Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201-205
Chương 201: Người đàn ông của Lạc Thiên
Cảnh sát đến nơi lập tức phong tỏa hiện trường, khống chế những người thân của bệnh nhân đang hoảng loạn, thất thố đó.
Lạc Thiên làm theo Lâm Chính nói, bảo vệ hiện trường, giao nộp video quay được cho cảnh sát, phối hợp điều tra, đồng thời bệnh nhân cũng được đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Quả nhiên đúng như lời Lâm Chính nói, khi bệnh nhân đến y quán của Lạc Thiên khám bệnh đã uống thuốc kịch độc, nếu không phải Lâm Chính dùng kim châm cứu tạm thời khống chế động mạch của anh ta, không để độc tố phát tán, người bệnh đã đi về nơi chín suối. Nhưng bệnh nhân đã ở thời kỳ ung thư giai đoạn cuối, cũng không quan tâm đến sống chết.
Cuối cùng, cảnh sát kết luận là vụ án lừa đảo y tế.
Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt cô ta vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Cô ta đã có thể xác định đây là thủ đoạn của Lạc Bắc Minh, bởi vì loại độc tố đó cả Giang Thành trừ ông ta ra, không mấy ai có được.
“Cô làm gì mà Lạc Bắc Minh lại hại cô như vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi… tôi chỉ không nghe lời ông ấy đến Nam Phái học tập mà thôi…”.
“Nam Phái? Tôi nhớ đó là một y tông rất lâu đời”.
“Phải. Nói là học tập, nhưng thật ra là sắp xếp cho tôi một mối hôn sự… Tôi từ chối, tôi chỉ muốn ở đây làm tốt y quán của tôi mà thôi”.
“Nếu y quán của cô đóng cửa, cô không đi cũng phải đi, Lạc Bắc Minh có ý này đúng không? Đáng tiếc lại bị tôi phá hoại rồi, e là ông nội cô hận tôi thấu xương!”.
“Yên tâm, Lâm Chính, tôi sẽ bảo vệ anh”.
“Cô vẫn nên lo cho mình đi, ông nội cô sẽ không bỏ qua đâu, y quán của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta phá đổ”.
“Tôi không muốn đến Nam Phái… Lâm Chính, anh giúp tôi một việc được không?”.
“Việc gì?”.
“Làm bác sĩ khám chữa bệnh chỗ tôi!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói.
Lâm Chính ngơ ngác.
“Tôi không có chứng chỉ hành nghề…”.
Lạc Thiên không nói gì, lấy một túi tài liệu từ trong căn phòng ở y quán ra, đập trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn, cười khổ không thôi.
“Chỉ một chứng chỉ hành nghề cỏn con chắc không làm khó hội trưởng Hiệp hội Y học Giang Thành đâu nhỉ?”, ánh mắt Lạc Thiên hiện lên vẻ xảo quyệt.
Lâm Chính thở dài, bất lực nói: “Được, tôi đồng ý với cô là được chứ gì. Nhưng trước đó, tôi phải tìm một chỗ ở đã”.
“Tìm chỗ ở? Vì sao?”.
“Tôi sắp ly hôn với Tô Nhu rồi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Lạc Thiên như bị sét đánh.
“Xảy ra chuyện gì?”.
“Không có gì…”, Lâm Chính kể lại một cách sơ lược.
Lạc Thiên ngạc nhiên.
“Thế nên, chuyện này là Tiểu Nhu đột nhiên đề nghị?”.
“Phải”.
“Có phải anh làm sai gì rồi không?”.
“Ba năm nay, tôi làm chuyện gì cũng bị xem là sai trong mắt bọn họ”.
“Cũng phải, ý anh thì sao?”.
“Tôi nói rồi, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy”.
“Thế à… Cũng tốt…”, ma xui quỷ khiến Lạc Thiên lại nói một câu.
“Cô nói gì?”.
“Hơ… Không có gì, không có gì…”, Lạc Thiên đỏ mặt, hoảng loạn nói, trong lòng lại thầm vui mừng.
Ánh mắt Lâm Chính có vẻ hoang mang.
“Nếu anh không có chỗ nào để ở, chi bằng ở lại y quán đi. Ở đây có một căn phòng, có thể cho anh ở”.
“Không cần đâu, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở”.
“Haizz, anh cứ ở lại đây đi, dù sao ngày mai anh cũng phải khám bệnh ở đây…”.
Không từ chối được thịnh tình của Lạc Thiên, cuối cùng Lâm Chính vẫn đồng ý.
Ngày hôm sau, Lâm Chính chính thức bắt đầu khám bệnh ở y quán.
Anh hiểu ý của Lạc Thiên, cô ấy muốn nhờ vào anh đối phó với thủ đoạn tiếp theo của Lạc Bắc Minh.
Dù sao y thuật của Lâm Chính cũng hơn Lạc Bắc Minh.
Chỉ cần qua được mười ngày, mười ngày sau, thời gian chiêu mộ của Nam Phái kết thúc, mối hôn sự này cũng sẽ không thành, đương nhiên Lạc Thiên cũng sẽ được tự do.
Thế nhưng…
Suy nghĩ của Lạc Thiên quả thật quá tốt đẹp.
Sáng ngày hôm sau, có vài người đến y quán, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thời Đường, cầm quạt xếp, hô to.
“Xin hỏi, Lạc Thiên có ở đây không?”.
“Bác sĩ Lạc tám giờ mới đến, nếu anh muốn khám bệnh thì tìm tôi cũng được”.
Lâm Chính còn ngái ngủ đi ra khỏi nhà.
“Tôi không phải đến khám bệnh, tôi đến tìm bác sĩ Lạc, phiền anh mời cô ấy ra đây giúp tôi. Nói với cô ấy, người đàn ông của cô ấy đến rồi!”.
Người đàn ông mặc áo thời Đường nhếch khóe miệng, cười nham hiểm.
Chương 202: Ngừng cung cấp thuốc
“Người đàn ông của cô ấy?”.
Lâm Chính ngơ ngác, lập tức ý thức được đám người này có thể là người của Nam Phái.
Anh hơi do dự, quyết định vẫn gọi báo cho Lạc Thiên trước.
Nhưng lúc này, Lạc Thiên vô cùng vui vẻ đi vào y quán sớm hơn thường ngày.
Hôm nay cô ấy lại đến sớm!
“Con lợn lười! Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy? A? Nhiều bệnh nhân thế à? Mau dậy khám bệnh, khám xong ăn sáng, đây là bánh bao tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được cho anh đấy!”, Lạc Thiên tươi cười gọi to.
Tâm trạng cô lại tốt kỳ lạ.
“Cô chính là Lạc Thiên?”.
Lúc này, người đàn ông mặc áo thời Đường đột nhiên lên tiếng.
Lạc Thiên khựng lại, nhìn người đàn ông lạ mặt, nghi hoặc hỏi: “Các người hẳn là lần đầu đến y quán nhỉ?”.
“Phải, chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt”.
“Vậy sao anh biết tôi?”.
“Vì anh ta là người của Nam Phái”.
Không đợi anh ta lên tiếng, Lâm Chính đi ra, tiếp lời.
Nghe vậy, Lạc Thiên sợ đến mức run rẩy, bánh bao trong tay rơi xuống đất…
“Anh… Anh là Tư Đồ Kính?”, cô run rẩy nói.
“Là tôi”.
Người đàn ông mặc áo thời Đường - Tư Đồ Kính gật đầu, sau đó quan sát Lạc Thiên một cách kỹ càng, gập quạt trong tay lại, vô cùng hài lòng gật đầu: “Xem ra ông già Lạc Bắc Minh cũng rất thành thật, không giới thiệu cho tôi mấy người xấu xí. Lạc Thiên, chúng ta đi thôi, lập tức về Nam Phái kết hôn!”.
Hắn nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Nhưng Lạc Thiên không đi theo.
“Ồ?”, Tư Đồ Kinh hơi nghiêng đầu sang.
“Tôi không nói sẽ gả cho anh!”, Lạc Thiên tức giận nói.
“Cô không có lựa chọn! Bởi vì không ai có thể từ chối tôi!”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
“Tự cao tự đại! Anh nghĩ anh là ai? Tôi không đi theo anh đấy!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.
