-
Chương 2586-2590
Chương 2586: Người Thiên Ma Đạo đến rồi
“Chủ tịch Lâm, đây là cái gì?”, Vệ Hỏa tò mò hỏi.
“Tịnh Thế Bạch Liên!”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Nó… Nó chính là Tịnh Thế Bạch Liên?”.
Vệ Hỏa đột nhiên lắp bắp, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
“Xem ra anh đã từng nghe qua, nhưng lại chưa thấy qua!”, Lâm Chính nói.
Vệ Hỏa run rẩy, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, khẽ nói: “Tôi cũng chỉ nghe những người lắm chuyện nhắc tới sau chiến dịch ấy, nói là vật này có sức mạnh hủy diệt đất trời! Một khi giải phóng sức mạnh, núi sông sẽ nứt vỡ, đất trời đều tan nát, thần hồn cũng tiêu tan! Vật này là vũ khí giết người đấy!”.
“Thiên Ma Đạo có ghi chép gì về nó không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thuộc hạ không biết, cấp bậc của thuộc hạ quá thấp… Có lẽ Mạn Sát Hồng đại nhân biết một chút gì đó!”, Vệ Hỏa nói.
Bọn họ đã biết Mạn Sát Hồng cũng đến nương nhờ Lâm Chính.
Mạn Sát Hồng đến đây đã củng cố lòng tin của đám người Vệ Hỏa.
Mặc dù Mạn Sát Hồng đã suy sụp, nhưng chung quy cũng là một Ma Nữ.
Ngay cả Ma Nữ cũng đã đầu hàng Lâm Chính, chứng tỏ lựa chọn của bọn họ là đúng.
“Tôi biết rồi, anh lui xuống đi”, Lâm Chính thở ra một hơi, cất Tịnh Thế Bạch Liên đi, định về Giang Thành rồi sẽ nghiên cứu kỹ hơn.
Máy bay đến Giang Thành vào ba giờ chiều.
Đám người Mã Hải đích thân đến sân bay đón, đồng thời báo cáo công việc mấy ngày anh đi vắng.
Dịch Quế Lâm thì được đưa đến Học viện Huyền Y Phái điều trị.
“Hai ngày nay người Thiên Ma Đạo không đến gây chuyện chứ?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Không có, người của chúng ta đã tăng cường phòng bị, người của Thiên Ma Đạo tạm thời không có bất cứ hành động gì, Chủ tịch Lâm yên tâm”, Mã Hải cười đáp.
“Vậy thì tốt”.
“Chủ tịch Lâm, chuyện cầu viện… thế nào rồi?”, lúc này Từ Thiên ở ghế phó lái thận trọng hỏi.
“Thành công rồi! Tôi nghĩ người Thiên Ma Đạo sẽ gặp rắc rối nhanh thôi”, Lâm Chính cười nói.
Mọi người nghe vậy, lập tức mừng rỡ.
“Thật tốt quá!”.
“Vẫn là Chủ tịch Lâm nghĩ được cách!”.
Mọi người thở phào một hơi, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng nhẹ đi.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Mã Hải, tôi muốn ông làm một chuyện. Chuyện này phải làm kín đáo, đừng để bất cứ ai biết, cũng đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài!”.
Thấy Lâm Chính trịnh trọng như vậy, Mã Hải đang lái xe không khỏi sửng sốt: “Chủ tịch Lâm, chuyện gì vậy?”.
“Ông hãy triệu tập một nhóm nhân viên nghiên cứu hoặc nhà khoa học ưu tú phân tích một vật cho tôi. Tôi cần ông hoàn thành trong vòng một ngày, sau khi phân tích hãy nộp báo cáo cho tôi ngay!”.
“Là vật gì?”.
“Cái này!”.
Lâm Chính lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra.
Từ Thiên nâng mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc.
“Thần vật…”.
“Bắt tay làm đi!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả và Lâm Chính có sự khác biệt rất lớn.
Nói cách khác, Thần Hỏa Tôn Giả có một tật xấu rất lớn.
Đó là ông ta quá tin tưởng vào năng lực bản thân, song lại quá xem thường những người tay trói gà không chặt đó.
Thật ra sức mạnh của một người không phải nằm ở chỗ người đó nắm được bao nhiêu võ lực, quyền lực, mà là ở năng lực của người đó.
Người có năng lực tất nhiên lớn mạnh.
Thần Hỏa Tôn Giả không thể hoàn thành việc tu sửa và phân tích Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng Lâm Chính tin rằng những nhân viên nghiên cứu khoa học có kiến thức uyên bác đó nhất định có thể phân tích được nó một cách triệt để.
Sau khi giao Tịnh Thế Bạch Liên cho Mã Hải, Lâm Chính lê thân thể mệt mỏi về Dương Hoa, định nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng không lâu sau, Từ Thiên đột nhiên sốt sắng xông vào văn phòng.
Lâm Chính vừa ngả lưng xuống ghế sofa chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc đột nhiên mở mắt ra.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Người của Thiên Ma Đạo… đến rồi!”.
Chương 2587: Đơn độc giải quyết
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên không thôi.
Người Thiên Ma Đạo vẫn đến?
Nhưng vì sao lại bình tĩnh như vậy?
Anh đứng dậy, khẽ quát: “Đến bao nhiêu người? Từ nơi nào đến?”.
Thế nhưng… Từ Thiên lộ vẻ mặt quái gở, do dự một lúc rồi nói: “Bọn họ chỉ có một người… vừa mới đi tàu lửa đến Giang Thành, đang ở trên xe buýt số 128. Người của chúng ta cũng xác nhận một lúc lâu mới nhận định đó là người của Thiên Ma Đạo!”.
Lâm Chính nghe vậy thì sửng sốt.
Đi tàu lửa?
Đi xe buýt?
Đây là người của Thiên Ma Đạo sao?
Anh suy nghĩ một lúc lâu, lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Từ Thiên vội vàng đi theo.
Không lâu sau, Lâm Chính rời khỏi tòa nhà Dương Hoa, băng qua đường lớn, đến một trạm xe buýt ở đối điện, yên tĩnh chờ đợi.
Từ Thiên cũng đứng ở bên đợi.
Cứ đợi như vậy hơn mười phút, bỗng một chiếc xe buýt số 128 dừng ở trạm.
Mấy chục người xuống khỏi xe, người ở trạm xe buýt thì cố gắng chen lên xe.
