-
Chương 3566-3570
Chương 3566: Nhân lúc cháy nhà hôi của
Lời Lâm Chính nói làm mọi người kinh ngạc.
Vô số con mắt mở to, ngạc nhiên nhìn anh.
Ngông cuồng!
Đúng là ngông cuồng khó tin! Ngông cuồng đến mức không có giới hạn!
Nếu Lâm Chính nói với những người ở đây thì không sao, dù gì anh cũng là quán quân cuộc thi, thực lực ở đó.
Nhưng Lâm Chính lại nói lời đó trước mặt Đãng Thiên Nhai.
Sợ mình chết không đủ nhanh sao?
Hiện trường yên tĩnh đến dọa người.
Ngay cả Ái Nhiễm cũng ngạc nhiên.
Giết hết bảy thiên tài?
Kẻ điên cũng không nói những lời như vậy.
Cô ta ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên phát hiện hình như mình không hiểu người này cho lắm.
Bốp bốp bốp bốp…
Lúc này, tiếng vỗ tay khe khẽ vang lên.
Nhìn lại thì là Đãng Thiên Nhai.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay vì Lâm Chính, trên mặt tràn ngập ý cười: “Không tồi! Không tồi! Tôi luôn nghĩ rằng anh là một con chuột nhắt ngoại vực vô năng, bây giờ xem ra tôi sai rồi, gan của chuột nhắt cũng lớn đấy chứ!”.
“Chuột nhắt? Ồ? Đó là cách đánh giá của anh về tôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi đánh giá quá cao?”, Đãng Thiên Nhai nói một cách đầy ẩn ý, ánh mắt có vẻ khinh thường.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Không phải quá cao, mà là cảm thấy nực cười thôi”.
“Nực cười chỗ nào?”.
“Anh nói tôi là chuột nhắt, nhưng không biết tôi đã giành được hạng nhất cuộc thi. Một con chuột nhắt mà có thể giành hạng nhất cuộc thi của vực Diệt Vong các người, không thấy buồn cười sao?”.
“Đó là do bọn họ không có năng lực. Tôi mà ở đây thì anh lấy hạng nhất được sao?”.
“Vậy vì sao anh không ở đây?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chuyện đó…”.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, không nói tiếp, dừng một lúc mới nói: “Cuộc thi buồn chán như vậy sao có thể lọt vào mắt tôi?”.
“Bất cứ sự giải thích khiên cưỡng nào cũng chỉ là cái cớ, anh cũng không ngoại lệ”.
Lâm Chính lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu anh sợ thì cứ nói thẳng, cần gì phải dùng cái cớ tệ như vậy để thoái thác?”.
“Anh nói cái gì?”, Đãng Thiên Nhai nghiêm túc, trong mắt tràn ngập sát ý.
“Người không dám tham gia cuộc thi thì có tư cách gì ngông cuồng trước mặt tôi? Anh nói tôi là chuột nhắt? Vậy… anh là cái thá gì?”, Lâm Chính hờ hững nhìn hắn.
Lúc này, trong mắt anh tràn ngập sự khinh thường.
Đó là sự khinh thường và giễu cợt đối với Đãng Thiên Nhai.
Dường như trong mắt anh, thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai còn không bằng côn trùng dưới đất.
Ánh mắt ấy giống như con dao cắm vào tim Đãng Thiên Nhai.
Với tư cách thiên tài hạng bốn, từ khi Đãng Thiên Nhai nổi danh đã luôn được người ta kính nể.
Bất kể là người có vị trí cao hay thực lực siêu phàm vẫn cung kính, dùng lễ đối đãi với hắn.
Hắn chưa bao giờ nghe ai dám sỉ nhục hắn, chưa bao giờ nghe có ai dám khinh thường hắn.
Nhưng hôm nay hắn đều nghe thấy rồi!
Hơn nữa còn là từ miệng một kẻ ngoại vực mà hắn khinh thường từ trong xương cốt!
Đãng Thiên Nhai hít sâu một hơi, lần này hắn không nói gì thêm mà chuyển động thân mình.
Vèo!
