-
Chương 3536-3540
Chương 3536: Cao thủ Tuyệt Mệnh
"Cái gì?"
Lâm Chính nhịp thở đột nhiên trở nên dồn dập.
Đừng nhìn những kim khí này chỉ vây quanh anh mà không phát động công kích, nhưng vòng vây này so với trực tiếp tấn công Lâm Chính còn đáng sợ hơn nhiều.
Bởi vì mỗi một cây kim khí đều được ngưng tụ bằng bản nguyên thần lực, là sức mạnh mà gã thanh niên có được bằng việc tiêu hao tuổi thọ của chính mình.
Loại sức mạnh này rất đáng sợ và không thể bị triệt tiêu dễ dàng.
Bằng cách này, không gian xung quanh Lâm Chính đã bị phong tỏa.
Như vậy gã thanh niên có thể tấn công anh dễ dàng hơn nhiều.
Quả nhiên, gã thanh niên âm thầm hừ một tiếng, con ngươi lóe lên huyết quang. Sau đó hắn giơ tay lên cao, một luồng khí tức tinh khiết nhanh chóng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, trong nháy mắt hóa thành một thanh kiếm khí dài hơn mười thước, chém về phía Lâm Chính đang bị bao vây bởi kim khí.
Thấy vậy, Lâm Chính lập tức né tránh.
Nhưng anh vừa tới gần kim khí, khí tức trên người liền bị xé rách, Ngoại trừ sức mạnh của Lạc Linh Huyết, và sức mạnh phi thăng, không gì có thể ngăn cản nó, ngay cả sát lực cũng không cách nào chống đỡ. .
Không thể tránh né!
Lâm Chính không còn cách nào khác ngoài việc tập trung sức mạnh vào lòng bàn tay và nắm lấy thanh kiếm đang lao tới.
Tang!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Kiếm khí đánh vào lòng bàn tay Lâm Chính, phát ra tiếng như kim loại va chạm.
Đây là âm thanh của sự va chạm sức mạnh giữa hai bên.
Mặc dù kiếm khí sắc bén vô song, nhưng rõ ràng không dễ dàng cắt đứt sức mạnh của Lạc Linh Huyết và sức mạnh phi thăng.
Nhưng sức mạnh của gã thanh niên quả thực là vô cùng đáng kinh ngạc.
Có vẻ như sau khi kêu gọi thần lực, sức mạnh của hắn đã tăng đến mức đáng sợ không thể diễn tả bằng lời.
Ngoài ra, Lâm Chính cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Mặc dù anh đã bắt được thanh kiếm, nhưng có vẻ như ... sức mạnh phi thăng và sức mạnh của Lạc Linh Huyết đang nhanh chóng suy tàn!
Chỉ vỏn vẹn mấy giây, Lâm Chính liền cảm giác năng lượng trong cơ thể ít nhất đã tiêu hao một nửa.
Không hay rồi!
Lâm Chính sắc mặt khó coi, vội vàng buông kiếm khí, hung hang đâm vào chiếc lồng kim khí bên cạnh.
Lần này anh không tiếc công sức.
Bùm!
Kim khí bị đánh bay.
Nhưng cái giá Lâm Chính phải trả cũng không nhẹ, trên người anh xuất hiện một đạo kim ấn, trong cơ thể đại bộ phận năng lượng đều đã bị tiêu hao.
Lâm Chính ánh mắt trở nên lạnh lùng, trong lòng trùng xuống.
Anh có thể nhìn ra, đối phương không phải muốn trực tiếp giết anh, mà là muốn tiêu hao sức lực, khiến anh không còn sức chiến đấu.
Phương pháp này thực sự thông minh.
Gã thanh niên biết rằng nếu hắn ta chiến đấu trực diện với anh, hắn chắc chắn sẽ không giành được lợi thế.
Mặc dù thần lực ban đầu là sức mạnh do thọ nguyên chuyển hóa, đẳng cấp rất cao, nhưng so với lực phi thăng thì vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Tấn công trực diện và giết chóc là hạ sách.
Thay vào đó, tốt hơn là tiêu hao tất cả sức mạnh của Lâm Chính trước, sau đó dễ dàng giết anh sau khi anh kiệt sức.
Biết được mục đích của đối phương, Lâm Chính cũng quyết định về thế thủ.
Ở bên ngoài, vô số người kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Chính ngay từ đầu đã chịu tổn thất lớn.
"Người này. . . Thật lợi hại!"
"Hắn là ai mà lại chiếm được thế thượng phong trong trận chiến này? Đến Thần Cung Thương cũng không giành được lợi thế trước Lâm Chính!"
"Vực Diệt Vong của ta đúng là Ngọa Hổ Tàng Long, xem ra người ngoại vực này cũng sắp ăn hành!"
"Ồ, đúng vậy, nếu như người ngoại vực thật sự giành giải quán quân, chúng ta làm gì còn chút thể diện nào? Hiện tại có cao thủ ra tay giáo huấn người ngoại vực kia, chúng ta cũng nên cổ vũ cho hắn!"
"Đúng! Người anh em, cố lên!"
"Phải thắng!"
"Cho tên ngoại vực này biết tay đi!"
Một số người hò hét rất to để cổ vũ cho gã thanh niên.
Người của Thanh Huyền Tông nghiến răng tức giận.
"Đám người này trước đây khúm núm, nói là đắc tội Lâm Chính đại nhân nên sẽ đích thân xin lỗi Lâm Chính đại nhân. Vậy mà giờ lại trở mặt ủng hộ đối thủ của Lâm Chính đại nhân! Thật vô liêm sỉ!" Nam Phong cả giận nói.
"Có nhiều người là như vậy, không cần để ý”.
Ái Nhiễm lẩm bẩm một câu, nhưng sự lo lắng trong mắt cô ngày càng hiện rõ.
Bởi vì cô đã phát hiện ra một số đặc điểm độc đáo trên người thanh niên này, đồng thời cũng đoán được lai lịch của hắn.
Bây giờ, cô chỉ mong mình đã sai.
Nếu không, tình hình sẽ rất tồi tệ.
Tương tự, Lâm Chính nhìn chằm chằm vết kim trên người mình, trong lòng cảm thấy cảm giác quen thuộc càng lúc càng mãnh liệt.
Anh ngẩng đầu, trầm ngâm nhìn chằm chằm gã thanh niên, khàn giọng nói: "Anh... đến từ Thiên Thần Điện đúng không?"
Chương 3537: Thất Tu La
“Nhận ra rồi sao? Cũng không phải là ngốc lắm nhỉ”, người thanh niên mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ lạnh tanh.
“Tôi còn tưởng Thiên Thần Điện không có hứng thú với cuộc thi này, vậy mà vẫn cử người tới tham gia. Có điều với tuổi của thánh quân Diệp Viêm thì đúng là thánh quân đủ tư cách tham gia thật. Thánh quân không đích thân tới mà cử anh tới sao?”, Lâm CHính hỏi.
Thánh quân Diệp Viêm đủ trẻ tuổi, thiên phú và thực lực . đồng thời cũng là một trong những kẻ mạnh nhất mà Lâm Chính từng gặp.
Nếu thánh quân Diệp Viêm mà tham gai cuộc thì có lẽ Lâm Chính cũng phải cân nhắc tới việc có tham gia hay không. Bởi vì Lâm Chính của lúc này vẫn còn cách Diệp Viêm một khoảng cách nhất định.
“Hừ, sao chủ nhân của tôi lại để tâm tới những người này chứ? Tôi tới đây cũng không phải là do mệnh lệnh của chủ tôi mà là do tôi tự quyết định”, người thanh niên cười.
“Quyết định của anh sao?”
“Người ngoại vực, anh quá to gan, dám xông vào Thiên Thần Điện. Tội không thể tha. Chủ của tôi để anh sống thêm vài ngày nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra. Tôi biết anh tới tham gia cuộc thi này là vì muốn lôi kéo các thế lực khác để đối kháng với Thiên Thần Điện. Hôm nay tôi sẽ bắt sống anh, dâng lên chủ của tôi để chủ nhân có thể vui vẻ”.
