-
Chương 2526-2530
Chương 2526: Ăn sống ông ta!
Cảnh tượng đó khiến đám đông ớn lạnh. Tam Tôn Ma Quái mà bị đánh cho thê thảm như vậy sao. Chủ nhân của Tử Huyền Thiên đúng là danh như lời đồn mà.
“Ma Nữ đại nhân...hình như có gì đó...không ổn lắm”, đám ma nhân thất sắc, lầm bầm.
“Thật không ngờ thực lực của người này lại đáng sợ như vậy. Xem ra tôi đã đánh giá thấp ông ta rồi. Nếu đã vậy thì đừng do dự nữa. Lập tức cho Tam Ma Quái dùng Phong Ma Đan đi”, Mạn Sát Hồng bặm môi.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.
“Ma Nữ đại nhân. Điều này...không được đâu. Nếu để họ dùng Phong Ma Đan thì họ sẽ chết mất. Đột nhiên bị mất Tam Tôn Ma Quái, chúng ta về biết giải thích thế nào?”, kẻ bên cạnh vội lên tiếng.
Ma quái dù mạnh nhưng số lượng không nhiều, để tổn thất Tam Tôn Ma Quái thì đúng là không phải chuyện nhỏ.
“Kẻ địch khó nhằn như vậy, tôi cũng hết cách rồi. Nếu như không dùng Phong Ma Đan, các người sẽ đều chết hết ở đây đấy. Tới khi đó thì chẳng cần phải giải thích gì nữa đâu. Các người vẫn chưa nhận thức ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề đấy”, Mạn Sát Hồng hét lên. Đám đông không dám phản bác. Chỉ lẳng lặng nhìn theo.
“Giết!", chỉ nghe thấy Mạn Sát Hồng hét lên với Tam Tôn Ma Quái.
Tam Tôn Ma Quái vô thức làm theo Ma Nữ, giống như không thể chống lại mệnh lệnh của người này.
Lăng Kiếm Phi ý thức được sự bất ổn nên lập tức rút kiếm lao lên.
“Chặn ông ta lại”, Mạn Sát Hồng hét lớn, lập tức lấy Phong Ma Đan ra nhét vào miệng Tam Tôn Ma Quái. Đám người của Thiên Ma Đạo cũng lao về phía ông ta.
Thế nhưng khí thế của Lăng Kiếm Phi vô cùng hùng mạnh. Phàm là người thường lại gần thì đều bị chèn ép bởi kiếm khí đó, tất cả đều bị chém chết. Khắp nơi là kiếm khí.
Lăng Kiếm Phi nhanh chóng lao về phía Tam Tôn Ma Quái.
“Tử Huyền Pháp Dương Kiếm”, chỉ nghe thấy có tiếng hét dài vang lên, thanh kiếm trong tay phát ra thần quang dài hàng mét, vô số kiếm ảnh phóng ra, giăng kín không gian. Cánh tay ông ta giơ kiếm chém về phía Tam Tôn Ma Quái. Uy thế này khiến cho những ma nhân xung quanh sợ chết khiếp.
Nhưng đúng lúc tình thế ngàn cần treo sợi tóc thì.
Grừ! Tam Tôn Ma Quái đột nhiên ngửa cổ lên gầm, ma khí phát ra hừng hực.
“Cái gì?”, Lăng Kiếm Phi co rụt đồng tử, trong nháy mắt bị sức mạnh của đối phương trấn nhiếp, cả vùng ngực ông ta nứt ra. Ông ta bị đánh bật ra ngoài, đập người lên ngọn núi ở phía sau.
Ngọn núi bị chẻ làm hai, đất đá bay tứ tung, chim muông tán loạn, thú hoang điên cuồng bỏ trốn.Lăng Kiếm Phi nôn ra máu, vùng ngực bấy nhầy. Ông ta khó mà đứng dậy được. Ông ta ho vài tiếng, nhìn Tam Tôn Ma Quái bằng vẻ không dám tin.
Tam Tôn Ma Quái từ từ bước ra từ vùng ma khí màu đen. Tóc chúng biến thành màu trắng, da thịt nứt ra, đôi mắt màu đỏ máu, không còn nhìn thấy đồng tử nữa. Cánh tay bị chém của chúng đã mọc ra cánh tay mới.
“Ăn sống ông ta đi”, Mạn Sát Hồng gầm lên.
“Grừ”, Tam Tôn Ma Quái giống như đám thú hoang, điên cuồng lao về phía trước. Chúng vừa lao lên vừa phóng ra ma khí tới mức ghê người.
Lăng Kiếm Phi vội vàng đứng dậy. Thế nhưng ông ta vừa làm thế thì...
Rầm...Ma khí trên người đối phương đã tạo thành chưởng đánh tấn công ông ta. Lăng Kiếm Phi bị ép xuống, không đứng dậy nổi dù đã cố gắng hết sức.
Tam Tôn ma Quái nhìn ông ta. Chúng há miệng, nước dãi chảy ròng ròng và từ từ tiến tới.
Chương 2527: Cứu viện
“Á!”, Lăng Kiếm Phi gầm lớn, cố gắng giãy giụa và đứng lên. Ma Khí cuồn cuộn khẽ chuyển động nhưng ông ta vẫn không làm gì được. Ma khí giống như một ngọn núi lớn đè xuống người ông ta.
“Ha ha...”
Tiếng cười của ma nhân từ bốn phía vang lên. Mạn Sát Hồng cũng nheo mắt, nhếch miệng khi thấy cảnh tượng đó: “Đợi mà xem bữa tiệng thịnh soạn đi”.
