-
Chương 1686-1690
Chương 1686: Ba chiêu
Ba chiêu? Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Song e rằng cả thiên hạ không có mấy ai có thể đỡ được ba chiêu của Khổ Tình Nữ.
Cho nên Lâm Chính phải hết sức cẩn thận, phải dùng hết tất cả bản lĩnh của mình.
Anh thôi thúc Hoàn Vũ Thần Công, phóng ra toàn bộ sức mạnh của Lạc Linh Huyết, phát động tiên thiên cương khu.
Lúc này thực lực của anh đã nâng cao rất nhiều so với trước kia.
“Lạc Linh Huyết? Đó là… sức mạnh của hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?”, Khổ Tình Nữ vô cùng ngạc nhiên, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Tiền bối, tới đi”, Lâm Chính mở mắt ra, châm nốt kim cuối cùng, bình tĩnh nói.
“Chẳng trách người khác gọi cậu là thần y, bây giờ nhìn vào quả nhiên danh bất hư truyền. Nhóc, có bản lĩnh đấy! Đáng tiếc, ở trước mặt tôi mà chỉ có những thứ này thì còn lâu mới đủ!”, Khổ Tình Nữ có vẻ đã nổi lên hứng thú, dang hai tay ra, mỉm cười nhàn nhạt: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”.
“Tiền bối có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Được! Vậy thì cậu hãy cẩn thận!”, Khổ Tình Nữ nói, đột nhiên bước ra, lao về phía Lâm Chính.
Mọi người chỉ nhìn thấy cơ thể vốn già nua của Khổ Tình Nữ đột nhiên đứng thẳng đậy, cuốn theo rất nhiều tàn ảnh ép sát Lâm Chính.
Đồng thời đánh ra một chưởng.
Trong khoảnh khắc, tất cả sức mạnh gió lớn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến lòng bàn tay khô gầy.
Một luồng sức mạnh thế như chẻ tre lượn quanh trong đó.
Uy lực lớn đến mức nào!
Một chưởng này đủ để đánh nứt núi Chung Thân!
Mấy người Phong Thanh Vũ nhìn mà tái mặt.
Thời gian tu luyện của Khổ Tình Nữ có lẽ không nhiều hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng nhìn công lực của chưởng này, bản thân Khổ Tình Nữ chắc chắn cũng là một vị thiên tài tuyệt thế. Bởi vì đây tuyệt đối không phải sức mạnh của một người bình thường khổ tu mấy chục năm có thể đánh ra.
Chưởng này làm sao đỡ được?
Bọn họ hồi hộp căng thẳng, trong đầu hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Đúng là không đỡ được.
Lâm Chính theo bản năng nhấc tay lên đỡ, nhưng tay còn chưa kịp giơ lên, chưởng đã nhanh hơn một bước, đánh mạnh vào ngực anh.
Rầm!
Lâm Chính bị đánh bay ra xa, đập mạnh lên mặt đất. Mặt đất nứt thành một hố lớn, đỉnh núi cũng lung lay.
“Đồ đệ!”.
“Thần y Lâm!”.
Mọi người biến sắc.
Lâm Chính nôn ra hai ngụm máu, ôm ngực đứng dậy một cách khó khăn.
Nhìn lại, da thịt ở ngực anh đã bị nứt ra.
Bọn họ run rẩy, trong lòng sợ hãi!
Phải biết rằng đây là tiên thiên cương khu!
Thế mà… lại bị Khổ Tình Nữ đánh nứt bằng một chưởng…
Trời ạ!
Thực lực của Khổ Tình Nữ đã đạt đến trình độ nào?
Lúc này, ngay cả Phong Thanh Vũ cũng không nhìn thấu.
“Ồ? Không tồi, trúng phải một chưởng của tôi mà còn có thể đứng dậy, đúng là có chút bản lĩnh!”, Khổ Tình Nữ gật đầu, trong mắt lộ ra sự tán thưởng.
“Tiền bối, còn hai chiêu nữa!”.
Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, cất giọng trầm khàn.
“Cậu không đỡ được nữa, nể vào số thuốc mà cậu cho tôi lúc trước, cậu mau cút đi! Chuyện này tôi không truy cứu!”, Khổ Tình Nữ phất tay nói.
“Sao? Tiền bối sợ thua rồi sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Khốn nạn! Tôi mà sợ thua? Tôi chỉ không muốn giết cậu, tránh cho tôi không biết phải tìm Hoán Phát Đan và Tăng Nhan Đan ở đâu! Hừ, nếu cậu đã muốn chết thì được, chiêu thứ hai cậu xem cho kỹ đây!”.
Khổ Tình Nữ nổi giận, đánh tới một quyền.
Ầm…
Sức mạnh giống như biển cuộn sóng trào đánh ra.
Không khí như rung chuyển.
Mây trên bầu trời tan đi.
Vạn vật không còn chút âm thanh nào nữa, tất cả đều vỡ tan dưới uy lực của quyền này.
Giờ phút này, giữa đất trời giống như chỉ còn lại một quyền này.
Ai cũng không thể tưởng tượng, đây lại là một quyền do một bà lão già nua như ngọn nến sắp tàn vung ra…
Lâm Chính cũng cảm thấy khó tin, mắt trợn tròn.
Nhưng anh không từ bỏ, nghiến chặt răng, lần này anh đã chuẩn bị trước, hai tay đan vào nhau ngăn chặn nắm đấm đánh tới.
Ầm!
Nắm đấm và bàn tay chạm nhau, lập tức lan tỏa hoa văn đáng sợ.
“Cẩn thận!”.
Phong Thanh Vũ sốt ruột hét lên, vội vàng ngồi xổm xuống.
Hoa văn đó hóa thành sóng khí, lan ra tứ phía.
Đa số núi đá cây cỏ trên đỉnh núi đều bị sóng khí đâm nát.
Xung quanh một mảnh hỗn độn.
Còn Lâm Chính cũng không dễ chịu.
Anh liên tục lùi lại mấy chục mét, hai chân tạo thành những hố sâu trên mặt đất. Đợi đến khi dừng lại, hai tay anh buông thõng xuống, hai cánh tay đã bị đánh nát xương…
Bà cụ thu chiêu, cười khinh miệt: “Xương hai tay đều gãy nát, bây giờ hai tay cậu đã tàn phế, cậu làm sao đỡ đòn thứ ba của tôi? Nhóc, cậu thua rồi!”.
“Tôi không dùng tay đỡ là được!”.
Sắc mặt Lâm Chính tái nhợt, cất giọng trầm khàn.
“Cậu thật sự muốn chết sao?”.
Bà ta đã có chút không vui.
Cả đời bà ta chưa từng thấy kẻ nào không biết điều như vậy.
Hơn nữa, bà ta cũng không còn kiên nhẫn, không muốn chơi tiếp nữa.
“Quả Thiên Tinh ảnh hưởng rất lớn, tôi nhất định phải mang nó đi. Tiền bối đừng nói lời vô ích, mau tung chiêu thứ ba đi!”, Lâm Chính hạ giọng quát.
“Cậu… Được! Được! Nhóc con! Cậu cũng đừng trách tôi, là cậu tự tìm cái chết đấy!”, Khổ Tình Nữ không nhẫn nhịn được nữa, vẻ mặt lạnh băng, sát khí sôi sục.
Chiêu này bà ta quyết định không nương tay nữa, kết thúc luôn tính mạng của thằng nhóc đó!
Nhưng ngay khi bà ta chuẩn bị tích lũy sức mạnh…
Ầm!
Một tiếng nổ lớn đột nhiên truyền từ ngoài vào, sau đó đỉnh núi rung chuyển, mặt đất rung lắc điên cuồng…
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chương 1687: Giết lên núi
Đám đông vội vàng quay qua nhìn. Âm thanh vọng tới từ Khổ Tinh Viên.
“Chuyện gì vậy?”
“Không rõ nữa, tôi đi xem sao”, Phong Thanh Vũ thấy có gì đó bất ổn nên định dùng khinh công đi xem thế nào.
Đúng lúc này.
“Á”, tiếng hét vang lên. Quách Lệ đang đợi ở phía ngoài hét lớn rồi chạy vào trong. Mặt cô ta trắng bệch: “Cứu với”.
“Hả?”, đám đông bàng hoàng.
“Quách Lệ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
“Chủ tịch Lâm! Nữ ma đầu! Nữ ma đầu! Có một nữ ma đầu”, Quách Lệ bị dọa không hề nhẹ bèn run rẩy nép sau Lâm Chính.
