Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191-195
Chương 191: Tôi xem ai dám bắt cô ấy quỳ
Tô Nhu ngã ngồi dưới đất, mặt in dấu tay đỏ chót. Bà cụ Trương đứng trước mặt cô, đang lạnh lùng nhìn cô.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn.
Ông cụ Trương mặt đỏ bừng chạy ra, nhưng lại bị người nhà họ Trương ngăn lại.
“Phản rồi, phản rồi! Các người dám ngăn cản tôi! Phản rồi!”, ông cụ Trương tức giận quát.
“Bố, xin lỗi bố!”, Trương Tùng Hồng cắn răng nói.
“Từ hôm nay trở đi, Tô Nhu không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, mọi hành động của nó cũng không còn liên quan gì đến chúng tôi. Các vị nhà họ Khai, nhà họ Việt, mọi người muốn hỏi tội người này thì đó là chuyện của các vị và cô ta, không liên quan gì đến nhà họ Trương tôi. Dù lát nữa Lâm Chính ra ngoài có kết quả thế nào, nhà họ Trương đều sẽ không chịu trách nhiệm”.
Bà cụ Trương nói một cách lạnh nhạt.
Lời nói tàn nhẫn như vậy thẳng thừng tuyên án tử hình Tô Nhu.
Bà cụ Trương đúng là bà cụ Trương.
Bà ta không đuổi Trương Tinh Vũ ra khỏi nhà họ Trương không phải vì bà ta không muốn, mà là bà ta không thể, làm như vậy sẽ khiến nhà họ Trương thất vọng.
Nhưng Tô Nhu thì khác.
Dù sao Tô Nhu cũng không phải họ Trương.
Ông cụ Trương ra sức phản đối, nhưng không có tác dụng gì.
Bởi vì cách làm của bà cụ Trương đã được sự tán thành của nhiều người nhà họ Trương trong vô hình.
Bọn họ không quan tâm đến Tô Nhu.
Bọn họ chỉ hi vọng nhà họ Trương có thể bình an qua được kiếp này.
Huống hồ, chuyện ngày hôm nay là do Tô Nhu gây ra, bọn họ dựa vào đâu mà phải chịu đựng những chuyện này?
Vì vậy, ông cụ Trương mới không chỉ huy được người nhà họ Trương, thế cục hoàn toàn bị bà cụ Trương kiểm soát.
“Bà cụ đúng là biết xem xét đại cục”.
“Hết cách, tính tình ông cụ quá bảo thủ, nếu không phải vì thế, cả nhà này cũng sẽ không ngang ngược như vậy”.
“Nếu làm theo cách ông cụ, hôm nay nhà họ Trương đã tiêu rồi, may là có bà cụ ở đây”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”.
Khách khứa xung quanh xôn xao bàn tán, bày tỏ vô cùng tán thưởng quyết định nhanh chóng, dứt khoát của bà cụ Trương.
Đám người Nhiễm Tái Hiền cũng không khỏi gật gù.
“Vẫn là em dâu hiểu chuyện. Em dâu yên tâm, hôm nay ông anh này đến đây không phải để gây rắc rối cho nhà họ Trương, chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi, không có ý gì khác. Những người không liên quan đến chuyện này, tôi sẽ không làm khó”, Nhiễm Tái Hiền nói.
“Vậy thì cảm ơn ông”, bà cụ Trương gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng hai nhà họ Trương và họ Khai vốn là thế giao, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy, xin hãy để chúng tôi giúp chút sức, coi như là một chút bồi thường cho nhà họ Khai”.
Dứt lời, bà cụ nhìn Tô Nhu, lạnh lùng nói: “Con bé kia, mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi với người nhà họ Khai. Nếu không, cho dù người nhà họ Khai không động đến mày, bà già này cũng sẽ tự tay đánh gãy chân mày! Rõ chưa?”.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch.
“Mẹ!”.
Trương Tinh Vũ hét lên, lao tới quỳ dưới đất khóc lóc: “Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy? Dù gì nó cũng là cháu ngoại của mẹ!”.
“Cháu ngoại tao chỉ có nghe lời hiểu chuyện như Thành Bình, làm gì có đứa thích gây thị phi như nó? Tinh Vũ, mày luôn khiến mẹ mày thất vọng, bây giờ sinh đứa con gái cũng khiến mẹ thất vọng như vậy. Rốt cuộc mày muốn mẹ phải làm thế nào thì mới có thể nghe lời, hiểu chuyện một chút?”, bà cụ Trương tức giận, mặt đỏ hồng, gõ gậy liên tục.
“Mẹ…”, Trương Tinh Vũ sắp khóc đến mức gần như không thở nổi.
“Mau quỳ xuống”, bà cụ Trương quát lên.
“Mau quỳ xuống đi, có nghe thấy không?”, Thành Bình vô cùng đắc ý nói.
“Tô Nhu, đây là cơ hội cuối cùng bà cho cô rồi, còn không quỳ thì đừng trách chúng tôi!”, Trương Mậu Niên cũng lạnh lùng lên tiếng.
“Mau quỳ đi!”.
“Quỳ đi!”.
“Quỳ xuống!”.
Người xung quanh nhao nhao khuyên răn.
Có người của nhà họ Trương, cũng có người là khách khứa đến đây.
Tất cả đều đang gây áp lực cho Tô Nhu.
Tô Nhu phải chịu đựng áp lực chưa bao giờ có.
Mặt cô tái nhợt, cơ thể run rẩy.
Tô Quảng tuyệt vọng nhìn cô.
Trương Tinh Vũ đau khổ khóc lóc.
Lúc này, Tô Nhu không có chỗ dựa nào cả.
Cũng không có hi vọng nào cả.
Cô giống như bị rơi vào bóng tối vô biên, không thể thoát ra, chỉ có thể giãy giụa.
Quỳ vậy.
Có lẽ tôn nghiêm của mình chẳng là gì cả.
Tô Nhu nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đau khổ, sau đó đã định quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên.
“Tôi xem ai dám bắt cô ấy quỳ!”.
Chương 192: Anh đưa em về
“Lâm Chính?”.
Nghe thấy giọng nói đó, mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói.
“Đừng quan tâm đến cậu ta”, Nhiễm Tái Hiền lạnh nhạt nói.
“Ông anh, Lâm Chính càng không liên quan gì đến nhà chúng tôi. Nếu là cậu ta, tùy các ông xử lý”, bà cụ Trương nói, sau đó phất tay: “Đuổi cậu ta ra khỏi nhà cho tôi! Tránh trừng trị cậu ta ở đây sẽ làm bẩn cửa nhà họ Trương chúng ta!”.
“Vâng, bà nội”, đám Trương Mậu Niên tươi cười đi tới.
Nhưng khi bọn họ vừa mới đến gần Lâm Chính…
Bốp bốp!
Hai cái tát thật mạnh giáng xuống.
Trương Mậu Niên bị đánh liên tục lùi lại, ôm mặt không tin nổi nhìn chủ nhân của cái tát.
“Chú Hoành? Chú làm vậy là sao?”, Trương Mậu Niên trợn to mắt, ngơ ngác hỏi.
Người xung quanh cũng kinh ngạc.
Sao ông Hoành đột nhiên lại ra tay? Hơn nữa… còn là ra tay với người nhà họ Trương? Có phải ông ta nhầm lẫn gì rồi không? Người nhà họ Trương đứng về phía ông ta kia mà…
“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy?”, Nhiễm Tái Hiền tức giận hỏi.
Lại nghe ông Hoành nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ai cũng không được làm bậy. Chẳng lẽ các người muốn khiêu chiến quyền uy sao?”.
“Hả?”.
Người xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên.
Nhiễm Tái Hiền, Việt Nham cũng hoang mang.
Ông Hoành… rốt cuộc là đứng về phía nào?
“Chú ba, chú sao vậy?”, Khai Giang nhíu mày hỏi.
Khai Hoành lặng lẽ liếc nhìn Lâm Chí, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này em còn phải điều tra một chút, bây giờ chứng cứ trên các phương điện đều không đủ, vẫn chưa thể lập án. Anh hai, mọi người về trước đi, chuyện này em phải điều tra thêm…”.
“Cái gì?”.
Khai Giang như bị sét đánh.
Nhiễm Tái Hiền cũng trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Ai cũng không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Khai Hoành… định từ bỏ sao?
Mọi người ngạc nhiên, nổi lên xôn xao.
Chẳng lẽ vừa rồi Khai Hoành đã nói gì với Lâm Chính ở trong đó?
Nói cách khác, tên Lâm Chính kia… không phải nhân vật đơn giản?
Khai Giang không phải kẻ ngốc, ông ta nhìn Lâm Chính, lại nhìn Khai Hoành, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Nhưng Nhiễm Tái Hiền không quan tâm.
“Tiểu Hoành, bác không biết thằng nhóc này đã cho cháu uống bùa mê thuốc lú gì, cháu đi sang một bên cho bác. Nếu cháu không muốn xử lý việc này thì đứng đó xem kịch là được”, Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng quát.
“Bác Nhiễm!”, Khai Hoành còn định nói gì đó, nhưng Nhiễm Tái Hiền hoàn toàn không cho ông ta cơ hội.