Cô ta không thích loại người tự cho mình là đúng.
“Ha, từ chối tôi, cả Hoa Quốc không ai dám cưới cô, chẳng lẽ cô muốn cô đơn đến già?”.
“Tôi thà cô đơn đến già bảo vệ y quán này cũng sẽ không gả cho anh!”.
“Cô chắc chứ? Thế thì thật là tiếc quá!”.
Tư Đồ Kính lắc đầu, nhìn quanh một vòng, thở dài: “Tiếc cho y quán này, ngày mai phải đóng cửa rồi”.
“Đóng cửa? Hừ, trừ khi Lạc Thiên tôi chết, nếu không, y quán này tuyệt đối sẽ không đóng cửa!”, Lạc Thiên phẫn nộ.
“Vậy chúng ta chống mắt lên xem!”.
Tư Đồ Kính cười nói, sau đó xoay người rời đi.
Lạc Thiên lạnh lùng nhìn Tư Đồ Kính rời đi, sau đó nhặt bánh bao trên đất lên.
“Xem ra mấy ngày tới chúng ta sẽ gặp rắc rối”.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi”.
“Nếu không khống chế được tình hình, anh cứ về thẳng. Dù sao, tôi sẽ không kéo anh vào chuyện này đâu”.
“Tới đó rồi nói”, Lâm Chính đáp.
Tư Đồ Kính rời đi, y quán kinh doanh bình thường.
Điều khiến Lạc Thiên bất ngờ là hôm nay có rất nhiều người đến khám bệnh. Lâm Chính, Lạc Thiên và cả nữ bác sĩ trẻ tuổi tên Tiểu Đông bận rộn cả một ngày mới xong việc.
Ba người sắp mệt đến lả người.
“Tan làm rồi, đi thôi, chúng ta đi uống một chầu!”, Lạc Thiên thở ra một hơi, nói.
“Được!”, Lâm Chính cười đáp.
“Chị Thiên! Nhiều vị thuốc trong tủ đều hết rồi”.
“Gọi bảo bọn họ ngày mai chở đến gấp, nhiều người bệnh mai còn phải quay lại tái khám, thuốc không thể ngưng được!”, Lạc Thiên hơi nhíu mày, nói.
“Vâng!”.
Tiểu Đông gật đầu đáp.
Ba người uống rượu xong, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng ngày hôm sau.
Rầm rầm rầm…
Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên.
Lâm Chính sửng sốt.
Bên ngoài có đến mấy chục người bệnh tụ tập.
Chuyện này là sao?
Y quán của Lạc Thiên nổi đến mức này à?
Anh vội vàng gọi cho Tiểu Đông và Lạc Thiên.
Hai người vội vã chạy tới.
Ba người bắt đầu khám bệnh từ bảy giờ sáng, không dừng một giây một phút nào.
Chuyện này với Lạc Thiên mà nói không tính là gì.
Tuy hơi mệt nhưng có thể trị khỏi nỗi đau của bệnh nhân, cô thấy vui từ tận đáy lòng.
“Chị Thiên, hết Ô cửu rồi!”, lúc này Tiểu Đông gọi với vào.
Lạc Thiên ngạc nhiên: “Thuốc còn chưa chở tới à?”.
“Chưa ạ”.
“Em viết đơn thuốc cho bệnh nhân đến tiệm khác bốc thuốc đi”.
“Vâng”.
Tiểu Đông gật đầu.
Nhưng chốc lát sau…
“Chị Thiên, rễ Bạch tiền cũng hết rồi”.
“Hán liên thảo cũng hết rồi”.
“Chử thực tử cũng hết rồi”.
…
Tiểu Đông không ngừng hô lên.
Lúc này Lạc Thiên mới ý thức được sự bất thường.
Cô ta vội vàng lấy điện thoại, gọi cho bên giao thuốc.
“Cái gì? Không giao nữa? Vì sao?”, Lạc Thiên kinh ngạc.
“Không vì sao cả, cô Lạc, gần đây thuốc chỗ chúng tôi cũng rất hiếm hàng, e là không thể cung cấp thuốc cho các cô nữa, các cô liên lạc với người khác đi nhé”, người bên kia nói xong thì cúp máy.
Lạc Thiên trợn tròn mắt.
Thuốc của y quán… ngưng rồi!
Lúc này, cô ta mới hiểu mọi chuyện đều do Tư Đồ Kính làm.
Ngưng thì ngưng thôi, cùng lắm nói bệnh nhân ra ngoài bốc thuốc.
Lạc Thiên nghĩ trong lòng.
Nhưng dần dần cô ta lại phát hiện suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
Chương 203: Cô thua rồi
“Bác sĩ, sao cô vẫn không châm cứu cho tôi, tôi sắp đau chết rồi!”.
“Thuốc đâu? Tôi bị thương nặng như vậy mà không đắp thuốc cho tôi, còn bắt tôi ra ngoài bốc thuốc? Chân tôi què rồi, cô bắt tôi bò đi bốc thuốc à?”.
“Y quán các người làm ăn kiểu gì vậy? Thuốc cũng không có, y quán rách nát gì vậy!”.
“Mọi người đừng đến y quán này nữa, y quán này không có cả thuốc! Một đám lang băm!”.
“Một đám lang băm đến thuốc cũng không có, đừng có mở y quán nữa!”.
Người bệnh nổi giận, chặn trước cửa, không để người bên ngoài vào khám bệnh, lấy đó kháng nghị.
Lạc Thiên sắp sốt ruột chết được.
Cứ tiếp tục như vậy, cô ta sợ rằng phải đóng cửa y quán thật.
“Lâm Chính, làm sao đây?”.
“Không cần lo, có tôi đây!”, Lâm Chính nói.
“E là anh cũng không giúp được cô ấy đâu!”.
Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng cười lạnh nhạt.
Lạc Thiên và Lâm Chính đều nhìn sang, phát hiện Tư Đồ Kính đang lẫn trong đám đông…
“Y thuật của Lâm Chính mạnh hơn anh nhiều! Anh cứ đợi đấy xem đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đương nhiên tôi biết, y thuật của thần y Lâm tất nhiên không tầm thường. Mặc dù không bằng Nam Phái chúng tôi, có thể còn thua kém tôi một chút, nhưng tôi nghĩ ứng phó với tình hình trước mắt không khó. Chỉ là, có lẽ anh ta không còn thời gian để xử lý chuyện ở chỗ cô nữa”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Lạc Thiên căng thẳng, cảm giác được có gì đó không đúng, nghiêm túc nói: “Anh có ý gì?”.
“Cô nhìn đi là biết”.
Tư Đồ Kính cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng lúc này anh cũng không muốn quan tâm đến Tư Đồ Kính, la lên: “Mọi người hãy xếp hàng ở chỗ tôi, để tôi khám cho mọi người!”.
Người bệnh nghe vậy, nửa tin nửa ngờ xếp hàng trước bàn của Lâm Chính.
Lâm Chính bảo Tiểu Đông lấy mười bộ kim châm cứu đến, lần lượt dùng số thuốc còn lại và kim châm cứu khám chữa cho bệnh nhân.
Thấy cách châm cứu của Lâm Chính thuần thục lưu loát, Tư Đồ Kính không khỏi nhíu mày lại.
“Thuật châm cứu thật tinh xảo, anh đang dùng Tín Dương Thập Thất Thức?”.
“Sai, là Thập Bát Thức”, Lâm Chính đáp, tiếp tục châm cứu.
Tư Đồ Kính hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, chỉ đáng tiếc… dù y thuật của anh có cao siêu, không bột sao gột nên hồ!”.
Dứt lời, Tiểu Đông hô lên.
“Chị Thiên, thần y Lâm, thuốc trong tủ thuốc đều dùng hết rồi…”.
“Hả?”, Lạc Thiên hoàn toàn sững sờ.
“Tôi không tin anh chỉ dựa vào một cây kim châm cứu mà có thể trị bách bệnh!”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Lạc Thiên trở nên lo lắng.
Chỉ dựa vào châm cứu trị bách bệnh? Chuyện này hoàn toàn không thể! Nếu không, đó không phải là y thuật, mà là tiên thuật!