Bóng người hắn đột nhiên biến mất.
Dòng khí xung quanh đồng thời biến dạng, không hẹn mà cùng tràn về phía Lâm Chính.
“Tránh ra!”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, đẩy Ái Nhiễm ra.
Ái Nhiễm không kịp đề phòng bay ra ngoài té ngã xuống đất.
Đợi đến khi cô ta vội vàng bò dậy.
Ầm!
Một chùm khí đánh về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Cát bụi bay mịt mù, mặt đất chấn động.
Sóng xung kích đáng sợ lan ra tứ phía.
“Thần y Lâm!”.
Ái Nhiễm hét lên, muốn xông tới, nhưng mấy người tông chủ Thanh Huyền Tông ở phía sau lập tức kéo cô ta lại.
“Con đừng làm chuyện ngu ngốc! Đây là trận chiến của cậu Lâm, chúng ta không được can thiệp. Nếu con qua đó, cậu Lâm sẽ phân tâm bảo vệ con, chẳng phải con sẽ hại cậu ta sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
Ái Nhiễm cắn môi, không nói gì, mắt hơi đỏ lên, lặng lẽ dõi theo.
Sóng khí đáng sợ hất bay vô số người xung quanh.
Hiện trường hỗn loạn.
Người nhà họ Dục ngã xuống đất, không có mấy ai có thể đứng dậy.
Nhất là Dục Chấn Thiên, trước kia bọn họ chém giết một trận vốn đã bị thương nặng, sao có thể chịu được dư lực đòn tấn công trong tức giận của Đãng Thiên Nhai?
Ông hai Dục thấy vậy vội vàng chạy tới, điều động những người còn lại đưa Dục Chấn Thiên và những người bị thương đi.
“Rút! Rút về, không thể ở đây thêm nữa! Mau về!”, ông hai Dục nói với người trong tộc.
Dục Chấn Thiên đã bị thương nặng hôn mê, không còn sức chỉ huy.
Người trong tộc nghe vậy lập tức dìu người bị thương chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước đã bị một nhóm người bao vây.
Ông hai Dục sửng sốt.
“Sao hả? Người nhà họ Dục muốn đi à? Hừ, lúc nãy các người giết bao nhiêu người của chúng tôi, sao có thể đi dễ dàng như vậy?”.
“Muốn đi cũng được, nhưng phải cho chúng tôi một lời giải thích!”.
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy đồ đệ của tôi bị Dục Chấn Thiên chém đứt đôi người, món nợ này tính thế nào đây?".
Bọn họ từng bước áp sát, vẻ mặt lạnh lùng.
Ông hai Dục biến sắc, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.
Đám người này đâu phải muốn trả thù, rõ ràng là nhân lúc cháy nhà hôi của!
“Các người muốn thế nào?”, Dục Chấn Thiên nghiến răng hỏi.
“Đơn giản! Giao nộp những thứ tốt trên người các ông ra đây, chúng tôi cũng không muốn lấy mạng các ông, giao đồ ra rồi các ông cứ việc đi! À đúng rồi, kể cả vũ khí của các ông cũng mang ra đi!”, một người nói.
“Thứ khác có thể đưa, nhưng vũ khí thì không được! Nhất là châm bạc!”.
“Các ông không có cơ hội mặc cả!”.
Người đó lạnh lùng nói, sau đó tiến tới.
Những người khác vô cùng ăn ý bao vây người nhà họ Dục.
Người nhà họ Dục ai nấy kinh hãi.
Nhưng ông hai Dục biết rõ, một khi giao hết vũ khí ra thì bọn họ sẽ bị diệt khẩu!
Giờ phút này đã không còn đường lui nữa.
Phải làm sao đây?
Ông hai Dục siết chặt nắm tay, bàng hoàng bất lực.
Đột nhiên ông ta chú ý tới Ái Nhiễm đang đứng không xa, vội vàng hét lên: “Ái Nhiễm! Ái Nhiễm!”.
Ái Nhiễm ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện là nhóm người nhà họ Dục.
Người của mấy thế tộc bao vây nhà họ Dục đều biến sắc.