Người thanh niên nói. Mỗi lần nhắc tới Diệp Viêm đôi mắt hắn ánh lên ánh sáng lấp lánh. Rõ ràng hắn vô cùng sùng bái Diệp Viêm.
Lâm Chính im lặng. Mục đích của hắn thật ra không khó đoán. Có điều chuyện này do hắn tự ý hành động, Diệp Viêm không hề biết. Thế nhưng cũng không sao.
“Nếu anh muốn bắt sống tôi nộp cho Diệp Viêm thì tới đi, để tôi xem xem anh có thủ đoạn gì”, Lâm Chính nín thở.
“Thủ đoạn của tôi sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của anh đấy. Giờ để tôi cho anh thấy chiêu pháp của Thiên Thần Điện nhé”.
Người thanh niên co đồng tử, phóng ra ánh sáng màu đỏ máu. Cơ thể hắn tạo ra một lớp khí tức dày đặc, phủ khắp bốn phía.
Trong nháy mắt, cả một nửa vùng Tu Di bị bao trùm bởi luồng khí tức này.
“Woa!”
Đám đông thất kinh, há mồm trợn mắt. Luồng khí tức nhanh chóng tập trung lại, lấy hắn làm trung tâm vào tạo thành một người khổng lồ.
“Người ngoại vực, với chiêu này, chắc chắn anh sẽ chết”, người thanh niên hét lớn, sau đó giơ tay lên làm động tác như lấy châm ra. Người khổng lồ tạo bằng khí cũng giơ tay lên.
Vụt vụt...Khí lưu tập trong trong đầu ngón tay của người khổng lồ và hình thành nên một cây châm bằng khí cực dài.
Cây châm dài tầm bảy thước, cùng với cánh tay người thanh niên hạ xuống, cánh tay của người khổng lồ cũng hạ xuống. Người khổng lồ cầm cây châm dài bảy thước trong tay đâm về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc đó uy lực phóng ra thật kinh khủng giống như cả bầu trời sụp đổ xuống người Lâm Chính vậy.
Lâm Chính không thể nào duy trì được cơ thể của mình trong không trung, anh cứ thế chìm xuống. Cả người anh không thể đứng vững, châm khí đã bắt đầu đâm tới.
Lâm Chính đanh mắt, gầm giọng. Anh tập trung khí tức để gia tăng sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Chưởng đánh của anh hóa thành bức bình phong để cản đòn tấn công.
Bùm...Cây châm bảy thước và bức bình phong va chạm, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Ngay sau đó, sức công phá của nó bùng nổ ra xung quanh.
Cả vùng Tu Di chấn động một lần nữa. Đám đông vội vàng chặn dòng sức mạnh dội về phía mình.
Sau khi nguồn sức mạnh tản ra thì vô số cặp mắt đổ dồn về phía Lâm Chính. Đỡ được rồi sao? Đám động giật mình.
Lâm Chính giơ cao hai tay, chưởng đánh hóa thành hư ảnh, chặn cây châm dài bảy thước kia. Đúng lúc này anh bặm môi, hai tay run rẩy, khuôn mặt trở nên méo mó.
“Không hay rồi, anh Lâm sắp không cầm cự được nữa rồi”, Tề Thủy Tâm kêu lên.
“Người này rốt cuộc là ai vậy mà đến anh Lâm cũng không phải là đối thủ thế?”, Độc Cô Hoài nhìn chăm chăm.
“Quá đáng sợ. Người này từ đâu xuất hiện vậy”, Thần Cung Thương cũng lầm bầm.
“Chiêu pháp này giống như của Thiên Thần Điện”, Nguyên Huyền Tâm nhìn người thanh niên và đột nhiên kêu lên.
“Cái gì? Thiên Thần Điện?”
Thần Cung Thương tái mặt, giọng nói run run: “Chắc chứ?”
“Có lẽ không thể nhầm được. Tôi từng được chứng kiến vài cao thủ của Thiên Thần Điện ra tay. Trước mắt, chiêu thức của người này không thể nhầm được. Hơn nữa thủ đoạn của người này có lẽ có thể đoán ra hắn có địa vị không hề thấp trong Thiên Thần Điện. Nếu tôi đoán không nhầm thì người này là một trong bảy Tu La”, Nguyên Huyền Tâm trầm giọng.
“Thất Tu La sao?”, Thần Cung Thương cảm thấy khó thở.
Tất cả đều biết Thiên Thần Điện có Tứ Đại Thiên Vương và Thất Tu La. Tất cả đều là những cao thủ do đích thân thánh quân Diệp Viêm bồi dưỡng. Mỗi người đều có năng lực và mạnh vô cùng.
“Nếu là như vậy thì có thể hiểu được thực lực của hắn tại sao lại mạnh thé. Thật không ngờ cuộc chiến lần này còn thu hút cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện, đúng là không thể tin”, Thần Cung Thương cảm thán.
“Thất Tu La ra tay thì e rằng người ngoại vực kia lành ít dữ nhiều rồi”, Nguyên Huyền Tâm lắc đầu.
Thần Cung Thương không nói gì, chỉ lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính đừng xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì hắn vẫn đang hi vọng Lâm Chính có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Cả hiện trường bàn tán xôn xao. Tất cả đều cảm thấy kinh ngạc trước chiêu thức của người thanh niên. Lúc này Lâm Chính dường như rơi vào tuyệt cảnh. Cây châm bảy thước giống như đổ ập lên người anh khiến anh không thể nhúc nhích.
Cuối cùng thì...Lớp bình phong bảo vệ anh đã xuất hiện vết nứt.
Rắc...Cùng với âm thanh giòn giã vang lên thì cây châm khí đã đâm chuyên qua Lâm Chính và dịch chuyển xuống.
Và rồi...
Phụt...Cây châm ghim vào vai anh.
Cơn đau mãnh liệt lan tới khiến khuôn mặt anh méo mó. Thế nhưng anh cũng không chịu dừng lại, chỉ tiếp tục điều tiết chân khí chặn cây châm lại.
Máu chảy thành ròng, nhuốm đỏ cả áo anh.
Đám đông kinh hãi. Lần này tất cả đều biết người kia đã thắng người ngoại vực.
Chương 3538: Thất Long Toàn Châm
Cả hiện trường phải kinh ngạc. Không ai ngờ người thanh niên này lại mạnh tới như vậy? Lâm Chính đã rơi vào tuyệt cảnh rồi. Còn tiếp tục thế này thì cơ thể anh sẽ nổ tung mất.
Phải làm sao đây? Không ai nghĩ rằng lại có tình huống bất ngờ này xảy ra.
Đám người Ái Nhiễm cũng tái mặt và cảm thấy lo lắng, thế nhưng họ cũng lực bất tòng tâm. Trùng Long Cốc và nhà họ Dục thì vỗ tay hò reo. Nhất là nhà họ Dục.
“Kẻ cùng đường. Kẻ cùng đường rồi. Thật không ngờ bỗng xuất hiện một người yêu nghiệt như thế. Người ngoại vực này chết là cái chắc".
“Anh, xem ra không cần chúng ta phải ra tay nữa rồi”, ông năm Dục cười nói.
Dục Chấn Thiên khẽ gật đầu và mỉm cười hài lòng.
“Sức mạnh tinh diệu quá”.
“Thất Tu La đúng là Thất Tu La...Thật không dám tưởng tượng, người này lại do thượng quân Diệp Viêm bồi dưỡng. Nếu như thượng quân có thể bồi dưỡng ra được một người có thực lực như thế này thì không biết là thương quân Diệp Viêm mạnh tới mức nào”.
Nguyên Huyền Tâm và Thần Cung Thương lầm bầm. Trong mắt hai người họ ánh lên vẻ kiêng dè.