Không lâu sau, xe buýt chật kín người chậm rãi lái về phía trước.
Người xuống xe cũng lục tục rời khỏi trạm.
Trạm xe buýt trở nên yên tĩnh lần nữa.
Nhưng trước mặt Lâm Chính và Từ Thiên có một người đàn ông mặc áo cổ cao, đội mũ vành tròn.
Người đàn ông đeo kính đen, choàng khăn choàng cổ, xách một cái vali dài trong tay.
Trong ngày hè mà người đàn ông ăn mặc như vậy trông vô cùng quái đản.
Người qua đường đều chú ý tới hắn.
Lâm Chính lại tỏ ra căng thẳng.
Anh cảm nhận được ma khí thỉnh thoảng lại toát ra trên người người đàn ông này.
Hơn nữa, ma khí của người này khác với những ma nhân bình thường như Vệ Hỏa!
Ma khí của người này cực kỳ cao thâm, hơn nữa còn rất dồi dào…
“Cậu là thần y Lâm của Giang Thành?”.
Người đó lên tiếng hỏi.
Giọng nói trầm khàn, khiến linh hồn người nghe không khỏi run rẩy.
“Là tôi”.
“Đã phiền thần y Lâm đích thân ra tiếp đón, nhưng dù là vậy, tôi cũng sẽ không nương tay”.
Ma nhân đó nói: “Xin mời tìm một nơi thích hợp đi, tôi không muốn ra tay với cậu ở đây, như vậy cũng không có ích lợi gì với cậu và tôi”.
“Anh đến để giết tôi?”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Cấp trên không sai tôi đến Giang Thành để uống trà với cậu”, ma nhân nói.
Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Vậy được, anh đi theo tôi!”.
Nói xong, anh và Từ Thiên đi lên chiếc xe ngay cạnh.
Ma nhân đó cũng không khách sáo, ngồi vào ghế sau.
Lâm Chính đích thân lái xe, tiến ra ngoại ô.
“Chủ tịch Lâm… có cần thông báo cho nhóm Trương Thất Dạ không?”.
Từ Thiên đầy vẻ sốt ruột, âm thầm lấy điện thoại ra, hỏi.
“Không cần, nhóm Trương Thất Dạ đến đây cũng không thể thay đổi tình hình. Thực lực người này trên cả Mạn Sát Hồng, mấy người Trương Thất Dạ không phải đối thủ!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế… thế thì phải làm sao?”.
Từ Thiên sốt ruột.
“Yên tâm, tôi sẽ giải quyết”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Xe nhanh chóng đến trước một cánh đồng hoang ở ngoại ô.
Nơi này vốn đang được khai thác, nhưng vì tiền đầu tư mà đến bây giờ bên khai thác vẫn chưa thi công.
Xung quanh heo hút không có bóng người, trái lại rất thích hợp cho hai người giải quyết vấn đề.
“Thần y Lâm, cậu hãy tận hưởng thời gian còn lại đi, hít thở không khí thêm một chút. Bởi vì không lâu nữa, đầu cậu sẽ bị tống vào cái hũ này!”.
Ma nhân đó mở chiếc vali mang theo ra, lấy một hũ sứ hình tròn ra, sau đó lại chậm rãi rút một thanh đao dài dùng bằng hai tay ra.
Đó là một thanh cốt đao được làm từ xương sống!
“Cái hũ đó đựng đầu của ai còn chưa biết”.
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh, thản nhiên nói.
Chương 2588: Chém
"Rất nhiều người từng nói với tôi như vậy, nhưng trên thực tế đầu của bọn họ đều đã bị tôi lấy mất".
Ma nhân kia bình thản nói.
"Vậy hãy cho tôi xem bản lĩnh của anh đi".
Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy Hồng Mông Long Châm ra, đâm vào người mình, đồng thời khởi động tất cả Lạc Linh Huyết.
Trong nháy mắt, khí tức của anh bắt đầu phản phác quy chân, trở nên vô cùng huyền diệu, cao thâm khó dò.
"Hả?".
Ma nhân có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười: "Thú vị đấy, xem ra trận chiến này cũng không chán lắm".
Dứt lời, hắn xoay thanh cốt đao trong tay.
Vù!
Một luồng sát khí tàn bạo bỗng tỏa ra từ người hắn, lan khắp cánh đồng hoang.
Từ Thiên sợ hãi lùi lại, trốn thật xa.
Trâu bò húc nhau thì tốt nhất ruồi muỗi như ông ta phải chuồn cho nhanh.
"Đã chuẩn bị xong chưa?".
Ma nhân khẽ quát.
"Ma nhân mà cũng có kẻ lạc loài như anh sao? Tôi tưởng ma nhân đều là những sinh vật yếu kém thấy người là xông tới xem, không cần biết vuông tròn tam giác gì chứ", Lâm Chính bình thản nói.
"Thế thì cậu không biết rõ về ma nhân chúng tôi rồi".
"Vậy sao? Anh tên là gì?".
"Cùng Đao".
"Một cái tên rất lạ".
"Chắc tôi sẽ là người cuối cùng cậu quen".
Cùng Đao cười, đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn, bỗng cách không vung mạnh tay về phía Lâm Chính.
Vèo!
Thanh cốt đao kia bắn ra một luồng đao khí hình lưỡi liềm đen sì, chém đôi thiên địa, bay vèo về phía Lâm Chính.
Đao khí cực kỳ đáng sợ, thế như chẻ tre, dường như có thể chém nát mọi thứ.
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, cách không nắm quyền một cái.
Một luồng khí kình lập tức bao trùm lấy đao khí.
Ầm!
Đao khí nổ tung.
Nhưng Cùng Đao phía sau đao khí đã biến mất.
Lâm Chính nhìn xung quanh, phát hiện một tàn ảnh đã lại gần anh.
Chính là Cùng Đao.
Lưỡi đao hùng hổ chém mạnh về phía đầu Lâm Chính.
Nhưng đúng khoảnh khắc lưỡi đao sắp bổ trúng Lâm Chính, thì anh bỗng giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao của Cùng Đao một cách nhẹ nhàng.
Pặp!
Lưỡi đao lập tức khựng lại, không tiến thêm được phân nào.
Ánh mắt Cùng Đao đanh lại, tiếp tục dùng sức định ấn lưỡi đao xuống, nhưng Lâm Chính đã nhanh tay hơn, búng nhẹ một cái.
