-
Chương 2231-2235
Chương 2231: Khủng khiếp
Kế hoạch của Kiều Long Nhất rất đơn giản. Ông ta đánh lừa Lâm Chính bằng cách giao lại bản thảo của thần y Biển Thước, để Lâm Chính tưởng rằng nhà họ Kiều sợ anh. Đến đến khi Lâm Chính mất cảnh giác thì sẽ tấn công đột ngột để Lâm Chính không kịp phản ứng. Như vậy thì sẽ thắng lớn.
Nếu như ngay từ đầu đã ra tay vơi Lâm Chính thì ông ta tin rằng chắc chắn anh sẽ có sự phòng bị. Nhưng giờ thì khác rồi. Ông ta đích thân dắt theo nhưng cao thủ khác nhà họ Kiều tiếp cận sơn trang, đi lần tới khu vực Lâm Chính đang ở.
“Gia chủ, tại sao đến một người canh gác cũng không có vậy?”
“Thần y Lâm có phải là khinh suất quá hay không?”, các cao thủ nhà họ Kiều nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ.
Lâm Chính lúc này đang ngồi trong một chòi hóng gió uống trà, thận trọng đọc nội dung có trong bản thảo của thần y Biển Thước. Anh chăm chú vô cùng, giống như là bỏ mặc cả thế giới bên ngoài vậy. Những người đứng sau anh vẫn đứng im như khúc gỗ, không dám lên tiếng quấy rầy.
“Thần y Lâm thật sự không hề phòng ngự gì sao? Một kẻ ngốc nghếch như vậy mà có thể sống được tới bây giờ?”, Kiều Long Nhất hừ giọng.
“Gia chủ, giờ chúng ta phải làm sao?", cao thủ bên cạnh khẽ hỏi.
“Lập tức bao vây bọn họ. Sau khi ra tay thì giết thần y Lâm trước, lấy lại bản thảo sau đó từ từ thanh trừng những kẻ còn lại”, Kiều Long Nhất hừ giọng: “Nghe đây, một khi đã ra tay thì không được giữ lại một kẻ nào hết. Giết sạch cho tôi. Rõ chưa?”
“Tuân lệnh”, đám đông đáp lại. Kiều Long Nhất gật đầu, lao về phía trước. Những người khác cũng lao lên theo. Sát khí hừng hực tới mức ghê người bùng nổ. Ngay sau đó, một lượng lớn các cao thủ như đám rắn độc đổ về phía Lâm Chính.
“To gan”, Trương Thất Dạ tức giận, lập tức gầm lên và phóng ra sát khí.
“Đúng là đồ chán sống, dám hại cậu Lâm. Hôm nay tôi sẽ cho các người khỏi về luôn”.
“Ở lại hết đi”
“Đừng hòng rời khỏi đây”, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân cùng lao lên, đổ về phía các cao thủ nhà họ Kiều.
Đúng lúc này, Kiều Long Nhất cảm thấy ớn lạnh. Ông ta nhìn đám người Trương Thất Dạ bằng vẻ thất kinh và cảm giác đầu óc trống rỗng.
Đám cao thủ nhà họ Kiều sợ hết hồn. Chuyện gì thế này? Đám người này khi nãy đứng im sau lưng Lâm Chính mà, cũng không hề thể hiện là có võ lực hay gì, vậy mà khi họ ra tay thì không khác gì lũ tràn bờ đê.
“Lùi lại”, người nhà họ Kiều vội lùi lại.
“Lùi đi đâu? Liều mạng với họ đi", Kiều Long Nhất bặm môi, gầm lên. Nhà họ Kiều đành phải liều mạng lao lên chiến đấu. Vừa lao lên thì bọn họ đã rơi ngay vào thế bị động. Tất cả không thể nào tấn công được gì.
Kiều Long Nhất thấy vậy bèn đanh mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Thắng là vua thua làm giặc. Ông ta gầm lên rồi rút ra một thanh kiếm màu đen, đâm về phía huyệt thái dương của Lâm Chính.
“Đồ chán sống”, Trương Thất Dạ cũng lao tới bảo vệ anh.
“Ông không cần lo, để tôi chơi với ông ta”, Lâm Chính lên tiếng. Anh vẫn nhìn chăm chăm cuộn bản thảo. Trương Thất Dạ nghe thấy vậy thì lập tức lùi lại.
“Tôi sẽ khiến cậu chết không có đất chôn”, Kiều Long Nhất tức giận. Ông ta cảm thấy thần y Lâm quá ngông cuồng. Thế nhưng đúng lúc mũi kiếm của ông ta chĩa về phía thần y Lâm thì...
Vụt...Lâm Chính lấy nắp chén trà đỡ đòn.
Keng...Thanh kiếm không thể đâm xuyên nắp chén trà.
“Cái gì?”, Kiều Long Nhất tái mặt. Ông ta biết rất rõ sức mạnh của nhát đâm này. Nó có thể đâm xuyên cả sắt thép, vậy mà nói không thể đâm xuyên qua một cái nắp của chén trà sao?
Lâm Chính đột nhiên phát lực...Rắc..Nắp chén vỡ vụn. Những mảnh vỡ phóng về phía Kiều Long Nhất.
Không hay rồi. Kiều Long Nhất vội lùi lại, dùng kiếm đỡ đòn. Keng keng...Một cơn nổ cực mạnh phát ra, Kiều Long Nhất đã phá được đòn tấn công. Nhưng ngay khi ông ta dừng lại thì phát hiên ra Lâm Chính đã biến mất.
Kiều Long Nhất cảm giác da dầu tê dại. Ông ta vội vàng tìm kiếm Lâm Chính. Lúc này, phía sau ông ta đột nhiên vang lên giọng nói của anh: “Ông đang nhìn đi đâu thế?”
Kiều Long Nhất thất kinh, vội quay đầu lại. Lâm Chính né thanh kiếm chưởng cho ông ta một chưởng.
Bốp! Kiều Long Nhất bị chưởng trúng ngực, cơ thể loạng choạng. Ông ta cố gắng đứng vững lại rồi dồn toàn lực vung thanh kiếm trong tay lên một lần nữa.
Vụt..Thanh kiếm tạo ra vô số tàn ảnh giống như một cơn bão đổ về phía Lâm Chính. Anh bỗng nhiên giống như một linh hồn. Những ảnh kiếm của Kiều Long Nhất lao tới nhưng không thể nào chạm được vào người Lâm Chính.
Kiều Long Nhất cuống cả lên. Ông ta càng tấn công càng cảm thấy sợ hãi. Thằng này là thế nào thế? Thân pháp này! Tốc độ này…Rõ ràng còn trẻ như vậy mà đã đạt được võ kỹ tới mức này rồi sao?
Không thể nào! Rốt cuộc cậu ta là ai vậy? Kiều Long Nhất không thể nào chấp nhận được. Ông ta gầm lên: “Á!”
Luồng khí tức khủng khiếp phát ra từ người ông ta, bao trùm lấy Lâm Chính. Lâm Chính như bị khóa chặt. Và đây là lúc tốt nhất để Kiều Long Nhất kết liễu anh.
“Cơ hội tốt”, Kiều Long Nhất lập tức chĩa thẳng kiếm vào họng của Lâm Chính.
Thanh kiếm lóe sáng. Cảm tưởng như toàn bộ sức mạnh trong không gian đều được rót vào thanh kiếm của anh. Quá khủng khiếp.
“Chết đi!”, ông ta hét lớn.
Thế nhưng một giây sau. Một âm thanh quỷ dị vang lên. Keng....
Cây kiếm chạm tới họng anh và bị bẻ cong. Nó không thể đâm xuyên vào da thịt của anh.
Ông ta há hốc miệng, bàng hoàng…Lâm Chính cũng không khách khí, anh đấm thẳng vào ngực Kiều Long Nhất.
Kiều Long Nhất không thể đỡ được, ngực hõm sau, phun ra một ngụm máu tươi và bay bật ra, đập mạnh vào hòn non bộ gần đó.Ông ta ôm ngực.
Lâm Chính bước tới. Kiều Long Nhất biết ông ta không thể giết được thần y Lâm. Ông ta chật vật bò dậy và hét lên: “Rút!", nói xong, ông ta cứ thế chạy thẳng xuống núi không dám quay đầu lại.
Chương 2232: Lần sau đi đứng cẩn thận
Ông ta giờ khác gì chim gãy cánh, chỉ biết điên cuồng bỏ chạy. Ông ta mặc kệ việc đám người Trương Thất Dạ đang chém giết những người khác của nhà họ Kiều, cứ thế chạy thục mạng
Những người còn lại đều bị thương nặng, không mất tay thì cũng cụt chân, toàn thân đẫm máu. Bọn họ nào phải là đối thủ của Trương Thất Dạ. Đấu nhau một lúc thì họ rơi vào thế hạ phong, đành phải tụm lại vào nhau. Việc Kiều Long Nhất bỏ chạy càng khiến họ nhụt chí.
“Đi!”, đám đông bặm môi, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để bỏ chạy.
“Cấm chạy”
“Mau đuổi theo”, Nguyên Tinh hét lớn, định đuổi theo. Thế nhưng ông ta cố ý đuổi với tốc độ chậm để những người đó có thể chạy thoát. Những người còn lại của nhà họ Kiều nhanh chóng rời khỏi sơn trang.
“Cậu Lâm, tại sao lại để họ chạy thoát? Giết chết cho rồi. Hà tất phải nương tay?”, Trương Thất Dạ bực mình
“Thôi bỏ đi, tha được thì tha, huống hồ giờ chúng ta có nhiều kẻ địch như vậy, bớt được người nào hay người đấy.
“Hừ, đúng là hời cho bọn thật đấy”, Trương Thất Dạ tức lắm.
