-
Chương 2411-2415
Chương 2411: Ông có thể thử xem
Đã là lúc nào rồi mà còn bàn chuyện hợp tác?
Giang Tử Ức chỉ muốn tát cho Tô Nhu một cái.
Nhưng bố anh ta và đại sư Tây Môn đang đứng đó, dù có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám.
Ngược lại, Giang Thiên Hưng không khỏi liếc nhìn Tô Nhu, thắc mắc: “Hợp tác gì?”.
“Xin chào Chủ tịch Giang, tôi là Tô Nhu, Chủ tịch của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, rất vui được gặp ông!”, Tô Nhu hơi cúi người, khách sáo nói.
Giang Thiên Hưng gật đầu: “Quốc tế Duyệt Nhan? Tôi đã nghe nói tới, hình như hôm nay đã đưa ra thị trường thông qua thị trường chứng khoán Thượng Hỗ. Chủ tịch Tô trẻ tuổi như vậy mà có thể tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đúng là hậu sinh khả úy!”.
“Chủ tịch Giang khách sáo rồi! Đây đều nhờ mọi người chiếu cố tôi”.
“Vậy hợp tác là ý gì?”.
“Chủ tịch Giang không biết sao? Là đơn hàng một tỷ mà cậu Giang đã đàm phán với tôi!”, Tô Nhu lập tức nêu nội dung cho Giang Thiên Hưng nghe.
Giang Thiên Hưng nghe xong thì nhíu mày.
Ông ta liếc nhìn Giang Tử Ức, sau đó hạ giọng nói: “Chủ tịch Tô, tôi nói thật với cô, đơn hàng này thật ra không thể nào giao cho Quốc tế Duyệt Nhan được. Tôi đoán chắc là đứa con trai không ra gì của tôi cố ý dùng nó để lừa cô. Thằng này nó hay mượn danh tiếng của công ty chúng tôi để lừa gạt nhiều cô gái! Tên súc sinh này!”.
“Thế à? Nhưng… lúc nãy chúng tôi đã ký hợp đồng rồi”, Tô Nhu cảm thấy hơi mất mát.
Thật ra cô nhắc tới đơn hàng này là vì cô không cam tâm!
Giang Tử Ức lại lừa gạt cô, điều này khiến cô cảm thấy tâm lý không cân bằng. Nếu có thể tranh thủ được đơn hàng đó, ít nhất cũng không tính là lỗ.
“Có thể cho tôi xem hợp đồng không?”, Giang Thiên Hưng hỏi.
Tô Nhu vội vàng đưa hợp đồng tới.
Giang Thiên Hưng xem qua một lượt, lại lắc đầu.
“Tôi biết ngay! Chủ tịch Tô, hợp đồng này thật ra vô hiệu! Đây là một mánh khóe mà con trai tôi hay dùng. Nó ký tên là Giang Tử Ức phó chủ tịch Tập đoàn Giang Lâm, thực ra con trai tôi không phải phó chủ tịch của công ty chúng tôi, cho nên hợp đồng này không liên quan gì đến công ty chúng tôi”.
Tô Nhu nghe vậy, vẻ mặt vô cùng mất mát.
Cô thở dài, âm thầm lắc đầu: “Hóa ra là vậy…”.
“Chủ tịch Tô, thật sự xin lỗi, nhưng cô không cần phải nản lòng, sau này chúng ta có cơ hội cũng có thể hợp tác”, Giang Thiên Hưng nói.
“Được, cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.
“Ừm”.
Giang Thiên Hưng không nói thêm nữa.
Ngay lúc này Lâm Chính ở cạnh lại lên tiếng.
“Tiểu Nhu, mặc dù hợp đồng này không liên quan đến Tập đoàn Giang Lâm, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Giang Tử Ức. Chúng ta báo cảnh sát đi, hợp đồng này chính là chứng cứ. Chúng ta có thể kiện Giang Tử Ức tội lừa đảo, cho anh ta vào tù ngồi một năm sáu tháng hoàn toàn không thành vấn đề!”.
Nghe vậy, Tô Nhu sửng sốt.
Giang Thiên Hưng biến sắc, ánh mắt trở nên âm trầm hơn.
“Lâm Chính, anh đang nói gì vậy? Không cần thiết phải vậy đâu…”, Tô Nhu vội nói: “Làm thế chẳng phải sẽ đắc tội với Tập đoàn Giang Lâm hay sao?”.
“Đắc tội với bọn họ thì sợ cái gì? Bọn họ trêu đùa em, hoàn toàn không coi em ra gì, đã vậy thì dựa vào đâu chúng ta không thể đắc tội bọn họ?”, Lâm Chính nói.
“Cái đó…”, Tô Nhu hơi câm nín.
“Cậu thanh niên, tôi thừa nhận con trai tôi làm chuyện này không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi hai người, tôi hi vọng chuyện này dừng ở đây! Nếu nhất quyết muốn làm lớn chuyện, tôi lo rằng hai người sẽ thua thiệt đấy!”, Giang Thiên Hưng hạ thấp giọng nói, hàm ý sâu xa.
"Ông có thể thử xem, xem xem đến lúc đó là chúng tôi thua thiệt, hay là các ông thua thiệt!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 2412: Biến cố
Giang Thiên Hưng nổi giận!
Đây là Thượng Hỗ!
Địa bàn của ông ta!
Thế mà lại có người dám nói những lời như vậy với ông ta!
Lại còn là một người ngoại tỉnh!
Hoàn toàn không xem ông ta ra gì!
Trong mắt Giang Thiên Hưng lóe lên sự phẫn nộ, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. Ông ta đang định lên tiếng thì đại sư Tây Môn đột nhiên tiến lên, ngăn cản ông ta.
“Đạo trưởng?”, Giang Thiên Hưng ngạc nhiên.
Đại sư Tây Môn nháy mắt ra hiệu với ông ta, nhỏ giọng nói: “Người này có tự tin như vậy, tôi nghĩ cậu ta có chỗ dựa, ông đừng tùy tiện đắc tội thì tốt hơn. Suy cho cùng, bọn họ cũng là người từ Giang Thành đến”.
“Giang Thành?”.
