đàn ông tạm thời an toàn.
Nhưng trái tim đập thình thịch.
"Nhìn người đeo mặt nạ kia, tuy không rõ mặt, nhưng ánh mắt giọng nói chỉ khoảng hơn 20 tuổi. Nhà họ Lâm... xuất hiện một yêu nghiệt đáng sợ như vậy từ bao giờ thế?", người đàn ông vẫn còn sợ hãi, không dám tin.
Đúng lúc này, rất nhiều cao thủ nhà họ Lâm xông vào.
"Là anh Dạ Kiếm!".
"Anh Dạ Kiếm, sao anh lại ở đây?".
"Tên giặc kia đâu?".
Người nhà họ Lâm vội hỏi.
"Cậu ta vào sâu trong cấm địa rồi, mau đuổi theo!", người đàn ông tóc trắng kêu lên.
"Cái gì? Hắn xông vào rồi?".
"Nhưng làm sao... hắn mở được cửa?".
Ai nấy đều tỏ vẻ khó tin.
"Tên giặc đó là người nhà họ Lâm! Một yêu nghiệt đáng sợ của nhà họ Lâm!", người đàn ông lớn tiếng kêu lên.
Chương 1538: Ôm cây đợi thỏ
Nghe thấy lời người đàn ông tóc trắng nói, tất cả người nhà họ Lâm đều cảm thấy khó tin.
"Là người của nhà họ Lâm ta xông vào cấm địa? Việc này... sao có thể chứ?".
“Là ai mà có thể to gan như vậy?”.
"Nếu là người nhà họ Lâm thì phải biết rõ hậu quả khi xông vào cấm địa mới phải! Bọn họ không sợ hậu quả sao?".
Không ai chịu tin.
"Sao nào? Các cậu nghĩ là tôi lừa các cậu sao? Hừ, cho dù các cậu không tin tôi, thì chắc là tin cánh cửa này chứ?", sắc mặt người đàn ông tóc trắng lạnh lùng, ánh mắt đầy tức giận nói.
"Không không không, Dạ Kiếm đại nhân, chúng tôi tuyệt đối không nghi ngờ anh, xin anh đừng hiểu lầm, chỉ là chuyện này quá khó tin mà thôi", một quản sự hít sâu một hơi, nói.
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, cấm địa thất thủ, chúng ta đều khó tránh trách nhiệm, đến lúc gia chủ trách tội, thì không ai gánh nổi đâu", người đàn ông tóc bạc quát.
Tất cả bọn họ đều run rẩy.
"Dạ Kiếm đại nhân, anh nói xem bây giờ chúng tôi phải làm sao đây? Chúng tôi nghe anh hết!", quản sự kia vội nói.
"Lập tức phái người phong tỏa toàn bộ lối vào cấm địa, những người còn lại mau theo tôi vào sâu bên trong, bắt người kia lại!".
"Rõ!".
"Ngoài ra, mau mời gia chủ đến, mời tất cả tộc trưởng cường giả đến nữa, nếu không khó mà bắt được người kia!".
"Vâng!".
Bọn họ lập tức hành động.
Lối vào cũng bắt đầu tiến hành bố trí việc phòng ngự đâu ra đấy.
Nhưng người đàn ông tóc trắng chưa vội xuống ngay.
Anh ta từng giao thủ với Lâm Chính, thậm chí biết rõ Lâm Chính có thực lực đáng sợ, mình tuyệt đối không thể đối phó với người này được. Cho dù có những người nhà họ Lâm này giúp đỡ, thì cũng khó mà chiếm được thượng phong.
Thế nên anh ta vẫn phải chờ, chờ các cao thủ của nhà họ Lâm đến rồi cùng xuống, tiến hành bao vây tiêu diệt đối thủ.
Cấm địa xảy ra chuyện, đây là chuyện lớn, các cường giả nhà họ Lâm nhanh chóng có mặt ở lối vào cấm địa.
"Dạ Kiếm, xảy ra chuyện gì vậy?".
Một người đàn ông đẹp trai, mặc trường bào màu đỏ, dẫn theo một đám người nhà họ Lâm hộc tốc chạy tới.
Dạ Kiếm sửng sốt, vội cúi người nói: "Tiên sinh, sao anh lại đến đây?".
"Ngay cả anh cũng bị kinh động, sao tôi có thể không đến chứ?", người đàn ông mặc áo bào đỏ cười nói: "Được rồi, chúng ta nói vào chuyện chính đi, người đâu?".
"Ở trong".
"Ở trong? Tức là chưa chạy đúng không?".
"Phải".
"Hắn mở cửa kiểu gì vậy?".
"Cậu ta là người nhà họ Lâm!", người đàn ông tóc trắng khàn giọng đáp.
"Người nhà họ Lâm?".
Hơi thở của người đàn ông mặc áo bào đỏ như nghẹn lại, sau đó cười ra tiếng: "Sao nhà họ Lâm chúng ta có thể có người to gan, dám xông vào cấm địa như vậy chứ? Huống hồ cấm địa này không phải ai cũng vào được. Nếu thực lực không đủ mà tự ý xông vào chỉ có tự đâm đầu vào chỗ chết! Chỉ có đám người gia chủ mới có thể vào cấm địa một mình, nhưng hôm nay bọn họ đều họp ở nhà chính, hoạt động ngay dưới mí mắt gia chủ, ai có thể phân thân tới đây xông vào cấm địa chứ?".
Người đàn ông mặc áo bào đỏ không tin.
Các cao thủ đến cùng anh ta cũng không tin.
Nhưng người đàn ông tóc trắng tên là Dạ Kiếm lại lắc đầu lia lịa.
"Không phải là người của nhà chính Lâm Thị! Nhà chính Lâm Thị không có người trẻ như vậy!".
"Còn trẻ?", người đàn ông mặc áo bào đỏ nhíu mày: "Đối phương bao nhiêu tuổi?".
"Có khả năng... khoảng 20 tuổi!", Dạ Kiếm khàn giọng đáp.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay cả người đàn ông mặc áo bào đỏ cũng không thốt nên lời.
Một lát sau, anh ta mới hít vào một hơi, khàn giọng nói: "Liệu anh có nhận nhầm không?".
"Anh cảm thấy tôi là người vô dụng như vậy sao? Ngay cả điều này cũng đoán sai?".
"Tôi không có ý này, chỉ có điều... người có thể mở được cánh cửa bằng đồng trong cấm địa mới chỉ hơn 20 tuổi... Điều này có nghĩa là gì? Chắc không phải anh định nói với tôi là nhà họ Lâm chúng tôi xuất hiện một người mới hơn 20 tuổi nhưng đã có thể vào được cấm địa một mình đấy chứ? Dạ Kiếm, là anh điên hay là tôi điên đây? Đây là chuyện không thể!", người đàn ông mặc áo bào đỏ lắc đầu, thực sự không dám tin.
Nhưng Dạ Kiếm không nói gì, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Người đàn ông mặc áo bào đỏ thấy thế liền biết là Dạ Kiếm nói thật.
Dù sao từ trước đến nay, anh ta chưa nói đùa bao giờ.
"Nói cho tôi nghe ý kiến của anh", người đàn ông áo bào đỏ khàn giọng nói.
"Lập tức vào sâu bên trong, bắt cậu ta lại!", Dạ Kiếm đáp.
Người đàn ông mặc áo bảo đỏ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
"Không được!".
"Anh còn do dự gì chứ? Bây giờ không bắt thì còn đợi đến bao giờ?", Dạ Kiếm cuống quýt nói.
"Anh bình tĩnh đi Dạ Kiếm, anh nghĩ mà xem, người này xông vào cấm địa một mình thì giống gì nào? Giống một con ba ba trong rọ! Bây giờ cậu ta muốn ra khỏi cấm địa thì chỉ có một con đường! Đó là lối này! Ngoài con đường này ra, cấm địa chẳng khác nào một nhà tù! Nếu đã vậy thì chúng ta còn vào bắt cậu ta làm gì? Không bằng ngoan ngoãn chờ cậu ta ra ngoài, tự chui đầu vào lưới, chẳng phải dễ dàng hơn sao?", người đàn ông mặc áo bào đỏ cười nói.
"Việc này...", Dạ Kiếm sửng sốt, không chờ anh ta trả lời, phía sau đã có giọng nói vang lên.
"Đúng vậy, không cần vào trong bắt đâu, ôm cây đợi thỏ ở đây mới là thượng sách".
Ai nấy đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tất cả đều biến sắc.
