-
Chương 2341-2345
Chương 2341: Đồ ngu!
Nhìn thấy dị hỏa ở trước mặt, Lâm Chính bàng hoàng. Thứ này...có thể nuốt được sao? Nhiệt độ của chúng không hề thấp. Nếu như hấp thụ thì có khi nào bị đốt cháy cả cơ thể không?
“Mau, lao vào cho tôi”, Ngạo Ưng ở bên ngoài tường lửa gầm lên
Thế nhưng không một ai dám tiếp cận bức tường lửa. Chỉ cần đứng gần thôi là đã có thể cảm nhận được cả người nóng rừng rực và khó chịu vô cùng. Nếu như mà tiếp xúc thì sẽ bị thiêu rụi trong nháy mắt.
Bọn họ run rẩy, không ai dám lao lên. Ngạo Ưng nghiến răng, chộp lấy một người ở phía trước, coi người này như lá khiên vào cứ thế lao lên. Những người khác thấy vậy cũng lao vào theo Ngạo Ưng.
Lâm Chính đanh mắt, anh chộp lấy ngọn lửa màu tím nhét vào miệng. Đúng lúc ngọn lửa chuẩn bị tới miệng thì bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ được vận động và tự động hút lấy ngọn lửa này. Ngọn lửa lọt vào cơ thể anh giống như một dịch thể, chui xuống bụng, nhanh chóng được phân giải và tản ra.
Đây chính là sức mạnh của hỏa chủng. Lâm Chính chau chặt mày.
Chẳng trách Bạch Viêm nói chỉ có ông ta mới đủ khả năng nuốt được dị hỏa, chính vì có sức mạnh này nên mới có thể hấp thụ được nó.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính không dám do dự, bèn chộp lấy dị hỏa nhét vào miệng. Anh không khác gì một con hổ đói đang ăn con mồi.
“Khốn nạn”, Ngạo Ưng trông vô cùng dữ tợn. Anh ta điên cường lao tới.
Rầm...Cả cơ thể của anh ta đập vào cơ thể của Lâm Chính.
Lâm Chính không để ý tới Ngạo Ưng, không kịp phòng bị nên bị tông bật ra ngoài, ngã mạnh xuống đất. Ngạo Ưng mừng lắm, quay người định lấy phần dị hỏa còn lại nhưng khi anh ta vừa quay đầu đi thì đã phải sững sờ.
Trước mặt anh ta làm gì còn dị hỏa nữa. Dị hỏa đã nằm trong tay Lâm Chính mất rồi
Anh nằm dưới đất và vẫn không ngừng hấp thụ dị hỏa. Hai mắt Ngạo Ưng đỏ au, anh ta gầm lên, lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng không kịp...Lâm Chính đã nuốt ngọn lửa cuối cùng vào bụng.
“Hả?”
“Anh ta...đã nuốt hết rồi sao?”
“Xong rồi...xong rồi...”, đám đông thất kinh.
“Lũ ngốc này, còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhân lúc anh ta chưa tiêu hóa hết thì lao lên giết đi chứ”, Ngạo Ưng gầm lên, chĩa kiếm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vốn định chống lại theo bản năng nhưng khi anh đang định đỡ đường kiếm thì cơ thể đột nhiên co giật, nóng bừng bừng và anh bỗng bốc cháy.
“Á”, Lâm Chính kêu lên đầy đau khổ, chẳng còn sức để đỡ kiếm nữa.
Trong nháy mắt...Phụp...Thanh kiếm của Ngạo Ưng đâm xuyên tim Lâm Chính. Hai mắt Lâm Chính dần tối lại. Anh run lên, nhìn chăm chăm Ngạo Ưng rồi từ từ ngã xuống.
“Chết rồi à?”, đám đông trố tròn mắt.
“Ha ha, anh ta chết rồi. Ha ha, tốt quá!”, Ngạo Ưng mừng lắm.
Mặc dù không cướp lại được dị hỏa nhưng có thể giải quyết được mối họa hại này thì chắc chắn là gia tộc cũng sẽ không còn gì phải lo lắng hết. Ngạo Ưng thở phào, định quay người rời đi để cùng người đàn ông trung niên kia đối phó với hai ông cụ canh mộ.
Người đàn ông trung niên lên tiếng: “Dị hỏa đâu rồi?”
“Bị tên đó ăn rồi ạ”, Ngạo Ưng nói.
“Cái gì?”, người đàn ông trung niên tức giận, sau đó gầm lên: “Đồ vô dụng này”.
“Chú Băng, không sao đâu. Mặc dù anh ta đã nuốt dị hỏa nhưng đã bị chết rồi, có gì phải lo lắng chứ?”, Ngạo Ưng cười nói.
“Một kiếm đâm chết sao?”, người đàn ông trung niên đanh mặt, nhìn về phía Bạch Viêm và Hắc Hỏa. Quả nhiên, hai người họ đang nhìn Lâm Chính nằm ở giữa đảo trung tâm nhưng không hề tỏ ra thất vọng. Ngược lại người đàn ông trung niên có thể nhìn thấy ánh mắt kỳ dị từ sâu trong đôi mắt họ.
HÌnh như họ đang chờ đợi. Đúng vậy! Họ đang chờ đợi điều gì đó.
“Đâm vào đâu vậy?”, người đàn ông trung niên hỏi.
“Đâm vào tim ạ”, Ngạo Ưng nói.
“Cái gì? Tim sao?”
Người đàn ông trung niên cảm giác như đầu sắp nổ tung. Ông ta gầm lên: “Sao không chặt đầu của cậu ta?”
“Tại vội ạ, nên không...”, Ngạo Ưng tái mặt, không biết phải làm thế nào.
Người đàn ông trung niên lại gầm lên: “Đồ ngốc này, người ta là thần y Lâm đấy. Thần y Lâm thông thiên. Đâm vào tim thì cậu ta chết bằng niềm tin à? Mau đi chặt đầu cậu ta. Nhanh lên”.
Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại khi nghe thấy vội. Anh ta vội vàng chạy về phía hòn đảo trung tâm.
Nhưng...đã không còn kịp nữa. Lâm Chính không biết đã bò dậy từ lúc nào. Trông anh có vẻ đau đớn, cơ thể đỏ au và ho liên tục.
“Khụ khụ...”, anh ho ra thứ dịch màu đen như nham thạch.
“Hả?”, Ngạo Ưng hết hồn.
Đâm xuyên tim mà không chết...Đây chính là thần y Lâm sao?
“Giết, phanh thây anh ta ra cho tôi”, Ngạo Ưng bặm môi, tiếp tục chém tới.
Những người còn lại lập tức bao vây. Thế nhưng lần này Lâm Chính không còn đứng im như trước đó nữa. Anh ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên ngọn lửa và anh xoay tay trong không gian.
Bùm bùm...Một ngọn lửa phóng ra đốt cháy đối phương. Người lao lên đầu tiên lập tức hóa thành than.
“Cái gì?”, Ngạo Ưng bàng hoàng khựng bước.
Chương 2342: Nghiền nát
Giờ phút này, thực lực Lâm Chính thể hiện ra quả thực kinh hãi thế tục, không ai có thể bì kịp.
Những cao thủ đến cùng Ngạo Ưng không thể chống lại được một chiêu của anh.
Ngạo Ưng kinh hoàng biến sắc.
Anh ta biết mọi chuyện vậy là hết.
Anh ta không thể thắng Lâm Chính được nữa.
Chạy thôi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ngạo Ưng.
Không thể đánh tiếp nữa, nếu không kết cục của anh ta sẽ giống như những người đã chết.
Ngạo Ưng không quan tâm được nhiều nữa, xoay phắt người bỏ chạy.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ngạo Ưng vô thức ngoảnh lại, chỉ thấy trong nháy mắt Lâm Chính đã xông tới bên cạnh cậu Huyết, ấn hắn xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất dưới người cậu Huyết bỗng trở nên đỏ tươi như máu, sau đó nứt toác ra, một dòng nham thạch cuồn cuộn phun từ dưới đất lên, nuốt chửng cậu Huyết.
Cậu Huyết đã mất mạng!
Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại, hai chân như muốn nhũn ra.
Anh ta điên cuồng chạy về phía người đàn ông trung niên, gào lên: "Chạy đi! Mau chạy đi!".
"Có chuyện gì vậy?".
Sắc mặt của người đàn ông trung niên vẫn đang run rẩy với hai ông lão trở nên khó coi, nghiến răng quát.
Nhưng Ngạo Ưng không đếm xỉa đến ông ta, chạy thẳng về phía lối ra, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một tia lửa lao tới.
Ngạo Ưng đang chạy như bay bỗng khựng lại.
Anh ta nhễ nhại mồ hôi, kinh hoàng tột độ nhìn bóng người toàn thân hừng hực lửa trước mặt.
Đó chính là Lâm Chính.
"Hấp thụ rồi! Cậu ta quả nhiên đã hấp thụ hoàn toàn!", Hắc Hỏa kích động kêu lên.
"Không thể tin được! Không ngờ sau khi chủ nhân chết vẫn có người có thể làm được đến mức này! Ý chí của cậu ta... thật là đáng sợ!".
Bạch Viêm cũng tỏ vẻ chấn động.
Phải biết rằng, làm được đến mức này thì cực kỳ không dễ dàng gì.
Đầu tiên phải dung hòa hỏa chủng!
Nhưng dung hòa hỏa chủng phải chịu đựng sự giày vò và đau đớn mà người thường không thể tưởng tượng được.
Sự giày vò này vượt ngoài sự tưởng tượng của con người, hơn nữa còn kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Có người ngay cả mấy giây cũng không chịu đựng được, nhưng Lâm Chính lại nghiến răng cầm cự. Sức mạnh ý chí này đã đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Còn bây giờ, anh không chỉ dung hòa được hỏa chủng, mà còn nuốt chửng tất cả mười mấy loại dị hỏa.
Nuốt mỗi loại dị hỏa thì lục phủ ngũ tạng lại phải chịu nỗi đau đớn bị thiêu đốt.
Trong thời gian ngắn như vậy mà nuốt mười mấy loại dị hỏa... chỉ có đồ điên mới có dũng khí đó.
Vậy mà anh vẫn chịu đựng được sự đau đớn này mà không suy sụp! Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh!