Ông ta đã ra tay là sát khí hừng hực, vậy mà không giết được vài người thì cảm thấy khó chịu. Lâm Chính mỉm cười, thản nhiên nói: “Được rồi, về đi! Người nào làm việc của người đấy. Phải rồi, Nguyên Tinh đi cùng tôi một chuyến”
“Giáo chủ có điều dặn dò?”, Nguyên Tinh cung kính hỏi.
“Giờ ông tới nhà họ Kiều, nói với Kiều Long Nhất chúng ta bị kẻ trộm truy sát, bị thương nặng, cần ít dược liệu trị thương, hỏi ông ta có hay không? Rõ chưa?”, Lâm chính nói.
Nguyên Tinh giật mình nhưng ngay lập tức chắp tay: “Giáo chủ yên tâm. Giờ tôi đi ngay”.
“Cẩn thận một chút”.
“Vâng”.
Kiều Long Nhất chui vào xe rời khỏi Giang Thành. Trên đường tháo chạy, sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi, giống như bị gặp phải ma vậy.
Khi Kiều Long Nhất về tới nhà thì nhận được một cú điện thoại.
“Cái gì? Tất cả chạy thoát rồi sao?”, Kiều Long Nhất kinh ngạc.
“Vâng thưa ông. Chúng tôi sắp về rồi”, người ở đầu dây bên kia thở hổn hển.
Kiều Long Nhất trầm mặt: “Các người đi xử lý vết thương sau đó tới chính đường tìm tôi”.
“Vâng giáo chủ”.
Tầm nửa tiếng sau, Kiều Long Nhất sau khi đã uống thuốc và băng bó tới chính đường. Ông ta uống một ngụm trà, thở phào dù vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Nhà họ Kiều thấy Kiều Long Nhất trở về với thương thế đầy mình thì ngạc nhiên lắm. Họ dồn dập hỏi nhưng Kiều Long Nhất không chịu nói.
“Bái kiến giáo chủ”, lúc này, những người nhà họ Kiều chạy thoát được chạy vào chính đường, hành lễ với Kiều Long Nhất. Nhìn đám người kẻ thì mất tay người thì mất chân, ai cũng bị thương, Kiều Long Nhất nín thở.
“Các người...vẫn ổn chứ?”
“Bẩm gia chủ, tạm thời không sao ạ?”, một người run rẩy nói.
“Không sao...không sao là tốt rồi...”, Kiều Long Nhất lầm bầm, mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Lúc này, có một người khác bước vào: “Gia chủ, có người tới gặp gia chủ”.
“Ai?”, ông ta nói là Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”
“Nguyên Tinh?”, Kiều Long Nhất tái mét mặt.
“Đông Hoàng Giáo sao?”
“Vậy...chẳng phải là người của thần y Lâm à?”
“Gia chủ, chúng ta phải trốn thôi. Gia chủ cũng không thể thế này gặp ông ta được. Chắc chắn là ông ta tới thăm dò tình hình của chúng ta đấy”, người nhà họ Kiều hoảng sợ.
Thế nhưng Kiều Long Nhất chỉ phất tay: “Không cần trốn như vậy, người ta sớm đã biết chúng ta ra tay với thần y Lâm rồi, nếu không các người tưởng các người có thể dễ dàng thoát như vậy sao? Chẳng qua là thần y Lâm nương tay, không đánh chết các người đấy. Nếu không chẳng ai về nổi nhà họ Kiều đâu".
Đám đông nghe thấy vậy thì há hốc miệng, không biết phải làm thế nào. Đúng là như vậy thật. Bọn họ rời khỏi sơn trang và phát hiện ra không có ai đuổi theo mình hết. Rõ ràng là đối phương cố tình để họ rời đi.
“Đi mời Nguyên Tinh vào đi”
“Vâng gia chủ”.
Người giúp việc chạy đi. Một lúc sau, Nguyên Tinh bước vào.
“Chào gia chủ. Mọi người làm sao mà bị thương thế này?”, Nguyên Tinh thản nhiên nói như không biết gì.
“À, không cẩn thận bị ngã thôi”, Kiều Long Nhất ái ngại.
“Hóa ra là vậy. Gia chủ bảo trọng nhé”.
"Cảm ơn, không biết Nguyên Tinh trưởng lão tới đây có việc gì?”
“Là thế này, giáo chủ của chúng tôi vừa bị kẻ trộm đột nhập tấn công. Giao chủ bị thương mà dược liệu chỗ chúng tôi không đủ nên giáo chủ đã đặc biệt bảo tôi tới chỗ ông để lấy ít thuốc. Không biết là nhà họ Kiều có dư chút nào không để tôi mang về cho giáo chủ trị thương?” Nguyên Tinh điềm đạm nói.
“Có có! Đương nhiên là có. Thần y Lâm cần thuốc sao tôi có thể không đưa được? Người đâu, đi lấy Đại Hồng Huyết Linh Chi tới đây cho thần y Lâm, phải rồi Tàng Địa Song Sắc Hoa cũng hái đi”.
“Gia chủ...”
“Mau đi đi”, Kiều Long Nhất đanh mặt.
Nhà họ Kiều vội chạy đi.
Vài món dược liệu quý nhanh chóng được đưa tới.
“Khá lắm, đã vậy thì tại hạ cáo từ vậy”, Nguyên Tinh thản nhiên nói rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước thì ông ta nghĩ ra được điều gì đó bèn nói: “Kiều gia chủ”.
“Trưởng lão còn gì dặn dò?”, Kiều Long Nhất cố nặn ra một nụ cười.
“Ồ. Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn nhắc nhở. Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận. Đừng để bị ngã”, Nguyên Tinh nói xong thì đi thẳng. Kiều Long Nhất tối sầm mặt.
“Gia chủ, cứ để ông ta đi như vậy sao? Đó là đồ quý của nhà họ Kiều đấy”, người nhà họ Kiều tức giận nói.
“Đồ quý thì làm sao? Các người không thấy sao? Thần y Lâm cử Nguyên Tinh Tới là đang đòi chúng ta bồi thường đấy”.
“Bồi thường”
“Cậu ta đã biết là do chúng ta ra tay rồi, nhưng tha cho chúng ta. Nguyên Tinh tới là để thăm dò xem thái độ của chúng ta như thế nào. Nếu tôi đưa đủ cho Nguyên Tinh thì ông ta rời đi, còn không thì tức là tôi vẫn muốn đối đầu với họ, khi đó thần y Lâm sẽ mặc kệ tất cả mà ra tay tiếp với nhà họ Kiều. Không nghe thấy câu nói cuối cùng của Nguyên Tinh sao? Ông ta đang cảnh cáo chúng ta ..”
Nói tới đây, ông ta lầm bầm: “Sức mạnh của thần y Lâm mạnh hơn quá nhiều những gì chúng ta biết...Người này...chúng ta không thể đối đầu được”.
Chương 2233: Tôi đến để trả ơn
“Ha, tên Kiều Long Nhất này đúng là chịu chi, dược vật quý giá thế này cũng có thể bỏ ra! Xem ra ông ta thật sự bị dọa sợ rồi”, Lâm Chính nhìn Tàng Địa Song Sắc Hoa và Đại Hồng Huyết Linh Chi mà Nguyên Tinh dâng lên, vô cùng bất ngờ, cười nói.
“Uy nghiêm của giáo chủ như Thiên Lôi, sao ông ta lại không sợ cho được?”, Nguyên Tinh chắp tay.
“Lần này vất vả cho ông rồi! Tôi phải bế quan vài ngày nghiên cứu bản chép tay của Biển Thước, thời gian này không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi”.
“Vâng, giáo chủ”.
“Đúng rồi, đem Huyết Linh Chi và Tàng Địa Song Sắc Hoa này đến Học viện Huyền Y Phái giao cho Tần Bách Tùng đi, bảo ông ấy nấu thành thuốc theo đơn của tôi, cho Liễu Như Thi uống. Có thuốc này rồi, chắc Liễu Như Thi sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.
“Tuân lệnh”.
Xử lý xong những chuyện này, Lâm Chính cầm thẻ tre trốn vào trong tầng hầm, chuyên tâm nghiên cứu.
Tầng hầm được bảo vệ rất tốt, tính bí mật rất cao, không ai quấy nhiễu.
Cứ vậy qua mấy ngày, Lâm Chính mới thoát ra khỏi nội dung thần kỳ trong thẻ tre.
“Trí tuệ và lý giải của người đi trước đúng là vô cùng tận. Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!”.
Lâm Chính cầm thẻ tre, vẫn chưa thỏa mãn, yêu thích không rời tay.
“Chủ tịch Lâm! Người của Thương Minh đến rồi!”.
Lúc này, Từ Thiên xuống tầng hầm, cung kính nói.
“Ai?”.
“Dịch Tiên Thiên”.
Lâm Chính nghe vậy không khỏi bật cười: “Ông ta cũng nên đến rồi, dẫn ông ta đến đây đi!”.
“Vâng”.
Chẳng lâu sau, Dịch Tiên Thiên được đưa đến tầng hầm.
“Kính chào cậu Lâm!”.
Dịch Tiên Thiên vội vàng hành lễ.
“Dịch Tiên Thiên? Sao ông lại đến đây?”.
Bạch Họa Thủy đang đọc sách ở trong góc phòng cau mày, hơi ngạc nhiên nhìn người đến.
Dịch Tiên Thiên thấy vậy cũng tiến lên, hành lễ với Bạch Họa Thủy: “Bái kiến minh chủ! Minh chủ có ổn không?”.
Bạch Họa Thủy im lặng nhìn ông ta một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu: “Hóa ra là vậy, chẳng trách ngày đó thần y Lâm đột nhiên xuất hiện tại trấn Đông Long, bắt tôi đến đây. Hóa ra là ông đã tiết lộ hành tung của tôi! Ông bán đứng tôi!”.
“Bạch minh chủ, tôi cũng không còn đường nào để đi. Nếu lúc đó tôi không nói vị trí của bà cho cậu Lâm biết, e rằng đầu tôi đã lìa khỏi cổ rồi”, Dịch Tiên Thiên nhún vai đáp.