Ngay cả Dạ Kiếm cũng không ngoại lệ.
Gần như tất cả mọi người bao gồm Dạ Kiếm và người đàn ông mặc áo bào đỏ đều quỳ xuống đất, cung kính hành lễ với người đang đi tới.
"Bái kiến tiên sinh!".
Tiếng hô như sóng, vô cùng cung kính.
Dạ Kiếm trong lòng run sợ, da đầu tê dại.
Anh ta không ngờ chuyện của cấm địa cũng làm kinh động đến cả vị này.
Xem ra hôm nay, kẻ xông vào cấm địa gặp xui xẻo rồi...
"Tất cả đứng lên đi", người kia khẽ nói.
Bọn họ lại cảm ơn rồi mới cung kính đứng dậy.
Hành động của bọn họ cứ như người mới đến là hoàng đế.
Người hầu ở bên cạnh lấy một chiếc ghế ra đặt ở trước lối vào.
Người kia ngồi xuống, liếc mắt nhìn lối vào cấm địa, bình tĩnh nói: "Trong cấm địa cơ quan trùng trùng, cực kỳ nguy hiểm, trên thực tế nhà họ Lâm ta không có ai dám nói đặt chân vào cấm địa mà bình an vô sự. Nếu phái quá nhiều người xuống cấm địa, không nói đến việc có bắt được người kia hay không, chỉ sợ chưa bắt được đã mất mười mấy mạng người. Như vây thì mất nhiều hơn được. Thế nên, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ ở đây đi, sớm muộn cũng có ngày cậu ta phải ra".
"Vâng, tiên sinh".
Mọi người lại hô lên.
"Tiên sinh, nếu người kia chết ở trong thì sao?".
"Thì kệ thôi, trong cấm địa không đồ ăn không nước uống, võ sĩ mạnh đến đâu cũng là con người chứ không phải thần tiên, không cần ăn uống. Chúng ta canh ở đây bảy ngày, nếu sau bảy ngày vẫn chưa xuất hiện thì lấp kín lối vào, cho cậu ta chôn cùng tổ tiên nhà họ Lâm".
"Vâng".
Người nhà họ Lâm đã quyết định như vậy, lập tức gia cố công sự phòng ngự phong tỏa lối vào.
Chỉ trong nửa tiếng, lối vào cấm địa đã được xây dựng kiên cố kín kẽ.
"Được rồi, tiếp theo sẽ đi xử lý chuyện ở cổng trước".
Người kia bình thản nói.
Chương 1539: Truy sát
Người nhà họ Hắc vẫn đang chém giết với các cường giả nhà họ Lâm ở cổng trước.
Hai bên đều đã có người chết và bị thương.
Nhưng phía bên nhà họ Hắc bị nhiều hơn.
Dù sao trong lúc chém giết vẫn không ngừng có người nhà họ Lâm đến chi viện.
Đây là địa bàn của nhà họ Lâm, nhà họ Hắc dù mạnh đến đâu thì cũng không thể thắng được nhà họ Lâm ở đây.
Rồng mạnh khó qua sông, huống hồ người nhà họ Hắc còn không phải là rồng.
Nhưng điều khiến người nhà họ Lâm khiếp sợ là người nhà họ Hắc quá điên cuồng.
Rõ ràng nhân số của bọn họ ít hơn, rõ ràng bọn họ đang ở đại bản doanh của nhà họ Lâm, nhưng bọn họ đánh cực kỳ điên cuồng, lúc giết chóc gần như không cần mạng, xả thân liều chết.
Điều này khiến rất nhiều người nhà họ Lâm cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là Lâm Côn Luân cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Đánh giết một hồi, Hắc Ngọc Thiên cảm thấy không đúng lắm.
Hình như người của ông ta không xông vào được nữa.
Hơn nữa… những cường giả nhà họ Lâm đang giao thủ với bọn họ… không khỏi mạnh đến mức khó tin.
Chuyện này là sao đây?
Hắc Ngọc Thiên cảm thấy rất lạ.
Đúng lúc này, một tiếng hô mừng rỡ vang lên.
“Tiên sinh! Là tiên sinh đến! Tiên sinh đến rồi!”.
“Ha ha ha, cao thủ thực sự của nhà họ Lâm ta đến rồi!”.
“Mọi người hãy bình tĩnh, lũ giặc này không thể nào là đối thủ của chúng ta được! Xông lên!”.
Cùng với mấy tiếng hô hoán hưng phấn, tất cả người nhà họ Lâm đang có mặt đều trở nên vui mừng.
Bọn họ không còn sợ hãi nữa, tất cả xông tới tấn công người nhà họ Hắc như điên.
Lần này thì người nhà họ Hắc hoàn toàn không chống đỡ nổi, phải lùi lại liên tiếp, tổn thất nặng nề.
Còn Hắc Ngọc Thiên cũng biến sắc.
“Tiên sinh? Lẽ nào… là người kia ra mặt sao?”, ông ta run giọng thì thào, dường như nghĩ đến chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.
“Gia chủ! Chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.
Người ở bên cạnh cuống quýt hỏi.
“Đi!”.
Hắc Ngọc Thiên không chút do dự, lập tức khẽ quát.
“Nhưng… đi rồi thì chúng ta ăn nói với bên kia kiểu gì?”.
“Không sao, cậu Lâm sẽ tha thứ cho chúng ta thôi, dù sao nhà họ Lâm cũng điều động tới hẳn người kia rồi, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ đâu, cứ đánh tiếp thì nhà họ Hắc chúng ta chỉ có hi sinh vô ích, toàn quân bị diệt!”.
“Hả?”.
Mọi người biến sắc: “Gia chủ, rốt cuộc đó là ai vậy? Tại sao ông lại kiêng dè thế?”.
“Người kia? Có thể coi là một trong mấy trụ cột của nhà họ Lâm! Chỉ cần ông ta còn ngày nào, thì ngày đó không diệt được nhà họ Lâm”, Hắc Ngọc Thiên khàn giọng nói.
Người nhà họ Hắc ở xung quanh cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của người này.
E là địa vị của người này không kém cạnh bao nhiêu so với quyền lực của gia chủ của cả nhà họ Lâm…
Người nhà họ Hắc bắt đầu rút lui.
Nhưng sao nhà họ Lâm có thể trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi chứ?
“Hắc Ngọc Thiên! Ông thật là to gan, dám huênh hoang làm càn ở nhà họ Lâm? Hôm nay nếu đã ra tay, thì ông đừng hòng đi được!”.
Tiếng quát vang lên, mười mấy cao thủ của nhà họ Lâm cùng xông tới, nhào về phía đám người nhà họ Hắc, giết chóc bừa bãi.
Những người này có thực lực rất mạnh, không có mấy người nhà họ Hắc có thể đối phó được.
Bất đắc dĩ, Hắc Ngọc Thiên chỉ có thể đích thân ra tay đọ sức với những người kia, tranh thủ cơ hội cho tộc nhân của mình tháo chạy. Nhưng ông ta làm vậy chính là rơi vào bẫy của người nhà họ Lâm.
Những cao thủ này lập tức bao vây ông ta chặt chẽ, ai nấy ra đòn sát thủ, định lấy mạng Hắc Ngọc Thiên.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Hắc Ngọc Thiên đanh lại.
“Gia chủ!”.
Người nhà họ Hắc gào lên, vội vàng định xông tới.
“Đi!”.
Hắc Ngọc Thiên gầm lên, giơ cánh tay đỡ đòn.
Nhưng hai tay khó địch bốn tay, phần lưng và lồng ngực ông ta ăn trọn hai quyền hai chưởng, chưởng lực đáng sợ thâm nhập vào người ông ta.
Ngay lập tức.
Phụt!
Hắc Ngọc Thiên phun ra một ngụm máu lớn, gần như không đứng vững.
“Mau đi cứu gia chủ!”.
“Nhà họ Lâm kia! Đừng hòng làm hại gia chủ nhà ta!”.
“Nếu không hai nhà chúng ta sẽ là kẻ thù vĩnh viễn!”.
Người nhà họ Hắc gào lên.
Nhưng người nhà họ Lâm quan tâm sao?
“Một nhà họ Hắc tép riu mà cũng dám huênh hoang?”.
“Các ông nghĩ mình là cái thá gì chứ? Cũng dám đối đầu với nhà họ Lâm chúng tôi sao?”.
“Không biết tự lượng sức!”.
Người nhà họ Lâm la hét, lúc này còn ai sợ người nhà họ Hắc chứ?
