-
Chương 2706-2710
Chương 2706: Ai bảo thế?
"Tịnh Thế Bạch Liên?".
Đại Ma Quân sửng sốt, sau đó vội nói: "Đạo chủ, Tịnh Thế Bạch Liên kia đã phát động một lần, chắc chắn nó sẽ rơi vào trạng thái làm nguội, trong thời gian ngắn không thể phát động lần thứ hai! Chúng ta cần gì phải lo chứ?".
Nếu Lâm Chính không thi triển Tịnh Thế Bạch Liên thì sẽ không có nhiều người chết như vậy.
Cũng chính vì vậy, Đại Ma Quân mới dám ra tay với Lâm Chính.
Hơn nữa, nếu Tịnh Thế Bạch Liên có thể thi triển lần thứ hai, thì tại sao Lâm Chính lại không dùng nó để đối phó với ông ta?
Tuy Đại Ma Quân nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên đạo chủ thấy được rõ hơn ông ta.
"Bạch! Liên! Không! Làm! Gì! Được! Tôi!".
"Nhưng! Các! Người! Sẽ! Chết!".
"Nó! Đã! Được! Cải! Tạo!".
Đạo chủ nói rành rọt từng chữ, giống như sấm truyền đánh thẳng vào linh hồn.
Đại Ma Quân kinh hãi biến sắc.
"Cái gì? Tịnh Thế Bạch Liên đã được cải tạo?".
"Không thể nào! Không thể nào!".
Ông ta không thể tin được, không thể chấp nhận được.
Nhưng nghĩ tới thanh kiếm quỷ dị trong tay Lâm Chính, và việc Lâm Chính có thể dễ dàng kích hoạt lại Tịnh Thế Bạch Liên vốn không thể phát động được nữa, ông ta bỗng ý thức được gì đó.
"Lẽ nào... thần y Lâm đã thực sự cải tạo được Tịnh Thế Bạch Liên, tăng cường cho nó, đến mức khiến nó có thể phát động hai lần?".
Đại Ma Quân nghĩ đến đây không khỏi hít vào khí lạnh.
Nếu đúng là vậy... thì chẳng phải ông ta vẫn luôn đối đầu với Lâm Chính trên mũi đao sao?
Nhưng tại sao cậu ta không phát động lần hai để giết ông ta?
Lẽ nào... cậu ta đang phòng bị đạo chủ?
Đại Ma Quân cảm thấy da đầu tê dại.
Thảo nào người này dám nghênh ngang đến đây!
Hóa ra vũ khí trong tay cậu ta vẫn còn dùng tiếp được!
Có lẽ Tịnh Thế Bạch Liên không giết chết được đạo chủ, nhưng có thể khiến Thiên Ma Đạo tan rã sụp đổ.
E rằng uy năng của Tịnh Thế Bạch Liên khi giết chết đám người Ngạo Ma không phải là toàn bộ sức mạnh của nó, mà còn được thần y Lâm giấu bớt đi.
Đối phó với ông ta thì chỉ cần dựa vào thanh kiếm kĩ thuật cao kia là đủ.
Từ đầu đến cuối, anh đều nắm con át chủ bài.
Đại Ma Quân trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hóa ra từ đầu đến giờ, ông ta chỉ là một tên lâu la người ta giết được thì giết, không giết được thì thôi.
Thần y Lâm không hề coi Đại Ma Quân là ông ta ra gì...
"Tăng! Cường! Tu! Luyện!".
Đạo chủ lại ném ra bốn chữ sau đó khí ý nghịch thiên bao trùm nơi này dần tan biến.
Đại Ma Quân quỳ sụp xuống đất, đôi mắt nhỏ dòng lệ máu.
Bên ngoài Thiên Ma Đạo.
Khi ngồi trên xe rời khỏi đây, Mạn Sát Hồng mới bủn rủn tay chân ngồi im một chỗ, không động đậy tý nào.
Cô ta cảm giác như mình mới đi một vòng ở quỷ môn quan.
"Không sao chứ?".
Lâm Chính châm một điếu thuốc, mỉm cười hỏi.
"Thần y Lâm, cậu có biết mình đang làm gì không? Chúng ta suýt nữa thì mất mạng ở đó rồi!", Mạn Sát Hồng bỗng ngoảnh phắt sang, trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Ngay cả đạo chủ cũng bị kinh động! Cậu biết như vậy có nghĩa là gì không? Nếu đạo chủ ra tay, thì trên đời này không ai có thể cứu được chúng ta! Chúng ta sẽ chết không toàn thây!".
"Nhưng chẳng phải đạo chủ không ra tay sao?", Lâm Chính cười nói.
Anh vừa dứt lời, Mạn Sát Hồng liền khựng lại, nhíu mày nhìn Lâm Chính.
"Tại sao... đạo chủ lại không ra tay? Có phải là liên quan đến cậu không?".
"Đúng".
"Sao cậu làm được điều đó? Sao cậu có thể khiến đạo chủ không giết cậu?", Mạn Sát Hồng hít vào khí lạnh, cảm thấy vô cùng khó tin.
Lâm Chính mỉm cười, lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra đặt trước mặt Mạn Sát Hồng.
"Chẳng phải thứ này tạm thời không dùng được nữa sao?", Mạn Sát Hồng sửng sốt nói.
"Ai bảo thế?", Lâm Chính bình thản thốt ra ba chữ.
Chương 2707: Không được đi
Mạn Sát Hồng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng lẽ… thứ này vẫn có thể sử dụng liên tục?”.
“Đội nghiên cứu của tôi đã cải tạo và tăng cường Tịnh Thế Bạch Liên, thay thế một số vật liệu cũ bên trong đó, đồng thời sử dụng vật liệu nano tiên tiến nhất, độ mạnh của nó đã vượt xa bản trước kia. Tịnh Thế Bạch Liên này không những có thể liên tục sử dụng hai lần, mà năng lượng nó phát ra và lực phá hoại của nó cũng hơn trước kia mấy chục lần!”, Lâm Chính cười đáp.
“Mấy… Mấy chục lần? Đó… đó là khái niệm gì?”, Mạn Sát Hồng mở to hai mắt, lắp bắp hỏi.
“Nói đơn giản là diệt trừ một nửa Thiên Ma Đạo cũng không thành vấn đề”, Lâm Chính cười đáp.
Mạn Sát Hồng sững sờ.
Cô ta há miệng, mắt tròn xoe, cứ vậy ngơ ngác nhìn Lâm Chính, một lúc lâu không lên tiếng.
Một nửa ma đạo…
Chẳng trách đạo chủ để Lâm Chính thoải mái rời đi, cũng chẳng trách Lâm Chính dám hiên ngang đại náo trong Thiên Ma Đạo như vậy.
Có Tịnh Thế Bạch Liên phiên bản tăng cường, Lâm Chính còn gì phải lo lắng?
Nếu ép anh quá, anh cho nổ một nửa Thiên Ma Đạo, tâm huyết bao nhiêu năm qua của đạo chủ chẳng phải sẽ bị hủy?
Ông ta không nhất thiết phải dùng một nửa Thiên Ma Đạo đổi lấy mạng Lâm Chính.
“Xem ra là tôi lo lắng suông rồi, có vật này, cậu thậm chí có thể đe dọa được đạo chủ. Thần y Lâm, tôi đánh giá thấp cậu rồi!”, Mạn Sát Hồng hít sâu một hơi, nói.