“Loại người như ông đáng chết”, Bạch Họa Thủy bình tĩnh đáp.
Mặc dù nói rất bình thản, nhưng sát ý trong lời nói lại nồng đậm.
Dịch Tiên Thiên không đáp lời.
“Tiên Thiên, ông không ở Thương Minh mà đến chỗ tôi làm gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu Lâm, tôi đến đây để trả ơn”.
“Trả ơn?”.
“Phải, lúc ở bữa tiệc, nếu không phải cậu Lâm ra tay cứu giúp, e rằng tôi đã chết từ lâu, đại ân đại đức của cậu, Tiên Thiên không thể nào quên”.
“Ầy, Tiên Thiên, ông nói vậy hơi quá. Thật ra ông biết Bạch Họa Thủy bị tôi bắt đi, nhưng tới nay ông cũng không vạch trần chuyện này ra bên ngoài, không bán đứng tôi. Vậy thì đương nhiên tôi phải cứu ông”, Lâm Chính cười nói.
“Vạch trần? Ông ta dám đấy, nhưng ông ta đã bán đứng tôi, còn khai cậu ra thì có khác nào tự tìm đường chết? Nhưng nếu cậu không cứu ông ta, để ông ta chết đi như vậy chẳng phải bí mật của cậu mãi mãi sẽ không có ai biết hay sao?”, Bạch Họa Thủy hừ mũi.
“Tôi tin Tiên Thiên sẽ không bán đứng tôi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Bạch Họa Thủy không lên tiếng, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
Lời nói này quỷ cũng không tin.
“Tiên Thiên, chúng ta đều là người một nhà, có gì cứ nói ra đi. Ông nói ông đến để trả ơn là ý gì?”, Lâm Chính nheo mắt lại, hỏi.
Dịch Tiên Thiên vội trịnh trọng nói: “Cậu Lâm, ông Đồng và Hoa An đấu với nhau rồi!”.
“Ông Đồng?”.
“Phải, sau khi Hoa An ngồi lên vị trí minh chủ đại diện thì đã nhắm tới chức vị minh chủ, còn quyết tâm giành bằng được, nhưng ông Đồng không đồng ý. Ông ta nhòm ngó chức vị minh chủ đã lâu, sao có thể dâng cho Hoa An được? Thế là hai phe bắt đầu đấu đá. Mấy ngày nay bọn họ đấu tới mức không ai được yên, Thương Minh hỗn loạn”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.
“Vậy ông tìm tôi là để làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Dịch Tiên Thiên đến gần hơn, thận trọng hỏi: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu… không có hứng thú với Thương Minh sao?”.
“Thương Minh?”, Lâm Chính sửng sốt.
Bạch Họa Thủy ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm phía này.
“Ông Đồng rất có thế lực ở Thương Minh, Hoa An là minh chủ đại diện cũng không phải hạng tầm thường. Hai người này mà tranh đấu với nhau chắc chắn đều sẽ tổn thất nặng nề, Thương Minh cũng sẽ đại loạn. Cậu Lâm, nếu cậu chen chân vào lúc này, rồi để tôi làm nội ứng cho cậu… chẳng phải có thể nắm được Thương Minh trong tay hay sao?”.
Dịch Tiên Thiên cười khà khà, nói.
Lâm Chính kinh ngạc.
Cách nghĩ này… điên cuồng đến mức nào!
Chương 2234: Kéo xuống nước
Thương Minh là do đại hội nâng đỡ thành lập, sự tồn tại của nó cực kỳ đặc biệt, thế lực vô cùng rộng lớn.
Đại hội là một tổ chức đặc biệt ở Long Quốc, không gì sánh được, không thể khiêu chiến.
Đại hội hùng mạnh, hô mưa gọi gió ở trong nước như vậy, trừ thực lực bản thân mạnh mẽ ra cũng không thiếu sự ủng hộ về tiền bạc.
Thương Minh là một trong những nguồn tài lực chủ yếu của đại hội.
Thương Minh có đại hội chống lưng, thương nghiệp của bọn họ bao trùm hầu hết các ngành nghề, sức mạnh cũng cực kỳ to lớn.
Đối với Lâm Chính mà nói, nếu có thể nắm Thương Minh trong tay ắt sẽ nhảy vọt về chất.
Nên biết rằng, một Thương Minh không chỉ tương đương với mười Dương Hoa.
Nhưng nếu làm theo lời Dịch Tiên Thiên nói thì cũng có nghĩa sẽ chính thức tuyên chiến với đại hội.
Mặc dù Lâm Chính tự nhận thực lực của mình hiện nay cũng không quá kém, trong nước không có bao nhiêu thế lực có thể đối kháng với mình, nhưng đây là đại hội, thủ đoạn cao siêu.
Thực lực như Lâm Chính hiện giờ mà đối đầu với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.
Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.
Thật ra Lâm Chính hiểu rõ tâm tư của Dịch Tiên Thiên.
Đến lúc này rồi, ông ta và Lâm Chính đã đứng trên cùng một chiếc thuyền. Ông ta đã bán đứng Bạch Họa Thủy, tuyệt đối không thể khai ra Lâm Chính, nếu không sẽ chết không chỗ chôn thân.
Nếu đã lựa chọn đứng về phía Lâm Chính, đương nhiên ông ta phải suy nghĩ cho Lâm Chính.
Nhưng rõ ràng ông ta không ý thức được, một khi chuyện này thất bại, hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào.
Bạch Họa Thủy đặt sách trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, dường như cũng đang chờ đợi quyết định của anh.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Nếu đã có cơ hội đó thì đương nhiên phải nắm bắt thật tốt!”.
“Cậu Lâm đồng ý rồi sao? Tốt quá, chúng ta lên kế hoạch luôn đi, tôi sẽ nghĩ cách kéo cậu vào Thương Minh!”, Dịch Tiên Thiên mừng rỡ, vội nói.
“Tôi không vào Thương Minh”, Lâm Chính lập tức lắc đầu.
“Không vào Thương Minh?”.
Dịch Tiên Thiên sửng sốt: “Không vào Thương Minh thì làm sao thao túng Thương Minh? Cậu Lâm, bây giờ Thương Minh không có chủ, Hoa An và ông Đồng đấu đá nhau, vừa khéo tôi có thể kéo cậu vào, sau đó để cậu lập chút công lao, xây dựng uy tín. Đợi bọn họ đều tổn thất nặng nề, cậu lại ra tay giải quyết bọn họ, thuận lợi ngồi lên vị trí minh chủ. Nếu cậu không vào Thương Minh, mọi thứ đều chỉ là nói suông”.
“Không phải còn ông đó sao?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Tôi?”, Dịch Tiên Thiên sững sờ.
“Đúng!”.
Lâm Chính lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu, mỉm cười nói: “Có ông là đủ rồi. Tôi sẽ dốc toàn bộ nhân lực, tài lực của Dương Hoa trợ giúp ông lên vị trí minh chủ!”.
“Hả?”, Dịch Tiên Thiên ngây người, một lúc lâu sau vội vàng xua tay: “Không được không được! Cậu Lâm! Chuyện này tuyệt đối không được! Dịch Tiên Thiên tôi có tài đức gì mà dám nhắm tới chức vị minh chủ? Tôi không ngồi được đâu”.
“Tôi nói ông có thể thì là ông có thể, không cần lo. Ông chỉ cần ngồi lên đó theo lời tôi, những cái khác ông không cần phải lo lắng”, Lâm Chính cười nói.
Dịch Tiên Thiên há miệng, hãy còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính lập tức giơ tay tỏ ý ông ta không cần nói nhiều nữa.
“Cứ quyết định như vậy, ông về đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông sau”.
“Hả… Được…”.
Dịch Tiên Thiên không biết làm thế nào, chỉ có thể nhắm mắt làm liều quay người rời đi.
Dịch Tiên Thiên vừa đi, Bạch Họa Thủy đã lên tiếng.
“Thần y Lâm, tên Dịch Tiên Thiên này không biết trời cao đất dày, muốn tự tìm đường chết, lẽ nào cậu cũng muốn chết cùng ông ta?”, Bạch Họa Thủy lạnh giọng.
“Bà đang chỉ chuyện minh chủ sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Cậu phải biết Thương Minh là do đại hội nâng đỡ. Tuy đại hội để Thương Minh tự phát triển, nhưng không có nghĩa người ngoài có thể tùy tiện làm loạn. Nếu Thương Minh thật sự loạn đến mức không thể dàn xếp, đại hội nhất định sẽ can thiệp. Đến lúc đó, chỉ cần bọn họ điều tra, chuyện của cậu chắc chắn sẽ bại lộ. Lúc đó, không chỉ một mình thần y Lâm cậu phải chết, mà toàn bộ Dương Hoa đều sẽ hủy diệt vì quyết định ngu xuẩn của cậu, sẽ có vô số người vì cậu mà hi sinh! Cậu hiểu không?”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghe vậy không đáp lời, mà hỏi sang chuyện khác: “Bạch minh chủ, hiệu quả của Trú Nhan Đan và Phản Nhan Đan mà tôi cho bà như thế nào?”.
Bạch Họa Thủy sững sờ, im lặng một lúc mới gật đầu đáp: “Đúng là hiệu quả rất tốt, mấy hôm nay tôi có thể nhận thấy khí sắc của mình tốt hơn nhiều, hơn nữa nếp nhăn nơi mắt cũng biến mất. Nếu tiếp tục sử dụng, nhan sắc quay ngược về thời mười tám tuổi chắc không thành vấn đề”.
“Vậy bà có muốn dùng tiếp Trú Nhan Đan này không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Bạch Họa Thủy dừng lại một lúc, sau đó khẽ ngẩng đầu lên, răng nghiến chặt, dường như rơi vào sự rối rắm vô tận.