“Có lẽ chỉ có đệ nhất anh kiệt mới có thể đối kháng thôi”, Thần Cung Thương nói giọng khàn khàn.
Nguyên Huyền Tâm im lặng, tiếp tục nhìn Lâm Chính. Châm khí hừng hực, sức mạnh bao quanh Lâm Chính bắt đầu biến mất. Lúc này anh dường như đã không thể tập trung sức mạnh được nữa.
“Kết thúc rồi”, người thanh niên lên tiếng. Đôi mắt ánh lên sát ý.
Người khổng lồ bằng khí lại đè tiếp xuống. Sức mạnh của người khổng lồ tăng lên. Cây châm khí đã phá tan lớp khí bảo vệ Lâm Chính và ghim sâu vào cơ thể anh
Nhưng đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì. Lâm Chính đột nhiên thu hồi toàn bộ khí tức lại.
“Cái gì?”, người thanh niên giật mình nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bèn ấn mạnh châm khí vào người Lâm Chính hơn.
Trong nháy mắt, vai anh và vùng eo đều bị châm khí đâm xuyên. Máu tươi bắn ra, nội tạng cũng bị liên đới. Người thanh niên không chút do dự định cho châm khí phát nổ và khiến Lâm Chính thành tro bụi.
Đúng lúc này...
Vụt...Một đường sáng đột nhiên phóng ra từ đầu ngón tay của Lâm Chính.
Đường sáng xuất hiện với khí thế hùng hậu xuyên qua cánh tay của người khổng lồ, nó cứ thế đâm thẳng không hề gặp trở ngại, khiến cánh tay của người khổng lồ vỡ vụn sau đó đâm tiếp vào người thanh niên.
“Trùng Long Thích?”
Người thanh niên tái mặt nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn hừ giọng: “Vật này do anh cướp mà có được, xem anh có thể phát huy được bao liêu sức mạnh? Dừng lại cho tôi”.
Nói xong người thanh niên vung ra một cây châm màu đen va chạm với Trùng Long Thích.
Thế nhưng Lâm Chính cũng đột nhiên giơ tay lên, hóa sức mạnh thành tơ khí, quấn lấy quanh Trùng Long Thích.
“Cái gì?”, cốc chủ Trùng Long Cốc phải đứng bật dậy với vẻ mặt bàng hoàng.
“Cốc chủ, sao thế?”, một long vệ ở bên cạnh cảm thấy hoang mang.
Thế nhưng một giây sau. Khi châm khí của hai bên va chạm thì...
Bùm! Tiếng nổ cực lớn vang lên.
Sức phá hủy nó tạo ra không khác gì ném bom nguyên tử. Thế nhưng chưa hết. Đường sáng do Lâm Chính tạo ra vẫn đâm xuyên ngực người thanh niên.
Người thanh niên hự một tiếng và lập tức rơi tự do trong không trung. Tia sáng vẫn sáng chói trong không gian, quanh nó được bao bọc thêm một lớp khí màu vàng kim.
Dòng khí lưu giống như rồng gầm, uốn lượn liên tục. Đó chính là âm thanh do khí lưu tạo ra.
“Hả?", người của Trùng Long Cốc sững sờ.
“Thất Long Toàn Châm sao? Chỉ khi Trùng Long THích phát huy toàn bộ sức mạnh thì mới đạt được tới hiệu quả như thế này. Người này có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của Trùng Long Thích?”
Cốc chủ lầm bầm, cảm tưởng con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Chương 3539: Biến dị
Cả hiện trường kinh hoàng. Đến cả Lôi Hổ cũng không dám tin. Trùng Long Thích là do Lâm Chính cướp đấy. Điều này thì ai cũng biết.
Vậy mà một kẻ ngoại vực như anh lại có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó. Anh đã làm như thế nào vậy? Không ai có thể hiểu được. Họ nhìn anh bằng ánh mắt kinh hoàng.
“Sao có thể như vậy chứ...cậu ta làm thế nào vậy?”
“Lẽ nào cậu ta cũng đã học lén cả công pháp của Trùng Long Cốc?”
“Không thể nào. Tôi đã cử người đi nghe ngóng rồi. Người này lần đầu tiên tới vực Diệt Vong, trước đó luôn ở Long Quốc, cậu ta chưa hề tới Trùng Long Cốc của chúng ta”.
“Vậy phải giải thích như thế nào đây?”, người của Trùng Long Cốc há hốc miệng, tim đập thình thịch.
“Đáng sợ, chỉ có thể nói là đáng sợ", cốc chủ hoàn hồn, hít một hơi thật sâu.
“Không thể nào?”, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía cốc chủ.
Ông ta bặm môi, một lúc sau chua chát nói ra hai từ: “Nhiêu Ưng”.
Dứt lời, đám đông hóa đá. Có nhiều người không hiểu bèn hỏi: “Ý của cốc chủ là gì vậy ạ? Lẽ nào Nhiêu Ưng đã dạy người này cách sử dụng chiêu thức này sao?”
“Nhiêu Ưng không dạy nhưng cũng coi là dạy”, một long vệ lên tiếng.
“Không dạy? Cũng là dạy?”, đám đông bỗng bừng tỉnh.
“Thật không ngờ người ngoại vực này lại có ngộ tính đáng sợ tới như vậy. Một người có thể thông qua cách Nhiêu Ưng thi triển Trùng Long Thích để hiểu về cách thức sử dụng của nó. Hơn nữa còn vận dụng tạo cực hạn. Người này...nếu không thể kết bạn thì chắc chắn phải giết chết chứ không thể giữ lại được”, cốc chủ đanh mắt.
“Cốc chủ yên tâm, giờ có nhà họ Dục giúp đỡ. Ái Nhiễm của nhà họ Dục thật sự có thể dụ được kẻ này ra mà, chúng ta sẽ bao vây thì chắc chắn cậu ta sẽ chết thôi”.
“Hi vọng là như vậy”.
Vụt! Trùng Long Thích một lần nữa tạo thành thần quang bay về tay Lâm Chính. Anh không chút do dự, đâm Trùng Long Thích vào cơ thể mình.
Rắc! Trong nháy mắt, châm khí đang ghim vào cơ thể anh bị phá tan, sau đó biến mất. Trùng Long Thích liên tục phát ra ánh sáng màu xanh, hồi phục vết thương của Lâm Chính.
Chưa tới vài giây thì các vết thương trên cơ thể anh đã hồi phục được bảy, tám phần. Đám đông tái mặt.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Trùng Long Thích mà anh có thể vận dụng một cách thuần thục như vậy. Hừ, đúng là không tệ mà”.
Người thanh niên bò dậy, nhìn vết châm ở ngực và lập tức lấy thuốc ra. Thế nhưng sát lực của nhát châm quá mạnh, rõ ràng là không thể nào có thể cải thiện được thương thế.
Và đây cũng là sát lực mạnh nhất do Lâm Chính tạo ra. Nó tới từ sức mạnh của ma đạo thì sao có thể nào trừ khử hết được. Người thanh niên biết điều đó.
Dù vết châm rất nhỏ nhưng dưới sự gia trì của sát lực thì nó có thể khiến da thịt đối phương bị ăn mòn, mục rữa.
Cứ tiếp tục thế này, chưa tới nửa tiếng đồng hồ thì vùng ngực của hắn sẽ tạo thành một cái lỗ toang hoác, nội tạng bên trong cũng sẽ bị mục rữa. Và cơ thể hắn sẽ không còn nữa.
Người thanh niên lúc này không thể nào chữa khỏi được vết thương. Bởi vì Lâm Chính không để cho hắn có cơ hội làm điều đó.
“Thời gian của anh không đủ nữa rồi”, Lâm Chính thản nhiên nhìn thanh niên.
“Anh nói sai rồi, là thời gian của anh không có nhiều thì có”.