“Nữ ma đầu sao? Lẽ nào là U Thủy Kiếm Vương?”, Lâm Chính tỏ ra nghi ngờ. Thế nhưng anh chưa nói xong thì...
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Một cơ thể toàn máu bay ra, đập mạnh xuống đất. Đó là U Thủy Kiếm Vương.
Lúc này toàn thân cô ta đẫm máu, chẳng còn chỗ nào lành lặn. Ngực ướt đỏ, cây kiếm trong tay đã bị gãy. Cô ta thở gấp, rõ ràng là đã bị thương nặng.
“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ đanh mặt.
Lâm Chính cũng chau chặt mày. Dường như anh ý thức được điều gì đó bèn vội vàng dùng khí ngự châm, đâm vào hai cánh tay để làm dịu đi vết thương.
Khổ Tình Nữ ở bên ngoài thấy vậy thì hừ giọng: “Sát khí mạnh quá, người nào? Đến đây làm gì?”
“Tới lấy đồ”, một giọng nói thản nhiên vang lên. Ngay sau đó là nhiều bóng hình bay vào. Tất cả đều là người của Hồng Nhan Cốc. Đi đầu chính là cốc chủ.
Đám người Phong Thanh Vũ thấy vậy thì cảm giác da đầu tê dại. Bọn họ tới nhanh như vậy sao?
“Xong rồi, lần này xong đời thật rồi...”, Phong Thanh vũ lầm bầm.
Sắc mặt của Lâm Chính cũng trở nên mất tự nhiên. Theo như phán đoán của Phong Thanh Vũ, cốc chủ ít nhất phải hai ngày nữa mới tới. Không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy.
Ting ting….Lúc này điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Nhược Nam.
Thế nhưng anh không đọc, thế là bỏ lỡ mất cơ hội rời đi tốt nhất.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp. Thần y Lâm, thật không ngờ cậu cũng ở đây à?”, cốc chủ hồng Nhan Cốc khẽ đáp xuống, nhìn anh chăm chăm.
Đôi mắt đó ánh lên màu đỏ máu quỷ dị. Nhìn đôi mắt là Lâm Chính biết, gần đây cốc chủ đã dùng không ít người để luyện công.
“Làm nhiều việc ác thì sẽ gặp báo ứng thôi”, Phong Thanh Vũ trầm giọng.
“Từ khi nào mà đạo hoàng Phong Thanh Vũ lại trở nên đàng hoàng thế? Đúng là nực cười”, cốc chủ lắc đầu, ngước nhìn Khổ Tình Nữ: “Quả Thiên Tinh đâu?”
“Sao? Cô bé cũng tới vì quả Thiên Tinh à?”, Khổ Tình Nữ cười lạnh.
“Cô bé?”, cốc chủ chau mày. Nói về tuổi thì có lẽ bà ta không hề nhỏ hơn Khổ Tình Nữ.
“Hừ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Các người tới núi Chung Thân đều là vì quả Thiên Tinh của tôi cả. Chỉ đáng tiếc, các người công cốc rồi. Tôi sẽ không giao cho bất kỳ ai trong các người đâu. Cút hết đi cho tôi. Đừng ép bà đây phải khai sát giới”, Khổ Tình Nữ tức giận, sát khí hằm hằm.
Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề sợ hãi. Bà ta chỉ nhìn chăm chăm Khổ Tình Nữ một lúc rồi đi tới.
“Bà định làm gì?”, Khổ Tình Nữ tối sầm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ nói giọng khàn khàn.
“Xem ra bà không nghe rõ lời tôi nói nhỉ”, Khổ Tình Nữ hừ giọng: “Nếu còn không cút thì đừng trách sao tôi tàn nhẫn đấy”.
“Tàn nhẫn sao? Như thế này à?”, cốc chủ đột nhiên hành động, cơ thể hóa thành một làn khí màu đỏ, lao về phía Khổ Tình Nữ.
“Cái gì?”, Khổ Tình Nữ tái mặt. Bà ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đám khí tức kia đụng trúng.
Rầm..Cả người bà ta bay bật ra sau, co giật vài cái. Miệng thì ứa máu. Thế nhưng bà ta mặc kệ, chỉ vội vàng bò dậy.
“Khốn nạn!”, Khổ Tình Nữ gào lên.
Cốc chủ cũng không chần chừ, chỉ lập tức lao lên.
Vụt! Tốc độ của bà ta cực nhanh. Quần áo của bà ta cũng biến thành màu đỏ máu.
Lâm Chính thấy vậy bèn chau mày, qua qua nói: “Thầy mau đi lấy quả Thiên Tinh”.
Phong Thanh Vũ bừng tỉnh, lao về phía Khổ Tình Viên.
Chương 1688: Quỳ xuống cho tôi
Khinh công của Phong Thanh Vũ là mạnh nhất. Giờ cốc chủ và Khổ Tình Nữ đang đấu nhau, ông ta đi đoạt lấy quả Thiên Tinh là thích hợp nhất rồi.
Phong Thanh Vũ lao tới Khổ Tình Viên như một cơn gió. Cốc chủ và Khổ Tình Nữ đồng loạt quay qua nhìn.
“Quả của tôi”, Khổ Tình Nữ hét lớn, bà tay cũng lao đi như bay.
Cốc chủ cũng vậy. Thế nhưng bà ta không lao về phía Khổ Tình Viên mà tấn công Khổ Tình Nữ từ khoảng cách xa.
Khổ Tình Nữ không kịp phòng bị.
Phụt! Khổ Tình Nữ nôn ra máu tươi, ngã rầm ra đất, đứng dậy cũng khó khăn. Bà ta lật người, nhìn chăm chăm cốc chủ đang đáp xuống trước mặt, tức giận quát: “Đồ đê tiện, dám đánh lén bà à?”
“Đê tiện thì đã làm sao? Bà cũng nhiều tuổi ra mà con ngây thơ như trẻ con thế. Thật nực cười”.
“Bà...”, Khổ Tình Nữ á khẩu.
“Quả Thiên Tinh ở trong phải không? Tôi thấy bên trong là đường cùng, bên cạnh là vách núi, ông ta mà muốn đi xuống thì phải đi từ đây. Thế thì cứ để ông ta lấy quả Thiên Tinh đi, đợi ông ta ra tới đây thì tôi sẽ đoạt lại thôi. Vậy chẳng phải là nhẹ nhàng hơn sao?”
Khổ Tình Nữ tái mặt, đôi mắt ánh lên vẻ uất hận. Thế nhưng bà ta chẳng thể làm gì được, chỉ cố gắng đứng dậy: “So với họ thì tôi càng ghét bà hơn! Vì vậy tôi quyết định sẽ giết chết bà trước rồi xử lý bọn họ”.
“Đúng là không biết điều”, cốc chủ lắc đầu.
“Ngông cuồng”, Khổ Tình Nữ cùng gào lên. Bà ta điên cuồng lao tới.
Cốc chủ cũng hành động. Bà ta vung tay, cơ thể phóng ra vô số khí tức nhiều màu bao trùm lấy Khổ Tình Nữ.
Đòn tấn công của Khổ Tình Nữ lập tức bị nhấn chìm trong đám khí này. Ngay cả bà tay cũng biến mất. Đợi khí cốc chủ quay người lại thì Khổ Tình Nữ đã là một cái xác không đầu rồi. Đầu của bà tay đang nằm trong tay của cốc chủ.
Giết người trong chớp mắt.
“Á!!”, đám đông kinh hãi kêu lên. Quách Lệ ngất tại chỗ. U Thủy Kiếm Vương đang nằm dưới đất cũng phải trố tròn mắt.
Những người khác thì thấy da đầu tê dại. Không ai ngờ, một tượng đài sức mạnh như Khổ Tình Nữ mà lại yếu ớt như vậy trước mặt cốc chủ.
“Lẽ nào bà ta đã luyện thành công rồi sao?”, Phong Thanh Vũ bước ra khỏi Khổ Tình Viên, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng vẻ sững sờ. Trên tay ông ta chính là quả Thiên Tinh. Tốc độ của ông ta cũng rất nhanh. Chưa tới mười giây mà ông ta đã hái được quả Thiên Tinh rồi Chỉ có điều, ông ta bỗng cảm thấy mọi hành động của mình đều vô ích.
“Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc còn đáng sợ hơn lần trước nữa. Quả nhiên chúng ta không phải là đối thủ của bà ta. Chúng ta tới núi Chung Thân lấy quả Thiên Tinh là để ngăn chặn cốc chủ Hồng Nhan Cốc lấy được nó và hồi phục được thực lực của bà ta. Giờ xem ra chúng ta cố gắng cũng như không rồi. Không có thứ quả này thì bà ta vẫn mạnh hơn chúng ta”, Phong Thanh Vũ thở dài.
