-
Chương 3466-3470
Chương 3466:
Thấy sự thay đổi của Duy Ngã Mệnh, đám đông bên dưới cũng kêu lên vì kinh ngạc.
“Ồ! Bắt đầu nghiêm túc hơn rồi”.
Phía bên thế gia Thần Cung, cô gái khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng: “Xem ra người ngoại vực này không hề khiến mình thất vọng mà”.
Duy Ngã Mệnh lao về phía Lâm Chính như một huyễn ảnh.
Đám đông thấy hoa mắt, không thể nắm bắt được vị trí của hắn. Trên đài có tới hơn 10 tàn ảnh bao vây Lâm Chính. Các tàn ảnh đều tấn công vào các tử huyệt của anh.
Đòn tấn công ghê gớm quá. Ai cũng cảm thấy da đầu tê dại. Với thủ đoạn của Duy Ngã Mệnh, nếu như bị trúng vào tử huyệt thì sẽ chết ngay tức thì.
Đúng lúc này, Lâm Chính cũng đã ra tay. Anh không hề né đòn càng không bảo vệ vùng tử huyệt của mình mà chỉ đưa tay về phía những hư ảnh kia.
Lâm Chính đứng đó, hai tay cũng hóa thành hư ảnh của những bàn tay cực lớn, tấn công về phía Duy Ngã Mệnh.
Bùm bùm…Hai bên điên cuồng giao đấu, mỗi cú va chạm đều tạo ra sức mạnh kinh người.
Cứ thế tầm một lúc. Duy Ngã Mệnh phải lùi về sau. Sau khi đáp đất, hắn không hề dừng lại mà tiếp tụng tung chưởng.
“Sát Vân”
Vụt vụt...Từ khoảng cách trên cao tầm mấy chục mét một đám mây đen hình bông hoa từ khí được hình thành.
Đám mây vần vũ, chớp đì đoàng, sau khi nói hình thành thì nhanh chóng bay tới.
Lâm Chính cảm thấy ngạc nhiên lắm. Anh nhìn đám mây bằng vẻ thích thú. Anh chưa từng thấy chiêu pháp này bao giờ. Chiêu pháp này không chỉ dùng khí tức tạo thành mây mà bên trong đám mây còn ẩn chứa một thứ...
Đó là độc....Lâm Chính có thể cả nhận được nên vội vàng vận dụng khí tức để dẩy đám mây đen đi.
Thế nhưng khí tức đánh tới thì lập tức bị nuốt gọn vào trong đám mây, sau đó đám mây trở nên to hơn.
“Bị hút vào rồi sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Để xem chiêu này của tôi có chặn được anh không”, Duy Ngã Mệnh lạnh lùng nói sau đó lại phát lực.
Vụt vụt...Đám mây đen phóng ra vô số kim độc lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức đưa tay lên đỡ. Một bức bình phong hình thành ngay trước mặt anh, ngăn cách lớp châm độc bên ngoài.
“Chặn à? Ha ha, để tôi xem xem anh có thể chặn được trong bao lâu”, Duy Ngã Mệnh cười lạnh lùng, đột nhiên vung tay lên đám mây đen.
Một lớp bột phóng ra từ tay hắn, hút vào trong đám mây. Trong nháy mắt châm độc phát ra từ đám mây càng nhiều hơn. Lâm Chính cảm tưởng bức bình phong bằng khí của mình sắp bị phá vỡ tới nơi rồi.
“Đây là tất cả sao? Cũng chỉ đến vậy mà thôi”.
Duy Ngã Mệnh cười nhạt. Hắn lao tới như một cơn cuồng phong. Cơ thể hắn được lớp khí độc màu đen bao phủ giống như một hồn ma vậy.
Độc khí vô cùng khủng khiếp. Toàn bộ những thứ tiếp xúc với nó đều bị mục rữa. Nếu như Lâm Chính mà tiếp xúc thì chắc anh sẽ hóa thành vũng máu ngay lập tức mất.
“Á...”, người ở dưới đài sợ hãi kêu toáng lên.
“Thần y Lâm, cẩn thận”, Ái Nhiễm hô vang.
Tề Thủy Tâm cũng nhìn chăm chăm, cô ta cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt.
Kết thúc rồi sao? Tất cả đều có cùng suy nghĩ.
Lúc này Lâm Chính không kịp né đòn. Anh mà né thì bình bình phong trên đầu sẽ bị đám châm độc đâm thủng.
Nhưng nếu không né thì anh cũng xong đời. Cùng đường thật rồi.
Có không ít người quay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo. Và kết quả cũng không ngoài dự liệu.
Cơ thể Lâm Chính bị Duy Ngã Mệnh tấn công. Âm thanh nặng nề vang khắp bốn phía.
Duy Ngã Mệnh phóng ra khí độc, tỏa ra xung quanh. Cả khu võ đài biến thành màu đen xì...
Chương 3467: Cũng chỉ có vậy thôi sao?
Đám đông sững sờ nhìn lên võ đài. Tất cả phải há hốc miệng.
“Người đó...tan biến rồi phải không?”, một lúc lâu sau mới có người thận trọng lên tiếng.
“Chắc chắn là như vậy rồi...”
“Có lẽ đến xương cũng không còn nữa rồi”.
“Xem ra Duy Ngã Mệnh đại nhân vẫn mạnh hơn”.
“Đúng vậy, cũng không thử xem đại nhân Duy Ngã Mệnh là ai. Tên cắc ké đó là cái thá gì mà cũng dám so tài với đại nhân? Lần này thì hay rồi”.
“Đúng là người ngoại vực mà, căn bản không biết sự đáng sợ của đại nhân. Nếu là tôi thì đến cả dũng khí bước lên võ đài cũng không có ấy”.
“Thật đáng tiếc, ngoại vực khó khăn lắm mới có người đáng để quan tâm, kết quả lại bị đại nhân của chúng ta cho nổ tung. Tôi thấy chắc chắn người này ở ngoại vực cũng là kẻ hô mưa gọi gió đấy, thế nhưng lại không biết quý trọng sinh mạng, chạy tới đây làm loạn”
“Đây gọi là đáng đời”, đám đông bên dưới nhiệt liệt bàn tán và cười lạnh lùng chế nhạo. Dù sao Lâm Chính cũng là người ngoại vực thế nên rất nhiều người không thích anh.
“Như vậy à...kết thúc rồi sao?”, Nam Phong phía bên Thanh Huyền Tông ngồi thừ ra đất, sững sờ nhìn lên võ đài.
Ái Nhiễm không hề lên tiếng chỉ siết chặt nắm đấm. Tề Thủy Tâm nhìn chăm chăm lên võ đài dường như không muốn chấp nhận sự thật này.
