-
Chương 3281-3285
Chương 3281: Phá vỡ phòng thủ
Thiên kiêu hạng nhất không thể tin vào mắt mình chứ đừng nói đến việc chấp nhận sự thật này!
Cú đấm này ẩn chứa sức mạnh của hàng chục giọt Lạc Linh Huyết, sức mạnh phi thăng và sức mạnh của bản nguyên tinh huyết.
Với quá nhiều sức mạnh tổng hợp như vậy, ngay cả cơ thể vật lý của thiên kiêu hạng nhất cũng không thể chịu đựng được.
Thế mà, Lâm Chính chịu đòn đó xong vẫn không hề hấn gì.
Làm sao có thể!
Điều này là hoàn toàn vô lý!
Da đầu của thiên kiêu hạng nhất tê dại và trong lòng run rẩy.
Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, phát hiện trên ngực Lâm Chính xuất hiện một đường vân ánh sáng nhìn rất tinh xảo.
Đường vân ánh sáng có hình dạng của đôi cánh trông rất giống thật và đẹp mắt.
Không chỉ vậy, nó còn tỏa ra một khí tức vô cùng bí ẩn.
Đây là một loại khí tức mà thiên kiêu hạng nhất chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, hắn không biết nó mạnh hơn khí tức của mình bao nhiêu.
"Cái. . . đây là cái gì?" thiên kiêu hạng nhất giọng run run, hai mắt cơ hồ muốn rớt ra khỏi hốc mắt, lẩm bẩm nói.
Lâm Chính không trả lời mà đưa tay ra, nhẹ nhàng hất nắm đấm của thiên kiêu hạng nhất sang một bên, bình tĩnh nói: "Mày không phải vẫn luôn gọi mình là tiên nhân sao? Mày không phải vẫn luôn theo đuổi con đường tu tiên sao? Cái này. . . chính là sức mạnh mà mày hằng mong ước".
"Cái gì..."
Thiên kiêu hạng nhất ánh mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, lo lắng nhìn Lâm Chính: "Chẳng lẽ... mày... mày..."
"Đúng vậy! Mày không thành tiên! Người thành tiên... là tao!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Thiên kiêu hạng nhất đã hoàn toàn hóa đá.
Hắn không thành tiên sao?
Người trở thành tiên...là Lâm Chính?
"Không không không. . . Tuyệt đối không. . . Đây đều là giả! Lâm thần y, đừng hòng lừa tao! Tao không tin! Nhất định là mày lừa tao!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên thê lương: "Mày mới vào nơi phi thăng được có bao lâu? Mày tu luyện được bao lâu? Mày còn chưa từng nghiên cứu cái gọi là Võ Đạo! Thứ mày tu luyện chẳng qua là mấy thuật chữa bệnh tạp nham! Mày dựa vào đâu mà đòi phi thăng? Mày dựa vào đâu mà đòi thành tiên? Bớt ở đây nói nhảm đi! Mày muốn phá Đạo tâm, đả kích thần tâm của tao đúng không! Nằm mơ đi! Mày không được toại nguyện đâu!"
"Mày không tin? Vậy sức mạnh này phải giải thích thế nào?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi lại.
Thiên kiêu hạng nhất á khẩu, miệng há hốc nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
Một hồi lâu, hắn mới đáp bằng giọng run run: "Nhưng... nhưng... tao còn chưa thể phi thăng thành công, tại sao mày lại làm được? Tại sao tao không thể thành tiên mà mày lại được? Tại sao kia chứ?"
"Vì sự giác ngộ của tao cao hơn mày! Tư chất của tao hơn mày! Thiên phú tốt hơn mày! Như vậy đã đủ chưa?", Lâm Chính bồi thêm mấy câu bằng giọng lạnh như băng.
Anh dứt lời, thiên kiêu hạng nhất như thể đã bị xé rách lớp phòng vệ cuối cùng, cả người lảo đảo suýt nữa thì rơi từ trên cao xuống.
Những lời nói này là sự thật sao?
Là hiện thực không thể nào chối cãi!
Nhưng ngoài lời giải thích này thì không còn lý do nào có thể giải thích hiện tượng này nữa.
"Thiên kiêu hạng nhất, thực ra tao được phi thăng thành tiên như vậy cũng là do cơ duyên. Vốn tao định một mình lẻn vào Thánh Sơn rồi nhân lúc mày đang phi thăng đánh lén, ám sát mày! Mặc dù tao biết làm như vậy là thập tử nhất sinh, nhưng khi đó tao không còn cách nào khác, chỉ đành dùng đến hạ sách này. Nhưng khi tao vào võ trường thì phát hiện sức mạnh phi thăng này có ích với tất cả cao thủ võ thuật. Vậy nên tao thay đổi kế hoạch không ra tay với mày nữa mà ẩn nấp trong võ trường tu luyện sức mạnh phi thăng này”.
"Tao biết, nếu như đánh lén thì với sức mạnh của tao khi đó thì không thể thành công. Nhưng nếu tao cũng có sức mạnh phi thăng, thì cho dù không giết được mày cũng sẽ có cách tự bảo vệ bản thân. Cho nên, tao dốc công tu luyện sức mạnh phi thăng. Nhưng nguồn năng lượng ở nơi phi thăng có hạn, nếu một mình mày hút hết rồi lĩnh ngộ thì khả năng cao sẽ phi thăng thành công, trở thành tiên nhân đích thực. Nhưng giờ mày không làm được vì tao đã hút mất một nửa sức mạnh phi thăng. Sức mạnh giúp mày thành tiên ban đầu bị chia thành hai nửa, cho nên mày không thành tiên được là đương nhiên", Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Thế tại sao mày lại nói mày đã thành tiên? Tại sao hả?", thiên kiêu hạng nhất gầm lên.
"Lý do rất đơn giản! Sức mạnh phi thăng chỉ là một đường dẫn, nó giúp chúng ta lĩnh ngộ được sức mạnh từ những nơi sâu thẳm của vũ trụ. Gọi nó là chất dẫn cũng không sai, còn thành tiên được hay không phải phụ thuộc vào sự hiểu biết của mỗi người về vũ trụ sâu đến đâu, giác ngộ của mỗi người ở mức nào. Mà mức độ lĩnh ngộ của tao đủ sâu sắc, cho nên tao phi thăng thành tiên! Long Thiên Tử, giờ mày hiểu rồi chứ?", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Thiên kiêu hạng nhất mắt trợn tròn, sững người nhìn Lâm Chính hồi lâu không thốt nên lời.
Mọi ý niệm trong đầu hắn dường như bị mấy câu nói này của Lâm Chính làm đảo lộn hoàn toàn
Chương 3282: Pháp thuật của tiên nhân
Thế nhân đều biết thiên kiêu hạng nhất thiên phú vô song, tư chất không ai có thể sánh được.
Vậy mà hôm nay, hắn ta lại thua vì thứ hắn vẫn luôn tự hào nhất.
Lại còn thua toàn tập, thua không thể cứu vãn!
Thiên kiêu hạng nhất cảm giác như mình sắp sụp đổ đến nơi.
Hắn không quá quan tâm thắng thua bởi trước đó khi chưa thành danh, hắn khiêu chiến cao thủ bốn phương, có lúc thắng có lúc bại nên thắng bại hắn cũng không quá để tâm.
Bởi hắn biết, cho dù có thua thì dựa vào thiên phú của mình, sau này chắc chắn có thể thắng.
Đó là đẳng cấp của thiên tài, cũng là cơ sở để hắn tự hào về bản thân.
Chỉ cần hắn không ngừng tu luyện thì thiên phú mạnh hơn người thường vài lần, thậm chí vài chục lần của hắn chắc chắn sẽ giúp hắn vượt qua tất cả các bậc kỳ tài khác.
Nhưng hiện giờ, lại có một kẻ có thiên phú mạnh hơn cả hắn xuất hiện!
