-
Chương 2241-2245
Chương 2241: Anh đưa em rời đi
Lâm Chính và Tô Nhu không lái xe lên núi vậy nên ở nhưng nơi như thế này cũng không thể nào mà gọi được taxi ngay được. Đặt qua mạng thì lại càng không.
Bất lực, hai người đành phải đi bộ xuống núi. May mà là đi xuống nên họ cũng đỡ mệt hơn.
“Sao lại như thế chứ?”, trên đường đi, Tô Nhu tỏ ra không vui.
Lần này không chỉ có việc không chốt được hợp đồng mà còn phải bồi thường cả một chiếc nhẫn. Cô tiếc chết đi được.
“Anh có một chiếc nhẫn như vậy tại sao cũng không nói thế?”.
“Một chiếc nhẫn mà có thể lọt vào mắt của Đại trưởng lão thì chắc chắc không thể tầm thường được. Lần này chúng ta thiệt quá”.
“Sao chuyện gì anh cũng không nói với em vậy, rốt cuộc em có phải là vợ của anh không?”
“Anh nói gì đi chứ”, Tô Nhu phàn nàn. Rõ ràng cô tức lắm nhưng cố gắng không để người khác cảm thấy không thoải mái mà ngược lại trông còn đáng yêu.
Lâm Chính cười với cô, anh không nói gì. Tô Nhu thì bực bội chết đi được. Thấy Tô nhu càng lúc càng khó chịu, Lâm Chính cuối cùng cũng phải lên tiếng: “Được rồi Tô Nhu, thực ra không có gì hết, chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà. Lần sau anh lại tới phố cổ tìm xem, biết đâu lại tìm được cái tốt hơn”.
“Một món bảo bối như vậy mà anh làm như rau bên đường ấy? Lần này anh may mắn chứ lần sau làm gì có”, Tô Nhu khổ sở nói.
“Chưa chắc, nếu em không tin thì chúng ta có thể tới tiệm đồ cổ xem thế nào. Phải rồi, anh cảm thấy chúng ta cũng nên nhanh chóng xuống núi thôi. Cái người tên là cậu Trình đó nhìn em bằng ánh mắt lạ lắm. Có vẻ như là có ý đồ với em. Chúng ta đi thôi để tránh anh ta gây phiền phức”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu gật đầu: “Đúng vậy, ánh mắt của anh ta thật đáng sợ. Với một người có võ công như anh ta, ở nơi hoang vu thế này mà làm gì chúng ta thì đúng là trời không hay đất không biết. Mau đi thôi”.
Hai người tăng tốc, chỉ đáng tiếc đó là họ vẫn chậm một bước. Một chiếc xe mà đen lao tới chặn ngay trước mặt Tô Nhu và Lâm Chính.
“Không hay rồi”, Tô Nhu tái mặt, lập tức kéo Lâm Chính đi xuyên qua đường núi.
Chỉ có điều cô làm sao có thể chạy thoát được đối phương. Cậu Trình đẩy cửa xe nhảy xuống. Trong nháy mắt bọn họ đã bao vây hai người Tô Nhu.
“Hai vị đi đâu vậy?”, cậu Trình nheo mắt bước tới, lướt nhìn lên cơ thể Tô Nhu bằng ánh mắt ham muốn.
“Các anh định làm gì? Tôi cảnh cáo các người, đừng có làm loạn. Nếu không, tôi...tôi...sẽ...”, Tô Nhu lắp bắp, không nói nên lời.
“Ha ha...", cậu Trình bật cười.
“Cô Tô Nhu thật đáng thương. Chỉ có điều các người đã mạo phạm tới Đại trưởng lão, nếu muốn bình an vô sự xuống núi thì e rằng không dễ như vậy đâu. Nhà họ Trình và Cùng Châu Phái vốn có mối quan hệ khá thân thiết. Đại trưởng lão không so đo với anh nhưng tôi không thể đứng yên được. Hôm nay kiểu gì cũng phải dạy dỗ cho các người một bài học”, nói xong cậu Trình phất tay: “Lôi người đàn ông kia qua một bên, đánh chết hay đánh phế đều được. Còn cô gái thì giữ lại cho tôi”.
“Vâng cậu chủ”
“Cậu chủ cứ từ từ hưởng thụ”, đám người xung quanh cười hi hi, để lộ vẻ dữ tợn.
“Mau làm việc đi”, cậu Trình có vẻ không đợi thêm được nữa rồi.
“Lôi anh ta đi”, bọn họ cười và định ra tay. Tô Nhu sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng lùi về sau, không biết phải làm thế nào.
“Tô Nhu, đứng ra phía sau anh. Anh sẽ bảo vệ em”, Lâm Chính nói.
“Một mình anh đối phó được với nhiều người như thế này không?"
Tô Nhu bặm môi, đột nhiên nhặt một hòn đá lên: “Em sẽ kề vai chiến đấu với anh”.
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên. Cô gái này hôm nay dũng cảm thế...
“Không cần Tô Nhu, anh đã nói là bảo vệ em rồi mà. Chẳng phải em luôn cảm thấy anh vô dụng sao? Thực tế anh rất biết đánh nhau đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu không nói gì. Rõ ràng là cô không tin, chỉ nhìn chăm chăm đám người nhà họ Trình và chuẩn bị ném hòn đã trong tay đi.
Lúc này, có một người lao về phía họ.
“Á!”, Tô Nhu run bắn người, vội ném hòn đá.
Thế nhưng hòn đá còn chưa rời tay thi...Lâm Chính đã đạp vào bụng đối phương. Người này bay bật ra ba, bốn mét rồi đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đám đông nhìn người này ôm bụng, mặt đầy đau đớn, không đứng dậy được.
“Cái gì?”, người nhà họ Trình bàng hoàng.
“Kẻ luyện võ sao?”, cậu Trình đanh mặt. Tô Nhu thì há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Sao thế? Tô Nhu, anh cũng ok đấy chứ?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu gật đầu, lấy lại bình tĩnh: “Đừng vội ngạo mạn. Bọn họ đông lắm, dù anh đối phó được với một người thì cũng không đối phó được hết đâu. Chúng ta vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây”.
“Được, em theo anh, giờ anh đưa em rời đi”, Lâm Chính mỉm cười
Tô Nhu nhìn Lâm Chính, cảm thấy ngạc nhiên.
Chương 2242: Bái kiến thần y Lâm
Nói thật, đây là lần đầu tiên Tô Nhu thấy Lâm Chính toát ra vẻ tự tin và kiêu ngạo như vậy.
Trước đây, anh lúc nào cũng luôn tỏ ra thờ ơ và lãnh đạm.
Như muốn vạch rõ giới hạn với cả thế giới.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Tô Nhu không biết điều gì đã khiến Lâm Chính thay đổi.
Hoặc có thể anh vẫn luôn thay đổi, chẳng qua là bản thân cô... rất ít khi chú ý đến điều đó.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Chính, nỗi sợ hãi không thể giải thích được trong lòng Tô Nhu đã giảm đi rất nhiều.
Đây thực sự là lần đầu tiên người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác đáng tin cậy.
Cô nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: "Được, hôm nay vợ chồng chúng ta cùng nhau xuống núi, nhất định không thể khuất phục trước những tên khốn kiếp này!"
“Đúng là một nữ anh hùng!”
Lâm Chính giơ ngón cái lên.
“Đã là lúc nào rồi, đừng có mà không đứng đắn như thế nữa”, gò má của Tô Nhu ửng đỏ, trách móc.
Lâm Chính bật cười thành tiếng.
Cảnh tượng này suýt thì khiến đám người cậu Trình tức chết.
“Các người coi tôi là không khí à? Ở đấy mà tán tỉnh nhau?”
Cậu Trình vô cùng tức giận, bực bội nói: "Mau tiến lên cho tôi, bẻ gãy chân của đôi nam nữ chó má này! Ông đây sẽ không bỏ qua cho ả phụ nữ này, chờ ông đây chơi xong, các người đều có phần!"
Mấy thuộc hạ vừa nghe vậy, ánh mắt đều sáng rực.
Tô Nhu đẹp như hoa, bọn họ sao có thể không thèm muốn chứ? Nhưng cậu chủ đã nhìn trúng, họ cũng chỉ có thể đứng trơ mắt ra mà nhìn.
Giờ có cơ hội để nếm thử hương vị, tất cả mọi người đương nhiên đều rất phấn khích, lập tức xông lên, định ra tay.
“Khốn nạn!”
Tô Nhu lập tức ném hòn đá đang nắm trên tay.
Nhưng mấy người họ dễ dàng né tránh nó.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, định nhặt hòn đá khác để đánh trả lại.
Nhưng đối với đám người luyện võ mà nói, đòn công kích như trò trẻ con này thì có thể có tác dụng gì?
Chẳng mấy chốc, hai người nhà họ Trình tiến đến, vươn tay ra tóm lấy Tô Nhu.
Vút! Vút!
Lâm Chính ở bên cạnh ngay lập tức đá chân qua, tốc độ cực nhanh, lực mạnh đến khó tin, đá bay hai người bọn chúng.
Tô Nhu vừa mừng vừa sợ, nhưng cô còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, ở bên cạnh đã có một người khác tiến đến, hung hăng đấm thẳng vào trán Lâm Chính.
“Cẩn thận!”, Tô Nhu sốt sắng hét lên, tưởng rằng Lâm Chính sẽ không thể nào tránh được cú đánh này, nên liều mạng chạy về phía trước, muốn chống đỡ thay anh.
Hô hấp Lâm Chính trở nên dồn dập, lập tức vươn tay ra kéo Tô Nhu lại.
Tô Nhu bị kéo sang một bên.