Keng!
Thanh cốt đao lập tức chấn động bay đi.
Cùng Đao cũng bị ép phải lùi lại mấy bước.
"Huyết Ảnh Đao Phong!".
Vừa mới lùi lại, hắn đã gầm lên, cách không vung đao lên chém.
Vù vù vù...
Một luồng đao phong đen sì đáng sợ hóa thành gió lốc ập về phía Lâm Chính.
Khí thế kinh người, không thể đỡ nổi...
Mặt đất lập tức nứt toác, xung quanh cát bụi mù mịt, cơn gió lốc như miệng con mãnh thú, cứ thế nuốt chửng Lâm Chính.
Đứng trước luồng sức mạnh này, dường như Lâm Chính không thể đánh trả được...
Cùng Đao không hề dừng lại, hai tay cầm đao, huy động tất cả ma khí bao trùm lấy thanh cốt đao, giơ cao quá đầu, hú dài một tiếng, rồi chém về phía cơn gió lốc kia.
Ma khí trăm trượng bắn ra từ thanh cốt đao kia, khí thế lạnh lẽo tàn bạo giống như một chiếc cầu vồng, xé rách bầu trời, xua tan mây trắng, che rợp nhật nguyệt, giáng xuống với khí thế của thiên quân vạn mã, chém mạnh về phía bóng dáng đứng giữa cơn gió lốc kia.
"Chủ tịch Lâm!".
Từ Thiên gào lên.
Ma đao đã giáng xuống, chém mạnh vào trong gió lốc.
Mặt đất lập tức bị chia đôi.
Cánh đồng hoang đã lồi lõm đầy hố.
Phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều chấn động.
Dưới nhát đao này, e là không ai còn sống sót.
Từ Thiên ngây người nhìn cơn gió lốc đen sì đang dần lặng xuống, sắc mặt trắng bệch, trái tim vọt lên tận cổ họng...
"Kết thúc rồi sao?".
Chương 2589: Người ngoài ý muốn
Từ Thiên không biết.
Cùng Đao cũng không biết.
Hai người chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cơn gió lốc đang dần tản đi, chờ đợi kết quả.
Gió lốc nhanh chóng lặng xuống.
Đất đá bay tứ tung cũng rơi xuống đất.
Mọi thứ yên tĩnh như sau cơn mưa giông bão giật.
Cùng Đao nhìn chằm chằm phía trước.
Hắn cũng không chắc Lâm Chính đã chết hay chưa.
Nhưng không ai có thể chống lại được thế tấn công đó, hắn chắc chắn dù Lâm Chính không chết, thì bây giờ cũng không dễ chịu gì.
Nhưng sau khi gió lốc tan hẳn, cảnh tượng bên trong lộ ra, thì Cùng Đao ngẩn cả người.
Lâm Chính vẫn lành lặn, đứng sừng sững ở đó.
Đừng nói là cơ thể anh bị thương, mà ngay cả quần áo anh cũng không bị rách miếng nào.
"Không thể nào..."
Cùng Đao mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Chỉ có vậy thôi sao?", Lâm Chính phủi bụi trên người, bình tĩnh nói: "Nếu thế thì e là anh không giết nổi tôi rồi, Thiên Ma Đạo khinh thường tôi quá, phái người như anh đến để lấy mạng tôi, đúng là coi thường người khác".
"Vậy sao? Cậu sẽ nhanh chóng có suy nghĩ khác thôi".
Ánh mắt Cùng Đao đanh lại, lần nữa gầm lên rồi xông tới.
Nhưng ở bờ hồ cách đó không xa.
Một đám nam thang nữ tú mặc võ phục đang đi dọc hồ.
Ai nấy tỏ vẻ ủ rũ.
"Đoàn Hợp sư huynh, chẳng phải anh nói có cao nhân ẩn cư ở đây, bảo bọn tôi đến gặp gỡ sao? Tại sao tìm một lượt mà vẫn không thấy tăm tích cao nhân đâu vậy?".
Một cô gái xinh xắn, tóc đen như mun, không nhịn được nhíu mày hỏi.
"Cẩm Diệu sư muội, cô cứ bình tĩnh! Vị cao nhân kia đúng là ẩn cư ở bờ hồ vô danh này, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp được thôi. Lát nữa gặp cao nhân, các cô đừng nói linh tinh, nếu mạo phạm thì hỏng bét".
Người đàn ông tên Đoàn Hợp mỉm cười nói, ánh mắt lóe lên một tia sáng khó nắm bắt.
Cẩm Diệu cảm thấy có chút không đúng.
Cô ta là người của võ quán Chấn Khai của Xương Thị tỉnh bên, quen với người đàn ông tên Đoàn Hợp này trong một lần gặp mặt của các võ quán. Buổi gặp mặt kết thúc, Đoàn Hợp bỗng mời đám Cẩm Diệu đến đây bái kiến cao nhân, muốn nhờ vị cao nhân này chỉ điểm một chút. Mọi người cũng hi vọng tranh được thứ hạng trong cuộc thi võ quán sắp tổ chức, thể hiện tài năng thậm chí là giành chức vô địch.
Nhưng bọn họ đã đi nửa tiếng ở cánh đồng hoang này mà vẫn chưa thấy bóng dáng của người được gọi là cao nhân đâu.
Điều này khiến bọn họ có chút mất kiên nhẫn.
"Đến rồi!".
Đúng lúc này, người đàn ông tên Đoàn Hợp mỉm cười nói.
Người của võ quán Chấn Khai nhìn xung quanh, nhưng không thấy bất cứ bóng dáng nào.
"Đoàn Hợp sư huynh, cao nhân kia ở đâu vậy?", Cẩm Diệu ngạc nhiên hỏi.
"Đây, chẳng phải xung quanh chỗ nào cũng có sao?", Đoàn Hợp cười lớn đáp.
Anh ta vừa dứt lời, bỗng có rất nhiều bóng người lao ra từ các bụi cỏ xung quanh, bao vây đám người chặt chẽ.
Người của võ quán Chấn Khai biến sắc.
"Đoàn Hợp, anh muốn làm gì hả?", Cẩm Diệu biết mình đã trúng kế, lập tức quát.
