-
Chương 2326-2330
Chương 2326: Địa ngục
“Anh…”.
Thần Hỏa Thánh Nữ á khẩu, không nói được gì.
Nào có ai lỗ mãng như vậy?
Nuốt hỏa chủng hai tiếng đồng hồ? Chìm trong sự nóng cháy vô tận lâu như vậy, dù là cô ta cũng không thể chịu được!
Con người không có chút viêm lực nào như anh sao có thể chịu nổi?
Một khi không chịu được phun hỏa chủng ra, ở trong Thiên Viêm Đại Trận đó, e là Lâm Chính sẽ bị thiêu cháy ngay lập tức!
Nhưng Lâm Chính đã xuống trận, có ngăn cản cũng không kịp nữa.
Thiên Viêm Đại Trận được kích hoạt.
Mặt đất của đại trận nứt ra vô số khe hở nhỏ, sau đó lửa lớn chui ra như rắn độc, khiến cho cả đại trận như bị thiêu đốt.
Mọi người không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chính được nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng của anh.
Thần Hỏa Thánh Nữ biết bây giờ không phải lúc so đo những chuyện đó, lập tức hét lên: “Nghe đây thần y Lâm, bây giờ tôi nói cái gì, anh hãy làm theo như thế, không được do dự rõ chưa?”.
“Được!”.
Giọng Lâm Chính vang lên.
“Anh hãy đi đến hoa văn Bạch Hổ ở bên phải trước, phá hủy hoa văn Bạch Hổ đó. Nhớ rõ, phá hủy toàn bộ, không sót thứ gì!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hô lên.
Chẳng lâu sau, trong ngọn lửa giống như có bóng người di chuyển, sau đó thì nghe tiếng ầm ầm đáng sợ.
Mặt đất rung chuyển nhẹ, ngọn lửa cũng bị nhiễu loạn.
Khoảng mười mấy phút sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Ầm!
“Thần y Lâm!”.
“Cậu Lâm!”.
Những người đứng trong phòng sốt sắng hét lên.
Trong ngọn lửa vang lên tiếng ho sù sụ, sau đó mới có tiếng yếu ớt của Lâm Chính vang lên.
“Tôi không sao… chỉ là sau khi phá hủy hoa văn Bạch Hổ hoàn toàn thì xảy ra vụ nổ kịch liệt!”.
“Đây là chỗ khác với Thiên Viêm Đại Trận mà tôi từng thấy! Đây là cổ trận, trong đó có rất nhiều chỗ khác biệt mà tôi cũng không biết. Thần y Lâm, tôi đoán những nơi khác cũng sẽ nổ, anh phải cẩn thận!”.
“Vậy là vẫn phải lần lượt phá hủy Thanh Long, Huyền Vũ và Chu Tước?”.
“Đúng vậy, phải phá hủy Chu Tước trước, sau đó là Thanh Long, cuối cùng là Huyền Vũ. Sau khi phá được những hoa văn đó lại phá hủy hoa văn Kỳ Lân ở giữa mới tính là kết thúc. Nhưng hoa văn Kỳ Lân ở giữa tôi đã nhìn sơ qua, nó lớn nhất, rộng nhất cũng phức tạp nhất. Đặc biệt là nhiệt độ lửa ở trung tâm, có thể sánh ngang với lửa mà sư tôn phóng ra”, trong giọng nói của Thần Hỏa Thánh Nữ chứa đựng sự lo lắng.
Lâm Chính lại không hề do dự, lập tức làm theo.
Đợi anh phá xong hoa văn tứ thánh thú thì đã qua gần một tiếng.
Lâm Chính thở hổn hển, giọng nói cực kỳ yếu ớt.
Anh không những phải chịu nỗi khổ từ hỏa chủng, mà bên ngoài cơ thể còn phải chịu sự thiêu đốt của ngọn lửa từ Thiên Viêm Đại Trận.
Ngoài ra, anh còn phải dùng khí kình phá hủy những hoa văn này.
Ba tầng áp lực khiến người ta khổ không chịu được.
Nhưng mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Hoa văn Kỳ Lân khó nhất còn đang ở trước mắt.
Lâm Chính đứng trong ngọn lửa ngước mắt nhìn.
Ngọn lửa trên hoa văn Kỳ Lân lại có màu đen.
Chúng vọt thẳng lên trời, giống như trụ trời chọc thẳng mây xanh, vô cùng khủng khiếp.
Vừa mới đến gần đã có thể cảm nhận được nhiệt độ đặc thù mà ngọn lửa đó tỏa ra.
Loại lửa này đáng sợ nhất không chỉ là nhiệt độ, mà còn không có điểm yếu nào để ra tay.
Chúng giống như có sinh mệnh. Khi Lâm Chính đến gần, tất cả các ngọn lửa theo bản năng dồn về phía anh, dường như Lâm Chính đến gần thêm bước nữa thì sẽ bị nuốt chửng.
Lâm Chính muốn dùng châm bạc tăng cường bản thân.
Nhưng ở nơi thế này, dù có lấy châm bạc ra cũng sẽ bị nung chảy thành chất lỏng ngay lập tức, hoàn toàn không thể dùng được.
Đến nước này chỉ có thể dựa vào điểm huyệt.
Lâm Chính thở ra một hơi, chắp hai ngón tay điểm vào cơ thể mình một lượt.
Một lúc lâu sau, anh hít vào một hơi, tiến về phía trước.
Vù!
Nhưng vừa đến gần, ngọn lửa đen nhánh đó lại giống như một cái miệng to như chậu máu, bất thình lình vọt về phía Lâm Chính, suýt thì nuốt chửng anh.
Trong nháy mắt, cơ thể Lâm Chính giống như bị vô số cây sắt đâm vào, lại giống như có vô số bàn tay xé rách da thịt anh!
Loại đau khổ ấy đúng là không thể dùng lời nói để hình dung.
“A!”.
Lâm Chính không khỏi kêu gào đau đớn.
Người trong phòng đứng ở nơi cửa nghe mà kinh hãi.
Thần Hỏa Thánh Nữ tràn đầy lo lắng, nghiêm giọng quát: “Thần y Lâm! Nếu không kiên trì nổi thì quay về đi! Cùng lắm thì từ bỏ!”.
Nhưng… Lâm Chính đâu dễ dàng từ bỏ như vậy?
Anh trợn to hai mắt, dù hai mắt bị lửa lấp đầy, anh vẫn không dừng bước, bước từng bước về phía trung tâm hoa văn Kỳ Lân, vung nắm đấm lên, đấm mạnh vào hoa văn đó.
Ầm!
Mặt đất lại rung chuyển…
Chương 2327: Những vị khách không mời
Đám đông thẫn thờ nhìn Thiên Viêm Đại Trận ở vị trí trung tâm. Bọn họ thấy không thấy thần y Lâm, chỉ nghe thấy tiếng gào đau đớn phát ra từ bên trong. Mặt đất cũng rung chuyển.
Bọn họ không biết là anh đau đớn tới mức nào, nhưng từ tiếng kêu như nứt phổi của anh thì bọn họ biết thứ đang hành hạ anh không phải một con người.
“Nghị lực khủng khiếp qúa, chỉ đáng tiếc là không thể cầm cự được lâu”, lúc này, ông cụ được khiêng bên cạnh thản nhiên lên tiếng. Tất cả quay qua nhìn.
“Ý của ông là gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.
“Hừ, nhóc, tôi thấy có vẻ cô hiểu về Thiên Viêm Đại Trận. Thế nhưng cô chỉ biết có phần đơn giản, còn Thiên Viêm Đại Trận ở đây là phẩm cấp rồi. Cách phá trận của cô là đúng nhưng đã bỏ qua mất điểm đáng sợ nhất của Thiên Viêm Đại Trận. Độ mạnh của đại trận này mạnh hơn gấp 10 lần bản đơn giả của nó. Nhất là văn trận Kỳ Lân ở vị trí trung tâm kia, là nơi mạnh nhất của cả đại trận. Tôi có thể nói thẳng rằng nếu không bỏ ra mười tiếng đồng hồ thì không thể nào phá được đại trận này”, ông cụ nói.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ trố tròn mắt. Đám người Dịch Tiên Thiên cũng đơ người.
Như vậy chẳng phải Lâm Chính sẽ cạn kiệt sức lực mà chết sao?
“Các người cũng đen đủi thật. Căn phòng này sẽ đưa ra những bài thử thách khác nhau dành cho những người bước vào. Chỉ cần thông qua thử thách là có thể vào được trung tâm của Lưu Viêm Trũng. Mà thử thách thì có dễ có khó, khó nhất chính là Thiên Viêm Đại Trận, đúng là tạo họa mà”, ông cụ cười.
“Khốn khiếp”.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận siết cổ ông cụ và quát lớn: “Ông nghe đây, mau dừng đại trận lại, nghe rõ chưa? Nếu không tôi sẽ giết chết ông đấy”.
“Cô muốn giết thì ra tay đi! Cô tưởng tôi sợ chết à? Tôi canh cho chủ nhân gần cả trăm năm rồi chính là vì ngăn các người không vào được trung tâm gây rối cho chủ nhân. Làm gì có chuyện tôi vì các người mà dừng đại trận lại? Ha ha, lão phu không phải loại người ham sống sợ chết đâu”.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức run người. Đúng lúc này tiếng kêu của Lâm Chính dừng lại. Mặt đất cũng ngừng rung chuyển.
“Cái gì?”, đám đông lộ vẻ thất kinh, vội vàng nhìn. Họ thấy ngọn lửa màu đen ở vị trí trung tâm càng cháy ác hơn. Họ không nhìn thấy Lâm Chính ở đâu nữa. Thần Hỏa Thánh Nữ há hốc miệng, vội vàng lùi về phía sau.
“Cậu Lâm”, Dịch Tiên Thiên quỳ phụp xuống, gào khóc. Lâm Chính mà chết thì không ai có thể chữa được di chứng cho người của đảo Thần Hỏa nữa.
