-
Chương 2561-2565
Chương 2561: Nghe theo số mệnh
Hai người đi máy bay về Giang Thành.
Theo cách nghĩ của Tô Nhu, cô không muốn ở lại Thiên Hải thêm một phút nào nữa.
Nơi đó xúi quẩy, rất xúi quẩy.
Lâm Chính cũng không muốn ở lâu. Dù sao bây giờ Giang Thành cũng không thái bình, ở bên ngoài thêm một phút thì thêm một phần biến số.
“Sao anh ra được vậy?”.
Trên đường đi, Tô Nhu quay đầu hỏi.
“Bọn họ đã điều tra xong, nói rằng chuyện này không liên quan đến anh nên thả anh ra”, Lâm Chính bịa lời nói dối.
“Không thể nào… Đừng tưởng những cảnh sát đó là kẻ ngốc!”, Tô Nhu không tin.
“Vậy anh cũng không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
Tô Nhu nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ là có người âm thầm giúp chúng ta… Thế lực như vậy e rằng cũng chỉ có thần y Lâm!”.
“Chắc là anh ta”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Chính, em biết anh biết chút võ công, nhưng võ công của anh sao lại lợi hại đến vậy?”.
Đến bây giờ Tô Nhu cũng không dám tin chồng mình lại có võ công đáng sợ như vậy! Chỉ riêng mấy chiêu mà anh đấu với Phong, Hỏa, Lôi, Điện trước kia, e rằng quán quân võ thuật toàn quốc cũng không đủ so với anh.
Đây thật sự là người chồng vô dụng của mình sao?
“Tiểu Nhu, là do em không hiểu anh mà thôi!”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu sững sờ.
“Tiểu Nhu, em biết bao nhiêu về anh?”, Lâm Chính cười hỏi.
Ánh mắt Tô Nhu hơi ảm đạm, lặng lẽ gật đầu, đáp: “Đúng vậy, em không hiểu anh. Có lẽ em nên thay đổi cách nghĩ, không thể dùng ánh mắt trước kia đối đãi anh, như vậy không công bằng với anh, cũng không thể giúp em hiểu được anh là người như thế nào…”.
Lúc này Tô Nhu cũng ý thức được, Lâm Chính càng lúc càng lạ lẫm.
Rốt cuộc là anh đã thay đổi, hay là mình chỉ vừa mới hiểu về anh?
Bản thân Tô Nhu cũng không biết rõ…
“Con người luôn phải tìm hiểu từ từ! Làm gì có ai trong thời gian ngắn mà nhìn thấu một người khác?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói.
Cô cảm thấy đầu óc mình rất loạn.
Vừa về đến Giang Thành, cô lập tức về công ty nghỉ ngơi.
Lần trước nhà cô bị người của Thiên Ma Đạo làm nổ, bây giờ vẫn chưa tu sửa lại, thời gian này đành ở lại trụ sở công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Lâm Chính kê thuốc an thần cho Tô Nhu, sau đó quay về Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm, hai ngày qua cậu đi, Giang Thành xem như cũng yên tĩnh, trước mắt không thấy có tai mắt của ma nhân gì. Có lẽ trong thời gian ngắn những ma nhân đó sẽ không ra tay với chúng ta nữa”, Mã Hải cung kính báo cáo.
“Trương Thất Dạ đã nói quyết tâm báo thù của người Thiên Ma Đạo rất mạnh, hơn nữa bọn họ vì che đậy hành tung của mình mà sẽ giết sạch tất cả những ai tiếp xúc với bọn họ. Dương Hoa chúng ta đã khai chiến với bọn họ, còn giết chết thậm chí bắt làm tù binh nhiều người Thiên Ma Đạo như vậy, chỉ sợ bọn họ đã xem chúng ta là kẻ thù số một. Bây giờ không có tung tích của người Thiên Ma Đạo không phải là chuyện tốt, vì như vậy có nghĩa Thiên Ma Đạo đang chuẩn bị đợt tấn công lớn hơn! Có lẽ lần sau bọn họ đến, chúng ta sẽ không thể chống đỡ được nữa”, Lâm Chính nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Vậy… Chủ tịch Lâm, chúng ta nên làm gì?”, Mã Hải hỏi.
“Đợi kết quả đi!”.
Lâm Chính thở ra một hơi, nói: “Chỉ có thể đợi người chúng ta phái đi điều tra Thiên Ma Đạo có thể đem về một vài tin tức tốt”.
Theo tin tức mà nhóm người Thiên Ma Đạo đầu hàng Lâm Chính cung cấp, Lâm Chính đã biết được vài cứ điểm của Thiên Ma Đạo, thế là lập tức thuê thám tử đến đó thăm dò tin tức.
Nếu những thám tử đó có thể tìm được một ít tin tức về việc tấn công Giang Thành, vậy thì Lâm Chính cũng không đến nỗi rơi vào thế bị động.
Bây giờ chỉ có thể nghe theo số mệnh…
Chương 2562: Tới cũng tới rồi
“Được rồi. Đi chuẩn bị đi”, Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho Mã Hải rời đi.
Một mình anh đứng trong phòng làm việc suy nghĩ đối sách. Thế nhưng nghĩ một hồi mà vẫn thấy rắc rối nên anh đi xuống lầu. Chuyện của Thiên Ma Đạo giống như một ngọn núi đè nặng lên người anh, khiến anh thấy khó thở. Giờ anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để có thể thư giãn.
“Chủ tịch Lâm”.
“Chào chủ tịch Lâm”, Lâm Chính bước xuống lầu trong dáng hình của thần y Lâm và đi về phía cửa chính. Nhân viên của Dương Hoa đồng loạt cúi người chào anh. Ánh mắt của đám đông đều ánh lên vẻ sùng bái.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh ra khỏi cửa, đi về hướng chiếc xe ferrari.
Đi thăm Lạc Thiên vậy..Đã lâu rồi không nói chuyện với cô ấy, cũng không biết gần đây cô ấy thế nào.
Lâm Chính suy nghĩ...Nhưng mới đi được vài bước thì anh đã phải khựng lại, quay qua nhìn. Ở gần đó một người bảo vệ của Dương hoa đang đuổi một người trong dáng vẻ gầy gò và đầy bùn đất.
“Đi đi, ăn mày ở đâu ra vậy? Mau cút đi. Có biết đây là đâu không? Muốn kiếm ăn thì đi chỗ khác”, người bảo vệ vừa chửi vừa đuổi người kia. Lâm Chính thấy vậy bèn co đồng tử, lập tức lao tới giữ người bảo vệ.
“Chủ tịch!”, người bảo vệ giật mình, vội vàng cúi người: “Chào chủ tịch”.