"Tôi muốn làm gì à? Người của võ quán Chấn Khai! Các cô cũng to gan lắm, dám đắc tội thiếu chủ Quách Tử Dũng của Tân An Phái! Các cô có biết Quách thiếu chủ là ai không? Đó là một trong các giám khảo của cuộc thi võ quán toàn quốc lần này! Các cô đắc tội anh ấy mà còn muốn tham gia cuộc thi? Đúng là nực cười!", Đoàn Hợp cười khẩy.
"Đây là ân oán của võ quán Chấn Khai chúng tôi và Quách Tử Dũng, liên quan gì đến anh?".
Mọi người vô cùng phẫn nộ.
"Ủa, sao lại không liên quan đến tôi? Tôi muốn giao các cô cho Quách Tử Dũng xử trí! Như vậy chẳng phải sẽ làm quen móc nối được với Quách thiếu chủ sao? Đến lúc đó có Quách thiếu chủ chiếu cố, chắc chắn thành tích của võ quán Nam Phong chúng tôi trong cuộc thi võ quán toàn quốc sẽ không thể kém được", Đoàn Hợp nheo mắt nhìn Cẩm Diệu, cười nói: "Nhất là cô, Cẩm Diệu sư muội, Quách thiếu chủ từng nói là rất có hứng thú với cô! Tôi nhất định phải giao cô vào tận tay anh ấy!".
Chương 2590: Thần y Lâm, tôi là người hâm mộ của anh
Mọi người nghe thấy thế, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, lồng ngực như muốn nổ tung.
Cẩm Diệu vừa tức giận vừa bi phẫn, nói: "Đừng hòng! Đoàn Hợp, tôi nói cho anh biết, dù tôi có chết cũng không cho anh được toại nguyện! Huống hồ anh nghĩ võ quán Chấn Khai chúng tôi đều là những người vô dụng sao? Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!".
"Vậy sao? Thế thì thử xem!".
Đoàn Hợp cười khẩy, vung tay lên.
Đám đàn em xung quanh liền ùa tới.
Hai bên lập tức đại chiến trước bãi đất trống này.
Nhưng nếu đã có kế hoạch thì đương nhiên Đoàn Hợp đã chuẩn bị từ trước, sao các đệ tử của võ quán Chấn Khai có thể giải quyết được những người mà anh ta đưa đến chứ?
Không quá 10 phút, người của Cẩm Diệu đều lần lượt ngã xuống.
"Cẩm Diệu sư tỷ, chúng tôi giúp chị đột phá vòng vây, chị mau rời khỏi đây báo tin với sư phụ đi!", đúng lúc này, một đệ tử của võ quán Chấn Khai ngoảnh sang hét lên.
"Nhưng các cậu..."
"Đi đi! Nếu không không ai thoát khỏi đây được đâu! Nơi này xa xôi hẻo lánh, hắn giết người cũng không ai biết! Mau đi đi!".
Mọi người hét lên rồi đồng loạt xông về phía Nam.
Người của võ quán Chấn Khai liều chết một phen, không ngờ lại có hiệu quả, vòng vây phía Nam xuất hiện một lỗ hổng.
Cẩm Diệu không còn lựa chọn nào khác, cắn răng xông ra.
"Đuổi theo! Đừng để cô ta chạy mất! Nếu chuyện này lộ ra thì võ quán chúng ta sẽ tiêu đời!".
Đoàn Hợp biến sắc, dẫn theo mấy người đích thân đuổi theo Cẩm Diệu.
Cẩm Diệu thở hổn hển, dốc sức bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được mấy bước, bụng cô ta đã truyền đến cảm giác đau đớn, loạng choạng ngã xuống đất.
Vừa rồi lúc đánh nhau, vùng bụng bị trúng đòn, khiến cô ta đau không thiết sống.
"Ha ha ha, lần này để xem cô chạy đi đâu!".
Đoàn Hợp cười lớn, định xông tới bắt Cẩm Diệu.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên gần đó.
Sau đó mặt đất chấn động dữ dội.
Những người đang đánh nhau lập tức bị dư chấn làm cho ngã dúi dụi, ai nấy kinh ngạc nhìn về phía xa.
Đoàn Hợp cũng suýt nữa ngã nhào xuống đất, vội vàng vịn lấy tảng đá bên cạnh, kinh ngạc nhìn về phía xảy ra vụ nổ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Không... không biết nữa".
"Lẽ nào đằng đó có người?".
Tất cả dừng đánh nhau, sợ hãi nhìn về phía đó.
Đúng lúc này.
Vèo!
Một cái bóng đen sì bay về phía này như một mũi tên, sau đó va mạnh vào gò đất gần đám Cẩm Diệu.
Gò đất lập tức vỡ vụn, mặt đất lõm xuống.
Mặt đất lại rung lên.
Tất cả mọi người giật nảy mình.
Vù!
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, lại một cái bóng nữa giáng từ trên trời xuống đất, đáp xuống tảng đá bên cạnh Đoàn Hợp.
Tảng đá nổ tung.
Đoàn Hợp bị chấn động ngã nhào xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được, vỡ đầu chảy máu.
Đám Cẩm Diệu ngước lên nhìn, sau đó mừng rỡ vô cùng.
"Anh là... thần y Lâm của Giang Thành! Tốt quá! Là thần y Lâm! Thần y Lâm! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
Cẩm Diệu như nắm được cọng rơm cứu mạng, gào lên.
Lâm Chính nghe thấy thế, hơi ngoảnh sang nhìn bên này, quan sát cô gái với vẻ mặt kỳ quái.
"Cô là ai?".
"Thần y Lâm, tôi tên Cẩm Diệu, là đệ tử của võ quán Chấn Khai, cũng là người hâm mộ anh! Tôi là hội trưởng hội hậu viện của anh ở Xương Thị! Tôi là người hâm mộ anh cuồng nhiệt!", Cẩm Diệu cuống đến mức suýt khóc.
"Người hâm mộ tôi?".
Lâm Chính có chút bất ngờ.
Anh cũng không quan tâm chuyện này lắm.
"Các cô đang làm gì vậy?".
"Thần y Lâm, chúng tôi bị người ta lừa, những người này dụ chúng tôi đến đây, muốn hại chúng tôi! Thần y Lâm, xin anh hãy cứu chúng tôi với!", Cẩm Diệu vừa khóc vừa nói.
Cô ta vừa dứt lời, đám Đoàn Hợp đều biến sắc.
“Chủ tịch Lâm, đây là cái gì?”, Vệ Hỏa tò mò hỏi.
