-
Chương 3066-3070
Chương 3066: Con rối tinh xảo
Thôn Ẩn Ma đã rơi vào chiến hỏa.
Thiên Ma Đạo và tộc Ẩn Ma chém giết nhau, ai cũng không sợ chết, không tiếc sức lực.
Suy cho cùng người của tộc Ẩn Ma vẫn còn ma tính, dù là đối diện với kẻ địch mạnh hơn mình gấp mấy lần, bọn họ vẫn không có chút sợ hãi nào, vẫn không có chút do dự nào, tất cả liều mạng chém giết.
Nhưng cao thủ của Thiên Ma Đạo quá nhiều!
Lần này nhắm vào thôn Ẩn Ma, Thiên Ma Đạo hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ. Cao thủ nhiều chưa nói, thậm chí còn mang theo vũ khí có sức sát thương rất khủng khiếp.
Người của tộc Ẩn Ma am hiểu thân pháp chạy trốn và thuật ám sát, khi giao đấu, bóng mọi người như ảo ảnh, hóa thành sương máu, xuyên qua lại giữa người của Thiên Ma Đạo.
Người của Thiên Ma Đạo tầm thường hoàn toàn không thể tìm thấy dấu vết, tộc Ẩn Ma có phần chiếm ưu thế.
“Dùng Sát Ma Phấn!”.
Tàn Ma thấy cảnh tượng này, quay đầu khẽ nói.
“Tuân lệnh!”.
Người bên cạnh lập tức chạy đi.
Không lâu sau, vài bóng hình giống như dơi lướt qua bầu trời, đồng thời rải xuống bột phấn màu trắng xám.
“A!”.
Bột phấn rơi lên người của tộc Ẩn Ma khiến bọn họ kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn, hai tay điên cuồng gãi lên người.
Tần Trác cũng bị dính bột phấn, trên người giống như có muôn vàn con kiến đang cắn xé. Ông ta vội vàng ngưng dùng khí, cảm giác kiến cắn mới giảm bớt.
“Khốn nạn! Đây là thứ gì?", Tần Trác nổi giận gào lên.
“Đây là vũ khí bí mật chuyên dùng để đối phó tộc Ẩn Ma các người, ngăn chặn loại ma khí chỉ Ẩn Ma mới có! Có chúng ở đây, các người không thể sử dụng được bao nhiêu khí kình, các người sẽ không chạy trốn được, cũng không chống cự được!”, Tàn Ma bình tĩnh nói.
“Hèn hạ!”.
Tần Trác chửi mắng, xông về phía Tàn Ma.
“Không biết điều!”.
Tàn Ma lắc đầu, đánh một quyền từ xa.
Ầm!
Một luồng lực xung kích như tiếng nổ siêu thanh vang lên.
Tần Trác căng thẳng, vung tay phóng ra một tấm khiên bằng khí, định chống đỡ quyền kình. Nhưng sức mạnh của Tàn Ma quá khủng khiếp, lực xung kích đó vừa mới chạm vào khiên khí, khiên khí đã nổ tung, chùm khí đáng sợ đâm xuyên ngực Tần Trác.
“Ọe!”.
Tần Trác nôn ra rất nhiều máu, cả người run lên, sau đó chầm chậm ngã xuống đất.
“Bố!”.
Tần Linh chạy nhanh tới, ôm lấy Tần Trác, khóc gọi: “Bố! Bố sao rồi? Bố không sao chứ bố…”.
“Đương nhiên ông ta có sao, ông ta sẽ chết ở nơi này, cô cũng vậy!”.
Tàn Ma nhảy từ trên nóc nhà xuống, bước về phía Tần Trác và Tần Linh.
Tần Linh cắn chặt răng, cõng theo Tần Trác lùi ra sau.
Lúc này hiện trường hỗn loạn, tộc Ân Ma đều bị tàn sát, bị Sát Ma Phấn kia làm cho không có sức đánh trả, cô ta có thể lùi đi đâu được?
Tần Linh mở to mắt.
Nhìn thấy đám người Ma Bình bị người ta vây giết.
Nhìn thấy trưởng thôn được sự bảo vệ của mọi người rút lui vào cấm địa.
Cũng nhìn thấy ông Du ngã xuống hồ máu, co giật mấy cái, sau đó không còn động tĩnh.
Thất bại rồi!
Thất bại triệt để rồi!
Hóa ra trước mặt Thiên Ma Đạo, tộc Ẩn Ma lại không đỡ nổi một đòn.
Uổng cho cô ta còn nghĩ có ngày sẽ cho người của Thiên Ma Đạo biết tay.
Hóa ra người ngây thơ nhất là cô ta.
“Cô bé! Tôi và bố cô có chút giao tình, tôi cũng rất yêu thích cô, không muốn chết thì mau quỳ xuống cầu xin Tàn Ma, có lẽ còn có một cơ hội sống”.
Lúc này, Sơn Ma chặn trước mặt Tần Linh, thản nhiên nói.
“Đồ khốn, ông tưởng tôi sẽ giống như ông đi nịnh bợ Thiên Ma Đạo hay sao? Đừng hòng! Cho dù tôi có tan xương nát thịt cũng sẽ không quỳ trước người của Thiên Ma Đạo!”, Tần Linh nổi giận mắng.
Sơn Ma nhíu mày.
“Đúng là một đứa trẻ quật cường. Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành giết cô, sau đó chế tạo thi thể cô thành con rối đặt trong phòng ngủ của tôi”.
Tàn Ma đi tới, lạnh nhạt nói, con mắt đỏ như máu nheo lại: “Đúng là một con rối tinh xảo, đặt trong phòng tôi nhất định sẽ rất đẹp mắt”.
“Ông! Tôi liều mạng với ông!”.
Tần Linh thấy không tránh được, chỉ biết cắn chặt răng, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, Tần Trác đột nhiên dùng hết sức lực kéo cô ta lại.
“Con mau chạy đi!”.
Tần Trác khẽ gầm lên.
“Bố?”, Tần Linh kinh ngạc.
“Chạy!”.
Tần Trác gào lên, nhào về phía Sơn Ma ở trước mặt.
Sơn Ma không kịp đề phòng bị ông ta đè chặt xuống đất.
Nhưng chẳng lâu sau, vài người của Thiên Ma Đạo quanh đó cầm kiếm đen đâm mạnh vào lưng Tần Trác.
Tần Trác rùng mình, mắt mở to, sau đó yếu ớt ngã lên người Sơn Ma, trút hơi thở cuối cùng.
Chương 3067: Thời khắc tuyệt vọng
“Bố!”.
Tần Linh đau đớn hét lên, gần như suy sụp.
Cô ta bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tàn Ma, hai mắt như sắp chảy cả máu ra.
“Tôi liều mạng với ông!”.
Nói xong, cô ta bất chấp tất cả xông lên.
Nhưng Tần Linh đâu phải là đối thủ của Tàn Ma.
Cô ta còn chưa kịp đến gần, Tàn Ma đã vung tay.
Ầm!
Một luồng sức mạnh dồi dào từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh lên người Tần Linh.
Ầm!
Tần Linh cong gập người, suýt chút nữa quỳ xuống đất.
Cô ta giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng luồng sức mạnh dày nặng trên người giống như hàng vạn ngọn núi lớn, dù cô ta có dùng sức thế nào cũng không thể đứng dậy.
“A!”.
Tần Linh gào lên, sử dụng tất cả sức mạnh nhưng vẫn không thể đứng dậy.
Nhất thời cảm giác tuyệt vọng, phẫn nộ, đau khổ, không cam tâm tất cả dâng lên trong lòng.
Cô ta rất căm hận.
Căm hận vì sao mình lại yếu ớt như vậy!
Vụt.
Tàn Ma đi tới, đứng trước mặt cô ta.
“Tôi dù có làm ma cũng không tha cho ông!”.