“Không có việc của anh nữa. Đi đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng vâng chủ tịch”, người bảo vệ vội vàng chạy đi.
Lâm Chính nhìn chăm chăm người ăn xin nhưng lớp bùn đất cùng mái tóc rối bù đã che đi khuôn mặt của người này. Mặc dù người này có đắp một tấm vải nhưng vẫn nhìn thấy rõ những vết thương, hơn nữa còn có cả mùi máu.
Người này bị thương và cũng rất sợ hãi, run rẩy lùi về sau. Dù nhìn thấy Lâm Chính thì bà ta vẫn run lên bần bật.
“Ma Nữ đại nhân, bà đã tới rồi, tại sao còn bỏ chạy”, Lâm Chính ấn vai người này và khẽ nói.
“Ma Nữ gì chứ? Tôi không biết…mau bỏ tôi ra…”, người ăn xin run rẩy hét lên.
Lâm Chính lôi bà ta lại, vén mái tóc bà ta lên. Khuôn mặt quen thuộc hiện ra. Đó chính là Mạn Sát Hồng. Lâm Chính cười lạnh lùng: “Quả nhiên là bà”.
Mạn Sát Hồng run rẩy, định che đi khuôn mặt nhưng bà ta vừa làm vậy thì đã phải khựng người
“Bà không thể nào không biết Giang Thành là địa bàn của tôi. Bà tới đây chắc chắn là tìm tôi. GIờ thấy tôi rồi thì sao còn trốn?”, Lâm Chính nói.
Sắc mặt Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi. Bà ta nghiến răng.
Một lúc sau bà ta ngẩng đầu: “Chuẩn bị cho tôi thức ăn và khăn sạch, tôi muốn tắm rửa ăn uống”.
“Chỗ tôi không phải khách sạn, tôi cũng không phải là người ở của bà”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tin tôi, tôi có thứ mà cậu cần. Nếu như cậu không đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đi. Câu không cho tôi đi, tôi chết ở đây cũng không sao. Cậu tự chọn”, Mạn Sát Hồng hừ giọng.
Lâm Chính suy nghĩ sau đó vẫy người bảo vệ khi nãy lại.
“Chủ tịch có gì dặn dò ạ?”, người bảo vệ chạy tới, cố nặn ra một nụ cười.
“Đưa bà ta đi, sắp xếp phòng tốt nhất, chuẩn bị đồ ăn, rõ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hả?”, người bảo vệ sững sờ.
Chương 2563: Bà đang tự ép mình
Mạn Sát Hồng tắm rửa thoải mái, thay sang bộ quần áo sạch sẽ, sau đó được đưa tới tầng ba dùng bữa.
Lâm Chính đã dặn chuẩn bị một bàn thức ăn. Món Trung, món Âu đều có để tránh bà ta ý kiến ý cò. Cũng may là Cực Lạc Kiếm Quân đã đi rồi. Nếu để ông ta thấy Mạn Sát Hồng thì sẽ lập tức giết ngay. Khi đó Lâm Chính cũng không ngăn nổi.
Bà ta rất yếu, bước đi loạng choạng, phải vịn vào đồ vật. Lâm Chính nhìn bà ta, phát hiện ra một chân đã bị gãy. Gãy một chân rồi mà vẫn có thể chạy tới tận Giang Thành? Chắc là hành trình cũng khổ sở lắm.
“Sao lại chỉ có những thứ này vậy?”
Mạn Sát Hồng cố gắng ngồi vào chỗ, nhìn những món ăn trên với vẻ mặt mất tự nhiên. Bà ta thở hổn hển: “Mang thịt sống lên cho tôi”.
“Thịt chín không phải càng ngon hơn sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Bổn tọa thích ăn thịt sống, những thứ này đến chó còn không ăn. Đổi cho tôi”, Mạn Sát Hồng quát lớn.
Lâm Chính chau mày nhưng không hề tỏ ra tức giận: “Đưa những thứ này đi cho nhân viên ăn. Cắt 5kg thịt lợn, 5kg thịt bò, phải rồi, thêm vài bát tiết canh lên đây”.
“Hả...chủ tịch...những thứ này”, người nhân viên bàng hoàng. Anh ta làm việc đã bao năm mà chưa bao giờ thấy thực đơn nào như thế này.
Lâm Chính lấy ra một tấm thẻ đưa cho anh ta. Người phục vụ thấy vậy không dám do dự, chỉ lập tức gật đầu: “Chủ tịch đợi chút”.
Một lúc sau, vài người phục vụ bưng lên những đĩa thịt sống. Hai mắt Mạn Sát Hồng sáng rực. Bà ta lập tức chộp lấy nhét vào mồm.
“Mặc dù không bằng thịt người nhưng cũng không tệ”, bà ta vừa nhai thịt vừa nói, miệng đầy máu tươi. Cảnh tượng đó khiến đám nhân viên sợ hết hồn.
“Mọi người ra ngoài đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vâng..vâng..chủ tịch Lâm cần dặn dò gì thì cứ gọi chúng tôi”, đám nhân viên chạy đi như bay.
May mà giờ không phải giờ cơm nên cũng không đông khách, nếu không, nhìn thấy cảnh tượng Mạn Sát Hồng ăn thế kia thì chắc là sẽ sợ hết hồn mất.
“Bà chưa từng ăn thịt người, sao phải nói như vậy?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, điềm đạm nhìn Mạn Sát Hồng.
“Sao cậu biết”, bà ta tái mặt.
“Tôi học y, đương nhiên có thể nhận ra. Ngoài ra tôi cũng phải nhắc nhở bà, dù sao chúng ta cũng là người, không phải là thú, ăn nhiều thịt sống không tốt cho sức khỏe”, Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng mặc kệ anh, chỉ tiếp tục cắt một miếng thịt. Một lúc sau, bà ta nấc lên, thỏa mái ngả người ra ghế.
“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi”, Mạn Sát Hồng nhắm mắt nói.
“Nói hết mọi điều mà bà biết cho tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thái độ này của cậu là không đúng rồi. Cậu muốn biết toàn bộ những điều liên quan tới Thiên Ma Đạo thì cậu nên khiêm tốn một chút. Cúi mình xuống, tôi không thích phải ngẩng đầu nói chuyện với người khác”, Mạn Sát Hồng hừ giọng.