“Mọi người không cần đau buồn. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc mà”, lúc này tông chủ đột nhiên lên tiếng
Sư tôn nói gì cơ ạ?”, Ái Nhiễm vội ngẩng đầu.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn lên võ đài, thản nhiên nói: “Mọi người nhìn lên là biết”
Mấy người Ái Nhiễm vội vàng nhìn lên. Họ thấy hai bóng hình xuất hiện trong đám sương độc. Một người là Duy Ngã Mệnh. Người còn lại là Lâm Chính.
“Cái gì? Cạu ta vẫn chưa chết sao?”
“Không thể nào”.
“Có phải là do tôi bị hoa mắt không.
“Điều này...không thể nào. Đến cả loại độc tố đó mà không giết nổi cậu ta à? Đó là độc do đại nhân Duy Ngã Mệnh tạo ra đấy”.
“Là giả, nhất định là giả”, vô số người hét toáng lên. Họ căn bản không thể nào chấp nhận được hiện thực này.
“Sao có thể?”, Giản Đào bước tới, trố tròn mắt.
Dục Chấn Thiên ở bên cạnh cũng tái mét mặt. Ông ta biết nếu Giản Đào mà lên võ đài thì không thể đỡ nổi quá 10 chiêu. Dù có Cửu Tử Chân Nhân giúp sức thì cũng không thể. Vậy thì thực lực của Lâm CHính còn hơn cả vị thánh thủ này rồi.
“Ây da”, Dục Chấn Thiên giậm chân, cảm thấy vô cùng hối hận: "Lúc trước mà chọn Lâm Chính thì tốt biết mấy".
“Dục gia chủ, ý ông là gì?”, Giản Đào bặm môi, gầm lên.
“À à...Giản thánh thủ đừng hiểu lầm. Tôi chỉ cảm thấy hận. Hận Duy Ngã Mệnh chỉ là một kẻ có hữu danh vô thực, không giết nổi một kẻ ngoại vực”, Dục Chấn Thiên vội vàng giải thích.
“Chứ không phải là ông hối hận vì đã lựa chọn tôi à”, Giản Đào lạnh lùng nói.
“Sao có thể? Giản thánh thủ, cậu nghĩ nhiều rồi. Dù xảy ra chuyện gì thì nhà họ Dục cũng đều đứng về phía cậu. Huống hồ cuộc thi vẫn chưa kết thúc. Kẻ ngoại vực đó còn sống được hay không không ai biết, sao tôi có thể hối hận được chứ?”
“Nói cũng phải. Kẻ đó đỡ được chiêu của Duy Ngã Mệnh thì đã sao? Thủ đoạn của Duy Ngã Mệnh cũng nhiều lắm. Cứ đợi xem đi”, Giản Đào trầm giọng, nhìn chăm chăm lên võ đài.
Hiện trường xôn xao. Tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lâm Chính chỉ nhìn Duy Ngã Mệnh và nói: “Thủ đoạn của anh cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chương 3468: Anh lấy cái gì ra để đấu với tôi?
Lâm Chính nói vậy không khác gì nhát đao đâm thẳng vào ngực Duy Ngã Mệnh. Bị một kẻ ngoại vực sỉ nhục trước mắt bao nhiêu người. Duy Ngã Mệnh nổi giận, hắn bắt đầu mất dần đi lý trí.
Thế nhưng dù sao thì hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng đôi mắt đỏ như máu.
“Độc của tôi....tại sao không có tác dụng với anh vậy?”
“Bởi vì thủ đoạn của anh quá thấp kém. Độc tố của anh cũng vậy”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, điềm đạm nói.
“Hừ, dù anh có nói vậy thì tôi cũng sẽ không bị phân tâm đâu. Anh đừng nghĩ tới việc khiến tôi bị rối loạn”.
“Tôi có cần phải làm vậy không trời? Anh có phải là đối thủ của tôi đâu mà tôi phải làm vậy?”
“Cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Sao anh biết được tôi không phải là đối thủ của anh? Anh tưởng rằng thủ đoạn của tôi chỉ có vậy thôi sao?”
Duy Ngã Mệnh gầm lên với sắc mặt trông vô cùng giận dữ.
Hắn xoay tay trong không gian, một luồng khí phóng tới. Dòng khí này nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng được hình thành từ châm khí.
Lâm Chính chưởng mạnh, cũng tạo ra châm khí đối kháng với đối phương.
Bùm! Châm khí của hai bên bùng nổ. Duy Ngã Mệnh nhanh chóng dồn lực châm khí sau khi bùng nổ thì hóa thành khí lực cuồn cuộn trong không gian và rồi lại tập trung lại tạo thành châm khí lao về phía Lâm Chính.
Tất cả những gì xảy ra đều trong chớp mắt. Đợi khi châm khí hình thành và lao tới thì chỉ còn cách Lâm Chính có một khoảng cách rất gần.
Tình huống này có muốn né cũng không né được.
Vụt vụt!Không hề có điều gì bất ngờ, châm khí ghim lên người Lâm Chính. Ngực anh, vai anh, bụng anh đều bị đâm trúng. Cả cơ thể anh dường như bị đâm sạch. Khiến người khác nhìn thấy mà da đầu tê dại.
“Trúng rồi”, người nhà họ Dục và Giản Đào tỏ ra vui mừng lắm, họ vỗ tay hò reo.
“Tốt, tốt lắm”, Dục Chân Thiên tỏ vẻ vui mừng và kích động.
“Quả nhiên là Ngãy Duy Mệnh vẫn giỏi hơn”, cốc chủ Trùng Long Cốc chau mày.
Thực ra ông ta không hi vọng Lâm Chính sẽ thua. Vì có thể đoạt được Trùng Long Thích trong tay của Duy Ngã Mệnh là điều không dễ.
Nhưng nếu như Lâm Chính thắng thì sức uy hiếp của người này sẽ lại càng lớn hơn. Và khả năng đoạt được Trùng Long Thích sẽ càng khó.
Phía bên Thanh Huyền Tông cũng tỏ ra căng thẳng và hoảng loạn.
“Đừng lo lắng, chắc chắn anh ấy sẽ có cách”, Tề Thủy Tâm an ủi.
Hiện trường bắt đầu trở nên náo loạn. Đám đông bắt đầu cổ vũ.
“Người đó đã trúng châm của đại nhân Duy Ngã mệnh thì chắc chắn là độc tố sẽ tấn công vào tim, để xem cậu ta ứng phó thế nào”.
“Giờ không kêu lên được nữa rồi chứ gì?”
“Một kẻ ngoại vực mà cũng dám đấu với cường giả của vực Diệt Vong sao? Đúng là chán sống”.