Người thanh niên mặc kệ vết thương trên người, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính, đồng tử của hắn ánh lên sát ý.
“Ồ? Là thế nào cơ nhỉ?”
“Lần tấn công này đúng ra phải giết chết tôi ngay chứ không phải là vận hành quá trình chậm như thế. Cơ hội duy nhất của anh thì chính anh đã lãng phí rồi. Vì vậy nên tôi mới nói thời gian của anh không còn đủ nữa, không, phải nói là hết thời gian rồi mới đúng”, người thanh niên lắc đầu.
Lâm Chính chau mày, ý thức được điều gì đó.
Cơ thể người thanh niên phát ra ánh sáng màu đỏ. Những đường hoa văn màu đỏ máu cũng vẫn lan ra giống như những con rắn độc bọc lấy người hắn. Tóc trên đầu hắn bắt đầu rụng hết, lông mày cũng vậy. Những đường vân lan tới cả mặt và cả đầu. Điều khiến người khác ngạc nhiên hơn nữa đó là trên đầu hắn mọc thêm hai cái sừng, phần ra sau lưng cũng nứt ra và có thứ gì đó nhúc nhích.
Một lúc sau. Có tiếng thịt bị xé rách. Hai cánh tay đẫm máu mọc ra từ lưng của hắn.
“Á”.
Cả hiện trường thất kinh. Tất cả đều há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Đây là ...cấm thuật”, Độc Cô Vấn kêu lên.
“Là thủ đoạn của thánh quân Diệp Viêm”
Thần Cung Thương đứng bật dậy, bặm môi: “Cơ thể của Tu La này đã được thánh quân Diệp Viêm cải tạo ra. Cơ thể hắn được tổ hợp từ các bộ phận của nhiều người”.
“Cái gì?”
Nguyên Huyền Tâm thất kinh, nhìn người thanh niên và lầm bầm: “Chẳng trách người này còn trẻ mà đã sở hữu thực lực kinh người như vậy...”
“Có thể không chỉ là tổ hợp cơ quan của nhiều cơ thể. Nhìn cái sừng trên đầu hắn kìa, cơ thể hắn còn được tổ hợp từ các bộ phận của bò rừng nữa. Sức mạch của hắn lúc này đang đạt tới đỉnh cao. Đan dược và châm bạc không thể làm gì được hắn, chỉ có bát môn mới có thể đối kháng được thôi...”
“Bát môn?”, đám đông tái mặt.
Thực lực của người thanh niên lúc này đã ở mức độ thông thiên, nếu không tăng sức mạnh lên thì không thể nào đánh lại được.
Chương 3540: Sương máu
Cảnh tượng tại hiện trường rất kinh hãi.
Tất cả mọi người đều bị sự biến hóa của thành niên này dọa sợ chết khiếp.
Thời khắc này thanh niên đó và quái vật có gì khác nhau đâu?
“Hắn ta... hắn ta dùng công pháp gì vậy?"
"Hắn là quái vật sao?"
"Thật đáng sợ...”
Không ít người phát ra tiếng hét chói tai, còn có người bị dọa sợ đến mức liên tục lui về phía sau, chạy mất dạng.
Thanh niên bị huyết khí bao bọc, trôi lơ lửng trời cao, tựa như ác ma muốn hủy diệt thế giới, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Lâm Chính nhìn với ánh mắt lạnh như băng: "Tôi hiểu rồi, cái gọi là Tứ Thiên Vương, Thất Tu La, chẳng qua chỉ là Diệp Viêm dùng cấm thuật biến thành quái vật mà thôi! Vừa nãy anh hấp thu cơ thể của người khác, cướp đoạt thực lực của bọn họ, nên mới có tu vi như bây giờ!"
"Cấm thuật? Thuật chính là thuật, tại sao lại cấm? Anh hoàn toàn không hiểu được sự vĩ đại của Thánh Quân đại nhân, anh căn bản cũng không hiểu thứ mà Thiên Thần Điện chúng tôi theo đuổi rốt cuộc vĩ đại đến mức nào, anh không biết ý nghĩa của Thiên Thần Điện chúng tôi, trong mắt chúng tôi, anh chẳng qua chỉ là một con ruồi, ngoài việc làm cho chúng tôi cảm thấy chán ghét, phải giết chết anh ra thì chẳng còn gì nữa. Mà chúng tôi muốn tiêu diệt anh thì chỉ cần động ngón tay là được”.
Thanh niên đó bình tĩnh nói, sau đó gào to, cơ thể hắn tỏa ra lượng lớn sương máu, nhanh chóng lan tràn khắp nơi, toàn bộ khu vực xung quanh một ngàn dặm đều bị bao phủ.
Lâm Chính thậm chí không kịp né tránh, lập tức bị sương máu nuốt chửng.
"Tiếp theo, tôi sẽ dùng phương thức nguyên thủy nhất để hóa giải anh, mỗi bộ phận trên người anh sẽ biến thành những phần không lớn hơn móng tay, để anh tận mắt chứng kiến kỹ thuật tinh xảo nhất trong Thiên Thần Điện!”
Thanh niên đó nói với giọng khàn khàn, tiếp đó chân tay hắn đâm thẳng vào bên trong màn sương máu.
Rắc!
Chân tay của hắn tính từ cùi chõ đều nổ tung, vết thương nứt ra đã dung hợp cùng sương máu, giống như chân tay của hắn đã hoàn toàn thao túng những màn sương máu này.
Thấy vậy, Lâm Chính lập tức hiểu ra, anh lao khỏi màn sương máu.
Nhưng giây kế tiếp.
Bụp bụp bụp...
Khắp nơi đều là sương máu, một lượng lớn sương máu giống như bàn tay quỷ xuất hiện, chúng chồng lên nhau và biến thành bốn bức tường, bao vây Lâm Chính.
Sau đó sương máu xung quanh Lâm Chính bắt đầu sôi trào.
Lâm Chính lập tức thúc đẩy khí kình để xua tan chúng, nhưng không có tác dụng.
Những màn sương máu sôi sục nhanh chóng, từng chút từng chút hóa thành bàn tay kinh khủng, siết lấy cổ tay cổ chân, cổ và đầu của Lâm Chính, điên cuồng kéo giãn ra, muốn xé Lâm Chính thành từng mảnh.
Người bên ngoài căn bản không thấy được bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy vũ khí máu đỏ trôi lơ lửng trên bầu trời sàn đấu.
"Đây là thủ đoạn gì vậy?", Nguyên Huyền Tâm lẩm bẩm hỏi.
"Đây là một loại thủ đoạn tương tự với sức mạnh của vực!", hai mắt Thần Cung Thương trầm tĩnh, giọng khàn khàn nói: "Bây giờ Lâm Chính đã rơi vào vực của đối phương, nếu không kịp thời thoát ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị xé ra thành từng mảnh!"
Lâm Chính dùng hết sức giãy giụa, nhưng lại không làm gì được.
Lúc này, phía trên người anh lại xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay này không giống với những bàn tay khác, nó có năm ngón tay hết sức sắc bén, giống như bàn tay xương cốt.
Sau khi nó xuất hiện, ngay lập tức làm động tác đao, bắt đầu chém về phía ngực của Lâm Chính.
Bàn tay này muốn chém nát da thịt của Lâm Chính, moi nội tạng của anh ra!
Xì!
Bàn tay xương cốt này cực kì sắc bén, lúc chém xuống lúc đã cắt lìa da thịt Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng thúc giục sức mạnh phi thăng duy trì lớp phòng ngự da thịt ở phần ngực.
Nhưng anh mới vừa ngưng tụ sức mạnh phi thăng ở ngực, lớp phòng ngự ở chân tay lại bị giảm xuống, cảm giác đau đớn kịch liệt xuất hiện, anh có cảm giác tay chân sắp bị xé nát.
"Cái gì?"
Lâm Chính nhịp thở đột nhiên trở nên dồn dập.