Một lúc lâu sau, bà ta mới cắn răng hỏi: “Điều kiện là gì?”.
“Không phải trước kia tôi đã nói rồi sao? Nói hết cho tôi biết những gì bà biết về đại hội và Thương Minh, thuốc này bà có thể uống mãi không dứt”.
Bạch Họa Thủy nghe vậy đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, Lâm Chính đang định kéo mình xuống nước.
Chỉ một mình Lâm Chính nâng đỡ Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn không phải chuyện dễ. Dù sao Lâm Chính cũng không biết nhiều về Thương Minh và đại hội, sự việc rất dễ bại lộ, một khi lộ ra thì sẽ chết.
Nhưng nếu kéo Bạch Họa Thủy vào, tình hình sẽ khác.
Có người từng là minh chủ Thương Minh trợ giúp, Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.
Bạch Họa Thủy im lặng.
Bảo bà ta đứng về phe Lâm Chính, bà ta chắc chắn không đồng ý.
Nhưng tình hình bây giờ bà ta không có sự lựa chọn.
Cho dù bà ta có từ bỏ Trú Nhan Đan, bà ta cũng không làm được gì. Dịch Tiên Thiên đã phản bội Thương Minh, ông Đồng và Hoa An lại đấu đến mức ngươi sống ta chết. Lúc này Thương Minh vô cùng nguy cấp, trừ khi đại hội can thiệp, không thì chắc chắn sẽ không thể ngăn chặn nguy cơ này.
Nhưng bây giờ người của đại hội đều bận rộn việc mở đại hội, ai có thể chú ý đến cơn sóng ngầm trong Thương Minh?
Cũng không biết qua bao lâu.
“Cậu muốn làm thế nào?”, Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi.
“Không vội, tôi phải xem xem Hoa An đấu với ông Đồng như thế nào”.
Lâm Chính cười đáp.
Bạch Họa Thủy nghiêm túc nhìn, không lên tiếng.
Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Chính rung lên.
Anh nhìn màn hình gọi đến, lại là Tô Nhu!
Lâm Chính hơi ngẩn ra, bắt máy.
“Sao vậy Tô Nhu?”, Lâm Chính cầm điện thoại hỏi.
“Anh có thời gian không? Đi với em đến chỗ này”, Tô Nhu cực kỳ nghiêm túc.
“Chỗ nào?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Một nơi tên là Cùng Châu Phái!”.
“Cùng Châu Phái?”.
Lâm Chính hoang mang: “Đó là nơi nào?”.
Chương 2235: Đến Cùng Châu Phái
“Em biết ngay là anh không biết mà, đó là một tông phái luyện võ. Nghe nói người trong đó toàn là cao thủ võ lâm rất lợi hại, mạnh hơn võ quán ở bên ngoài không biết bao nhiêu lần, rất tài giỏi”, Tô Nhu giải thích qua điện thoại.
“Em muốn đến đó làm gì? Không lẽ em muốn học võ? Em lớn tuổi thế rồi, học chắc sẽ rất phí sức”, Lâm Chính không nhịn được nói.
“Cái gì mà học võ? Em không có hứng thú với mấy trò đánh đấm, em đi vì dự án ở đó”, Tô Nhu nói.
“Dự án?”.
“Đúng, nghe nói trên núi Cùng Châu Phái có một loại thực vật tên là Thanh Lam Hoa rất hiếm có. Sản phẩm điều chế từ phấn hoa của loài hoa đó có hiệu quả cải thiện làn da phụ nữ rất lớn. Có khảo sát nói rằng sau núi Cùng Châu Phái rất thích hợp để trồng Thanh Lam Hoa, nếu em có thể đàm phán với Cùng Châu Phái, để bọn họ bán mảnh đất đó cho em, vậy thì em sẽ có thể trồng Thanh Lam Hoa liên tục. Nhờ vào sản phẩm đó đủ để Quốc tế Duyệt Nhan một bước lên trời, thậm chí có thể sánh ngang với Dương Hoa!”.
Nói đến đó, tâm trạng Tô Nhu hơi kích động.
Lâm Chính không hề nghi ngờ về việc đó.
Tuyệt đối không được đánh giá thấp phụ nữ.
Nếu Tô Nhu thật sự có thể dựa vào Thanh Lam Hoa sản xuất ra một loại sản phẩm có hiệu quả cải thiện làn da, mỹ dung dưỡng nhan thì chắc chắn sẽ rất được chào đón, tất nhiên sẽ còn bán ra quốc tế.
Lúc đó, thực lực của Quốc tế Duyệt Nhan sẽ không ai dám coi thường.
“Nói vậy là em muốn anh đi cùng em một chuyến, làm vệ sĩ của em?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Em cũng chưa tiếp xúc với Cùng Châu Phái, không biết người trong đó thế nào. Em thấy hình như anh cũng có chút bản lĩnh, có anh đi cùng em cũng yên tâm hơn”, Tô Nhu nói.
“Ha ha, được, lúc nào chúng ta đi?”.
“Bây giờ đi luôn! Bây giờ còn chưa có nhiều người biết tin này, nếu lần lữa, tin tức truyền ra, e là người nhắm tới khu đất đó sẽ nhiều vô số. Chúng ta mua nó trước một bước thì chuyện gì cũng ổn”.
“Được, em đang ở đâu? Bây giờ anh sẽ tới chỗ em!”.
“Em đợi anh ở đường Quảng Tân!”.
“Được!”.
Lâm Chính cúp máy, lập tức đi đến đường Quảng Tân.
Tô Nhu đang xem hợp đồng ở trên đường, đợi Lâm Chính đến nơi, cô lập tức bắt taxi tới sân bay.
Trai qua giai đoạn điều dưỡng thời gian này, khí sắc Tô Nhu đã tốt hơn nhiều, gương mặt trắng bệch đã có chút hồng hào, đôi môi anh đào cực kỳ quyến rũ. Cô mang một cặp mắt kính không gọng, vẫn đang chuyên chú xem hợp đồng thu mua trong tay, không hề qua loa.
Lâm Chính liếc nhìn cô, không khỏi thở dài.
Người phụ nữ này tuy yếu ớt, nhưng tính cách thật là mạnh mẽ.
“Thời gian qua anh đã đi đâu?”.
Tô Nhu đang xem hợp đồng bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Chính sửng sốt, cười đáp: “Đi đâu được chứ? Đi loanh quanh đây đó, không có việc gì thì đến hiệu thuốc của Lạc Thiên giúp đỡ”.
“Anh cũng nhàn rỗi lạc quan nhỉ?”, Tô Nhu liếc anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Lâm Chính nhìn thấy mà hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.
Hai tiếng sau, hai người đáp máy bay ở thành phố Tây Lâm phía Đông Nam của Long Quốc.
Tô Nhu đã đặt taxi công nghệ từ trước, hai người đi xe đến thẳng núi Cùng Châu.
Núi Cùng Châu xanh rì, đường núi dốc đứng hiểm trở, xung quanh không có người ở, thị trấn gần nhất cũng phải đi xe khoảng bốn mươi phút mới đến núi.
Lúc xe đi đến giữa lưng núi, tài xế dừng lại.
“Hai anh chị, xe không lên núi tiếp được nữa. Trên núi này có một Cùng Châu Phái, người ở đó đều luyện võ, bọn họ rất bài xích người ngoài. Lần trước có một vài người thích leo núi không cẩn thận vào môn phái của bọn họ, bị đánh đến mức dở sống dở chết rồi ném xuống núi. Nếu tôi lái lên đó, e là cả người lẫn xe sẽ tiêu đời, chặng đường còn lại hai người tự đi nhé”, tài xế bất đắc dĩ nói.
“Hả? Đáng sợ vậy sao?”.
“Cô lên núi làm gì? Nếu là du lịch thì tôi khuyên cô nên đổi nơi khác đi”.
“Tôi tìm người của Cùng Châu Phái bàn chút chuyện…”.
“Vậy cô phải khách sáo một chút, chọc giận bọn họ thì không xong. Bọn họ có thế lực lớn lắm, cảnh sát cũng không làm gì được”.
“Vậy à… Được, cảm ơn bác tài”.
Tô Nhu trả tiền, sau đó xuống xe, đi bộ lên núi.
Đường núi như thế này đối với Lâm Chính mà nói không tính là gì, nhưng người suốt ngày ngồi trong văn phòng, ít khi tập luyện thể chất như Tô Nhu mà nói lại dài đằng đẵng.
Đi được mười mấy phút, Tô Nhu đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi đầm đìa.
“Có cần anh cõng em đi không?”.
Lâm Chính cười hỏi.
“Không cần, em có thể đi lên được trên đó!”, Tô Nhu khẽ cắn răng đáp lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Chính cười khổ lắc đầu, không nói gì thêm.
Vù!
Hai người còn chưa đi thêm được mấy bước, một chiếc xe Bentley màu đen đột nhiên lái tới, sau khi đi qua hai người họ, xe đột nhiên phanh gấp dừng lại.
Trên xe có bốn người, toàn bộ đều là nam.
Bọn họ liếc nhìn hai người, khi nhìn thấy Tô Nhu, ai cũng sáng mắt lên.
“Sư huynh, cô gái kia đẹp thật, còn xinh đẹp hơn cả đại sư tỷ!”, người lái xe cười hì hì quan sát Tô Nhu.
“Thú vị đấy!”, người mặc võ phục để tóc dài ngồi ở ghế lái phụ liếc nhìn Tô Nhu, hô lên: “Hai người có việc gì vậy?”.
“Chúng tôi là người Giang Thành, muốn lên núi cầu kiến chưởng môn của Cùng Châu Phái, có chút chuyện muốn nói với chưởng môn”, Tô Nhu thở dốc, cười gượng nói.