Giang Thiên Hưng nhíu mày, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, nhỏ giọng nói: “Ông đang ám chỉ… thần y Lâm?”.
“Ông đối phó được thần y Lâm không?”, đại sư Tây Môn hỏi.
“Sao… sao có thể đối phó được? Thần y Lâm là người thế nào, đó là nhân vật siêu phàm, tôi có tài đức gì?”, Giang Thiên Hưng biến sắc, nói.
“Vậy thì đúng rồi! Nếu bọn họ có liên quan đến thần y Lâm, ông vô tình đắc tội với thần y Lâm chẳng phải sẽ hỏng bét sao?”, đại sư Tây Môn nói.
“Đạo trưởng, ông nói phải làm sao đây?”, Giang Thiên Hưng hỏi.
“Giao đơn hàng mà cô gái kia nói cho cô ấy làm!”.
“Hả… Được thôi! Nếu đạo trưởng đã nói vậy, tôi đồng ý!”.
Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, khẽ nói: “Chủ tịch Tô, anh bạn trẻ, chúng ta mỗi người lùi một bước được không? Hai người cũng đừng gây khó dễ cho con trai tôi! Tôi sẽ giao đơn hàng cho phía các cô làm, hai bên chúng ta hợp tác, chuyện này dừng ở đây, được không?”.
“Hả… Chủ tịch Giang, như vậy sao được?”.
Tô Nhu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Lâm Chính vừa dọa một cái người ta đã đồng ý… như vậy phải chăng không hay cho lắm?
“Không sao, không sao! Chủ tịch Tô, thật ra tôi luôn rất tán thưởng doanh nhân trẻ tuổi như các cô, dù sao thế giới sau này là của các cô!”, Giang Thiên Hưng cười nói, nhưng trong lòng rất phức tạp.
“Vậy thì cảm ơn ông!”.
Tô Nhu kích động nói.
“Thế này, sáng ngày mai cô hãy đến trụ sở chính của Tập đoàn Giang Lâm một chuyến, tôi nói thư ký tiếp đãi cô, cô và thư ký của tôi ký đơn hàng này đi!”.
“Được! Cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”.
Tô Nhu vội đáp.
Công ty vừa đưa ra thị trường đã nhận được đơn hàng lớn, điều này sẽ giúp ích rất lớn cho tương lai của công ty.
Giang Tử Ức đứng sau Giang Thiên Hưng cực kỳ không vui, nhưng không dám lên tiếng.
Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên vội vã xông vào sảnh tiệc, hô to với Giang Thiên Hưng: “Sư thúc! Sư thúc! Không hay rồi! Bọn họ giết đến nơi rồi!”.
Giang Thiên Hưng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch: “Bọn họ đến rồi à?”.
“Phải, sư thúc! Xin sư thúc hãy mau nghĩ cách! Nếu không, chúng ta sẽ tiêu đời thật đấy!”, người đó chạy đến trước mặt Giang Thiên Hưng, quỳ dưới đất, run giọng khóc la.
“Sư thúc?”.
Tô Nhu và Lâm Chính đều mờ mịt.
Giang Tử Ức cũng không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta ngơ ngác nhìn người đàn ông áo tím quỳ trước mặt Giang Thiên Hưng, đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc kêu lên: “Bố, chẳng lẽ người này là…”.
“Im miệng!”.
Giang Thiên Hưng quát lên, ngắt lời Giang Tử Ức.
Giang Tử Ức run rẩy cả người, không dám lên tiếng.
“Sư điệt! Không phải lo, hôm nay có đại sư Tây Môn ở đây, bọn họ tới bao nhiêu người cũng không làm gì được chúng ta!”.
Giang Thiên Hưng bực bội nói, sau đó quay đầu nói với Tô Nhu: “Hai người hãy rời khỏi đây mau đi. Vài kẻ thù của tôi tìm tới cửa rồi, nếu còn không đi e là sẽ liên lụy đến hai người!”.
Chương 2413: Thân phận của Giang Thiên Hưng
“Được… Được, chúng tôi đi đây!”.
Tô Nhu nào dám do dự, lập tức gật đầu, kéo Lâm Chính đi.
Vèo vèo vèo…
Đúng lúc đó, mấy bóng người bay tới, chui vào sảnh tiệc, khóa cửa lại.
“Hả?”.
Tô Nhu sợ đến mức la lên thất thanh, nhìn về phía những bóng người đó.
Đó lại là những người đeo mặt nạ ác quỷ, mặc áo màu nâu, tay cầm cây chĩa.
Nhìn bộ dạng bọn họ là biết không phải người tốt.
“Tiểu Nhu, không cần sợ, em đứng sau anh, anh sẽ bảo vệ em an toàn”, Lâm Chính an ủi.
“Lâm Chính, tất cả là do em không tốt, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, em nên rời đi sớm, còn để tâm đơn hàng gì nữa”, Tô Nhu vừa sợ vừa tự trách.
“Nếu trên thế giới này ai cũng biết được chuyện tương lai thì thế giới này đâu còn nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?”, Lâm Chính cười đáp.
“Mặc kệ, chúng ta báo cảnh sát trước!”.
Tô Nhu cắn răng, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Đột nhiên!
Vù!
Một đoạn dây thép lặng lẽ len tới, khóa chặt điện thoại của Tô Nhu, sau đó xoắn lại.
Rắc!
Điện thoại lập tức vỡ tan nát.
Tô Nhu kinh hãi, toàn thân run rẩy.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh đi, nghiêng đầu nhìn.
“Gọi cảnh sát? Con nhóc, tôi khuyên cô tốt nhất đừng gây rắc rối cho chúng tôi, nếu không, tôi lo rằng trước khi cảnh sát đến, cô đã đầu lìa khỏi xác đấy!”, một trong số những người đeo mặt nạ ác quỷ cao gần hai mét cười dữ tợn.
Tô Nhu sợ đến mức nhào vào lòng Lâm Chính, run rẩy.
“Anh đang dọa vợ tôi đấy à?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Phải thì đã sao? Thằng nhóc, tôi khuyên cậu thành thật một chút, nếu không hôm nay chúng tôi đại khai sát giới, các người đều không sống nổi!”.