Lâm Chính mà chết thì Dịch Tiên Thiên cũng không thể nào giải được độc tố trên người. Không chỉ vậy, thuốc trường sinh bất lão mà ông ta theo đuổi cũng tan thành mây khói. Đám đông làm sao mà không đau lòng cho được.
“Hai tiếng đồng hồ....đã là rất hiếm rồi”, ông cụ lắc đầu, điềm đạm nói.
Nếu là người bình thường thì chắc chưa tới 10 phút là đã ngoẻo. Người này vừa dồn lực vừa đối kháng với Kỳ Lân Trận Hỏa là đã đủ khủng khiếp lắm rồi.
Đám đông sợ hãi. Dịch Tiên Thiên ngồi phịch ra đất như kẻ mất hồn. Thần Hỏa Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thần y Lâm đã thất bại, ông đưa chúng tôi ra ngoài đi. Chúng tôi không vào trong nữa”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.
“Đi sao? Muộn rồi!”, ông cụ nói tiếp.
“Lối ra và lối vào của Lưu Viêm Trũng là khác nhau. Các người muốn rời đi chỉ có thể rời đi từ khu vực trung tâm, không có lối khác. Giờ muốn đi thì phải bước qua được Thiên Viêm Đại Trận”, ông cụ mỉm cười.
“Cái gì?"
“Vậy tức là chúng tôi đều phải chết ở đây sao?”
“Ông mau giải trận đồ này đi, nếu không trước khi chúng tôi chết thì chúng tôi cũng giết chết ông luôn đó”.
Đám đông tức giận gầm lên. Thế nhưng ông cụ không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ mỉm cười và nhắm mắt lại. Thấy bộ dạng ung dung của ông ta, tất cả cảm thấy bỏ cuộc.
“Thôi bỏ đi”.
Thần Hỏa Thánh Nữ đanh mặt: “Đợi đặt trận nghỉ nhịp thì chúng ta sẽ phá trận”.
“Thánh Nữ đại nhân, phải duy trì được mười tiếng đồ hồ đấy, cô...không thành vấn đề chứ?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Thế chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đáp lại: “Ở đây không có thức ăn, không có nước uống, chúng ta không cầm cự nổi vài ngày đâu. Thay vì chết đói ở đây thì chi bằng sớm đi phá trận, biết đâu còn có cơ hội.
Đám đông gật đầu và thở dài. Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi xuống, bắt đầu điều hòa cơ thể để chuẩn bị. Nhưng thời gian cứ trôi qua mà bọn họ không thấy có hiện tượng gì xảy ra. Thiên Viêm Đại Trận vẫn chưa dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Dịch Tiên Thiên nhìn ông cụ bằng vẻ kỳ lạ: “Sau khi đại trận bị kích hoạt thì sẽ cứ vận hành mãi sao? Dù không có người thì vẫn vận hành à?”
“Đương nhiên là không, nếu thế thì đại trận sẽ bị tiêu hao hết sức mạnh mất”, ông cụ nhìn đại trận, sắc mặt dần trở nên khó coi.
“Lẽ nào, thần y Lâm vẫn chưa chết?’, Thần Hỏa Thánh Nữ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên.
“Không thể nào”.
Ông cụ gầm lên: “Sắp ba tiếng rồi, hơn nữa trong Kỳ Lân Trận thì người bình thường không thể nào cầm cự được lâu như thế. Huống hồ, cậu ta cũng không hề kêu la gì nữa. Rõ ràng là bất thường. Dù là tôi xông vào đại trận đó mà không kêu lên thì cũng là điều không thể”.
“Ông là ông, anh ta là anh ta. Những chuyện ông không làm được chưa chắc anh ta cũng không làm được. Đừng coi thường anh ta. Trên đời nhiều người giỏi lắm. Ông sống nhiều năm ở đây đương nhiên là không được mở mang tầm mắt rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng. Ông cụ chau mày, không nói gì.
“Thánh Nữ Đại Nhân, còn chúng ta thì sao?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Đợi đại trận dừng lại rồi tính. Chùng ta cần phải xác nhận xem thần y Lâm còn sống hay đã chết đã”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Được”, Dịch Tiên Thiên gật đầu. Mọi người ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Đúng lúc này...
Bùm...Một âm thanh quỷ dị vang lên. Đám đông giật mình. Họ bỗng thấy bức tường xuất hiện vết nứt.
“Hả?”, ông cụ trố tròn mắt. Dịch Tiên Thiên và Thần Hỏa Thánh Nữ cũng sững sờ.
Vết nứt lan rộng. ..Tầm ba giây sau cánh cửa cũng xuất hiện vết nứt.
Rầm. Từ vết nứt, bức tường sụp đổ. Những bóng hình bước ra, mỉm cười nhìn mọi người.
Thần Hỏa Thánh Nũ nín thở, cảnh giác nhìn chăm chăm những vị khách không mời mà tới.
Chương 2328: Giết sạch
Dịch Tiên Thiên liếc nhìn đám người này và biết họ là ai. Sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
“Thánh Nữ đại nhân, đám người này có lẽ là người của bộ lạc Kỳ Dương”, Dịch Tiên Thiên trầm giọng: “Bộ lạc Kỳ Dương vô cùng tàn nhẫn, sống chỉ vì lợi lạc, thường giết người cướp của. Danh tiếng của họ cực kỳ tệ hại, hơn nữa huyết mạch của họ cũng khác người. Nghe nói ai sinh ra cũng có thần lực nên cực kỳ mạnh. Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây thì đúng là rắc rối lớn.
“Tôi biết”.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêm túc gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn đám người trước mặt: “Các người tới đây kiểu gì? Chỗ này này không phải cách biệt với bên ngoài sao?”
“Sai! Nhìn có vẻ vậy thôi chứ thực ra các căn phòng ở đây đều liên thông với nhau. Lúc chúng tôi tới, trưởng tộc đã đưa cho chúng tôi một tấm bản đồ các điểm bố trí cơ quan tại đây, chúng tôi có tấm bản đồ này thì đương nhiên có thể tìm được các ngách thông nhau và ra vào các phòng cơ quan khác nhau. Người đàn ông đi đầu nheo mắt nhìn, sau đó bật cười ha ha: “Xem ra hôm nay chúng ta được ông trời phù hộ rồi. Phòng đầu tiên đã gặp được ngay của của Thương Minh. Không chỉ có ông Dịch mà còn có cả một đại mỹ nhân nữa. Đúng là may mắn mà”.
Người của Thương Minh tới với mục đích chủ yếu là đổi dị hỏa lấy bảo vật nên chắc chắn trên người sẽ có những đồ tốt. Đối tượng mà bọn họ cướp cũng là Thương Minh.
“Đó là phó tộc trưởng Thẩm Man của bộ lạc Kỳ Dương phải không? Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng làm loạn. Đắc tội với Thương Minh thì bộ lạc Kỳ Dương cũng chẳng ra sao đâu”, Dịch Tiên Thiên trầm giọng.
“Dịch Tiên Thiên, giờ là lúc nào rồi mà ông còn lấy Thương Minh ra dọa chúng tôi. Hừ, đúng vậy, đúng là Thương Minh rất mạnh, phía sau có đại hội không ai dám gây sự. Nhưng ông cũng đừng quên đây là Lưu Viêm Trũng, là mộ địa, là nơi chôn người chết. Tôi giết các người ở đây thì ai biết được là do bộ lạc Kỳ Dương chúng tôi làm”, Thẩm Man nheo mắt cười.
“Ha ha...", đám người phía sau cũng bật cười.
“Thẩm Man, rốt cuộc các người định làm gì?”, Dịch Tiên Thiên bặm môi, gầm lên.
“Làm gì à? Đương nhiên là thu gom lợi lạc rồi, những bảo vật có trong tay các người chắc chắn là không ít. Lấy ra đây, chủ động vào, như vậy thì tôi còn giữ cho các người được toàn thân, nếu không đừng trách chúng tôi độc ác, phanh năm xẻ bảy các người ra”, Thẩm Man cười lạnh.
“Khẩu khí lớn gớm, một đám ô hợp mà dám nói như vậy với bổn Thánh Nữ, các người tưởng rằng các người kiểm soát mọi thứ sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận, lập tức lao ra chửi bới.
“Thánh Nữ ư?”, Thẩm Man nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ và mỉm cười “Cô là Thánh Nữ phương nào thế?”
“Đương nhiên là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa. Sư Tôn là Thần Hỏa Tôn Giả, các người chán sống rồi đúng không nên mới dám có ý đồ với bổn Thánh Nữ?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng.
“Cái gì? Đảo Thần Hỏa sao?”
“Đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả?”, người của bộ lạc Kỳ Dương sợ hết hồn.
Thẩm Man cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nhanh chóng bật cười: “Ha ha thật không ngờ cô lại có thân phận đặc biệt như vậy. Lợi hại quá. Thật đáng tiếc...Thần Hỏa Tôn Giả lại không biết là cô sẽ chết ở đây...cũng không thể nào tìm được bộ lạc Kinh Dương để báo thù. Ha ha...”
“Báo thù, không tới lượt đâu. Bổn Thánh Nữ sau khi giết các người sẽ báo cho Sư Tôn, để Sư Tôn tiêu diệt cả bộ lạc Kinh Dương”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận quát.
“Vậy à? Vậy thì phải xem xem Thánh Nữ đại nhân có bản lĩnh đó hay không?”
Thẩm Man nheo mắt, khẽ quát lớn: “Ra tay, giết hết sạch những người này, cướp tài sản của chúng. Nghe rõ, cô gái kia thì giữ lại. Ông đây thích cô ta, đợi ông chơi xong thì mỗi đứa chơi một lượt. Thánh Nữ à, thanh khiết biết bao nhiêu. Tôi nghĩ các người chắc cũng muốn được thưởng thức mùi vị đúng không?”
“Ha ha...chắc chắc rồi ạ”.
“Cảm ơn phó tộc trưởng”, đám đông bật cười, tất cả đều nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ bằng vẻ thèm thuồng, ánh mắt họ thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận. Cô ta không nhịn được nữa, bèn lao lên: “Chết đi cho tôi”.
