-
Chương 3436-3440
Chương 3436: Cậu dựa vào đâu?
“Thiên tài?"
Lâm Chính cười nhạt một tiếng, trên mặt lộ ra một vẻ giễu cợt khó nắm bắt.
"Theo tôi, cái gọi là thiên tài chỉ là hư danh do người đời đặt cho, cuộc đời này còn quá nhiều thứ để theo đuổi, tại sao chúng ta phải cố bám víu vào một cái hư danh như vậy?"
"Gì vậy? Cậu đang dạy đời tôi sao?", Nhiêu Ưng khịt mũi hỏi.
"Đúng vậy".
"Dạy đời tôi? Cậu đủ tầm sao?"
Nhiêu Ưng cười khinh khỉnh: “Hãy nhìn vào lòng bàn tay của cậu, cậu đã bị đầu độc bởi 7.400 loại chất độc của tôi. Những chất độc này được tổ tiên của tôi ở Trùng Long Cốc dày công nghiên cứu. Bây giờ cậu hãy nhìn vào cánh tay, bụng, ngực, cổ của mình....đều có hiện tượng lạ đúng không? Đừng quá lo lắng! Những chất độc này sẽ phát tác cùng nhau, và khi tất cả chúng phát tác, cậu sẽ chết ngay lập tức và không đau đớn! Vốn dĩ tôi muốn hành hạ cậu, nhưng nếu một con kiến như cậu mà tôi cũng dành quá nhiều thời gian thì không đáng, vì vậy tôi quyết định cho cậu một cái chết nhẹ nhàng".
"Vậy tôi phải cảm ơn sao?"
"Ha ha, không cần, cậu mau đưa cho tôi Thông Quan Châu, nếu không tôi sẽ tự mình đi lấy”, Nhiêu Ưng nheo mắt lại đáp.
Lâm Chính không trả lời, tiếp tục nhìn bàn tay của mình.
Quả nhiên, độc tố trong lòng bàn tay anh đã bắt đầu phát tác, lúc này trên bàn tay anh xuất hiện mấy đường màu đen giống như tơ nhện, những sợi tơ này đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lan dần về phía vai Lâm Chính.
Với tình hình này, không tới hai mươi giây nữa, toàn bộ cơ thể của Lâm Chính sẽ bị độc tố khống chế.
Đến lúc đó, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi.
Sắc mặt của Trương Kỳ và Sở Thu ở phía sau thay đổi chóng mặt.
Mọi người không dám do dự, đồng loạt tiến lên, chuẩn bị tấn công Nhiêu Ưng.
Nụ cười của Nhiêu Ưng đông cứng lại, hắn cau mày, nhìn chằm chằm vào Sở Thu và hỏi: “Sở Thu, anh muốn làm gì?"
Sở Thu chỉ xếp dưới Nhiêu Ưng, được biết đến như một bán thiên tài, Nhiêu Ưng đương nhiên biết gã, cũng biết rằng người này rất khó đối phó.
Cộng với việc Sở Thu có một số lượng lớn người giúp sức bên cạnh càng khiến Nhiêu Ưng cảm thấy áp lực hơn.
"Nhiêu Ưng, giao thuốc giải ra đây!" Sở Thu trầm giọng nói.
Tất cả bọn họ đều uống phải loại độc dược đặc biệt do Lâm Chính đưa cho, đến giờ vẫn chưa thể giải được. Nếu Lâm Chính chết, sợ rằng bọn họ cũng không sống nổi.
Nhiêu Ưng sắc mặt hơi âm trầm, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Hắn hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa những người này và Lâm Chính, và tại sao họ muốn giúp Lâm Chính.
"Sở Thu, tôi khuyên anh hãy ra khỏi đây, không có việc của anh ở đây. Nếu đắc tội với tôi, cẩn thận tôi cũng sẽ giết anh!", Nhiêu Ưng lạnh lùng hét lên.
Tuy nhiên, những lời này rõ ràng không thể ngăn cản Sở Thu và những người khác.
Mọi người không ai nói lời nào, ánh mắt họ lạnh lùng, lập tức vây lấy Nhiêu Ưng.
"Chết tiệt! Các người là cái thá gì! Muốn trở thành kẻ thù của Nhiêu Ưng này? Các người thật sự cho rằng tôi không giết được các người sao?"
Nhiêu Ưng vô cùng tức giận gầm lên một tiếng, đồng thời âm thầm tập trung sức lực, sẵn sàng chiến đấu.
Mặt hắn nghiêm lại và có vẻ như đang chịu áp lực rất lớn.
Nếu không có Sở Thu, hắn sẽ không để tâm đến Trương Kỳ và đám đông kia.
Nhưng để một bán thiên tài tham gia trận chiến thì có quá nhiều biến số, và hắn không chắc chắn rằng mình có thể đẩy lùi những người này.
Mà một khi bị những người này quấn lấy, hắn sẽ không có thời gian tìm lối ra. Vòng thi thứ nhất cũng không còn nhiều thời gian, nếu như giờ đánh một trận, ở đây không ai có thể tiến lên.....
Nhiêu Ưng thực sự không muốn chiến đấu.
Nhưng bây giờ dường như không có cách nào.
Hai bên bày binh bố trận.
Trận chiến sắp xảy ra.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói: “Sở Thu, Trương Kỳ, mọi người cứ lùi xuống, tôi sẽ xử lý người này”.
"Cái gì?"
Sở Thu và Trương Kỳ rất ngạc nhiên.
Nhiêu Ưng cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh lại cười nói: “Ngu ngốc, cậu còn không biết trạng thái của mình sao? Cậu muốn chiến đấu với tôi? Sao không tự cứu mạng mình trước đi!"
"Tôi cảm thấy mạng sống của tôi không hề bị đe doạ dưới bất kỳ hình thức nào!"
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó giơ tay lên, hơi hơi siết chặt nắm đấm.
Lạo xạo!
Có một âm thanh như thịt bị cắt.
Ngay sau đó, một cảnh kinh hoàng xuất hiện.
Mọi người nhìn thấy một lượng lớn chất lỏng màu đen chảy ra từ hai bàn tay nắm chặt của Lâm Chính.
Chất lỏng này....chính là chất độc mà Nhiêu Ưng đã hạ độc trên người Lâm Chính!
Chương 3437: Thanh tẩy
"Cái gì?"
Nhiêu Ưng mở to mắt, chết lặng.
Sở Thu, Trương Kỳ và những người khác thậm chí còn bàng hoàng hơn, như thể người mất hồn.
Đây rõ ràng là đang thải độc!
Nhưng đây đều là độc dược do Trùng Long Cốc luyện chế! Có hơn 7.000 loại, làm sao Lâm Chính có thể giải độc trong thời gian ngắn như vậy?
"Không thể! Tuyệt đối không thể!"
Nhiêu Ưng hai mắt đờ đẫn, môi run run.
Họ nhìn thấy chất độc trên tay của Lâm Chính ngày càng nhiều, không ngừng tuôn xuống.
Một lúc sau, mặt đất dưới chân anh đã đen kịt, đầy chất đen sệt sệt như máu.
Đây là chất độc mà Nhiêu Ưng đã sử dụng trên cơ thể của Lâm Chính.
Mặt khác, sắc mặt của Lâm Chính trở nên tái nhợt, khí tức và hơi thở cũng rất yếu ớt.
Thấy vậy, Nhiêu Ưng không chần chừ nữa, khẽ gầm lên một tiếng rồi lao tới, muốn nhân cơ hội này kết liễu Lâm Chính.
Nhưng làm sao Sở Thu và những người khác có thể để Nhiêu Ưng thành công? Đám đông ngay lập tức bao vây và ngăn hắn lại.
"Sở Thu, như tôi đã nói, mọi người không cần làm gì cả, tôi sẽ xử lý hắn".
Lâm Chính hơi thở hổn hển, yếu ớt nói.
Sắc mặt mấy người Sở Thu hơi biến đổi, nhìn trạng thái hiện tại của Lâm Chính mà có chút do dự.
Nhiêu Ưng nắm bắt cơ hội này, ngay lập tức hất Sở Thu ra và lao về phía Lâm Chính một cách thô bạo.
"Thiên Độc Huyền Công!"
Cùng với tiếng gầm của Nhiêu Ưng, một luồng khí độc khổng lồ và đáng sợ phun ra từ cơ thể hắn, giống như một chiếc lồng khổng lồ, bao phủ Lâm Chính.
Lâm Chính ánh mắt nghiêm nghị, không còn dáng vẻ yếu ớt như ban nãy rồi đột nhiên giơ tay lên không trung.
Vút!
Tất cả Hồng Mông Long Châm trên người anh lúc này cũng đồng loạt bay về phía Nhiêu Ưng.
Những chiếc kim tụ lại một chỗ và biến thành một con rồng màu vàng, gầm lên và phi nước đại về phía Nhiêu Ưng.
Nhiêu Ưng tim đập thình thịch, cảm nhận được sự phi phàm của chiêu này. Nhưng đối thủ chỉ là người ngoại vực, làm sao hắn có thể sợ hãi chùn bước? Nếu hắn né tránh, chẳng phải là nực cười sao?
