-
Chương 2011-2015
Chương 2011: Khiến các người tan tành mây khói
Đương nhiên Lâm Chính từng nghe tới Thương Minh.
Nhưng mọi thứ liên quan đến Thương Minh ít được tiết lộ ra ngoài.
Dù vậy có một chuyện có thể khẳng định, đó là không ai dám nghi ngờ sự lớn mạnh của Thương Minh.
Nghe nói tám mươi phần trăm mạch máu kinh tế trong nước đều do Thương Minh nắm giữ.
Thực phẩm, mỹ phẩm, xe ô tô, trang phục, game, mua hàng trên mạng… các ngành nghề đều có bóng dáng của Thương Minh.
Nhưng Thương Minh luôn giấu kín, không ai biết rốt cuộc bọn họ là tổ chức như thế nào, cũng không ai biết bọn họ rốt cuộc đóng vai trò gì ở thị trường trong nước.
Có người nói Thương Minh là một ông lớn, thực lực không ai có thể sánh bằng.
Cũng có người nói Thương Minh chỉ là một thứ mà một bộ phận người thổi phồng lên, vốn dĩ không tồn tại.
Ngay cả Lâm Chính cũng biết rất ít về Thương Minh.
Bây giờ Tô Nhu nói người của Thương Minh bỗng nhiên đến Giang Thành, đương nhiên Lâm Chính cảm thấy rất nghi hoặc.
“Tôi đã nghe nói tới Thương Minh nhưng không hiểu rõ về họ lắm, cô nói bọn họ đến Giang Thành là vì cô và tôi? Là ý gì?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu lau nước mắt, nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ anh vẫn chưa biết, việc đầu tiên người của Thương Minh làm sau khi đến Giang Thành là tiện tay gọi một cuộc điện thoại. Người đó đến gặp tôi, gọi điện thoại trước mặt tôi. Sau cuộc điện thoại đó, cổ phiếu của Dương Hoa lập tức sụt xuống giá thấp nhất trong lịch sử. Chưa đầy nửa tiếng, Dương Hoa đã gần với bờ vực phá sản, anh biết không?”
“Cái gì?’.
Lâm Chính nhíu mày: “Trước kia tôi đã nghe Mã Hải nói, cổ phiếu và nội bộ Dương Hoa xuất hiện dao động lạ. Dao động đó ảnh hưởng rất lớn, giống như bị người ta ác ý thu mua, suýt chút nữa phá sản, nhưng bỗng nhiên lại tăng lên lại. Bây giờ Mã Hải đang điều tra chuyện này, chẳng lẽ chuyện này… là do Thương Minh làm?”.
“Phải”.
Tô Nhu nhắm mắt gật đầu.
Lâm Chính im lặng.
Hiện nay Dương Hoa chắc chắn có thể nói là một tồn tại khổng lồ ở trong nước. Những doanh nghiệp, tập đoàn tài chính bề nổi trong nước không ai dám nói là có thể tấn công Dương Hoa.
Trong vòng nửa tiếng, bọn họ lại ép Dương Hoa suýt chút nữa phá sản…
Lâm Chính thực sự không nghĩ ra đối thủ phải có thực lực đáng sợ như thế nào.
“Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không phải người bình thường. Anh có thủ đoạn thông thiên, nhưng kẻ địch lần này thực sự quá mạnh! Hơn nữa… không chỉ có một mình Thương Minh, mà còn có Long Giang Phong bí ẩn khó lường kia. Nếu bọn họ cùng ra tay, chúng ta sẽ chết không toàn thây, xương cốt cũng không còn… Nên là Chủ tịch Lâm, đến lúc này rồi, tôi chỉ có thể lựa chọn khuất phục. Nếu không, mọi người đều sẽ mất mạng, kể cả anh!”, Tô Nhu suy sụp, che mặt khóc.
Cô chưa bao giờ đối mặt với kẻ địch đáng sợ và lớn mạnh như vậy.
Cô chỉ có thể từ bỏ.
Chỉ có thể thỏa hiệp.
Chỉ có thể khuất phục…
Lâm Chính không nói gì, đôi mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi, mỉm cười: “Tiểu Nhu, yên tâm, tôi có thể giải quyết!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
Tô Nhu đột nhiên quay đầu lại, mắt đỏ ửng, không tin được nhìn anh.
“Tin tôi, tôi có thể giải quyết”, Lâm Chính cười.
Tô Nhu mở lớn mắt, mím môi, cuối cùng cúi đầu xuống.
“Chủ tịch Lâm, anh giải quyết không được đâu. Anh chưa tiếp xúc với người của Thương Minh, anh hoàn toàn không hiểu lần này anh phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ thế nào… Anh càng phản kháng thì sẽ càng chọc giận bọn họ. Chủ tịch Lâm, chuyện này hãy để tôi xử lý, tốt nhất anh đừng ra mặt, tốt nhất… hãy rời khỏi Giang Thành này nhanh đi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói, âm thầm nghiến răng, cực kỳ kiên định.
“Tiểu Nhu, hãy tin tôi một lần…”.
Lâm Chính còn định giải thích thêm, nhưng lúc đó điện thoại của Tô Nhu đột nhiên rung lên.
Cô cầm lên xem, do dự một lúc rồi ấn nút nghe.
“Cô Tô Nhu, hi vọng không quấy rầy cô nghỉ ngơi”, đầu kia điện thoại là một giọng nói trầm ấm.
Tô Nhu giật mình, vội vàng nói: “Ông… Ông Dịch? Chào ông… có… có chuyện gì không?”.
“Tôi nghe nói Long Giang Phong đã đến tìm cô?”.
“Phải… Phải…”.
“Hi vọng là cô đã phối hợp làm việc với cậu ta”.
“À…”.
“Được rồi cô Tô, cậu Long có nhiệm vụ của cậu Long, tôi cũng có nhiệm vụ của tôi, sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn. Tám giờ hôm nay, tôi sẽ đến uống trà ở mái đình ven sông, mười giờ tôi sẽ đáp máy bay về Thương Minh. Tôi hi vọng cô có thể cho tôi câu trả lời tôi muốn. Nếu không, sau mười giờ tôi rời khỏi Giang Thành, đế quốc thương nghiệp mà Dương Hoa tạo nên, cô và tất cả những người bên cạnh cô đều sẽ hóa thành bong bóng, tan tành mây khói! Cô hiểu chưa?”.
Nói xong, ông ta cúp máy.
Tô Nhu như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ…
Chương 2012: Vì cậu không có lựa chọn
Phịch!
Tô Nhu ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng nhợt đến dọa người, cả người không kìm được mà run rẩy.
Lâm Chính vội vàng dìu cô dậy.
“Làm sao đây? Làm sao đây?”.
Tô Nhu không khống chế được nữa, tinh thần như đã suy sụp, bật khóc thành tiếng.
Cả đời cô chưa từng đối diện với áp lực lớn như vậy!
Dù công ty có đóng cửa cũng không đến mức đó!
Nhưng lần này lại liên quan đến tất cả những thứ thuộc về cô.
Làm sao cô có thể chịu nổi?
“Tiểu Nhu, cô hãy bình tĩnh, nói tôi nghe rốt cuộc Thương Minh muốn gì? Cô nói bọn họ đến đây vì cô và tôi, rốt cuộc là ý gì? Người của Thương Minh muốn cô đến gặp ông ta… lại là vì cái gì?”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, thật ra người của Thương Minh đến tìm tôi chủ yếu là vì anh!”, Tô Nhu thút thít nói.
“Tôi?’.
“Đúng, ông ta và Long Giang Phong đều đang tìm anh! Nhưng lúc trước anh không ở Giang Thành, bọn họ đã đến tìm tôi!”.
“Tìm tôi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Chẳng lẽ người của Thương Minh cũng đến điều tra chuyên của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt giống như Long Giang Phong?
Nếu vậy thì chẳng phải làm chuyện dư thừa hay sao?
Long Giang Phong đã bắt tay điều tra, sao còn phái người của Thương Minh đến đây?
Hơn nữa, Thương Minh chủ yếu là kinh doanh, chuyện người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải rõ ràng là chuyện của võ giả, bảo bọn họ đến đây phải chăng không phù hợp cho lắm?
Hơn nữa, hình như người Thương Minh còn chưa biết chuyện Long Giang Phong bị Lâm Chính dạy cho một bài học, có lẽ bọn họ không phải cùng một mục đích.
“Bọn họ tìm tôi làm gì?”.
“Yêu cầu anh giao ra quyền điều hành Dương Hoa, giao ra mọi thứ anh đang nắm giữ, kể cả những phương thuốc đó…”, Tô Nhu nói.
“Nói trắng ra là bắt tôi khuất phục bọn họ?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.
“Không…”, Tô Nhu đau khổ lắc đầu: “Tôi không cảm thấy bọn họ có ý bắt anh khuất phục. Có lẽ sau khi bọn họ có được mọi thứ của anh…”.
“Sẽ tiêu diệt tôi?”, Lâm Chính đanh giọng, khẽ nói.
Tô Nhu không lên tiếng.
Nếu bọn họ chỉ bắt Lâm Chính khuất phục thì cô đã khuyên Lâm Chính cúi đầu. Trước mặt nhân vật lớn như vậy, sao có thể chống đối lại bọn họ? Giữ mạng mới là điều quan trọng nhất.
Thời khắc này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.
“Người của Thương Minh không tìm được tôi xong lại tìm đến cô, nói cô liên hệ với tôi, khuyên tôi giao các phương thuốc đó và những thứ quý hiếm của Dương Hoa cho bọn họ đúng không?”.