“Dạ Kiếm! Mang đầu của Hắc Ngọc Thiên lại đây cho tôi!”, đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Dạ Kiếm hoàn hồn, lập tức bước tới, rút kiếm ra xông về phía Hắc Ngọc Thiên ở giữa đám người.
“Dạ Kiếm, để tôi giúp cậu!”.
Lâm Côn Luân cũng hoàn hồn, quát lớn một tiếng, sau đó cũng rút kiếm xông tới.
Hai người ra tay cùng một lúc, Hắc Ngọc Thiên chắc chắn không thể chống lại được.
Lần này, ông ta chết là cái chắc.
Người nhà họ Hắc ngước mắt lên nhìn, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo vèo.
Hai luồng khí quỷ dị bay từ phía xa tới, nhắm trúng người Dạ Kiếm và Lâm Côn Luân.
Hai người phản ứng kịp thời, vội vàng đón đỡ.
Nhưng luồng khí quá mạnh, hai người không đỡ nổi, liền bị đánh bay đi.
“Cái gì?”.
Hắc Ngọc Thiên kêu lên kinh ngạc.
Chỉ thấy hai bóng dáng bay vào đám người, hạ xuống bên cạnh ông ta, khẽ nói: “Đi!”.
Dứt lời, liền đỡ Hắc Ngọc Thiên đi mất.
“Rút!”.
Những người còn lại của nhà họ Hắc cũng quay đầu bỏ chạy.
“Đuổi theo! Không được để bọn họ rời khỏi Yên Kinh, không tha cho bất cứ ai nhà họ Hắc!”, phía sau nhà họ Lâm lại vang lên giọng nói khàn khàn và lạnh lùng.
“Tuân lệnh!”.
Chương 1540: Vụ nổ lớn
Nhà họ Lâm xử lý công việc rất hiệu quả.
Nhà họ Hắc tới hỏi tội cùng với hành động chém giết thì đã bị bọn họ khóa chặt hết mọi thông tin, chưa tới một tiếng đồng hồ thì đã không có một ai ở Yên Kinh biết chuyện rồi.
Cho tới khi nhà họ Hắc chạy ra khỏi nhà họ Lâm thì mọi chuyện mới được truyền đi. Cả Yên Kinh chấn động.
Có vô số người trong giới võ đạo đều thất kinh.
Lần này nhà họ Hắc ăn gan hùm hay sao mà dám gây sự với nhà họ Lâm như vậy chứ? Còn nhà họ Lâm, họ cũng chẳng khách khí, có ai thì giết người đó.
Vì dù sao chuyện này cũng liên quan tới thể diện của nhà họ Lâm, nếu như không xử lý hẳn hoi thì không chỉ mất mặt mà còn trở thành trò cười cho Yên Kinh. Hơn nữa còn khiến người khác hiểu lầm rằng nhà họ Lâm yếu đuối, đến cả nhà họ Hắc mà cũng không dám ra tay. Một khi như vậy thì sẽ chỉ càng gặp rắc rối.
Cao thủ nhà họ Lâm phần lớn đuổi theo, chỉ còn lại Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm và người đàn ông mặc áo bào đỏ là vẫn ở lại để xử lý tàn cục.
“Hắc Ngọc Thiên và người xông vào cấm địa cùng một giuộc, nếu không, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Nhà họ Hắc gây sự ở cửa trước, kẻ đó chuồn vào từ cửa sau. Chắc chắn là đã tính toán trước rồi”, Lâm Côn Luân tức giận nhưng vẫn cung kính nói với người đàn ông kia.
“Lâm Nhược Nam đâu?”, người đàn ông kia hỏi.
Lâm Côn Luân khẽ tái mặt, nhìn ra phía sau. Lâm Ngạo đang quỳ run rẩy dưới đất.
“Con bé đó không biết đã đi đâu mất rồi... không thể nào liên lạc được”, Lâm Ngạo run rẩy như sắp khóc tới nơi.
“Lâm Ngạo! Lâm Nhược Nam gây ra họa lớn như vậy, để cho kẻ tiểu nhân đó có cơ hội hoành hành, thậm chí còn đột nhập cả vào cấm địa của nhà họ Lâm. Lâm Nhược Nam đáng tội chết. Chi bằng giết Lâm Ngạo để cảnh cáo”, Lâm Côn Luân chắp tay nói.
“Hả?”, Lâm Ngạo sợ tới mức suýt ngất.
Thế nhưng người đàn ông kia chỉ lắc đầu: “Đại hội sắp diễn ra rồi, giờ là lúc cần người, không được khinh suất. Huống hồ xảy ra chuyện này Lâm Ngạo cũng không muốn. Tuy nhiên một phần cũng là do lỗi dạy con, mặc dù tội chưa tới mức phải chết”.
“Cảm ơn tiên sinh đã thấu hiểu”, Lâm Ngạo vui mừng lắm, vội khấu đầu trước người đàn ông.
“Lâm Ngạo, không cần phải cảm ơn vội như vậy, vẫn phải bắt Lâm Nhược Nam. Con bé không thoát được. Nó đã phản bội nhà họ Lâm, tội không thể tha. Hãy phố hợp với nhà họ Lâm để tìm ra con bé”.
“Đương nhiên, đương nhiên rồi. Con bé làm chuyện ngốc như vậy, gây ra họa lớn, sao có thể tha thứ?”, Lâm Ngạo tức giận nói.
“Vậy thì tốt! Vậy giao cho mọi người hợp tác với Tài Quyết Đường, trong vòng ba ngày nhất định phải đưa được Lâm Nhược Nam về".
“Vâng”, người của Tài Quyết Đường cùng Lâm Ngạo rời đi.
“Tiếp theo là kẻ ở trong cấm địa”, người đàn ông nói.
“Thưa ông, ông cảm thấy người đó...thật sự là người nhà họ Lâm sao?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ thận trọng hỏi.
“Thiên tài giỏi nhất của nhà họ Lâm là ai chắc tôi không cần nói nhiều nữa nhỉ? Dù có là người đó vào vùng cấm địa thì cũng thập tử nhất sinh”.
“Vậy ý của ông là...”
“Người đó...chắc chắn có được máu của nhà họ Lâm ở đâu đó rồi mở cửa mà thôi. Chưa chắc đã là người nhà họ Lâm”.
“Hóa ra là vậy”.
Những người bên cạnh gật đầu. Thế nhưng người đàn ông mặc áo bào đỏ và Dạ Kiếm thì không tin. Bởi vì cơ quan ở cửa cần dùng máu tươi để kích hoạt. Máu chuẩn bị sẵn là máu chết, dù đó có là máu người nhà họ Lâm thì cũng không thể mở được cửa...Người đàn ông nói vậy có lẽ là để an ủi mọi người mà thôi.
Cũng không ai hỏi thêm gì nữa. Dù sao thì kẻ đó có mọc cánh cũng không chạy được nữa rồi. Một thời gian nữa, hắn sẽ tự tới đây. Tới khi đó hạ gục hắn là sẽ biết được thân phận ngay thôi.
Mấy ngày này Dạ Kiếm, người đàn ông mặc áo bào đỏ đều đích thân canh chừng trước cửa vùng cấm địa.
Đồng thời ở đây cũng được thiết kế thêm những loại máy móc bảo mật công nghệ cao để có thể theo dõi toàn bộ động tĩnh.
Hai ngày đầu trời yên biển lặng...Cho đến sáng ngày thứ ba...
"Có động tĩnh rồi!”, người đang điều khiển các thiết bị đột nhiên lên tiếng.
Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm cũng lập tức chạy tới.
“Thế nào rồi?”, Dạ Kiếm kêu lên.
“Vừa rồi phát hiện ra một tín hiệu ở bên trong”.
“Tín hiệu sao? Vậy có nghĩa là gì? Người ở bên trong vừa gọi điện thoại à?”
“Đúng vậy! Hơn nữa còn ở gần lối vào!”
“Tốt lắm...có điều, có thể biết được hắn gọi cho ai không? Xem ở gần đây có đồng bọn của hắn không”.
“Vâng”.
Kỹ thuật viên lập tức thao tác trên máy tính. Một lúc sau, màn hình máy tính hiện ra một cảnh tượng khác.
“Hắn còn có 6 người đồng bọn ở gần đây. Tín hiệu vừa rồi được phát cho 6 người này”, kỹ thuật viên kêu lên.
“Vậy sao?”
“Mau khóa chặt vị trí của bọn chúng. Chúng ta đi bắt ngay lập tức”, Dạ Kiếm vội kêu lên.