Cảnh tượng này khiến Ma Nữ cảm thấy vô cùng hứng thú. Đám đông quay qua nhìn, chờ đợi ma quái ăn tươi Lăng Kiếm Phi.
Lăng Kiếm Phi cố gắng giãy giụa. Ông ta nhìn chăm chăm đám ma quái đang tiếp cận mình với vẻ mặt tối sầm.
Ông ta không thể làm gì được nữa. Có lẽ người của Thiên Ma Đạo quyết tâm tiêu diệt ông ta bằng được.
“Chung quy vẫn là do mình khinh suất”, Lăng Kiếm Phi nín thở. Ông ta không định từ bỏ, chỉ nhìn về phía Mạn Sát Hồng và lên tiếng: “Tôi đã không thoát được kiếp nạn này thì các người cùng ở đây với tôi đi”
“Hả?”, Mạn Sát Hồng giật mình, rõ ràng là không biết câu nói này có nghĩa là gì.
Mọi người thấy mặt đất rung chuyển. Đôi mắt Lăng Kiếm Phi phóng ra ánh sáng màu trắng, sau đó là ánh sáng còn được phóng ra cả từ mắt, mũi...
Ánh sáng này kỳ lạ, không thể dùng từ ngữ để miêu tả, nó chứa đựng sức mạnh khủng khiếp. Không ai có thể giải thích được. Đến cả ma khí trước đó Tam Tôn Ma Quái phóng ra cũng bị dịch chuyển. Da của Lăng Kiếm Phi nứt ra, có vẻ như ánh sáng đang phóng xuyên qua những vết nứt đó.
“Tự phát nổ sao?”, Mạn Sát Hồng tái mặt, không dám do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy. Đám ma nhân thất kinh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
Vụt...Một đường sáng từ trên trời đáp xuống, đâm vào cơ thể của Lăng Kiếm Phi. Ánh sáng trên người ông ta dần biến mất. Nguồn sức mạnh kia sau một hồi cũng biến mất theo.
“Cái gì?", Mạn Sát Hồng dừng bước, quay lại nhìn Lăng Kiếm Phi. Ma Nữ có thể cảm nhận được sức mạnh của Lăng Kiếm Phi đã bị kiểm soát.
Là ai vậy? Ma Nữ nhìn bốn phía.
Một đường ánh sáng kiếm từ đám mây phóng về phía Tam Tôn Ma Quái. Ma quái còn chưa kịp tiếp cận Lăng Kiếm Phi thì..
Rầm ...rầm...Lực kiếm khủng khiếp ấn xuống người bọn chúng.
“Không hay rồi”, Mạn Sát Hồng tái mặt.
Kiếm khí dội vào người ma quái. Ma khí của chúng không chặn lại được. Chúng cố gắng điều khiển ma khí để chặn lấy kiếm khí kia.
Hai bên va chạm, lực công phá lan ra bốn phía. Đám đông trố tròn mắt.
Tầm hơn mười giây sau.
Bùm...Ma khí lập tức bị đánh nổ, kiếm khí chém về phía cơ thể của Tam Tôn Ma Quái. Trong nháy mắt, Tam Tôn Ma Quái bị chém làm hai, ngã ngay ra đất, bất động.
“Hả?”, đám ma nhân vô cùng hoang mang. Mạn Sát Hồng cũng thất kinh, bèn nhìn lên không trung.
Trên đám mây, có một người đang cầm kiếm như thần binh giáng thế. Người này đáp xuống trước mặt Lăng Kiếm Phi và nhìn chăm chăm đám người Mạn Sát Hồng. Sát ý hừng hực khiến đám đông không lạnh mà run.
“Ông là ai?”, Mạn Sát Hồng hét.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi hỏi, có phải các người đã giết chết Thần Nữ Thái Vũ và còn trai bà ấy không?”, người này nhìn chăm chăm Mạn Sát Hồng và hỏi bằng vẻ vô cảm.
Chương 2528: Đuổi giết
“Thần Nữ Thái Vũ sao?”
Mạn Sát Hồng giật mình, mơ hồ đoán ra điều gì đó: “Sao? Ông tới báo thù cho bọn họ à?”
“Phải thì thế nào?”, người vừa có mặt cũng chính là Cực Lạc Kiếm Quân: “Là các người đã giết họ đúng không? Nếu đã vậy thì hôm nay tôi phải lấy đầu các người để cúng cho họ”.
Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân lao về phía Mạn Sát Hồng. Đúng lúc ông ta chuẩn bị hành động thì..
Ba thi thể của ma quái khia nãy nổ tung. Lực phá hủy phóng ra xung quanh Đám ma nhân không kịp phòng bị cũng bị nổ theo.
Cực Lạc Kiếm Quân vẫn còn khá nhanh nhẹn, lập tức đâm kiếm xuống đất.
Vụt...Một đường sáng phóng ra, bao trùm lấy ông ta và Lăng Kiếm Phi. Sau khi vụ nổ dần biến mất cả cả vùng núi cũng đã trở nên tan hoang. Ngoài khoảnh đất họ đang đứng ra thì xung quanh đã bị cào bằng. Mạn Sát Hồng cũng đã biến mất.
“Đúng là đồ hồ ly giảo hoạt”, Cực Lạc Kiếm Quân hừ giọng: “Xem ra tên họ Lâm đó nói không sai. Người của Thiên Ma Đạo quá giảo hoạt. Thế nhưng dù có như vậy thì hôm nay tôi cũng sẽ khiến họ phải chết”.
“Những người khác nghe mệnh lệnh”.
“Thuộc hạ có mặt”, 72 kiếm sử đồng loạt đáp xuống trước mặt Cực Lạc Kiếm Quân. Họ quỳ xuống, cung kính nói.