Lâm Chính căn bản không thèm để ý đến cú đấm này.
Bịch!
Cú đấm giáng mạnh vào người anh.
Lâm Chính hầu như không có cảm giác gì, đá lại một cước.
Rầm!
Tên đó cũng như giống những người khác, bay thẳng ra ngoài.
“A!”
Sắc mặt Tô Nhu tái nhợt, lo lắng chạy tới: "Lâm Chính, anh không sao chứ?"
“Không đau không ngứa”, Lâm Chính cười nói.
“Đừng giả vờ mạnh mẽ, chúng ta không phải đối thủ của chúng!”
Tô Nhu bật khóc.
“Thật sự không đau mà”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
"Không đau đúng không? Vậy ông đây sẽ cho anh nếm thử mùi vị đau đớn!"
Cậu Trình cực kì tức giận, lần này định đích thân ra tay.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét vang lên.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay hết cho tôi!”
Sau đó, rất nhiều người của Cùng Châu Phái chạy tới.
“Cái gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu đột nhiên biến sắc.
Theo như cô thấy, Cùng Châu Phái với đám cậu Trình ở cùng một phe.
Nếu người của Cùng Châu Phái cũng tham gia vào, hai người họ sẽ không còn đường sống.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao đây?
Tô Nhu hoàn toàn hoảng loạn.
Dường như chú ý đến thứ gì đó, cô đột ngột lùi về phía sau, lùi đến tận rìa vách đá sau lưng.
“Tiểu Nhu, em đang làm gì vậy?” Lâm Chính lo lắng hét lên.
“Lâm Chính, chúng ta không còn đường để chạy thoát nữa rồi, chỉ còn cách này mới có thể để anh rời đi, nghe này, chờ lát nữa em sẽ ép họ thả anh ra, sau khi anh đi, em sẽ nhảy từ nơi này xuống, tuyệt đối sẽ không để họ làm nhục em!”, Tô Nhu khàn giọng nói, trên mặt vương đầy nước mắt.
“Em…” Lâm Chính ngơ ngác, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Hóa ra ở trong lòng cô ấy... mình lại quan trọng như vậy…
Người nhà họ Trình thấy vậy, đều vô cùng kinh ngạc, tất cả đều tiến lại gần.
“Đừng tới đây!”, Tô Nhu hét lớn.
“Con ả khốn này, cô định làm gì vậy hả?”, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Nghe đây! Lập tức thả chồng của tôi xuống núi, sau khi anh ấy đi, tôi sẽ nghe lời các người, nhưng nếu anh dám làm tổn thương đến anh ấy, tôi sẽ nhảy từ nơi này xuống! Có chết cũng không buông tha cho các người!", Tô Nhu như muốn nghiến nát cả hàm răng, kiên quyết nói.
“Con ả khốn nạn! Cô lại còn dám uy hiếp tôi!”
Cậu Trình vô cùng tức giận.
Nhưng hắn vẫn thỏa hiệp, hừ nói: "Được, nếu cô đã nói như vậy, tôi có thể thả người đàn ông của cô đi! Sau khi người đàn ông của cô rời đi, chúng ta sẽ từ từ chơi! Yên tâm! Khoản nợ của cô, chúng ta sẽ tính riêng!"
Thấy vậy, Tô Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lâm Chính! Anh đi trước đi!"
“Đi? Đi đâu? Em nghĩ rằng anh sẽ bỏ mặc em lại sao?”, Lâm Chính cười nói.
"Anh... Cái đồ ngốc nhà anh! Anh muốn cả hai người chúng ta cùng chết sao?", Tô Nhu bật khóc nức nở.
“Cùng chết với em, thật ra cũng tốt mà nhỉ?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
Cả người Tô Nhu run rẩy, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin.
Chỉ thấy Lâm Chính thờ ơ nhìn đám người cậu Trình, khàn giọng nói: "Càng huống hồ, em nghĩ rằng chồng em sẽ sợ những người này sao?"
“Anh nói gì cơ?”, Tô Nhu sửng sốt.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đã đến nước này, anh cũng đành phải thú thật với em! Thực ra... anh chính là thần y Lâm!"
"Anh vẫn còn đùa được sao?", Tô Nhu đâu có tin? Ngược lại cô còn nổi giận.
Tuy nhiên, đám người Cùng Châu Phái vừa chạy tới, quỳ một chân xuống đất, lớn tiếng kêu: "Bái kiến thần y Lâm!"
Trong thoáng chốc, không gian xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh…
Chương 2243: Thần y Lâm có bộ dạng thế này sao?
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn đám người Cùng Châu Phái.
Trong đầu Tô Nhu hoàn toàn trống rỗng.
Thần… thần y Lâm?
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Lâm Chính…từ khi nào lại trở thành thần y Lâm vậy?
Tô Nhu không thể nào tin vào mắt mình.
Tuy nhiên, Đại trưởng lão của Cùng Châu Phái đã đích thân tới, không những thế, phía trước còn có một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng sang trọng.
Thân phận của người đàn ông này rõ ràng cao quý hơn nhiều so với Đại trưởng lão, có lẽ ông ta chính là tông chủ của Cùng Châu Phái.
Thế nhưng, ông ta cũng phải cúi người trước Lâm Chính và hô to chào.
Tô Nhu cảm thấy choáng ngợp trước cảnh tượng này.
Người này rõ ràng là chồng của mình, từ khi nào lại trở thành thần y Lâm vậy?
Chẳng lẽ… bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm sao?
Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?
Nhưng tất cả những người này đều ẩn nấp sâu trong núi để tu luyện võ công, có lẽ còn chưa từng được tiếp xúc với Internet, không biết chừng mới chỉ nghe danh thần y Lâm, chứ chưa có cơ hội được gặp.
Ai cũng biết rằng thần y Lâm đến từ Giang Thành.
Nói không chừng, vị tông chủ này biết cô đến từ Giang Thành, hơn nữa Lâm Chính đã đưa cho ông ta chiếc nhẫn đặc biệt kia, khiến bọn họ hiểu nhầm Lâm Chính là thần y Lâm.
Cộng thêm việc Lâm Chính đã tự giới thiệu về gia tộc của mình, điều đó khiến họ sợ hãi.
Tô Nhu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Nhưng cô cũng không chắc lắm về suy đoán này.
Dù sao thì… nghe cũng khá là vô lý.
Ôi, không biết đâu! Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Nếu đối phương thực sự không biết thần y Lâm trông như thế nào, thì bọn họ phải nhân cơ hội này rời đi ngay lập tức, có quá nhiều ảnh của thần y Lâm tràn lan ở trên mạng.
Nếu họ lấy điện thoại ra tìm kiếm một bức ảnh, thì tất cả sẽ bị bại lộ.
Nhân lúc đối phương vẫn đang hoàn toàn bị lừa thì phải nhanh chóng rời đi.
Tô Nhu vội vã tiến lên phía trước, len lén kéo lấy tay áo của Lâm Chính.
Lâm Chính quay sang nhìn cô.
“Nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Tô Nhu khẽ nói.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn Tô Nhu một cách kỳ quái.
Không phải cô ấy nên bị sốc trước cảnh tượng này rồi truy hỏi sao? Sao lại có biểu hiện như thế này nhỉ?
Anh hơi khó hiểu, nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể đồng ý với Tô Nhu.
“Được, nếu em muốn rời khỏi đây, anh sẽ lập tức cho người đi chuẩn bị”.
“Thần y Lâm, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm đến cậu, xin đừng chấp nhặt, hãy tha thứ cho chúng tôi. Để thể hiện lòng thành, chúng tôi bằng lòng dâng quyền sở hữu mảnh đất Thanh Lam Hoa, mong cậu hãy nguôi giận”.
Tông chủ Cùng Châu Phái nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng và đưa bằng cả hai tay.
“Vậy sao? Chỉ bằng cái này thôi à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Đương nhiên, còn cả chiếc nhẫn! Còn có cả chiếc nhẫn nữa!”
Tông chủ Cùng Châu Phái đổ mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống đất, hai tay cởi chiếc nhẫn Đông Hoàng ra.
Cùng Châu Phái đâu dám lấy thứ đồ này chứ?
Nếu Đông Hoàng Giáo biết được chuyện này chắc chắn sẽ cử vô số cao thủ đến để san bằng Cùng Châu Phái của ông ta trong ngày mai.
Cùng Châu Phái ở thế hệ này tuy rằng vẫn còn chút thế lực, nhưng so với Đông Hoàng Giáo thì Cùng Châu Phái vô cùng yếu kém, chẳng khác gì mấy con chuột dưới chân người khổng lồ.
Lâm Chính cũng không khách sáo, thẳng thừng cầm lấy.
“Anh chán sống rồi sao?”
Tô Nhu bên cạnh kinh hãi, vội vàng giật lấy bản hợp đồng, sau đó cười nói: "Thưa ông, ông khách khí quá, sao chúng tôi lại dám nhận thứ đồ quý giá này được chứ?”
“Hả?”
Thấy vậy, tông chủ Cùng Châu Phái sợ hãi đến mức dập đầu xuống đất.
“Mong phu nhân đừng từ chối, làm ơn hãy nhận lấy mảnh đất này!”
“Nếu phu nhân vẫn còn oán trách chúng tôi! Chúng tôi sẵn sàng làm bất kì điều gì để có thể xoa dịu cơn giận của phu nhân!”
“Làm ơn đừng từ chối!”
Người của Cùng Châu Phái hoàn toàn bị hành động của Tô Nhu làm cho hoảng sợ.