Cô ta gầm gừ, một ngọn lửa dài vô cùng khủng khiếp phóng ra giống như một thanh đao sắc nhọn chém xuống đầu Thẩm Man. Thế nhưng một giây sau, một cơn gió màu xanh nổi dậy, chặn đứng ngọn lửa đáng sợ kia lại.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nín thở.
“Cô nhóc. Tôi phải thừa nhận là thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả vô song, không ai có thể ngăn được nhưng cô không phải là Thần Hỏa Tôn Giả, cô thật sự cho rằng mình là vô địch thiên hạ sao? Dù sao tôi cũng là phó tộc trưởng của bộ lạc Kinh Dương, chẳng lẽ lại không thể đối phó được cô?”
Thẩm Man cười lạnh, đột ngột phát lực. Cơn gió màu xanh bùng nổ, vụ nổ với uy lực khủng khiếp đánh bay Thần Hỏa Thánh Nữ. Cô ta đập mạnh vào bức vách, miệng phun ra máu tươi. Có vẻ như đã bị thương nặng.
“Thánh Nữ đại nhân”, Dịch Tiên Thiên cuống cả lên vội lao tới đỡ cô ta dậy. Lúc này người của bộ lạc Kinh Dương cũng đã đi tới.
“Cô nhóc, tộc trưởng đưa bản đồ để chúng tôi có thể giết người cướp của ở đây thì chẳng lẽ lại cử những kẻ không có thực lực đi thực thi. Ở đây tập hợp những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của bộ lạc Kinh Dương. Cô lấy cái gì ra đấu với chúng tôi?”, Thẩm Man nheo mắt cười.
“Khốn nạn”, Thần Hỏa Thánh Nữ bặm môi, định bò dậy chiến đấu tiếp.Thế nhưng Thẩm Man đã không chờ đợi thêm.
“Cùng ra tay đi, trừ cô ta ra thì giết hết cho tôi”.
“Tuân lệnh”, người của bộ lạc Kinh Dương bật cười, lấy vũ khí ra và lao về phía Dịch Tiên Thiên…
Chương 2329: Tôi phải xé xác ông
Đương nhiên Dịch Tiên Thiên sẽ không ngồi im chờ chết, ông ta quát lớn một tiếng, tất cả người của Thương Minh đều ùa tới, đánh nhau với người của bộ lạc Kỳ Dương.
Lần này Dịch Tiên Thiên cũng mang theo toàn các cao thủ của Thương Minh, ai nấy thực lực bất phàm.
Nhưng đúng như Thẩm Man nói, những người bộ lạc Kỳ Dương đưa đến lần này làm gì có ai là người tầm thường? Những người dám đến nơi hung hiểm như thế này, nếu như không có bản lĩnh thì chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao?
Thế là hai bên lao vào đánh nhau dữ dội.
Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng, cũng xông vào tham chiến.
Chỉ có Dịch Tiên Thiên và ông lão kia núp trong góc quan sát.
Nhưng dù sao căn phòng cũng nhỏ, thỉnh thoảng hai người lại bị liên lụy.
Người của Thương Minh lo Dịch Tiên Thiên bị thương, bất đắc dĩ chặn trước mặt ông ta để đánh giết.
Nhưng thực lực của bên này vẫn không bằng bộ lạc Kỳ Dương, hai bên đánh nhau khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng thấm mệt.
Bộ lạc Kỳ Dương chết bốn người.
Còn các cao thủ của Thương Minh đã chết bảy tám phần, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng bị Thẩm Man đánh bị thương, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng cô ta không chút..., ngược lại càng đánh càng hăng.
"Khốn kiếp! Tôi phải giết ông! Tôi phải khiến ông không chỗ chôn thân!".
Thần Hỏa Thánh Nữ đã hoàn toàn nổi giận, toàn thân tỏa ra sức lửa vô cùng khủng khiếp, nhấn chìm tất cả những người xung quanh, ngay cả người của Thương Minh cũng bị liên lụy.
Thẩm Man biến sắc, vội vàng lùi lại.
Chỉ thấy Thần Hỏa Thánh Nữ áp sát lại gần như bị điên.
Ngọn lửa đáng sợ kia giống như một cái miệng đầy máu, nuốt chửng lấy hắn.
Giờ phút này, Thẩm Man mới biết rốt cuộc thực lực của đảo Thần Hỏa mạnh đến mức nào.
Cô gái chỉ bằng tuổi con gái hắn, nhưng đã có thủ đoạn kinh hãi thế tục như vậy.
Không được!
Cứ tiếp tục đánh thế này, cho dù giết được Thần Hỏa Thánh Nữ, thì chắc chắn hắn cũng bị thương nặng, gây bất lợi cho trận chiến về sau.
Sắc mặt Thẩm Man khó coi, ánh mắt láo liên, bỗng hắn nhìn thấy Dịch Tiên Thiên ở góc tường, trong đầu lập tức lóe lên chủ ý.
Hắn huy động cương phong bao bọc toàn thân, sau đó gầm lớn một tiếng, nghiến răng chịu đựng ngọn lửa của Thần Hỏa Thánh Nữ, lao về phía Dịch Tiên Thiên.
"Hử?".
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt, quay phắt người lại.
Thẩm Man đã bắt được Dịch Tiên Thiên, một tay nhấc ông ta lên, đẩy ra phía trước làm bia đỡ đạn.
"Hả?".
Dịch Tiên Thiên sợ hãi run rẩy.
"Đồ bỉ ổi! Có giỏi thì đánh tay tôi với tôi đi! Sao lại làm chuyện hạ lưu bẩn thỉu như vậy chứ?".
Thần Hỏa Thánh Nữ nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Thẩm Man lại cười lớn.
"Tôi chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử, oắt con, có phải cô ngây thơ quá rồi không? Ha ha ha!".
"Khốn kiếp!".
Thần Hỏa Thánh Nữ tức điên lên, huy động ngọn lửa thiêu cháy người của bộ lạc Kỳ Dương ở xung quanh, nhưng không dám tiến lên một bước.
"Thánh Nữ đại nhân, tôi... tôi không muốn chết, cô hãy nghĩ cách đi...", Dịch Tiên Thiên sợ hãi kêu lên.
"Đến lúc này rồi thì còn cách gì chứ? Ông Dịch, tôi không cứu được ông đâu! Hay là ông tạm hi sinh một cách vinh quang đi! Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho ông", Thần Hỏa Thánh Nữ suy nghĩ một lát, nghiến chặt răng nói.
"Hả?", Dịch Tiên Thiên bị dọa cho ngu người luôn.
"Nếu không thì có cách gì chứ? Tôi mà cứu ông thì chắc chắn sẽ bị ông ta bắt được! Đến lúc đó cả tôi và ông đều khó thoát được kiếp nạn này", Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ quát.
Dịch Tiên Thiên á khẩu.
Đúng vậy.
Thần Hỏa Thánh Nữ không có nghĩa vụ cứu ông ta.
Dù sao ông ta cũng không phải là người Thần Hỏa Thánh Nữ coi trọng lắm, dựa vào đâu cô ta phải mạo hiểm tính mạng để cứu lão già này chứ?
Nếu không vì nể mặt Lâm Chính, thì Thần Hỏa Thánh Nữ đã xông tới thiêu tất cả mấy người bọn họ thành tro rồi.
Sắc mặt Thẩm Man rất khó coi, hoàn toàn không ngờ người mình bắt làm con tin lại không phải là người quan trọng.
Hắn không dám do dự, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi ném Dịch Tiên Thiên về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.
Thần Hỏa Thánh Nữ như muốn ngừng thở, vô thức rút ngọn lửa trên người đi.
Đúng khoảnh khắc ngọn lửa biến mất, Thẩm Man nắm được cơ hội, lao tới nhanh như chớp.
Thần Hỏa Thánh Nữ vừa sợ vừa giận, đánh một chưởng về phía trước.
Thẩm Man cũng không khách sáo, đồng thời tung chưởng ra, nhưng chưởng này mang theo toàn bộ sức mạnh của ông ta.
"Kỳ Dương Thần Chưởng!".
Thẩm Man quát lớn, chưởng lực bùng phát.
Bốp!
Bốp!
Âm thanh dữ dội vang lên.
Sau đó liền nghe thấy tiếng xương gãy ở cánh tay bên phải của Thần Hỏa Thánh Nữ, cả người cô ta bay đi, đụng nát vách tường, sau đó ngã nhào xuống đất phun ra máu tươi, không đứng dậy nổi nữa.
"Ha ha ha..."
Chứng kiến cảnh này, Thẩm Man cất tiếng cười lớn, nheo mắt nhìn chằm chằm Thần Hỏa Thánh Nữ: "Oắt con, cô vẫn còn non lắm! Nếu là sư phụ cô thì chắc chắn ông ta sẽ mặc kệ sống chết của người khác, giết sạch không chừa một ai. Vừa nãy tôi ném ông ta về phía cô, cô liền thu lửa lại, đủ thấy cô không bao giờ trở thành ác nhân lòng dạ sắt đá, vô tình vô nghĩa như sư phụ cô được. Cô vốn dĩ có hi vọng giết được tôi, nhưng bây giờ thì không còn cơ hội nữa rồi! Đáng tiếc! Đáng tiếc quá! Ha ha ha!".
"Khốn kiếp! Tôi phải... xé xác ông..."
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận nói, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, nhưng cô ta vừa định bò dậy, thì cơ thể lại run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
"Xé xác? E rằng cô không làm được nữa rồi! Hãy để tôi thưởng thức cơ thể của cô, nghe tiếng la hét thảm thiết và xin tha của cô đi!".
Thẩm Man liếm môi, nheo mắt đi về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.
Đôi mắt cô ta mở to: "Ông làm gì hả? Đứng lại... Ông đừng có lại gần! Đứng lại!".
Nhưng sao Thẩm Man có thể nghe cô ta chứ?
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng hoảng hốt.