Bởi vì hiện tại có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi này!
Thân là một thiên tài, hắn phải dùng khí thế oai phong nhất để nghiền nát Lâm Chính và chà đạp anh dưới chân!
Nghĩ đến đây, Nhiêu Ưng lại gầm lên một tiếng, thúc giục toàn bộ năng lượng trong cơ thể lao thẳng về phía Lâm Chính, không hề chùn bước!
Độc lực cuộn trào như sóng, không thể ngăn cản.
Mọi người da đầu tê dại, liên tục lui về phía sau.
Chất độc bắn tung tóe vào các bức tường mê cung xung quanh, làm nứt tường và thậm chí phát nổ.
Cả mê cung rung chuyển.
"Ồ!"
Tất cả những người đang theo dõi trận chiến trong mê cung đều thốt lên kinh ngạc.
"Đây là thực lực của thiên tài sao?"
"Quả là đáng sợ!"
"Tên nhãi kia sợ là tan xương rồi?"
"Thật là to gan, dám khiêu chiến Nhiêu Ưng, đúng là không biết sống chết!"
"Nhưng Nhiêu Ưng này quá đáng sợ! Anh nói anh ta là người thay thế? Theo tôi, biểu hiện của anh ta hoàn toàn không hề thua kém Tề Thủy Tâm ở thời kỳ đỉnh cao."
"Đúng vậy, thực lực của Nhiêu Ưng không thể coi thường, đây là chuyện không cần bàn cãi!"
Những người xung quanh đều kinh ngạc và không ngừng bàn tán xôn xao.
Khóe miệng của những người ở Trùng Long Cốc nhếch lên, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào.
Trong trận chiến này, có thể nói Nhiêu Ưng đã thể hiện được khả năng của mình.
"Rất tốt! Rất tốt!" Trùng Long cốc chủ liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy tự tin.
Bên phía Thanh Huyền Tông thì bầu không khí lại trái ngược.
Thanh Huyền tông chủ thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Ái Nhiễm vẫn im lặng.
Tề Thủy Tâm nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, không nhẫn tâm nhìn cảnh tiếp theo.
Mặc dù cô ấy bị liệt và không thể di chuyển, nhưng cô ấy vẫn có thể biết được chiêu thức của Nhiêu Ưng đáng sợ như thế nào.
Ngay cả trong thời đỉnh cao của mình, cô ấy chưa chắc đã chống lại được chiêu này!
Tề Thủy Tâm muốn đặt niềm tin vào Lâm Chính.
Nhưng trong tình cảnh hiện tại, trong lòng cô chỉ có sự tuyệt vọng.
Hiện trường sôi sùng sục.
Mọi người đều bị sốc trước động thái của Nhiêu Ưng.
Một nửa mê cung bị bao phủ bởi chất độc của Nhiêu Ưng, biến thành một màu đen kịt.
Tình hình dường như không thể lật ngược.
Tuy nhiên vào thời điểm này.
Bùm!
Một tia sáng vàng đột nhiên bắn ra từ khí độc đang nổ tung, đâm thẳng vào khí độc, sau đó ánh sáng vàng đáng sợ đó như một chiếc quạt gấp đã mở, vẫy vẫy xung quanh.
Ngay lập tức, sương mù độc trong toàn bộ mê cung được thanh lọc ngay lập tức, như thể những đám mây đã bị đẩy đi, khung cảnh trong mê cung dần hiện rõ trở lại.
"Cái gì?"
Đám đông sôi sục im bặt trong giây lát.
Tất cả những người ở Trùng Long Cốc đều chết lặng.
Trùng Long cốc chủ đột ngột đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào mê cung với đôi mắt già nua mở to, như thể bị sét đánh.
Ái Nhiễm, Tề Thủy Tâm và Thanh Huyền tông chủ đều kinh ngạc nhìn khu vực trung tâm đã được dọn sạch chất độc.
Ở đó, có một bóng người cao và thẳng đang đứng!
Lâm Chính!
Chương 3438: Thần Động Thiên Long Châm Quyết
Tất cả mọi người đều thất thần, hai tròng mắt điên cuồng chuyển động, tim đập thình thịch, thần kinh không ngừng co giật, giờ phút này, dường như linh hồn của họ đều đang run rẩy!
Không ai tin những gì mà bản thân đã nhìn thấy.
Một người đến từ ngoại vực lại tiếp được đòn tấn công toàn lực của Nhiêu Ưng!
Thậm chí... còn phá vỡ đòn tấn công đó!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đâu ai dám tin?
Thậm chí còn có không ít người không ngừng dụi mắt, cho rằng bản thân bị hoa mắt!
Cái miệng nhỏ nhắn của Tề Thủy Tâm há to, con ngươi ngơ ngác nhìn bóng người trong mê cung, nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần.
Ái Nhiễm và tông chủ Thanh Huyền Tông cũng giống như vậy.
Giản Đào chỉ đợi xem kịch hay, chuẩn bị đi đến trước mặt Ái Nhiễm để chế nhạo, cũng chết lặng.
“Sao có thể? Đây thực sự là đòn tấn công do Nhiêu Ưng dùng toàn lực sao? Hắn ta... sao hắn ta có thể tiếp được đòn đó chứ?", quai hàm của Giản Đào suýt chút nữa rơi xuống đất, đầu lưỡi cong lên, run rẩy hét lớn.
Sắc mặt của những người bên cạnh đều thay đổi, không ngừng cau mày.
Đương nhiên, người sốc nhất và không thể chấp nhận được là Nhiêu Ưng.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như bị va đập mạnh bởi một thứ gì đó, bị giật lùi về phía sau.
Rầm!
Hắn ngã mạnh xuống đất, rồi vội vàng đứng dậy, sau khi ý thức được mình không bị gì, lại muốn ra đòn lần nữa.
Nhưng khi vừa vận khí kình, hắn bèn dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn, trên ngực hắn... đã bị đâm bởi mười hai cây châm bạc màu vàng!
Những cây châm dài xếp thành hình hoa văn giống như thương long, in trên ngực hắn, sống động và rực rỡ.
Tâm trí của Nhiêu Ưng bỗng trở nên trống rỗng.
Mặc dù bị châm bạc cắm vào ngực, nhưng hắn cũng không cảm thấy có bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ là khí mạch trong cơ thể đã hoàn toàn mất cảm giác.
Giống như những cây châm bạc này, che chắn khí mạch của hắn!
Nếu không có cách nào để đả thông khí mạch, thì lấy cái gì để chiến đấu với những người này?
Nhiêu Ưng vô cùng kinh hãi, không dám tiến lên, liên tục lùi về phía sau, hai tay lần mò trước ngực, muốn rút châm bạc ra.
Song khi hắn vừa chạm vào cây châm bạc thì cảm thấy ngực mình rất đau.
Nhiêu Ưng cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức phản ứng, khí mạch của mình nhất định là bị mấy cây châm bạc này khống chế rồi.
Nếu như rút kim ra, khí mạch chắc chắn sẽ bị phá vỡ, phải tu sửa lại toàn bộ.
Không thể làm liều!
Nhiêu Ưng cắn răng, triển khai kỹ thuật nhổ kim chỉ có ở Trùng Long Cốc.
Nhưng sau khi quyết định làm, châm bạc không những không được nhổ ra, thậm chí còn không hề động đậy.
Cứ như thể những cây châm bạc này toàn bộ đều được mọc ra từ trên người Nhiêu Ưng.
Cuối cùng Nhiêu Ưng ý thức được có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Rốt cuộc là thế nào? Đây là châm bạc gì thế? Cậu... cậu loại bỏ hoàn toàn chất độc mà tôi đã thi triển với cậu bằng cách nào? Rốt cuộc chuyện này là sao?”,
Nhiêu Ưng hét lên, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng và khó tin.
“Muốn loại bỏ chất độc mà anh đã dùng rất đơn giản! Độc của anh tuy rất nhiều, có hơn bảy nghìn loại, nhưng những độc tố này đều tác dụng lên máu, không có loại nào xâm nhập vào xương tủy, nội tạng! Tôi nghĩ cũng phải thôi, nếu đồng thời dùng nhiều độc như vậy, độc tố đương nhiên phải cùng loại, nó chỉ có thể thẩm thấu vào trong máu, cho nên muốn giải độc của anh quá đơn giản, tôi chỉ cần đổi hoàn toàn lượng máu trong cơ thể là được”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Đổi máu?”
Nhiêu Ưng trừng mắt chết lặng.
“Việc này không thể nào làm được! Lâm Chính đại nhân, nếu anh hoán đổi hoàn toàn máu, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể tạo ra lượng máu lớn như vậy, nếu không có mạch máu để duy trì trạng thái, anh đến khí huyết cũng không có! Đổi máu chắc chắn sẽ khiến chiến lực tổn thất, tự tìm đường chết!", Sở Thu sốt sắng hét lên.