“Người Giang Thành đều cho rằng tôi và anh có quan hệ rất thân thiết, người của Thương Minh không tìm được tung tích của anh thì đương nhiên sẽ tìm đến tôi. Chủ tịch Lâm, tôi nói thật, nếu không phải Thương Minh ham muốn mấy phương thuốc trong tay anh, e rằng bọn họ đã bắt tay hành động khiến Dương Hoa biến mất! Đến nước này rồi, chúng ta không còn đường nào khác để đi, mọi thứ đều trở thành kết cục định sẵn!”.
Tô Nhu nói một hồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại rơi nước mắt.
Mọi thứ cô liều mạng nỗ lực, cố gắng hết sức để có được, và cả đế quốc thương nghiệp to lớn mà Chủ tịch Lâm tốn bao nhiêu công sức xây dựng nên có thể sẽ biến mất vì một câu nói của người khác.
Trên đời này lại có sự bất công đến vậy sao?
Cô không cam tâm, nhưng lại không thể làm gì được…
“Chủ tịch Lâm, đến nước này chỉ có một con đường có thể đi. Anh hãy mang theo tất cả mọi thứ, đi cùng tôi đến gặp người của Thương Minh, giao hết mọi thứ cho họ, cầu xin người đó giơ cao đánh khẽ, ít nhất tha cho chúng ta một mạng, anh thấy thế nào? Chỉ cần giữ được mạng, những thứ khác sau này chúng ta có thể kiếm lại được!”, Tô Nhu quay đầu, rơm rớm nước mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ bảo Mã Hải sắp xếp, cô dẫn tôi đi gặp người của Thương Minh đi”.
“Được! Thời gian không còn nhiều nữa”.
Tô Nhu xem đồng hồ, yếu ớt nói, sau đó kéo Lâm Chính ra khỏi phòng bệnh.
Cô không còn bao nhiêu sức lực, mỗi bước đi đều phải thở hổn hển.
Cô đang sợ hãi!
Sợ hãi tột cùng.
Lâm Chính nhìn cô thật sâu, không lên tiếng.
Sau khi lên xe, hai người đến thẳng mái đình bên sông.
Trên đài ngắm cảnh ven sông ở phía trên cùng mái đình, một người đàn ông chải tóc ngược ra sau, mặc Âu phục phẳng phiu đang ngồi đó uống cà phê.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, tay đeo đồng hồ Rolex màu đen bản giới hạn trị giá ba mươi triệu tệ, trên người mặc Âu phục được may thủ công bởi nhà thiết kế nổi tiếng nước Ý. Cả người có cảm giác vô cùng xa hoa, nhưng cảm giác xa hoa đó đặt lên người ông ta lại không thấy có gì bắt mắt.
Bởi vì thứ nổi bật nhất của người đó chính là khí chất!
Loại khí chất vừa sinh ra đã đứng ở trên cao!
Đến nỗi những người phụ nữ xung quanh bị người đàn ông này làm si mê mà không dám tiến tới bắt chuyện.
“Ồ? Cô Tô, cô đến rồi à? Tốt lắm!”.
Người đàn ông như nhận ra Tô Nhu đã đến, khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
“Ông Dịch, chào ông”, Tô Nhu hơi run rẩy nói.
“Ừ”, người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn sang người đàn ông đeo kính đen đi bên cạnh Tô Nhu: “Người này là?”.
“Chủ tịch Lâm của… Dương Hoa”, Tô Nhu thận trọng giới thiệu.
“Ồ?”.
Người đàn ông sửng sốt.
“Chào ông”, Lâm Chính gỡ kính đen xuống, nhìn ông ta, không biểu lộ cảm xúc gì.
Điều này khiến người đàn ông đó vô cùng bất ngờ.
Ông ta mìm cười, nhè nhẹ vỗ tay: “Được! Tốt lắm! Cô Tô, không ngờ cô lại dẫn Chủ tịch Lâm của Dương Hoa đến thẳng đây, vậy thì chuyện đơn giản hơn nhiều rồi! Ha ha ha ha…”.
“Tôi nên xưng hô thế nào đây?”.
“Tôi là Dịch Tiên Thiên đến từ Thương Minh. Lần này tôi đến Giang Thành cũng là theo yêu cầu của Thương Minh đến đây đàm phán với Chủ tịch Lâm cậu”, người đàn ông cũng chính là Dịch Tiên Thiên cười nói: “Chủ tịch Lâm, Thương Minh yêu cầu, hi vọng cậu có thể giao ra toàn bộ phương thuốc trong tay cậu vô điều kiện, đồng thời sáp nhập Dương Hoa vào Thương Minh! Cậu nghe rõ chưa?”.
“Nghe rõ? Ông Dịch không hỏi tôi có đồng ý hay không à?”, Lâm Chính hỏi.
“Cái đó không cần phải hỏi”.
“Vì sao?”.
“Bởi vì cậu không có lựa chọn”, Dịch Tiên Thiên uống cà phê, hờ hững nói.
Chương 2013: Tôi cho ông đi rồi sao?
Lâm Chính đã hiểu thái độ của Dịch Tiên Thiên.
Ông ta không đến để thương lượng, mà để chèn ép.
Lâm Chính không có quyền lựa chọn, nếu không thứ chờ đón anh chính là sự trả thù nặng nề của Thương Minh.
Đứng trước Thương Minh, Dương Hoa của Lâm Chính nhỏ bé yếu ớt chẳng khác gì con kiến.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Một lát sau, anh ngẩng phắt lên.
“Dịch Tiên Thiên, mạo muội hỏi một câu, Thương Minh các ông và đại hội có mối quan hệ gì vậy?”.
“Việc này không liên quan đến cậu, cậu cũng không có tư cách hỏi”, Dịch Tiên Thiên uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm đáp.
Trong mắt ông ta, Lâm Chính chẳng khác nào con kiến dưới đất, sở dĩ ông ta kiên nhẫn ngồi đây đưa ra yêu cầu với Lâm Chính là vì không muốn khiến chuyện này trở nên quá rắc rối.
Nếu không ông ta đã ra tay lấy mọi thứ của Lâm Chính rồi, cần gì phải lãng phí nước bọt ở đây chứ?
Đương nhiên Lâm Chính cũng nhìn ra được sự ngạo mạn và ngông cuồng của đối phương.
Nhưng anh không tức giận.
Lâm Chính đoán Thương Minh và đại hội ít nhiều cũng có chút quan hệ, nếu không Dịch Tiên Thiên sẽ không đề cập đến Long Giang Phong.
“Được rồi, thần y Lâm, đừng nhiều lời nữa, tôi phải đến sân bay rồi, cậu mau đưa phương thuốc cho tôi đi. Nếu cậu ngoan ngoãn phối hợp, tôi nghĩ chắc là có thể giữ được một mạng. Đương nhiên, y thuật của cậu sẽ bị tước đoạt tất cả, sau này cậu hãy làm một người bình thường, sống nốt quãng đời còn lại đi”, Dịch Tiên Thiên đặt cốc cà phê xuống, nhìn Lâm Chính với ánh mắt thương hại: “Cậu nên cảm ơn tôi mới phải, dù sao chúng tôi cũng tha mạng cho cậu, hi vọng cậu có thể trân trọng sự ban ơn của chúng tôi”.
“Ban ơn?”.
Lâm Chính khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Ông có thể nói cho tôi biết tại sao Thương Minh lại làm vậy với tôi không? Đòi lấy phương thuốc, còn muốn tước đoạt tất cả mọi thứ, thậm chí là y thuật của tôi? Tôi nhớ hình như mình và Thương Minh không thù không oán thì phải?”.
“Cậu muốn biết nguyên nhân?”.
“Đương nhiên”.
“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng, thực ra cái Thương Minh muốn không phải là phương thuốc của cậu, lấy phương thuốc chỉ là tiện tay thôi! Mục đích thật sự của Thương Minh vẫn là muốn xử lý cậu!”.
“Xử lý tôi?”.
“Đúng, thần y Lâm, Dương Hoa của cậu phát triển quá thần tốc! Tuy không so được với Thương Minh, nhưng trong mắt những người bên trên, bất cứ hành động nào của cậu đều khiến bọn họ cực kỳ bất mãn, cộng thêm lần này người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải đều biến mất ở Giang Thành, nên cuối cùng bên trên cũng quyết định trừ khử cậu!”.
“Chỉ thế thôi?”.
“Chỉ thế thôi!”.
“Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra là Thương Minh cảm thấy bị uy hiếp, nên mới thực hiện hành động này”.
Lâm Chính bừng hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của những người này.
Lâm Chính thành lập Dương Hoa, phát triển quá nhanh, chỉ trong mấy năm đã vươn lên thành tập đoàn hàng đầu trong nước, tạo dựng nên đế quốc doanh nghiệp có quy mô khổng lồ, tốc độ phát triển cực kỳ khủng khiếp.
Tuy Thương Minh to lớn và cổ xưa, nhưng đối mặt với nhân tài mới nổi như Dương Hoa thì cũng cảm nhận được sự uy hiếp.
Bọn họ lo rằng sau này Dương Hoa tiếp tục phát triển sẽ uy hiếp đến địa vị của mình, nên quyết định ra tay trừ khử, bóp chết từ trong trứng nước.
Chuyện của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt lần này đã khiến Thương Minh hạ quyết tâm.
Người bị tình nghi lớn nhất trong vụ việc đội phán quyết và người tuyệt phạt mất tích chính là thần y Lâm. Nếu đối phương có khả năng trở thành kẻ địch tiềm ẩn, thì cần gì phải mềm lòng nương tay chứ?
Thế là đại hội và Thương Minh đồng thời ra tay, tiến vào Giang Thành.
Nhưng đại hội vẫn coi trọng quy tắc, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chỉ là Long Giang Phong phẩm chất xấu xa, làm xằng làm bậy, nên mới gây rắc rối.
Còn thương hội toàn là một đám doanh nhân, coi lợi ích làm đầu, chứ không làm việc như đại hội.