Đừng nhìn những kim khí này chỉ vây quanh anh mà không phát động công kích, nhưng vòng vây này so với trực tiếp tấn công Lâm Chính còn đáng sợ hơn nhiều.
Bởi vì mỗi một cây kim khí đều được ngưng tụ bằng bản nguyên thần lực, là sức mạnh mà gã thanh niên có được bằng việc tiêu hao tuổi thọ của chính mình.
Loại sức mạnh này rất đáng sợ và không thể bị triệt tiêu dễ dàng.
Bằng cách này, không gian xung quanh Lâm Chính đã bị phong tỏa.
Như vậy gã thanh niên có thể tấn công anh dễ dàng hơn nhiều.
Quả nhiên, gã thanh niên âm thầm hừ một tiếng, con ngươi lóe lên huyết quang. Sau đó hắn giơ tay lên cao, một luồng khí tức tinh khiết nhanh chóng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, trong nháy mắt hóa thành một thanh kiếm khí dài hơn mười thước, chém về phía Lâm Chính đang bị bao vây bởi kim khí.
Thấy vậy, Lâm Chính lập tức né tránh.
Nhưng anh vừa tới gần kim khí, khí tức trên người liền bị xé rách, Ngoại trừ sức mạnh của Lạc Linh Huyết, và sức mạnh phi thăng, không gì có thể ngăn cản nó, ngay cả sát lực cũng không cách nào chống đỡ. .
Không thể tránh né!
Lâm Chính không còn cách nào khác ngoài việc tập trung sức mạnh vào lòng bàn tay và nắm lấy thanh kiếm đang lao tới.
Tang!
Một âm thanh chói tai vang lên.
Kiếm khí đánh vào lòng bàn tay Lâm Chính, phát ra tiếng như kim loại va chạm.
Đây là âm thanh của sự va chạm sức mạnh giữa hai bên.
Mặc dù kiếm khí sắc bén vô song, nhưng rõ ràng không dễ dàng cắt đứt sức mạnh của Lạc Linh Huyết và sức mạnh phi thăng.
Nhưng sức mạnh của gã thanh niên quả thực là vô cùng đáng kinh ngạc.
Có vẻ như sau khi kêu gọi thần lực, sức mạnh của hắn đã tăng đến mức đáng sợ không thể diễn tả bằng lời.
Ngoài ra, Lâm Chính cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Mặc dù anh đã bắt được thanh kiếm, nhưng có vẻ như ... sức mạnh phi thăng và sức mạnh của Lạc Linh Huyết đang nhanh chóng suy tàn!
Chỉ vỏn vẹn mấy giây, Lâm Chính liền cảm giác năng lượng trong cơ thể ít nhất đã tiêu hao một nửa.
Không hay rồi!
Lâm Chính sắc mặt khó coi, vội vàng buông kiếm khí, hung hang đâm vào chiếc lồng kim khí bên cạnh.
Lần này anh không tiếc công sức.
Bùm!
Kim khí bị đánh bay.
Nhưng cái giá Lâm Chính phải trả cũng không nhẹ, trên người anh xuất hiện một đạo kim ấn, trong cơ thể đại bộ phận năng lượng đều đã bị tiêu hao.
Lâm Chính ánh mắt trở nên lạnh lùng, trong lòng trùng xuống.
Anh có thể nhìn ra, đối phương không phải muốn trực tiếp giết anh, mà là muốn tiêu hao sức lực, khiến anh không còn sức chiến đấu.
Phương pháp này thực sự thông minh.
Gã thanh niên biết rằng nếu hắn ta chiến đấu trực diện với anh, hắn chắc chắn sẽ không giành được lợi thế.
Mặc dù thần lực ban đầu là sức mạnh do thọ nguyên chuyển hóa, đẳng cấp rất cao, nhưng so với lực phi thăng thì vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Tấn công trực diện và giết chóc là hạ sách.
Thay vào đó, tốt hơn là tiêu hao tất cả sức mạnh của Lâm Chính trước, sau đó dễ dàng giết anh sau khi anh kiệt sức.
Biết được mục đích của đối phương, Lâm Chính cũng quyết định về thế thủ.
Ở bên ngoài, vô số người kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Chính ngay từ đầu đã chịu tổn thất lớn.
"Người này. . . Thật lợi hại!"
"Hắn là ai mà lại chiếm được thế thượng phong trong trận chiến này? Đến Thần Cung Thương cũng không giành được lợi thế trước Lâm Chính!"
"Vực Diệt Vong của ta đúng là Ngọa Hổ Tàng Long, xem ra người ngoại vực này cũng sắp ăn hành!"
"Ồ, đúng vậy, nếu như người ngoại vực thật sự giành giải quán quân, chúng ta làm gì còn chút thể diện nào? Hiện tại có cao thủ ra tay giáo huấn người ngoại vực kia, chúng ta cũng nên cổ vũ cho hắn!"
"Đúng! Người anh em, cố lên!"
"Phải thắng!"
"Cho tên ngoại vực này biết tay đi!"
Một số người hò hét rất to để cổ vũ cho gã thanh niên.
Người của Thanh Huyền Tông nghiến răng tức giận.
"Đám người này trước đây khúm núm, nói là đắc tội Lâm Chính đại nhân nên sẽ đích thân xin lỗi Lâm Chính đại nhân. Vậy mà giờ lại trở mặt ủng hộ đối thủ của Lâm Chính đại nhân! Thật vô liêm sỉ!" Nam Phong cả giận nói.
"Có nhiều người là như vậy, không cần để ý”.
Ái Nhiễm lẩm bẩm một câu, nhưng sự lo lắng trong mắt cô ngày càng hiện rõ.
Bởi vì cô đã phát hiện ra một số đặc điểm độc đáo trên người thanh niên này, đồng thời cũng đoán được lai lịch của hắn.
Bây giờ, cô chỉ mong mình đã sai.
Nếu không, tình hình sẽ rất tồi tệ.
Tương tự, Lâm Chính nhìn chằm chằm vết kim trên người mình, trong lòng cảm thấy cảm giác quen thuộc càng lúc càng mãnh liệt.
Anh ngẩng đầu, trầm ngâm nhìn chằm chằm gã thanh niên, khàn giọng nói: "Anh... đến từ Thiên Thần Điện đúng không?"
Chương 3537: Thất Tu La
“Nhận ra rồi sao? Cũng không phải là ngốc lắm nhỉ”, người thanh niên mỉm cười, nhìn Lâm Chính bằng vẻ lạnh tanh.
“Tôi còn tưởng Thiên Thần Điện không có hứng thú với cuộc thi này, vậy mà vẫn cử người tới tham gia. Có điều với tuổi của thánh quân Diệp Viêm thì đúng là thánh quân đủ tư cách tham gia thật. Thánh quân không đích thân tới mà cử anh tới sao?”, Lâm CHính hỏi.
Thánh quân Diệp Viêm đủ trẻ tuổi, thiên phú và thực lực . đồng thời cũng là một trong những kẻ mạnh nhất mà Lâm Chính từng gặp.
Nếu thánh quân Diệp Viêm mà tham gai cuộc thì có lẽ Lâm Chính cũng phải cân nhắc tới việc có tham gia hay không. Bởi vì Lâm Chính của lúc này vẫn còn cách Diệp Viêm một khoảng cách nhất định.
“Hừ, sao chủ nhân của tôi lại để tâm tới những người này chứ? Tôi tới đây cũng không phải là do mệnh lệnh của chủ tôi mà là do tôi tự quyết định”, người thanh niên cười.
“Quyết định của anh sao?”
“Người ngoại vực, anh quá to gan, dám xông vào Thiên Thần Điện. Tội không thể tha. Chủ của tôi để anh sống thêm vài ngày nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra. Tôi biết anh tới tham gia cuộc thi này là vì muốn lôi kéo các thế lực khác để đối kháng với Thiên Thần Điện. Hôm nay tôi sẽ bắt sống anh, dâng lên chủ của tôi để chủ nhân có thể vui vẻ”.