Từ lúc bà ta bị công pháp cắn trả, cơ thể trở nên nhỏ bé hơn thì bà ta cảm thấy phản cảm với việc ngước đầu lên. Thế là mỗi lần thuộc hạ báo cáo công việc nếu không phải là cúi đầu thì phải đứng từ xa nhìn bà ta.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn mỉm cười: “Mạn Sát Hồng, đừng tự đưa mình lên cao như thế. Bà tưởng rằng tôi không biết gì sao. Bà tới Giang Thành tìm tôi chẳng qua là vì muốn dựa vào tôi. Bà đã không còn nơi để đi nữa rồi. Nếu như tôi không nhận bà thì bà chỉ có nước chết thôi, đúng chưa?”
“Hỗn xược”.
Mạn Sát Hồng tức giận: “Tôi vẫn là Ma Nữ của Thiên Ma Đạo, hà tất phải sợ bọn họ. Lần này tôi tới Giang Thành tìm cậu là vì muốn hợp tác. Nếu cậu không tôn trọng tôi thì tôi sẽ giết chết cậu”.
“Bà có thể thử”, Lâm Chính nói.
Mạn Sát Hồng tái mặt, hừ giọng lạnh lùng: “Xem ra thần y Lâm không có hứng thú hợp tác với tôi rồi. Được. được, nếu đã vậy thì coi như tôi không công khi tới đây rồi. Cáo từ”, nói xong, bà ta đứng dậy.
Lâm Chính không hề ngăn lại, cũng không hề lên tiếng, chỉ ngồi ghế, lẳng lặng nhìn bà ta. Một lúc sau, Mạn Sát Hồng lúc này đã đứng ở ngoài cửa bèn quay lại nhìn anh: “Tại sao cậu không giữ tôi lại”.
“Không cần thiết, bà muốn đi cứ đi, có cần tôi cho xe đưa bà ra khỏi Giang Thành không?”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu...”, Mạn Sát Hồng cuống cả lên. Bà ta tức run, bặm môi: “Tên họ Lâm kia, cậu được lắm, đừng có ép tôi”
“Không phải tôi ép bà mà là bà tự ép mình”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chương 2564: Bắt người
Sắc mặt của Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi. Bà ta ý thức được rằng Lâm Chính đã nhìn thấu mọi thứ. Chút trò vặt vãnh của bà ta đã vô tác dụng.
“Mạn Sát Hồng, bà không thể nào rời khỏi Giang Thành được, đừng giả bộ giả tịch trước mặt tôi nữa. Nếu không vì sinh tồn thì bà đã không phải trầy da tróc vẩy chạy tới đây như thế này. Bà muốn dựa vào tôi. Nếu tôi đoán không sai thì bà đang bị người của Thiên Ma Đạo truy sát đúng không?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc nói.
Mạn Sát Hồng lạnh lùng đáp lại: “Cậu đừng đoán linh tinh”.
“Vậy sao? Vậy bà có thể từ đây rời đi, tôi không cản”, Lâm Chính cười.
Mạn Sát Hồng không hề cất bước. Lâm Chính mỉm cười: “Tôi nói thẳng vậy, Mạn Sát Hồng. Lần trước bà cho người tấn công Giang Thành, tôi đã bắt được một nhóm người của Thiên Ma Đạo. Bọn họ đã nói với tôi rồi. Người thua, không xứng trở về Thiên Ma Đạo. Về sẽ chết. Bà bại trong tay tôi, tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ cho bà đẹp mặt thôi. Nhìn những vết thương trên người bà có thể thấy phần lớn là do bị hành hình. Thế nên bà mới chạy tới đây để dựa vào tôi, đúng không?”
“Cậu...”, Mạn Sát Hồng á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
“Bà cố tình tỏ ra như vậy là vì muốn giành được chút lợi lạc mà thôi. Bà muốn thử hợp tác với tôi. Vì dù sao thì hợp tác và đầu quân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà. Vì vậy Mạn Sát Hồng, bà thôi mấy cái trò vặt vãnh này đi. Bà thật sự muốn sống thì thành thật ngồi xuống nói chuyện với tôi", Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng bặm môi, biết được là mình đã sai và không còn lựa chọn. Bà ta quay trở lại vị trí của mình và ngồi xuống.
“Vậy mới phải chứ”, Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng mặt lạnh như băng, tỏ ra không cam tâm. Chuyện thần phục một người như Lâm Chính mà truyền tới Thiên Ma Đạo thì bà ta sẽ trở thành trò cười mất. Lúc đó sẽ vô cùng mất mặt. Thế nhưng Mạn Sát Hồng cũng hết cách rồi. Không đầu quân cho anh, bà ta sẽ không còn đường sống.
“Cậu đoán đều đúng. Đúng là tôi đã hết đường nên mới tới Giang Thành. Tôi nói thật cho cậu biết, giờ bên ngoài Giang Thành có một nhóm ma nhân đang truy sát tôi. Đó đề là thuộc hạ của Ma Quân Đào Thiên Tam thứ 13. Tôi là Ma Nữ kết hợp cùng Đào Thiên Tam, nên việc tự động bỏ đi đã là phạm tội. Nếu như tôi bị bắt thì chắc chắn sẽ bị chia năm xẻ bảy, rút gân và chết không toàn thây. Vì vậy, tôi đành tới tìm cậu, vì tôi biết kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Cậu đã bị Thiên Ma Đạo liệt vào danh sách những người cần phải tiêu diệt rồi, tôi cũng đành phải quyết chiến một trận với họ thôi”, Mạn Sát Hồng nói.
“Quả nhiên”, Lâm Chính chau mày suy nghĩ: “Đội ma nhân đó tới từ hướng nào?”
“Phía Nam, nhưng Giang Thành là địa bàn của cậu, họ không dám mạo phạm. Có điều chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ. Lúc này tôi nghĩ họ đã xâm nhập vào nội thành rồi”, bà ta nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lấy điện thoại ra và ấn số: “Lập tức lục soát toàn bộ khu vực phía Nam cho tôi, phát hiện ra tung tích người của Thiên Ma Đạo thì lập tức báo cho tôi”, nói xong anh cất điện thoại và định rời đi.
“Cậu đi đâu?”
“Đi bắt người”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi đi ra khỏi nhà hàng.
Mạn Sát Hồng khựng người, vội vàng đi theo. Hai người ngồi xe tới khu vực phía Nam. Lúc này khu vực này vô cùng yên ắng. Từ Thiên đã cài không ít tai mắt của Dương Hoa vào đây. Trên các con đường, ngõ hẻm đều bị giám sát. Đừng nói là người của Thiên Ma Đạo, ngay cả một con ruồi thôi thì cũng không chạy thoát được.
“Thần y Lâm, tôi hỏi cậu”, trên xe, Mạn Sát Hồng do dự một hồi nhưng vẫn lên tiếng.
“Có chuyện gì?”, anh hỏi.