“Bổn tọa ra lệnh các người lập tức ra tay, giết chết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo ở đây. Không được giữ lại một kẻ nào hết!”, Cực Lạc Kiếm Quân hét lớn.
“Tuân lệnh”, 72 kiếm sử lập tức xách kiếm lao ra.
72 người này đều do Cực Lạc Kiếm Quân đích thân bồi dưỡng. Họ đều có thực lực phi phàm. Bọn họ tấn công từ phía sau, cùng người của Tử Huyền Thiên tạo thành vòng vây khép kín để cho đám người của Thiên Ma Đạo không kịp trở tay.
“Đây là ai vậy?”
“Hình như họ tới giúp chúng ta”.
“Tốt quá rồi. Chúng ta được cứu rồi”, người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì mừng lắm, ai cũng cố gắng chiến đấu tiếp.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lăng Kiếm Phi thở phào. Ông ta cố gắng bò dậy, nhìn bóng hình phía trước và cười chua chát: “Các hạ có lẽ chính là Cực Lạc Kiếm Quân đại nhân?”
Thế nhưng Cực Lạc Kiếm Quân dường như không nghe thấy. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi lao lên đi tấn công Mạn Sát Hồng.
“Quả nhiên là quái nhân”, Lăng Kiếm Phi không hề tức giận, chỉ cười nhạt và nhìn về hướng Cực Lạc Kiếm Quân lao đi.
Cực Lạc Kiếm Quân đuổi theo Mạn Sát Hồng với tốc độ nhanh nhất có thể. Tốc độ của đối phương cũng không hề chậm. Dù đã bị thương nhưng Ma Nữ vẫn còn sức, vẫn có thể dùng toàn lực để bỏ trốn. Một lúc sau, Cực Lạc Kiếm Quân đã để mất dấu.
Điều này khiến ông ta tức lắm. Thế nhưng ông ta biết kẻ thù không thể chạy thoát được nên vẫn không từ bỏ, chỉ cố gắng lần theo khí tức của Ma Nữ.
Ma Nữ cũng vô cùng uất hận.
“Kẻ đó là thế nào vậy? Lẽ nào muốn xâm nhập cả vào khu vực của Thiên Ma Đạo?”, Mạn Sát Hồng thầm chửi rủa. Điều này khiến Ma Nữ cảm thấy có gì đó không ổn.
Ma Nữ đột nhiên dừng lại, trố tròn mắt khi nhìn thấy một bóng hình xuất hiện trên đường ngay phía trước.
“Mạn Sát Hồng , tới đây thôi”, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chương 2529: Tiến thoái lưỡng nan
Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi, bà ta nhìn chăm chăm bóng người trên con đường trước mặt. Bà ta không thể nào quên được bóng hình đó.
Bởi vì đây là người đầu tiên khiến Ma Nữ có cảm giác sợ hãi tột cùng. Ma Nữ đã sống bằng này tuổi, đã tung hoành khắp nơi và đạt tới đỉnh cao của sự tồn tại nhưng mà chưa một ai có thể khiến bản thân bà ta có cảm giác sợ hãi như thế.
Người này...quả thật quá đáng sợ. Mạn Sát Hồng có tính kỹ tới mức nào thì cũng không thể ngờ người này lại xuất hiện ở đây. Bà ta tin đây không phải là một sự trùng hợp.
“Cậu tới giết tôi đúng không?”, Mạn Sát Hồng bặm môi, hét lớn.
“Đương nhiên”, Lâm Chính điềm đạm nhìn Mạn Sát Hồng: “Bà đã muốn giết tôi diệt khẩu, tiêu diệt cả những người bên cạnh tôi thì đương nhiên tôi không thể để bà sống được rồi. Mạn Sát Hồng, hôm nay ở đây sẽ trở thành nấm mồ của bà”
“Muốn giết tôi sao? Sợ là không đơn giản như vậy đâu”.
Mạn Sát Hồng sẽ không đứng yên chịu chét. Bà ta biết nếu cứ chần chừ, Cực Lạc Kiếm Quân ở phía sau mà đuổi kịp thì thật sự là có mọc cánh cũng không thể bay được. Bà ta khẽ gằn giọng, lao về phía Lâm Chính. Ma khí phóng ra, đôi mắt bà ta biến thành màu đỏ máu. Sức mạnh đáng sợ như muốn xới tung cả không gian.
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã có sự chuẩn bị. Anh ghim vài cây châm và điều động sức mạnh.
Hai bên va chạm trực diện. Lâm Chính lùi bật về sau, loạng choạng. Mạn Sát Hồng cũng phải lùi hai bước, thế nhưng có vẻ là trạng thái tốt hơn của Lâm Chính nhiều.
“Hả?”, bà ta tỏ vẻ bất ngờ: “Sao thế. Sức mạnh của cậu không bằng trước đây. Lẽ nào...cậu cũng bị thương rồi”.
Lâm Chính không nói gì, cũng không tấn công, chỉ nhìn chăm chăm bà ta.
“Hừ, kéo dài thời gian à? Đừng có nằm mơ”, Mạn Sát Hồng hét lớn, dồn toàn lực định kết liễu Lâm Chính.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Kiếm quang phóng tới, bổ xuống Mạn Sát Hồng. Bà ta tái mặt, lập tức né đòn nhưng vẫn chậm một bước. Vùng bụng bà ta bị cứa mạnh, máu phun ra. Bà ta cũng từ trên không trung ngã xuống. Cực Lạc Kiếm Quân đã tới kịp.
“Thần y Lâm làm tốt lắm. Lần này để xem bà ta chạy đi đâu”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Ma Nữ. Thanh kiếm trong tay ông ta khẽ kêu lên. Thật chỉ muốn băm vằm bóng hình trước mặt ra làm trăm mảnh.