“Tịnh Thế Bạch Liên!”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Nó… Nó chính là Tịnh Thế Bạch Liên?”.
Vệ Hỏa đột nhiên lắp bắp, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
“Xem ra anh đã từng nghe qua, nhưng lại chưa thấy qua!”, Lâm Chính nói.
Vệ Hỏa run rẩy, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, khẽ nói: “Tôi cũng chỉ nghe những người lắm chuyện nhắc tới sau chiến dịch ấy, nói là vật này có sức mạnh hủy diệt đất trời! Một khi giải phóng sức mạnh, núi sông sẽ nứt vỡ, đất trời đều tan nát, thần hồn cũng tiêu tan! Vật này là vũ khí giết người đấy!”.
“Thiên Ma Đạo có ghi chép gì về nó không?”, Lâm Chính hỏi.
“Thuộc hạ không biết, cấp bậc của thuộc hạ quá thấp… Có lẽ Mạn Sát Hồng đại nhân biết một chút gì đó!”, Vệ Hỏa nói.
Bọn họ đã biết Mạn Sát Hồng cũng đến nương nhờ Lâm Chính.
Mạn Sát Hồng đến đây đã củng cố lòng tin của đám người Vệ Hỏa.
Mặc dù Mạn Sát Hồng đã suy sụp, nhưng chung quy cũng là một Ma Nữ.
Ngay cả Ma Nữ cũng đã đầu hàng Lâm Chính, chứng tỏ lựa chọn của bọn họ là đúng.
“Tôi biết rồi, anh lui xuống đi”, Lâm Chính thở ra một hơi, cất Tịnh Thế Bạch Liên đi, định về Giang Thành rồi sẽ nghiên cứu kỹ hơn.
Máy bay đến Giang Thành vào ba giờ chiều.
Đám người Mã Hải đích thân đến sân bay đón, đồng thời báo cáo công việc mấy ngày anh đi vắng.
Dịch Quế Lâm thì được đưa đến Học viện Huyền Y Phái điều trị.
“Hai ngày nay người Thiên Ma Đạo không đến gây chuyện chứ?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Không có, người của chúng ta đã tăng cường phòng bị, người của Thiên Ma Đạo tạm thời không có bất cứ hành động gì, Chủ tịch Lâm yên tâm”, Mã Hải cười đáp.
“Vậy thì tốt”.
“Chủ tịch Lâm, chuyện cầu viện… thế nào rồi?”, lúc này Từ Thiên ở ghế phó lái thận trọng hỏi.
“Thành công rồi! Tôi nghĩ người Thiên Ma Đạo sẽ gặp rắc rối nhanh thôi”, Lâm Chính cười nói.
Mọi người nghe vậy, lập tức mừng rỡ.
“Thật tốt quá!”.
“Vẫn là Chủ tịch Lâm nghĩ được cách!”.
Mọi người thở phào một hơi, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng nhẹ đi.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Mã Hải, tôi muốn ông làm một chuyện. Chuyện này phải làm kín đáo, đừng để bất cứ ai biết, cũng đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài!”.
Thấy Lâm Chính trịnh trọng như vậy, Mã Hải đang lái xe không khỏi sửng sốt: “Chủ tịch Lâm, chuyện gì vậy?”.
“Ông hãy triệu tập một nhóm nhân viên nghiên cứu hoặc nhà khoa học ưu tú phân tích một vật cho tôi. Tôi cần ông hoàn thành trong vòng một ngày, sau khi phân tích hãy nộp báo cáo cho tôi ngay!”.
“Là vật gì?”.
“Cái này!”.
Lâm Chính lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra.
Từ Thiên nâng mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc.
“Thần vật…”.
“Bắt tay làm đi!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Thần Hỏa Tôn Giả và Lâm Chính có sự khác biệt rất lớn.
Nói cách khác, Thần Hỏa Tôn Giả có một tật xấu rất lớn.
Đó là ông ta quá tin tưởng vào năng lực bản thân, song lại quá xem thường những người tay trói gà không chặt đó.
Thật ra sức mạnh của một người không phải nằm ở chỗ người đó nắm được bao nhiêu võ lực, quyền lực, mà là ở năng lực của người đó.
Người có năng lực tất nhiên lớn mạnh.
Thần Hỏa Tôn Giả không thể hoàn thành việc tu sửa và phân tích Tịnh Thế Bạch Liên, nhưng Lâm Chính tin rằng những nhân viên nghiên cứu khoa học có kiến thức uyên bác đó nhất định có thể phân tích được nó một cách triệt để.
Sau khi giao Tịnh Thế Bạch Liên cho Mã Hải, Lâm Chính lê thân thể mệt mỏi về Dương Hoa, định nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng không lâu sau, Từ Thiên đột nhiên sốt sắng xông vào văn phòng.
Lâm Chính vừa ngả lưng xuống ghế sofa chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc đột nhiên mở mắt ra.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi!”.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Người của Thiên Ma Đạo… đến rồi!”.
Chương 2587: Đơn độc giải quyết
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên không thôi.
Người Thiên Ma Đạo vẫn đến?
Nhưng vì sao lại bình tĩnh như vậy?
Anh đứng dậy, khẽ quát: “Đến bao nhiêu người? Từ nơi nào đến?”.
Thế nhưng… Từ Thiên lộ vẻ mặt quái gở, do dự một lúc rồi nói: “Bọn họ chỉ có một người… vừa mới đi tàu lửa đến Giang Thành, đang ở trên xe buýt số 128. Người của chúng ta cũng xác nhận một lúc lâu mới nhận định đó là người của Thiên Ma Đạo!”.
Lâm Chính nghe vậy thì sửng sốt.
Đi tàu lửa?
Đi xe buýt?
Đây là người của Thiên Ma Đạo sao?
Anh suy nghĩ một lúc lâu, lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Từ Thiên vội vàng đi theo.
Không lâu sau, Lâm Chính rời khỏi tòa nhà Dương Hoa, băng qua đường lớn, đến một trạm xe buýt ở đối điện, yên tĩnh chờ đợi.
Từ Thiên cũng đứng ở bên đợi.
Cứ đợi như vậy hơn mười phút, bỗng một chiếc xe buýt số 128 dừng ở trạm.
Mấy chục người xuống khỏi xe, người ở trạm xe buýt thì cố gắng chen lên xe.
Không lâu sau, xe buýt chật kín người chậm rãi lái về phía trước.