Bọn họ cho rằng Tô Nhu vẫn đang ghi thù chuyện cũ, nếu Tô Nhu vẫn không chịu tha thứ thì Cùng Châu Phái cũng coi như xong đời, nên tất cả đều bị dọa sợ đến mức mất hồn mất vía.
Tô Nhu bối rối, không biết phải làm gì.
“Xem ra phu nhân vẫn không chịu tha cho chúng tôi! Dẫn người tới đây!", tông chủ Cùng Châu Phái nghiêm mặt quát.
Sau đó, một số đệ tử bị kéo lên.
Nhìn thấy vậy, Tô Nhu vô cùng sững sờ.
Vậy mà lại là đám người Nhâm Hùng đã mưu hại cô trước đó!
Tuy nhiên vừa gặp lại, tất cả đều quỳ xuống đất, từng người một gào thét, bò về phía Tô Nhu, miệng càng la hét lớn hơn.
"Cô Tô Nhu, xin hãy tha thứ cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"
“Chúng tôi là đồ khốn kiếp, chúng tôi không phải con người, chúng tôi là súc sinh, làm ơn hãy bỏ qua cho chúng tôi!”
“Cô Tô Nhu, cầu xin cô, tôi không muốn chết…”
Một số người gào thét, thậm chí còn đưa tay ra kéo lấy Tô Nhu.
Tô Nhu giật mình, hét toáng lên rồi vội lùi lại.
Lúc này, tông chủ Cùng Châu Phái nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều bởi vì lũ khốn kiếp này có ý đồ xấu xa, hãm hại Cùng Châu Phái, đắc tội với Lâm phu nhân! Tuyệt đối không thể tha thứ được! Theo quy tắc tông phái, xử chết ngay lập tức!"
“Tuân lệnh!”
Những người phía sau không chút nghĩ ngợi, rút kiếm chém vào cổ đám người này.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng da thịt bị nứt toác không ngừng phát ra.
Sau đó, những đầu người đẫm máu lăn xuống đất, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Con ngươi của Tô Nhu trợn tròn, sắc mặt kinh hãi tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngất lịm.
Lâm Chính vội vàng đỡ Tô Nhu, cau mày nhìn chằm chằm tông chủ Cùng Châu Phái nói: "Ai bảo ông làm những chuyện này? Ông đã dọa sợ phu nhân của tôi rồi, biết chưa hả?”
Tông chủ Cùng Châu Phái sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội quỳ xuống dập đầu, sốt sắng lên tiếng: "Thần y Lâm xin hãy tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi đi thần y Lâm!”
“Cút sang một bên!”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, quay sang nhìn đám người cậu Trình vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác như bị sét đánh.
Ánh mắt này ngay lập tức khiến đám người cậu Trình run sợ, tất cả đều hốt hoảng lùi lại.
"Anh... anh là thần y Lâm sao? Không thể nào... tông chủ, trưởng lão, các người không nhầm lẫn gì chứ?", cậu Trình không thể tin được, giọng điệu run run.
Nhưng những người này hoàn toàn phớt lờ cậu Trình.
Bây giờ họ chỉ hy vọng rằng mình không liên quan gì đến người nhà họ Trình!
Bởi vì cậu Trình này dám bày trò mưu hại phu nhân của thần y Lâm...
Với tính tình của thần y Lâm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho đám người này được chứ?
Tuy nhiên, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi, giận dữ mắng mỏ: "Các người bị mù thật rồi! Lẽ nào các người chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm như thế nào sao? Người này hoàn toàn không giống với thần y Lâm, sao anh ta có thể là thần y Lâm được chứ?"
"Vậy phải trông như thế nào? Như thế này à?", Lâm Chính lấy ra một cây châm bạc đâm vào cổ, khôi phục lại diện mạo vốn có, bình tĩnh nói.
Lúc này, cậu Trình hoàn toàn chết lặng.
Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn vừa mới di chuyển.
Vút!
Trời đất đột ngột xoay tròn, hắn như thể đang bay.
Khi tỉnh táo lại, cơ thể của hắn bất ngờ xuất hiện không xa, hơn nữa cơ thể đó… không có đầu.
Mọi người vừa liếc nhìn đã thấy thần y Lâm lấy đầu của cậu Trình...
“A!”
Những người còn lại trong nhà họ Trình hét lên đầy kinh hoàng, bỏ chạy tứ phía.
Lâm Chính ném đầu xuống đất, bình tĩnh nói: "Tông chủ, phần còn lại giao cho Cùng Châu Phái các người! Không được bỏ sót dù chỉ một người, có thể hoàn thành được không?”
“Thần y Lâm, hãy đợi xem chúng tôi làm đây!”
Tông chủ Cùng Châu Phái lập tức siết chặt nắm đấm, sau đó vung tay lên, tất cả các cao thủ của Cùng Châu Phái đều hành động, thuần thục giết sạch đám người đang chạy trốn...
Chương 2244: Bảo tông chủ của bọn mày lăn ra đây
Xử lý xong người nhà họ Trình, Lâm Chính cũng chẳng buồn tính toán với đám người Cùng Châu Phái. Anh ôm Tô Nhu đã hôn mê, lấy một chiếc xe rồi lái đi, rời khỏi núi Cùng Châu.
Nhìn hai người Lâm Chính rời đi, tông chủ Cùng Châu Phái thở hắt ra, sau gáy ướt đẫm mồ hôi.
"May quá, may quá, vị sát thần này đi rồi, Cùng Châu Phái chúng ta coi như an toàn rồi", tông chủ Cùng Châu Phái quay sang nói với Đại trưởng lão: "Ông hãy đến ngay kho tông chọn 10 loại thảo dược thượng hạng, 100 món chí bảo, rồi đích thân đến Giang Thành dâng cho thần y Lâm, rõ chưa?".
"Vâng... vâng...", Đại trưởng lão vội vàng đáp, lúc này ông ta cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, dường như mới lượn một vòng ở quỷ môn quan.
"Về đi".
"Vâng... Nhưng tông chủ, phía nhà họ Trình... thì ăn nói sao đây?",
Đại trưởng lão chần chừ một lát rồi dè dặt hỏi. Tông chủ Cùng Châu Phái suy nghĩ chút rồi hừ mũi đáp: "Gọi điện thoại bảo bọn họ đến nhận xác, xem đứa con trai ngoan của bọn họ suýt nữa thì hại Cùng Châu Phái chúng ta".
"Nhưng tông chủ, nếu làm vậy thì liệu chúng ta có trở mặt thành thù với nhà họ Trình không? Dù sao... con trai bọn họ cũng chết ở địa bàn của chúng ta..."
"Trở mặt thành thù? Người nhà họ Trình là đồ ngốc sao? Tình huống đó thì ông bảo tôi phải lựa chọn thế nào? Tôi mà không cúi đầu thì hôm nay Cùng Châu Phái sẽ bị diệt môn mất!", tông chủ Cùng Châu Phái mắng: "Ông cứ nói đúng sự thực với ông ta, nhà họ Trình hiểu cho thì hiểu, không hiểu thì đến tìm bổn tông chủ! Tôi còn phải sợ bọn họ sao?".
"Vâng..."
Đại trưởng lão gật đầu lia lịa.
…
Xuống núi Cùng Châu, Lâm Chính lái thẳng đến sân bay.
Trên đường đi, cuối cùng Tô Nhu cũng tỉnh lại.
Nhưng khí sắc của cô không tốt lắm, cả đường đi mệt nhọc, xong lại bị sợ hãi, khiến cô bị hành hạ lên bờ xuống ruộng.
"Em... đây là đâu vậy?", Tô Nhu xoa mắt, khàn giọng hỏi.
"Đang trên đường về, sao rồi? Em vẫn ổn chứ?", Lâm Chính vừa lái xe vừa cười hỏi.
"Trên đường về? Chúng ta ra khỏi đó rồi sao?", Tô Nhu kinh ngạc hỏi.
"Sao nào? Em còn muốn ở Cùng Châu Phái một tối nữa sao?", Lâm Chính cười hỏi.
"Thèm vào! Em không muốn đến chỗ đó thêm lần nào nữa", Tô Nhu vẫn còn sợ hãi nói.
"Thế thì e là không được", Lâm Chính lấy hợp đồng ở ghế lái phụ ném ra hàng ghế sau, cười nói: "Trừ khi em không muốn khai thác miếng đất trồng Thanh Lam Hoa đó nữa".
Tô Nhu sửng sốt, cầm hợp đồng xem một lúc, mới nghiêm giọng nói: "Bọn họ cứ thế đưa hợp đồng cho anh sao?".
"Ừ, còn cho anh một chiếc xe, để anh đưa em về", Lâm Chính cười đáp.
Tô Nhu im lặng, sau đó hít sâu một hơi, nói: "Lâm Chính, anh nói thật cho em biết đi, rốt cuộc chuyện này là sao?".
"Chuyện này là sao cái gì chứ?", Lâm Chính dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, quay lại nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
"Em không tin bao nhiêu người của Cùng Châu Phái không có ai không biết thần y Lâm! Khuôn mặt của anh và thần y Lâm khác hẳn nhau, là hai người khác nhau hoàn toàn, sao bọn họ lại tin anh là thần y Lâm chứ?", Tô Nhu nghiêm túc hỏi.
"Sao vậy? Em nghĩ anh đang lừa bọn họ sao?".
"Nếu không thì sao?".
"Việc này..."
Lâm Chính cũng không biết nên nói gì cho phải.
E rằng anh nói thật thì Tô Nhu cũng không tin, thậm chí còn cho rằng anh nói dối quen mồm.
"Vậy em nghĩ là lý do gì?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Chiếc nhẫn kia... chắc không phải anh tìm mua được ở phố đồ cổ chứ gì?", Tô Nhu khàn giọng nói.