"Lúc ở Tử Huyền Thiên, là do cậu dụ Đào Thiên Tam tới phải không?”, Mạn Sát Hồng trầm giọng.
“Đúng vậy”, Lâm Chính thừa nhận.
“Tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao lại không để Cực Lạc Kiếm Quân giết tôi?”, Mạn Sát Hồng hỏi tiếp.
Anh im lặng rồi nói tiếp: “Vì bà chết cũng không thay đổi được gì. Nếu bà sống thì có thể khiến Cực Lạc Kiếm Quân tiếp tục đối đầu với Thiên Ma Đạo. So với bà thì tôi xem trọng ông ta hơn".
“Tôi biết ngay mà”, Mạn Sát Hồng nín thở. Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ âm sầm.
Chiếc xe nhanh chóng lái tới khu vực phía Nam. Đồng thời điện thoại của Lâm Chính cũng đổ chuông.
Chương 2565: Chịu trói
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống, người tài xế tiếp tục đi vào khu vực náo nhiệt nhất của phía Nam.
“Đã biết vị trí của họ rồi à?”, Mạn Sát Hồng hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Thật không ngờ người của cậu làm việc hiệu quả như vậy”.
“Dù sao đây cũng là địa bàn của tôi mà”, Lâm Chính sửa soạn đồ rồi rời xuống. Đợi khi chiếc xe đỗ vào lề đường, anh mở cửa xe bước xuống.
Mạn Sát Hồng định làm theo thì...
“Đợi một chút”, Lâm Chính đột nhiên hét lên. Mạn Sát Hồng giật mình. Lâm Chính đi vào một tiệm bán đồ, tầm 20 giây sau bước ra, trong tay cầm theo một chiếc mũ màu đỏ. Bà ta giật mình.
“Cực Lạc Kiếm Quân muốn giết bà, bà không tiện xuất hiện trước mặt người khác. Đội mũ này vào đi”, Lâm Chính vứt cho bà ta.
Bà ta khựng người, nhìn chiếc mũ và tức giận: “Bổn tọa thà chết chứ không đội cái thử sỉ nhục người khác như thế này”.
“Sỉ nhục sao?”, Lâm Chính chau mày: “Một cái mũ thôi mà, sỉ nhục cái gì? Lòng tự tôn của bà có phải là làm hơi quá không?”
“Thế nhưng...”
“Bớt nói nhảm lại, giờ bà không còn lựa chọn nào khác đâu. Mau đội mũ vào, đi cùng tôi”, Lâm Chính hừ giọng chẳng chút khách khí.
Mạn Sát Hồng tỏ ra bất lực, đành phải đi theo anh. Lâm Chính cũng đội mũ lên. Hai người một cao một thấp đi với nhau không khác gì bố con nên không hề gây ra sự chú ý.
Thế nhưng Mạn Sát Hồng cảm thấy rất kỳ quặc. Đường đường là một Ma Nữ mà lại cải trang như học sinh thế này...
Sỉ nhục...Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ thù hận. Lâm Chính khẽ nâng mũ lên, nhìn về một sạp đồ ăn nhỏ trước mặt và sau đó đi tới.
“Cậu nhóc, xin hỏi cậu muốn gọi món gì?”, một bà cụ tầm 60 tuổi đeo kính lão hỏi anh.
Bà ta mỉm cười nhìn Lâm Chính và đếm bánh. Với hành động thuần thục này chắc chắn là bà cụ đã bán được mấy chục năm rồi.
“Hai chiếc ánh, hai bát soup”, Lâm CHính mỉm cười, đưa tiền và ngồi xuống.
Anh nhìn chiếc bàn tròn: “Bà ơi, hôm nay việc kinh danh tốt mà, khách kín bàn rồi”.
Dứt lời, những người xung quanh đều vô thức liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu.
“Hôm nay việc buôn bán không tệ, tôi đoán họ là người của đoàn du lịch nào đó. Bọn họ đột nhiên tới đây, ngồi kín bàn khiến tôi bận tối mắt tối mũi”, bà cụ cười hà hà, đưa cho Lâm Chính và Mạn Sát Hồng bát canh tiết vịt.
“Vậy sao? Bà ơi, việc buôn bán tốt vậy, có nên nghỉ sớm không?”, Lâm Chính cười.
“Nghỉ sớm? Sao có thể, tôi bán ở đây đã mấy chục năm rồi, chưa bao giờ nghỉ”, bà cụ nói.
Lâm Chính lại cười, lấy ra một xấp tiền đưa cho Mạn Sát Hồng. Mạn Sát Hồng hiểu ý, nhét vào người bà cụ.
“Người trẻ à, cậu...đang làm gì vậy?", Bà cụ ngạc nhiên.
“Bà nghỉ ngơi đi, ở đây tôi có chút chuyện cá nhân cần giải quyết”, Lâm Chính mỉm cười, cầm một miếng bánh vừa ăn vừa đi tới chiếc bàn chính giữa và nhìn mọi người ở xung quanh. Tất cả đều nhìn anh chăm chăm, ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn và trong người họ cũng đang giấu ma đao.
Sát khí từ từ dấy lên. Bà cụ sợ hãi, Mạn Sát Hồng kéo bà ta qua một bên.
“Ai cho phép các người vào Giang Thành thế?", Lâm Chính nhét nốt miếng bánh vào miệng. Anh vừa lau mép vừa hỏi.
“Giao Mạn Sát Hồng ra đây”, lúc này, một ma nhân đứng ra, lạnh giọng quát. Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì...
Lâm Chính đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, siết cổ hắn và đập mạnh xuống bàn.
Rầm! Chiếc bàn nát vụn. Đầu của kẻ này nổ tung như một quả dưa bị nổ.
“Á!", người đi đường hét toáng lên. Bà cụ sợ hết hồn.
Những ma nhân khác đồng loạt rút kiếm ra, gầm lên, chém về phía anh. Một giây sau, Lâm Chính đã khởi động cơ thể võ thần và lao về phía đối phương.
Bùm! Bùm...Âm thanh nặng nề vang lên. Đao của ma nhân chém lên người anh nhưng vô tác dụng.
“Cái gì?”, ma nhân giật mình. Lâm Chính lật ngược tay lại, vặn mạnh...
Tất cả ma đao đều bị gãy vụn, đám ma nhân vội vàng lùi về phía sau, run rẩy. Bọn chúng đều bị đánh hõm ngực, máu chảy thành dòng.
Hai người đi máy bay về Giang Thành.
Theo cách nghĩ của Tô Nhu, cô không muốn ở lại Thiên Hải thêm một phút nào nữa.
Nơi đó xúi quẩy, rất xúi quẩy.