Điều đó khiến hắn tuyệt vọng!
Bởi trên đời này, thiên phú là thứ không thể thay đổi.
Hơn nữa hắn cũng không thể giết chết kẻ có thiên phú mạnh hơn cả mình này. Điều đó cũng có nghĩa cả đời này hắn không thể thắng được Lâm Chính!
Tư chất của đối phương cao hơn hắn, giờ hắn không địch nổi Lâm Chính thì sau này cách biệt về thực lực giữa hai người sẽ ngày càng lớn, thậm chí lớn đến nỗi không thể đặt lên bàn cân cùng nhau...
Cho nên, thiên kiêu hạng nhất sẽ không thể là thiên hạ vô địch được nữa.
Hắn vĩnh viễn sẽ là kẻ thất bại.
"Không thể nào! Không thể nào!"
Thiên kiêu hạng nhất mặt trắng bệch không còn giọt máu, miệng lẩm bẩm, cảm giác như không thể đứng vững trước cú sốc này.
Hắn thà rằng thất bại, thà rằng bị Lâm Chính dạy dỗ một trận chứ không thể tin rằng tư chất của mình không bằng Lâm Chính!
Hiện thực này khiến hắn sống không bằng chết!
"Không đúng, chắc chắn là nói láo! Lâm thần y, tao mới là người có tư chất mạnh nhất! Tao mới là thiên kiêu lợi hại nhất trên đời! Tao mới là sự tồn tại độc nhất vô nhị, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách đứng ngang hàng với tao! Chắc chắn mày đang nói láo!"
Thiên kiêu hạng nhất không ngừng gầm lên, trông hắn lúc này chẳng khác nào một kẻ điên.
"Cũng chẳng quan trọng nữa rồi", Lâm Chính khàn giọng đáp.
Thiên kiêu hạng nhất nhịp thở như ngừng lại, đột ngột quay đầu.
Hắn nhìn thấy một ngọn thần hoả ngũ sắc đang lập loè trước mắt, sau đó...
Đoàng!
Một sức mạnh kinh hoàng đột nhiên ập về phía hắn.
Thiên kiêu hạng nhất không kịp phòng bị, lập tức bị đánh bay ra, rơi thẳng xuống cái hố sâu đen ngòm bên dưới.
Bịch!
Thiên kiêu hạng nhất rơi thẳng xuống đáy hố, khiến cho cả mặt đất và núi non xung quanh rung chuyển.
Nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy thì Lâm Chính đã tạo ra một luồng năng lượng bao trùm lên cái hố, sau đó sức mạnh này hoá thành trường kiếm, lao thẳng về phía thiên kiêu hạng nhất.
Lâm Chính quyết tâm ra đòn hiểm.
Thiên kiêu hạng nhất thất kinh, lúc này mới tỉnh táo lại.
Giờ không phải lúc nghĩ đến những việc kia.
Lâm Chính lúc này cũng dùng hết toàn bộ sức mạnh, định sẽ lấy mạng đối thủ.
Thiên kiêu hạng nhất nếu còn không tập trung thì sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng nếu đánh thì sao mà thắng được?
Thiên kiêu hạng nhất nghiến răng, đôi mắt loé lên một tia sáng, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Đi!
Đúng!
Phải đi thôi!
Rừng còn sợ gì không có củi đốt, nếu nghĩ ra cách diệt trừ Lâm thần y thì hắn lại là người có thiên phú cao nhất.
Còn nếu hắn chết, thế nhân sẽ chẳng thèm quan tâm xem hắn là ai!
Nghĩ đến đây, thiên kiêu hạng nhất bật nhảy lên, định bay ra khỏi hố bỏ trốn.
Hắn tin rằng dù mình không phải đối thủ của Lâm Chính nhưng nếu muốn bỏ chạy thì Lâm Chính cũng không bắt được hắn!
Có điều, vừa định hành động thì vẻ mặt thiên kiêu hạng nhất chợt cứng ngắc.
Hắn nhìn thấy bên ngoài cái hố có một vầng sáng huyền diệu bao phủ.
Vầng sáng này mỏng như cánh ve sầu, giống như một lớp màng phong ấn chặt miệng hố.
Còn hắn giống như con rùa bị nhốt trong lọ, căn bản không thể chạy thoát.
"Khốn nạn!"
Thiên kiêu hạng nhất nghiến răng bật nhảy lên, muốn phá vỡ lớp phong ấn này.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính đã tấn công, chưởng của anh hung hăng lao tới.
Sức mạnh hàng vạn tấn bùng nổ rồi ép xuống dưới, đập mạnh vào thiên kiêu hạng nhất.
"Á!"
Thiên kiêu hạng nhất không chịu được cơn đau nên hét lên một tiếng, cố gắng ngưng tụ lại khí công, muốn đẩy lùi cuộc tấn công của Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính lại hô lớn một tiếng.
"Tan!"
Vù!
Khí công mà thiên kiêu hạng nhất vừa ngưng tụ ra lập tức tiêu tán.
"Cái gì?"
Thiên kiêu hạng nhất trợn tròn mắt.
Hắn vội vã thử lại.
Thế nhưng khi hắn sắp thành công đến nơi thì Lâm Chính lại hô một tiếng: "Tan!"
Vù...
Khí hắn vừa ngưng tụ lại tan biến.
"Đây...đây là chiêu gì vậy? Tại sao có thể làm tiêu tán khí công của tao?", thiên kiêu hạng nhất giận dữ gầm lên.
Lâm Chính mặt vô cảm đáp: "Đây... chính là pháp thuật của tiên nhân!"
Chương 3283: Đồng quy vu tận
Thiên kiêu hạng nhất không thể tin được dưới chân Thánh Sơn lại trở thành đường cùng của hắn.
Nhìn Lâm Chính lao về phía này, vẻ mặt của thiên kiêu hạng nhất vô cùng lạnh lùng dữ tợn.
Mặc dù tình cảnh khiến người ta tuyệt vọng, nhưng sự kiêu ngạo và tự tôn trong lòng hắn không cho phép hắn chịu thua ở đây.
“Thần y Lâm, dù tao có chết cũng sẽ không để mày được sống yên ổn!”.
Thấy không còn cơ hội nào trốn thoát, thiên kiêu hạng nhất hoàn toàn phát điên, khí kình toàn thân như du long náo loạn xuyên ra khỏi cơ thể hắn, đánh phá tứ phía, sau đó hóa thành ảo ảnh tấn công về phía Lâm Chính.
“Thập Phương Huyền Sát!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, thế tấn công của ảo ảnh như rồng, khí thế như cầu vồng. Mỗi một ảo ảnh lại phóng ra chiêu thức không giống nhau, đồng loạt tấn công.
Lâm Chính không hoảng loạn, ngón tay khẽ động.
“Viêm Hải”.
Vù!
Quanh người anh bùng nổ một vòng tròn dị hỏa, bao trùm bốn phía.
Vòng dị hỏa là do sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất và thiên địa linh vận tạo thành, chỉ riêng mức độ thành phần của nó đã cao hơn thiên kiêu hạng nhất, đừng nói tới uy lực.
Lộp bộp…
Những ảo ảnh đó bị vòng dị hỏa nuốt chửng, lập tức bị thiêu đốt thành tro.
Dị hỏa còn dư lại tiếp tục tràn vào hang động, sau đó đổ xuống, hóa thành biển lửa.
Thiên kiêu hạng nhất bị dị hỏa thiêu đốt, nhưng hắn không vội dập lửa mà nhìn chằm chằm dị hỏa, như đang suy nghĩ điều gì.
Cấp độ uy lực dị hỏa này không nằm trong phạm vi hiểu biết của hắn.
Thiên kiêu hạng nhất dập tắt ngọn lửa trên người, nhìn về phía Lâm Chính.
Bóng người nặng nề mà nhanh nhẹn đó đã đến trước mặt hắn.