Tần Linh gào lên, dùng khí kình cả người bao phủ toàn thân, định kết liễu cuộc đời mình.
Nhưng Tàn Ma đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta từ lâu.
Tàn Ma giơ tay lên, khẽ búng ngón tay.
Vù!
Một chùm khí bay ra từ ngón tay của ông ta, đâm xuyên lưng của Tần Linh một cách chuẩn xác, cắt đứt một đoạn khí mạch của cô ta.
“A!”.
Tần Linh đau đớn, toàn thân co quắp.
Khí mạch bị đứt một đoạn, tất cả khí kình đã tích lũy đều tan rã, thủ đoạn tự sát cũng bị chặn đứng.
“Muốn tự sát ở trước mặt tôi à? Đừng có mơ”.
Tàn Ma ngồi xổm xuống, bình thản nói.
Tần Linh đau khổ vô cùng, trong lồng ngực lửa giận bùng cháy.
Cô ta còn muốn chửi mắng, nhưng Tàn Ma đột nhiên đưa tay bóp cổ cô ta.
“Ư…”.
Tần Linh giãy giụa trong đau đớn, nhưng không làm gì được.
Sức mạnh của Tàn Ma quá lớn, dù cô ta có dùng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của Tàn Ma.
Tàn Ma chậm rãi nhấc cô ta lên bằng một tay, con mắt đỏ máu từ từ di chuyển trên người Tần Linh.
“Đúng là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, tôi rất nóng lòng muốn chế tạo cô thành một con rối trang trí cho phòng ngủ của tôi!”.
Nói xong, ông ta giơ tay kia lên.
Một luồng khí tức mãnh liệt xoay tròn giữa năm ngón tay ông ta.
“Ông… Ông muốn làm gì?”.
Tần Linh mở to hai mắt, khó khăn hỏi.
“Chế tạo một con rối là chuyện rất phức tạp. Đầu tiên, tôi phải móc tim cô ra, sau đó lại cải tạo não cô một cách hoàn chỉnh. Chuyện này liên quan đến cấm thuật của Thiên Ma Đạo, cô không thể hiểu được. Đương nhiên cô có thể yên tâm, cô sẽ không giống với những con rối khác, bởi vì cô là một con rối đặc biệt. Tôi bảo đảm sau khi cô trở thành con rối vẫn có một chú ý thức! Suy cho cùng, một con rối không còn ý thức thì chỉ là vật chết. Cô mà trở thành một con rối không có chút tư duy hoặc tình cảm nào thì chẳng khác nào bình hoa trong phòng tôi!”, Tàn Ma nói.
“Cái gì?”.
Tần Linh kinh hãi, ra sức hét lên: “Ông đừng có mơ! Thả thôi ra! Mau thả tôi ra!”.
“E là không thể!”.
Tàn Ma cười nhạt, đưa bàn tay kèm khí tức tàn bạo về phía tim Tần Linh.
Tần Linh hầu như sắp sụp đổ.
Ầm!
Ngay lúc đó, một tiếng nổ vang trời đột nhiên truyền ra từ trong cấm địa.
Mặt đất rung chuyển.
Đám người còn đang chém giết không kịp đề phòng ngã xuống đất.
Tàn Ma cũng dừng lại, nhíu mày nhìn về phía cấm địa.
“Chuyện gì vậy?”.
“Bẩm đại nhân! Trong cấm địa của tộc Ẩn ma đột nhiên tràn ra lượng lớn sát khí!”, một ma nhân chạy tới, chắp tay bẩm báo.
“Sát khí?”.
Tàn Ma sửng sốt, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ trong cấm địa còn có người nào khác?”.
“Chúng tôi không rõ…”.
Tàn Ma suy nghĩ một lúc.
Àm!
Lúc này, một tiếng nổ vang trời lại truyền ra từ trong cấm địa.
Sau đó, từng mảng lớn sát khí giống như gió lọt qua khe hở của cửa cấm địa, tràn ra bên ngoài, không lâu sau đã che phủ một nửa thôn Ẩn Ma.
Cảm nhận được luồng sát khí đó, Tàn Ma nhíu mày.
“Xem ra trong cấm địa Ẩn Ma còn giấu thứ gì đó, đi, mở cửa ra!”.
“Vâng!”.
Đám ma nhân chạy về phía đó.
“Không… Đừng…”.
Tần Linh như ý thức được gì đó, mắt mở to, run rẩy kêu lên.
“Đừng?”.
Tàn Ma nhìn cô ta, nổi hứng thú, cười nhẹ nói: “Xem ra người trong cấm địa có liên quan đến con rối này của tôi! Nếu đã như vậy, cô đi cùng tôi vào xem thế nào đi”.
“Không! Đừng! Đừng mở cánh cửa đó ra, cầu xin ông”.
Tần Linh sắp suy sụp.
Cô ta đã mất đi bố, cô ta không muốn ân nhân cứu mạng của mình cũng bị hại.
Nhưng cô ta càng xin tha thì Tàn Ma lại càng thích thú.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mấy chục cao thủ của Thiên Ma Đạo tấn công cánh cửa cấm địa một cách mãnh liệt, định phá hoại cánh cửa, nhưng đòn tấn công liên tục lại không có hiệu quả gì.
Cửa quá cứng!
“Đại nhân…”, một người của Thiên Ma Đạo không khỏi quay sang hỏi Tàn Ma.
“Không phá được thì đổi cách khác, tôi thấy trên cửa có lỗ khóa, tìm chìa khóa trên người bọn họ mở cửa!”.
“Vâng!”.
Bọn họ vội đi làm ngay.
Không lâu sau, tất cả chìa khóa đã được tìm thấy.
“Không!”.
Tần Linh gào lên, nhưng không thể ngăn được bất cứ ai.
Người của Thiên Ma Đạo cầm chìa khóa cắm vào lỗ khóa, sau đó cùng nhau ra sức, chậm rãi đẩy cửa ra…
Chương 3068: Giao cô ấy cho tôi
Cánh cửa từ từ bị đẩy ra.
Vù! !
Rất nhiều tà khí xộc ra khỏi cổng ngay lập tức như một con đập bị rò rỉ, lấp đầy toàn bộ không gian xung quanh.
Tất cả mọi người không khỏi run rẩy, kinh hãi trước tà khí đáng sợ này.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, đến nỗi không thể nhìn thấy ngón tay của chính mình.
"Tà khí này đậm đặc quá!"
Tàn Ma cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi tà khí dần dần tiêu tán, cảnh tượng bên trong cửa cấm địa dần hiện ra trước mắt mọi người.
Bên trong cấm địa lúc này là một mớ hỗn độn.
Hàng trăm ngôi mộ của tổ tiên tộc Ẩn Ma đều bị nổ tung, những ngôi mộ bị vỡ vụn và nằm rải rác khắp mặt đất, còn có những phần tứ chi nằm rải rác xung quanh.
Mặt đất nứt ra từng chút một, giống như mạng nhện dày đặc bao phủ.
Và ở trung tâm khu vực cấm địa có một người đàn ông cởi trần với mái tóc trắng xõa ngang lưng đang đứng sừng sững.
Quần của người đàn ông bị rách, anh đi chân trần, quay lưng về phía đám đông và đang thở dốc.
Không thể nhìn rõ mặt.
Tà khí xung quanh anh thậm chí còn điên cuồng hơn! Tà khí này dường như chỉ xoay quanh anh, khiến hình bóng anh trở nên mơ hồ, chẳng rõ là tiên hay là quỷ.
Nhưng điều khiến người ta sởn gai ốc chính là tấm lưng cường tráng của người đàn ông này chằng chịt những vết thương như những con giun đất.
Tuy nhiên, mặc dù những vết thương này đang rỉ máu, nhưng chúng cũng đang dần hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Cái gì?"
