-
Chương 3356-3360
Chương 3356: Nói láo
Lời nói của Ái Nhiễm khiến tất cả các thành viên nhà họ Dục không khỏi kinh ngạc.
Dục Chấn Thiên nổi trận lôi đình, nhưng đã bị chú Năm bên cạnh khuyên ngăn.
“Anh à, đừng vội tức giận, để em nói vài câu đã”, chú Năm nói.
"Chú muốn nói cái gì?" Dục Chấn Thiên tức giận nói.
"Còn có thể nói cái gì nữa đây? Đương nhiên là nói đến vị khách mà nha đầu nhà ta đưa về, người kia hiện tại đang đợi ở đại sảnh”, chú Năm cười nói.
"Ồ? Người đó đang ở đại sảnh sao?" Dục Chấn Thiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ nó nói mang theo khách quý tới gặp chúng ta, vị khách quý này là ám chỉ người kia sao?"
"Đúng rồi, là cậu nhóc đó!"
"Cậu nhóc?"
"À, em đã gặp cậu ta. Cậu ta khoảng hơn hai mươi tuổi. Nhìn cậu ta rất yếu, có lẽ trói gà không chặt, lại còn lạ mặt. Trên người cậu ta không có nhiều mùi thảo mộc, khí công cũng không mạnh. Nói thật, y thuật của cậu ta đến đâu là việc em hết sức tò mò! Em không tin cậu ta có thể là một thần y”, chú Năm cười nói.
“Cậu ta là thánh thủ sao?” Dục Chấn Thiên nhìn chằm chằm Ái Nhiễm hỏi.
Ái Nhiễm lắc đầu.
"Vậy cậu ta là đệ tử của danh sư nào?" Dục Chấn Thiên lại hỏi.
"Con không biết..." Ái Nhiễm lại lắc đầu.
"Vậy cậu ta từ đâu tới? Con không biết thầy của cậu ta là ai, vậy hẳn là phải biết lai lịch của cậu ta đúng không? Cậu ta đến từ môn phái nào? Gia tộc nào? Hoặc là quê quán ở đâu?" Dục Chấn Thiên nhìn Ái Nhiễm chằm chằm, tiếp tục tra hỏi cô ấy.
Ái Nhiễm im lặng không nói.
Hồi lâu sau, cô mới bình tĩnh nhỏ giọng nói: "Anh ấy... không phải đến từ vực Diệt Vong".
Cô vừa dứt lời, trong sảnh tiệc không một tiếng động.
Mọi người im lặng nhìn Ái Nhiễm, không biết nói gì.
Cho đến khi Giản Đào cười lớn: "Ái Nhiễm, cô đi tìm một kẻ ngoại vực trói gà không chặt để đại diện nhà họ Dục thi đấu sao? Ha ha ha ha, cô thực sự đã thuyết phục bố mình không mời một thánh thủ mà chọn một kẻ như vậy sao? Ha ha ha ha... Ái Nhiễm, cô thực sự là thông minh tuyệt đỉnh! Ha ha ha..."
Tiếng cười ngặt nghẽo lan khắp sảnh tiệc.
Tất cả người nhà họ Dục đều cảm thấy mất mặt.
Đặc biệt là Dục Chấn Thiên, ông ta cảm giác như phổi của mình sắp nổ tung vì tức giận.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!" ông ta hét lên, cái bàn cũng sắp bị đập thành mảnh vụn: "Đứa con gái trời đánh này! Con làm loạn cái gì vậy?"
“Bố, con thực sự nghiêm túc!”, Ái Nhiễm đứng dậy.
"Thật sao? Cho nên con cho rằng y thuật của người ngoài tốt hơn người trong vực?" Dục Chấn Thiên hét lớn.
Ái Nhiễm vẫn im lặng.
Mỗi người trong vực Diệt Vong đều có niềm kiêu hãnh về y thuật của riêng mình.
Bất kể là ai trong số họ cũng sẽ không cho rằng y thuật của người ngoại vực có thể cao hơn người bản địa. Dù sao đây cũng là thế giới của y thuật, y thuật ở nơi này đã vượt qua nhận thức của người thế tục. Đối với thế giới bên ngoài mà nói, y thuật nơi này không khác gì phép thần tiên.
"Các phương pháp y học của thế giới bên ngoài làm sao có thể so sánh với chúng ta? Tiểu Nhiễm, cháu để người ngoại vực đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi. Đây không phải là một nỗi nhục sao? Nếu vậy thì khác gì nhà chúng ta từ bỏ quyền thi đấu!", chú Hai nghiêm giọng nói.
"Chú Hai, bằng hữu của cháu mặc dù là người ngoại vực, nhưng y thuật của anh ấy rất phi phàm, không thua gì người trong vực. Nếu như để cho anh ấy thi đấu, nhất định sẽ đạt được thứ hạng tốt. Chắc chắn có thể lọt vào top 20!" Ái Nhiễm vội vàng nói.
"Top 20?"
Giản Đào nghe thấy thì càng cười sằng sặc: "Ái Nhiễm, tôi sợ rằng cô không biết gì về cuộc thi này! Cô có biết top 20 là gì không? Để tôi nói cho cô biết, ngay cả khi tôi tham gia thi đấu cũng khó lòng bảo đảm được thứ hạng đó. Huống chi là một kẻ ngoại vực, tại sao lại dám kiêu ngạo như vậy? Ai mà tin được cơ chứ? Ha ha ha ha..."
"Giản thánh thủ, anh không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được”, Ái Nhiễm trịnh trọng nói.
"Cái gì? Hắn ta cũng là thánh thủ sao?"
"Anh ấy chưa được chứng thực danh hiệu thánh thủ, nhưng tôi tin tưởng trình độ của anh ấy ngang với thánh thủ!"
"Thật sao? Một thánh thủ từ bên ngoài tới? Đây là chuyện lạ ngàn năm khó gặp mà. Mọi người nói hắn đang ở trong sảnh chính của Dục phủ phải không? Ha ha, nếu đã như vậy, sao không gọi hắn tới đây xem xem? Để tôi xem bàn tay của hắn là biết rõ thực lực của hắn ra sao", Giản Đào nheo mắt cười nói.
"Việc này....."
Ái Nhiễm do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cái này e là không thích hợp..."
"Tại sao?"
"Vị khách kia là do tôi mời, anh ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Dục, như vậy là rất nể mặt tôi rồi. Giờ tôi lại ra yêu cầu này, thì chính là đang nghi ngờ thực lực của anh ấy, anh ấy sao có thể không tức giận?"
"Ồ, ông chủ Dục, tôi sợ rằng chúng ta không thể hợp tác với nhau được, con gái của ông rõ ràng đang làm loạn”, Giản Đào nhún vai cười nói.
Dục Chấn Thiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ông ta hít một hơi thật sâu và nhìn chăm chú con gái mình.
Ông ta hiểu rõ con gái mình, tuy rằng cô gái này làm gì trông cũng rất bình tĩnh, nhưng thái độ và ý chí của cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi, lời nói không thể lay chuyển được cô.
“Chú Năm!” Dục Chấn Thiên hô lên.
"Anh, anh có gì sai bảo?"
"Đi gọi người ở đại sảnh đi”.
"Vâng".
"Bố...."
Ái Nhiễm còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị Dục Chấn Thiên giơ tay ngăn lại, trầm giọng nói: "Bố sẽ cho con cơ hội này, con muốn chúng ta mời cậu ta sao? Không vấn đề, nhưng là một con la hay một con ngựa thì phải kéo ra chạy thử mới biết được! Nếu cậu ta không có bản lĩnh như con nói thì con phải ngoan ngoãn nghe theo Giản thánh thủ và Giản thánh thủ sẽ đại diện cho nhà họ Dục trong cuộc thi, con hiểu chưa?"
Ái Nhiễm khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng sau cùng lại ngậm lại, sau đó cô ấy nhắm mắt lại...
Không lâu sau, Lâm Chính được chú Năm đưa đến sảnh tiệc.
Anh vẫn còn cảm thấy hơi khó hiểu, không hiểu tại sao mình lại bị gọi đến đây.
Anh vốn nghĩ nếu nhà họ Dục đã có ứng cử viên khác thì mình rời đi là được.
Nhìn bầu không khí trong sảnh tiệc, anh mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Tiểu Nhiễm, người được con giới thiệu là cậu ta sao?” chú Hai liếc nhìn Lâm Chính, hỏi giọng lạnh tanh.
"Vâng...."
Ái Nhiễm do dự rồi khẽ thở dài đáp
"Hừ, một kẻ ngoại vực cũng đòi đại diện cho nhà họ Dục sao? Thật nực cười, nếu như người ngoài biết chuyện, chẳng phải sẽ cười nhạo chúng ta sao?", một người nhà họ Dục cười lạnh nói.
"Đúng đó!"
"Còn ra thể thống gì nữa?"
"Tôi nghĩ Ái Nhiễm quả thực là đang cố tình gây rối rồi!"
"Đúng là tấu hề!"