Tuy nhiên, Lâm Chính không đợi được nữa.
Anh đi tới, đỡ Tô Nhu đang ngồi quỳ dưới đất dậy, khẽ khàng xoa mặt Tô Nhu.
Dấu tay đỏ chót vô cùng bắt mắt trên khuôn mặt trắng nõn.
Mắt Tô Nhu đong đầy nước mắt, nhưng cô không để nước mắt rơi xuống.
Đến khi Lâm Chính ôm cô, cô mới không nhịn được nữa, nhào vào lòng Lâm Chính bật khóc nức nở.
“Không sao rồi Tô Nhu, em yên tâm, có anh ở đây, không ai có thể làm gì em”, Lâm Chính thấp giọng an ủi.
“Lâm Chính, em muốn về nhà…”, Tô Nhu khóc thút thít, nói.
“Được, anh đưa em về Giang Thành”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói, nhưng trong mắt lại lan tràn sát ý nồng đậm: “Nhưng trước lúc đó, anh phải xử lý một số chuyện”.
Tô Nhu không nói gì, chỉ tóm chặt lấy tay áo Lâm Chính.
Lâm Chính đứng dậy, lạnh nhạt nhìn đám người đứng trước mắt.
“Ai đã đánh cô ấy?”.
“Tôi đánh đấy, thì sao? Anh muốn đánh lại à?”, Khai Mạc nhếch khóe môi, cười nhạt nói.
Lâm Chính sa sầm mặt, đi thẳng tới.
“Lâm Chính, cậu muốn làm gì?”.
“Càn rỡ!”.
Bà cụ Trương và đám người nhà họ Trương lập tức quát lên.
Nhiễm Tái Hiền và đám người nhà họ Khai không lên ngăn cản.
Bọn họ không tin Lâm Chính có lá gan lớn như vậy.
Khai Mạc cũng không động đậy, chỉ mỉm cười đứng im nhìn.
Bây giờ bà cụ Trương sợ nhất là gây thù chuốc oán.
Nếu Lâm Chính thật sự dám đánh, hôm nay chưa cần anh ta ra tay, người nhà họ Trương sẽ giải quyết thay anh ta. Nếu không, dù người này không liên quan đến nhà họ Trương, e rằng nhà họ Khai cũng sẽ giận lây sang nhà họ Trương.
Thế nhưng, Lâm Chính đứng trước mặt Khai Mạc còn chưa tới một giây…
Một cái tát đã giáng xuống thật mạnh.
Bốp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Khai Mạc xoay vòng tại chỗ, sau đó ngã rầm xuống đất.
Đại sảnh yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều mở lớn mắt.
Khai Mạc ôm mặt sửng sốt.
Ai có thể ngờ được, một người con rể vô dụng cỏn con của nhà họ Tô lại thật sự dám ra tay?
Điên rồi!
Điên thật rồi!
“Mày dám đánh tao?”, Khai Mạc hoàn hồn lại, quát lên với vẻ mặt dữ tợn: “Đánh cho tao! Đánh chết hắn cho tao!”.
Người nhà họ Khai nổi giận, vây tới chỗ Lâm Chính.
Chương 193: Nhà họ Hạ ở Yên Kinh
Mã Hải thấy vậy cũng dẫn theo người đứng ra.
“Mã tổng, tốt nhất ông đừng đứng về phe cậu ta. Tôi biết ông muốn bảo vệ cô Tô Nhu, nhưng Lâm Chính là một kẻ vô dụng, ông bảo vệ cậu ta? Đầu óc ông có vấn đề à? Đừng dẫn lửa thiêu thân!”, Việt Nham lạnh lùng nói, cũng dẫn người tiến tới.
Áp lực của Mã Hải tăng gấp bội.
“Tôi xem ai dám làm bậy!”, ông cụ Trương đột nhiên đẩy người nhà họ Trương đang vây quanh ra, lao tới phía trước Lâm Chính, quát lên: “Đây là nhà họ Trương, các người muốn ra tay ở đây thì phải qua được cửa ải của nhà họ Trương tôi trước!”.
“Ông già kia, ông muốn kéo nhà họ Trương chết chung hay sao? Ông muốn tiệc thọ của ông biến thành tang lễ à?”, bà cụ Trương tức giận trách mắng.
“Người đàn bà đức hạnh nhà bà, ở đây không có chuyện của bà!”.
“Có bà già này ở đây, tôi xem ông định làm gì!”.
“Bà…”.
“Bố, bố nghe lời mẹ đi”.
“Bà nội cũng là vì nhà họ Trương”.
Người nhà họ Trương khuyên nhủ.
“Các người… Các người… Được! Được! Được lắm! Xem ra nhà họ Trương không cần lão già tuổi già sức yếu này nữa rồi! Nếu đã như vậy, tôi cũng không quan tâm đến các người nữa. Từ hôm nay trở đi, tôi và các người không còn quan hệ gì cả!”, Trương Trung Hoa tức đến mức mặt đỏ bừng, nổi trận lôi đình.
“Bố!”.
“Ông nội…”.
Người nhà họ Trương hoảng hốt.
“Đưa người này đi trước đi!”.
Nhiễm Tái Hiền không muốn để ý đến Trương Trung Hoa, chỉ vào Lâm Chính, quát lên.
Người nhà họ Trương lập tức xông tới.
Mã Hải muốn ngăn lại, nhưng những người bên cạnh ông ta đâu phải là đối thủ của bọn họ, các ông chủ cũng không dám động đậy, chẳng mấy chốc đám vệ sĩ đã đến gần Lâm Chính.
Lâm Chính không động đậy.
Chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Đúng lúc ấy, một nhóm người khác xông tới, chắn trước mặt Lâm Chính, không ngờ lại là Khai Hoành.
“Bắt hết lên xe, đưa đi!”, Khai Hoành quát lên.
“Vâng, sếp!”.
Các cảnh sát lập tức xông tới bắt hết các vệ sĩ của nhà họ Khai đưa ra xe ở bên ngoài. Trong nháy mắt, vệ sĩ nhà họ Khai đã bị bắt đi hết.
“Hả?”.
Đầu óc mọi người đều không xoay chuyển được.
Khai Giang nhìn về phía Khai Hoành, lại thấy Khai Hoành khẽ động con ngươi, lập tức hiểu ra, hạ giọng nói: “Bố nuôi, có lẽ Lâm Chính không đơn giản, chắc là chú ba kiêng kị nên không để chúng ta động vào cậu ta”.
“Bố nhìn ra rồi!”.
Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng nói: “Nhưng bây giờ không chỉ là thể diện của nhà họ Khai con nữa, mà còn có thể diện của bố! Nếu bố sợ cậu ta, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác?”.
“Ý bố là…”.
“Mặc kệ cậu ta là ai, cứ tính hết nợ trước, chuyện sau này để sau này tính”.
Nói xong, Nhiễm Tái Hiền chỉ vào Khai Hoành, nói: “Khai Hoành, nếu cháu còn ngăn cản bác, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ, cút ngay!”.
Nói xong, người phía sau Nhiễm Tái Hiền lập tức tiến tới muốn bắt Lâm Chính.
Khai Hoành run rẩy cả người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ, cũng biết lần này ông ấy đã nổi giận.
Ông ta không muốn đắc tội với Lâm Chính, nhưng ông ta muốn đắc tội với Nhiễm Tái Hiền sao?
Nhất thời Khai Hoành rơi vào thế khó xử.
Xem ra không thể không ra tay.
Lâm Chính hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.
Đến mức này, anh cũng không ngại đánh tàn phế đám người này!
Trong lúc bọn họ đang căng thẳng, chợt một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên.
“Ô hô! Náo nhiệt thật! Mọi người đang làm gì vậy?”.
Giọng nói này cực kỳ đột ngột.
Mọi người nhìn lại, một thiếu nữ dáng vẻ như ngọc tạc vô cùng đáng yêu đi vào, sau lưng cô ấy còn có vài ông lão mặc Âu phục đi theo.
Đây là con gái nhà ai? Thật không hiểu chuyện!
Có người nhíu mày.
Nhưng thiếu nữ không quan tâm, đi vào đại sảnh, nháy mắt với Lâm Chính, sau đó đi về phía Tô Nhu.
“Chị là chị Nhu phải không? Em chào chị!”, thiếu nữ cười nói.
“Cô là…”, Tô Nhu ngẩn ra.
“Ồ, chị cứ gọi em Tiểu Ân là được, em đến đây chúc thọ ông Trương thay người nào đó!”, thiếu nữ cười bí hiểm, sau đó lớn giọng hỏi: “Xin hỏi ai là ông Trương Trung Hoa ạ?”.
“Là tôi”, Trương Trung Hoa quái lạ nhìn thiếu nữ: “Cháu gái, cháu là ai?”.
“Cháu chào ông Trương ạ, cháu là Hạ Thu Ân, cháu từ Yên Kinh đến chúc thọ ông. Chúc ông thọ tỷ Nam Sơn, tùng hạc thêm tuổi, danh tiếng vang xa, tùng bách trường thanh!”, thiếu nữ mỉm cười nói.