“Bà ta chưa thành công đâu, chẳng qua là sử dụng loại thuốc nào đó thôi...mà cũng không hẳn là thuốc, nói tóm lại là bà ta dùng ngoại vật để gia tăng sức mạnh cho mình. Chỉ có điều loại sức mạnh này không ổn định. Nếu bà ta không giữ được nó thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị tẩu hỏa nhập ma”, Lâm Chính nhìn cốc chủ và nói.
“Ngoại vật sao?”, Phong Thanh Vũ giật mình.
“Thần y Lâm quả nhiên là biết nhiều. Đã bị cậu nhận ra mất rồi. Có điều tôi không dùng thuốc mà là dùng người...”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói bằng vẻ vô cảm.
“Người sao?”, đám đông sợ hết hồn.
“Người gì?”, Phong Thanh Vũ vô thức hỏi.
“Ông đoán xem”, cốc chủ điềm đạm hỏi.
Phong Thanh Vũ tái mặt, đương nhiên là ông ta không đoán ra. Thế nhưng Lâm Chính dường như biết được điều gì đó bèn nói bằng giọng khàn khàn: “Sư huynh cả bà đã bị bà hại chết rồi phải không?”
“Không phải sư huynh của tôi luôn muốn lấy tôi, kết hợp với tôi sao? Giờ tôi đã biến điều đó thành hiện thực rồi. Tôi đâu có lỗi gì với ông ấy đâu”, cốc chủ mỉm cười.
Khuôn mặt trắng bệch, quỷ dị của bà tà trông thật ghê rợn. Có thể giết chết và nuốt người thân yêu của mình như thế thì cốc chủ này đã không còn là người nữa rồi. Trên đời này, còn chuyện gì mà bà ta không dám làm chứ?
“Súc sinh! Không ! Bà còn không bằng cả súc sinh”, Phong Thanh Vũ bặm môi, chửi rủa.
“Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, mau đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ thản nhiên nói.
Phong Thanh Vũ vô thức lùi lại phía sau. Một kẻ có thể giết chết Khổ Nữ Tình dễ dàng như vậy thì rõ ràng là bọn họ không thể đối phó được.
Lúc này, chắc chỉ có giao quả Thiên Tinh ra thì mới có đường sống mà thôi. Thế nhưng cốc chủ tàn nhẫn thế kia, tới người của mình mà bà ta còn ăn thịt thì dù có đưa quả Thiên Tinh cho bà ta, cũng chưa chắc giữ được mạng...
Phong Thanh Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc này, lâm Chính đột nhiên đưa tay ra nhận lấy quả Thiên Tinh.
“Đệ tử...”, Phong Thanh Vũ giật mình.
Một giây sau, Lâm Chính siết quả Thiên Tinh trong tay và giơ cao qua đỉnh đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người xung quanh tỏ ra nghi ngờ. Cốc chủ dừng bước...
“Cậu định làm gì?”, bà ta hỏi.
“Bà còn tới gần thì tôi đành phải tiêu hủy quả Thiên Tinh này thôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Tiêu hủy nó thì các người cũng chết. Tôi chỉ bị mất một qua Thiên Tinh, còn các người thì mất mạng. Như vậy có đáng không?”, cốc chủ lắc đầu.
“Cốc chủ, mọi người đều là người thông minh, hà tất phải giả tạo như vậy. Quả này là thứ để cứu mạng bà. Nếu như tôi tiêu hủy nó, thì bà cũng chết”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cậu nói cái gì?”, cốc chủ đanh mắt.
“Tôi đã biết chuyện bà đi tìm thiếu nữ khắp cả nước rồi. Bà đang thu thập bọn họ cùng với quả Thiên Tinh làm thuốc, sử dụng cấm pháp để ổn định sức mạnh trong cơ thể. Nếu như không có quả Thiên Tinh thì bà không thể củng cố được sức mạnh của mình, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma và chết lúc nào không hay. Thời gian thì cũng còn ít thôi, nên trong thời gian ngắn bà không thể nào tìm được quả Thiên Tinh khác đâu. Thế nên nếu tôi tiêu hủy quả này thì cũng đồng nghĩa với việc giết chết bà. Tôi nói không sai chứ?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Cốc chủ hai mắt tối sầm. Bà ta cũng biết không thể giấu được nữa bèn hét lớn: “Cậu muốn thế nào?”
“Rất đơn giản”, Lâm Chính nói: “Quỳ xuống trước cho tôi”
Chương 1689: Thảm bại
Quỳ sao? Đúng là đại sỉ nhục. Nhất là đối với một cốc chủ như bà ta. Và trước mặt biết bao đệ tử của Hồng Nhan Cốc như thế này.
Vậy thì sao bà ta có thể quỳ được? Bà ta tự nhận mình là tiên, là thần trong mắt đám đệ tử này, vậy mà giờ Lâm Chính bắt bà ta quỳ xuống.
Cốc chủ hiểu rằng, Lâm Chính chẳng qua là muốn để đám đệ tử bớt ảo tưởng về cốc chủ của mình mà thôi. Anh muốn nói cho họ biết, bà ta không phải là thần mà là người. Và cũng sẽ sợ chết. Cũng chẳng phải thứ gì cao cả.
Đây không phải là yêu cầu mà Lâm Chính nhất thời nghĩ ra. Yêu cầu này thật sự làm khó người khác. Dù là bất kỳ ai thì cũng đều tỏ ra do dự mà thôi.
Quả nhiên là như vậy, cốc chủ im lặng. Bà ta chỉ đứng đó với khuôn mặt vô cảm. Rõ ràng những gì Lâm Chính nói là thật.
Lúc này bà ta sở hữu sức mạnh vô thượng nhưng lại không ổn định. Bà ta vẫn cần có quả Thiên Tinh. Hơn nữa còn cần hơn cả trước đây. Chỉ có quả Thiên Tinh mới có thể giúp bà ta hoàn toàn hấp thụ được sức mạnh của sư huynh mình, mới có thể giúp bà ta trở thành thần.
Nếu như không có thứ quả này thì mọi điều sẽ giống như Lâm Chính nói, bà ta rất có khả năng sẽ mất kiểm soát và cơ thể sẽ phát nổ…
“Sao? Quỳ hay là không?”, thấy cốc chủ do dự không nói, Lâm Chính bèn quát lớn.
“Thần y Lâm tôi mà quỳ xuống thì có nghĩa là cậu cũng sẽ chết. Như vậy thì không có lợi gì cho cả tôi với cậu cả”.
Cốc chủ khẽ quay người: “Tôi cũng cho cậu một sự lựa chọn. Cậu để lại quả Thiên Tinh, sau đó đưa người của cậu rời đi”.
“Bà không đủ tư cách ra điều kiện với tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đưa cả người đi và cả quả Thiên Tinh nữa”.
“Hỗn xược”, cốc chủ tức giận: “Cậu tưởng mình là ai? Đồ phàm nhân kia, cậu mà cũng dám ngông như vậy trước mặt bản tôn sao? Cậu có tin là giờ tôi có thể xé nát cậu, khiến cậu chết không toàn thây không?”
“Vậy bà có tin là tôi cũng có thể biến quả Thiên Tinh thành bột, rắc xuống vách núi không? Chúng tôi chết rồi thì bà sống được chắc?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu..”, cốc chủ hừng hực sát ý. Nhưng bà ta nhanh chóng giấu nhẹm đi.
“Chia một nửa cho tôi. Đây là giới hạn cuối cùng rồi. Nếu không nghe theo thì hôm nay sẽ là ngày tàn của các người. Cậu tưởng bản thân cậu không sợ chết thật đấy à”
Lâm Chính nghe vậy thì gật đầu.
Cốc chủ đang hừng hực sức mạnh. Nếu như không có quả Thiên Tinh để kiểm soát nguồn sức mạnh này thì trong vòng một tuần bà ta sẽ chết. Nếu có một nửa quả thì ba ta có thể kiểm soát được tình hình trong khoảng nửa năm. Trong nửa năm đó, bà ta có thể ra tay với Lâm Chính và lấy đi nửa quả còn lại hoặc là đi tìm quả mới.
“Được. Nhưng người của tôi phải rời đi trước đã”, Lâm Chính nói.
“Để họ đi”, cốc chủ lên tiếng.
“Đệ tử, chúng ta đi rồi thì con phải làm sao?”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói.