Có thể thấy, gã cũng bị những lời nói của Lâm Chính dọa sợ.
“Tôi đã dám đổi máu, đương nhiên sẽ có biện pháp sinh ra lượng lớn máu trong thời gian ngắn, việc này có gì khó khăn chứ?", Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Ha ha, cậu đừng ở đây lừa tôi, trên thế giới rất ít thủ đoạn nghịch thiên như vậy, theo tôi được biết, chỉ có 'Thần Động Thiên Long Châm Quyết' mới có thể nhanh chóng sinh ra máu, đáng tiếc châm quyết này đã bị thất truyền, trở thành truyền thuyết trong giang hồ, toàn bộ vực Diệt Vong, không ai biết đến thuật pháp này, cậu... cậu... cậu không phải là... cậu biết châm quyết này đấy chứ...”
Nhiêu Ưng nói một lúc, sắc mặt trở nên tái mét, giọng nói cũng dần dần yếu ớt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Bởi vì hắn phát hiện sự việc khiến người ta khiếp sợ.
'Thần Động Thiên Long Châm Quyết' là một truyền thuyết của vực Diệt Vong, ở vực Diệt Vong không ai hiểu được châm thuật này.
Nhưng... Lâm Chính không phải người của vực Diệt Vong!
Anh không thể nào...không thể nào là...
Nhiêu Ưng mở to miệng, tim điên cuồng đập loạn.
Cho đến giờ phút này, Lâm Chính mới nhẹ nhàng nói:
“Tôi biết!”
Chương 3439: Trùng Long Thích
Hai chữ đơn giản như mũi kim đâm thật mạnh vào tim Nhiêu Ưng.
Đám người Sở Thu cũng sững sờ ngay tại chỗ như bị sét đánh.
Những người bên ngoài mê cung khó hiểu nhìn cảnh tượng bên trong, hoàn toàn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao mê cung ngăn cách âm thanh trong ngoài, bọn họ không nghe được người bên trong nói gì, chỉ có một số ít người thông qua khẩu hình miệng mơ hồ đoán được một phía mà thôi.
Tình thế đột nhiên đảo ngược, ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực chăm chú nhìn bên trong mê cung, không dám thở mạnh.
Cho đến lúc có người thì thầm.
"Còn mười phút nữa, vòng thứ nhất của mê cung sẽ kết thúc”.
Vừa dứt lời, nhiều người vô cùng kinh ngạc.
"Mười phút nữa là xong ư?"
"Xong rồi, những người này đều không thể vượt cấp”.
"Mê cung không ngừng biến hóa, lối ra cũng không ngừng thay đổi, thời gian chỉ còn mười phút, căn bản không đủ. Cho dù hiện giờ bọn họ đi tìm lối ra, cũng chưa chắc có thể thuận lợi vượt cấp”.
"Không ngờ rằng cạnh tranh ở vòng đầu tiên của cuộc thi lại khốc liệt như vậy, ngay cả Nhiêu anh kiệt cũng bị loại”.
"Cuộc thi... thực sự quá tàn khốc”.
Mọi người tranh nhau nghị luận.
Vẻ mặt của Trùng Long Cốc vô cùng khó coi.
Nếu Nhiêu Ưng bị loại ngay từ vòng đầu tiên, e là thể diện của Trùng Long Cốc không còn gì để mất nữa.
Tuyệt đối không thể như vậy.
"Nên sử dụng rồi”.
Cốc chủ của Trùng Long Cốc hít một hơi thật sâu, đôi mắt đầy quyết tâm.
Nhiêu Ưng ở bên này cũng đưa ra quyết định.
Hắn định thần lại, liếc nhìn thời gian rồi nhìn ra ngoài mê cung, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cốc chủ Trùng Long Cốc.
Cốc chủ Trùng Long Cốc nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt của Nhiêu Ưng lập tức trở nên kiên quyết.
"Không ngờ một người ngoại vực như cậu lại hiểu được Thần Động Thiên Long Châm Quyết! Tôi thừa nhận, y thuật của cậu rất tốt, thực lực rất mạnh, nhất định là anh hùng hào kiệt. Không tồi! Không tồi...”, Nhiêu Ưng liên tục gật đầu, hai mắt từ từ chuyển sang màu đỏ như máu.
Lâm Chính cau mày, nghiêm túc nói: "Nhiêu anh kiệt, nếu bây giờ anh nhận thua, tôi có thể đảm bảo an toàn cho anh. Nếu cứ tiếp tục ngoan cố chống cự, không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo”.
"Ha ha, cậu nói không sai, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, không ai biết được. Nhưng có lẽ cậu chưa ý thức được, tôi sẽ không thua, không thể thua! Bấy nhiêu đây còn chưa đủ để tôi cúi đầu đâu”.
Nói xong, đột nhiên Nhiêu Ưng rút ra mấy huyền châm từ bên hông, dứt khoát đâm mạnh vào đỉnh đầu của mình.
"A!"
Hắn gầm gừ trong đau đớn.
Mấy cây châm dài chừng mười centimet, khi hắn di chuyển, một nửa số huyền châm đi vào đầu hắn.
"Cái gì?"
"Đây là…"
Mặt Sở Thu biến sắc, kêu lên: "Anh ta đang vận dụng lực Huyết Nguyên! Cẩn thận!"
"Lực Huyết Nguyên?"
Hô hấp Lâm Chính gấp gáp, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mạch của Nhiêu Ưng bị chặn lại không sử dụng khí trong cơ thể, nhưng hắn có thể sử dụng lực Huyết Nguyên.
Mặc dù cưỡng ép kích hoạt Lực Huyết Nguyên nhất định sẽ giảm hai mươi năm tuổi thọ, nhưng giờ khắc này, hắn không lo được nhiều như vậy.
Lâm Chính khẽ cau mày, nhanh chóng giẫm chân nhảy về phía Nhiêu Ưng, muốn chế ngự hắn.
Nhưng Nhiêu Ưng không cho Lâm Chính cơ hội.
Hắn lần nữa duỗi tay ra, chạm vào ngực mình rồi giật mạnh.
Keng!
Một luồng sáng đột nhiên chiếu soi rọi xung quanh.
Lâm Chính đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng rực rỡ kia.
Lại thấy Nhiêu Ưng giương cao nó.
Nó là một cây kim dài bảy mươi centimet!
Mọi người không khỏi kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.
"Trùng Long Thích! Đó là rùng Long Thích!"
"Cái gì? Đó là báu vật trấn cốc của Trùng Long Cốc? Trùng Long Thích?"
"Vậy mà cốc chủ của Trùng Long Cốc thực sự giao vật này cho Nhiêu Ưng?"
"Có thể nói đây là thần khí đấy. Nếu Nhiêu Ưng có thứ này thì dư sức giành chiến thắng ở cuộc thi. Không công bằng, thật không công bằng”.
"Nghe nói vật này là tín vật của cốc chủ, không phải cốc chủ không được phép chạm vào. Nhưng Trùng Long Cốc lại giao nó cho Nhiêu Ưng, có thể thấy Trùng Long Cốc coi trọng trận chiến lần này cỡ nào”.
"Có thứ này trợ giúp, còn ai có thể là đối thủ của Nhiêu Ưng? Sợ là ngay cả khi vị kia của nhà Thần Cung ra mặt cũng chưa chắc chiếm được lợi thế?"
"Thật quá đáng!"
Bên ngoài mê cung bàn luận sôi nổi.
Mọi người nhìn chằm chằm vào vật tế trong tay Nhiêu Ưng và hét lên.
Sắc mặt một vài người trở nên khó coi, một số lộ ra vẻ sợ hãi và một số như bị đông cứng.
Đám người Thanh Huyền Tông và Tề Phương Sơn đều rơi vào im lặng...
Chương 3440: Đỡ được rồi
Sau khi Trùng Long Thích xuất hiện, tình thế lại thay đổi lần nữa.
Mọi người sợ hãi nhìn chiếc châm phát sáng đang phóng ra, ai nấy cũng trợn to mắt, tim gần như nhảy lên đến cổ họng.
Mọi người chỉ nghe nói đến tin đồn về Trùng Long Thích chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Trùng Long Cốc được thành lập, lấy Trùng Long Thích làm phương tiện.
Người tạo ra Trùng Long Thích là người tạo ra Trùng Long Cốc, tương truyền Trùng Long Cốc đầu tiên đã từng sử dụng cây châm này đâm xuyên qua bảy ngàn cường giả trong vực Diệt Vong, giành được “Hạo Nguyệt Huyền Thiên Hoa” của thần hoa trong thế gian, sau khi uống nó, huyết dịch của mình sẽ thay đổi, tăng lên bốn trăm năm tuổi thọ.
Ngay khi tuổi thọ kết thúc, cốc chủ Trùng Long Cốc đầu tiên dùng Trùng Long Thích đâm xuyên qua tim của mình, khiến Trùng Long Thích ngâm trong máu đặc biệt của mình để uy lực của nó tăng lên.
Bây giờ Trùng Long Thích đã là sự tồn tại như thần khí.
