-
Chương 2286-2290
Chương 2286: Cám dỗ
Bạch Họa Thủy trốn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Bà ta run rẩy.
“Thương Minh...nằm trong tay cậu rồi sao? Ý của cậu là gì?”, Bạch Hoa Thủy lầm bầm.
“Tôi đã đưa Dịch Tiên Thiên lên được vị trí minh chủ. Hoa An và ông Đồng đã chết. Giờ không còn ai là đối thủ của Dịch Tiên Thiên nữa. Mà Dịch Tiên Thiên là người của tôi. Vậy thì chẳng phải Thương Minh là của tôi rồi sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng là thủ đoạn bỉ ổi”.
Bạch Họa Thủy bặm môi, tức giận: “Thần y Lâm, cậu đừng vui mừng quá sớm. Cậu tưởng rằng mình có thể thật sự kiểm soát được Dịch Tiên Thiên sao? Mặc dù cậu ép ông ta uống thuộc độc nhưng một khi ông ta có được vị trí minh chủ thì muốn gì mà chẳng được. Ông ta có thể tận dụng các nguồn tài nguyên trong tay, âm thầm giải độc. Đợi đến khi giải độc xong thì chắc chắn ông ta sẽ tố cáo hành động của cậu. Tới khi đó cậu sẽ chết không toàn thây”.
"Vậy bà muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Rất đơn giản. Giết chết ông ta”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói: “Giết chết Dịch Tiên Thiên, tìm một người mới làm minh chủ. Tốt nhất là người trung thành với cậu là được”.
Dứt lời, Lâm Chính không nói gì chỉ cười.
Bạch Họa Thủy chau mày: “Cậu nhìn tôi chăm chăm như thế làm gì?”
“Bạch minh chủ. Bà là người thông minh, tôi cũng không phải kẻ ngốc, kế ly gián này bà nghĩ là có hiệu quả được không?”, Lâm Chính cười nói.
Bạch Họa Thủy khẽ tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Tôi không biết cậu đang nói gì”.
“Hừ còn giả vờ sao? Được vậy tôi nói thẳng nhé Bạch Họa Thủy bà muốn tôi giết Dịch Tiên Thiên thì khác gì thả con cá rô bắt con săn sắt. Lập một minh chủ mới là khó vô cùng, hơn nữa khi Dịch Tiên Thiên chết, chẳng còn ai đủ khả năng giữ chức minh chủ thì người của đại hội sẽ đứng ra quản lý. Như vậy mà tôi muốn xen vào thì có phải khó như lên trời không. Bà muốn tôi giết Dịch Tiên Thiên là vì muốn Thương Minh được giao lại cho đại hội mà thôi. Bà tưởng tôi không biết?”
Bạch Họa Thủy hừ giọng, không nói gì.
Lâm Chính ghé lại, khẽ nói: “Hơn nữa, tôi cảm thấy Dịch Tiên Thiên không thể phản bội tôi được. Bởi vì tôi đã đưa ra một điều kiện khiến ông ta không thể phản bội”.
“Điều kiện gì?”, Bạch Họa Thủy vội hỏi.
“Tôi giúp ông ta trường sinh bất lão” ,Lâm Chính cười.
Bạch Họa Thủy run rẩy, đứng bật dậy, há hốc miệng nhìn Lâm Chính; “Trường sinh...bất lão sao? Cậu thật sự có thể khiến người khác trường sinh bất lão?”
“Sao thế Bạch minh chủ? Bà lại bắt đầu nghi ngờ y thuật của tôi đấy à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi...tôi không có ý đó...”, Bạch Họa Thủy ý thức được việc mình đã mất kiểm soát nên ho húng hắng, lấy lại vẻ bình tĩnh. Tuy nhiên đôi mắt thì vẫn ánh lên vẻ kinh hãi.
Trường sinh bất lão sao. Đó là một điều kiện vô cùng hấp dẫn. Thời cổ đại có biết bao nhiêu vị hoàng đế vì muốn trường sinh bất lão mà mất nước. Ngày nay có biết bao nhiêu người vì muốn kéo dài tuổi thọ mà phát điên. Đó là thứ mà tiền bạc không thể mua được, là quyền lực không thể tạo ra.
Thậm chí đến cả yêu ma quỷ quái vì muốn ăn thịt Đường Tăng mà đã phải mạo hiểm chiến đấu với tề thiên đại thánh. Đối với người bình thường mà nói. Nếu có thể trường sinh thì thế giới này còn gì đáng để họ phải lưu luyến nữa.
“Cậu đến tìm tôi không phải chỉ để nói chuyện này đúng không? Chắc chắn cậu còn chuyện khác nữa. Nói đi”, Bạch Họa Thủy thầm nín thở, vừa nói vừa cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Ý tôi vẫn là như thế. Bạch minh chủ, tôi muốn tìm hiểu về đại hội. Biết tất cả mọi thứ liên quan tới đại hội”, Lâm Chính nói.
“Sao? Cậu thấy một Thương Minh vẫn chưa đủ, lẽ nào còn muốn xen vào cả đại hội. Nếu thế thì tôi phải nói với cậu rằng cậu đang tự chui đầu vào chỗ chết đấy. Tính chất của đại hội và Thương Minh không giống nhau. Bất cứ người nào có mưu đồ bất chính chỉ có chết thôi. Cách mà đại hội xử lý một con người không chỉ đơn giản là lấy đi tính mạng của họ mà còn khiến họ biến mất luôn khỏi lịch sử. Nếu cậu là thần y Lâm, cậu đắc tội với đại hội thì cậu và tất cả những người có giăng mắc tới cậu đều sẽ chết. Ngoài ra, tất cả những bài báo, tin tức liên quan tới cậu cùng đồng loạt biến mất trong một ngày. Con người sẽ không còn nhớ tới sự tồn tại của cậu nữa. Cậu có biết điều đó đáng sợ tới mức nào không?”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói.
Lâm Chính chau mày. Giết người không khó, khó là giết chết họ ngay cả trong lịch sử. Có thể làm được điều này thì có thể thấy sức mạnh của đối phương phải lớn tới mức nào. Đến cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không làm được như thế.
“Thần y Lâm, cậu đã có y thuật trường sinh bất lão lại có cả những thứ như Trú Nhan Đan thế này thì theo lý mà nói cậu chẳng thiếu gì cả. Tại sao cậu còn muốn động vào đại hội? Cậu không cảm thấy là dã tâm của cậu quá lớn đấy chứ”, Bạch Họa Thủy đanh giọng.
“Dã tâm sao? Tôi chẳng có dã tâm gì hết. Cả đời này tôi chỉ có hai điều đáng để tâm. Một là báo thù cho mẹ tôi. Hai là bảo vệ những người tôi yêu thương. Tôi biết không dễ dây vào đại hội nhưng tôi đã tiêu diệt đội phán quyết và người tuyệt phạt, chuyện này mà lộ ra thì chắc chắn bọn họ cũng không tha cho tôi. Vì vậy tôi phải chuẩn bị trước. Bà nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi, còn những thứ khác bà không cần phải lo lắng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Bạch Họa Thủy nhìn một lúc rồi khẽ thở dài và nói ra những thông tin bà ta biết từ đại hội...
Yên Kinh, nhà họ Lâm...
Lần trước nhà họ Lâm bị Lâm Chính gài bẫy và khiến đại hội chèn ép họ thì những công ty dưới cờ của nhà họ Lâm đều bị đóng cửa. Không chỉ có vậy, các thiên tài của nhà họ Lâm cũng bị người khác phế võ thuật. Trong vòng mười năm tiếp theo, sợ rằng nhà họ Lâm khó mà có thể đấu lại được với các thế tộc hào cường khác của nhà họ Lâm.
Tại nhà họ Lâm...Các tầng lớp cấp cao tập trung tại sảnh lớn. Họ nhìn người bước vào. Đó chính là phó gia chủ Lâm Hạo Thiên.
“Phó gia chủ, phía bên gia chủ nói như thế nào?”
“Đã xác định rồi, gia chủ đã cử cường giả mạnh nhất tới Giang Thành để thanh trừng Dương Hoa và thần y Lâm”, Lâm Hạo Thiên nói bằng vẻ vô cảm.
“Gia chủ rất coi trọng việc này, dù sao cũng liên quan tới đại hội. Thần y Lâm có thể lợi dụng đại hội để đối phó với chúng ta thì chắc chắn là uy lực của cậu ta không hề nhỏ. Sau này chắc chắn sẽ là mối họa lớn”, Lâm Hạo Thiên trầm giọng.
Đám đông nghe thấy vậy thầm thở phào: “Nếu có người của gia chủ trợ lực thì thần y Lâm sẽ bị hạ gục trong vài ngày thôi”.
“Tốt quá rồi. Thanh trừng thần y Lâm. Chúng ta có thể chuẩn bị cho đại hội rồi”.
“Chuyện của đại hội giờ là quan trọng nhất. Lần này tới Giang Thành, chắc chắn để Lâm Anh Hùng đi để trải nghiệm”, Lâm Thiên Hạo nói.
“Lâm Anh Hùng sao?”
“Có ổn không?”, nhà họ Lâm tái mặt.
“Có gì mà không ổn. Con chim nhốt trong lồng thì sao có thể bay được. Huống hồ có gia chủ trợ lực, Anh Hùng sẽ không bị tổn thất gì hết. Còn về thân phận của Anh Hùng thì không có gì phải lo lắng. Chỉ cần nói đó là một công tử tới từ chỗ gia chủ đệ rèn luyện thôi. Người ngoài sẽ không có gì nghi ngờ hết’, Lâm Hạo Thiên nói.