Cô ta thà chết cũng không muốn bị loại người này làm nhục.
Thần Hỏa Thánh Nữ siết chặt nắm tay, thầm tích luỹ một ngọn lửa.
Cô ta biết mình không thể giết người này được nữa, chuyện đến nước này thì chỉ có thể tự vẫn để giữ gìn sự trong sạch.
"Thánh Nữ đại nhân, là tôi hại cô!".
Dịch Tiên Thiên nước mắt nước mũi ròng ròng.
Khuôn mặt của Thần Hỏa Thánh Nữ căng cứng, nhìn chằm chằm Thẩm Man đang lại gần, quyết định ra tay tự đánh cho đầu mình nát bét.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thiên Viêm Đại Trận ở ngoài phòng bỗng vang lên ba tiếng kinh thiên động địa.
Mặt đất và căn phòng đều rung lên.
Mọi người trong phòng đều bị sự rung chuyển bất ngờ làm cho ngã nghiêng ngả, đến khi ổn định cơ thể mới phát hiện ra Thiên Viêm Đại Trận đã dừng lại.
"Cái gì?".
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.
Thẩm Minh cũng bất giác nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy bên ngoài vang lên những tiếng bước chân khe khẽ.
Sau đó một bóng dáng đi vào.
"Thần y Lâm?".
Thần Hỏa Thánh Nữ ngẩn người ra.
Chương 2330: Thiên đao vạn quả
Mọi người trong phòng đều trố mắt ra.
Lâm Chính… còn sống rời khỏi Thiên Viêm Đại Trận sao?
Hơn nữa toàn thân anh không có bất cứ dấu vết bị bỏng nào.
Nhưng làn da anh đã đỏ ửng, hai mắt phun ra tia lửa, nhiệt độ cả người rất cao. Lúc anh bước vào phòng, ngay cả mặt sàn cũng bị chưởng chân của anh làm cho rộp lên.
Còn quần áo của anh cũng bị đốt sạch, nếu không phải trước khi xuống trận anh để lại những thứ quan trọng ở trong phòng, thì e là mọi thứ đã bị đốt thành tro rồi.
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn cơ thể như thiên sứ của Lâm Chính, trái tim run rẩy, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.
“Các cô… Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”.
Lâm Chính bình thản lên tiếng, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
“Cậu Lâm, những người này là cướp! Bọn chúng là người của bộ lạc Kỳ Dương, chuyên cướp bóc giết người! Lần này bọn chúng có được bản đồ cơ quan của Lưu Viêm Trũng, đến được đây nhờ cơ quan, nhằm vào người của Thương Minh chúng ta để cướp! Bọn chúng không những giết hết người của Thương Minh, mà còn định làm nhục Thánh Nữ nữa!”, Dịch Tiên Thiên bi phẫn kêu lên.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh lùng, ngoảnh phắt lại nhìn Thẩm Man.
“Cậu là ai?”, Thẩm Man lạnh lùng hừ một tiếng, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thần y Lâm Giang Thành!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Ồ, cậu là tay bác sĩ vớ vẩn kia sao? Tôi từng nghe nói đến, cậu biết chút y thuật, nhưng vậy thì sao chứ? Cậu chỉ là một kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu, sao hả? Muốn đối đầu với bộ lạc Kỳ Dương tôi sao?”, Thẩm Man khinh bỉ nói, không thèm coi Lâm Chính ra gì.
“Kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu?”.
Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên đỏ ngầu như máu, anh cất bước đi về phía Thẩm Man.
“Chán sống à?”.
Thẩm Man nổi giận, bước mấy bước tới, nện mạnh một quyền về phía lồng ngực Lâm Chính.
Ngay lập tức.
Bốp!
Nắm đấm nện trúng lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng… anh vẫn sừng sững bất động.
Khí kình tỏa ra từ chỗ nắm đấm tiếp xúc với lồng ngực, nhưng không thể khiến da thịt của anh bị thương mảy may.
Thẩm Man kinh ngạc.
“Chỉ được thế thôi hả? Đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Khốn kiếp!”.
Thẩm Man nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng, lại nện một quyền nữa về phía trái tim Lâm Chính.
Ầm!
Lại một âm thanh như nứt toác vang lên.
Nhưng lần này… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, như không có chuyện gì xảy ra.
Hơi thở của Thẩm Man như nghẹn lại, trong lòng sợ hãi.
Lâm Chính tung một quyền đánh về phía bả vai hắn.
Quyền này nhanh như chớp, Thẩm Man Thậm chí còn không kịp phản ứng.
Rắc!
Bả vai của hắn lập tức gãy lìa.
Thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cháy khét ở vết thương, cực kỳ đáng sợ.
“A!”.
Thẩm Man đau đớn hét lên, lùi lại liên tục, gần như không thể đứng vững.
Lâm Chính lại nện một quyền nữa vào cánh tay còn lại của hắn.
Bốp!
Cánh tay còn lại của Thẩm Man cũng gãy lìa, khiến hắn đau đến mức ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn, nỗi đau dữ dội khiến hắn gần như muốn ngất đi.
“Sao hả? Tay bác sĩ bất tài chỉ biết múa kim thêu đây thực lực thế nào?”, Lâm Chính đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Thẩm Man đang lăn lộn dưới đất.
“Tôi sai rồi đại nhân! Tôi biết sai rồi! Xin cậu hãy tha cho tôi! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi! Chỉ cần cậu tha cho cái mạng chó này, cậu bảo tôi làm gì cũng được!”.
Thẩm Man kinh hoàng tột độ, trong lòng vô cùng sợ hãi, không ngừng dập đầu xin tha, giọng nói run rẩy.
Giờ phút này, hắn mới biết thần y Lâm Giang Thành đáng sợ đến mức nào.
Trước kia hắn chỉ nghe nói, chứ đâu có coi y võ nhỏ bé này ra gì?
Nhưng hôm nay, hắn biết mình đã nhầm to.
Vị thần y Lâm Giang Thành này… thực sự quá đáng sợ!
Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến những lời Thẩm Man nói, mà vẫn đi tới, giẫm mạnh lên chân trái của hắn.
Rắc!
Chân trái của Thẩm Man lập tức nát vụn.
Lâm Chính lại giơ chân lên giẫm nát chân còn lại của hắn.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết của Thẩm Man vang khắp căn phòng.
“Thần y Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.
Thẩm Man cố nhịn đau, run giọng hỏi, hắn gần như sắp phát điên rồi.
“Bây giờ ông đã bị gãy hết tay chân, làm gì với ông cũng quá dễ rồi”.
Lâm Chính nheo mắt nói.
“Cái gì?”.
Hơi thở của Thẩm Man như muốn đông cứng lại.
Lâm Chính nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Cô vẫn ổn chứ?”.
“Vẫn ổn, chỉ là lồng ngực… rất đau!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng đáp.
Lâm Chính gật đầu, đi tới đống đồ của anh được chất đống ở bên cạnh, lấy từng cây châm bạc ra, đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng run rẩy, sau đó kinh ngạc nhìn xuống cơ thể của mình.
“Tôi… hình như tôi… đã khỏi rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên nói.
“Tôi đã phong bế cảm giác đau đớn trên người cô, ức chế vết thương của cô lại, bây giờ cô có thể hoạt động một chút rồi”.
“Hoạt động?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt: “Thần y Lâm, ý anh là sao?”.
“Chẳng phải người này muốn sỉ nhục cô sao?”.
Lâm Chính chỉ vào Thẩm Man đã gãy hết tay chân, bình thản nói: “Bây giờ tôi giao ông ta cho cô xử lý, thế nào?”.
“Thật sao?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ sáng mắt lên, sâu trong ánh mắt chứa đầy sự dữ tợn và lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Thế thì cảm ơn anh quá”.
“Đây là lần đầu tiên cô cảm ơn cô đấy”, Lâm Chính cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, nhưng không nói gì, cầm một thanh đao ở dưới đất lên, đi về phía Thẩm Man.
“Không! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Xin cô hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa!”.
Toàn thân Thẩm Man run rẩy, gào lên.
“Ông thực sự không dám?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đanh giọng hỏi.
“Thật, tôi thực sự không dám thế nữa đâu! Thật đấy!”, Thẩm Man run rẩy kêu lên.
“Được, nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cười nói đầy dữ tợn, rồi bổ một đao tới, nhưng không chém hắn chết ngay lập tức, mà rạch ngực hắn ra.
“A!”.
Thẩm Man đau đớn gào lên.
Thần Hỏa Thánh Nữ không dừng lại, mà lại bổ thêm nhát nữa.
Xoẹt!
Âm thanh da thịt bị xé rách vang lên.
“Tôi phải cắt từng miếng thịt của ông! Tôi phải cắt từng miếng thịt!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ có chút điên cuồng, mỗi nhát đao đều cực kì khéo léo.
Chỉ trong mười mấy phút, Thẩm Man đã bị cắt gần nghìn nhát.
Nội tạng của hắn vẫn còn hoạt động chứ chưa chết hẳn, nhưng đã không còn thốt lên được tiếng nào nữa.
Lâm Chính ở phía sau rùng mình.
Anh không ngờ Thần Hỏa Thánh Nữ lại điên cuồng như vậy.
“Được rồi, Thánh Nữ đại nhân, cho ông ta đi đi”, Lâm Chính không nhìn được nữa, liền lên tiếng.
“Những người hành nghề y như các anh đúng là dễ mềm lòng, loại người như ông ta phải ngâm trong rượu thuốc để kéo dài mạng sống, cho ông ta nếm đủ đau khổ rồi mới được chết”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hừ mũi nói, sau đó chém một nhát đao vào đầu Thẩm Man, kết liễu hắn.
Cả người Thẩm Man run lên, sau đó cái đầu ngoẹo xuống, tắt thở.
Dịch Tiên Thiên ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, suýt nữa thì tè ra quần…
Ông ta thầm thề, cả đời này không được chọc vào Thần Hỏa Thánh Nữ…
“Anh…”.
Thần Hỏa Thánh Nữ á khẩu, không nói được gì.