“Mọi người mau đi đi, đừng nói nhiều nữa”, Lâm Chính quát.
Phong Thanh Vũ giật mình. Ông ta hiểu ý của Lâm Chính. Nếu bọn họ không đi, cứ ở lại chỉ gây thêm rắc rối và gánh nặng cho Lâm Chính mà thôi.
Sau khi suy nghĩ, Phong Thanh Vũ đành phải bặm môi, đưa Quách Lệ và những người khác rời đi.
“Cứu …tôi với”, U Thủy Kiếm Vương nằm ở dưới đất kêu lên.
“Ông đưa cả cô ấy đi đi. Lúc ở sườn núi, cô ta đã cứu tôi và anh Lâm”, Quách Lệ run rẩy nói.
Phong Thanh Vũ hừ giọng nhưng vẫn dìu U Thủy cùng xuống núi. Một lúc sau, mọi người đã đi hết.
“Giờ có thể giao đồ được rồi chứ?”, cốc chủ trầm giọng.
“Đợi đã”, Lâm Chính nói.
“Còn đợi tới bao giờ nữa”, cốc chủ chau mày.
Nhưng Lâm Chính không nói gì. Bà ta dần mất đi kiên nhẫn. Thế là bà ta bước về phía Lâm Chính.
“Giao cho tôi thì cậu còn đường sống. Thần y Lâm, tôi tin cậu là người thông minh. Tình hình hiện tại của cậu không thích hợp cho việc chiến đấu đâu. Cậu không phải là đối thủ của tôi. Vì vậy, giao ra đi”.
Cốc chủ đưa tay ra nhưng mắt thì dán chặt vào ngực Lâm Chính như sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào…
Đúng lúc này…
“Bà muốn à?”, Lâm Chính nhìn bà ta. Anh nhếch miệng cười rồi há to miệng, cắn quả Thiên Tinh sau đó nuốt xuống.
“Không”, cốc chủ gào lên. Bà ta lao về phía Lâm Chính, chưởng vào ngực anh. Lâm Chính đưa tay ra đỡ.
Nhưng…không kịp.
Rắc!!! Tay anh đã bị cốc chủ đánh gãy. Chưởng đánh của bà ta với sức mạnh vô đối đập thẳng xuống đầu của Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng lùi lại, cơ thể run rẩy, miệng ứa máu. Thế nhưng anh vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục ăn cho bằng hết quả Thiên Tinh.
“Tôi phải băm vằm cậu”, cốc chủ tức giận như phát điên. Bà ta lao về phía anh. Lâm Chính định chống lại nhưng sức mạnh và tốc độ của anh lại không bằng cốc chủ.
Sau khi nuốt người sư huynh của mình thì thực lực của cốc chủ đã đạt tới điểm mạnh nhất. Lúc này bà ta vô địch thiên hạ, đến cả Lâm Chính cũng khó mà đối phó được.
Lâm Chính đỡ tới mười mấy chưởng của bà ta. Ngực anh bị đánh hõm, sau đó anh ngã rầm ra đất, không thể đứng dậy nổi…
Chương 1690: Nuốt lời
Không ai có thể đỡ được nhiều chưởng tấn công của cốc chủ đến như vậy. Có lẽ lúc này, đến một chưởng của bà ta thôi thì nhiều người cũng không đỡ được. Vậy mà tới lúc này Lâm Chính vẫn còn sức lực thì có thể nói đúng là kỳ tích.
Nhưng cũng không sao. Hôm nay không giết chết Lâm Chính thì bà ta quyết không dừng lại.
“Đưa đồ của tôi ra đây”, cốc chủ hừ giọng.
“Vâng, cốc chủ”, người đệ tử lập tức chạy đi. Sau đó khiêng một chiếc hòm vào. Chiếc hòm được mở ra. Bên trong là một lượng lớn các đồ vật màu bạc.
Có một thanh kiếm ngắn màu bạc, một món vũ khí như hình cái nĩa và vài chiếc đĩa, dao, búa…Tất cả đều không quá lớn, trông khá tinh tế. Nói là vũ khí thì cũng không đúng, mà chắc phải nói là dụng cụ ăn.
Lâm Chính mở mắt ra, thấy cốc chủ cầm dao và búa lên, đi về phía anh.
“Có biết đây là gì không? Đây là đồ dùng chuyên dụng của tôi, để tu luyện”, cốc chủ điềm đạm nói.
“Tu luyện sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.
“Đúng, tu luyện. Lát nữa tôi sẽ dùng cái búa này đập vỡ xương của cậu để hút tủy”.
“Đây là dao, lát nữa tôi sẽ mổ đầu của cậu để ăn não”, cốc chủ giới thiệu từng món đồ. Đôi mắt màu đỏ máu ánh lên vẻ kỳ dị. Hóa ra bộ đồ này là dùng để ăn người à?
Bà ta định ăn Lâm Chính. Bà ta cũng từng làm vậy với sư huynh của mình.
Lâm Chính đã ăn qủa Thiên Tinh, nên cũng đã hấp thụ được lược lớn công dụng của quả này. Bà ta cảm thấy nếu ăn thịt được Lâm Chính thì có khi cũng có tác dụng trong việc kiểm soát sức mạnh đang rối loạn của bà ta.
“Ha ha, loại người như bà mà cũng xứng đòi làm thần, làm tiên sao? Ba là ác ma thì đúng hơn. Một ác ma thần kinh, mất tính người”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Lời của cậu không chọc tức được tôi đâu. Tôn vốn không bao giờ bị chọc túc bởi đám heo đã nằm trên bàn mổ. Giờ tôi sẽ bắt đầu từ đầu của cậu”, cốc chủ điểm đạm nói và cầm con dao đi về phía Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ bật cười.
“Hả?”, cốc chủ cảm nhận được điều bất ổn. Bà ta đột nhiên ý thức ra điều gì đó bèn vội vàng nhìn xuống thì đã thấy bụng mình bị ghim vài cây cây châm.
Không hay rồi. Bà ta thầm nhủ, lập tức vung con dao về phía cổ Lâm Chính định giết chết anh. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên phản kích, anh siết chặt chuôi con dao, đoạt lấy từ tay bà ta và tấn công lại.
Hóa ra trước đó Lâm Chính luôn giả bộ bị thương nặng. Đúng là cốc chủ có thể phá vỡ cơ thể Tiên Thiên Cương Khu nhưng Lâm Chính là một y võ lợi hại, chỉ cần thời gian là anh có thể dùng châm ổn định thương thế của mình.
Cốc chủ bừng tỉnh, chưởng vào ngực Lâm Chính.
Phụt! Anh lại nôn ra máu tươi, lùi lại tầm chục bước tới sát vực núi. Cuối cùng thì anh không cầm cự được nữa, phài khụy một chân xuống và nôn ra máu. Mặt anh tái mét.
“Khốn nạn”, cốc chủ gào lên, lao về phía anh. Khi bà ta định cử động thì một thứ như luồng điện truyền tới ngực.
Bà ta nhìn xuống mới phát hiện vùng ngực của mình đã bị ghim hàng trăm cây châm. Tất cả đều do Lâm Chính tạo ra. Lâm Chính muốn đoạt dao là gỉa, mà ghim châm mới là thật.
“Cậu tưởng dựa vào số châm này mà cậu có thể đối phó được với tôi sao?”
Cốc chủ rút toàn bộ châm ra, đưa tay lên chộp lấy Lâm Chính từ khoảng cách xa. Trong nháy mắt một lực hút ập về phía Lâm Chính, kéo anh lại gần cốc chủ. Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Số châm đó không giết chết được bà nhưng có thể…phá hủy sức mạnh trong cơ thể bà…”
Cốc chủ nghe thấy vậy bèn tái mặt: “Ý của cậu là gì? Lẽ nào…”
"Đúng vậy, tác dụng của châm là dẫn dụ sức mạnh của bà. Tôi không giết được bà nhưng sức mạnh của chính bà thì có thể. Cốc chủ, bảo trọng”, Lâm Chính lao về phía cốc chủ.
Cốc chủ nín thở, bà ta vô thức vận khí. Thế nhưng bà ta vừa làm vậy thì khí tức trong cơ thể bỗng…
Bùm…Một vụ nổ xảy ra ngay trên đỉnh núi Chung Thân. Cả cơ thể của bà ta bùng ra khí tức kinh khủng. Lâm Chính cũng bị đánh bay xuống vách núi.
Đất đá bay tứ tung. Đỉnh núi nứt toác. Có không ít người đã mất mạng. Cả ngọn núi rung chuyển...