“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng vừa kinh ngạc vừa cuống cả lên. Giờ bà ta đã hết đường trốn thoát rồi.
“Bà giết vợ của tôi, giết con trai của tôi. Hôm nay, bà phải chết. Có điều bà yên tâm, tôi sẽ không cho bà được chết nhanh như thế đâu. Con trai tôi chết không toàn thây. Thần y Lâm đã phải đích thân vá xác thằng bé lại. Vậy thì tôi cũng sẽ tùng xẻo bà tới chết. Xẻo từng chút thịt một, rút gân bà và móc nội tạng của bà", Cực Lạc Kiếm Phong bước tới gần bằng vẻ oán hận.
“Chết đi!”
Mạn Sát Hồng gầm lên, lao về phía Cực Lạc Kiếm Quân. Ma khí hừng hực giáng xuống, Cực Lạc Kiếm Quân chỉ phất một tay. Ma khí lập tức bị chém tan bởi thanh kiếm của ông ta. Mạn Sát Hồng thất sắc. Bà ta bặm môi, định bỏ chạy
“Bà có thể chạy được sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân hừ giọng đầy khinh thường. Thanh kiếm trong tay run lên.
Vụt...Kiếm khí rót xuống tứ chi của Mạn Sát Hồng.
Trong nháy mắt, bà ta rơi xuống đất, bất động. Cực Lạc Kiếm Quân từ từ bước tới...
Chương 2530: Dương Đông kích Tây
Sát khí hừng hực, Cực Lạc Kiếm Quâm nhìn chăm chăm Mạn Sát Hồng. Ông ta không nói nhiều, chỉ giơ thanh kiếm trong tay lên và chém xuống đùi bà ta.
“Á!”, Mạn Sát Hồng phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Đừng giết tôi. Chúng ta có thể nói chuyện”, bà ta gào thét, biết là không thể dùng vũ lực để giải quyết nên đành cầu cứu.
“Giữa chúng ta chẳng có gì để nói chuyện hết. Tôi sẽ băm bà ra từng mảnh. Giờ thì bà có thể từ từ hưởng thụ rồi”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói.
Nghĩ tới thi thể của vợ và con trai, ông ta thật sự uất hận tới cùng cực. Thanh kiếm trong tay ông ta không hề có ý định dừng lại, cứ thế giáng xuống người Mạn Sát Hồng.
“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng gào lên, định phóng ra sức mạnh đẩy lùi Cực Lạc Kiếm Quân. Nhưng lúc nào bà ta nào phải là đối thủ của Cực Lạc Kiếm Quân. Bà ta chưa kịp làm gì thì Kiếm Quân đã đâm xuyên kiếm qua vai của bà ta. Cơn đau kịch liệt khiến Mạn Sát Hồng tái mặt, cơ thể toát mồ hôi lạnh và không ngừng run lên.
“Cảm nhận được nỗi đau chưa? Cũng không cần phải vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau đấy”. Cực Lạc Kiếm Quân nói giọng khàn khàn.
Vụt!
Vụt!
Tiếng thịt bị cứa rách vang lên, sau đó là tiếng kêu xé phổi của Mạn Sát Hồng.
“Á!", cơ thể bà ta trở nên yếu dần. Những vết kiếm khắp người khiến thịt bà ta rơi ra, máu nhuốm đỏ cả quần áo. Cảnh tượng trông thật thê thảm. Lâm Chính lẳng lặng chứng kiến, anh không nói gì.
“Được rồi, giờ sẽ dóc tới tứ chi của bà”, Cực Lạc Kiếm Quân cười lạnh lùng. Ông ta lại nhấc kiếm lên với ý đồ dóc sạch thịt ở tứ chi của đối phương.
Nhưng đúng lúc này...Trên bầu trời bỗng xuất hiện tia chớp. Ngay sau đó, không gian tối sầm, mây đen giăng kín.
Lâm Chính ngước nhìn. Cực Lạc Kiếm Quân cũng ý thức được điều gì đó. Họ thấy một bóng hình mơ hồ xuất hiện ở giữa đám mây đen. Ngay sau đó một luồng khí tức cực mạnh đè xuống.
“Thiên Cực Kiếm Thuẫn”, Cực Lạc Kiếm Quân đanh mặt, gầm lên và giơ thanh kiếm tạo thành luồng kiếm khí sau đó hóa thành một thanh kiên che lên đỉnh đầu của mình.
Bùm..Khí tức như ngọn núi đổ xuống thanh khiên bằng khí. Sức hủy diện phóng ra tạo thành làn sóng cực lớn.
Cả mặt đất rung chuyển. Cực Lạc Kiếm Quân đanh mặt, hai tay giữ chặt thanh kiếm, chống đỡ với luồng sức mạnh từ trên trời phóng xuống kia.
Đúng lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn thả lỏng một tay, kiếm khí chuyển hướng bổ xuống người Mạn Sát Hồng.
Kiếm khí chém vào mặt đất khiến cỏ cây tan hoang, thậm chí ngay cả ngọn núi nhỏ gần đó cũng bị chẻ làm hai.
Thế nhưng...Mạn Sát Hồng trước đó còn nằm sạp trước mặt ông ta đã biến mất từ bao giờ. Cực Lạc Kiếm Quân mặt tối sầm, ngẩng lên nhìn thì thấy mây đen đã biến mất, nguồn khí tức kia cũng không cánh mà tay.
“Dương Đông Kích Tây sao?”, ông ta gầm lên.