Ánh mắt cô ta lóe lên tia sáng kỳ dị.
Không biết vì sao cô ta cảm thấy người trước mắt cực kỳ đáng sợ!
“Thật ra lo lắng… vẫn rất cần thiết”.
Lúc này, Lâm Chính dập tắt đầu thuốc lá, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
“Sao?”, Mạn Sát Hồng sửng sốt nhìn anh.
“Vì thực lực của đạo chủ vượt xa tưởng tượng của tôi, tôi đoán… có thể Tịnh Thế Bạch Liên không đối phó được ông ta”.
Mạn Sát Hồng im lặng không nói, một lúc sau mới gật đầu: “Tôi ở Thiên Ma Đạo lâu như vậy cũng chỉ từng gặp đạo chủ một lần. Nói thật, đạo chủ cho tôi cảm giác giống như thần linh vậy. Những chuyện như dời núi lấp biển, biến thứ mục nát thành vật thần kỳ trong thần thoại đối với ông ấy mà nói đều không phải chuyện khó! Trước khi gặp được ông ấy, tôi là một người vô thần, Thiên Ma Đạo trong nhận thức của tôi chỉ là một tổ chức võ thuật bậc cao tân tiến mà thôi. Nhưng sau khi tôi gặp ông ấy, tôi cảm thấy nhận thức của tôi hoàn toàn sai lầm. Có lẽ thế giới này thật sự có thần linh, nếu có, vậy thì chắc chắn là ông ấy…”.
“Đối thủ này rất khó đối phó, hơn nữa, tôi có dự cảm ông ta sẽ không từ bỏ tại đây. Mặc dù Tịnh Thế Bạch Liên không thể tiêu diệt được ông ta, nhưng sẽ tạo thành uy hiếp với ông ta. Nhất là chuyện ngày hôm nay đã đe dọa nghiêm trọng đến Thiên Ma Đạo… Có lẽ lần này tôi ngăn chặn Thiên Ma Đạo tấn công vào Giang Thành thành công, nhưng sẽ có ngày Thiên Ma Đạo tìm tới cửa, và khi ngày đó đến thì cũng sẽ là ngày vị đạo chủ đó đích thân ra tay!”, Lâm Chính cười khổ.
Mạn Sát Hồng nghe vậy lập tức ngất xỉu, một lúc lâu sau mới tỉnh lại.
“Nếu ngày đó thật sự đến… tôi… tôi nhất định sẽ chặt đầu cậu xuống, tạ tội với đạo chủ…”, cô ta nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn nói.
“Vậy thì hi vọng cô hãy cầu khấn đạo chủ của cô tha thứ cho cô đi”.
Lâm Chính cười ha ha, đạp chân ga đi đến Giang Thành.
Cùng Đao cũng dẫn theo đám người Vệ Hỏa rời khỏi Thiên Ma Đạo, trở về Giang Thành.
Tổng thể mà nói chuyến đi này có thể xem như khá thuận lợi.
Lâm Chính cũng đã đạt được mục đích của mình.
Trong thời gian ngắn, Thiên Ma Đạo nhất định sẽ không đến gây hấn nữa.
Lần này Thiên Ma Đạo mất đi nhiều Ma Quân như vậy, nội bộ chắc chắn đại loạn, nguyên khí đại thương, đủ cho bọn họ mất một thời gian để hồi phục.
Nhưng nhân vật như đạo chủ khiến Lâm Chính cảm thấy lo lắng.
Mặc dù anh chưa giao đấu chính diện với đạo chủ, nhưng chỉ dựa vào giọng nói, anh cũng có thể phán đoán, chắc chắn mình không phải đối thủ của ông ta.
E rằng… ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Nhất định phải loại bỏ mối uy hiếp này!
Mà nhân vật ở đẳng cấp như vậy tất nhiên phải tính kế lâu dài.
Lâm Chính tin rằng, anh và Thiên Ma Đạo sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến.
Trận chiến đó, giữa anh và Thiên Ma Đạo chỉ có một bên có thể sống sót.
Nhưng bây giờ Lâm Chính không có thời gian quan tâm đến Thiên Ma Đạo.
Anh vừa về đến Giang Thành, Mã Hải và Từ Thiên đã nhanh chóng chạy đến gặp anh.
“Chủ tịch Lâm, cậu bình yên trở về thực sự tốt quá!”.
“Tình hình thế nào rồi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không khả quan, người chúng ta phái đi theo dõi Thần Hỏa Tôn Giả đều bị ông ta phát hiện, hơn nữa… tất cả đều không thoát được kiếp nạn, trúng phải độc thủ của ông ta! Theo tin tức mà người của chúng ta dùng mạng sống để lấy được, có vẻ Thần Hỏa Tôn Giả đã tìm được chí bảo khắc chế Tịnh Thế Bạch Liên. Ông ta đã bắt đầu khai quật, các nhà phân tích của chúng ta phân tích tổng hợp theo các nhân tố như hoàn cảnh, nhân lực,… đưa ra phán đoán Thần Hỏa Tôn Giả có lẽ sẽ đào được chí bảo đó lên trong vòng hai ngày!”, Mã Hải cầm một xấp tài liệu, nghiêm túc nói.
Lâm Chính nhận lấy tài liệu, nhanh chóng mở ra xem, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
“Vậy xem ra thời gian chúng ta không còn nhiều”.
“Chủ tịch Lâm, bây giờ nên làm thế nào? Lúc này đi ngăn cản e là không kịp nữa!”, Từ Thiên nói.
“Không kịp cũng phải đi! Mau sắp xếp chuyên cơ, nhanh chóng đến chỗ Thần Hỏa Tôn Giả, không tiếc bất cứ giá nào cướp nó về! Khi cần thiết tôi sẽ dùng Bạch Liên giết ông ta!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thần y Lâm, tôi khuyên cậu đừng làm như vậy. Nếu cậu sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên với Thần Hỏa Tôn Giả, Thiên Ma Đạo sẽ biết tin. Lúc đó, tất cả sức mạnh của Thiên Ma Đạo sẽ được tập kết trong thời gian ngắn nhất, phát động tấn công đối với cậu. Không còn sự uy hiếp của Bạch Liên, cậu không chống đỡ nổi sức mạnh của Thiên Ma Đạo. Nếu đạo chủ ra trận, cậu sẽ biến thành cát bụi rơi đầy đất!”, Mạn Sát Hồng vừa mới được chữa trị xong hạ giọng nói.
“Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác! Từ Thiên, mau đi sắp xếp!”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên cắn răng, lập tức gật đầu, quay người chạy đi.
“Không được!”.
Đúng lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ chạy vào phòng họp, hét lớn.
Từ Thiên ngạc nhiên.
Lâm Chính quay đầu lại.
“Thánh Nữ đại nhân có cao kiến gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, có lẽ đây là âm mưu của Tôn Giả! Có thể ông ta đã lấy được thần vật khắc chế Bạch Liên, chỉ đợi anh đến tự chui đầu vào lưới! Nếu anh đi thì sẽ bị ông ta hại, không được đi!”, Thần Hỏa Thánh Nữ sốt sắng nói.
“Vì sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Tôi… Tôi cũng không biết nên nói thế nào, tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc. Tóm lại anh không được đi, nếu không… nhất định sẽ có chuyện”, Thần Hỏa Thánh Nữ lắp bắp, nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ một lúc lâu, ngay sau đó hạ thấp giọng, hỏi: “Thánh Nữ đại nhân, có phải cô… còn điều gì giấu tôi không?”.