Kế hoạch của Kiều Long Nhất rất đơn giản. Ông ta đánh lừa Lâm Chính bằng cách giao lại bản thảo của thần y Biển Thước, để Lâm Chính tưởng rằng nhà họ Kiều sợ anh. Đến đến khi Lâm Chính mất cảnh giác thì sẽ tấn công đột ngột để Lâm Chính không kịp phản ứng. Như vậy thì sẽ thắng lớn.
Nếu như ngay từ đầu đã ra tay vơi Lâm Chính thì ông ta tin rằng chắc chắn anh sẽ có sự phòng bị. Nhưng giờ thì khác rồi. Ông ta đích thân dắt theo nhưng cao thủ khác nhà họ Kiều tiếp cận sơn trang, đi lần tới khu vực Lâm Chính đang ở.
“Gia chủ, tại sao đến một người canh gác cũng không có vậy?”
“Thần y Lâm có phải là khinh suất quá hay không?”, các cao thủ nhà họ Kiều nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ.
Lâm Chính lúc này đang ngồi trong một chòi hóng gió uống trà, thận trọng đọc nội dung có trong bản thảo của thần y Biển Thước. Anh chăm chú vô cùng, giống như là bỏ mặc cả thế giới bên ngoài vậy. Những người đứng sau anh vẫn đứng im như khúc gỗ, không dám lên tiếng quấy rầy.
“Thần y Lâm thật sự không hề phòng ngự gì sao? Một kẻ ngốc nghếch như vậy mà có thể sống được tới bây giờ?”, Kiều Long Nhất hừ giọng.
“Gia chủ, giờ chúng ta phải làm sao?", cao thủ bên cạnh khẽ hỏi.
“Lập tức bao vây bọn họ. Sau khi ra tay thì giết thần y Lâm trước, lấy lại bản thảo sau đó từ từ thanh trừng những kẻ còn lại”, Kiều Long Nhất hừ giọng: “Nghe đây, một khi đã ra tay thì không được giữ lại một kẻ nào hết. Giết sạch cho tôi. Rõ chưa?”
“Tuân lệnh”, đám đông đáp lại. Kiều Long Nhất gật đầu, lao về phía trước. Những người khác cũng lao lên theo. Sát khí hừng hực tới mức ghê người bùng nổ. Ngay sau đó, một lượng lớn các cao thủ như đám rắn độc đổ về phía Lâm Chính.
“To gan”, Trương Thất Dạ tức giận, lập tức gầm lên và phóng ra sát khí.
“Đúng là đồ chán sống, dám hại cậu Lâm. Hôm nay tôi sẽ cho các người khỏi về luôn”.
“Ở lại hết đi”
“Đừng hòng rời khỏi đây”, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Băng Thượng Quân cùng lao lên, đổ về phía các cao thủ nhà họ Kiều.
Đúng lúc này, Kiều Long Nhất cảm thấy ớn lạnh. Ông ta nhìn đám người Trương Thất Dạ bằng vẻ thất kinh và cảm giác đầu óc trống rỗng.
Đám cao thủ nhà họ Kiều sợ hết hồn. Chuyện gì thế này? Đám người này khi nãy đứng im sau lưng Lâm Chính mà, cũng không hề thể hiện là có võ lực hay gì, vậy mà khi họ ra tay thì không khác gì lũ tràn bờ đê.
“Lùi lại”, người nhà họ Kiều vội lùi lại.
“Lùi đi đâu? Liều mạng với họ đi", Kiều Long Nhất bặm môi, gầm lên. Nhà họ Kiều đành phải liều mạng lao lên chiến đấu. Vừa lao lên thì bọn họ đã rơi ngay vào thế bị động. Tất cả không thể nào tấn công được gì.
Kiều Long Nhất thấy vậy bèn đanh mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Thắng là vua thua làm giặc. Ông ta gầm lên rồi rút ra một thanh kiếm màu đen, đâm về phía huyệt thái dương của Lâm Chính.
“Đồ chán sống”, Trương Thất Dạ cũng lao tới bảo vệ anh.
“Ông không cần lo, để tôi chơi với ông ta”, Lâm Chính lên tiếng. Anh vẫn nhìn chăm chăm cuộn bản thảo. Trương Thất Dạ nghe thấy vậy thì lập tức lùi lại.
“Tôi sẽ khiến cậu chết không có đất chôn”, Kiều Long Nhất tức giận. Ông ta cảm thấy thần y Lâm quá ngông cuồng. Thế nhưng đúng lúc mũi kiếm của ông ta chĩa về phía thần y Lâm thì...
Vụt...Lâm Chính lấy nắp chén trà đỡ đòn.
Keng...Thanh kiếm không thể đâm xuyên nắp chén trà.
“Cái gì?”, Kiều Long Nhất tái mặt. Ông ta biết rất rõ sức mạnh của nhát đâm này. Nó có thể đâm xuyên cả sắt thép, vậy mà nói không thể đâm xuyên qua một cái nắp của chén trà sao?
Lâm Chính đột nhiên phát lực...Rắc..Nắp chén vỡ vụn. Những mảnh vỡ phóng về phía Kiều Long Nhất.
Không hay rồi. Kiều Long Nhất vội lùi lại, dùng kiếm đỡ đòn. Keng keng...Một cơn nổ cực mạnh phát ra, Kiều Long Nhất đã phá được đòn tấn công. Nhưng ngay khi ông ta dừng lại thì phát hiên ra Lâm Chính đã biến mất.
Kiều Long Nhất cảm giác da dầu tê dại. Ông ta vội vàng tìm kiếm Lâm Chính. Lúc này, phía sau ông ta đột nhiên vang lên giọng nói của anh: “Ông đang nhìn đi đâu thế?”
Kiều Long Nhất thất kinh, vội quay đầu lại. Lâm Chính né thanh kiếm chưởng cho ông ta một chưởng.
Bốp! Kiều Long Nhất bị chưởng trúng ngực, cơ thể loạng choạng. Ông ta cố gắng đứng vững lại rồi dồn toàn lực vung thanh kiếm trong tay lên một lần nữa.
Vụt..Thanh kiếm tạo ra vô số tàn ảnh giống như một cơn bão đổ về phía Lâm Chính. Anh bỗng nhiên giống như một linh hồn. Những ảnh kiếm của Kiều Long Nhất lao tới nhưng không thể nào chạm được vào người Lâm Chính.
Kiều Long Nhất cuống cả lên. Ông ta càng tấn công càng cảm thấy sợ hãi. Thằng này là thế nào thế? Thân pháp này! Tốc độ này…Rõ ràng còn trẻ như vậy mà đã đạt được võ kỹ tới mức này rồi sao?
Không thể nào! Rốt cuộc cậu ta là ai vậy? Kiều Long Nhất không thể nào chấp nhận được. Ông ta gầm lên: “Á!”
Luồng khí tức khủng khiếp phát ra từ người ông ta, bao trùm lấy Lâm Chính. Lâm Chính như bị khóa chặt. Và đây là lúc tốt nhất để Kiều Long Nhất kết liễu anh.
“Cơ hội tốt”, Kiều Long Nhất lập tức chĩa thẳng kiếm vào họng của Lâm Chính.
Thanh kiếm lóe sáng. Cảm tưởng như toàn bộ sức mạnh trong không gian đều được rót vào thanh kiếm của anh. Quá khủng khiếp.
“Chết đi!”, ông ta hét lớn.
Thế nhưng một giây sau. Một âm thanh quỷ dị vang lên. Keng....
Cây kiếm chạm tới họng anh và bị bẻ cong. Nó không thể đâm xuyên vào da thịt của anh.
Ông ta há hốc miệng, bàng hoàng…Lâm Chính cũng không khách khí, anh đấm thẳng vào ngực Kiều Long Nhất.
Kiều Long Nhất không thể đỡ được, ngực hõm sau, phun ra một ngụm máu tươi và bay bật ra, đập mạnh vào hòn non bộ gần đó.Ông ta ôm ngực.
Lâm Chính bước tới. Kiều Long Nhất biết ông ta không thể giết được thần y Lâm. Ông ta chật vật bò dậy và hét lên: “Rút!", nói xong, ông ta cứ thế chạy thẳng xuống núi không dám quay đầu lại.
Chương 2232: Lần sau đi đứng cẩn thận
Ông ta giờ khác gì chim gãy cánh, chỉ biết điên cuồng bỏ chạy. Ông ta mặc kệ việc đám người Trương Thất Dạ đang chém giết những người khác của nhà họ Kiều, cứ thế chạy thục mạng
Những người còn lại đều bị thương nặng, không mất tay thì cũng cụt chân, toàn thân đẫm máu. Bọn họ nào phải là đối thủ của Trương Thất Dạ. Đấu nhau một lúc thì họ rơi vào thế hạ phong, đành phải tụm lại vào nhau. Việc Kiều Long Nhất bỏ chạy càng khiến họ nhụt chí.
“Đi!”, đám đông bặm môi, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để bỏ chạy.
“Cấm chạy”
“Mau đuổi theo”, Nguyên Tinh hét lớn, định đuổi theo. Thế nhưng ông ta cố ý đuổi với tốc độ chậm để những người đó có thể chạy thoát. Những người còn lại của nhà họ Kiều nhanh chóng rời khỏi sơn trang.
“Cậu Lâm, tại sao lại để họ chạy thoát? Giết chết cho rồi. Hà tất phải nương tay?”, Trương Thất Dạ bực mình
“Thôi bỏ đi, tha được thì tha, huống hồ giờ chúng ta có nhiều kẻ địch như vậy, bớt được người nào hay người đấy.
“Hừ, đúng là hời cho bọn thật đấy”, Trương Thất Dạ tức lắm.
Ông ta đã ra tay là sát khí hừng hực, vậy mà không giết được vài người thì cảm thấy khó chịu. Lâm Chính mỉm cười, thản nhiên nói: “Được rồi, về đi! Người nào làm việc của người đấy. Phải rồi, Nguyên Tinh đi cùng tôi một chuyến”
“Giáo chủ có điều dặn dò?”, Nguyên Tinh cung kính hỏi.