Cảnh tượng đó khiến đám đông ớn lạnh. Tam Tôn Ma Quái mà bị đánh cho thê thảm như vậy sao. Chủ nhân của Tử Huyền Thiên đúng là danh như lời đồn mà.
“Ma Nữ đại nhân...hình như có gì đó...không ổn lắm”, đám ma nhân thất sắc, lầm bầm.
“Thật không ngờ thực lực của người này lại đáng sợ như vậy. Xem ra tôi đã đánh giá thấp ông ta rồi. Nếu đã vậy thì đừng do dự nữa. Lập tức cho Tam Ma Quái dùng Phong Ma Đan đi”, Mạn Sát Hồng bặm môi.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.
“Ma Nữ đại nhân. Điều này...không được đâu. Nếu để họ dùng Phong Ma Đan thì họ sẽ chết mất. Đột nhiên bị mất Tam Tôn Ma Quái, chúng ta về biết giải thích thế nào?”, kẻ bên cạnh vội lên tiếng.
Ma quái dù mạnh nhưng số lượng không nhiều, để tổn thất Tam Tôn Ma Quái thì đúng là không phải chuyện nhỏ.
“Kẻ địch khó nhằn như vậy, tôi cũng hết cách rồi. Nếu như không dùng Phong Ma Đan, các người sẽ đều chết hết ở đây đấy. Tới khi đó thì chẳng cần phải giải thích gì nữa đâu. Các người vẫn chưa nhận thức ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề đấy”, Mạn Sát Hồng hét lên. Đám đông không dám phản bác. Chỉ lẳng lặng nhìn theo.
“Giết!", chỉ nghe thấy Mạn Sát Hồng hét lên với Tam Tôn Ma Quái.
Tam Tôn Ma Quái vô thức làm theo Ma Nữ, giống như không thể chống lại mệnh lệnh của người này.
Lăng Kiếm Phi ý thức được sự bất ổn nên lập tức rút kiếm lao lên.
“Chặn ông ta lại”, Mạn Sát Hồng hét lớn, lập tức lấy Phong Ma Đan ra nhét vào miệng Tam Tôn Ma Quái. Đám người của Thiên Ma Đạo cũng lao về phía ông ta.
Thế nhưng khí thế của Lăng Kiếm Phi vô cùng hùng mạnh. Phàm là người thường lại gần thì đều bị chèn ép bởi kiếm khí đó, tất cả đều bị chém chết. Khắp nơi là kiếm khí.
Lăng Kiếm Phi nhanh chóng lao về phía Tam Tôn Ma Quái.
“Tử Huyền Pháp Dương Kiếm”, chỉ nghe thấy có tiếng hét dài vang lên, thanh kiếm trong tay phát ra thần quang dài hàng mét, vô số kiếm ảnh phóng ra, giăng kín không gian. Cánh tay ông ta giơ kiếm chém về phía Tam Tôn Ma Quái. Uy thế này khiến cho những ma nhân xung quanh sợ chết khiếp.
Nhưng đúng lúc tình thế ngàn cần treo sợi tóc thì.
Grừ! Tam Tôn Ma Quái đột nhiên ngửa cổ lên gầm, ma khí phát ra hừng hực.
“Cái gì?”, Lăng Kiếm Phi co rụt đồng tử, trong nháy mắt bị sức mạnh của đối phương trấn nhiếp, cả vùng ngực ông ta nứt ra. Ông ta bị đánh bật ra ngoài, đập người lên ngọn núi ở phía sau.
Ngọn núi bị chẻ làm hai, đất đá bay tứ tung, chim muông tán loạn, thú hoang điên cuồng bỏ trốn.Lăng Kiếm Phi nôn ra máu, vùng ngực bấy nhầy. Ông ta khó mà đứng dậy được. Ông ta ho vài tiếng, nhìn Tam Tôn Ma Quái bằng vẻ không dám tin.
Tam Tôn Ma Quái từ từ bước ra từ vùng ma khí màu đen. Tóc chúng biến thành màu trắng, da thịt nứt ra, đôi mắt màu đỏ máu, không còn nhìn thấy đồng tử nữa. Cánh tay bị chém của chúng đã mọc ra cánh tay mới.
“Ăn sống ông ta đi”, Mạn Sát Hồng gầm lên.
“Grừ”, Tam Tôn Ma Quái giống như đám thú hoang, điên cuồng lao về phía trước. Chúng vừa lao lên vừa phóng ra ma khí tới mức ghê người.
Lăng Kiếm Phi vội vàng đứng dậy. Thế nhưng ông ta vừa làm thế thì...
Rầm...Ma khí trên người đối phương đã tạo thành chưởng đánh tấn công ông ta. Lăng Kiếm Phi bị ép xuống, không đứng dậy nổi dù đã cố gắng hết sức.
Tam Tôn ma Quái nhìn ông ta. Chúng há miệng, nước dãi chảy ròng ròng và từ từ tiến tới.
Chương 2527: Cứu viện
“Á!”, Lăng Kiếm Phi gầm lớn, cố gắng giãy giụa và đứng lên. Ma Khí cuồn cuộn khẽ chuyển động nhưng ông ta vẫn không làm gì được. Ma khí giống như một ngọn núi lớn đè xuống người ông ta.
“Ha ha...”
Tiếng cười của ma nhân từ bốn phía vang lên. Mạn Sát Hồng cũng nheo mắt, nhếch miệng khi thấy cảnh tượng đó: “Đợi mà xem bữa tiệng thịnh soạn đi”.
Cảnh tượng này khiến Ma Nữ cảm thấy vô cùng hứng thú. Đám đông quay qua nhìn, chờ đợi ma quái ăn tươi Lăng Kiếm Phi.