Lâm Chính sửng sốt: "Vậy em nghĩ... nó đến từ đâu?".
"Em nghĩ nó chắc chắn là nhẫn của thần y Lâm, bọn họ nhận ra chiếc nhẫn này! Hơn nữa em nghe nói thần y Lâm rất giỏi thuật cải trang dịch dung, có thể thay đổi dung mạo nhờ y thuật, họ tưởng anh là thần y Lâm sau khi dịch dung, nên mới sợ anh".
"Vậy tại sao em không tin thực ra anh chính là dáng vẻ của thần y Lâm sau khi dịch dung?", Lâm Chính lại hỏi.
"Anh chắc chắn không phải là thần y Lâm dịch dung!".
"Sao em lại khẳng định như vậy?".
"Bởi vì em hiểu anh! Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng nhiều năm, kiểu nói chuyện, nhất cử nhất động, từng ánh mắt vẻ mặt của anh, đều nói với em rằng anh chính là Lâm Chính, thế nên anh không thể dịch dung được", Tô Nhu nói đầy khẳng định.
Lâm Chính ngây người nhìn cô, miệng há ra, một lát sau mới thở dài nói: "Em thật là thông minh..."
Dứt lời, anh liền giẫm chân ga, tập trung lái xe.
Anh đã thực sự cạn lời với Tô Nhu rồi.
Nói cô thông minh, nhưng có những lúc cô ngờ nghệch đến mức khó tin.
Thôi bỏ đi.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho cô biết thân phận của anh, dù sao cục diện phía đại hội và Thương Minh đang rất căng thẳng, tạm thời không nên kéo cả cô vào.
Lâm Chính thầm thở dài trong lòng.
Mấy tiếng sau, vài chiếc xe lái vào Cùng Châu Phái, dừng ở cửa sảnh chính.
Đây đều là xe của nhà họ Trình.
Từng người mặc vest, đeo kính râm xuống xe.
Bắt mắt nhất là một người vóc dáng cường tráng, để trần nửa thân trên, mái tóc dài đỏ rực.
"Các người là ai? Không biết là không được phép đỗ xe ở đây sao? Mau lái đi!".
Đệ tử canh gác ở sảnh chính chạy ra, lớn tiếng quở trách.
Nhưng anh ta vừa nói xong.
Vèo!
Người đàn ông tóc đỏ kia bỗng tung một quyền nện vào đầu anh ta.
Đầu của đệ tử kia lập tức nở hoa, những chất đỏ xen lẫn trắng bắn ra tung tóe.
Hai đệ tử chạy ra sau nhìn thấy thế, sợ đến mức suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
"Nghe đây, bảo ngay tông chủ và trưởng lão của bọn mày lăn ra đây! Không nhanh lên là tao tiêu diệt cả Cùng Châu Phái!".
Người đàn ông tóc đỏ lạnh lùng nói.
Chương 2245: Bắt Cùng Châu Phái chôn cùng
Tông chủ Cùng Châu Phái nhận được tin liền dẫn tất cả các trưởng lão, nhanh chóng đến sảnh chính.
"Ai vậy? Dám gây sự ở Cùng Châu Phái! Chán sống rồi sao?".
Đại trưởng lão ngoạc miệng chửi bới, khi nhìn thấy đệ tử đã mất mạng nằm dưới đất, ông ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng chửi: "Là ai làm?".
"Tôi!".
Người đàn ông tóc đỏ châm một điếu thuốc, bình thản nói: "Có vấn đề gì sao?".
"Chán sống chắc?".
Đại trưởng lão nổi trận lôi đình, đang định đích thân ra tay lấy mạng của người này.
"Dừng tay!".
Tông chủ Cùng Châu Phái quát, ngăn Đại trưởng lão lại.
"Tông chủ..."
"Đừng làm càn! Lui xuống!".
Đại trưởng lão thấy thế, chỉ đành nén giận, lùi lại nửa bước.
Tông chủ Cùng Châu Phái bước tới, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ, bình thản nói: "Tôi nghe nói nhà họ Trình có một thiên tài, trời sinh tóc đỏ, tính tình nóng nảy, thiên phú dị bẩm, về sau đã rời khỏi nhà họ Trình, ra ngoài cầu học bái sư, có phải là cậu không?".
"Là tôi", người đàn ông rít một hơi thuốc, đáp: "Nói cho tôi biết, em trai tôi do ai giết?".
"Ồ, cậu đến chỗ tôi vì chuyện này? Chẳng phải trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng sao? Là thần y Lâm Giang Thành, nếu các cậu muốn trả thù thì đến Giang Thành ấy. Nhưng tôi không nghĩ các cậu có thể trả được mối thù này, vẫn nên chấm dứt tại đây đi, đừng lôi cả nhà họ Trình vào", tông chủ Cùng Châu Phái cười nhạt đáp.
Nhưng người đàn ông không đếm xỉa gì, hỏi thẳng: "Lúc em trai tôi chết, có phải người của Cùng Châu Phái các ông... ở ngay bên cạnh không? Các ông trơ mắt nhìn em trai tôi chết sao?".
"Không! Chúng tôi còn ra tay giúp thần y Lâm giết người nhà họ Trình các cậu nữa! Dù sao đó cũng là thần y Lâm mà! Ngay cả những thế lực siêu cấp như thôn Dược Vương, Hồng Nhan Cốc cũng không phải là đối thủ của cậu ta, Đông Hoàng Giáo lại càng cúi đầu xưng thần với cậu ta, cậu nghĩ chúng tôi có thể đối đầu với cậu ta sao?", tông chủ Cùng Châu Phái lắc đầu đáp.
"Vậy là... các ông cũng có trách nhiệm về cái chết của em trai tôi?".
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói.
Tông chủ Cùng Châu Phái nghe thấy thế liền nhíu mày: "Sao nào? Cậu đến dấy binh hỏi tội đấy à? Nếu là vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có kích động. Cùng Châu Phái chúng tôi cúi đầu với thần y Lâm, nhưng không cần phải cúi đầu với một thằng oắt miệng còn hôi sữa như cậu".
"Thế à? Hay là... chúng ta cứ thử xem sao", người đàn ông tóc đỏ bỗng nói.
"Thử?".
Tông chủ Cùng Châu Phái sửng sốt.
Vèo!
Đúng lúc này, bóng dáng của người đàn ông tóc đỏ bỗng lóe lên, hóa thành một luồng gió, xông về phía tông chủ Cùng Châu Phái.
"Không ổn rồi!".
Hơi thở của tông chủ Cùng Châu Phái như muốn ngừng lại, vội vàng lùi về phía sau.
Tốc độ của đối phương nhanh hơn cả tưởng tượng của ông ta.
Ngay cả ông ta cũng không kịp nhìn rõ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lùi được bao xa, thì đối phương đã tiến lại gần.
Sát khí kinh người.
Còn mang theo một luồng khí ý lạnh lẽo bao trùm.
Thật đáng sợ!
Tông chủ Cùng Châu Phái vội giơ cánh tay lên trả đòn.
Bốp bốp bốp!
Hai người so được ba chiêu.
Rắc!
Cánh tay của tông chủ Cùng Châu Phái bị đối phương đánh cho gãy lìa, nỗi đau đớn dữ dội khiến toàn thân ông ta run rẩy, trong miệng phát ra tiếng la hét.
Sức mạnh thật khủng khiếp!
Người kia tóm được cơ hội, chìa hai ngón tay ra, đâm vào cổ họng của tông chủ Cùng Châu Phái một cách chuẩn xác.
Tông chủ Cùng Châu Phái lập tức im bặt, động tác cũng khựng lại.
Ông ta mở to hai mắt, nhìn người đàn ông tóc đỏ với ánh mắt khó tin.
"Thế nào? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này có tư cách bắt ông cúi đầu không hả?", người đàn ông tóc đỏ bình thản nói, sau đó rút ngón tay ra.
Phụt!
Cổ họng của tông chủ Cùng Châu Phái phun ra máu, ông ta vội ôm lấy cổ lùi lại.
Nhưng không thể cầm máu được, mạch máu bị vỡ, ông ta cũng thở không ra hơi, chẳng mấy chốc đã nằm phịch xuống đất, tắt thở mất mạng.
"Tông chủ! Tông chủ!".
Tất cả người của Cùng Châu Phái đều xúm lại, gào lên thê lương, nhưng vô ích.
"Hắn giết tông chủ rồi!".
"Khốn kiếp! Chúng ta phải trả thù cho tông chủ!".
"Bắt bọn chúng lại!".
"Rõ!".
Người của Cùng Châu Phái tức giận gầm lên, tất cả đều rút vũ khí ra rồi tiến tới bao vây.
Người đàn ông tóc đỏ lắc lắc cái cổ, thư giãn gân cốt, bình thản nói: "Canh cửa cho cẩn thận, hôm nay không được để thoát một ai!".
"Vâng, cậu chủ!".
Những người áo đen kia gật đầu, chạy ngay về phía cửa, phong tỏa nó lại.
Đại trưởng lão như muốn ngừng thở, ý thức được sự việc không đúng, liền kinh ngạc nói: "Cậu muốn làm gì?".
"Các ông giết người nhà họ Trình chúng tôi, thấy em trai tôi chết mà không cứu. Hôm nay, tôi phải bắt cả Cùng Châu Phái chôn cùng nó!".
Người đàn ông tóc đỏ cười dữ tợn, cất bước lao về phía đám người, giết chóc bốn phía...
Lâm Chính và Tô Nhu không lái xe lên núi vậy nên ở nhưng nơi như thế này cũng không thể nào mà gọi được taxi ngay được. Đặt qua mạng thì lại càng không.