“Giờ ông tới nhà họ Kiều, nói với Kiều Long Nhất chúng ta bị kẻ trộm truy sát, bị thương nặng, cần ít dược liệu trị thương, hỏi ông ta có hay không? Rõ chưa?”, Lâm chính nói.
Nguyên Tinh giật mình nhưng ngay lập tức chắp tay: “Giáo chủ yên tâm. Giờ tôi đi ngay”.
“Cẩn thận một chút”.
“Vâng”.
Kiều Long Nhất chui vào xe rời khỏi Giang Thành. Trên đường tháo chạy, sắc mặt ông ta trông vô cùng khó coi, giống như bị gặp phải ma vậy.
Khi Kiều Long Nhất về tới nhà thì nhận được một cú điện thoại.
“Cái gì? Tất cả chạy thoát rồi sao?”, Kiều Long Nhất kinh ngạc.
“Vâng thưa ông. Chúng tôi sắp về rồi”, người ở đầu dây bên kia thở hổn hển.
Kiều Long Nhất trầm mặt: “Các người đi xử lý vết thương sau đó tới chính đường tìm tôi”.
“Vâng giáo chủ”.
Tầm nửa tiếng sau, Kiều Long Nhất sau khi đã uống thuốc và băng bó tới chính đường. Ông ta uống một ngụm trà, thở phào dù vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Nhà họ Kiều thấy Kiều Long Nhất trở về với thương thế đầy mình thì ngạc nhiên lắm. Họ dồn dập hỏi nhưng Kiều Long Nhất không chịu nói.
“Bái kiến giáo chủ”, lúc này, những người nhà họ Kiều chạy thoát được chạy vào chính đường, hành lễ với Kiều Long Nhất. Nhìn đám người kẻ thì mất tay người thì mất chân, ai cũng bị thương, Kiều Long Nhất nín thở.
“Các người...vẫn ổn chứ?”
“Bẩm gia chủ, tạm thời không sao ạ?”, một người run rẩy nói.
“Không sao...không sao là tốt rồi...”, Kiều Long Nhất lầm bầm, mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Lúc này, có một người khác bước vào: “Gia chủ, có người tới gặp gia chủ”.
“Ai?”, ông ta nói là Nguyên Tinh của Đông Hoàng Giáo?”
“Nguyên Tinh?”, Kiều Long Nhất tái mét mặt.
“Đông Hoàng Giáo sao?”
“Vậy...chẳng phải là người của thần y Lâm à?”
“Gia chủ, chúng ta phải trốn thôi. Gia chủ cũng không thể thế này gặp ông ta được. Chắc chắn là ông ta tới thăm dò tình hình của chúng ta đấy”, người nhà họ Kiều hoảng sợ.
Thế nhưng Kiều Long Nhất chỉ phất tay: “Không cần trốn như vậy, người ta sớm đã biết chúng ta ra tay với thần y Lâm rồi, nếu không các người tưởng các người có thể dễ dàng thoát như vậy sao? Chẳng qua là thần y Lâm nương tay, không đánh chết các người đấy. Nếu không chẳng ai về nổi nhà họ Kiều đâu".
Đám đông nghe thấy vậy thì há hốc miệng, không biết phải làm thế nào. Đúng là như vậy thật. Bọn họ rời khỏi sơn trang và phát hiện ra không có ai đuổi theo mình hết. Rõ ràng là đối phương cố tình để họ rời đi.
“Đi mời Nguyên Tinh vào đi”
“Vâng gia chủ”.
Người giúp việc chạy đi. Một lúc sau, Nguyên Tinh bước vào.
“Chào gia chủ. Mọi người làm sao mà bị thương thế này?”, Nguyên Tinh thản nhiên nói như không biết gì.
“À, không cẩn thận bị ngã thôi”, Kiều Long Nhất ái ngại.
“Hóa ra là vậy. Gia chủ bảo trọng nhé”.
"Cảm ơn, không biết Nguyên Tinh trưởng lão tới đây có việc gì?”
“Là thế này, giáo chủ của chúng tôi vừa bị kẻ trộm đột nhập tấn công. Giao chủ bị thương mà dược liệu chỗ chúng tôi không đủ nên giáo chủ đã đặc biệt bảo tôi tới chỗ ông để lấy ít thuốc. Không biết là nhà họ Kiều có dư chút nào không để tôi mang về cho giáo chủ trị thương?” Nguyên Tinh điềm đạm nói.
“Có có! Đương nhiên là có. Thần y Lâm cần thuốc sao tôi có thể không đưa được? Người đâu, đi lấy Đại Hồng Huyết Linh Chi tới đây cho thần y Lâm, phải rồi Tàng Địa Song Sắc Hoa cũng hái đi”.
“Gia chủ...”
“Mau đi đi”, Kiều Long Nhất đanh mặt.
Nhà họ Kiều vội chạy đi.
Vài món dược liệu quý nhanh chóng được đưa tới.
“Khá lắm, đã vậy thì tại hạ cáo từ vậy”, Nguyên Tinh thản nhiên nói rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước thì ông ta nghĩ ra được điều gì đó bèn nói: “Kiều gia chủ”.
“Trưởng lão còn gì dặn dò?”, Kiều Long Nhất cố nặn ra một nụ cười.
“Ồ. Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn nhắc nhở. Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận. Đừng để bị ngã”, Nguyên Tinh nói xong thì đi thẳng. Kiều Long Nhất tối sầm mặt.
“Gia chủ, cứ để ông ta đi như vậy sao? Đó là đồ quý của nhà họ Kiều đấy”, người nhà họ Kiều tức giận nói.
“Đồ quý thì làm sao? Các người không thấy sao? Thần y Lâm cử Nguyên Tinh Tới là đang đòi chúng ta bồi thường đấy”.
“Bồi thường”
“Cậu ta đã biết là do chúng ta ra tay rồi, nhưng tha cho chúng ta. Nguyên Tinh tới là để thăm dò xem thái độ của chúng ta như thế nào. Nếu tôi đưa đủ cho Nguyên Tinh thì ông ta rời đi, còn không thì tức là tôi vẫn muốn đối đầu với họ, khi đó thần y Lâm sẽ mặc kệ tất cả mà ra tay tiếp với nhà họ Kiều. Không nghe thấy câu nói cuối cùng của Nguyên Tinh sao? Ông ta đang cảnh cáo chúng ta ..”
Nói tới đây, ông ta lầm bầm: “Sức mạnh của thần y Lâm mạnh hơn quá nhiều những gì chúng ta biết...Người này...chúng ta không thể đối đầu được”.
Chương 2233: Tôi đến để trả ơn
“Ha, tên Kiều Long Nhất này đúng là chịu chi, dược vật quý giá thế này cũng có thể bỏ ra! Xem ra ông ta thật sự bị dọa sợ rồi”, Lâm Chính nhìn Tàng Địa Song Sắc Hoa và Đại Hồng Huyết Linh Chi mà Nguyên Tinh dâng lên, vô cùng bất ngờ, cười nói.
“Uy nghiêm của giáo chủ như Thiên Lôi, sao ông ta lại không sợ cho được?”, Nguyên Tinh chắp tay.
“Lần này vất vả cho ông rồi! Tôi phải bế quan vài ngày nghiên cứu bản chép tay của Biển Thước, thời gian này không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi”.
“Vâng, giáo chủ”.
“Đúng rồi, đem Huyết Linh Chi và Tàng Địa Song Sắc Hoa này đến Học viện Huyền Y Phái giao cho Tần Bách Tùng đi, bảo ông ấy nấu thành thuốc theo đơn của tôi, cho Liễu Như Thi uống. Có thuốc này rồi, chắc Liễu Như Thi sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.
“Tuân lệnh”.
Xử lý xong những chuyện này, Lâm Chính cầm thẻ tre trốn vào trong tầng hầm, chuyên tâm nghiên cứu.
Tầng hầm được bảo vệ rất tốt, tính bí mật rất cao, không ai quấy nhiễu.
Cứ vậy qua mấy ngày, Lâm Chính mới thoát ra khỏi nội dung thần kỳ trong thẻ tre.
“Trí tuệ và lý giải của người đi trước đúng là vô cùng tận. Tuyệt diệu! Tuyệt diệu!”.
Lâm Chính cầm thẻ tre, vẫn chưa thỏa mãn, yêu thích không rời tay.
“Chủ tịch Lâm! Người của Thương Minh đến rồi!”.
Lúc này, Từ Thiên xuống tầng hầm, cung kính nói.
“Ai?”.
“Dịch Tiên Thiên”.
Lâm Chính nghe vậy không khỏi bật cười: “Ông ta cũng nên đến rồi, dẫn ông ta đến đây đi!”.
“Vâng”.
Chẳng lâu sau, Dịch Tiên Thiên được đưa đến tầng hầm.
“Kính chào cậu Lâm!”.
Dịch Tiên Thiên vội vàng hành lễ.
“Dịch Tiên Thiên? Sao ông lại đến đây?”.
Bạch Họa Thủy đang đọc sách ở trong góc phòng cau mày, hơi ngạc nhiên nhìn người đến.
Dịch Tiên Thiên thấy vậy cũng tiến lên, hành lễ với Bạch Họa Thủy: “Bái kiến minh chủ! Minh chủ có ổn không?”.
Bạch Họa Thủy im lặng nhìn ông ta một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu: “Hóa ra là vậy, chẳng trách ngày đó thần y Lâm đột nhiên xuất hiện tại trấn Đông Long, bắt tôi đến đây. Hóa ra là ông đã tiết lộ hành tung của tôi! Ông bán đứng tôi!”.
“Bạch minh chủ, tôi cũng không còn đường nào để đi. Nếu lúc đó tôi không nói vị trí của bà cho cậu Lâm biết, e rằng đầu tôi đã lìa khỏi cổ rồi”, Dịch Tiên Thiên nhún vai đáp.