Người xuống xe cũng lục tục rời khỏi trạm.
Trạm xe buýt trở nên yên tĩnh lần nữa.
Nhưng trước mặt Lâm Chính và Từ Thiên có một người đàn ông mặc áo cổ cao, đội mũ vành tròn.
Người đàn ông đeo kính đen, choàng khăn choàng cổ, xách một cái vali dài trong tay.
Trong ngày hè mà người đàn ông ăn mặc như vậy trông vô cùng quái đản.
Người qua đường đều chú ý tới hắn.
Lâm Chính lại tỏ ra căng thẳng.
Anh cảm nhận được ma khí thỉnh thoảng lại toát ra trên người người đàn ông này.
Hơn nữa, ma khí của người này khác với những ma nhân bình thường như Vệ Hỏa!
Ma khí của người này cực kỳ cao thâm, hơn nữa còn rất dồi dào…
“Cậu là thần y Lâm của Giang Thành?”.
Người đó lên tiếng hỏi.
Giọng nói trầm khàn, khiến linh hồn người nghe không khỏi run rẩy.
“Là tôi”.
“Đã phiền thần y Lâm đích thân ra tiếp đón, nhưng dù là vậy, tôi cũng sẽ không nương tay”.
Ma nhân đó nói: “Xin mời tìm một nơi thích hợp đi, tôi không muốn ra tay với cậu ở đây, như vậy cũng không có ích lợi gì với cậu và tôi”.
“Anh đến để giết tôi?”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Cấp trên không sai tôi đến Giang Thành để uống trà với cậu”, ma nhân nói.
Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Vậy được, anh đi theo tôi!”.
Nói xong, anh và Từ Thiên đi lên chiếc xe ngay cạnh.
Ma nhân đó cũng không khách sáo, ngồi vào ghế sau.
Lâm Chính đích thân lái xe, tiến ra ngoại ô.
“Chủ tịch Lâm… có cần thông báo cho nhóm Trương Thất Dạ không?”.
Từ Thiên đầy vẻ sốt ruột, âm thầm lấy điện thoại ra, hỏi.
“Không cần, nhóm Trương Thất Dạ đến đây cũng không thể thay đổi tình hình. Thực lực người này trên cả Mạn Sát Hồng, mấy người Trương Thất Dạ không phải đối thủ!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế… thế thì phải làm sao?”.
Từ Thiên sốt ruột.
“Yên tâm, tôi sẽ giải quyết”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Xe nhanh chóng đến trước một cánh đồng hoang ở ngoại ô.
Nơi này vốn đang được khai thác, nhưng vì tiền đầu tư mà đến bây giờ bên khai thác vẫn chưa thi công.
Xung quanh heo hút không có bóng người, trái lại rất thích hợp cho hai người giải quyết vấn đề.
“Thần y Lâm, cậu hãy tận hưởng thời gian còn lại đi, hít thở không khí thêm một chút. Bởi vì không lâu nữa, đầu cậu sẽ bị tống vào cái hũ này!”.
Ma nhân đó mở chiếc vali mang theo ra, lấy một hũ sứ hình tròn ra, sau đó lại chậm rãi rút một thanh đao dài dùng bằng hai tay ra.
Đó là một thanh cốt đao được làm từ xương sống!
“Cái hũ đó đựng đầu của ai còn chưa biết”.
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh, thản nhiên nói.
Chương 2588: Chém
"Rất nhiều người từng nói với tôi như vậy, nhưng trên thực tế đầu của bọn họ đều đã bị tôi lấy mất".
Ma nhân kia bình thản nói.
"Vậy hãy cho tôi xem bản lĩnh của anh đi".
Lâm Chính bình thản nói, rồi lấy Hồng Mông Long Châm ra, đâm vào người mình, đồng thời khởi động tất cả Lạc Linh Huyết.
Trong nháy mắt, khí tức của anh bắt đầu phản phác quy chân, trở nên vô cùng huyền diệu, cao thâm khó dò.
"Hả?".
Ma nhân có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười: "Thú vị đấy, xem ra trận chiến này cũng không chán lắm".
Dứt lời, hắn xoay thanh cốt đao trong tay.
Vù!
Một luồng sát khí tàn bạo bỗng tỏa ra từ người hắn, lan khắp cánh đồng hoang.
Từ Thiên sợ hãi lùi lại, trốn thật xa.
Trâu bò húc nhau thì tốt nhất ruồi muỗi như ông ta phải chuồn cho nhanh.
"Đã chuẩn bị xong chưa?".
Ma nhân khẽ quát.
"Ma nhân mà cũng có kẻ lạc loài như anh sao? Tôi tưởng ma nhân đều là những sinh vật yếu kém thấy người là xông tới xem, không cần biết vuông tròn tam giác gì chứ", Lâm Chính bình thản nói.
"Thế thì cậu không biết rõ về ma nhân chúng tôi rồi".
"Vậy sao? Anh tên là gì?".
"Cùng Đao".
"Một cái tên rất lạ".
"Chắc tôi sẽ là người cuối cùng cậu quen".
Cùng Đao cười, đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn, bỗng cách không vung mạnh tay về phía Lâm Chính.
Vèo!
Thanh cốt đao kia bắn ra một luồng đao khí hình lưỡi liềm đen sì, chém đôi thiên địa, bay vèo về phía Lâm Chính.
Đao khí cực kỳ đáng sợ, thế như chẻ tre, dường như có thể chém nát mọi thứ.
Nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng bình tĩnh, cách không nắm quyền một cái.
Một luồng khí kình lập tức bao trùm lấy đao khí.
Ầm!
Đao khí nổ tung.
Nhưng Cùng Đao phía sau đao khí đã biến mất.
Lâm Chính nhìn xung quanh, phát hiện một tàn ảnh đã lại gần anh.
Chính là Cùng Đao.
Lưỡi đao hùng hổ chém mạnh về phía đầu Lâm Chính.
Nhưng đúng khoảnh khắc lưỡi đao sắp bổ trúng Lâm Chính, thì anh bỗng giơ tay lên, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao của Cùng Đao một cách nhẹ nhàng.
Pặp!
Lưỡi đao lập tức khựng lại, không tiến thêm được phân nào.
Ánh mắt Cùng Đao đanh lại, tiếp tục dùng sức định ấn lưỡi đao xuống, nhưng Lâm Chính đã nhanh tay hơn, búng nhẹ một cái.