Dứt lời, Nhiễm Tái Hiền kinh ngạc.
“Hạ Thu Ân? Lẽ… lẽ nào cháu là người của nhà họ Hạ ở Yên Kinh?”.
Nhà họ Hạ ở Yên Kinh?
Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, như rơi xuống hầm băng…
Chương 194: Thanh trừng
Nhà họ Hạ tại Yên Kinh!
Mấy từ này giống như một ngọn núi đè lên đám đông khiến họ cảm thấy khó thở. Ở đây chỉ có Nhiễm Tái Hiền tới từ Yên Kinh. Đám đông cảm thấy thất kinh.
Đó là một gia tộc hùng mạnh! Một nguồn lực thông thiên.
Thế mà giờ nhà họ Hạ lại chạy tới nhà họ Trương ở Quảng Liễu, còn chúc thọ Trương Trung Hoa sao?
Điều này có nghĩa là gì vậy? Nhà họ Trương kết giao được với nhà họ Hạ từ khi nào thế? Không đúng, có lẽ không phải nhà họ Trương mà là Tô Nhu có kết giao với nhà họ Hạ thì đúng hơn.
Vì Hạ Thu Ân vừa bước vào thì đã nói chuyện với Tô Nhu rồi.
Đám đông tái mặt. Nhà họ Khai ai nấy đều mặt cắt không ra máu.
“Nhà…nhà họ Hạ sao? Ồ…chào mừng! Chào mừng!”, Trương Trung Hoa cũng không kịp cả phản ứng, cứ ngây ra.
“Thưa ông, Hạ Thu Ân tới vội, cũng không chuẩn bị được quà gì, bèn lấy ít đồ từ nhà tới mừng lễ. Đây là Đông Hải Dạ Minh Châu, còn đây là tổ yến Huyết Vương, hi vọng ông thích”, Hạ Thu Ân mỉm cười. Người đàn ông đứng sau bèn đưa qua lên trước.
“Cái gì?”, cả hiện trường trở nên ầm ầm.
“Đông Hải Dạ Minh Châu sao? Nghe nói dạ minh châu là cực phẩm đấy. Không chỉ lớn mà còn phát ra ánh sáng cực kỳ đặc biệt trong đêm. Đặt trong phòng, có thể tĩnh thần, tốt cho lưu thông huyết mạch. Cả Hoa Quốc này chỉ có một viên và đã được đẩy giả lên trời rồi. Có rất nhiều người muốn mua được mà không ngờ nó lại nằm trong tay nhà họ Hạ”.
“Tổ yến Huyết Vương mới gọi là khủng. Nghe nói ba mươi năm mới phát hiện ra được một tổ. Một hộp lớn như vậy thì chắc phải là cả mấy trăm năm. Đây không phải thứ có tiền là có được đâu…”
“Không hổ danh là nhà họ Hạ, đã ra tay thì thật kinh người”.
“Những thứ này mà cô ấy nói là ‘lấy đại” thì có phải là hơi khoa trương rồi không…”
Quan khách nín thở. Ông cụ Trương cũng đứng hình. Thế nhưng ông ta cũng là người từng trải nên bèn bật cười: “Cô bé có lòng rồi, ông cảm ơn nhé”.
“Ông khách sáo rồi ạ", Hạ Thu Ân mỉm cười.
“Cô bé thật hiểu chuyện. Quả không hổ danh là người nhà họ Hạ. Chỉ e rằng hôm nay nhà họ Trương có chuyện, khiến cháu thấy nực cười rồi. Cháu vào trong uống trà nghỉ ngơi, đợi ông giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tiếp đón cháu nhé”, Trương Trung Hoa thở dài.
“Vâng thưa ông. Có điều cháu muốn chị Tô Nhu ở cùng cháu”, Hạ Thu Ân mỉm cười.
“Không được, cô ấy không đi được”, Khai Mạc lập tức kêu lên.
“Câm miệng”, Nhiễm Tái Hiền tái mặt, gằn giọng. Thế nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Không được sao?”, Hạ Thu Ân chau mày nhìn Khai Mạc, rồi lại nhìn xung quanh. Cô để lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Xem ra hôm nay chị mình gặp phải rắc rối rồi nhỉ?”
Khai Mạc sững sờ.
“Đúng là cái thứ làm được thì ít mà gây họa thì nhiều”, Khai Giang trừng mắt. Khai Mạc biết là mình đã gây họa lớn rồi.
“Chị Tô Nhu, chị yên tâm. Hôm nay có em ở đây, chẳng ai có thể động vào chị được hết. Chị nói em biết ai gây sự với chị, em sẽ xử đẹp kẻ đó”, Hạ Thu Ân nói giọng đầy bá đạo.
“Chuyện này…”, Tô Nhu ngây người, không biết phải nói như thế nào. Lúc này, Lâm Chính bèn lên tiếng.
“Có đấy!".
“OK”, Hạ Thu Ân gật đầu.
Lâm Chính không nói gì nữa, chỉ đi về phía Khai Mạc.
“Anh…anh định làm gì?”, Khai Mạc cuống cuồng. Thế nhưng Khai Mạc chưa dứt lời thì Lâm Chính đã cầm một cái ghế dội thẳng vào đầu hắn.
Rầm! Khai Mạc lập tức ngã lăn ra đất.
“Á!”, hắn kêu la thẳm thiết, đầu bê bết máu.
“Dừng tay”, người nhà họ Khai lao lên.
Khai Hoành cũng không nhịn được nữa bèn quát lên: ‘Lâm Chính, cậu đừng quá đáng quá”.
“Cô nhóc, cô chỉ tới chúc thọ. Dù là người nhà họ Hạ thì cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy được! Đây không phải là Yên Kinh”, Nhiễm Tái Hiền tức giận quát lên.
Đây không còn là chuyện tát vào mặt nhà họ Khai nữa mà là đạp lên mặt nhà họ Khai luôn rồi. Thế nhưng, Hạ Thu Ân chỉ điềm đạm nói: “Lần này tới chúc thọ không phải là ý của tôi”.
Nhiễm Tái Hiền nín thở: “Vậy là ý của ai?”
“Ông nội tôi”.
Ba từ thôi nhưng không khác gì hình phạt tử hình được giáng xuống. Nhiễm Tái Hiền lập tức tối sầm mặt. Cả nhà họ Khai thất kinh. Khai Hoành lập tức quay người bỏ đi.
Nhà họ Việt, họ Mai nghe thấy Hạ Thu Ân nói vậy thì cũng biết là tình hình đã thay đổi, mặt ai cũng tối sầm.
Có ai ngờ…Sau lưng Tô Nhu còn có cả nhà họ Hạ…
Bụp! Bụp…
Lâm Chính đập lên người Khai Mạc như một kẻ điên. Vô cùng tàn nhẫn, không hề nương tay.
Chiếc ghế trong tay bị đập tới gãy, anh bèn đổi sang chiếc ghế khác. Thậm chí, mọi người còn có thể nghe thấy cả tiếng xương ãy.
“Dừng…dừng tay! Dừng tay”, Khai Giang như muốn nổ tung, vội vàng lao tới trước nhưng đã bị Nhiễm Tái Hiền ngăn lại.
“Cứ để cậu ta làm đi”, Nhiễm Tái Hiền nói nhỏ.
“Nhưng...", Khai Giang cuống cả lên.
“Đừng để nhà họ Khai đi tong luôn chứ?”, Nhiễm Tái Hiền nói bằng giọng khàn đặc.
Khai Giang run rẩy nhưng không nói gì. Bà cụ Trương định ngăn lại, nhưng thấy nhà họ Khai cũng không dám manh động thì hiểu được là thế lực của người vừa đến kia mạnh tới mức nào.
Thế là, không ai dám động vào Lâm Chính nữa. Lâm Chính cứ thế lấy ghế, đập Khai Mạc tới tấp.
Bầu không khí vô cùng cổ quái. Không ai dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng kêu la thảm thiết.
Tầm mười giây sau, Khai Mạc im bặt. Hình như hắn đã bị ngất, cả cơ thể đấm máu. “Lâm Chính, dừng tay lại đi, nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy”, ông cụ không nhịn được nữa.
“Ông yên tâm, cháu biết y thuật, anh ta không chết được đâu”.
Anh cũng chỉ nói là không chết thôi. Còn có tàn phế hay không thì chưa biết.
Lâm Chính thở dốc. Nhìn cái ghế nát tươm trong tay bèn vứt qua một bên: “Lôi ra đi điều trị đi”.
Khai Giang chạy tới, nâng Khai Mạc lên và trầm giọng: “Anh trai tôi sẽ không bỏ qua đâu”.
“Tôi cũng đâu có ý định bỏ qua. Tôi đợi các người. Có điều lần sau, sẽ không chỉ đơn giản như thế này đâu”, Lâm Chính đáp lại.
Khai Giang nghiến răng, đưa Khai Mạc rời đi. Nhiễm Tái Hiền vẫn còn ở lại. Dường như ông ta có gì đó muốn nói.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên chộp lấy một cây ghế mới, chỉ về phía cậu Việt và kêu lên: “Tới đây!”