Hai người liên tục đối chọi với nhau ba chưởng.
Ầm!
Chưởng thứ nhất, thiên kiêu hạng nhất run rẩy, liên tục cúi thấp người xuống, không đứng vững được.
Ầm!
Chưởng thứ hai, hang động nứt ra, mặt đất lún xuống. Dường như cả khu vực đều xuất hiện biến động, hai cánh tay của thiên kiêu hạng nhất cũng nứt ra, miệng nôn ra máu.
Ầm!
Sau khi uy lực của chưởng thứ ba bùng phát, ngay cả cơ thể Lâm Chính cũng cảm giác sức mạnh trong cơ thể dường như đã đạt tới cực hạn.
Còn thiên kiêu hạng nhất hoàn toàn không chống đỡ được nữa.
Hai tay hắn bị bàn tay Lâm Chính bẻ gãy, cả người lún xuống mặt đất mấy nghìn mét, da thịt toàn thân nứt ra, xương cốt nứt vỡ, toàn thân đã mất đi sức chiến đấu.
Cuối cùng hắn không chống đỡ được nữa.
Đây là sự áp đảo đơn thuần về thiên phú.
Thời gian và cơ duyên mà thiên kiêu hạng nhất tu luyện quả thật hơn Lâm Chính vô số lần, nhưng thành quả do tất cả cơ duyên những năm qua của hắn kết tinh chuyển hóa thành bị Lâm Chính hưởng dụng lại giúp cảm ngộ của Lâm Chính về thành quả này cao hơn cả hắn.
Hắn biết mình đã thất bại một cách triệt để.
Thiên kiêu hạng nhất nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên sự không cam tâm và oán hận vô tận, hắn cũng cực kỳ oán hận đám người phụ nữ áo đỏ.
Nếu không phải bọn họ phòng vệ vô hiệu thì chuyện đâu đến nước này?
Nếu bọn họ không để Lâm Chính vào được nơi phi thăng, từ đó hắn hấp thu tất cả sức mạnh phi thăng trở thành tiên một cách suôn sẻ, vậy thì hắn nhất định sẽ đến Giang Thành giết chết thần y Lâm. Thần y Lâm chết đi, hắn sẽ là người có thiên phú mạnh nhất trên thế giới, cũng là tiên nhân duy nhất trên thế giới.
Nhưng vì thần y Lâm lặng lẽ xâm nhập vào nơi phi thăng, lặng lẽ hưởng thành quả của hắn mà mọi thứ đã hóa thành bọt biển…
“Tôi không cam tâm! Tôi không cam tâm!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, hai mắt như bốc cháy, ra sức gào thét với Lâm Chính đang đến gần.
Lâm Chính đằng đằng sát khí, lạnh lùng nhìn thiên kiêu hạng nhất, không hề khách sáo.
Hôm nay anh phải tiêu diệt được người này.
Loại người này cần phải diệt cỏ tận gốc, nếu không tiêu diệt thì sẽ thành đại họa.
“Dù anh có không cam tâm cũng vô dụng, Long Thiên Tử, xuống địa ngục đi!”.
Lâm Chính nói, thiên địa linh vận trong tay chuyển hóa thành sức mạnh hủy diệt sôi trào, giống như sóng lớn trên sông đổ ập về phía trước, lấp đầy mỗi một tấc không gian mà thiên kiêu hạng nhất có thể tránh né.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, không phòng ngự nữa, không tránh né nữa, thay vào đó là chạy như điên về phía luồng sức mạnh hủy diệt mà Lâm Chính đánh tới.
“Ồ?”.
Lâm Chính nghiêm túc, chưa kịp phản ứng lại đã thấy trên người thiên kiêu hạng nhất tỏa ra một luồng ánh sáng còn chói mắt hơn cả pháo hoa.
Đó là… ánh sáng hủy diệt!
“Tự nổ?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Thần y Lâm! Mày hãy chết chung với tao đi!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên.
Lâm Chính hừ một tiếng, không tiến tới nữa mà cấp tốc lùi ra sau.
Mặc dù trình độ phi thăng của thiên kiêu hạng nhất thua xa Lâm Chính nhưng một khi tự nổ, Lâm Chính sẽ không thể chịu được uy lực của nó.
Lúc này tuyệt đối không thể lỗ mãng.
Lâm Chính vừa lùi ra sau vừa vung hai cánh tay đánh về phía trước.
Thiên kiêu hạng nhất thì lại lao về phía này giống như phát điên, muốn đến gần Lâm Chính.
Hắn càng lúc càng đến gần, ánh sáng hủy diệt trên người cũng càng dày đặc.
Lâm Chính nhảy vọt lên, lao về phía cửa hang.
Một giây sau.
Ầm…
Tiếng nổ chấn động cả bầu trời, lan ra vạn dặm.
Mặt đất toàn bộ Thánh Sơn nứt ra, vô số ánh sáng hủy diệt màu vàng bay thẳng lên trời, xuyên qua mây xanh…
Chương 3284: Kết thúc rồi
Thiên kiêu hạng nhất tự nổ dẫn đến phản ứng liên hoàn ở phạm vi nghìn dặm xung quanh.
Mặt đất chấn động điên cuồng, vỏ Trái Đất không ngừng sôi lên, thậm chí một số địa hình cũng bị vụ nổ làm cho thay đổi.
Mặt đất nứt ra.
Những chiến sĩ ở phía trên đều bị mặt đất rung chuyển dọa sợ.
“Phòng ngự! Mau phòng ngự!”.
Vạn Kình Tùng vội vàng quay đầu lại, ra sức hét lên.
Tất cả các chiến sĩ kích hoạt trang bị phòng ngự trên người, đến gần Vạn Kình Tùng, nhanh chóng tạo thành trận thế phòng ngự.
Những võ giả đến xem đại năng quyết chiến ở phía xa thì chạy tán loạn.
Thiên kiêu hạng nhất tự nổ sinh ra uy lực đáng sợ đến thế nào, cứ như ngày tận thế vậy.
Mỗi một luồng năng lượng ở đây đều là thứ võ giả không thể chống lại.
Mọi người chỉ có thể liều mạng chạy trốn, hoảng loạn rời khỏi vùng đất thị phi này.
Vèo!
Đúng lúc này ở chân trời, một luồng sáng đột nhiên tràn về phía Thánh Sơn, xuyên vào cửa hang.
Sau khi luồng sáng chui vào cửa hang, ánh sáng hủy diệt vốn đang dao động đột nhiên trở nên yếu ớt hơn nhiều.
Lâm Chính còn đang phóng ra lực phòng ngự nhíu mày nhìn lên trời mây, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Anh suy nghĩ trong chốc lát, bao trùm thiên địa linh vận lên người, nhảy vọt vào cửa hang, tìm bóng dáng của thiên kiêu hạng nhất.
Lúc này, cửa hang động đã là một mảnh hoang tàn, diện tích xung quanh bị ánh sáng hủy diệt che phủ gấp mấy lần.
Anh đi tìm nơi bắt nguồn của ánh sáng hủy diệt, lại thấy có một thi thể nát vụn nằm ở nơi đó.
Không phải thiên kiêu hạng nhất thì là ai?
Lúc này thi thể kia đã khô quắt nát vụn, không còn sự sống.
Đây là hậu quả của việc phóng ra tất cả năng lượng trong cơ thể. Cái gọi là tự nổ cũng chỉ là phóng ra tất cả năng lượng trong cơ thể phá hoại mọi thứ xung quanh, chuyện này không thể khống chế.
Nhìn bộ dạng của thiên kiêu hạng nhất lúc này, Lâm Chính vô cùng cảm khái.
Thiên kiêu một đời.
Thiên kiêu đứng đầu trên bảng thiên kiêu, nhân vật yêu nghiệt khiến người ta ca thán, nay lại rơi vào kết cục thế này…
Chuyện này ai mà ngờ được?