Keng!
Thanh cốt đao lập tức chấn động bay đi.
Cùng Đao cũng bị ép phải lùi lại mấy bước.
"Huyết Ảnh Đao Phong!".
Vừa mới lùi lại, hắn đã gầm lên, cách không vung đao lên chém.
Vù vù vù...
Một luồng đao phong đen sì đáng sợ hóa thành gió lốc ập về phía Lâm Chính.
Khí thế kinh người, không thể đỡ nổi...
Mặt đất lập tức nứt toác, xung quanh cát bụi mù mịt, cơn gió lốc như miệng con mãnh thú, cứ thế nuốt chửng Lâm Chính.
Đứng trước luồng sức mạnh này, dường như Lâm Chính không thể đánh trả được...
Cùng Đao không hề dừng lại, hai tay cầm đao, huy động tất cả ma khí bao trùm lấy thanh cốt đao, giơ cao quá đầu, hú dài một tiếng, rồi chém về phía cơn gió lốc kia.
Ma khí trăm trượng bắn ra từ thanh cốt đao kia, khí thế lạnh lẽo tàn bạo giống như một chiếc cầu vồng, xé rách bầu trời, xua tan mây trắng, che rợp nhật nguyệt, giáng xuống với khí thế của thiên quân vạn mã, chém mạnh về phía bóng dáng đứng giữa cơn gió lốc kia.
"Chủ tịch Lâm!".
Từ Thiên gào lên.
Ma đao đã giáng xuống, chém mạnh vào trong gió lốc.
Mặt đất lập tức bị chia đôi.
Cánh đồng hoang đã lồi lõm đầy hố.
Phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều chấn động.
Dưới nhát đao này, e là không ai còn sống sót.
Từ Thiên ngây người nhìn cơn gió lốc đen sì đang dần lặng xuống, sắc mặt trắng bệch, trái tim vọt lên tận cổ họng...
"Kết thúc rồi sao?".
Chương 2589: Người ngoài ý muốn
Từ Thiên không biết.
Cùng Đao cũng không biết.
Hai người chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cơn gió lốc đang dần tản đi, chờ đợi kết quả.
Gió lốc nhanh chóng lặng xuống.
Đất đá bay tứ tung cũng rơi xuống đất.
Mọi thứ yên tĩnh như sau cơn mưa giông bão giật.
Cùng Đao nhìn chằm chằm phía trước.
Hắn cũng không chắc Lâm Chính đã chết hay chưa.
Nhưng không ai có thể chống lại được thế tấn công đó, hắn chắc chắn dù Lâm Chính không chết, thì bây giờ cũng không dễ chịu gì.
Nhưng sau khi gió lốc tan hẳn, cảnh tượng bên trong lộ ra, thì Cùng Đao ngẩn cả người.
Lâm Chính vẫn lành lặn, đứng sừng sững ở đó.
Đừng nói là cơ thể anh bị thương, mà ngay cả quần áo anh cũng không bị rách miếng nào.
"Không thể nào..."
Cùng Đao mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Chỉ có vậy thôi sao?", Lâm Chính phủi bụi trên người, bình tĩnh nói: "Nếu thế thì e là anh không giết nổi tôi rồi, Thiên Ma Đạo khinh thường tôi quá, phái người như anh đến để lấy mạng tôi, đúng là coi thường người khác".
"Vậy sao? Cậu sẽ nhanh chóng có suy nghĩ khác thôi".
Ánh mắt Cùng Đao đanh lại, lần nữa gầm lên rồi xông tới.
Nhưng ở bờ hồ cách đó không xa.
Một đám nam thang nữ tú mặc võ phục đang đi dọc hồ.
Ai nấy tỏ vẻ ủ rũ.
"Đoàn Hợp sư huynh, chẳng phải anh nói có cao nhân ẩn cư ở đây, bảo bọn tôi đến gặp gỡ sao? Tại sao tìm một lượt mà vẫn không thấy tăm tích cao nhân đâu vậy?".
Một cô gái xinh xắn, tóc đen như mun, không nhịn được nhíu mày hỏi.
"Cẩm Diệu sư muội, cô cứ bình tĩnh! Vị cao nhân kia đúng là ẩn cư ở bờ hồ vô danh này, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp được thôi. Lát nữa gặp cao nhân, các cô đừng nói linh tinh, nếu mạo phạm thì hỏng bét".
Người đàn ông tên Đoàn Hợp mỉm cười nói, ánh mắt lóe lên một tia sáng khó nắm bắt.
Cẩm Diệu cảm thấy có chút không đúng.
Cô ta là người của võ quán Chấn Khai của Xương Thị tỉnh bên, quen với người đàn ông tên Đoàn Hợp này trong một lần gặp mặt của các võ quán. Buổi gặp mặt kết thúc, Đoàn Hợp bỗng mời đám Cẩm Diệu đến đây bái kiến cao nhân, muốn nhờ vị cao nhân này chỉ điểm một chút. Mọi người cũng hi vọng tranh được thứ hạng trong cuộc thi võ quán sắp tổ chức, thể hiện tài năng thậm chí là giành chức vô địch.
Nhưng bọn họ đã đi nửa tiếng ở cánh đồng hoang này mà vẫn chưa thấy bóng dáng của người được gọi là cao nhân đâu.
Điều này khiến bọn họ có chút mất kiên nhẫn.
"Đến rồi!".
Đúng lúc này, người đàn ông tên Đoàn Hợp mỉm cười nói.
Người của võ quán Chấn Khai nhìn xung quanh, nhưng không thấy bất cứ bóng dáng nào.
"Đoàn Hợp sư huynh, cao nhân kia ở đâu vậy?", Cẩm Diệu ngạc nhiên hỏi.
"Đây, chẳng phải xung quanh chỗ nào cũng có sao?", Đoàn Hợp cười lớn đáp.
Anh ta vừa dứt lời, bỗng có rất nhiều bóng người lao ra từ các bụi cỏ xung quanh, bao vây đám người chặt chẽ.
Người của võ quán Chấn Khai biến sắc.
"Đoàn Hợp, anh muốn làm gì hả?", Cẩm Diệu biết mình đã trúng kế, lập tức quát.