Bọn họ ra tay thì sẽ dùng biện pháp mạnh, lấy đá đè trứng, san bằng luôn cả Dương Hoa.
“Cậu nói khó nghe thật đấy, nhưng không sao, chúng tôi không quan tâm đến suy nghĩ của loại người như cậu, cậu hãy mau mang đồ ra đây đi”, Dịch Tiên Thiên chìa tay ra, sự khinh bỉ dưới chiếc kính gọng vàng lại càng rõ ràng hơn.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính lắc đầu: “Không có”.
“Hử?”, nụ cười bình thản trên khuôn mặt Dịch Tiên Thiên hơi cứng lại: “Thần y Lâm, hi vọng chỉ là tôi nghe nhầm, cậu… vừa nói gì cơ?”.
“Tôi nói là tôi không có thứ ông cần”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Không có?”, nụ cười trên mặt Dịch Tiên Thiên đã hoàn toàn biến mất.
“Tôi nói nhầm, không phải không có, mà là tôi có, nhưng sẽ không đưa cho ông”, Lâm Chính ngồi xuống, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang một cốc cà phê tới.
Anh vừa dứt lời, Tô Nhu ở bên cạnh lập tức hóa đá.
“Chủ tịch, anh… anh đang làm gì vậy? Vừa rồi chẳng phải anh đã đồng ý sẽ thỏa hiệp với ông Dịch sao? Sao anh có thể nói những lời như vậy chứ?”.
Tô Nhu có chút á khẩu, sợ đến mức suýt nữa quỳ luôn xuống đất.
Đối mặt với người nắm cả sống chết của bọn họ trong lòng bàn tay, mà Lâm Chính lại công khai từ chối như vậy sao?
“Chủ tịch điên rồi sao?”.
Tô Nhu không biết, nhưng cô cảm giác mình sắp điên luôn rồi.
“Ông Dịch, ông đừng tức giận, Chủ tịch chỉ là… chỉ là ăn nói hơi hàm hồ, ông cứ coi như không nghe thấy những lời vừa rồi đi. Tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi đến ông!”, Tô Nhu không khỏi cúi người nói.
Dịch Tiên Thiên mỉm cười, khuôn mặt không tỏ vẻ tức giận mấy, mà vắt chéo hai chân, chĩa bàn chân vắt chéo kia về phía Tô Nhu: “Xin lỗi thì không cần đâu, quỳ xuống liếm giày cho tôi là được!”.
Tô Nhu ngây người.
Lâm Chính cũng đanh mắt lại.
Những người vây xem xung quanh vẫn chưa rõ chân tướng cũng quay sang nhìn chằm chằm.
Bởi vì trời tối, ban công không có đèn, nhờ ánh trăng lờ mờ nên nhiều người mới nhìn thấy Tô Nhu, chứ không chú ý đến Lâm Chính.
“Đó chẳng phải là cô Tô Nhu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan sao? Cô ấy làm gì vậy?”.
“Người kia bắt cô ấy quỳ xuống liếm giày? Trời ơi, đó là ai vậy?”.
“Yêu cầu thật là quá đáng!”.
“Liệu cô Tô Nhu có làm không nhỉ?”.
“Nếu cô ấy liếm thật thì đúng là tin cực hot!”.
Những người vây xem vội vàng lấy điện thoại ra, chĩa về phía này, chuẩn bị moi tin.
Đúng lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu bỗng đanh lại, cô nghiến răng định khom lưng quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Chính bỗng giơ tay túm lấy cánh tay cô, kéo cô lên.
“Chủ tịch Lâm?”, Tô Nhu sửng sốt, vội vàng định quỳ nữa.
Nhưng dù thế nào cũng vô ích.
Lâm Chính mạnh hơn cô không biết bao nhiêu lần.
“Hử?”.
Ánh mắt Dịch Tiên Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Tiểu Nhu, cô không cần phải làm vậy, tôi đã nói rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô không cần lo”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh… sao anh ngang bướng giống hệt Lâm Chính thế nhỉ? Không chịu nghe ai khuyên nhủ cả!”, Tô Nhu tức đến mức giậm chân bình bịch.
Nhưng Lâm Chính bỏ ngoài tai.
“Được! Được! Ha ha, không hổ là thần y Lâm, quả nhiên to gan! Chỉ tiếc là trên đời này, những người to gan thường chết sớm! Thần y Lâm, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận về quyết định của mình, tối hôm nay, cậu và Dương Hoa hãy biến mất đi!”.
Dịch Tiên Thiên mỉm cười rồi đứng dậy, định bỏ đi.
Nhưng ông ta vừa cất bước, đã có mấy bóng dáng chặn ở trước mặt.
Chính là đám người Nguyên Tinh.
“Tôi cho ông đi rồi sao?”, giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.
Chương 2014: Cậu động vào được một sợi tóc của tôi?
Tô Nhu đã hết hi vọng hoàn toàn.
Lâm Chính rõ ràng là muốn đối đầu với người của Thương Minh mà.
Hết rồi!
Hết thật rồi!
Tô Nhu lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Cô chịu đủ uất ức, nhẫn nhục chịu đựng, muốn cúi mình cầu toàn, để giữ mạng cho những người bên cạnh, nhưng bây giờ thì tất cả đã tan thành mây khói.
"Tất cả là tại mình, nếu mình nói hết thực lực thực sự của Thương Minh ra, để Chủ tịch Lâm suy nghĩ kĩ càng, thì anh ấy sẽ không đến mức kích động như vậy, tất cả là lỗi của mình!".
Tô Nhu vò đầu bứt tai, vô cùng khổ sở.
"Tiểu Nhu, cô không sao chứ?", Lâm Chính đỡ Tô Nhu lên hỏi.
Tô Nhu lắc đầu, cô đã không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
“Cô chờ một chút, xử lý xong chuyện ở đây tôi sẽ đưa cô về”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía Dịch Tiên Thiên.
"Thần y Lâm, tôi cảm thấy hình như cậu không được thông minh lắm, cậu nghĩ đám vô danh tiểu tốt này có thể ngăn cản được tôi sao?", Dịch Tiên Thiên nở nụ cười khinh bỉ, nhìn những người xung quanh.
"Vô danh tiểu tốt?".
"To gan! Dám sỉ nhục bọn tao à?".
"Đúng là chán sống mà!".
Những tay đấm xung quanh đều nổi giận.
Nguyên Tinh lạnh lùng hừ một tiếng: "Lão phu sống gần 100 năm mà chưa từng thấy ai nói lão phu là hạng vô danh tiểu tốt".
"Haizz, chẳng phải bây giờ đã có rồi sao?".
Dịch Tiên Thiên cười nói: "Thế này đi, thần y Lâm, chúng ta cùng đánh cược! Nếu như người của cậu có thể làm tổn thương một sợi tóc của tôi, thì chuyện này coi như chấm dứt, tôi đảm bảo Thương Minh sẽ không động đến Dương Hoa của cậu nữa, thế nào?".
"Thật chứ?".
Tô Nhu mừng rỡ.
"Đương nhiên, tôi trước giờ là người nói lời giữ lời", Dịch Tiên Thiên nhún vai đáp.
"Chủ tịch Lâm!", Tô Nhu vội quay lại nhìn Lâm Chính, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhưng Lâm Chính lại bình thản lên tiếng: "Ông không phải là người có quyền quyết định ở Thương Minh, chuyện này cũng không phải ông nói chấm dứt là chấm dứt. Cho dù tôi thực sự khiến ông bị thương, thì ông cũng sẽ không thực hiện lời hứa. Nhưng mà không sao, bởi vì hôm nay ông sẽ không thể rời khỏi Giang Thành được".
"Cũng chưa chắc!", Dịch Tiên Thiên cười nói.
Lâm Chính không nói gì, khẽ vung tay lên.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều ùa về phía Dịch Tiên Thiên.
"Bắt lấy hắn!".
"Lên!".
Bọn họ khẽ gầm lên, rồi xông tới như sói đói hổ vồ.
Dịch Tiên Thiên vẫn đứng bất động tại chỗ, sừng sững như một ngọn núi.
Nhưng những người này vừa lại gần.
Bốp bốp bốp...
Mấy âm thanh nặng nề vang lên, chỉ thấy những người xông về phía Dịch Tiên Thiên đầu tiên đều bất ngờ trúng đòn, ai nấy ngã bay đi, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
"Cái gì?".
Những người xung quanh đều kinh ngạc.
Thế này là sao?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Là Dịch Tiên Thiên ra tay sao?
Lẽ nào Dịch Tiên Thiên này là cao thủ tuyệt thế, thâm tàng bất lộ?
"Dịch Tiên Thiên này chỉ là người bình thường, nói cách khác là doanh nhân thuần túy, ông ta không biết võ công", Lâm Chính nhìn ra manh mối, trầm giọng nói.
"Mọi người cẩn thận! Chắc chắn xung quanh Dịch Tiên Thiên có cường giả tuyệt đỉnh bảo vệ!", Nguyên Tinh quát.
"Cường giả tuyệt đỉnh?".
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
"Ha ha, vẫn là thần y Lâm tinh mắt, nếu đã bị cậu phát hiện thì bác Hạ, ông ra chào hỏi mọi người đi", Dịch Tiên Thiên cười nói.
Ông ta vừa dứt lời.
Vù!
Một cái bóng đen lặng lẽ xuất hiện phía trước Dịch Tiên Thiên.
Mọi người giật nảy mình.
Bọn họ thậm chí không biết người này xuất hiện lúc nào, cứ như hiện ra giữa không trung, chẳng khác nào ma quỷ...
Người kia mặc áo khoác màu đen, đội mũ choàng, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt già nua gần cổ lai hy dưới vành mũ rộng rãi.
"Là một cao thủ!".
Nguyên Tinh đanh mắt nhìn người kia, khàn giọng nói: "Người này có khí tức hùng hậu mạnh mẽ, thực lực của ông ta... e là cũng không kém gì tôi".