Chương 2708: Thương thảo
Nghe vậy, vẻ mặt Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức cứng đờ.
Cô ta do dự chốc lát, ngay sau đó nói: “Thần y Lâm, thật ra tình hình nghiêm trọng hơn các người tưởng tượng nhiều. Thần Hỏa Tôn Giả chung quy cũng là chủ nhân đảo Thần Hỏa, tôi và các đệ tử trên đảo Thần Hỏa đều được ông ta ban ơn, tu luyện trưởng thành dưới gối ông ta! Trong tay Thần Hỏa Tôn Giả rốt cuộc nắm giữ cái gì, không ai có thể biết rõ. Theo sự suy đoán của tôi… Thần Hỏa Tôn Giả khả năng cao đã có thứ có thể giúp ông ta tìm được thần vật khắc chế Tịnh Thế Bạch Liên! Nếu tôi đoán không lầm, thực ra Thần Hỏa Tôn Giả đã có được thần vật đó, có thể ông ta giả vờ là chưa tìm thấy để anh rời khỏi Giang Thành đi ngăn cản ông ta. Nếu anh đi thì sẽ mắc bẫy ông ta!”.
Lâm Chính nhíu mày.
Người xung quanh nghe vậy, sắc mặt đều xám xịt.
“Nói như vậy Thần Hỏa Tôn Giả rất có khả năng đã lấy được thứ đó?”, Từ Thiên lẩm bẩm: “Nếu vậy, chẳng phải chúng ta… sẽ gặp nguy hiểm?”.
“Cho dù chúng ta không đi, e rằng không lâu nữa ông ta cũng sẽ chạy tới Giang Thành, tìm chúng ta tính sổ! Thay vì ngồi không đợi chết, chi bằng chủ động ra tay!”, Trương Thất Dạ nói.
“Nhưng bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả chỉ muốn chúng ta đi tìm ông ta, nếu ông ta đặt bẫy mai phục thì chẳng phải chúng ta sẽ chui đầu vào lưới?”, Tào Tùng Dương nói.
“Vậy ông nói xem phải làm sao?”, Từ Thiên hỏi.
Tào Tùng Dương không lên tiếng.
Mọi người đều phiền não.
Lâm Chính cũng rối rắm, hạ mí mắt suy tư.
Im lặng như vậy một lúc lâu, Lâm Chính mới hít vào một hơi.
“Tôi đi đến đó một chuyến, mặc kệ thế nào, cứ do thám thực hư của Thần Hỏa Tôn Giả trước đã!”.
“Thần y Lâm!”.
Những người còn lại tỏ ra nôn nóng.
“Chủ tịch Lâm, cậu không được đi, nên phái người khác đi thì hơn! Nếu cậu có mệnh hệ nào, chúng tôi… chúng tôi phải làm sao?”, Mã Hải sốt ruột nói.
Lâm Chính im lặng, anh cũng không biết nên trả lời Mã Hải thế nào.
Đúng lúc đó, Tào Tùng Dương đột nhiên nói: “Thần y Lâm, có lẽ chúng ta có thể làm thế này. Chúng ta không cần thiết phải đi đến vùng cực hàn, vì sao không đến điểm giáp ranh từ vùng cực hàn quay về Long Quốc để chặn đường Thần Hỏa Tôn Giả?”.
“Ý ông là?”.
“Mặc kệ ông ta có mai phục hay không, chúng ta tạm thời xem như ông ta đã mai phục! Chúng ta không đi là được, thay vào đó hãy mai phục ở một nơi trên đường ông ta quay về Long Quốc. Đây gọi là dùng gậy ông đập lưng ông. Tôi đoán Thần Hỏa Tôn Giả không nghĩ tới đâu”, Tào Tùng Dương nói.
Nghe vậy, Lâm Chính sáng mắt lên, không ngừng gật đầu: “Ý ông rất hay, Tào Tùng Dương! Có thể thực thi”.
“Nhưng bẫy bình thường e là không làm gì được Thần Hỏa Tôn Giả. Thực lực ông ta thế nào các vị cũng biết, trên toàn Thiên Ma Đạo e là cũng chỉ có đạo chủ mới có thể đối địch, dù là Đại Ma Quân cũng chưa chắc có thể thắng được ông ta! Nếu Tịnh Thế Bạch Liên không có tác dụng, chúng ta lấy gì đối kháng với ông ta?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
Vẻ mặt mọi người lại trở nên khó coi.
“Nếu muốn đặt bẫy, vậy thì… phải đặt cái bẫy nào thật lớn!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh băng.
“Lớn?”.
Mọi người nhìn nhau, không hiểu ra sao.
“Hãy gọi Từ Chính đến đây cho tôi, tôi muốn bàn bạc với anh ta”, Lâm Chính nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải chạy ra ngoài.
“Mọi người về trước đi”, Lâm Chính đuổi những người khác đi.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, sau khi chào tạm biệt Lâm Chính thì rời khỏi phòng họp.
Không lâu sau, Từ Chính thở hổn hển chạy vào phòng họp.
“Chủ tịch Lâm, anh tìm tôi có việc gì?”, Từ Chính lau mồ hôi, hỏi.
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, lấy một lọ sứ nhỏ ra đặt lên bàn.
“Đây là thuốc cố bản bồi nguyên, do tôi luyện chế, anh hãy mang về cho đội nghiên cứu của anh uống”.
Chương 2709: Chỉ sẽ nghiêm trọng hơn
“Hả?”.
Từ Chính biến sắc, hơi kiêng dè.
“Yên tâm, thuốc này không phải thuốc độc, không có tác dụng phụ gì với cơ thể người. Tôi thấy anh đi đường ngắn đã thở dốc, cảm thấy cơ thể anh và đội của anh không tốt lắm, cho nên mới giúp các anh cải thiện xương cốt”, Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi!”, Từ Chính thở phào một hơi, cười đáp.
“Các anh thường xuyên ở trong phòng nghiên cứu, ít rèn luyện, hơn nữa tiếp xúc với những thứ gây độc hại nhất định cho cơ thể. Đan dược này có thể giúp các anh hóa giải bớt, tăng cường thể chất các anh. Các anh uống vào, ngày mai nhất định sẽ khỏe như trâu!”, Lâm Chính cười nói.
“Thuốc của Chủ tịch Lâm nghìn vàng khó mua, cảm ơn Chủ tịch Lâm!”.
Từ Chính kích động, vội vàng cất lọ sứ đi, sau đó nói: “Chủ tịch Lâm, anh còn chuyện gì khác không? Nếu không có thì tôi về đây”.
“Anh đợi đã, tôi có chuyện muốn nói rõ với anh một chút”.
“Chuyện gì?”.
“Tôi hỏi anh, có thứ gì có thể phá hỏng thứ cứng nhất trên thế giới này không?”.
“Thứ cứng nhất trên thế giới này?”, Từ Chính ngạc nhiên hỏi: “Chủ tịch Lâm, anh đang nói đến thứ gì?”.
“Lấy ví dụ, tôi nói cơ thể tôi”.
Lâm Chính lấy một con dao gọt hoa quả ở cạnh, đâm thẳng vào ngực.
“Hả?”.
Từ Chính sợ hãi kêu lên
Nhưng con dao gọt hoa quả đâm vào cơ thể Lâm Chính lại bị gãy, còn cơ thể anh thì không tổn hại gì.