“Vâng”, người kia gật đầu.
Ngay sau đó, Dạ Kiếm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Sáu người này...đang di chuyển”.
“Di chuyển sao?”
“Đúng vậy, bọn họ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh giống như đang bỏ chạy”, người kia nói.
“Cái gì? Bỏ chạy”.
“Bọn họ ý thức được việc bị bại lộ à? Tại sao lại bỏ chạy?”
Lâm Côn Luân chau mày. Dạ Kiếm cũng không hiểu. Đúng lúc này người đàn ông mặc áo bào đỏ ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Không hay rồi, mau chạy đi, rời khỏi lối vào vùng cấm địa”.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng, không hiểu người đàn ông mặc áo bào đỏ đang nói gì. Thế nhưng người đàn ông này mặc kệ, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
Dạ Kiếm và Lâm Côn Luân cũng run rẩy, lập tức hiểu ra và rời khỏi lối vào.
Những người thông minh khác cũng bỏ đi. Ngay khi họ vừa rút khỏi thì...
Bùm!
Một cơn nổ bùng ra từ lối vào, sức công phá kinh hồn nuốt gọn xung quanh vùng cấm địa...
Âm thanh rất lớn, muốn điếc cả tai, một nửa người của nhà họ Lâm đều nghe thấy.
Ai nấy vô cùng kinh ngạc.
"Có chuyện gì vậy?".
"Tiếng nổ vừa rồi vang lên ở đâu đấy?".
"Hình như đến từ cổng sau".
"Mau phái người đi xem thế nào".
Tiếng hô hoán vang lên, người nhà họ Lâm bắt đầu hành động.
Nhưng đúng lúc này, người bên cạnh Lâm Côn Luân nhận được một cuộc gọi.
Người kia lấy điện thoại ra, nghe được một lát liền tái mặt, vội nhỏ giọng nói: "Các chủ, có người xông vào nhà họ Lâm chúng ta".
"Kẻ nào mà to gan vậy? Dám xông vào nhà họ Lâm?", Lâm Côn Luân lạnh lùng nói: "Có biết thân phận của đối phương không?".
"Không ạ".
"Đối phương có mấy người?".
"Nghe nói chỉ có vài người".
"Vài người?".
Lâm Côn Luân hơi sửng sốt.
"Chỉ vài người mà dám xông vào nhà họ Lâm ta? Chỉ e đều là cao thủ!", một người khàn giọng nói.
Lâm Côn Luân trầm ngâm một lát, lập tức quát: "Tài Quyết Đường! Lập tức tới cổng sau, bắt kẻ gian lại cho tôi!".
"Tuân lệnh!".
Người của Tài Quyết Đường ào ào đánh về phía cổng sau.
"Khoan đã!".
Đúng lúc này, Lâm Côn Luân cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại quát lớn.
"Sao vậy các chủ?".
"Tại sao đối phương lại xông vào từ cổng sau? Hơn nữa... còn chọn đúng lúc quan trọng này?".
Lâm Côn Luân liếc nhìn người nhà họ Hắc ở trước mặt, lạnh lùng nói: "Hắc Ngọc Thiên, chắc không phải lũ giặc này do ông phái đến đấy chứ? Ông muốn giương Đông kích Tây sao?".
"Lâm Côn Luân, vừa nãy ông cũng nói rồi, chuyện gì cũng phải có chứng cứ. Tôi đã đưa ra chứng cứ rồi, còn ông thì sao? Ông có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người", Hắc Ngọc Thiên cười khẩy.
"Ông..."
"Chết tiệt!".
Người nhà họ Lâm vô cùng tức giận.
"Các chủ đừng lo, bây giờ tôi sẽ gọi người đến chi viện ở cổng sau, bọn chúng chỉ có vài người, chẳng lẽ không đối phó nổi sao? Không đến 15 phút, tôi nhất định sẽ mang được đầu của tên liều lĩnh kia đến đây, để Hắc Ngọc Thiên nhìn cho rõ", một người đàn ông cường tráng nói đầy tự tin.
"Được, cậu đi đi", Lâm Côn Luân gật đầu.
Người kia rời đi.
Lâm Côn Luân cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, nhà họ Hắc giữ chân càng lâu, trong lòng ông ta càng cảm thấy bất an.
"Gia chủ Hắc, người đã bỏ trốn, chúng tôi sẽ dốc sức truy bắt, hi vọng ông có thể cho chúng tôi một ngày. Sau một ngày chúng tôi sẽ cho các ông câu trả lời, bây giờ làm phiền các ông về cho, được chứ?", Lâm Côn Luân nói.
"Hôm nay các ông không giao người ra đây thì đừng hòng chúng tôi rời đi", Hắc Ngọc Thiên hừ mũi.
Lâm Côn Luân nheo mắt, một luồng sát khí dao động quanh người ông ta.
"Gia chủ Hắc, phải thực sự thấy máu thì ông mới bớt thái độ sao?".
"Xem ra Lâm Côn Luân ông không chịu giao người chứ gì? Được, nếu đã vậy thì ra tay đi, đừng nhiều lời nữa", Hắc Ngọc Thiên nói.
"Ông thực sự tưởng là nhà họ Lâm sợ ông sao?".
Lâm Côn Luân siết chặt nắm tay.
"Lại đây đi!", Hắc Ngọc Thiên gầm lớn.
"Khốn kiếp! Chán sống chắc?".
Lâm Côn Luân chẳng buồn nhiều lời, quát lớn một tiếng, rồi tung người nhảy lên, đánh về phía Hắc Ngọc Thiên.
Người của hai bên thấy thế, cũng hò hét xông lên.
Song phương đánh nhau túi bụi.
Đúng lúc này, lại có tiếng nổ lớn vang lên.
Nhưng lần này... không chỉ có một tiếng, mà tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Bùm bùm bùm...
Âm thanh vô cùng kỳ quái, giống tiếng đầm nước bắn tung tóe trong hẻm núi trống không, nhưng không cảm thấy điếc tai.
Đây lại là tiếng gì vậy?
Rất nhiều người ù ù cạc cạc.
Nhưng Lâm Côn Luân đang giao thủ với Hắc Ngọc Thiên thì biến sắc, vội vàng lùi lại rồi ngẩng đầu lên nhìn.
"Chết rồi! Cấm địa!".
Lâm Côn Luân gầm lên.
"Cái gì?".
Tất cả người nhà họ Lâm đều ngây ra.
"Cấm địa thất thủ?".
Lâm Ngạo cũng giật nảy mình, hai chân như nhũn ra.
"Mau, mau đi chi viện cho cấm địa! Mau báo với gia chủ! Báo với gia chủ!".
Lâm Côn Luân tức giận gầm lên, không thèm để ý đến đám người Hắc Ngọc Thiên nữa, quay đầu chạy về phía nhà họ Lâm.
Nhưng Hắc Ngọc Thiên có thể để Lâm Côn Luân đi dễ dàng như vậy sao?
"Người nhà họ Lâm đừng hòng đi! Hôm nay các ông không giao Lâm Nhược Nam ra đây, thì cấm đi đâu hết!".
Hắc Ngọc Thiên quát lớn, dẫn người xông vào cổng nhà họ Lâm, ngăn Lâm Côn Luân lại.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lâm Côn Luân sốt ruột muốn chết.
Cấm địa thất thủ, tính chất vô cùng nghiêm trọng!
Đây là chuyện ảnh hưởng đến vận mệnh của nhà họ Lâm, Lâm Côn Luân chỉ mong bây giờ có thể bay ngay đến cấm địa, nhưng Hắc Ngọc Thiên lại bám riết không buông.
"Hắc Ngọc Thiên! Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Hắc và nhà họ Lâm là kẻ thù không đội trời chung! Chờ nhà họ Lâm dẹp yên chuyện này, nhất định sẽ bắt nhà họ Hắc phải trả giá!", Lâm Côn Luân khẽ gầm lên.
"Ăn trộm quan tài đứa trẻ của tôi, mà còn dám ăn nói với nhà họ Hắc chúng tôi như vậy sao? Ông tưởng nhà họ Hắc chúng tôi và nhà họ Lâm các ông đội trời chung chắc?", Hắc Ngọc Thiên quát, đánh một chưởng tới.
Lâm Côn Luân vội vàng tiếp chưởng, bị đánh lùi mấy chục mét.
"Bảo vệ các chủ!".
Các cao thủ nhà họ Lâm xúm lại, ngăn cản Hắc Ngọc Thiên.
Lâm Côn Luân thuận thế định tới cấm địa.