Sở dĩ Trùng Long Cốc có thể trở thành thế lực đứng đầu dưới bá chủ đều nhờ vào vật này.
Có thể nói Nhiêu Ưng lấy vật này ra đã tuyên án kết quả của cuộc thi này.
Lâm Chính có mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không đỡ được vật này.
Anh có thể đấu lại bảy ngàn cường giả vực Diệt Vong không?
Anh có thể áp chế được chỗ dựa của cả Trùng Long Cốc không?
Mọi người đều lẳng lặng nhìn.
Ánh mắt Ái Nhiễm lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Tề Thủy Tâm kinh ngạc một hồi, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt.
Cô ta không mong Lâm Chính chết, vì Lâm Chính là niềm hy vọng duy nhất chữa trị cho cô ta.
Thế nhưng không ai có thể ngăn được Nhiêu Ưng.
“Tôi nói rồi, cuối cùng tôi vẫn là thiên tài anh kiệt, còn cậu chẳng là gì cả”.
“Bây giờ hãy để Trùng Long Thích đặt dấu chấm hết cho cuộc đời đáng buồn của cậu đi”.
“Có thể chết dưới Trùng Long Thích, cậu cũng không oan ức! Tôi lấy mạng chó của cậu”.
Nhiêu Ưng tức giận nói, hai mắt đỏ ngầu, sau đó một bàn tay khác đánh mạnh về phía Trùng Long Thích.
Rầm!
Ngay khi bàn tay đó chạm vào Trùng Long Thích, bàn tay Nhiêu Ưng lập tức nổ tung, máu và những mảnh thịt bắn ra đều dính trên Trùng Long Thích.
Thoáng chốc Trùng Long Thích vốn dĩ đang phát ra ánh sáng rực rỡ bỗng trở nên đỏ thẫm và lạnh lẽo, mùi máu tanh nồng tràn ngập bốn phía, những chiếc kim gai run rẩy dữ dội, phát ra tiếng “ù ù” không ngừng khiến người ta cảm thấy da đầu tê cả lại.
Mấy người Sở Thu cực kỳ hoảng sợ.
Lần này không ai dám ngăn cản.
Đùa à, đó là Trùng Long Thích đấy.
Đối mặt với vũ khí đại sát như vậy, họ cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn.
“Thôi xong! Xong đời thật rồi”, da đầu Trương Kỳ tê rần, vội vàng nói với Sở Thu: “Sở Thu đại nhân, mau nghĩ cách đi, không thể để cho Nhiêu Ưng giết Lâm Chính đại nhân được, nếu không chúng ta loại bỏ độc trên người thế nào?”
“Tôi có thể có cách gì được đây? Ai mà đỡ được Trùng Long Thích chứ! Chuyện đến mức này, chúng ta cũng chỉ có thể bàng quan đứng nhìn”, Sở Thu nghiến răng nói.
“Tức là… lần này chúng ta chết chắc rồi à?”, Trương Kỳ tuyệt vọng nói.
“Nếu đi ngăn Nhiêu Ưng, chúng ta chắc chắn sẽ chết ở đây mà không làm được gì, hoặc sau khi ra ngoài có cơ hội mời đại tài giải độc, tôi cũng rất muốn ngăn Nhiêu Ưng lại nhưng sức lực chúng ta có hạn, chẳng có tác dụng gì đâu”, Sở Thu thở dài.
Nếu để Nhiêu Ưng có được Thông Quan Châu, Nhiêu Ưng sẽ không chia cho họ, mà sẽ chiếm hết toàn bộ.
Huống gì sau khi Lâm Chính chết, Nhiêu Ưng có ra tay với họ hay không cũng khó nói.
Mọi người đều rất hoang mang lo sợ, chỉ có thể lùi ra xa nơi này để tự bảo vệ mình.
Ngay lúc này một tay khác của Nhiêu Ưng đã nắm chặt lấy Trùng Long Thích, cả người như huyết thần, hợp làm một với Trùng Long Thích đỏ thẫm.
“Bây giờ cậu thấy hối hận chưa?”
Nhiêu Ưng nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói.
Lâm Chính không nói gì, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Anh giơ tay lên đâm vào ngực mình, vẫn là huyết tế, đồng thời phát huy toàn bộ khí kình trong cơ thể, tất cả đều dồn vào trong lòng bàn tay.
Đến khi anh rút tay ra khỏi ngực, bàn tay đó đã nhuộm một màu đỏ.
“Sao nào? Chẳng lẽ cậu còn muốn cưỡng ép mình đỡ Trùng Long Thích này của tôi à?”
Nhiêu Ưng híp mắt, thấp giọng nói: “Không biết tự lượng sức”.
Hắn vừa dứt lời, Trùng Long Thích lập tức bay ra.
Ngay lúc đó mê cung tràn ngập huyết quang.
Cả mê cung liên tục rung lên.
Mọi người kinh hãi nhìn sang, đều kinh ngạc vì cảnh tượng này.
Nhưng nhìn Trùng Long Thích bay đến chỗ Lâm Chính với tốc độ không thể ngăn lại được, các bức tường của mê cung xung quanh đều bị phá vỡ, mặt đất nứt ra để lộ ra các bánh răng cơ quan ẩn bên dưới.
Ngay cả cơ quan của cuộc thi cũng không chịu được uy thế của Trùng Long Thích.
Cực kỳ đáng sợ!
Phải biết rằng, cơ quan mê cung cuộc thi được tạo ra bằng chất liệu đặc biệt, rất cứng, như thế mới có thể ngăn được có người đánh hỏng mê cung để rời đi.
Quá mức khủng khiếp!
Tim mọi người đều đập thình thịch, linh hồn như tê cả lại.
Cuối cùng!
Trùng Long Thích đáng sợ đó đến gần Lâm Chính.
Thoáng chốc khí kình cả người Lâm Chính đều bị phá tan, bất kỳ phòng vệ này cũng không thể ngưng tụ trước uy lực của Trùng Long Thích.
Lâm Chính sắp tan thành mây khói rồi.
Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này.
Thế nhưng… Lâm Chính không bị uy thế của Trùng Long Thích đánh lùi.
Ngược lại anh giơ tay bàn tay bị nhuộm đỏ bởi máu của mình định nắm chặt lấy Trùng Long Thích.
“Cái gì?”
Mọi người chấn động, trợn tròn mắt.
“Hắn không bắt được đâu”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc thấp giọng nói.
Đây là suy nghĩ chung của mọi người.
Uy thế như vậy dĩ nhiên là không thể bắt được.
Nhưng ngay sau đó.
Bụp!
Bàn tay dính máu của Lâm Chính nắm chặt lấy Trùng Long Thích.
Sau đó một luồng sóng âm hung hãn lan ra xung quanh.
Các bức tường xung quanh đều sụp đổ.
Mấy người Trương Kỳ, Sở Thu cũng bị chấn động văng ra xa.
Uy thế vô tận mà Trùng Long Thích phóng ra còn sắc bén hơn cả thần kiếm, bá đạo hơn thần đao.
Điều khiến mọi người hãi hùng nhất là trên cây gai dài mà mỏng này lại có một sức mạnh cực kỳ bá đạo không gì so sánh được.
Như là một con rồng cuồng bạo đang lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính một tay nắm chặt lấy, cánh tay run rẩy không thôi nhưng lại khó chống cự lại sự tấn công cực mạnh của Trùng Long Thích, cả người bị Trùng Long Thích đẩy lùi về sau, hai chân giẫm mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt ra.
Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, lại giơ một bàn tay khác lên đâm mạnh vào ngực.
Phụt!
Một bàn tay khác dính đầy sức mạnh máu tươi bản nguyên, lại đâm vào Trùng Long Thích.
Hai cánh tay anh đều nắm chặt lấy Trùng Long Thích, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.
Mọi người đều cảm thấy như ngừng thở, trợn to mắt nhìn chằm chằm.
Mặc dù hai tay đều đâm vào trên đó nhưng vẫn không thể ngăn được sự tấn công của Trùng Long Thích.
“Chết! Chết cho tôi! Chết cho tôi!”
Nhiêu Ưng gầm lên, như phát cuồng mà đẩy Trùng Long Thích về phía trước.
Trùng Long Thích cứ thể đẩy Lâm Chính về phía sau.
Vù!
Cơ thể anh đập vào một bức tường ở phía sau khiến bức tường ngã xuống.
Nhưng Trùng Long Thích vẫn chưa ngừng lại, vẫn đánh về phía Lâm Chính.
Da thịt của Lâm Chính bị xé toạc do va chạm, miệng liên nôn ra máu.
Cũng không biết anh đã đụng đổ bao nhiêu bức tường, cơ thể anh khảm vào bức tường cuối cùng ở rìa mê cung, cả người anh cuối cùng cũng dừng lại.
Còn tác động và sức mạnh của Trùng Long Thích cũng từ từ mất đi.
Mọi người đều không nói gì.
Lâm Chính... vậy mà lại đỡ được Trùng Long Thích!
“Thiên tài?"