Người thanh niên nói. Mỗi lần nhắc tới Diệp Viêm đôi mắt hắn ánh lên ánh sáng lấp lánh. Rõ ràng hắn vô cùng sùng bái Diệp Viêm.
Lâm Chính im lặng. Mục đích của hắn thật ra không khó đoán. Có điều chuyện này do hắn tự ý hành động, Diệp Viêm không hề biết. Thế nhưng cũng không sao.
“Nếu anh muốn bắt sống tôi nộp cho Diệp Viêm thì tới đi, để tôi xem xem anh có thủ đoạn gì”, Lâm Chính nín thở.
“Thủ đoạn của tôi sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của anh đấy. Giờ để tôi cho anh thấy chiêu pháp của Thiên Thần Điện nhé”.
Người thanh niên co đồng tử, phóng ra ánh sáng màu đỏ máu. Cơ thể hắn tạo ra một lớp khí tức dày đặc, phủ khắp bốn phía.
Trong nháy mắt, cả một nửa vùng Tu Di bị bao trùm bởi luồng khí tức này.
“Woa!”
Đám đông thất kinh, há mồm trợn mắt. Luồng khí tức nhanh chóng tập trung lại, lấy hắn làm trung tâm vào tạo thành một người khổng lồ.
“Người ngoại vực, với chiêu này, chắc chắn anh sẽ chết”, người thanh niên hét lớn, sau đó giơ tay lên làm động tác như lấy châm ra. Người khổng lồ tạo bằng khí cũng giơ tay lên.
Vụt vụt...Khí lưu tập trong trong đầu ngón tay của người khổng lồ và hình thành nên một cây châm bằng khí cực dài.
Cây châm dài tầm bảy thước, cùng với cánh tay người thanh niên hạ xuống, cánh tay của người khổng lồ cũng hạ xuống. Người khổng lồ cầm cây châm dài bảy thước trong tay đâm về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc đó uy lực phóng ra thật kinh khủng giống như cả bầu trời sụp đổ xuống người Lâm Chính vậy.
Lâm Chính không thể nào duy trì được cơ thể của mình trong không trung, anh cứ thế chìm xuống. Cả người anh không thể đứng vững, châm khí đã bắt đầu đâm tới.
Lâm Chính đanh mắt, gầm giọng. Anh tập trung khí tức để gia tăng sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Chưởng đánh của anh hóa thành bức bình phong để cản đòn tấn công.
Bùm...Cây châm bảy thước và bức bình phong va chạm, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Ngay sau đó, sức công phá của nó bùng nổ ra xung quanh.
Cả vùng Tu Di chấn động một lần nữa. Đám đông vội vàng chặn dòng sức mạnh dội về phía mình.
Sau khi nguồn sức mạnh tản ra thì vô số cặp mắt đổ dồn về phía Lâm Chính. Đỡ được rồi sao? Đám động giật mình.
Lâm Chính giơ cao hai tay, chưởng đánh hóa thành hư ảnh, chặn cây châm dài bảy thước kia. Đúng lúc này anh bặm môi, hai tay run rẩy, khuôn mặt trở nên méo mó.
“Không hay rồi, anh Lâm sắp không cầm cự được nữa rồi”, Tề Thủy Tâm kêu lên.
“Người này rốt cuộc là ai vậy mà đến anh Lâm cũng không phải là đối thủ thế?”, Độc Cô Hoài nhìn chăm chăm.
“Quá đáng sợ. Người này từ đâu xuất hiện vậy”, Thần Cung Thương cũng lầm bầm.
“Chiêu pháp này giống như của Thiên Thần Điện”, Nguyên Huyền Tâm nhìn người thanh niên và đột nhiên kêu lên.
“Cái gì? Thiên Thần Điện?”
Thần Cung Thương tái mặt, giọng nói run run: “Chắc chứ?”
“Có lẽ không thể nhầm được. Tôi từng được chứng kiến vài cao thủ của Thiên Thần Điện ra tay. Trước mắt, chiêu thức của người này không thể nhầm được. Hơn nữa thủ đoạn của người này có lẽ có thể đoán ra hắn có địa vị không hề thấp trong Thiên Thần Điện. Nếu tôi đoán không nhầm thì người này là một trong bảy Tu La”, Nguyên Huyền Tâm trầm giọng.
“Thất Tu La sao?”, Thần Cung Thương cảm thấy khó thở.
Tất cả đều biết Thiên Thần Điện có Tứ Đại Thiên Vương và Thất Tu La. Tất cả đều là những cao thủ do đích thân thánh quân Diệp Viêm bồi dưỡng. Mỗi người đều có năng lực và mạnh vô cùng.
“Nếu là như vậy thì có thể hiểu được thực lực của hắn tại sao lại mạnh thé. Thật không ngờ cuộc chiến lần này còn thu hút cả Thất Tu La của Thiên Thần Điện, đúng là không thể tin”, Thần Cung Thương cảm thán.
“Thất Tu La ra tay thì e rằng người ngoại vực kia lành ít dữ nhiều rồi”, Nguyên Huyền Tâm lắc đầu.
Thần Cung Thương không nói gì, chỉ lẳng lặng cầu nguyện cho Lâm Chính đừng xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì hắn vẫn đang hi vọng Lâm Chính có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Cả hiện trường bàn tán xôn xao. Tất cả đều cảm thấy kinh ngạc trước chiêu thức của người thanh niên. Lúc này Lâm Chính dường như rơi vào tuyệt cảnh. Cây châm bảy thước giống như đổ ập lên người anh khiến anh không thể nhúc nhích.
Cuối cùng thì...Lớp bình phong bảo vệ anh đã xuất hiện vết nứt.
Rắc...Cùng với âm thanh giòn giã vang lên thì cây châm khí đã đâm chuyên qua Lâm Chính và dịch chuyển xuống.
Và rồi...
Phụt...Cây châm ghim vào vai anh.
Cơn đau mãnh liệt lan tới khiến khuôn mặt anh méo mó. Thế nhưng anh cũng không chịu dừng lại, chỉ tiếp tục điều tiết chân khí chặn cây châm lại.
Máu chảy thành ròng, nhuốm đỏ cả áo anh.
Đám đông kinh hãi. Lần này tất cả đều biết người kia đã thắng người ngoại vực.
Chương 3538: Thất Long Toàn Châm
Cả hiện trường phải kinh ngạc. Không ai ngờ người thanh niên này lại mạnh tới như vậy? Lâm Chính đã rơi vào tuyệt cảnh rồi. Còn tiếp tục thế này thì cơ thể anh sẽ nổ tung mất.
Phải làm sao đây? Không ai nghĩ rằng lại có tình huống bất ngờ này xảy ra.
Đám người Ái Nhiễm cũng tái mặt và cảm thấy lo lắng, thế nhưng họ cũng lực bất tòng tâm. Trùng Long Cốc và nhà họ Dục thì vỗ tay hò reo. Nhất là nhà họ Dục.
“Kẻ cùng đường. Kẻ cùng đường rồi. Thật không ngờ bỗng xuất hiện một người yêu nghiệt như thế. Người ngoại vực này chết là cái chắc".
“Anh, xem ra không cần chúng ta phải ra tay nữa rồi”, ông năm Dục cười nói.
Dục Chấn Thiên khẽ gật đầu và mỉm cười hài lòng.
“Sức mạnh tinh diệu quá”.
“Thất Tu La đúng là Thất Tu La...Thật không dám tưởng tượng, người này lại do thượng quân Diệp Viêm bồi dưỡng. Nếu như thượng quân có thể bồi dưỡng ra được một người có thực lực như thế này thì không biết là thương quân Diệp Viêm mạnh tới mức nào”.
Nguyên Huyền Tâm và Thần Cung Thương lầm bầm. Trong mắt hai người họ ánh lên vẻ kiêng dè.