Từ Chính sửng sốt.
“Tôi dùng khí kình bao phủ toàn thân, hơn nữa còn xếp chồng lên nhau, kết hợp với năng lượng trong cơ thể giúp độ mạnh xác thịt đạt đến cảnh giới cực cao. Trong võ học, cảnh giới thể xác của tôi được gọi là cơ thể võ thần. Cơ thể tôi không sợ súng đạn, kiếm mà anh nghiên cứu ra đưa cho tôi có thể phá nó, nhưng rất phí sức”.
“Cho nên thần y Lâm, anh đang muốn tôi nghiên cứu ra một loại vũ khí có thể dễ dàng cắt được thứ có độ cứng giống như cơ thể anh sao?”.
“Không phải, tôi muốn anh nghiên cứu vũ khí mạnh gấp trăm lần có thể dễ dàng cắt rách da thịt tôi!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Từ Chính sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu, cười chua chát: “Chủ tịch Lâm, anh làm khó tôi rồi. Thực ra thanh kiếm đó sắc bén như vậy là nhờ vào những vật liệu mà anh cho tôi. Không có những vật liệu quý hiếm đó, tôi cũng không tạo ra được thanh kiếm như vậy!”.
“Tôi sẽ cung cấp cho anh bất cứ vật liệu nào anh cần! Anh phải làm được”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Từ Chính ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, thấy ánh mắt anh chuyên chú, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy được, tôi sẽ thử xem”.
“Tôi sẽ cho anh thời gian hai ngày”.
“Hai ngày?”.
Từ Chính ngạc nhiên, vội vàng xua tay: “Chủ tịch Lâm, không thể, hai ngày chắc chắn không thể hoàn thành! Anh làm vậy chẳng phải là làm khó tôi sao?”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Từ Chính, tôi biết hai ngày thì rất gấp, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác! Nếu trong hai ngày anh không làm được, không những tôi phải chết mà cả Giang Thành cũng sẽ bị hủy diệt!”.
“Nghiêm trọng vậy sao?”, Từ Chính kinh ngạc.
“Tình hình sẽ chỉ nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng!”.
“Cái đó…”.
Từ Chính nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói: “Chủ tịch Lâm, tôi đành tận lực thôi!”.
“Anh cần thứ gì tôi đều có thể đáp ứng cho anh, việc nghiên cứu trong hai ngày này sẽ không tiếc bất cứ giá nào, không tiếc chi phí! Anh cần người thế nào giúp anh, anh cứ việc nói”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Tương lai của Giang Thành chỉ có thể đặt lên người Từ Chính.
Chương 2710: Vũ khí xung điện từ chùm ion
Mặc dù Từ Chính chỉ là đội nghiên cứu Lâm Chính mời tới, nhưng anh ta cũng có tìm hiểu một chút về Lâm Chính, biết nhân vật Lâm Chính phải đối phó không phải là người mà giới thế tục có thể tưởng tượng.
Thấy Lâm Chính trịnh trọng như vậy, Từ Chính cũng trịnh trọng gật đầu: “Chủ tịch Lâm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”.
“Vậy thì nhờ anh đấy”.
“Thật ra lúc anh nói muốn chế tạo ra một vũ khí có độ mạnh gấp trăm lần có thể phá hoại cơ thể anh, trong lòng tôi đã có một giả thiết. Đó là xây dựng một lò phản ứng cỡ nhỏ, hóa giải sức mạnh tương ứng, chế tạo một vũ khí xung điện từ chùm ion! Theo lý mà nói, chỉ cần năng lượng hóa giải của lò phản ứng càng lớn thì lực xuyên thấu của vũ khí xung điện từ chùm Ion cũng càng mạnh! Chỉ cần có đủ công suất thì trên thế giới này không gì có thể phá hoại”, Từ Chính nói.
“Vậy thì chế tạo đi!”, Lâm Chính mừng rỡ, vội nói.
Nhưng Từ Chính lại cười gượng: “Chủ tịch Lâm, tôi đâu thể hiểu hết công nghệ cấp bậc này? Tôi và đội nghiên cứu của tôi không chuyên về phương diện này, nếu để chúng tôi làm, trong hai ngày chắc chắn sẽ không thể hoàn thành!”.
“Vậy thì phải làm sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi cần có người hỗ trợ, có lẽ sẽ chế tạo được vũ khí xung điện từ chùm ion trong vòng hai ngày. Nhưng thân phận người đó rất cao, thường sẽ không hỗ trợ người khác, chỉ sợ chúng ta muốn mời ông ấy đến cũng rất khó”, Từ Chính nói.
“Người đó là ai?”.
“Một thiên tài vừa mới từ nước ngoài trở về! Nghe nói Chính phủ Long Quốc dùng số tiền lớn để mời ông ấy về, nhưng đều bị ông ấy từ chối. Con người ông ấy thích nghiên cứu khoa học tại nhà, không thích bất cứ ai làm phiền, tôi cũng không biết anh có thể mời được ông ấy hay không! Tên người đó… Ông ấy tên Tiết Cường! Có thể anh chưa nghe tới, hay là tôi cử người đi nói chuyện với ông ấy trước thử xem?”, Từ Chính nói.
“Tên gì? Tiết Cường?”, Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy cái tên này mình từng nghe qua ở đâu đó.
Chẳng lâu sau, anh đã nhớ ra.
Hình như trên núi Vân Đoan, anh đã cứu con gái của một đôi vợ chồng, người chồng tên là Tiết Cường.
“Chủ tịch Lâm biết người đó sao?”, Từ Chính hỏi.
“Tôi không biết. Trên đời này có rất nhiều người tên Tiết Cường, tôi cũng không rõ người mà tôi quen biết có phải người mà anh nói tới hay không, tôi có danh thiếp của ông ta”.
“Có lẽ là trùng tên, Chủ tịch Lâm, anh có thể cho tôi xem danh thiếp đó không?”.
“Anh chờ một chút”.
Lâm Chính nói, quay người rời đi, một lúc sau thì đem theo tấm danh thiếp của Tiết Cường tới.
Từ Chính xem qua, không khỏi cười nói: “Chủ tịch Lâm, danh thiếp này chỉ có một cái tên và một số điện thoại, không có giới thiệu gì cả, sao mà biết được người này là ai? Tôi thấy đây chắc chắn là trùng tên”.
“Có phải trùng tên hay không gọi một cú điện thoại hỏi là biết ngay”.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, nhập số trên danh thiếp, gọi đi.
Từ Chính cười khổ lắc đầu, không để tâm.
Chẳng lâu sau, điện thoại được kết nối, bên trong vang lên giọng nói nghi hoặc.
“Ai vậy?”.
“Là Tiết Cường phải không? Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Thần y Lâm ở Giang Thành? Ân nhân, là cậu sao? Cậu có việc gì không?”, Tiết Cường kích động, sốt sắng nói.
“À, quả thật tôi có chuyện muốn hỏi ông, ông biết làm cái gì mà… vũ khí xung điện từ chùm ion không?”, Lâm Chính hỏi.
Từ Chính không khỏi bật cười.
Chỉ sợ người ta còn chưa nghe tới cái tên này, đừng nói là làm.
Chắc chắn là trùng tên!
Anh ta thầm nghĩ.
Nhưng lát sau, Tiết Cường ở đầu kia điện thoại đột nhiên thốt ra một chữ: “Biết!”.