Chương 3567: Khiến tôi thất vọng quá
Ông hai Dục thấy vậy thì mừng lắm bèn vội vàng cười nói: “Ái Nhiễm, người của thế gia Độc Cô và thế gia Thần Cung có ở đây không? Bọn họ tới trợ giúp cho Lâm Chính à”
Ái Nhiễm rất thông minh nên ngay lập tức hiểu ra được tính toán của ông hai Dục. Mặc dù nhà họ Dục đã làm rất nhiều việc có lỗi với Lâm Chính và Ái Nhiễm cũng cảm thấy hết sức bất lực nhưng dù sao nhà họ Dục cũng là nơi nuôi dưỡng cô ta. Hơn nữa bố của cô ta còn bị thương nằm ở đó nên cô ta không thể ngó lơ được.
“Chú hai, nếu chú lựa chọn rồi thì phải đứng về phía Lâm Chính vô điều kiện. Chú hai, chắc chú biết hậu quả nếu Lâm Chính thua chứ”, Ái Nhiễm nói giọng khàn khàn.
Ông hai Dục tái mặt. Nhưng tình thế lúc này ông ta sao có thể do dự được.
“Biết chứ, đương nhiên là chú biết chứ...”, ông hai Dục khẽ nói.
“Được...”
Ái Nhiễm gật đầu nói với những người còn lại: “Các vị, tôi thấy các vị nên ra tay muộn một chút. Nếu như Lâm Chính thua, các vị ra tay cũng không muộn. Còn nếu anh ấy thắng mà mọi người ra tay thì sợ rằng anh ấy sẽ rất tức giận đấy”.
Dứt lời người đứng đầu của các thế tộc tái mặt. Họ nhìn nhau.
“Người của ngoại vực mặc dù giành được vị trí thứ nhất ở ngoại vực nhưng không thể nào đánh bại được Đãng anh kiệt. Cô bớt dọa chúng tôi lại”, một tộc trưởng hừ giọng.
“Lúc anh Lâm tham gia cuộc thi thì cũng không ai nghĩ rằng anh ấy sẽ đạt vị trí thứ nhất, giờ anh ấy làm được rồi thì mọi người nói sao đây?”, Ái Nhiễm hừ giọng.
“Điều này...”, người tộc trưởng kia á khẩu.
“Thôi, nếu đã vậy thì chúng ta cứ đợi đi. Có điều nhóc này , tôi phải nói cho cô biết nếu kẻ ngoại vực đó mà thua thì người chết không chỉ có mỗi Dục Chấn Thiên đâu mà đến cả cô, người của thế gia Độc Cô, thế gia Thần Cung, sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành cũng đều phải chết. Dù sao thì bọn họ cấu kết với nhau hai vực Diệt Vong”, tông chủ của một tông môn khác lên tiếng.
Ái Nhiễm tỏ vẻ khinh thường: “Nói nghe thật hoang đường, nhà họ Dục đường đường chính chính, mắc tội gì chứ, chẳng qua các người định mượn dao giết người với uy lực của Đãng Thiên Nhai mà thôi”.
Vị tông chủ vừa rồi bật cười: “Nhóc, hiểu thì cũng đừng nói toạc ra như thế, chúng tôi làm vậy thì đã sao?”
“Vậy ông không nghĩ tới việc nếu Đãng Thiên Nhai chết thì các người sẽ có kết cục như thế nào à?”, Ái Nhiễm bặm môi.
“Tôi không biết chúng tôi sẽ có kết cục như thế nào nhưng tôi biết nếu người Ngoại Vực mà thua thì cô cũng có kết cục thê thảm lắm”, người này nói tiếp.
“Tôi sẽ tùng xẻo, lột da, bẻ xương cô. Nhất là cái miệng kia của cô tôi sẽ xé nát nó”.
“Ông làm vậy có phải là tàn nhẫn quá không, người này tội lớn nhưng không tới mức không thể dạy dỗ được. Tôi thấy thiên phú của cô ta không tệ, hay là để tôi đưa về tông môn dạy bảo cô ta”, một người đàn ông trung niên bước tới nhìn Ái Nhiễm bằng ánh mắt ý vị.