Đám đông nhìn nhau, chắp tay gật đầu.
Chương 2287: Bà sẽ trung thành hơn ông ta
“Liên quan tới đại hội, tôi chỉ biết có như vậy thôi”, trong khu vực dưới tầng hầm, Bạch Họa Thủy nâng chén trà lên uống cạn và nói.
Lâm Chính như bị hóa đá. Anh sững sờ trước thông tin của Bạch Họa Thủy. Một hồi lầu sau anh mới hoàn hồn.
“Đó chính là đại hội sao?”, anh lầm bầm.
“Những thứ tôi biết chỉ là một góc của tảng băng. Sức mạnh thật sự của đại hội là điều người thường không thể nào hiểu được. Thần y Lâm, cậu cứ bảo vệ tốt vùng lãnh thổ của mình chẳng phải là tốt hơn sao. Cứ phải làm lớn chuyện làm gì? Vậy nên cậu mau giết chết Dịch Tiên Thiên đi. Ông ta biết quá nhiều bí mật. Nếu ngày nào đó đại hội mà biết được điều gì thì cậu sẽ xong đời đấy”, Bạch Họa Thủy thản nhiên nói.
“Hừ...Nếu tôi muốn giết Dịch Tiên Thiên thì tôi sẽ thả bà về để bà làm minh chủ cho tôi”, Lâm Chính cười nói.
“Ồ! Cậu không sợ tôi sẽ tố cáo cậu với đại hội sao?”, Bạch Họa Thủy tò mò hỏi.
“Không sợ. Bà sẽ càng trung thành với tôi hơn cả ông ta đấy".
“Ý của cậu là gì? Cậu khinh thường tôi đấy à?”, Bạch Họa Thủy tức giận đập bàn, quát lớn.
“Trú Nhan Đan! Trường sinh bất lão! Bà chọn thứ nào?”, Lâm Chính hỏi người lại.
Bạch Hỏa Thủy run rẩy, khẽ thu mặt lại. Hai thứ đó đúng là bà ta không cự tuyệt nổi.
Dịch Tiên Thiên chỉ mong có trường sinh bất lão, còn bà ta muốn cả trường sinh bất lão lẫn thanh xuân vĩnh hằng. So với Dịch Tiên Thiên thì ham muốn của bà ta lớn hơn nhiều...
Thế nhưng Bạch Họa Thủy cũng là người có nguyên tắc, có tôn nghiêm của riêng mình.
“Đồ vô liêm sỉ. Tôi nói cho cậu biết, tôi nói với cậu nhiều như vậy chẳng qua là vì cảm ơn cậu đã đưa tôi Trú Nhan Đan. Hơn nữa tôi không phải là người của đại hội, nên tôi cũng không bận tâm nhiều. Nhưng tôi là người của Thương Minh nên sẽ không bao giờ phản bội Thương Minh. Lâm Chính, cậu đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị cắn ngược”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng hừ giọng rồi quay người định bỏ đi.
Lâm Chính mỉm cười, cũng không nói nhiều. Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là Tô Nhu gọi tới.
“Anh đang ở đâu, tối nay có rảnh không?”, sau khi nghe máy, Tô Nhu vội nói.
“Sao thế? Lại có chỗ nào tổ chức hội đấu giá à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đấu giá gì chứ. Không phải, gọi anh tối tới ăn cơm thôi” .
“Ăn cơm?”
“Đúng, anh còn nhớ cái nhóm mà lần trước em nói với anh không? Chị Đào của nhóm mời thành viên tập trung ăn uống. Đây toàn là những doanh nghiệp hàng đầu trong tỉnh thôi. Giờ anh là người của Thương Minh rồi, anh cùng tới đi”, Tô Nhu nói.
“Điều này…Thôi anh khỏi đi?”, Lâm Chính còn định tới Huyền Y Phái một chuyến.
“Anh bận lắm sao? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Cũng không tốn quá nhiều thời gian”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính lần đầu tiên nghe thấy cô nói kiểu này, anh hơi bất ngờ. Sau khi suy nghĩ, anh đành lên tiếng: “Thôi được, anh đi là được, nhưng sau đó anh có bệnh nhân cần chữa trị nên không thể ở lại quá lâu được”.
“Yên tâm, sẽ không quá muộn đâu. Anh mặc bộ đồ ở hội bán đấu giá lần trước, sáu giờ tôi em đợi anh dưới lầu”.
“Được”, tắt máy, Lâm Chính thay sang bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài.
Anh bắt xe về nhà, Tô Nhu đang đứng bên cạnh một chiếc Porches màu đỏ. Bộ lễ phục tinh tế kết hợp với chiếc xe mới khiến không ít người đi qua đi lại phải nhìn ngắm.
“Vợ!", từ xa Lâm Chính đã hô lên.
Người đi đường nghe thấy bèn liếc nhìn Lâm Chính và lầm bầm: “Ôi trời, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
“Cũng tới giờ rồi, lên xe thôi”, Tô Nhu khẽ mỉm cười, mở cửa xe và lái tới điểm tập trung.
Vì là buổi tiệc của lớp doanh nhân nên địa điểm cũng không phải dạng thường. Chiếc xe rời khỏi Giang Thành đi về phía Nam Thành. Nam Thành là địa bàn của nhà họ Từ, nhưng Lâm Chính rất ít khi tới đây.
“Xem ra tâm trạng của em khá tốt nhỉ”, trên xe, Lâm Chính thấy Tô Nhu ngâm nga bèn cười nói.
“Đúng vậy, anh có biết mang thân phận Thương Minh tốt như thế nào không. Chỉ riêng một ngày thôi mà công ty đã ký được mười đơn hàng rồi”, Tô Nhu mỉm cười.
“Vậy sao? Tốt quá rồi”.
Tô Nhu quay qua nhìn Lâm Chính và nói nhỏ: “Cảm ơn anh, ông xã”.
“Cảm ơn anh làm gì”, Lâm Chính tỏ vẻ bất ngờ.
“Nếu không phải là anh thì em không thể nào gia nhập Thương Minh được. Thực ra tất cả đều là công lao của anh. Vì vậy em dự định sẽ chích ra 60% của 10 đơn hàng này đưa cho anh”.
“Không cần nữa. Anh không thiếu tiền”.
“Đó là điều anh đáng có được. Ngoài ra em đã nói chuyện này cho bố mẹ nhưng ông bà không tin. Ngày nào đó em sắp xếp một ngày, cả nhà cùng ăn cơm trò chuyện. Giờ anh khác xưa rồi, em nghĩ bọn họ cũng sẽ thay đổi cách nhìn về anh”, Tô Nhu cười nói.
“Được”, Lâm Chính đáp lại.
Tô Nhu vui lắm. Tầm 40 phút sau, chiếc xe đỗ ở một khách sạn tại trung tâm Nam Thành.
“Tới rồi”.
Chương 2288: Bẫy???
Hai người đi vào phòng VIP trên đỉnh khách sạn. Phòng VIP vô cùng rộng rãi. Bên trong có vài người ăn mặc sang trọng đang nói chuyện. Hành động của mỗi người trông vô cùng nho nhã, họ ăn nói cũng rất có chừng mực. Thấy Tô Nhu và Lâm Chính bước vào, bọn họ đồng loạt đứng dậy.
“Ây da, chủ tịch Tô tới rồi. Vậy thì đủ người rồi đúng không. Lên đồ ăn đi. Ngồi xuống nào. Một người phụ nữ trung niên bước tới, nhiệt tình chào đón.
Mặc dù mọi người không quen Lâm Chính nhưng người có thể đi cùng Tô Nhu tới thì chắc chắn là người đặc biệt thân thiết, thế nên không ai dám tỏ thái độ. Nhãn quang của những người này hơn hẳn đám cậu ấm cô chiêu nhiều.
“Chủ tịch Tô, tôi phải chúc mừng cô đấy. Thật không ngờ công ty đầu tiên gia nhập Thương Minh là Duyệt Nhan chứ không phải Dương Hoa. Sau này Duyệt Nhan lớn mạnh thì nhớ cất nhắc tới chúng tôi nhé, người phụ nữ trung niên cũng chính là chị Đào mỉm cười nói.
“Chị Đào đừng khách sáo, mọi người đều là đối tác cả, nên giúp đỡ lẫn nhau mà”. Tô Nhu đáp lại.
Đám đông vui vẻ nói chuyện. Lâm Chính không xen vào, chỉ ngồi bên cạnh ăn.
“Phải rồi, vị này là…", chị Đào nhìn Lâm Chính và hỏi.
“Ồ, quên không giới thiệu với mọi người, đây là chồng của tôi – Lâm Chính”, Tô Nhu nói.
“Chồng của chủ tịch Tô sao?”
“Thật không ngờ chủ tịch Tô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi”.
“Anh Lâm, anh có phúc quá”, đám đông cười nói.
“Cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu, tiếp tục gắp thức ăn và mặc kệ đám đông.
Đúng là bất lịch sự. Có nhiều người thầm nghĩ nhưng không dám nói ra. Lúc này, chỉ Đào đột nhiên đứng dậy" “Các vị ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh chút”.
Nói xong người này chạy ra khỏi phòng. Lâm Chính thấy vậy khẽ chau mày.
Mấy người Tô Nhu thì không cảm thấy có điều gì bất thường.
Đúng lúc này...Choang...Cửa sổ căn phòng đột nhiên vỡ vụn, sau đó có một bóng hình lao vào.
“Á”, người trong phòng hoảng loạn la toáng lên, sợ hãi lùi lại. Tô Nhu cũng sững sờ.