Xem ra chỉ có thể tạm thời đóng cửa y quán.
Trong mắt Lạc Thiên lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Y quán mà đóng cửa, cô tin rằng ông nội nhất định sẽ đến bắt cô đi Nam Phái ngay.
Xong rồi!
Xong thật rồi!
Mới kiên trì được một ngày đã thất bại rồi sao?
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Lạc Thiên.
Nhưng lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên lên tiếng: “Sao anh biết tôi không thể dựa vào một cây kim châm cứu trị bách bệnh?”.
Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng: “Anh thật sự làm được?”.
Lâm Chính không nói, mà trải toàn bộ kim châm cứu lên bàn, sau đó tay hóa chưởng, vuốt lên trên chúng.
“Khí?”.
Tư Đồ Kính trợn mắt thật to.
Lại thấy những cây kim châm cứu kia rung lên nhè nhẹ, vô cùng thần kỳ.
“Wow?”.
Mọi người rộ lên xôn xao.
Lâm Chính nhanh chóng rút một cây kim ra, châm vào ngực người bệnh.
Lồng ngực nặng nề của người bệnh lập tức trở nên nhẹ nhõm, gương mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào.
Thật thần kỳ!
Mọi người không ngừng kêu lên kinh ngạc.
Lâm Chính lại châm cứu thêm vài lần, người bệnh đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Kỳ tích!
“Vết thương bên ngoài anh cũng có thể chữa bằng châm cứu hay sao?”, Tư Đồ Kính nhìn một người chống gậy đi tới, khinh thường nói.
Loại vết thương này phải đắp thuốc, thuốc để chữa vết thương té ngã không phải châm cứu là có thể thay thế được.
Nhưng Lâm Chính lại châm một kim vào phần chân của người đó, sau đó gọi Tiểu Đông băng bó sơ qua cho người này.
“Bác sĩ, thế là xong rồi sao?”.
“Ba tháng không di chuyển thì không sao nữa”.
“Chuyện này…”.
Người bị gãy chân liếc nhìn Tư Đồ Kính, vẻ mặt khó xử.
Tư Đồ Kính không nói gì, chỉ phất tay, tên què lập tức chống gậy rời đi.
Thấy Lâm Chính chữa trị cho người bệnh đâu vào đấy, Lạc Thiên vô cùng kích động, ngay cả Tiểu Đông cũng vô cùng sùng bái.
Tình hình dần dần ổn định lại.
Người bệnh cũng bắt đầu thưa dần.
“Tư Đồ Kính, âm mưu của anh hình như không có tác dụng rồi!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.
“Cô cho rằng thủ đoạn của tôi chỉ có thế thôi à? Ngây thơ!”, Tư Đồ Kính lắc đầu.
“Anh còn quỷ kế gì nữa?”, Lạc Thiên nhíu mày.
Có Lâm Chính ở đây, cô ta vô cùng tự tin.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Chính đột nhiên rung lên.
Lâm Chính nhíu mày, lấy điện thoại ra xem màn hình, lập tức bắt máy.
Chốc lát sau, anh lập tức biến sắc.
Lâm Chính đứng bật dậy, nói: “Anh sẽ tới ngay!”.
“Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.
“Tôi phải ra ngoài một chuyến!”, Lâm Chính đáp bằng giọng lạnh băng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Tiểu Nhu gặp chuyện rồi!”.
“Cái gì?”, Lạc Thiên tròn mắt ngạc nhiên.
Cô quay đầu nhìn Tư Đồ Kính.
Lại thấy Tư Đồ Kính mở quạt ra, thản nhiên cười nói: “Lạc Thiên, cô thua rồi!”.
Chương 204: Lâm Chính nổi giận (1)
Ra khỏi cửa, Lâm Chính lái chiếc 918 về nhà như bay.
Rầm rầm rầm!
Anh gõ mạnh vào cửa.
Tô Quảng nhanh chóng ra mở.
"Đã gọi xe cấp cứu chưa?", Lâm Chính gấp gáp hỏi.
"Gọi rồi, chắc là sắp đến", vẻ mặt Tô Quảng cũng đầy sợ hãi.
"Con muốn xem tình hình của Tiểu Nhu", Lâm Chính cất bước về phòng.
"Cậu đến đây làm gì?", Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu khóc lóc trong phòng hỏi.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đến bà ta, anh đẩy bà ta ra, kéo Tô Nhu đã hôn mê vào lòng mình, rồi bắt mạch cho cô.
"Cậu làm gì thế hả? Còn chê hại Tiểu Nhu chưa đủ sao?", Trương Tinh Vũ xông tới như phát điên, nhưng bị Tô Quảng kéo lại.
"Tiểu Dương biết chút y thuật, bà đừng gây rối nữa", Tô Quảng nghiêm giọng quát.
"Y thuật? Nếu không phải vì cậu ta, thì Tiểu Nhu sẽ bị thế này sao?", Trương Tinh Vũ đỏ hoe mắt, gào lên.
Lâm Chính không nói gì, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Một lúc sau, anh lấy ra túi châm vẫn luôn mang theo bên mình, rút một cây châm bạc, đâm vào ấn đường Tô Nhu, rồi lại đâm châm dọc từ yết hầu đến bụng dưới của cô.
"Cậu đừng có táy máy, tôi nói cho cậu biết!", Trương Tinh Vũ lập tức kéo bả vai Lâm Chính lại.
"Tinh Vũ, bà đừng làm loạn nữa! Dù sao cậu ta cũng là chồng Tiểu Nhu!", Tô Quảng kéo Trương Tinh Vũ lại, nói.
"Cậu ta mà cũng xứng làm chồng?", Trương Tinh Vũ buột miệng nói.
Bà ta vừa dứt lời, chiếc châm bạc vừa đâm xuống không khỏi khựng lại.
Anh nhìn Tô Nhu đang hôn mê bất tỉnh, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tiểu Nhu là do dùng thuốc an thần quá liều mới bị thế này, rốt cuộc... cô ấy đã gặp phải chuyện gì?".
"Chúng tôi cũng không biết...", Tô Quảng thở dài đáp: "Hôm qua sau khi trở về, nó liền tự nhốt mình trong phòng khóc, gọi thế nào cũng không thưa. Buổi tối nó ăn một ít rồi đi ngủ, nhưng nằm mãi không ngủ được, liền bảo tôi cho ít thuốc an thần, đâu biết con bé này..."
"Chắc là cô ấy bất cẩn dẫn đến uống quá liều", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Có nguy hiểm không?".
"Không nghiêm trọng lắm, con đã ổn định tình hình của cô ấy, lát đưa cô ấy đến bệnh viện rửa ruột là được".
"Vậy thì tốt, rốt cuộc hôm qua hai đứa ra ngoài đã làm gì", Tô Quảng lại hỏi.
"Không có gì... chỉ là... bàn bạc với cô ấy chuyện ly hôn", Lâm Chính ngập ngừng nói.
"Ly hôn?".
Hai người đều sửng sốt.
Sau đó Trương Tinh Vũ vui mừng như điên.
"Cuối cùng con bé cũng nghĩ thông rồi à? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!".
"Hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy?", sắc mặt Tô Quảng có chút khó coi.
"Không có gì ạ".
Lâm Chính lắc đầu.
Ổn định tình hình của Tô Nhu, xe cấp cứu đến, đưa Tô Nhu đến bệnh viện, Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng đi theo.
Lâm Chính ngồi trên xe, nhíu mày suy nghĩ đến những thay đổi của Tô Nhu.
Anh nhanh chóng ý thức được gì đó.
"Chắc chắn có liên quan đến ông cụ Trương, xem ra phải hỏi xem rốt cuộc ông già này đã nói gì với Tô Nhu".
Lâm Chính thầm nghĩ, rồi khởi động xe lái tới y quán.
Nhưng khi anh đến nơi, y quán của Lạc Thiên đã đóng cửa.
Ở cửa bừa bộn, tủ thuốc rải rác khắp nơi, cứ như nơi này mới xảy ra một vụ bạo động.
Tiểu Đông mặc áo blouse trắng ngồi ở cửa, đang ôm đầu khóc.
Lâm Chính nhanh chóng bước xuống.