“Thái Hòa chưởng môn, ông đừng cướp người của tôi nữa, Lân Sơn thần công của tông môn chúng tôi rất phù hợp với cô gái này, tôi định để cô ta làm truyền nhân của tôi, để tôi đưa về dạy dỗ đi”, lại có một người đàn ông khác cười nói.
“Làm truyền nhân của ông? Làm lư đỉnh của anh chứ gì? Nói nghe hai gớm thực ra là thèm muốn cơ thể người ta mà thôi”.
“Ha ha, ông nói gì cơ? Ông không thế chắc?”
“Đúng là tiếc thật mà, nhưng cũng có thể sử dụng con bé để tu luyện”.
“Ha ha...”
Đám đông bật cười ha ha với vẻ ý vị. Ái Nhiễm bặm môi, không nói gì.
“Đám khốn nạn này”, ông hai Dục không nhịn được nữa định liều mạng với họ.
Ông ta không chấp nhận được chuyện này. Thế nhưng Ái Nhiễm lên tiếng: “Chú hai, đừng kích động, đợi kết quả thôi”.
Ông hai Dục nhìn Ái Nhiễm rồi lại trừng mắt với đám đông sau đó quay qua trị thương cho Dục Chấn Thiên.
Chiến sự đã diễn ra. Đám đông lập tức lùi lại, không dám lại gần.
Khi lớp khói bụi tan đi thì họ mới lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chính và Đãng Thiên Nhai.
Lúc này hai người họ đang giao đấu. Khí tức điên cuồng bùng nổ trong không gian với những dòng khí lưu cuồng loạn. Mây mù như bị đánh tan, trời long đất lở. Nhìn thấy cảnh tượng đó ai cũng sững sờ.
“Đỡ được rồi à?"
“Người ngoại vực đó mạnh quá? Đến cả Đãng anh kiệt mà cũng bị cậu ta đỡ được đòn”.
Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai dám tin. Thậm chí bao gồm cả Đãng Thiên Nhai.
“Anh...quả nhiên có thực lực”, hắn lạnh lùng nói.
“Còn anh thì khiến tôi thất vọng quá”, Lâm Chính dửng dưng đáp lại.
Chương 3568: Anh xong đời rồi.
“Anh nói cái gì?", Đãng Thiên Nhai tái mặt, đồng tử rực lửa.
“Còn cần tôi nhắc lại sao. Thực lực của anh thật khiến người khác thất vọng. Tôi vốn tưởng anh khác với Nhiêu Ưng hay Thần Công Thương giờ xem ra anh chẳng hơn gì họ”, Lâm Chính tỏ ra khinh miệt.
“Đồ chán sống”, Đãng Thiên Nhai phẫn nộ, tung chưởng về phía trước.
Trong nháy mắt, hắn điều động toàn bộ sức mạnh của cơ thể. Dưới đòn tấn công này Lâm Chính khó có thể đỡ được, anh phải bật lùi lại.
“Tôi sẽ cho anh biết thế nào là thủ đoạn thực sự của Đãng Thiên Nhai”.
Đãng Thiên Nhai gầm lớn, không để Lâm Chính có cơ hội thở. Hắn di chuyển, dùng châm tạo ra hai con rồng bạc lao về phía trước.
Lâm Chính lập tức búng tay.
Vụt vụt...Một lượng lớn châm bạc bay ra chặn hai con rồng lại. Thế nhưng châm của anh chẳng khác gì trứng chọi đá. Chúng lập tức nổ tung.
Hhả?", Lâm Chính lập tức nhận ra hai con rồng này không hề đơn giản. Anh không dám do dự, chỉ vung tay phóng là Hồng Mông Long Châm.
“Sao? Vẫn còn muốn liều mạng à. Anh cũng xứng sao. Anh biết châm của tôi được làm từ thứ gì không? Châm của anh chẳng là gì đâu, chạm phải sẽ nổ tung ngay”, Đãng Thiên Nhai hừ giọng.
“Chưa chắc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Bùm...Châm của hai bên va chạm.