“Có lẽ chỉ có đệ nhất anh kiệt mới có thể đối kháng thôi”, Thần Cung Thương nói giọng khàn khàn.
Nguyên Huyền Tâm im lặng, tiếp tục nhìn Lâm Chính. Châm khí hừng hực, sức mạnh bao quanh Lâm Chính bắt đầu biến mất. Lúc này anh dường như đã không thể tập trung sức mạnh được nữa.
“Kết thúc rồi”, người thanh niên lên tiếng. Đôi mắt ánh lên sát ý.
Người khổng lồ bằng khí lại đè tiếp xuống. Sức mạnh của người khổng lồ tăng lên. Cây châm khí đã phá tan lớp khí bảo vệ Lâm Chính và ghim sâu vào cơ thể anh
Nhưng đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì. Lâm Chính đột nhiên thu hồi toàn bộ khí tức lại.
“Cái gì?”, người thanh niên giật mình nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bèn ấn mạnh châm khí vào người Lâm Chính hơn.
Trong nháy mắt, vai anh và vùng eo đều bị châm khí đâm xuyên. Máu tươi bắn ra, nội tạng cũng bị liên đới. Người thanh niên không chút do dự định cho châm khí phát nổ và khiến Lâm Chính thành tro bụi.
Đúng lúc này...
Vụt...Một đường sáng đột nhiên phóng ra từ đầu ngón tay của Lâm Chính.
Đường sáng xuất hiện với khí thế hùng hậu xuyên qua cánh tay của người khổng lồ, nó cứ thế đâm thẳng không hề gặp trở ngại, khiến cánh tay của người khổng lồ vỡ vụn sau đó đâm tiếp vào người thanh niên.
“Trùng Long Thích?”
Người thanh niên tái mặt nhưng không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn hừ giọng: “Vật này do anh cướp mà có được, xem anh có thể phát huy được bao liêu sức mạnh? Dừng lại cho tôi”.
Nói xong người thanh niên vung ra một cây châm màu đen va chạm với Trùng Long Thích.
Thế nhưng Lâm Chính cũng đột nhiên giơ tay lên, hóa sức mạnh thành tơ khí, quấn lấy quanh Trùng Long Thích.
“Cái gì?”, cốc chủ Trùng Long Cốc phải đứng bật dậy với vẻ mặt bàng hoàng.
“Cốc chủ, sao thế?”, một long vệ ở bên cạnh cảm thấy hoang mang.
Thế nhưng một giây sau. Khi châm khí của hai bên va chạm thì...
Bùm! Tiếng nổ cực lớn vang lên.
Sức phá hủy nó tạo ra không khác gì ném bom nguyên tử. Thế nhưng chưa hết. Đường sáng do Lâm Chính tạo ra vẫn đâm xuyên ngực người thanh niên.
Người thanh niên hự một tiếng và lập tức rơi tự do trong không trung. Tia sáng vẫn sáng chói trong không gian, quanh nó được bao bọc thêm một lớp khí màu vàng kim.
Dòng khí lưu giống như rồng gầm, uốn lượn liên tục. Đó chính là âm thanh do khí lưu tạo ra.
“Hả?", người của Trùng Long Cốc sững sờ.
“Thất Long Toàn Châm sao? Chỉ khi Trùng Long THích phát huy toàn bộ sức mạnh thì mới đạt được tới hiệu quả như thế này. Người này có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của Trùng Long Thích?”
Cốc chủ lầm bầm, cảm tưởng con ngươi như sắp rơi ra ngoài.
Chương 3539: Biến dị
Cả hiện trường kinh hoàng. Đến cả Lôi Hổ cũng không dám tin. Trùng Long Thích là do Lâm Chính cướp đấy. Điều này thì ai cũng biết.
Vậy mà một kẻ ngoại vực như anh lại có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của nó. Anh đã làm như thế nào vậy? Không ai có thể hiểu được. Họ nhìn anh bằng ánh mắt kinh hoàng.
“Sao có thể như vậy chứ...cậu ta làm thế nào vậy?”
“Lẽ nào cậu ta cũng đã học lén cả công pháp của Trùng Long Cốc?”
“Không thể nào. Tôi đã cử người đi nghe ngóng rồi. Người này lần đầu tiên tới vực Diệt Vong, trước đó luôn ở Long Quốc, cậu ta chưa hề tới Trùng Long Cốc của chúng ta”.
“Vậy phải giải thích như thế nào đây?”, người của Trùng Long Cốc há hốc miệng, tim đập thình thịch.
“Đáng sợ, chỉ có thể nói là đáng sợ", cốc chủ hoàn hồn, hít một hơi thật sâu.
“Không thể nào?”, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía cốc chủ.
Ông ta bặm môi, một lúc sau chua chát nói ra hai từ: “Nhiêu Ưng”.
Dứt lời, đám đông hóa đá. Có nhiều người không hiểu bèn hỏi: “Ý của cốc chủ là gì vậy ạ? Lẽ nào Nhiêu Ưng đã dạy người này cách sử dụng chiêu thức này sao?”
“Nhiêu Ưng không dạy nhưng cũng coi là dạy”, một long vệ lên tiếng.
“Không dạy? Cũng là dạy?”, đám đông bỗng bừng tỉnh.
“Thật không ngờ người ngoại vực này lại có ngộ tính đáng sợ tới như vậy. Một người có thể thông qua cách Nhiêu Ưng thi triển Trùng Long Thích để hiểu về cách thức sử dụng của nó. Hơn nữa còn vận dụng tạo cực hạn. Người này...nếu không thể kết bạn thì chắc chắn phải giết chết chứ không thể giữ lại được”, cốc chủ đanh mắt.
“Cốc chủ yên tâm, giờ có nhà họ Dục giúp đỡ. Ái Nhiễm của nhà họ Dục thật sự có thể dụ được kẻ này ra mà, chúng ta sẽ bao vây thì chắc chắn cậu ta sẽ chết thôi”.
“Hi vọng là như vậy”.
Vụt! Trùng Long Thích một lần nữa tạo thành thần quang bay về tay Lâm Chính. Anh không chút do dự, đâm Trùng Long Thích vào cơ thể mình.
Rắc! Trong nháy mắt, châm khí đang ghim vào cơ thể anh bị phá tan, sau đó biến mất. Trùng Long Thích liên tục phát ra ánh sáng màu xanh, hồi phục vết thương của Lâm Chính.
Chưa tới vài giây thì các vết thương trên cơ thể anh đã hồi phục được bảy, tám phần. Đám đông tái mặt.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi. Trùng Long Thích mà anh có thể vận dụng một cách thuần thục như vậy. Hừ, đúng là không tệ mà”.
Người thanh niên bò dậy, nhìn vết châm ở ngực và lập tức lấy thuốc ra. Thế nhưng sát lực của nhát châm quá mạnh, rõ ràng là không thể nào có thể cải thiện được thương thế.
Và đây cũng là sát lực mạnh nhất do Lâm Chính tạo ra. Nó tới từ sức mạnh của ma đạo thì sao có thể nào trừ khử hết được. Người thanh niên biết điều đó.
Dù vết châm rất nhỏ nhưng dưới sự gia trì của sát lực thì nó có thể khiến da thịt đối phương bị ăn mòn, mục rữa.
Cứ tiếp tục thế này, chưa tới nửa tiếng đồng hồ thì vùng ngực của hắn sẽ tạo thành một cái lỗ toang hoác, nội tạng bên trong cũng sẽ bị mục rữa. Và cơ thể hắn sẽ không còn nữa.
Người thanh niên lúc này không thể nào chữa khỏi được vết thương. Bởi vì Lâm Chính không để cho hắn có cơ hội làm điều đó.
“Thời gian của anh không đủ nữa rồi”, Lâm Chính thản nhiên nhìn thanh niên.
“Anh nói sai rồi, là thời gian của anh không có nhiều thì có”.