“Cấm động đậy, muốn sống thì ngoan ngoãn đi", người này rút ra một thanh kiếm dài, chĩa thẳng về phía đám đông.
“Các người…là ai?”, Tô Nhu run rẩy nói.
“Đừng hỏi mấy câu vô vị như thế nữa. Nghe đây, các người lập tức lấy điện thoại gọi cho người nhà chuyển tiền vào tài khoản mà tôi chỉ định. Mỗi người chuyển một trăm tỉ tệ. Nghe rõ chưa?”, trong đó có một người che mặt vứt ra một chiếc điện thoại và nói.
“Một trăm tỉ tệ sao?”, những người có mặt nín thở.
“Toàn bộ tài sản của tôi cộng lại còn chưa tới một trăm tỉ tệ nữa là", có người run rẩy nói.
Thế nhưng người này vừa nói xong thì thanh kiếm đã chém về phía anh ta.
Chát! Đầu của người này lập tức chia làm hai, chết ngay tại chỗ.
“Á!”, tiếng hét vang lên. Tô Nhu sợ hãi suýt ngất. Đây rõ ràng là đám khủng bố giết người không chớp mắt mà.
"Giờ đã có một trăm tỉ tệ được chưa?", kẻ khủng bố lạnh giọng.
“Có có!”
“Muốn bao nhiêu cũng có, đừng giết chúng tôi”, đám đông gào lên. Lúc này rồi thì ai còn quan tâm đối phương muốn bao nhiêu tiền chứ. Họ chỉ muốn giữ được mạng sống.
Lâm Chính chau mày, nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn đám khủng bố: “Các người là do chị Đào cử đến phải không?”
Dứt lời, đối phương chau mày: “Mày nói cái gì, tiền của mày đâu?”
“Đừng làm màu. Vừa rồi chị Đào nói là đi nhà vệ sinh. Trong phòng này cũng có nhà vệ sinh mà chị ta lại phải chạy ra bên ngoài. Theo như tôi đoán thì chị ta đã đã lừa cho đám người bảo vệ rời đi để các người thực hiện kế hoạch đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Đám đông nghe thấy vậy thì bừng tỉnh. Đúng vậy. Trong phòng có nhà vệ sinh mà chị Đào không dùng, ngược lại đi dùng nhà vệ sinh ở bên ngoài. Đúng là không bình thường.
Hơn nữa làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Chị Đào vừa đi khỏi thì đám người này xuất hiện. Vậy thì chẳng phải do chị ta thiết kế thì là ai?
Nhưng việc Lâm Chính vạch mặt đám khủng bố không khiến đám người kia cảm kích mà còn chửi anh: “Nhãi này còn tỏ ra thông minh sao?”
“Câm miệng lại cho tôi”.
“Khốn nạn”, bọn họ không phải là kẻ ngốc nhưng lúc này phải giả bộ như vậy. Bởi vì họ biết nếu họ phát hiện ra kẻ chủ mưu thì chắc chắn họ sẽ bị giết chết để diệt khẩu.
Quả nhiên, cánh cửa được đẩy ra, chị Đào bước vào.
“Chủ tịch Tô, không nhận ra là chồng của cô lại thông minh đến vậy đấy. Thật đáng tiếc, thông minh lại dùng không đúng chỗ”, chị Đào cười lạnh lùng. “
“Chị Đào, tại sao lại làm như vậy”, Tô Nhu tái mặt, bặm môi hỏi.
“Nguyên nhân không phải rất đơn giản sao. Tôi thiếu tiền, công ty của tôi không may mắn như các người, đang bị rung lắc mạnh lắm sắp sụp đến nơi rồi. Vì vậy tôi cần một khoản tiền, mà các người lại có nên tôi thiết kế ra bữa cơm này, mời mọi người tới đây”, chị Đào nheo mắt cười: “Yên tâm, chỉ cần các người ngoan ngoãn giao tiền thì tôi đảm bảo sẽ không làm hại ai hết”.
Chương 2289: Tiền à? Tôi có!
Lòng người đúng là khó đoán mà. Tô Nhu tái mặt, nào ngờ được một người luôn thân thiện như chị Đào lại là con người như thế. Tất cả những người có mặt đều nghĩ như vậy.
Thực ra đến bước này rồi thì không thể cứu vãn được gì nữa. Hơn nữa điều khiến bọn họ tức giận đó chính là Lâm Chính – chồng của Tô Nhu. Giờ bọn họ có đưa tiền ra đổi lấy mạng thì cũng chưa chắc có thể sống sót.
Đúng lúc đám đông đang nghĩ cách thì người chồng đáng ghét của Tô Nhu lại lên tiếng.
“Nói dễ nghe quá. Chúng tôi đã biết thân phận của chị rồi. Giờ có giao tiền thì chị cũng chưa chắc để chúng tôi đi. Chị mà không giết người diệt khẩu thì sẽ càng phiền phức hơn đấy”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, anh đừng nói nữa”, Tô Nhu cuống cả lên, vội vàng quay qua nói. Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ.
“Nhóc, tôi không thù không oán với các người. Tại sao các người lại muốn hại tôi vậy. Chủ tịch Trương Lạc Hoa của tập đoàn Lạc Hoa không nhịn được nữa bèn gào lên với Lâm Chính.
“Tôi không nói thì các người có sống nổi không? 100 tỷ tệ đấy. Mặc dù các vị đều là những người thành công, quy mô công ty cũng lớn nhưng trong một thời gian ngắn có gom nổi từng đó tiền không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi có thể mượn”, Trương Lạc Hoa bặm môi.
“Các người mượn được nhưng người khác thì chưa chắc”.
“Đó là chuyện của người ta. Tôi hiểu rồi, anh đang giúp vợ mình đúng không. Vì quy mô công ty của các người nhỏ, không thể gom được 100 tỷ tệ, các người biết là không thoát được nên lôi chúng tôi xuống cùng chứ gì?”, Trương Lạc Hoa tức giận. Những người khác khe thấy vậy cũng bốc hỏa.
“Các người đúng là những kẻ vô lương tâm”.
“Thất đức".
“Vô liêm sỉ, bỉ ổi, thứ không có thể diện”, bọn họ nhao nhao lên chửi rủa.
Lâm Chính cười lạnh: "Đúng là một đám không biết điều. Ai nói là chúng tôi không gom được 100 tỷ tệ. Chỉ có các người mượn được còn cô ấy thì không chắc?”
“Trương Lạc Hoa tôi bước vào giới này mười mấy năm rồi, trong giới CEO không quen biết được 10 người thì cũng biết được tới 8 người. Gom từng đó có khó gì?”, Trương Lạc Hoa hừ giọng.
“Vợ tôi quen với chủ tịch Lâm của Dương Hoa đấy. Nếu như vợ tôi mà mượn tiền của chủ tịch Lâm thì có đủ không nhỉ”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Đám đông bàng hoàng. Chị Đào cũng tái mặt. Nếu Tô Nhu đột nhiên mượn chủ tịch Lâm một món tiền lớn như vậy thì chủ tịch Lâm sẽ nghi ngờ. Một khi anh mà cho điều tra, phát hiện ra có người bắt cóc Tô Nhu thì sợ rằng Dương Hoa sẽ dốc toàn lực ra đối phó với đám người chị Đào mất.
“Chị Đào, không thể giữ Tô Nhu lại được, sẽ để lại hậu họa”, một tên có võ bước tới nói. Chị Đào gật đầu đồng tình.
Lúc này, một người đàn ông che mặt khác lên tiếng: “Các vị không cần lo lắng. Chúng tôi rất coi trọng sự thành tâm. Chỉ cần thu được tiền thì chắc chắn chúng tôi sẽ thả các vị. Các vị cũng không lo chúng tôi sẽ giết người diệt khẩu vì thực ra không cần phải làm thế. Sau khi lấy được tiền chúng tôi sẽ rời khỏi Long Quốc, những thứ mọi người lo lắng sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Nói đúng”, chị Đào cũng gật đầu: “Thế này đi, 100 tỉ tệ không cần nữa, 50 tỷ tệ là được. Chỉ cần gom đủ 50 tỉ tệ thì chúng tôi sẽ thả các người. Nhận được tiền chúng tôi cũng sẽ rời khỏi Long Quốc, nếu các người tin tưởng thì còn sống còn nếu không tin thì chỉ có chết. Tôi khuyên các người đừng có đánh cược mạng sống của mình. Tôi đảm bảo các người sẽ hối hận đấy”.
Đám đông nghe thấy vậy bèn nhìn nhau và tỏ ra do dự. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại đứng lên. Tất cả sợ hết hồn
“Ông tổ ơi, xin ông đừng lên tiếng nữa có được không? Tôi xin ông đấy”, Trương Lạc Hoa cuống cả lên.
Lâm chính chỉ nhìn người này bằng vẻ kỳ lạ: “Tôi không lên tiếng thì tôi nộp tiền kiểu gì?"
“Nộp tiền”, Trương Lạc Hoa giật mình.
“Đúng thế".
Lâm Chính lấy ra một tấm thẻ, đưa tới: “Trong này có 100 tỷ tệ, tôi mua mạng của tôi và vợ tôi. Các người đi quẹt thẻ đi”.
“Thật sao?", chị Đào bàng hoàng.
“Lâm Chính, anh lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy?”, Tô Nhu giật mình, vội vàng nhìn Lâm Chính.
“Em yên tâm, anh sẽ đưa em rời khỏi đây an toàn”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Tô Nhu hơi bực mình. Tới lúc này rồi mà Lâm Chính còn ăn nói linh tinh được. Kẻ che mặt nhìn anh, thấy anh ăn mặc bình thường bèn hừ giọng: “Nhóc, tôi khuyên cậu đừng giở trò. Nếu như trong tấm thẻ này không có 100 tỷ tệ thì tôi đành phải xử lý cậu và vợ cậu đấy”.