"Tiểu Đông, có chuyện gì vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Bọn họ đập phá y quán, sau đó một ông già đưa Lạc Thiên đi rồi...", Tiểu Đông nghẹn ngào nói.
Lâm Chính nhắm mắt, siết chặt nắm tay, khuôn mặt đầy lạnh lùng u ám.
Trước là Tô Nhu sau là Lạc Thiên.
Anh cảm giác sự kiên nhẫn của mình đã bị mài mòn hết sạch.
Anh lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
Tút tút.
Điện thoại được kết nối.
Nhưng giọng nói phía bên kia không phải của Lạc Thiên, mà là giọng nói lạnh lùng của Lạc Bắc Minh.
"Thần y Lâm, cậu là người đã có vợ, xin cậu đừng quấy rối cháu gái tôi nữa. Lạc Bắc Minh tôi và cậu cũng không có bất cứ dây dưa gì, mong cậu đừng gọi đến số này nữa".
"Lạc Thiên là bạn tôi, nếu cô ấy đã không muốn đến Nam Phái thì ông đừng có ép cô ấy", Lâm Chính hít sâu một hơi, đáp.
Lạc Bắc Minh bật cười: "Sao nào? Lâm Chính, cậu muốn quản lý chuyện nhà của tôi à? Từ bao giờ mà nhà họ Lạc tôi đến lượt một người ngoài như cậu khua tay múa chân vậy?".
"Tôi không quản lý được?".
"Cậu không có tư cách".
"Vậy sao?".
Lâm Chính mỉm cười, không nói lời nào, tắt điện thoại.
Chương 205: Lâm Chính nổi giận (2)
Hôm nay tâm trạng anh vốn dĩ không tốt, câu nói này của Lạc Bắc Minh đã khiến anh không muốn kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính rút một quyển sổ nhỏ trong túi ra, lướt mắt nhìn số điện thoại trong đó, rồi bấm máy gọi.
"Hội trưởng Lâm, chào anh! Xin hỏi anh có chỉ thị công việc gì?", bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nho nhã.
"Tam Chi Đường của Lạc Bắc Minh có bao nhiêu chi nhánh ở Giang Nam?".
"Tổng cộng 13 chi nhánh", giọng nói ở bên kia cười đáp: "Thần y Lạc là bác sĩ nổi tiếng của tỉnh Giang Nam chúng ta, Tam Chi Đường cũng coi như rất có tiếng tăm".
"Tôi không muốn nghe danh tiếng của ông ta ra làm sao, tôi muốn biết những chuyện thực tế", Lâm Chính bình thản nói.
Giọng nói kia khựng lại, hình như hiểu ra gì đó, nhỏ giọng đáp: "Gần đây chúng tôi nhận được tin, nói Tam Chi Đường bị nghi ngờ sử dụng thuốc giả. Tuy số thuốc giả này không gây tổn thương gì cho cơ thể người, nhưng lại gây tổn thất lợi ích cho người bệnh, ngặt nỗi chúng tôi không có chứng cứ".
"Lập tức tiến hành điều tra triệt để tất cả các y quán hiệu thuốc của Tam Chi Đường, yêu cầu bọn họ tạm dừng kinh doanh, bảo các nhà máy dược phẩm ngừng cung cấp thuốc cho bọn họ".
"Hội trưởng, ừm... Tam Chi Đường không phải là một y quán nhỏ, một khi làm vậy, chỉ sợ sẽ gây nên sóng gió", giọng nói ở bên kia cuống lên.
Không tìm được chứng cứ? Sao có thể chứ? Chỉ là một số người không cho phép anh ta tìm thôi.
Lạc Bắc Minh là một lão hồ ly, không chỉ có tiếng nói ở tỉnh Giang Nam, mà còn có tiếng nói trong cả nước, các mối quan hệ ở tỉnh Giang Nam đan xen phức tạp, sao có thể dễ đối phó như vậy chứ?
Đây là chuyện rút dây động rừng!
Anh ta đã nghe ra vị hội trưởng mới họ Lâm này không có thiện cảm với Lạc Bắc Minh, nhưng không ngờ vị hội trưởng mới này lại cứng rắn như vậy, muốn giao thủ chính diện với Lạc Bắc Minh luôn?
"Mặc kệ, cứ làm theo lời tôi nói, có hậu quả gì tôi sẽ chịu trách nhiệm", giọng nói của Lâm Chính không mang theo chút tình cảm nào.
"Vậy... thôi được rồi, nhưng việc này cần sự phối hợp của các đồng chí ở khắp nơi".
"Anh cứ nói là thần y Lâm yêu cầu".
"Được".
Giọng nói bên kia đáp.
Nếu nói tên của thần y Lâm ra thì rất nhiều người vẫn nể chút mặt mũi, dù sao người này cũng từng lập công cho đất nước.
Lâm Chính tắt máy xong lại gọi cho Mã Hải.
"Cậu Lâm".
"Từ Thiên đang ở đâu?".
"Nam Thành".
"Bảo ông ta phái người bao vây nhà họ Lạc cho tôi".
"Cậu Lâm, dù sao Từ Thiên cũng là người của khu vực hắc bạch lẫn lộn ở Nam Thành, thời gian này hay ra tay ở Giang Thành đã khiến rất nhiều người ở Giang Thàng bất mãn, tôi lo là...", Mã Hải có chút kiêng dè nói.
"Ông nghĩ như vậy thật sao?", Lâm Chính bỗng hỏi.
Câu nói này tràn ngập nỗi thất vọng.
Mã Hải ngừng thở, vội vàng đáp: "Xin cậu Lâm cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân gọi cho Từ Thiên".
"Sau này tôi không muốn nhìn thấy ông làm việc sợ hãi e dè như vậy, rõ chưa?", Lâm Chính bình thản nói.
"Tôi... tôi hiểu...", Mã Hải đổ mồ hôi lạnh.
"Mau hành động đi, bây giờ tôi sẽ đến nhà họ Lạc".
Lâm Chính nói xong, mở cửa chiếc xe 918.
"Tiểu Đông".
"Anh... anh Dương", Tiểu Đông ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, yếu ớt gọi.
"Cô dọn dẹp một chút đi, ngày mai tiếp tục mở cửa".
Lâm Chính nói xong liền lái xe rời đi.
"Được... được..."
Tiểu Đông run rẩy đáp.
Nhưng lúc này cô ấy mới chú ý chiếc xe Lâm Chính lái là 918 - một trong ba chiếc xe thần.
"Anh Dương này là đại gia sao?".
Còn lúc này.
Ở nhà họ Lạc.
Lạc Thiên bị Lạc Bắc Minh đưa đến nhà thờ tổ.
"Quỳ trước liệt tổ liệt tông tự kiểm điểm bản thân đi!", Lạc Bắc Minh quay lưng về phía Lạc Thiên, lạnh lùng nói.
"Cháu không làm sai điều gì, tại sao phải kiểm điểm?", Lạc Thiên phẫn nộ nói.
"Cháu còn dám cãi?", Lạc Bắc Minh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, giơ tay định đánh cô ta, nhưng hình như nhớ ra gì đó, lại hạ tay xuống.
Ông ta phất tay, lạnh lùng nói: "Cháu hãy quỳ ở đây suy nghĩ cho kĩ đi, lát nữa ông sẽ sắp xếp cho cháu đến Nam Phái, hôm nay cháu sẽ về cùng Tư Đồ Kính".
"Không thể nào! Cháu quyết không đi!".
"Không phải do cháu quyết!", Lạc Bắc Minh quát.
"Ông...", Lạc Thiên cuống lên.
Đúng lúc này, một người bước vào cửa.
Chính là Tư Đồ Kính.
Hắn mỉm cười: "Tiền bối Lạc! Có thể cho tôi nói chuyện riêng với Lạc Thiên không?".
Lạc Bắc Minh nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu: "Cũng được, cậu hãy làm công tác tư tưởng cho nó đi".
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi nhà thờ tổ.
Trong nhà thờ tổ chỉ còn lại hai người là Tư Đồ Kính và Lạc Thiên...
Cảnh sát đến nơi lập tức phong tỏa hiện trường, khống chế những người thân của bệnh nhân đang hoảng loạn, thất thố đó.