Nếu là người bình thường nuốt mười mấy loại dị hỏa thì sợ là tinh thần sẽ lập tức suy sụp, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Nhưng Lâm Chính thì không!
Hai mắt Bạch Viêm sáng rực như đuốc, mỉm cười tán thưởng.
"Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà chủ nhân luôn bảo chúng ta phải canh mộ".
"Truyền nhân của ông ấy đã xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!".
"Sứ mệnh của chúng ta... cũng hoàn thành rồi!".
Bạch Viêm thì thào nói, nhìn về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng nở nụ cười rạng rỡ, hai người như trút được gánh nặng.
Nhưng đối với đám người Ngạo Ưng, thì việc Lâm Chính dung hòa hoàn toàn hỏa chủng không phải là tin tốt lành gì.
"Thần y Lâm... Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, tôi không lấy dị hỏa nữa, anh hãy cho tôi đường sống, thả tôi đi được không?", giọng nói Ngạo Ưng cũng trở nên run rẩy, cuống quýt nói.
"Bây giờ mới nói những lời này thì e là muộn rồi".
Lâm Chính lạnh lùng nói, giơ tay lên, cách không chộp về phía Ngạo Ưng.
Bụp!
Hư không bỗng xuất hiện một bộ vuốt lửa, dường như muốn bóp nát hư không tóm lấy Ngạo Ưng.
Ngạo Ưng không thể tránh được, cứ thế bị vuốt lửa tóm lấy.
Nhiệt độ cao thiêu đốt làn da anh ta.
"Không!".
Ngạo Ưng gào lên.
"Bình tĩnh, để tôi cứu cậu!".
Người đàn ông trung niên hét lên, tản ra một luồng khí ý lạnh lẽo, định dập tắt ngọn lửa trên người Ngạo Ưng.
Nhưng ngọn lửa này quá mạnh, dù khí tức băng giá của ông ta mạnh đến đâu, thì khi lại gần ngọn lửa cũng ngưng kết thành sương.
"Khốn kiếp!".
Người đàn ông trung niên tức điên lên, cắn rách ngón tay, hét lên một câu máu tươi, sau đó hút mạnh một hơi, rồi nhổ về phía Ngạo Ưng. Ông ta đã dùng đến sức mạnh bản nguyên mạnh nhất của mình để huy động khí ý băng giá.
Vù!
Gió lạnh thổi tới, đóng băng mặt đất, tạt về phía Ngạo Ưng.
Nhưng khoảnh khắc gió lạnh sắp lại gần Ngạo Ưng, chiếc vuốt lửa đang bao trùm anh ta bỗng dưng biến mất.
"Cái gì?".
Người đàn ông trung niên biến sắc.
Rắc!
Ngạo Ưng lập tức bị khí tức của người đàn ông trung niên đóng băng, cả người biến thành tảng băng cứng đờ, đứng im bất động.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, chìa ngón tay ra khẽ điểm vào trán Ngạo Ưng.
Rắc!
Cơ thể Ngạo Ưng lập tức chia năm xẻ bảy, mất mạng tại chỗ.
"Không!".
Người đàn ông trung niên hét lên.
Nhưng ông ta không thể thay đổi được cục diện.
"Tôi phải giết cậu!".
Người đàn ông trung niên như một con sư tử bị kích thích, gầm lên rồi lao về phía Lâm Chính, mang theo sức mạnh cực hàn đủ để xuyên thấu linh hồn.
"Cái Thiên Thần Viêm!".
Lâm Chính trừng mắt, giơ tay lên vung mạnh về phía ông ta.
Ầm!
Trên trời giáng xuống một ngọn lửa trắng như tuyết, xuyên thấu ngọn núi, chọc thẳng vào Lưu Viêm Trũng, đánh mạnh vào người người đàn ông trung niên.
Hàn sương trên người ông ta lập tức bốc hơi, còn cơ thể cũng bị luồng lửa thần này nuốt chửng.
Người đàn ông cắn chặt răng, điên cuồng huy động sức mạnh băng giá, muốn chống lại ngọn lửa này.
Nhưng... trong ngọn lửa này bao gồm sức mạnh của mười mấy loại dị hỏa, mạnh mẽ khủng khiếp, sức mạnh băng giá của ông ta chẳng xi nhê gì.
Người đàn ông nhanh chóng từ bỏ việc giãy giụa.
Lửa thần biến mất.
Người đàn ông biến thành than, nặng nề ngã từ trên trời xuống đất, đã tắt thở.
Chương 2343: Sứ mệnh của bọn họ
Lâm Chính thấy thế, hít sâu một hơi.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!”.
Anh đặt mông ngồi phịch xuống đất, có chút vô lực, toàn thân vẫn rất đau đớn, dường như mỗi chỗ trên người đều bị ngọn lửa thiêu đốt.
Đúng vậy, sự đau đớn do nuốt dị hỏa vẫn chưa biến mất.
Anh cố nhịn nỗi đau đớn này để giết bọn họ.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”.
Dịch Tiên Thiên ở phía sau dẫn theo mấy cao thủ còn lại của Thương Minh vội vàng chạy tới, hỏi han đầy quan tâm.
“Không sao”.
Lâm Chính yếu ớt đáp.
Dịch Tiên Thiên vội lấy mấy loại đan dược mà Lâm Chính đã đưa cho ông ta từ trước, đưa cho anh uống.
Nhưng số đan dược này không có bất cứ tác dụng gì.
“Tôi cần nghỉ dưỡng”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Thuộc hạ sẽ lập tức đưa cậu về Giang Thành nghỉ dưỡng”.
Dịch Tiên Thiên vội nói.
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Viêm và Hắc Hỏa bước tới.
“Không ngờ trước khi chết, hai lão già này còn được chứng kiến cảnh tượng thần hỏa của chủ nhân được truyền thừa, đúng là chết cũng không hối tiếc”.
“Chàng trai, cậu đã nhận được cơ hội lớn rồi!”.
Hai người mỉm cười nói.
Dịch Tiên Thiên có chút cảnh giác.
Lâm Chính liếc mắt nhìn bọn họ.
“Hai ông có ý gì? Muốn giết tôi sao?”.
“Không không không, chúng tôi tuyệt đối không có suy nghĩ này. Cậu đã có được truyền thừa, đây là ý trời, cũng là ý của chủ nhân, chúng tôi sẽ không làm trái”.
Bạch Viêm lắc đầu mỉm cười.
“Nếu vậy thì tôi sẽ mang dị hỏa kia đi”.
“Chúng đã thuộc về cậu rồi”, Bạch Viêm khàn giọng đáp.
Lâm Chính không nói gì.
Chỉ thấy Bạch Viêm lấy từ trong người ra một quyển sách cũ nát, đưa cho Lâm Chính.
“Đây là một quyển bí tịch thuật Hỏa Viêm mà chủ nhân từng tu luyện, cậu không biết tu luyện thuật Hỏa Viêm, phải đặt nền móng cơ sở, quyển sách này có thể giúp được cậu! Hi vọng cậu hãy nhận nó!”.
Lâm Chính có chút khó hiểu.
“Tại sao lại đưa nó cho tôi? Theo lý mà nói, chẳng phải tôi là kẻ thù của ông sao?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
Hai ông lão chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Chính lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng vẫn dè dặt nhận lấy.
Anh lật ra xem qua, thấy nó quả nhiên tinh diệu.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói, nhưng vẫn có chút cảnh giác.
Anh không rõ rốt cuộc hai người này có ý đồ gì.
Nhưng bọn họ cũng không để lộ sự thù địch nữa, mà Hắc Hỏa còn cười nói: “Chàng trai, cậu có thể hứa với chúng tôi một chuyện không?”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Sau khi rời khỏi đây, cậu có thể giúp chúng tôi bịt lại lối ra vào của Lưu Viêm Trũng không?”, Hắc Hỏa nói.
“Ồ, tại sao?”.
“Chúng tôi không muốn ai đến làm phiền chủ nhân nữa”.
“Không vấn đề gì, nhưng… tại sao các ông không tự bịt?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Nhưng Bạch Viêm và Hắc Hỏa vẫn chỉ cười mà không nói.
Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng buồn nhiều lời với bọn họ nữa, cố nhịn đau đứng dậy, chuẩn bị dẫn đám người Dịch Tiên Thiên rời khỏi nơi thị phi này.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa đi tới gò đất gần nhất ở bên cạnh, đánh bay đá vụn ở bên trên đi.
Mới phát hiện bên trong là một cỗ quan tài bằng đồng xanh.
Hai người cùng quỳ xuống, dập đầu với quan tài.
Lâm Chính đứng nhìn bọn họ từ xa, thầm lắc đầu.
Trên đời này đâu còn có thể thấy người trung thành như vậy?
"Chúng ta ra ngoài thôi".
Lâm Chính khàn giọng nói, rồi đi về phía lối ra của Lưu Viêm Trũng.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Hai âm thanh quái dị vang lên.
Lâm Chính ngoảnh phắt lại, nhìn thấy Bạch Viêm và Hắc Hỏa cùng gục xuống trước quan tài, lồng ngực bị chưởng tay của bọn họ đánh xuyên qua.
Lâm Chính trợn mắt há mồm, lập tức xông tới.
Hắc Hỏa mất mạng tại chỗ, Bạch Viêm chỉ còn chút hơi tàn.
"Các ông... tại sao lại làm vậy?", Lâm Chính có chút không đành lòng, nhỏ giọng hỏi.
"Thần hỏa đã được chân truyền, sứ mệnh của chúng tôi cũng đã kết thúc, đã đến lúc đi tìm chủ nhân rồi... Cậu... nhất định phải sử dụng thần hỏa, bảo vệ thần hỏa cho tốt..."
Bạch Viêm nở nụ cười được an ủi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lâm Chính ngây người nhìn thi thể Bạch Viêm, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau anh đứng dậy, khàn giọng nói: "Đào hố bên cạnh quan tài, rồi chôn hai vị tiền bối đi".
"Vâng, cậu Lâm".
Dịch Tiên Thiên lập tức sai đàn em làm theo.
Chôn cất Bạch Viêm và Hắc Hỏa xong xuôi, Lâm Chính mới rời khỏi Lưu Viêm Trũng, đồng thời hạ lệnh cho mọi người bịt hẳn nơi này lại.
Sau đó, anh lên đường trở về Giang Thành.
Chương 2344: Con thay đổi rồi
Đảo Thần Hỏa.