Lâm Chính cười nhạt một tiếng, trên mặt lộ ra một vẻ giễu cợt khó nắm bắt.
"Theo tôi, cái gọi là thiên tài chỉ là hư danh do người đời đặt cho, cuộc đời này còn quá nhiều thứ để theo đuổi, tại sao chúng ta phải cố bám víu vào một cái hư danh như vậy?"
"Gì vậy? Cậu đang dạy đời tôi sao?", Nhiêu Ưng khịt mũi hỏi.
"Đúng vậy".
"Dạy đời tôi? Cậu đủ tầm sao?"
Nhiêu Ưng cười khinh khỉnh: “Hãy nhìn vào lòng bàn tay của cậu, cậu đã bị đầu độc bởi 7.400 loại chất độc của tôi. Những chất độc này được tổ tiên của tôi ở Trùng Long Cốc dày công nghiên cứu. Bây giờ cậu hãy nhìn vào cánh tay, bụng, ngực, cổ của mình....đều có hiện tượng lạ đúng không? Đừng quá lo lắng! Những chất độc này sẽ phát tác cùng nhau, và khi tất cả chúng phát tác, cậu sẽ chết ngay lập tức và không đau đớn! Vốn dĩ tôi muốn hành hạ cậu, nhưng nếu một con kiến như cậu mà tôi cũng dành quá nhiều thời gian thì không đáng, vì vậy tôi quyết định cho cậu một cái chết nhẹ nhàng".
"Vậy tôi phải cảm ơn sao?"
"Ha ha, không cần, cậu mau đưa cho tôi Thông Quan Châu, nếu không tôi sẽ tự mình đi lấy”, Nhiêu Ưng nheo mắt lại đáp.
Lâm Chính không trả lời, tiếp tục nhìn bàn tay của mình.
Quả nhiên, độc tố trong lòng bàn tay anh đã bắt đầu phát tác, lúc này trên bàn tay anh xuất hiện mấy đường màu đen giống như tơ nhện, những sợi tơ này đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lan dần về phía vai Lâm Chính.
Với tình hình này, không tới hai mươi giây nữa, toàn bộ cơ thể của Lâm Chính sẽ bị độc tố khống chế.
Đến lúc đó, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi.
Sắc mặt của Trương Kỳ và Sở Thu ở phía sau thay đổi chóng mặt.
Mọi người không dám do dự, đồng loạt tiến lên, chuẩn bị tấn công Nhiêu Ưng.
Nụ cười của Nhiêu Ưng đông cứng lại, hắn cau mày, nhìn chằm chằm vào Sở Thu và hỏi: “Sở Thu, anh muốn làm gì?"
Sở Thu chỉ xếp dưới Nhiêu Ưng, được biết đến như một bán thiên tài, Nhiêu Ưng đương nhiên biết gã, cũng biết rằng người này rất khó đối phó.
Cộng với việc Sở Thu có một số lượng lớn người giúp sức bên cạnh càng khiến Nhiêu Ưng cảm thấy áp lực hơn.
"Nhiêu Ưng, giao thuốc giải ra đây!" Sở Thu trầm giọng nói.
Tất cả bọn họ đều uống phải loại độc dược đặc biệt do Lâm Chính đưa cho, đến giờ vẫn chưa thể giải được. Nếu Lâm Chính chết, sợ rằng bọn họ cũng không sống nổi.
Nhiêu Ưng sắc mặt hơi âm trầm, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Hắn hoàn toàn không biết mối quan hệ giữa những người này và Lâm Chính, và tại sao họ muốn giúp Lâm Chính.
"Sở Thu, tôi khuyên anh hãy ra khỏi đây, không có việc của anh ở đây. Nếu đắc tội với tôi, cẩn thận tôi cũng sẽ giết anh!", Nhiêu Ưng lạnh lùng hét lên.
Tuy nhiên, những lời này rõ ràng không thể ngăn cản Sở Thu và những người khác.
Mọi người không ai nói lời nào, ánh mắt họ lạnh lùng, lập tức vây lấy Nhiêu Ưng.
"Chết tiệt! Các người là cái thá gì! Muốn trở thành kẻ thù của Nhiêu Ưng này? Các người thật sự cho rằng tôi không giết được các người sao?"
Nhiêu Ưng vô cùng tức giận gầm lên một tiếng, đồng thời âm thầm tập trung sức lực, sẵn sàng chiến đấu.
Mặt hắn nghiêm lại và có vẻ như đang chịu áp lực rất lớn.
Nếu không có Sở Thu, hắn sẽ không để tâm đến Trương Kỳ và đám đông kia.
Nhưng để một bán thiên tài tham gia trận chiến thì có quá nhiều biến số, và hắn không chắc chắn rằng mình có thể đẩy lùi những người này.
Mà một khi bị những người này quấn lấy, hắn sẽ không có thời gian tìm lối ra. Vòng thi thứ nhất cũng không còn nhiều thời gian, nếu như giờ đánh một trận, ở đây không ai có thể tiến lên.....
Nhiêu Ưng thực sự không muốn chiến đấu.
Nhưng bây giờ dường như không có cách nào.
Hai bên bày binh bố trận.
Trận chiến sắp xảy ra.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói: “Sở Thu, Trương Kỳ, mọi người cứ lùi xuống, tôi sẽ xử lý người này”.
"Cái gì?"
Sở Thu và Trương Kỳ rất ngạc nhiên.
Nhiêu Ưng cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh lại cười nói: “Ngu ngốc, cậu còn không biết trạng thái của mình sao? Cậu muốn chiến đấu với tôi? Sao không tự cứu mạng mình trước đi!"
"Tôi cảm thấy mạng sống của tôi không hề bị đe doạ dưới bất kỳ hình thức nào!"
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó giơ tay lên, hơi hơi siết chặt nắm đấm.
Lạo xạo!
Có một âm thanh như thịt bị cắt.
Ngay sau đó, một cảnh kinh hoàng xuất hiện.
Mọi người nhìn thấy một lượng lớn chất lỏng màu đen chảy ra từ hai bàn tay nắm chặt của Lâm Chính.
Chất lỏng này....chính là chất độc mà Nhiêu Ưng đã hạ độc trên người Lâm Chính!
Chương 3437: Thanh tẩy
"Cái gì?"
Nhiêu Ưng mở to mắt, chết lặng.
Sở Thu, Trương Kỳ và những người khác thậm chí còn bàng hoàng hơn, như thể người mất hồn.
Đây rõ ràng là đang thải độc!
Nhưng đây đều là độc dược do Trùng Long Cốc luyện chế! Có hơn 7.000 loại, làm sao Lâm Chính có thể giải độc trong thời gian ngắn như vậy?
"Không thể! Tuyệt đối không thể!"
Nhiêu Ưng hai mắt đờ đẫn, môi run run.
Họ nhìn thấy chất độc trên tay của Lâm Chính ngày càng nhiều, không ngừng tuôn xuống.
Một lúc sau, mặt đất dưới chân anh đã đen kịt, đầy chất đen sệt sệt như máu.
Đây là chất độc mà Nhiêu Ưng đã sử dụng trên cơ thể của Lâm Chính.
Mặt khác, sắc mặt của Lâm Chính trở nên tái nhợt, khí tức và hơi thở cũng rất yếu ớt.
Thấy vậy, Nhiêu Ưng không chần chừ nữa, khẽ gầm lên một tiếng rồi lao tới, muốn nhân cơ hội này kết liễu Lâm Chính.
Nhưng làm sao Sở Thu và những người khác có thể để Nhiêu Ưng thành công? Đám đông ngay lập tức bao vây và ngăn hắn lại.
"Sở Thu, như tôi đã nói, mọi người không cần làm gì cả, tôi sẽ xử lý hắn".
Lâm Chính hơi thở hổn hển, yếu ớt nói.
Sắc mặt mấy người Sở Thu hơi biến đổi, nhìn trạng thái hiện tại của Lâm Chính mà có chút do dự.
Nhiêu Ưng nắm bắt cơ hội này, ngay lập tức hất Sở Thu ra và lao về phía Lâm Chính một cách thô bạo.
"Thiên Độc Huyền Công!"
Cùng với tiếng gầm của Nhiêu Ưng, một luồng khí độc khổng lồ và đáng sợ phun ra từ cơ thể hắn, giống như một chiếc lồng khổng lồ, bao phủ Lâm Chính.
Lâm Chính ánh mắt nghiêm nghị, không còn dáng vẻ yếu ớt như ban nãy rồi đột nhiên giơ tay lên không trung.
Vút!
Tất cả Hồng Mông Long Châm trên người anh lúc này cũng đồng loạt bay về phía Nhiêu Ưng.
Những chiếc kim tụ lại một chỗ và biến thành một con rồng màu vàng, gầm lên và phi nước đại về phía Nhiêu Ưng.
Nhiêu Ưng tim đập thình thịch, cảm nhận được sự phi phàm của chiêu này. Nhưng đối thủ chỉ là người ngoại vực, làm sao hắn có thể sợ hãi chùn bước? Nếu hắn né tránh, chẳng phải là nực cười sao?