Lạc Thiên làm theo Lâm Chính nói, bảo vệ hiện trường, giao nộp video quay được cho cảnh sát, phối hợp điều tra, đồng thời bệnh nhân cũng được đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Quả nhiên đúng như lời Lâm Chính nói, khi bệnh nhân đến y quán của Lạc Thiên khám bệnh đã uống thuốc kịch độc, nếu không phải Lâm Chính dùng kim châm cứu tạm thời khống chế động mạch của anh ta, không để độc tố phát tán, người bệnh đã đi về nơi chín suối. Nhưng bệnh nhân đã ở thời kỳ ung thư giai đoạn cuối, cũng không quan tâm đến sống chết.
Cuối cùng, cảnh sát kết luận là vụ án lừa đảo y tế.
Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt cô ta vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Cô ta đã có thể xác định đây là thủ đoạn của Lạc Bắc Minh, bởi vì loại độc tố đó cả Giang Thành trừ ông ta ra, không mấy ai có được.
“Cô làm gì mà Lạc Bắc Minh lại hại cô như vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi… tôi chỉ không nghe lời ông ấy đến Nam Phái học tập mà thôi…”.
“Nam Phái? Tôi nhớ đó là một y tông rất lâu đời”.
“Phải. Nói là học tập, nhưng thật ra là sắp xếp cho tôi một mối hôn sự… Tôi từ chối, tôi chỉ muốn ở đây làm tốt y quán của tôi mà thôi”.
“Nếu y quán của cô đóng cửa, cô không đi cũng phải đi, Lạc Bắc Minh có ý này đúng không? Đáng tiếc lại bị tôi phá hoại rồi, e là ông nội cô hận tôi thấu xương!”.
“Yên tâm, Lâm Chính, tôi sẽ bảo vệ anh”.
“Cô vẫn nên lo cho mình đi, ông nội cô sẽ không bỏ qua đâu, y quán của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta phá đổ”.
“Tôi không muốn đến Nam Phái… Lâm Chính, anh giúp tôi một việc được không?”.
“Việc gì?”.
“Làm bác sĩ khám chữa bệnh chỗ tôi!”, Lạc Thiên nghiêm túc nói.
Lâm Chính ngơ ngác.
“Tôi không có chứng chỉ hành nghề…”.
Lạc Thiên không nói gì, lấy một túi tài liệu từ trong căn phòng ở y quán ra, đập trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn, cười khổ không thôi.
“Chỉ một chứng chỉ hành nghề cỏn con chắc không làm khó hội trưởng Hiệp hội Y học Giang Thành đâu nhỉ?”, ánh mắt Lạc Thiên hiện lên vẻ xảo quyệt.
Lâm Chính thở dài, bất lực nói: “Được, tôi đồng ý với cô là được chứ gì. Nhưng trước đó, tôi phải tìm một chỗ ở đã”.
“Tìm chỗ ở? Vì sao?”.
“Tôi sắp ly hôn với Tô Nhu rồi”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
Lạc Thiên như bị sét đánh.
“Xảy ra chuyện gì?”.
“Không có gì…”, Lâm Chính kể lại một cách sơ lược.
Lạc Thiên ngạc nhiên.
“Thế nên, chuyện này là Tiểu Nhu đột nhiên đề nghị?”.
“Phải”.
“Có phải anh làm sai gì rồi không?”.
“Ba năm nay, tôi làm chuyện gì cũng bị xem là sai trong mắt bọn họ”.
“Cũng phải, ý anh thì sao?”.
“Tôi nói rồi, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy”.
“Thế à… Cũng tốt…”, ma xui quỷ khiến Lạc Thiên lại nói một câu.
“Cô nói gì?”.
“Hơ… Không có gì, không có gì…”, Lạc Thiên đỏ mặt, hoảng loạn nói, trong lòng lại thầm vui mừng.
Ánh mắt Lâm Chính có vẻ hoang mang.
“Nếu anh không có chỗ nào để ở, chi bằng ở lại y quán đi. Ở đây có một căn phòng, có thể cho anh ở”.
“Không cần đâu, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ ở”.
“Haizz, anh cứ ở lại đây đi, dù sao ngày mai anh cũng phải khám bệnh ở đây…”.
Không từ chối được thịnh tình của Lạc Thiên, cuối cùng Lâm Chính vẫn đồng ý.
Ngày hôm sau, Lâm Chính chính thức bắt đầu khám bệnh ở y quán.
Anh hiểu ý của Lạc Thiên, cô ấy muốn nhờ vào anh đối phó với thủ đoạn tiếp theo của Lạc Bắc Minh.
Dù sao y thuật của Lâm Chính cũng hơn Lạc Bắc Minh.
Chỉ cần qua được mười ngày, mười ngày sau, thời gian chiêu mộ của Nam Phái kết thúc, mối hôn sự này cũng sẽ không thành, đương nhiên Lạc Thiên cũng sẽ được tự do.
Thế nhưng…
Suy nghĩ của Lạc Thiên quả thật quá tốt đẹp.
Sáng ngày hôm sau, có vài người đến y quán, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thời Đường, cầm quạt xếp, hô to.
“Xin hỏi, Lạc Thiên có ở đây không?”.
“Bác sĩ Lạc tám giờ mới đến, nếu anh muốn khám bệnh thì tìm tôi cũng được”.
Lâm Chính còn ngái ngủ đi ra khỏi nhà.
“Tôi không phải đến khám bệnh, tôi đến tìm bác sĩ Lạc, phiền anh mời cô ấy ra đây giúp tôi. Nói với cô ấy, người đàn ông của cô ấy đến rồi!”.
Người đàn ông mặc áo thời Đường nhếch khóe miệng, cười nham hiểm.
Chương 202: Ngừng cung cấp thuốc
“Người đàn ông của cô ấy?”.
Lâm Chính ngơ ngác, lập tức ý thức được đám người này có thể là người của Nam Phái.
Anh hơi do dự, quyết định vẫn gọi báo cho Lạc Thiên trước.
Nhưng lúc này, Lạc Thiên vô cùng vui vẻ đi vào y quán sớm hơn thường ngày.
Hôm nay cô ấy lại đến sớm!
“Con lợn lười! Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy? A? Nhiều bệnh nhân thế à? Mau dậy khám bệnh, khám xong ăn sáng, đây là bánh bao tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được cho anh đấy!”, Lạc Thiên tươi cười gọi to.
Tâm trạng cô lại tốt kỳ lạ.
“Cô chính là Lạc Thiên?”.
Lúc này, người đàn ông mặc áo thời Đường đột nhiên lên tiếng.
Lạc Thiên khựng lại, nhìn người đàn ông lạ mặt, nghi hoặc hỏi: “Các người hẳn là lần đầu đến y quán nhỉ?”.
“Phải, chúng ta cũng là lần đầu gặp mặt”.
“Vậy sao anh biết tôi?”.
“Vì anh ta là người của Nam Phái”.
Không đợi anh ta lên tiếng, Lâm Chính đi ra, tiếp lời.
Nghe vậy, Lạc Thiên sợ đến mức run rẩy, bánh bao trong tay rơi xuống đất…
“Anh… Anh là Tư Đồ Kính?”, cô run rẩy nói.
“Là tôi”.
Người đàn ông mặc áo thời Đường - Tư Đồ Kính gật đầu, sau đó quan sát Lạc Thiên một cách kỹ càng, gập quạt trong tay lại, vô cùng hài lòng gật đầu: “Xem ra ông già Lạc Bắc Minh cũng rất thành thật, không giới thiệu cho tôi mấy người xấu xí. Lạc Thiên, chúng ta đi thôi, lập tức về Nam Phái kết hôn!”.
Hắn nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Nhưng Lạc Thiên không đi theo.
“Ồ?”, Tư Đồ Kinh hơi nghiêng đầu sang.
“Tôi không nói sẽ gả cho anh!”, Lạc Thiên tức giận nói.
“Cô không có lựa chọn! Bởi vì không ai có thể từ chối tôi!”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
“Tự cao tự đại! Anh nghĩ anh là ai? Tôi không đi theo anh đấy!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.
Cô ta không thích loại người tự cho mình là đúng.