Những điệu cười chế nhạo vang lên không ngớt. Duy Ngã mệnh để lộ nụ cười đắc ý. Nhưng hắn biết không được để Lâm Chính có cơ hội thở, nếu không hắn sẽ rất khó đối phó.
Duy Ngã Mệnh lao tới, tiếp tục tấn công Lâm Chính. Lâm Chính phát hiện ra châm khí đã khóa chặt khí mạch của anh. Anh mà vận dụng chân khí thì cơ thể bỗng sinh ra cảm giác đau đớn vô cùng khủng khiếp. Cơn đau khiến anh khó mà cử động được cơ thể.
“Thế nào? Vận động chân khí à? Ha ha, không còn cả sức như thế thì lấy cái gì ra đấu với tôi đây? Đi chết đi”, Duy Nghã Mệnh gầm lên, một quyền đánh chứa độc lao tới.
Quyền đánh phát ra ánh sáng màu xanh u linh. Cú đấm tung ra khiến những thứ tiếp xúc hóa thành không khí. Thật sự quá khủng khiếp.
Lâm Chính chau mày. Anh không nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm vào nắm đấm. Anh đưa tay lên như định tạo chiêu.
“Không có khí tức gia trì thì châm bạc của anh cũng chẳng là gì cả. Quyền đấm này, anh có đỡ nổi không?”, Duy Ngã Mệnh bước tới, tung nắm đấm.
Khoảnh khắc này hắn dường như muốn dội cả đất trời lên Lâm Chính. Cú đấm không một ai có thể ngăn cản.
Vô số cặp mắt ở dưới đài nhìn chăm chăm nắm đấm. Đến lúc kết thúc rồi. Tất cả đều có cùng một suy nghĩ.
Thế nhưng đúng lúc này.
Vụt...Lâm Chính đột nhiên tung một chưởng. Chưởng đánh nhìn mềm như bún, không có chút uy lực nào.
“Không có khí tức gia trì thì nắm đấm kia có tác dụng gì chứ. Thế mà còn dám đối đầu với tôi à? Anh chán sống rồi phải không?”
Đúng là toàn bộ khí mạch của Lâm Chính đã bị khóa chặt. Cú đấm dường như chẳng có chút sức lực nào.
Thế nhưng khi tất cả đám đông kinh ngạc vì Lâm Chính vẫn dám ra tay thì...
Bùm...Chưởng đánh của Lâm Chính giống như một bông hoa sen màu đỏ nổ ra trong không gian. Bông hoa bao trọn cú đấm của Duy Ngã Mệnh.
“Cái gì?”, cốc chủ Trùng Long Cốc đứng bật dậy.
Phía bên thế gia Thần Cung, Nguyên Huyền Tâm đứng ngây ra như khúc gỗ.
“Lẽ nào đây là...”, trang chủ Vân Tiếu cũng không thể bình tĩnh được nữa. Ông ta nhìn chiêu thức của Lâm Chính mà cả người như bị sét đánh...
Chương 3469: Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng
Bông hoa ôm trọn lấy cú đấm của Duy Ngã Mệnh. Nó phát ra lớp bột màu đỏ máu, bay trong không gian trông vô cùng đẹp đẽ.
Duy Ngã Mệnh trố tròn mắt. Lúc này hắn cảm giác thời gian như dừng lại. Một cảm giác không nói nên lời. Cứ như hắn đang chìm vào trong một ý cảnh khác vậy. Mà ý cảnh này là do Lâm Chính tạo ra.
Duy Ngã Mệnh run rẩy, đầu óc tê dại. Đây rốt cuộc là sức mạnh gì vậy? Tại sao một kẻ ngoại vực lại có được công pháp kinh người như thế.
Hắn biết là hắn thua rồi. Chiêu thức này đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn. Sau khi lớp bột phủ tới, đòn tấn công của Duy Ngã Mệnh lập tức bị đánh tan. Nói giống như bị ăn mòn vậy và biến mất không dấu vết.
Còn bàn tay hắn thì đã bị bông hoa ôm trọn. Ngay sau đó, bông hoa màu đỏ máu bóp chặt.
Tầm 10 phút. Duy Ngã Mệnh cũng trở nên đơ người, mọi thứ diễn ra trong một không gian sáng chói.
Thứ ánh sáng như dòng điện chạy khắp người Duy Ngã Mệnh.
Ngay sau đó…Một cú nổ được tạo ra trên võ đài.
Những người bên dưới run rẩy. Cú nổ khiến bông hoa dần biến mất. Duy Ngã Mệnh bay bật ra sau, đập mạnh xuống đất. Cả cánh tay hắn như bị tháo rời, vết thương nhiều không kể siết.
Không chỉ có vậy, cả cơ thể hắn còn có những rãnh vết thương màu đỏ, chúng rất sâu giống như bị in lên và tạo thành một hình thù đặc biệt.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đám đông đều há mồm trợn mắt và nín thở. Duy Ngã Mệnh chật vật bò dậy, phát hiện bản thân bị mất một cánh tay. Hắn tái mặt.
Nhưng điều khiến hắn kinh hãi hắn hơn là cơ thể hắn không hề thấy đau. Dù một cánh tay đã bị tháo rời. Dường như ngoài việc mất đi một cánh tay thì chẳng có gì xảy ra cả.
Đúng lúc này Duy Ngã Mệnh mới hiểu sự việc đã càng lúc càng nghiêm trọng.
“Không phải chỉ có anh mới hiểu về độc tố. Tôi không còn sức lực nhưng tôi có vô số thủ đoạn đánh bại anh”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, nhìn Duy Ngã Mệnh.
“Anh”, Duy Ngã Mệnh tức giận. Hắn định nói gì đó nhưng bỗng nôn ra máu. Máu văng khắp võ đài, những nơi mau chạm vào thì đều bị đâm thủng.
“Á?”, người bên dưới tái mặt.
“Duy Ngã Mệnh trúng độc rồi sao?”, Dục Chấn Thiên bàng hoàng.
“Hơn nữa không phải trúng độc bình thường. Giờ từng cọng tóc trên người anh ta cũng có độc nữa”, Giản Đào cũng tái mét mặt.
“Nói vậy thì Duy Ngã Mệnh thua rồi sao?”, có người run rẩy hỏi.
GIản Đào chỉ im lặng. Thực ra không chỉ có hắn nghĩ vậy mà các cao thủ của những gia tộc khác cũng có cùng suy nghĩ
Ở trong vực Diệt Vong, độc là thứ ai cũng kiêng dè. Một khi bị trúng độc, dù không chết ngay thì cũng coi như bị rơi vào tay đối phương rồi.
“Thật không ngờ…thật không ngờ…người ngoại vực này lại có chiêu thức như vậy”, cốc chủ trùng Long Thích nín thở, ngồi về vị trí, sắc mặt ông ta đanh lại. Một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
“Cốc chủ, đây là chiêu thức gì vậy?”
“Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng”, cốc chủ lên tiếng.
“Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng sao? Đây là chưởng pháp gì vậy?”
“Lợi hại lắm sao?”, đám đông bàng hoàng.
“Thêm chữ thượng cổ vào thì thường là công pháp của hàng nghìn năm trước. Công pháp mà lâu đời vậy thì các người nói xem có lợi hại hay không".
“Cái gì?”
“Công pháp hàng nghìn năm trước?”
“Vậy…cậu ta sao có thể hiểu được chúng chứ?”
Cốc chủ lắc đầu: “Chưởng pháp này vẫn chưa thất truyền nhưng những người hiểu về nó ngày nay cực kỳ ít, hơn nữa…chưởng pháp này rất khó tu luyện, không phải cứ kiên trì, khắc khổ và có thiên phú dị bẩm thì có thể luyện được. Còn phải gặp may mắn nữa. Lúc tu luyện phải tu luyện hai mạch Nhâm Đốc, khiến chúng mạnh lên không ngừng thì may ra mới thành công”.
Đám đông nghe thấy vậy thì sững sờ nhìn Lâm Chính. Lúc này không còn ai dám coi thường kẻ ngoại vực này nữa.
Chương 3470: Bốn phương kinh hãi
“Cô Ái Nhiễm, Lâm Chính đại nhân là bạn cô sao?”
Trang chủ Vân Tiếu hoàn hồn vội quay đầu hỏi Ái Nhiễm.
Ái Nhiễm gật đầu, mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng rõ ràng cô ta không biết chưởng pháp này.
Đừng nói là cô ta, ngay cả mấy người Dục Chấn Thiên, Giản Đào cũng chưa từng nhìn thấy, không biết lai lịch của một chưởng này.
Nhưng chưởng này đã đánh Duy Ngã Mệnh đến tàn phế, chứng tỏ uy lực của nó cực kỳ đáng sợ.
“Xem như là bạn”, Ái Nhiễm ngập ngừng nói.
Thật ra Lâm Chính là người được cô ta mời đến đại diện cho nhà họ Dục để tham gia cuộc thi, thế nhưng cuối cùng nhà họ Dục lại chọn Giản Đào.
Không biết người nhà họ Dục cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Ái Nhiễm nhìn sang chỗ nhà họ Dục, quả nhiên người nhà Dục đều bị sốc, sửng sốt nhìn võ đài như người mất hồn.
“Cậu Lâm là người ở đâu thế?”, trang chủ Vân Tiếu vội hỏi.
“Người Giang Thành”, Ái Nhiễm nghi hoặc nhìn trang chủ Vân Tiếu nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Chính có thực lực như vậy, chắc là trang chủ Vân Tiếu có ý kéo gần quan hệ với Lâm Chính.
Thế nhưng cô ta không biết bây giờ trang chủ Vân Tiếu nào có tâm tư muốn kéo Lâm Chính về phía mình? Ông ta đang đoán có phải Lâm Chính là nhân vật tầm cỡ đến từ nơi nào đó không?
Nếu không sao anh lại biết công pháp cổ thế?
“Người Giang Thành sao? Xem ra phải tìm cơ hội đến tận cửa thăm hỏi mới được”, trang chủ Vân Tiếu lẩm bẩm, như có điều suy nghĩ.
Bên thế gia Thần Cung.
“Làm gì?”
Thần Cung Thương nhíu mày bước đến từ khu vực nghỉ ngơi.
Hắn trước giờ không thích bị ai làm phiền, nhưng người truyền lời nói Nguyên Huyền Tâm gọi hắn đến, hơn nữa là việc cấp bách, hắn chỉ đành kiên nhẫn đi qua.
Nguyên Huyền Tâm không trả lời Thần Cung Thương, chỉ thờ ơ nhìn võ đài, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hả?”
Thần Cung Thương nhíu chặt mày nhìn võ đài, chỉ mới liếc nhìn mà sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Huyết Liên Thiên Uy Chưởng thượng cổ?”
“Có vẻ giống… nhưng thật ra rất ít người từng thấy chưởng này, tôi cũng không dám chắc”.
“Không dám chắc vậy thì đúng”.
“Thiên tài Thương, xem ra không dễ đối phó rồi. E là người ngoại vực này không yếu ớt như chúng ta nghĩ”, Nguyên Huyền Tâm khàn giọng nói.
“Thú vị đấy”.
Thần Cung Thương gật đầu: “Xem ra Duy Ngã Mệnh vẫn có chút tác dụng, ít nhất cũng giúp tôi thử được một đối thủ như vậy, như thế trận chiến này cũng không uổng”.
“Hình như thiên tài Thương rất có tự tin, anh chắc có thể đối phó được với người này?”, Nguyên Huyền Tâm mỉm cười hỏi.
“Huyết Liên Thiên Uy Chưởng thượng cổ vẫn chưa thất truyền, nếu có người truyền thụ, muốn học được không khó”.
“Nhưng tôi nghe nói dù muốn học được cũng có thiên phú đầy đủ, có lẽ tài năng của người này khá tốt”.
“Nhưng trong mắt tôi vẫn chỉ là một tên vô dụng”.
Thần Cung Thương lắc đầu, lại xoay người quay về khu nghỉ ngơi.
Nguyên Huyền Tâm thờ ơ nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, tiếp tục dời tầm mắt sang chỗ Lâm Chính.
Hiện trường dần trở nên nhốn nháo.
Lâm Chính vẫn chắp hai tay sau lưng đứng trên võ đài.
Duy Ngã Mệnh đã không còn sức để đứng nữa.
Trên võ đài trước mặt hắn đầy hố sâu, sàn võ đài bị máu của hắn làm mục nát.
“Tôi đã nói rồi anh không phải là đối thủ của tôi, cũng không phải là đối thủ của Sở Thu, anh chẳng qua chỉ ỷ lại trạng thái của bọn tôi không tốt lắm mới tác oai tác quái”.
Lâm Chính bước đến lạnh nhạt nói.
“Ha ha, tôi thừa nhận tôi yếu hơn anh nhưng tôi cũng không ngốc, tôi nhìn thoáng qua là có thể biết Sở Thu chẳng có thực lực gì cả, nhưng với anh thì tôi phải nói là tôi nhìn lầm rồi. Anh không cần phải nói thể chỉ để giữ thể diện cho Sở Thu”, Duy Ngã Mệnh lau vết máu trên khóe miệng, cười nhạo nói.
Lâm Chính không cãi lại, chỉ yên tĩnh hỏi: “Vậy thì anh mau đầu hàng đi, tôi không muốn tạo sát nghiệp”.