"Sao có thể thế được?".
Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Nguyên Tinh là nhân vật tầm cỡ đến mức nào chứ? Một vệ sĩ đi theo Dịch Tiên Thiên mà cũng có thể so sánh với thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo như Nguyên Tinh?
Đây chính là thực lực của Thương Minh sao?
"Tôi chỉ là một doanh nhân yếu ớt tay trói gà không chặt, dám đến Giang Thành một mình thì đương nhiên phải có người bảo vệ rồi. Thần y Lâm, nếu cậu nghĩ mình có thể giữ chân tôi thì cứ thử xem", Dịch Tiên Thiên ngoảnh sang cười nói: "Bác Hạ, chơi với bọn họ đi, ngoài thần y Lâm ra, lấy hết đầu của những người còn lại để đây, cho những người dám đối đầu với Thương Minh biết kết cục của bọn họ".
Bác Hạ không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, bất ngờ lao về phía những người trước mặt.
Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Đối phương hầu như không kịp phản ứng.
"Cẩn thận!".
Nguyên Tinh cuống quýt kêu lên, vội vàng xông tới chặn trước mặt người kia, vung một tay tới định bức lui bác Hạ.
Nhưng bác Hạ cũng tung chưởng, đánh mạnh vào lòng bàn tay Nguyên Tinh.
Bốp!
Âm thanh trầm nặng vang lên.
Bác Hạ hơi lùi lại.
Còn Nguyên Tinh lùi liên tiếp năm bước mới dừng lại được.
Mọi người thấy thế đều trố mắt ra nhìn...
Chương 2015: Kiếm Hoàng
Vậy mà Nguyên Tinh… cũng không phải là đối thủ?
Mọi người đều giật mình.
Nguyên Tinh là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là cao thủ hàng đầu dưới trướng của Lâm Chính.
Thế mà lại không thể đối phó được với vệ sĩ của Dịch Tiên Thiên?
Thương Minh rộng lớn đó cứ như thể Thần Phật, chỉ có thể ngước nhìn, không thể thành thù?
“Ông Nguyên Tinh, ông không sao chứ?”
Người bên cạnh vội quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, nhưng người này… sức lực đặc biệt quá”, Nguyên Tinh trầm giọng nói.
“Đặc biệt? Sức lực của người này rất lớn sao?”
“Không phải, sức của người này không lớn mà khá kỳ lạ, khá giống xảo kình nhưng lại không giống xảo kình, sức mạnh của người này hệt như một con rắn độc, cực kỳ xảo quyệt. Khi va chạm với nó, sức mạnh của người này sẽ tóm lấy điểm yếu trong lực đạo của tôi rồi tấn công vào chỗ đó, từ đó làm sức mạnh của tôi tan rã”, Nguyên Tinh nói.
Mọi người nghe xong đều giật mình, hoang mang.
Còn có bản lĩnh kỳ lạ vậy sao?
Lúc này Dịch Tiên Thiên châm điếu thuốc, nói: “Được rồi bác Hạ, đừng lãng phí thời gian nữa, chuyến bay của tôi sắp cất cánh rồi, ông nhanh lên một chút, nếu không giải quyết xong thì đừng về Thương Minh nữa”.
Ánh mắt ông lão tên bác Hạ đó thay đổi, cũng không nói gì nhiều dứt khoát lao đến chỗ Nguyên Tinh.
Sát khí bộc phát.
Lần này bác Hạ dùng toàn bộ sức lực, định giải quyết gọn Nguyên Tinh trong thời gian ngắn nhất.
Những người ở đó chỉ có Nguyên Tinh là người có thể đánh với ông ta vài chiêu, nếu Nguyên Tinh chết, mấy người này chẳng qua chỉ là đám dê đang đợi chết mà thôi.
Những người khác cũng biết ý đồ của bác Hạ bèn xông lên hết.
“Mọi người cùng xông lên hạ gục lão già này đi”.
“Ông Nguyên, chúng tôi giúp ông đánh bại ông ta”.
“Giết!”
Mọi người hét lên.
Nguyên Tinh cũng không dám khinh suất nói: “Các vị đừng hoảng hốt, chúng ta liên hợp lại chắc chắn sẽ đánh bại được người này”.
Nói xong, khí kình của Nguyên Tinh tích tụ, trước mặt ngưng tụ thành một khí tràng cực lớn, đẩy về phía bác Hạ đang lao đến.
Những người khác cũng rút đao kiếm ra, chuẩn bị sát chiêu lợi hại nhất, lấy đà bao vây tấn công bác Hạ.
Thế nhưng ngay sau đó, bác Hạ bỗng giơ tay lên, ngón tay nhanh chóng thay đổi, làm ra tư thế tay hết sức kỳ lạ, sau đó chỉ về phía trước.
Vèo vèo!
Một tia kiếm quang màu vàng bỗng phóng ra từ đầu ngón tay ông ta rồi lao đến với khí thế kinh thiên động địa.
“Cái gì?”
Nguyên Tinh trợn to mắt, không phản ứng kịp, đành nhìn khí tràng trước mặt mình bị kiếm quang màu vàng đáng sợ này đâm xuyên qua.
Người xung quanh đều bị uy lực của kiếm đánh văng.
Mặt đất bị kiếm khí làm cho nứt toác như thể không khí cũng rung chuyển.
Còn Nguyên Tinh bị kiếm khí đâm vào ngực, cả người liên tục lùi về sau, công pháp bị phá vỡ hoàn toàn. Sau đó ông ta quỳ một gối xuống đất, ôm ngực, đã không còn đứng vững được nữa, máu trước mặt liên tục nhỏ xuống đất.
“Ông Nguyên Tinh!”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ.
Hai chân Nguyên Tinh đã không còn sức nữa, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn bác Hạ đồ đen đứng đó, sắc mặt tái nhợt.
“Đây là… kiếm khí khôn ngoan… Nếu tôi không đoán sai thì người này… chắc hẳn là Kiếm Hoàng trong truyền thuyết, Hạ Kiếm Tâm! Khinh suất rồi! Khinh suất rồi…”, Nguyên Tinh nôn ra máu, chật vật nói.
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà Nguyên Tinh ông vẫn còn nhớ tôi”.
Bác Hạ bỗng nói, còn tiện tay lấy chiếc mũ trên đầu mình xuống.
Mọi người đều trợn to mắt.
“Kiếm Hoàng?”
“Hạ Kiếm Tâm?”
“Ông… ông ta là ai?”
Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, thậm chí có phần khó hiểu.
Nhưng cho dù thế nào, người có thể được gọi là Kiếm Hoàng cũng rất phi phàm.
“Kiếm Hoàng Hạ Kiếm Tâm! Năm mươi năm trước, ông ta là cao thủ đỉnh cao tung hoành khắp thiên hạ, nghe nói một mình ông ta cùng với một thanh kiếm đã đánh nhau với tất cả những người sử dụng kiếm trong thiên hạ mà không thua một trận nào. Kiếm thuật của ông ta đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, không ai có thể đánh lại, đã làm được đến mức trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm. Tuy nhiên, năm mươi năm trước ông ta đã biến mất không tung tích sau trận chiến với Tuệ Kỳ Anh – đại kiếm chủ thời đó, lúc đó nhiều người đồn rằng ông ta cũng bị nội thương nghiêm trọng và đã chết sau khi thất bại trước Tuệ Kỳ Anh, nhưng tôi không ngờ ông ta lại đến Thương Minh, làm tay sai cho Thương Minh”, Nguyên Tinh hừ một tiếng nói, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
“Nguyên Tinh, ông cũng đừng nói tôi, chẳng phải ông cũng làm tay sai cho người khác đó à? Chẳng qua hình như chủ của tôi cao cấp hơn của ông. Thằng ranh mồm còn hôi sữa ở Giang Thành nhỏ bé này cũng có thể trở thành chủ của ông, ông không sợ mất mặt, tôi cũng thấy mất mặt thay ông”, mặt Hạ Kiếm Tâm không cảm xúc nói.
“Láo xược! Hạ Kiếm Tâm, ông nghĩ cậu ấy là ai? Cậu ấy là Đông Hoàng Thần Quân, là chủ của tông môn tôi”, Nguyên Tinh nổi giận.
“Gì cơ? Chỉ một thằng ranh miệng còn hôi sữa mà cũng có thể làm giáo chủ của Đông Hoàng Giáo à? Xem ra Đông Hoàng Giáo ông sa sút thật rồi”, Hạ Kiếm Tâm hơi kinh ngạc nhưng vẫn là hừ một tiếng, tỏ ra rất khinh thường.
“Vậy người thế nào mới có thể làm giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”, lúc này Lâm Chính ở bên cạnh xen vào một câu không đúng lúc.
Hạ Kiếm Tâm nhướng mày, vừa xoay người lại.
Trong mắt ông ta bỗng xuất hiện một khuôn mặt.
Chính là Lâm Chính.
Anh xuất hiện ở trước mặt Hạ Kiếm Tâm từ lúc nào.
Không ổn!
Hạ Kiếm Tâm phản ứng cực nhanh, vội lùi về sau, đồng thời ngón tay lại thay đổi, có ý muốn dùng kiếm khí đánh Lâm Chính lùi lại.
Nhưng ngay sau đó tay Lâm Chính nhanh như chớp, năm ngón tay xòe ra nắm lấy nửa bên mặt Hạ Kiếm Tâm, dùng sức kéo khiến đầu của ông ta đập mạnh xuống nền đất bên cạnh.
Rầm!
Đài ngắm cảnh lập tức sụp xuống.
Sức mạnh bộc phát làm con phố xung quanh nứt toạc.
Cả dòng sông như bị lật úp bởi cú đánh này, khiến dòng sông nổi sóng lớn…
Đương nhiên Lâm Chính từng nghe tới Thương Minh.