Lâm Chính cũng không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy.
Thật ra anh vốn định đánh lén thiên kiêu hạng nhất, nhưng sau khi vào võ trường thì lập tức thay đổi phương hướng, hút hết sức mạnh phi thăng ở võ trường.
Trên thực tế, anh chỉ lừa gạt thiên kiêu hạng nhất, anh hoàn toàn chưa đạt đến cảnh giới tiên nhân. Bây giờ Lâm Chính chỉ còn cách một bước để đạt tới Lục Địa Thần Tiên.
Mặc dù chỉ cách một bước, nhưng độ dài của bước này rất lớn, có lẽ cả đời cũng không thể đột phá.
Sở dĩ anh lừa thiên kiêu hạng nhất rằng mình đã tu luyện thành Lục Địa Thần Tiên cũng chỉ muốn lung lay tinh thần của hắn, phá tan phòng ngự của hắn.
Thiên kiêu hạng nhất là người có lòng tự tôn rất cao, hắn không chịu được có ai ưu tú hơn hắn. Một khi xuất hiện người như vậy, suy nghĩ của hắn tất nhiên sẽ trở nên hỗn loạn, lúc đó đối phó với hắn sẽ vô cùng dễ dàng.
Cũng vì nhìn thấu được điểm này nên Lâm Chính mới giả vờ mình ưu việt, cuồng ngạo, coi thường hắn, tỏ ra mình là vô địch.
Thật ra nếu thiên kiêu hạng nhất có thể giữ vững tinh thần thì vẫn có thể chiến đấu một trận với Lâm Chính. Thiên phú Lâm Chính đúng là cao hơn thiên kiêu hạng nhất, nhưng thiên kiêu hạng nhất đã tu luyện bao nhiêu năm qua, không thể nói vượt qua là có thể vượt qua. Cho dù Lâm Chính hấp thu sức mạnh phi thăng ở nơi phi thăng nhiều hơn chăng nữa, muốn vượt qua được hắn cũng không đơn giản.
Đáng tiếc, thiên kiêu hạng nhất không nhìn thấu được chuyện này.
Hắn không thua bởi thiên phú của Lâm Chính, mà là thua bởi lòng tự tôn của chính hắn, nội tâm của chính hắn…
Dù thế nào, cuối cùng mọi thứ cũng đã kết thúc!
Lâm Chính hít sâu một hơi, vung tay đánh nát thi thể đó, sau đó quay người rời khỏi vùng đất đổ nát này…
Chương 3285: Hạ thấp tôn nghiêm
Nhìn thấy Thánh Sơn đã dừng rung chuyển, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Kết thúc rồi sao?”.
“Có lẽ… là kết thúc rồi…”.
“Lúc nãy đúng là giống như tận thế, thật đáng sợ…”.
“Phải, chỉ không biết rốt cuộc tướng Lâm đã thắng hay là thiên kiêu hạng nhất đã thắng…”.
Mọi người mở to mắt, nhìn hang động phía bên đó.
Cả Thánh Sơn đã hoàn toàn biến mất, một hang động khổng lồ đập vào mắt mọi người. Bên cạnh hang động còn xuất hiện nhiều vết nứt, mỗi một vết nứt to giống như khe núi, nhìn mà kinh hãi.
“Thế nào rồi?”.
Vạn Kình Tùng hoàn hồn lại, được người khác dìu đứng dậy, vội vàng hỏi.
“Tướng Vạn, xem tình hình thì hình như cuộc chiến bên đó đã kết thúc!”.
Phó tướng bên cạnh vội vàng trả lời.
“Kết thúc rồi?”.
Vạn Kình Tùng sửng sốt, hô lên: “Nhanh! Tất cả tới đó cho tôi, tiếp ứng cho tướng Lâm!”.
Phó tướng ngạc nhiên, lập tức hiểu ý của Vạn Kình Tùng.
Mặc kệ Lâm Chính có thắng hay không, việc cần làm lúc này là tiếp ứng. Thắng tất nhiên là tốt nhất, nếu không thắng thì phải bảo đảm sự an toàn của Lâm Chính, không thể để anh bị thiên kiêu hạng nhất giết chết!
Phó tướng hiểu ý, dẫn theo chiến sĩ tinh nhuệ nhất chạy về phía đó.
Mọi người nối tiếp nhau, giống như nước lũ tràn về phía hang động khổng lồ, hầu như không ai dám do dự.
Nhưng đợi đến khi mọi người chạy vào hang động, đập vào mắt bọn họ là một bóng người tịch mịch.
Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!
“Tướng Lâm!”.
Vạn Kình Tùng gần như dâng tràn nước mắt, kêu lên thật to.
“Tốt quá rồi! Tướng Lâm không sao, chắc chắn là tướng Lâm đã thắng! Nhất định là cậu ấy đã thắng!”.
“Tướng Lâm lợi hại quá!”.
“Tướng Lâm thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”.
“Vạn tuế!”.
Các chiến sĩ kích động liên tục hô lên, ai nấy dâng trào nước mắt, tâm trạng kích động.
Vạn Kình Tùng bước tới mấy bước, đến trước mặt Lâm Chính, mở miệng muốn nói gì đó, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tướng Lâm, cậu làm tốt lắm!”.
“Tướng Vạn, các ông không sao chứ?”, Lâm Chính bùi ngùi, lên tiếng hỏi.
Không biết vì sao anh luôn cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc.
Thiên kiêu hạng nhất cứ như vậy bị mình giết chết rồi sao?
Thật là… quá đơn giản, quá thuận lợi…
“Chúng tôi thì có chuyện gì được? Ngược lại là cậu, tướng Lâm, lần này có thể nói cậu đã lập công lớn, nếu không có tướng Lâm ra mặt, hôm nay Thánh Sơn sẽ trở thành nơi chôn thân của chúng tôi!”.
Vạn Kình Tùng cảm khái, trong mắt vẫn có vẻ bi thương.
Mặc dù đã thắng, nhưng cái giá phải trả lần này quá thảm khốc.
Quân đội Long Tổ hầu như bị diệt toàn quân, ngay cả Trần Chiến cũng chết trận. Cái giá thảm khốc như vậy có thể nói là từ khi Long Quốc khai quốc tới nay chưa từng xuất hiện.
Dù đã thắng, nhưng nghiêm ngặt mà nói chỉ là thắng một cách thê thảm.
“Tướng Vạn, thực ra nếu lần này không có nhiều chiến sĩ bảo vệ cho tôi, không tranh thủ thời gian cho tôi thì tôi cũng không chiến thắng được thiên kiêu hạng nhất. Nói về công lao, Lâm Chính tôi thật sự không có công lao gì, chủ yếu là công lao của những chiến sĩ đã hi sinh!”, Lâm Chính thở dài nói.
“Tướng Lâm khách sáo rồi”, Vạn Kình Tùng cười cười, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
“Tướng Vạn, người đã được đưa tới học viện Huyền Y Phái rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đưa tới cả rồi, tôi nghĩ quân đội tiên phong có lẽ đã đến học viện Huyền Y Phái”.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ lập tức xuất phát đến học viện Huyền Y Phái chữa trị cho bọn họ, xem có thể cứu được bao nhiêu thì được bấy nhiêu!”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Có y thuật của tướng Lâm, bọn họ chắc chắn có thể sống sót trở về!”.
Vạn Kình Tùng mừng rỡ, vội đáp.
Các chiến sĩ xung quanh nghe vậy, ai nấy dâng trào nước mắt, kích động nói: “Tướng Lâm, cậu nhất định phải cứu các anh em của chúng tôi!”.
“Cầu xin cậu, tướng Lâm!”.
“Nhờ vào cậu đấy!”.
Một vài chiến sĩ quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
Bọn họ đã hạ thấp tôn nghiêm.
Nếu có thể cứu được bạn bè thân thuộc thì tôn nghiêm này có sá gì?