Nào có ai lỗ mãng như vậy?
Nuốt hỏa chủng hai tiếng đồng hồ? Chìm trong sự nóng cháy vô tận lâu như vậy, dù là cô ta cũng không thể chịu được!
Con người không có chút viêm lực nào như anh sao có thể chịu nổi?
Một khi không chịu được phun hỏa chủng ra, ở trong Thiên Viêm Đại Trận đó, e là Lâm Chính sẽ bị thiêu cháy ngay lập tức!
Nhưng Lâm Chính đã xuống trận, có ngăn cản cũng không kịp nữa.
Thiên Viêm Đại Trận được kích hoạt.
Mặt đất của đại trận nứt ra vô số khe hở nhỏ, sau đó lửa lớn chui ra như rắn độc, khiến cho cả đại trận như bị thiêu đốt.
Mọi người không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chính được nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng của anh.
Thần Hỏa Thánh Nữ biết bây giờ không phải lúc so đo những chuyện đó, lập tức hét lên: “Nghe đây thần y Lâm, bây giờ tôi nói cái gì, anh hãy làm theo như thế, không được do dự rõ chưa?”.
“Được!”.
Giọng Lâm Chính vang lên.
“Anh hãy đi đến hoa văn Bạch Hổ ở bên phải trước, phá hủy hoa văn Bạch Hổ đó. Nhớ rõ, phá hủy toàn bộ, không sót thứ gì!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hô lên.
Chẳng lâu sau, trong ngọn lửa giống như có bóng người di chuyển, sau đó thì nghe tiếng ầm ầm đáng sợ.
Mặt đất rung chuyển nhẹ, ngọn lửa cũng bị nhiễu loạn.
Khoảng mười mấy phút sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Ầm!
“Thần y Lâm!”.
“Cậu Lâm!”.
Những người đứng trong phòng sốt sắng hét lên.
Trong ngọn lửa vang lên tiếng ho sù sụ, sau đó mới có tiếng yếu ớt của Lâm Chính vang lên.
“Tôi không sao… chỉ là sau khi phá hủy hoa văn Bạch Hổ hoàn toàn thì xảy ra vụ nổ kịch liệt!”.
“Đây là chỗ khác với Thiên Viêm Đại Trận mà tôi từng thấy! Đây là cổ trận, trong đó có rất nhiều chỗ khác biệt mà tôi cũng không biết. Thần y Lâm, tôi đoán những nơi khác cũng sẽ nổ, anh phải cẩn thận!”.
“Vậy là vẫn phải lần lượt phá hủy Thanh Long, Huyền Vũ và Chu Tước?”.
“Đúng vậy, phải phá hủy Chu Tước trước, sau đó là Thanh Long, cuối cùng là Huyền Vũ. Sau khi phá được những hoa văn đó lại phá hủy hoa văn Kỳ Lân ở giữa mới tính là kết thúc. Nhưng hoa văn Kỳ Lân ở giữa tôi đã nhìn sơ qua, nó lớn nhất, rộng nhất cũng phức tạp nhất. Đặc biệt là nhiệt độ lửa ở trung tâm, có thể sánh ngang với lửa mà sư tôn phóng ra”, trong giọng nói của Thần Hỏa Thánh Nữ chứa đựng sự lo lắng.
Lâm Chính lại không hề do dự, lập tức làm theo.
Đợi anh phá xong hoa văn tứ thánh thú thì đã qua gần một tiếng.
Lâm Chính thở hổn hển, giọng nói cực kỳ yếu ớt.
Anh không những phải chịu nỗi khổ từ hỏa chủng, mà bên ngoài cơ thể còn phải chịu sự thiêu đốt của ngọn lửa từ Thiên Viêm Đại Trận.
Ngoài ra, anh còn phải dùng khí kình phá hủy những hoa văn này.
Ba tầng áp lực khiến người ta khổ không chịu được.
Nhưng mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Hoa văn Kỳ Lân khó nhất còn đang ở trước mắt.
Lâm Chính đứng trong ngọn lửa ngước mắt nhìn.
Ngọn lửa trên hoa văn Kỳ Lân lại có màu đen.
Chúng vọt thẳng lên trời, giống như trụ trời chọc thẳng mây xanh, vô cùng khủng khiếp.
Vừa mới đến gần đã có thể cảm nhận được nhiệt độ đặc thù mà ngọn lửa đó tỏa ra.
Loại lửa này đáng sợ nhất không chỉ là nhiệt độ, mà còn không có điểm yếu nào để ra tay.
Chúng giống như có sinh mệnh. Khi Lâm Chính đến gần, tất cả các ngọn lửa theo bản năng dồn về phía anh, dường như Lâm Chính đến gần thêm bước nữa thì sẽ bị nuốt chửng.
Lâm Chính muốn dùng châm bạc tăng cường bản thân.
Nhưng ở nơi thế này, dù có lấy châm bạc ra cũng sẽ bị nung chảy thành chất lỏng ngay lập tức, hoàn toàn không thể dùng được.
Đến nước này chỉ có thể dựa vào điểm huyệt.
Lâm Chính thở ra một hơi, chắp hai ngón tay điểm vào cơ thể mình một lượt.
Một lúc lâu sau, anh hít vào một hơi, tiến về phía trước.
Vù!
Nhưng vừa đến gần, ngọn lửa đen nhánh đó lại giống như một cái miệng to như chậu máu, bất thình lình vọt về phía Lâm Chính, suýt thì nuốt chửng anh.
Trong nháy mắt, cơ thể Lâm Chính giống như bị vô số cây sắt đâm vào, lại giống như có vô số bàn tay xé rách da thịt anh!
Loại đau khổ ấy đúng là không thể dùng lời nói để hình dung.
“A!”.
Lâm Chính không khỏi kêu gào đau đớn.
Người trong phòng đứng ở nơi cửa nghe mà kinh hãi.
Thần Hỏa Thánh Nữ tràn đầy lo lắng, nghiêm giọng quát: “Thần y Lâm! Nếu không kiên trì nổi thì quay về đi! Cùng lắm thì từ bỏ!”.
Nhưng… Lâm Chính đâu dễ dàng từ bỏ như vậy?
Anh trợn to hai mắt, dù hai mắt bị lửa lấp đầy, anh vẫn không dừng bước, bước từng bước về phía trung tâm hoa văn Kỳ Lân, vung nắm đấm lên, đấm mạnh vào hoa văn đó.
Ầm!
Mặt đất lại rung chuyển…
Chương 2327: Những vị khách không mời
Đám đông thẫn thờ nhìn Thiên Viêm Đại Trận ở vị trí trung tâm. Bọn họ thấy không thấy thần y Lâm, chỉ nghe thấy tiếng gào đau đớn phát ra từ bên trong. Mặt đất cũng rung chuyển.
Bọn họ không biết là anh đau đớn tới mức nào, nhưng từ tiếng kêu như nứt phổi của anh thì bọn họ biết thứ đang hành hạ anh không phải một con người.
“Nghị lực khủng khiếp qúa, chỉ đáng tiếc là không thể cầm cự được lâu”, lúc này, ông cụ được khiêng bên cạnh thản nhiên lên tiếng. Tất cả quay qua nhìn.
“Ý của ông là gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.
“Hừ, nhóc, tôi thấy có vẻ cô hiểu về Thiên Viêm Đại Trận. Thế nhưng cô chỉ biết có phần đơn giản, còn Thiên Viêm Đại Trận ở đây là phẩm cấp rồi. Cách phá trận của cô là đúng nhưng đã bỏ qua mất điểm đáng sợ nhất của Thiên Viêm Đại Trận. Độ mạnh của đại trận này mạnh hơn gấp 10 lần bản đơn giả của nó. Nhất là văn trận Kỳ Lân ở vị trí trung tâm kia, là nơi mạnh nhất của cả đại trận. Tôi có thể nói thẳng rằng nếu không bỏ ra mười tiếng đồng hồ thì không thể nào phá được đại trận này”, ông cụ nói.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ trố tròn mắt. Đám người Dịch Tiên Thiên cũng đơ người.
Như vậy chẳng phải Lâm Chính sẽ cạn kiệt sức lực mà chết sao?
“Các người cũng đen đủi thật. Căn phòng này sẽ đưa ra những bài thử thách khác nhau dành cho những người bước vào. Chỉ cần thông qua thử thách là có thể vào được trung tâm của Lưu Viêm Trũng. Mà thử thách thì có dễ có khó, khó nhất chính là Thiên Viêm Đại Trận, đúng là tạo họa mà”, ông cụ cười.
“Khốn khiếp”.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận siết cổ ông cụ và quát lớn: “Ông nghe đây, mau dừng đại trận lại, nghe rõ chưa? Nếu không tôi sẽ giết chết ông đấy”.
“Cô muốn giết thì ra tay đi! Cô tưởng tôi sợ chết à? Tôi canh cho chủ nhân gần cả trăm năm rồi chính là vì ngăn các người không vào được trung tâm gây rối cho chủ nhân. Làm gì có chuyện tôi vì các người mà dừng đại trận lại? Ha ha, lão phu không phải loại người ham sống sợ chết đâu”.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức run người. Đúng lúc này tiếng kêu của Lâm Chính dừng lại. Mặt đất cũng ngừng rung chuyển.
“Cái gì?”, đám đông lộ vẻ thất kinh, vội vàng nhìn. Họ thấy ngọn lửa màu đen ở vị trí trung tâm càng cháy ác hơn. Họ không nhìn thấy Lâm Chính ở đâu nữa. Thần Hỏa Thánh Nữ há hốc miệng, vội vàng lùi về phía sau.
“Cậu Lâm”, Dịch Tiên Thiên quỳ phụp xuống, gào khóc. Lâm Chính mà chết thì không ai có thể chữa được di chứng cho người của đảo Thần Hỏa nữa.
Lâm Chính mà chết thì Dịch Tiên Thiên cũng không thể nào giải được độc tố trên người. Không chỉ vậy, thuốc trường sinh bất lão mà ông ta theo đuổi cũng tan thành mây khói. Đám đông làm sao mà không đau lòng cho được.