Người bên ngoài há hốc miệng.
Thật là một khả năng tự phục hồi đáng sợ!
Vết thương nghiêm trọng như vậy, lại có thể chữa khỏi trong vòng mười hơi thở!
“Đây là người của thôn Ẩn Ma sao?” Tàn Ma bình tĩnh hỏi, rời tầm mắt khỏi bóng người bên trong cánh cửa.
Tần Linh nghe thấy âm thanh mới hoàn hồn lại, nhưng cô không để ý đến lời nói của Tàn Ma mà dùng hết sức bình sinh lên: "Anh Lâm! Chạy đi! Chạy đi!!"
"Hả?"
Bóng người thở hổn hển dường như nghe thấy, lập tức chậm rãi xoay người lại.
Đập vào mắt mọi người là một khuôn mặt bị bao phủ bởi tà khí.
Các đường nét trên khuôn mặt rất mờ, ngoại trừ một đôi mắt màu máu đặc biệt rõ ràng.
"Ồ?"
Tàn Ma mỉm cười, đột nhiên kẹp chặt tay Tần Linh.
Tần Linh nhất thời không thở được, dùng cả hai tay đập vào cổ tay Tàn Ma một cách yếu ớt, nhưng không ích gì.
"Cô dồn hết sức bình sinh để hét bảo hắn ta chạy trốn, vậy hắn nhất định là người rất quan trọng với cô? Đã như vậy, tôi không thể bỏ lỡ màn kịch hay này. Thế này đi, tôi sẽ xé xác hắn trước mặt cô, móc mắt hắn ra, còn cắt từng bộ phận trên người hắn, để hắn đau đớn mà chết đi, phản ứng của cô sẽ như thế nào nhỉ?" Tàn Ma híp mắt hỏi.
Tần Linh đồng tử trong nháy mắt co rút lại, đầu óc trống rỗng.
“Không...đừng...đừng..."
Cô hét lên đầy khó khăn, vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình.
Nhưng mà, cô càng như vậy, sự vui sướng và phấn khích trong mắt Tàn Ma càng mãnh liệt.
Chỉ là Tàn Ma không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của những người dân thôn Ẩn Ma khác khi nhìn vào bóng dáng đó.
"Cậu ta. . . Cậu ta. . . Thực sự không chết?"
Trưởng thôn lắp bắp, trợn mắt há hốc miệng, chết lặng.
“Sao có thể như vậy? Cậu ấy sống sót sau tất cả những kiếp nạn đó sao? Không phải! Đây không phải sự thật! "
Bà lão gần như phát điên.
Lúc này, người trong cửa quay người đi về phía Tần Linh.
Đôi mắt đỏ như máu ấy nhìn chằm chằm Tàn Ma.
"Giao cô ấy... cho tôi..."
Bóng người khàn giọng nói.
Âm thanh cực kỳ khó nghe và chói tai.
"Mày muốn nó sao?"
Tàn Ma cười nhạt hỏi, sau đó buông tay ra.
Bịch!
Tần Linh yếu ớt ngã xuống đất.
Bóng người hơi khựng lại.
Và giây tiếp theo.
Cà rắc!
Tàn Ma giẫm lên cánh tay của Tần Linh.
"Á!!"
Cánh tay bị gãy, cơn đau dữ dội khiến Tần Linh thét lên đau đớn.
Bóng người hoàn toàn dừng lại, yên lặng nhìn cảnh tượng đó với đôi mắt đẫm máu.
"Mày muốn nó sao? Đến đây đi trước khi tao giết nó", Tàn Ma cười nói.
Chương 3069: Người đi ra từ cấm địa
Tàn Ma rất thích cảm giác này.
Cảm giác được giày vò người khác.
Ông ta luôn tin rằng quan sát một người lúc họ đau đớn nhất tuyệt vọng nhất là có thể hoàn toàn nhìn thấu họ.
Nhìn thấu kẻ khác chẳng phải là một niềm vui hay sao?
Tần Linh nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Cơn đau dữ dội khiến cô gần như ngất đi.
Nhưng cô vẫn giữ được ý thức và khó nhọc nhìn về phía bóng dáng kia.
"Anh Lâm... Mau...Mau chạy đi... Mau lên..."
Giọng nói yếu ớt của cô vọng tới
Nhưng vào giây tiếp theo.
Bịch!
Tàn Ma lại giậm mạnh một cái nữa vào mắt cá chân của cô.
Lực khổng lồ trực tiếp nghiền nát mắt cá chân của Tần Linh.
"Á!!!"
Cơn đau kinh hoàng lại ập đến.
Tần Linh mồ hôi lạnh đầm đìa, răng sắp nghiến nát đến nơi và cũng sắp ngất đi.
"Ai cho phép cô bảo hắn chạy đi?"
Tàn Ma trịch thượng nhìn xuống Tần Linh đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cô sẽ là vật trang trí của tôi, vật phẩm của tôi. Còn hắn là con mồi của tôi, tôi sẽ không cho phép vật phẩm của tôi khiến con mồi của tôi chạy mất!"
Nói xong ông ta lại đạp vào bụng Tần Linh một cái.
Phụt!
Tần Linh nôn ra máu, gần như không còn sức lực.
Bóng người không nói chuyện, lao nhanh về phía đó.
Tà khí bạo ngược gào thét xung quanh anh như một cơn lốc.
"Muốn cứu cô ta? Vậy thì mày phải hành động nhanh lên! Bây giờ, tao sẽ lột da cô ta ra trước! Để cho bầu không khí nóng lên một chút!"
Tàn Ma mỉm cười, lập tức vươn tay chộp lấy Tần Linh.
Tay chân của Tần Linh yếu ớt buông thõng xuống đất, không còn sức lực để chống cự.
Tàn Ma lập tức duỗi ra năm ngón tay, siết chặt lấy cổ Tần Linh, móng tay sắc bén đâm vào làn da trắng nõn của cô.
Chỉ cần ông ta đột ngột dùng lực kéo xuống, da của Tần Linh sẽ bị hắn ta lột sạch.
Nhận thấy có điều không ổn, bóng người lập tức tăng tốc lao tới.
Vút vù vù!
Gần như cùng lúc, bốn ma nhân mạnh mẽ lao ra từ bên cạnh Tàn Ma và chặn bóng người kia lại.
Tuy nhiên, bốn ma nhân vừa đến gần.
Đột nhiên!
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Cơ thể của chúng bị nổ tung trong không khí loãng, biến thành bốn màn sương máu và tiêu tan trong không khí.
"Cái gì?"
Mọi người đều bị sốc.
Tàn Ma cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Ông ta không dám do dự, lập tức dùng sức lột da Tần Linh ra.
Nhưng cánh tay vẫn chưa kịp kéo xuống dưới.
Bịch!
Bóng người kia trực tiếp hất Tàn Ma lên không trung, đồng thời một tay ấn vào ngực ông ta, ép cho ông ta đập vào tòa nhà phía sau.
Rắc!
Toà nhà phát nổ và đổ sập ngay tại chỗ.
Bụi mù mịt.
Mọi người vây lại xung quanh.
Sau khi lớp bụi lắng xuống, có một bóng người đáng sợ đang bóp cổ Tàn Ma bằng một tay, khuôn mặt tràn đầy tà khí đáng sợ đang dán chặt vào mặt ông ta.
Đôi mắt đỏ như máu và hung ác nhìn thẳng vào mắt Tàn Ma.
Tàn Ma toàn thân căng thẳng, da đầu không tự chủ được mà tê dại đi.
Nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu này, trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Sao có thể như vậy được? Trên đời này, không kẻ nào có thể khiến Tàn Ma này cảm thấy sợ hãi!
Ngay cả đạo chủ cũng không thể!
"Cút đi!!"