Nhưng vừa xoay người mới phát hiện xung quanh đều là người nhà họ Hắc.
E là muốn đi cũng không dễ dàng! Cho dù đến được đó cũng đã muộn!
Ông ta hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, tìm một số rất đặc biệt rồi bấm gọi.
"Sao vậy?", đầu bên kia vang lên giọng nói khàn khàn.
"Cấm địa thất thủ, mau đến!", Lâm Côn Luân cuống quýt kêu lên.
"Tôi đã ở đây rồi", giọng nói khàn khàn đáp.
Lâm Côn Luân sửng sốt.
Điện thoại đã bị tắt.
Ông ta nhìn điện thoại, sự lo lắng trên khuôn mặt cũng vơi đi một nửa.
"Nếu người đó ở đây thì chắc chắn cấm địa không sao".
Lâm Côn Luân thở phào nhẹ nhõm.
Chương 1537: Nhà họ Lâm xuất hiện yêu nghiệt như vậy từ bao giờ?
Bụp!
Một tia sáng kì dị chiếu từ bậc thang tối tăm trước mặt tới.
Lâm Chính nín thở, vội vàng nghiêng người dán chặt vào bức tường bên cạnh.
Ánh sáng kì dị lướt qua trước mặt anh, chỉ thấy bụi bặm trên bậc thang bay lên.
Ánh sáng này đến từ cơ quan của nhà họ Mặc.
Người nào bị ánh sáng chiếu tới, thì trọng lực phải chịu sẽ tăng lên vô số lần.
Cho dù là thân xác mạnh như Lâm Chính thì cũng khó mà chống được, bị ánh sáng này bao trùm thì chỉ có nước tan xương nát thịt.
Đây chính là chỗ thần kỳ của cơ quan thuật nhà họ Mặc.
Cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người không dám động đến, bởi vì uy lực của rất nhiều cơ quan thuật đã vượt quá phạm trù mà khoa học có thể giải thích.
Chờ tia sáng lướt qua, Lâm Chính liền men xuống theo bậc thang.
Đây là lối vào cấm địa.
Lối vào nối từ sau núi nhà họ Lâm xuống lòng đất.
Nơi này tầm nhìn tối tăm, trong không khí thoang thoảng mùi mục nát.
Lâm Chính dường như không nhìn thấy đường đi phía trước.
Cũng không biết đã đi bao lâu, anh mới dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh đến cấm địa nhà họ Lâm, nhưng để vào được cấm địa này, anh đã chuẩn bị rất nhiều năm.
Hôm nay, tất cả đã được dùng đến.
Anh nhanh chóng đi hết bậc thang.
Cuối bậc thang là một cánh cổng bằng đồng rất lớn.
Trên cổng đồng có một tay nắm, nhưng chỗ tay nắm có một chiếc gai và một cái máng.
Khi kéo tay cầm, phải dùng gai đâm rách ngón tay, để máu chảy vào máng, khởi động cơ quan của cánh cửa, thì mới mở được.
"Đến đây là được rồi!".
Một giọng nói bình thản vang lên phía sau.
Lâm Chính đang chuẩn bị kéo cánh cửa hơi ngoái đầu lại, nhìn người phía sau.
Đó là một người đàn ông tóc trắng, chỉ có một tay.
Anh ta khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo bào rộng rãi, hông đeo một thanh kiếm, tóc trắng xõa vai, mày kiếm mắt sao, một tay cầm kiếm, cánh tay còn lại buông thõng, nhìn rất giống đại hiệp cổ đại.
Lâm Chính phớt lờ anh ta, tiếp tục giơ tay kéo cửa.
"Đừng phí công vô ích nữa, cơ quan của cánh cửa này chỉ có máu người nhà họ Lâm mới mở được. Cậu không phải là người nhà họ Lâm, thì cả đời này cũng không mở được nó", người đàn ông lắc đầu, bình thản nói.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt anh ta liền cứng đờ.
Sau khi cái máng chứa đầy máu chảy ra từ ngón tay của Lâm Chính...
Két két két...
Cánh cửa bằng đồng nặng nề kia được Lâm Chính mở ra từng chút một.
"Cái gì?".
Người đàn ông tóc trắng đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, quát: "Cậu là người nhà họ Lâm?".
Lâm Chính vẫn phớt lờ anh ta, đẩy chiếc mặt nạ lên, rồi bước vào trong.
Nhưng anh vừa cất bước.
Keng!
Một luồng kiếm quang lóe lên.
Sau đó sát khí ùa tới.
Người đàn ông đã ra tay.
"Cậu không thoát được đâu!".
Anh ta quát, kiếm trong tay đánh về phía Lâm Chính như cuồng phong.
Kiếm khí lạnh lẽo và sắc bén đó dường như có thể chém đôi sợi tóc.
Sắc bén quá!
Nhưng khi thanh kiếm sắc đó vừa lại gần...
Vèo!
Lâm Chính bỗng xoay người, lật tay đánh về phía nó.
Lòng bàn tay của anh dường như có sao băng đang xoay như chong chóng, nhanh đến mức không ai thấy được đó là cái gì.
Keng!
Thanh kiếm bị đánh bật đi.
Lực đạo mạnh mẽ khiến người đàn ông đứng không vững, phải lùi lại hai bước.
Khi anh ta đứng vững thì Lâm Chính đã tiến vào trong cánh cửa.
"Đứng lại!".
Người đàn ông tóc trắng hừ lạnh, lại giơ kiếm lên đánh tới.
"Phải ép tôi giết anh thì anh mới cam lòng sao?", Lâm Chính ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói.
Sát khí dữ tợn cũng lan ra.
Toàn thân người đàn ông tóc trắng run rẩy, cảm nhận được khí ý hùng hậu trên người Lâm Chính, biết rằng người này không đơn giản.
Nhưng anh ta không còn đường quay lại, chỉ có thể cắn răng xông tới.
"Được!".
Lâm Chính gật đầu, cũng không vội bước vào, chỉ giơ tay lên, cách không vung về phía người đàn ông.
"Cái gì?".
Tròng mắt người đàn ông mở to.
Chỉ thấy cánh tay Lâm Chính phát ra âm thanh như kiếm kêu.
Keng!
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí bắn ra khỏi cánh tay anh, chém về phía người đàn ông tóc trắng.
Anh ta vội vàng giơ kiếm lên đỡ ngang ngực, khí ý toàn thân bắn ra, hóa khí thành thuẫn để đón đỡ.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Kiếm khí nện mạnh vào thân kiếm của anh ta.
Vèo!
Cả người lẫn kiếm của đàn ông tóc trắng bay đi, bàn tay cầm kiếm cũng bị chấn động, xuất hiện rất nhiều vết nứt, nhìn rất dữ tợn, khí ý trên người anh ta cũng tan tác...
Ánh mắt Lâm Chính để lộ ý định giết người, anh bước mấy bước tới, định kết liễu người đàn ông kia.
Nhưng anh ta quên cả đau đớn, vội vàng bò dậy rút về phía lối ra.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã lên bậc thang, đến gần lối ra.
Lâm Chính đanh mắt nhìn anh ta, không đuổi theo mà xoay người xông vào cấm địa.
Người đàn ông tạm thời an toàn.
Nhưng trái tim đập thình thịch.
"Nhìn người đeo mặt nạ kia, tuy không rõ mặt, nhưng ánh mắt giọng nói chỉ khoảng hơn 20 tuổi. Nhà họ Lâm... xuất hiện một yêu nghiệt đáng sợ như vậy từ bao giờ thế?", người đàn ông vẫn còn sợ hãi, không dám tin.
Đúng lúc này, rất nhiều cao thủ nhà họ Lâm xông vào.
"Là anh Dạ Kiếm!".
"Anh Dạ Kiếm, sao anh lại ở đây?".
"Tên giặc kia đâu?".
Người nhà họ Lâm vội hỏi.
"Cậu ta vào sâu trong cấm địa rồi, mau đuổi theo!", người đàn ông tóc trắng kêu lên.
"Cái gì? Hắn xông vào rồi?".
"Nhưng làm sao... hắn mở được cửa?".
Ai nấy đều tỏ vẻ khó tin.
"Tên giặc đó là người nhà họ Lâm! Một yêu nghiệt đáng sợ của nhà họ Lâm!", người đàn ông lớn tiếng kêu lên.
Chương 1538: Ôm cây đợi thỏ
Nghe thấy lời người đàn ông tóc trắng nói, tất cả người nhà họ Lâm đều cảm thấy khó tin.