Bên ngoài Thánh Nữ Điện, Thần Hỏa Thánh Nữ đang ngây người ngắm hoàng hôn ở chân trời, rơi vào trầm tư.
"Con thay đổi rồi!".
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên giữa không trung.
Thần Hỏa Thánh Nữ hoàn hồn lại, lập tức đứng lên, cung kính hành lễ về phía phát ra âm thanh.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ!".
Một ánh lửa giáng từ trên trời xuống phía trước Thánh Nữ Điện.
Khi ánh lửa tan đi, Thần Hỏa Tôn Giả mặc áo bào đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người của Thánh Nữ Điện đều quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến Tôn Giả!".
"Đứng lên đi!".
Thần Hỏa Tôn Giả phất tay, bình thản nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Vẻ mặt Thần Hỏa Thánh Nữ có chút lúng túng, vô thức cúi đầu xuống.
"Trong lòng con đã sinh tạp niệm, nếu con không cởi được nút thắt này, thì e là tiến độ tu luyện sau này sẽ rất khó khăn", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.
"Sư phụ, con... con không biết nên cởi bỏ thế nào", Thần Hỏa Thánh Nữ nhỏ giọng đáp.
"Là vì thần y Lâm Giang Thành sao?", Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó hỏi với vẻ khó hiểu: "Sư phụ, đây có phải là con đã thích anh ta không?".
"Chắc chắn là không".
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu: "Con có tâm trí kiên định, chắc chắn sẽ không bị tình yêu nam nữ làm ảnh hưởng, hơn nữa con cũng không phải là người dễ dàng yêu người khác. Con và thần y Lâm mới quen nhau không lâu, sở dĩ con như vậy là do áy náy thôi".
"Áy náy?".
"Tuy con không yêu cậu ta, nhưng trong lòng con, chắc cậu ta cũng được coi là một người bạn đúng không?", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản hỏi.
"Bạn?".
Cô ta có chút bối rối.
Cái này cũng giống tình yêu, vô cùng xa lạ đối với cô ta.
Bởi vì cô ta không có bạn bè...
"Nếu chỉ là bạn bè, thì đừng áy náy, bởi vì sư phụ biết sớm muộn con cũng sẽ bù đắp cho cậu ta. Huống hồ, con không làm như vậy thì sẽ cảm thấy có lỗi với sư phụ, từ đó lại càng sinh lòng áy náy với sư phụ, trong lòng con vẫn có nút thắt", Thần Hỏa Tôn Giả lại nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ thở phào, khẽ gật đầu: "Hóa ra là vậy, sư phụ vừa nói ra, con đã hiểu ngay rồi".
"Con hiểu thì tốt, không cần quá day dứt vì chuyện này đâu, tập trung tu luyện đi".
"Vâng".
"Nhưng sư phụ vẫn phải dặn dò con một câu, con phải khắc ghi".
"Xin sư phụ hãy nói ạ".
"Con và cậu ta làm bạn thì được, nhưng... tuyệt đối đừng yêu cậu ta", Thần Hỏa Tôn Giả nói rất nghiêm túc.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, có chút ngạc nhiên.
"Tình yêu sẽ khiến người ta tê liệt, mù quáng, thậm chí đánh mất lý trí. Nếu con yêu cậu ta, thì sẽ phải trả giá tất cả vì cậu ta, thậm chí là đối đầu với sư phụ. Nếu con thật lòng yêu ai đó, thì con sẽ không còn là chính mình nữa, sư phụ không mong ngày này sẽ xảy ra", Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng nói.
"Sư phụ yên tâm, con chắc chắn sẽ không thế đâu".
Thần Hỏa Thánh Nữ vội quỳ xuống, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy vẻ kiên định.
"Vậy thì tốt".
Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu, đang định rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
Tách!
Một tiếng động khẽ vang lên ở ngón tay ông ta.
Mọi người sửng sốt.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc mắt nhìn ngón tay, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Chỉ thấy một chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón tay ông ta bỗng nát vụn, rồi rơi xuống đất...
"Sư phụ, cái này...", Thần Hỏa Thánh Nữ cũng sửng sốt.
"Lưu Viêm Trũng vẫn xảy ra chuyện rồi! Chiếc nhẫn này được làm ở Lưu Viêm Trũng, trên đó có từ trường tương sinh với Lưu Viêm Trũng. Nếu từ trường của Lưu Viêm Trũng vẫn còn, thì nó còn tồn tại, nếu từ trường không còn nó sẽ tự nứt ra".
"Sư phụ, vậy thì điều này... có nghĩa là sao?", Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên hỏi.
"Có người đã lấy tất cả dị hỏa của Lưu Viêm Trũng! Bạch Viêm và Hắc Hỏa đã bịt kín Lưu Viêm Trũng, vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ sâu".
Thần Hỏa Tôn Giả nhìn về phía chân trời, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.
"Là thần y Lâm sao?".
"Cậu ta không có bản lĩnh lớn như vậy đâu! Không tinh thông thuật Hỏa Viêm thì không thể lấy đi nhiều dị hỏa như vậy. Chắc chắn đây là cường giả tuyệt đỉnh về thuật Hỏa Viêm", Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu đáp.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại tái mặt.
Thần y Lâm quả thực không phải là cao thủ thuật Hỏa Viêm.
Nhưng... anh đã hấp thu hỏa chủng.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngập ngừng một lát, chần chừ mãi không lên tiếng nói ra chân tướng.
…
Về đến Giang Thành, Lâm Chính lập tức bế quan ba ngày.
Cũng may anh là người tinh thông y đạo, đủ để đối phó với nỗi đau đớn thiêu đốt trên người.
Nhưng vào ngày thứ ba, Thần Hỏa Tôn Giả phái người đến lấy hỏa chủng.
Người này không phải ai khác mà chính là Thần Hỏa Thánh Nữ.
Khi gặp lại Lâm Chính, tâm trạng của cô ta vô cùng phức tạp.
Nhưng cô ta giấu tâm trạng phức tạp này đi, vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ gần.
Trong trang viên.
"Chẳng phải cô đã biết hỏa chủng thế nào rồi sao? Sao còn đến lấy nữa?".
Lâm Chính bình thản nói.
Lúc trước Thần Hỏa Thánh Nữ đã nói, nếu Thần Hỏa Tôn Giả phái người đến lấy, thì cứ nói là đã làm mất hỏa chủng.
"Nếu chỉ đơn thuần đến lấy hỏa chủng, thì đương nhiên tôi sẽ không đến làm phiền anh. Tôi sẽ ngao du bên ngoài một thời gian rồi về chờ lệnh của sư phụ, tôi cũng biết anh không muốn gặp lại tôi nữa", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Vậy lần này cô đến còn có mục đích khác sao?".
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Sư phụ đã phát hiện ra Lưu Viêm Trũng bị bịt kín, ông ấy bảo tôi đến hỏi thăm tình hình. Sau khi tôi đi, rốt cuộc Lưu Viêm Trũng đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng nói, ánh mắt cũng không ngừng đánh giá Lâm Chính.
Không biết tại sao, cô ta cảm thấy Lâm Chính hiện giờ hơi khác so với lúc mới gặp.
Anh của hiện giờ... lại càng thâm ảo huyền diệu hơn.
Luồng khí ý tỏa ra từ người anh cũng vô cùng đặc biệt.
So với lúc trước thì khác biệt quá lớn.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi khàn giọng đáp: "Thần Hỏa Tôn Giả biết Lưu Viêm Trũng bị bịt kín có ý nghĩa gì sao?".
"Hắc Hỏa và Bạch Viêm đã chết".
"Ông ta nghĩ là tôi giết bọn họ?".
"Không, sư phụ không nghĩ vậy, ông ấy nghĩ dù anh muốn giết cũng không có năng lực này".
"Bọn họ là tự sát", Lâm Chính đáp.
Hơi thở của Thần Hỏa Thánh Nữ như nghẹn lại, sau đó lấy lại sự bình tĩnh, khàn giọng nói: "Xem ra Tôn Giả đã đoán đúng, dị hỏa trong Lưu Viêm Trũng quả thực đã bị người ta lấy mất. Thần y Lâm, anh có biết là ai lấy mất dị hỏa không?".
"Tôi".
Lâm Chính thẳng thừng đáp.
Thần Hỏa Thánh Nữ sững lại, ngây ra nhìn Lâm Chính, sau đó sẵng giọng nói: "Thần y Lâm, tôi biết anh không thích tôi, nhưng tôi nghĩ bây giờ không phải lúc để đùa đâu".
Lâm Chính không giải thích mà chỉ giơ tay lên, xòe năm ngón ra.
Một luồng khí ý kỳ diệu tỏa ra từ lòng bàn tay anh, sau đó...
Soạt!
Một ngọn lửa bảy sắc bỗng nhảy ra, cháy hừng hực trong lòng bàn tay anh.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức ngẩn người ra.
"Tôi không trêu đùa cô chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
"Anh... anh... không những lấy đi tất cả dị hỏa, mà anh... anh còn hấp thu hết chúng?", Thần Hỏa Thánh Nữ ngây ra như phỗng nói.
"Phải".
Lâm Chính không hề giấu giếm, anh cũng thấy không có gì phải giấu giếm.
Nào ngờ Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, đứng phắt dậy nói: "Nghe đây thần y Lâm, bắt đầu từ hôm nay, anh tuyệt đối không được để lộ năng lực dị hỏa của mình trước mặt bất cứ ai, rõ chưa?".
"Tại sao?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Nếu để sư phụ biết thì chắc chắn ông ấy sẽ ra tay cướp dị hỏa đi. Sư phụ không hấp thu được hỏa chủng, không dung hòa được dị hỏa, nhưng ông ấy nằm mơ cũng muốn có những thứ này. Bây giờ anh làm được chuyện mà ông ấy không làm được, nhưng ông ấy có thể cưỡng chế giết anh để cướp những dị hỏa này. Trong mắt ông ấy, anh chính là một vật chứa. Thế nên nếu anh để lộ mình có dị hỏa, thì chắc chắn sẽ gặp họa sát thân, rõ chưa?", Thần Hỏa Thánh Nữ cuống quýt nói.
Lâm Chính sửng sốt, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Thần Hỏa Thánh Nữ, dường như có chút suy nghĩ...