"Tôi muốn làm gì à? Người của võ quán Chấn Khai! Các cô cũng to gan lắm, dám đắc tội thiếu chủ Quách Tử Dũng của Tân An Phái! Các cô có biết Quách thiếu chủ là ai không? Đó là một trong các giám khảo của cuộc thi võ quán toàn quốc lần này! Các cô đắc tội anh ấy mà còn muốn tham gia cuộc thi? Đúng là nực cười!", Đoàn Hợp cười khẩy.
"Đây là ân oán của võ quán Chấn Khai chúng tôi và Quách Tử Dũng, liên quan gì đến anh?".
Mọi người vô cùng phẫn nộ.
"Ủa, sao lại không liên quan đến tôi? Tôi muốn giao các cô cho Quách Tử Dũng xử trí! Như vậy chẳng phải sẽ làm quen móc nối được với Quách thiếu chủ sao? Đến lúc đó có Quách thiếu chủ chiếu cố, chắc chắn thành tích của võ quán Nam Phong chúng tôi trong cuộc thi võ quán toàn quốc sẽ không thể kém được", Đoàn Hợp nheo mắt nhìn Cẩm Diệu, cười nói: "Nhất là cô, Cẩm Diệu sư muội, Quách thiếu chủ từng nói là rất có hứng thú với cô! Tôi nhất định phải giao cô vào tận tay anh ấy!".
Chương 2590: Thần y Lâm, tôi là người hâm mộ của anh
Mọi người nghe thấy thế, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, lồng ngực như muốn nổ tung.
Cẩm Diệu vừa tức giận vừa bi phẫn, nói: "Đừng hòng! Đoàn Hợp, tôi nói cho anh biết, dù tôi có chết cũng không cho anh được toại nguyện! Huống hồ anh nghĩ võ quán Chấn Khai chúng tôi đều là những người vô dụng sao? Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!".
"Vậy sao? Thế thì thử xem!".
Đoàn Hợp cười khẩy, vung tay lên.
Đám đàn em xung quanh liền ùa tới.
Hai bên lập tức đại chiến trước bãi đất trống này.
Nhưng nếu đã có kế hoạch thì đương nhiên Đoàn Hợp đã chuẩn bị từ trước, sao các đệ tử của võ quán Chấn Khai có thể giải quyết được những người mà anh ta đưa đến chứ?
Không quá 10 phút, người của Cẩm Diệu đều lần lượt ngã xuống.
"Cẩm Diệu sư tỷ, chúng tôi giúp chị đột phá vòng vây, chị mau rời khỏi đây báo tin với sư phụ đi!", đúng lúc này, một đệ tử của võ quán Chấn Khai ngoảnh sang hét lên.
"Nhưng các cậu..."
"Đi đi! Nếu không không ai thoát khỏi đây được đâu! Nơi này xa xôi hẻo lánh, hắn giết người cũng không ai biết! Mau đi đi!".
Mọi người hét lên rồi đồng loạt xông về phía Nam.
Người của võ quán Chấn Khai liều chết một phen, không ngờ lại có hiệu quả, vòng vây phía Nam xuất hiện một lỗ hổng.
Cẩm Diệu không còn lựa chọn nào khác, cắn răng xông ra.
"Đuổi theo! Đừng để cô ta chạy mất! Nếu chuyện này lộ ra thì võ quán chúng ta sẽ tiêu đời!".
Đoàn Hợp biến sắc, dẫn theo mấy người đích thân đuổi theo Cẩm Diệu.
Cẩm Diệu thở hổn hển, dốc sức bỏ chạy.
Nhưng mới chạy được mấy bước, bụng cô ta đã truyền đến cảm giác đau đớn, loạng choạng ngã xuống đất.
Vừa rồi lúc đánh nhau, vùng bụng bị trúng đòn, khiến cô ta đau không thiết sống.
"Ha ha ha, lần này để xem cô chạy đi đâu!".
Đoàn Hợp cười lớn, định xông tới bắt Cẩm Diệu.
Nhưng đúng lúc này.
Ầm!
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên gần đó.
Sau đó mặt đất chấn động dữ dội.
Những người đang đánh nhau lập tức bị dư chấn làm cho ngã dúi dụi, ai nấy kinh ngạc nhìn về phía xa.
Đoàn Hợp cũng suýt nữa ngã nhào xuống đất, vội vàng vịn lấy tảng đá bên cạnh, kinh ngạc nhìn về phía xảy ra vụ nổ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Không... không biết nữa".
"Lẽ nào đằng đó có người?".
Tất cả dừng đánh nhau, sợ hãi nhìn về phía đó.
Đúng lúc này.
Vèo!
Một cái bóng đen sì bay về phía này như một mũi tên, sau đó va mạnh vào gò đất gần đám Cẩm Diệu.
Gò đất lập tức vỡ vụn, mặt đất lõm xuống.
Mặt đất lại rung lên.
Tất cả mọi người giật nảy mình.
Vù!
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, lại một cái bóng nữa giáng từ trên trời xuống đất, đáp xuống tảng đá bên cạnh Đoàn Hợp.
Tảng đá nổ tung.
Đoàn Hợp bị chấn động ngã nhào xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại được, vỡ đầu chảy máu.
Đám Cẩm Diệu ngước lên nhìn, sau đó mừng rỡ vô cùng.
"Anh là... thần y Lâm của Giang Thành! Tốt quá! Là thần y Lâm! Thần y Lâm! Cứu tôi với! Cứu tôi với!".
Cẩm Diệu như nắm được cọng rơm cứu mạng, gào lên.
Lâm Chính nghe thấy thế, hơi ngoảnh sang nhìn bên này, quan sát cô gái với vẻ mặt kỳ quái.
"Cô là ai?".
"Thần y Lâm, tôi tên Cẩm Diệu, là đệ tử của võ quán Chấn Khai, cũng là người hâm mộ anh! Tôi là hội trưởng hội hậu viện của anh ở Xương Thị! Tôi là người hâm mộ anh cuồng nhiệt!", Cẩm Diệu cuống đến mức suýt khóc.
"Người hâm mộ tôi?".
Lâm Chính có chút bất ngờ.
Anh cũng không quan tâm chuyện này lắm.
"Các cô đang làm gì vậy?".
"Thần y Lâm, chúng tôi bị người ta lừa, những người này dụ chúng tôi đến đây, muốn hại chúng tôi! Thần y Lâm, xin anh hãy cứu chúng tôi với!", Cẩm Diệu vừa khóc vừa nói.
Cô ta vừa dứt lời, đám Đoàn Hợp đều biến sắc.