"Là người của nhà họ Lâm ta xông vào cấm địa? Việc này... sao có thể chứ?".
“Là ai mà có thể to gan như vậy?”.
"Nếu là người nhà họ Lâm thì phải biết rõ hậu quả khi xông vào cấm địa mới phải! Bọn họ không sợ hậu quả sao?".
Không ai chịu tin.
"Sao nào? Các cậu nghĩ là tôi lừa các cậu sao? Hừ, cho dù các cậu không tin tôi, thì chắc là tin cánh cửa này chứ?", sắc mặt người đàn ông tóc trắng lạnh lùng, ánh mắt đầy tức giận nói.
"Không không không, Dạ Kiếm đại nhân, chúng tôi tuyệt đối không nghi ngờ anh, xin anh đừng hiểu lầm, chỉ là chuyện này quá khó tin mà thôi", một quản sự hít sâu một hơi, nói.
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, cấm địa thất thủ, chúng ta đều khó tránh trách nhiệm, đến lúc gia chủ trách tội, thì không ai gánh nổi đâu", người đàn ông tóc bạc quát.
Tất cả bọn họ đều run rẩy.
"Dạ Kiếm đại nhân, anh nói xem bây giờ chúng tôi phải làm sao đây? Chúng tôi nghe anh hết!", quản sự kia vội nói.
"Lập tức phái người phong tỏa toàn bộ lối vào cấm địa, những người còn lại mau theo tôi vào sâu bên trong, bắt người kia lại!".
"Rõ!".
"Ngoài ra, mau mời gia chủ đến, mời tất cả tộc trưởng cường giả đến nữa, nếu không khó mà bắt được người kia!".
"Vâng!".
Bọn họ lập tức hành động.
Lối vào cũng bắt đầu tiến hành bố trí việc phòng ngự đâu ra đấy.
Nhưng người đàn ông tóc trắng chưa vội xuống ngay.
Anh ta từng giao thủ với Lâm Chính, thậm chí biết rõ Lâm Chính có thực lực đáng sợ, mình tuyệt đối không thể đối phó với người này được. Cho dù có những người nhà họ Lâm này giúp đỡ, thì cũng khó mà chiếm được thượng phong.
Thế nên anh ta vẫn phải chờ, chờ các cao thủ của nhà họ Lâm đến rồi cùng xuống, tiến hành bao vây tiêu diệt đối thủ.
Cấm địa xảy ra chuyện, đây là chuyện lớn, các cường giả nhà họ Lâm nhanh chóng có mặt ở lối vào cấm địa.
"Dạ Kiếm, xảy ra chuyện gì vậy?".
Một người đàn ông đẹp trai, mặc trường bào màu đỏ, dẫn theo một đám người nhà họ Lâm hộc tốc chạy tới.
Dạ Kiếm sửng sốt, vội cúi người nói: "Tiên sinh, sao anh lại đến đây?".
"Ngay cả anh cũng bị kinh động, sao tôi có thể không đến chứ?", người đàn ông mặc áo bào đỏ cười nói: "Được rồi, chúng ta nói vào chuyện chính đi, người đâu?".
"Ở trong".
"Ở trong? Tức là chưa chạy đúng không?".
"Phải".
"Hắn mở cửa kiểu gì vậy?".
"Cậu ta là người nhà họ Lâm!", người đàn ông tóc trắng khàn giọng đáp.
"Người nhà họ Lâm?".
Hơi thở của người đàn ông mặc áo bào đỏ như nghẹn lại, sau đó cười ra tiếng: "Sao nhà họ Lâm chúng ta có thể có người to gan, dám xông vào cấm địa như vậy chứ? Huống hồ cấm địa này không phải ai cũng vào được. Nếu thực lực không đủ mà tự ý xông vào chỉ có tự đâm đầu vào chỗ chết! Chỉ có đám người gia chủ mới có thể vào cấm địa một mình, nhưng hôm nay bọn họ đều họp ở nhà chính, hoạt động ngay dưới mí mắt gia chủ, ai có thể phân thân tới đây xông vào cấm địa chứ?".
Người đàn ông mặc áo bào đỏ không tin.
Các cao thủ đến cùng anh ta cũng không tin.
Nhưng người đàn ông tóc trắng tên là Dạ Kiếm lại lắc đầu lia lịa.
"Không phải là người của nhà chính Lâm Thị! Nhà chính Lâm Thị không có người trẻ như vậy!".
"Còn trẻ?", người đàn ông mặc áo bào đỏ nhíu mày: "Đối phương bao nhiêu tuổi?".
"Có khả năng... khoảng 20 tuổi!", Dạ Kiếm khàn giọng đáp.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay cả người đàn ông mặc áo bào đỏ cũng không thốt nên lời.
Một lát sau, anh ta mới hít vào một hơi, khàn giọng nói: "Liệu anh có nhận nhầm không?".
"Anh cảm thấy tôi là người vô dụng như vậy sao? Ngay cả điều này cũng đoán sai?".
"Tôi không có ý này, chỉ có điều... người có thể mở được cánh cửa bằng đồng trong cấm địa mới chỉ hơn 20 tuổi... Điều này có nghĩa là gì? Chắc không phải anh định nói với tôi là nhà họ Lâm chúng tôi xuất hiện một người mới hơn 20 tuổi nhưng đã có thể vào được cấm địa một mình đấy chứ? Dạ Kiếm, là anh điên hay là tôi điên đây? Đây là chuyện không thể!", người đàn ông mặc áo bào đỏ lắc đầu, thực sự không dám tin.
Nhưng Dạ Kiếm không nói gì, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Người đàn ông mặc áo bào đỏ thấy thế liền biết là Dạ Kiếm nói thật.
Dù sao từ trước đến nay, anh ta chưa nói đùa bao giờ.
"Nói cho tôi nghe ý kiến của anh", người đàn ông áo bào đỏ khàn giọng nói.
"Lập tức vào sâu bên trong, bắt cậu ta lại!", Dạ Kiếm đáp.
Người đàn ông mặc áo bảo đỏ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
"Không được!".
"Anh còn do dự gì chứ? Bây giờ không bắt thì còn đợi đến bao giờ?", Dạ Kiếm cuống quýt nói.
"Anh bình tĩnh đi Dạ Kiếm, anh nghĩ mà xem, người này xông vào cấm địa một mình thì giống gì nào? Giống một con ba ba trong rọ! Bây giờ cậu ta muốn ra khỏi cấm địa thì chỉ có một con đường! Đó là lối này! Ngoài con đường này ra, cấm địa chẳng khác nào một nhà tù! Nếu đã vậy thì chúng ta còn vào bắt cậu ta làm gì? Không bằng ngoan ngoãn chờ cậu ta ra ngoài, tự chui đầu vào lưới, chẳng phải dễ dàng hơn sao?", người đàn ông mặc áo bào đỏ cười nói.
"Việc này...", Dạ Kiếm sửng sốt, không chờ anh ta trả lời, phía sau đã có giọng nói vang lên.
"Đúng vậy, không cần vào trong bắt đâu, ôm cây đợi thỏ ở đây mới là thượng sách".
Ai nấy đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tất cả đều biến sắc.
Ngay cả Dạ Kiếm cũng không ngoại lệ.
Gần như tất cả mọi người bao gồm Dạ Kiếm và người đàn ông mặc áo bào đỏ đều quỳ xuống đất, cung kính hành lễ với người đang đi tới.
"Bái kiến tiên sinh!".
Tiếng hô như sóng, vô cùng cung kính.
Dạ Kiếm trong lòng run sợ, da đầu tê dại.
Anh ta không ngờ chuyện của cấm địa cũng làm kinh động đến cả vị này.
Xem ra hôm nay, kẻ xông vào cấm địa gặp xui xẻo rồi...
"Tất cả đứng lên đi", người kia khẽ nói.
Bọn họ lại cảm ơn rồi mới cung kính đứng dậy.
Hành động của bọn họ cứ như người mới đến là hoàng đế.
Người hầu ở bên cạnh lấy một chiếc ghế ra đặt ở trước lối vào.
Người kia ngồi xuống, liếc mắt nhìn lối vào cấm địa, bình tĩnh nói: "Trong cấm địa cơ quan trùng trùng, cực kỳ nguy hiểm, trên thực tế nhà họ Lâm ta không có ai dám nói đặt chân vào cấm địa mà bình an vô sự. Nếu phái quá nhiều người xuống cấm địa, không nói đến việc có bắt được người kia hay không, chỉ sợ chưa bắt được đã mất mười mấy mạng người. Như vây thì mất nhiều hơn được. Thế nên, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ ở đây đi, sớm muộn cũng có ngày cậu ta phải ra".