Thấy sự thay đổi của Duy Ngã Mệnh, đám đông bên dưới cũng kêu lên vì kinh ngạc.
“Ồ! Bắt đầu nghiêm túc hơn rồi”.
Phía bên thế gia Thần Cung, cô gái khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng: “Xem ra người ngoại vực này không hề khiến mình thất vọng mà”.
Duy Ngã Mệnh lao về phía Lâm Chính như một huyễn ảnh.
Đám đông thấy hoa mắt, không thể nắm bắt được vị trí của hắn. Trên đài có tới hơn 10 tàn ảnh bao vây Lâm Chính. Các tàn ảnh đều tấn công vào các tử huyệt của anh.
Đòn tấn công ghê gớm quá. Ai cũng cảm thấy da đầu tê dại. Với thủ đoạn của Duy Ngã Mệnh, nếu như bị trúng vào tử huyệt thì sẽ chết ngay tức thì.
Đúng lúc này, Lâm Chính cũng đã ra tay. Anh không hề né đòn càng không bảo vệ vùng tử huyệt của mình mà chỉ đưa tay về phía những hư ảnh kia.
Lâm Chính đứng đó, hai tay cũng hóa thành hư ảnh của những bàn tay cực lớn, tấn công về phía Duy Ngã Mệnh.
Bùm bùm…Hai bên điên cuồng giao đấu, mỗi cú va chạm đều tạo ra sức mạnh kinh người.
Cứ thế tầm một lúc. Duy Ngã Mệnh phải lùi về sau. Sau khi đáp đất, hắn không hề dừng lại mà tiếp tụng tung chưởng.
“Sát Vân”
Vụt vụt...Từ khoảng cách trên cao tầm mấy chục mét một đám mây đen hình bông hoa từ khí được hình thành.
Đám mây vần vũ, chớp đì đoàng, sau khi nói hình thành thì nhanh chóng bay tới.
Lâm Chính cảm thấy ngạc nhiên lắm. Anh nhìn đám mây bằng vẻ thích thú. Anh chưa từng thấy chiêu pháp này bao giờ. Chiêu pháp này không chỉ dùng khí tức tạo thành mây mà bên trong đám mây còn ẩn chứa một thứ...
Đó là độc....Lâm Chính có thể cả nhận được nên vội vàng vận dụng khí tức để dẩy đám mây đen đi.
Thế nhưng khí tức đánh tới thì lập tức bị nuốt gọn vào trong đám mây, sau đó đám mây trở nên to hơn.
“Bị hút vào rồi sao?”, Lâm Chính giật mình.
“Để xem chiêu này của tôi có chặn được anh không”, Duy Ngã Mệnh lạnh lùng nói sau đó lại phát lực.
Vụt vụt...Đám mây đen phóng ra vô số kim độc lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức đưa tay lên đỡ. Một bức bình phong hình thành ngay trước mặt anh, ngăn cách lớp châm độc bên ngoài.
“Chặn à? Ha ha, để tôi xem xem anh có thể chặn được trong bao lâu”, Duy Ngã Mệnh cười lạnh lùng, đột nhiên vung tay lên đám mây đen.
Một lớp bột phóng ra từ tay hắn, hút vào trong đám mây. Trong nháy mắt châm độc phát ra từ đám mây càng nhiều hơn. Lâm Chính cảm tưởng bức bình phong bằng khí của mình sắp bị phá vỡ tới nơi rồi.
“Đây là tất cả sao? Cũng chỉ đến vậy mà thôi”.
Duy Ngã Mệnh cười nhạt. Hắn lao tới như một cơn cuồng phong. Cơ thể hắn được lớp khí độc màu đen bao phủ giống như một hồn ma vậy.
Độc khí vô cùng khủng khiếp. Toàn bộ những thứ tiếp xúc với nó đều bị mục rữa. Nếu như Lâm Chính mà tiếp xúc thì chắc anh sẽ hóa thành vũng máu ngay lập tức mất.
“Á...”, người ở dưới đài sợ hãi kêu toáng lên.
“Thần y Lâm, cẩn thận”, Ái Nhiễm hô vang.
Tề Thủy Tâm cũng nhìn chăm chăm, cô ta cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt.
Kết thúc rồi sao? Tất cả đều có cùng suy nghĩ.
Lúc này Lâm Chính không kịp né đòn. Anh mà né thì bình bình phong trên đầu sẽ bị đám châm độc đâm thủng.
Nhưng nếu không né thì anh cũng xong đời. Cùng đường thật rồi.
Có không ít người quay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo. Và kết quả cũng không ngoài dự liệu.
Cơ thể Lâm Chính bị Duy Ngã Mệnh tấn công. Âm thanh nặng nề vang khắp bốn phía.
Duy Ngã Mệnh phóng ra khí độc, tỏa ra xung quanh. Cả khu võ đài biến thành màu đen xì...
Chương 3467: Cũng chỉ có vậy thôi sao?
Đám đông sững sờ nhìn lên võ đài. Tất cả phải há hốc miệng.
“Người đó...tan biến rồi phải không?”, một lúc lâu sau mới có người thận trọng lên tiếng.
“Chắc chắn là như vậy rồi...”
“Có lẽ đến xương cũng không còn nữa rồi”.
“Xem ra Duy Ngã Mệnh đại nhân vẫn mạnh hơn”.
“Đúng vậy, cũng không thử xem đại nhân Duy Ngã Mệnh là ai. Tên cắc ké đó là cái thá gì mà cũng dám so tài với đại nhân? Lần này thì hay rồi”.
“Đúng là người ngoại vực mà, căn bản không biết sự đáng sợ của đại nhân. Nếu là tôi thì đến cả dũng khí bước lên võ đài cũng không có ấy”.
“Thật đáng tiếc, ngoại vực khó khăn lắm mới có người đáng để quan tâm, kết quả lại bị đại nhân của chúng ta cho nổ tung. Tôi thấy chắc chắn người này ở ngoại vực cũng là kẻ hô mưa gọi gió đấy, thế nhưng lại không biết quý trọng sinh mạng, chạy tới đây làm loạn”
“Đây gọi là đáng đời”, đám đông bên dưới nhiệt liệt bàn tán và cười lạnh lùng chế nhạo. Dù sao Lâm Chính cũng là người ngoại vực thế nên rất nhiều người không thích anh.
“Như vậy à...kết thúc rồi sao?”, Nam Phong phía bên Thanh Huyền Tông ngồi thừ ra đất, sững sờ nhìn lên võ đài.
Ái Nhiễm không hề lên tiếng chỉ siết chặt nắm đấm. Tề Thủy Tâm nhìn chăm chăm lên võ đài dường như không muốn chấp nhận sự thật này.