Chương 2345: Chặn đường
Giờ phút này, Lâm Chính mới coi như nhìn rõ Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cô ta là người hành xử bằng tình cảm.
Nhưng cô ta đối đãi cực kỳ đặc biệt với tình cảm. Đứng trước hai người vô cùng quan trọng, cô ta sẽ suy nghĩ cho người có mối quan hệ thân thiết hơn, nhưng nếu bên nào gặp nguy hiểm về tính mạng, thì cô ta sẽ ra tay giúp đỡ không chút do dự.
Cho dù chỉ là đưa ra lời khuyên.
Cô gái này thật là quá ngây thơ.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của cô".
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt, lạnh lùng nói: "Tôi không nhắc nhở anh, tôi chỉ là... không muốn nhìn thấy một nhân tài xuất sắc như anh bị giết thôi".
"Vậy sao? Thế tôi cũng nhắc nhở cô một câu", Lâm Chính bình thản nói.
"Cái gì?", Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt.
Lâm Chính ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Thực ra sư phụ của cô là một người rất có tham vọng, ông ta hết lòng theo đuổi võ lực và quyền lực, cũng cực kỳ khao khát việc giết chóc. Tôi khuyên cô một câu, nếu như có thể rời khỏi đảo Thần Hỏa, thì hãy cố gắng rời đi, nếu không... sớm muộn cũng có ngày cô chết trong tay sư phụ mình".
Anh vừa dứt lời, Thần Hỏa Thánh Nữ liền nổi giận.
"Khốn kiếp! Thần y Lâm! Anh dám bôi nhọ sư phụ tôi?".
"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi".
"Tôi không cho phép anh sỉ nhục sư phụ tôi".
Thần Hỏa Thánh Nữ gần như phát điên, rít lên một tiếng, lấy ra một thanh kiếm lửa, đâm vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng...
Lâm Chính vẫn đứng bất động tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Khoảnh khắc thanh kiếm lửa đâm tới.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghiến răng, đâm chệch thanh kiếm lửa đi.
Rầm!
Thanh kiếm lửa đâm vào hòn non bộ bên cạnh Lâm Chính, hòn non bộ lập tức nổ tung, hóa thành bột mịn rồi bay theo gió, không còn sót lại cái gì.
"Sao anh không tránh?".
Đôi mắt Thần Hỏa Thánh Nữ ầng ậng nước.
"Tôi biết cô sẽ không giết tôi", Lâm Chính bình thản đáp.
Nhưng dường như câu nói này chạm đúng điểm yếu của Thần Hỏa Thánh Nữ, cô ta bước mấy bước tới, túm lấy cổ áo Lâm Chính, tức giận gầm lên: "Anh không hiểu tôi đâu! Tôi mà muốn giết anh thì không ai có thể cản nổi!".
Khuôn mặt trắng nõn của cô ta đầy nước mắt, ngập tràn giận dữ và căm hận.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính vẫn không có bất cứ thay đổi gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng buông tay, nhìn Lâm Chính chằm chằm ba giây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu lần sau tôi còn nghe thấy anh bôi nhọ sư phụ tôi, tôi nhất định sẽ giết anh!".
Dứt lời, cô ta quay phắt người rời đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Thật là ngoan cố!".
Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu.
Thực ra anh rất hiểu tâm trạng của Thần Hỏa Thánh Nữ.
Trong lòng cô ta, Thần Hỏa Tôn Giả là sự tồn tại ngang với thần linh, không được bôi nhọ, không được sỉ nhục, không được nghi ngờ.
Khi tín ngưỡng của bất cứ người nào sụp đổ thì bản thân họ cũng sụp đổ theo.
Thần Hỏa Tôn Giả đã ban cho Thần Hỏa Thánh Nữ mọi thứ, nên cô ta đương nhiên sẽ tin tưởng Thần Hỏa Tôn Giả.
Sao cô ta dám tin lời Lâm Chính nói chứ?
Thôi kệ.
Sau này cô ta sẽ hiểu thôi.
Lâm Chính lắc đầu, cũng không khuyên nhủ nữa, tiếp tục bế quan tu luyện.
Sau khi nuốt mười mấy loại dị hỏa, tình trạng lúc này của Lâm Chính cũng không khá chút nào.
Nhưng anh có một phát hiện kinh người.
Những dị hỏa này... có thể bám vào châm bạc, từ đó nâng cao hiệu năng của châm bạc...
Đây không phải là chuyện bình thường! Phải biết rằng, nếu châm bạc có thể đi kèm năng lượng, thì lợi ích mang lại sẽ cực kỳ lớn. Nói cách khác, y thuật của Lâm Chính lại lên một tầm cao mới.
Trong mấy ngày Lâm Chính bế quan, thì Trương Thất Dạ cũng quay lại.
"Thăm dò được những gì rồi?".
Trong trang viên, Lâm Chính vội hỏi Trương Thất Dạ.
Anh đã hấp thụ mười mấy loại dị hỏa, hoàn toàn có thể tùy ý sử dụng những dị hỏa này.
Tận dụng chúng để luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết là chuyện quá đơn giản.
Bây giờ chỉ chờ Hồng Mông Huyền Thiết nữa thôi.
Trương Thất Dạ không nói lời nào, chỉ đưa một tờ giấy cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy xem, lập tức vô cùng kinh ngạc.
"Hồng Mông Huyền Thiết... đáng sợ như vậy sao? Ma Quân, thông tin này là thật chứ?".
"Đây là tài liệu tôi lấy trộm được trong phòng của phó gia chủ gia tộc Lâm Thị, có thể là giả được sao?", Trương Thất Dạ khàn giọng đáp.
"Thảo nào gia tộc Lâm Thị muốn tìm được Hồng Mông Huyền Thuyết bằng mọi giá. Nếu bọn họ có được thứ đáng sợ như Hồng Mông Huyền Thiết, thì trên đời này còn ai có thể đấu lại bọn họ chứ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Thần y Lâm, tôi khuyên cậu hãy nhanh chóng hành động, giành Hồng Mông Huyền Thuyết về đi. Nếu để lâu quá thì hỏng bét", Trương Thất Dạ nhỏ giọng nói.
"Bây giờ Hồng Mông Huyền Thiết vẫn đang ở hoang mạc Đại Tây, trừ khi tôi đích thân đi tìm, nếu không ông bảo tôi giành ở đâu?", Lâm Chính lắc đầu đáp.
Trương Thất Dạ cũng tỏ vẻ khó xử, mặt nhăn mày nhó.
Tuy lấy trộm được thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng dù sao đó cũng không phải là Hồng Mông Huyền Thiết, mà vị trí cụ thể của nó cũng không được ghi chép. Trên thực tế, chuyến đi này cũng không có tiến triển gì thực tế.
Nhưng đúng lúc này, dường như Lâm Chính bỗng nghĩ ra gì đó, trầm giọng nói: "Đi lấy một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây cho tôi".
"Hả... Được..."
Trương Thất Dạ không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu rồi chạy đi lấy.
Một lát sau, ông ta bảo người in một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây rất lớn, mang đến trang viên, rồi trải lên bàn.
Lâm Chính nhìn chằm chằm tấm bản đồ, một lúc lâu không nói gì.
Trương Thất Dạ lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cứ chờ như vậy khoảng nửa tiếng, cuối cùng ông ta cũng không nhịn nổi nữa.
“Thần y Lâm… rốt cuộc cậu đang xem gì vậy? Đang suy đoán vị trí Hồng Mông Huyền Thiết có thể xuất hiện sao?”.
"Đoán cái đó thì có ích gì? Tốp bộ đội đầu tiên đã xuất phát được mấy ngày, không nói bọn họ đã xác định được vị trí cụ thể của Hồng Mông Huyền Thiết hay chưa, có khi đã tìm được rồi cũng nên. Bây giờ chúng ta đi lấy thì đã muộn rồi".
"Vậy cậu..."
"Ông chưa nghe đến câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao?", Lâm Chính cười nói.
Trương Thất Dạ như ngừng thở, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào... thần y Lâm muốn cướp Hồng Mông Huyền Thiết của bọn họ sao?".
"Tôi có ý định này".
"Nhưng vấn đề là hoang mạc Đại Tây rộng lớn như vậy, bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết xong sẽ rút hướng nào? Làm sao tìm được bọn họ? Có cả trăm con đường để rời khỏi hoang mạc Đại Tây, chúng ta cũng không thể phái người canh chừng từng con đường đấy chứ? Cho dù đón đầu được mà không có cường giả hỗ trợ thì cũng không thể lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!", Trương Thất Dạ nhíu mày nói.
"Chúng ta sẽ không đến hoang mạc Đại Tây", Lâm Chính lắc đầu.
Trương Thất Dạ sửng sốt: "Vậy ý của cậu là gì?".
"Có biết lần này có mấy lực lượng đi lấy Hồng Mông Huyền Thiết không?".
"Có 13 lực lượng".
"Phái người theo dõi các thế lực và gia tộc đứng sau 13 lực lượng này, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Nếu có người đoạt được Hồng Mông Huyền Thiết, thì chắc chắn gia tộc phía sau bọn họ sẽ dốc toàn lực để chi viện bảo vệ Huyền Thiết. Nếu lực lượng của gia tộc nào bỗng dưng có hành động, thì có thể chắc chắn Hồng Mông Huyền Thiết ở nhà đó. Sau đó chúng ta lại phân tích xem sau khi rời khỏi hoang mạc Đại Tây bọn họ sẽ trở về theo tuyến đường nào, rồi phái người mai phục giữa đường. Như vậy thì tỷ lệ thành công sẽ rất lớn", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Trương Thất Dạ nghe thấy thế, mắt liền sáng lên.
"Cách này hay! Hay! Hay lắm! Ha ha ha!".
"Bảo ngay đám người Nguyên Tinh sắp xếp đi".
"Không vấn đề gì".
Trương Thất Dạ mỉm cười, vội vàng rời khỏi trang viên.
Nhìn thấy dị hỏa ở trước mặt, Lâm Chính bàng hoàng. Thứ này...có thể nuốt được sao? Nhiệt độ của chúng không hề thấp. Nếu như hấp thụ thì có khi nào bị đốt cháy cả cơ thể không?