Tàn Ma có chút tức giận, lập tức dùng con dao trên tay hung hăng nhắm vào phần đầu của người trước mặt.
Nhưng con dao trong tay còn chưa kịp chém xuống, người kia đột nhiên vung cánh tay lên.
Vút!
Tàn Ma lại bay ra ngoài, đập vào cánh cổng dày và cứng của cấm địa như một viên đạn.
Rầm!
Cổng cấm địa bị phá ngay tại chỗ.
Tất cả Thiên Ma Đạo Nhân và người của tộc Ẩn Ma đều sững sờ.
"Cánh cổng... thực sự bị đập thành từng mảnh sao?", trưởng thôn ngơ ngác nói.
"Làm sao có thể? Vừa rồi chúng ta mấy trăm đại ma cùng nhau liên thủ, cũng không phá được cánh cửa này. Người này tại sao lại đập nát được cánh cửa?"
"Thực lực của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?"
Thiên Ma Đạo Nhân chết lặng.
"Tàn Ma đại nhân!"
Một số người định thần lại, hét lớn rồi vội vã lao tới.
Bọn họ nhìn thấy Tàn Ma lảo đảo đứng lên từ chỗ cánh cổng bị phá vỡ.
Ông ta cảm thấy đau đầu chóng mặt và cơ thể như muốn rã rời.
Khi Tàn Ma tỉnh táo lại, bóng dáng đáng sợ đằng kia đang đi về phía ông ta.
Tàn Ma thở dốc, lập tức hét lớn: "Giết hắn!"
"Giết!"
Các Thiên Ma Đạo Nhân xung quanh cùng lao về phía trước.
Tuy nhiên, đám người này vẫn không thể ngăn cản người đang đi đến.
Xung quanh bóng người kia, tà khí tựa hồ càng trở nên sống động, trực tiếp hóa thành những thanh phong đao lớn, chém về phía lũ Thiên Ma Đạo Nhân đang lao tới.
Xẹt! Xẹt! Xẹt! Xẹt! Xẹt...
Cơ thể của đám Thiên Ma Đạo Nhân kia đều bị xé vụn, ngay cả khi một số người cố gắng chống lại bằng khiên khí và vũ khí của mình thì vẫn không ăn thua. Tất cả sự phòng thủ của họ đều giống như tờ giấy trước lưỡi phong đao sắc bén.
Chẳng bao lâu sau, xung quanh người đàn ông đã trở thành núi xác và biển máu, giống như một cảnh tượng dưới địa ngục.
Trong số sáu trăm ma nhân đã lao tới, không một ai còn sống sót, tất cả đều bỏ mạng.
Tàn Ma sững sờ.
Chương 3070: Thần thánh phương nào?
Sức mạnh của người bước ra từ cấm địa đã khiến tất cả những người có mặt ở hiện trường phải kinh ngạc.
Bất luận là Thiên Ma Đạo Nhân hay là người của tộc Ẩn Ma đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Mọi khuôn mặt đều tràn đầy sự hoài nghi.
"Người này. . . Là người họ Lâm kia sao?”
"Tại sao... anh... anh ta lại trở nên mạnh như vậy?"
“Ngay cả Tàn Ma cũng không phải là đối thủ của anh ta sao? Anh ta không phải bị ma đầu hạ độc sắp chết sao? Làm thế nào lại mạnh như vậy? "
Người tộc Ẩn Ma lẩm bẩm, mắt ai nấy trợn tròn như đèn pha.
Thiên Ma Đạo Nhân dường như không thể chấp hiện thực này.
"Thông tin tình báo sai rồi! Tại sao Ẩn Ma lại có một kẻ lợi hại như vậy? Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?" Tàn Ma hai mắt nhíu chặt, cất tiếng hỏi.
"Đại nhân, tôi…. chúng tôi không biết...", Thiên Ma Đạo Nhân bên cạnh mồ hôi đầm đìa.
“Thật là một lũ rác rưởi! "
Tàn Ma nghiến răng, nuốt một viên đan và bước lên phía trước, chuẩn bị tận tay xử lý “thực thể” này.
Nhưng ông ta vừa định cử động thì.
Vút!
Hình bóng kỳ lạ trước mặt ông ta đột nhiên biến mất.
"Cái gì?"
Tàn Ma thở hồng hộc, khi ông ta ý thức được thì đối phương đã đứng ở ngay trước mặt.
“Bàn tay quỷ! "
Tàn Ma không dám do dự, gầm lên một tiếng, ma khí toàn thân bùng nổ, hóa thành vô số bàn tay yêu ma vươn về phía người trước mặt.
Bên kia cũng vung nắm đấm tấn công về phía Tàn Ma.
Mắt thấy tránh không được, Tàn Ma cũng chẳng thèm tránh nữa. Trong mắt ông ta là sự hung tợn, dự định trực diện đánh tay đôi với người trước mặt.
Bịch!
Nắm đấm đánh trúng ngực ông ta.
Sức mạnh của cú đấm lan khắp cơ thể Tàn Ma như một dòng điện.
"Phụt!"
Tàn Ma phun ra một ngụm máu.
Nhưng ông ta cố hết sức đứng vững, không dám nhúc nhích. Ông ta dùng hết sức bình sinh thúc giục những cánh tay ma quái xung quanh tóm lấy bóng người trước mặt.
Vù! Vù! Vù...
Những bàn tay ma quái ôm lấy toàn bộ vai và bụng của người kia.
Tàn Ma đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Hiện tại đến lượt tao rồi chứ?"
Nói xong, ông ta gầm lên một tiếng dài, dồn hết sức bình sinh dồn vào những bàn tay hòng xé xác người đối diện.
Bụp! Bụp! Bụp!
Mỗi bàn tay ma quỷ đều bộc phát sức mạnh khủng khiếp và đáng sợ.
Chúng trở nên vô cùng to lớn, lộ ra từng tấc từng tấc ma gân. Sức mạnh cuồng bạo tác dụng lên bóng người kia, tạo ra những tiếng động lớn như tiếng nổ.
Tuy nhiên...
Bóng người đó không di chuyển chút nào.
Đồng tử của Tàn Ma nở rộng ngay lập tức.
Bàn tay ma thuật của ông ta cũng không xé xác được người này?
Không thể nào!
Không thể nào! !
Ông ta gầm lên trong đầu, không cam tâm và tiếp tục phát huy hết sức mạnh của mình.
Nhưng mặc kệ ông ta dồn sức vào bàn tay ma quỷ kia như thế nào, người trước mắt vẫn như cũ không chút lay chuyển.
Căn bản là... không thể xé xác nổi!
Tàn Ma chết lặng.
"Chỉ có nhiêu đó sức lực sao?"
Lúc này, bóng người trước mặt nói bằng giọng khàn khàn.
“Mày là loại quái vật gì…?” Tàn Ma kinh ngạc hỏi.
Bóng người không nói chuyện, mà giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay ma quái, sau đó dùng sức.
Rắc!
Bàn tay ma quái còn to và dày hơn thắt lưng của một đứa trẻ trực tiếp bị bẻ gãy.
Sau đó, bóng người tiếp tục làm như vậy, bình tĩnh vươn tay ra, bẻ gãy từng bàn tay một.
Sau khi tất cả bàn tay ma quái đều bị bẻ gãy, bóng người vươn tay ra, sau đó vỗ nhẹ vào người Tàn Ma.
Bùm!
Một vòng tròn xung quanh chỗ Tàn Ma đang đứng nổ tung.
Cú nổ lại khiến Tàn Ma văng ra ngoài như một viên đạn đại bác rồi rơi xuống khu cấm địa, làm lõm mặt đất tới vài mét.
Mặt đất lại rung chuyển.
Giống như một trận động đất 12 độ richter.
Mọi người xung quanh đều kinh hoàng.
Người này ... rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Thôn Ẩn Ma đã rơi vào chiến hỏa.