“Mọi người không cần đau buồn. Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc mà”, lúc này tông chủ đột nhiên lên tiếng
Sư tôn nói gì cơ ạ?”, Ái Nhiễm vội ngẩng đầu.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn lên võ đài, thản nhiên nói: “Mọi người nhìn lên là biết”
Mấy người Ái Nhiễm vội vàng nhìn lên. Họ thấy hai bóng hình xuất hiện trong đám sương độc. Một người là Duy Ngã Mệnh. Người còn lại là Lâm Chính.
“Cái gì? Cạu ta vẫn chưa chết sao?”
“Không thể nào”.
“Có phải là do tôi bị hoa mắt không.
“Điều này...không thể nào. Đến cả loại độc tố đó mà không giết nổi cậu ta à? Đó là độc do đại nhân Duy Ngã Mệnh tạo ra đấy”.
“Là giả, nhất định là giả”, vô số người hét toáng lên. Họ căn bản không thể nào chấp nhận được hiện thực này.
“Sao có thể?”, Giản Đào bước tới, trố tròn mắt.
Dục Chấn Thiên ở bên cạnh cũng tái mét mặt. Ông ta biết nếu Giản Đào mà lên võ đài thì không thể đỡ nổi quá 10 chiêu. Dù có Cửu Tử Chân Nhân giúp sức thì cũng không thể. Vậy thì thực lực của Lâm CHính còn hơn cả vị thánh thủ này rồi.
“Ây da”, Dục Chấn Thiên giậm chân, cảm thấy vô cùng hối hận: "Lúc trước mà chọn Lâm Chính thì tốt biết mấy".
“Dục gia chủ, ý ông là gì?”, Giản Đào bặm môi, gầm lên.
“À à...Giản thánh thủ đừng hiểu lầm. Tôi chỉ cảm thấy hận. Hận Duy Ngã Mệnh chỉ là một kẻ có hữu danh vô thực, không giết nổi một kẻ ngoại vực”, Dục Chấn Thiên vội vàng giải thích.
“Chứ không phải là ông hối hận vì đã lựa chọn tôi à”, Giản Đào lạnh lùng nói.
“Sao có thể? Giản thánh thủ, cậu nghĩ nhiều rồi. Dù xảy ra chuyện gì thì nhà họ Dục cũng đều đứng về phía cậu. Huống hồ cuộc thi vẫn chưa kết thúc. Kẻ ngoại vực đó còn sống được hay không không ai biết, sao tôi có thể hối hận được chứ?”
“Nói cũng phải. Kẻ đó đỡ được chiêu của Duy Ngã Mệnh thì đã sao? Thủ đoạn của Duy Ngã Mệnh cũng nhiều lắm. Cứ đợi xem đi”, Giản Đào trầm giọng, nhìn chăm chăm lên võ đài.
Hiện trường xôn xao. Tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lâm Chính chỉ nhìn Duy Ngã Mệnh và nói: “Thủ đoạn của anh cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chương 3468: Anh lấy cái gì ra để đấu với tôi?
Lâm Chính nói vậy không khác gì nhát đao đâm thẳng vào ngực Duy Ngã Mệnh. Bị một kẻ ngoại vực sỉ nhục trước mắt bao nhiêu người. Duy Ngã Mệnh nổi giận, hắn bắt đầu mất dần đi lý trí.
Thế nhưng dù sao thì hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng đôi mắt đỏ như máu.
“Độc của tôi....tại sao không có tác dụng với anh vậy?”
“Bởi vì thủ đoạn của anh quá thấp kém. Độc tố của anh cũng vậy”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, điềm đạm nói.
“Hừ, dù anh có nói vậy thì tôi cũng sẽ không bị phân tâm đâu. Anh đừng nghĩ tới việc khiến tôi bị rối loạn”.
“Tôi có cần phải làm vậy không trời? Anh có phải là đối thủ của tôi đâu mà tôi phải làm vậy?”
“Cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Sao anh biết được tôi không phải là đối thủ của anh? Anh tưởng rằng thủ đoạn của tôi chỉ có vậy thôi sao?”
Duy Ngã Mệnh gầm lên với sắc mặt trông vô cùng giận dữ.
Hắn xoay tay trong không gian, một luồng khí phóng tới. Dòng khí này nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy chúng được hình thành từ châm khí.
Lâm Chính chưởng mạnh, cũng tạo ra châm khí đối kháng với đối phương.
Bùm! Châm khí của hai bên bùng nổ. Duy Ngã Mệnh nhanh chóng dồn lực châm khí sau khi bùng nổ thì hóa thành khí lực cuồn cuộn trong không gian và rồi lại tập trung lại tạo thành châm khí lao về phía Lâm Chính.
Tất cả những gì xảy ra đều trong chớp mắt. Đợi khi châm khí hình thành và lao tới thì chỉ còn cách Lâm Chính có một khoảng cách rất gần.
Tình huống này có muốn né cũng không né được.
Vụt vụt!Không hề có điều gì bất ngờ, châm khí ghim lên người Lâm Chính. Ngực anh, vai anh, bụng anh đều bị đâm trúng. Cả cơ thể anh dường như bị đâm sạch. Khiến người khác nhìn thấy mà da đầu tê dại.
“Trúng rồi”, người nhà họ Dục và Giản Đào tỏ ra vui mừng lắm, họ vỗ tay hò reo.
“Tốt, tốt lắm”, Dục Chân Thiên tỏ vẻ vui mừng và kích động.
“Quả nhiên là Ngãy Duy Mệnh vẫn giỏi hơn”, cốc chủ Trùng Long Cốc chau mày.
Thực ra ông ta không hi vọng Lâm Chính sẽ thua. Vì có thể đoạt được Trùng Long Thích trong tay của Duy Ngã Mệnh là điều không dễ.
Nhưng nếu như Lâm Chính thắng thì sức uy hiếp của người này sẽ lại càng lớn hơn. Và khả năng đoạt được Trùng Long Thích sẽ càng khó.
Phía bên Thanh Huyền Tông cũng tỏ ra căng thẳng và hoảng loạn.
“Đừng lo lắng, chắc chắn anh ấy sẽ có cách”, Tề Thủy Tâm an ủi.
Hiện trường bắt đầu trở nên náo loạn. Đám đông bắt đầu cổ vũ.
“Người đó đã trúng châm của đại nhân Duy Ngã mệnh thì chắc chắn là độc tố sẽ tấn công vào tim, để xem cậu ta ứng phó thế nào”.
“Giờ không kêu lên được nữa rồi chứ gì?”
“Một kẻ ngoại vực mà cũng dám đấu với cường giả của vực Diệt Vong sao? Đúng là chán sống”.
Những điệu cười chế nhạo vang lên không ngớt. Duy Ngã mệnh để lộ nụ cười đắc ý. Nhưng hắn biết không được để Lâm Chính có cơ hội thở, nếu không hắn sẽ rất khó đối phó.