Người nhà họ Dục thi nhau chế giễu.
Nghe những lời này, Lâm Chính cau mày lại.
Chương 3356: Nói láo
Lời nói của Ái Nhiễm khiến tất cả các thành viên nhà họ Dục không khỏi kinh ngạc.
Dục Chấn Thiên nổi trận lôi đình, nhưng đã bị chú Năm bên cạnh khuyên ngăn.
“Anh à, đừng vội tức giận, để em nói vài câu đã”, chú Năm nói.
"Chú muốn nói cái gì?" Dục Chấn Thiên tức giận nói.
"Còn có thể nói cái gì nữa đây? Đương nhiên là nói đến vị khách mà nha đầu nhà ta đưa về, người kia hiện tại đang đợi ở đại sảnh”, chú Năm cười nói.
"Ồ? Người đó đang ở đại sảnh sao?" Dục Chấn Thiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ nó nói mang theo khách quý tới gặp chúng ta, vị khách quý này là ám chỉ người kia sao?"
"Đúng rồi, là cậu nhóc đó!"
"Cậu nhóc?"
"À, em đã gặp cậu ta. Cậu ta khoảng hơn hai mươi tuổi. Nhìn cậu ta rất yếu, có lẽ trói gà không chặt, lại còn lạ mặt. Trên người cậu ta không có nhiều mùi thảo mộc, khí công cũng không mạnh. Nói thật, y thuật của cậu ta đến đâu là việc em hết sức tò mò! Em không tin cậu ta có thể là một thần y”, chú Năm cười nói.
“Cậu ta là thánh thủ sao?” Dục Chấn Thiên nhìn chằm chằm Ái Nhiễm hỏi.
Ái Nhiễm lắc đầu.
"Vậy cậu ta là đệ tử của danh sư nào?" Dục Chấn Thiên lại hỏi.
"Con không biết..." Ái Nhiễm lại lắc đầu.
"Vậy cậu ta từ đâu tới? Con không biết thầy của cậu ta là ai, vậy hẳn là phải biết lai lịch của cậu ta đúng không? Cậu ta đến từ môn phái nào? Gia tộc nào? Hoặc là quê quán ở đâu?" Dục Chấn Thiên nhìn Ái Nhiễm chằm chằm, tiếp tục tra hỏi cô ấy.
Ái Nhiễm im lặng không nói.
Hồi lâu sau, cô mới bình tĩnh nhỏ giọng nói: "Anh ấy... không phải đến từ vực Diệt Vong".
Cô vừa dứt lời, trong sảnh tiệc không một tiếng động.
Mọi người im lặng nhìn Ái Nhiễm, không biết nói gì.
Cho đến khi Giản Đào cười lớn: "Ái Nhiễm, cô đi tìm một kẻ ngoại vực trói gà không chặt để đại diện nhà họ Dục thi đấu sao? Ha ha ha ha, cô thực sự đã thuyết phục bố mình không mời một thánh thủ mà chọn một kẻ như vậy sao? Ha ha ha ha... Ái Nhiễm, cô thực sự là thông minh tuyệt đỉnh! Ha ha ha..."
Tiếng cười ngặt nghẽo lan khắp sảnh tiệc.
Tất cả người nhà họ Dục đều cảm thấy mất mặt.
Đặc biệt là Dục Chấn Thiên, ông ta cảm giác như phổi của mình sắp nổ tung vì tức giận.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!" ông ta hét lên, cái bàn cũng sắp bị đập thành mảnh vụn: "Đứa con gái trời đánh này! Con làm loạn cái gì vậy?"
“Bố, con thực sự nghiêm túc!”, Ái Nhiễm đứng dậy.
"Thật sao? Cho nên con cho rằng y thuật của người ngoài tốt hơn người trong vực?" Dục Chấn Thiên hét lớn.
Ái Nhiễm vẫn im lặng.
Mỗi người trong vực Diệt Vong đều có niềm kiêu hãnh về y thuật của riêng mình.
Bất kể là ai trong số họ cũng sẽ không cho rằng y thuật của người ngoại vực có thể cao hơn người bản địa. Dù sao đây cũng là thế giới của y thuật, y thuật ở nơi này đã vượt qua nhận thức của người thế tục. Đối với thế giới bên ngoài mà nói, y thuật nơi này không khác gì phép thần tiên.
"Các phương pháp y học của thế giới bên ngoài làm sao có thể so sánh với chúng ta? Tiểu Nhiễm, cháu để người ngoại vực đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi. Đây không phải là một nỗi nhục sao? Nếu vậy thì khác gì nhà chúng ta từ bỏ quyền thi đấu!", chú Hai nghiêm giọng nói.
"Chú Hai, bằng hữu của cháu mặc dù là người ngoại vực, nhưng y thuật của anh ấy rất phi phàm, không thua gì người trong vực. Nếu như để cho anh ấy thi đấu, nhất định sẽ đạt được thứ hạng tốt. Chắc chắn có thể lọt vào top 20!" Ái Nhiễm vội vàng nói.
"Top 20?"
Giản Đào nghe thấy thì càng cười sằng sặc: "Ái Nhiễm, tôi sợ rằng cô không biết gì về cuộc thi này! Cô có biết top 20 là gì không? Để tôi nói cho cô biết, ngay cả khi tôi tham gia thi đấu cũng khó lòng bảo đảm được thứ hạng đó. Huống chi là một kẻ ngoại vực, tại sao lại dám kiêu ngạo như vậy? Ai mà tin được cơ chứ? Ha ha ha ha..."
"Giản thánh thủ, anh không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được”, Ái Nhiễm trịnh trọng nói.
"Cái gì? Hắn ta cũng là thánh thủ sao?"
"Anh ấy chưa được chứng thực danh hiệu thánh thủ, nhưng tôi tin tưởng trình độ của anh ấy ngang với thánh thủ!"
"Thật sao? Một thánh thủ từ bên ngoài tới? Đây là chuyện lạ ngàn năm khó gặp mà. Mọi người nói hắn đang ở trong sảnh chính của Dục phủ phải không? Ha ha, nếu đã như vậy, sao không gọi hắn tới đây xem xem? Để tôi xem bàn tay của hắn là biết rõ thực lực của hắn ra sao", Giản Đào nheo mắt cười nói.
"Việc này....."
Ái Nhiễm do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cái này e là không thích hợp..."
"Tại sao?"
"Vị khách kia là do tôi mời, anh ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Dục, như vậy là rất nể mặt tôi rồi. Giờ tôi lại ra yêu cầu này, thì chính là đang nghi ngờ thực lực của anh ấy, anh ấy sao có thể không tức giận?"
"Ồ, ông chủ Dục, tôi sợ rằng chúng ta không thể hợp tác với nhau được, con gái của ông rõ ràng đang làm loạn”, Giản Đào nhún vai cười nói.
Dục Chấn Thiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ông ta hít một hơi thật sâu và nhìn chăm chú con gái mình.
Ông ta hiểu rõ con gái mình, tuy rằng cô gái này làm gì trông cũng rất bình tĩnh, nhưng thái độ và ý chí của cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi, lời nói không thể lay chuyển được cô.
“Chú Năm!” Dục Chấn Thiên hô lên.
"Anh, anh có gì sai bảo?"
"Đi gọi người ở đại sảnh đi”.
"Vâng".
"Bố...."
Ái Nhiễm còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị Dục Chấn Thiên giơ tay ngăn lại, trầm giọng nói: "Bố sẽ cho con cơ hội này, con muốn chúng ta mời cậu ta sao? Không vấn đề, nhưng là một con la hay một con ngựa thì phải kéo ra chạy thử mới biết được! Nếu cậu ta không có bản lĩnh như con nói thì con phải ngoan ngoãn nghe theo Giản thánh thủ và Giản thánh thủ sẽ đại diện cho nhà họ Dục trong cuộc thi, con hiểu chưa?"
Ái Nhiễm khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng sau cùng lại ngậm lại, sau đó cô ấy nhắm mắt lại...
Không lâu sau, Lâm Chính được chú Năm đưa đến sảnh tiệc.
Anh vẫn còn cảm thấy hơi khó hiểu, không hiểu tại sao mình lại bị gọi đến đây.
Anh vốn nghĩ nếu nhà họ Dục đã có ứng cử viên khác thì mình rời đi là được.
Nhìn bầu không khí trong sảnh tiệc, anh mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Tiểu Nhiễm, người được con giới thiệu là cậu ta sao?” chú Hai liếc nhìn Lâm Chính, hỏi giọng lạnh tanh.
"Vâng...."
Ái Nhiễm do dự rồi khẽ thở dài đáp
"Hừ, một kẻ ngoại vực cũng đòi đại diện cho nhà họ Dục sao? Thật nực cười, nếu như người ngoài biết chuyện, chẳng phải sẽ cười nhạo chúng ta sao?", một người nhà họ Dục cười lạnh nói.
"Đúng đó!"
"Còn ra thể thống gì nữa?"