“Ha, từ chối tôi, cả Hoa Quốc không ai dám cưới cô, chẳng lẽ cô muốn cô đơn đến già?”.
“Tôi thà cô đơn đến già bảo vệ y quán này cũng sẽ không gả cho anh!”.
“Cô chắc chứ? Thế thì thật là tiếc quá!”.
Tư Đồ Kính lắc đầu, nhìn quanh một vòng, thở dài: “Tiếc cho y quán này, ngày mai phải đóng cửa rồi”.
“Đóng cửa? Hừ, trừ khi Lạc Thiên tôi chết, nếu không, y quán này tuyệt đối sẽ không đóng cửa!”, Lạc Thiên phẫn nộ.
“Vậy chúng ta chống mắt lên xem!”.
Tư Đồ Kính cười nói, sau đó xoay người rời đi.
Lạc Thiên lạnh lùng nhìn Tư Đồ Kính rời đi, sau đó nhặt bánh bao trên đất lên.
“Xem ra mấy ngày tới chúng ta sẽ gặp rắc rối”.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi”.
“Nếu không khống chế được tình hình, anh cứ về thẳng. Dù sao, tôi sẽ không kéo anh vào chuyện này đâu”.
“Tới đó rồi nói”, Lâm Chính đáp.
Tư Đồ Kính rời đi, y quán kinh doanh bình thường.
Điều khiến Lạc Thiên bất ngờ là hôm nay có rất nhiều người đến khám bệnh. Lâm Chính, Lạc Thiên và cả nữ bác sĩ trẻ tuổi tên Tiểu Đông bận rộn cả một ngày mới xong việc.
Ba người sắp mệt đến lả người.
“Tan làm rồi, đi thôi, chúng ta đi uống một chầu!”, Lạc Thiên thở ra một hơi, nói.
“Được!”, Lâm Chính cười đáp.
“Chị Thiên! Nhiều vị thuốc trong tủ đều hết rồi”.
“Gọi bảo bọn họ ngày mai chở đến gấp, nhiều người bệnh mai còn phải quay lại tái khám, thuốc không thể ngưng được!”, Lạc Thiên hơi nhíu mày, nói.
“Vâng!”.
Tiểu Đông gật đầu đáp.
Ba người uống rượu xong, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng ngày hôm sau.
Rầm rầm rầm…
Tiếng gõ cửa gấp rút vang lên.
Lâm Chính sửng sốt.
Bên ngoài có đến mấy chục người bệnh tụ tập.
Chuyện này là sao?
Y quán của Lạc Thiên nổi đến mức này à?
Anh vội vàng gọi cho Tiểu Đông và Lạc Thiên.
Hai người vội vã chạy tới.
Ba người bắt đầu khám bệnh từ bảy giờ sáng, không dừng một giây một phút nào.
Chuyện này với Lạc Thiên mà nói không tính là gì.
Tuy hơi mệt nhưng có thể trị khỏi nỗi đau của bệnh nhân, cô thấy vui từ tận đáy lòng.
“Chị Thiên, hết Ô cửu rồi!”, lúc này Tiểu Đông gọi với vào.
Lạc Thiên ngạc nhiên: “Thuốc còn chưa chở tới à?”.
“Chưa ạ”.
“Em viết đơn thuốc cho bệnh nhân đến tiệm khác bốc thuốc đi”.
“Vâng”.
Tiểu Đông gật đầu.
Nhưng chốc lát sau…
“Chị Thiên, rễ Bạch tiền cũng hết rồi”.
“Hán liên thảo cũng hết rồi”.
“Chử thực tử cũng hết rồi”.
…
Tiểu Đông không ngừng hô lên.
Lúc này Lạc Thiên mới ý thức được sự bất thường.
Cô ta vội vàng lấy điện thoại, gọi cho bên giao thuốc.
“Cái gì? Không giao nữa? Vì sao?”, Lạc Thiên kinh ngạc.
“Không vì sao cả, cô Lạc, gần đây thuốc chỗ chúng tôi cũng rất hiếm hàng, e là không thể cung cấp thuốc cho các cô nữa, các cô liên lạc với người khác đi nhé”, người bên kia nói xong thì cúp máy.
Lạc Thiên trợn tròn mắt.
Thuốc của y quán… ngưng rồi!
Lúc này, cô ta mới hiểu mọi chuyện đều do Tư Đồ Kính làm.
Ngưng thì ngưng thôi, cùng lắm nói bệnh nhân ra ngoài bốc thuốc.
Lạc Thiên nghĩ trong lòng.
Nhưng dần dần cô ta lại phát hiện suy nghĩ của mình quá ngây thơ.
Chương 203: Cô thua rồi
“Bác sĩ, sao cô vẫn không châm cứu cho tôi, tôi sắp đau chết rồi!”.
“Thuốc đâu? Tôi bị thương nặng như vậy mà không đắp thuốc cho tôi, còn bắt tôi ra ngoài bốc thuốc? Chân tôi què rồi, cô bắt tôi bò đi bốc thuốc à?”.
“Y quán các người làm ăn kiểu gì vậy? Thuốc cũng không có, y quán rách nát gì vậy!”.
“Mọi người đừng đến y quán này nữa, y quán này không có cả thuốc! Một đám lang băm!”.
“Một đám lang băm đến thuốc cũng không có, đừng có mở y quán nữa!”.
Người bệnh nổi giận, chặn trước cửa, không để người bên ngoài vào khám bệnh, lấy đó kháng nghị.
Lạc Thiên sắp sốt ruột chết được.
Cứ tiếp tục như vậy, cô ta sợ rằng phải đóng cửa y quán thật.
“Lâm Chính, làm sao đây?”.
“Không cần lo, có tôi đây!”, Lâm Chính nói.
“E là anh cũng không giúp được cô ấy đâu!”.
Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng cười lạnh nhạt.
Lạc Thiên và Lâm Chính đều nhìn sang, phát hiện Tư Đồ Kính đang lẫn trong đám đông…
“Y thuật của Lâm Chính mạnh hơn anh nhiều! Anh cứ đợi đấy xem đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đương nhiên tôi biết, y thuật của thần y Lâm tất nhiên không tầm thường. Mặc dù không bằng Nam Phái chúng tôi, có thể còn thua kém tôi một chút, nhưng tôi nghĩ ứng phó với tình hình trước mắt không khó. Chỉ là, có lẽ anh ta không còn thời gian để xử lý chuyện ở chỗ cô nữa”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Lạc Thiên căng thẳng, cảm giác được có gì đó không đúng, nghiêm túc nói: “Anh có ý gì?”.
“Cô nhìn đi là biết”.
Tư Đồ Kính cười nói.
Lâm Chính nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng lúc này anh cũng không muốn quan tâm đến Tư Đồ Kính, la lên: “Mọi người hãy xếp hàng ở chỗ tôi, để tôi khám cho mọi người!”.
Người bệnh nghe vậy, nửa tin nửa ngờ xếp hàng trước bàn của Lâm Chính.
Lâm Chính bảo Tiểu Đông lấy mười bộ kim châm cứu đến, lần lượt dùng số thuốc còn lại và kim châm cứu khám chữa cho bệnh nhân.
Thấy cách châm cứu của Lâm Chính thuần thục lưu loát, Tư Đồ Kính không khỏi nhíu mày lại.
“Thuật châm cứu thật tinh xảo, anh đang dùng Tín Dương Thập Thất Thức?”.
“Sai, là Thập Bát Thức”, Lâm Chính đáp, tiếp tục châm cứu.
Tư Đồ Kính hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: “Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, chỉ đáng tiếc… dù y thuật của anh có cao siêu, không bột sao gột nên hồ!”.
Dứt lời, Tiểu Đông hô lên.
“Chị Thiên, thần y Lâm, thuốc trong tủ thuốc đều dùng hết rồi…”.
“Hả?”, Lạc Thiên hoàn toàn sững sờ.
“Tôi không tin anh chỉ dựa vào một cây kim châm cứu mà có thể trị bách bệnh!”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói.
Lạc Thiên trở nên lo lắng.
Chỉ dựa vào châm cứu trị bách bệnh? Chuyện này hoàn toàn không thể! Nếu không, đó không phải là y thuật, mà là tiên thuật!