"Tịnh Thế Bạch Liên?".
Đại Ma Quân sửng sốt, sau đó vội nói: "Đạo chủ, Tịnh Thế Bạch Liên kia đã phát động một lần, chắc chắn nó sẽ rơi vào trạng thái làm nguội, trong thời gian ngắn không thể phát động lần thứ hai! Chúng ta cần gì phải lo chứ?".
Nếu Lâm Chính không thi triển Tịnh Thế Bạch Liên thì sẽ không có nhiều người chết như vậy.
Cũng chính vì vậy, Đại Ma Quân mới dám ra tay với Lâm Chính.
Hơn nữa, nếu Tịnh Thế Bạch Liên có thể thi triển lần thứ hai, thì tại sao Lâm Chính lại không dùng nó để đối phó với ông ta?
Tuy Đại Ma Quân nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên đạo chủ thấy được rõ hơn ông ta.
"Bạch! Liên! Không! Làm! Gì! Được! Tôi!".
"Nhưng! Các! Người! Sẽ! Chết!".
"Nó! Đã! Được! Cải! Tạo!".
Đạo chủ nói rành rọt từng chữ, giống như sấm truyền đánh thẳng vào linh hồn.
Đại Ma Quân kinh hãi biến sắc.
"Cái gì? Tịnh Thế Bạch Liên đã được cải tạo?".
"Không thể nào! Không thể nào!".
Ông ta không thể tin được, không thể chấp nhận được.
Nhưng nghĩ tới thanh kiếm quỷ dị trong tay Lâm Chính, và việc Lâm Chính có thể dễ dàng kích hoạt lại Tịnh Thế Bạch Liên vốn không thể phát động được nữa, ông ta bỗng ý thức được gì đó.
"Lẽ nào... thần y Lâm đã thực sự cải tạo được Tịnh Thế Bạch Liên, tăng cường cho nó, đến mức khiến nó có thể phát động hai lần?".
Đại Ma Quân nghĩ đến đây không khỏi hít vào khí lạnh.
Nếu đúng là vậy... thì chẳng phải ông ta vẫn luôn đối đầu với Lâm Chính trên mũi đao sao?
Nhưng tại sao cậu ta không phát động lần hai để giết ông ta?
Lẽ nào... cậu ta đang phòng bị đạo chủ?
Đại Ma Quân cảm thấy da đầu tê dại.
Thảo nào người này dám nghênh ngang đến đây!
Hóa ra vũ khí trong tay cậu ta vẫn còn dùng tiếp được!
Có lẽ Tịnh Thế Bạch Liên không giết chết được đạo chủ, nhưng có thể khiến Thiên Ma Đạo tan rã sụp đổ.
E rằng uy năng của Tịnh Thế Bạch Liên khi giết chết đám người Ngạo Ma không phải là toàn bộ sức mạnh của nó, mà còn được thần y Lâm giấu bớt đi.
Đối phó với ông ta thì chỉ cần dựa vào thanh kiếm kĩ thuật cao kia là đủ.
Từ đầu đến cuối, anh đều nắm con át chủ bài.
Đại Ma Quân trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hóa ra từ đầu đến giờ, ông ta chỉ là một tên lâu la người ta giết được thì giết, không giết được thì thôi.
Thần y Lâm không hề coi Đại Ma Quân là ông ta ra gì...
"Tăng! Cường! Tu! Luyện!".
Đạo chủ lại ném ra bốn chữ sau đó khí ý nghịch thiên bao trùm nơi này dần tan biến.
Đại Ma Quân quỳ sụp xuống đất, đôi mắt nhỏ dòng lệ máu.
Bên ngoài Thiên Ma Đạo.
Khi ngồi trên xe rời khỏi đây, Mạn Sát Hồng mới bủn rủn tay chân ngồi im một chỗ, không động đậy tý nào.
Cô ta cảm giác như mình mới đi một vòng ở quỷ môn quan.
"Không sao chứ?".
Lâm Chính châm một điếu thuốc, mỉm cười hỏi.
"Thần y Lâm, cậu có biết mình đang làm gì không? Chúng ta suýt nữa thì mất mạng ở đó rồi!", Mạn Sát Hồng bỗng ngoảnh phắt sang, trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Ngay cả đạo chủ cũng bị kinh động! Cậu biết như vậy có nghĩa là gì không? Nếu đạo chủ ra tay, thì trên đời này không ai có thể cứu được chúng ta! Chúng ta sẽ chết không toàn thây!".
"Nhưng chẳng phải đạo chủ không ra tay sao?", Lâm Chính cười nói.
Anh vừa dứt lời, Mạn Sát Hồng liền khựng lại, nhíu mày nhìn Lâm Chính.
"Tại sao... đạo chủ lại không ra tay? Có phải là liên quan đến cậu không?".
"Đúng".
"Sao cậu làm được điều đó? Sao cậu có thể khiến đạo chủ không giết cậu?", Mạn Sát Hồng hít vào khí lạnh, cảm thấy vô cùng khó tin.
Lâm Chính mỉm cười, lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra đặt trước mặt Mạn Sát Hồng.
"Chẳng phải thứ này tạm thời không dùng được nữa sao?", Mạn Sát Hồng sửng sốt nói.
"Ai bảo thế?", Lâm Chính bình thản thốt ra ba chữ.
Chương 2707: Không được đi
Mạn Sát Hồng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn anh: “Chẳng lẽ… thứ này vẫn có thể sử dụng liên tục?”.
“Đội nghiên cứu của tôi đã cải tạo và tăng cường Tịnh Thế Bạch Liên, thay thế một số vật liệu cũ bên trong đó, đồng thời sử dụng vật liệu nano tiên tiến nhất, độ mạnh của nó đã vượt xa bản trước kia. Tịnh Thế Bạch Liên này không những có thể liên tục sử dụng hai lần, mà năng lượng nó phát ra và lực phá hoại của nó cũng hơn trước kia mấy chục lần!”, Lâm Chính cười đáp.
“Mấy… Mấy chục lần? Đó… đó là khái niệm gì?”, Mạn Sát Hồng mở to hai mắt, lắp bắp hỏi.
“Nói đơn giản là diệt trừ một nửa Thiên Ma Đạo cũng không thành vấn đề”, Lâm Chính cười đáp.
Mạn Sát Hồng sững sờ.
Cô ta há miệng, mắt tròn xoe, cứ vậy ngơ ngác nhìn Lâm Chính, một lúc lâu không lên tiếng.
Một nửa ma đạo…
Chẳng trách đạo chủ để Lâm Chính thoải mái rời đi, cũng chẳng trách Lâm Chính dám hiên ngang đại náo trong Thiên Ma Đạo như vậy.
Có Tịnh Thế Bạch Liên phiên bản tăng cường, Lâm Chính còn gì phải lo lắng?
Nếu ép anh quá, anh cho nổ một nửa Thiên Ma Đạo, tâm huyết bao nhiêu năm qua của đạo chủ chẳng phải sẽ bị hủy?
Ông ta không nhất thiết phải dùng một nửa Thiên Ma Đạo đổi lấy mạng Lâm Chính.
“Xem ra là tôi lo lắng suông rồi, có vật này, cậu thậm chí có thể đe dọa được đạo chủ. Thần y Lâm, tôi đánh giá thấp cậu rồi!”, Mạn Sát Hồng hít sâu một hơi, nói.
Ánh mắt cô ta lóe lên tia sáng kỳ dị.