“Mau, lao vào cho tôi”, Ngạo Ưng ở bên ngoài tường lửa gầm lên
Thế nhưng không một ai dám tiếp cận bức tường lửa. Chỉ cần đứng gần thôi là đã có thể cảm nhận được cả người nóng rừng rực và khó chịu vô cùng. Nếu như mà tiếp xúc thì sẽ bị thiêu rụi trong nháy mắt.
Bọn họ run rẩy, không ai dám lao lên. Ngạo Ưng nghiến răng, chộp lấy một người ở phía trước, coi người này như lá khiên vào cứ thế lao lên. Những người khác thấy vậy cũng lao vào theo Ngạo Ưng.
Lâm Chính đanh mắt, anh chộp lấy ngọn lửa màu tím nhét vào miệng. Đúng lúc ngọn lửa chuẩn bị tới miệng thì bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ được vận động và tự động hút lấy ngọn lửa này. Ngọn lửa lọt vào cơ thể anh giống như một dịch thể, chui xuống bụng, nhanh chóng được phân giải và tản ra.
Đây chính là sức mạnh của hỏa chủng. Lâm Chính chau chặt mày.
Chẳng trách Bạch Viêm nói chỉ có ông ta mới đủ khả năng nuốt được dị hỏa, chính vì có sức mạnh này nên mới có thể hấp thụ được nó.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính không dám do dự, bèn chộp lấy dị hỏa nhét vào miệng. Anh không khác gì một con hổ đói đang ăn con mồi.
“Khốn nạn”, Ngạo Ưng trông vô cùng dữ tợn. Anh ta điên cường lao tới.
Rầm...Cả cơ thể của anh ta đập vào cơ thể của Lâm Chính.
Lâm Chính không để ý tới Ngạo Ưng, không kịp phòng bị nên bị tông bật ra ngoài, ngã mạnh xuống đất. Ngạo Ưng mừng lắm, quay người định lấy phần dị hỏa còn lại nhưng khi anh ta vừa quay đầu đi thì đã phải sững sờ.
Trước mặt anh ta làm gì còn dị hỏa nữa. Dị hỏa đã nằm trong tay Lâm Chính mất rồi
Anh nằm dưới đất và vẫn không ngừng hấp thụ dị hỏa. Hai mắt Ngạo Ưng đỏ au, anh ta gầm lên, lao về phía Lâm Chính.
Thế nhưng không kịp...Lâm Chính đã nuốt ngọn lửa cuối cùng vào bụng.
“Hả?”
“Anh ta...đã nuốt hết rồi sao?”
“Xong rồi...xong rồi...”, đám đông thất kinh.
“Lũ ngốc này, còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhân lúc anh ta chưa tiêu hóa hết thì lao lên giết đi chứ”, Ngạo Ưng gầm lên, chĩa kiếm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính vốn định chống lại theo bản năng nhưng khi anh đang định đỡ đường kiếm thì cơ thể đột nhiên co giật, nóng bừng bừng và anh bỗng bốc cháy.
“Á”, Lâm Chính kêu lên đầy đau khổ, chẳng còn sức để đỡ kiếm nữa.
Trong nháy mắt...Phụp...Thanh kiếm của Ngạo Ưng đâm xuyên tim Lâm Chính. Hai mắt Lâm Chính dần tối lại. Anh run lên, nhìn chăm chăm Ngạo Ưng rồi từ từ ngã xuống.
“Chết rồi à?”, đám đông trố tròn mắt.
“Ha ha, anh ta chết rồi. Ha ha, tốt quá!”, Ngạo Ưng mừng lắm.
Mặc dù không cướp lại được dị hỏa nhưng có thể giải quyết được mối họa hại này thì chắc chắn là gia tộc cũng sẽ không còn gì phải lo lắng hết. Ngạo Ưng thở phào, định quay người rời đi để cùng người đàn ông trung niên kia đối phó với hai ông cụ canh mộ.
Người đàn ông trung niên lên tiếng: “Dị hỏa đâu rồi?”
“Bị tên đó ăn rồi ạ”, Ngạo Ưng nói.
“Cái gì?”, người đàn ông trung niên tức giận, sau đó gầm lên: “Đồ vô dụng này”.
“Chú Băng, không sao đâu. Mặc dù anh ta đã nuốt dị hỏa nhưng đã bị chết rồi, có gì phải lo lắng chứ?”, Ngạo Ưng cười nói.
“Một kiếm đâm chết sao?”, người đàn ông trung niên đanh mặt, nhìn về phía Bạch Viêm và Hắc Hỏa. Quả nhiên, hai người họ đang nhìn Lâm Chính nằm ở giữa đảo trung tâm nhưng không hề tỏ ra thất vọng. Ngược lại người đàn ông trung niên có thể nhìn thấy ánh mắt kỳ dị từ sâu trong đôi mắt họ.
HÌnh như họ đang chờ đợi. Đúng vậy! Họ đang chờ đợi điều gì đó.
“Đâm vào đâu vậy?”, người đàn ông trung niên hỏi.
“Đâm vào tim ạ”, Ngạo Ưng nói.
“Cái gì? Tim sao?”
Người đàn ông trung niên cảm giác như đầu sắp nổ tung. Ông ta gầm lên: “Sao không chặt đầu của cậu ta?”
“Tại vội ạ, nên không...”, Ngạo Ưng tái mặt, không biết phải làm thế nào.
Người đàn ông trung niên lại gầm lên: “Đồ ngốc này, người ta là thần y Lâm đấy. Thần y Lâm thông thiên. Đâm vào tim thì cậu ta chết bằng niềm tin à? Mau đi chặt đầu cậu ta. Nhanh lên”.
Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại khi nghe thấy vội. Anh ta vội vàng chạy về phía hòn đảo trung tâm.
Nhưng...đã không còn kịp nữa. Lâm Chính không biết đã bò dậy từ lúc nào. Trông anh có vẻ đau đớn, cơ thể đỏ au và ho liên tục.
“Khụ khụ...”, anh ho ra thứ dịch màu đen như nham thạch.
“Hả?”, Ngạo Ưng hết hồn.
Đâm xuyên tim mà không chết...Đây chính là thần y Lâm sao?
“Giết, phanh thây anh ta ra cho tôi”, Ngạo Ưng bặm môi, tiếp tục chém tới.
Những người còn lại lập tức bao vây. Thế nhưng lần này Lâm Chính không còn đứng im như trước đó nữa. Anh ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên ngọn lửa và anh xoay tay trong không gian.
Bùm bùm...Một ngọn lửa phóng ra đốt cháy đối phương. Người lao lên đầu tiên lập tức hóa thành than.
“Cái gì?”, Ngạo Ưng bàng hoàng khựng bước.
Chương 2342: Nghiền nát
Giờ phút này, thực lực Lâm Chính thể hiện ra quả thực kinh hãi thế tục, không ai có thể bì kịp.
Những cao thủ đến cùng Ngạo Ưng không thể chống lại được một chiêu của anh.
Ngạo Ưng kinh hoàng biến sắc.
Anh ta biết mọi chuyện vậy là hết.
Anh ta không thể thắng Lâm Chính được nữa.
Chạy thôi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Ngạo Ưng.
Không thể đánh tiếp nữa, nếu không kết cục của anh ta sẽ giống như những người đã chết.
Ngạo Ưng không quan tâm được nhiều nữa, xoay phắt người bỏ chạy.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Ngạo Ưng vô thức ngoảnh lại, chỉ thấy trong nháy mắt Lâm Chính đã xông tới bên cạnh cậu Huyết, ấn hắn xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất dưới người cậu Huyết bỗng trở nên đỏ tươi như máu, sau đó nứt toác ra, một dòng nham thạch cuồn cuộn phun từ dưới đất lên, nuốt chửng cậu Huyết.
Cậu Huyết đã mất mạng!
Ngạo Ưng cảm thấy da đầu tê dại, hai chân như muốn nhũn ra.
Anh ta điên cuồng chạy về phía người đàn ông trung niên, gào lên: "Chạy đi! Mau chạy đi!".
"Có chuyện gì vậy?".
Sắc mặt của người đàn ông trung niên vẫn đang run rẩy với hai ông lão trở nên khó coi, nghiến răng quát.
Nhưng Ngạo Ưng không đếm xỉa đến ông ta, chạy thẳng về phía lối ra, muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một tia lửa lao tới.
Ngạo Ưng đang chạy như bay bỗng khựng lại.
Anh ta nhễ nhại mồ hôi, kinh hoàng tột độ nhìn bóng người toàn thân hừng hực lửa trước mặt.
Đó chính là Lâm Chính.
"Hấp thụ rồi! Cậu ta quả nhiên đã hấp thụ hoàn toàn!", Hắc Hỏa kích động kêu lên.
"Không thể tin được! Không ngờ sau khi chủ nhân chết vẫn có người có thể làm được đến mức này! Ý chí của cậu ta... thật là đáng sợ!".
Bạch Viêm cũng tỏ vẻ chấn động.
Phải biết rằng, làm được đến mức này thì cực kỳ không dễ dàng gì.
Đầu tiên phải dung hòa hỏa chủng!
Nhưng dung hòa hỏa chủng phải chịu đựng sự giày vò và đau đớn mà người thường không thể tưởng tượng được.
Sự giày vò này vượt ngoài sự tưởng tượng của con người, hơn nữa còn kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Có người ngay cả mấy giây cũng không chịu đựng được, nhưng Lâm Chính lại nghiến răng cầm cự. Sức mạnh ý chí này đã đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Còn bây giờ, anh không chỉ dung hòa được hỏa chủng, mà còn nuốt chửng tất cả mười mấy loại dị hỏa.
Nuốt mỗi loại dị hỏa thì lục phủ ngũ tạng lại phải chịu nỗi đau đớn bị thiêu đốt.
Trong thời gian ngắn như vậy mà nuốt mười mấy loại dị hỏa... chỉ có đồ điên mới có dũng khí đó.
Vậy mà anh vẫn chịu đựng được sự đau đớn này mà không suy sụp! Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh!
Nếu là người bình thường nuốt mười mấy loại dị hỏa thì sợ là tinh thần sẽ lập tức suy sụp, tẩu hỏa nhập ma mà chết.
Nhưng Lâm Chính thì không!
Hai mắt Bạch Viêm sáng rực như đuốc, mỉm cười tán thưởng.
"Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà chủ nhân luôn bảo chúng ta phải canh mộ".
"Truyền nhân của ông ấy đã xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!".