Nhưng mọi thứ liên quan đến Thương Minh ít được tiết lộ ra ngoài.
Dù vậy có một chuyện có thể khẳng định, đó là không ai dám nghi ngờ sự lớn mạnh của Thương Minh.
Nghe nói tám mươi phần trăm mạch máu kinh tế trong nước đều do Thương Minh nắm giữ.
Thực phẩm, mỹ phẩm, xe ô tô, trang phục, game, mua hàng trên mạng… các ngành nghề đều có bóng dáng của Thương Minh.
Nhưng Thương Minh luôn giấu kín, không ai biết rốt cuộc bọn họ là tổ chức như thế nào, cũng không ai biết bọn họ rốt cuộc đóng vai trò gì ở thị trường trong nước.
Có người nói Thương Minh là một ông lớn, thực lực không ai có thể sánh bằng.
Cũng có người nói Thương Minh chỉ là một thứ mà một bộ phận người thổi phồng lên, vốn dĩ không tồn tại.
Ngay cả Lâm Chính cũng biết rất ít về Thương Minh.
Bây giờ Tô Nhu nói người của Thương Minh bỗng nhiên đến Giang Thành, đương nhiên Lâm Chính cảm thấy rất nghi hoặc.
“Tôi đã nghe nói tới Thương Minh nhưng không hiểu rõ về họ lắm, cô nói bọn họ đến Giang Thành là vì cô và tôi? Là ý gì?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu lau nước mắt, nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ anh vẫn chưa biết, việc đầu tiên người của Thương Minh làm sau khi đến Giang Thành là tiện tay gọi một cuộc điện thoại. Người đó đến gặp tôi, gọi điện thoại trước mặt tôi. Sau cuộc điện thoại đó, cổ phiếu của Dương Hoa lập tức sụt xuống giá thấp nhất trong lịch sử. Chưa đầy nửa tiếng, Dương Hoa đã gần với bờ vực phá sản, anh biết không?”
“Cái gì?’.
Lâm Chính nhíu mày: “Trước kia tôi đã nghe Mã Hải nói, cổ phiếu và nội bộ Dương Hoa xuất hiện dao động lạ. Dao động đó ảnh hưởng rất lớn, giống như bị người ta ác ý thu mua, suýt chút nữa phá sản, nhưng bỗng nhiên lại tăng lên lại. Bây giờ Mã Hải đang điều tra chuyện này, chẳng lẽ chuyện này… là do Thương Minh làm?”.
“Phải”.
Tô Nhu nhắm mắt gật đầu.
Lâm Chính im lặng.
Hiện nay Dương Hoa chắc chắn có thể nói là một tồn tại khổng lồ ở trong nước. Những doanh nghiệp, tập đoàn tài chính bề nổi trong nước không ai dám nói là có thể tấn công Dương Hoa.
Trong vòng nửa tiếng, bọn họ lại ép Dương Hoa suýt chút nữa phá sản…
Lâm Chính thực sự không nghĩ ra đối thủ phải có thực lực đáng sợ như thế nào.
“Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không phải người bình thường. Anh có thủ đoạn thông thiên, nhưng kẻ địch lần này thực sự quá mạnh! Hơn nữa… không chỉ có một mình Thương Minh, mà còn có Long Giang Phong bí ẩn khó lường kia. Nếu bọn họ cùng ra tay, chúng ta sẽ chết không toàn thây, xương cốt cũng không còn… Nên là Chủ tịch Lâm, đến lúc này rồi, tôi chỉ có thể lựa chọn khuất phục. Nếu không, mọi người đều sẽ mất mạng, kể cả anh!”, Tô Nhu suy sụp, che mặt khóc.
Cô chưa bao giờ đối mặt với kẻ địch đáng sợ và lớn mạnh như vậy.
Cô chỉ có thể từ bỏ.
Chỉ có thể thỏa hiệp.
Chỉ có thể khuất phục…
Lâm Chính không nói gì, đôi mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi, mỉm cười: “Tiểu Nhu, yên tâm, tôi có thể giải quyết!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
Tô Nhu đột nhiên quay đầu lại, mắt đỏ ửng, không tin được nhìn anh.
“Tin tôi, tôi có thể giải quyết”, Lâm Chính cười.
Tô Nhu mở lớn mắt, mím môi, cuối cùng cúi đầu xuống.
“Chủ tịch Lâm, anh giải quyết không được đâu. Anh chưa tiếp xúc với người của Thương Minh, anh hoàn toàn không hiểu lần này anh phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ thế nào… Anh càng phản kháng thì sẽ càng chọc giận bọn họ. Chủ tịch Lâm, chuyện này hãy để tôi xử lý, tốt nhất anh đừng ra mặt, tốt nhất… hãy rời khỏi Giang Thành này nhanh đi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói, âm thầm nghiến răng, cực kỳ kiên định.
“Tiểu Nhu, hãy tin tôi một lần…”.
Lâm Chính còn định giải thích thêm, nhưng lúc đó điện thoại của Tô Nhu đột nhiên rung lên.
Cô cầm lên xem, do dự một lúc rồi ấn nút nghe.
“Cô Tô Nhu, hi vọng không quấy rầy cô nghỉ ngơi”, đầu kia điện thoại là một giọng nói trầm ấm.
Tô Nhu giật mình, vội vàng nói: “Ông… Ông Dịch? Chào ông… có… có chuyện gì không?”.
“Tôi nghe nói Long Giang Phong đã đến tìm cô?”.
“Phải… Phải…”.
“Hi vọng là cô đã phối hợp làm việc với cậu ta”.
“À…”.
“Được rồi cô Tô, cậu Long có nhiệm vụ của cậu Long, tôi cũng có nhiệm vụ của tôi, sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn. Tám giờ hôm nay, tôi sẽ đến uống trà ở mái đình ven sông, mười giờ tôi sẽ đáp máy bay về Thương Minh. Tôi hi vọng cô có thể cho tôi câu trả lời tôi muốn. Nếu không, sau mười giờ tôi rời khỏi Giang Thành, đế quốc thương nghiệp mà Dương Hoa tạo nên, cô và tất cả những người bên cạnh cô đều sẽ hóa thành bong bóng, tan tành mây khói! Cô hiểu chưa?”.
Nói xong, ông ta cúp máy.
Tô Nhu như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ…
Chương 2012: Vì cậu không có lựa chọn
Phịch!
Tô Nhu ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng nhợt đến dọa người, cả người không kìm được mà run rẩy.
Lâm Chính vội vàng dìu cô dậy.
“Làm sao đây? Làm sao đây?”.
Tô Nhu không khống chế được nữa, tinh thần như đã suy sụp, bật khóc thành tiếng.
Cả đời cô chưa từng đối diện với áp lực lớn như vậy!
Dù công ty có đóng cửa cũng không đến mức đó!
Nhưng lần này lại liên quan đến tất cả những thứ thuộc về cô.
Làm sao cô có thể chịu nổi?
“Tiểu Nhu, cô hãy bình tĩnh, nói tôi nghe rốt cuộc Thương Minh muốn gì? Cô nói bọn họ đến đây vì cô và tôi, rốt cuộc là ý gì? Người của Thương Minh muốn cô đến gặp ông ta… lại là vì cái gì?”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, thật ra người của Thương Minh đến tìm tôi chủ yếu là vì anh!”, Tô Nhu thút thít nói.
“Tôi?’.
“Đúng, ông ta và Long Giang Phong đều đang tìm anh! Nhưng lúc trước anh không ở Giang Thành, bọn họ đã đến tìm tôi!”.
“Tìm tôi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Chẳng lẽ người của Thương Minh cũng đến điều tra chuyên của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt giống như Long Giang Phong?
Nếu vậy thì chẳng phải làm chuyện dư thừa hay sao?
Long Giang Phong đã bắt tay điều tra, sao còn phái người của Thương Minh đến đây?
Hơn nữa, Thương Minh chủ yếu là kinh doanh, chuyện người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải rõ ràng là chuyện của võ giả, bảo bọn họ đến đây phải chăng không phù hợp cho lắm?
Hơn nữa, hình như người Thương Minh còn chưa biết chuyện Long Giang Phong bị Lâm Chính dạy cho một bài học, có lẽ bọn họ không phải cùng một mục đích.
“Bọn họ tìm tôi làm gì?”.
“Yêu cầu anh giao ra quyền điều hành Dương Hoa, giao ra mọi thứ anh đang nắm giữ, kể cả những phương thuốc đó…”, Tô Nhu nói.
“Nói trắng ra là bắt tôi khuất phục bọn họ?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.
“Không…”, Tô Nhu đau khổ lắc đầu: “Tôi không cảm thấy bọn họ có ý bắt anh khuất phục. Có lẽ sau khi bọn họ có được mọi thứ của anh…”.
“Sẽ tiêu diệt tôi?”, Lâm Chính đanh giọng, khẽ nói.
Tô Nhu không lên tiếng.
Nếu bọn họ chỉ bắt Lâm Chính khuất phục thì cô đã khuyên Lâm Chính cúi đầu. Trước mặt nhân vật lớn như vậy, sao có thể chống đối lại bọn họ? Giữ mạng mới là điều quan trọng nhất.
Thời khắc này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.
“Người của Thương Minh không tìm được tôi xong lại tìm đến cô, nói cô liên hệ với tôi, khuyên tôi giao các phương thuốc đó và những thứ quý hiếm của Dương Hoa cho bọn họ đúng không?”.
“Người Giang Thành đều cho rằng tôi và anh có quan hệ rất thân thiết, người của Thương Minh không tìm được tung tích của anh thì đương nhiên sẽ tìm đến tôi. Chủ tịch Lâm, tôi nói thật, nếu không phải Thương Minh ham muốn mấy phương thuốc trong tay anh, e rằng bọn họ đã bắt tay hành động khiến Dương Hoa biến mất! Đến nước này rồi, chúng ta không còn đường nào khác để đi, mọi thứ đều trở thành kết cục định sẵn!”.