Người đó cười nói, sau đó hét lên với Giang Thiên Hưng: “Ông già, giao đồ vật ra đây! Đừng để chúng tôi khó xử!”.
“Cái này e là không được, thứ này là đồng môn của tôi liều cả mạng sống để lấy về, sao có thể dễ dàng đưa cho các người? Nếu không, tôi làm sao xứng với máu và mồ hôi đã chảy xuống của đồng môn? Tôi làm sao có mặt mũi đi gặp bọn họ?”, Giang Thiên Hưng không biểu lộ cảm xúc, nói.
“Nói vậy là ông rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”, ánh mắt gã đàn ông cao to lạnh băng.
“Nếu ông muốn làm theo quy tắc, chúng ta đấu tay đôi, thắng rồi thì đồ vật thuộc về ông, thua thì các người cút đi! Nếu ông không dám một chọi một theo quy tắc, vậy thì các ông cứ dùng súng, nhưng đừng nói tôi không cho ông cơ hội! Ông tự chọn đi!”, gã đàn ông đó cười nói.
“Đương nhiên là làm theo quy tắc! Vậy thì ai cũng tuân phục, mọi chuyện đều dựa vào bản lĩnh!”.
Giang Thiên Hưng bình tĩnh nói.
“Bố có ý gì? Chẳng lẽ bố… bố định đánh với ông ta?”, Giang Tử Ức ngạc nhiên không thôi, hỏi.
Anh ta biết bố mình từng luyện một chút võ, nhưng chút võ khoa chân múa tay đó sao có thể là đối thủ của gã đàn ông đáng sợ kia?
“Tử Ức, thật ra có vài chuyện mà bố luôn giấu con! Đến lúc này rồi, bố cũng nên cho con biết. Thật ra bố không những là Chủ tịch của Tập đoàn Giang Lâm, mà còn là chấp sự của tông môn cổ Tử Huyền Thiên!”, Giang Thiên Hưng nói, trong mắt toát ra ánh sáng bén nhọn.
Giang Tử Ức sửng sốt nhìn bố mình, đầu óc trống rỗng.
“Chấp sự… Tử Huyền Thiên? Đó là gì?”.
Anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Bên này Lâm Chính lại nhíu mày.
Giang Thiên Hưng lại là người của Tử Huyền Thiên?
Đúng là khiến người ta ngạc nhiên.
“Lâm Chính, Tử Huyền Thiên là gì?”, Tô Nhu run giọng hỏi.
“Gần giống với Thiếu Lâm, Võ Đang”, Lâm Chính giải thích.
Chương 2414: Không đỡ nổi một chiêu
Cách giải thích này thông tục dễ hiểu, nhưng nếu đám người Giang Thiên Hưng nghe được chỉ sợ là dở khóc dở cười.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa! Chúng ta bắt đầu đi!”.
Gã đàn ông kia mỉm cười nói.
“Được! Tới đi!”.
Giang Thiên Hưng cởi áo khoác ngoài ra, bày tư thế!
Mọi người nhìn mà há hốc miệng.
Ai có thể ngờ được CEO Giang Thiên Hưng của Tập đoàn Giang Lâm, doanh nhân ở Thượng Hỗ nổi tiếng xa gần lại là một cao thủ cổ võ…
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin.
Nhưng gã đàn ông cao to không giao đấu với Giang Thiên Hưng, mà mỉm cười lùi về sau.
Đám người kia tản ra, sau đó một bóng người nhỏ bé đội nón lá, che mặt bằng lụa đen đi tới.
Giang Thiên Hưng và đại sư Tây Môn kinh ngạc.
“Sao… Không phải cậu đấu với tôi?”, giọng Giang Thiên Hưng hơi run rẩy.
“Ai nói tôi sẽ đánh với ông? Người giao đấu với ông là vị đại nhân này!”, gã mỉm cười nói.
Sắc mặt Giang Thiên Hưng rất khó coi.
Bọn họ nhìn người phụ nữ đội nón lá, trên mặt đeo tấm lụa đen, ai nấy đều có vẻ mất tự nhiên.
Người phụ nữ mặc một thân đen tuyền, thân hình đường nét rõ ràng, cực kỳ thon thả. Mặc dù gương mặt giấu dưới lớp khăn che mặt, nhưng ngũ quan tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện dưới tấm lụa màu đen vẫn đủ để chứng tỏ dung mạo cô ta cực kỳ xinh đẹp.
Tuy vậy, điều khiến người ta chú ý không phải dung mạo của cô ta, mà là thực lực của cô ta!
Từ khi cô ta xuất hiện, khí tức của cả sảnh tiệc trở nên nặng nề hơn.
Những người không biết gì như Tô Nhu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Chủ tịch Giang, cẩn thận! Người này… vô cùng đặc biệt!”, đại sư Tây Môn đã nhìn ra manh mối, hạ giọng nói: “Lát nữa ông cố gắng giữ khoảng cách với người đó, không thể giao đấu chính diện với cô ta, nếu không, tôi lo rằng ông sẽ thất bại thê thảm!”.
“Nói vậy là tôi không phải đối thủ của cô ta?”, Giang Thiên Hưng có vẻ mặt khó coi, nói.
“Có lẽ là vậy, nhưng ông yên tâm, có tôi ở đây, ông chỉ cần giúp tôi tiêu hao thể lực của cô ta là được. Đợi cô ta kiệt sức, tôi sẽ lên đánh bại cô ta. Cô ta thua rồi, những kẻ còn lại chỉ là tôm bình tướng tép, tôi có thể dễ dàng giải quyết!”.
“Được! Đạo trưởng, lần này nhờ vào ông đấy!”.
Giang Thiên Hưng hô khẽ, sau đó hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đội nón lá, nói: “Cô có thể ra tay rồi!”.
“Tôi khuyên ông nên ra tay trước đi, nếu không, trận đấu thoáng cái đã kết thúc chỉ sẽ cảm thấy tẻ nhạt!”, cô ta thản nhiên nói, tỏ ra không quan tâm.
Giang Thiên Hưng nổi giận.
Cô ta hoàn toàn không xem ông ta ra gì!