Lâm Chính cũng không muốn ở lâu. Dù sao bây giờ Giang Thành cũng không thái bình, ở bên ngoài thêm một phút thì thêm một phần biến số.
“Sao anh ra được vậy?”.
Trên đường đi, Tô Nhu quay đầu hỏi.
“Bọn họ đã điều tra xong, nói rằng chuyện này không liên quan đến anh nên thả anh ra”, Lâm Chính bịa lời nói dối.
“Không thể nào… Đừng tưởng những cảnh sát đó là kẻ ngốc!”, Tô Nhu không tin.
“Vậy anh cũng không biết”, Lâm Chính lắc đầu.
Tô Nhu nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ là có người âm thầm giúp chúng ta… Thế lực như vậy e rằng cũng chỉ có thần y Lâm!”.
“Chắc là anh ta”.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Chính, em biết anh biết chút võ công, nhưng võ công của anh sao lại lợi hại đến vậy?”.
Đến bây giờ Tô Nhu cũng không dám tin chồng mình lại có võ công đáng sợ như vậy! Chỉ riêng mấy chiêu mà anh đấu với Phong, Hỏa, Lôi, Điện trước kia, e rằng quán quân võ thuật toàn quốc cũng không đủ so với anh.
Đây thật sự là người chồng vô dụng của mình sao?
“Tiểu Nhu, là do em không hiểu anh mà thôi!”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu sững sờ.
“Tiểu Nhu, em biết bao nhiêu về anh?”, Lâm Chính cười hỏi.
Ánh mắt Tô Nhu hơi ảm đạm, lặng lẽ gật đầu, đáp: “Đúng vậy, em không hiểu anh. Có lẽ em nên thay đổi cách nghĩ, không thể dùng ánh mắt trước kia đối đãi anh, như vậy không công bằng với anh, cũng không thể giúp em hiểu được anh là người như thế nào…”.
Lúc này Tô Nhu cũng ý thức được, Lâm Chính càng lúc càng lạ lẫm.
Rốt cuộc là anh đã thay đổi, hay là mình chỉ vừa mới hiểu về anh?
Bản thân Tô Nhu cũng không biết rõ…
“Con người luôn phải tìm hiểu từ từ! Làm gì có ai trong thời gian ngắn mà nhìn thấu một người khác?”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không nói.
Cô cảm thấy đầu óc mình rất loạn.
Vừa về đến Giang Thành, cô lập tức về công ty nghỉ ngơi.
Lần trước nhà cô bị người của Thiên Ma Đạo làm nổ, bây giờ vẫn chưa tu sửa lại, thời gian này đành ở lại trụ sở công ty Quốc tế Duyệt Nhan.
Lâm Chính kê thuốc an thần cho Tô Nhu, sau đó quay về Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm, hai ngày qua cậu đi, Giang Thành xem như cũng yên tĩnh, trước mắt không thấy có tai mắt của ma nhân gì. Có lẽ trong thời gian ngắn những ma nhân đó sẽ không ra tay với chúng ta nữa”, Mã Hải cung kính báo cáo.
“Trương Thất Dạ đã nói quyết tâm báo thù của người Thiên Ma Đạo rất mạnh, hơn nữa bọn họ vì che đậy hành tung của mình mà sẽ giết sạch tất cả những ai tiếp xúc với bọn họ. Dương Hoa chúng ta đã khai chiến với bọn họ, còn giết chết thậm chí bắt làm tù binh nhiều người Thiên Ma Đạo như vậy, chỉ sợ bọn họ đã xem chúng ta là kẻ thù số một. Bây giờ không có tung tích của người Thiên Ma Đạo không phải là chuyện tốt, vì như vậy có nghĩa Thiên Ma Đạo đang chuẩn bị đợt tấn công lớn hơn! Có lẽ lần sau bọn họ đến, chúng ta sẽ không thể chống đỡ được nữa”, Lâm Chính nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Vậy… Chủ tịch Lâm, chúng ta nên làm gì?”, Mã Hải hỏi.
“Đợi kết quả đi!”.
Lâm Chính thở ra một hơi, nói: “Chỉ có thể đợi người chúng ta phái đi điều tra Thiên Ma Đạo có thể đem về một vài tin tức tốt”.
Theo tin tức mà nhóm người Thiên Ma Đạo đầu hàng Lâm Chính cung cấp, Lâm Chính đã biết được vài cứ điểm của Thiên Ma Đạo, thế là lập tức thuê thám tử đến đó thăm dò tin tức.
Nếu những thám tử đó có thể tìm được một ít tin tức về việc tấn công Giang Thành, vậy thì Lâm Chính cũng không đến nỗi rơi vào thế bị động.
Bây giờ chỉ có thể nghe theo số mệnh…
Chương 2562: Tới cũng tới rồi
“Được rồi. Đi chuẩn bị đi”, Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho Mã Hải rời đi.
Một mình anh đứng trong phòng làm việc suy nghĩ đối sách. Thế nhưng nghĩ một hồi mà vẫn thấy rắc rối nên anh đi xuống lầu. Chuyện của Thiên Ma Đạo giống như một ngọn núi đè nặng lên người anh, khiến anh thấy khó thở. Giờ anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để có thể thư giãn.
“Chủ tịch Lâm”.
“Chào chủ tịch Lâm”, Lâm Chính bước xuống lầu trong dáng hình của thần y Lâm và đi về phía cửa chính. Nhân viên của Dương Hoa đồng loạt cúi người chào anh. Ánh mắt của đám đông đều ánh lên vẻ sùng bái.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Anh ra khỏi cửa, đi về hướng chiếc xe ferrari.
Đi thăm Lạc Thiên vậy..Đã lâu rồi không nói chuyện với cô ấy, cũng không biết gần đây cô ấy thế nào.
Lâm Chính suy nghĩ...Nhưng mới đi được vài bước thì anh đã phải khựng lại, quay qua nhìn. Ở gần đó một người bảo vệ của Dương hoa đang đuổi một người trong dáng vẻ gầy gò và đầy bùn đất.
“Đi đi, ăn mày ở đâu ra vậy? Mau cút đi. Có biết đây là đâu không? Muốn kiếm ăn thì đi chỗ khác”, người bảo vệ vừa chửi vừa đuổi người kia. Lâm Chính thấy vậy bèn co đồng tử, lập tức lao tới giữ người bảo vệ.
“Chủ tịch!”, người bảo vệ giật mình, vội vàng cúi người: “Chào chủ tịch”.
“Không có việc của anh nữa. Đi đi”, Lâm Chính nói.
“Vâng vâng chủ tịch”, người bảo vệ vội vàng chạy đi.