Lăng Kiếm Phi cố gắng giãy giụa. Ông ta nhìn chăm chăm đám ma quái đang tiếp cận mình với vẻ mặt tối sầm.
Ông ta không thể làm gì được nữa. Có lẽ người của Thiên Ma Đạo quyết tâm tiêu diệt ông ta bằng được.
“Chung quy vẫn là do mình khinh suất”, Lăng Kiếm Phi nín thở. Ông ta không định từ bỏ, chỉ nhìn về phía Mạn Sát Hồng và lên tiếng: “Tôi đã không thoát được kiếp nạn này thì các người cùng ở đây với tôi đi”
“Hả?”, Mạn Sát Hồng giật mình, rõ ràng là không biết câu nói này có nghĩa là gì.
Mọi người thấy mặt đất rung chuyển. Đôi mắt Lăng Kiếm Phi phóng ra ánh sáng màu trắng, sau đó là ánh sáng còn được phóng ra cả từ mắt, mũi...
Ánh sáng này kỳ lạ, không thể dùng từ ngữ để miêu tả, nó chứa đựng sức mạnh khủng khiếp. Không ai có thể giải thích được. Đến cả ma khí trước đó Tam Tôn Ma Quái phóng ra cũng bị dịch chuyển. Da của Lăng Kiếm Phi nứt ra, có vẻ như ánh sáng đang phóng xuyên qua những vết nứt đó.
“Tự phát nổ sao?”, Mạn Sát Hồng tái mặt, không dám do dự, lập tức quay đầu bỏ chạy. Đám ma nhân thất kinh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thế nhưng trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì...
Vụt...Một đường sáng từ trên trời đáp xuống, đâm vào cơ thể của Lăng Kiếm Phi. Ánh sáng trên người ông ta dần biến mất. Nguồn sức mạnh kia sau một hồi cũng biến mất theo.
“Cái gì?", Mạn Sát Hồng dừng bước, quay lại nhìn Lăng Kiếm Phi. Ma Nữ có thể cảm nhận được sức mạnh của Lăng Kiếm Phi đã bị kiểm soát.
Là ai vậy? Ma Nữ nhìn bốn phía.
Một đường ánh sáng kiếm từ đám mây phóng về phía Tam Tôn Ma Quái. Ma quái còn chưa kịp tiếp cận Lăng Kiếm Phi thì..
Rầm ...rầm...Lực kiếm khủng khiếp ấn xuống người bọn chúng.
“Không hay rồi”, Mạn Sát Hồng tái mặt.
Kiếm khí dội vào người ma quái. Ma khí của chúng không chặn lại được. Chúng cố gắng điều khiển ma khí để chặn lấy kiếm khí kia.
Hai bên va chạm, lực công phá lan ra bốn phía. Đám đông trố tròn mắt.
Tầm hơn mười giây sau.
Bùm...Ma khí lập tức bị đánh nổ, kiếm khí chém về phía cơ thể của Tam Tôn Ma Quái. Trong nháy mắt, Tam Tôn Ma Quái bị chém làm hai, ngã ngay ra đất, bất động.
“Hả?”, đám ma nhân vô cùng hoang mang. Mạn Sát Hồng cũng thất kinh, bèn nhìn lên không trung.
Trên đám mây, có một người đang cầm kiếm như thần binh giáng thế. Người này đáp xuống trước mặt Lăng Kiếm Phi và nhìn chăm chăm đám người Mạn Sát Hồng. Sát ý hừng hực khiến đám đông không lạnh mà run.
“Ông là ai?”, Mạn Sát Hồng hét.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi hỏi, có phải các người đã giết chết Thần Nữ Thái Vũ và còn trai bà ấy không?”, người này nhìn chăm chăm Mạn Sát Hồng và hỏi bằng vẻ vô cảm.
Chương 2528: Đuổi giết
“Thần Nữ Thái Vũ sao?”
Mạn Sát Hồng giật mình, mơ hồ đoán ra điều gì đó: “Sao? Ông tới báo thù cho bọn họ à?”
“Phải thì thế nào?”, người vừa có mặt cũng chính là Cực Lạc Kiếm Quân: “Là các người đã giết họ đúng không? Nếu đã vậy thì hôm nay tôi phải lấy đầu các người để cúng cho họ”.
Nói xong, Cực Lạc Kiếm Quân lao về phía Mạn Sát Hồng. Đúng lúc ông ta chuẩn bị hành động thì..
Ba thi thể của ma quái khia nãy nổ tung. Lực phá hủy phóng ra xung quanh Đám ma nhân không kịp phòng bị cũng bị nổ theo.
Cực Lạc Kiếm Quân vẫn còn khá nhanh nhẹn, lập tức đâm kiếm xuống đất.
Vụt...Một đường sáng phóng ra, bao trùm lấy ông ta và Lăng Kiếm Phi. Sau khi vụ nổ dần biến mất cả cả vùng núi cũng đã trở nên tan hoang. Ngoài khoảnh đất họ đang đứng ra thì xung quanh đã bị cào bằng. Mạn Sát Hồng cũng đã biến mất.
“Đúng là đồ hồ ly giảo hoạt”, Cực Lạc Kiếm Quân hừ giọng: “Xem ra tên họ Lâm đó nói không sai. Người của Thiên Ma Đạo quá giảo hoạt. Thế nhưng dù có như vậy thì hôm nay tôi cũng sẽ khiến họ phải chết”.
“Những người khác nghe mệnh lệnh”.
“Thuộc hạ có mặt”, 72 kiếm sử đồng loạt đáp xuống trước mặt Cực Lạc Kiếm Quân. Họ quỳ xuống, cung kính nói.