Ba chiêu? Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Song e rằng cả thiên hạ không có mấy ai có thể đỡ được ba chiêu của Khổ Tình Nữ.
Cho nên Lâm Chính phải hết sức cẩn thận, phải dùng hết tất cả bản lĩnh của mình.
Anh thôi thúc Hoàn Vũ Thần Công, phóng ra toàn bộ sức mạnh của Lạc Linh Huyết, phát động tiên thiên cương khu.
Lúc này thực lực của anh đã nâng cao rất nhiều so với trước kia.
“Lạc Linh Huyết? Đó là… sức mạnh của hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?”, Khổ Tình Nữ vô cùng ngạc nhiên, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Tiền bối, tới đi”, Lâm Chính mở mắt ra, châm nốt kim cuối cùng, bình tĩnh nói.
“Chẳng trách người khác gọi cậu là thần y, bây giờ nhìn vào quả nhiên danh bất hư truyền. Nhóc, có bản lĩnh đấy! Đáng tiếc, ở trước mặt tôi mà chỉ có những thứ này thì còn lâu mới đủ!”, Khổ Tình Nữ có vẻ đã nổi lên hứng thú, dang hai tay ra, mỉm cười nhàn nhạt: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”.
“Tiền bối có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Được! Vậy thì cậu hãy cẩn thận!”, Khổ Tình Nữ nói, đột nhiên bước ra, lao về phía Lâm Chính.
Mọi người chỉ nhìn thấy cơ thể vốn già nua của Khổ Tình Nữ đột nhiên đứng thẳng đậy, cuốn theo rất nhiều tàn ảnh ép sát Lâm Chính.
Đồng thời đánh ra một chưởng.
Trong khoảnh khắc, tất cả sức mạnh gió lớn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến lòng bàn tay khô gầy.
Một luồng sức mạnh thế như chẻ tre lượn quanh trong đó.
Uy lực lớn đến mức nào!
Một chưởng này đủ để đánh nứt núi Chung Thân!
Mấy người Phong Thanh Vũ nhìn mà tái mặt.
Thời gian tu luyện của Khổ Tình Nữ có lẽ không nhiều hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng nhìn công lực của chưởng này, bản thân Khổ Tình Nữ chắc chắn cũng là một vị thiên tài tuyệt thế. Bởi vì đây tuyệt đối không phải sức mạnh của một người bình thường khổ tu mấy chục năm có thể đánh ra.
Chưởng này làm sao đỡ được?
Bọn họ hồi hộp căng thẳng, trong đầu hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Đúng là không đỡ được.
Lâm Chính theo bản năng nhấc tay lên đỡ, nhưng tay còn chưa kịp giơ lên, chưởng đã nhanh hơn một bước, đánh mạnh vào ngực anh.
Rầm!
Lâm Chính bị đánh bay ra xa, đập mạnh lên mặt đất. Mặt đất nứt thành một hố lớn, đỉnh núi cũng lung lay.
“Đồ đệ!”.
“Thần y Lâm!”.
Mọi người biến sắc.
Lâm Chính nôn ra hai ngụm máu, ôm ngực đứng dậy một cách khó khăn.
Nhìn lại, da thịt ở ngực anh đã bị nứt ra.
Bọn họ run rẩy, trong lòng sợ hãi!
Phải biết rằng đây là tiên thiên cương khu!
Thế mà… lại bị Khổ Tình Nữ đánh nứt bằng một chưởng…
Trời ạ!
Thực lực của Khổ Tình Nữ đã đạt đến trình độ nào?
Lúc này, ngay cả Phong Thanh Vũ cũng không nhìn thấu.
“Ồ? Không tồi, trúng phải một chưởng của tôi mà còn có thể đứng dậy, đúng là có chút bản lĩnh!”, Khổ Tình Nữ gật đầu, trong mắt lộ ra sự tán thưởng.
“Tiền bối, còn hai chiêu nữa!”.
Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, cất giọng trầm khàn.
“Cậu không đỡ được nữa, nể vào số thuốc mà cậu cho tôi lúc trước, cậu mau cút đi! Chuyện này tôi không truy cứu!”, Khổ Tình Nữ phất tay nói.
“Sao? Tiền bối sợ thua rồi sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Khốn nạn! Tôi mà sợ thua? Tôi chỉ không muốn giết cậu, tránh cho tôi không biết phải tìm Hoán Phát Đan và Tăng Nhan Đan ở đâu! Hừ, nếu cậu đã muốn chết thì được, chiêu thứ hai cậu xem cho kỹ đây!”.
Khổ Tình Nữ nổi giận, đánh tới một quyền.
Ầm…
Sức mạnh giống như biển cuộn sóng trào đánh ra.
Không khí như rung chuyển.
Mây trên bầu trời tan đi.
Vạn vật không còn chút âm thanh nào nữa, tất cả đều vỡ tan dưới uy lực của quyền này.
Giờ phút này, giữa đất trời giống như chỉ còn lại một quyền này.
Ai cũng không thể tưởng tượng, đây lại là một quyền do một bà lão già nua như ngọn nến sắp tàn vung ra…
Lâm Chính cũng cảm thấy khó tin, mắt trợn tròn.
Nhưng anh không từ bỏ, nghiến chặt răng, lần này anh đã chuẩn bị trước, hai tay đan vào nhau ngăn chặn nắm đấm đánh tới.
Ầm!
Nắm đấm và bàn tay chạm nhau, lập tức lan tỏa hoa văn đáng sợ.
“Cẩn thận!”.
Phong Thanh Vũ sốt ruột hét lên, vội vàng ngồi xổm xuống.
Hoa văn đó hóa thành sóng khí, lan ra tứ phía.
Đa số núi đá cây cỏ trên đỉnh núi đều bị sóng khí đâm nát.
Xung quanh một mảnh hỗn độn.
Còn Lâm Chính cũng không dễ chịu.
Anh liên tục lùi lại mấy chục mét, hai chân tạo thành những hố sâu trên mặt đất. Đợi đến khi dừng lại, hai tay anh buông thõng xuống, hai cánh tay đã bị đánh nát xương…
Bà cụ thu chiêu, cười khinh miệt: “Xương hai tay đều gãy nát, bây giờ hai tay cậu đã tàn phế, cậu làm sao đỡ đòn thứ ba của tôi? Nhóc, cậu thua rồi!”.
“Tôi không dùng tay đỡ là được!”.
Sắc mặt Lâm Chính tái nhợt, cất giọng trầm khàn.
“Cậu thật sự muốn chết sao?”.
Bà ta đã có chút không vui.
Cả đời bà ta chưa từng thấy kẻ nào không biết điều như vậy.
Hơn nữa, bà ta cũng không còn kiên nhẫn, không muốn chơi tiếp nữa.
“Quả Thiên Tinh ảnh hưởng rất lớn, tôi nhất định phải mang nó đi. Tiền bối đừng nói lời vô ích, mau tung chiêu thứ ba đi!”, Lâm Chính hạ giọng quát.
“Cậu… Được! Được! Nhóc con! Cậu cũng đừng trách tôi, là cậu tự tìm cái chết đấy!”, Khổ Tình Nữ không nhẫn nhịn được nữa, vẻ mặt lạnh băng, sát khí sôi sục.
Chiêu này bà ta quyết định không nương tay nữa, kết thúc luôn tính mạng của thằng nhóc đó!
Nhưng ngay khi bà ta chuẩn bị tích lũy sức mạnh…
Ầm!
Một tiếng nổ lớn đột nhiên truyền từ ngoài vào, sau đó đỉnh núi rung chuyển, mặt đất rung lắc điên cuồng…
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chương 1687: Giết lên núi
Đám đông vội vàng quay qua nhìn. Âm thanh vọng tới từ Khổ Tinh Viên.
“Chuyện gì vậy?”
“Không rõ nữa, tôi đi xem sao”, Phong Thanh Vũ thấy có gì đó bất ổn nên định dùng khinh công đi xem thế nào.
Đúng lúc này.
“Á”, tiếng hét vang lên. Quách Lệ đang đợi ở phía ngoài hét lớn rồi chạy vào trong. Mặt cô ta trắng bệch: “Cứu với”.
“Hả?”, đám đông bàng hoàng.
“Quách Lệ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.
“Chủ tịch Lâm! Nữ ma đầu! Nữ ma đầu! Có một nữ ma đầu”, Quách Lệ bị dọa không hề nhẹ bèn run rẩy nép sau Lâm Chính.