Thiên kiêu hạng nhất không thể tin vào mắt mình chứ đừng nói đến việc chấp nhận sự thật này!
Cú đấm này ẩn chứa sức mạnh của hàng chục giọt Lạc Linh Huyết, sức mạnh phi thăng và sức mạnh của bản nguyên tinh huyết.
Với quá nhiều sức mạnh tổng hợp như vậy, ngay cả cơ thể vật lý của thiên kiêu hạng nhất cũng không thể chịu đựng được.
Thế mà, Lâm Chính chịu đòn đó xong vẫn không hề hấn gì.
Làm sao có thể!
Điều này là hoàn toàn vô lý!
Da đầu của thiên kiêu hạng nhất tê dại và trong lòng run rẩy.
Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính, phát hiện trên ngực Lâm Chính xuất hiện một đường vân ánh sáng nhìn rất tinh xảo.
Đường vân ánh sáng có hình dạng của đôi cánh trông rất giống thật và đẹp mắt.
Không chỉ vậy, nó còn tỏa ra một khí tức vô cùng bí ẩn.
Đây là một loại khí tức mà thiên kiêu hạng nhất chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, hắn không biết nó mạnh hơn khí tức của mình bao nhiêu.
"Cái. . . đây là cái gì?" thiên kiêu hạng nhất giọng run run, hai mắt cơ hồ muốn rớt ra khỏi hốc mắt, lẩm bẩm nói.
Lâm Chính không trả lời mà đưa tay ra, nhẹ nhàng hất nắm đấm của thiên kiêu hạng nhất sang một bên, bình tĩnh nói: "Mày không phải vẫn luôn gọi mình là tiên nhân sao? Mày không phải vẫn luôn theo đuổi con đường tu tiên sao? Cái này. . . chính là sức mạnh mà mày hằng mong ước".
"Cái gì..."
Thiên kiêu hạng nhất ánh mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, lo lắng nhìn Lâm Chính: "Chẳng lẽ... mày... mày..."
"Đúng vậy! Mày không thành tiên! Người thành tiên... là tao!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Thiên kiêu hạng nhất đã hoàn toàn hóa đá.
Hắn không thành tiên sao?
Người trở thành tiên...là Lâm Chính?
"Không không không. . . Tuyệt đối không. . . Đây đều là giả! Lâm thần y, đừng hòng lừa tao! Tao không tin! Nhất định là mày lừa tao!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên thê lương: "Mày mới vào nơi phi thăng được có bao lâu? Mày tu luyện được bao lâu? Mày còn chưa từng nghiên cứu cái gọi là Võ Đạo! Thứ mày tu luyện chẳng qua là mấy thuật chữa bệnh tạp nham! Mày dựa vào đâu mà đòi phi thăng? Mày dựa vào đâu mà đòi thành tiên? Bớt ở đây nói nhảm đi! Mày muốn phá Đạo tâm, đả kích thần tâm của tao đúng không! Nằm mơ đi! Mày không được toại nguyện đâu!"
"Mày không tin? Vậy sức mạnh này phải giải thích thế nào?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi lại.
Thiên kiêu hạng nhất á khẩu, miệng há hốc nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
Một hồi lâu, hắn mới đáp bằng giọng run run: "Nhưng... nhưng... tao còn chưa thể phi thăng thành công, tại sao mày lại làm được? Tại sao tao không thể thành tiên mà mày lại được? Tại sao kia chứ?"
"Vì sự giác ngộ của tao cao hơn mày! Tư chất của tao hơn mày! Thiên phú tốt hơn mày! Như vậy đã đủ chưa?", Lâm Chính bồi thêm mấy câu bằng giọng lạnh như băng.
Anh dứt lời, thiên kiêu hạng nhất như thể đã bị xé rách lớp phòng vệ cuối cùng, cả người lảo đảo suýt nữa thì rơi từ trên cao xuống.
Những lời nói này là sự thật sao?
Là hiện thực không thể nào chối cãi!
Nhưng ngoài lời giải thích này thì không còn lý do nào có thể giải thích hiện tượng này nữa.
"Thiên kiêu hạng nhất, thực ra tao được phi thăng thành tiên như vậy cũng là do cơ duyên. Vốn tao định một mình lẻn vào Thánh Sơn rồi nhân lúc mày đang phi thăng đánh lén, ám sát mày! Mặc dù tao biết làm như vậy là thập tử nhất sinh, nhưng khi đó tao không còn cách nào khác, chỉ đành dùng đến hạ sách này. Nhưng khi tao vào võ trường thì phát hiện sức mạnh phi thăng này có ích với tất cả cao thủ võ thuật. Vậy nên tao thay đổi kế hoạch không ra tay với mày nữa mà ẩn nấp trong võ trường tu luyện sức mạnh phi thăng này”.
"Tao biết, nếu như đánh lén thì với sức mạnh của tao khi đó thì không thể thành công. Nhưng nếu tao cũng có sức mạnh phi thăng, thì cho dù không giết được mày cũng sẽ có cách tự bảo vệ bản thân. Cho nên, tao dốc công tu luyện sức mạnh phi thăng. Nhưng nguồn năng lượng ở nơi phi thăng có hạn, nếu một mình mày hút hết rồi lĩnh ngộ thì khả năng cao sẽ phi thăng thành công, trở thành tiên nhân đích thực. Nhưng giờ mày không làm được vì tao đã hút mất một nửa sức mạnh phi thăng. Sức mạnh giúp mày thành tiên ban đầu bị chia thành hai nửa, cho nên mày không thành tiên được là đương nhiên", Lâm Chính điềm nhiên đáp.
"Thế tại sao mày lại nói mày đã thành tiên? Tại sao hả?", thiên kiêu hạng nhất gầm lên.
"Lý do rất đơn giản! Sức mạnh phi thăng chỉ là một đường dẫn, nó giúp chúng ta lĩnh ngộ được sức mạnh từ những nơi sâu thẳm của vũ trụ. Gọi nó là chất dẫn cũng không sai, còn thành tiên được hay không phải phụ thuộc vào sự hiểu biết của mỗi người về vũ trụ sâu đến đâu, giác ngộ của mỗi người ở mức nào. Mà mức độ lĩnh ngộ của tao đủ sâu sắc, cho nên tao phi thăng thành tiên! Long Thiên Tử, giờ mày hiểu rồi chứ?", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Thiên kiêu hạng nhất mắt trợn tròn, sững người nhìn Lâm Chính hồi lâu không thốt nên lời.
Mọi ý niệm trong đầu hắn dường như bị mấy câu nói này của Lâm Chính làm đảo lộn hoàn toàn
Chương 3282: Pháp thuật của tiên nhân
Thế nhân đều biết thiên kiêu hạng nhất thiên phú vô song, tư chất không ai có thể sánh được.
Vậy mà hôm nay, hắn ta lại thua vì thứ hắn vẫn luôn tự hào nhất.
Lại còn thua toàn tập, thua không thể cứu vãn!
Thiên kiêu hạng nhất cảm giác như mình sắp sụp đổ đến nơi.
Hắn không quá quan tâm thắng thua bởi trước đó khi chưa thành danh, hắn khiêu chiến cao thủ bốn phương, có lúc thắng có lúc bại nên thắng bại hắn cũng không quá để tâm.
Bởi hắn biết, cho dù có thua thì dựa vào thiên phú của mình, sau này chắc chắn có thể thắng.
Đó là đẳng cấp của thiên tài, cũng là cơ sở để hắn tự hào về bản thân.
Chỉ cần hắn không ngừng tu luyện thì thiên phú mạnh hơn người thường vài lần, thậm chí vài chục lần của hắn chắc chắn sẽ giúp hắn vượt qua tất cả các bậc kỳ tài khác.
Nhưng hiện giờ, lại có một kẻ có thiên phú mạnh hơn cả hắn xuất hiện!
Điều đó khiến hắn tuyệt vọng!