“Hả!", cậu chủ Việt sợ lắm, vội vàng lùi lại phía sau và kêu lên: “Anh định làm gì?”
“Tới đây”, Lâm Chính lặp lại một lần nữa.
“Không, Lâm Chính…tôi có làm gì Tô Nhu đâu. Anh…Anh đừng có làm càn, đừng…”, cậu chủ Việt gào lên.
“Không tới phải không? Được! Vậy để tôi tới đó”.
Lâm Chính gật đầu, cầm ghế bước tới. Cậu chủ Việt sợ tới mức định bỏ chạy. Thế nhưng lúc này Hạ Thu Ân đã nhìn hắn chăm chăm. Người nhà họ Việt run rẩy, vội vàng giữ cậu chủ Việt lại.
“Mọi người làm gì vậy? Chú, chú ơi…”
“Ở lại đi. Vì nhà họ Việt. Yên tâm, cậu ấy biết giữ chừng mực, hơi đau chút thôi”, giọng nói khàn khàn vang lên.
Cậu chủ Việt trợn tròn mắt, nhìn Việt Nham bằng vẻ không dám tin. Khi mà hắn đang hoảng loạn thì Lâm Chính đã giáng ghế xuống người hắn.
“Á! Tôi không phục”, cậu chủ Việt tức giận bò dậy định đáp trả. Nhưng người nhà họ Việt lập tức lao lên, chủ động giữ hắn lại để cho Lâm Chính mặc sức xử lý.
Những người có mặt đều nín thở. Người có thể ép được nhà họ Việt làm như vậy chính là nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Đây chính là sức mạnh của đại gia tộc.
Sau khi đập nát hai chiếc ghế, cậu chủ Việt bị khiêng đi. Có Hạ Thu Ân chống lưng, không ai dám tỏ ra bất mãn. Hiện trường tanh mùi máu.
Một buổi tiệc mừng thọ vui vẻ, bỗng chốc biến thành màn thanh trừng. Có lẽ Trương Trung Hoa không ngờ lại thành ra thế này…
“Bà ơi, chúng ta phải làm thế nào ạ?”, đúng lúc này một giọng nói run rẩy vang lên kéo nhà họ Trương trở về với thực tại.
Bà cụ Trương run bắn, nhìn ngây người. Đúng vậy…Nhà họ Trương phải làm thế nào đây?
Giờ Tô Nhu có nhà họ Hạ chống lưng rồi, lát nữa con bé mà tính sổ với nhà họ Trương thì phải làm sao?
Nhất thời, nhà họ Trương trở nên hoảng sợ. Tất cả đều run rẩy. Đến cả bà cụ cũng đứng không vững…
Chương 195: Bị cảnh cáo (1)
Tố Nhu không phải là người tàn nhẫn. Huống hồ còn có Trương Tinh Vũ ở đây, dù cô có chịu uất ức thì cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới việc báo thù.
Thế nhưng…Lâm Chính thì khác. Anh rõ ràng không phải là một người dễ đối phó.
Thành Bình run rẩy. Trương Mậu Niên, Trương Bảo Húc thì sợ hãi tới cực điểm.
Nhìn thấy các cậu chủ bị Lâm Chính đánh tơi bời, hai người họ sợ tới mức như muốn đái ra quần.
Bọn họ thật sự không thể hiểu được. Không phải thằng rể nhà họ Tô là một kẻ ăn bám sao? Sao mà lại hung hãn đến vậy chứ?
Đương nhiên, người bị sốc nhất là Trương Tinh Vũ. Bà ta luôn cho rằng Lâm Chính chỉ là một đứa bạc nhược. Thế nhưng hôm nay mới phát hiện ra, thằng nhóc này vô cùng nóng tính.
Cuộc thanh trừng diễn ra hơn tiếng đồng hồ thì kết thúc. Không ít quan khách thất kinh, nhưng đồng thời cũng cảm phục thể lực của Lâm Chính quá đỉnh.
“Vậy đã được chưa?”, Nhiễm Tái HIền tức giận lắm bèn nghiến răng hỏi.
“Ừ, cũng tạm được rồi”, Lâm Chính vứt ghế qua một bên.
Anh đã dùng tất cả hai mươi cái ghế. Dưới đất đều là những mảnh gỗ vụn và cả máu tươi…
“Chuyện ngày hôm nay thật sự đã giúp tôi mở mang tầm mắt đấy. Được! Được lắm”, Nhiễm Tái Hiền gật đầu, đôi mắt hùng hực lửa. Sau đó ông ta quay người định rời đi.
“Đợi đã”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Còn gì nữa?”, Nhiễm Tái Hiền khựng bước.
“Ai cho ông đi mà đi thế?”, Lâm Chính nói.
Câu nói đó khiến đám đông tái mặt.
“Lẽ nào cậu muốn đánh cả tôi nữa sao?”, Nhiễm Tái Hiền kích động gào lên.
Đám đông như muốn phát điên. Anh định động vào cả Nhiễm Tái Hiền đấy à? Nhà họ Hạ đúng là lợi hại nhưng cũng chỉ có thể khiến Nhiễm Tái Hiền cúi đầu chứ chưa đến mức có thể bắt ông ta quỳ xuống.
Vậy thì Lâm Chính có ý gì đây? Lẽ nào anh định dựa vào nhà họ Hạ để xử lý tất cả những người khác sao?
Thế nhưng nhà họ Hạ lần này đến cũng là vì Tô Nhu chứ có liên quan gì tới anh đâu? Sao anh có thể điên rồ như vậy?
“Lâm Chính”, ông cụ Trương bèn kêu lên.
“Lâm Chính, thôi bỏ đi. Nếu động tới ông ta thì sẽ gặp rắc rối đấy”, Hạ Thu Ân nói với vẻ khó xử.
“Cô yên tâm, dù không dựa vào nhà họ Hạ thì tôi vẫn có thể xử lý ông ta”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Tôi sẽ không để liên lụy tới nhà họ Hạ đâu”.
“Nhưng…”, Hạ Thu Ân ngập ngừng.
Lâm Chính đi về phía Nhiễm Tái Hiền. Nhiễm Tái Hiền trợn tròn mắt.
“Láo! Quá láo!”
“Đến cả ông Nhiễm mà cậu cũng dám động vào? Cậu điên rồi!”
“Cậu có biết điều đó gây ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào không?”
“Lâm Chính! Cậu chỉ là một kẻ giỏi ra oai thôi, đừng ngông quá!”
Đám khách khứa nhao nhao chỉ trích. Lúc này, không ai còn nhịn được nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn cứ làm việc của mình, mặc kệ bọn họ.
Nhiễm Tái HIền không hề ngờ rằng trên đời này lại có một kẻ vô thiên vô pháp như thế. Đúng lúc Lâm Chính định ra tay với Nhiễm Tái HIền thì một bỗng có ai đó từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Lâm Chính khựng bước. Đó chính là Tô Nhu! Cô áp sát đầu vào lưng anh, ngậm ngùi: “Lâm Chính, đừng như vậy. Em xin anh. Dừng lại đi”.
Lâm Chính im lặng, hít một hơi thật sâu rồi buông ghé xuống. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất là ông cụ.
“Cũng biết điều đấy”, Nhiễm Tái HIền hừ giọng.
“Xin lỗi đi", Lâm Chính thản nhiên nói.
Nhiễm Tái Hiền đang đứng bước đi bỗng sửng sốt: “Cậu nói cái gì”.
“Xin lỗi vợ và ông ngoại tôi thì mới được đi. Nếu không, tôi không cần biết ông là ai, ông mạnh tới đâu, hôm nay tôi sẽ khiến ông bị khiêng đi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu…”, Nhiễm Tái Hiền tức tới mức suýt ngất.
“Ông Nhiễm, chỉ là xin lỗi thôi mà, có gì đâu”, Hạ Thu Ân cũng lên tiếng.
Nhiễm Tái Hiền run rẩy. Thật chỉ muốn liều mạng với Lâm Chính. Nhưng đến cuối cùng, ông ta đành cúi đầu.
“Cô nhóc, hôm nay coi như tôi sai rồi”, Nhiễm Tái Hiền nghiến răng.
“Ngại quá, tôi cũng không muốn như thế…”, Tô Nhu cũng đáp lại.
“Hừ”, Nhiễm Tái Hiền quay qua trừng mắt với ông cụ và gằn giọng: “Trương Trung Hoa, hôm nay tôi sai, tôi xin lỗi”.
“Không thể trách ai được”, ông cụ Trương đáp lại bằng vẻ vô tình.
“Được lắm! Trương Trung Hoa! Ông có một đứa cháu gái giỏi giang đấy. Còn có cả một thằng cháu rể tuyệt vời! Tôi - Nhiễm Tái Hiền chịu thua hôm nay”, Nhiễm Tái HIền tức giận bật cười: “Nhưng thời gian còn dài lắm”.
Tô Nhu ngã ngồi dưới đất, mặt in dấu tay đỏ chót. Bà cụ Trương đứng trước mặt cô, đang lạnh lùng nhìn cô.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn.