"Sứ mệnh của chúng ta... cũng hoàn thành rồi!".
Bạch Viêm thì thào nói, nhìn về phía Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa cũng nở nụ cười rạng rỡ, hai người như trút được gánh nặng.
Nhưng đối với đám người Ngạo Ưng, thì việc Lâm Chính dung hòa hoàn toàn hỏa chủng không phải là tin tốt lành gì.
"Thần y Lâm... Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, tôi không lấy dị hỏa nữa, anh hãy cho tôi đường sống, thả tôi đi được không?", giọng nói Ngạo Ưng cũng trở nên run rẩy, cuống quýt nói.
"Bây giờ mới nói những lời này thì e là muộn rồi".
Lâm Chính lạnh lùng nói, giơ tay lên, cách không chộp về phía Ngạo Ưng.
Bụp!
Hư không bỗng xuất hiện một bộ vuốt lửa, dường như muốn bóp nát hư không tóm lấy Ngạo Ưng.
Ngạo Ưng không thể tránh được, cứ thế bị vuốt lửa tóm lấy.
Nhiệt độ cao thiêu đốt làn da anh ta.
"Không!".
Ngạo Ưng gào lên.
"Bình tĩnh, để tôi cứu cậu!".
Người đàn ông trung niên hét lên, tản ra một luồng khí ý lạnh lẽo, định dập tắt ngọn lửa trên người Ngạo Ưng.
Nhưng ngọn lửa này quá mạnh, dù khí tức băng giá của ông ta mạnh đến đâu, thì khi lại gần ngọn lửa cũng ngưng kết thành sương.
"Khốn kiếp!".
Người đàn ông trung niên tức điên lên, cắn rách ngón tay, hét lên một câu máu tươi, sau đó hút mạnh một hơi, rồi nhổ về phía Ngạo Ưng. Ông ta đã dùng đến sức mạnh bản nguyên mạnh nhất của mình để huy động khí ý băng giá.
Vù!
Gió lạnh thổi tới, đóng băng mặt đất, tạt về phía Ngạo Ưng.
Nhưng khoảnh khắc gió lạnh sắp lại gần Ngạo Ưng, chiếc vuốt lửa đang bao trùm anh ta bỗng dưng biến mất.
"Cái gì?".
Người đàn ông trung niên biến sắc.
Rắc!
Ngạo Ưng lập tức bị khí tức của người đàn ông trung niên đóng băng, cả người biến thành tảng băng cứng đờ, đứng im bất động.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, chìa ngón tay ra khẽ điểm vào trán Ngạo Ưng.
Rắc!
Cơ thể Ngạo Ưng lập tức chia năm xẻ bảy, mất mạng tại chỗ.
"Không!".
Người đàn ông trung niên hét lên.
Nhưng ông ta không thể thay đổi được cục diện.
"Tôi phải giết cậu!".
Người đàn ông trung niên như một con sư tử bị kích thích, gầm lên rồi lao về phía Lâm Chính, mang theo sức mạnh cực hàn đủ để xuyên thấu linh hồn.
"Cái Thiên Thần Viêm!".
Lâm Chính trừng mắt, giơ tay lên vung mạnh về phía ông ta.
Ầm!
Trên trời giáng xuống một ngọn lửa trắng như tuyết, xuyên thấu ngọn núi, chọc thẳng vào Lưu Viêm Trũng, đánh mạnh vào người người đàn ông trung niên.
Hàn sương trên người ông ta lập tức bốc hơi, còn cơ thể cũng bị luồng lửa thần này nuốt chửng.
Người đàn ông cắn chặt răng, điên cuồng huy động sức mạnh băng giá, muốn chống lại ngọn lửa này.
Nhưng... trong ngọn lửa này bao gồm sức mạnh của mười mấy loại dị hỏa, mạnh mẽ khủng khiếp, sức mạnh băng giá của ông ta chẳng xi nhê gì.
Người đàn ông nhanh chóng từ bỏ việc giãy giụa.
Lửa thần biến mất.
Người đàn ông biến thành than, nặng nề ngã từ trên trời xuống đất, đã tắt thở.
Chương 2343: Sứ mệnh của bọn họ
Lâm Chính thấy thế, hít sâu một hơi.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!”.
Anh đặt mông ngồi phịch xuống đất, có chút vô lực, toàn thân vẫn rất đau đớn, dường như mỗi chỗ trên người đều bị ngọn lửa thiêu đốt.
Đúng vậy, sự đau đớn do nuốt dị hỏa vẫn chưa biến mất.
Anh cố nhịn nỗi đau đớn này để giết bọn họ.
“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”.
Dịch Tiên Thiên ở phía sau dẫn theo mấy cao thủ còn lại của Thương Minh vội vàng chạy tới, hỏi han đầy quan tâm.
“Không sao”.
Lâm Chính yếu ớt đáp.
Dịch Tiên Thiên vội lấy mấy loại đan dược mà Lâm Chính đã đưa cho ông ta từ trước, đưa cho anh uống.
Nhưng số đan dược này không có bất cứ tác dụng gì.
“Tôi cần nghỉ dưỡng”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Thuộc hạ sẽ lập tức đưa cậu về Giang Thành nghỉ dưỡng”.
Dịch Tiên Thiên vội nói.
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Viêm và Hắc Hỏa bước tới.
“Không ngờ trước khi chết, hai lão già này còn được chứng kiến cảnh tượng thần hỏa của chủ nhân được truyền thừa, đúng là chết cũng không hối tiếc”.
“Chàng trai, cậu đã nhận được cơ hội lớn rồi!”.
Hai người mỉm cười nói.
Dịch Tiên Thiên có chút cảnh giác.
Lâm Chính liếc mắt nhìn bọn họ.
“Hai ông có ý gì? Muốn giết tôi sao?”.
“Không không không, chúng tôi tuyệt đối không có suy nghĩ này. Cậu đã có được truyền thừa, đây là ý trời, cũng là ý của chủ nhân, chúng tôi sẽ không làm trái”.
Bạch Viêm lắc đầu mỉm cười.
“Nếu vậy thì tôi sẽ mang dị hỏa kia đi”.
“Chúng đã thuộc về cậu rồi”, Bạch Viêm khàn giọng đáp.
Lâm Chính không nói gì.
Chỉ thấy Bạch Viêm lấy từ trong người ra một quyển sách cũ nát, đưa cho Lâm Chính.
“Đây là một quyển bí tịch thuật Hỏa Viêm mà chủ nhân từng tu luyện, cậu không biết tu luyện thuật Hỏa Viêm, phải đặt nền móng cơ sở, quyển sách này có thể giúp được cậu! Hi vọng cậu hãy nhận nó!”.
Lâm Chính có chút khó hiểu.
“Tại sao lại đưa nó cho tôi? Theo lý mà nói, chẳng phải tôi là kẻ thù của ông sao?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
Hai ông lão chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Chính lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng vẫn dè dặt nhận lấy.
Anh lật ra xem qua, thấy nó quả nhiên tinh diệu.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính nhỏ giọng nói, nhưng vẫn có chút cảnh giác.
Anh không rõ rốt cuộc hai người này có ý đồ gì.
Nhưng bọn họ cũng không để lộ sự thù địch nữa, mà Hắc Hỏa còn cười nói: “Chàng trai, cậu có thể hứa với chúng tôi một chuyện không?”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Sau khi rời khỏi đây, cậu có thể giúp chúng tôi bịt lại lối ra vào của Lưu Viêm Trũng không?”, Hắc Hỏa nói.
“Ồ, tại sao?”.
“Chúng tôi không muốn ai đến làm phiền chủ nhân nữa”.
“Không vấn đề gì, nhưng… tại sao các ông không tự bịt?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
Nhưng Bạch Viêm và Hắc Hỏa vẫn chỉ cười mà không nói.
Lâm Chính lắc đầu, cũng chẳng buồn nhiều lời với bọn họ nữa, cố nhịn đau đứng dậy, chuẩn bị dẫn đám người Dịch Tiên Thiên rời khỏi nơi thị phi này.
Bạch Viêm và Hắc Hỏa đi tới gò đất gần nhất ở bên cạnh, đánh bay đá vụn ở bên trên đi.
Mới phát hiện bên trong là một cỗ quan tài bằng đồng xanh.
Hai người cùng quỳ xuống, dập đầu với quan tài.
Lâm Chính đứng nhìn bọn họ từ xa, thầm lắc đầu.
Trên đời này đâu còn có thể thấy người trung thành như vậy?
"Chúng ta ra ngoài thôi".
Lâm Chính khàn giọng nói, rồi đi về phía lối ra của Lưu Viêm Trũng.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Hai âm thanh quái dị vang lên.
Lâm Chính ngoảnh phắt lại, nhìn thấy Bạch Viêm và Hắc Hỏa cùng gục xuống trước quan tài, lồng ngực bị chưởng tay của bọn họ đánh xuyên qua.
Lâm Chính trợn mắt há mồm, lập tức xông tới.
Hắc Hỏa mất mạng tại chỗ, Bạch Viêm chỉ còn chút hơi tàn.
"Các ông... tại sao lại làm vậy?", Lâm Chính có chút không đành lòng, nhỏ giọng hỏi.
"Thần hỏa đã được chân truyền, sứ mệnh của chúng tôi cũng đã kết thúc, đã đến lúc đi tìm chủ nhân rồi... Cậu... nhất định phải sử dụng thần hỏa, bảo vệ thần hỏa cho tốt..."
Bạch Viêm nở nụ cười được an ủi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lâm Chính ngây người nhìn thi thể Bạch Viêm, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau anh đứng dậy, khàn giọng nói: "Đào hố bên cạnh quan tài, rồi chôn hai vị tiền bối đi".
"Vâng, cậu Lâm".
Dịch Tiên Thiên lập tức sai đàn em làm theo.
Chôn cất Bạch Viêm và Hắc Hỏa xong xuôi, Lâm Chính mới rời khỏi Lưu Viêm Trũng, đồng thời hạ lệnh cho mọi người bịt hẳn nơi này lại.
Sau đó, anh lên đường trở về Giang Thành.
Chương 2344: Con thay đổi rồi
Đảo Thần Hỏa.
Bên ngoài Thánh Nữ Điện, Thần Hỏa Thánh Nữ đang ngây người ngắm hoàng hôn ở chân trời, rơi vào trầm tư.