Bởi trên đời này, thiên phú là thứ không thể thay đổi.
Hơn nữa hắn cũng không thể giết chết kẻ có thiên phú mạnh hơn cả mình này. Điều đó cũng có nghĩa cả đời này hắn không thể thắng được Lâm Chính!
Tư chất của đối phương cao hơn hắn, giờ hắn không địch nổi Lâm Chính thì sau này cách biệt về thực lực giữa hai người sẽ ngày càng lớn, thậm chí lớn đến nỗi không thể đặt lên bàn cân cùng nhau...
Cho nên, thiên kiêu hạng nhất sẽ không thể là thiên hạ vô địch được nữa.
Hắn vĩnh viễn sẽ là kẻ thất bại.
"Không thể nào! Không thể nào!"
Thiên kiêu hạng nhất mặt trắng bệch không còn giọt máu, miệng lẩm bẩm, cảm giác như không thể đứng vững trước cú sốc này.
Hắn thà rằng thất bại, thà rằng bị Lâm Chính dạy dỗ một trận chứ không thể tin rằng tư chất của mình không bằng Lâm Chính!
Hiện thực này khiến hắn sống không bằng chết!
"Không đúng, chắc chắn là nói láo! Lâm thần y, tao mới là người có tư chất mạnh nhất! Tao mới là thiên kiêu lợi hại nhất trên đời! Tao mới là sự tồn tại độc nhất vô nhị, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách đứng ngang hàng với tao! Chắc chắn mày đang nói láo!"
Thiên kiêu hạng nhất không ngừng gầm lên, trông hắn lúc này chẳng khác nào một kẻ điên.
"Cũng chẳng quan trọng nữa rồi", Lâm Chính khàn giọng đáp.
Thiên kiêu hạng nhất nhịp thở như ngừng lại, đột ngột quay đầu.
Hắn nhìn thấy một ngọn thần hoả ngũ sắc đang lập loè trước mắt, sau đó...
Đoàng!
Một sức mạnh kinh hoàng đột nhiên ập về phía hắn.
Thiên kiêu hạng nhất không kịp phòng bị, lập tức bị đánh bay ra, rơi thẳng xuống cái hố sâu đen ngòm bên dưới.
Bịch!
Thiên kiêu hạng nhất rơi thẳng xuống đáy hố, khiến cho cả mặt đất và núi non xung quanh rung chuyển.
Nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy thì Lâm Chính đã tạo ra một luồng năng lượng bao trùm lên cái hố, sau đó sức mạnh này hoá thành trường kiếm, lao thẳng về phía thiên kiêu hạng nhất.
Lâm Chính quyết tâm ra đòn hiểm.
Thiên kiêu hạng nhất thất kinh, lúc này mới tỉnh táo lại.
Giờ không phải lúc nghĩ đến những việc kia.
Lâm Chính lúc này cũng dùng hết toàn bộ sức mạnh, định sẽ lấy mạng đối thủ.
Thiên kiêu hạng nhất nếu còn không tập trung thì sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng nếu đánh thì sao mà thắng được?
Thiên kiêu hạng nhất nghiến răng, đôi mắt loé lên một tia sáng, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Đi!
Đúng!
Phải đi thôi!
Rừng còn sợ gì không có củi đốt, nếu nghĩ ra cách diệt trừ Lâm thần y thì hắn lại là người có thiên phú cao nhất.
Còn nếu hắn chết, thế nhân sẽ chẳng thèm quan tâm xem hắn là ai!
Nghĩ đến đây, thiên kiêu hạng nhất bật nhảy lên, định bay ra khỏi hố bỏ trốn.
Hắn tin rằng dù mình không phải đối thủ của Lâm Chính nhưng nếu muốn bỏ chạy thì Lâm Chính cũng không bắt được hắn!
Có điều, vừa định hành động thì vẻ mặt thiên kiêu hạng nhất chợt cứng ngắc.
Hắn nhìn thấy bên ngoài cái hố có một vầng sáng huyền diệu bao phủ.
Vầng sáng này mỏng như cánh ve sầu, giống như một lớp màng phong ấn chặt miệng hố.
Còn hắn giống như con rùa bị nhốt trong lọ, căn bản không thể chạy thoát.
"Khốn nạn!"
Thiên kiêu hạng nhất nghiến răng bật nhảy lên, muốn phá vỡ lớp phong ấn này.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính đã tấn công, chưởng của anh hung hăng lao tới.
Sức mạnh hàng vạn tấn bùng nổ rồi ép xuống dưới, đập mạnh vào thiên kiêu hạng nhất.
"Á!"
Thiên kiêu hạng nhất không chịu được cơn đau nên hét lên một tiếng, cố gắng ngưng tụ lại khí công, muốn đẩy lùi cuộc tấn công của Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính lại hô lớn một tiếng.
"Tan!"
Vù!
Khí công mà thiên kiêu hạng nhất vừa ngưng tụ ra lập tức tiêu tán.
"Cái gì?"
Thiên kiêu hạng nhất trợn tròn mắt.
Hắn vội vã thử lại.
Thế nhưng khi hắn sắp thành công đến nơi thì Lâm Chính lại hô một tiếng: "Tan!"
Vù...
Khí hắn vừa ngưng tụ lại tan biến.
"Đây...đây là chiêu gì vậy? Tại sao có thể làm tiêu tán khí công của tao?", thiên kiêu hạng nhất giận dữ gầm lên.
Lâm Chính mặt vô cảm đáp: "Đây... chính là pháp thuật của tiên nhân!"
Chương 3283: Đồng quy vu tận
Thiên kiêu hạng nhất không thể tin được dưới chân Thánh Sơn lại trở thành đường cùng của hắn.
Nhìn Lâm Chính lao về phía này, vẻ mặt của thiên kiêu hạng nhất vô cùng lạnh lùng dữ tợn.
Mặc dù tình cảnh khiến người ta tuyệt vọng, nhưng sự kiêu ngạo và tự tôn trong lòng hắn không cho phép hắn chịu thua ở đây.
“Thần y Lâm, dù tao có chết cũng sẽ không để mày được sống yên ổn!”.
Thấy không còn cơ hội nào trốn thoát, thiên kiêu hạng nhất hoàn toàn phát điên, khí kình toàn thân như du long náo loạn xuyên ra khỏi cơ thể hắn, đánh phá tứ phía, sau đó hóa thành ảo ảnh tấn công về phía Lâm Chính.
“Thập Phương Huyền Sát!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, thế tấn công của ảo ảnh như rồng, khí thế như cầu vồng. Mỗi một ảo ảnh lại phóng ra chiêu thức không giống nhau, đồng loạt tấn công.
Lâm Chính không hoảng loạn, ngón tay khẽ động.
“Viêm Hải”.
Vù!
Quanh người anh bùng nổ một vòng tròn dị hỏa, bao trùm bốn phía.
Vòng dị hỏa là do sức mạnh phi thăng tinh thuần nhất và thiên địa linh vận tạo thành, chỉ riêng mức độ thành phần của nó đã cao hơn thiên kiêu hạng nhất, đừng nói tới uy lực.
Lộp bộp…
Những ảo ảnh đó bị vòng dị hỏa nuốt chửng, lập tức bị thiêu đốt thành tro.
Dị hỏa còn dư lại tiếp tục tràn vào hang động, sau đó đổ xuống, hóa thành biển lửa.
Thiên kiêu hạng nhất bị dị hỏa thiêu đốt, nhưng hắn không vội dập lửa mà nhìn chằm chằm dị hỏa, như đang suy nghĩ điều gì.
Cấp độ uy lực dị hỏa này không nằm trong phạm vi hiểu biết của hắn.
Thiên kiêu hạng nhất dập tắt ngọn lửa trên người, nhìn về phía Lâm Chính.
Bóng người nặng nề mà nhanh nhẹn đó đã đến trước mặt hắn.
Hai người liên tục đối chọi với nhau ba chưởng.