Ông cụ Trương mặt đỏ bừng chạy ra, nhưng lại bị người nhà họ Trương ngăn lại.
“Phản rồi, phản rồi! Các người dám ngăn cản tôi! Phản rồi!”, ông cụ Trương tức giận quát.
“Bố, xin lỗi bố!”, Trương Tùng Hồng cắn răng nói.
“Từ hôm nay trở đi, Tô Nhu không còn quan hệ gì với nhà chúng tôi nữa, mọi hành động của nó cũng không còn liên quan gì đến chúng tôi. Các vị nhà họ Khai, nhà họ Việt, mọi người muốn hỏi tội người này thì đó là chuyện của các vị và cô ta, không liên quan gì đến nhà họ Trương tôi. Dù lát nữa Lâm Chính ra ngoài có kết quả thế nào, nhà họ Trương đều sẽ không chịu trách nhiệm”.
Bà cụ Trương nói một cách lạnh nhạt.
Lời nói tàn nhẫn như vậy thẳng thừng tuyên án tử hình Tô Nhu.
Bà cụ Trương đúng là bà cụ Trương.
Bà ta không đuổi Trương Tinh Vũ ra khỏi nhà họ Trương không phải vì bà ta không muốn, mà là bà ta không thể, làm như vậy sẽ khiến nhà họ Trương thất vọng.
Nhưng Tô Nhu thì khác.
Dù sao Tô Nhu cũng không phải họ Trương.
Ông cụ Trương ra sức phản đối, nhưng không có tác dụng gì.
Bởi vì cách làm của bà cụ Trương đã được sự tán thành của nhiều người nhà họ Trương trong vô hình.
Bọn họ không quan tâm đến Tô Nhu.
Bọn họ chỉ hi vọng nhà họ Trương có thể bình an qua được kiếp này.
Huống hồ, chuyện ngày hôm nay là do Tô Nhu gây ra, bọn họ dựa vào đâu mà phải chịu đựng những chuyện này?
Vì vậy, ông cụ Trương mới không chỉ huy được người nhà họ Trương, thế cục hoàn toàn bị bà cụ Trương kiểm soát.
“Bà cụ đúng là biết xem xét đại cục”.
“Hết cách, tính tình ông cụ quá bảo thủ, nếu không phải vì thế, cả nhà này cũng sẽ không ngang ngược như vậy”.
“Nếu làm theo cách ông cụ, hôm nay nhà họ Trương đã tiêu rồi, may là có bà cụ ở đây”.
“Đúng vậy, đúng vậy…”.
Khách khứa xung quanh xôn xao bàn tán, bày tỏ vô cùng tán thưởng quyết định nhanh chóng, dứt khoát của bà cụ Trương.
Đám người Nhiễm Tái Hiền cũng không khỏi gật gù.
“Vẫn là em dâu hiểu chuyện. Em dâu yên tâm, hôm nay ông anh này đến đây không phải để gây rắc rối cho nhà họ Trương, chỉ muốn đòi lại công bằng mà thôi, không có ý gì khác. Những người không liên quan đến chuyện này, tôi sẽ không làm khó”, Nhiễm Tái Hiền nói.
“Vậy thì cảm ơn ông”, bà cụ Trương gật đầu, sau đó lại nói: “Nhưng hai nhà họ Trương và họ Khai vốn là thế giao, xảy ra chuyện như vậy chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì vậy, xin hãy để chúng tôi giúp chút sức, coi như là một chút bồi thường cho nhà họ Khai”.
Dứt lời, bà cụ nhìn Tô Nhu, lạnh lùng nói: “Con bé kia, mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi với người nhà họ Khai. Nếu không, cho dù người nhà họ Khai không động đến mày, bà già này cũng sẽ tự tay đánh gãy chân mày! Rõ chưa?”.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch.
“Mẹ!”.
Trương Tinh Vũ hét lên, lao tới quỳ dưới đất khóc lóc: “Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy? Dù gì nó cũng là cháu ngoại của mẹ!”.
“Cháu ngoại tao chỉ có nghe lời hiểu chuyện như Thành Bình, làm gì có đứa thích gây thị phi như nó? Tinh Vũ, mày luôn khiến mẹ mày thất vọng, bây giờ sinh đứa con gái cũng khiến mẹ thất vọng như vậy. Rốt cuộc mày muốn mẹ phải làm thế nào thì mới có thể nghe lời, hiểu chuyện một chút?”, bà cụ Trương tức giận, mặt đỏ hồng, gõ gậy liên tục.
“Mẹ…”, Trương Tinh Vũ sắp khóc đến mức gần như không thở nổi.
“Mau quỳ xuống”, bà cụ Trương quát lên.
“Mau quỳ xuống đi, có nghe thấy không?”, Thành Bình vô cùng đắc ý nói.
“Tô Nhu, đây là cơ hội cuối cùng bà cho cô rồi, còn không quỳ thì đừng trách chúng tôi!”, Trương Mậu Niên cũng lạnh lùng lên tiếng.
“Mau quỳ đi!”.
“Quỳ đi!”.
“Quỳ xuống!”.
Người xung quanh nhao nhao khuyên răn.
Có người của nhà họ Trương, cũng có người là khách khứa đến đây.
Tất cả đều đang gây áp lực cho Tô Nhu.
Tô Nhu phải chịu đựng áp lực chưa bao giờ có.
Mặt cô tái nhợt, cơ thể run rẩy.
Tô Quảng tuyệt vọng nhìn cô.
Trương Tinh Vũ đau khổ khóc lóc.
Lúc này, Tô Nhu không có chỗ dựa nào cả.
Cũng không có hi vọng nào cả.
Cô giống như bị rơi vào bóng tối vô biên, không thể thoát ra, chỉ có thể giãy giụa.
Quỳ vậy.
Có lẽ tôn nghiêm của mình chẳng là gì cả.
Tô Nhu nhắm mắt lại, suy nghĩ trong đau khổ, sau đó đã định quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói lạnh lùng sắc bén vang lên.
“Tôi xem ai dám bắt cô ấy quỳ!”.
Chương 192: Anh đưa em về
“Lâm Chính?”.
Nghe thấy giọng nói đó, mọi người đều nhìn về phía phát ra giọng nói.
“Đừng quan tâm đến cậu ta”, Nhiễm Tái Hiền lạnh nhạt nói.
“Ông anh, Lâm Chính càng không liên quan gì đến nhà chúng tôi. Nếu là cậu ta, tùy các ông xử lý”, bà cụ Trương nói, sau đó phất tay: “Đuổi cậu ta ra khỏi nhà cho tôi! Tránh trừng trị cậu ta ở đây sẽ làm bẩn cửa nhà họ Trương chúng ta!”.
“Vâng, bà nội”, đám Trương Mậu Niên tươi cười đi tới.
Nhưng khi bọn họ vừa mới đến gần Lâm Chính…
Bốp bốp!
Hai cái tát thật mạnh giáng xuống.
Trương Mậu Niên bị đánh liên tục lùi lại, ôm mặt không tin nổi nhìn chủ nhân của cái tát.
“Chú Hoành? Chú làm vậy là sao?”, Trương Mậu Niên trợn to mắt, ngơ ngác hỏi.
Người xung quanh cũng kinh ngạc.
Sao ông Hoành đột nhiên lại ra tay? Hơn nữa… còn là ra tay với người nhà họ Trương? Có phải ông ta nhầm lẫn gì rồi không? Người nhà họ Trương đứng về phía ông ta kia mà…
“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy?”, Nhiễm Tái Hiền tức giận hỏi.
Lại nghe ông Hoành nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ai cũng không được làm bậy. Chẳng lẽ các người muốn khiêu chiến quyền uy sao?”.
“Hả?”.
Người xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên.
Nhiễm Tái Hiền, Việt Nham cũng hoang mang.
Ông Hoành… rốt cuộc là đứng về phía nào?
“Chú ba, chú sao vậy?”, Khai Giang nhíu mày hỏi.
Khai Hoành lặng lẽ liếc nhìn Lâm Chí, ngay sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này em còn phải điều tra một chút, bây giờ chứng cứ trên các phương điện đều không đủ, vẫn chưa thể lập án. Anh hai, mọi người về trước đi, chuyện này em phải điều tra thêm…”.
“Cái gì?”.
Khai Giang như bị sét đánh.
Nhiễm Tái Hiền cũng trợn to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên.
Ai cũng không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Khai Hoành… định từ bỏ sao?
Mọi người ngạc nhiên, nổi lên xôn xao.
Chẳng lẽ vừa rồi Khai Hoành đã nói gì với Lâm Chính ở trong đó?
Nói cách khác, tên Lâm Chính kia… không phải nhân vật đơn giản?
Khai Giang không phải kẻ ngốc, ông ta nhìn Lâm Chính, lại nhìn Khai Hoành, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Nhưng Nhiễm Tái Hiền không quan tâm.
“Tiểu Hoành, bác không biết thằng nhóc này đã cho cháu uống bùa mê thuốc lú gì, cháu đi sang một bên cho bác. Nếu cháu không muốn xử lý việc này thì đứng đó xem kịch là được”, Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng quát.