Không biết vì sao cô ta cảm thấy người trước mắt cực kỳ đáng sợ!
“Thật ra lo lắng… vẫn rất cần thiết”.
Lúc này, Lâm Chính dập tắt đầu thuốc lá, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.
“Sao?”, Mạn Sát Hồng sửng sốt nhìn anh.
“Vì thực lực của đạo chủ vượt xa tưởng tượng của tôi, tôi đoán… có thể Tịnh Thế Bạch Liên không đối phó được ông ta”.
Mạn Sát Hồng im lặng không nói, một lúc sau mới gật đầu: “Tôi ở Thiên Ma Đạo lâu như vậy cũng chỉ từng gặp đạo chủ một lần. Nói thật, đạo chủ cho tôi cảm giác giống như thần linh vậy. Những chuyện như dời núi lấp biển, biến thứ mục nát thành vật thần kỳ trong thần thoại đối với ông ấy mà nói đều không phải chuyện khó! Trước khi gặp được ông ấy, tôi là một người vô thần, Thiên Ma Đạo trong nhận thức của tôi chỉ là một tổ chức võ thuật bậc cao tân tiến mà thôi. Nhưng sau khi tôi gặp ông ấy, tôi cảm thấy nhận thức của tôi hoàn toàn sai lầm. Có lẽ thế giới này thật sự có thần linh, nếu có, vậy thì chắc chắn là ông ấy…”.
“Đối thủ này rất khó đối phó, hơn nữa, tôi có dự cảm ông ta sẽ không từ bỏ tại đây. Mặc dù Tịnh Thế Bạch Liên không thể tiêu diệt được ông ta, nhưng sẽ tạo thành uy hiếp với ông ta. Nhất là chuyện ngày hôm nay đã đe dọa nghiêm trọng đến Thiên Ma Đạo… Có lẽ lần này tôi ngăn chặn Thiên Ma Đạo tấn công vào Giang Thành thành công, nhưng sẽ có ngày Thiên Ma Đạo tìm tới cửa, và khi ngày đó đến thì cũng sẽ là ngày vị đạo chủ đó đích thân ra tay!”, Lâm Chính cười khổ.
Mạn Sát Hồng nghe vậy lập tức ngất xỉu, một lúc lâu sau mới tỉnh lại.
“Nếu ngày đó thật sự đến… tôi… tôi nhất định sẽ chặt đầu cậu xuống, tạ tội với đạo chủ…”, cô ta nghiến răng nghiến lợi, dữ tợn nói.
“Vậy thì hi vọng cô hãy cầu khấn đạo chủ của cô tha thứ cho cô đi”.
Lâm Chính cười ha ha, đạp chân ga đi đến Giang Thành.
Cùng Đao cũng dẫn theo đám người Vệ Hỏa rời khỏi Thiên Ma Đạo, trở về Giang Thành.
Tổng thể mà nói chuyến đi này có thể xem như khá thuận lợi.
Lâm Chính cũng đã đạt được mục đích của mình.
Trong thời gian ngắn, Thiên Ma Đạo nhất định sẽ không đến gây hấn nữa.
Lần này Thiên Ma Đạo mất đi nhiều Ma Quân như vậy, nội bộ chắc chắn đại loạn, nguyên khí đại thương, đủ cho bọn họ mất một thời gian để hồi phục.
Nhưng nhân vật như đạo chủ khiến Lâm Chính cảm thấy lo lắng.
Mặc dù anh chưa giao đấu chính diện với đạo chủ, nhưng chỉ dựa vào giọng nói, anh cũng có thể phán đoán, chắc chắn mình không phải đối thủ của ông ta.
E rằng… ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Nhất định phải loại bỏ mối uy hiếp này!
Mà nhân vật ở đẳng cấp như vậy tất nhiên phải tính kế lâu dài.
Lâm Chính tin rằng, anh và Thiên Ma Đạo sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến.
Trận chiến đó, giữa anh và Thiên Ma Đạo chỉ có một bên có thể sống sót.
Nhưng bây giờ Lâm Chính không có thời gian quan tâm đến Thiên Ma Đạo.
Anh vừa về đến Giang Thành, Mã Hải và Từ Thiên đã nhanh chóng chạy đến gặp anh.
“Chủ tịch Lâm, cậu bình yên trở về thực sự tốt quá!”.
“Tình hình thế nào rồi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không khả quan, người chúng ta phái đi theo dõi Thần Hỏa Tôn Giả đều bị ông ta phát hiện, hơn nữa… tất cả đều không thoát được kiếp nạn, trúng phải độc thủ của ông ta! Theo tin tức mà người của chúng ta dùng mạng sống để lấy được, có vẻ Thần Hỏa Tôn Giả đã tìm được chí bảo khắc chế Tịnh Thế Bạch Liên. Ông ta đã bắt đầu khai quật, các nhà phân tích của chúng ta phân tích tổng hợp theo các nhân tố như hoàn cảnh, nhân lực,… đưa ra phán đoán Thần Hỏa Tôn Giả có lẽ sẽ đào được chí bảo đó lên trong vòng hai ngày!”, Mã Hải cầm một xấp tài liệu, nghiêm túc nói.
Lâm Chính nhận lấy tài liệu, nhanh chóng mở ra xem, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
“Vậy xem ra thời gian chúng ta không còn nhiều”.
“Chủ tịch Lâm, bây giờ nên làm thế nào? Lúc này đi ngăn cản e là không kịp nữa!”, Từ Thiên nói.
“Không kịp cũng phải đi! Mau sắp xếp chuyên cơ, nhanh chóng đến chỗ Thần Hỏa Tôn Giả, không tiếc bất cứ giá nào cướp nó về! Khi cần thiết tôi sẽ dùng Bạch Liên giết ông ta!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thần y Lâm, tôi khuyên cậu đừng làm như vậy. Nếu cậu sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên với Thần Hỏa Tôn Giả, Thiên Ma Đạo sẽ biết tin. Lúc đó, tất cả sức mạnh của Thiên Ma Đạo sẽ được tập kết trong thời gian ngắn nhất, phát động tấn công đối với cậu. Không còn sự uy hiếp của Bạch Liên, cậu không chống đỡ nổi sức mạnh của Thiên Ma Đạo. Nếu đạo chủ ra trận, cậu sẽ biến thành cát bụi rơi đầy đất!”, Mạn Sát Hồng vừa mới được chữa trị xong hạ giọng nói.
“Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác! Từ Thiên, mau đi sắp xếp!”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên cắn răng, lập tức gật đầu, quay người chạy đi.
“Không được!”.
Đúng lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ chạy vào phòng họp, hét lớn.
Từ Thiên ngạc nhiên.
Lâm Chính quay đầu lại.
“Thánh Nữ đại nhân có cao kiến gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, có lẽ đây là âm mưu của Tôn Giả! Có thể ông ta đã lấy được thần vật khắc chế Bạch Liên, chỉ đợi anh đến tự chui đầu vào lưới! Nếu anh đi thì sẽ bị ông ta hại, không được đi!”, Thần Hỏa Thánh Nữ sốt sắng nói.
“Vì sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Tôi… Tôi cũng không biết nên nói thế nào, tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc. Tóm lại anh không được đi, nếu không… nhất định sẽ có chuyện”, Thần Hỏa Thánh Nữ lắp bắp, nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ một lúc lâu, ngay sau đó hạ thấp giọng, hỏi: “Thánh Nữ đại nhân, có phải cô… còn điều gì giấu tôi không?”.