“Mặc dù tôi là người Tử Huyền Thiên điều phái tới giới thế tục, nhưng tốt xấu gì cũng là chấp sự của Tử Huyền Thiên! Cô dám coi thường tôi như vậy, được, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi!”.
Giang Thiên Hưng quát lên, hai tay hóa thành trảo, phóng ra uy thế sấm chớp. Ông ta gào lên một tiếng, lao về phía người phụ nữ bằng tốc độ sánh ngang với âm thanh.
“Hả?”.
Giang Tử Ức kinh ngạc.
Bố mình… lại lợi hại như vậy?
Anh ta cảm thấy tam quan sụp đổ.
Tô Nhu thì còn tạm ổn. Cô cũng từng thấy nhiều cảnh, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn khiến cô sợ hãi gấp bội. Dù sao cô cũng chỉ là người bình thường.
Mọi người nhìn mà mắt lấp lánh.
Trong khi mọi người nghĩ rằng đòn tấn công đó có thể làm khó người phụ nữ đội nón lá, bóng người phụ nữ đột nhiên nhoáng lên.
Rầm!
Tiếp đó, cơ thể Giang Thiên Hưng bay đi như quả bóng, đâm vỡ vách tường sảnh tiệc, sau đó ngã xuống đất lăn mấy vòng. Đợi khi ông ta dừng lại thì nôn ra mấy ngụm máu, không đứng dậy nổi nữa.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Bố!”.
Giang Tử Ức gào lên thảm thiết, xông tới.
Ai có thể ngờ được Giang Thiên Hưng lại không đỡ nổi một chiêu dưới tay người kia…
Chương 2415: Nổi giận
Sức mạnh của người phụ nữ đội nón vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người .
Tô Nhu trợn tròn mắt. Đại sư Tây Môn cũng tái mặt, hét lớn: “Giang chấp sự, ông không sao chứ?”
“Tôi…không phải là đối thủ…đại sư Tây Môn…chắc phải nhờ vào ông…”, Giang Thiên Hưng ôm ngực, yếu ớt nói.
“Bọn họ có sự chuẩn bị khi tới đây. Xem chừng hôm nay phải có một chiến đẫm máu rồi”, Đại sư Tây Môn lạnh lùng nói, sau đó bước tới, chắp tay sau lưng nhìn đám người kia.
“Ra tay đi. Yên tâm, tôi sẽ không giết các người đâu, vì dù sao thì đồ vẫn nằm trong tay các người”, người phụ nữ đội nón thản nhiên nói với vẻ khinh thường.
“Ngông cuồng. Các người muốn lấy đồ thì cũng phải xem có bản lĩnh không đã, đánh bại tôi rồi hãy nói”
Đại sư Tây Môn không dám do dự, lập tức lao về phía trước, hai tay ông ta vung ra như điện xẹt, tạo ra các tàn ảnh tấn công người phụ nữ đội nón lá.
Thế lực quá kinh người. Tô Nhu tái mặt, co cụm trong lòng của Lâm Chính. Người phụ nữ đội nón cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ phấtt tay, đồng thời cũng tạo ra những tàn ảnh khắp không gian.
Bùm…bùm…Hai chưởng ảnh va chạm, tiếng nổ lập tức phát ra. Mọi người ở xung quanh đều thất kinh, lùi lại.
“Tô Nhu, cẩn thận”, Lâm Chính khẽ quát lớn, lập tức ôm Tô Nhu lùi lại.
Tô Nhu sợ hãi, cộng thêm việc Lâm Chính đột ngột ôm chặt khiến cô trở nên khó thở, mặt cũng đỏ bừng.
“Lâm Chính, em bị khó thở…sợ quá…Chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Tô Nhu run rẩy nói. Cô cảm thấy bất lực.
“Được, anh đưa em rời đi”, Lâm Chính trầm giọng, mặc kệ tất cả, cứ thế định đưa Tô Nhu rời đi.
Nhưng đúng lúc này...Bùm! Bùm…Một loạt tiếng nổ vang lên. Đèn chùm trong phòng rơi xuống. Cả bức tường xuất hiện vết nứt. Những đường nứt đáng sợ lan rộng
“Á”, Tô Nhu hét toáng lên, ôm chặt Lâm Chính hơn, anh dùng lưng cản những thứ đang lao tới. Thế nhưng một giây sau, Tô Nhu đang ở trong lòng anh phải kêu lên: “Cẩn thận”.
Cô định lao ra chặn vào vị trí bên phải của Lâm Chính. Đó là hướng có một mảng tường đang đập tới.
Tô Nhu lo Lâm Chính bị thương nên mới dùng cơ thể để chặn lại.
“Tô Nhu”, Lâm Chính gầm lên, kéo Tô Nhu quay lại, dùng một đấm đẫm vỡ vật thể đó.
Rầm...Anh vội vàng nhìn Tô Nhu, phát hiện cô đã ngất lịm do quá sợ hãi. Anh đanh mặt, bắt mạch cho cô.Có lẽ là không có vấn đề gì.
Lúc này Lâm Chính đã thực sự rất tức giận.
Bùm bùm…Lại là những tiếng nổ đinh tai nhức óc.Một bóng hình lùi ra, miệng phun ra máu. Đó chính là đại sư Tây Môn.
Miệng ông ta lúc này đầy máu, vùng ngực hõm sâu, một bên tay đã bị gãy. Rõ ràng ông ta không phải là đối thủ của người phụ nữ đội nón kia. Thế nhưng có vẻ ông ta vẫn chưa chịu thua, vẫn định ra tay.
“Không!", Giang Thiên Hưng hét lớn: “Đại sư Tây Môn đừng đánh nữa, giao đồ cho họ đi”.
“Giang chấp sự, ông làm vậy sẽ có lỗi với đồng môn của mình đấy”, đại sư Tây Môn nói.
“Nhưng nếu tiếp tục thì ông sẽ chết. Đồ cũng không giữ được, hà tất phải mất đi một mạng người như thế”, Giang Thiên Hưng bặm môi, gầm lên.
Đã là lúc nào rồi mà còn bàn chuyện hợp tác?