“Bác Nhiễm!”, Khai Hoành còn định nói gì đó, nhưng Nhiễm Tái Hiền hoàn toàn không cho ông ta cơ hội.
Tuy nhiên, Lâm Chính không đợi được nữa.
Anh đi tới, đỡ Tô Nhu đang ngồi quỳ dưới đất dậy, khẽ khàng xoa mặt Tô Nhu.
Dấu tay đỏ chót vô cùng bắt mắt trên khuôn mặt trắng nõn.
Mắt Tô Nhu đong đầy nước mắt, nhưng cô không để nước mắt rơi xuống.
Đến khi Lâm Chính ôm cô, cô mới không nhịn được nữa, nhào vào lòng Lâm Chính bật khóc nức nở.
“Không sao rồi Tô Nhu, em yên tâm, có anh ở đây, không ai có thể làm gì em”, Lâm Chính thấp giọng an ủi.
“Lâm Chính, em muốn về nhà…”, Tô Nhu khóc thút thít, nói.
“Được, anh đưa em về Giang Thành”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói, nhưng trong mắt lại lan tràn sát ý nồng đậm: “Nhưng trước lúc đó, anh phải xử lý một số chuyện”.
Tô Nhu không nói gì, chỉ tóm chặt lấy tay áo Lâm Chính.
Lâm Chính đứng dậy, lạnh nhạt nhìn đám người đứng trước mắt.
“Ai đã đánh cô ấy?”.
“Tôi đánh đấy, thì sao? Anh muốn đánh lại à?”, Khai Mạc nhếch khóe môi, cười nhạt nói.
Lâm Chính sa sầm mặt, đi thẳng tới.
“Lâm Chính, cậu muốn làm gì?”.
“Càn rỡ!”.
Bà cụ Trương và đám người nhà họ Trương lập tức quát lên.
Nhiễm Tái Hiền và đám người nhà họ Khai không lên ngăn cản.
Bọn họ không tin Lâm Chính có lá gan lớn như vậy.
Khai Mạc cũng không động đậy, chỉ mỉm cười đứng im nhìn.
Bây giờ bà cụ Trương sợ nhất là gây thù chuốc oán.
Nếu Lâm Chính thật sự dám đánh, hôm nay chưa cần anh ta ra tay, người nhà họ Trương sẽ giải quyết thay anh ta. Nếu không, dù người này không liên quan đến nhà họ Trương, e rằng nhà họ Khai cũng sẽ giận lây sang nhà họ Trương.
Thế nhưng, Lâm Chính đứng trước mặt Khai Mạc còn chưa tới một giây…
Một cái tát đã giáng xuống thật mạnh.
Bốp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Khai Mạc xoay vòng tại chỗ, sau đó ngã rầm xuống đất.
Đại sảnh yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều mở lớn mắt.
Khai Mạc ôm mặt sửng sốt.
Ai có thể ngờ được, một người con rể vô dụng cỏn con của nhà họ Tô lại thật sự dám ra tay?
Điên rồi!
Điên thật rồi!
“Mày dám đánh tao?”, Khai Mạc hoàn hồn lại, quát lên với vẻ mặt dữ tợn: “Đánh cho tao! Đánh chết hắn cho tao!”.
Người nhà họ Khai nổi giận, vây tới chỗ Lâm Chính.
Chương 193: Nhà họ Hạ ở Yên Kinh
Mã Hải thấy vậy cũng dẫn theo người đứng ra.
“Mã tổng, tốt nhất ông đừng đứng về phe cậu ta. Tôi biết ông muốn bảo vệ cô Tô Nhu, nhưng Lâm Chính là một kẻ vô dụng, ông bảo vệ cậu ta? Đầu óc ông có vấn đề à? Đừng dẫn lửa thiêu thân!”, Việt Nham lạnh lùng nói, cũng dẫn người tiến tới.
Áp lực của Mã Hải tăng gấp bội.
“Tôi xem ai dám làm bậy!”, ông cụ Trương đột nhiên đẩy người nhà họ Trương đang vây quanh ra, lao tới phía trước Lâm Chính, quát lên: “Đây là nhà họ Trương, các người muốn ra tay ở đây thì phải qua được cửa ải của nhà họ Trương tôi trước!”.
“Ông già kia, ông muốn kéo nhà họ Trương chết chung hay sao? Ông muốn tiệc thọ của ông biến thành tang lễ à?”, bà cụ Trương tức giận trách mắng.
“Người đàn bà đức hạnh nhà bà, ở đây không có chuyện của bà!”.
“Có bà già này ở đây, tôi xem ông định làm gì!”.
“Bà…”.
“Bố, bố nghe lời mẹ đi”.
“Bà nội cũng là vì nhà họ Trương”.
Người nhà họ Trương khuyên nhủ.
“Các người… Các người… Được! Được! Được lắm! Xem ra nhà họ Trương không cần lão già tuổi già sức yếu này nữa rồi! Nếu đã như vậy, tôi cũng không quan tâm đến các người nữa. Từ hôm nay trở đi, tôi và các người không còn quan hệ gì cả!”, Trương Trung Hoa tức đến mức mặt đỏ bừng, nổi trận lôi đình.
“Bố!”.
“Ông nội…”.
Người nhà họ Trương hoảng hốt.
“Đưa người này đi trước đi!”.
Nhiễm Tái Hiền không muốn để ý đến Trương Trung Hoa, chỉ vào Lâm Chính, quát lên.
Người nhà họ Trương lập tức xông tới.
Mã Hải muốn ngăn lại, nhưng những người bên cạnh ông ta đâu phải là đối thủ của bọn họ, các ông chủ cũng không dám động đậy, chẳng mấy chốc đám vệ sĩ đã đến gần Lâm Chính.
Lâm Chính không động đậy.
Chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Đúng lúc ấy, một nhóm người khác xông tới, chắn trước mặt Lâm Chính, không ngờ lại là Khai Hoành.
“Bắt hết lên xe, đưa đi!”, Khai Hoành quát lên.
“Vâng, sếp!”.
Các cảnh sát lập tức xông tới bắt hết các vệ sĩ của nhà họ Khai đưa ra xe ở bên ngoài. Trong nháy mắt, vệ sĩ nhà họ Khai đã bị bắt đi hết.
“Hả?”.
Đầu óc mọi người đều không xoay chuyển được.
Khai Giang nhìn về phía Khai Hoành, lại thấy Khai Hoành khẽ động con ngươi, lập tức hiểu ra, hạ giọng nói: “Bố nuôi, có lẽ Lâm Chính không đơn giản, chắc là chú ba kiêng kị nên không để chúng ta động vào cậu ta”.
“Bố nhìn ra rồi!”.
Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng nói: “Nhưng bây giờ không chỉ là thể diện của nhà họ Khai con nữa, mà còn có thể diện của bố! Nếu bố sợ cậu ta, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác?”.
“Ý bố là…”.
“Mặc kệ cậu ta là ai, cứ tính hết nợ trước, chuyện sau này để sau này tính”.
Nói xong, Nhiễm Tái Hiền chỉ vào Khai Hoành, nói: “Khai Hoành, nếu cháu còn ngăn cản bác, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ, cút ngay!”.
Nói xong, người phía sau Nhiễm Tái Hiền lập tức tiến tới muốn bắt Lâm Chính.
Khai Hoành run rẩy cả người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ, cũng biết lần này ông ấy đã nổi giận.
Ông ta không muốn đắc tội với Lâm Chính, nhưng ông ta muốn đắc tội với Nhiễm Tái Hiền sao?
Nhất thời Khai Hoành rơi vào thế khó xử.
Xem ra không thể không ra tay.
Lâm Chính hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.
Đến mức này, anh cũng không ngại đánh tàn phế đám người này!
Trong lúc bọn họ đang căng thẳng, chợt một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên.
“Ô hô! Náo nhiệt thật! Mọi người đang làm gì vậy?”.
Giọng nói này cực kỳ đột ngột.
Mọi người nhìn lại, một thiếu nữ dáng vẻ như ngọc tạc vô cùng đáng yêu đi vào, sau lưng cô ấy còn có vài ông lão mặc Âu phục đi theo.
Đây là con gái nhà ai? Thật không hiểu chuyện!
Có người nhíu mày.
Nhưng thiếu nữ không quan tâm, đi vào đại sảnh, nháy mắt với Lâm Chính, sau đó đi về phía Tô Nhu.
“Chị là chị Nhu phải không? Em chào chị!”, thiếu nữ cười nói.
“Cô là…”, Tô Nhu ngẩn ra.
“Ồ, chị cứ gọi em Tiểu Ân là được, em đến đây chúc thọ ông Trương thay người nào đó!”, thiếu nữ cười bí hiểm, sau đó lớn giọng hỏi: “Xin hỏi ai là ông Trương Trung Hoa ạ?”.
“Là tôi”, Trương Trung Hoa quái lạ nhìn thiếu nữ: “Cháu gái, cháu là ai?”.