"Tôi nghĩ Ái Nhiễm quả thực là đang cố tình gây rối rồi!"
"Đúng là tấu hề!"
Người nhà họ Dục thi nhau chế giễu.
Nghe những lời này, Lâm Chính cau mày lại.
Đang tải...
Chương 3358: Anh thua thì sao?
Ái Nhiễm nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên khó coi.
Tuy cô ta biết Lâm Chính có y thuật bất phàm, nhưng dù sao tên này cũng là thánh thủ, còn là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân, chắc chắn bản lĩnh không hề đơn giản.
“Thần y Lâm, mặc kệ anh ta đi, để tôi đưa anh ra ngoài!”, Ái Nhiễm lập tức lên tiếng.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu, cũng không muốn lãng phí thời gian với Giản Đào, đang định rời đi.
Nhưng Giản Đào vẫn quấn lấy không tha.
“Đứng lại!”, anh ta lại quát.
“Giản thánh thủ, tôi đã nói rồi, mong anh đừng làm khó bạn tôi, nếu không chính là làm khó tôi!”, Ái Nhiễm tức giận quát.
“Cô Ái Nhiễm, bây giờ không phải là tôi làm khó bạn cô, mà là cô đang nghi ngờ y thuật của tôi, nghi ngờ y thuật của ân sư Cửu Tử Chân Nhân! Trước đó cô đã nói y thuật của bạn cô không hề kém cạnh tôi, cô lấy y thuật của một người ngoại vực để so sánh với tôi, đây là sỉ nhục tôi, sỉ nhục ân sư của tôi! Nếu tôi để anh ta cứ thế rời đi, chuyện này đồn ra ngoài thì tôi biết giấu mặt vào đâu?”, Giản Đào trầm giọng nói.
“Đó là việc của anh”.
“Thế còn thể diện của ân sư tôi thì sao?”, Giản Đào bỗng hỏi ngược lại.
Ái Nhiễm nhíu mày.
“Nghi ngờ tôi cũng được, nhưng tôi nhận ơn của Cửu Tử Chân Nhân, nếu để người ta biết nhà họ Dục các cô lấy y thuật của ân sư tôi ra so sánh với một người ngoại vực, thì chẳng phải là nhục nhã? Cô Ái Nhiễm, thực ra tôi đang cứu cô đấy! Nếu người này không thi với tôi, một khi chuyện này đến tai ân sư tôi, thì cô nghĩ nhà họ Dục các cô sẽ phải đối mặt với chuyện gì?”, Giản Đào nheo mắt cười hỏi.
Câu này khiến tất cả người nhà họ Dục đều sợ hãi.
“Đúng vậy! Chàng trai, cậu phải thi với Giản thánh thủ!”, chú năm lập tức đứng dậy, trầm giọng quát.
“Nếu hôm nay không phân cao thấp thì cậu đừng hòng rời khỏi đây!”, chú hai cũng nói thẳng.
“Nếu đã đến đây thì hãy cho chúng tôi được mở mang tầm mắt đi”.
“Để xem rốt cuộc cậu và Giản thánh thủ, ai lợi hại hơn ai!”.
Mọi người nhao nhao nói, giọng nói có vẻ khẩn thiết.
Sắc mặt Ái Nhiễm vô cùng khó coi.
Giản Đào mỉm cười đứng nhìn.
“Chàng trai, cậu có thể lọt vào mắt xanh của con gái tôi thì chắc chắn là có chỗ hơn người, nếu không ngại thì hãy so tài với Giản thánh thủ, để chúng tôi được chứng kiến bản lĩnh thực sự của cậu đi”, Dục Chấn Thiên bình thản nói, nhưng ánh mắt đầy quyết tuyệt.
Lâm Chính thấy thế, biết lời nói của Giản Đào đã có tác động đến bọn họ.
Nếu hôm nay không so tài với anh ta thì đừng hòng rời khỏi nhà họ Dục được.
“Bố!”, Ái Nhiễm kêu lên, còn định nói gì đó.
Nhưng Dục Chấn Thiên đã quyết định, phớt lờ cô ta, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: “Chàng trai, ý cậu thế nào?”.
Áp lực đè lên Lâm Chính.
Nhưng anh không hề hoảng sợ, mà liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, bình thản đáp: “Muốn thi cũng được! Chỉ là thi y thuật thôi mà, có gì to tát chứ”.
“Thần y Lâm, xin lỗi đã để anh bị đối xử thế này, tôi xin lỗi anh”, Ái Nhiễm thở dài, vẻ mặt đầy áy náy.
“Không sao, chỉ là thi đấu thôi mà, thua cũng không sao”, Lâm Chính cười đáp.
“Thua cũng không sao? Ha ha, anh nói thế thì nhầm to rồi, nếu thua thì anh phải dập đầu với tôi, thừa nhận y thuật của người ngoại vực các anh thua xa người của vực Diệt Vong chúng tôi, rõ chưa?”, Giản Đào lạnh lùng cười nói.
Ái Nhiễm ngoảnh phắt lại, nhìn Giản Đào với ánh mắt không thể tin được.
Giờ thì cô ta đã hiểu, Giản Đào muốn hủy hoại hoàn toàn ảo tưởng và hi vọng trong lòng cô ta.
Người nhà họ Dục đều không có phản ứng gì.
Hiển nhiên bọn họ cũng cảm thấy lời nói của Giản Đào là hợp tình hợp lý.
Toàn thân Ái Nhiễm run rẩy, bàn tay siết chặt, khuôn mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm tái xanh.
Cô ta còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã cướp lời: “Được, không vấn đề gì”.
Hơi thở của Ái Nhiễm như nghẹn lại, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh đồng ý rồi sao? Ha ha, tốt lắm, rất có bản lĩnh!”, Giản Đào cười lớn.
Lâm Chính lại bổ sung thêm một câu.
“Tôi thua thì dập đầu với anh, nhưng nếu anh thua thì sao?”.
Anh vừa dứt lời, nụ cười của Giản Đào liền trở nên cứng đờ.
Chương 3359: Tôi đã ra tay xong rồi
“Thánh thủ đại nhân không thể nào thua được!”.
Lập tức có người nhà họ Dục lên tiếng, lạnh lùng nói.
Rất nhiều người đều gật đầu đồng tình.
Trong mắt bọn họ, cuộc thi này chẳng có gì phải hồi hộp.
“Nhưng nếu anh ta thua thì sao?”.
Lâm Chính không quan tâm đến lời nói của đối phương, tiếp tục hỏi.
“Tôi đã nói rồi, thánh thủ đại nhân sẽ không thua, cậu không hiểu tiếng người sao?”, người nhà họ Dục kia có chút tức giận, bước mấy bước tới, trừng mắt quát Lâm Chính.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn người nhà họ Dục trước mặt, nói rất đúng mực: “Nếu trong lòng các anh đã có kết quả thì tôi nghĩ cuộc thi này cũng không cần thiết nữa. Nếu các anh nghĩ có thắng thua thì cuộc thi mới có thể tiếp tục được”.
“Cậu…”, người kia á khẩu.
“Hừ, không biết tốt xấu! Được, thế này đi, nếu tôi thua thì tôi cũng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi anh, thừa nhận y thuật của vực Diệt Vong chúng tôi không bằng ngoại vực các anh, được chưa?”, Giản Đào cười khẩy đáp.
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi là được rồi, nếu luận y thuật của ngoại vực và y thuật của vực Diệt Vong thì e là không ai thể hiện được đâu”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, chúng ta thi luôn đi, cũng không cần thi mấy thứ lằng nhằng, thi châm thuật thôi là được rồi”, Giản Đào có chút mất kiên nhẫn, tiện tay rút mấy cây châm bạc trên người ra, nói.
“Thi châm thuật sao? Cũng được, thi kiểu gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Lấy năm huyệt vị chính trên người chúng ta làm mục tiêu, ai có thể đâm trúng năm huyệt chính của đối phương trong mười châm thì coi như thắng. Nếu không đâm đủ năm huyệt chính, thì ai đâm trúng nhiều huyệt hơn sẽ thắng, thế nào?”, Giản Đào cười nói.
Anh ta vừa dứt lời, Ái Nhiễm liền biến sắc, nhỏ giọng nói: “Giản thánh thủ, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy! Ai mà chẳng biết Cửu Tử Chân Nhân giỏi nhất là châm pháp! Anh so châm với Lâm Chính chẳng phải là lấy ưu điểm của mình để tấn công nhược điểm của người khác sao?”.
“Cô Ái Nhiễm, cô nói thế là sai rồi, nếu so với anh ta thì cái gì của tôi cũng được coi là sở trường”, Giản Đào khẽ cười.
Ái Nhiễm nhíu mày.
“Cô Ái Nhiễm, không sao đâu, so châm thì so châm. Tôi tự nhận mình vẫn hiểu biết một chút về châm pháp, chuyện nhỏ thôi”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
“Thần y Lâm, anh phải thật cẩn thận đấy”, Ái Nhiễm nhỏ giọng dặn dò.