Lâm Chính nhìn chăm chăm người ăn xin nhưng lớp bùn đất cùng mái tóc rối bù đã che đi khuôn mặt của người này. Mặc dù người này có đắp một tấm vải nhưng vẫn nhìn thấy rõ những vết thương, hơn nữa còn có cả mùi máu.
Người này bị thương và cũng rất sợ hãi, run rẩy lùi về sau. Dù nhìn thấy Lâm Chính thì bà ta vẫn run lên bần bật.
“Ma Nữ đại nhân, bà đã tới rồi, tại sao còn bỏ chạy”, Lâm Chính ấn vai người này và khẽ nói.
“Ma Nữ gì chứ? Tôi không biết…mau bỏ tôi ra…”, người ăn xin run rẩy hét lên.
Lâm Chính lôi bà ta lại, vén mái tóc bà ta lên. Khuôn mặt quen thuộc hiện ra. Đó chính là Mạn Sát Hồng. Lâm Chính cười lạnh lùng: “Quả nhiên là bà”.
Mạn Sát Hồng run rẩy, định che đi khuôn mặt nhưng bà ta vừa làm vậy thì đã phải khựng người
“Bà không thể nào không biết Giang Thành là địa bàn của tôi. Bà tới đây chắc chắn là tìm tôi. GIờ thấy tôi rồi thì sao còn trốn?”, Lâm Chính nói.
Sắc mặt Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi. Bà ta nghiến răng.
Một lúc sau bà ta ngẩng đầu: “Chuẩn bị cho tôi thức ăn và khăn sạch, tôi muốn tắm rửa ăn uống”.
“Chỗ tôi không phải khách sạn, tôi cũng không phải là người ở của bà”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tin tôi, tôi có thứ mà cậu cần. Nếu như cậu không đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ đi. Câu không cho tôi đi, tôi chết ở đây cũng không sao. Cậu tự chọn”, Mạn Sát Hồng hừ giọng.
Lâm Chính suy nghĩ sau đó vẫy người bảo vệ khi nãy lại.
“Chủ tịch có gì dặn dò ạ?”, người bảo vệ chạy tới, cố nặn ra một nụ cười.
“Đưa bà ta đi, sắp xếp phòng tốt nhất, chuẩn bị đồ ăn, rõ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hả?”, người bảo vệ sững sờ.
Chương 2563: Bà đang tự ép mình
Mạn Sát Hồng tắm rửa thoải mái, thay sang bộ quần áo sạch sẽ, sau đó được đưa tới tầng ba dùng bữa.
Lâm Chính đã dặn chuẩn bị một bàn thức ăn. Món Trung, món Âu đều có để tránh bà ta ý kiến ý cò. Cũng may là Cực Lạc Kiếm Quân đã đi rồi. Nếu để ông ta thấy Mạn Sát Hồng thì sẽ lập tức giết ngay. Khi đó Lâm Chính cũng không ngăn nổi.
Bà ta rất yếu, bước đi loạng choạng, phải vịn vào đồ vật. Lâm Chính nhìn bà ta, phát hiện ra một chân đã bị gãy. Gãy một chân rồi mà vẫn có thể chạy tới tận Giang Thành? Chắc là hành trình cũng khổ sở lắm.
“Sao lại chỉ có những thứ này vậy?”
Mạn Sát Hồng cố gắng ngồi vào chỗ, nhìn những món ăn trên với vẻ mặt mất tự nhiên. Bà ta thở hổn hển: “Mang thịt sống lên cho tôi”.
“Thịt chín không phải càng ngon hơn sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Bổn tọa thích ăn thịt sống, những thứ này đến chó còn không ăn. Đổi cho tôi”, Mạn Sát Hồng quát lớn.
Lâm Chính chau mày nhưng không hề tỏ ra tức giận: “Đưa những thứ này đi cho nhân viên ăn. Cắt 5kg thịt lợn, 5kg thịt bò, phải rồi, thêm vài bát tiết canh lên đây”.
“Hả...chủ tịch...những thứ này”, người nhân viên bàng hoàng. Anh ta làm việc đã bao năm mà chưa bao giờ thấy thực đơn nào như thế này.
Lâm Chính lấy ra một tấm thẻ đưa cho anh ta. Người phục vụ thấy vậy không dám do dự, chỉ lập tức gật đầu: “Chủ tịch đợi chút”.
Một lúc sau, vài người phục vụ bưng lên những đĩa thịt sống. Hai mắt Mạn Sát Hồng sáng rực. Bà ta lập tức chộp lấy nhét vào mồm.
“Mặc dù không bằng thịt người nhưng cũng không tệ”, bà ta vừa nhai thịt vừa nói, miệng đầy máu tươi. Cảnh tượng đó khiến đám nhân viên sợ hết hồn.
“Mọi người ra ngoài đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vâng..vâng..chủ tịch Lâm cần dặn dò gì thì cứ gọi chúng tôi”, đám nhân viên chạy đi như bay.
May mà giờ không phải giờ cơm nên cũng không đông khách, nếu không, nhìn thấy cảnh tượng Mạn Sát Hồng ăn thế kia thì chắc là sẽ sợ hết hồn mất.
“Bà chưa từng ăn thịt người, sao phải nói như vậy?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, điềm đạm nhìn Mạn Sát Hồng.
“Sao cậu biết”, bà ta tái mặt.
“Tôi học y, đương nhiên có thể nhận ra. Ngoài ra tôi cũng phải nhắc nhở bà, dù sao chúng ta cũng là người, không phải là thú, ăn nhiều thịt sống không tốt cho sức khỏe”, Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng mặc kệ anh, chỉ tiếp tục cắt một miếng thịt. Một lúc sau, bà ta nấc lên, thỏa mái ngả người ra ghế.
“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi”, Mạn Sát Hồng nhắm mắt nói.
“Nói hết mọi điều mà bà biết cho tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thái độ này của cậu là không đúng rồi. Cậu muốn biết toàn bộ những điều liên quan tới Thiên Ma Đạo thì cậu nên khiêm tốn một chút. Cúi mình xuống, tôi không thích phải ngẩng đầu nói chuyện với người khác”, Mạn Sát Hồng hừ giọng.
Từ lúc bà ta bị công pháp cắn trả, cơ thể trở nên nhỏ bé hơn thì bà ta cảm thấy phản cảm với việc ngước đầu lên. Thế là mỗi lần thuộc hạ báo cáo công việc nếu không phải là cúi đầu thì phải đứng từ xa nhìn bà ta.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn mỉm cười: “Mạn Sát Hồng, đừng tự đưa mình lên cao như thế. Bà tưởng rằng tôi không biết gì sao. Bà tới Giang Thành tìm tôi chẳng qua là vì muốn dựa vào tôi. Bà đã không còn nơi để đi nữa rồi. Nếu như tôi không nhận bà thì bà chỉ có nước chết thôi, đúng chưa?”