“Nữ ma đầu sao? Lẽ nào là U Thủy Kiếm Vương?”, Lâm Chính tỏ ra nghi ngờ. Thế nhưng anh chưa nói xong thì...
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Một cơ thể toàn máu bay ra, đập mạnh xuống đất. Đó là U Thủy Kiếm Vương.
Lúc này toàn thân cô ta đẫm máu, chẳng còn chỗ nào lành lặn. Ngực ướt đỏ, cây kiếm trong tay đã bị gãy. Cô ta thở gấp, rõ ràng là đã bị thương nặng.
“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ đanh mặt.
Lâm Chính cũng chau chặt mày. Dường như anh ý thức được điều gì đó bèn vội vàng dùng khí ngự châm, đâm vào hai cánh tay để làm dịu đi vết thương.
Khổ Tình Nữ ở bên ngoài thấy vậy thì hừ giọng: “Sát khí mạnh quá, người nào? Đến đây làm gì?”
“Tới lấy đồ”, một giọng nói thản nhiên vang lên. Ngay sau đó là nhiều bóng hình bay vào. Tất cả đều là người của Hồng Nhan Cốc. Đi đầu chính là cốc chủ.
Đám người Phong Thanh Vũ thấy vậy thì cảm giác da đầu tê dại. Bọn họ tới nhanh như vậy sao?
“Xong rồi, lần này xong đời thật rồi...”, Phong Thanh vũ lầm bầm.
Sắc mặt của Lâm Chính cũng trở nên mất tự nhiên. Theo như phán đoán của Phong Thanh Vũ, cốc chủ ít nhất phải hai ngày nữa mới tới. Không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy.
Ting ting….Lúc này điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Nhược Nam.
Thế nhưng anh không đọc, thế là bỏ lỡ mất cơ hội rời đi tốt nhất.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp. Thần y Lâm, thật không ngờ cậu cũng ở đây à?”, cốc chủ hồng Nhan Cốc khẽ đáp xuống, nhìn anh chăm chăm.
Đôi mắt đó ánh lên màu đỏ máu quỷ dị. Nhìn đôi mắt là Lâm Chính biết, gần đây cốc chủ đã dùng không ít người để luyện công.
“Làm nhiều việc ác thì sẽ gặp báo ứng thôi”, Phong Thanh Vũ trầm giọng.
“Từ khi nào mà đạo hoàng Phong Thanh Vũ lại trở nên đàng hoàng thế? Đúng là nực cười”, cốc chủ lắc đầu, ngước nhìn Khổ Tình Nữ: “Quả Thiên Tinh đâu?”
“Sao? Cô bé cũng tới vì quả Thiên Tinh à?”, Khổ Tình Nữ cười lạnh.
“Cô bé?”, cốc chủ chau mày. Nói về tuổi thì có lẽ bà ta không hề nhỏ hơn Khổ Tình Nữ.
“Hừ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Các người tới núi Chung Thân đều là vì quả Thiên Tinh của tôi cả. Chỉ đáng tiếc, các người công cốc rồi. Tôi sẽ không giao cho bất kỳ ai trong các người đâu. Cút hết đi cho tôi. Đừng ép bà đây phải khai sát giới”, Khổ Tình Nữ tức giận, sát khí hằm hằm.
Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề sợ hãi. Bà ta chỉ nhìn chăm chăm Khổ Tình Nữ một lúc rồi đi tới.
“Bà định làm gì?”, Khổ Tình Nữ tối sầm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ nói giọng khàn khàn.
“Xem ra bà không nghe rõ lời tôi nói nhỉ”, Khổ Tình Nữ hừ giọng: “Nếu còn không cút thì đừng trách sao tôi tàn nhẫn đấy”.
“Tàn nhẫn sao? Như thế này à?”, cốc chủ đột nhiên hành động, cơ thể hóa thành một làn khí màu đỏ, lao về phía Khổ Tình Nữ.
“Cái gì?”, Khổ Tình Nữ tái mặt. Bà ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đám khí tức kia đụng trúng.
Rầm..Cả người bà ta bay bật ra sau, co giật vài cái. Miệng thì ứa máu. Thế nhưng bà ta mặc kệ, chỉ vội vàng bò dậy.
“Khốn nạn!”, Khổ Tình Nữ gào lên.
Cốc chủ cũng không chần chừ, chỉ lập tức lao lên.
Vụt! Tốc độ của bà ta cực nhanh. Quần áo của bà ta cũng biến thành màu đỏ máu.
Lâm Chính thấy vậy bèn chau mày, qua qua nói: “Thầy mau đi lấy quả Thiên Tinh”.
Phong Thanh Vũ bừng tỉnh, lao về phía Khổ Tình Viên.
Chương 1688: Quỳ xuống cho tôi
Khinh công của Phong Thanh Vũ là mạnh nhất. Giờ cốc chủ và Khổ Tình Nữ đang đấu nhau, ông ta đi đoạt lấy quả Thiên Tinh là thích hợp nhất rồi.
Phong Thanh Vũ lao tới Khổ Tình Viên như một cơn gió. Cốc chủ và Khổ Tình Nữ đồng loạt quay qua nhìn.
“Quả của tôi”, Khổ Tình Nữ hét lớn, bà tay cũng lao đi như bay.
Cốc chủ cũng vậy. Thế nhưng bà ta không lao về phía Khổ Tình Viên mà tấn công Khổ Tình Nữ từ khoảng cách xa.
Khổ Tình Nữ không kịp phòng bị.
Phụt! Khổ Tình Nữ nôn ra máu tươi, ngã rầm ra đất, đứng dậy cũng khó khăn. Bà ta lật người, nhìn chăm chăm cốc chủ đang đáp xuống trước mặt, tức giận quát: “Đồ đê tiện, dám đánh lén bà à?”
“Đê tiện thì đã làm sao? Bà cũng nhiều tuổi ra mà con ngây thơ như trẻ con thế. Thật nực cười”.
“Bà...”, Khổ Tình Nữ á khẩu.
“Quả Thiên Tinh ở trong phải không? Tôi thấy bên trong là đường cùng, bên cạnh là vách núi, ông ta mà muốn đi xuống thì phải đi từ đây. Thế thì cứ để ông ta lấy quả Thiên Tinh đi, đợi ông ta ra tới đây thì tôi sẽ đoạt lại thôi. Vậy chẳng phải là nhẹ nhàng hơn sao?”
Khổ Tình Nữ tái mặt, đôi mắt ánh lên vẻ uất hận. Thế nhưng bà ta chẳng thể làm gì được, chỉ cố gắng đứng dậy: “So với họ thì tôi càng ghét bà hơn! Vì vậy tôi quyết định sẽ giết chết bà trước rồi xử lý bọn họ”.
“Đúng là không biết điều”, cốc chủ lắc đầu.
“Ngông cuồng”, Khổ Tình Nữ cùng gào lên. Bà ta điên cuồng lao tới.
Cốc chủ cũng hành động. Bà ta vung tay, cơ thể phóng ra vô số khí tức nhiều màu bao trùm lấy Khổ Tình Nữ.
Đòn tấn công của Khổ Tình Nữ lập tức bị nhấn chìm trong đám khí này. Ngay cả bà tay cũng biến mất. Đợi khí cốc chủ quay người lại thì Khổ Tình Nữ đã là một cái xác không đầu rồi. Đầu của bà tay đang nằm trong tay của cốc chủ.
Giết người trong chớp mắt.
“Á!!”, đám đông kinh hãi kêu lên. Quách Lệ ngất tại chỗ. U Thủy Kiếm Vương đang nằm dưới đất cũng phải trố tròn mắt.
Những người khác thì thấy da đầu tê dại. Không ai ngờ, một tượng đài sức mạnh như Khổ Tình Nữ mà lại yếu ớt như vậy trước mặt cốc chủ.
“Lẽ nào bà ta đã luyện thành công rồi sao?”, Phong Thanh Vũ bước ra khỏi Khổ Tình Viên, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng vẻ sững sờ. Trên tay ông ta chính là quả Thiên Tinh. Tốc độ của ông ta cũng rất nhanh. Chưa tới mười giây mà ông ta đã hái được quả Thiên Tinh rồi Chỉ có điều, ông ta bỗng cảm thấy mọi hành động của mình đều vô ích.
“Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc còn đáng sợ hơn lần trước nữa. Quả nhiên chúng ta không phải là đối thủ của bà ta. Chúng ta tới núi Chung Thân lấy quả Thiên Tinh là để ngăn chặn cốc chủ Hồng Nhan Cốc lấy được nó và hồi phục được thực lực của bà ta. Giờ xem ra chúng ta cố gắng cũng như không rồi. Không có thứ quả này thì bà ta vẫn mạnh hơn chúng ta”, Phong Thanh Vũ thở dài.