Bởi vì hiện tại có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi này!
Thân là một thiên tài, hắn phải dùng khí thế oai phong nhất để nghiền nát Lâm Chính và chà đạp anh dưới chân!
Nghĩ đến đây, Nhiêu Ưng lại gầm lên một tiếng, thúc giục toàn bộ năng lượng trong cơ thể lao thẳng về phía Lâm Chính, không hề chùn bước!
Độc lực cuộn trào như sóng, không thể ngăn cản.
Mọi người da đầu tê dại, liên tục lui về phía sau.
Chất độc bắn tung tóe vào các bức tường mê cung xung quanh, làm nứt tường và thậm chí phát nổ.
Cả mê cung rung chuyển.
"Ồ!"
Tất cả những người đang theo dõi trận chiến trong mê cung đều thốt lên kinh ngạc.
"Đây là thực lực của thiên tài sao?"
"Quả là đáng sợ!"
"Tên nhãi kia sợ là tan xương rồi?"
"Thật là to gan, dám khiêu chiến Nhiêu Ưng, đúng là không biết sống chết!"
"Nhưng Nhiêu Ưng này quá đáng sợ! Anh nói anh ta là người thay thế? Theo tôi, biểu hiện của anh ta hoàn toàn không hề thua kém Tề Thủy Tâm ở thời kỳ đỉnh cao."
"Đúng vậy, thực lực của Nhiêu Ưng không thể coi thường, đây là chuyện không cần bàn cãi!"
Những người xung quanh đều kinh ngạc và không ngừng bàn tán xôn xao.
Khóe miệng của những người ở Trùng Long Cốc nhếch lên, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào.
Trong trận chiến này, có thể nói Nhiêu Ưng đã thể hiện được khả năng của mình.
"Rất tốt! Rất tốt!" Trùng Long cốc chủ liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy tự tin.
Bên phía Thanh Huyền Tông thì bầu không khí lại trái ngược.
Thanh Huyền tông chủ thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Ái Nhiễm vẫn im lặng.
Tề Thủy Tâm nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, không nhẫn tâm nhìn cảnh tiếp theo.
Mặc dù cô ấy bị liệt và không thể di chuyển, nhưng cô ấy vẫn có thể biết được chiêu thức của Nhiêu Ưng đáng sợ như thế nào.
Ngay cả trong thời đỉnh cao của mình, cô ấy chưa chắc đã chống lại được chiêu này!
Tề Thủy Tâm muốn đặt niềm tin vào Lâm Chính.
Nhưng trong tình cảnh hiện tại, trong lòng cô chỉ có sự tuyệt vọng.
Hiện trường sôi sùng sục.
Mọi người đều bị sốc trước động thái của Nhiêu Ưng.
Một nửa mê cung bị bao phủ bởi chất độc của Nhiêu Ưng, biến thành một màu đen kịt.
Tình hình dường như không thể lật ngược.
Tuy nhiên vào thời điểm này.
Bùm!
Một tia sáng vàng đột nhiên bắn ra từ khí độc đang nổ tung, đâm thẳng vào khí độc, sau đó ánh sáng vàng đáng sợ đó như một chiếc quạt gấp đã mở, vẫy vẫy xung quanh.
Ngay lập tức, sương mù độc trong toàn bộ mê cung được thanh lọc ngay lập tức, như thể những đám mây đã bị đẩy đi, khung cảnh trong mê cung dần hiện rõ trở lại.
"Cái gì?"
Đám đông sôi sục im bặt trong giây lát.
Tất cả những người ở Trùng Long Cốc đều chết lặng.
Trùng Long cốc chủ đột ngột đứng dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào mê cung với đôi mắt già nua mở to, như thể bị sét đánh.
Ái Nhiễm, Tề Thủy Tâm và Thanh Huyền tông chủ đều kinh ngạc nhìn khu vực trung tâm đã được dọn sạch chất độc.
Ở đó, có một bóng người cao và thẳng đang đứng!
Lâm Chính!
Chương 3438: Thần Động Thiên Long Châm Quyết
Tất cả mọi người đều thất thần, hai tròng mắt điên cuồng chuyển động, tim đập thình thịch, thần kinh không ngừng co giật, giờ phút này, dường như linh hồn của họ đều đang run rẩy!
Không ai tin những gì mà bản thân đã nhìn thấy.
Một người đến từ ngoại vực lại tiếp được đòn tấn công toàn lực của Nhiêu Ưng!
Thậm chí... còn phá vỡ đòn tấn công đó!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì đâu ai dám tin?
Thậm chí còn có không ít người không ngừng dụi mắt, cho rằng bản thân bị hoa mắt!
Cái miệng nhỏ nhắn của Tề Thủy Tâm há to, con ngươi ngơ ngác nhìn bóng người trong mê cung, nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần.
Ái Nhiễm và tông chủ Thanh Huyền Tông cũng giống như vậy.
Giản Đào chỉ đợi xem kịch hay, chuẩn bị đi đến trước mặt Ái Nhiễm để chế nhạo, cũng chết lặng.
“Sao có thể? Đây thực sự là đòn tấn công do Nhiêu Ưng dùng toàn lực sao? Hắn ta... sao hắn ta có thể tiếp được đòn đó chứ?", quai hàm của Giản Đào suýt chút nữa rơi xuống đất, đầu lưỡi cong lên, run rẩy hét lớn.
Sắc mặt của những người bên cạnh đều thay đổi, không ngừng cau mày.
Đương nhiên, người sốc nhất và không thể chấp nhận được là Nhiêu Ưng.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình giống như bị va đập mạnh bởi một thứ gì đó, bị giật lùi về phía sau.
Rầm!
Hắn ngã mạnh xuống đất, rồi vội vàng đứng dậy, sau khi ý thức được mình không bị gì, lại muốn ra đòn lần nữa.
Nhưng khi vừa vận khí kình, hắn bèn dừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn, trên ngực hắn... đã bị đâm bởi mười hai cây châm bạc màu vàng!
Những cây châm dài xếp thành hình hoa văn giống như thương long, in trên ngực hắn, sống động và rực rỡ.
Tâm trí của Nhiêu Ưng bỗng trở nên trống rỗng.
Mặc dù bị châm bạc cắm vào ngực, nhưng hắn cũng không cảm thấy có bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ là khí mạch trong cơ thể đã hoàn toàn mất cảm giác.
Giống như những cây châm bạc này, che chắn khí mạch của hắn!
Nếu không có cách nào để đả thông khí mạch, thì lấy cái gì để chiến đấu với những người này?
Nhiêu Ưng vô cùng kinh hãi, không dám tiến lên, liên tục lùi về phía sau, hai tay lần mò trước ngực, muốn rút châm bạc ra.
Song khi hắn vừa chạm vào cây châm bạc thì cảm thấy ngực mình rất đau.
Nhiêu Ưng cũng không phải là kẻ ngốc, lập tức phản ứng, khí mạch của mình nhất định là bị mấy cây châm bạc này khống chế rồi.
Nếu như rút kim ra, khí mạch chắc chắn sẽ bị phá vỡ, phải tu sửa lại toàn bộ.
Không thể làm liều!
Nhiêu Ưng cắn răng, triển khai kỹ thuật nhổ kim chỉ có ở Trùng Long Cốc.
Nhưng sau khi quyết định làm, châm bạc không những không được nhổ ra, thậm chí còn không hề động đậy.
Cứ như thể những cây châm bạc này toàn bộ đều được mọc ra từ trên người Nhiêu Ưng.
Cuối cùng Nhiêu Ưng ý thức được có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Rốt cuộc là thế nào? Đây là châm bạc gì thế? Cậu... cậu loại bỏ hoàn toàn chất độc mà tôi đã thi triển với cậu bằng cách nào? Rốt cuộc chuyện này là sao?”,
Nhiêu Ưng hét lên, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng và khó tin.
“Muốn loại bỏ chất độc mà anh đã dùng rất đơn giản! Độc của anh tuy rất nhiều, có hơn bảy nghìn loại, nhưng những độc tố này đều tác dụng lên máu, không có loại nào xâm nhập vào xương tủy, nội tạng! Tôi nghĩ cũng phải thôi, nếu đồng thời dùng nhiều độc như vậy, độc tố đương nhiên phải cùng loại, nó chỉ có thể thẩm thấu vào trong máu, cho nên muốn giải độc của anh quá đơn giản, tôi chỉ cần đổi hoàn toàn lượng máu trong cơ thể là được”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Đổi máu?”
Nhiêu Ưng trừng mắt chết lặng.
“Việc này không thể nào làm được! Lâm Chính đại nhân, nếu anh hoán đổi hoàn toàn máu, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể tạo ra lượng máu lớn như vậy, nếu không có mạch máu để duy trì trạng thái, anh đến khí huyết cũng không có! Đổi máu chắc chắn sẽ khiến chiến lực tổn thất, tự tìm đường chết!", Sở Thu sốt sắng hét lên.
Có thể thấy, gã cũng bị những lời nói của Lâm Chính dọa sợ.