Bất lực, hai người đành phải đi bộ xuống núi. May mà là đi xuống nên họ cũng đỡ mệt hơn.
“Sao lại như thế chứ?”, trên đường đi, Tô Nhu tỏ ra không vui.
Lần này không chỉ có việc không chốt được hợp đồng mà còn phải bồi thường cả một chiếc nhẫn. Cô tiếc chết đi được.
“Anh có một chiếc nhẫn như vậy tại sao cũng không nói thế?”.
“Một chiếc nhẫn mà có thể lọt vào mắt của Đại trưởng lão thì chắc chắc không thể tầm thường được. Lần này chúng ta thiệt quá”.
“Sao chuyện gì anh cũng không nói với em vậy, rốt cuộc em có phải là vợ của anh không?”
“Anh nói gì đi chứ”, Tô Nhu phàn nàn. Rõ ràng cô tức lắm nhưng cố gắng không để người khác cảm thấy không thoải mái mà ngược lại trông còn đáng yêu.
Lâm Chính cười với cô, anh không nói gì. Tô Nhu thì bực bội chết đi được. Thấy Tô nhu càng lúc càng khó chịu, Lâm Chính cuối cùng cũng phải lên tiếng: “Được rồi Tô Nhu, thực ra không có gì hết, chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà. Lần sau anh lại tới phố cổ tìm xem, biết đâu lại tìm được cái tốt hơn”.
“Một món bảo bối như vậy mà anh làm như rau bên đường ấy? Lần này anh may mắn chứ lần sau làm gì có”, Tô Nhu khổ sở nói.
“Chưa chắc, nếu em không tin thì chúng ta có thể tới tiệm đồ cổ xem thế nào. Phải rồi, anh cảm thấy chúng ta cũng nên nhanh chóng xuống núi thôi. Cái người tên là cậu Trình đó nhìn em bằng ánh mắt lạ lắm. Có vẻ như là có ý đồ với em. Chúng ta đi thôi để tránh anh ta gây phiền phức”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu gật đầu: “Đúng vậy, ánh mắt của anh ta thật đáng sợ. Với một người có võ công như anh ta, ở nơi hoang vu thế này mà làm gì chúng ta thì đúng là trời không hay đất không biết. Mau đi thôi”.
Hai người tăng tốc, chỉ đáng tiếc đó là họ vẫn chậm một bước. Một chiếc xe mà đen lao tới chặn ngay trước mặt Tô Nhu và Lâm Chính.
“Không hay rồi”, Tô Nhu tái mặt, lập tức kéo Lâm Chính đi xuyên qua đường núi.
Chỉ có điều cô làm sao có thể chạy thoát được đối phương. Cậu Trình đẩy cửa xe nhảy xuống. Trong nháy mắt bọn họ đã bao vây hai người Tô Nhu.
“Hai vị đi đâu vậy?”, cậu Trình nheo mắt bước tới, lướt nhìn lên cơ thể Tô Nhu bằng ánh mắt ham muốn.
“Các anh định làm gì? Tôi cảnh cáo các người, đừng có làm loạn. Nếu không, tôi...tôi...sẽ...”, Tô Nhu lắp bắp, không nói nên lời.
“Ha ha...", cậu Trình bật cười.
“Cô Tô Nhu thật đáng thương. Chỉ có điều các người đã mạo phạm tới Đại trưởng lão, nếu muốn bình an vô sự xuống núi thì e rằng không dễ như vậy đâu. Nhà họ Trình và Cùng Châu Phái vốn có mối quan hệ khá thân thiết. Đại trưởng lão không so đo với anh nhưng tôi không thể đứng yên được. Hôm nay kiểu gì cũng phải dạy dỗ cho các người một bài học”, nói xong cậu Trình phất tay: “Lôi người đàn ông kia qua một bên, đánh chết hay đánh phế đều được. Còn cô gái thì giữ lại cho tôi”.
“Vâng cậu chủ”
“Cậu chủ cứ từ từ hưởng thụ”, đám người xung quanh cười hi hi, để lộ vẻ dữ tợn.
“Mau làm việc đi”, cậu Trình có vẻ không đợi thêm được nữa rồi.
“Lôi anh ta đi”, bọn họ cười và định ra tay. Tô Nhu sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng lùi về sau, không biết phải làm thế nào.
“Tô Nhu, đứng ra phía sau anh. Anh sẽ bảo vệ em”, Lâm Chính nói.
“Một mình anh đối phó được với nhiều người như thế này không?"
Tô Nhu bặm môi, đột nhiên nhặt một hòn đá lên: “Em sẽ kề vai chiến đấu với anh”.
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên. Cô gái này hôm nay dũng cảm thế...
“Không cần Tô Nhu, anh đã nói là bảo vệ em rồi mà. Chẳng phải em luôn cảm thấy anh vô dụng sao? Thực tế anh rất biết đánh nhau đấy”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu không nói gì. Rõ ràng là cô không tin, chỉ nhìn chăm chăm đám người nhà họ Trình và chuẩn bị ném hòn đã trong tay đi.
Lúc này, có một người lao về phía họ.
“Á!”, Tô Nhu run bắn người, vội ném hòn đá.
Thế nhưng hòn đá còn chưa rời tay thi...Lâm Chính đã đạp vào bụng đối phương. Người này bay bật ra ba, bốn mét rồi đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đám đông nhìn người này ôm bụng, mặt đầy đau đớn, không đứng dậy được.
“Cái gì?”, người nhà họ Trình bàng hoàng.
“Kẻ luyện võ sao?”, cậu Trình đanh mặt. Tô Nhu thì há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
“Sao thế? Tô Nhu, anh cũng ok đấy chứ?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu gật đầu, lấy lại bình tĩnh: “Đừng vội ngạo mạn. Bọn họ đông lắm, dù anh đối phó được với một người thì cũng không đối phó được hết đâu. Chúng ta vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây”.
“Được, em theo anh, giờ anh đưa em rời đi”, Lâm Chính mỉm cười
Tô Nhu nhìn Lâm Chính, cảm thấy ngạc nhiên.
Chương 2242: Bái kiến thần y Lâm
Nói thật, đây là lần đầu tiên Tô Nhu thấy Lâm Chính toát ra vẻ tự tin và kiêu ngạo như vậy.
Trước đây, anh lúc nào cũng luôn tỏ ra thờ ơ và lãnh đạm.
Như muốn vạch rõ giới hạn với cả thế giới.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Tô Nhu không biết điều gì đã khiến Lâm Chính thay đổi.
Hoặc có thể anh vẫn luôn thay đổi, chẳng qua là bản thân cô... rất ít khi chú ý đến điều đó.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Chính, nỗi sợ hãi không thể giải thích được trong lòng Tô Nhu đã giảm đi rất nhiều.
Đây thực sự là lần đầu tiên người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác đáng tin cậy.
Cô nặng nề gật đầu, nghiêm túc nói: "Được, hôm nay vợ chồng chúng ta cùng nhau xuống núi, nhất định không thể khuất phục trước những tên khốn kiếp này!"
“Đúng là một nữ anh hùng!”
Lâm Chính giơ ngón cái lên.
“Đã là lúc nào rồi, đừng có mà không đứng đắn như thế nữa”, gò má của Tô Nhu ửng đỏ, trách móc.
Lâm Chính bật cười thành tiếng.
Cảnh tượng này suýt thì khiến đám người cậu Trình tức chết.
“Các người coi tôi là không khí à? Ở đấy mà tán tỉnh nhau?”
Cậu Trình vô cùng tức giận, bực bội nói: "Mau tiến lên cho tôi, bẻ gãy chân của đôi nam nữ chó má này! Ông đây sẽ không bỏ qua cho ả phụ nữ này, chờ ông đây chơi xong, các người đều có phần!"
Mấy thuộc hạ vừa nghe vậy, ánh mắt đều sáng rực.
Tô Nhu đẹp như hoa, bọn họ sao có thể không thèm muốn chứ? Nhưng cậu chủ đã nhìn trúng, họ cũng chỉ có thể đứng trơ mắt ra mà nhìn.
Giờ có cơ hội để nếm thử hương vị, tất cả mọi người đương nhiên đều rất phấn khích, lập tức xông lên, định ra tay.
“Khốn nạn!”
Tô Nhu lập tức ném hòn đá đang nắm trên tay.
Nhưng mấy người họ dễ dàng né tránh nó.
Sắc mặt cô hơi thay đổi, định nhặt hòn đá khác để đánh trả lại.
Nhưng đối với đám người luyện võ mà nói, đòn công kích như trò trẻ con này thì có thể có tác dụng gì?
Chẳng mấy chốc, hai người nhà họ Trình tiến đến, vươn tay ra tóm lấy Tô Nhu.
Vút! Vút!
Lâm Chính ở bên cạnh ngay lập tức đá chân qua, tốc độ cực nhanh, lực mạnh đến khó tin, đá bay hai người bọn chúng.
Tô Nhu vừa mừng vừa sợ, nhưng cô còn chưa kịp vui mừng được bao lâu, ở bên cạnh đã có một người khác tiến đến, hung hăng đấm thẳng vào trán Lâm Chính.
“Cẩn thận!”, Tô Nhu sốt sắng hét lên, tưởng rằng Lâm Chính sẽ không thể nào tránh được cú đánh này, nên liều mạng chạy về phía trước, muốn chống đỡ thay anh.
Hô hấp Lâm Chính trở nên dồn dập, lập tức vươn tay ra kéo Tô Nhu lại.
Tô Nhu bị kéo sang một bên.
Lâm Chính căn bản không thèm để ý đến cú đấm này.
Bịch!
Cú đấm giáng mạnh vào người anh.