“Loại người như ông đáng chết”, Bạch Họa Thủy bình tĩnh đáp.
Mặc dù nói rất bình thản, nhưng sát ý trong lời nói lại nồng đậm.
Dịch Tiên Thiên không đáp lời.
“Tiên Thiên, ông không ở Thương Minh mà đến chỗ tôi làm gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu Lâm, tôi đến đây để trả ơn”.
“Trả ơn?”.
“Phải, lúc ở bữa tiệc, nếu không phải cậu Lâm ra tay cứu giúp, e rằng tôi đã chết từ lâu, đại ân đại đức của cậu, Tiên Thiên không thể nào quên”.
“Ầy, Tiên Thiên, ông nói vậy hơi quá. Thật ra ông biết Bạch Họa Thủy bị tôi bắt đi, nhưng tới nay ông cũng không vạch trần chuyện này ra bên ngoài, không bán đứng tôi. Vậy thì đương nhiên tôi phải cứu ông”, Lâm Chính cười nói.
“Vạch trần? Ông ta dám đấy, nhưng ông ta đã bán đứng tôi, còn khai cậu ra thì có khác nào tự tìm đường chết? Nhưng nếu cậu không cứu ông ta, để ông ta chết đi như vậy chẳng phải bí mật của cậu mãi mãi sẽ không có ai biết hay sao?”, Bạch Họa Thủy hừ mũi.
“Tôi tin Tiên Thiên sẽ không bán đứng tôi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Bạch Họa Thủy không lên tiếng, nhưng trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
Lời nói này quỷ cũng không tin.
“Tiên Thiên, chúng ta đều là người một nhà, có gì cứ nói ra đi. Ông nói ông đến để trả ơn là ý gì?”, Lâm Chính nheo mắt lại, hỏi.
Dịch Tiên Thiên vội trịnh trọng nói: “Cậu Lâm, ông Đồng và Hoa An đấu với nhau rồi!”.
“Ông Đồng?”.
“Phải, sau khi Hoa An ngồi lên vị trí minh chủ đại diện thì đã nhắm tới chức vị minh chủ, còn quyết tâm giành bằng được, nhưng ông Đồng không đồng ý. Ông ta nhòm ngó chức vị minh chủ đã lâu, sao có thể dâng cho Hoa An được? Thế là hai phe bắt đầu đấu đá. Mấy ngày nay bọn họ đấu tới mức không ai được yên, Thương Minh hỗn loạn”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.
“Vậy ông tìm tôi là để làm gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Dịch Tiên Thiên đến gần hơn, thận trọng hỏi: “Cậu Lâm, lẽ nào cậu… không có hứng thú với Thương Minh sao?”.
“Thương Minh?”, Lâm Chính sửng sốt.
Bạch Họa Thủy ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm phía này.
“Ông Đồng rất có thế lực ở Thương Minh, Hoa An là minh chủ đại diện cũng không phải hạng tầm thường. Hai người này mà tranh đấu với nhau chắc chắn đều sẽ tổn thất nặng nề, Thương Minh cũng sẽ đại loạn. Cậu Lâm, nếu cậu chen chân vào lúc này, rồi để tôi làm nội ứng cho cậu… chẳng phải có thể nắm được Thương Minh trong tay hay sao?”.
Dịch Tiên Thiên cười khà khà, nói.
Lâm Chính kinh ngạc.
Cách nghĩ này… điên cuồng đến mức nào!
Chương 2234: Kéo xuống nước
Thương Minh là do đại hội nâng đỡ thành lập, sự tồn tại của nó cực kỳ đặc biệt, thế lực vô cùng rộng lớn.
Đại hội là một tổ chức đặc biệt ở Long Quốc, không gì sánh được, không thể khiêu chiến.
Đại hội hùng mạnh, hô mưa gọi gió ở trong nước như vậy, trừ thực lực bản thân mạnh mẽ ra cũng không thiếu sự ủng hộ về tiền bạc.
Thương Minh là một trong những nguồn tài lực chủ yếu của đại hội.
Thương Minh có đại hội chống lưng, thương nghiệp của bọn họ bao trùm hầu hết các ngành nghề, sức mạnh cũng cực kỳ to lớn.
Đối với Lâm Chính mà nói, nếu có thể nắm Thương Minh trong tay ắt sẽ nhảy vọt về chất.
Nên biết rằng, một Thương Minh không chỉ tương đương với mười Dương Hoa.
Nhưng nếu làm theo lời Dịch Tiên Thiên nói thì cũng có nghĩa sẽ chính thức tuyên chiến với đại hội.
Mặc dù Lâm Chính tự nhận thực lực của mình hiện nay cũng không quá kém, trong nước không có bao nhiêu thế lực có thể đối kháng với mình, nhưng đây là đại hội, thủ đoạn cao siêu.
Thực lực như Lâm Chính hiện giờ mà đối đầu với đại hội chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.
Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.
Thật ra Lâm Chính hiểu rõ tâm tư của Dịch Tiên Thiên.
Đến lúc này rồi, ông ta và Lâm Chính đã đứng trên cùng một chiếc thuyền. Ông ta đã bán đứng Bạch Họa Thủy, tuyệt đối không thể khai ra Lâm Chính, nếu không sẽ chết không chỗ chôn thân.
Nếu đã lựa chọn đứng về phía Lâm Chính, đương nhiên ông ta phải suy nghĩ cho Lâm Chính.
Nhưng rõ ràng ông ta không ý thức được, một khi chuyện này thất bại, hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào.
Bạch Họa Thủy đặt sách trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm, dường như cũng đang chờ đợi quyết định của anh.
Một lúc lâu sau, Lâm Chính ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Nếu đã có cơ hội đó thì đương nhiên phải nắm bắt thật tốt!”.
“Cậu Lâm đồng ý rồi sao? Tốt quá, chúng ta lên kế hoạch luôn đi, tôi sẽ nghĩ cách kéo cậu vào Thương Minh!”, Dịch Tiên Thiên mừng rỡ, vội nói.
“Tôi không vào Thương Minh”, Lâm Chính lập tức lắc đầu.
“Không vào Thương Minh?”.
Dịch Tiên Thiên sửng sốt: “Không vào Thương Minh thì làm sao thao túng Thương Minh? Cậu Lâm, bây giờ Thương Minh không có chủ, Hoa An và ông Đồng đấu đá nhau, vừa khéo tôi có thể kéo cậu vào, sau đó để cậu lập chút công lao, xây dựng uy tín. Đợi bọn họ đều tổn thất nặng nề, cậu lại ra tay giải quyết bọn họ, thuận lợi ngồi lên vị trí minh chủ. Nếu cậu không vào Thương Minh, mọi thứ đều chỉ là nói suông”.
“Không phải còn ông đó sao?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Tôi?”, Dịch Tiên Thiên sững sờ.
“Đúng!”.
Lâm Chính lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, đốt một điếu, mỉm cười nói: “Có ông là đủ rồi. Tôi sẽ dốc toàn bộ nhân lực, tài lực của Dương Hoa trợ giúp ông lên vị trí minh chủ!”.
“Hả?”, Dịch Tiên Thiên ngây người, một lúc lâu sau vội vàng xua tay: “Không được không được! Cậu Lâm! Chuyện này tuyệt đối không được! Dịch Tiên Thiên tôi có tài đức gì mà dám nhắm tới chức vị minh chủ? Tôi không ngồi được đâu”.
“Tôi nói ông có thể thì là ông có thể, không cần lo. Ông chỉ cần ngồi lên đó theo lời tôi, những cái khác ông không cần phải lo lắng”, Lâm Chính cười nói.
Dịch Tiên Thiên há miệng, hãy còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính lập tức giơ tay tỏ ý ông ta không cần nói nhiều nữa.
“Cứ quyết định như vậy, ông về đi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông sau”.
“Hả… Được…”.
Dịch Tiên Thiên không biết làm thế nào, chỉ có thể nhắm mắt làm liều quay người rời đi.
Dịch Tiên Thiên vừa đi, Bạch Họa Thủy đã lên tiếng.
“Thần y Lâm, tên Dịch Tiên Thiên này không biết trời cao đất dày, muốn tự tìm đường chết, lẽ nào cậu cũng muốn chết cùng ông ta?”, Bạch Họa Thủy lạnh giọng.
“Bà đang chỉ chuyện minh chủ sao?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
“Cậu phải biết Thương Minh là do đại hội nâng đỡ. Tuy đại hội để Thương Minh tự phát triển, nhưng không có nghĩa người ngoài có thể tùy tiện làm loạn. Nếu Thương Minh thật sự loạn đến mức không thể dàn xếp, đại hội nhất định sẽ can thiệp. Đến lúc đó, chỉ cần bọn họ điều tra, chuyện của cậu chắc chắn sẽ bại lộ. Lúc đó, không chỉ một mình thần y Lâm cậu phải chết, mà toàn bộ Dương Hoa đều sẽ hủy diệt vì quyết định ngu xuẩn của cậu, sẽ có vô số người vì cậu mà hi sinh! Cậu hiểu không?”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghe vậy không đáp lời, mà hỏi sang chuyện khác: “Bạch minh chủ, hiệu quả của Trú Nhan Đan và Phản Nhan Đan mà tôi cho bà như thế nào?”.
Bạch Họa Thủy sững sờ, im lặng một lúc mới gật đầu đáp: “Đúng là hiệu quả rất tốt, mấy hôm nay tôi có thể nhận thấy khí sắc của mình tốt hơn nhiều, hơn nữa nếp nhăn nơi mắt cũng biến mất. Nếu tiếp tục sử dụng, nhan sắc quay ngược về thời mười tám tuổi chắc không thành vấn đề”.
“Vậy bà có muốn dùng tiếp Trú Nhan Đan này không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Bạch Họa Thủy dừng lại một lúc, sau đó khẽ ngẩng đầu lên, răng nghiến chặt, dường như rơi vào sự rối rắm vô tận.