“Hỗn xược”.
Mạn Sát Hồng tức giận: “Tôi vẫn là Ma Nữ của Thiên Ma Đạo, hà tất phải sợ bọn họ. Lần này tôi tới Giang Thành tìm cậu là vì muốn hợp tác. Nếu cậu không tôn trọng tôi thì tôi sẽ giết chết cậu”.
“Bà có thể thử”, Lâm Chính nói.
Mạn Sát Hồng tái mặt, hừ giọng lạnh lùng: “Xem ra thần y Lâm không có hứng thú hợp tác với tôi rồi. Được. được, nếu đã vậy thì coi như tôi không công khi tới đây rồi. Cáo từ”, nói xong, bà ta đứng dậy.
Lâm Chính không hề ngăn lại, cũng không hề lên tiếng, chỉ ngồi ghế, lẳng lặng nhìn bà ta. Một lúc sau, Mạn Sát Hồng lúc này đã đứng ở ngoài cửa bèn quay lại nhìn anh: “Tại sao cậu không giữ tôi lại”.
“Không cần thiết, bà muốn đi cứ đi, có cần tôi cho xe đưa bà ra khỏi Giang Thành không?”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu...”, Mạn Sát Hồng cuống cả lên. Bà ta tức run, bặm môi: “Tên họ Lâm kia, cậu được lắm, đừng có ép tôi”
“Không phải tôi ép bà mà là bà tự ép mình”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chương 2564: Bắt người
Sắc mặt của Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi. Bà ta ý thức được rằng Lâm Chính đã nhìn thấu mọi thứ. Chút trò vặt vãnh của bà ta đã vô tác dụng.
“Mạn Sát Hồng, bà không thể nào rời khỏi Giang Thành được, đừng giả bộ giả tịch trước mặt tôi nữa. Nếu không vì sinh tồn thì bà đã không phải trầy da tróc vẩy chạy tới đây như thế này. Bà muốn dựa vào tôi. Nếu tôi đoán không sai thì bà đang bị người của Thiên Ma Đạo truy sát đúng không?”, Lâm Chính châm một điếu thuốc nói.
Mạn Sát Hồng lạnh lùng đáp lại: “Cậu đừng đoán linh tinh”.
“Vậy sao? Vậy bà có thể từ đây rời đi, tôi không cản”, Lâm Chính cười.
Mạn Sát Hồng không hề cất bước. Lâm Chính mỉm cười: “Tôi nói thẳng vậy, Mạn Sát Hồng. Lần trước bà cho người tấn công Giang Thành, tôi đã bắt được một nhóm người của Thiên Ma Đạo. Bọn họ đã nói với tôi rồi. Người thua, không xứng trở về Thiên Ma Đạo. Về sẽ chết. Bà bại trong tay tôi, tôi nghĩ chắc là bọn họ sẽ cho bà đẹp mặt thôi. Nhìn những vết thương trên người bà có thể thấy phần lớn là do bị hành hình. Thế nên bà mới chạy tới đây để dựa vào tôi, đúng không?”
“Cậu...”, Mạn Sát Hồng á khẩu, không biết phải trả lời thế nào.
“Bà cố tình tỏ ra như vậy là vì muốn giành được chút lợi lạc mà thôi. Bà muốn thử hợp tác với tôi. Vì dù sao thì hợp tác và đầu quân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà. Vì vậy Mạn Sát Hồng, bà thôi mấy cái trò vặt vãnh này đi. Bà thật sự muốn sống thì thành thật ngồi xuống nói chuyện với tôi", Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng bặm môi, biết được là mình đã sai và không còn lựa chọn. Bà ta quay trở lại vị trí của mình và ngồi xuống.
“Vậy mới phải chứ”, Lâm Chính mỉm cười.
Mạn Sát Hồng mặt lạnh như băng, tỏ ra không cam tâm. Chuyện thần phục một người như Lâm Chính mà truyền tới Thiên Ma Đạo thì bà ta sẽ trở thành trò cười mất. Lúc đó sẽ vô cùng mất mặt. Thế nhưng Mạn Sát Hồng cũng hết cách rồi. Không đầu quân cho anh, bà ta sẽ không còn đường sống.
“Cậu đoán đều đúng. Đúng là tôi đã hết đường nên mới tới Giang Thành. Tôi nói thật cho cậu biết, giờ bên ngoài Giang Thành có một nhóm ma nhân đang truy sát tôi. Đó đề là thuộc hạ của Ma Quân Đào Thiên Tam thứ 13. Tôi là Ma Nữ kết hợp cùng Đào Thiên Tam, nên việc tự động bỏ đi đã là phạm tội. Nếu như tôi bị bắt thì chắc chắn sẽ bị chia năm xẻ bảy, rút gân và chết không toàn thây. Vì vậy, tôi đành tới tìm cậu, vì tôi biết kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Cậu đã bị Thiên Ma Đạo liệt vào danh sách những người cần phải tiêu diệt rồi, tôi cũng đành phải quyết chiến một trận với họ thôi”, Mạn Sát Hồng nói.
“Quả nhiên”, Lâm Chính chau mày suy nghĩ: “Đội ma nhân đó tới từ hướng nào?”
“Phía Nam, nhưng Giang Thành là địa bàn của cậu, họ không dám mạo phạm. Có điều chắc chắn bọn họ sẽ không từ bỏ. Lúc này tôi nghĩ họ đã xâm nhập vào nội thành rồi”, bà ta nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lấy điện thoại ra và ấn số: “Lập tức lục soát toàn bộ khu vực phía Nam cho tôi, phát hiện ra tung tích người của Thiên Ma Đạo thì lập tức báo cho tôi”, nói xong anh cất điện thoại và định rời đi.
“Cậu đi đâu?”
“Đi bắt người”, Lâm Chính điềm đạm nói rồi đi ra khỏi nhà hàng.
Mạn Sát Hồng khựng người, vội vàng đi theo. Hai người ngồi xe tới khu vực phía Nam. Lúc này khu vực này vô cùng yên ắng. Từ Thiên đã cài không ít tai mắt của Dương Hoa vào đây. Trên các con đường, ngõ hẻm đều bị giám sát. Đừng nói là người của Thiên Ma Đạo, ngay cả một con ruồi thôi thì cũng không chạy thoát được.
“Thần y Lâm, tôi hỏi cậu”, trên xe, Mạn Sát Hồng do dự một hồi nhưng vẫn lên tiếng.