“Ừ”.
Lâm Chính khẽ gật đầu.
“Vậy nhà họ Dục chúng tôi sẽ làm trọng tài”.
Dục Chấn Thiên bình thản nhìn, người nhà họ Dục thì mỉm cười đứng xem.
Đối với bọn họ, cuộc thi này chính là một trò vui.
“Chàng trai, cậu đã sẵn sàng chưa?”, Dục Chấn Thiên nhìn Lâm Chính chằm chằm, lên tiếng hỏi.
“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Lâm Chính gật đầu.
“Ngông cuồng ghê!”.
“E là thằng nhãi này chưa được mở mang hiểu biết về bản lĩnh của vực Diệt Vong chúng ta”.
“Lát nữa để xem cậu ta hối hận thế nào”.
“Tôi đang nóng lòng muốn chứng kiến dáng vẻ quỳ xuống xin tha của cậu ta đây”.
Người nhà họ Dục đang vây xem xung quanh đều thầm cười nhạo, vẻ mặt đầy châm chọc.
“Tự cao tự đại!”, Dục Chấn Thiên lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Nếu vậy thì tôi tuyên bố, cuộc thi chính thức bắt đầu!”.
Ái Nhiễm nín thở.
Tiếng cười cợt vang lên không dứt, thái độ không quan tâm lắm.
Bởi vì bọn họ nghĩ kết quả đã vô cùng rõ ràng.
“Tới đây!”.
Giản Đào cầm một chén rượu ở bên cạnh lên, vừa uống vừa hét lớn với Lâm Chính.
Đây là sự khinh thường một cách trắng trợn.
Lâm Chính nhíu mày: “Anh làm vậy thì chỉ sợ sẽ thua rất thê thảm! Tôi khuyên anh hãy nghiêm túc một chút!”.
“Nếu tôi nghiêm túc với anh thì mới là sự sỉ nhục đối với tôi! Ra tay đi, để tôi xem châm của anh có thể bay được bao xa!”, Giản Đào cười nói.
“Anh muốn tôi ra tay trước?”.
“Nếu không thì sao?”.
“Nếu vậy thì e là anh sẽ không có cơ hội để ra tay đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Mẹ kiếp, sao anh nhiều lời thế nhỉ? Bảo anh ra tay thì ra tay đi! Nếu còn lèm bèm nữa thì ông đây sẽ điểm đúng tử huyệt của anh, phế luôn anh ở đây!”, Giản Đào nổi giận, ném chén rượu về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề tránh né.
Chén rượu ném trúng lồng ngực anh, sau đó rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Mấy giọt rượu thấm ướt lồng ngực anh.
Lâm Chính cúi xuống nhìn, sau đó khẽ gật đầu.
“Vậy được, để tôi ra tay trước!”.
Dứt lời, anh giơ tay lên, rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
“Sao? Rụt vòi lại rồi à? Chẳng phải anh định ra tay sao? Sao lại thu tay rồi?”, Giản Đào nhíu mày, sau đó cười khẩy.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đã ra tay xong rồi!”.
Chương 3360: Hình như tôi đã thắng rồi
Anh vừa dứt lời, những người nhà họ Dục đang có mặt đều sửng sốt.
Ra tay xong rồi?
Là sao?
Lâm Chính loáng một cái đã ra tay xong rồi?
“Thằng nhãi này đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”.
“Cậu ta đang đùa giỡn chúng ta sao?”.
“Đây mà cũng tính là ra tay? Chắc cậu ta bỏ cuộc rồi!”.
Người nhà họ Dục vô cùng kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Dục Chấn Thiên nhíu chặt mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ông hai nhà họ Dục ngồi ở bên cạnh tùy ý liếc mắt nhìn Giản Đào, bỗng dưng phát hiện ra sự bất thường, lập tức nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt cứng đờ.
“Hừ! Anh khinh thường tôi sao? Đây cũng được coi là ra tay? Tôi cho anh cơ hội mà anh không biết trân trọng, mong là lát nữa anh đừng hối hận!”, Giản Đào khinh bỉ nói.
“Hối hận? Chắc là không đâu, bởi vì cuộc thi của chúng ta đã kết thúc rồi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Kết thúc?”, ánh mắt Giản Đào bùng cháy lửa giận: “Khốn kiếp, anh đang đùa giỡn với tôi sao?”.
“Thần y Lâm, anh nói vậy là sao?”, Ái Nhiễm ở bên cạnh cũng chưa phát hiện ra manh mối ngay, ngoảnh sang hỏi.
“Xem ra người bạn này của con chẳng đáng tin chút nào”, Dục Chấn Thiên lắc đầu, nói với vẻ thất vọng.
Ái Nhiễm không nói gì, chỉ cúi đầu cụp mắt, có chút buồn bã.
Nhưng đúng lúc này, ông hai nhà họ Dục ở bên cạnh giơ tay lên, giọng nói có chút run rẩy chỉ vào Giản Đào: “Anh… anh cả… kia… kia…”
Dục Chấn Thiên đanh mắt hỏi: “Chú hai, chú làm gì vậy?”.
“Anh cả… e là… cuộc thi đã kết thúc thật rồi…”, ông hai nhà họ Dục lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy.
“Cái gì?”.
Dục Chấn Thiên sửng sốt.
Giản Đào đã mất hết kiên nhẫn, tức giận hừ mũi nói: “Khốn kiếp, cho anh cơ hội mà anh cũng không dùng tới chứ gì? Vậy được, để xem tôi xử lý anh thế nào!”.
Dứt lời liền định vung châm ra.
Nhưng đúng lúc anh ta muốn giơ cánh tay lên.
Rắc!
Một âm thanh quỷ dị vang lên từ trên người anh ta, sau đó cả người mất khống chế đổ nhào về phía trước, rồi nặng nề ngã xuống đất…
Cả sảnh tiệc lập tức im bặt.
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, ai nấy trợn mắt há mồm, nhịp tim, hơi thở đều như ngừng lại.
Giờ phút này, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Ái Nhiễm cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng cô ta nhanh chóng nhìn thấy gì đó trên người Giản Đào, vội bước mấy bước tới, sau đó quay sang nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Thần y Lâm, anh…”
“Tôi đã thắng!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Xem ra chúng ta đều coi thường bạn của Tiểu Nhiễm rồi”.
Ông hai nhà họ Dục đứng lên, khàn giọng nói.
Dục Chấn Thiên vô cùng kinh ngạc, cũng nhìn ra được manh mối.
Chỉ thấy năm huyệt vị trên người Giản Đào đã bị năm cây châm khí đâm trúng.
Bởi vì châm khí trong suốt, thế nên nhất thời không ai phát hiện ra được chúng.
Người nhà họ Dục mở to mắt, dần dần cũng nhìn thấy rõ ràng.
“Năm tử huyệt… đều có châm khí?”.
“Cậu ta… cậu ta phóng châm lúc nào vậy? Tại sao tôi không nhìn thấy?”.
“Lẽ nào… là động tác vung tay lúc nãy?”.
“Trời ạ, phóng châm lúc giơ tay? Thế… thế thì nhanh quá!”.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu ta… cậu ta thực sự là người của ngoại vực sao? Tại sao châm thuật lại xuất quỷ nhập thần như vậy?”.
“Tại sao cậu ta lại làm được điều này?”.
Người nhà họ Dục lắp bắp kêu lên, ai nấy như bị mất hồn, không dám tin vào những gì mình thấy.
Châm khí không thể duy trì mãi được, chúng nhanh chóng biến mất, nhưng tác động của chúng lên người Giản Đào thì vẫn còn đó.
Ông năm nhà họ Dục vội bước tới, đâm mấy châm vào người Giản Đào thì anh ta mới đỡ hơn, vội vàng bò dậy.
Anh ta trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.
“Giản thánh thủ, hình như tôi đã thắng rồi”, Lâm Chính bình thản nói: “Bây giờ có phải anh nên quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi không nhỉ?”.
Người nhà họ Dục nghe thấy thế đều có vẻ mặt rất phức tạp.
Nhưng bản lĩnh này của Lâm Chính đã đủ để chứng minh thực lực của anh mạnh hơn Giản Đào không biết gấp bao nhiêu lần.
Lần này thì cả nhà họ Dục đều lác cả mắt.
Ngay cả Dục Chấn Thiên cũng cảm thấy hối hận.
Phải biết rằng, tuy Giản Đào không phải là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử nội môn, chỉ kém đệ tử chân truyền một cấp.
Vậy mà Lâm Chính có thể đánh bại anh ta một cách dễ dàng, tức là rất có khả năng Lâm Chính là cao thủ cấp độ đệ tử chân truyền.
Nếu anh đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi thì rất có khả năng sẽ tiến vào tốp 20.
Tốp 20 của cuộc thi!
Nghĩ đến đây, nắm tay của Dục Chấn Thiên không khỏi siết chặt lại…
Lời nói của Ái Nhiễm khiến tất cả các thành viên nhà họ Dục không khỏi kinh ngạc.