Giang Tử Ức chỉ muốn tát cho Tô Nhu một cái.
Nhưng bố anh ta và đại sư Tây Môn đang đứng đó, dù có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám.
Ngược lại, Giang Thiên Hưng không khỏi liếc nhìn Tô Nhu, thắc mắc: “Hợp tác gì?”.
“Xin chào Chủ tịch Giang, tôi là Tô Nhu, Chủ tịch của Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, rất vui được gặp ông!”, Tô Nhu hơi cúi người, khách sáo nói.
Giang Thiên Hưng gật đầu: “Quốc tế Duyệt Nhan? Tôi đã nghe nói tới, hình như hôm nay đã đưa ra thị trường thông qua thị trường chứng khoán Thượng Hỗ. Chủ tịch Tô trẻ tuổi như vậy mà có thể tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đúng là hậu sinh khả úy!”.
“Chủ tịch Giang khách sáo rồi! Đây đều nhờ mọi người chiếu cố tôi”.
“Vậy hợp tác là ý gì?”.
“Chủ tịch Giang không biết sao? Là đơn hàng một tỷ mà cậu Giang đã đàm phán với tôi!”, Tô Nhu lập tức nêu nội dung cho Giang Thiên Hưng nghe.
Giang Thiên Hưng nghe xong thì nhíu mày.
Ông ta liếc nhìn Giang Tử Ức, sau đó hạ giọng nói: “Chủ tịch Tô, tôi nói thật với cô, đơn hàng này thật ra không thể nào giao cho Quốc tế Duyệt Nhan được. Tôi đoán chắc là đứa con trai không ra gì của tôi cố ý dùng nó để lừa cô. Thằng này nó hay mượn danh tiếng của công ty chúng tôi để lừa gạt nhiều cô gái! Tên súc sinh này!”.
“Thế à? Nhưng… lúc nãy chúng tôi đã ký hợp đồng rồi”, Tô Nhu cảm thấy hơi mất mát.
Thật ra cô nhắc tới đơn hàng này là vì cô không cam tâm!
Giang Tử Ức lại lừa gạt cô, điều này khiến cô cảm thấy tâm lý không cân bằng. Nếu có thể tranh thủ được đơn hàng đó, ít nhất cũng không tính là lỗ.
“Có thể cho tôi xem hợp đồng không?”, Giang Thiên Hưng hỏi.
Tô Nhu vội vàng đưa hợp đồng tới.
Giang Thiên Hưng xem qua một lượt, lại lắc đầu.
“Tôi biết ngay! Chủ tịch Tô, hợp đồng này thật ra vô hiệu! Đây là một mánh khóe mà con trai tôi hay dùng. Nó ký tên là Giang Tử Ức phó chủ tịch Tập đoàn Giang Lâm, thực ra con trai tôi không phải phó chủ tịch của công ty chúng tôi, cho nên hợp đồng này không liên quan gì đến công ty chúng tôi”.
Tô Nhu nghe vậy, vẻ mặt vô cùng mất mát.
Cô thở dài, âm thầm lắc đầu: “Hóa ra là vậy…”.
“Chủ tịch Tô, thật sự xin lỗi, nhưng cô không cần phải nản lòng, sau này chúng ta có cơ hội cũng có thể hợp tác”, Giang Thiên Hưng nói.
“Được, cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”, Tô Nhu nặn ra nụ cười.
“Ừm”.
Giang Thiên Hưng không nói thêm nữa.
Ngay lúc này Lâm Chính ở cạnh lại lên tiếng.
“Tiểu Nhu, mặc dù hợp đồng này không liên quan đến Tập đoàn Giang Lâm, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Giang Tử Ức. Chúng ta báo cảnh sát đi, hợp đồng này chính là chứng cứ. Chúng ta có thể kiện Giang Tử Ức tội lừa đảo, cho anh ta vào tù ngồi một năm sáu tháng hoàn toàn không thành vấn đề!”.
Nghe vậy, Tô Nhu sửng sốt.
Giang Thiên Hưng biến sắc, ánh mắt trở nên âm trầm hơn.
“Lâm Chính, anh đang nói gì vậy? Không cần thiết phải vậy đâu…”, Tô Nhu vội nói: “Làm thế chẳng phải sẽ đắc tội với Tập đoàn Giang Lâm hay sao?”.
“Đắc tội với bọn họ thì sợ cái gì? Bọn họ trêu đùa em, hoàn toàn không coi em ra gì, đã vậy thì dựa vào đâu chúng ta không thể đắc tội bọn họ?”, Lâm Chính nói.
“Cái đó…”, Tô Nhu hơi câm nín.
“Cậu thanh niên, tôi thừa nhận con trai tôi làm chuyện này không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi hai người, tôi hi vọng chuyện này dừng ở đây! Nếu nhất quyết muốn làm lớn chuyện, tôi lo rằng hai người sẽ thua thiệt đấy!”, Giang Thiên Hưng hạ thấp giọng nói, hàm ý sâu xa.
"Ông có thể thử xem, xem xem đến lúc đó là chúng tôi thua thiệt, hay là các ông thua thiệt!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Chương 2412: Biến cố
Giang Thiên Hưng nổi giận!
Đây là Thượng Hỗ!
Địa bàn của ông ta!
Thế mà lại có người dám nói những lời như vậy với ông ta!
Lại còn là một người ngoại tỉnh!
Hoàn toàn không xem ông ta ra gì!
Trong mắt Giang Thiên Hưng lóe lên sự phẫn nộ, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì. Ông ta đang định lên tiếng thì đại sư Tây Môn đột nhiên tiến lên, ngăn cản ông ta.
“Đạo trưởng?”, Giang Thiên Hưng ngạc nhiên.
Đại sư Tây Môn nháy mắt ra hiệu với ông ta, nhỏ giọng nói: “Người này có tự tin như vậy, tôi nghĩ cậu ta có chỗ dựa, ông đừng tùy tiện đắc tội thì tốt hơn. Suy cho cùng, bọn họ cũng là người từ Giang Thành đến”.
“Giang Thành?”.
Giang Thiên Hưng nhíu mày, đột nhiên ông ta ý thức được điều gì, nhỏ giọng nói: “Ông đang ám chỉ… thần y Lâm?”.