Tô Nhu nói một hồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại rơi nước mắt.
Mọi thứ cô liều mạng nỗ lực, cố gắng hết sức để có được, và cả đế quốc thương nghiệp to lớn mà Chủ tịch Lâm tốn bao nhiêu công sức xây dựng nên có thể sẽ biến mất vì một câu nói của người khác.
Trên đời này lại có sự bất công đến vậy sao?
Cô không cam tâm, nhưng lại không thể làm gì được…
“Chủ tịch Lâm, đến nước này chỉ có một con đường có thể đi. Anh hãy mang theo tất cả mọi thứ, đi cùng tôi đến gặp người của Thương Minh, giao hết mọi thứ cho họ, cầu xin người đó giơ cao đánh khẽ, ít nhất tha cho chúng ta một mạng, anh thấy thế nào? Chỉ cần giữ được mạng, những thứ khác sau này chúng ta có thể kiếm lại được!”, Tô Nhu quay đầu, rơm rớm nước mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ bảo Mã Hải sắp xếp, cô dẫn tôi đi gặp người của Thương Minh đi”.
“Được! Thời gian không còn nhiều nữa”.
Tô Nhu xem đồng hồ, yếu ớt nói, sau đó kéo Lâm Chính ra khỏi phòng bệnh.
Cô không còn bao nhiêu sức lực, mỗi bước đi đều phải thở hổn hển.
Cô đang sợ hãi!
Sợ hãi tột cùng.
Lâm Chính nhìn cô thật sâu, không lên tiếng.
Sau khi lên xe, hai người đến thẳng mái đình bên sông.
Trên đài ngắm cảnh ven sông ở phía trên cùng mái đình, một người đàn ông chải tóc ngược ra sau, mặc Âu phục phẳng phiu đang ngồi đó uống cà phê.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng, tay đeo đồng hồ Rolex màu đen bản giới hạn trị giá ba mươi triệu tệ, trên người mặc Âu phục được may thủ công bởi nhà thiết kế nổi tiếng nước Ý. Cả người có cảm giác vô cùng xa hoa, nhưng cảm giác xa hoa đó đặt lên người ông ta lại không thấy có gì bắt mắt.
Bởi vì thứ nổi bật nhất của người đó chính là khí chất!
Loại khí chất vừa sinh ra đã đứng ở trên cao!
Đến nỗi những người phụ nữ xung quanh bị người đàn ông này làm si mê mà không dám tiến tới bắt chuyện.
“Ồ? Cô Tô, cô đến rồi à? Tốt lắm!”.
Người đàn ông như nhận ra Tô Nhu đã đến, khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
“Ông Dịch, chào ông”, Tô Nhu hơi run rẩy nói.
“Ừ”, người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn sang người đàn ông đeo kính đen đi bên cạnh Tô Nhu: “Người này là?”.
“Chủ tịch Lâm của… Dương Hoa”, Tô Nhu thận trọng giới thiệu.
“Ồ?”.
Người đàn ông sửng sốt.
“Chào ông”, Lâm Chính gỡ kính đen xuống, nhìn ông ta, không biểu lộ cảm xúc gì.
Điều này khiến người đàn ông đó vô cùng bất ngờ.
Ông ta mìm cười, nhè nhẹ vỗ tay: “Được! Tốt lắm! Cô Tô, không ngờ cô lại dẫn Chủ tịch Lâm của Dương Hoa đến thẳng đây, vậy thì chuyện đơn giản hơn nhiều rồi! Ha ha ha ha…”.
“Tôi nên xưng hô thế nào đây?”.
“Tôi là Dịch Tiên Thiên đến từ Thương Minh. Lần này tôi đến Giang Thành cũng là theo yêu cầu của Thương Minh đến đây đàm phán với Chủ tịch Lâm cậu”, người đàn ông cũng chính là Dịch Tiên Thiên cười nói: “Chủ tịch Lâm, Thương Minh yêu cầu, hi vọng cậu có thể giao ra toàn bộ phương thuốc trong tay cậu vô điều kiện, đồng thời sáp nhập Dương Hoa vào Thương Minh! Cậu nghe rõ chưa?”.
“Nghe rõ? Ông Dịch không hỏi tôi có đồng ý hay không à?”, Lâm Chính hỏi.
“Cái đó không cần phải hỏi”.
“Vì sao?”.
“Bởi vì cậu không có lựa chọn”, Dịch Tiên Thiên uống cà phê, hờ hững nói.
Chương 2013: Tôi cho ông đi rồi sao?
Lâm Chính đã hiểu thái độ của Dịch Tiên Thiên.
Ông ta không đến để thương lượng, mà để chèn ép.
Lâm Chính không có quyền lựa chọn, nếu không thứ chờ đón anh chính là sự trả thù nặng nề của Thương Minh.
Đứng trước Thương Minh, Dương Hoa của Lâm Chính nhỏ bé yếu ớt chẳng khác gì con kiến.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Một lát sau, anh ngẩng phắt lên.
“Dịch Tiên Thiên, mạo muội hỏi một câu, Thương Minh các ông và đại hội có mối quan hệ gì vậy?”.
“Việc này không liên quan đến cậu, cậu cũng không có tư cách hỏi”, Dịch Tiên Thiên uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm đáp.
Trong mắt ông ta, Lâm Chính chẳng khác nào con kiến dưới đất, sở dĩ ông ta kiên nhẫn ngồi đây đưa ra yêu cầu với Lâm Chính là vì không muốn khiến chuyện này trở nên quá rắc rối.
Nếu không ông ta đã ra tay lấy mọi thứ của Lâm Chính rồi, cần gì phải lãng phí nước bọt ở đây chứ?
Đương nhiên Lâm Chính cũng nhìn ra được sự ngạo mạn và ngông cuồng của đối phương.
Nhưng anh không tức giận.
Lâm Chính đoán Thương Minh và đại hội ít nhiều cũng có chút quan hệ, nếu không Dịch Tiên Thiên sẽ không đề cập đến Long Giang Phong.
“Được rồi, thần y Lâm, đừng nhiều lời nữa, tôi phải đến sân bay rồi, cậu mau đưa phương thuốc cho tôi đi. Nếu cậu ngoan ngoãn phối hợp, tôi nghĩ chắc là có thể giữ được một mạng. Đương nhiên, y thuật của cậu sẽ bị tước đoạt tất cả, sau này cậu hãy làm một người bình thường, sống nốt quãng đời còn lại đi”, Dịch Tiên Thiên đặt cốc cà phê xuống, nhìn Lâm Chính với ánh mắt thương hại: “Cậu nên cảm ơn tôi mới phải, dù sao chúng tôi cũng tha mạng cho cậu, hi vọng cậu có thể trân trọng sự ban ơn của chúng tôi”.
“Ban ơn?”.
Lâm Chính khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Ông có thể nói cho tôi biết tại sao Thương Minh lại làm vậy với tôi không? Đòi lấy phương thuốc, còn muốn tước đoạt tất cả mọi thứ, thậm chí là y thuật của tôi? Tôi nhớ hình như mình và Thương Minh không thù không oán thì phải?”.
“Cậu muốn biết nguyên nhân?”.
“Đương nhiên”.
“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng, thực ra cái Thương Minh muốn không phải là phương thuốc của cậu, lấy phương thuốc chỉ là tiện tay thôi! Mục đích thật sự của Thương Minh vẫn là muốn xử lý cậu!”.
“Xử lý tôi?”.
“Đúng, thần y Lâm, Dương Hoa của cậu phát triển quá thần tốc! Tuy không so được với Thương Minh, nhưng trong mắt những người bên trên, bất cứ hành động nào của cậu đều khiến bọn họ cực kỳ bất mãn, cộng thêm lần này người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải đều biến mất ở Giang Thành, nên cuối cùng bên trên cũng quyết định trừ khử cậu!”.
“Chỉ thế thôi?”.
“Chỉ thế thôi!”.
“Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra là Thương Minh cảm thấy bị uy hiếp, nên mới thực hiện hành động này”.
Lâm Chính bừng hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của những người này.
Lâm Chính thành lập Dương Hoa, phát triển quá nhanh, chỉ trong mấy năm đã vươn lên thành tập đoàn hàng đầu trong nước, tạo dựng nên đế quốc doanh nghiệp có quy mô khổng lồ, tốc độ phát triển cực kỳ khủng khiếp.
Tuy Thương Minh to lớn và cổ xưa, nhưng đối mặt với nhân tài mới nổi như Dương Hoa thì cũng cảm nhận được sự uy hiếp.
Bọn họ lo rằng sau này Dương Hoa tiếp tục phát triển sẽ uy hiếp đến địa vị của mình, nên quyết định ra tay trừ khử, bóp chết từ trong trứng nước.
Chuyện của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt lần này đã khiến Thương Minh hạ quyết tâm.
Người bị tình nghi lớn nhất trong vụ việc đội phán quyết và người tuyệt phạt mất tích chính là thần y Lâm. Nếu đối phương có khả năng trở thành kẻ địch tiềm ẩn, thì cần gì phải mềm lòng nương tay chứ?
Thế là đại hội và Thương Minh đồng thời ra tay, tiến vào Giang Thành.
Nhưng đại hội vẫn coi trọng quy tắc, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chỉ là Long Giang Phong phẩm chất xấu xa, làm xằng làm bậy, nên mới gây rắc rối.
Còn thương hội toàn là một đám doanh nhân, coi lợi ích làm đầu, chứ không làm việc như đại hội.
Bọn họ ra tay thì sẽ dùng biện pháp mạnh, lấy đá đè trứng, san bằng luôn cả Dương Hoa.