“Thì cứ kiểm tra trước đi”, Lâm Chính đáp lại.
Đối phương hừ giọng, lấy máy quẹt thẻ ra kéo một đường rồi ấn nút. Một lúc sau hắn bàng hoàng.
“Sao rồi? Có tiền không?”, chị Đào vội hỏi.
“Chỉ có vài trăm triệu, không đủ”, người đàn ông sững sờ, run rẩy nói.
“Không đủ sao, mẹ kiếp hắn định chơi chúng ta à”, chị Đào tức giận, định phát tiết nhưng tên kia đã kéo lại chỉ vào màn hình máy. Chị Đào lập tức hóa đá.
“Là...tài khoản của chủ tịch Lâm...lẽ nào người này...”, chị Đào lầm bầm.
“Chỉ mong là không phải, nếu không chúng ta xong đời rồi”, người đàn ông che mặt bặm môi.
Nhũng người còn lại cũng tò mò, bọn họ không biết chị Đào và người đàn ông kia trao đổi gì, chỉ thấy họ tái mét mặt.
“Lẽ nào tiền không đủ?’, Trương Lạc Hoa lầm bầm.
Tim Tô Nhu cũng đập thình thịch. Vào lúc nguy hiểm thế này cô chỉ biết cầu nguyện. Cậu nguyện Lâm Chính có thể tạo ra được kỳ tích, rằng tiền trong tấm thẻ không thiếu.
“Thế nào, đủ không?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông nuốt nước bọt: “Chắc đủ rồi”.
Dứt lời, tất cả đều sững sờ.
“Chắc là đủ sao? Thế là có ý gì?”
“Đủ là đủ mà không đủ là không đủ. Sao lại “chắc?”
Những người khác ngạc nhiên. Người đàn ông che mặt phất tay: “Vị này, anh và vợ anh có thể đi được rồi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, kéo Tô Nhu đang hoang mang rời đi: “Tô Nhu, em về Giang Thành trước đi. Anh ở lại giải quyết công việc”.
Tô Nhu giật mình, vội bừng tỉnh: “Lâm Chính, anh lấy đầu ra 100 tỷ tệ thế?”
“Đó là thẻ của Thương Minh”, Lâm Chính mỉm cười.
Chương 2290: Quyên góp toàn bộ
"Thương Minh?".
"Đúng, là Dịch Tiên Thiên giao cho anh giữ, bên trong vừa khéo có 100 tỷ tệ", Lâm Chính nói.
Tô Nhu sửng sốt.
Cô không ngờ Lâm Chính lại có một chiếc thẻ của Thương Minh...
Với khối tài sản của Thương Minh, đừng nói là trăm tỷ tệ, nghìn tỷ tệ cũng có.
Thứ Thương Minh không thiếu nhất chính là tiền.
Nếu vậy thì mọi chuyện có thể giải thích được rồi.
Nhưng... tại sao Lâm Chính lại có một chiếc thẻ của Thương Minh?
Sao Dịch Tiên Thiên lại đưa cho anh?
Rốt cuộc anh có vị trí gì ở Thương Minh?
Tô Nhu không thể hiểu được.
Nhưng lúc này cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa.
"Lâm Chính, anh đi cùng em đi! Anh ở lại đây làm gì nữa? Nơi này quá nguy hiểm!", Tô Nhu vội nói.
"Anh không thể đi được, bọn họ quẹt mất 100 tỷ tệ của anh, anh phải nghĩ cách đòi lại", Lâm Chính nói.
"Đồ ngốc! Tiền bạc là vật ngoài thân! 100 tỷ tệ bọn họ muốn thì cho bọn họ, quan trọng nhất là giữ được tính mạng! Chúng ta về công ty đã, em sẽ soạn ngay hợp đồng bán công ty và gia sản đi, cố gắng gom đủ 100 tỷ tệ trả cho Thương Minh", Tô Nhu sắp khóc đến nơi.
Công ty Quốc tế Duyệt Nhan là tâm huyết của cô, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không bán nó.
Nhưng hôm nay vì Lâm Chính, cô lại không chút do dự, dù sao Lâm Chính cũng vì cô mà dùng tới tiền của Thương Minh.
Thế nhưng... cho dù bán công ty Quốc tế Duyệt Nhan, cũng không thể gom đủ con số khổng lồ này.
Dù Tô Nhu có cố gắng 10 năm 100 năm cũng không trả nổi.
Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: "Tiểu Nhu, em không cần lo cho anh đâu. Anh bảo đòi được thì chắc chắn sẽ đòi được. Hãy tin anh, được không? Em mau rời khỏi đây gọi cứu binh đi! Nếu không anh và em cùng đi, anh lại vô duyên vô cớ tiêu nhiều tiền như vậy, Thương Minh chắc chắn sẽ trừng phạt anh! Đến lúc đó Thương Minh trách phạt, thì anh vẫn gặp nguy hiểm tính mạng".
Tô Nhu nghe thấy thế, nước mắt trào ra, nhưng không đôi co nữa.
Cô ở lại đây đúng là chẳng giúp được gì, đi cầu xin sự trợ giúp mới là lựa chọn tốt nhất, liền lập tức gật đầu: "Lâm Chính, vậy anh hãy cẩn thận nhé, em sẽ đi báo án rồi đưa cảnh sát đến ngay! Nghe đây, anh không được phép xảy ra chuyện, nếu anh chết, em sẽ chết cùng anh!".
Tô Nhu nói rất quyết tuyệt.
Cô chưa bao giờ nói đùa, trước giờ đều nói được làm được.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và kiên định của Tô Nhu, khẽ gật đầu: "Em yên tâm, sẽ không sao đâu".
Tô Nhu không nói gì nữa, nhanh chân rời khỏi phòng bao.
Sau đó, chạy ngay tới đồn cảnh sát Nam Thành báo án.
Thấy Tô Nhu rời đi, Lâm Chính liền thở hắt ra một hơi.
"Bái kiến thần y Lâm!".
Người đàn ông che mặt lập tức quỳ xuống đất hô, cả người không khỏi run rẩy.
Đám người Trương Lạc Hoa đều trố mắt ra.
"Thần... thần y Lâm?".
"Này cậu, cậu nói người này chính là... thần y Lâm của Dương Hoa sao?".
"Đúng vậy! Cậu ấy chính là thần y Lâm! Chiếc thẻ này là tài khoản của thần y Lâm, hơn nữa từng dùng con chip đặc biệt để xử lý, nếu thần y Lâm không ở gần, thì tuyệt đối không thể quẹt được tiền bên trong, thế nên người này chắc chắn là thần y Lâm", người đàn ông che mặt run rẩy đáp: "Thần y Lâm, tôi có mắt như mù, mạo phạm đến cậu, mong cậu đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi".
Mọi người đều từng chứng kiến cảnh thần y Lâm một quyền đánh tan tàu sân bay, một chưởng giết chết truyền thuyết của đế quốc Anh Hoa ở trên mạng.
Có anh ở đây, mấy tên cướp vặt là cái thá gì chứ?
Nhất thời, đám CEO của các tập đoàn tài chính lớn đều kích động đến mức khua tay múa chân, vô cùng mừng rỡ.
"Có thần y Lâm ở đây thì chúng ta không cần lo lắng nữa rồi".
"Tốt quá! Tốt quá!".
"Đúng là ông trời phù hộ!".
Đám người Trương Lạc Hoa cười không khép được miệng.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Các ông có vui mừng sớm quá không vậy? Tôi có nói là sẽ giúp các ông đâu".
Nụ cười của mọi người tắt ngấm.
Chỉ thấy Lâm Chính đi tới chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục ăn uống, bình thản nói: "Mấy người các anh cần làm gì thì cứ làm đi, bảo bọn họ lập tức gửi tiền. Nói với bọn họ rằng một số cũng không được thiếu, thiếu một số là giết!".
Người đàn ông che mặt ngẩn ra, gật đầu như giã tỏi: "Được, được, thần y Lâm..."
"Hả?".
Mấy người Trương Lạc Hoa mặt xám ngoét.
"Thần y Lâm, cứu tôi với, vừa rồi là tôi không đúng, tôi chửi rủa cậu, mạo phạm đến cậu, cầu xin cậu rộng lòng tha thứ!", Trương Lạc Hoa chỉ muốn chết quách cho xong, khóc lóc khổ sở.
"Chủ tịch Trương, là ông bảo tôi đừng lên tiếng, bây giờ tôi giúp ông kiểu gì đây?", Lâm Chính bình thản đáp.
"Việc này... tôi..."
Trương Lạc Hoa không biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng mấy người vẫn thông qua điện thoại liên hệ, gom được 50 tỷ tệ để giao.
Nhưng giao tiền xong thì dây chuyền vốn của công ty bọn họ cũng bị tê liệt, mấy tập đoàn tài chính chắc chắn sẽ tiêu đời.
"Thần y Lâm, nhận được tiền rồi".
Người đàn ông che mặt run rẩy đi tới, dè dặt đưa một chiếc thẻ cho Lâm Chính.
"Ừ, làm từ thiện hết đi, quyên góp cho vùng núi và trường tiểu học Hi Vọng".
Lâm Chính vừa ăn vừa bình tĩnh đáp.
"Cái gì?".
Ai nấy đều ngẩn tò te.
Bạch Họa Thủy trốn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Bà ta run rẩy.