Sức mạnh huyền diệu phóng ra từ những cây châm vào tạo ra những tiếng kêu vô cùng kỳ lạ.
Những cây châm rung lên trong không gian. Đám đông nghe thấy nhưng âm thanh đó bèn ôm đầu quỳ phụp xuống với vẻ đau đớn.
Đãng Thiên Nhai nín thở, nhìn không trung. Châm của hai bên gầm gừ và bị chặn đứng lại.
Hai con rồng được tạo ra từ châm của Đãng Thiên Nhai đã bị lưới châm của Lâm Chính khoá chặt, không thể tiến thêm được phân nào.
Từng cây châm mỏng màu đen xuất hiện. Trên đầu những cây châm này phát ra hình thù của những con rồng.
“Không thể nào. Đây là gì vậy?”, Đãng Thiên Nhai thất thanh.
“Những cây châm không lọt vào mắt xanh của anh đấy”, Lâm Chính nói.
“Anh...”, Đãng Thiên Nhai gầm lớn và lao tới. Hắn chộp lấy long châm của mình đâm về phía Lâm Chính.
Hành động của hắn nhanh như điện xẹt. Dường như mắt thường không thể nắm bắt được động tác.
Điều khiến đám đông kinh ngạc hơn nữa là mỗi một đường châm của hắn đều nhắm vào tử huyệt của Lâm Chính. Một khi bị trúng chiêu thì dù có là cơ thể võ thần cũng chết ngắc.
Thật nguy hiểm...Lâm Chính nhìn chăm chăm Đãng Thiên Nhai. Anh nhanh tay điều khiển Hồng Mông Long Châm xoay quanh người mình.
Mặc dù khí thế của Đãng Thiên Nhai vô cùng hung hãn nhưng có vẻ như hắn không quá chú trọng vào việc phòng ngự.
Lâm Chính cũng không thèm khách khí. 32 cây Hồng Mông Long Châm phóng ra giống như dòng sông sao đẹp vô cùng. Chúng lao trong không gian, nhằm vào cơ thể của Đãng Thiên Nhai.
Phụt...Đãng Thiên Nhãi có vẻ cũng tìm được sơ hở của Lâm Chính bèn ghim châm vào bụng anh.
Lâm Chính vội lùi lại. Cơ thể Đãng Thiên Nhai bị ảnh hưởng bởi long châm của mình nên cũng run lên. Hắn khó có thể tấn công liên tiếp.
Thế là hắn dừng lại và hắn chỉ mỉm cười.
“Anh xong đời rồi”.
Chương 3569: Hình như tôi cũng có
Lâm Chính nhìn phần bụng mình, sau đó lại nhìn Đãng Thiên Nhai, lập tức hiểu ra.
Đãng Thiên Nhai cố tình lộ ra sơ hở.
Hắn đang đợi Lâm Chính phản công.
Một khi phản công, Lâm Chính chắc chắn sẽ lộ sơ hở, lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để hắn tấn công.
“Bây giờ tôi và anh chỉ có thể nói là tám lạng nửa cân, sao có thể nói là tôi tiêu rồi?”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Mấy cây châm nát của anh có thể làm gì được tôi?”.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, phát hiện cơ thể khẽ run của Đãng Thiên Nhai đột nhiên không run nữa. Không những vậy, Hồng Mông Long Châm đâm lên người hắn cũng đang được ép ra ngoài cơ thể từng chút, thân thể da dẻ của hắn cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
“Cơ thể Vĩnh Sâm?”.
Lâm Chính lập tức phản ứng lại.
“Số châm của anh muốn phá hoại khí mạch, nội tạng của tôi, làm nó khô kiệt, khiến tôi mất đi sức chiến đấu đúng không? Chỉ đáng tiếc, tôi có cơ thể Vĩnh Sâm, anh không thể nào tưởng tượng được năng lực chữa lành và sức sống của tôi đâu! Chỉ dựa vào châm pháp kém cỏi thế này mà cũng muốn giết tôi? Nực cười! Hết sức nực cười!”.
Đãng Thiên Nhai cười lớn, sau đó vung cánh tay lên.
Vù!