Ầm!
Chưởng thứ nhất, thiên kiêu hạng nhất run rẩy, liên tục cúi thấp người xuống, không đứng vững được.
Ầm!
Chưởng thứ hai, hang động nứt ra, mặt đất lún xuống. Dường như cả khu vực đều xuất hiện biến động, hai cánh tay của thiên kiêu hạng nhất cũng nứt ra, miệng nôn ra máu.
Ầm!
Sau khi uy lực của chưởng thứ ba bùng phát, ngay cả cơ thể Lâm Chính cũng cảm giác sức mạnh trong cơ thể dường như đã đạt tới cực hạn.
Còn thiên kiêu hạng nhất hoàn toàn không chống đỡ được nữa.
Hai tay hắn bị bàn tay Lâm Chính bẻ gãy, cả người lún xuống mặt đất mấy nghìn mét, da thịt toàn thân nứt ra, xương cốt nứt vỡ, toàn thân đã mất đi sức chiến đấu.
Cuối cùng hắn không chống đỡ được nữa.
Đây là sự áp đảo đơn thuần về thiên phú.
Thời gian và cơ duyên mà thiên kiêu hạng nhất tu luyện quả thật hơn Lâm Chính vô số lần, nhưng thành quả do tất cả cơ duyên những năm qua của hắn kết tinh chuyển hóa thành bị Lâm Chính hưởng dụng lại giúp cảm ngộ của Lâm Chính về thành quả này cao hơn cả hắn.
Hắn biết mình đã thất bại một cách triệt để.
Thiên kiêu hạng nhất nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên sự không cam tâm và oán hận vô tận, hắn cũng cực kỳ oán hận đám người phụ nữ áo đỏ.
Nếu không phải bọn họ phòng vệ vô hiệu thì chuyện đâu đến nước này?
Nếu bọn họ không để Lâm Chính vào được nơi phi thăng, từ đó hắn hấp thu tất cả sức mạnh phi thăng trở thành tiên một cách suôn sẻ, vậy thì hắn nhất định sẽ đến Giang Thành giết chết thần y Lâm. Thần y Lâm chết đi, hắn sẽ là người có thiên phú mạnh nhất trên thế giới, cũng là tiên nhân duy nhất trên thế giới.
Nhưng vì thần y Lâm lặng lẽ xâm nhập vào nơi phi thăng, lặng lẽ hưởng thành quả của hắn mà mọi thứ đã hóa thành bọt biển…
“Tôi không cam tâm! Tôi không cam tâm!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, hai mắt như bốc cháy, ra sức gào thét với Lâm Chính đang đến gần.
Lâm Chính đằng đằng sát khí, lạnh lùng nhìn thiên kiêu hạng nhất, không hề khách sáo.
Hôm nay anh phải tiêu diệt được người này.
Loại người này cần phải diệt cỏ tận gốc, nếu không tiêu diệt thì sẽ thành đại họa.
“Dù anh có không cam tâm cũng vô dụng, Long Thiên Tử, xuống địa ngục đi!”.
Lâm Chính nói, thiên địa linh vận trong tay chuyển hóa thành sức mạnh hủy diệt sôi trào, giống như sóng lớn trên sông đổ ập về phía trước, lấp đầy mỗi một tấc không gian mà thiên kiêu hạng nhất có thể tránh né.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên, không phòng ngự nữa, không tránh né nữa, thay vào đó là chạy như điên về phía luồng sức mạnh hủy diệt mà Lâm Chính đánh tới.
“Ồ?”.
Lâm Chính nghiêm túc, chưa kịp phản ứng lại đã thấy trên người thiên kiêu hạng nhất tỏa ra một luồng ánh sáng còn chói mắt hơn cả pháo hoa.
Đó là… ánh sáng hủy diệt!
“Tự nổ?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Thần y Lâm! Mày hãy chết chung với tao đi!”.
Thiên kiêu hạng nhất gào lên.
Lâm Chính hừ một tiếng, không tiến tới nữa mà cấp tốc lùi ra sau.
Mặc dù trình độ phi thăng của thiên kiêu hạng nhất thua xa Lâm Chính nhưng một khi tự nổ, Lâm Chính sẽ không thể chịu được uy lực của nó.
Lúc này tuyệt đối không thể lỗ mãng.
Lâm Chính vừa lùi ra sau vừa vung hai cánh tay đánh về phía trước.
Thiên kiêu hạng nhất thì lại lao về phía này giống như phát điên, muốn đến gần Lâm Chính.
Hắn càng lúc càng đến gần, ánh sáng hủy diệt trên người cũng càng dày đặc.
Lâm Chính nhảy vọt lên, lao về phía cửa hang.
Một giây sau.
Ầm…
Tiếng nổ chấn động cả bầu trời, lan ra vạn dặm.
Mặt đất toàn bộ Thánh Sơn nứt ra, vô số ánh sáng hủy diệt màu vàng bay thẳng lên trời, xuyên qua mây xanh…
Chương 3284: Kết thúc rồi
Thiên kiêu hạng nhất tự nổ dẫn đến phản ứng liên hoàn ở phạm vi nghìn dặm xung quanh.
Mặt đất chấn động điên cuồng, vỏ Trái Đất không ngừng sôi lên, thậm chí một số địa hình cũng bị vụ nổ làm cho thay đổi.
Mặt đất nứt ra.
Những chiến sĩ ở phía trên đều bị mặt đất rung chuyển dọa sợ.
“Phòng ngự! Mau phòng ngự!”.
Vạn Kình Tùng vội vàng quay đầu lại, ra sức hét lên.
Tất cả các chiến sĩ kích hoạt trang bị phòng ngự trên người, đến gần Vạn Kình Tùng, nhanh chóng tạo thành trận thế phòng ngự.
Những võ giả đến xem đại năng quyết chiến ở phía xa thì chạy tán loạn.
Thiên kiêu hạng nhất tự nổ sinh ra uy lực đáng sợ đến thế nào, cứ như ngày tận thế vậy.
Mỗi một luồng năng lượng ở đây đều là thứ võ giả không thể chống lại.
Mọi người chỉ có thể liều mạng chạy trốn, hoảng loạn rời khỏi vùng đất thị phi này.
Vèo!
Đúng lúc này ở chân trời, một luồng sáng đột nhiên tràn về phía Thánh Sơn, xuyên vào cửa hang.
Sau khi luồng sáng chui vào cửa hang, ánh sáng hủy diệt vốn đang dao động đột nhiên trở nên yếu ớt hơn nhiều.
Lâm Chính còn đang phóng ra lực phòng ngự nhíu mày nhìn lên trời mây, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Anh suy nghĩ trong chốc lát, bao trùm thiên địa linh vận lên người, nhảy vọt vào cửa hang, tìm bóng dáng của thiên kiêu hạng nhất.
Lúc này, cửa hang động đã là một mảnh hoang tàn, diện tích xung quanh bị ánh sáng hủy diệt che phủ gấp mấy lần.
Anh đi tìm nơi bắt nguồn của ánh sáng hủy diệt, lại thấy có một thi thể nát vụn nằm ở nơi đó.
Không phải thiên kiêu hạng nhất thì là ai?
Lúc này thi thể kia đã khô quắt nát vụn, không còn sự sống.
Đây là hậu quả của việc phóng ra tất cả năng lượng trong cơ thể. Cái gọi là tự nổ cũng chỉ là phóng ra tất cả năng lượng trong cơ thể phá hoại mọi thứ xung quanh, chuyện này không thể khống chế.
Nhìn bộ dạng của thiên kiêu hạng nhất lúc này, Lâm Chính vô cùng cảm khái.
Thiên kiêu một đời.
Thiên kiêu đứng đầu trên bảng thiên kiêu, nhân vật yêu nghiệt khiến người ta ca thán, nay lại rơi vào kết cục thế này…
Chuyện này ai mà ngờ được?