“Cháu chào ông Trương ạ, cháu là Hạ Thu Ân, cháu từ Yên Kinh đến chúc thọ ông. Chúc ông thọ tỷ Nam Sơn, tùng hạc thêm tuổi, danh tiếng vang xa, tùng bách trường thanh!”, thiếu nữ mỉm cười nói.
Dứt lời, Nhiễm Tái Hiền kinh ngạc.
“Hạ Thu Ân? Lẽ… lẽ nào cháu là người của nhà họ Hạ ở Yên Kinh?”.
Nhà họ Hạ ở Yên Kinh?
Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, như rơi xuống hầm băng…
Chương 194: Thanh trừng
Nhà họ Hạ tại Yên Kinh!
Mấy từ này giống như một ngọn núi đè lên đám đông khiến họ cảm thấy khó thở. Ở đây chỉ có Nhiễm Tái Hiền tới từ Yên Kinh. Đám đông cảm thấy thất kinh.
Đó là một gia tộc hùng mạnh! Một nguồn lực thông thiên.
Thế mà giờ nhà họ Hạ lại chạy tới nhà họ Trương ở Quảng Liễu, còn chúc thọ Trương Trung Hoa sao?
Điều này có nghĩa là gì vậy? Nhà họ Trương kết giao được với nhà họ Hạ từ khi nào thế? Không đúng, có lẽ không phải nhà họ Trương mà là Tô Nhu có kết giao với nhà họ Hạ thì đúng hơn.
Vì Hạ Thu Ân vừa bước vào thì đã nói chuyện với Tô Nhu rồi.
Đám đông tái mặt. Nhà họ Khai ai nấy đều mặt cắt không ra máu.
“Nhà…nhà họ Hạ sao? Ồ…chào mừng! Chào mừng!”, Trương Trung Hoa cũng không kịp cả phản ứng, cứ ngây ra.
“Thưa ông, Hạ Thu Ân tới vội, cũng không chuẩn bị được quà gì, bèn lấy ít đồ từ nhà tới mừng lễ. Đây là Đông Hải Dạ Minh Châu, còn đây là tổ yến Huyết Vương, hi vọng ông thích”, Hạ Thu Ân mỉm cười. Người đàn ông đứng sau bèn đưa qua lên trước.
“Cái gì?”, cả hiện trường trở nên ầm ầm.
“Đông Hải Dạ Minh Châu sao? Nghe nói dạ minh châu là cực phẩm đấy. Không chỉ lớn mà còn phát ra ánh sáng cực kỳ đặc biệt trong đêm. Đặt trong phòng, có thể tĩnh thần, tốt cho lưu thông huyết mạch. Cả Hoa Quốc này chỉ có một viên và đã được đẩy giả lên trời rồi. Có rất nhiều người muốn mua được mà không ngờ nó lại nằm trong tay nhà họ Hạ”.
“Tổ yến Huyết Vương mới gọi là khủng. Nghe nói ba mươi năm mới phát hiện ra được một tổ. Một hộp lớn như vậy thì chắc phải là cả mấy trăm năm. Đây không phải thứ có tiền là có được đâu…”
“Không hổ danh là nhà họ Hạ, đã ra tay thì thật kinh người”.
“Những thứ này mà cô ấy nói là ‘lấy đại” thì có phải là hơi khoa trương rồi không…”
Quan khách nín thở. Ông cụ Trương cũng đứng hình. Thế nhưng ông ta cũng là người từng trải nên bèn bật cười: “Cô bé có lòng rồi, ông cảm ơn nhé”.
“Ông khách sáo rồi ạ", Hạ Thu Ân mỉm cười.
“Cô bé thật hiểu chuyện. Quả không hổ danh là người nhà họ Hạ. Chỉ e rằng hôm nay nhà họ Trương có chuyện, khiến cháu thấy nực cười rồi. Cháu vào trong uống trà nghỉ ngơi, đợi ông giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tiếp đón cháu nhé”, Trương Trung Hoa thở dài.
“Vâng thưa ông. Có điều cháu muốn chị Tô Nhu ở cùng cháu”, Hạ Thu Ân mỉm cười.
“Không được, cô ấy không đi được”, Khai Mạc lập tức kêu lên.
“Câm miệng”, Nhiễm Tái Hiền tái mặt, gằn giọng. Thế nhưng đã không kịp nữa rồi.
“Không được sao?”, Hạ Thu Ân chau mày nhìn Khai Mạc, rồi lại nhìn xung quanh. Cô để lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Xem ra hôm nay chị mình gặp phải rắc rối rồi nhỉ?”
Khai Mạc sững sờ.
“Đúng là cái thứ làm được thì ít mà gây họa thì nhiều”, Khai Giang trừng mắt. Khai Mạc biết là mình đã gây họa lớn rồi.
“Chị Tô Nhu, chị yên tâm. Hôm nay có em ở đây, chẳng ai có thể động vào chị được hết. Chị nói em biết ai gây sự với chị, em sẽ xử đẹp kẻ đó”, Hạ Thu Ân nói giọng đầy bá đạo.
“Chuyện này…”, Tô Nhu ngây người, không biết phải nói như thế nào. Lúc này, Lâm Chính bèn lên tiếng.
“Có đấy!".
“OK”, Hạ Thu Ân gật đầu.
Lâm Chính không nói gì nữa, chỉ đi về phía Khai Mạc.
“Anh…anh định làm gì?”, Khai Mạc cuống cuồng. Thế nhưng Khai Mạc chưa dứt lời thì Lâm Chính đã cầm một cái ghế dội thẳng vào đầu hắn.
Rầm! Khai Mạc lập tức ngã lăn ra đất.
“Á!”, hắn kêu la thẳm thiết, đầu bê bết máu.
“Dừng tay”, người nhà họ Khai lao lên.
Khai Hoành cũng không nhịn được nữa bèn quát lên: ‘Lâm Chính, cậu đừng quá đáng quá”.
“Cô nhóc, cô chỉ tới chúc thọ. Dù là người nhà họ Hạ thì cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy được! Đây không phải là Yên Kinh”, Nhiễm Tái Hiền tức giận quát lên.
Đây không còn là chuyện tát vào mặt nhà họ Khai nữa mà là đạp lên mặt nhà họ Khai luôn rồi. Thế nhưng, Hạ Thu Ân chỉ điềm đạm nói: “Lần này tới chúc thọ không phải là ý của tôi”.
Nhiễm Tái Hiền nín thở: “Vậy là ý của ai?”
“Ông nội tôi”.
Ba từ thôi nhưng không khác gì hình phạt tử hình được giáng xuống. Nhiễm Tái Hiền lập tức tối sầm mặt. Cả nhà họ Khai thất kinh. Khai Hoành lập tức quay người bỏ đi.
Nhà họ Việt, họ Mai nghe thấy Hạ Thu Ân nói vậy thì cũng biết là tình hình đã thay đổi, mặt ai cũng tối sầm.
Có ai ngờ…Sau lưng Tô Nhu còn có cả nhà họ Hạ…
Bụp! Bụp…
Lâm Chính đập lên người Khai Mạc như một kẻ điên. Vô cùng tàn nhẫn, không hề nương tay.
Chiếc ghế trong tay bị đập tới gãy, anh bèn đổi sang chiếc ghế khác. Thậm chí, mọi người còn có thể nghe thấy cả tiếng xương ãy.
“Dừng…dừng tay! Dừng tay”, Khai Giang như muốn nổ tung, vội vàng lao tới trước nhưng đã bị Nhiễm Tái Hiền ngăn lại.
“Cứ để cậu ta làm đi”, Nhiễm Tái Hiền nói nhỏ.
“Nhưng...", Khai Giang cuống cả lên.
“Đừng để nhà họ Khai đi tong luôn chứ?”, Nhiễm Tái Hiền nói bằng giọng khàn đặc.
Khai Giang run rẩy nhưng không nói gì. Bà cụ Trương định ngăn lại, nhưng thấy nhà họ Khai cũng không dám manh động thì hiểu được là thế lực của người vừa đến kia mạnh tới mức nào.
Thế là, không ai dám động vào Lâm Chính nữa. Lâm Chính cứ thế lấy ghế, đập Khai Mạc tới tấp.
Bầu không khí vô cùng cổ quái. Không ai dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng kêu la thảm thiết.
Tầm mười giây sau, Khai Mạc im bặt. Hình như hắn đã bị ngất, cả cơ thể đấm máu. “Lâm Chính, dừng tay lại đi, nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy”, ông cụ không nhịn được nữa.
“Ông yên tâm, cháu biết y thuật, anh ta không chết được đâu”.
Anh cũng chỉ nói là không chết thôi. Còn có tàn phế hay không thì chưa biết.
Lâm Chính thở dốc. Nhìn cái ghế nát tươm trong tay bèn vứt qua một bên: “Lôi ra đi điều trị đi”.
Khai Giang chạy tới, nâng Khai Mạc lên và trầm giọng: “Anh trai tôi sẽ không bỏ qua đâu”.
“Tôi cũng đâu có ý định bỏ qua. Tôi đợi các người. Có điều lần sau, sẽ không chỉ đơn giản như thế này đâu”, Lâm Chính đáp lại.