“Hai tiếng đồng hồ....đã là rất hiếm rồi”, ông cụ lắc đầu, điềm đạm nói.
Nếu là người bình thường thì chắc chưa tới 10 phút là đã ngoẻo. Người này vừa dồn lực vừa đối kháng với Kỳ Lân Trận Hỏa là đã đủ khủng khiếp lắm rồi.
Đám đông sợ hãi. Dịch Tiên Thiên ngồi phịch ra đất như kẻ mất hồn. Thần Hỏa Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Thần y Lâm đã thất bại, ông đưa chúng tôi ra ngoài đi. Chúng tôi không vào trong nữa”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.
“Đi sao? Muộn rồi!”, ông cụ nói tiếp.
“Lối ra và lối vào của Lưu Viêm Trũng là khác nhau. Các người muốn rời đi chỉ có thể rời đi từ khu vực trung tâm, không có lối khác. Giờ muốn đi thì phải bước qua được Thiên Viêm Đại Trận”, ông cụ mỉm cười.
“Cái gì?"
“Vậy tức là chúng tôi đều phải chết ở đây sao?”
“Ông mau giải trận đồ này đi, nếu không trước khi chúng tôi chết thì chúng tôi cũng giết chết ông luôn đó”.
Đám đông tức giận gầm lên. Thế nhưng ông cụ không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ mỉm cười và nhắm mắt lại. Thấy bộ dạng ung dung của ông ta, tất cả cảm thấy bỏ cuộc.
“Thôi bỏ đi”.
Thần Hỏa Thánh Nữ đanh mặt: “Đợi đặt trận nghỉ nhịp thì chúng ta sẽ phá trận”.
“Thánh Nữ đại nhân, phải duy trì được mười tiếng đồ hồ đấy, cô...không thành vấn đề chứ?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Thế chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đáp lại: “Ở đây không có thức ăn, không có nước uống, chúng ta không cầm cự nổi vài ngày đâu. Thay vì chết đói ở đây thì chi bằng sớm đi phá trận, biết đâu còn có cơ hội.
Đám đông gật đầu và thở dài. Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi xuống, bắt đầu điều hòa cơ thể để chuẩn bị. Nhưng thời gian cứ trôi qua mà bọn họ không thấy có hiện tượng gì xảy ra. Thiên Viêm Đại Trận vẫn chưa dừng lại.
“Chuyện gì vậy?”
Dịch Tiên Thiên nhìn ông cụ bằng vẻ kỳ lạ: “Sau khi đại trận bị kích hoạt thì sẽ cứ vận hành mãi sao? Dù không có người thì vẫn vận hành à?”
“Đương nhiên là không, nếu thế thì đại trận sẽ bị tiêu hao hết sức mạnh mất”, ông cụ nhìn đại trận, sắc mặt dần trở nên khó coi.
“Lẽ nào, thần y Lâm vẫn chưa chết?’, Thần Hỏa Thánh Nữ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên.
“Không thể nào”.
Ông cụ gầm lên: “Sắp ba tiếng rồi, hơn nữa trong Kỳ Lân Trận thì người bình thường không thể nào cầm cự được lâu như thế. Huống hồ, cậu ta cũng không hề kêu la gì nữa. Rõ ràng là bất thường. Dù là tôi xông vào đại trận đó mà không kêu lên thì cũng là điều không thể”.
“Ông là ông, anh ta là anh ta. Những chuyện ông không làm được chưa chắc anh ta cũng không làm được. Đừng coi thường anh ta. Trên đời nhiều người giỏi lắm. Ông sống nhiều năm ở đây đương nhiên là không được mở mang tầm mắt rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng. Ông cụ chau mày, không nói gì.
“Thánh Nữ Đại Nhân, còn chúng ta thì sao?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Đợi đại trận dừng lại rồi tính. Chùng ta cần phải xác nhận xem thần y Lâm còn sống hay đã chết đã”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Được”, Dịch Tiên Thiên gật đầu. Mọi người ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.
Đúng lúc này...
Bùm...Một âm thanh quỷ dị vang lên. Đám đông giật mình. Họ bỗng thấy bức tường xuất hiện vết nứt.
“Hả?”, ông cụ trố tròn mắt. Dịch Tiên Thiên và Thần Hỏa Thánh Nữ cũng sững sờ.
Vết nứt lan rộng. ..Tầm ba giây sau cánh cửa cũng xuất hiện vết nứt.
Rầm. Từ vết nứt, bức tường sụp đổ. Những bóng hình bước ra, mỉm cười nhìn mọi người.
Thần Hỏa Thánh Nũ nín thở, cảnh giác nhìn chăm chăm những vị khách không mời mà tới.
Chương 2328: Giết sạch
Dịch Tiên Thiên liếc nhìn đám người này và biết họ là ai. Sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
“Thánh Nữ đại nhân, đám người này có lẽ là người của bộ lạc Kỳ Dương”, Dịch Tiên Thiên trầm giọng: “Bộ lạc Kỳ Dương vô cùng tàn nhẫn, sống chỉ vì lợi lạc, thường giết người cướp của. Danh tiếng của họ cực kỳ tệ hại, hơn nữa huyết mạch của họ cũng khác người. Nghe nói ai sinh ra cũng có thần lực nên cực kỳ mạnh. Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây thì đúng là rắc rối lớn.
“Tôi biết”.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêm túc gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn đám người trước mặt: “Các người tới đây kiểu gì? Chỗ này này không phải cách biệt với bên ngoài sao?”
“Sai! Nhìn có vẻ vậy thôi chứ thực ra các căn phòng ở đây đều liên thông với nhau. Lúc chúng tôi tới, trưởng tộc đã đưa cho chúng tôi một tấm bản đồ các điểm bố trí cơ quan tại đây, chúng tôi có tấm bản đồ này thì đương nhiên có thể tìm được các ngách thông nhau và ra vào các phòng cơ quan khác nhau. Người đàn ông đi đầu nheo mắt nhìn, sau đó bật cười ha ha: “Xem ra hôm nay chúng ta được ông trời phù hộ rồi. Phòng đầu tiên đã gặp được ngay của của Thương Minh. Không chỉ có ông Dịch mà còn có cả một đại mỹ nhân nữa. Đúng là may mắn mà”.
Người của Thương Minh tới với mục đích chủ yếu là đổi dị hỏa lấy bảo vật nên chắc chắn trên người sẽ có những đồ tốt. Đối tượng mà bọn họ cướp cũng là Thương Minh.
“Đó là phó tộc trưởng Thẩm Man của bộ lạc Kỳ Dương phải không? Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng làm loạn. Đắc tội với Thương Minh thì bộ lạc Kỳ Dương cũng chẳng ra sao đâu”, Dịch Tiên Thiên trầm giọng.
“Dịch Tiên Thiên, giờ là lúc nào rồi mà ông còn lấy Thương Minh ra dọa chúng tôi. Hừ, đúng vậy, đúng là Thương Minh rất mạnh, phía sau có đại hội không ai dám gây sự. Nhưng ông cũng đừng quên đây là Lưu Viêm Trũng, là mộ địa, là nơi chôn người chết. Tôi giết các người ở đây thì ai biết được là do bộ lạc Kỳ Dương chúng tôi làm”, Thẩm Man nheo mắt cười.
“Ha ha...", đám người phía sau cũng bật cười.
“Thẩm Man, rốt cuộc các người định làm gì?”, Dịch Tiên Thiên bặm môi, gầm lên.
“Làm gì à? Đương nhiên là thu gom lợi lạc rồi, những bảo vật có trong tay các người chắc chắn là không ít. Lấy ra đây, chủ động vào, như vậy thì tôi còn giữ cho các người được toàn thân, nếu không đừng trách chúng tôi độc ác, phanh năm xẻ bảy các người ra”, Thẩm Man cười lạnh.
“Khẩu khí lớn gớm, một đám ô hợp mà dám nói như vậy với bổn Thánh Nữ, các người tưởng rằng các người kiểm soát mọi thứ sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận, lập tức lao ra chửi bới.
“Thánh Nữ ư?”, Thẩm Man nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ và mỉm cười “Cô là Thánh Nữ phương nào thế?”
“Đương nhiên là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa. Sư Tôn là Thần Hỏa Tôn Giả, các người chán sống rồi đúng không nên mới dám có ý đồ với bổn Thánh Nữ?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng.
“Cái gì? Đảo Thần Hỏa sao?”
“Đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả?”, người của bộ lạc Kỳ Dương sợ hết hồn.
Thẩm Man cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nhanh chóng bật cười: “Ha ha thật không ngờ cô lại có thân phận đặc biệt như vậy. Lợi hại quá. Thật đáng tiếc...Thần Hỏa Tôn Giả lại không biết là cô sẽ chết ở đây...cũng không thể nào tìm được bộ lạc Kinh Dương để báo thù. Ha ha...”
“Báo thù, không tới lượt đâu. Bổn Thánh Nữ sau khi giết các người sẽ báo cho Sư Tôn, để Sư Tôn tiêu diệt cả bộ lạc Kinh Dương”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận quát.
“Vậy à? Vậy thì phải xem xem Thánh Nữ đại nhân có bản lĩnh đó hay không?”
Thẩm Man nheo mắt, khẽ quát lớn: “Ra tay, giết hết sạch những người này, cướp tài sản của chúng. Nghe rõ, cô gái kia thì giữ lại. Ông đây thích cô ta, đợi ông chơi xong thì mỗi đứa chơi một lượt. Thánh Nữ à, thanh khiết biết bao nhiêu. Tôi nghĩ các người chắc cũng muốn được thưởng thức mùi vị đúng không?”
“Ha ha...chắc chắc rồi ạ”.
“Cảm ơn phó tộc trưởng”, đám đông bật cười, tất cả đều nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ bằng vẻ thèm thuồng, ánh mắt họ thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận. Cô ta không nhịn được nữa, bèn lao lên: “Chết đi cho tôi”.