Lâm Chính cũng không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy.
Thật ra anh vốn định đánh lén thiên kiêu hạng nhất, nhưng sau khi vào võ trường thì lập tức thay đổi phương hướng, hút hết sức mạnh phi thăng ở võ trường.
Trên thực tế, anh chỉ lừa gạt thiên kiêu hạng nhất, anh hoàn toàn chưa đạt đến cảnh giới tiên nhân. Bây giờ Lâm Chính chỉ còn cách một bước để đạt tới Lục Địa Thần Tiên.
Mặc dù chỉ cách một bước, nhưng độ dài của bước này rất lớn, có lẽ cả đời cũng không thể đột phá.
Sở dĩ anh lừa thiên kiêu hạng nhất rằng mình đã tu luyện thành Lục Địa Thần Tiên cũng chỉ muốn lung lay tinh thần của hắn, phá tan phòng ngự của hắn.
Thiên kiêu hạng nhất là người có lòng tự tôn rất cao, hắn không chịu được có ai ưu tú hơn hắn. Một khi xuất hiện người như vậy, suy nghĩ của hắn tất nhiên sẽ trở nên hỗn loạn, lúc đó đối phó với hắn sẽ vô cùng dễ dàng.
Cũng vì nhìn thấu được điểm này nên Lâm Chính mới giả vờ mình ưu việt, cuồng ngạo, coi thường hắn, tỏ ra mình là vô địch.
Thật ra nếu thiên kiêu hạng nhất có thể giữ vững tinh thần thì vẫn có thể chiến đấu một trận với Lâm Chính. Thiên phú Lâm Chính đúng là cao hơn thiên kiêu hạng nhất, nhưng thiên kiêu hạng nhất đã tu luyện bao nhiêu năm qua, không thể nói vượt qua là có thể vượt qua. Cho dù Lâm Chính hấp thu sức mạnh phi thăng ở nơi phi thăng nhiều hơn chăng nữa, muốn vượt qua được hắn cũng không đơn giản.
Đáng tiếc, thiên kiêu hạng nhất không nhìn thấu được chuyện này.
Hắn không thua bởi thiên phú của Lâm Chính, mà là thua bởi lòng tự tôn của chính hắn, nội tâm của chính hắn…
Dù thế nào, cuối cùng mọi thứ cũng đã kết thúc!
Lâm Chính hít sâu một hơi, vung tay đánh nát thi thể đó, sau đó quay người rời khỏi vùng đất đổ nát này…
Chương 3285: Hạ thấp tôn nghiêm
Nhìn thấy Thánh Sơn đã dừng rung chuyển, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Kết thúc rồi sao?”.
“Có lẽ… là kết thúc rồi…”.
“Lúc nãy đúng là giống như tận thế, thật đáng sợ…”.
“Phải, chỉ không biết rốt cuộc tướng Lâm đã thắng hay là thiên kiêu hạng nhất đã thắng…”.
Mọi người mở to mắt, nhìn hang động phía bên đó.
Cả Thánh Sơn đã hoàn toàn biến mất, một hang động khổng lồ đập vào mắt mọi người. Bên cạnh hang động còn xuất hiện nhiều vết nứt, mỗi một vết nứt to giống như khe núi, nhìn mà kinh hãi.
“Thế nào rồi?”.
Vạn Kình Tùng hoàn hồn lại, được người khác dìu đứng dậy, vội vàng hỏi.
“Tướng Vạn, xem tình hình thì hình như cuộc chiến bên đó đã kết thúc!”.
Phó tướng bên cạnh vội vàng trả lời.
“Kết thúc rồi?”.
Vạn Kình Tùng sửng sốt, hô lên: “Nhanh! Tất cả tới đó cho tôi, tiếp ứng cho tướng Lâm!”.
Phó tướng ngạc nhiên, lập tức hiểu ý của Vạn Kình Tùng.
Mặc kệ Lâm Chính có thắng hay không, việc cần làm lúc này là tiếp ứng. Thắng tất nhiên là tốt nhất, nếu không thắng thì phải bảo đảm sự an toàn của Lâm Chính, không thể để anh bị thiên kiêu hạng nhất giết chết!
Phó tướng hiểu ý, dẫn theo chiến sĩ tinh nhuệ nhất chạy về phía đó.
Mọi người nối tiếp nhau, giống như nước lũ tràn về phía hang động khổng lồ, hầu như không ai dám do dự.
Nhưng đợi đến khi mọi người chạy vào hang động, đập vào mắt bọn họ là một bóng người tịch mịch.
Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!
“Tướng Lâm!”.
Vạn Kình Tùng gần như dâng tràn nước mắt, kêu lên thật to.
“Tốt quá rồi! Tướng Lâm không sao, chắc chắn là tướng Lâm đã thắng! Nhất định là cậu ấy đã thắng!”.
“Tướng Lâm lợi hại quá!”.
“Tướng Lâm thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”.
“Vạn tuế!”.
Các chiến sĩ kích động liên tục hô lên, ai nấy dâng trào nước mắt, tâm trạng kích động.
Vạn Kình Tùng bước tới mấy bước, đến trước mặt Lâm Chính, mở miệng muốn nói gì đó, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tướng Lâm, cậu làm tốt lắm!”.
“Tướng Vạn, các ông không sao chứ?”, Lâm Chính bùi ngùi, lên tiếng hỏi.
Không biết vì sao anh luôn cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc.
Thiên kiêu hạng nhất cứ như vậy bị mình giết chết rồi sao?
Thật là… quá đơn giản, quá thuận lợi…
“Chúng tôi thì có chuyện gì được? Ngược lại là cậu, tướng Lâm, lần này có thể nói cậu đã lập công lớn, nếu không có tướng Lâm ra mặt, hôm nay Thánh Sơn sẽ trở thành nơi chôn thân của chúng tôi!”.
Vạn Kình Tùng cảm khái, trong mắt vẫn có vẻ bi thương.
Mặc dù đã thắng, nhưng cái giá phải trả lần này quá thảm khốc.
Quân đội Long Tổ hầu như bị diệt toàn quân, ngay cả Trần Chiến cũng chết trận. Cái giá thảm khốc như vậy có thể nói là từ khi Long Quốc khai quốc tới nay chưa từng xuất hiện.
Dù đã thắng, nhưng nghiêm ngặt mà nói chỉ là thắng một cách thê thảm.
“Tướng Vạn, thực ra nếu lần này không có nhiều chiến sĩ bảo vệ cho tôi, không tranh thủ thời gian cho tôi thì tôi cũng không chiến thắng được thiên kiêu hạng nhất. Nói về công lao, Lâm Chính tôi thật sự không có công lao gì, chủ yếu là công lao của những chiến sĩ đã hi sinh!”, Lâm Chính thở dài nói.
“Tướng Lâm khách sáo rồi”, Vạn Kình Tùng cười cười, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
“Tướng Vạn, người đã được đưa tới học viện Huyền Y Phái rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đưa tới cả rồi, tôi nghĩ quân đội tiên phong có lẽ đã đến học viện Huyền Y Phái”.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ lập tức xuất phát đến học viện Huyền Y Phái chữa trị cho bọn họ, xem có thể cứu được bao nhiêu thì được bấy nhiêu!”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Có y thuật của tướng Lâm, bọn họ chắc chắn có thể sống sót trở về!”.
Vạn Kình Tùng mừng rỡ, vội đáp.
Các chiến sĩ xung quanh nghe vậy, ai nấy dâng trào nước mắt, kích động nói: “Tướng Lâm, cậu nhất định phải cứu các anh em của chúng tôi!”.
“Cầu xin cậu, tướng Lâm!”.
“Nhờ vào cậu đấy!”.
Một vài chiến sĩ quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
Bọn họ đã hạ thấp tôn nghiêm.
Nếu có thể cứu được bạn bè thân thuộc thì tôn nghiêm này có sá gì?