“Bà ta chưa thành công đâu, chẳng qua là sử dụng loại thuốc nào đó thôi...mà cũng không hẳn là thuốc, nói tóm lại là bà ta dùng ngoại vật để gia tăng sức mạnh cho mình. Chỉ có điều loại sức mạnh này không ổn định. Nếu bà ta không giữ được nó thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị tẩu hỏa nhập ma”, Lâm Chính nhìn cốc chủ và nói.
“Ngoại vật sao?”, Phong Thanh Vũ giật mình.
“Thần y Lâm quả nhiên là biết nhiều. Đã bị cậu nhận ra mất rồi. Có điều tôi không dùng thuốc mà là dùng người...”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói bằng vẻ vô cảm.
“Người sao?”, đám đông sợ hết hồn.
“Người gì?”, Phong Thanh Vũ vô thức hỏi.
“Ông đoán xem”, cốc chủ điềm đạm hỏi.
Phong Thanh Vũ tái mặt, đương nhiên là ông ta không đoán ra. Thế nhưng Lâm Chính dường như biết được điều gì đó bèn nói bằng giọng khàn khàn: “Sư huynh cả bà đã bị bà hại chết rồi phải không?”
“Không phải sư huynh của tôi luôn muốn lấy tôi, kết hợp với tôi sao? Giờ tôi đã biến điều đó thành hiện thực rồi. Tôi đâu có lỗi gì với ông ấy đâu”, cốc chủ mỉm cười.
Khuôn mặt trắng bệch, quỷ dị của bà tà trông thật ghê rợn. Có thể giết chết và nuốt người thân yêu của mình như thế thì cốc chủ này đã không còn là người nữa rồi. Trên đời này, còn chuyện gì mà bà ta không dám làm chứ?
“Súc sinh! Không ! Bà còn không bằng cả súc sinh”, Phong Thanh Vũ bặm môi, chửi rủa.
“Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, mau đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ thản nhiên nói.
Phong Thanh Vũ vô thức lùi lại phía sau. Một kẻ có thể giết chết Khổ Nữ Tình dễ dàng như vậy thì rõ ràng là bọn họ không thể đối phó được.
Lúc này, chắc chỉ có giao quả Thiên Tinh ra thì mới có đường sống mà thôi. Thế nhưng cốc chủ tàn nhẫn thế kia, tới người của mình mà bà ta còn ăn thịt thì dù có đưa quả Thiên Tinh cho bà ta, cũng chưa chắc giữ được mạng...
Phong Thanh Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc này, lâm Chính đột nhiên đưa tay ra nhận lấy quả Thiên Tinh.
“Đệ tử...”, Phong Thanh Vũ giật mình.
Một giây sau, Lâm Chính siết quả Thiên Tinh trong tay và giơ cao qua đỉnh đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người xung quanh tỏ ra nghi ngờ. Cốc chủ dừng bước...
“Cậu định làm gì?”, bà ta hỏi.
“Bà còn tới gần thì tôi đành phải tiêu hủy quả Thiên Tinh này thôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Tiêu hủy nó thì các người cũng chết. Tôi chỉ bị mất một qua Thiên Tinh, còn các người thì mất mạng. Như vậy có đáng không?”, cốc chủ lắc đầu.
“Cốc chủ, mọi người đều là người thông minh, hà tất phải giả tạo như vậy. Quả này là thứ để cứu mạng bà. Nếu như tôi tiêu hủy nó, thì bà cũng chết”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cậu nói cái gì?”, cốc chủ đanh mắt.
“Tôi đã biết chuyện bà đi tìm thiếu nữ khắp cả nước rồi. Bà đang thu thập bọn họ cùng với quả Thiên Tinh làm thuốc, sử dụng cấm pháp để ổn định sức mạnh trong cơ thể. Nếu như không có quả Thiên Tinh thì bà không thể củng cố được sức mạnh của mình, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma và chết lúc nào không hay. Thời gian thì cũng còn ít thôi, nên trong thời gian ngắn bà không thể nào tìm được quả Thiên Tinh khác đâu. Thế nên nếu tôi tiêu hủy quả này thì cũng đồng nghĩa với việc giết chết bà. Tôi nói không sai chứ?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Cốc chủ hai mắt tối sầm. Bà ta cũng biết không thể giấu được nữa bèn hét lớn: “Cậu muốn thế nào?”
“Rất đơn giản”, Lâm Chính nói: “Quỳ xuống trước cho tôi”
Chương 1689: Thảm bại
Quỳ sao? Đúng là đại sỉ nhục. Nhất là đối với một cốc chủ như bà ta. Và trước mặt biết bao đệ tử của Hồng Nhan Cốc như thế này.
Vậy thì sao bà ta có thể quỳ được? Bà ta tự nhận mình là tiên, là thần trong mắt đám đệ tử này, vậy mà giờ Lâm Chính bắt bà ta quỳ xuống.
Cốc chủ hiểu rằng, Lâm Chính chẳng qua là muốn để đám đệ tử bớt ảo tưởng về cốc chủ của mình mà thôi. Anh muốn nói cho họ biết, bà ta không phải là thần mà là người. Và cũng sẽ sợ chết. Cũng chẳng phải thứ gì cao cả.
Đây không phải là yêu cầu mà Lâm Chính nhất thời nghĩ ra. Yêu cầu này thật sự làm khó người khác. Dù là bất kỳ ai thì cũng đều tỏ ra do dự mà thôi.
Quả nhiên là như vậy, cốc chủ im lặng. Bà ta chỉ đứng đó với khuôn mặt vô cảm. Rõ ràng những gì Lâm Chính nói là thật.
Lúc này bà ta sở hữu sức mạnh vô thượng nhưng lại không ổn định. Bà ta vẫn cần có quả Thiên Tinh. Hơn nữa còn cần hơn cả trước đây. Chỉ có quả Thiên Tinh mới có thể giúp bà ta hoàn toàn hấp thụ được sức mạnh của sư huynh mình, mới có thể giúp bà ta trở thành thần.
Nếu như không có thứ quả này thì mọi điều sẽ giống như Lâm Chính nói, bà ta rất có khả năng sẽ mất kiểm soát và cơ thể sẽ phát nổ…
“Sao? Quỳ hay là không?”, thấy cốc chủ do dự không nói, Lâm Chính bèn quát lớn.
“Thần y Lâm tôi mà quỳ xuống thì có nghĩa là cậu cũng sẽ chết. Như vậy thì không có lợi gì cho cả tôi với cậu cả”.
Cốc chủ khẽ quay người: “Tôi cũng cho cậu một sự lựa chọn. Cậu để lại quả Thiên Tinh, sau đó đưa người của cậu rời đi”.
“Bà không đủ tư cách ra điều kiện với tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đưa cả người đi và cả quả Thiên Tinh nữa”.
“Hỗn xược”, cốc chủ tức giận: “Cậu tưởng mình là ai? Đồ phàm nhân kia, cậu mà cũng dám ngông như vậy trước mặt bản tôn sao? Cậu có tin là giờ tôi có thể xé nát cậu, khiến cậu chết không toàn thây không?”
“Vậy bà có tin là tôi cũng có thể biến quả Thiên Tinh thành bột, rắc xuống vách núi không? Chúng tôi chết rồi thì bà sống được chắc?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu..”, cốc chủ hừng hực sát ý. Nhưng bà ta nhanh chóng giấu nhẹm đi.
“Chia một nửa cho tôi. Đây là giới hạn cuối cùng rồi. Nếu không nghe theo thì hôm nay sẽ là ngày tàn của các người. Cậu tưởng bản thân cậu không sợ chết thật đấy à”
Lâm Chính nghe vậy thì gật đầu.
Cốc chủ đang hừng hực sức mạnh. Nếu như không có quả Thiên Tinh để kiểm soát nguồn sức mạnh này thì trong vòng một tuần bà ta sẽ chết. Nếu có một nửa quả thì ba ta có thể kiểm soát được tình hình trong khoảng nửa năm. Trong nửa năm đó, bà ta có thể ra tay với Lâm Chính và lấy đi nửa quả còn lại hoặc là đi tìm quả mới.
“Được. Nhưng người của tôi phải rời đi trước đã”, Lâm Chính nói.
“Để họ đi”, cốc chủ lên tiếng.
“Đệ tử, chúng ta đi rồi thì con phải làm sao?”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói.