Cô ta gầm gừ, một ngọn lửa dài vô cùng khủng khiếp phóng ra giống như một thanh đao sắc nhọn chém xuống đầu Thẩm Man. Thế nhưng một giây sau, một cơn gió màu xanh nổi dậy, chặn đứng ngọn lửa đáng sợ kia lại.
“Cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nín thở.
“Cô nhóc. Tôi phải thừa nhận là thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả vô song, không ai có thể ngăn được nhưng cô không phải là Thần Hỏa Tôn Giả, cô thật sự cho rằng mình là vô địch thiên hạ sao? Dù sao tôi cũng là phó tộc trưởng của bộ lạc Kinh Dương, chẳng lẽ lại không thể đối phó được cô?”
Thẩm Man cười lạnh, đột ngột phát lực. Cơn gió màu xanh bùng nổ, vụ nổ với uy lực khủng khiếp đánh bay Thần Hỏa Thánh Nữ. Cô ta đập mạnh vào bức vách, miệng phun ra máu tươi. Có vẻ như đã bị thương nặng.
“Thánh Nữ đại nhân”, Dịch Tiên Thiên cuống cả lên vội lao tới đỡ cô ta dậy. Lúc này người của bộ lạc Kinh Dương cũng đã đi tới.
“Cô nhóc, tộc trưởng đưa bản đồ để chúng tôi có thể giết người cướp của ở đây thì chẳng lẽ lại cử những kẻ không có thực lực đi thực thi. Ở đây tập hợp những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của bộ lạc Kinh Dương. Cô lấy cái gì ra đấu với chúng tôi?”, Thẩm Man nheo mắt cười.
“Khốn nạn”, Thần Hỏa Thánh Nữ bặm môi, định bò dậy chiến đấu tiếp.Thế nhưng Thẩm Man đã không chờ đợi thêm.
“Cùng ra tay đi, trừ cô ta ra thì giết hết cho tôi”.
“Tuân lệnh”, người của bộ lạc Kinh Dương bật cười, lấy vũ khí ra và lao về phía Dịch Tiên Thiên…
Chương 2329: Tôi phải xé xác ông
Đương nhiên Dịch Tiên Thiên sẽ không ngồi im chờ chết, ông ta quát lớn một tiếng, tất cả người của Thương Minh đều ùa tới, đánh nhau với người của bộ lạc Kỳ Dương.
Lần này Dịch Tiên Thiên cũng mang theo toàn các cao thủ của Thương Minh, ai nấy thực lực bất phàm.
Nhưng đúng như Thẩm Man nói, những người bộ lạc Kỳ Dương đưa đến lần này làm gì có ai là người tầm thường? Những người dám đến nơi hung hiểm như thế này, nếu như không có bản lĩnh thì chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao?
Thế là hai bên lao vào đánh nhau dữ dội.
Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng, cũng xông vào tham chiến.
Chỉ có Dịch Tiên Thiên và ông lão kia núp trong góc quan sát.
Nhưng dù sao căn phòng cũng nhỏ, thỉnh thoảng hai người lại bị liên lụy.
Người của Thương Minh lo Dịch Tiên Thiên bị thương, bất đắc dĩ chặn trước mặt ông ta để đánh giết.
Nhưng thực lực của bên này vẫn không bằng bộ lạc Kỳ Dương, hai bên đánh nhau khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng thấm mệt.
Bộ lạc Kỳ Dương chết bốn người.
Còn các cao thủ của Thương Minh đã chết bảy tám phần, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng bị Thẩm Man đánh bị thương, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng cô ta không chút..., ngược lại càng đánh càng hăng.
"Khốn kiếp! Tôi phải giết ông! Tôi phải khiến ông không chỗ chôn thân!".
Thần Hỏa Thánh Nữ đã hoàn toàn nổi giận, toàn thân tỏa ra sức lửa vô cùng khủng khiếp, nhấn chìm tất cả những người xung quanh, ngay cả người của Thương Minh cũng bị liên lụy.
Thẩm Man biến sắc, vội vàng lùi lại.
Chỉ thấy Thần Hỏa Thánh Nữ áp sát lại gần như bị điên.
Ngọn lửa đáng sợ kia giống như một cái miệng đầy máu, nuốt chửng lấy hắn.
Giờ phút này, Thẩm Man mới biết rốt cuộc thực lực của đảo Thần Hỏa mạnh đến mức nào.
Cô gái chỉ bằng tuổi con gái hắn, nhưng đã có thủ đoạn kinh hãi thế tục như vậy.
Không được!
Cứ tiếp tục đánh thế này, cho dù giết được Thần Hỏa Thánh Nữ, thì chắc chắn hắn cũng bị thương nặng, gây bất lợi cho trận chiến về sau.
Sắc mặt Thẩm Man khó coi, ánh mắt láo liên, bỗng hắn nhìn thấy Dịch Tiên Thiên ở góc tường, trong đầu lập tức lóe lên chủ ý.
Hắn huy động cương phong bao bọc toàn thân, sau đó gầm lớn một tiếng, nghiến răng chịu đựng ngọn lửa của Thần Hỏa Thánh Nữ, lao về phía Dịch Tiên Thiên.
"Hử?".
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt, quay phắt người lại.
Thẩm Man đã bắt được Dịch Tiên Thiên, một tay nhấc ông ta lên, đẩy ra phía trước làm bia đỡ đạn.
"Hả?".
Dịch Tiên Thiên sợ hãi run rẩy.
"Đồ bỉ ổi! Có giỏi thì đánh tay tôi với tôi đi! Sao lại làm chuyện hạ lưu bẩn thỉu như vậy chứ?".
Thần Hỏa Thánh Nữ nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Thẩm Man lại cười lớn.
"Tôi chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử, oắt con, có phải cô ngây thơ quá rồi không? Ha ha ha!".
"Khốn kiếp!".
Thần Hỏa Thánh Nữ tức điên lên, huy động ngọn lửa thiêu cháy người của bộ lạc Kỳ Dương ở xung quanh, nhưng không dám tiến lên một bước.
"Thánh Nữ đại nhân, tôi... tôi không muốn chết, cô hãy nghĩ cách đi...", Dịch Tiên Thiên sợ hãi kêu lên.
"Đến lúc này rồi thì còn cách gì chứ? Ông Dịch, tôi không cứu được ông đâu! Hay là ông tạm hi sinh một cách vinh quang đi! Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ trả thù cho ông", Thần Hỏa Thánh Nữ suy nghĩ một lát, nghiến chặt răng nói.
"Hả?", Dịch Tiên Thiên bị dọa cho ngu người luôn.
"Nếu không thì có cách gì chứ? Tôi mà cứu ông thì chắc chắn sẽ bị ông ta bắt được! Đến lúc đó cả tôi và ông đều khó thoát được kiếp nạn này", Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ quát.
Dịch Tiên Thiên á khẩu.
Đúng vậy.
Thần Hỏa Thánh Nữ không có nghĩa vụ cứu ông ta.
Dù sao ông ta cũng không phải là người Thần Hỏa Thánh Nữ coi trọng lắm, dựa vào đâu cô ta phải mạo hiểm tính mạng để cứu lão già này chứ?
Nếu không vì nể mặt Lâm Chính, thì Thần Hỏa Thánh Nữ đã xông tới thiêu tất cả mấy người bọn họ thành tro rồi.
Sắc mặt Thẩm Man rất khó coi, hoàn toàn không ngờ người mình bắt làm con tin lại không phải là người quan trọng.
Hắn không dám do dự, lạnh lùng hừ một tiếng, rồi ném Dịch Tiên Thiên về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.
Thần Hỏa Thánh Nữ như muốn ngừng thở, vô thức rút ngọn lửa trên người đi.
Đúng khoảnh khắc ngọn lửa biến mất, Thẩm Man nắm được cơ hội, lao tới nhanh như chớp.
Thần Hỏa Thánh Nữ vừa sợ vừa giận, đánh một chưởng về phía trước.
Thẩm Man cũng không khách sáo, đồng thời tung chưởng ra, nhưng chưởng này mang theo toàn bộ sức mạnh của ông ta.
"Kỳ Dương Thần Chưởng!".
Thẩm Man quát lớn, chưởng lực bùng phát.
Bốp!
Bốp!
Âm thanh dữ dội vang lên.
Sau đó liền nghe thấy tiếng xương gãy ở cánh tay bên phải của Thần Hỏa Thánh Nữ, cả người cô ta bay đi, đụng nát vách tường, sau đó ngã nhào xuống đất phun ra máu tươi, không đứng dậy nổi nữa.
"Ha ha ha..."
Chứng kiến cảnh này, Thẩm Man cất tiếng cười lớn, nheo mắt nhìn chằm chằm Thần Hỏa Thánh Nữ: "Oắt con, cô vẫn còn non lắm! Nếu là sư phụ cô thì chắc chắn ông ta sẽ mặc kệ sống chết của người khác, giết sạch không chừa một ai. Vừa nãy tôi ném ông ta về phía cô, cô liền thu lửa lại, đủ thấy cô không bao giờ trở thành ác nhân lòng dạ sắt đá, vô tình vô nghĩa như sư phụ cô được. Cô vốn dĩ có hi vọng giết được tôi, nhưng bây giờ thì không còn cơ hội nữa rồi! Đáng tiếc! Đáng tiếc quá! Ha ha ha!".
"Khốn kiếp! Tôi phải... xé xác ông..."
Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận nói, đôi mắt trở nên đỏ ngầu, nhưng cô ta vừa định bò dậy, thì cơ thể lại run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
"Xé xác? E rằng cô không làm được nữa rồi! Hãy để tôi thưởng thức cơ thể của cô, nghe tiếng la hét thảm thiết và xin tha của cô đi!".
Thẩm Man liếm môi, nheo mắt đi về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.
Đôi mắt cô ta mở to: "Ông làm gì hả? Đứng lại... Ông đừng có lại gần! Đứng lại!".
Nhưng sao Thẩm Man có thể nghe cô ta chứ?
Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng hoảng hốt.