Dục Chấn Thiên nổi trận lôi đình, nhưng đã bị chú Năm bên cạnh khuyên ngăn.
“Anh à, đừng vội tức giận, để em nói vài câu đã”, chú Năm nói.
"Chú muốn nói cái gì?" Dục Chấn Thiên tức giận nói.
"Còn có thể nói cái gì nữa đây? Đương nhiên là nói đến vị khách mà nha đầu nhà ta đưa về, người kia hiện tại đang đợi ở đại sảnh”, chú Năm cười nói.
"Ồ? Người đó đang ở đại sảnh sao?" Dục Chấn Thiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ nó nói mang theo khách quý tới gặp chúng ta, vị khách quý này là ám chỉ người kia sao?"
"Đúng rồi, là cậu nhóc đó!"
"Cậu nhóc?"
"À, em đã gặp cậu ta. Cậu ta khoảng hơn hai mươi tuổi. Nhìn cậu ta rất yếu, có lẽ trói gà không chặt, lại còn lạ mặt. Trên người cậu ta không có nhiều mùi thảo mộc, khí công cũng không mạnh. Nói thật, y thuật của cậu ta đến đâu là việc em hết sức tò mò! Em không tin cậu ta có thể là một thần y”, chú Năm cười nói.
“Cậu ta là thánh thủ sao?” Dục Chấn Thiên nhìn chằm chằm Ái Nhiễm hỏi.
Ái Nhiễm lắc đầu.
"Vậy cậu ta là đệ tử của danh sư nào?" Dục Chấn Thiên lại hỏi.
"Con không biết..." Ái Nhiễm lại lắc đầu.
"Vậy cậu ta từ đâu tới? Con không biết thầy của cậu ta là ai, vậy hẳn là phải biết lai lịch của cậu ta đúng không? Cậu ta đến từ môn phái nào? Gia tộc nào? Hoặc là quê quán ở đâu?" Dục Chấn Thiên nhìn Ái Nhiễm chằm chằm, tiếp tục tra hỏi cô ấy.
Ái Nhiễm im lặng không nói.
Hồi lâu sau, cô mới bình tĩnh nhỏ giọng nói: "Anh ấy... không phải đến từ vực Diệt Vong".
Cô vừa dứt lời, trong sảnh tiệc không một tiếng động.
Mọi người im lặng nhìn Ái Nhiễm, không biết nói gì.
Cho đến khi Giản Đào cười lớn: "Ái Nhiễm, cô đi tìm một kẻ ngoại vực trói gà không chặt để đại diện nhà họ Dục thi đấu sao? Ha ha ha ha, cô thực sự đã thuyết phục bố mình không mời một thánh thủ mà chọn một kẻ như vậy sao? Ha ha ha ha... Ái Nhiễm, cô thực sự là thông minh tuyệt đỉnh! Ha ha ha..."
Tiếng cười ngặt nghẽo lan khắp sảnh tiệc.
Tất cả người nhà họ Dục đều cảm thấy mất mặt.
Đặc biệt là Dục Chấn Thiên, ông ta cảm giác như phổi của mình sắp nổ tung vì tức giận.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!" ông ta hét lên, cái bàn cũng sắp bị đập thành mảnh vụn: "Đứa con gái trời đánh này! Con làm loạn cái gì vậy?"
“Bố, con thực sự nghiêm túc!”, Ái Nhiễm đứng dậy.
"Thật sao? Cho nên con cho rằng y thuật của người ngoài tốt hơn người trong vực?" Dục Chấn Thiên hét lớn.
Ái Nhiễm vẫn im lặng.
Mỗi người trong vực Diệt Vong đều có niềm kiêu hãnh về y thuật của riêng mình.
Bất kể là ai trong số họ cũng sẽ không cho rằng y thuật của người ngoại vực có thể cao hơn người bản địa. Dù sao đây cũng là thế giới của y thuật, y thuật ở nơi này đã vượt qua nhận thức của người thế tục. Đối với thế giới bên ngoài mà nói, y thuật nơi này không khác gì phép thần tiên.
"Các phương pháp y học của thế giới bên ngoài làm sao có thể so sánh với chúng ta? Tiểu Nhiễm, cháu để người ngoại vực đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi. Đây không phải là một nỗi nhục sao? Nếu vậy thì khác gì nhà chúng ta từ bỏ quyền thi đấu!", chú Hai nghiêm giọng nói.
"Chú Hai, bằng hữu của cháu mặc dù là người ngoại vực, nhưng y thuật của anh ấy rất phi phàm, không thua gì người trong vực. Nếu như để cho anh ấy thi đấu, nhất định sẽ đạt được thứ hạng tốt. Chắc chắn có thể lọt vào top 20!" Ái Nhiễm vội vàng nói.
"Top 20?"
Giản Đào nghe thấy thì càng cười sằng sặc: "Ái Nhiễm, tôi sợ rằng cô không biết gì về cuộc thi này! Cô có biết top 20 là gì không? Để tôi nói cho cô biết, ngay cả khi tôi tham gia thi đấu cũng khó lòng bảo đảm được thứ hạng đó. Huống chi là một kẻ ngoại vực, tại sao lại dám kiêu ngạo như vậy? Ai mà tin được cơ chứ? Ha ha ha ha..."
"Giản thánh thủ, anh không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được”, Ái Nhiễm trịnh trọng nói.
"Cái gì? Hắn ta cũng là thánh thủ sao?"
"Anh ấy chưa được chứng thực danh hiệu thánh thủ, nhưng tôi tin tưởng trình độ của anh ấy ngang với thánh thủ!"
"Thật sao? Một thánh thủ từ bên ngoài tới? Đây là chuyện lạ ngàn năm khó gặp mà. Mọi người nói hắn đang ở trong sảnh chính của Dục phủ phải không? Ha ha, nếu đã như vậy, sao không gọi hắn tới đây xem xem? Để tôi xem bàn tay của hắn là biết rõ thực lực của hắn ra sao", Giản Đào nheo mắt cười nói.
"Việc này....."
Ái Nhiễm do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cái này e là không thích hợp..."
"Tại sao?"
"Vị khách kia là do tôi mời, anh ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Dục, như vậy là rất nể mặt tôi rồi. Giờ tôi lại ra yêu cầu này, thì chính là đang nghi ngờ thực lực của anh ấy, anh ấy sao có thể không tức giận?"
"Ồ, ông chủ Dục, tôi sợ rằng chúng ta không thể hợp tác với nhau được, con gái của ông rõ ràng đang làm loạn”, Giản Đào nhún vai cười nói.
Dục Chấn Thiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ông ta hít một hơi thật sâu và nhìn chăm chú con gái mình.
Ông ta hiểu rõ con gái mình, tuy rằng cô gái này làm gì trông cũng rất bình tĩnh, nhưng thái độ và ý chí của cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi, lời nói không thể lay chuyển được cô.
“Chú Năm!” Dục Chấn Thiên hô lên.
"Anh, anh có gì sai bảo?"
"Đi gọi người ở đại sảnh đi”.
"Vâng".
"Bố...."
Ái Nhiễm còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị Dục Chấn Thiên giơ tay ngăn lại, trầm giọng nói: "Bố sẽ cho con cơ hội này, con muốn chúng ta mời cậu ta sao? Không vấn đề, nhưng là một con la hay một con ngựa thì phải kéo ra chạy thử mới biết được! Nếu cậu ta không có bản lĩnh như con nói thì con phải ngoan ngoãn nghe theo Giản thánh thủ và Giản thánh thủ sẽ đại diện cho nhà họ Dục trong cuộc thi, con hiểu chưa?"
Ái Nhiễm khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng sau cùng lại ngậm lại, sau đó cô ấy nhắm mắt lại...
Không lâu sau, Lâm Chính được chú Năm đưa đến sảnh tiệc.
Anh vẫn còn cảm thấy hơi khó hiểu, không hiểu tại sao mình lại bị gọi đến đây.
Anh vốn nghĩ nếu nhà họ Dục đã có ứng cử viên khác thì mình rời đi là được.
Nhìn bầu không khí trong sảnh tiệc, anh mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Tiểu Nhiễm, người được con giới thiệu là cậu ta sao?” chú Hai liếc nhìn Lâm Chính, hỏi giọng lạnh tanh.
"Vâng...."
Ái Nhiễm do dự rồi khẽ thở dài đáp
"Hừ, một kẻ ngoại vực cũng đòi đại diện cho nhà họ Dục sao? Thật nực cười, nếu như người ngoài biết chuyện, chẳng phải sẽ cười nhạo chúng ta sao?", một người nhà họ Dục cười lạnh nói.
"Đúng đó!"
"Còn ra thể thống gì nữa?"
"Tôi nghĩ Ái Nhiễm quả thực là đang cố tình gây rối rồi!"
"Đúng là tấu hề!"
Người nhà họ Dục thi nhau chế giễu.
Nghe những lời này, Lâm Chính cau mày lại.