“Có chuyện gì?”, anh hỏi.
"Lúc ở Tử Huyền Thiên, là do cậu dụ Đào Thiên Tam tới phải không?”, Mạn Sát Hồng trầm giọng.
“Đúng vậy”, Lâm Chính thừa nhận.
“Tại sao cậu lại làm vậy? Tại sao lại không để Cực Lạc Kiếm Quân giết tôi?”, Mạn Sát Hồng hỏi tiếp.
Anh im lặng rồi nói tiếp: “Vì bà chết cũng không thay đổi được gì. Nếu bà sống thì có thể khiến Cực Lạc Kiếm Quân tiếp tục đối đầu với Thiên Ma Đạo. So với bà thì tôi xem trọng ông ta hơn".
“Tôi biết ngay mà”, Mạn Sát Hồng nín thở. Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ âm sầm.
Chiếc xe nhanh chóng lái tới khu vực phía Nam. Đồng thời điện thoại của Lâm Chính cũng đổ chuông.
Chương 2565: Chịu trói
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính đặt điện thoại xuống, người tài xế tiếp tục đi vào khu vực náo nhiệt nhất của phía Nam.
“Đã biết vị trí của họ rồi à?”, Mạn Sát Hồng hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Thật không ngờ người của cậu làm việc hiệu quả như vậy”.
“Dù sao đây cũng là địa bàn của tôi mà”, Lâm Chính sửa soạn đồ rồi rời xuống. Đợi khi chiếc xe đỗ vào lề đường, anh mở cửa xe bước xuống.
Mạn Sát Hồng định làm theo thì...
“Đợi một chút”, Lâm Chính đột nhiên hét lên. Mạn Sát Hồng giật mình. Lâm Chính đi vào một tiệm bán đồ, tầm 20 giây sau bước ra, trong tay cầm theo một chiếc mũ màu đỏ. Bà ta giật mình.
“Cực Lạc Kiếm Quân muốn giết bà, bà không tiện xuất hiện trước mặt người khác. Đội mũ này vào đi”, Lâm Chính vứt cho bà ta.
Bà ta khựng người, nhìn chiếc mũ và tức giận: “Bổn tọa thà chết chứ không đội cái thử sỉ nhục người khác như thế này”.
“Sỉ nhục sao?”, Lâm Chính chau mày: “Một cái mũ thôi mà, sỉ nhục cái gì? Lòng tự tôn của bà có phải là làm hơi quá không?”
“Thế nhưng...”
“Bớt nói nhảm lại, giờ bà không còn lựa chọn nào khác đâu. Mau đội mũ vào, đi cùng tôi”, Lâm Chính hừ giọng chẳng chút khách khí.
Mạn Sát Hồng tỏ ra bất lực, đành phải đi theo anh. Lâm Chính cũng đội mũ lên. Hai người một cao một thấp đi với nhau không khác gì bố con nên không hề gây ra sự chú ý.
Thế nhưng Mạn Sát Hồng cảm thấy rất kỳ quặc. Đường đường là một Ma Nữ mà lại cải trang như học sinh thế này...
Sỉ nhục...Đôi mắt bà ta ánh lên vẻ thù hận. Lâm Chính khẽ nâng mũ lên, nhìn về một sạp đồ ăn nhỏ trước mặt và sau đó đi tới.
“Cậu nhóc, xin hỏi cậu muốn gọi món gì?”, một bà cụ tầm 60 tuổi đeo kính lão hỏi anh.
Bà ta mỉm cười nhìn Lâm Chính và đếm bánh. Với hành động thuần thục này chắc chắn là bà cụ đã bán được mấy chục năm rồi.
“Hai chiếc ánh, hai bát soup”, Lâm CHính mỉm cười, đưa tiền và ngồi xuống.
Anh nhìn chiếc bàn tròn: “Bà ơi, hôm nay việc kinh danh tốt mà, khách kín bàn rồi”.
Dứt lời, những người xung quanh đều vô thức liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu.
“Hôm nay việc buôn bán không tệ, tôi đoán họ là người của đoàn du lịch nào đó. Bọn họ đột nhiên tới đây, ngồi kín bàn khiến tôi bận tối mắt tối mũi”, bà cụ cười hà hà, đưa cho Lâm Chính và Mạn Sát Hồng bát canh tiết vịt.
“Vậy sao? Bà ơi, việc buôn bán tốt vậy, có nên nghỉ sớm không?”, Lâm Chính cười.
“Nghỉ sớm? Sao có thể, tôi bán ở đây đã mấy chục năm rồi, chưa bao giờ nghỉ”, bà cụ nói.
Lâm Chính lại cười, lấy ra một xấp tiền đưa cho Mạn Sát Hồng. Mạn Sát Hồng hiểu ý, nhét vào người bà cụ.
“Người trẻ à, cậu...đang làm gì vậy?", Bà cụ ngạc nhiên.
“Bà nghỉ ngơi đi, ở đây tôi có chút chuyện cá nhân cần giải quyết”, Lâm Chính mỉm cười, cầm một miếng bánh vừa ăn vừa đi tới chiếc bàn chính giữa và nhìn mọi người ở xung quanh. Tất cả đều nhìn anh chăm chăm, ánh mắt trở nên vô cùng dữ tợn và trong người họ cũng đang giấu ma đao.
Sát khí từ từ dấy lên. Bà cụ sợ hãi, Mạn Sát Hồng kéo bà ta qua một bên.
“Ai cho phép các người vào Giang Thành thế?", Lâm Chính nhét nốt miếng bánh vào miệng. Anh vừa lau mép vừa hỏi.
“Giao Mạn Sát Hồng ra đây”, lúc này, một ma nhân đứng ra, lạnh giọng quát. Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì...
Lâm Chính đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, siết cổ hắn và đập mạnh xuống bàn.
Rầm! Chiếc bàn nát vụn. Đầu của kẻ này nổ tung như một quả dưa bị nổ.
“Á!", người đi đường hét toáng lên. Bà cụ sợ hết hồn.
Những ma nhân khác đồng loạt rút kiếm ra, gầm lên, chém về phía anh. Một giây sau, Lâm Chính đã khởi động cơ thể võ thần và lao về phía đối phương.
Bùm! Bùm...Âm thanh nặng nề vang lên. Đao của ma nhân chém lên người anh nhưng vô tác dụng.
“Cái gì?”, ma nhân giật mình. Lâm Chính lật ngược tay lại, vặn mạnh...
Tất cả ma đao đều bị gãy vụn, đám ma nhân vội vàng lùi về phía sau, run rẩy. Bọn chúng đều bị đánh hõm ngực, máu chảy thành dòng.