“Thương Minh...nằm trong tay cậu rồi sao? Ý của cậu là gì?”, Bạch Hoa Thủy lầm bầm.
“Tôi đã đưa Dịch Tiên Thiên lên được vị trí minh chủ. Hoa An và ông Đồng đã chết. Giờ không còn ai là đối thủ của Dịch Tiên Thiên nữa. Mà Dịch Tiên Thiên là người của tôi. Vậy thì chẳng phải Thương Minh là của tôi rồi sao?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đúng là thủ đoạn bỉ ổi”.
Bạch Họa Thủy bặm môi, tức giận: “Thần y Lâm, cậu đừng vui mừng quá sớm. Cậu tưởng rằng mình có thể thật sự kiểm soát được Dịch Tiên Thiên sao? Mặc dù cậu ép ông ta uống thuộc độc nhưng một khi ông ta có được vị trí minh chủ thì muốn gì mà chẳng được. Ông ta có thể tận dụng các nguồn tài nguyên trong tay, âm thầm giải độc. Đợi đến khi giải độc xong thì chắc chắn ông ta sẽ tố cáo hành động của cậu. Tới khi đó cậu sẽ chết không toàn thây”.
"Vậy bà muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Rất đơn giản. Giết chết ông ta”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói: “Giết chết Dịch Tiên Thiên, tìm một người mới làm minh chủ. Tốt nhất là người trung thành với cậu là được”.
Dứt lời, Lâm Chính không nói gì chỉ cười.
Bạch Họa Thủy chau mày: “Cậu nhìn tôi chăm chăm như thế làm gì?”
“Bạch minh chủ. Bà là người thông minh, tôi cũng không phải kẻ ngốc, kế ly gián này bà nghĩ là có hiệu quả được không?”, Lâm Chính cười nói.
Bạch Họa Thủy khẽ tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Tôi không biết cậu đang nói gì”.
“Hừ còn giả vờ sao? Được vậy tôi nói thẳng nhé Bạch Họa Thủy bà muốn tôi giết Dịch Tiên Thiên thì khác gì thả con cá rô bắt con săn sắt. Lập một minh chủ mới là khó vô cùng, hơn nữa khi Dịch Tiên Thiên chết, chẳng còn ai đủ khả năng giữ chức minh chủ thì người của đại hội sẽ đứng ra quản lý. Như vậy mà tôi muốn xen vào thì có phải khó như lên trời không. Bà muốn tôi giết Dịch Tiên Thiên là vì muốn Thương Minh được giao lại cho đại hội mà thôi. Bà tưởng tôi không biết?”
Bạch Họa Thủy hừ giọng, không nói gì.
Lâm Chính ghé lại, khẽ nói: “Hơn nữa, tôi cảm thấy Dịch Tiên Thiên không thể phản bội tôi được. Bởi vì tôi đã đưa ra một điều kiện khiến ông ta không thể phản bội”.
“Điều kiện gì?”, Bạch Họa Thủy vội hỏi.
“Tôi giúp ông ta trường sinh bất lão” ,Lâm Chính cười.
Bạch Họa Thủy run rẩy, đứng bật dậy, há hốc miệng nhìn Lâm Chính; “Trường sinh...bất lão sao? Cậu thật sự có thể khiến người khác trường sinh bất lão?”
“Sao thế Bạch minh chủ? Bà lại bắt đầu nghi ngờ y thuật của tôi đấy à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi...tôi không có ý đó...”, Bạch Họa Thủy ý thức được việc mình đã mất kiểm soát nên ho húng hắng, lấy lại vẻ bình tĩnh. Tuy nhiên đôi mắt thì vẫn ánh lên vẻ kinh hãi.
Trường sinh bất lão sao. Đó là một điều kiện vô cùng hấp dẫn. Thời cổ đại có biết bao nhiêu vị hoàng đế vì muốn trường sinh bất lão mà mất nước. Ngày nay có biết bao nhiêu người vì muốn kéo dài tuổi thọ mà phát điên. Đó là thứ mà tiền bạc không thể mua được, là quyền lực không thể tạo ra.
Thậm chí đến cả yêu ma quỷ quái vì muốn ăn thịt Đường Tăng mà đã phải mạo hiểm chiến đấu với tề thiên đại thánh. Đối với người bình thường mà nói. Nếu có thể trường sinh thì thế giới này còn gì đáng để họ phải lưu luyến nữa.
“Cậu đến tìm tôi không phải chỉ để nói chuyện này đúng không? Chắc chắn cậu còn chuyện khác nữa. Nói đi”, Bạch Họa Thủy thầm nín thở, vừa nói vừa cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Ý tôi vẫn là như thế. Bạch minh chủ, tôi muốn tìm hiểu về đại hội. Biết tất cả mọi thứ liên quan tới đại hội”, Lâm Chính nói.
“Sao? Cậu thấy một Thương Minh vẫn chưa đủ, lẽ nào còn muốn xen vào cả đại hội. Nếu thế thì tôi phải nói với cậu rằng cậu đang tự chui đầu vào chỗ chết đấy. Tính chất của đại hội và Thương Minh không giống nhau. Bất cứ người nào có mưu đồ bất chính chỉ có chết thôi. Cách mà đại hội xử lý một con người không chỉ đơn giản là lấy đi tính mạng của họ mà còn khiến họ biến mất luôn khỏi lịch sử. Nếu cậu là thần y Lâm, cậu đắc tội với đại hội thì cậu và tất cả những người có giăng mắc tới cậu đều sẽ chết. Ngoài ra, tất cả những bài báo, tin tức liên quan tới cậu cùng đồng loạt biến mất trong một ngày. Con người sẽ không còn nhớ tới sự tồn tại của cậu nữa. Cậu có biết điều đó đáng sợ tới mức nào không?”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói.
Lâm Chính chau mày. Giết người không khó, khó là giết chết họ ngay cả trong lịch sử. Có thể làm được điều này thì có thể thấy sức mạnh của đối phương phải lớn tới mức nào. Đến cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không làm được như thế.
“Thần y Lâm, cậu đã có y thuật trường sinh bất lão lại có cả những thứ như Trú Nhan Đan thế này thì theo lý mà nói cậu chẳng thiếu gì cả. Tại sao cậu còn muốn động vào đại hội? Cậu không cảm thấy là dã tâm của cậu quá lớn đấy chứ”, Bạch Họa Thủy đanh giọng.
“Dã tâm sao? Tôi chẳng có dã tâm gì hết. Cả đời này tôi chỉ có hai điều đáng để tâm. Một là báo thù cho mẹ tôi. Hai là bảo vệ những người tôi yêu thương. Tôi biết không dễ dây vào đại hội nhưng tôi đã tiêu diệt đội phán quyết và người tuyệt phạt, chuyện này mà lộ ra thì chắc chắn bọn họ cũng không tha cho tôi. Vì vậy tôi phải chuẩn bị trước. Bà nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi, còn những thứ khác bà không cần phải lo lắng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Bạch Họa Thủy nhìn một lúc rồi khẽ thở dài và nói ra những thông tin bà ta biết từ đại hội...
Yên Kinh, nhà họ Lâm...
Lần trước nhà họ Lâm bị Lâm Chính gài bẫy và khiến đại hội chèn ép họ thì những công ty dưới cờ của nhà họ Lâm đều bị đóng cửa. Không chỉ có vậy, các thiên tài của nhà họ Lâm cũng bị người khác phế võ thuật. Trong vòng mười năm tiếp theo, sợ rằng nhà họ Lâm khó mà có thể đấu lại được với các thế tộc hào cường khác của nhà họ Lâm.
Tại nhà họ Lâm...Các tầng lớp cấp cao tập trung tại sảnh lớn. Họ nhìn người bước vào. Đó chính là phó gia chủ Lâm Hạo Thiên.
“Phó gia chủ, phía bên gia chủ nói như thế nào?”
“Đã xác định rồi, gia chủ đã cử cường giả mạnh nhất tới Giang Thành để thanh trừng Dương Hoa và thần y Lâm”, Lâm Hạo Thiên nói bằng vẻ vô cảm.
“Gia chủ rất coi trọng việc này, dù sao cũng liên quan tới đại hội. Thần y Lâm có thể lợi dụng đại hội để đối phó với chúng ta thì chắc chắn là uy lực của cậu ta không hề nhỏ. Sau này chắc chắn sẽ là mối họa lớn”, Lâm Hạo Thiên trầm giọng.
Đám đông nghe thấy vậy thầm thở phào: “Nếu có người của gia chủ trợ lực thì thần y Lâm sẽ bị hạ gục trong vài ngày thôi”.
“Tốt quá rồi. Thanh trừng thần y Lâm. Chúng ta có thể chuẩn bị cho đại hội rồi”.
“Chuyện của đại hội giờ là quan trọng nhất. Lần này tới Giang Thành, chắc chắn để Lâm Anh Hùng đi để trải nghiệm”, Lâm Thiên Hạo nói.
“Lâm Anh Hùng sao?”
“Có ổn không?”, nhà họ Lâm tái mặt.
“Có gì mà không ổn. Con chim nhốt trong lồng thì sao có thể bay được. Huống hồ có gia chủ trợ lực, Anh Hùng sẽ không bị tổn thất gì hết. Còn về thân phận của Anh Hùng thì không có gì phải lo lắng. Chỉ cần nói đó là một công tử tới từ chỗ gia chủ đệ rèn luyện thôi. Người ngoài sẽ không có gì nghi ngờ hết’, Lâm Hạo Thiên nói.
Đám đông nhìn nhau, chắp tay gật đầu.