“Tôi đã dám đổi máu, đương nhiên sẽ có biện pháp sinh ra lượng lớn máu trong thời gian ngắn, việc này có gì khó khăn chứ?", Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Ha ha, cậu đừng ở đây lừa tôi, trên thế giới rất ít thủ đoạn nghịch thiên như vậy, theo tôi được biết, chỉ có 'Thần Động Thiên Long Châm Quyết' mới có thể nhanh chóng sinh ra máu, đáng tiếc châm quyết này đã bị thất truyền, trở thành truyền thuyết trong giang hồ, toàn bộ vực Diệt Vong, không ai biết đến thuật pháp này, cậu... cậu... cậu không phải là... cậu biết châm quyết này đấy chứ...”
Nhiêu Ưng nói một lúc, sắc mặt trở nên tái mét, giọng nói cũng dần dần yếu ớt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Bởi vì hắn phát hiện sự việc khiến người ta khiếp sợ.
'Thần Động Thiên Long Châm Quyết' là một truyền thuyết của vực Diệt Vong, ở vực Diệt Vong không ai hiểu được châm thuật này.
Nhưng... Lâm Chính không phải người của vực Diệt Vong!
Anh không thể nào...không thể nào là...
Nhiêu Ưng mở to miệng, tim điên cuồng đập loạn.
Cho đến giờ phút này, Lâm Chính mới nhẹ nhàng nói:
“Tôi biết!”
Chương 3439: Trùng Long Thích
Hai chữ đơn giản như mũi kim đâm thật mạnh vào tim Nhiêu Ưng.
Đám người Sở Thu cũng sững sờ ngay tại chỗ như bị sét đánh.
Những người bên ngoài mê cung khó hiểu nhìn cảnh tượng bên trong, hoàn toàn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao mê cung ngăn cách âm thanh trong ngoài, bọn họ không nghe được người bên trong nói gì, chỉ có một số ít người thông qua khẩu hình miệng mơ hồ đoán được một phía mà thôi.
Tình thế đột nhiên đảo ngược, ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực chăm chú nhìn bên trong mê cung, không dám thở mạnh.
Cho đến lúc có người thì thầm.
"Còn mười phút nữa, vòng thứ nhất của mê cung sẽ kết thúc”.
Vừa dứt lời, nhiều người vô cùng kinh ngạc.
"Mười phút nữa là xong ư?"
"Xong rồi, những người này đều không thể vượt cấp”.
"Mê cung không ngừng biến hóa, lối ra cũng không ngừng thay đổi, thời gian chỉ còn mười phút, căn bản không đủ. Cho dù hiện giờ bọn họ đi tìm lối ra, cũng chưa chắc có thể thuận lợi vượt cấp”.
"Không ngờ rằng cạnh tranh ở vòng đầu tiên của cuộc thi lại khốc liệt như vậy, ngay cả Nhiêu anh kiệt cũng bị loại”.
"Cuộc thi... thực sự quá tàn khốc”.
Mọi người tranh nhau nghị luận.
Vẻ mặt của Trùng Long Cốc vô cùng khó coi.
Nếu Nhiêu Ưng bị loại ngay từ vòng đầu tiên, e là thể diện của Trùng Long Cốc không còn gì để mất nữa.
Tuyệt đối không thể như vậy.
"Nên sử dụng rồi”.
Cốc chủ của Trùng Long Cốc hít một hơi thật sâu, đôi mắt đầy quyết tâm.
Nhiêu Ưng ở bên này cũng đưa ra quyết định.
Hắn định thần lại, liếc nhìn thời gian rồi nhìn ra ngoài mê cung, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cốc chủ Trùng Long Cốc.
Cốc chủ Trùng Long Cốc nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt của Nhiêu Ưng lập tức trở nên kiên quyết.
"Không ngờ một người ngoại vực như cậu lại hiểu được Thần Động Thiên Long Châm Quyết! Tôi thừa nhận, y thuật của cậu rất tốt, thực lực rất mạnh, nhất định là anh hùng hào kiệt. Không tồi! Không tồi...”, Nhiêu Ưng liên tục gật đầu, hai mắt từ từ chuyển sang màu đỏ như máu.
Lâm Chính cau mày, nghiêm túc nói: "Nhiêu anh kiệt, nếu bây giờ anh nhận thua, tôi có thể đảm bảo an toàn cho anh. Nếu cứ tiếp tục ngoan cố chống cự, không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo”.
"Ha ha, cậu nói không sai, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, không ai biết được. Nhưng có lẽ cậu chưa ý thức được, tôi sẽ không thua, không thể thua! Bấy nhiêu đây còn chưa đủ để tôi cúi đầu đâu”.
Nói xong, đột nhiên Nhiêu Ưng rút ra mấy huyền châm từ bên hông, dứt khoát đâm mạnh vào đỉnh đầu của mình.
"A!"
Hắn gầm gừ trong đau đớn.
Mấy cây châm dài chừng mười centimet, khi hắn di chuyển, một nửa số huyền châm đi vào đầu hắn.
"Cái gì?"
"Đây là…"
Mặt Sở Thu biến sắc, kêu lên: "Anh ta đang vận dụng lực Huyết Nguyên! Cẩn thận!"
"Lực Huyết Nguyên?"
Hô hấp Lâm Chính gấp gáp, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mạch của Nhiêu Ưng bị chặn lại không sử dụng khí trong cơ thể, nhưng hắn có thể sử dụng lực Huyết Nguyên.
Mặc dù cưỡng ép kích hoạt Lực Huyết Nguyên nhất định sẽ giảm hai mươi năm tuổi thọ, nhưng giờ khắc này, hắn không lo được nhiều như vậy.
Lâm Chính khẽ cau mày, nhanh chóng giẫm chân nhảy về phía Nhiêu Ưng, muốn chế ngự hắn.
Nhưng Nhiêu Ưng không cho Lâm Chính cơ hội.
Hắn lần nữa duỗi tay ra, chạm vào ngực mình rồi giật mạnh.
Keng!
Một luồng sáng đột nhiên chiếu soi rọi xung quanh.
Lâm Chính đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng rực rỡ kia.
Lại thấy Nhiêu Ưng giương cao nó.
Nó là một cây kim dài bảy mươi centimet!
Mọi người không khỏi kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.
"Trùng Long Thích! Đó là rùng Long Thích!"
"Cái gì? Đó là báu vật trấn cốc của Trùng Long Cốc? Trùng Long Thích?"
"Vậy mà cốc chủ của Trùng Long Cốc thực sự giao vật này cho Nhiêu Ưng?"
"Có thể nói đây là thần khí đấy. Nếu Nhiêu Ưng có thứ này thì dư sức giành chiến thắng ở cuộc thi. Không công bằng, thật không công bằng”.
"Nghe nói vật này là tín vật của cốc chủ, không phải cốc chủ không được phép chạm vào. Nhưng Trùng Long Cốc lại giao nó cho Nhiêu Ưng, có thể thấy Trùng Long Cốc coi trọng trận chiến lần này cỡ nào”.
"Có thứ này trợ giúp, còn ai có thể là đối thủ của Nhiêu Ưng? Sợ là ngay cả khi vị kia của nhà Thần Cung ra mặt cũng chưa chắc chiếm được lợi thế?"
"Thật quá đáng!"
Bên ngoài mê cung bàn luận sôi nổi.
Mọi người nhìn chằm chằm vào vật tế trong tay Nhiêu Ưng và hét lên.
Sắc mặt một vài người trở nên khó coi, một số lộ ra vẻ sợ hãi và một số như bị đông cứng.
Đám người Thanh Huyền Tông và Tề Phương Sơn đều rơi vào im lặng...
Chương 3440: Đỡ được rồi
Sau khi Trùng Long Thích xuất hiện, tình thế lại thay đổi lần nữa.
Mọi người sợ hãi nhìn chiếc châm phát sáng đang phóng ra, ai nấy cũng trợn to mắt, tim gần như nhảy lên đến cổ họng.
Mọi người chỉ nghe nói đến tin đồn về Trùng Long Thích chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Trùng Long Cốc được thành lập, lấy Trùng Long Thích làm phương tiện.
Người tạo ra Trùng Long Thích là người tạo ra Trùng Long Cốc, tương truyền Trùng Long Cốc đầu tiên đã từng sử dụng cây châm này đâm xuyên qua bảy ngàn cường giả trong vực Diệt Vong, giành được “Hạo Nguyệt Huyền Thiên Hoa” của thần hoa trong thế gian, sau khi uống nó, huyết dịch của mình sẽ thay đổi, tăng lên bốn trăm năm tuổi thọ.
Ngay khi tuổi thọ kết thúc, cốc chủ Trùng Long Cốc đầu tiên dùng Trùng Long Thích đâm xuyên qua tim của mình, khiến Trùng Long Thích ngâm trong máu đặc biệt của mình để uy lực của nó tăng lên.
Bây giờ Trùng Long Thích đã là sự tồn tại như thần khí.
Sở dĩ Trùng Long Cốc có thể trở thành thế lực đứng đầu dưới bá chủ đều nhờ vào vật này.