Cô ta thà chết cũng không muốn bị loại người này làm nhục.
Thần Hỏa Thánh Nữ siết chặt nắm tay, thầm tích luỹ một ngọn lửa.
Cô ta biết mình không thể giết người này được nữa, chuyện đến nước này thì chỉ có thể tự vẫn để giữ gìn sự trong sạch.
"Thánh Nữ đại nhân, là tôi hại cô!".
Dịch Tiên Thiên nước mắt nước mũi ròng ròng.
Khuôn mặt của Thần Hỏa Thánh Nữ căng cứng, nhìn chằm chằm Thẩm Man đang lại gần, quyết định ra tay tự đánh cho đầu mình nát bét.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Thiên Viêm Đại Trận ở ngoài phòng bỗng vang lên ba tiếng kinh thiên động địa.
Mặt đất và căn phòng đều rung lên.
Mọi người trong phòng đều bị sự rung chuyển bất ngờ làm cho ngã nghiêng ngả, đến khi ổn định cơ thể mới phát hiện ra Thiên Viêm Đại Trận đã dừng lại.
"Cái gì?".
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.
Thẩm Minh cũng bất giác nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy bên ngoài vang lên những tiếng bước chân khe khẽ.
Sau đó một bóng dáng đi vào.
"Thần y Lâm?".
Thần Hỏa Thánh Nữ ngẩn người ra.
Chương 2330: Thiên đao vạn quả
Mọi người trong phòng đều trố mắt ra.
Lâm Chính… còn sống rời khỏi Thiên Viêm Đại Trận sao?
Hơn nữa toàn thân anh không có bất cứ dấu vết bị bỏng nào.
Nhưng làn da anh đã đỏ ửng, hai mắt phun ra tia lửa, nhiệt độ cả người rất cao. Lúc anh bước vào phòng, ngay cả mặt sàn cũng bị chưởng chân của anh làm cho rộp lên.
Còn quần áo của anh cũng bị đốt sạch, nếu không phải trước khi xuống trận anh để lại những thứ quan trọng ở trong phòng, thì e là mọi thứ đã bị đốt thành tro rồi.
Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn cơ thể như thiên sứ của Lâm Chính, trái tim run rẩy, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.
“Các cô… Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”.
Lâm Chính bình thản lên tiếng, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
“Cậu Lâm, những người này là cướp! Bọn chúng là người của bộ lạc Kỳ Dương, chuyên cướp bóc giết người! Lần này bọn chúng có được bản đồ cơ quan của Lưu Viêm Trũng, đến được đây nhờ cơ quan, nhằm vào người của Thương Minh chúng ta để cướp! Bọn chúng không những giết hết người của Thương Minh, mà còn định làm nhục Thánh Nữ nữa!”, Dịch Tiên Thiên bi phẫn kêu lên.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh lùng, ngoảnh phắt lại nhìn Thẩm Man.
“Cậu là ai?”, Thẩm Man lạnh lùng hừ một tiếng, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thần y Lâm Giang Thành!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Ồ, cậu là tay bác sĩ vớ vẩn kia sao? Tôi từng nghe nói đến, cậu biết chút y thuật, nhưng vậy thì sao chứ? Cậu chỉ là một kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu, sao hả? Muốn đối đầu với bộ lạc Kỳ Dương tôi sao?”, Thẩm Man khinh bỉ nói, không thèm coi Lâm Chính ra gì.
“Kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu?”.
Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên đỏ ngầu như máu, anh cất bước đi về phía Thẩm Man.
“Chán sống à?”.
Thẩm Man nổi giận, bước mấy bước tới, nện mạnh một quyền về phía lồng ngực Lâm Chính.
Ngay lập tức.
Bốp!
Nắm đấm nện trúng lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng… anh vẫn sừng sững bất động.
Khí kình tỏa ra từ chỗ nắm đấm tiếp xúc với lồng ngực, nhưng không thể khiến da thịt của anh bị thương mảy may.
Thẩm Man kinh ngạc.
“Chỉ được thế thôi hả? Đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Khốn kiếp!”.
Thẩm Man nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng, lại nện một quyền nữa về phía trái tim Lâm Chính.
Ầm!
Lại một âm thanh như nứt toác vang lên.
Nhưng lần này… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, như không có chuyện gì xảy ra.
Hơi thở của Thẩm Man như nghẹn lại, trong lòng sợ hãi.
Lâm Chính tung một quyền đánh về phía bả vai hắn.
Quyền này nhanh như chớp, Thẩm Man Thậm chí còn không kịp phản ứng.
Rắc!
Bả vai của hắn lập tức gãy lìa.
Thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cháy khét ở vết thương, cực kỳ đáng sợ.
“A!”.
Thẩm Man đau đớn hét lên, lùi lại liên tục, gần như không thể đứng vững.
Lâm Chính lại nện một quyền nữa vào cánh tay còn lại của hắn.
Bốp!
Cánh tay còn lại của Thẩm Man cũng gãy lìa, khiến hắn đau đến mức ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn, nỗi đau dữ dội khiến hắn gần như muốn ngất đi.
“Sao hả? Tay bác sĩ bất tài chỉ biết múa kim thêu đây thực lực thế nào?”, Lâm Chính đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Thẩm Man đang lăn lộn dưới đất.
“Tôi sai rồi đại nhân! Tôi biết sai rồi! Xin cậu hãy tha cho tôi! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi! Chỉ cần cậu tha cho cái mạng chó này, cậu bảo tôi làm gì cũng được!”.
Thẩm Man kinh hoàng tột độ, trong lòng vô cùng sợ hãi, không ngừng dập đầu xin tha, giọng nói run rẩy.
Giờ phút này, hắn mới biết thần y Lâm Giang Thành đáng sợ đến mức nào.
Trước kia hắn chỉ nghe nói, chứ đâu có coi y võ nhỏ bé này ra gì?
Nhưng hôm nay, hắn biết mình đã nhầm to.
Vị thần y Lâm Giang Thành này… thực sự quá đáng sợ!
Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến những lời Thẩm Man nói, mà vẫn đi tới, giẫm mạnh lên chân trái của hắn.
Rắc!
Chân trái của Thẩm Man lập tức nát vụn.
Lâm Chính lại giơ chân lên giẫm nát chân còn lại của hắn.
“A!”.
Tiếng hét thảm thiết của Thẩm Man vang khắp căn phòng.
“Thần y Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.
Thẩm Man cố nhịn đau, run giọng hỏi, hắn gần như sắp phát điên rồi.
“Bây giờ ông đã bị gãy hết tay chân, làm gì với ông cũng quá dễ rồi”.
Lâm Chính nheo mắt nói.
“Cái gì?”.
Hơi thở của Thẩm Man như muốn đông cứng lại.
Lâm Chính nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Cô vẫn ổn chứ?”.
“Vẫn ổn, chỉ là lồng ngực… rất đau!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng đáp.
Lâm Chính gật đầu, đi tới đống đồ của anh được chất đống ở bên cạnh, lấy từng cây châm bạc ra, đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng run rẩy, sau đó kinh ngạc nhìn xuống cơ thể của mình.
“Tôi… hình như tôi… đã khỏi rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên nói.
“Tôi đã phong bế cảm giác đau đớn trên người cô, ức chế vết thương của cô lại, bây giờ cô có thể hoạt động một chút rồi”.
“Hoạt động?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt: “Thần y Lâm, ý anh là sao?”.
“Chẳng phải người này muốn sỉ nhục cô sao?”.
Lâm Chính chỉ vào Thẩm Man đã gãy hết tay chân, bình thản nói: “Bây giờ tôi giao ông ta cho cô xử lý, thế nào?”.
“Thật sao?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ sáng mắt lên, sâu trong ánh mắt chứa đầy sự dữ tợn và lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Thế thì cảm ơn anh quá”.
“Đây là lần đầu tiên cô cảm ơn cô đấy”, Lâm Chính cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, nhưng không nói gì, cầm một thanh đao ở dưới đất lên, đi về phía Thẩm Man.
“Không! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Xin cô hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa!”.
Toàn thân Thẩm Man run rẩy, gào lên.
“Ông thực sự không dám?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đanh giọng hỏi.
“Thật, tôi thực sự không dám thế nữa đâu! Thật đấy!”, Thẩm Man run rẩy kêu lên.
“Được, nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ cười nói đầy dữ tợn, rồi bổ một đao tới, nhưng không chém hắn chết ngay lập tức, mà rạch ngực hắn ra.
“A!”.
Thẩm Man đau đớn gào lên.
Thần Hỏa Thánh Nữ không dừng lại, mà lại bổ thêm nhát nữa.
Xoẹt!
Âm thanh da thịt bị xé rách vang lên.
“Tôi phải cắt từng miếng thịt của ông! Tôi phải cắt từng miếng thịt!”.
Thần Hỏa Thánh Nữ có chút điên cuồng, mỗi nhát đao đều cực kì khéo léo.
Chỉ trong mười mấy phút, Thẩm Man đã bị cắt gần nghìn nhát.
Nội tạng của hắn vẫn còn hoạt động chứ chưa chết hẳn, nhưng đã không còn thốt lên được tiếng nào nữa.
Lâm Chính ở phía sau rùng mình.
Anh không ngờ Thần Hỏa Thánh Nữ lại điên cuồng như vậy.
“Được rồi, Thánh Nữ đại nhân, cho ông ta đi đi”, Lâm Chính không nhìn được nữa, liền lên tiếng.
“Những người hành nghề y như các anh đúng là dễ mềm lòng, loại người như ông ta phải ngâm trong rượu thuốc để kéo dài mạng sống, cho ông ta nếm đủ đau khổ rồi mới được chết”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hừ mũi nói, sau đó chém một nhát đao vào đầu Thẩm Man, kết liễu hắn.
Cả người Thẩm Man run lên, sau đó cái đầu ngoẹo xuống, tắt thở.
Dịch Tiên Thiên ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, suýt nữa thì tè ra quần…
Ông ta thầm thề, cả đời này không được chọc vào Thần Hỏa Thánh Nữ…