Một làn sương màu xanh nhạt biến thành gió lớn, thoáng chốc thổi tới.
Lâm Chính gần như chưa kịp phản ứng đã bị làn sương đó bao trùm.
Sau khi sương quất vào mặt, bụng Lâm Chính đột nhiên đau đớn, không khỏi co người, gần như không đứng thẳng được.
“Ngược lại một châm thích của tôi đã xé rách da thịt của anh, cộng thêm phấn độc tôi chế tạo đặc biệt, anh đã không chống đỡ nổi. Bây giờ số độc lực đó đã đi vào trong cơ thể anh, ăn mòn nguồn mạch và gốc rễ của anh. Chỉ cần ba giây, anh sẽ trở thành người thực vật, mặc tôi chém giết!”.
Đãng Thiên Nhai cười nói, sau đó cất bước đi.
Lâm Chính không nói gì, ôm chặt bụng, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
Đãng Thiên Nhai mỉm cười, lúc đến gần đã giơ cao châm thích trong tay.
Hắn định dùng châm thích phong tỏa thần kinh của Lâm Chính, khiến anh bại liệt mà vẫn giữ được ý thức.
Lúc đó hắn sẽ chậm rãi hưởng thụ cảm giác giày vò Lâm Chính.
Hắn muốn tát thật mạnh vào mặt Lâm Chính, khiến người này phải tự thừa nhận mình vô năng thế nào, đê hèn thế nào.
Nghĩ đến đó, Đãng Thiên Nhai không kịp đợi thêm nữa.
Nhưng Đãng Thiên Nhai chưa đi được mấy bước, cơ thể đột nhiên cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Lâm Chính vừa rồi còn co người không đứng thẳng được đột nhiên lại chậm rãi đứng dậy.
Không những vậy, vết thương nơi bụng đã hoàn toàn biến mất.
“Không thể nào…”.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt.
“Đãng thiên tài! Người này có U Minh Sát Khu, vạn độc bất xâm!”, lúc này người ở phía xa lớn tiếng nói.
“Không thể nào! Dù là U Minh Sát Khu cũng không thể chống đỡ được độc của tôi!”, Đãng Thiên Nhai hét lên.
“Vậy còn Thiên Sát Thể thì sao?”.
Lâm Chính đột nhiên hỏi lại.
“Thiên… Thiên Sát Thể? Thiên Sát Thể ngưng tụ từ Vạn Sát Quy Nhất?”, Đãng Thiên Nhai liên tục lùi về sau, trợn mắt la lên, hầu như không dám tin, chỉ vào Lâm Chính, giọng run rẩy: “Anh… anh là ma nhân?”.
“Không phải”.
“Vậy sao anh có được Thiên Sát Thể?”.
“Ai nói phải là ma nhân mới có được Thiên Sát Thể? Huống hồ, tôi không chỉ có một loại là Thiên Sát Thể! À đúng rồi, lúc nãy anh đã cho thấy cơ thể Vĩnh Sâm đúng không? Hình như tôi cũng có!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhẹ nhàng kích hoạt.
Vụt!
Một vòng ánh sáng màu xanh biếc bao bọc lấy cơ thể anh.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt.
“Tiếp theo, là Thương Ám Huyền Thể!”.
“Và cả cơ thể Vạn Hoa!”.
“Tam Sinh Bất Bại Thể!”.
“Nam Ly Cái Thế Thân!”.
…
Lâm Chính kích hoạt toàn bộ thể chất mà mình từng học.
Trong nháy mắt, cơ thể anh tỏa ra hào quang tựa như thần linh.
Đãng Thiên Nhai như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
Chương 3570: Anh thua rồi, kẻ ngoại vực
Lâm Chính thích tắm trong nước thuốc, mà tắm trong nước thuốc là phương pháp căn bản để luyện thể.
Do đó, trong lúc nghiên cứu y thuật thượng cổ, Lâm Chính sẽ thuận tiện nghiên cứu thêm về một số cách luyện thể được ghi chép ở trong đó, tự mình mày mò.