“Cậu nói khó nghe thật đấy, nhưng không sao, chúng tôi không quan tâm đến suy nghĩ của loại người như cậu, cậu hãy mau mang đồ ra đây đi”, Dịch Tiên Thiên chìa tay ra, sự khinh bỉ dưới chiếc kính gọng vàng lại càng rõ ràng hơn.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính lắc đầu: “Không có”.
“Hử?”, nụ cười bình thản trên khuôn mặt Dịch Tiên Thiên hơi cứng lại: “Thần y Lâm, hi vọng chỉ là tôi nghe nhầm, cậu… vừa nói gì cơ?”.
“Tôi nói là tôi không có thứ ông cần”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Không có?”, nụ cười trên mặt Dịch Tiên Thiên đã hoàn toàn biến mất.
“Tôi nói nhầm, không phải không có, mà là tôi có, nhưng sẽ không đưa cho ông”, Lâm Chính ngồi xuống, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang một cốc cà phê tới.
Anh vừa dứt lời, Tô Nhu ở bên cạnh lập tức hóa đá.
“Chủ tịch, anh… anh đang làm gì vậy? Vừa rồi chẳng phải anh đã đồng ý sẽ thỏa hiệp với ông Dịch sao? Sao anh có thể nói những lời như vậy chứ?”.
Tô Nhu có chút á khẩu, sợ đến mức suýt nữa quỳ luôn xuống đất.
Đối mặt với người nắm cả sống chết của bọn họ trong lòng bàn tay, mà Lâm Chính lại công khai từ chối như vậy sao?
“Chủ tịch điên rồi sao?”.
Tô Nhu không biết, nhưng cô cảm giác mình sắp điên luôn rồi.
“Ông Dịch, ông đừng tức giận, Chủ tịch chỉ là… chỉ là ăn nói hơi hàm hồ, ông cứ coi như không nghe thấy những lời vừa rồi đi. Tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi đến ông!”, Tô Nhu không khỏi cúi người nói.
Dịch Tiên Thiên mỉm cười, khuôn mặt không tỏ vẻ tức giận mấy, mà vắt chéo hai chân, chĩa bàn chân vắt chéo kia về phía Tô Nhu: “Xin lỗi thì không cần đâu, quỳ xuống liếm giày cho tôi là được!”.
Tô Nhu ngây người.
Lâm Chính cũng đanh mắt lại.
Những người vây xem xung quanh vẫn chưa rõ chân tướng cũng quay sang nhìn chằm chằm.
Bởi vì trời tối, ban công không có đèn, nhờ ánh trăng lờ mờ nên nhiều người mới nhìn thấy Tô Nhu, chứ không chú ý đến Lâm Chính.
“Đó chẳng phải là cô Tô Nhu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan sao? Cô ấy làm gì vậy?”.
“Người kia bắt cô ấy quỳ xuống liếm giày? Trời ơi, đó là ai vậy?”.
“Yêu cầu thật là quá đáng!”.
“Liệu cô Tô Nhu có làm không nhỉ?”.
“Nếu cô ấy liếm thật thì đúng là tin cực hot!”.
Những người vây xem vội vàng lấy điện thoại ra, chĩa về phía này, chuẩn bị moi tin.
Đúng lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu bỗng đanh lại, cô nghiến răng định khom lưng quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Chính bỗng giơ tay túm lấy cánh tay cô, kéo cô lên.
“Chủ tịch Lâm?”, Tô Nhu sửng sốt, vội vàng định quỳ nữa.
Nhưng dù thế nào cũng vô ích.
Lâm Chính mạnh hơn cô không biết bao nhiêu lần.
“Hử?”.
Ánh mắt Dịch Tiên Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Tiểu Nhu, cô không cần phải làm vậy, tôi đã nói rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô không cần lo”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh… sao anh ngang bướng giống hệt Lâm Chính thế nhỉ? Không chịu nghe ai khuyên nhủ cả!”, Tô Nhu tức đến mức giậm chân bình bịch.
Nhưng Lâm Chính bỏ ngoài tai.
“Được! Được! Ha ha, không hổ là thần y Lâm, quả nhiên to gan! Chỉ tiếc là trên đời này, những người to gan thường chết sớm! Thần y Lâm, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận về quyết định của mình, tối hôm nay, cậu và Dương Hoa hãy biến mất đi!”.
Dịch Tiên Thiên mỉm cười rồi đứng dậy, định bỏ đi.
Nhưng ông ta vừa cất bước, đã có mấy bóng dáng chặn ở trước mặt.
Chính là đám người Nguyên Tinh.
“Tôi cho ông đi rồi sao?”, giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.
Chương 2014: Cậu động vào được một sợi tóc của tôi?
Tô Nhu đã hết hi vọng hoàn toàn.
Lâm Chính rõ ràng là muốn đối đầu với người của Thương Minh mà.
Hết rồi!
Hết thật rồi!
Tô Nhu lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất, nước mắt chảy ra giàn giụa.
Cô chịu đủ uất ức, nhẫn nhục chịu đựng, muốn cúi mình cầu toàn, để giữ mạng cho những người bên cạnh, nhưng bây giờ thì tất cả đã tan thành mây khói.
"Tất cả là tại mình, nếu mình nói hết thực lực thực sự của Thương Minh ra, để Chủ tịch Lâm suy nghĩ kĩ càng, thì anh ấy sẽ không đến mức kích động như vậy, tất cả là lỗi của mình!".
Tô Nhu vò đầu bứt tai, vô cùng khổ sở.
"Tiểu Nhu, cô không sao chứ?", Lâm Chính đỡ Tô Nhu lên hỏi.
Tô Nhu lắc đầu, cô đã không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.
“Cô chờ một chút, xử lý xong chuyện ở đây tôi sẽ đưa cô về”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía Dịch Tiên Thiên.
"Thần y Lâm, tôi cảm thấy hình như cậu không được thông minh lắm, cậu nghĩ đám vô danh tiểu tốt này có thể ngăn cản được tôi sao?", Dịch Tiên Thiên nở nụ cười khinh bỉ, nhìn những người xung quanh.
"Vô danh tiểu tốt?".
"To gan! Dám sỉ nhục bọn tao à?".
"Đúng là chán sống mà!".
Những tay đấm xung quanh đều nổi giận.
Nguyên Tinh lạnh lùng hừ một tiếng: "Lão phu sống gần 100 năm mà chưa từng thấy ai nói lão phu là hạng vô danh tiểu tốt".
"Haizz, chẳng phải bây giờ đã có rồi sao?".
Dịch Tiên Thiên cười nói: "Thế này đi, thần y Lâm, chúng ta cùng đánh cược! Nếu như người của cậu có thể làm tổn thương một sợi tóc của tôi, thì chuyện này coi như chấm dứt, tôi đảm bảo Thương Minh sẽ không động đến Dương Hoa của cậu nữa, thế nào?".
"Thật chứ?".
Tô Nhu mừng rỡ.
"Đương nhiên, tôi trước giờ là người nói lời giữ lời", Dịch Tiên Thiên nhún vai đáp.
"Chủ tịch Lâm!", Tô Nhu vội quay lại nhìn Lâm Chính, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhưng Lâm Chính lại bình thản lên tiếng: "Ông không phải là người có quyền quyết định ở Thương Minh, chuyện này cũng không phải ông nói chấm dứt là chấm dứt. Cho dù tôi thực sự khiến ông bị thương, thì ông cũng sẽ không thực hiện lời hứa. Nhưng mà không sao, bởi vì hôm nay ông sẽ không thể rời khỏi Giang Thành được".
"Cũng chưa chắc!", Dịch Tiên Thiên cười nói.
Lâm Chính không nói gì, khẽ vung tay lên.
Tất cả mọi người ở xung quanh đều ùa về phía Dịch Tiên Thiên.
"Bắt lấy hắn!".
"Lên!".
Bọn họ khẽ gầm lên, rồi xông tới như sói đói hổ vồ.
Dịch Tiên Thiên vẫn đứng bất động tại chỗ, sừng sững như một ngọn núi.
Nhưng những người này vừa lại gần.
Bốp bốp bốp...
Mấy âm thanh nặng nề vang lên, chỉ thấy những người xông về phía Dịch Tiên Thiên đầu tiên đều bất ngờ trúng đòn, ai nấy ngã bay đi, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
"Cái gì?".
Những người xung quanh đều kinh ngạc.
Thế này là sao?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Là Dịch Tiên Thiên ra tay sao?
Lẽ nào Dịch Tiên Thiên này là cao thủ tuyệt thế, thâm tàng bất lộ?
"Dịch Tiên Thiên này chỉ là người bình thường, nói cách khác là doanh nhân thuần túy, ông ta không biết võ công", Lâm Chính nhìn ra manh mối, trầm giọng nói.
"Mọi người cẩn thận! Chắc chắn xung quanh Dịch Tiên Thiên có cường giả tuyệt đỉnh bảo vệ!", Nguyên Tinh quát.
"Cường giả tuyệt đỉnh?".
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
"Ha ha, vẫn là thần y Lâm tinh mắt, nếu đã bị cậu phát hiện thì bác Hạ, ông ra chào hỏi mọi người đi", Dịch Tiên Thiên cười nói.
Ông ta vừa dứt lời.
Vù!
Một cái bóng đen lặng lẽ xuất hiện phía trước Dịch Tiên Thiên.
Mọi người giật nảy mình.
Bọn họ thậm chí không biết người này xuất hiện lúc nào, cứ như hiện ra giữa không trung, chẳng khác nào ma quỷ...
Người kia mặc áo khoác màu đen, đội mũ choàng, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt già nua gần cổ lai hy dưới vành mũ rộng rãi.
"Là một cao thủ!".
Nguyên Tinh đanh mắt nhìn người kia, khàn giọng nói: "Người này có khí tức hùng hậu mạnh mẽ, thực lực của ông ta... e là cũng không kém gì tôi".