Một lúc lâu sau, bà ta mới cắn răng hỏi: “Điều kiện là gì?”.
“Không phải trước kia tôi đã nói rồi sao? Nói hết cho tôi biết những gì bà biết về đại hội và Thương Minh, thuốc này bà có thể uống mãi không dứt”.
Bạch Họa Thủy nghe vậy đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, Lâm Chính đang định kéo mình xuống nước.
Chỉ một mình Lâm Chính nâng đỡ Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn không phải chuyện dễ. Dù sao Lâm Chính cũng không biết nhiều về Thương Minh và đại hội, sự việc rất dễ bại lộ, một khi lộ ra thì sẽ chết.
Nhưng nếu kéo Bạch Họa Thủy vào, tình hình sẽ khác.
Có người từng là minh chủ Thương Minh trợ giúp, Dịch Tiên Thiên ngồi lên vị trí minh chủ chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay.
Bạch Họa Thủy im lặng.
Bảo bà ta đứng về phe Lâm Chính, bà ta chắc chắn không đồng ý.
Nhưng tình hình bây giờ bà ta không có sự lựa chọn.
Cho dù bà ta có từ bỏ Trú Nhan Đan, bà ta cũng không làm được gì. Dịch Tiên Thiên đã phản bội Thương Minh, ông Đồng và Hoa An lại đấu đến mức ngươi sống ta chết. Lúc này Thương Minh vô cùng nguy cấp, trừ khi đại hội can thiệp, không thì chắc chắn sẽ không thể ngăn chặn nguy cơ này.
Nhưng bây giờ người của đại hội đều bận rộn việc mở đại hội, ai có thể chú ý đến cơn sóng ngầm trong Thương Minh?
Cũng không biết qua bao lâu.
“Cậu muốn làm thế nào?”, Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi.
“Không vội, tôi phải xem xem Hoa An đấu với ông Đồng như thế nào”.
Lâm Chính cười đáp.
Bạch Họa Thủy nghiêm túc nhìn, không lên tiếng.
Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Chính rung lên.
Anh nhìn màn hình gọi đến, lại là Tô Nhu!
Lâm Chính hơi ngẩn ra, bắt máy.
“Sao vậy Tô Nhu?”, Lâm Chính cầm điện thoại hỏi.
“Anh có thời gian không? Đi với em đến chỗ này”, Tô Nhu cực kỳ nghiêm túc.
“Chỗ nào?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Một nơi tên là Cùng Châu Phái!”.
“Cùng Châu Phái?”.
Lâm Chính hoang mang: “Đó là nơi nào?”.
Chương 2235: Đến Cùng Châu Phái
“Em biết ngay là anh không biết mà, đó là một tông phái luyện võ. Nghe nói người trong đó toàn là cao thủ võ lâm rất lợi hại, mạnh hơn võ quán ở bên ngoài không biết bao nhiêu lần, rất tài giỏi”, Tô Nhu giải thích qua điện thoại.
“Em muốn đến đó làm gì? Không lẽ em muốn học võ? Em lớn tuổi thế rồi, học chắc sẽ rất phí sức”, Lâm Chính không nhịn được nói.
“Cái gì mà học võ? Em không có hứng thú với mấy trò đánh đấm, em đi vì dự án ở đó”, Tô Nhu nói.
“Dự án?”.
“Đúng, nghe nói trên núi Cùng Châu Phái có một loại thực vật tên là Thanh Lam Hoa rất hiếm có. Sản phẩm điều chế từ phấn hoa của loài hoa đó có hiệu quả cải thiện làn da phụ nữ rất lớn. Có khảo sát nói rằng sau núi Cùng Châu Phái rất thích hợp để trồng Thanh Lam Hoa, nếu em có thể đàm phán với Cùng Châu Phái, để bọn họ bán mảnh đất đó cho em, vậy thì em sẽ có thể trồng Thanh Lam Hoa liên tục. Nhờ vào sản phẩm đó đủ để Quốc tế Duyệt Nhan một bước lên trời, thậm chí có thể sánh ngang với Dương Hoa!”.
Nói đến đó, tâm trạng Tô Nhu hơi kích động.
Lâm Chính không hề nghi ngờ về việc đó.
Tuyệt đối không được đánh giá thấp phụ nữ.
Nếu Tô Nhu thật sự có thể dựa vào Thanh Lam Hoa sản xuất ra một loại sản phẩm có hiệu quả cải thiện làn da, mỹ dung dưỡng nhan thì chắc chắn sẽ rất được chào đón, tất nhiên sẽ còn bán ra quốc tế.
Lúc đó, thực lực của Quốc tế Duyệt Nhan sẽ không ai dám coi thường.
“Nói vậy là em muốn anh đi cùng em một chuyến, làm vệ sĩ của em?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Em cũng chưa tiếp xúc với Cùng Châu Phái, không biết người trong đó thế nào. Em thấy hình như anh cũng có chút bản lĩnh, có anh đi cùng em cũng yên tâm hơn”, Tô Nhu nói.
“Ha ha, được, lúc nào chúng ta đi?”.
“Bây giờ đi luôn! Bây giờ còn chưa có nhiều người biết tin này, nếu lần lữa, tin tức truyền ra, e là người nhắm tới khu đất đó sẽ nhiều vô số. Chúng ta mua nó trước một bước thì chuyện gì cũng ổn”.
“Được, em đang ở đâu? Bây giờ anh sẽ tới chỗ em!”.
“Em đợi anh ở đường Quảng Tân!”.
“Được!”.
Lâm Chính cúp máy, lập tức đi đến đường Quảng Tân.
Tô Nhu đang xem hợp đồng ở trên đường, đợi Lâm Chính đến nơi, cô lập tức bắt taxi tới sân bay.
Trai qua giai đoạn điều dưỡng thời gian này, khí sắc Tô Nhu đã tốt hơn nhiều, gương mặt trắng bệch đã có chút hồng hào, đôi môi anh đào cực kỳ quyến rũ. Cô mang một cặp mắt kính không gọng, vẫn đang chuyên chú xem hợp đồng thu mua trong tay, không hề qua loa.
Lâm Chính liếc nhìn cô, không khỏi thở dài.
Người phụ nữ này tuy yếu ớt, nhưng tính cách thật là mạnh mẽ.
“Thời gian qua anh đã đi đâu?”.
Tô Nhu đang xem hợp đồng bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Chính sửng sốt, cười đáp: “Đi đâu được chứ? Đi loanh quanh đây đó, không có việc gì thì đến hiệu thuốc của Lạc Thiên giúp đỡ”.
“Anh cũng nhàn rỗi lạc quan nhỉ?”, Tô Nhu liếc anh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.
Lâm Chính nhìn thấy mà hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm.
Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.
Hai tiếng sau, hai người đáp máy bay ở thành phố Tây Lâm phía Đông Nam của Long Quốc.
Tô Nhu đã đặt taxi công nghệ từ trước, hai người đi xe đến thẳng núi Cùng Châu.
Núi Cùng Châu xanh rì, đường núi dốc đứng hiểm trở, xung quanh không có người ở, thị trấn gần nhất cũng phải đi xe khoảng bốn mươi phút mới đến núi.
Lúc xe đi đến giữa lưng núi, tài xế dừng lại.
“Hai anh chị, xe không lên núi tiếp được nữa. Trên núi này có một Cùng Châu Phái, người ở đó đều luyện võ, bọn họ rất bài xích người ngoài. Lần trước có một vài người thích leo núi không cẩn thận vào môn phái của bọn họ, bị đánh đến mức dở sống dở chết rồi ném xuống núi. Nếu tôi lái lên đó, e là cả người lẫn xe sẽ tiêu đời, chặng đường còn lại hai người tự đi nhé”, tài xế bất đắc dĩ nói.
“Hả? Đáng sợ vậy sao?”.
“Cô lên núi làm gì? Nếu là du lịch thì tôi khuyên cô nên đổi nơi khác đi”.
“Tôi tìm người của Cùng Châu Phái bàn chút chuyện…”.
“Vậy cô phải khách sáo một chút, chọc giận bọn họ thì không xong. Bọn họ có thế lực lớn lắm, cảnh sát cũng không làm gì được”.
“Vậy à… Được, cảm ơn bác tài”.
Tô Nhu trả tiền, sau đó xuống xe, đi bộ lên núi.
Đường núi như thế này đối với Lâm Chính mà nói không tính là gì, nhưng người suốt ngày ngồi trong văn phòng, ít khi tập luyện thể chất như Tô Nhu mà nói lại dài đằng đẵng.
Đi được mười mấy phút, Tô Nhu đã bắt đầu thở dốc, mồ hôi đầm đìa.
“Có cần anh cõng em đi không?”.
Lâm Chính cười hỏi.
“Không cần, em có thể đi lên được trên đó!”, Tô Nhu khẽ cắn răng đáp lại, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Chính cười khổ lắc đầu, không nói gì thêm.
Vù!
Hai người còn chưa đi thêm được mấy bước, một chiếc xe Bentley màu đen đột nhiên lái tới, sau khi đi qua hai người họ, xe đột nhiên phanh gấp dừng lại.
Trên xe có bốn người, toàn bộ đều là nam.
Bọn họ liếc nhìn hai người, khi nhìn thấy Tô Nhu, ai cũng sáng mắt lên.
“Sư huynh, cô gái kia đẹp thật, còn xinh đẹp hơn cả đại sư tỷ!”, người lái xe cười hì hì quan sát Tô Nhu.
“Thú vị đấy!”, người mặc võ phục để tóc dài ngồi ở ghế lái phụ liếc nhìn Tô Nhu, hô lên: “Hai người có việc gì vậy?”.
“Chúng tôi là người Giang Thành, muốn lên núi cầu kiến chưởng môn của Cùng Châu Phái, có chút chuyện muốn nói với chưởng môn”, Tô Nhu thở dốc, cười gượng nói.