“Ông đối phó được thần y Lâm không?”, đại sư Tây Môn hỏi.
“Sao… sao có thể đối phó được? Thần y Lâm là người thế nào, đó là nhân vật siêu phàm, tôi có tài đức gì?”, Giang Thiên Hưng biến sắc, nói.
“Vậy thì đúng rồi! Nếu bọn họ có liên quan đến thần y Lâm, ông vô tình đắc tội với thần y Lâm chẳng phải sẽ hỏng bét sao?”, đại sư Tây Môn nói.
“Đạo trưởng, ông nói phải làm sao đây?”, Giang Thiên Hưng hỏi.
“Giao đơn hàng mà cô gái kia nói cho cô ấy làm!”.
“Hả… Được thôi! Nếu đạo trưởng đã nói vậy, tôi đồng ý!”.
Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, khẽ nói: “Chủ tịch Tô, anh bạn trẻ, chúng ta mỗi người lùi một bước được không? Hai người cũng đừng gây khó dễ cho con trai tôi! Tôi sẽ giao đơn hàng cho phía các cô làm, hai bên chúng ta hợp tác, chuyện này dừng ở đây, được không?”.
“Hả… Chủ tịch Giang, như vậy sao được?”.
Tô Nhu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ quái lạ.
Lâm Chính vừa dọa một cái người ta đã đồng ý… như vậy phải chăng không hay cho lắm?
“Không sao, không sao! Chủ tịch Tô, thật ra tôi luôn rất tán thưởng doanh nhân trẻ tuổi như các cô, dù sao thế giới sau này là của các cô!”, Giang Thiên Hưng cười nói, nhưng trong lòng rất phức tạp.
“Vậy thì cảm ơn ông!”.
Tô Nhu kích động nói.
“Thế này, sáng ngày mai cô hãy đến trụ sở chính của Tập đoàn Giang Lâm một chuyến, tôi nói thư ký tiếp đãi cô, cô và thư ký của tôi ký đơn hàng này đi!”.
“Được! Cảm ơn ông, Chủ tịch Giang!”.
Tô Nhu vội đáp.
Công ty vừa đưa ra thị trường đã nhận được đơn hàng lớn, điều này sẽ giúp ích rất lớn cho tương lai của công ty.
Giang Tử Ức đứng sau Giang Thiên Hưng cực kỳ không vui, nhưng không dám lên tiếng.
Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên vội vã xông vào sảnh tiệc, hô to với Giang Thiên Hưng: “Sư thúc! Sư thúc! Không hay rồi! Bọn họ giết đến nơi rồi!”.
Giang Thiên Hưng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch: “Bọn họ đến rồi à?”.
“Phải, sư thúc! Xin sư thúc hãy mau nghĩ cách! Nếu không, chúng ta sẽ tiêu đời thật đấy!”, người đó chạy đến trước mặt Giang Thiên Hưng, quỳ dưới đất, run giọng khóc la.
“Sư thúc?”.
Tô Nhu và Lâm Chính đều mờ mịt.
Giang Tử Ức cũng không hiểu ra sao, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta ngơ ngác nhìn người đàn ông áo tím quỳ trước mặt Giang Thiên Hưng, đột nhiên nhớ ra điều gì, kinh ngạc kêu lên: “Bố, chẳng lẽ người này là…”.
“Im miệng!”.
Giang Thiên Hưng quát lên, ngắt lời Giang Tử Ức.
Giang Tử Ức run rẩy cả người, không dám lên tiếng.
“Sư điệt! Không phải lo, hôm nay có đại sư Tây Môn ở đây, bọn họ tới bao nhiêu người cũng không làm gì được chúng ta!”.
Giang Thiên Hưng bực bội nói, sau đó quay đầu nói với Tô Nhu: “Hai người hãy rời khỏi đây mau đi. Vài kẻ thù của tôi tìm tới cửa rồi, nếu còn không đi e là sẽ liên lụy đến hai người!”.
Chương 2413: Thân phận của Giang Thiên Hưng
“Được… Được, chúng tôi đi đây!”.
Tô Nhu nào dám do dự, lập tức gật đầu, kéo Lâm Chính đi.
Vèo vèo vèo…
Đúng lúc đó, mấy bóng người bay tới, chui vào sảnh tiệc, khóa cửa lại.
“Hả?”.
Tô Nhu sợ đến mức la lên thất thanh, nhìn về phía những bóng người đó.
Đó lại là những người đeo mặt nạ ác quỷ, mặc áo màu nâu, tay cầm cây chĩa.
Nhìn bộ dạng bọn họ là biết không phải người tốt.
“Tiểu Nhu, không cần sợ, em đứng sau anh, anh sẽ bảo vệ em an toàn”, Lâm Chính an ủi.
“Lâm Chính, tất cả là do em không tốt, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, em nên rời đi sớm, còn để tâm đơn hàng gì nữa”, Tô Nhu vừa sợ vừa tự trách.
“Nếu trên thế giới này ai cũng biết được chuyện tương lai thì thế giới này đâu còn nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?”, Lâm Chính cười đáp.
“Mặc kệ, chúng ta báo cảnh sát trước!”.
Tô Nhu cắn răng, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Đột nhiên!
Vù!
Một đoạn dây thép lặng lẽ len tới, khóa chặt điện thoại của Tô Nhu, sau đó xoắn lại.
Rắc!
Điện thoại lập tức vỡ tan nát.
Tô Nhu kinh hãi, toàn thân run rẩy.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh đi, nghiêng đầu nhìn.
“Gọi cảnh sát? Con nhóc, tôi khuyên cô tốt nhất đừng gây rắc rối cho chúng tôi, nếu không, tôi lo rằng trước khi cảnh sát đến, cô đã đầu lìa khỏi xác đấy!”, một trong số những người đeo mặt nạ ác quỷ cao gần hai mét cười dữ tợn.
Tô Nhu sợ đến mức nhào vào lòng Lâm Chính, run rẩy.
“Anh đang dọa vợ tôi đấy à?”.