Lâm Chính hầu như không có cảm giác gì, đá lại một cước.
Rầm!
Tên đó cũng như giống những người khác, bay thẳng ra ngoài.
“A!”
Sắc mặt Tô Nhu tái nhợt, lo lắng chạy tới: "Lâm Chính, anh không sao chứ?"
“Không đau không ngứa”, Lâm Chính cười nói.
“Đừng giả vờ mạnh mẽ, chúng ta không phải đối thủ của chúng!”
Tô Nhu bật khóc.
“Thật sự không đau mà”, Lâm Chính bất đắc dĩ nói.
"Không đau đúng không? Vậy ông đây sẽ cho anh nếm thử mùi vị đau đớn!"
Cậu Trình cực kì tức giận, lần này định đích thân ra tay.
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét vang lên.
“Dừng tay! Tất cả dừng tay hết cho tôi!”
Sau đó, rất nhiều người của Cùng Châu Phái chạy tới.
“Cái gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu đột nhiên biến sắc.
Theo như cô thấy, Cùng Châu Phái với đám cậu Trình ở cùng một phe.
Nếu người của Cùng Châu Phái cũng tham gia vào, hai người họ sẽ không còn đường sống.
Phải làm sao đây?
Phải làm sao đây?
Tô Nhu hoàn toàn hoảng loạn.
Dường như chú ý đến thứ gì đó, cô đột ngột lùi về phía sau, lùi đến tận rìa vách đá sau lưng.
“Tiểu Nhu, em đang làm gì vậy?” Lâm Chính lo lắng hét lên.
“Lâm Chính, chúng ta không còn đường để chạy thoát nữa rồi, chỉ còn cách này mới có thể để anh rời đi, nghe này, chờ lát nữa em sẽ ép họ thả anh ra, sau khi anh đi, em sẽ nhảy từ nơi này xuống, tuyệt đối sẽ không để họ làm nhục em!”, Tô Nhu khàn giọng nói, trên mặt vương đầy nước mắt.
“Em…” Lâm Chính ngơ ngác, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Hóa ra ở trong lòng cô ấy... mình lại quan trọng như vậy…
Người nhà họ Trình thấy vậy, đều vô cùng kinh ngạc, tất cả đều tiến lại gần.
“Đừng tới đây!”, Tô Nhu hét lớn.
“Con ả khốn này, cô định làm gì vậy hả?”, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Nghe đây! Lập tức thả chồng của tôi xuống núi, sau khi anh ấy đi, tôi sẽ nghe lời các người, nhưng nếu anh dám làm tổn thương đến anh ấy, tôi sẽ nhảy từ nơi này xuống! Có chết cũng không buông tha cho các người!", Tô Nhu như muốn nghiến nát cả hàm răng, kiên quyết nói.
“Con ả khốn nạn! Cô lại còn dám uy hiếp tôi!”
Cậu Trình vô cùng tức giận.
Nhưng hắn vẫn thỏa hiệp, hừ nói: "Được, nếu cô đã nói như vậy, tôi có thể thả người đàn ông của cô đi! Sau khi người đàn ông của cô rời đi, chúng ta sẽ từ từ chơi! Yên tâm! Khoản nợ của cô, chúng ta sẽ tính riêng!"
Thấy vậy, Tô Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Lâm Chính! Anh đi trước đi!"
“Đi? Đi đâu? Em nghĩ rằng anh sẽ bỏ mặc em lại sao?”, Lâm Chính cười nói.
"Anh... Cái đồ ngốc nhà anh! Anh muốn cả hai người chúng ta cùng chết sao?", Tô Nhu bật khóc nức nở.
“Cùng chết với em, thật ra cũng tốt mà nhỉ?”, Lâm Chính nghiêng đầu.
Cả người Tô Nhu run rẩy, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin.
Chỉ thấy Lâm Chính thờ ơ nhìn đám người cậu Trình, khàn giọng nói: "Càng huống hồ, em nghĩ rằng chồng em sẽ sợ những người này sao?"
“Anh nói gì cơ?”, Tô Nhu sửng sốt.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đã đến nước này, anh cũng đành phải thú thật với em! Thực ra... anh chính là thần y Lâm!"
"Anh vẫn còn đùa được sao?", Tô Nhu đâu có tin? Ngược lại cô còn nổi giận.
Tuy nhiên, đám người Cùng Châu Phái vừa chạy tới, quỳ một chân xuống đất, lớn tiếng kêu: "Bái kiến thần y Lâm!"
Trong thoáng chốc, không gian xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh…
Chương 2243: Thần y Lâm có bộ dạng thế này sao?
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn đám người Cùng Châu Phái.
Trong đầu Tô Nhu hoàn toàn trống rỗng.
Thần… thần y Lâm?
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Lâm Chính…từ khi nào lại trở thành thần y Lâm vậy?
Tô Nhu không thể nào tin vào mắt mình.
Tuy nhiên, Đại trưởng lão của Cùng Châu Phái đã đích thân tới, không những thế, phía trước còn có một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu vàng sang trọng.
Thân phận của người đàn ông này rõ ràng cao quý hơn nhiều so với Đại trưởng lão, có lẽ ông ta chính là tông chủ của Cùng Châu Phái.
Thế nhưng, ông ta cũng phải cúi người trước Lâm Chính và hô to chào.
Tô Nhu cảm thấy choáng ngợp trước cảnh tượng này.
Người này rõ ràng là chồng của mình, từ khi nào lại trở thành thần y Lâm vậy?
Chẳng lẽ… bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm sao?
Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?
Nhưng tất cả những người này đều ẩn nấp sâu trong núi để tu luyện võ công, có lẽ còn chưa từng được tiếp xúc với Internet, không biết chừng mới chỉ nghe danh thần y Lâm, chứ chưa có cơ hội được gặp.
Ai cũng biết rằng thần y Lâm đến từ Giang Thành.
Nói không chừng, vị tông chủ này biết cô đến từ Giang Thành, hơn nữa Lâm Chính đã đưa cho ông ta chiếc nhẫn đặc biệt kia, khiến bọn họ hiểu nhầm Lâm Chính là thần y Lâm.
Cộng thêm việc Lâm Chính đã tự giới thiệu về gia tộc của mình, điều đó khiến họ sợ hãi.
Tô Nhu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Nhưng cô cũng không chắc lắm về suy đoán này.
Dù sao thì… nghe cũng khá là vô lý.
Ôi, không biết đâu! Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Nếu đối phương thực sự không biết thần y Lâm trông như thế nào, thì bọn họ phải nhân cơ hội này rời đi ngay lập tức, có quá nhiều ảnh của thần y Lâm tràn lan ở trên mạng.
Nếu họ lấy điện thoại ra tìm kiếm một bức ảnh, thì tất cả sẽ bị bại lộ.
Nhân lúc đối phương vẫn đang hoàn toàn bị lừa thì phải nhanh chóng rời đi.
Tô Nhu vội vã tiến lên phía trước, len lén kéo lấy tay áo của Lâm Chính.
Lâm Chính quay sang nhìn cô.
“Nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Tô Nhu khẽ nói.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn Tô Nhu một cách kỳ quái.
Không phải cô ấy nên bị sốc trước cảnh tượng này rồi truy hỏi sao? Sao lại có biểu hiện như thế này nhỉ?
Anh hơi khó hiểu, nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể đồng ý với Tô Nhu.
“Được, nếu em muốn rời khỏi đây, anh sẽ lập tức cho người đi chuẩn bị”.
“Thần y Lâm, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm đến cậu, xin đừng chấp nhặt, hãy tha thứ cho chúng tôi. Để thể hiện lòng thành, chúng tôi bằng lòng dâng quyền sở hữu mảnh đất Thanh Lam Hoa, mong cậu hãy nguôi giận”.
Tông chủ Cùng Châu Phái nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng và đưa bằng cả hai tay.
“Vậy sao? Chỉ bằng cái này thôi à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Đương nhiên, còn cả chiếc nhẫn! Còn có cả chiếc nhẫn nữa!”
Tông chủ Cùng Châu Phái đổ mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống đất, hai tay cởi chiếc nhẫn Đông Hoàng ra.
Cùng Châu Phái đâu dám lấy thứ đồ này chứ?
Nếu Đông Hoàng Giáo biết được chuyện này chắc chắn sẽ cử vô số cao thủ đến để san bằng Cùng Châu Phái của ông ta trong ngày mai.
Cùng Châu Phái ở thế hệ này tuy rằng vẫn còn chút thế lực, nhưng so với Đông Hoàng Giáo thì Cùng Châu Phái vô cùng yếu kém, chẳng khác gì mấy con chuột dưới chân người khổng lồ.
Lâm Chính cũng không khách sáo, thẳng thừng cầm lấy.
“Anh chán sống rồi sao?”
Tô Nhu bên cạnh kinh hãi, vội vàng giật lấy bản hợp đồng, sau đó cười nói: "Thưa ông, ông khách khí quá, sao chúng tôi lại dám nhận thứ đồ quý giá này được chứ?”
“Hả?”
Thấy vậy, tông chủ Cùng Châu Phái sợ hãi đến mức dập đầu xuống đất.
“Mong phu nhân đừng từ chối, làm ơn hãy nhận lấy mảnh đất này!”
“Nếu phu nhân vẫn còn oán trách chúng tôi! Chúng tôi sẵn sàng làm bất kì điều gì để có thể xoa dịu cơn giận của phu nhân!”
“Làm ơn đừng từ chối!”
Người của Cùng Châu Phái hoàn toàn bị hành động của Tô Nhu làm cho hoảng sợ.