Chương 2708: Thương thảo
Nghe vậy, vẻ mặt Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức cứng đờ.
Cô ta do dự chốc lát, ngay sau đó nói: “Thần y Lâm, thật ra tình hình nghiêm trọng hơn các người tưởng tượng nhiều. Thần Hỏa Tôn Giả chung quy cũng là chủ nhân đảo Thần Hỏa, tôi và các đệ tử trên đảo Thần Hỏa đều được ông ta ban ơn, tu luyện trưởng thành dưới gối ông ta! Trong tay Thần Hỏa Tôn Giả rốt cuộc nắm giữ cái gì, không ai có thể biết rõ. Theo sự suy đoán của tôi… Thần Hỏa Tôn Giả khả năng cao đã có thứ có thể giúp ông ta tìm được thần vật khắc chế Tịnh Thế Bạch Liên! Nếu tôi đoán không lầm, thực ra Thần Hỏa Tôn Giả đã có được thần vật đó, có thể ông ta giả vờ là chưa tìm thấy để anh rời khỏi Giang Thành đi ngăn cản ông ta. Nếu anh đi thì sẽ mắc bẫy ông ta!”.
Lâm Chính nhíu mày.
Người xung quanh nghe vậy, sắc mặt đều xám xịt.
“Nói như vậy Thần Hỏa Tôn Giả rất có khả năng đã lấy được thứ đó?”, Từ Thiên lẩm bẩm: “Nếu vậy, chẳng phải chúng ta… sẽ gặp nguy hiểm?”.
“Cho dù chúng ta không đi, e rằng không lâu nữa ông ta cũng sẽ chạy tới Giang Thành, tìm chúng ta tính sổ! Thay vì ngồi không đợi chết, chi bằng chủ động ra tay!”, Trương Thất Dạ nói.
“Nhưng bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả chỉ muốn chúng ta đi tìm ông ta, nếu ông ta đặt bẫy mai phục thì chẳng phải chúng ta sẽ chui đầu vào lưới?”, Tào Tùng Dương nói.
“Vậy ông nói xem phải làm sao?”, Từ Thiên hỏi.
Tào Tùng Dương không lên tiếng.
Mọi người đều phiền não.
Lâm Chính cũng rối rắm, hạ mí mắt suy tư.
Im lặng như vậy một lúc lâu, Lâm Chính mới hít vào một hơi.
“Tôi đi đến đó một chuyến, mặc kệ thế nào, cứ do thám thực hư của Thần Hỏa Tôn Giả trước đã!”.
“Thần y Lâm!”.
Những người còn lại tỏ ra nôn nóng.
“Chủ tịch Lâm, cậu không được đi, nên phái người khác đi thì hơn! Nếu cậu có mệnh hệ nào, chúng tôi… chúng tôi phải làm sao?”, Mã Hải sốt ruột nói.
Lâm Chính im lặng, anh cũng không biết nên trả lời Mã Hải thế nào.
Đúng lúc đó, Tào Tùng Dương đột nhiên nói: “Thần y Lâm, có lẽ chúng ta có thể làm thế này. Chúng ta không cần thiết phải đi đến vùng cực hàn, vì sao không đến điểm giáp ranh từ vùng cực hàn quay về Long Quốc để chặn đường Thần Hỏa Tôn Giả?”.
“Ý ông là?”.
“Mặc kệ ông ta có mai phục hay không, chúng ta tạm thời xem như ông ta đã mai phục! Chúng ta không đi là được, thay vào đó hãy mai phục ở một nơi trên đường ông ta quay về Long Quốc. Đây gọi là dùng gậy ông đập lưng ông. Tôi đoán Thần Hỏa Tôn Giả không nghĩ tới đâu”, Tào Tùng Dương nói.
Nghe vậy, Lâm Chính sáng mắt lên, không ngừng gật đầu: “Ý ông rất hay, Tào Tùng Dương! Có thể thực thi”.
“Nhưng bẫy bình thường e là không làm gì được Thần Hỏa Tôn Giả. Thực lực ông ta thế nào các vị cũng biết, trên toàn Thiên Ma Đạo e là cũng chỉ có đạo chủ mới có thể đối địch, dù là Đại Ma Quân cũng chưa chắc có thể thắng được ông ta! Nếu Tịnh Thế Bạch Liên không có tác dụng, chúng ta lấy gì đối kháng với ông ta?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
Vẻ mặt mọi người lại trở nên khó coi.
“Nếu muốn đặt bẫy, vậy thì… phải đặt cái bẫy nào thật lớn!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh băng.
“Lớn?”.
Mọi người nhìn nhau, không hiểu ra sao.
“Hãy gọi Từ Chính đến đây cho tôi, tôi muốn bàn bạc với anh ta”, Lâm Chính nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải chạy ra ngoài.
“Mọi người về trước đi”, Lâm Chính đuổi những người khác đi.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, sau khi chào tạm biệt Lâm Chính thì rời khỏi phòng họp.
Không lâu sau, Từ Chính thở hổn hển chạy vào phòng họp.
“Chủ tịch Lâm, anh tìm tôi có việc gì?”, Từ Chính lau mồ hôi, hỏi.
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, lấy một lọ sứ nhỏ ra đặt lên bàn.
“Đây là thuốc cố bản bồi nguyên, do tôi luyện chế, anh hãy mang về cho đội nghiên cứu của anh uống”.
Chương 2709: Chỉ sẽ nghiêm trọng hơn
“Hả?”.
Từ Chính biến sắc, hơi kiêng dè.
“Yên tâm, thuốc này không phải thuốc độc, không có tác dụng phụ gì với cơ thể người. Tôi thấy anh đi đường ngắn đã thở dốc, cảm thấy cơ thể anh và đội của anh không tốt lắm, cho nên mới giúp các anh cải thiện xương cốt”, Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi!”, Từ Chính thở phào một hơi, cười đáp.
“Các anh thường xuyên ở trong phòng nghiên cứu, ít rèn luyện, hơn nữa tiếp xúc với những thứ gây độc hại nhất định cho cơ thể. Đan dược này có thể giúp các anh hóa giải bớt, tăng cường thể chất các anh. Các anh uống vào, ngày mai nhất định sẽ khỏe như trâu!”, Lâm Chính cười nói.
“Thuốc của Chủ tịch Lâm nghìn vàng khó mua, cảm ơn Chủ tịch Lâm!”.
Từ Chính kích động, vội vàng cất lọ sứ đi, sau đó nói: “Chủ tịch Lâm, anh còn chuyện gì khác không? Nếu không có thì tôi về đây”.
“Anh đợi đã, tôi có chuyện muốn nói rõ với anh một chút”.
“Chuyện gì?”.
“Tôi hỏi anh, có thứ gì có thể phá hỏng thứ cứng nhất trên thế giới này không?”.
“Thứ cứng nhất trên thế giới này?”, Từ Chính ngạc nhiên hỏi: “Chủ tịch Lâm, anh đang nói đến thứ gì?”.
“Lấy ví dụ, tôi nói cơ thể tôi”.
Lâm Chính lấy một con dao gọt hoa quả ở cạnh, đâm thẳng vào ngực.
“Hả?”.
Từ Chính sợ hãi kêu lên
Nhưng con dao gọt hoa quả đâm vào cơ thể Lâm Chính lại bị gãy, còn cơ thể anh thì không tổn hại gì.