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Phải thì đã sao? Thằng nhóc, tôi khuyên cậu thành thật một chút, nếu không hôm nay chúng tôi đại khai sát giới, các người đều không sống nổi!”.
Người đó cười nói, sau đó hét lên với Giang Thiên Hưng: “Ông già, giao đồ vật ra đây! Đừng để chúng tôi khó xử!”.
“Cái này e là không được, thứ này là đồng môn của tôi liều cả mạng sống để lấy về, sao có thể dễ dàng đưa cho các người? Nếu không, tôi làm sao xứng với máu và mồ hôi đã chảy xuống của đồng môn? Tôi làm sao có mặt mũi đi gặp bọn họ?”, Giang Thiên Hưng không biểu lộ cảm xúc, nói.
“Nói vậy là ông rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”, ánh mắt gã đàn ông cao to lạnh băng.
“Nếu ông muốn làm theo quy tắc, chúng ta đấu tay đôi, thắng rồi thì đồ vật thuộc về ông, thua thì các người cút đi! Nếu ông không dám một chọi một theo quy tắc, vậy thì các ông cứ dùng súng, nhưng đừng nói tôi không cho ông cơ hội! Ông tự chọn đi!”, gã đàn ông đó cười nói.
“Đương nhiên là làm theo quy tắc! Vậy thì ai cũng tuân phục, mọi chuyện đều dựa vào bản lĩnh!”.
Giang Thiên Hưng bình tĩnh nói.
“Bố có ý gì? Chẳng lẽ bố… bố định đánh với ông ta?”, Giang Tử Ức ngạc nhiên không thôi, hỏi.
Anh ta biết bố mình từng luyện một chút võ, nhưng chút võ khoa chân múa tay đó sao có thể là đối thủ của gã đàn ông đáng sợ kia?
“Tử Ức, thật ra có vài chuyện mà bố luôn giấu con! Đến lúc này rồi, bố cũng nên cho con biết. Thật ra bố không những là Chủ tịch của Tập đoàn Giang Lâm, mà còn là chấp sự của tông môn cổ Tử Huyền Thiên!”, Giang Thiên Hưng nói, trong mắt toát ra ánh sáng bén nhọn.
Giang Tử Ức sửng sốt nhìn bố mình, đầu óc trống rỗng.
“Chấp sự… Tử Huyền Thiên? Đó là gì?”.
Anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Bên này Lâm Chính lại nhíu mày.
Giang Thiên Hưng lại là người của Tử Huyền Thiên?
Đúng là khiến người ta ngạc nhiên.
“Lâm Chính, Tử Huyền Thiên là gì?”, Tô Nhu run giọng hỏi.
“Gần giống với Thiếu Lâm, Võ Đang”, Lâm Chính giải thích.
Chương 2414: Không đỡ nổi một chiêu
Cách giải thích này thông tục dễ hiểu, nhưng nếu đám người Giang Thiên Hưng nghe được chỉ sợ là dở khóc dở cười.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa! Chúng ta bắt đầu đi!”.
Gã đàn ông kia mỉm cười nói.
“Được! Tới đi!”.
Giang Thiên Hưng cởi áo khoác ngoài ra, bày tư thế!
Mọi người nhìn mà há hốc miệng.
Ai có thể ngờ được CEO Giang Thiên Hưng của Tập đoàn Giang Lâm, doanh nhân ở Thượng Hỗ nổi tiếng xa gần lại là một cao thủ cổ võ…
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì không ai dám tin.
Nhưng gã đàn ông cao to không giao đấu với Giang Thiên Hưng, mà mỉm cười lùi về sau.
Đám người kia tản ra, sau đó một bóng người nhỏ bé đội nón lá, che mặt bằng lụa đen đi tới.
Giang Thiên Hưng và đại sư Tây Môn kinh ngạc.
“Sao… Không phải cậu đấu với tôi?”, giọng Giang Thiên Hưng hơi run rẩy.
“Ai nói tôi sẽ đánh với ông? Người giao đấu với ông là vị đại nhân này!”, gã mỉm cười nói.
Sắc mặt Giang Thiên Hưng rất khó coi.
Bọn họ nhìn người phụ nữ đội nón lá, trên mặt đeo tấm lụa đen, ai nấy đều có vẻ mất tự nhiên.
Người phụ nữ mặc một thân đen tuyền, thân hình đường nét rõ ràng, cực kỳ thon thả. Mặc dù gương mặt giấu dưới lớp khăn che mặt, nhưng ngũ quan tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện dưới tấm lụa màu đen vẫn đủ để chứng tỏ dung mạo cô ta cực kỳ xinh đẹp.
Tuy vậy, điều khiến người ta chú ý không phải dung mạo của cô ta, mà là thực lực của cô ta!
Từ khi cô ta xuất hiện, khí tức của cả sảnh tiệc trở nên nặng nề hơn.
Những người không biết gì như Tô Nhu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Chủ tịch Giang, cẩn thận! Người này… vô cùng đặc biệt!”, đại sư Tây Môn đã nhìn ra manh mối, hạ giọng nói: “Lát nữa ông cố gắng giữ khoảng cách với người đó, không thể giao đấu chính diện với cô ta, nếu không, tôi lo rằng ông sẽ thất bại thê thảm!”.
“Nói vậy là tôi không phải đối thủ của cô ta?”, Giang Thiên Hưng có vẻ mặt khó coi, nói.
“Có lẽ là vậy, nhưng ông yên tâm, có tôi ở đây, ông chỉ cần giúp tôi tiêu hao thể lực của cô ta là được. Đợi cô ta kiệt sức, tôi sẽ lên đánh bại cô ta. Cô ta thua rồi, những kẻ còn lại chỉ là tôm bình tướng tép, tôi có thể dễ dàng giải quyết!”.
“Được! Đạo trưởng, lần này nhờ vào ông đấy!”.
Giang Thiên Hưng hô khẽ, sau đó hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đội nón lá, nói: “Cô có thể ra tay rồi!”.
“Tôi khuyên ông nên ra tay trước đi, nếu không, trận đấu thoáng cái đã kết thúc chỉ sẽ cảm thấy tẻ nhạt!”, cô ta thản nhiên nói, tỏ ra không quan tâm.