Thiên Ma Đạo và tộc Ẩn Ma chém giết nhau, ai cũng không sợ chết, không tiếc sức lực.
Suy cho cùng người của tộc Ẩn Ma vẫn còn ma tính, dù là đối diện với kẻ địch mạnh hơn mình gấp mấy lần, bọn họ vẫn không có chút sợ hãi nào, vẫn không có chút do dự nào, tất cả liều mạng chém giết.
Nhưng cao thủ của Thiên Ma Đạo quá nhiều!
Lần này nhắm vào thôn Ẩn Ma, Thiên Ma Đạo hiển nhiên đã chuẩn bị đầy đủ. Cao thủ nhiều chưa nói, thậm chí còn mang theo vũ khí có sức sát thương rất khủng khiếp.
Người của tộc Ẩn Ma am hiểu thân pháp chạy trốn và thuật ám sát, khi giao đấu, bóng mọi người như ảo ảnh, hóa thành sương máu, xuyên qua lại giữa người của Thiên Ma Đạo.
Người của Thiên Ma Đạo tầm thường hoàn toàn không thể tìm thấy dấu vết, tộc Ẩn Ma có phần chiếm ưu thế.
“Dùng Sát Ma Phấn!”.
Tàn Ma thấy cảnh tượng này, quay đầu khẽ nói.
“Tuân lệnh!”.
Người bên cạnh lập tức chạy đi.
Không lâu sau, vài bóng hình giống như dơi lướt qua bầu trời, đồng thời rải xuống bột phấn màu trắng xám.
“A!”.
Bột phấn rơi lên người của tộc Ẩn Ma khiến bọn họ kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn, hai tay điên cuồng gãi lên người.
Tần Trác cũng bị dính bột phấn, trên người giống như có muôn vàn con kiến đang cắn xé. Ông ta vội vàng ngưng dùng khí, cảm giác kiến cắn mới giảm bớt.
“Khốn nạn! Đây là thứ gì?", Tần Trác nổi giận gào lên.
“Đây là vũ khí bí mật chuyên dùng để đối phó tộc Ẩn Ma các người, ngăn chặn loại ma khí chỉ Ẩn Ma mới có! Có chúng ở đây, các người không thể sử dụng được bao nhiêu khí kình, các người sẽ không chạy trốn được, cũng không chống cự được!”, Tàn Ma bình tĩnh nói.
“Hèn hạ!”.
Tần Trác chửi mắng, xông về phía Tàn Ma.
“Không biết điều!”.
Tàn Ma lắc đầu, đánh một quyền từ xa.
Ầm!
Một luồng lực xung kích như tiếng nổ siêu thanh vang lên.
Tần Trác căng thẳng, vung tay phóng ra một tấm khiên bằng khí, định chống đỡ quyền kình. Nhưng sức mạnh của Tàn Ma quá khủng khiếp, lực xung kích đó vừa mới chạm vào khiên khí, khiên khí đã nổ tung, chùm khí đáng sợ đâm xuyên ngực Tần Trác.
“Ọe!”.
Tần Trác nôn ra rất nhiều máu, cả người run lên, sau đó chầm chậm ngã xuống đất.
“Bố!”.
Tần Linh chạy nhanh tới, ôm lấy Tần Trác, khóc gọi: “Bố! Bố sao rồi? Bố không sao chứ bố…”.
“Đương nhiên ông ta có sao, ông ta sẽ chết ở nơi này, cô cũng vậy!”.
Tàn Ma nhảy từ trên nóc nhà xuống, bước về phía Tần Trác và Tần Linh.
Tần Linh cắn chặt răng, cõng theo Tần Trác lùi ra sau.
Lúc này hiện trường hỗn loạn, tộc Ân Ma đều bị tàn sát, bị Sát Ma Phấn kia làm cho không có sức đánh trả, cô ta có thể lùi đi đâu được?
Tần Linh mở to mắt.
Nhìn thấy đám người Ma Bình bị người ta vây giết.
Nhìn thấy trưởng thôn được sự bảo vệ của mọi người rút lui vào cấm địa.
Cũng nhìn thấy ông Du ngã xuống hồ máu, co giật mấy cái, sau đó không còn động tĩnh.
Thất bại rồi!
Thất bại triệt để rồi!
Hóa ra trước mặt Thiên Ma Đạo, tộc Ẩn Ma lại không đỡ nổi một đòn.
Uổng cho cô ta còn nghĩ có ngày sẽ cho người của Thiên Ma Đạo biết tay.
Hóa ra người ngây thơ nhất là cô ta.
“Cô bé! Tôi và bố cô có chút giao tình, tôi cũng rất yêu thích cô, không muốn chết thì mau quỳ xuống cầu xin Tàn Ma, có lẽ còn có một cơ hội sống”.
Lúc này, Sơn Ma chặn trước mặt Tần Linh, thản nhiên nói.
“Đồ khốn, ông tưởng tôi sẽ giống như ông đi nịnh bợ Thiên Ma Đạo hay sao? Đừng hòng! Cho dù tôi có tan xương nát thịt cũng sẽ không quỳ trước người của Thiên Ma Đạo!”, Tần Linh nổi giận mắng.
Sơn Ma nhíu mày.
“Đúng là một đứa trẻ quật cường. Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành giết cô, sau đó chế tạo thi thể cô thành con rối đặt trong phòng ngủ của tôi”.
Tàn Ma đi tới, lạnh nhạt nói, con mắt đỏ như máu nheo lại: “Đúng là một con rối tinh xảo, đặt trong phòng tôi nhất định sẽ rất đẹp mắt”.
“Ông! Tôi liều mạng với ông!”.
Tần Linh thấy không tránh được, chỉ biết cắn chặt răng, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, Tần Trác đột nhiên dùng hết sức lực kéo cô ta lại.
“Con mau chạy đi!”.
Tần Trác khẽ gầm lên.
“Bố?”, Tần Linh kinh ngạc.
“Chạy!”.
Tần Trác gào lên, nhào về phía Sơn Ma ở trước mặt.
Sơn Ma không kịp đề phòng bị ông ta đè chặt xuống đất.
Nhưng chẳng lâu sau, vài người của Thiên Ma Đạo quanh đó cầm kiếm đen đâm mạnh vào lưng Tần Trác.
Tần Trác rùng mình, mắt mở to, sau đó yếu ớt ngã lên người Sơn Ma, trút hơi thở cuối cùng.
Chương 3067: Thời khắc tuyệt vọng
“Bố!”.
Tần Linh đau đớn hét lên, gần như suy sụp.
Cô ta bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tàn Ma, hai mắt như sắp chảy cả máu ra.
“Tôi liều mạng với ông!”.
Nói xong, cô ta bất chấp tất cả xông lên.
Nhưng Tần Linh đâu phải là đối thủ của Tàn Ma.
Cô ta còn chưa kịp đến gần, Tàn Ma đã vung tay.
Ầm!
Một luồng sức mạnh dồi dào từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh lên người Tần Linh.
Ầm!
Tần Linh cong gập người, suýt chút nữa quỳ xuống đất.
Cô ta giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng luồng sức mạnh dày nặng trên người giống như hàng vạn ngọn núi lớn, dù cô ta có dùng sức thế nào cũng không thể đứng dậy.
“A!”.
Tần Linh gào lên, sử dụng tất cả sức mạnh nhưng vẫn không thể đứng dậy.
Nhất thời cảm giác tuyệt vọng, phẫn nộ, đau khổ, không cam tâm tất cả dâng lên trong lòng.
Cô ta rất căm hận.
Căm hận vì sao mình lại yếu ớt như vậy!
Vụt.
Tàn Ma đi tới, đứng trước mặt cô ta.
“Tôi dù có làm ma cũng không tha cho ông!”.