“Mọi người mau đi đi, đừng nói nhiều nữa”, Lâm Chính quát.
Phong Thanh Vũ giật mình. Ông ta hiểu ý của Lâm Chính. Nếu bọn họ không đi, cứ ở lại chỉ gây thêm rắc rối và gánh nặng cho Lâm Chính mà thôi.
Sau khi suy nghĩ, Phong Thanh Vũ đành phải bặm môi, đưa Quách Lệ và những người khác rời đi.
“Cứu …tôi với”, U Thủy Kiếm Vương nằm ở dưới đất kêu lên.
“Ông đưa cả cô ấy đi đi. Lúc ở sườn núi, cô ta đã cứu tôi và anh Lâm”, Quách Lệ run rẩy nói.
Phong Thanh Vũ hừ giọng nhưng vẫn dìu U Thủy cùng xuống núi. Một lúc sau, mọi người đã đi hết.
“Giờ có thể giao đồ được rồi chứ?”, cốc chủ trầm giọng.
“Đợi đã”, Lâm Chính nói.
“Còn đợi tới bao giờ nữa”, cốc chủ chau mày.
Nhưng Lâm Chính không nói gì. Bà ta dần mất đi kiên nhẫn. Thế là bà ta bước về phía Lâm Chính.
“Giao cho tôi thì cậu còn đường sống. Thần y Lâm, tôi tin cậu là người thông minh. Tình hình hiện tại của cậu không thích hợp cho việc chiến đấu đâu. Cậu không phải là đối thủ của tôi. Vì vậy, giao ra đi”.
Cốc chủ đưa tay ra nhưng mắt thì dán chặt vào ngực Lâm Chính như sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào…
Đúng lúc này…
“Bà muốn à?”, Lâm Chính nhìn bà ta. Anh nhếch miệng cười rồi há to miệng, cắn quả Thiên Tinh sau đó nuốt xuống.
“Không”, cốc chủ gào lên. Bà ta lao về phía Lâm Chính, chưởng vào ngực anh. Lâm Chính đưa tay ra đỡ.
Nhưng…không kịp.
Rắc!!! Tay anh đã bị cốc chủ đánh gãy. Chưởng đánh của bà ta với sức mạnh vô đối đập thẳng xuống đầu của Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng lùi lại, cơ thể run rẩy, miệng ứa máu. Thế nhưng anh vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục ăn cho bằng hết quả Thiên Tinh.
“Tôi phải băm vằm cậu”, cốc chủ tức giận như phát điên. Bà ta lao về phía anh. Lâm Chính định chống lại nhưng sức mạnh và tốc độ của anh lại không bằng cốc chủ.
Sau khi nuốt người sư huynh của mình thì thực lực của cốc chủ đã đạt tới điểm mạnh nhất. Lúc này bà ta vô địch thiên hạ, đến cả Lâm Chính cũng khó mà đối phó được.
Lâm Chính đỡ tới mười mấy chưởng của bà ta. Ngực anh bị đánh hõm, sau đó anh ngã rầm ra đất, không thể đứng dậy nổi…
Chương 1690: Nuốt lời
Không ai có thể đỡ được nhiều chưởng tấn công của cốc chủ đến như vậy. Có lẽ lúc này, đến một chưởng của bà ta thôi thì nhiều người cũng không đỡ được. Vậy mà tới lúc này Lâm Chính vẫn còn sức lực thì có thể nói đúng là kỳ tích.
Nhưng cũng không sao. Hôm nay không giết chết Lâm Chính thì bà ta quyết không dừng lại.
“Đưa đồ của tôi ra đây”, cốc chủ hừ giọng.
“Vâng, cốc chủ”, người đệ tử lập tức chạy đi. Sau đó khiêng một chiếc hòm vào. Chiếc hòm được mở ra. Bên trong là một lượng lớn các đồ vật màu bạc.
Có một thanh kiếm ngắn màu bạc, một món vũ khí như hình cái nĩa và vài chiếc đĩa, dao, búa…Tất cả đều không quá lớn, trông khá tinh tế. Nói là vũ khí thì cũng không đúng, mà chắc phải nói là dụng cụ ăn.
Lâm Chính mở mắt ra, thấy cốc chủ cầm dao và búa lên, đi về phía anh.
“Có biết đây là gì không? Đây là đồ dùng chuyên dụng của tôi, để tu luyện”, cốc chủ điềm đạm nói.
“Tu luyện sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.
“Đúng, tu luyện. Lát nữa tôi sẽ dùng cái búa này đập vỡ xương của cậu để hút tủy”.
“Đây là dao, lát nữa tôi sẽ mổ đầu của cậu để ăn não”, cốc chủ giới thiệu từng món đồ. Đôi mắt màu đỏ máu ánh lên vẻ kỳ dị. Hóa ra bộ đồ này là dùng để ăn người à?
Bà ta định ăn Lâm Chính. Bà ta cũng từng làm vậy với sư huynh của mình.
Lâm Chính đã ăn qủa Thiên Tinh, nên cũng đã hấp thụ được lược lớn công dụng của quả này. Bà ta cảm thấy nếu ăn thịt được Lâm Chính thì có khi cũng có tác dụng trong việc kiểm soát sức mạnh đang rối loạn của bà ta.
“Ha ha, loại người như bà mà cũng xứng đòi làm thần, làm tiên sao? Ba là ác ma thì đúng hơn. Một ác ma thần kinh, mất tính người”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Lời của cậu không chọc tức được tôi đâu. Tôn vốn không bao giờ bị chọc túc bởi đám heo đã nằm trên bàn mổ. Giờ tôi sẽ bắt đầu từ đầu của cậu”, cốc chủ điểm đạm nói và cầm con dao đi về phía Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ bật cười.
“Hả?”, cốc chủ cảm nhận được điều bất ổn. Bà ta đột nhiên ý thức ra điều gì đó bèn vội vàng nhìn xuống thì đã thấy bụng mình bị ghim vài cây cây châm.
Không hay rồi. Bà ta thầm nhủ, lập tức vung con dao về phía cổ Lâm Chính định giết chết anh. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên phản kích, anh siết chặt chuôi con dao, đoạt lấy từ tay bà ta và tấn công lại.
Hóa ra trước đó Lâm Chính luôn giả bộ bị thương nặng. Đúng là cốc chủ có thể phá vỡ cơ thể Tiên Thiên Cương Khu nhưng Lâm Chính là một y võ lợi hại, chỉ cần thời gian là anh có thể dùng châm ổn định thương thế của mình.
Cốc chủ bừng tỉnh, chưởng vào ngực Lâm Chính.
Phụt! Anh lại nôn ra máu tươi, lùi lại tầm chục bước tới sát vực núi. Cuối cùng thì anh không cầm cự được nữa, phài khụy một chân xuống và nôn ra máu. Mặt anh tái mét.
“Khốn nạn”, cốc chủ gào lên, lao về phía anh. Khi bà ta định cử động thì một thứ như luồng điện truyền tới ngực.
Bà ta nhìn xuống mới phát hiện vùng ngực của mình đã bị ghim hàng trăm cây châm. Tất cả đều do Lâm Chính tạo ra. Lâm Chính muốn đoạt dao là gỉa, mà ghim châm mới là thật.
“Cậu tưởng dựa vào số châm này mà cậu có thể đối phó được với tôi sao?”
Cốc chủ rút toàn bộ châm ra, đưa tay lên chộp lấy Lâm Chính từ khoảng cách xa. Trong nháy mắt một lực hút ập về phía Lâm Chính, kéo anh lại gần cốc chủ. Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Số châm đó không giết chết được bà nhưng có thể…phá hủy sức mạnh trong cơ thể bà…”
Cốc chủ nghe thấy vậy bèn tái mặt: “Ý của cậu là gì? Lẽ nào…”
"Đúng vậy, tác dụng của châm là dẫn dụ sức mạnh của bà. Tôi không giết được bà nhưng sức mạnh của chính bà thì có thể. Cốc chủ, bảo trọng”, Lâm Chính lao về phía cốc chủ.
Cốc chủ nín thở, bà ta vô thức vận khí. Thế nhưng bà ta vừa làm vậy thì khí tức trong cơ thể bỗng…
Bùm…Một vụ nổ xảy ra ngay trên đỉnh núi Chung Thân. Cả cơ thể của bà ta bùng ra khí tức kinh khủng. Lâm Chính cũng bị đánh bay xuống vách núi.
Đất đá bay tứ tung. Đỉnh núi nứt toác. Có không ít người đã mất mạng. Cả ngọn núi rung chuyển...