Giang Thiên Hưng nổi giận.
Cô ta hoàn toàn không xem ông ta ra gì!
“Mặc dù tôi là người Tử Huyền Thiên điều phái tới giới thế tục, nhưng tốt xấu gì cũng là chấp sự của Tử Huyền Thiên! Cô dám coi thường tôi như vậy, được, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi!”.
Giang Thiên Hưng quát lên, hai tay hóa thành trảo, phóng ra uy thế sấm chớp. Ông ta gào lên một tiếng, lao về phía người phụ nữ bằng tốc độ sánh ngang với âm thanh.
“Hả?”.
Giang Tử Ức kinh ngạc.
Bố mình… lại lợi hại như vậy?
Anh ta cảm thấy tam quan sụp đổ.
Tô Nhu thì còn tạm ổn. Cô cũng từng thấy nhiều cảnh, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn khiến cô sợ hãi gấp bội. Dù sao cô cũng chỉ là người bình thường.
Mọi người nhìn mà mắt lấp lánh.
Trong khi mọi người nghĩ rằng đòn tấn công đó có thể làm khó người phụ nữ đội nón lá, bóng người phụ nữ đột nhiên nhoáng lên.
Rầm!
Tiếp đó, cơ thể Giang Thiên Hưng bay đi như quả bóng, đâm vỡ vách tường sảnh tiệc, sau đó ngã xuống đất lăn mấy vòng. Đợi khi ông ta dừng lại thì nôn ra mấy ngụm máu, không đứng dậy nổi nữa.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Bố!”.
Giang Tử Ức gào lên thảm thiết, xông tới.
Ai có thể ngờ được Giang Thiên Hưng lại không đỡ nổi một chiêu dưới tay người kia…
Chương 2415: Nổi giận
Sức mạnh của người phụ nữ đội nón vượt ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người .
Tô Nhu trợn tròn mắt. Đại sư Tây Môn cũng tái mặt, hét lớn: “Giang chấp sự, ông không sao chứ?”
“Tôi…không phải là đối thủ…đại sư Tây Môn…chắc phải nhờ vào ông…”, Giang Thiên Hưng ôm ngực, yếu ớt nói.
“Bọn họ có sự chuẩn bị khi tới đây. Xem chừng hôm nay phải có một chiến đẫm máu rồi”, Đại sư Tây Môn lạnh lùng nói, sau đó bước tới, chắp tay sau lưng nhìn đám người kia.
“Ra tay đi. Yên tâm, tôi sẽ không giết các người đâu, vì dù sao thì đồ vẫn nằm trong tay các người”, người phụ nữ đội nón thản nhiên nói với vẻ khinh thường.
“Ngông cuồng. Các người muốn lấy đồ thì cũng phải xem có bản lĩnh không đã, đánh bại tôi rồi hãy nói”
Đại sư Tây Môn không dám do dự, lập tức lao về phía trước, hai tay ông ta vung ra như điện xẹt, tạo ra các tàn ảnh tấn công người phụ nữ đội nón lá.
Thế lực quá kinh người. Tô Nhu tái mặt, co cụm trong lòng của Lâm Chính. Người phụ nữ đội nón cũng không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ phấtt tay, đồng thời cũng tạo ra những tàn ảnh khắp không gian.
Bùm…bùm…Hai chưởng ảnh va chạm, tiếng nổ lập tức phát ra. Mọi người ở xung quanh đều thất kinh, lùi lại.
“Tô Nhu, cẩn thận”, Lâm Chính khẽ quát lớn, lập tức ôm Tô Nhu lùi lại.
Tô Nhu sợ hãi, cộng thêm việc Lâm Chính đột ngột ôm chặt khiến cô trở nên khó thở, mặt cũng đỏ bừng.
“Lâm Chính, em bị khó thở…sợ quá…Chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Tô Nhu run rẩy nói. Cô cảm thấy bất lực.
“Được, anh đưa em rời đi”, Lâm Chính trầm giọng, mặc kệ tất cả, cứ thế định đưa Tô Nhu rời đi.
Nhưng đúng lúc này...Bùm! Bùm…Một loạt tiếng nổ vang lên. Đèn chùm trong phòng rơi xuống. Cả bức tường xuất hiện vết nứt. Những đường nứt đáng sợ lan rộng
“Á”, Tô Nhu hét toáng lên, ôm chặt Lâm Chính hơn, anh dùng lưng cản những thứ đang lao tới. Thế nhưng một giây sau, Tô Nhu đang ở trong lòng anh phải kêu lên: “Cẩn thận”.
Cô định lao ra chặn vào vị trí bên phải của Lâm Chính. Đó là hướng có một mảng tường đang đập tới.
Tô Nhu lo Lâm Chính bị thương nên mới dùng cơ thể để chặn lại.
“Tô Nhu”, Lâm Chính gầm lên, kéo Tô Nhu quay lại, dùng một đấm đẫm vỡ vật thể đó.
Rầm...Anh vội vàng nhìn Tô Nhu, phát hiện cô đã ngất lịm do quá sợ hãi. Anh đanh mặt, bắt mạch cho cô.Có lẽ là không có vấn đề gì.
Lúc này Lâm Chính đã thực sự rất tức giận.
Bùm bùm…Lại là những tiếng nổ đinh tai nhức óc.Một bóng hình lùi ra, miệng phun ra máu. Đó chính là đại sư Tây Môn.
Miệng ông ta lúc này đầy máu, vùng ngực hõm sâu, một bên tay đã bị gãy. Rõ ràng ông ta không phải là đối thủ của người phụ nữ đội nón kia. Thế nhưng có vẻ ông ta vẫn chưa chịu thua, vẫn định ra tay.
“Không!", Giang Thiên Hưng hét lớn: “Đại sư Tây Môn đừng đánh nữa, giao đồ cho họ đi”.
“Giang chấp sự, ông làm vậy sẽ có lỗi với đồng môn của mình đấy”, đại sư Tây Môn nói.
“Nhưng nếu tiếp tục thì ông sẽ chết. Đồ cũng không giữ được, hà tất phải mất đi một mạng người như thế”, Giang Thiên Hưng bặm môi, gầm lên.