Xem ra chỉ có thể tạm thời đóng cửa y quán.
Trong mắt Lạc Thiên lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Y quán mà đóng cửa, cô tin rằng ông nội nhất định sẽ đến bắt cô đi Nam Phái ngay.
Xong rồi!
Xong thật rồi!
Mới kiên trì được một ngày đã thất bại rồi sao?
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Lạc Thiên.
Nhưng lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên lên tiếng: “Sao anh biết tôi không thể dựa vào một cây kim châm cứu trị bách bệnh?”.
Nụ cười của Tư Đồ Kính đông cứng: “Anh thật sự làm được?”.
Lâm Chính không nói, mà trải toàn bộ kim châm cứu lên bàn, sau đó tay hóa chưởng, vuốt lên trên chúng.
“Khí?”.
Tư Đồ Kính trợn mắt thật to.
Lại thấy những cây kim châm cứu kia rung lên nhè nhẹ, vô cùng thần kỳ.
“Wow?”.
Mọi người rộ lên xôn xao.
Lâm Chính nhanh chóng rút một cây kim ra, châm vào ngực người bệnh.
Lồng ngực nặng nề của người bệnh lập tức trở nên nhẹ nhõm, gương mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào.
Thật thần kỳ!
Mọi người không ngừng kêu lên kinh ngạc.
Lâm Chính lại châm cứu thêm vài lần, người bệnh đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Kỳ tích!
“Vết thương bên ngoài anh cũng có thể chữa bằng châm cứu hay sao?”, Tư Đồ Kính nhìn một người chống gậy đi tới, khinh thường nói.
Loại vết thương này phải đắp thuốc, thuốc để chữa vết thương té ngã không phải châm cứu là có thể thay thế được.
Nhưng Lâm Chính lại châm một kim vào phần chân của người đó, sau đó gọi Tiểu Đông băng bó sơ qua cho người này.
“Bác sĩ, thế là xong rồi sao?”.
“Ba tháng không di chuyển thì không sao nữa”.
“Chuyện này…”.
Người bị gãy chân liếc nhìn Tư Đồ Kính, vẻ mặt khó xử.
Tư Đồ Kính không nói gì, chỉ phất tay, tên què lập tức chống gậy rời đi.
Thấy Lâm Chính chữa trị cho người bệnh đâu vào đấy, Lạc Thiên vô cùng kích động, ngay cả Tiểu Đông cũng vô cùng sùng bái.
Tình hình dần dần ổn định lại.
Người bệnh cũng bắt đầu thưa dần.
“Tư Đồ Kính, âm mưu của anh hình như không có tác dụng rồi!”, Lạc Thiên lạnh lùng nói.
“Cô cho rằng thủ đoạn của tôi chỉ có thế thôi à? Ngây thơ!”, Tư Đồ Kính lắc đầu.
“Anh còn quỷ kế gì nữa?”, Lạc Thiên nhíu mày.
Có Lâm Chính ở đây, cô ta vô cùng tự tin.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Chính đột nhiên rung lên.
Lâm Chính nhíu mày, lấy điện thoại ra xem màn hình, lập tức bắt máy.
Chốc lát sau, anh lập tức biến sắc.
Lâm Chính đứng bật dậy, nói: “Anh sẽ tới ngay!”.
“Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.
“Tôi phải ra ngoài một chuyến!”, Lâm Chính đáp bằng giọng lạnh băng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Tiểu Nhu gặp chuyện rồi!”.
“Cái gì?”, Lạc Thiên tròn mắt ngạc nhiên.
Cô quay đầu nhìn Tư Đồ Kính.
Lại thấy Tư Đồ Kính mở quạt ra, thản nhiên cười nói: “Lạc Thiên, cô thua rồi!”.
Chương 204: Lâm Chính nổi giận (1)
Ra khỏi cửa, Lâm Chính lái chiếc 918 về nhà như bay.
Rầm rầm rầm!
Anh gõ mạnh vào cửa.
Tô Quảng nhanh chóng ra mở.
"Đã gọi xe cấp cứu chưa?", Lâm Chính gấp gáp hỏi.
"Gọi rồi, chắc là sắp đến", vẻ mặt Tô Quảng cũng đầy sợ hãi.
"Con muốn xem tình hình của Tiểu Nhu", Lâm Chính cất bước về phòng.
"Cậu đến đây làm gì?", Trương Tinh Vũ đang ôm Tô Nhu khóc lóc trong phòng hỏi.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đến bà ta, anh đẩy bà ta ra, kéo Tô Nhu đã hôn mê vào lòng mình, rồi bắt mạch cho cô.
"Cậu làm gì thế hả? Còn chê hại Tiểu Nhu chưa đủ sao?", Trương Tinh Vũ xông tới như phát điên, nhưng bị Tô Quảng kéo lại.
"Tiểu Dương biết chút y thuật, bà đừng gây rối nữa", Tô Quảng nghiêm giọng quát.
"Y thuật? Nếu không phải vì cậu ta, thì Tiểu Nhu sẽ bị thế này sao?", Trương Tinh Vũ đỏ hoe mắt, gào lên.
Lâm Chính không nói gì, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Một lúc sau, anh lấy ra túi châm vẫn luôn mang theo bên mình, rút một cây châm bạc, đâm vào ấn đường Tô Nhu, rồi lại đâm châm dọc từ yết hầu đến bụng dưới của cô.
"Cậu đừng có táy máy, tôi nói cho cậu biết!", Trương Tinh Vũ lập tức kéo bả vai Lâm Chính lại.
"Tinh Vũ, bà đừng làm loạn nữa! Dù sao cậu ta cũng là chồng Tiểu Nhu!", Tô Quảng kéo Trương Tinh Vũ lại, nói.
"Cậu ta mà cũng xứng làm chồng?", Trương Tinh Vũ buột miệng nói.
Bà ta vừa dứt lời, chiếc châm bạc vừa đâm xuống không khỏi khựng lại.
Anh nhìn Tô Nhu đang hôn mê bất tỉnh, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tiểu Nhu là do dùng thuốc an thần quá liều mới bị thế này, rốt cuộc... cô ấy đã gặp phải chuyện gì?".
"Chúng tôi cũng không biết...", Tô Quảng thở dài đáp: "Hôm qua sau khi trở về, nó liền tự nhốt mình trong phòng khóc, gọi thế nào cũng không thưa. Buổi tối nó ăn một ít rồi đi ngủ, nhưng nằm mãi không ngủ được, liền bảo tôi cho ít thuốc an thần, đâu biết con bé này..."
"Chắc là cô ấy bất cẩn dẫn đến uống quá liều", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
"Có nguy hiểm không?".
"Không nghiêm trọng lắm, con đã ổn định tình hình của cô ấy, lát đưa cô ấy đến bệnh viện rửa ruột là được".
"Vậy thì tốt, rốt cuộc hôm qua hai đứa ra ngoài đã làm gì", Tô Quảng lại hỏi.
"Không có gì... chỉ là... bàn bạc với cô ấy chuyện ly hôn", Lâm Chính ngập ngừng nói.
"Ly hôn?".
Hai người đều sửng sốt.
Sau đó Trương Tinh Vũ vui mừng như điên.
"Cuối cùng con bé cũng nghĩ thông rồi à? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!".
"Hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy?", sắc mặt Tô Quảng có chút khó coi.
"Không có gì ạ".
Lâm Chính lắc đầu.
Ổn định tình hình của Tô Nhu, xe cấp cứu đến, đưa Tô Nhu đến bệnh viện, Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng đi theo.
Lâm Chính ngồi trên xe, nhíu mày suy nghĩ đến những thay đổi của Tô Nhu.
Anh nhanh chóng ý thức được gì đó.
"Chắc chắn có liên quan đến ông cụ Trương, xem ra phải hỏi xem rốt cuộc ông già này đã nói gì với Tô Nhu".
Lâm Chính thầm nghĩ, rồi khởi động xe lái tới y quán.
Nhưng khi anh đến nơi, y quán của Lạc Thiên đã đóng cửa.
Ở cửa bừa bộn, tủ thuốc rải rác khắp nơi, cứ như nơi này mới xảy ra một vụ bạo động.