Có thể nói Nhiêu Ưng lấy vật này ra đã tuyên án kết quả của cuộc thi này.
Lâm Chính có mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không đỡ được vật này.
Anh có thể đấu lại bảy ngàn cường giả vực Diệt Vong không?
Anh có thể áp chế được chỗ dựa của cả Trùng Long Cốc không?
Mọi người đều lẳng lặng nhìn.
Ánh mắt Ái Nhiễm lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Tề Thủy Tâm kinh ngạc một hồi, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt.
Cô ta không mong Lâm Chính chết, vì Lâm Chính là niềm hy vọng duy nhất chữa trị cho cô ta.
Thế nhưng không ai có thể ngăn được Nhiêu Ưng.
“Tôi nói rồi, cuối cùng tôi vẫn là thiên tài anh kiệt, còn cậu chẳng là gì cả”.
“Bây giờ hãy để Trùng Long Thích đặt dấu chấm hết cho cuộc đời đáng buồn của cậu đi”.
“Có thể chết dưới Trùng Long Thích, cậu cũng không oan ức! Tôi lấy mạng chó của cậu”.
Nhiêu Ưng tức giận nói, hai mắt đỏ ngầu, sau đó một bàn tay khác đánh mạnh về phía Trùng Long Thích.
Rầm!
Ngay khi bàn tay đó chạm vào Trùng Long Thích, bàn tay Nhiêu Ưng lập tức nổ tung, máu và những mảnh thịt bắn ra đều dính trên Trùng Long Thích.
Thoáng chốc Trùng Long Thích vốn dĩ đang phát ra ánh sáng rực rỡ bỗng trở nên đỏ thẫm và lạnh lẽo, mùi máu tanh nồng tràn ngập bốn phía, những chiếc kim gai run rẩy dữ dội, phát ra tiếng “ù ù” không ngừng khiến người ta cảm thấy da đầu tê cả lại.
Mấy người Sở Thu cực kỳ hoảng sợ.
Lần này không ai dám ngăn cản.
Đùa à, đó là Trùng Long Thích đấy.
Đối mặt với vũ khí đại sát như vậy, họ cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn.
“Thôi xong! Xong đời thật rồi”, da đầu Trương Kỳ tê rần, vội vàng nói với Sở Thu: “Sở Thu đại nhân, mau nghĩ cách đi, không thể để cho Nhiêu Ưng giết Lâm Chính đại nhân được, nếu không chúng ta loại bỏ độc trên người thế nào?”
“Tôi có thể có cách gì được đây? Ai mà đỡ được Trùng Long Thích chứ! Chuyện đến mức này, chúng ta cũng chỉ có thể bàng quan đứng nhìn”, Sở Thu nghiến răng nói.
“Tức là… lần này chúng ta chết chắc rồi à?”, Trương Kỳ tuyệt vọng nói.
“Nếu đi ngăn Nhiêu Ưng, chúng ta chắc chắn sẽ chết ở đây mà không làm được gì, hoặc sau khi ra ngoài có cơ hội mời đại tài giải độc, tôi cũng rất muốn ngăn Nhiêu Ưng lại nhưng sức lực chúng ta có hạn, chẳng có tác dụng gì đâu”, Sở Thu thở dài.
Nếu để Nhiêu Ưng có được Thông Quan Châu, Nhiêu Ưng sẽ không chia cho họ, mà sẽ chiếm hết toàn bộ.
Huống gì sau khi Lâm Chính chết, Nhiêu Ưng có ra tay với họ hay không cũng khó nói.
Mọi người đều rất hoang mang lo sợ, chỉ có thể lùi ra xa nơi này để tự bảo vệ mình.
Ngay lúc này một tay khác của Nhiêu Ưng đã nắm chặt lấy Trùng Long Thích, cả người như huyết thần, hợp làm một với Trùng Long Thích đỏ thẫm.
“Bây giờ cậu thấy hối hận chưa?”
Nhiêu Ưng nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói.
Lâm Chính không nói gì, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Anh giơ tay lên đâm vào ngực mình, vẫn là huyết tế, đồng thời phát huy toàn bộ khí kình trong cơ thể, tất cả đều dồn vào trong lòng bàn tay.
Đến khi anh rút tay ra khỏi ngực, bàn tay đó đã nhuộm một màu đỏ.
“Sao nào? Chẳng lẽ cậu còn muốn cưỡng ép mình đỡ Trùng Long Thích này của tôi à?”
Nhiêu Ưng híp mắt, thấp giọng nói: “Không biết tự lượng sức”.
Hắn vừa dứt lời, Trùng Long Thích lập tức bay ra.
Ngay lúc đó mê cung tràn ngập huyết quang.
Cả mê cung liên tục rung lên.
Mọi người kinh hãi nhìn sang, đều kinh ngạc vì cảnh tượng này.
Nhưng nhìn Trùng Long Thích bay đến chỗ Lâm Chính với tốc độ không thể ngăn lại được, các bức tường của mê cung xung quanh đều bị phá vỡ, mặt đất nứt ra để lộ ra các bánh răng cơ quan ẩn bên dưới.
Ngay cả cơ quan của cuộc thi cũng không chịu được uy thế của Trùng Long Thích.
Cực kỳ đáng sợ!
Phải biết rằng, cơ quan mê cung cuộc thi được tạo ra bằng chất liệu đặc biệt, rất cứng, như thế mới có thể ngăn được có người đánh hỏng mê cung để rời đi.
Quá mức khủng khiếp!
Tim mọi người đều đập thình thịch, linh hồn như tê cả lại.
Cuối cùng!
Trùng Long Thích đáng sợ đó đến gần Lâm Chính.
Thoáng chốc khí kình cả người Lâm Chính đều bị phá tan, bất kỳ phòng vệ này cũng không thể ngưng tụ trước uy lực của Trùng Long Thích.
Lâm Chính sắp tan thành mây khói rồi.
Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này.
Thế nhưng… Lâm Chính không bị uy thế của Trùng Long Thích đánh lùi.
Ngược lại anh giơ tay bàn tay bị nhuộm đỏ bởi máu của mình định nắm chặt lấy Trùng Long Thích.
“Cái gì?”
Mọi người chấn động, trợn tròn mắt.
“Hắn không bắt được đâu”.
Cốc chủ Trùng Long Cốc thấp giọng nói.
Đây là suy nghĩ chung của mọi người.
Uy thế như vậy dĩ nhiên là không thể bắt được.
Nhưng ngay sau đó.
Bụp!
Bàn tay dính máu của Lâm Chính nắm chặt lấy Trùng Long Thích.
Sau đó một luồng sóng âm hung hãn lan ra xung quanh.
Các bức tường xung quanh đều sụp đổ.
Mấy người Trương Kỳ, Sở Thu cũng bị chấn động văng ra xa.
Uy thế vô tận mà Trùng Long Thích phóng ra còn sắc bén hơn cả thần kiếm, bá đạo hơn thần đao.
Điều khiến mọi người hãi hùng nhất là trên cây gai dài mà mỏng này lại có một sức mạnh cực kỳ bá đạo không gì so sánh được.
Như là một con rồng cuồng bạo đang lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính một tay nắm chặt lấy, cánh tay run rẩy không thôi nhưng lại khó chống cự lại sự tấn công cực mạnh của Trùng Long Thích, cả người bị Trùng Long Thích đẩy lùi về sau, hai chân giẫm mạnh xuống đất khiến mặt đất nứt ra.
Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, lại giơ một bàn tay khác lên đâm mạnh vào ngực.
Phụt!
Một bàn tay khác dính đầy sức mạnh máu tươi bản nguyên, lại đâm vào Trùng Long Thích.
Hai cánh tay anh đều nắm chặt lấy Trùng Long Thích, vẻ mặt cực kỳ hung dữ.
Mọi người đều cảm thấy như ngừng thở, trợn to mắt nhìn chằm chằm.
Mặc dù hai tay đều đâm vào trên đó nhưng vẫn không thể ngăn được sự tấn công của Trùng Long Thích.
“Chết! Chết cho tôi! Chết cho tôi!”
Nhiêu Ưng gầm lên, như phát cuồng mà đẩy Trùng Long Thích về phía trước.
Trùng Long Thích cứ thể đẩy Lâm Chính về phía sau.
Vù!
Cơ thể anh đập vào một bức tường ở phía sau khiến bức tường ngã xuống.
Nhưng Trùng Long Thích vẫn chưa ngừng lại, vẫn đánh về phía Lâm Chính.
Da thịt của Lâm Chính bị xé toạc do va chạm, miệng liên nôn ra máu.
Cũng không biết anh đã đụng đổ bao nhiêu bức tường, cơ thể anh khảm vào bức tường cuối cùng ở rìa mê cung, cả người anh cuối cùng cũng dừng lại.
Còn tác động và sức mạnh của Trùng Long Thích cũng từ từ mất đi.
Mọi người đều không nói gì.
Lâm Chính... vậy mà lại đỡ được Trùng Long Thích!