Dù không luyện được thể chất chính thống, nhưng cũng có được nền tảng cơ bản, đợi sau này tiếp xúc với công pháp luyện thể loại đó thì sẽ dễ dàng học được.
Dần dà xác thịt của Lâm Chính đã tích lũy được không ít thể chất.
Nhưng anh không biết trong mắt người của vực Diệt Vong, những thể chất bình thường quá đỗi quen thuộc, không là gì đối với mình lại đáng sợ đến thế.
Người bình thường có được một trong số đó đã là quá lợi hại, thế mà Lâm Chính lại tu luyện nhiều như vậy…
Đãng Thiên Nhai kinh hãi.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn phải đối mặt với hiện thực.
“Vậy thì tôi phải nghiêm túc hơn rồi!”.
Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói.
Lần tấn công này xem như hòa.
Nhưng với vai trò thiên tài hạng bốn có thể trấn áp toàn bộ hiện trường, thủ đoạn của Đãng Thiên Nhai tất nhiên hơn xa thế này.
Hắn cắn ngón tay, nhỏ máu vào Ngân Long Châm Thích.
Trong nháy mắt, Ngân Long Châm Thích vốn tỏa ra ánh sáng bạc đột nhiên biến thành đỏ như máu. Bản thân châm thích thì lúc sáng lúc tối, lấp lánh ánh sáng đỏ, dường như đã sống dậy.
Người xung quanh kinh ngạc hô lên.
Lâm Chính nhíu mày.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng huyết khí dồi dào tỏa ra từ châm thích đó.
“Đã lâu tôi không nghiêm túc như vậy! Không ngờ đối diện với một kẻ ngoại vực như anh lại phải dùng toàn bộ thực lực! Hừ, đúng là châm biếm!”, Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói.
“Thế mới nói năng lực của anh kém”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Khốn nạn! Đừng hòng nhiễu loạn tâm cảnh của tôi! Chết đi!”.
Đãng Thiên Nhai tức giận gào lên, ngón tay chuyển động.
Vèo vèo vèo vèo…
Châm thích đỏ như máu lại điên cuồng phóng tới!
Trong lúc phóng tới, nơi nó đi qua biến thành một mảnh hỗn loạn, mặt đất nứt ra, bầu trời chấn động.
Dường như thứ bắn ra không phải là hai cây châm thích, mà là hai quả lựu đạn!
Ai cũng sợ đến mức vội vàng lùi về sau.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không hoảng loạn mà đưa cánh tay lên, hội tụ Hồng Mông Long Châm đến trước người mình, sau đó tạo thành lưới châm ngăn chặn.
Ầm!
Hai Huyết Long Châm Thích đập mạnh vào lưới châm.
Sức mạnh tàn bạo tán loạn, thổi vào cơ thể Lâm Chính.
Mặt đất dưới chân anh cũng bị xé rách hoàn toàn.
Lực xung kích đáng sợ gần như sắp phá nát Hồng Mông Long Châm.
“Xem ra châm của anh cũng không phải vật tầm thường! Nhưng sức mạnh của tôi không chỉ có thế!”.
Đãng Thiên Nhai lạnh lùng cười, ngón tay lại chuyển động.
Khí kình trên Huyết Long Châm Thích đột nhiên xoay tròn, kéo theo Huyết Long Châm Thích xoay nhanh.
Keng!
Huyết Long Châm Thích ra sức đánh vào lưới châm, giống như khoan điện, làm tóe ra khí kình và tia lửa vỡ vụn. Sức mạnh hung tàn tác động lên người Lâm Chính khiến cơ thể anh điên cuồng chấn động.
“Dù anh có cơ thể Vạn Hoa thì đã sao? Dù anh có Nam Ly Cái Thế Thân thì đã thế nào? Trước sức mạnh của tôi, chúng chỉ giống như tờ giấy!”.
Đãng Thiên Nhai hét lên, sau đó nổi giận thét gào, hai cánh tay đột nhiên đẩy ra hai bên.
“Chết cho tôi!”.
Ầm!
Hai cây Huyết Long Châm Thích đang điên cuồng khoan vào lưới châm đồng loạt nổ tung, hóa thành mưa châm màu máu đầy trời, đột nhiên đâm về phía Lâm Chính.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong giây lát.