Khai Giang nghiến răng, đưa Khai Mạc rời đi. Nhiễm Tái Hiền vẫn còn ở lại. Dường như ông ta có gì đó muốn nói.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên chộp lấy một cây ghế mới, chỉ về phía cậu Việt và kêu lên: “Tới đây!”
“Hả!", cậu chủ Việt sợ lắm, vội vàng lùi lại phía sau và kêu lên: “Anh định làm gì?”
“Tới đây”, Lâm Chính lặp lại một lần nữa.
“Không, Lâm Chính…tôi có làm gì Tô Nhu đâu. Anh…Anh đừng có làm càn, đừng…”, cậu chủ Việt gào lên.
“Không tới phải không? Được! Vậy để tôi tới đó”.
Lâm Chính gật đầu, cầm ghế bước tới. Cậu chủ Việt sợ tới mức định bỏ chạy. Thế nhưng lúc này Hạ Thu Ân đã nhìn hắn chăm chăm. Người nhà họ Việt run rẩy, vội vàng giữ cậu chủ Việt lại.
“Mọi người làm gì vậy? Chú, chú ơi…”
“Ở lại đi. Vì nhà họ Việt. Yên tâm, cậu ấy biết giữ chừng mực, hơi đau chút thôi”, giọng nói khàn khàn vang lên.
Cậu chủ Việt trợn tròn mắt, nhìn Việt Nham bằng vẻ không dám tin. Khi mà hắn đang hoảng loạn thì Lâm Chính đã giáng ghế xuống người hắn.
“Á! Tôi không phục”, cậu chủ Việt tức giận bò dậy định đáp trả. Nhưng người nhà họ Việt lập tức lao lên, chủ động giữ hắn lại để cho Lâm Chính mặc sức xử lý.
Những người có mặt đều nín thở. Người có thể ép được nhà họ Việt làm như vậy chính là nhà họ Hạ ở Yên Kinh. Đây chính là sức mạnh của đại gia tộc.
Sau khi đập nát hai chiếc ghế, cậu chủ Việt bị khiêng đi. Có Hạ Thu Ân chống lưng, không ai dám tỏ ra bất mãn. Hiện trường tanh mùi máu.
Một buổi tiệc mừng thọ vui vẻ, bỗng chốc biến thành màn thanh trừng. Có lẽ Trương Trung Hoa không ngờ lại thành ra thế này…
“Bà ơi, chúng ta phải làm thế nào ạ?”, đúng lúc này một giọng nói run rẩy vang lên kéo nhà họ Trương trở về với thực tại.
Bà cụ Trương run bắn, nhìn ngây người. Đúng vậy…Nhà họ Trương phải làm thế nào đây?
Giờ Tô Nhu có nhà họ Hạ chống lưng rồi, lát nữa con bé mà tính sổ với nhà họ Trương thì phải làm sao?
Nhất thời, nhà họ Trương trở nên hoảng sợ. Tất cả đều run rẩy. Đến cả bà cụ cũng đứng không vững…
Chương 195: Bị cảnh cáo (1)
Tố Nhu không phải là người tàn nhẫn. Huống hồ còn có Trương Tinh Vũ ở đây, dù cô có chịu uất ức thì cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới việc báo thù.
Thế nhưng…Lâm Chính thì khác. Anh rõ ràng không phải là một người dễ đối phó.
Thành Bình run rẩy. Trương Mậu Niên, Trương Bảo Húc thì sợ hãi tới cực điểm.
Nhìn thấy các cậu chủ bị Lâm Chính đánh tơi bời, hai người họ sợ tới mức như muốn đái ra quần.
Bọn họ thật sự không thể hiểu được. Không phải thằng rể nhà họ Tô là một kẻ ăn bám sao? Sao mà lại hung hãn đến vậy chứ?
Đương nhiên, người bị sốc nhất là Trương Tinh Vũ. Bà ta luôn cho rằng Lâm Chính chỉ là một đứa bạc nhược. Thế nhưng hôm nay mới phát hiện ra, thằng nhóc này vô cùng nóng tính.
Cuộc thanh trừng diễn ra hơn tiếng đồng hồ thì kết thúc. Không ít quan khách thất kinh, nhưng đồng thời cũng cảm phục thể lực của Lâm Chính quá đỉnh.
“Vậy đã được chưa?”, Nhiễm Tái HIền tức giận lắm bèn nghiến răng hỏi.
“Ừ, cũng tạm được rồi”, Lâm Chính vứt ghế qua một bên.
Anh đã dùng tất cả hai mươi cái ghế. Dưới đất đều là những mảnh gỗ vụn và cả máu tươi…
“Chuyện ngày hôm nay thật sự đã giúp tôi mở mang tầm mắt đấy. Được! Được lắm”, Nhiễm Tái Hiền gật đầu, đôi mắt hùng hực lửa. Sau đó ông ta quay người định rời đi.
“Đợi đã”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Còn gì nữa?”, Nhiễm Tái Hiền khựng bước.
“Ai cho ông đi mà đi thế?”, Lâm Chính nói.
Câu nói đó khiến đám đông tái mặt.
“Lẽ nào cậu muốn đánh cả tôi nữa sao?”, Nhiễm Tái Hiền kích động gào lên.
Đám đông như muốn phát điên. Anh định động vào cả Nhiễm Tái Hiền đấy à? Nhà họ Hạ đúng là lợi hại nhưng cũng chỉ có thể khiến Nhiễm Tái Hiền cúi đầu chứ chưa đến mức có thể bắt ông ta quỳ xuống.
Vậy thì Lâm Chính có ý gì đây? Lẽ nào anh định dựa vào nhà họ Hạ để xử lý tất cả những người khác sao?
Thế nhưng nhà họ Hạ lần này đến cũng là vì Tô Nhu chứ có liên quan gì tới anh đâu? Sao anh có thể điên rồ như vậy?
“Lâm Chính”, ông cụ Trương bèn kêu lên.
“Lâm Chính, thôi bỏ đi. Nếu động tới ông ta thì sẽ gặp rắc rối đấy”, Hạ Thu Ân nói với vẻ khó xử.
“Cô yên tâm, dù không dựa vào nhà họ Hạ thì tôi vẫn có thể xử lý ông ta”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Tôi sẽ không để liên lụy tới nhà họ Hạ đâu”.
“Nhưng…”, Hạ Thu Ân ngập ngừng.
Lâm Chính đi về phía Nhiễm Tái Hiền. Nhiễm Tái Hiền trợn tròn mắt.
“Láo! Quá láo!”
“Đến cả ông Nhiễm mà cậu cũng dám động vào? Cậu điên rồi!”
“Cậu có biết điều đó gây ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào không?”
“Lâm Chính! Cậu chỉ là một kẻ giỏi ra oai thôi, đừng ngông quá!”
Đám khách khứa nhao nhao chỉ trích. Lúc này, không ai còn nhịn được nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn cứ làm việc của mình, mặc kệ bọn họ.
Nhiễm Tái HIền không hề ngờ rằng trên đời này lại có một kẻ vô thiên vô pháp như thế. Đúng lúc Lâm Chính định ra tay với Nhiễm Tái HIền thì một bỗng có ai đó từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Lâm Chính khựng bước. Đó chính là Tô Nhu! Cô áp sát đầu vào lưng anh, ngậm ngùi: “Lâm Chính, đừng như vậy. Em xin anh. Dừng lại đi”.
Lâm Chính im lặng, hít một hơi thật sâu rồi buông ghé xuống. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất là ông cụ.
“Cũng biết điều đấy”, Nhiễm Tái HIền hừ giọng.
“Xin lỗi đi", Lâm Chính thản nhiên nói.
Nhiễm Tái Hiền đang đứng bước đi bỗng sửng sốt: “Cậu nói cái gì”.
“Xin lỗi vợ và ông ngoại tôi thì mới được đi. Nếu không, tôi không cần biết ông là ai, ông mạnh tới đâu, hôm nay tôi sẽ khiến ông bị khiêng đi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu…”, Nhiễm Tái Hiền tức tới mức suýt ngất.
“Ông Nhiễm, chỉ là xin lỗi thôi mà, có gì đâu”, Hạ Thu Ân cũng lên tiếng.
Nhiễm Tái Hiền run rẩy. Thật chỉ muốn liều mạng với Lâm Chính. Nhưng đến cuối cùng, ông ta đành cúi đầu.
“Cô nhóc, hôm nay coi như tôi sai rồi”, Nhiễm Tái Hiền nghiến răng.
“Ngại quá, tôi cũng không muốn như thế…”, Tô Nhu cũng đáp lại.
“Hừ”, Nhiễm Tái Hiền quay qua trừng mắt với ông cụ và gằn giọng: “Trương Trung Hoa, hôm nay tôi sai, tôi xin lỗi”.
“Không thể trách ai được”, ông cụ Trương đáp lại bằng vẻ vô tình.
“Được lắm! Trương Trung Hoa! Ông có một đứa cháu gái giỏi giang đấy. Còn có cả một thằng cháu rể tuyệt vời! Tôi - Nhiễm Tái Hiền chịu thua hôm nay”, Nhiễm Tái HIền tức giận bật cười: “Nhưng thời gian còn dài lắm”.