Chương 3356: Nói láo
Lời nói của Ái Nhiễm khiến tất cả các thành viên nhà họ Dục không khỏi kinh ngạc.
Dục Chấn Thiên nổi trận lôi đình, nhưng đã bị chú Năm bên cạnh khuyên ngăn.
“Anh à, đừng vội tức giận, để em nói vài câu đã”, chú Năm nói.
"Chú muốn nói cái gì?" Dục Chấn Thiên tức giận nói.
"Còn có thể nói cái gì nữa đây? Đương nhiên là nói đến vị khách mà nha đầu nhà ta đưa về, người kia hiện tại đang đợi ở đại sảnh”, chú Năm cười nói.
"Ồ? Người đó đang ở đại sảnh sao?" Dục Chấn Thiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ nó nói mang theo khách quý tới gặp chúng ta, vị khách quý này là ám chỉ người kia sao?"
"Đúng rồi, là cậu nhóc đó!"
"Cậu nhóc?"
"À, em đã gặp cậu ta. Cậu ta khoảng hơn hai mươi tuổi. Nhìn cậu ta rất yếu, có lẽ trói gà không chặt, lại còn lạ mặt. Trên người cậu ta không có nhiều mùi thảo mộc, khí công cũng không mạnh. Nói thật, y thuật của cậu ta đến đâu là việc em hết sức tò mò! Em không tin cậu ta có thể là một thần y”, chú Năm cười nói.
“Cậu ta là thánh thủ sao?” Dục Chấn Thiên nhìn chằm chằm Ái Nhiễm hỏi.
Ái Nhiễm lắc đầu.
"Vậy cậu ta là đệ tử của danh sư nào?" Dục Chấn Thiên lại hỏi.
"Con không biết..." Ái Nhiễm lại lắc đầu.
"Vậy cậu ta từ đâu tới? Con không biết thầy của cậu ta là ai, vậy hẳn là phải biết lai lịch của cậu ta đúng không? Cậu ta đến từ môn phái nào? Gia tộc nào? Hoặc là quê quán ở đâu?" Dục Chấn Thiên nhìn Ái Nhiễm chằm chằm, tiếp tục tra hỏi cô ấy.
Ái Nhiễm im lặng không nói.
Hồi lâu sau, cô mới bình tĩnh nhỏ giọng nói: "Anh ấy... không phải đến từ vực Diệt Vong".
Cô vừa dứt lời, trong sảnh tiệc không một tiếng động.
Mọi người im lặng nhìn Ái Nhiễm, không biết nói gì.
Cho đến khi Giản Đào cười lớn: "Ái Nhiễm, cô đi tìm một kẻ ngoại vực trói gà không chặt để đại diện nhà họ Dục thi đấu sao? Ha ha ha ha, cô thực sự đã thuyết phục bố mình không mời một thánh thủ mà chọn một kẻ như vậy sao? Ha ha ha ha... Ái Nhiễm, cô thực sự là thông minh tuyệt đỉnh! Ha ha ha..."
Tiếng cười ngặt nghẽo lan khắp sảnh tiệc.
Tất cả người nhà họ Dục đều cảm thấy mất mặt.
Đặc biệt là Dục Chấn Thiên, ông ta cảm giác như phổi của mình sắp nổ tung vì tức giận.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!" ông ta hét lên, cái bàn cũng sắp bị đập thành mảnh vụn: "Đứa con gái trời đánh này! Con làm loạn cái gì vậy?"
“Bố, con thực sự nghiêm túc!”, Ái Nhiễm đứng dậy.
"Thật sao? Cho nên con cho rằng y thuật của người ngoài tốt hơn người trong vực?" Dục Chấn Thiên hét lớn.
Ái Nhiễm vẫn im lặng.
Mỗi người trong vực Diệt Vong đều có niềm kiêu hãnh về y thuật của riêng mình.
Bất kể là ai trong số họ cũng sẽ không cho rằng y thuật của người ngoại vực có thể cao hơn người bản địa. Dù sao đây cũng là thế giới của y thuật, y thuật ở nơi này đã vượt qua nhận thức của người thế tục. Đối với thế giới bên ngoài mà nói, y thuật nơi này không khác gì phép thần tiên.
"Các phương pháp y học của thế giới bên ngoài làm sao có thể so sánh với chúng ta? Tiểu Nhiễm, cháu để người ngoại vực đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi. Đây không phải là một nỗi nhục sao? Nếu vậy thì khác gì nhà chúng ta từ bỏ quyền thi đấu!", chú Hai nghiêm giọng nói.
"Chú Hai, bằng hữu của cháu mặc dù là người ngoại vực, nhưng y thuật của anh ấy rất phi phàm, không thua gì người trong vực. Nếu như để cho anh ấy thi đấu, nhất định sẽ đạt được thứ hạng tốt. Chắc chắn có thể lọt vào top 20!" Ái Nhiễm vội vàng nói.
"Top 20?"
Giản Đào nghe thấy thì càng cười sằng sặc: "Ái Nhiễm, tôi sợ rằng cô không biết gì về cuộc thi này! Cô có biết top 20 là gì không? Để tôi nói cho cô biết, ngay cả khi tôi tham gia thi đấu cũng khó lòng bảo đảm được thứ hạng đó. Huống chi là một kẻ ngoại vực, tại sao lại dám kiêu ngạo như vậy? Ai mà tin được cơ chứ? Ha ha ha ha..."
"Giản thánh thủ, anh không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được”, Ái Nhiễm trịnh trọng nói.
"Cái gì? Hắn ta cũng là thánh thủ sao?"
"Anh ấy chưa được chứng thực danh hiệu thánh thủ, nhưng tôi tin tưởng trình độ của anh ấy ngang với thánh thủ!"
"Thật sao? Một thánh thủ từ bên ngoài tới? Đây là chuyện lạ ngàn năm khó gặp mà. Mọi người nói hắn đang ở trong sảnh chính của Dục phủ phải không? Ha ha, nếu đã như vậy, sao không gọi hắn tới đây xem xem? Để tôi xem bàn tay của hắn là biết rõ thực lực của hắn ra sao", Giản Đào nheo mắt cười nói.
"Việc này....."
Ái Nhiễm do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cái này e là không thích hợp..."
"Tại sao?"
"Vị khách kia là do tôi mời, anh ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Dục, như vậy là rất nể mặt tôi rồi. Giờ tôi lại ra yêu cầu này, thì chính là đang nghi ngờ thực lực của anh ấy, anh ấy sao có thể không tức giận?"
"Ồ, ông chủ Dục, tôi sợ rằng chúng ta không thể hợp tác với nhau được, con gái của ông rõ ràng đang làm loạn”, Giản Đào nhún vai cười nói.
Dục Chấn Thiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ông ta hít một hơi thật sâu và nhìn chăm chú con gái mình.
Ông ta hiểu rõ con gái mình, tuy rằng cô gái này làm gì trông cũng rất bình tĩnh, nhưng thái độ và ý chí của cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi, lời nói không thể lay chuyển được cô.
“Chú Năm!” Dục Chấn Thiên hô lên.
"Anh, anh có gì sai bảo?"
"Đi gọi người ở đại sảnh đi”.
"Vâng".
"Bố...."
Ái Nhiễm còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị Dục Chấn Thiên giơ tay ngăn lại, trầm giọng nói: "Bố sẽ cho con cơ hội này, con muốn chúng ta mời cậu ta sao? Không vấn đề, nhưng là một con la hay một con ngựa thì phải kéo ra chạy thử mới biết được! Nếu cậu ta không có bản lĩnh như con nói thì con phải ngoan ngoãn nghe theo Giản thánh thủ và Giản thánh thủ sẽ đại diện cho nhà họ Dục trong cuộc thi, con hiểu chưa?"
Ái Nhiễm khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng sau cùng lại ngậm lại, sau đó cô ấy nhắm mắt lại...
Không lâu sau, Lâm Chính được chú Năm đưa đến sảnh tiệc.
Anh vẫn còn cảm thấy hơi khó hiểu, không hiểu tại sao mình lại bị gọi đến đây.
Anh vốn nghĩ nếu nhà họ Dục đã có ứng cử viên khác thì mình rời đi là được.
Nhìn bầu không khí trong sảnh tiệc, anh mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Tiểu Nhiễm, người được con giới thiệu là cậu ta sao?” chú Hai liếc nhìn Lâm Chính, hỏi giọng lạnh tanh.
"Vâng...."
Ái Nhiễm do dự rồi khẽ thở dài đáp
"Hừ, một kẻ ngoại vực cũng đòi đại diện cho nhà họ Dục sao? Thật nực cười, nếu như người ngoài biết chuyện, chẳng phải sẽ cười nhạo chúng ta sao?", một người nhà họ Dục cười lạnh nói.
"Đúng đó!"
"Còn ra thể thống gì nữa?"
"Tôi nghĩ Ái Nhiễm quả thực là đang cố tình gây rối rồi!"
"Đúng là tấu hề!"
Người nhà họ Dục thi nhau chế giễu.