Chương 2287: Bà sẽ trung thành hơn ông ta
“Liên quan tới đại hội, tôi chỉ biết có như vậy thôi”, trong khu vực dưới tầng hầm, Bạch Họa Thủy nâng chén trà lên uống cạn và nói.
Lâm Chính như bị hóa đá. Anh sững sờ trước thông tin của Bạch Họa Thủy. Một hồi lầu sau anh mới hoàn hồn.
“Đó chính là đại hội sao?”, anh lầm bầm.
“Những thứ tôi biết chỉ là một góc của tảng băng. Sức mạnh thật sự của đại hội là điều người thường không thể nào hiểu được. Thần y Lâm, cậu cứ bảo vệ tốt vùng lãnh thổ của mình chẳng phải là tốt hơn sao. Cứ phải làm lớn chuyện làm gì? Vậy nên cậu mau giết chết Dịch Tiên Thiên đi. Ông ta biết quá nhiều bí mật. Nếu ngày nào đó đại hội mà biết được điều gì thì cậu sẽ xong đời đấy”, Bạch Họa Thủy thản nhiên nói.
“Hừ...Nếu tôi muốn giết Dịch Tiên Thiên thì tôi sẽ thả bà về để bà làm minh chủ cho tôi”, Lâm Chính cười nói.
“Ồ! Cậu không sợ tôi sẽ tố cáo cậu với đại hội sao?”, Bạch Họa Thủy tò mò hỏi.
“Không sợ. Bà sẽ càng trung thành với tôi hơn cả ông ta đấy".
“Ý của cậu là gì? Cậu khinh thường tôi đấy à?”, Bạch Họa Thủy tức giận đập bàn, quát lớn.
“Trú Nhan Đan! Trường sinh bất lão! Bà chọn thứ nào?”, Lâm Chính hỏi người lại.
Bạch Hỏa Thủy run rẩy, khẽ thu mặt lại. Hai thứ đó đúng là bà ta không cự tuyệt nổi.
Dịch Tiên Thiên chỉ mong có trường sinh bất lão, còn bà ta muốn cả trường sinh bất lão lẫn thanh xuân vĩnh hằng. So với Dịch Tiên Thiên thì ham muốn của bà ta lớn hơn nhiều...
Thế nhưng Bạch Họa Thủy cũng là người có nguyên tắc, có tôn nghiêm của riêng mình.
“Đồ vô liêm sỉ. Tôi nói cho cậu biết, tôi nói với cậu nhiều như vậy chẳng qua là vì cảm ơn cậu đã đưa tôi Trú Nhan Đan. Hơn nữa tôi không phải là người của đại hội, nên tôi cũng không bận tâm nhiều. Nhưng tôi là người của Thương Minh nên sẽ không bao giờ phản bội Thương Minh. Lâm Chính, cậu đợi đấy, sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị cắn ngược”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng hừ giọng rồi quay người định bỏ đi.
Lâm Chính mỉm cười, cũng không nói nhiều. Lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là Tô Nhu gọi tới.
“Anh đang ở đâu, tối nay có rảnh không?”, sau khi nghe máy, Tô Nhu vội nói.
“Sao thế? Lại có chỗ nào tổ chức hội đấu giá à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Đấu giá gì chứ. Không phải, gọi anh tối tới ăn cơm thôi” .
“Ăn cơm?”
“Đúng, anh còn nhớ cái nhóm mà lần trước em nói với anh không? Chị Đào của nhóm mời thành viên tập trung ăn uống. Đây toàn là những doanh nghiệp hàng đầu trong tỉnh thôi. Giờ anh là người của Thương Minh rồi, anh cùng tới đi”, Tô Nhu nói.
“Điều này…Thôi anh khỏi đi?”, Lâm Chính còn định tới Huyền Y Phái một chuyến.
“Anh bận lắm sao? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Cũng không tốn quá nhiều thời gian”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính lần đầu tiên nghe thấy cô nói kiểu này, anh hơi bất ngờ. Sau khi suy nghĩ, anh đành lên tiếng: “Thôi được, anh đi là được, nhưng sau đó anh có bệnh nhân cần chữa trị nên không thể ở lại quá lâu được”.
“Yên tâm, sẽ không quá muộn đâu. Anh mặc bộ đồ ở hội bán đấu giá lần trước, sáu giờ tôi em đợi anh dưới lầu”.
“Được”, tắt máy, Lâm Chính thay sang bộ quần áo khác rồi đi ra ngoài.
Anh bắt xe về nhà, Tô Nhu đang đứng bên cạnh một chiếc Porches màu đỏ. Bộ lễ phục tinh tế kết hợp với chiếc xe mới khiến không ít người đi qua đi lại phải nhìn ngắm.
“Vợ!", từ xa Lâm Chính đã hô lên.
Người đi đường nghe thấy bèn liếc nhìn Lâm Chính và lầm bầm: “Ôi trời, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”.
“Cũng tới giờ rồi, lên xe thôi”, Tô Nhu khẽ mỉm cười, mở cửa xe và lái tới điểm tập trung.
Vì là buổi tiệc của lớp doanh nhân nên địa điểm cũng không phải dạng thường. Chiếc xe rời khỏi Giang Thành đi về phía Nam Thành. Nam Thành là địa bàn của nhà họ Từ, nhưng Lâm Chính rất ít khi tới đây.
“Xem ra tâm trạng của em khá tốt nhỉ”, trên xe, Lâm Chính thấy Tô Nhu ngâm nga bèn cười nói.
“Đúng vậy, anh có biết mang thân phận Thương Minh tốt như thế nào không. Chỉ riêng một ngày thôi mà công ty đã ký được mười đơn hàng rồi”, Tô Nhu mỉm cười.
“Vậy sao? Tốt quá rồi”.
Tô Nhu quay qua nhìn Lâm Chính và nói nhỏ: “Cảm ơn anh, ông xã”.
“Cảm ơn anh làm gì”, Lâm Chính tỏ vẻ bất ngờ.
“Nếu không phải là anh thì em không thể nào gia nhập Thương Minh được. Thực ra tất cả đều là công lao của anh. Vì vậy em dự định sẽ chích ra 60% của 10 đơn hàng này đưa cho anh”.
“Không cần nữa. Anh không thiếu tiền”.
“Đó là điều anh đáng có được. Ngoài ra em đã nói chuyện này cho bố mẹ nhưng ông bà không tin. Ngày nào đó em sắp xếp một ngày, cả nhà cùng ăn cơm trò chuyện. Giờ anh khác xưa rồi, em nghĩ bọn họ cũng sẽ thay đổi cách nhìn về anh”, Tô Nhu cười nói.
“Được”, Lâm Chính đáp lại.
Tô Nhu vui lắm. Tầm 40 phút sau, chiếc xe đỗ ở một khách sạn tại trung tâm Nam Thành.
“Tới rồi”.
Chương 2288: Bẫy???
Hai người đi vào phòng VIP trên đỉnh khách sạn. Phòng VIP vô cùng rộng rãi. Bên trong có vài người ăn mặc sang trọng đang nói chuyện. Hành động của mỗi người trông vô cùng nho nhã, họ ăn nói cũng rất có chừng mực. Thấy Tô Nhu và Lâm Chính bước vào, bọn họ đồng loạt đứng dậy.
“Ây da, chủ tịch Tô tới rồi. Vậy thì đủ người rồi đúng không. Lên đồ ăn đi. Ngồi xuống nào. Một người phụ nữ trung niên bước tới, nhiệt tình chào đón.
Mặc dù mọi người không quen Lâm Chính nhưng người có thể đi cùng Tô Nhu tới thì chắc chắn là người đặc biệt thân thiết, thế nên không ai dám tỏ thái độ. Nhãn quang của những người này hơn hẳn đám cậu ấm cô chiêu nhiều.
“Chủ tịch Tô, tôi phải chúc mừng cô đấy. Thật không ngờ công ty đầu tiên gia nhập Thương Minh là Duyệt Nhan chứ không phải Dương Hoa. Sau này Duyệt Nhan lớn mạnh thì nhớ cất nhắc tới chúng tôi nhé, người phụ nữ trung niên cũng chính là chị Đào mỉm cười nói.
“Chị Đào đừng khách sáo, mọi người đều là đối tác cả, nên giúp đỡ lẫn nhau mà”. Tô Nhu đáp lại.
Đám đông vui vẻ nói chuyện. Lâm Chính không xen vào, chỉ ngồi bên cạnh ăn.
“Phải rồi, vị này là…", chị Đào nhìn Lâm Chính và hỏi.
“Ồ, quên không giới thiệu với mọi người, đây là chồng của tôi – Lâm Chính”, Tô Nhu nói.
“Chồng của chủ tịch Tô sao?”
“Thật không ngờ chủ tịch Tô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi”.
“Anh Lâm, anh có phúc quá”, đám đông cười nói.
“Cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu, tiếp tục gắp thức ăn và mặc kệ đám đông.
Đúng là bất lịch sự. Có nhiều người thầm nghĩ nhưng không dám nói ra. Lúc này, chỉ Đào đột nhiên đứng dậy" “Các vị ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh chút”.
Nói xong người này chạy ra khỏi phòng. Lâm Chính thấy vậy khẽ chau mày.
Mấy người Tô Nhu thì không cảm thấy có điều gì bất thường.
Đúng lúc này...Choang...Cửa sổ căn phòng đột nhiên vỡ vụn, sau đó có một bóng hình lao vào.
“Á”, người trong phòng hoảng loạn la toáng lên, sợ hãi lùi lại. Tô Nhu cũng sững sờ.
“Cấm động đậy, muốn sống thì ngoan ngoãn đi", người này rút ra một thanh kiếm dài, chĩa thẳng về phía đám đông.