Bọn họ cho rằng Tô Nhu vẫn đang ghi thù chuyện cũ, nếu Tô Nhu vẫn không chịu tha thứ thì Cùng Châu Phái cũng coi như xong đời, nên tất cả đều bị dọa sợ đến mức mất hồn mất vía.
Tô Nhu bối rối, không biết phải làm gì.
“Xem ra phu nhân vẫn không chịu tha cho chúng tôi! Dẫn người tới đây!", tông chủ Cùng Châu Phái nghiêm mặt quát.
Sau đó, một số đệ tử bị kéo lên.
Nhìn thấy vậy, Tô Nhu vô cùng sững sờ.
Vậy mà lại là đám người Nhâm Hùng đã mưu hại cô trước đó!
Tuy nhiên vừa gặp lại, tất cả đều quỳ xuống đất, từng người một gào thét, bò về phía Tô Nhu, miệng càng la hét lớn hơn.
"Cô Tô Nhu, xin hãy tha thứ cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"
“Chúng tôi là đồ khốn kiếp, chúng tôi không phải con người, chúng tôi là súc sinh, làm ơn hãy bỏ qua cho chúng tôi!”
“Cô Tô Nhu, cầu xin cô, tôi không muốn chết…”
Một số người gào thét, thậm chí còn đưa tay ra kéo lấy Tô Nhu.
Tô Nhu giật mình, hét toáng lên rồi vội lùi lại.
Lúc này, tông chủ Cùng Châu Phái nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều bởi vì lũ khốn kiếp này có ý đồ xấu xa, hãm hại Cùng Châu Phái, đắc tội với Lâm phu nhân! Tuyệt đối không thể tha thứ được! Theo quy tắc tông phái, xử chết ngay lập tức!"
“Tuân lệnh!”
Những người phía sau không chút nghĩ ngợi, rút kiếm chém vào cổ đám người này.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng da thịt bị nứt toác không ngừng phát ra.
Sau đó, những đầu người đẫm máu lăn xuống đất, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Con ngươi của Tô Nhu trợn tròn, sắc mặt kinh hãi tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, cuối cùng ngất lịm.
Lâm Chính vội vàng đỡ Tô Nhu, cau mày nhìn chằm chằm tông chủ Cùng Châu Phái nói: "Ai bảo ông làm những chuyện này? Ông đã dọa sợ phu nhân của tôi rồi, biết chưa hả?”
Tông chủ Cùng Châu Phái sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội quỳ xuống dập đầu, sốt sắng lên tiếng: "Thần y Lâm xin hãy tha tội cho tôi! Tha tội cho tôi đi thần y Lâm!”
“Cút sang một bên!”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, quay sang nhìn đám người cậu Trình vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác như bị sét đánh.
Ánh mắt này ngay lập tức khiến đám người cậu Trình run sợ, tất cả đều hốt hoảng lùi lại.
"Anh... anh là thần y Lâm sao? Không thể nào... tông chủ, trưởng lão, các người không nhầm lẫn gì chứ?", cậu Trình không thể tin được, giọng điệu run run.
Nhưng những người này hoàn toàn phớt lờ cậu Trình.
Bây giờ họ chỉ hy vọng rằng mình không liên quan gì đến người nhà họ Trình!
Bởi vì cậu Trình này dám bày trò mưu hại phu nhân của thần y Lâm...
Với tính tình của thần y Lâm, sao có thể dễ dàng tha thứ cho đám người này được chứ?
Tuy nhiên, cậu Trình nghiến răng nghiến lợi, giận dữ mắng mỏ: "Các người bị mù thật rồi! Lẽ nào các người chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm như thế nào sao? Người này hoàn toàn không giống với thần y Lâm, sao anh ta có thể là thần y Lâm được chứ?"
"Vậy phải trông như thế nào? Như thế này à?", Lâm Chính lấy ra một cây châm bạc đâm vào cổ, khôi phục lại diện mạo vốn có, bình tĩnh nói.
Lúc này, cậu Trình hoàn toàn chết lặng.
Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn vừa mới di chuyển.
Vút!
Trời đất đột ngột xoay tròn, hắn như thể đang bay.
Khi tỉnh táo lại, cơ thể của hắn bất ngờ xuất hiện không xa, hơn nữa cơ thể đó… không có đầu.
Mọi người vừa liếc nhìn đã thấy thần y Lâm lấy đầu của cậu Trình...
“A!”
Những người còn lại trong nhà họ Trình hét lên đầy kinh hoàng, bỏ chạy tứ phía.
Lâm Chính ném đầu xuống đất, bình tĩnh nói: "Tông chủ, phần còn lại giao cho Cùng Châu Phái các người! Không được bỏ sót dù chỉ một người, có thể hoàn thành được không?”
“Thần y Lâm, hãy đợi xem chúng tôi làm đây!”
Tông chủ Cùng Châu Phái lập tức siết chặt nắm đấm, sau đó vung tay lên, tất cả các cao thủ của Cùng Châu Phái đều hành động, thuần thục giết sạch đám người đang chạy trốn...
Chương 2244: Bảo tông chủ của bọn mày lăn ra đây
Xử lý xong người nhà họ Trình, Lâm Chính cũng chẳng buồn tính toán với đám người Cùng Châu Phái. Anh ôm Tô Nhu đã hôn mê, lấy một chiếc xe rồi lái đi, rời khỏi núi Cùng Châu.
Nhìn hai người Lâm Chính rời đi, tông chủ Cùng Châu Phái thở hắt ra, sau gáy ướt đẫm mồ hôi.
"May quá, may quá, vị sát thần này đi rồi, Cùng Châu Phái chúng ta coi như an toàn rồi", tông chủ Cùng Châu Phái quay sang nói với Đại trưởng lão: "Ông hãy đến ngay kho tông chọn 10 loại thảo dược thượng hạng, 100 món chí bảo, rồi đích thân đến Giang Thành dâng cho thần y Lâm, rõ chưa?".
"Vâng... vâng...", Đại trưởng lão vội vàng đáp, lúc này ông ta cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, dường như mới lượn một vòng ở quỷ môn quan.
"Về đi".
"Vâng... Nhưng tông chủ, phía nhà họ Trình... thì ăn nói sao đây?",
Đại trưởng lão chần chừ một lát rồi dè dặt hỏi. Tông chủ Cùng Châu Phái suy nghĩ chút rồi hừ mũi đáp: "Gọi điện thoại bảo bọn họ đến nhận xác, xem đứa con trai ngoan của bọn họ suýt nữa thì hại Cùng Châu Phái chúng ta".
"Nhưng tông chủ, nếu làm vậy thì liệu chúng ta có trở mặt thành thù với nhà họ Trình không? Dù sao... con trai bọn họ cũng chết ở địa bàn của chúng ta..."
"Trở mặt thành thù? Người nhà họ Trình là đồ ngốc sao? Tình huống đó thì ông bảo tôi phải lựa chọn thế nào? Tôi mà không cúi đầu thì hôm nay Cùng Châu Phái sẽ bị diệt môn mất!", tông chủ Cùng Châu Phái mắng: "Ông cứ nói đúng sự thực với ông ta, nhà họ Trình hiểu cho thì hiểu, không hiểu thì đến tìm bổn tông chủ! Tôi còn phải sợ bọn họ sao?".
"Vâng..."
Đại trưởng lão gật đầu lia lịa.
…
Xuống núi Cùng Châu, Lâm Chính lái thẳng đến sân bay.
Trên đường đi, cuối cùng Tô Nhu cũng tỉnh lại.
Nhưng khí sắc của cô không tốt lắm, cả đường đi mệt nhọc, xong lại bị sợ hãi, khiến cô bị hành hạ lên bờ xuống ruộng.
"Em... đây là đâu vậy?", Tô Nhu xoa mắt, khàn giọng hỏi.
"Đang trên đường về, sao rồi? Em vẫn ổn chứ?", Lâm Chính vừa lái xe vừa cười hỏi.
"Trên đường về? Chúng ta ra khỏi đó rồi sao?", Tô Nhu kinh ngạc hỏi.
"Sao nào? Em còn muốn ở Cùng Châu Phái một tối nữa sao?", Lâm Chính cười hỏi.
"Thèm vào! Em không muốn đến chỗ đó thêm lần nào nữa", Tô Nhu vẫn còn sợ hãi nói.
"Thế thì e là không được", Lâm Chính lấy hợp đồng ở ghế lái phụ ném ra hàng ghế sau, cười nói: "Trừ khi em không muốn khai thác miếng đất trồng Thanh Lam Hoa đó nữa".
Tô Nhu sửng sốt, cầm hợp đồng xem một lúc, mới nghiêm giọng nói: "Bọn họ cứ thế đưa hợp đồng cho anh sao?".
"Ừ, còn cho anh một chiếc xe, để anh đưa em về", Lâm Chính cười đáp.
Tô Nhu im lặng, sau đó hít sâu một hơi, nói: "Lâm Chính, anh nói thật cho em biết đi, rốt cuộc chuyện này là sao?".
"Chuyện này là sao cái gì chứ?", Lâm Chính dừng xe trước đèn xanh đèn đỏ, quay lại nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
"Em không tin bao nhiêu người của Cùng Châu Phái không có ai không biết thần y Lâm! Khuôn mặt của anh và thần y Lâm khác hẳn nhau, là hai người khác nhau hoàn toàn, sao bọn họ lại tin anh là thần y Lâm chứ?", Tô Nhu nghiêm túc hỏi.
"Sao vậy? Em nghĩ anh đang lừa bọn họ sao?".
"Nếu không thì sao?".
"Việc này..."
Lâm Chính cũng không biết nên nói gì cho phải.
E rằng anh nói thật thì Tô Nhu cũng không tin, thậm chí còn cho rằng anh nói dối quen mồm.