Tần Linh gào lên, dùng khí kình cả người bao phủ toàn thân, định kết liễu cuộc đời mình.
Nhưng Tàn Ma đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ta từ lâu.
Tàn Ma giơ tay lên, khẽ búng ngón tay.
Vù!
Một chùm khí bay ra từ ngón tay của ông ta, đâm xuyên lưng của Tần Linh một cách chuẩn xác, cắt đứt một đoạn khí mạch của cô ta.
“A!”.
Tần Linh đau đớn, toàn thân co quắp.
Khí mạch bị đứt một đoạn, tất cả khí kình đã tích lũy đều tan rã, thủ đoạn tự sát cũng bị chặn đứng.
“Muốn tự sát ở trước mặt tôi à? Đừng có mơ”.
Tàn Ma ngồi xổm xuống, bình thản nói.
Tần Linh đau khổ vô cùng, trong lồng ngực lửa giận bùng cháy.
Cô ta còn muốn chửi mắng, nhưng Tàn Ma đột nhiên đưa tay bóp cổ cô ta.
“Ư…”.
Tần Linh giãy giụa trong đau đớn, nhưng không làm gì được.
Sức mạnh của Tàn Ma quá lớn, dù cô ta có dùng sức thế nào cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc của Tàn Ma.
Tàn Ma chậm rãi nhấc cô ta lên bằng một tay, con mắt đỏ máu từ từ di chuyển trên người Tần Linh.
“Đúng là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, tôi rất nóng lòng muốn chế tạo cô thành một con rối trang trí cho phòng ngủ của tôi!”.
Nói xong, ông ta giơ tay kia lên.
Một luồng khí tức mãnh liệt xoay tròn giữa năm ngón tay ông ta.
“Ông… Ông muốn làm gì?”.
Tần Linh mở to hai mắt, khó khăn hỏi.
“Chế tạo một con rối là chuyện rất phức tạp. Đầu tiên, tôi phải móc tim cô ra, sau đó lại cải tạo não cô một cách hoàn chỉnh. Chuyện này liên quan đến cấm thuật của Thiên Ma Đạo, cô không thể hiểu được. Đương nhiên cô có thể yên tâm, cô sẽ không giống với những con rối khác, bởi vì cô là một con rối đặc biệt. Tôi bảo đảm sau khi cô trở thành con rối vẫn có một chú ý thức! Suy cho cùng, một con rối không còn ý thức thì chỉ là vật chết. Cô mà trở thành một con rối không có chút tư duy hoặc tình cảm nào thì chẳng khác nào bình hoa trong phòng tôi!”, Tàn Ma nói.
“Cái gì?”.
Tần Linh kinh hãi, ra sức hét lên: “Ông đừng có mơ! Thả thôi ra! Mau thả tôi ra!”.
“E là không thể!”.
Tàn Ma cười nhạt, đưa bàn tay kèm khí tức tàn bạo về phía tim Tần Linh.
Tần Linh hầu như sắp sụp đổ.
Ầm!
Ngay lúc đó, một tiếng nổ vang trời đột nhiên truyền ra từ trong cấm địa.
Mặt đất rung chuyển.
Đám người còn đang chém giết không kịp đề phòng ngã xuống đất.
Tàn Ma cũng dừng lại, nhíu mày nhìn về phía cấm địa.
“Chuyện gì vậy?”.
“Bẩm đại nhân! Trong cấm địa của tộc Ẩn ma đột nhiên tràn ra lượng lớn sát khí!”, một ma nhân chạy tới, chắp tay bẩm báo.
“Sát khí?”.
Tàn Ma sửng sốt, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ trong cấm địa còn có người nào khác?”.
“Chúng tôi không rõ…”.
Tàn Ma suy nghĩ một lúc.
Àm!
Lúc này, một tiếng nổ vang trời lại truyền ra từ trong cấm địa.
Sau đó, từng mảng lớn sát khí giống như gió lọt qua khe hở của cửa cấm địa, tràn ra bên ngoài, không lâu sau đã che phủ một nửa thôn Ẩn Ma.
Cảm nhận được luồng sát khí đó, Tàn Ma nhíu mày.
“Xem ra trong cấm địa Ẩn Ma còn giấu thứ gì đó, đi, mở cửa ra!”.
“Vâng!”.
Đám ma nhân chạy về phía đó.
“Không… Đừng…”.
Tần Linh như ý thức được gì đó, mắt mở to, run rẩy kêu lên.
“Đừng?”.
Tàn Ma nhìn cô ta, nổi hứng thú, cười nhẹ nói: “Xem ra người trong cấm địa có liên quan đến con rối này của tôi! Nếu đã như vậy, cô đi cùng tôi vào xem thế nào đi”.
“Không! Đừng! Đừng mở cánh cửa đó ra, cầu xin ông”.
Tần Linh sắp suy sụp.
Cô ta đã mất đi bố, cô ta không muốn ân nhân cứu mạng của mình cũng bị hại.
Nhưng cô ta càng xin tha thì Tàn Ma lại càng thích thú.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mấy chục cao thủ của Thiên Ma Đạo tấn công cánh cửa cấm địa một cách mãnh liệt, định phá hoại cánh cửa, nhưng đòn tấn công liên tục lại không có hiệu quả gì.
Cửa quá cứng!
“Đại nhân…”, một người của Thiên Ma Đạo không khỏi quay sang hỏi Tàn Ma.
“Không phá được thì đổi cách khác, tôi thấy trên cửa có lỗ khóa, tìm chìa khóa trên người bọn họ mở cửa!”.
“Vâng!”.
Bọn họ vội đi làm ngay.
Không lâu sau, tất cả chìa khóa đã được tìm thấy.
“Không!”.
Tần Linh gào lên, nhưng không thể ngăn được bất cứ ai.
Người của Thiên Ma Đạo cầm chìa khóa cắm vào lỗ khóa, sau đó cùng nhau ra sức, chậm rãi đẩy cửa ra…
Chương 3068: Giao cô ấy cho tôi
Cánh cửa từ từ bị đẩy ra.
Vù! !
Rất nhiều tà khí xộc ra khỏi cổng ngay lập tức như một con đập bị rò rỉ, lấp đầy toàn bộ không gian xung quanh.
Tất cả mọi người không khỏi run rẩy, kinh hãi trước tà khí đáng sợ này.
Khói bụi mù mịt khắp nơi, đến nỗi không thể nhìn thấy ngón tay của chính mình.
"Tà khí này đậm đặc quá!"
Tàn Ma cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi tà khí dần dần tiêu tán, cảnh tượng bên trong cửa cấm địa dần hiện ra trước mắt mọi người.
Bên trong cấm địa lúc này là một mớ hỗn độn.
Hàng trăm ngôi mộ của tổ tiên tộc Ẩn Ma đều bị nổ tung, những ngôi mộ bị vỡ vụn và nằm rải rác khắp mặt đất, còn có những phần tứ chi nằm rải rác xung quanh.
Mặt đất nứt ra từng chút một, giống như mạng nhện dày đặc bao phủ.
Và ở trung tâm khu vực cấm địa có một người đàn ông cởi trần với mái tóc trắng xõa ngang lưng đang đứng sừng sững.
Quần của người đàn ông bị rách, anh đi chân trần, quay lưng về phía đám đông và đang thở dốc.
Không thể nhìn rõ mặt.
Tà khí xung quanh anh thậm chí còn điên cuồng hơn! Tà khí này dường như chỉ xoay quanh anh, khiến hình bóng anh trở nên mơ hồ, chẳng rõ là tiên hay là quỷ.
Nhưng điều khiến người ta sởn gai ốc chính là tấm lưng cường tráng của người đàn ông này chằng chịt những vết thương như những con giun đất.
Tuy nhiên, mặc dù những vết thương này đang rỉ máu, nhưng chúng cũng đang dần hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Cái gì?"
Người bên ngoài há hốc miệng.