“Các người…là ai?”, Tô Nhu run rẩy nói.
“Đừng hỏi mấy câu vô vị như thế nữa. Nghe đây, các người lập tức lấy điện thoại gọi cho người nhà chuyển tiền vào tài khoản mà tôi chỉ định. Mỗi người chuyển một trăm tỉ tệ. Nghe rõ chưa?”, trong đó có một người che mặt vứt ra một chiếc điện thoại và nói.
“Một trăm tỉ tệ sao?”, những người có mặt nín thở.
“Toàn bộ tài sản của tôi cộng lại còn chưa tới một trăm tỉ tệ nữa là", có người run rẩy nói.
Thế nhưng người này vừa nói xong thì thanh kiếm đã chém về phía anh ta.
Chát! Đầu của người này lập tức chia làm hai, chết ngay tại chỗ.
“Á!”, tiếng hét vang lên. Tô Nhu sợ hãi suýt ngất. Đây rõ ràng là đám khủng bố giết người không chớp mắt mà.
"Giờ đã có một trăm tỉ tệ được chưa?", kẻ khủng bố lạnh giọng.
“Có có!”
“Muốn bao nhiêu cũng có, đừng giết chúng tôi”, đám đông gào lên. Lúc này rồi thì ai còn quan tâm đối phương muốn bao nhiêu tiền chứ. Họ chỉ muốn giữ được mạng sống.
Lâm Chính chau mày, nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn đám khủng bố: “Các người là do chị Đào cử đến phải không?”
Dứt lời, đối phương chau mày: “Mày nói cái gì, tiền của mày đâu?”
“Đừng làm màu. Vừa rồi chị Đào nói là đi nhà vệ sinh. Trong phòng này cũng có nhà vệ sinh mà chị ta lại phải chạy ra bên ngoài. Theo như tôi đoán thì chị ta đã đã lừa cho đám người bảo vệ rời đi để các người thực hiện kế hoạch đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Đám đông nghe thấy vậy thì bừng tỉnh. Đúng vậy. Trong phòng có nhà vệ sinh mà chị Đào không dùng, ngược lại đi dùng nhà vệ sinh ở bên ngoài. Đúng là không bình thường.
Hơn nữa làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Chị Đào vừa đi khỏi thì đám người này xuất hiện. Vậy thì chẳng phải do chị ta thiết kế thì là ai?
Nhưng việc Lâm Chính vạch mặt đám khủng bố không khiến đám người kia cảm kích mà còn chửi anh: “Nhãi này còn tỏ ra thông minh sao?”
“Câm miệng lại cho tôi”.
“Khốn nạn”, bọn họ không phải là kẻ ngốc nhưng lúc này phải giả bộ như vậy. Bởi vì họ biết nếu họ phát hiện ra kẻ chủ mưu thì chắc chắn họ sẽ bị giết chết để diệt khẩu.
Quả nhiên, cánh cửa được đẩy ra, chị Đào bước vào.
“Chủ tịch Tô, không nhận ra là chồng của cô lại thông minh đến vậy đấy. Thật đáng tiếc, thông minh lại dùng không đúng chỗ”, chị Đào cười lạnh lùng. “
“Chị Đào, tại sao lại làm như vậy”, Tô Nhu tái mặt, bặm môi hỏi.
“Nguyên nhân không phải rất đơn giản sao. Tôi thiếu tiền, công ty của tôi không may mắn như các người, đang bị rung lắc mạnh lắm sắp sụp đến nơi rồi. Vì vậy tôi cần một khoản tiền, mà các người lại có nên tôi thiết kế ra bữa cơm này, mời mọi người tới đây”, chị Đào nheo mắt cười: “Yên tâm, chỉ cần các người ngoan ngoãn giao tiền thì tôi đảm bảo sẽ không làm hại ai hết”.
Chương 2289: Tiền à? Tôi có!
Lòng người đúng là khó đoán mà. Tô Nhu tái mặt, nào ngờ được một người luôn thân thiện như chị Đào lại là con người như thế. Tất cả những người có mặt đều nghĩ như vậy.
Thực ra đến bước này rồi thì không thể cứu vãn được gì nữa. Hơn nữa điều khiến bọn họ tức giận đó chính là Lâm Chính – chồng của Tô Nhu. Giờ bọn họ có đưa tiền ra đổi lấy mạng thì cũng chưa chắc có thể sống sót.
Đúng lúc đám đông đang nghĩ cách thì người chồng đáng ghét của Tô Nhu lại lên tiếng.
“Nói dễ nghe quá. Chúng tôi đã biết thân phận của chị rồi. Giờ có giao tiền thì chị cũng chưa chắc để chúng tôi đi. Chị mà không giết người diệt khẩu thì sẽ càng phiền phức hơn đấy”, Lâm Chính nói.
“Lâm Chính, anh đừng nói nữa”, Tô Nhu cuống cả lên, vội vàng quay qua nói. Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ.
“Nhóc, tôi không thù không oán với các người. Tại sao các người lại muốn hại tôi vậy. Chủ tịch Trương Lạc Hoa của tập đoàn Lạc Hoa không nhịn được nữa bèn gào lên với Lâm Chính.
“Tôi không nói thì các người có sống nổi không? 100 tỷ tệ đấy. Mặc dù các vị đều là những người thành công, quy mô công ty cũng lớn nhưng trong một thời gian ngắn có gom nổi từng đó tiền không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi có thể mượn”, Trương Lạc Hoa bặm môi.
“Các người mượn được nhưng người khác thì chưa chắc”.
“Đó là chuyện của người ta. Tôi hiểu rồi, anh đang giúp vợ mình đúng không. Vì quy mô công ty của các người nhỏ, không thể gom được 100 tỷ tệ, các người biết là không thoát được nên lôi chúng tôi xuống cùng chứ gì?”, Trương Lạc Hoa tức giận. Những người khác khe thấy vậy cũng bốc hỏa.
“Các người đúng là những kẻ vô lương tâm”.
“Thất đức".
“Vô liêm sỉ, bỉ ổi, thứ không có thể diện”, bọn họ nhao nhao lên chửi rủa.
Lâm Chính cười lạnh: "Đúng là một đám không biết điều. Ai nói là chúng tôi không gom được 100 tỷ tệ. Chỉ có các người mượn được còn cô ấy thì không chắc?”
“Trương Lạc Hoa tôi bước vào giới này mười mấy năm rồi, trong giới CEO không quen biết được 10 người thì cũng biết được tới 8 người. Gom từng đó có khó gì?”, Trương Lạc Hoa hừ giọng.
“Vợ tôi quen với chủ tịch Lâm của Dương Hoa đấy. Nếu như vợ tôi mà mượn tiền của chủ tịch Lâm thì có đủ không nhỉ”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Đám đông bàng hoàng. Chị Đào cũng tái mặt. Nếu Tô Nhu đột nhiên mượn chủ tịch Lâm một món tiền lớn như vậy thì chủ tịch Lâm sẽ nghi ngờ. Một khi anh mà cho điều tra, phát hiện ra có người bắt cóc Tô Nhu thì sợ rằng Dương Hoa sẽ dốc toàn lực ra đối phó với đám người chị Đào mất.
“Chị Đào, không thể giữ Tô Nhu lại được, sẽ để lại hậu họa”, một tên có võ bước tới nói. Chị Đào gật đầu đồng tình.
Lúc này, một người đàn ông che mặt khác lên tiếng: “Các vị không cần lo lắng. Chúng tôi rất coi trọng sự thành tâm. Chỉ cần thu được tiền thì chắc chắn chúng tôi sẽ thả các vị. Các vị cũng không lo chúng tôi sẽ giết người diệt khẩu vì thực ra không cần phải làm thế. Sau khi lấy được tiền chúng tôi sẽ rời khỏi Long Quốc, những thứ mọi người lo lắng sẽ không còn tồn tại nữa”.
“Nói đúng”, chị Đào cũng gật đầu: “Thế này đi, 100 tỉ tệ không cần nữa, 50 tỷ tệ là được. Chỉ cần gom đủ 50 tỉ tệ thì chúng tôi sẽ thả các người. Nhận được tiền chúng tôi cũng sẽ rời khỏi Long Quốc, nếu các người tin tưởng thì còn sống còn nếu không tin thì chỉ có chết. Tôi khuyên các người đừng có đánh cược mạng sống của mình. Tôi đảm bảo các người sẽ hối hận đấy”.
Đám đông nghe thấy vậy bèn nhìn nhau và tỏ ra do dự. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại đứng lên. Tất cả sợ hết hồn
“Ông tổ ơi, xin ông đừng lên tiếng nữa có được không? Tôi xin ông đấy”, Trương Lạc Hoa cuống cả lên.
Lâm chính chỉ nhìn người này bằng vẻ kỳ lạ: “Tôi không lên tiếng thì tôi nộp tiền kiểu gì?"
“Nộp tiền”, Trương Lạc Hoa giật mình.
“Đúng thế".
Lâm Chính lấy ra một tấm thẻ, đưa tới: “Trong này có 100 tỷ tệ, tôi mua mạng của tôi và vợ tôi. Các người đi quẹt thẻ đi”.
“Thật sao?", chị Đào bàng hoàng.
“Lâm Chính, anh lấy ở đâu ra nhiều tiền vậy?”, Tô Nhu giật mình, vội vàng nhìn Lâm Chính.