Người thanh niên mặc kệ vết thương trên người, chỉ nhìn chăm chăm Lâm Chính, đồng tử của hắn ánh lên sát ý.
“Ồ? Là thế nào cơ nhỉ?”
“Lần tấn công này đúng ra phải giết chết tôi ngay chứ không phải là vận hành quá trình chậm như thế. Cơ hội duy nhất của anh thì chính anh đã lãng phí rồi. Vì vậy nên tôi mới nói thời gian của anh không còn đủ nữa, không, phải nói là hết thời gian rồi mới đúng”, người thanh niên lắc đầu.
Lâm Chính chau mày, ý thức được điều gì đó.
Cơ thể người thanh niên phát ra ánh sáng màu đỏ. Những đường hoa văn màu đỏ máu cũng vẫn lan ra giống như những con rắn độc bọc lấy người hắn. Tóc trên đầu hắn bắt đầu rụng hết, lông mày cũng vậy. Những đường vân lan tới cả mặt và cả đầu. Điều khiến người khác ngạc nhiên hơn nữa đó là trên đầu hắn mọc thêm hai cái sừng, phần ra sau lưng cũng nứt ra và có thứ gì đó nhúc nhích.
Một lúc sau. Có tiếng thịt bị xé rách. Hai cánh tay đẫm máu mọc ra từ lưng của hắn.
“Á”.
Cả hiện trường thất kinh. Tất cả đều há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Đây là ...cấm thuật”, Độc Cô Vấn kêu lên.
“Là thủ đoạn của thánh quân Diệp Viêm”
Thần Cung Thương đứng bật dậy, bặm môi: “Cơ thể của Tu La này đã được thánh quân Diệp Viêm cải tạo ra. Cơ thể hắn được tổ hợp từ các bộ phận của nhiều người”.
“Cái gì?”
Nguyên Huyền Tâm thất kinh, nhìn người thanh niên và lầm bầm: “Chẳng trách người này còn trẻ mà đã sở hữu thực lực kinh người như vậy...”
“Có thể không chỉ là tổ hợp cơ quan của nhiều cơ thể. Nhìn cái sừng trên đầu hắn kìa, cơ thể hắn còn được tổ hợp từ các bộ phận của bò rừng nữa. Sức mạch của hắn lúc này đang đạt tới đỉnh cao. Đan dược và châm bạc không thể làm gì được hắn, chỉ có bát môn mới có thể đối kháng được thôi...”
“Bát môn?”, đám đông tái mặt.
Thực lực của người thanh niên lúc này đã ở mức độ thông thiên, nếu không tăng sức mạnh lên thì không thể nào đánh lại được.
Chương 3540: Sương máu
Cảnh tượng tại hiện trường rất kinh hãi.
Tất cả mọi người đều bị sự biến hóa của thành niên này dọa sợ chết khiếp.
Thời khắc này thanh niên đó và quái vật có gì khác nhau đâu?
“Hắn ta... hắn ta dùng công pháp gì vậy?"
"Hắn là quái vật sao?"
"Thật đáng sợ...”
Không ít người phát ra tiếng hét chói tai, còn có người bị dọa sợ đến mức liên tục lui về phía sau, chạy mất dạng.
Thanh niên bị huyết khí bao bọc, trôi lơ lửng trời cao, tựa như ác ma muốn hủy diệt thế giới, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Lâm Chính nhìn với ánh mắt lạnh như băng: "Tôi hiểu rồi, cái gọi là Tứ Thiên Vương, Thất Tu La, chẳng qua chỉ là Diệp Viêm dùng cấm thuật biến thành quái vật mà thôi! Vừa nãy anh hấp thu cơ thể của người khác, cướp đoạt thực lực của bọn họ, nên mới có tu vi như bây giờ!"
"Cấm thuật? Thuật chính là thuật, tại sao lại cấm? Anh hoàn toàn không hiểu được sự vĩ đại của Thánh Quân đại nhân, anh căn bản cũng không hiểu thứ mà Thiên Thần Điện chúng tôi theo đuổi rốt cuộc vĩ đại đến mức nào, anh không biết ý nghĩa của Thiên Thần Điện chúng tôi, trong mắt chúng tôi, anh chẳng qua chỉ là một con ruồi, ngoài việc làm cho chúng tôi cảm thấy chán ghét, phải giết chết anh ra thì chẳng còn gì nữa. Mà chúng tôi muốn tiêu diệt anh thì chỉ cần động ngón tay là được”.
Thanh niên đó bình tĩnh nói, sau đó gào to, cơ thể hắn tỏa ra lượng lớn sương máu, nhanh chóng lan tràn khắp nơi, toàn bộ khu vực xung quanh một ngàn dặm đều bị bao phủ.
Lâm Chính thậm chí không kịp né tránh, lập tức bị sương máu nuốt chửng.
"Tiếp theo, tôi sẽ dùng phương thức nguyên thủy nhất để hóa giải anh, mỗi bộ phận trên người anh sẽ biến thành những phần không lớn hơn móng tay, để anh tận mắt chứng kiến kỹ thuật tinh xảo nhất trong Thiên Thần Điện!”
Thanh niên đó nói với giọng khàn khàn, tiếp đó chân tay hắn đâm thẳng vào bên trong màn sương máu.
Rắc!
Chân tay của hắn tính từ cùi chõ đều nổ tung, vết thương nứt ra đã dung hợp cùng sương máu, giống như chân tay của hắn đã hoàn toàn thao túng những màn sương máu này.
Thấy vậy, Lâm Chính lập tức hiểu ra, anh lao khỏi màn sương máu.
Nhưng giây kế tiếp.
Bụp bụp bụp...
Khắp nơi đều là sương máu, một lượng lớn sương máu giống như bàn tay quỷ xuất hiện, chúng chồng lên nhau và biến thành bốn bức tường, bao vây Lâm Chính.
Sau đó sương máu xung quanh Lâm Chính bắt đầu sôi trào.
Lâm Chính lập tức thúc đẩy khí kình để xua tan chúng, nhưng không có tác dụng.
Những màn sương máu sôi sục nhanh chóng, từng chút từng chút hóa thành bàn tay kinh khủng, siết lấy cổ tay cổ chân, cổ và đầu của Lâm Chính, điên cuồng kéo giãn ra, muốn xé Lâm Chính thành từng mảnh.
Người bên ngoài căn bản không thấy được bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy vũ khí máu đỏ trôi lơ lửng trên bầu trời sàn đấu.
"Đây là thủ đoạn gì vậy?", Nguyên Huyền Tâm lẩm bẩm hỏi.
"Đây là một loại thủ đoạn tương tự với sức mạnh của vực!", hai mắt Thần Cung Thương trầm tĩnh, giọng khàn khàn nói: "Bây giờ Lâm Chính đã rơi vào vực của đối phương, nếu không kịp thời thoát ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị xé ra thành từng mảnh!"
Lâm Chính dùng hết sức giãy giụa, nhưng lại không làm gì được.
Lúc này, phía trên người anh lại xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay này không giống với những bàn tay khác, nó có năm ngón tay hết sức sắc bén, giống như bàn tay xương cốt.
Sau khi nó xuất hiện, ngay lập tức làm động tác đao, bắt đầu chém về phía ngực của Lâm Chính.
Bàn tay này muốn chém nát da thịt của Lâm Chính, moi nội tạng của anh ra!
Xì!
Bàn tay xương cốt này cực kì sắc bén, lúc chém xuống lúc đã cắt lìa da thịt Lâm Chính.
Lâm Chính vội vàng thúc giục sức mạnh phi thăng duy trì lớp phòng ngự da thịt ở phần ngực.
Nhưng anh mới vừa ngưng tụ sức mạnh phi thăng ở ngực, lớp phòng ngự ở chân tay lại bị giảm xuống, cảm giác đau đớn kịch liệt xuất hiện, anh có cảm giác tay chân sắp bị xé nát.