Tiểu Đông mặc áo blouse trắng ngồi ở cửa, đang ôm đầu khóc.
Lâm Chính nhanh chóng bước xuống.
"Tiểu Đông, có chuyện gì vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Bọn họ đập phá y quán, sau đó một ông già đưa Lạc Thiên đi rồi...", Tiểu Đông nghẹn ngào nói.
Lâm Chính nhắm mắt, siết chặt nắm tay, khuôn mặt đầy lạnh lùng u ám.
Trước là Tô Nhu sau là Lạc Thiên.
Anh cảm giác sự kiên nhẫn của mình đã bị mài mòn hết sạch.
Anh lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
Tút tút.
Điện thoại được kết nối.
Nhưng giọng nói phía bên kia không phải của Lạc Thiên, mà là giọng nói lạnh lùng của Lạc Bắc Minh.
"Thần y Lâm, cậu là người đã có vợ, xin cậu đừng quấy rối cháu gái tôi nữa. Lạc Bắc Minh tôi và cậu cũng không có bất cứ dây dưa gì, mong cậu đừng gọi đến số này nữa".
"Lạc Thiên là bạn tôi, nếu cô ấy đã không muốn đến Nam Phái thì ông đừng có ép cô ấy", Lâm Chính hít sâu một hơi, đáp.
Lạc Bắc Minh bật cười: "Sao nào? Lâm Chính, cậu muốn quản lý chuyện nhà của tôi à? Từ bao giờ mà nhà họ Lạc tôi đến lượt một người ngoài như cậu khua tay múa chân vậy?".
"Tôi không quản lý được?".
"Cậu không có tư cách".
"Vậy sao?".
Lâm Chính mỉm cười, không nói lời nào, tắt điện thoại.
Chương 205: Lâm Chính nổi giận (2)
Hôm nay tâm trạng anh vốn dĩ không tốt, câu nói này của Lạc Bắc Minh đã khiến anh không muốn kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính rút một quyển sổ nhỏ trong túi ra, lướt mắt nhìn số điện thoại trong đó, rồi bấm máy gọi.
"Hội trưởng Lâm, chào anh! Xin hỏi anh có chỉ thị công việc gì?", bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nho nhã.
"Tam Chi Đường của Lạc Bắc Minh có bao nhiêu chi nhánh ở Giang Nam?".
"Tổng cộng 13 chi nhánh", giọng nói ở bên kia cười đáp: "Thần y Lạc là bác sĩ nổi tiếng của tỉnh Giang Nam chúng ta, Tam Chi Đường cũng coi như rất có tiếng tăm".
"Tôi không muốn nghe danh tiếng của ông ta ra làm sao, tôi muốn biết những chuyện thực tế", Lâm Chính bình thản nói.
Giọng nói kia khựng lại, hình như hiểu ra gì đó, nhỏ giọng đáp: "Gần đây chúng tôi nhận được tin, nói Tam Chi Đường bị nghi ngờ sử dụng thuốc giả. Tuy số thuốc giả này không gây tổn thương gì cho cơ thể người, nhưng lại gây tổn thất lợi ích cho người bệnh, ngặt nỗi chúng tôi không có chứng cứ".
"Lập tức tiến hành điều tra triệt để tất cả các y quán hiệu thuốc của Tam Chi Đường, yêu cầu bọn họ tạm dừng kinh doanh, bảo các nhà máy dược phẩm ngừng cung cấp thuốc cho bọn họ".
"Hội trưởng, ừm... Tam Chi Đường không phải là một y quán nhỏ, một khi làm vậy, chỉ sợ sẽ gây nên sóng gió", giọng nói ở bên kia cuống lên.
Không tìm được chứng cứ? Sao có thể chứ? Chỉ là một số người không cho phép anh ta tìm thôi.
Lạc Bắc Minh là một lão hồ ly, không chỉ có tiếng nói ở tỉnh Giang Nam, mà còn có tiếng nói trong cả nước, các mối quan hệ ở tỉnh Giang Nam đan xen phức tạp, sao có thể dễ đối phó như vậy chứ?
Đây là chuyện rút dây động rừng!
Anh ta đã nghe ra vị hội trưởng mới họ Lâm này không có thiện cảm với Lạc Bắc Minh, nhưng không ngờ vị hội trưởng mới này lại cứng rắn như vậy, muốn giao thủ chính diện với Lạc Bắc Minh luôn?
"Mặc kệ, cứ làm theo lời tôi nói, có hậu quả gì tôi sẽ chịu trách nhiệm", giọng nói của Lâm Chính không mang theo chút tình cảm nào.
"Vậy... thôi được rồi, nhưng việc này cần sự phối hợp của các đồng chí ở khắp nơi".
"Anh cứ nói là thần y Lâm yêu cầu".
"Được".
Giọng nói bên kia đáp.
Nếu nói tên của thần y Lâm ra thì rất nhiều người vẫn nể chút mặt mũi, dù sao người này cũng từng lập công cho đất nước.
Lâm Chính tắt máy xong lại gọi cho Mã Hải.
"Cậu Lâm".
"Từ Thiên đang ở đâu?".
"Nam Thành".
"Bảo ông ta phái người bao vây nhà họ Lạc cho tôi".
"Cậu Lâm, dù sao Từ Thiên cũng là người của khu vực hắc bạch lẫn lộn ở Nam Thành, thời gian này hay ra tay ở Giang Thành đã khiến rất nhiều người ở Giang Thàng bất mãn, tôi lo là...", Mã Hải có chút kiêng dè nói.
"Ông nghĩ như vậy thật sao?", Lâm Chính bỗng hỏi.
Câu nói này tràn ngập nỗi thất vọng.
Mã Hải ngừng thở, vội vàng đáp: "Xin cậu Lâm cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân gọi cho Từ Thiên".
"Sau này tôi không muốn nhìn thấy ông làm việc sợ hãi e dè như vậy, rõ chưa?", Lâm Chính bình thản nói.
"Tôi... tôi hiểu...", Mã Hải đổ mồ hôi lạnh.
"Mau hành động đi, bây giờ tôi sẽ đến nhà họ Lạc".
Lâm Chính nói xong, mở cửa chiếc xe 918.
"Tiểu Đông".
"Anh... anh Dương", Tiểu Đông ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, yếu ớt gọi.
"Cô dọn dẹp một chút đi, ngày mai tiếp tục mở cửa".
Lâm Chính nói xong liền lái xe rời đi.
"Được... được..."
Tiểu Đông run rẩy đáp.
Nhưng lúc này cô ấy mới chú ý chiếc xe Lâm Chính lái là 918 - một trong ba chiếc xe thần.
"Anh Dương này là đại gia sao?".
Còn lúc này.
Ở nhà họ Lạc.
Lạc Thiên bị Lạc Bắc Minh đưa đến nhà thờ tổ.
"Quỳ trước liệt tổ liệt tông tự kiểm điểm bản thân đi!", Lạc Bắc Minh quay lưng về phía Lạc Thiên, lạnh lùng nói.
"Cháu không làm sai điều gì, tại sao phải kiểm điểm?", Lạc Thiên phẫn nộ nói.
"Cháu còn dám cãi?", Lạc Bắc Minh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, giơ tay định đánh cô ta, nhưng hình như nhớ ra gì đó, lại hạ tay xuống.
Ông ta phất tay, lạnh lùng nói: "Cháu hãy quỳ ở đây suy nghĩ cho kĩ đi, lát nữa ông sẽ sắp xếp cho cháu đến Nam Phái, hôm nay cháu sẽ về cùng Tư Đồ Kính".
"Không thể nào! Cháu quyết không đi!".
"Không phải do cháu quyết!", Lạc Bắc Minh quát.
"Ông...", Lạc Thiên cuống lên.
Đúng lúc này, một người bước vào cửa.
Chính là Tư Đồ Kính.
Hắn mỉm cười: "Tiền bối Lạc! Có thể cho tôi nói chuyện riêng với Lạc Thiên không?".
Lạc Bắc Minh nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu: "Cũng được, cậu hãy làm công tác tư tưởng cho nó đi".
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi nhà thờ tổ.
Trong nhà thờ tổ chỉ còn lại hai người là Tư Đồ Kính và Lạc Thiên...