“Em yên tâm, anh sẽ đưa em rời khỏi đây an toàn”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Tô Nhu hơi bực mình. Tới lúc này rồi mà Lâm Chính còn ăn nói linh tinh được. Kẻ che mặt nhìn anh, thấy anh ăn mặc bình thường bèn hừ giọng: “Nhóc, tôi khuyên cậu đừng giở trò. Nếu như trong tấm thẻ này không có 100 tỷ tệ thì tôi đành phải xử lý cậu và vợ cậu đấy”.
“Thì cứ kiểm tra trước đi”, Lâm Chính đáp lại.
Đối phương hừ giọng, lấy máy quẹt thẻ ra kéo một đường rồi ấn nút. Một lúc sau hắn bàng hoàng.
“Sao rồi? Có tiền không?”, chị Đào vội hỏi.
“Chỉ có vài trăm triệu, không đủ”, người đàn ông sững sờ, run rẩy nói.
“Không đủ sao, mẹ kiếp hắn định chơi chúng ta à”, chị Đào tức giận, định phát tiết nhưng tên kia đã kéo lại chỉ vào màn hình máy. Chị Đào lập tức hóa đá.
“Là...tài khoản của chủ tịch Lâm...lẽ nào người này...”, chị Đào lầm bầm.
“Chỉ mong là không phải, nếu không chúng ta xong đời rồi”, người đàn ông che mặt bặm môi.
Nhũng người còn lại cũng tò mò, bọn họ không biết chị Đào và người đàn ông kia trao đổi gì, chỉ thấy họ tái mét mặt.
“Lẽ nào tiền không đủ?’, Trương Lạc Hoa lầm bầm.
Tim Tô Nhu cũng đập thình thịch. Vào lúc nguy hiểm thế này cô chỉ biết cầu nguyện. Cậu nguyện Lâm Chính có thể tạo ra được kỳ tích, rằng tiền trong tấm thẻ không thiếu.
“Thế nào, đủ không?”, Lâm Chính hỏi.
Người đàn ông nuốt nước bọt: “Chắc đủ rồi”.
Dứt lời, tất cả đều sững sờ.
“Chắc là đủ sao? Thế là có ý gì?”
“Đủ là đủ mà không đủ là không đủ. Sao lại “chắc?”
Những người khác ngạc nhiên. Người đàn ông che mặt phất tay: “Vị này, anh và vợ anh có thể đi được rồi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu, kéo Tô Nhu đang hoang mang rời đi: “Tô Nhu, em về Giang Thành trước đi. Anh ở lại giải quyết công việc”.
Tô Nhu giật mình, vội bừng tỉnh: “Lâm Chính, anh lấy đầu ra 100 tỷ tệ thế?”
“Đó là thẻ của Thương Minh”, Lâm Chính mỉm cười.
Chương 2290: Quyên góp toàn bộ
"Thương Minh?".
"Đúng, là Dịch Tiên Thiên giao cho anh giữ, bên trong vừa khéo có 100 tỷ tệ", Lâm Chính nói.
Tô Nhu sửng sốt.
Cô không ngờ Lâm Chính lại có một chiếc thẻ của Thương Minh...
Với khối tài sản của Thương Minh, đừng nói là trăm tỷ tệ, nghìn tỷ tệ cũng có.
Thứ Thương Minh không thiếu nhất chính là tiền.
Nếu vậy thì mọi chuyện có thể giải thích được rồi.
Nhưng... tại sao Lâm Chính lại có một chiếc thẻ của Thương Minh?
Sao Dịch Tiên Thiên lại đưa cho anh?
Rốt cuộc anh có vị trí gì ở Thương Minh?
Tô Nhu không thể hiểu được.
Nhưng lúc này cô cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa.
"Lâm Chính, anh đi cùng em đi! Anh ở lại đây làm gì nữa? Nơi này quá nguy hiểm!", Tô Nhu vội nói.
"Anh không thể đi được, bọn họ quẹt mất 100 tỷ tệ của anh, anh phải nghĩ cách đòi lại", Lâm Chính nói.
"Đồ ngốc! Tiền bạc là vật ngoài thân! 100 tỷ tệ bọn họ muốn thì cho bọn họ, quan trọng nhất là giữ được tính mạng! Chúng ta về công ty đã, em sẽ soạn ngay hợp đồng bán công ty và gia sản đi, cố gắng gom đủ 100 tỷ tệ trả cho Thương Minh", Tô Nhu sắp khóc đến nơi.
Công ty Quốc tế Duyệt Nhan là tâm huyết của cô, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không bán nó.
Nhưng hôm nay vì Lâm Chính, cô lại không chút do dự, dù sao Lâm Chính cũng vì cô mà dùng tới tiền của Thương Minh.
Thế nhưng... cho dù bán công ty Quốc tế Duyệt Nhan, cũng không thể gom đủ con số khổng lồ này.
Dù Tô Nhu có cố gắng 10 năm 100 năm cũng không trả nổi.
Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: "Tiểu Nhu, em không cần lo cho anh đâu. Anh bảo đòi được thì chắc chắn sẽ đòi được. Hãy tin anh, được không? Em mau rời khỏi đây gọi cứu binh đi! Nếu không anh và em cùng đi, anh lại vô duyên vô cớ tiêu nhiều tiền như vậy, Thương Minh chắc chắn sẽ trừng phạt anh! Đến lúc đó Thương Minh trách phạt, thì anh vẫn gặp nguy hiểm tính mạng".
Tô Nhu nghe thấy thế, nước mắt trào ra, nhưng không đôi co nữa.
Cô ở lại đây đúng là chẳng giúp được gì, đi cầu xin sự trợ giúp mới là lựa chọn tốt nhất, liền lập tức gật đầu: "Lâm Chính, vậy anh hãy cẩn thận nhé, em sẽ đi báo án rồi đưa cảnh sát đến ngay! Nghe đây, anh không được phép xảy ra chuyện, nếu anh chết, em sẽ chết cùng anh!".
Tô Nhu nói rất quyết tuyệt.
Cô chưa bao giờ nói đùa, trước giờ đều nói được làm được.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và kiên định của Tô Nhu, khẽ gật đầu: "Em yên tâm, sẽ không sao đâu".
Tô Nhu không nói gì nữa, nhanh chân rời khỏi phòng bao.
Sau đó, chạy ngay tới đồn cảnh sát Nam Thành báo án.
Thấy Tô Nhu rời đi, Lâm Chính liền thở hắt ra một hơi.
"Bái kiến thần y Lâm!".
Người đàn ông che mặt lập tức quỳ xuống đất hô, cả người không khỏi run rẩy.
Đám người Trương Lạc Hoa đều trố mắt ra.
"Thần... thần y Lâm?".
"Này cậu, cậu nói người này chính là... thần y Lâm của Dương Hoa sao?".
"Đúng vậy! Cậu ấy chính là thần y Lâm! Chiếc thẻ này là tài khoản của thần y Lâm, hơn nữa từng dùng con chip đặc biệt để xử lý, nếu thần y Lâm không ở gần, thì tuyệt đối không thể quẹt được tiền bên trong, thế nên người này chắc chắn là thần y Lâm", người đàn ông che mặt run rẩy đáp: "Thần y Lâm, tôi có mắt như mù, mạo phạm đến cậu, mong cậu đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi".
Mọi người đều từng chứng kiến cảnh thần y Lâm một quyền đánh tan tàu sân bay, một chưởng giết chết truyền thuyết của đế quốc Anh Hoa ở trên mạng.
Có anh ở đây, mấy tên cướp vặt là cái thá gì chứ?
Nhất thời, đám CEO của các tập đoàn tài chính lớn đều kích động đến mức khua tay múa chân, vô cùng mừng rỡ.
"Có thần y Lâm ở đây thì chúng ta không cần lo lắng nữa rồi".
"Tốt quá! Tốt quá!".
"Đúng là ông trời phù hộ!".
Đám người Trương Lạc Hoa cười không khép được miệng.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Các ông có vui mừng sớm quá không vậy? Tôi có nói là sẽ giúp các ông đâu".
Nụ cười của mọi người tắt ngấm.
Chỉ thấy Lâm Chính đi tới chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục ăn uống, bình thản nói: "Mấy người các anh cần làm gì thì cứ làm đi, bảo bọn họ lập tức gửi tiền. Nói với bọn họ rằng một số cũng không được thiếu, thiếu một số là giết!".
Người đàn ông che mặt ngẩn ra, gật đầu như giã tỏi: "Được, được, thần y Lâm..."
"Hả?".
Mấy người Trương Lạc Hoa mặt xám ngoét.
"Thần y Lâm, cứu tôi với, vừa rồi là tôi không đúng, tôi chửi rủa cậu, mạo phạm đến cậu, cầu xin cậu rộng lòng tha thứ!", Trương Lạc Hoa chỉ muốn chết quách cho xong, khóc lóc khổ sở.
"Chủ tịch Trương, là ông bảo tôi đừng lên tiếng, bây giờ tôi giúp ông kiểu gì đây?", Lâm Chính bình thản đáp.
"Việc này... tôi..."
Trương Lạc Hoa không biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng mấy người vẫn thông qua điện thoại liên hệ, gom được 50 tỷ tệ để giao.
Nhưng giao tiền xong thì dây chuyền vốn của công ty bọn họ cũng bị tê liệt, mấy tập đoàn tài chính chắc chắn sẽ tiêu đời.
"Thần y Lâm, nhận được tiền rồi".
Người đàn ông che mặt run rẩy đi tới, dè dặt đưa một chiếc thẻ cho Lâm Chính.
"Ừ, làm từ thiện hết đi, quyên góp cho vùng núi và trường tiểu học Hi Vọng".
Lâm Chính vừa ăn vừa bình tĩnh đáp.
"Cái gì?".
Ai nấy đều ngẩn tò te.