Nghe những lời này, Lâm Chính cau mày lại.
Đang tải...
Chương 3358: Anh thua thì sao?
Ái Nhiễm nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên khó coi.
Tuy cô ta biết Lâm Chính có y thuật bất phàm, nhưng dù sao tên này cũng là thánh thủ, còn là đồ đệ của Cửu Tử Chân Nhân, chắc chắn bản lĩnh không hề đơn giản.
“Thần y Lâm, mặc kệ anh ta đi, để tôi đưa anh ra ngoài!”, Ái Nhiễm lập tức lên tiếng.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu, cũng không muốn lãng phí thời gian với Giản Đào, đang định rời đi.
Nhưng Giản Đào vẫn quấn lấy không tha.
“Đứng lại!”, anh ta lại quát.
“Giản thánh thủ, tôi đã nói rồi, mong anh đừng làm khó bạn tôi, nếu không chính là làm khó tôi!”, Ái Nhiễm tức giận quát.
“Cô Ái Nhiễm, bây giờ không phải là tôi làm khó bạn cô, mà là cô đang nghi ngờ y thuật của tôi, nghi ngờ y thuật của ân sư Cửu Tử Chân Nhân! Trước đó cô đã nói y thuật của bạn cô không hề kém cạnh tôi, cô lấy y thuật của một người ngoại vực để so sánh với tôi, đây là sỉ nhục tôi, sỉ nhục ân sư của tôi! Nếu tôi để anh ta cứ thế rời đi, chuyện này đồn ra ngoài thì tôi biết giấu mặt vào đâu?”, Giản Đào trầm giọng nói.
“Đó là việc của anh”.
“Thế còn thể diện của ân sư tôi thì sao?”, Giản Đào bỗng hỏi ngược lại.
Ái Nhiễm nhíu mày.
“Nghi ngờ tôi cũng được, nhưng tôi nhận ơn của Cửu Tử Chân Nhân, nếu để người ta biết nhà họ Dục các cô lấy y thuật của ân sư tôi ra so sánh với một người ngoại vực, thì chẳng phải là nhục nhã? Cô Ái Nhiễm, thực ra tôi đang cứu cô đấy! Nếu người này không thi với tôi, một khi chuyện này đến tai ân sư tôi, thì cô nghĩ nhà họ Dục các cô sẽ phải đối mặt với chuyện gì?”, Giản Đào nheo mắt cười hỏi.
Câu này khiến tất cả người nhà họ Dục đều sợ hãi.
“Đúng vậy! Chàng trai, cậu phải thi với Giản thánh thủ!”, chú năm lập tức đứng dậy, trầm giọng quát.
“Nếu hôm nay không phân cao thấp thì cậu đừng hòng rời khỏi đây!”, chú hai cũng nói thẳng.
“Nếu đã đến đây thì hãy cho chúng tôi được mở mang tầm mắt đi”.
“Để xem rốt cuộc cậu và Giản thánh thủ, ai lợi hại hơn ai!”.
Mọi người nhao nhao nói, giọng nói có vẻ khẩn thiết.
Sắc mặt Ái Nhiễm vô cùng khó coi.
Giản Đào mỉm cười đứng nhìn.
“Chàng trai, cậu có thể lọt vào mắt xanh của con gái tôi thì chắc chắn là có chỗ hơn người, nếu không ngại thì hãy so tài với Giản thánh thủ, để chúng tôi được chứng kiến bản lĩnh thực sự của cậu đi”, Dục Chấn Thiên bình thản nói, nhưng ánh mắt đầy quyết tuyệt.
Lâm Chính thấy thế, biết lời nói của Giản Đào đã có tác động đến bọn họ.
Nếu hôm nay không so tài với anh ta thì đừng hòng rời khỏi nhà họ Dục được.
“Bố!”, Ái Nhiễm kêu lên, còn định nói gì đó.
Nhưng Dục Chấn Thiên đã quyết định, phớt lờ cô ta, nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: “Chàng trai, ý cậu thế nào?”.
Áp lực đè lên Lâm Chính.
Nhưng anh không hề hoảng sợ, mà liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, bình thản đáp: “Muốn thi cũng được! Chỉ là thi y thuật thôi mà, có gì to tát chứ”.
“Thần y Lâm, xin lỗi đã để anh bị đối xử thế này, tôi xin lỗi anh”, Ái Nhiễm thở dài, vẻ mặt đầy áy náy.
“Không sao, chỉ là thi đấu thôi mà, thua cũng không sao”, Lâm Chính cười đáp.
“Thua cũng không sao? Ha ha, anh nói thế thì nhầm to rồi, nếu thua thì anh phải dập đầu với tôi, thừa nhận y thuật của người ngoại vực các anh thua xa người của vực Diệt Vong chúng tôi, rõ chưa?”, Giản Đào lạnh lùng cười nói.
Ái Nhiễm ngoảnh phắt lại, nhìn Giản Đào với ánh mắt không thể tin được.
Giờ thì cô ta đã hiểu, Giản Đào muốn hủy hoại hoàn toàn ảo tưởng và hi vọng trong lòng cô ta.
Người nhà họ Dục đều không có phản ứng gì.
Hiển nhiên bọn họ cũng cảm thấy lời nói của Giản Đào là hợp tình hợp lý.
Toàn thân Ái Nhiễm run rẩy, bàn tay siết chặt, khuôn mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm tái xanh.
Cô ta còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã cướp lời: “Được, không vấn đề gì”.
Hơi thở của Ái Nhiễm như nghẹn lại, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh đồng ý rồi sao? Ha ha, tốt lắm, rất có bản lĩnh!”, Giản Đào cười lớn.
Lâm Chính lại bổ sung thêm một câu.
“Tôi thua thì dập đầu với anh, nhưng nếu anh thua thì sao?”.
Anh vừa dứt lời, nụ cười của Giản Đào liền trở nên cứng đờ.
Chương 3359: Tôi đã ra tay xong rồi
“Thánh thủ đại nhân không thể nào thua được!”.
Lập tức có người nhà họ Dục lên tiếng, lạnh lùng nói.
Rất nhiều người đều gật đầu đồng tình.
Trong mắt bọn họ, cuộc thi này chẳng có gì phải hồi hộp.
“Nhưng nếu anh ta thua thì sao?”.
Lâm Chính không quan tâm đến lời nói của đối phương, tiếp tục hỏi.
“Tôi đã nói rồi, thánh thủ đại nhân sẽ không thua, cậu không hiểu tiếng người sao?”, người nhà họ Dục kia có chút tức giận, bước mấy bước tới, trừng mắt quát Lâm Chính.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn người nhà họ Dục trước mặt, nói rất đúng mực: “Nếu trong lòng các anh đã có kết quả thì tôi nghĩ cuộc thi này cũng không cần thiết nữa. Nếu các anh nghĩ có thắng thua thì cuộc thi mới có thể tiếp tục được”.
“Cậu…”, người kia á khẩu.
“Hừ, không biết tốt xấu! Được, thế này đi, nếu tôi thua thì tôi cũng quỳ xuống, dập đầu xin lỗi anh, thừa nhận y thuật của vực Diệt Vong chúng tôi không bằng ngoại vực các anh, được chưa?”, Giản Đào cười khẩy đáp.
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi là được rồi, nếu luận y thuật của ngoại vực và y thuật của vực Diệt Vong thì e là không ai thể hiện được đâu”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Vậy thì đừng nhiều lời nữa, chúng ta thi luôn đi, cũng không cần thi mấy thứ lằng nhằng, thi châm thuật thôi là được rồi”, Giản Đào có chút mất kiên nhẫn, tiện tay rút mấy cây châm bạc trên người ra, nói.
“Thi châm thuật sao? Cũng được, thi kiểu gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Lấy năm huyệt vị chính trên người chúng ta làm mục tiêu, ai có thể đâm trúng năm huyệt chính của đối phương trong mười châm thì coi như thắng. Nếu không đâm đủ năm huyệt chính, thì ai đâm trúng nhiều huyệt hơn sẽ thắng, thế nào?”, Giản Đào cười nói.
Anh ta vừa dứt lời, Ái Nhiễm liền biến sắc, nhỏ giọng nói: “Giản thánh thủ, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy! Ai mà chẳng biết Cửu Tử Chân Nhân giỏi nhất là châm pháp! Anh so châm với Lâm Chính chẳng phải là lấy ưu điểm của mình để tấn công nhược điểm của người khác sao?”.
“Cô Ái Nhiễm, cô nói thế là sai rồi, nếu so với anh ta thì cái gì của tôi cũng được coi là sở trường”, Giản Đào khẽ cười.
Ái Nhiễm nhíu mày.
“Cô Ái Nhiễm, không sao đâu, so châm thì so châm. Tôi tự nhận mình vẫn hiểu biết một chút về châm pháp, chuyện nhỏ thôi”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
“Thần y Lâm, anh phải thật cẩn thận đấy”, Ái Nhiễm nhỏ giọng dặn dò.