"Vâng, tiên sinh".
Mọi người lại hô lên.
"Tiên sinh, nếu người kia chết ở trong thì sao?".
"Thì kệ thôi, trong cấm địa không đồ ăn không nước uống, võ sĩ mạnh đến đâu cũng là con người chứ không phải thần tiên, không cần ăn uống. Chúng ta canh ở đây bảy ngày, nếu sau bảy ngày vẫn chưa xuất hiện thì lấp kín lối vào, cho cậu ta chôn cùng tổ tiên nhà họ Lâm".
"Vâng".
Người nhà họ Lâm đã quyết định như vậy, lập tức gia cố công sự phòng ngự phong tỏa lối vào.
Chỉ trong nửa tiếng, lối vào cấm địa đã được xây dựng kiên cố kín kẽ.
"Được rồi, tiếp theo sẽ đi xử lý chuyện ở cổng trước".
Người kia bình thản nói.
Chương 1539: Truy sát
Người nhà họ Hắc vẫn đang chém giết với các cường giả nhà họ Lâm ở cổng trước.
Hai bên đều đã có người chết và bị thương.
Nhưng phía bên nhà họ Hắc bị nhiều hơn.
Dù sao trong lúc chém giết vẫn không ngừng có người nhà họ Lâm đến chi viện.
Đây là địa bàn của nhà họ Lâm, nhà họ Hắc dù mạnh đến đâu thì cũng không thể thắng được nhà họ Lâm ở đây.
Rồng mạnh khó qua sông, huống hồ người nhà họ Hắc còn không phải là rồng.
Nhưng điều khiến người nhà họ Lâm khiếp sợ là người nhà họ Hắc quá điên cuồng.
Rõ ràng nhân số của bọn họ ít hơn, rõ ràng bọn họ đang ở đại bản doanh của nhà họ Lâm, nhưng bọn họ đánh cực kỳ điên cuồng, lúc giết chóc gần như không cần mạng, xả thân liều chết.
Điều này khiến rất nhiều người nhà họ Lâm cảm thấy sợ hãi.
Cho dù là Lâm Côn Luân cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Đánh giết một hồi, Hắc Ngọc Thiên cảm thấy không đúng lắm.
Hình như người của ông ta không xông vào được nữa.
Hơn nữa… những cường giả nhà họ Lâm đang giao thủ với bọn họ… không khỏi mạnh đến mức khó tin.
Chuyện này là sao đây?
Hắc Ngọc Thiên cảm thấy rất lạ.
Đúng lúc này, một tiếng hô mừng rỡ vang lên.
“Tiên sinh! Là tiên sinh đến! Tiên sinh đến rồi!”.
“Ha ha ha, cao thủ thực sự của nhà họ Lâm ta đến rồi!”.
“Mọi người hãy bình tĩnh, lũ giặc này không thể nào là đối thủ của chúng ta được! Xông lên!”.
Cùng với mấy tiếng hô hoán hưng phấn, tất cả người nhà họ Lâm đang có mặt đều trở nên vui mừng.
Bọn họ không còn sợ hãi nữa, tất cả xông tới tấn công người nhà họ Hắc như điên.
Lần này thì người nhà họ Hắc hoàn toàn không chống đỡ nổi, phải lùi lại liên tiếp, tổn thất nặng nề.
Còn Hắc Ngọc Thiên cũng biến sắc.
“Tiên sinh? Lẽ nào… là người kia ra mặt sao?”, ông ta run giọng thì thào, dường như nghĩ đến chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.
“Gia chủ! Chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”.
Người ở bên cạnh cuống quýt hỏi.
“Đi!”.
Hắc Ngọc Thiên không chút do dự, lập tức khẽ quát.
“Nhưng… đi rồi thì chúng ta ăn nói với bên kia kiểu gì?”.
“Không sao, cậu Lâm sẽ tha thứ cho chúng ta thôi, dù sao nhà họ Lâm cũng điều động tới hẳn người kia rồi, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ đâu, cứ đánh tiếp thì nhà họ Hắc chúng ta chỉ có hi sinh vô ích, toàn quân bị diệt!”.
“Hả?”.
Mọi người biến sắc: “Gia chủ, rốt cuộc đó là ai vậy? Tại sao ông lại kiêng dè thế?”.
“Người kia? Có thể coi là một trong mấy trụ cột của nhà họ Lâm! Chỉ cần ông ta còn ngày nào, thì ngày đó không diệt được nhà họ Lâm”, Hắc Ngọc Thiên khàn giọng nói.
Người nhà họ Hắc ở xung quanh cuối cùng cũng hiểu được tầm quan trọng của người này.
E là địa vị của người này không kém cạnh bao nhiêu so với quyền lực của gia chủ của cả nhà họ Lâm…
Người nhà họ Hắc bắt đầu rút lui.
Nhưng sao nhà họ Lâm có thể trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi chứ?
“Hắc Ngọc Thiên! Ông thật là to gan, dám huênh hoang làm càn ở nhà họ Lâm? Hôm nay nếu đã ra tay, thì ông đừng hòng đi được!”.
Tiếng quát vang lên, mười mấy cao thủ của nhà họ Lâm cùng xông tới, nhào về phía đám người nhà họ Hắc, giết chóc bừa bãi.
Những người này có thực lực rất mạnh, không có mấy người nhà họ Hắc có thể đối phó được.
Bất đắc dĩ, Hắc Ngọc Thiên chỉ có thể đích thân ra tay đọ sức với những người kia, tranh thủ cơ hội cho tộc nhân của mình tháo chạy. Nhưng ông ta làm vậy chính là rơi vào bẫy của người nhà họ Lâm.
Những cao thủ này lập tức bao vây ông ta chặt chẽ, ai nấy ra đòn sát thủ, định lấy mạng Hắc Ngọc Thiên.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Hắc Ngọc Thiên đanh lại.
“Gia chủ!”.
Người nhà họ Hắc gào lên, vội vàng định xông tới.
“Đi!”.
Hắc Ngọc Thiên gầm lên, giơ cánh tay đỡ đòn.
Nhưng hai tay khó địch bốn tay, phần lưng và lồng ngực ông ta ăn trọn hai quyền hai chưởng, chưởng lực đáng sợ thâm nhập vào người ông ta.
Ngay lập tức.
Phụt!
Hắc Ngọc Thiên phun ra một ngụm máu lớn, gần như không đứng vững.
“Mau đi cứu gia chủ!”.
“Nhà họ Lâm kia! Đừng hòng làm hại gia chủ nhà ta!”.
“Nếu không hai nhà chúng ta sẽ là kẻ thù vĩnh viễn!”.
Người nhà họ Hắc gào lên.
Nhưng người nhà họ Lâm quan tâm sao?
“Một nhà họ Hắc tép riu mà cũng dám huênh hoang?”.
“Các ông nghĩ mình là cái thá gì chứ? Cũng dám đối đầu với nhà họ Lâm chúng tôi sao?”.
“Không biết tự lượng sức!”.
Người nhà họ Lâm la hét, lúc này còn ai sợ người nhà họ Hắc chứ?
“Dạ Kiếm! Mang đầu của Hắc Ngọc Thiên lại đây cho tôi!”, đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Dạ Kiếm hoàn hồn, lập tức bước tới, rút kiếm ra xông về phía Hắc Ngọc Thiên ở giữa đám người.
“Dạ Kiếm, để tôi giúp cậu!”.
Lâm Côn Luân cũng hoàn hồn, quát lớn một tiếng, sau đó cũng rút kiếm xông tới.
Hai người ra tay cùng một lúc, Hắc Ngọc Thiên chắc chắn không thể chống lại được.
Lần này, ông ta chết là cái chắc.
Người nhà họ Hắc ngước mắt lên nhìn, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo vèo.
Hai luồng khí quỷ dị bay từ phía xa tới, nhắm trúng người Dạ Kiếm và Lâm Côn Luân.
Hai người phản ứng kịp thời, vội vàng đón đỡ.
Nhưng luồng khí quá mạnh, hai người không đỡ nổi, liền bị đánh bay đi.
“Cái gì?”.
Hắc Ngọc Thiên kêu lên kinh ngạc.
Chỉ thấy hai bóng dáng bay vào đám người, hạ xuống bên cạnh ông ta, khẽ nói: “Đi!”.
Dứt lời, liền đỡ Hắc Ngọc Thiên đi mất.