Từ Chính sửng sốt.
“Tôi dùng khí kình bao phủ toàn thân, hơn nữa còn xếp chồng lên nhau, kết hợp với năng lượng trong cơ thể giúp độ mạnh xác thịt đạt đến cảnh giới cực cao. Trong võ học, cảnh giới thể xác của tôi được gọi là cơ thể võ thần. Cơ thể tôi không sợ súng đạn, kiếm mà anh nghiên cứu ra đưa cho tôi có thể phá nó, nhưng rất phí sức”.
“Cho nên thần y Lâm, anh đang muốn tôi nghiên cứu ra một loại vũ khí có thể dễ dàng cắt được thứ có độ cứng giống như cơ thể anh sao?”.
“Không phải, tôi muốn anh nghiên cứu vũ khí mạnh gấp trăm lần có thể dễ dàng cắt rách da thịt tôi!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Từ Chính sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu, cười chua chát: “Chủ tịch Lâm, anh làm khó tôi rồi. Thực ra thanh kiếm đó sắc bén như vậy là nhờ vào những vật liệu mà anh cho tôi. Không có những vật liệu quý hiếm đó, tôi cũng không tạo ra được thanh kiếm như vậy!”.
“Tôi sẽ cung cấp cho anh bất cứ vật liệu nào anh cần! Anh phải làm được”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Từ Chính ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, thấy ánh mắt anh chuyên chú, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy được, tôi sẽ thử xem”.
“Tôi sẽ cho anh thời gian hai ngày”.
“Hai ngày?”.
Từ Chính ngạc nhiên, vội vàng xua tay: “Chủ tịch Lâm, không thể, hai ngày chắc chắn không thể hoàn thành! Anh làm vậy chẳng phải là làm khó tôi sao?”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Từ Chính, tôi biết hai ngày thì rất gấp, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác! Nếu trong hai ngày anh không làm được, không những tôi phải chết mà cả Giang Thành cũng sẽ bị hủy diệt!”.
“Nghiêm trọng vậy sao?”, Từ Chính kinh ngạc.
“Tình hình sẽ chỉ nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng!”.
“Cái đó…”.
Từ Chính nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói: “Chủ tịch Lâm, tôi đành tận lực thôi!”.
“Anh cần thứ gì tôi đều có thể đáp ứng cho anh, việc nghiên cứu trong hai ngày này sẽ không tiếc bất cứ giá nào, không tiếc chi phí! Anh cần người thế nào giúp anh, anh cứ việc nói”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
Tương lai của Giang Thành chỉ có thể đặt lên người Từ Chính.
Chương 2710: Vũ khí xung điện từ chùm ion
Mặc dù Từ Chính chỉ là đội nghiên cứu Lâm Chính mời tới, nhưng anh ta cũng có tìm hiểu một chút về Lâm Chính, biết nhân vật Lâm Chính phải đối phó không phải là người mà giới thế tục có thể tưởng tượng.
Thấy Lâm Chính trịnh trọng như vậy, Từ Chính cũng trịnh trọng gật đầu: “Chủ tịch Lâm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”.
“Vậy thì nhờ anh đấy”.
“Thật ra lúc anh nói muốn chế tạo ra một vũ khí có độ mạnh gấp trăm lần có thể phá hoại cơ thể anh, trong lòng tôi đã có một giả thiết. Đó là xây dựng một lò phản ứng cỡ nhỏ, hóa giải sức mạnh tương ứng, chế tạo một vũ khí xung điện từ chùm ion! Theo lý mà nói, chỉ cần năng lượng hóa giải của lò phản ứng càng lớn thì lực xuyên thấu của vũ khí xung điện từ chùm Ion cũng càng mạnh! Chỉ cần có đủ công suất thì trên thế giới này không gì có thể phá hoại”, Từ Chính nói.
“Vậy thì chế tạo đi!”, Lâm Chính mừng rỡ, vội nói.
Nhưng Từ Chính lại cười gượng: “Chủ tịch Lâm, tôi đâu thể hiểu hết công nghệ cấp bậc này? Tôi và đội nghiên cứu của tôi không chuyên về phương diện này, nếu để chúng tôi làm, trong hai ngày chắc chắn sẽ không thể hoàn thành!”.
“Vậy thì phải làm sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi cần có người hỗ trợ, có lẽ sẽ chế tạo được vũ khí xung điện từ chùm ion trong vòng hai ngày. Nhưng thân phận người đó rất cao, thường sẽ không hỗ trợ người khác, chỉ sợ chúng ta muốn mời ông ấy đến cũng rất khó”, Từ Chính nói.
“Người đó là ai?”.
“Một thiên tài vừa mới từ nước ngoài trở về! Nghe nói Chính phủ Long Quốc dùng số tiền lớn để mời ông ấy về, nhưng đều bị ông ấy từ chối. Con người ông ấy thích nghiên cứu khoa học tại nhà, không thích bất cứ ai làm phiền, tôi cũng không biết anh có thể mời được ông ấy hay không! Tên người đó… Ông ấy tên Tiết Cường! Có thể anh chưa nghe tới, hay là tôi cử người đi nói chuyện với ông ấy trước thử xem?”, Từ Chính nói.
“Tên gì? Tiết Cường?”, Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy cái tên này mình từng nghe qua ở đâu đó.
Chẳng lâu sau, anh đã nhớ ra.
Hình như trên núi Vân Đoan, anh đã cứu con gái của một đôi vợ chồng, người chồng tên là Tiết Cường.
“Chủ tịch Lâm biết người đó sao?”, Từ Chính hỏi.
“Tôi không biết. Trên đời này có rất nhiều người tên Tiết Cường, tôi cũng không rõ người mà tôi quen biết có phải người mà anh nói tới hay không, tôi có danh thiếp của ông ta”.
“Có lẽ là trùng tên, Chủ tịch Lâm, anh có thể cho tôi xem danh thiếp đó không?”.
“Anh chờ một chút”.
Lâm Chính nói, quay người rời đi, một lúc sau thì đem theo tấm danh thiếp của Tiết Cường tới.
Từ Chính xem qua, không khỏi cười nói: “Chủ tịch Lâm, danh thiếp này chỉ có một cái tên và một số điện thoại, không có giới thiệu gì cả, sao mà biết được người này là ai? Tôi thấy đây chắc chắn là trùng tên”.
“Có phải trùng tên hay không gọi một cú điện thoại hỏi là biết ngay”.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, nhập số trên danh thiếp, gọi đi.
Từ Chính cười khổ lắc đầu, không để tâm.
Chẳng lâu sau, điện thoại được kết nối, bên trong vang lên giọng nói nghi hoặc.
“Ai vậy?”.
“Là Tiết Cường phải không? Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Thần y Lâm ở Giang Thành? Ân nhân, là cậu sao? Cậu có việc gì không?”, Tiết Cường kích động, sốt sắng nói.
“À, quả thật tôi có chuyện muốn hỏi ông, ông biết làm cái gì mà… vũ khí xung điện từ chùm ion không?”, Lâm Chính hỏi.
Từ Chính không khỏi bật cười.
Chỉ sợ người ta còn chưa nghe tới cái tên này, đừng nói là làm.
Chắc chắn là trùng tên!
Anh ta thầm nghĩ.
Nhưng lát sau, Tiết Cường ở đầu kia điện thoại đột nhiên thốt ra một chữ: “Biết!”.