"Con thay đổi rồi!".
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên giữa không trung.
Thần Hỏa Thánh Nữ hoàn hồn lại, lập tức đứng lên, cung kính hành lễ về phía phát ra âm thanh.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ!".
Một ánh lửa giáng từ trên trời xuống phía trước Thánh Nữ Điện.
Khi ánh lửa tan đi, Thần Hỏa Tôn Giả mặc áo bào đỏ xuất hiện trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người của Thánh Nữ Điện đều quỳ xuống hành lễ.
"Bái kiến Tôn Giả!".
"Đứng lên đi!".
Thần Hỏa Tôn Giả phất tay, bình thản nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Vẻ mặt Thần Hỏa Thánh Nữ có chút lúng túng, vô thức cúi đầu xuống.
"Trong lòng con đã sinh tạp niệm, nếu con không cởi được nút thắt này, thì e là tiến độ tu luyện sau này sẽ rất khó khăn", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản nói.
"Sư phụ, con... con không biết nên cởi bỏ thế nào", Thần Hỏa Thánh Nữ nhỏ giọng đáp.
"Là vì thần y Lâm Giang Thành sao?", Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.
Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu rồi lại gật đầu, sau đó hỏi với vẻ khó hiểu: "Sư phụ, đây có phải là con đã thích anh ta không?".
"Chắc chắn là không".
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu: "Con có tâm trí kiên định, chắc chắn sẽ không bị tình yêu nam nữ làm ảnh hưởng, hơn nữa con cũng không phải là người dễ dàng yêu người khác. Con và thần y Lâm mới quen nhau không lâu, sở dĩ con như vậy là do áy náy thôi".
"Áy náy?".
"Tuy con không yêu cậu ta, nhưng trong lòng con, chắc cậu ta cũng được coi là một người bạn đúng không?", Thần Hỏa Tôn Giả bình thản hỏi.
"Bạn?".
Cô ta có chút bối rối.
Cái này cũng giống tình yêu, vô cùng xa lạ đối với cô ta.
Bởi vì cô ta không có bạn bè...
"Nếu chỉ là bạn bè, thì đừng áy náy, bởi vì sư phụ biết sớm muộn con cũng sẽ bù đắp cho cậu ta. Huống hồ, con không làm như vậy thì sẽ cảm thấy có lỗi với sư phụ, từ đó lại càng sinh lòng áy náy với sư phụ, trong lòng con vẫn có nút thắt", Thần Hỏa Tôn Giả lại nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ thở phào, khẽ gật đầu: "Hóa ra là vậy, sư phụ vừa nói ra, con đã hiểu ngay rồi".
"Con hiểu thì tốt, không cần quá day dứt vì chuyện này đâu, tập trung tu luyện đi".
"Vâng".
"Nhưng sư phụ vẫn phải dặn dò con một câu, con phải khắc ghi".
"Xin sư phụ hãy nói ạ".
"Con và cậu ta làm bạn thì được, nhưng... tuyệt đối đừng yêu cậu ta", Thần Hỏa Tôn Giả nói rất nghiêm túc.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, có chút ngạc nhiên.
"Tình yêu sẽ khiến người ta tê liệt, mù quáng, thậm chí đánh mất lý trí. Nếu con yêu cậu ta, thì sẽ phải trả giá tất cả vì cậu ta, thậm chí là đối đầu với sư phụ. Nếu con thật lòng yêu ai đó, thì con sẽ không còn là chính mình nữa, sư phụ không mong ngày này sẽ xảy ra", Thần Hỏa Tôn Giả trầm giọng nói.
"Sư phụ yên tâm, con chắc chắn sẽ không thế đâu".
Thần Hỏa Thánh Nữ vội quỳ xuống, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy vẻ kiên định.
"Vậy thì tốt".
Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu, đang định rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
Tách!
Một tiếng động khẽ vang lên ở ngón tay ông ta.
Mọi người sửng sốt.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc mắt nhìn ngón tay, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Chỉ thấy một chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón tay ông ta bỗng nát vụn, rồi rơi xuống đất...
"Sư phụ, cái này...", Thần Hỏa Thánh Nữ cũng sửng sốt.
"Lưu Viêm Trũng vẫn xảy ra chuyện rồi! Chiếc nhẫn này được làm ở Lưu Viêm Trũng, trên đó có từ trường tương sinh với Lưu Viêm Trũng. Nếu từ trường của Lưu Viêm Trũng vẫn còn, thì nó còn tồn tại, nếu từ trường không còn nó sẽ tự nứt ra".
"Sư phụ, vậy thì điều này... có nghĩa là sao?", Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên hỏi.
"Có người đã lấy tất cả dị hỏa của Lưu Viêm Trũng! Bạch Viêm và Hắc Hỏa đã bịt kín Lưu Viêm Trũng, vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ sâu".
Thần Hỏa Tôn Giả nhìn về phía chân trời, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.
"Là thần y Lâm sao?".
"Cậu ta không có bản lĩnh lớn như vậy đâu! Không tinh thông thuật Hỏa Viêm thì không thể lấy đi nhiều dị hỏa như vậy. Chắc chắn đây là cường giả tuyệt đỉnh về thuật Hỏa Viêm", Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu đáp.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại tái mặt.
Thần y Lâm quả thực không phải là cao thủ thuật Hỏa Viêm.
Nhưng... anh đã hấp thu hỏa chủng.
Thần Hỏa Thánh Nữ ngập ngừng một lát, chần chừ mãi không lên tiếng nói ra chân tướng.
…
Về đến Giang Thành, Lâm Chính lập tức bế quan ba ngày.
Cũng may anh là người tinh thông y đạo, đủ để đối phó với nỗi đau đớn thiêu đốt trên người.
Nhưng vào ngày thứ ba, Thần Hỏa Tôn Giả phái người đến lấy hỏa chủng.
Người này không phải ai khác mà chính là Thần Hỏa Thánh Nữ.
Khi gặp lại Lâm Chính, tâm trạng của cô ta vô cùng phức tạp.
Nhưng cô ta giấu tâm trạng phức tạp này đi, vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lùng, dáng vẻ người lạ chớ gần.
Trong trang viên.
"Chẳng phải cô đã biết hỏa chủng thế nào rồi sao? Sao còn đến lấy nữa?".
Lâm Chính bình thản nói.
Lúc trước Thần Hỏa Thánh Nữ đã nói, nếu Thần Hỏa Tôn Giả phái người đến lấy, thì cứ nói là đã làm mất hỏa chủng.
"Nếu chỉ đơn thuần đến lấy hỏa chủng, thì đương nhiên tôi sẽ không đến làm phiền anh. Tôi sẽ ngao du bên ngoài một thời gian rồi về chờ lệnh của sư phụ, tôi cũng biết anh không muốn gặp lại tôi nữa", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Vậy lần này cô đến còn có mục đích khác sao?".
Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Sư phụ đã phát hiện ra Lưu Viêm Trũng bị bịt kín, ông ấy bảo tôi đến hỏi thăm tình hình. Sau khi tôi đi, rốt cuộc Lưu Viêm Trũng đã xảy ra chuyện gì vậy?".
Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng nói, ánh mắt cũng không ngừng đánh giá Lâm Chính.
Không biết tại sao, cô ta cảm thấy Lâm Chính hiện giờ hơi khác so với lúc mới gặp.
Anh của hiện giờ... lại càng thâm ảo huyền diệu hơn.
Luồng khí ý tỏa ra từ người anh cũng vô cùng đặc biệt.
So với lúc trước thì khác biệt quá lớn.
Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi khàn giọng đáp: "Thần Hỏa Tôn Giả biết Lưu Viêm Trũng bị bịt kín có ý nghĩa gì sao?".
"Hắc Hỏa và Bạch Viêm đã chết".
"Ông ta nghĩ là tôi giết bọn họ?".
"Không, sư phụ không nghĩ vậy, ông ấy nghĩ dù anh muốn giết cũng không có năng lực này".
"Bọn họ là tự sát", Lâm Chính đáp.
Hơi thở của Thần Hỏa Thánh Nữ như nghẹn lại, sau đó lấy lại sự bình tĩnh, khàn giọng nói: "Xem ra Tôn Giả đã đoán đúng, dị hỏa trong Lưu Viêm Trũng quả thực đã bị người ta lấy mất. Thần y Lâm, anh có biết là ai lấy mất dị hỏa không?".
"Tôi".
Lâm Chính thẳng thừng đáp.
Thần Hỏa Thánh Nữ sững lại, ngây ra nhìn Lâm Chính, sau đó sẵng giọng nói: "Thần y Lâm, tôi biết anh không thích tôi, nhưng tôi nghĩ bây giờ không phải lúc để đùa đâu".
Lâm Chính không giải thích mà chỉ giơ tay lên, xòe năm ngón ra.
Một luồng khí ý kỳ diệu tỏa ra từ lòng bàn tay anh, sau đó...
Soạt!
Một ngọn lửa bảy sắc bỗng nhảy ra, cháy hừng hực trong lòng bàn tay anh.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức ngẩn người ra.
"Tôi không trêu đùa cô chứ?", Lâm Chính bình thản nói.
"Anh... anh... không những lấy đi tất cả dị hỏa, mà anh... anh còn hấp thu hết chúng?", Thần Hỏa Thánh Nữ ngây ra như phỗng nói.
"Phải".
Lâm Chính không hề giấu giếm, anh cũng thấy không có gì phải giấu giếm.
Nào ngờ Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, đứng phắt dậy nói: "Nghe đây thần y Lâm, bắt đầu từ hôm nay, anh tuyệt đối không được để lộ năng lực dị hỏa của mình trước mặt bất cứ ai, rõ chưa?".
"Tại sao?", Lâm Chính khó hiểu hỏi.
"Nếu để sư phụ biết thì chắc chắn ông ấy sẽ ra tay cướp dị hỏa đi. Sư phụ không hấp thu được hỏa chủng, không dung hòa được dị hỏa, nhưng ông ấy nằm mơ cũng muốn có những thứ này. Bây giờ anh làm được chuyện mà ông ấy không làm được, nhưng ông ấy có thể cưỡng chế giết anh để cướp những dị hỏa này. Trong mắt ông ấy, anh chính là một vật chứa. Thế nên nếu anh để lộ mình có dị hỏa, thì chắc chắn sẽ gặp họa sát thân, rõ chưa?", Thần Hỏa Thánh Nữ cuống quýt nói.