Thật là một khả năng tự phục hồi đáng sợ!
Vết thương nghiêm trọng như vậy, lại có thể chữa khỏi trong vòng mười hơi thở!
“Đây là người của thôn Ẩn Ma sao?” Tàn Ma bình tĩnh hỏi, rời tầm mắt khỏi bóng người bên trong cánh cửa.
Tần Linh nghe thấy âm thanh mới hoàn hồn lại, nhưng cô không để ý đến lời nói của Tàn Ma mà dùng hết sức bình sinh lên: "Anh Lâm! Chạy đi! Chạy đi!!"
"Hả?"
Bóng người thở hổn hển dường như nghe thấy, lập tức chậm rãi xoay người lại.
Đập vào mắt mọi người là một khuôn mặt bị bao phủ bởi tà khí.
Các đường nét trên khuôn mặt rất mờ, ngoại trừ một đôi mắt màu máu đặc biệt rõ ràng.
"Ồ?"
Tàn Ma mỉm cười, đột nhiên kẹp chặt tay Tần Linh.
Tần Linh nhất thời không thở được, dùng cả hai tay đập vào cổ tay Tàn Ma một cách yếu ớt, nhưng không ích gì.
"Cô dồn hết sức bình sinh để hét bảo hắn ta chạy trốn, vậy hắn nhất định là người rất quan trọng với cô? Đã như vậy, tôi không thể bỏ lỡ màn kịch hay này. Thế này đi, tôi sẽ xé xác hắn trước mặt cô, móc mắt hắn ra, còn cắt từng bộ phận trên người hắn, để hắn đau đớn mà chết đi, phản ứng của cô sẽ như thế nào nhỉ?" Tàn Ma híp mắt hỏi.
Tần Linh đồng tử trong nháy mắt co rút lại, đầu óc trống rỗng.
“Không...đừng...đừng..."
Cô hét lên đầy khó khăn, vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình.
Nhưng mà, cô càng như vậy, sự vui sướng và phấn khích trong mắt Tàn Ma càng mãnh liệt.
Chỉ là Tàn Ma không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của những người dân thôn Ẩn Ma khác khi nhìn vào bóng dáng đó.
"Cậu ta. . . Cậu ta. . . Thực sự không chết?"
Trưởng thôn lắp bắp, trợn mắt há hốc miệng, chết lặng.
“Sao có thể như vậy? Cậu ấy sống sót sau tất cả những kiếp nạn đó sao? Không phải! Đây không phải sự thật! "
Bà lão gần như phát điên.
Lúc này, người trong cửa quay người đi về phía Tần Linh.
Đôi mắt đỏ như máu ấy nhìn chằm chằm Tàn Ma.
"Giao cô ấy... cho tôi..."
Bóng người khàn giọng nói.
Âm thanh cực kỳ khó nghe và chói tai.
"Mày muốn nó sao?"
Tàn Ma cười nhạt hỏi, sau đó buông tay ra.
Bịch!
Tần Linh yếu ớt ngã xuống đất.
Bóng người hơi khựng lại.
Và giây tiếp theo.
Cà rắc!
Tàn Ma giẫm lên cánh tay của Tần Linh.
"Á!!"
Cánh tay bị gãy, cơn đau dữ dội khiến Tần Linh thét lên đau đớn.
Bóng người hoàn toàn dừng lại, yên lặng nhìn cảnh tượng đó với đôi mắt đẫm máu.
"Mày muốn nó sao? Đến đây đi trước khi tao giết nó", Tàn Ma cười nói.
Chương 3069: Người đi ra từ cấm địa
Tàn Ma rất thích cảm giác này.
Cảm giác được giày vò người khác.
Ông ta luôn tin rằng quan sát một người lúc họ đau đớn nhất tuyệt vọng nhất là có thể hoàn toàn nhìn thấu họ.
Nhìn thấu kẻ khác chẳng phải là một niềm vui hay sao?
Tần Linh nằm trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Cơn đau dữ dội khiến cô gần như ngất đi.
Nhưng cô vẫn giữ được ý thức và khó nhọc nhìn về phía bóng dáng kia.
"Anh Lâm... Mau...Mau chạy đi... Mau lên..."
Giọng nói yếu ớt của cô vọng tới
Nhưng vào giây tiếp theo.
Bịch!
Tàn Ma lại giậm mạnh một cái nữa vào mắt cá chân của cô.
Lực khổng lồ trực tiếp nghiền nát mắt cá chân của Tần Linh.
"Á!!!"
Cơn đau kinh hoàng lại ập đến.
Tần Linh mồ hôi lạnh đầm đìa, răng sắp nghiến nát đến nơi và cũng sắp ngất đi.
"Ai cho phép cô bảo hắn chạy đi?"
Tàn Ma trịch thượng nhìn xuống Tần Linh đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cô sẽ là vật trang trí của tôi, vật phẩm của tôi. Còn hắn là con mồi của tôi, tôi sẽ không cho phép vật phẩm của tôi khiến con mồi của tôi chạy mất!"
Nói xong ông ta lại đạp vào bụng Tần Linh một cái.
Phụt!
Tần Linh nôn ra máu, gần như không còn sức lực.
Bóng người không nói chuyện, lao nhanh về phía đó.
Tà khí bạo ngược gào thét xung quanh anh như một cơn lốc.
"Muốn cứu cô ta? Vậy thì mày phải hành động nhanh lên! Bây giờ, tao sẽ lột da cô ta ra trước! Để cho bầu không khí nóng lên một chút!"
Tàn Ma mỉm cười, lập tức vươn tay chộp lấy Tần Linh.
Tay chân của Tần Linh yếu ớt buông thõng xuống đất, không còn sức lực để chống cự.
Tàn Ma lập tức duỗi ra năm ngón tay, siết chặt lấy cổ Tần Linh, móng tay sắc bén đâm vào làn da trắng nõn của cô.
Chỉ cần ông ta đột ngột dùng lực kéo xuống, da của Tần Linh sẽ bị hắn ta lột sạch.
Nhận thấy có điều không ổn, bóng người lập tức tăng tốc lao tới.
Vút vù vù!
Gần như cùng lúc, bốn ma nhân mạnh mẽ lao ra từ bên cạnh Tàn Ma và chặn bóng người kia lại.
Tuy nhiên, bốn ma nhân vừa đến gần.
Đột nhiên!
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Cơ thể của chúng bị nổ tung trong không khí loãng, biến thành bốn màn sương máu và tiêu tan trong không khí.
"Cái gì?"
Mọi người đều bị sốc.
Tàn Ma cũng không khỏi hít sâu một hơi.
Ông ta không dám do dự, lập tức dùng sức lột da Tần Linh ra.
Nhưng cánh tay vẫn chưa kịp kéo xuống dưới.
Bịch!
Bóng người kia trực tiếp hất Tàn Ma lên không trung, đồng thời một tay ấn vào ngực ông ta, ép cho ông ta đập vào tòa nhà phía sau.
Rắc!
Toà nhà phát nổ và đổ sập ngay tại chỗ.
Bụi mù mịt.
Mọi người vây lại xung quanh.
Sau khi lớp bụi lắng xuống, có một bóng người đáng sợ đang bóp cổ Tàn Ma bằng một tay, khuôn mặt tràn đầy tà khí đáng sợ đang dán chặt vào mặt ông ta.
Đôi mắt đỏ như máu và hung ác nhìn thẳng vào mắt Tàn Ma.
Tàn Ma toàn thân căng thẳng, da đầu không tự chủ được mà tê dại đi.
Nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu này, trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Sao có thể như vậy được? Trên đời này, không kẻ nào có thể khiến Tàn Ma này cảm thấy sợ hãi!
Ngay cả đạo chủ cũng không thể!
"Cút đi!!"