"Sao có thể thế được?".
Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.
Nguyên Tinh là nhân vật tầm cỡ đến mức nào chứ? Một vệ sĩ đi theo Dịch Tiên Thiên mà cũng có thể so sánh với thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo như Nguyên Tinh?
Đây chính là thực lực của Thương Minh sao?
"Tôi chỉ là một doanh nhân yếu ớt tay trói gà không chặt, dám đến Giang Thành một mình thì đương nhiên phải có người bảo vệ rồi. Thần y Lâm, nếu cậu nghĩ mình có thể giữ chân tôi thì cứ thử xem", Dịch Tiên Thiên ngoảnh sang cười nói: "Bác Hạ, chơi với bọn họ đi, ngoài thần y Lâm ra, lấy hết đầu của những người còn lại để đây, cho những người dám đối đầu với Thương Minh biết kết cục của bọn họ".
Bác Hạ không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, bất ngờ lao về phía những người trước mặt.
Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Đối phương hầu như không kịp phản ứng.
"Cẩn thận!".
Nguyên Tinh cuống quýt kêu lên, vội vàng xông tới chặn trước mặt người kia, vung một tay tới định bức lui bác Hạ.
Nhưng bác Hạ cũng tung chưởng, đánh mạnh vào lòng bàn tay Nguyên Tinh.
Bốp!
Âm thanh trầm nặng vang lên.
Bác Hạ hơi lùi lại.
Còn Nguyên Tinh lùi liên tiếp năm bước mới dừng lại được.
Mọi người thấy thế đều trố mắt ra nhìn...
Chương 2015: Kiếm Hoàng
Vậy mà Nguyên Tinh… cũng không phải là đối thủ?
Mọi người đều giật mình.
Nguyên Tinh là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là cao thủ hàng đầu dưới trướng của Lâm Chính.
Thế mà lại không thể đối phó được với vệ sĩ của Dịch Tiên Thiên?
Thương Minh rộng lớn đó cứ như thể Thần Phật, chỉ có thể ngước nhìn, không thể thành thù?
“Ông Nguyên Tinh, ông không sao chứ?”
Người bên cạnh vội quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, nhưng người này… sức lực đặc biệt quá”, Nguyên Tinh trầm giọng nói.
“Đặc biệt? Sức lực của người này rất lớn sao?”
“Không phải, sức của người này không lớn mà khá kỳ lạ, khá giống xảo kình nhưng lại không giống xảo kình, sức mạnh của người này hệt như một con rắn độc, cực kỳ xảo quyệt. Khi va chạm với nó, sức mạnh của người này sẽ tóm lấy điểm yếu trong lực đạo của tôi rồi tấn công vào chỗ đó, từ đó làm sức mạnh của tôi tan rã”, Nguyên Tinh nói.
Mọi người nghe xong đều giật mình, hoang mang.
Còn có bản lĩnh kỳ lạ vậy sao?
Lúc này Dịch Tiên Thiên châm điếu thuốc, nói: “Được rồi bác Hạ, đừng lãng phí thời gian nữa, chuyến bay của tôi sắp cất cánh rồi, ông nhanh lên một chút, nếu không giải quyết xong thì đừng về Thương Minh nữa”.
Ánh mắt ông lão tên bác Hạ đó thay đổi, cũng không nói gì nhiều dứt khoát lao đến chỗ Nguyên Tinh.
Sát khí bộc phát.
Lần này bác Hạ dùng toàn bộ sức lực, định giải quyết gọn Nguyên Tinh trong thời gian ngắn nhất.
Những người ở đó chỉ có Nguyên Tinh là người có thể đánh với ông ta vài chiêu, nếu Nguyên Tinh chết, mấy người này chẳng qua chỉ là đám dê đang đợi chết mà thôi.
Những người khác cũng biết ý đồ của bác Hạ bèn xông lên hết.
“Mọi người cùng xông lên hạ gục lão già này đi”.
“Ông Nguyên, chúng tôi giúp ông đánh bại ông ta”.
“Giết!”
Mọi người hét lên.
Nguyên Tinh cũng không dám khinh suất nói: “Các vị đừng hoảng hốt, chúng ta liên hợp lại chắc chắn sẽ đánh bại được người này”.
Nói xong, khí kình của Nguyên Tinh tích tụ, trước mặt ngưng tụ thành một khí tràng cực lớn, đẩy về phía bác Hạ đang lao đến.
Những người khác cũng rút đao kiếm ra, chuẩn bị sát chiêu lợi hại nhất, lấy đà bao vây tấn công bác Hạ.
Thế nhưng ngay sau đó, bác Hạ bỗng giơ tay lên, ngón tay nhanh chóng thay đổi, làm ra tư thế tay hết sức kỳ lạ, sau đó chỉ về phía trước.
Vèo vèo!
Một tia kiếm quang màu vàng bỗng phóng ra từ đầu ngón tay ông ta rồi lao đến với khí thế kinh thiên động địa.
“Cái gì?”
Nguyên Tinh trợn to mắt, không phản ứng kịp, đành nhìn khí tràng trước mặt mình bị kiếm quang màu vàng đáng sợ này đâm xuyên qua.
Người xung quanh đều bị uy lực của kiếm đánh văng.
Mặt đất bị kiếm khí làm cho nứt toác như thể không khí cũng rung chuyển.
Còn Nguyên Tinh bị kiếm khí đâm vào ngực, cả người liên tục lùi về sau, công pháp bị phá vỡ hoàn toàn. Sau đó ông ta quỳ một gối xuống đất, ôm ngực, đã không còn đứng vững được nữa, máu trước mặt liên tục nhỏ xuống đất.
“Ông Nguyên Tinh!”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ.
Hai chân Nguyên Tinh đã không còn sức nữa, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn bác Hạ đồ đen đứng đó, sắc mặt tái nhợt.
“Đây là… kiếm khí khôn ngoan… Nếu tôi không đoán sai thì người này… chắc hẳn là Kiếm Hoàng trong truyền thuyết, Hạ Kiếm Tâm! Khinh suất rồi! Khinh suất rồi…”, Nguyên Tinh nôn ra máu, chật vật nói.
“Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà Nguyên Tinh ông vẫn còn nhớ tôi”.
Bác Hạ bỗng nói, còn tiện tay lấy chiếc mũ trên đầu mình xuống.
Mọi người đều trợn to mắt.
“Kiếm Hoàng?”
“Hạ Kiếm Tâm?”
“Ông… ông ta là ai?”
Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, thậm chí có phần khó hiểu.
Nhưng cho dù thế nào, người có thể được gọi là Kiếm Hoàng cũng rất phi phàm.
“Kiếm Hoàng Hạ Kiếm Tâm! Năm mươi năm trước, ông ta là cao thủ đỉnh cao tung hoành khắp thiên hạ, nghe nói một mình ông ta cùng với một thanh kiếm đã đánh nhau với tất cả những người sử dụng kiếm trong thiên hạ mà không thua một trận nào. Kiếm thuật của ông ta đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, không ai có thể đánh lại, đã làm được đến mức trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm. Tuy nhiên, năm mươi năm trước ông ta đã biến mất không tung tích sau trận chiến với Tuệ Kỳ Anh – đại kiếm chủ thời đó, lúc đó nhiều người đồn rằng ông ta cũng bị nội thương nghiêm trọng và đã chết sau khi thất bại trước Tuệ Kỳ Anh, nhưng tôi không ngờ ông ta lại đến Thương Minh, làm tay sai cho Thương Minh”, Nguyên Tinh hừ một tiếng nói, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
“Nguyên Tinh, ông cũng đừng nói tôi, chẳng phải ông cũng làm tay sai cho người khác đó à? Chẳng qua hình như chủ của tôi cao cấp hơn của ông. Thằng ranh mồm còn hôi sữa ở Giang Thành nhỏ bé này cũng có thể trở thành chủ của ông, ông không sợ mất mặt, tôi cũng thấy mất mặt thay ông”, mặt Hạ Kiếm Tâm không cảm xúc nói.
“Láo xược! Hạ Kiếm Tâm, ông nghĩ cậu ấy là ai? Cậu ấy là Đông Hoàng Thần Quân, là chủ của tông môn tôi”, Nguyên Tinh nổi giận.
“Gì cơ? Chỉ một thằng ranh miệng còn hôi sữa mà cũng có thể làm giáo chủ của Đông Hoàng Giáo à? Xem ra Đông Hoàng Giáo ông sa sút thật rồi”, Hạ Kiếm Tâm hơi kinh ngạc nhưng vẫn là hừ một tiếng, tỏ ra rất khinh thường.
“Vậy người thế nào mới có thể làm giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”, lúc này Lâm Chính ở bên cạnh xen vào một câu không đúng lúc.
Hạ Kiếm Tâm nhướng mày, vừa xoay người lại.
Trong mắt ông ta bỗng xuất hiện một khuôn mặt.
Chính là Lâm Chính.
Anh xuất hiện ở trước mặt Hạ Kiếm Tâm từ lúc nào.
Không ổn!
Hạ Kiếm Tâm phản ứng cực nhanh, vội lùi về sau, đồng thời ngón tay lại thay đổi, có ý muốn dùng kiếm khí đánh Lâm Chính lùi lại.
Nhưng ngay sau đó tay Lâm Chính nhanh như chớp, năm ngón tay xòe ra nắm lấy nửa bên mặt Hạ Kiếm Tâm, dùng sức kéo khiến đầu của ông ta đập mạnh xuống nền đất bên cạnh.
Rầm!
Đài ngắm cảnh lập tức sụp xuống.
Sức mạnh bộc phát làm con phố xung quanh nứt toạc.
Cả dòng sông như bị lật úp bởi cú đánh này, khiến dòng sông nổi sóng lớn…