"Vậy em nghĩ là lý do gì?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Chiếc nhẫn kia... chắc không phải anh tìm mua được ở phố đồ cổ chứ gì?", Tô Nhu khàn giọng nói.
Lâm Chính sửng sốt: "Vậy em nghĩ... nó đến từ đâu?".
"Em nghĩ nó chắc chắn là nhẫn của thần y Lâm, bọn họ nhận ra chiếc nhẫn này! Hơn nữa em nghe nói thần y Lâm rất giỏi thuật cải trang dịch dung, có thể thay đổi dung mạo nhờ y thuật, họ tưởng anh là thần y Lâm sau khi dịch dung, nên mới sợ anh".
"Vậy tại sao em không tin thực ra anh chính là dáng vẻ của thần y Lâm sau khi dịch dung?", Lâm Chính lại hỏi.
"Anh chắc chắn không phải là thần y Lâm dịch dung!".
"Sao em lại khẳng định như vậy?".
"Bởi vì em hiểu anh! Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng nhiều năm, kiểu nói chuyện, nhất cử nhất động, từng ánh mắt vẻ mặt của anh, đều nói với em rằng anh chính là Lâm Chính, thế nên anh không thể dịch dung được", Tô Nhu nói đầy khẳng định.
Lâm Chính ngây người nhìn cô, miệng há ra, một lát sau mới thở dài nói: "Em thật là thông minh..."
Dứt lời, anh liền giẫm chân ga, tập trung lái xe.
Anh đã thực sự cạn lời với Tô Nhu rồi.
Nói cô thông minh, nhưng có những lúc cô ngờ nghệch đến mức khó tin.
Thôi bỏ đi.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho cô biết thân phận của anh, dù sao cục diện phía đại hội và Thương Minh đang rất căng thẳng, tạm thời không nên kéo cả cô vào.
Lâm Chính thầm thở dài trong lòng.
Mấy tiếng sau, vài chiếc xe lái vào Cùng Châu Phái, dừng ở cửa sảnh chính.
Đây đều là xe của nhà họ Trình.
Từng người mặc vest, đeo kính râm xuống xe.
Bắt mắt nhất là một người vóc dáng cường tráng, để trần nửa thân trên, mái tóc dài đỏ rực.
"Các người là ai? Không biết là không được phép đỗ xe ở đây sao? Mau lái đi!".
Đệ tử canh gác ở sảnh chính chạy ra, lớn tiếng quở trách.
Nhưng anh ta vừa nói xong.
Vèo!
Người đàn ông tóc đỏ kia bỗng tung một quyền nện vào đầu anh ta.
Đầu của đệ tử kia lập tức nở hoa, những chất đỏ xen lẫn trắng bắn ra tung tóe.
Hai đệ tử chạy ra sau nhìn thấy thế, sợ đến mức suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.
"Nghe đây, bảo ngay tông chủ và trưởng lão của bọn mày lăn ra đây! Không nhanh lên là tao tiêu diệt cả Cùng Châu Phái!".
Người đàn ông tóc đỏ lạnh lùng nói.
Chương 2245: Bắt Cùng Châu Phái chôn cùng
Tông chủ Cùng Châu Phái nhận được tin liền dẫn tất cả các trưởng lão, nhanh chóng đến sảnh chính.
"Ai vậy? Dám gây sự ở Cùng Châu Phái! Chán sống rồi sao?".
Đại trưởng lão ngoạc miệng chửi bới, khi nhìn thấy đệ tử đã mất mạng nằm dưới đất, ông ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng chửi: "Là ai làm?".
"Tôi!".
Người đàn ông tóc đỏ châm một điếu thuốc, bình thản nói: "Có vấn đề gì sao?".
"Chán sống chắc?".
Đại trưởng lão nổi trận lôi đình, đang định đích thân ra tay lấy mạng của người này.
"Dừng tay!".
Tông chủ Cùng Châu Phái quát, ngăn Đại trưởng lão lại.
"Tông chủ..."
"Đừng làm càn! Lui xuống!".
Đại trưởng lão thấy thế, chỉ đành nén giận, lùi lại nửa bước.
Tông chủ Cùng Châu Phái bước tới, liếc mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ, bình thản nói: "Tôi nghe nói nhà họ Trình có một thiên tài, trời sinh tóc đỏ, tính tình nóng nảy, thiên phú dị bẩm, về sau đã rời khỏi nhà họ Trình, ra ngoài cầu học bái sư, có phải là cậu không?".
"Là tôi", người đàn ông rít một hơi thuốc, đáp: "Nói cho tôi biết, em trai tôi do ai giết?".
"Ồ, cậu đến chỗ tôi vì chuyện này? Chẳng phải trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng sao? Là thần y Lâm Giang Thành, nếu các cậu muốn trả thù thì đến Giang Thành ấy. Nhưng tôi không nghĩ các cậu có thể trả được mối thù này, vẫn nên chấm dứt tại đây đi, đừng lôi cả nhà họ Trình vào", tông chủ Cùng Châu Phái cười nhạt đáp.
Nhưng người đàn ông không đếm xỉa gì, hỏi thẳng: "Lúc em trai tôi chết, có phải người của Cùng Châu Phái các ông... ở ngay bên cạnh không? Các ông trơ mắt nhìn em trai tôi chết sao?".
"Không! Chúng tôi còn ra tay giúp thần y Lâm giết người nhà họ Trình các cậu nữa! Dù sao đó cũng là thần y Lâm mà! Ngay cả những thế lực siêu cấp như thôn Dược Vương, Hồng Nhan Cốc cũng không phải là đối thủ của cậu ta, Đông Hoàng Giáo lại càng cúi đầu xưng thần với cậu ta, cậu nghĩ chúng tôi có thể đối đầu với cậu ta sao?", tông chủ Cùng Châu Phái lắc đầu đáp.
"Vậy là... các ông cũng có trách nhiệm về cái chết của em trai tôi?".
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói.
Tông chủ Cùng Châu Phái nghe thấy thế liền nhíu mày: "Sao nào? Cậu đến dấy binh hỏi tội đấy à? Nếu là vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có kích động. Cùng Châu Phái chúng tôi cúi đầu với thần y Lâm, nhưng không cần phải cúi đầu với một thằng oắt miệng còn hôi sữa như cậu".
"Thế à? Hay là... chúng ta cứ thử xem sao", người đàn ông tóc đỏ bỗng nói.
"Thử?".
Tông chủ Cùng Châu Phái sửng sốt.
Vèo!
Đúng lúc này, bóng dáng của người đàn ông tóc đỏ bỗng lóe lên, hóa thành một luồng gió, xông về phía tông chủ Cùng Châu Phái.
"Không ổn rồi!".
Hơi thở của tông chủ Cùng Châu Phái như muốn ngừng lại, vội vàng lùi về phía sau.
Tốc độ của đối phương nhanh hơn cả tưởng tượng của ông ta.
Ngay cả ông ta cũng không kịp nhìn rõ.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lùi được bao xa, thì đối phương đã tiến lại gần.
Sát khí kinh người.
Còn mang theo một luồng khí ý lạnh lẽo bao trùm.
Thật đáng sợ!
Tông chủ Cùng Châu Phái vội giơ cánh tay lên trả đòn.
Bốp bốp bốp!
Hai người so được ba chiêu.
Rắc!
Cánh tay của tông chủ Cùng Châu Phái bị đối phương đánh cho gãy lìa, nỗi đau đớn dữ dội khiến toàn thân ông ta run rẩy, trong miệng phát ra tiếng la hét.
Sức mạnh thật khủng khiếp!
Người kia tóm được cơ hội, chìa hai ngón tay ra, đâm vào cổ họng của tông chủ Cùng Châu Phái một cách chuẩn xác.
Tông chủ Cùng Châu Phái lập tức im bặt, động tác cũng khựng lại.
Ông ta mở to hai mắt, nhìn người đàn ông tóc đỏ với ánh mắt khó tin.
"Thế nào? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này có tư cách bắt ông cúi đầu không hả?", người đàn ông tóc đỏ bình thản nói, sau đó rút ngón tay ra.
Phụt!
Cổ họng của tông chủ Cùng Châu Phái phun ra máu, ông ta vội ôm lấy cổ lùi lại.
Nhưng không thể cầm máu được, mạch máu bị vỡ, ông ta cũng thở không ra hơi, chẳng mấy chốc đã nằm phịch xuống đất, tắt thở mất mạng.
"Tông chủ! Tông chủ!".
Tất cả người của Cùng Châu Phái đều xúm lại, gào lên thê lương, nhưng vô ích.
"Hắn giết tông chủ rồi!".
"Khốn kiếp! Chúng ta phải trả thù cho tông chủ!".
"Bắt bọn chúng lại!".
"Rõ!".
Người của Cùng Châu Phái tức giận gầm lên, tất cả đều rút vũ khí ra rồi tiến tới bao vây.
Người đàn ông tóc đỏ lắc lắc cái cổ, thư giãn gân cốt, bình thản nói: "Canh cửa cho cẩn thận, hôm nay không được để thoát một ai!".
"Vâng, cậu chủ!".
Những người áo đen kia gật đầu, chạy ngay về phía cửa, phong tỏa nó lại.
Đại trưởng lão như muốn ngừng thở, ý thức được sự việc không đúng, liền kinh ngạc nói: "Cậu muốn làm gì?".
"Các ông giết người nhà họ Trình chúng tôi, thấy em trai tôi chết mà không cứu. Hôm nay, tôi phải bắt cả Cùng Châu Phái chôn cùng nó!".
Người đàn ông tóc đỏ cười dữ tợn, cất bước lao về phía đám người, giết chóc bốn phía...