“Bổn tọa ra lệnh các người lập tức ra tay, giết chết toàn bộ người của Thiên Ma Đạo ở đây. Không được giữ lại một kẻ nào hết!”, Cực Lạc Kiếm Quân hét lớn.
“Tuân lệnh”, 72 kiếm sử lập tức xách kiếm lao ra.
72 người này đều do Cực Lạc Kiếm Quân đích thân bồi dưỡng. Họ đều có thực lực phi phàm. Bọn họ tấn công từ phía sau, cùng người của Tử Huyền Thiên tạo thành vòng vây khép kín để cho đám người của Thiên Ma Đạo không kịp trở tay.
“Đây là ai vậy?”
“Hình như họ tới giúp chúng ta”.
“Tốt quá rồi. Chúng ta được cứu rồi”, người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì mừng lắm, ai cũng cố gắng chiến đấu tiếp.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lăng Kiếm Phi thở phào. Ông ta cố gắng bò dậy, nhìn bóng hình phía trước và cười chua chát: “Các hạ có lẽ chính là Cực Lạc Kiếm Quân đại nhân?”
Thế nhưng Cực Lạc Kiếm Quân dường như không nghe thấy. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi lao lên đi tấn công Mạn Sát Hồng.
“Quả nhiên là quái nhân”, Lăng Kiếm Phi không hề tức giận, chỉ cười nhạt và nhìn về hướng Cực Lạc Kiếm Quân lao đi.
Cực Lạc Kiếm Quân đuổi theo Mạn Sát Hồng với tốc độ nhanh nhất có thể. Tốc độ của đối phương cũng không hề chậm. Dù đã bị thương nhưng Ma Nữ vẫn còn sức, vẫn có thể dùng toàn lực để bỏ trốn. Một lúc sau, Cực Lạc Kiếm Quân đã để mất dấu.
Điều này khiến ông ta tức lắm. Thế nhưng ông ta biết kẻ thù không thể chạy thoát được nên vẫn không từ bỏ, chỉ cố gắng lần theo khí tức của Ma Nữ.
Ma Nữ cũng vô cùng uất hận.
“Kẻ đó là thế nào vậy? Lẽ nào muốn xâm nhập cả vào khu vực của Thiên Ma Đạo?”, Mạn Sát Hồng thầm chửi rủa. Điều này khiến Ma Nữ cảm thấy có gì đó không ổn.
Ma Nữ đột nhiên dừng lại, trố tròn mắt khi nhìn thấy một bóng hình xuất hiện trên đường ngay phía trước.
“Mạn Sát Hồng , tới đây thôi”, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chương 2529: Tiến thoái lưỡng nan
Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi, bà ta nhìn chăm chăm bóng người trên con đường trước mặt. Bà ta không thể nào quên được bóng hình đó.
Bởi vì đây là người đầu tiên khiến Ma Nữ có cảm giác sợ hãi tột cùng. Ma Nữ đã sống bằng này tuổi, đã tung hoành khắp nơi và đạt tới đỉnh cao của sự tồn tại nhưng mà chưa một ai có thể khiến bản thân bà ta có cảm giác sợ hãi như thế.
Người này...quả thật quá đáng sợ. Mạn Sát Hồng có tính kỹ tới mức nào thì cũng không thể ngờ người này lại xuất hiện ở đây. Bà ta tin đây không phải là một sự trùng hợp.
“Cậu tới giết tôi đúng không?”, Mạn Sát Hồng bặm môi, hét lớn.
“Đương nhiên”, Lâm Chính điềm đạm nhìn Mạn Sát Hồng: “Bà đã muốn giết tôi diệt khẩu, tiêu diệt cả những người bên cạnh tôi thì đương nhiên tôi không thể để bà sống được rồi. Mạn Sát Hồng, hôm nay ở đây sẽ trở thành nấm mồ của bà”
“Muốn giết tôi sao? Sợ là không đơn giản như vậy đâu”.
Mạn Sát Hồng sẽ không đứng yên chịu chét. Bà ta biết nếu cứ chần chừ, Cực Lạc Kiếm Quân ở phía sau mà đuổi kịp thì thật sự là có mọc cánh cũng không thể bay được. Bà ta khẽ gằn giọng, lao về phía Lâm Chính. Ma khí phóng ra, đôi mắt bà ta biến thành màu đỏ máu. Sức mạnh đáng sợ như muốn xới tung cả không gian.
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã có sự chuẩn bị. Anh ghim vài cây châm và điều động sức mạnh.
Hai bên va chạm trực diện. Lâm Chính lùi bật về sau, loạng choạng. Mạn Sát Hồng cũng phải lùi hai bước, thế nhưng có vẻ là trạng thái tốt hơn của Lâm Chính nhiều.
“Hả?”, bà ta tỏ vẻ bất ngờ: “Sao thế. Sức mạnh của cậu không bằng trước đây. Lẽ nào...cậu cũng bị thương rồi”.
Lâm Chính không nói gì, cũng không tấn công, chỉ nhìn chăm chăm bà ta.
“Hừ, kéo dài thời gian à? Đừng có nằm mơ”, Mạn Sát Hồng hét lớn, dồn toàn lực định kết liễu Lâm Chính.
Đúng lúc này...
Vụt vụt...Kiếm quang phóng tới, bổ xuống Mạn Sát Hồng. Bà ta tái mặt, lập tức né đòn nhưng vẫn chậm một bước. Vùng bụng bà ta bị cứa mạnh, máu phun ra. Bà ta cũng từ trên không trung ngã xuống. Cực Lạc Kiếm Quân đã tới kịp.