“Rút!”.
Những người còn lại của nhà họ Hắc cũng quay đầu bỏ chạy.
“Đuổi theo! Không được để bọn họ rời khỏi Yên Kinh, không tha cho bất cứ ai nhà họ Hắc!”, phía sau nhà họ Lâm lại vang lên giọng nói khàn khàn và lạnh lùng.
“Tuân lệnh!”.
Chương 1540: Vụ nổ lớn
Nhà họ Lâm xử lý công việc rất hiệu quả.
Nhà họ Hắc tới hỏi tội cùng với hành động chém giết thì đã bị bọn họ khóa chặt hết mọi thông tin, chưa tới một tiếng đồng hồ thì đã không có một ai ở Yên Kinh biết chuyện rồi.
Cho tới khi nhà họ Hắc chạy ra khỏi nhà họ Lâm thì mọi chuyện mới được truyền đi. Cả Yên Kinh chấn động.
Có vô số người trong giới võ đạo đều thất kinh.
Lần này nhà họ Hắc ăn gan hùm hay sao mà dám gây sự với nhà họ Lâm như vậy chứ? Còn nhà họ Lâm, họ cũng chẳng khách khí, có ai thì giết người đó.
Vì dù sao chuyện này cũng liên quan tới thể diện của nhà họ Lâm, nếu như không xử lý hẳn hoi thì không chỉ mất mặt mà còn trở thành trò cười cho Yên Kinh. Hơn nữa còn khiến người khác hiểu lầm rằng nhà họ Lâm yếu đuối, đến cả nhà họ Hắc mà cũng không dám ra tay. Một khi như vậy thì sẽ chỉ càng gặp rắc rối.
Cao thủ nhà họ Lâm phần lớn đuổi theo, chỉ còn lại Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm và người đàn ông mặc áo bào đỏ là vẫn ở lại để xử lý tàn cục.
“Hắc Ngọc Thiên và người xông vào cấm địa cùng một giuộc, nếu không, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Nhà họ Hắc gây sự ở cửa trước, kẻ đó chuồn vào từ cửa sau. Chắc chắn là đã tính toán trước rồi”, Lâm Côn Luân tức giận nhưng vẫn cung kính nói với người đàn ông kia.
“Lâm Nhược Nam đâu?”, người đàn ông kia hỏi.
Lâm Côn Luân khẽ tái mặt, nhìn ra phía sau. Lâm Ngạo đang quỳ run rẩy dưới đất.
“Con bé đó không biết đã đi đâu mất rồi... không thể nào liên lạc được”, Lâm Ngạo run rẩy như sắp khóc tới nơi.
“Lâm Ngạo! Lâm Nhược Nam gây ra họa lớn như vậy, để cho kẻ tiểu nhân đó có cơ hội hoành hành, thậm chí còn đột nhập cả vào cấm địa của nhà họ Lâm. Lâm Nhược Nam đáng tội chết. Chi bằng giết Lâm Ngạo để cảnh cáo”, Lâm Côn Luân chắp tay nói.
“Hả?”, Lâm Ngạo sợ tới mức suýt ngất.
Thế nhưng người đàn ông kia chỉ lắc đầu: “Đại hội sắp diễn ra rồi, giờ là lúc cần người, không được khinh suất. Huống hồ xảy ra chuyện này Lâm Ngạo cũng không muốn. Tuy nhiên một phần cũng là do lỗi dạy con, mặc dù tội chưa tới mức phải chết”.
“Cảm ơn tiên sinh đã thấu hiểu”, Lâm Ngạo vui mừng lắm, vội khấu đầu trước người đàn ông.
“Lâm Ngạo, không cần phải cảm ơn vội như vậy, vẫn phải bắt Lâm Nhược Nam. Con bé không thoát được. Nó đã phản bội nhà họ Lâm, tội không thể tha. Hãy phố hợp với nhà họ Lâm để tìm ra con bé”.
“Đương nhiên, đương nhiên rồi. Con bé làm chuyện ngốc như vậy, gây ra họa lớn, sao có thể tha thứ?”, Lâm Ngạo tức giận nói.
“Vậy thì tốt! Vậy giao cho mọi người hợp tác với Tài Quyết Đường, trong vòng ba ngày nhất định phải đưa được Lâm Nhược Nam về".
“Vâng”, người của Tài Quyết Đường cùng Lâm Ngạo rời đi.
“Tiếp theo là kẻ ở trong cấm địa”, người đàn ông nói.
“Thưa ông, ông cảm thấy người đó...thật sự là người nhà họ Lâm sao?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ thận trọng hỏi.
“Thiên tài giỏi nhất của nhà họ Lâm là ai chắc tôi không cần nói nhiều nữa nhỉ? Dù có là người đó vào vùng cấm địa thì cũng thập tử nhất sinh”.
“Vậy ý của ông là...”
“Người đó...chắc chắn có được máu của nhà họ Lâm ở đâu đó rồi mở cửa mà thôi. Chưa chắc đã là người nhà họ Lâm”.
“Hóa ra là vậy”.
Những người bên cạnh gật đầu. Thế nhưng người đàn ông mặc áo bào đỏ và Dạ Kiếm thì không tin. Bởi vì cơ quan ở cửa cần dùng máu tươi để kích hoạt. Máu chuẩn bị sẵn là máu chết, dù đó có là máu người nhà họ Lâm thì cũng không thể mở được cửa...Người đàn ông nói vậy có lẽ là để an ủi mọi người mà thôi.
Cũng không ai hỏi thêm gì nữa. Dù sao thì kẻ đó có mọc cánh cũng không chạy được nữa rồi. Một thời gian nữa, hắn sẽ tự tới đây. Tới khi đó hạ gục hắn là sẽ biết được thân phận ngay thôi.
Mấy ngày này Dạ Kiếm, người đàn ông mặc áo bào đỏ đều đích thân canh chừng trước cửa vùng cấm địa.
Đồng thời ở đây cũng được thiết kế thêm những loại máy móc bảo mật công nghệ cao để có thể theo dõi toàn bộ động tĩnh.
Hai ngày đầu trời yên biển lặng...Cho đến sáng ngày thứ ba...
"Có động tĩnh rồi!”, người đang điều khiển các thiết bị đột nhiên lên tiếng.
Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm cũng lập tức chạy tới.
“Thế nào rồi?”, Dạ Kiếm kêu lên.
“Vừa rồi phát hiện ra một tín hiệu ở bên trong”.
“Tín hiệu sao? Vậy có nghĩa là gì? Người ở bên trong vừa gọi điện thoại à?”
“Đúng vậy! Hơn nữa còn ở gần lối vào!”
“Tốt lắm...có điều, có thể biết được hắn gọi cho ai không? Xem ở gần đây có đồng bọn của hắn không”.
“Vâng”.
Kỹ thuật viên lập tức thao tác trên máy tính. Một lúc sau, màn hình máy tính hiện ra một cảnh tượng khác.
“Hắn còn có 6 người đồng bọn ở gần đây. Tín hiệu vừa rồi được phát cho 6 người này”, kỹ thuật viên kêu lên.
“Vậy sao?”
“Mau khóa chặt vị trí của bọn chúng. Chúng ta đi bắt ngay lập tức”, Dạ Kiếm vội kêu lên.
“Vâng”, người kia gật đầu.
Ngay sau đó, Dạ Kiếm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Sáu người này...đang di chuyển”.
“Di chuyển sao?”
“Đúng vậy, bọn họ đang di chuyển với tốc độ cực nhanh giống như đang bỏ chạy”, người kia nói.
“Cái gì? Bỏ chạy”.
“Bọn họ ý thức được việc bị bại lộ à? Tại sao lại bỏ chạy?”
Lâm Côn Luân chau mày. Dạ Kiếm cũng không hiểu. Đúng lúc này người đàn ông mặc áo bào đỏ ý thức được điều gì đó bèn hét lớn: “Không hay rồi, mau chạy đi, rời khỏi lối vào vùng cấm địa”.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng, không hiểu người đàn ông mặc áo bào đỏ đang nói gì. Thế nhưng người đàn ông này mặc kệ, cứ thế quay đầu bỏ chạy.
Dạ Kiếm và Lâm Côn Luân cũng run rẩy, lập tức hiểu ra và rời khỏi lối vào.
Những người thông minh khác cũng bỏ đi. Ngay khi họ vừa rút khỏi thì...
Bùm!
Một cơn nổ bùng ra từ lối vào, sức công phá kinh hồn nuốt gọn xung quanh vùng cấm địa...