Tàn Ma có chút tức giận, lập tức dùng con dao trên tay hung hăng nhắm vào phần đầu của người trước mặt.
Nhưng con dao trong tay còn chưa kịp chém xuống, người kia đột nhiên vung cánh tay lên.
Vút!
Tàn Ma lại bay ra ngoài, đập vào cánh cổng dày và cứng của cấm địa như một viên đạn.
Rầm!
Cổng cấm địa bị phá ngay tại chỗ.
Tất cả Thiên Ma Đạo Nhân và người của tộc Ẩn Ma đều sững sờ.
"Cánh cổng... thực sự bị đập thành từng mảnh sao?", trưởng thôn ngơ ngác nói.
"Làm sao có thể? Vừa rồi chúng ta mấy trăm đại ma cùng nhau liên thủ, cũng không phá được cánh cửa này. Người này tại sao lại đập nát được cánh cửa?"
"Thực lực của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?"
Thiên Ma Đạo Nhân chết lặng.
"Tàn Ma đại nhân!"
Một số người định thần lại, hét lớn rồi vội vã lao tới.
Bọn họ nhìn thấy Tàn Ma lảo đảo đứng lên từ chỗ cánh cổng bị phá vỡ.
Ông ta cảm thấy đau đầu chóng mặt và cơ thể như muốn rã rời.
Khi Tàn Ma tỉnh táo lại, bóng dáng đáng sợ đằng kia đang đi về phía ông ta.
Tàn Ma thở dốc, lập tức hét lớn: "Giết hắn!"
"Giết!"
Các Thiên Ma Đạo Nhân xung quanh cùng lao về phía trước.
Tuy nhiên, đám người này vẫn không thể ngăn cản người đang đi đến.
Xung quanh bóng người kia, tà khí tựa hồ càng trở nên sống động, trực tiếp hóa thành những thanh phong đao lớn, chém về phía lũ Thiên Ma Đạo Nhân đang lao tới.
Xẹt! Xẹt! Xẹt! Xẹt! Xẹt...
Cơ thể của đám Thiên Ma Đạo Nhân kia đều bị xé vụn, ngay cả khi một số người cố gắng chống lại bằng khiên khí và vũ khí của mình thì vẫn không ăn thua. Tất cả sự phòng thủ của họ đều giống như tờ giấy trước lưỡi phong đao sắc bén.
Chẳng bao lâu sau, xung quanh người đàn ông đã trở thành núi xác và biển máu, giống như một cảnh tượng dưới địa ngục.
Trong số sáu trăm ma nhân đã lao tới, không một ai còn sống sót, tất cả đều bỏ mạng.
Tàn Ma sững sờ.
Chương 3070: Thần thánh phương nào?
Sức mạnh của người bước ra từ cấm địa đã khiến tất cả những người có mặt ở hiện trường phải kinh ngạc.
Bất luận là Thiên Ma Đạo Nhân hay là người của tộc Ẩn Ma đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Mọi khuôn mặt đều tràn đầy sự hoài nghi.
"Người này. . . Là người họ Lâm kia sao?”
"Tại sao... anh... anh ta lại trở nên mạnh như vậy?"
“Ngay cả Tàn Ma cũng không phải là đối thủ của anh ta sao? Anh ta không phải bị ma đầu hạ độc sắp chết sao? Làm thế nào lại mạnh như vậy? "
Người tộc Ẩn Ma lẩm bẩm, mắt ai nấy trợn tròn như đèn pha.
Thiên Ma Đạo Nhân dường như không thể chấp hiện thực này.
"Thông tin tình báo sai rồi! Tại sao Ẩn Ma lại có một kẻ lợi hại như vậy? Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?" Tàn Ma hai mắt nhíu chặt, cất tiếng hỏi.
"Đại nhân, tôi…. chúng tôi không biết...", Thiên Ma Đạo Nhân bên cạnh mồ hôi đầm đìa.
“Thật là một lũ rác rưởi! "
Tàn Ma nghiến răng, nuốt một viên đan và bước lên phía trước, chuẩn bị tận tay xử lý “thực thể” này.
Nhưng ông ta vừa định cử động thì.
Vút!
Hình bóng kỳ lạ trước mặt ông ta đột nhiên biến mất.
"Cái gì?"
Tàn Ma thở hồng hộc, khi ông ta ý thức được thì đối phương đã đứng ở ngay trước mặt.
“Bàn tay quỷ! "
Tàn Ma không dám do dự, gầm lên một tiếng, ma khí toàn thân bùng nổ, hóa thành vô số bàn tay yêu ma vươn về phía người trước mặt.
Bên kia cũng vung nắm đấm tấn công về phía Tàn Ma.
Mắt thấy tránh không được, Tàn Ma cũng chẳng thèm tránh nữa. Trong mắt ông ta là sự hung tợn, dự định trực diện đánh tay đôi với người trước mặt.
Bịch!
Nắm đấm đánh trúng ngực ông ta.
Sức mạnh của cú đấm lan khắp cơ thể Tàn Ma như một dòng điện.
"Phụt!"
Tàn Ma phun ra một ngụm máu.
Nhưng ông ta cố hết sức đứng vững, không dám nhúc nhích. Ông ta dùng hết sức bình sinh thúc giục những cánh tay ma quái xung quanh tóm lấy bóng người trước mặt.
Vù! Vù! Vù...
Những bàn tay ma quái ôm lấy toàn bộ vai và bụng của người kia.
Tàn Ma đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Hiện tại đến lượt tao rồi chứ?"
Nói xong, ông ta gầm lên một tiếng dài, dồn hết sức bình sinh dồn vào những bàn tay hòng xé xác người đối diện.
Bụp! Bụp! Bụp!
Mỗi bàn tay ma quỷ đều bộc phát sức mạnh khủng khiếp và đáng sợ.
Chúng trở nên vô cùng to lớn, lộ ra từng tấc từng tấc ma gân. Sức mạnh cuồng bạo tác dụng lên bóng người kia, tạo ra những tiếng động lớn như tiếng nổ.
Tuy nhiên...
Bóng người đó không di chuyển chút nào.
Đồng tử của Tàn Ma nở rộng ngay lập tức.
Bàn tay ma thuật của ông ta cũng không xé xác được người này?
Không thể nào!
Không thể nào! !
Ông ta gầm lên trong đầu, không cam tâm và tiếp tục phát huy hết sức mạnh của mình.
Nhưng mặc kệ ông ta dồn sức vào bàn tay ma quỷ kia như thế nào, người trước mắt vẫn như cũ không chút lay chuyển.
Căn bản là... không thể xé xác nổi!
Tàn Ma chết lặng.
"Chỉ có nhiêu đó sức lực sao?"
Lúc này, bóng người trước mặt nói bằng giọng khàn khàn.
“Mày là loại quái vật gì…?” Tàn Ma kinh ngạc hỏi.
Bóng người không nói chuyện, mà giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay ma quái, sau đó dùng sức.
Rắc!
Bàn tay ma quái còn to và dày hơn thắt lưng của một đứa trẻ trực tiếp bị bẻ gãy.
Sau đó, bóng người tiếp tục làm như vậy, bình tĩnh vươn tay ra, bẻ gãy từng bàn tay một.
Sau khi tất cả bàn tay ma quái đều bị bẻ gãy, bóng người vươn tay ra, sau đó vỗ nhẹ vào người Tàn Ma.
Bùm!
Một vòng tròn xung quanh chỗ Tàn Ma đang đứng nổ tung.
Cú nổ lại khiến Tàn Ma văng ra ngoài như một viên đạn đại bác rồi rơi xuống khu cấm địa, làm lõm mặt đất tới vài mét.
Mặt đất lại rung chuyển.
Giống như một trận động đất 12 độ richter.
Mọi người xung quanh đều kinh hoàng.
Người này ... rốt cuộc là thần thánh phương nào?