Duy Ngã Mệnh lao tới, tiếp tục tấn công Lâm Chính. Lâm Chính phát hiện ra châm khí đã khóa chặt khí mạch của anh. Anh mà vận dụng chân khí thì cơ thể bỗng sinh ra cảm giác đau đớn vô cùng khủng khiếp. Cơn đau khiến anh khó mà cử động được cơ thể.
“Thế nào? Vận động chân khí à? Ha ha, không còn cả sức như thế thì lấy cái gì ra đấu với tôi đây? Đi chết đi”, Duy Nghã Mệnh gầm lên, một quyền đánh chứa độc lao tới.
Quyền đánh phát ra ánh sáng màu xanh u linh. Cú đấm tung ra khiến những thứ tiếp xúc hóa thành không khí. Thật sự quá khủng khiếp.
Lâm Chính chau mày. Anh không nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm vào nắm đấm. Anh đưa tay lên như định tạo chiêu.
“Không có khí tức gia trì thì châm bạc của anh cũng chẳng là gì cả. Quyền đấm này, anh có đỡ nổi không?”, Duy Ngã Mệnh bước tới, tung nắm đấm.
Khoảnh khắc này hắn dường như muốn dội cả đất trời lên Lâm Chính. Cú đấm không một ai có thể ngăn cản.
Vô số cặp mắt ở dưới đài nhìn chăm chăm nắm đấm. Đến lúc kết thúc rồi. Tất cả đều có cùng một suy nghĩ.
Thế nhưng đúng lúc này.
Vụt...Lâm Chính đột nhiên tung một chưởng. Chưởng đánh nhìn mềm như bún, không có chút uy lực nào.
“Không có khí tức gia trì thì nắm đấm kia có tác dụng gì chứ. Thế mà còn dám đối đầu với tôi à? Anh chán sống rồi phải không?”
Đúng là toàn bộ khí mạch của Lâm Chính đã bị khóa chặt. Cú đấm dường như chẳng có chút sức lực nào.
Thế nhưng khi tất cả đám đông kinh ngạc vì Lâm Chính vẫn dám ra tay thì...
Bùm...Chưởng đánh của Lâm Chính giống như một bông hoa sen màu đỏ nổ ra trong không gian. Bông hoa bao trọn cú đấm của Duy Ngã Mệnh.
“Cái gì?”, cốc chủ Trùng Long Cốc đứng bật dậy.
Phía bên thế gia Thần Cung, Nguyên Huyền Tâm đứng ngây ra như khúc gỗ.
“Lẽ nào đây là...”, trang chủ Vân Tiếu cũng không thể bình tĩnh được nữa. Ông ta nhìn chiêu thức của Lâm Chính mà cả người như bị sét đánh...
Chương 3469: Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng
Bông hoa ôm trọn lấy cú đấm của Duy Ngã Mệnh. Nó phát ra lớp bột màu đỏ máu, bay trong không gian trông vô cùng đẹp đẽ.
Duy Ngã Mệnh trố tròn mắt. Lúc này hắn cảm giác thời gian như dừng lại. Một cảm giác không nói nên lời. Cứ như hắn đang chìm vào trong một ý cảnh khác vậy. Mà ý cảnh này là do Lâm Chính tạo ra.
Duy Ngã Mệnh run rẩy, đầu óc tê dại. Đây rốt cuộc là sức mạnh gì vậy? Tại sao một kẻ ngoại vực lại có được công pháp kinh người như thế.
Hắn biết là hắn thua rồi. Chiêu thức này đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn. Sau khi lớp bột phủ tới, đòn tấn công của Duy Ngã Mệnh lập tức bị đánh tan. Nói giống như bị ăn mòn vậy và biến mất không dấu vết.
Còn bàn tay hắn thì đã bị bông hoa ôm trọn. Ngay sau đó, bông hoa màu đỏ máu bóp chặt.
Tầm 10 phút. Duy Ngã Mệnh cũng trở nên đơ người, mọi thứ diễn ra trong một không gian sáng chói.
Thứ ánh sáng như dòng điện chạy khắp người Duy Ngã Mệnh.
Ngay sau đó…Một cú nổ được tạo ra trên võ đài.
Những người bên dưới run rẩy. Cú nổ khiến bông hoa dần biến mất. Duy Ngã Mệnh bay bật ra sau, đập mạnh xuống đất. Cả cánh tay hắn như bị tháo rời, vết thương nhiều không kể siết.
Không chỉ có vậy, cả cơ thể hắn còn có những rãnh vết thương màu đỏ, chúng rất sâu giống như bị in lên và tạo thành một hình thù đặc biệt.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đám đông đều há mồm trợn mắt và nín thở. Duy Ngã Mệnh chật vật bò dậy, phát hiện bản thân bị mất một cánh tay. Hắn tái mặt.
Nhưng điều khiến hắn kinh hãi hắn hơn là cơ thể hắn không hề thấy đau. Dù một cánh tay đã bị tháo rời. Dường như ngoài việc mất đi một cánh tay thì chẳng có gì xảy ra cả.
Đúng lúc này Duy Ngã Mệnh mới hiểu sự việc đã càng lúc càng nghiêm trọng.
“Không phải chỉ có anh mới hiểu về độc tố. Tôi không còn sức lực nhưng tôi có vô số thủ đoạn đánh bại anh”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, nhìn Duy Ngã Mệnh.
“Anh”, Duy Ngã Mệnh tức giận. Hắn định nói gì đó nhưng bỗng nôn ra máu. Máu văng khắp võ đài, những nơi mau chạm vào thì đều bị đâm thủng.
“Á?”, người bên dưới tái mặt.
“Duy Ngã Mệnh trúng độc rồi sao?”, Dục Chấn Thiên bàng hoàng.
“Hơn nữa không phải trúng độc bình thường. Giờ từng cọng tóc trên người anh ta cũng có độc nữa”, Giản Đào cũng tái mét mặt.
“Nói vậy thì Duy Ngã Mệnh thua rồi sao?”, có người run rẩy hỏi.
GIản Đào chỉ im lặng. Thực ra không chỉ có hắn nghĩ vậy mà các cao thủ của những gia tộc khác cũng có cùng suy nghĩ
Ở trong vực Diệt Vong, độc là thứ ai cũng kiêng dè. Một khi bị trúng độc, dù không chết ngay thì cũng coi như bị rơi vào tay đối phương rồi.
“Thật không ngờ…thật không ngờ…người ngoại vực này lại có chiêu thức như vậy”, cốc chủ trùng Long Thích nín thở, ngồi về vị trí, sắc mặt ông ta đanh lại. Một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
“Cốc chủ, đây là chiêu thức gì vậy?”
“Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng”, cốc chủ lên tiếng.
“Thượng Cổ Huyết Liên Thiên Uy Chưởng sao? Đây là chưởng pháp gì vậy?”
“Lợi hại lắm sao?”, đám đông bàng hoàng.
“Thêm chữ thượng cổ vào thì thường là công pháp của hàng nghìn năm trước. Công pháp mà lâu đời vậy thì các người nói xem có lợi hại hay không".
“Cái gì?”
“Công pháp hàng nghìn năm trước?”
“Vậy…cậu ta sao có thể hiểu được chúng chứ?”
Cốc chủ lắc đầu: “Chưởng pháp này vẫn chưa thất truyền nhưng những người hiểu về nó ngày nay cực kỳ ít, hơn nữa…chưởng pháp này rất khó tu luyện, không phải cứ kiên trì, khắc khổ và có thiên phú dị bẩm thì có thể luyện được. Còn phải gặp may mắn nữa. Lúc tu luyện phải tu luyện hai mạch Nhâm Đốc, khiến chúng mạnh lên không ngừng thì may ra mới thành công”.
Đám đông nghe thấy vậy thì sững sờ nhìn Lâm Chính. Lúc này không còn ai dám coi thường kẻ ngoại vực này nữa.
Chương 3470: Bốn phương kinh hãi
“Cô Ái Nhiễm, Lâm Chính đại nhân là bạn cô sao?”
Trang chủ Vân Tiếu hoàn hồn vội quay đầu hỏi Ái Nhiễm.
Ái Nhiễm gật đầu, mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng rõ ràng cô ta không biết chưởng pháp này.
Đừng nói là cô ta, ngay cả mấy người Dục Chấn Thiên, Giản Đào cũng chưa từng nhìn thấy, không biết lai lịch của một chưởng này.
Nhưng chưởng này đã đánh Duy Ngã Mệnh đến tàn phế, chứng tỏ uy lực của nó cực kỳ đáng sợ.
“Xem như là bạn”, Ái Nhiễm ngập ngừng nói.
Thật ra Lâm Chính là người được cô ta mời đến đại diện cho nhà họ Dục để tham gia cuộc thi, thế nhưng cuối cùng nhà họ Dục lại chọn Giản Đào.
Không biết người nhà họ Dục cảm thấy thế nào khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Ái Nhiễm nhìn sang chỗ nhà họ Dục, quả nhiên người nhà Dục đều bị sốc, sửng sốt nhìn võ đài như người mất hồn.
“Cậu Lâm là người ở đâu thế?”, trang chủ Vân Tiếu vội hỏi.
“Người Giang Thành”, Ái Nhiễm nghi hoặc nhìn trang chủ Vân Tiếu nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Chính có thực lực như vậy, chắc là trang chủ Vân Tiếu có ý kéo gần quan hệ với Lâm Chính.
Thế nhưng cô ta không biết bây giờ trang chủ Vân Tiếu nào có tâm tư muốn kéo Lâm Chính về phía mình? Ông ta đang đoán có phải Lâm Chính là nhân vật tầm cỡ đến từ nơi nào đó không?
Nếu không sao anh lại biết công pháp cổ thế?
“Người Giang Thành sao? Xem ra phải tìm cơ hội đến tận cửa thăm hỏi mới được”, trang chủ Vân Tiếu lẩm bẩm, như có điều suy nghĩ.
Bên thế gia Thần Cung.
“Làm gì?”
Thần Cung Thương nhíu mày bước đến từ khu vực nghỉ ngơi.
Hắn trước giờ không thích bị ai làm phiền, nhưng người truyền lời nói Nguyên Huyền Tâm gọi hắn đến, hơn nữa là việc cấp bách, hắn chỉ đành kiên nhẫn đi qua.
Nguyên Huyền Tâm không trả lời Thần Cung Thương, chỉ thờ ơ nhìn võ đài, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Hả?”
Thần Cung Thương nhíu chặt mày nhìn võ đài, chỉ mới liếc nhìn mà sắc mặt lập tức trở nên u ám.
“Huyết Liên Thiên Uy Chưởng thượng cổ?”
“Có vẻ giống… nhưng thật ra rất ít người từng thấy chưởng này, tôi cũng không dám chắc”.
“Không dám chắc vậy thì đúng”.
“Thiên tài Thương, xem ra không dễ đối phó rồi. E là người ngoại vực này không yếu ớt như chúng ta nghĩ”, Nguyên Huyền Tâm khàn giọng nói.
“Thú vị đấy”.
Thần Cung Thương gật đầu: “Xem ra Duy Ngã Mệnh vẫn có chút tác dụng, ít nhất cũng giúp tôi thử được một đối thủ như vậy, như thế trận chiến này cũng không uổng”.
“Hình như thiên tài Thương rất có tự tin, anh chắc có thể đối phó được với người này?”, Nguyên Huyền Tâm mỉm cười hỏi.
“Huyết Liên Thiên Uy Chưởng thượng cổ vẫn chưa thất truyền, nếu có người truyền thụ, muốn học được không khó”.
“Nhưng tôi nghe nói dù muốn học được cũng có thiên phú đầy đủ, có lẽ tài năng của người này khá tốt”.
“Nhưng trong mắt tôi vẫn chỉ là một tên vô dụng”.
Thần Cung Thương lắc đầu, lại xoay người quay về khu nghỉ ngơi.
Nguyên Huyền Tâm thờ ơ nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, tiếp tục dời tầm mắt sang chỗ Lâm Chính.
Hiện trường dần trở nên nhốn nháo.
Lâm Chính vẫn chắp hai tay sau lưng đứng trên võ đài.
Duy Ngã Mệnh đã không còn sức để đứng nữa.
Trên võ đài trước mặt hắn đầy hố sâu, sàn võ đài bị máu của hắn làm mục nát.
“Tôi đã nói rồi anh không phải là đối thủ của tôi, cũng không phải là đối thủ của Sở Thu, anh chẳng qua chỉ ỷ lại trạng thái của bọn tôi không tốt lắm mới tác oai tác quái”.
Lâm Chính bước đến lạnh nhạt nói.
“Ha ha, tôi thừa nhận tôi yếu hơn anh nhưng tôi cũng không ngốc, tôi nhìn thoáng qua là có thể biết Sở Thu chẳng có thực lực gì cả, nhưng với anh thì tôi phải nói là tôi nhìn lầm rồi. Anh không cần phải nói thể chỉ để giữ thể diện cho Sở Thu”, Duy Ngã Mệnh lau vết máu trên khóe miệng, cười nhạo nói.
Lâm Chính không cãi lại, chỉ yên tĩnh hỏi: “Vậy thì anh mau đầu hàng đi, tôi không muốn tạo sát nghiệp”.