“Thần y Lâm làm tốt lắm. Lần này để xem bà ta chạy đi đâu”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Ma Nữ. Thanh kiếm trong tay ông ta khẽ kêu lên. Thật chỉ muốn băm vằm bóng hình trước mặt ra làm trăm mảnh.
“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng vừa kinh ngạc vừa cuống cả lên. Giờ bà ta đã hết đường trốn thoát rồi.
“Bà giết vợ của tôi, giết con trai của tôi. Hôm nay, bà phải chết. Có điều bà yên tâm, tôi sẽ không cho bà được chết nhanh như thế đâu. Con trai tôi chết không toàn thây. Thần y Lâm đã phải đích thân vá xác thằng bé lại. Vậy thì tôi cũng sẽ tùng xẻo bà tới chết. Xẻo từng chút thịt một, rút gân bà và móc nội tạng của bà", Cực Lạc Kiếm Phong bước tới gần bằng vẻ oán hận.
“Chết đi!”
Mạn Sát Hồng gầm lên, lao về phía Cực Lạc Kiếm Quân. Ma khí hừng hực giáng xuống, Cực Lạc Kiếm Quân chỉ phất một tay. Ma khí lập tức bị chém tan bởi thanh kiếm của ông ta. Mạn Sát Hồng thất sắc. Bà ta bặm môi, định bỏ chạy
“Bà có thể chạy được sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân hừ giọng đầy khinh thường. Thanh kiếm trong tay run lên.
Vụt...Kiếm khí rót xuống tứ chi của Mạn Sát Hồng.
Trong nháy mắt, bà ta rơi xuống đất, bất động. Cực Lạc Kiếm Quân từ từ bước tới...
Chương 2530: Dương Đông kích Tây
Sát khí hừng hực, Cực Lạc Kiếm Quâm nhìn chăm chăm Mạn Sát Hồng. Ông ta không nói nhiều, chỉ giơ thanh kiếm trong tay lên và chém xuống đùi bà ta.
“Á!”, Mạn Sát Hồng phát ra tiếng kêu đau đớn.
“Đừng giết tôi. Chúng ta có thể nói chuyện”, bà ta gào thét, biết là không thể dùng vũ lực để giải quyết nên đành cầu cứu.
“Giữa chúng ta chẳng có gì để nói chuyện hết. Tôi sẽ băm bà ra từng mảnh. Giờ thì bà có thể từ từ hưởng thụ rồi”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói.
Nghĩ tới thi thể của vợ và con trai, ông ta thật sự uất hận tới cùng cực. Thanh kiếm trong tay ông ta không hề có ý định dừng lại, cứ thế giáng xuống người Mạn Sát Hồng.
“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng gào lên, định phóng ra sức mạnh đẩy lùi Cực Lạc Kiếm Quân. Nhưng lúc nào bà ta nào phải là đối thủ của Cực Lạc Kiếm Quân. Bà ta chưa kịp làm gì thì Kiếm Quân đã đâm xuyên kiếm qua vai của bà ta. Cơn đau kịch liệt khiến Mạn Sát Hồng tái mặt, cơ thể toát mồ hôi lạnh và không ngừng run lên.
“Cảm nhận được nỗi đau chưa? Cũng không cần phải vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau đấy”. Cực Lạc Kiếm Quân nói giọng khàn khàn.
Vụt!
Vụt!
Tiếng thịt bị cứa rách vang lên, sau đó là tiếng kêu xé phổi của Mạn Sát Hồng.
“Á!", cơ thể bà ta trở nên yếu dần. Những vết kiếm khắp người khiến thịt bà ta rơi ra, máu nhuốm đỏ cả quần áo. Cảnh tượng trông thật thê thảm. Lâm Chính lẳng lặng chứng kiến, anh không nói gì.
“Được rồi, giờ sẽ dóc tới tứ chi của bà”, Cực Lạc Kiếm Quân cười lạnh lùng. Ông ta lại nhấc kiếm lên với ý đồ dóc sạch thịt ở tứ chi của đối phương.
Nhưng đúng lúc này...Trên bầu trời bỗng xuất hiện tia chớp. Ngay sau đó, không gian tối sầm, mây đen giăng kín.
Lâm Chính ngước nhìn. Cực Lạc Kiếm Quân cũng ý thức được điều gì đó. Họ thấy một bóng hình mơ hồ xuất hiện ở giữa đám mây đen. Ngay sau đó một luồng khí tức cực mạnh đè xuống.
“Thiên Cực Kiếm Thuẫn”, Cực Lạc Kiếm Quân đanh mặt, gầm lên và giơ thanh kiếm tạo thành luồng kiếm khí sau đó hóa thành một thanh kiên che lên đỉnh đầu của mình.
Bùm..Khí tức như ngọn núi đổ xuống thanh khiên bằng khí. Sức hủy diện phóng ra tạo thành làn sóng cực lớn.
Cả mặt đất rung chuyển. Cực Lạc Kiếm Quân đanh mặt, hai tay giữ chặt thanh kiếm, chống đỡ với luồng sức mạnh từ trên trời phóng xuống kia.
Đúng lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn thả lỏng một tay, kiếm khí chuyển hướng bổ xuống người Mạn Sát Hồng.
Kiếm khí chém vào mặt đất khiến cỏ cây tan hoang, thậm chí ngay cả ngọn núi nhỏ gần đó cũng bị chẻ làm hai.
Thế nhưng...Mạn Sát Hồng trước đó còn nằm sạp trước mặt ông ta đã biến mất từ bao giờ. Cực Lạc Kiếm Quân mặt tối sầm, ngẩng lên nhìn thì thấy mây đen đã biến mất, nguồn khí tức kia cũng không cánh mà tay.
“Dương Đông Kích Tây sao?”, ông ta gầm lên.