“Ừ”.
Lâm Chính khẽ gật đầu.
“Vậy nhà họ Dục chúng tôi sẽ làm trọng tài”.
Dục Chấn Thiên bình thản nhìn, người nhà họ Dục thì mỉm cười đứng xem.
Đối với bọn họ, cuộc thi này chính là một trò vui.
“Chàng trai, cậu đã sẵn sàng chưa?”, Dục Chấn Thiên nhìn Lâm Chính chằm chằm, lên tiếng hỏi.
“Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”, Lâm Chính gật đầu.
“Ngông cuồng ghê!”.
“E là thằng nhãi này chưa được mở mang hiểu biết về bản lĩnh của vực Diệt Vong chúng ta”.
“Lát nữa để xem cậu ta hối hận thế nào”.
“Tôi đang nóng lòng muốn chứng kiến dáng vẻ quỳ xuống xin tha của cậu ta đây”.
Người nhà họ Dục đang vây xem xung quanh đều thầm cười nhạo, vẻ mặt đầy châm chọc.
“Tự cao tự đại!”, Dục Chấn Thiên lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Nếu vậy thì tôi tuyên bố, cuộc thi chính thức bắt đầu!”.
Ái Nhiễm nín thở.
Tiếng cười cợt vang lên không dứt, thái độ không quan tâm lắm.
Bởi vì bọn họ nghĩ kết quả đã vô cùng rõ ràng.
“Tới đây!”.
Giản Đào cầm một chén rượu ở bên cạnh lên, vừa uống vừa hét lớn với Lâm Chính.
Đây là sự khinh thường một cách trắng trợn.
Lâm Chính nhíu mày: “Anh làm vậy thì chỉ sợ sẽ thua rất thê thảm! Tôi khuyên anh hãy nghiêm túc một chút!”.
“Nếu tôi nghiêm túc với anh thì mới là sự sỉ nhục đối với tôi! Ra tay đi, để tôi xem châm của anh có thể bay được bao xa!”, Giản Đào cười nói.
“Anh muốn tôi ra tay trước?”.
“Nếu không thì sao?”.
“Nếu vậy thì e là anh sẽ không có cơ hội để ra tay đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Mẹ kiếp, sao anh nhiều lời thế nhỉ? Bảo anh ra tay thì ra tay đi! Nếu còn lèm bèm nữa thì ông đây sẽ điểm đúng tử huyệt của anh, phế luôn anh ở đây!”, Giản Đào nổi giận, ném chén rượu về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không hề tránh né.
Chén rượu ném trúng lồng ngực anh, sau đó rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Mấy giọt rượu thấm ướt lồng ngực anh.
Lâm Chính cúi xuống nhìn, sau đó khẽ gật đầu.
“Vậy được, để tôi ra tay trước!”.
Dứt lời, anh giơ tay lên, rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
“Sao? Rụt vòi lại rồi à? Chẳng phải anh định ra tay sao? Sao lại thu tay rồi?”, Giản Đào nhíu mày, sau đó cười khẩy.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đã ra tay xong rồi!”.
Chương 3360: Hình như tôi đã thắng rồi
Anh vừa dứt lời, những người nhà họ Dục đang có mặt đều sửng sốt.
Ra tay xong rồi?
Là sao?
Lâm Chính loáng một cái đã ra tay xong rồi?
“Thằng nhãi này đang nói vớ vẩn cái gì vậy?”.
“Cậu ta đang đùa giỡn chúng ta sao?”.
“Đây mà cũng tính là ra tay? Chắc cậu ta bỏ cuộc rồi!”.
Người nhà họ Dục vô cùng kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Dục Chấn Thiên nhíu chặt mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ông hai nhà họ Dục ngồi ở bên cạnh tùy ý liếc mắt nhìn Giản Đào, bỗng dưng phát hiện ra sự bất thường, lập tức nhìn anh ta chằm chằm, vẻ mặt cứng đờ.
“Hừ! Anh khinh thường tôi sao? Đây cũng được coi là ra tay? Tôi cho anh cơ hội mà anh không biết trân trọng, mong là lát nữa anh đừng hối hận!”, Giản Đào khinh bỉ nói.
“Hối hận? Chắc là không đâu, bởi vì cuộc thi của chúng ta đã kết thúc rồi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Kết thúc?”, ánh mắt Giản Đào bùng cháy lửa giận: “Khốn kiếp, anh đang đùa giỡn với tôi sao?”.
“Thần y Lâm, anh nói vậy là sao?”, Ái Nhiễm ở bên cạnh cũng chưa phát hiện ra manh mối ngay, ngoảnh sang hỏi.
“Xem ra người bạn này của con chẳng đáng tin chút nào”, Dục Chấn Thiên lắc đầu, nói với vẻ thất vọng.
Ái Nhiễm không nói gì, chỉ cúi đầu cụp mắt, có chút buồn bã.
Nhưng đúng lúc này, ông hai nhà họ Dục ở bên cạnh giơ tay lên, giọng nói có chút run rẩy chỉ vào Giản Đào: “Anh… anh cả… kia… kia…”
Dục Chấn Thiên đanh mắt hỏi: “Chú hai, chú làm gì vậy?”.
“Anh cả… e là… cuộc thi đã kết thúc thật rồi…”, ông hai nhà họ Dục lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy.
“Cái gì?”.
Dục Chấn Thiên sửng sốt.
Giản Đào đã mất hết kiên nhẫn, tức giận hừ mũi nói: “Khốn kiếp, cho anh cơ hội mà anh cũng không dùng tới chứ gì? Vậy được, để xem tôi xử lý anh thế nào!”.
Dứt lời liền định vung châm ra.
Nhưng đúng lúc anh ta muốn giơ cánh tay lên.
Rắc!
Một âm thanh quỷ dị vang lên từ trên người anh ta, sau đó cả người mất khống chế đổ nhào về phía trước, rồi nặng nề ngã xuống đất…
Cả sảnh tiệc lập tức im bặt.
Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, ai nấy trợn mắt há mồm, nhịp tim, hơi thở đều như ngừng lại.
Giờ phút này, trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Ái Nhiễm cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng cô ta nhanh chóng nhìn thấy gì đó trên người Giản Đào, vội bước mấy bước tới, sau đó quay sang nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Thần y Lâm, anh…”
“Tôi đã thắng!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Xem ra chúng ta đều coi thường bạn của Tiểu Nhiễm rồi”.
Ông hai nhà họ Dục đứng lên, khàn giọng nói.
Dục Chấn Thiên vô cùng kinh ngạc, cũng nhìn ra được manh mối.
Chỉ thấy năm huyệt vị trên người Giản Đào đã bị năm cây châm khí đâm trúng.
Bởi vì châm khí trong suốt, thế nên nhất thời không ai phát hiện ra được chúng.
Người nhà họ Dục mở to mắt, dần dần cũng nhìn thấy rõ ràng.
“Năm tử huyệt… đều có châm khí?”.
“Cậu ta… cậu ta phóng châm lúc nào vậy? Tại sao tôi không nhìn thấy?”.
“Lẽ nào… là động tác vung tay lúc nãy?”.
“Trời ạ, phóng châm lúc giơ tay? Thế… thế thì nhanh quá!”.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu ta… cậu ta thực sự là người của ngoại vực sao? Tại sao châm thuật lại xuất quỷ nhập thần như vậy?”.
“Tại sao cậu ta lại làm được điều này?”.
Người nhà họ Dục lắp bắp kêu lên, ai nấy như bị mất hồn, không dám tin vào những gì mình thấy.
Châm khí không thể duy trì mãi được, chúng nhanh chóng biến mất, nhưng tác động của chúng lên người Giản Đào thì vẫn còn đó.
Ông năm nhà họ Dục vội bước tới, đâm mấy châm vào người Giản Đào thì anh ta mới đỡ hơn, vội vàng bò dậy.
Anh ta trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này.
“Giản thánh thủ, hình như tôi đã thắng rồi”, Lâm Chính bình thản nói: “Bây giờ có phải anh nên quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi không nhỉ?”.
Người nhà họ Dục nghe thấy thế đều có vẻ mặt rất phức tạp.
Nhưng bản lĩnh này của Lâm Chính đã đủ để chứng minh thực lực của anh mạnh hơn Giản Đào không biết gấp bao nhiêu lần.
Lần này thì cả nhà họ Dục đều lác cả mắt.
Ngay cả Dục Chấn Thiên cũng cảm thấy hối hận.
Phải biết rằng, tuy Giản Đào không phải là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân, nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử nội môn, chỉ kém đệ tử chân truyền một cấp.
Vậy mà Lâm Chính có thể đánh bại anh ta một cách dễ dàng, tức là rất có khả năng Lâm Chính là cao thủ cấp độ đệ tử chân truyền.
Nếu anh đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi thì rất có khả năng sẽ tiến vào tốp 20.
Tốp 20 của cuộc thi!
Nghĩ đến đây, nắm tay của Dục Chấn Thiên không khỏi siết chặt lại…