Lâm Chính sửng sốt, lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Thần Hỏa Thánh Nữ, dường như có chút suy nghĩ...
Chương 2345: Chặn đường
Giờ phút này, Lâm Chính mới coi như nhìn rõ Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cô ta là người hành xử bằng tình cảm.
Nhưng cô ta đối đãi cực kỳ đặc biệt với tình cảm. Đứng trước hai người vô cùng quan trọng, cô ta sẽ suy nghĩ cho người có mối quan hệ thân thiết hơn, nhưng nếu bên nào gặp nguy hiểm về tính mạng, thì cô ta sẽ ra tay giúp đỡ không chút do dự.
Cho dù chỉ là đưa ra lời khuyên.
Cô gái này thật là quá ngây thơ.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của cô".
Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt, lạnh lùng nói: "Tôi không nhắc nhở anh, tôi chỉ là... không muốn nhìn thấy một nhân tài xuất sắc như anh bị giết thôi".
"Vậy sao? Thế tôi cũng nhắc nhở cô một câu", Lâm Chính bình thản nói.
"Cái gì?", Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt.
Lâm Chính ngập ngừng một chút rồi nhỏ giọng nói: "Thực ra sư phụ của cô là một người rất có tham vọng, ông ta hết lòng theo đuổi võ lực và quyền lực, cũng cực kỳ khao khát việc giết chóc. Tôi khuyên cô một câu, nếu như có thể rời khỏi đảo Thần Hỏa, thì hãy cố gắng rời đi, nếu không... sớm muộn cũng có ngày cô chết trong tay sư phụ mình".
Anh vừa dứt lời, Thần Hỏa Thánh Nữ liền nổi giận.
"Khốn kiếp! Thần y Lâm! Anh dám bôi nhọ sư phụ tôi?".
"Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi".
"Tôi không cho phép anh sỉ nhục sư phụ tôi".
Thần Hỏa Thánh Nữ gần như phát điên, rít lên một tiếng, lấy ra một thanh kiếm lửa, đâm vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng...
Lâm Chính vẫn đứng bất động tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Khoảnh khắc thanh kiếm lửa đâm tới.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghiến răng, đâm chệch thanh kiếm lửa đi.
Rầm!
Thanh kiếm lửa đâm vào hòn non bộ bên cạnh Lâm Chính, hòn non bộ lập tức nổ tung, hóa thành bột mịn rồi bay theo gió, không còn sót lại cái gì.
"Sao anh không tránh?".
Đôi mắt Thần Hỏa Thánh Nữ ầng ậng nước.
"Tôi biết cô sẽ không giết tôi", Lâm Chính bình thản đáp.
Nhưng dường như câu nói này chạm đúng điểm yếu của Thần Hỏa Thánh Nữ, cô ta bước mấy bước tới, túm lấy cổ áo Lâm Chính, tức giận gầm lên: "Anh không hiểu tôi đâu! Tôi mà muốn giết anh thì không ai có thể cản nổi!".
Khuôn mặt trắng nõn của cô ta đầy nước mắt, ngập tràn giận dữ và căm hận.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính vẫn không có bất cứ thay đổi gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng buông tay, nhìn Lâm Chính chằm chằm ba giây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu lần sau tôi còn nghe thấy anh bôi nhọ sư phụ tôi, tôi nhất định sẽ giết anh!".
Dứt lời, cô ta quay phắt người rời đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Thật là ngoan cố!".
Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu.
Thực ra anh rất hiểu tâm trạng của Thần Hỏa Thánh Nữ.
Trong lòng cô ta, Thần Hỏa Tôn Giả là sự tồn tại ngang với thần linh, không được bôi nhọ, không được sỉ nhục, không được nghi ngờ.
Khi tín ngưỡng của bất cứ người nào sụp đổ thì bản thân họ cũng sụp đổ theo.
Thần Hỏa Tôn Giả đã ban cho Thần Hỏa Thánh Nữ mọi thứ, nên cô ta đương nhiên sẽ tin tưởng Thần Hỏa Tôn Giả.
Sao cô ta dám tin lời Lâm Chính nói chứ?
Thôi kệ.
Sau này cô ta sẽ hiểu thôi.
Lâm Chính lắc đầu, cũng không khuyên nhủ nữa, tiếp tục bế quan tu luyện.
Sau khi nuốt mười mấy loại dị hỏa, tình trạng lúc này của Lâm Chính cũng không khá chút nào.
Nhưng anh có một phát hiện kinh người.
Những dị hỏa này... có thể bám vào châm bạc, từ đó nâng cao hiệu năng của châm bạc...
Đây không phải là chuyện bình thường! Phải biết rằng, nếu châm bạc có thể đi kèm năng lượng, thì lợi ích mang lại sẽ cực kỳ lớn. Nói cách khác, y thuật của Lâm Chính lại lên một tầm cao mới.
Trong mấy ngày Lâm Chính bế quan, thì Trương Thất Dạ cũng quay lại.
"Thăm dò được những gì rồi?".
Trong trang viên, Lâm Chính vội hỏi Trương Thất Dạ.
Anh đã hấp thụ mười mấy loại dị hỏa, hoàn toàn có thể tùy ý sử dụng những dị hỏa này.
Tận dụng chúng để luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết là chuyện quá đơn giản.
Bây giờ chỉ chờ Hồng Mông Huyền Thiết nữa thôi.
Trương Thất Dạ không nói lời nào, chỉ đưa một tờ giấy cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy xem, lập tức vô cùng kinh ngạc.
"Hồng Mông Huyền Thiết... đáng sợ như vậy sao? Ma Quân, thông tin này là thật chứ?".
"Đây là tài liệu tôi lấy trộm được trong phòng của phó gia chủ gia tộc Lâm Thị, có thể là giả được sao?", Trương Thất Dạ khàn giọng đáp.
"Thảo nào gia tộc Lâm Thị muốn tìm được Hồng Mông Huyền Thuyết bằng mọi giá. Nếu bọn họ có được thứ đáng sợ như Hồng Mông Huyền Thiết, thì trên đời này còn ai có thể đấu lại bọn họ chứ?", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Thần y Lâm, tôi khuyên cậu hãy nhanh chóng hành động, giành Hồng Mông Huyền Thuyết về đi. Nếu để lâu quá thì hỏng bét", Trương Thất Dạ nhỏ giọng nói.
"Bây giờ Hồng Mông Huyền Thiết vẫn đang ở hoang mạc Đại Tây, trừ khi tôi đích thân đi tìm, nếu không ông bảo tôi giành ở đâu?", Lâm Chính lắc đầu đáp.
Trương Thất Dạ cũng tỏ vẻ khó xử, mặt nhăn mày nhó.
Tuy lấy trộm được thông tin về Hồng Mông Huyền Thiết, nhưng dù sao đó cũng không phải là Hồng Mông Huyền Thiết, mà vị trí cụ thể của nó cũng không được ghi chép. Trên thực tế, chuyến đi này cũng không có tiến triển gì thực tế.
Nhưng đúng lúc này, dường như Lâm Chính bỗng nghĩ ra gì đó, trầm giọng nói: "Đi lấy một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây cho tôi".
"Hả... Được..."
Trương Thất Dạ không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu rồi chạy đi lấy.
Một lát sau, ông ta bảo người in một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây rất lớn, mang đến trang viên, rồi trải lên bàn.
Lâm Chính nhìn chằm chằm tấm bản đồ, một lúc lâu không nói gì.
Trương Thất Dạ lại càng thấy khó hiểu hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cứ chờ như vậy khoảng nửa tiếng, cuối cùng ông ta cũng không nhịn nổi nữa.
“Thần y Lâm… rốt cuộc cậu đang xem gì vậy? Đang suy đoán vị trí Hồng Mông Huyền Thiết có thể xuất hiện sao?”.
"Đoán cái đó thì có ích gì? Tốp bộ đội đầu tiên đã xuất phát được mấy ngày, không nói bọn họ đã xác định được vị trí cụ thể của Hồng Mông Huyền Thiết hay chưa, có khi đã tìm được rồi cũng nên. Bây giờ chúng ta đi lấy thì đã muộn rồi".
"Vậy cậu..."
"Ông chưa nghe đến câu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau sao?", Lâm Chính cười nói.
Trương Thất Dạ như ngừng thở, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào... thần y Lâm muốn cướp Hồng Mông Huyền Thiết của bọn họ sao?".
"Tôi có ý định này".
"Nhưng vấn đề là hoang mạc Đại Tây rộng lớn như vậy, bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết xong sẽ rút hướng nào? Làm sao tìm được bọn họ? Có cả trăm con đường để rời khỏi hoang mạc Đại Tây, chúng ta cũng không thể phái người canh chừng từng con đường đấy chứ? Cho dù đón đầu được mà không có cường giả hỗ trợ thì cũng không thể lấy được Hồng Mông Huyền Thiết!", Trương Thất Dạ nhíu mày nói.
"Chúng ta sẽ không đến hoang mạc Đại Tây", Lâm Chính lắc đầu.
Trương Thất Dạ sửng sốt: "Vậy ý của cậu là gì?".
"Có biết lần này có mấy lực lượng đi lấy Hồng Mông Huyền Thiết không?".
"Có 13 lực lượng".
"Phái người theo dõi các thế lực và gia tộc đứng sau 13 lực lượng này, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Nếu có người đoạt được Hồng Mông Huyền Thiết, thì chắc chắn gia tộc phía sau bọn họ sẽ dốc toàn lực để chi viện bảo vệ Huyền Thiết. Nếu lực lượng của gia tộc nào bỗng dưng có hành động, thì có thể chắc chắn Hồng Mông Huyền Thiết ở nhà đó. Sau đó chúng ta lại phân tích xem sau khi rời khỏi hoang mạc Đại Tây bọn họ sẽ trở về theo tuyến đường nào, rồi phái người mai phục giữa đường. Như vậy thì tỷ lệ thành công sẽ rất lớn", Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Trương Thất Dạ nghe thấy thế, mắt liền sáng lên.
"Cách này hay! Hay! Hay lắm! Ha ha ha!".
"Bảo ngay đám người Nguyên Tinh sắp xếp đi".
"Không vấn đề gì".
Trương Thất Dạ mỉm cười, vội vàng rời khỏi trang viên.