Người xem xung quanh không nhìn kịp, châm thích đỏ máu đã rơi xuống người Lâm Chính, đâm vào cơ thể anh.
“Cái gì?”.
Ái Nhiễm kinh hãi.
“Cậu Lâm, cậu không thể thua được!”.
Ông hai Dục gần như quỳ xuống đất, mắt mở to như sắp lồi ra ngoài.
Nhưng hiện thực đâu theo ý muốn của con người?
Lưới Hồng Mông Long Châm trước mặt Lâm Chính tan rã, rơi xuống đất.
Anh liên tục lùi về sau, gần như sắp ngã xuống đất.
Nhìn lại, trên người anh cắm chi chít hơn nghìn cây châm bạc màu đỏ máu.
Đồng thời số châm bạc đó bắt đầu lóe ra ánh sáng đỏ, có máu đang chảy trên thân châm.
Chúng đang hút máu trong người Lâm Chính!
“Không tới mười giây sau, máu trong người anh sẽ bị chúng hút hết. Anh thua rồi, kẻ ngoại vực!”, Đãng Thiên Nhai cười híp mắt nói.
Lời Lâm Chính nói làm mọi người kinh ngạc.
Vô số con mắt mở to, ngạc nhiên nhìn anh.
Ngông cuồng!
Đúng là ngông cuồng khó tin! Ngông cuồng đến mức không có giới hạn!
Nếu Lâm Chính nói với những người ở đây thì không sao, dù gì anh cũng là quán quân cuộc thi, thực lực ở đó.
Nhưng Lâm Chính lại nói lời đó trước mặt Đãng Thiên Nhai.
Sợ mình chết không đủ nhanh sao?
Hiện trường yên tĩnh đến dọa người.
Ngay cả Ái Nhiễm cũng ngạc nhiên.
Giết hết bảy thiên tài?
Kẻ điên cũng không nói những lời như vậy.
Cô ta ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đột nhiên phát hiện hình như mình không hiểu người này cho lắm.
Bốp bốp bốp bốp…
Lúc này, tiếng vỗ tay khe khẽ vang lên.
Nhìn lại thì là Đãng Thiên Nhai.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ tay vì Lâm Chính, trên mặt tràn ngập ý cười: “Không tồi! Không tồi! Tôi luôn nghĩ rằng anh là một con chuột nhắt ngoại vực vô năng, bây giờ xem ra tôi sai rồi, gan của chuột nhắt cũng lớn đấy chứ!”.
“Chuột nhắt? Ồ? Đó là cách đánh giá của anh về tôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn.
“Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi đánh giá quá cao?”, Đãng Thiên Nhai nói một cách đầy ẩn ý, ánh mắt có vẻ khinh thường.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Không phải quá cao, mà là cảm thấy nực cười thôi”.
“Nực cười chỗ nào?”.
“Anh nói tôi là chuột nhắt, nhưng không biết tôi đã giành được hạng nhất cuộc thi. Một con chuột nhắt mà có thể giành hạng nhất cuộc thi của vực Diệt Vong các người, không thấy buồn cười sao?”.
“Đó là do bọn họ không có năng lực. Tôi mà ở đây thì anh lấy hạng nhất được sao?”.
“Vậy vì sao anh không ở đây?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Chuyện đó…”.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt, không nói tiếp, dừng một lúc mới nói: “Cuộc thi buồn chán như vậy sao có thể lọt vào mắt tôi?”.
“Bất cứ sự giải thích khiên cưỡng nào cũng chỉ là cái cớ, anh cũng không ngoại lệ”.
Lâm Chính lại lắc đầu, thản nhiên nói: “Nếu anh sợ thì cứ nói thẳng, cần gì phải dùng cái cớ tệ như vậy để thoái thác?”.
“Anh nói cái gì?”, Đãng Thiên Nhai nghiêm túc, trong mắt tràn ngập sát ý.
“Người không dám tham gia cuộc thi thì có tư cách gì ngông cuồng trước mặt tôi? Anh nói tôi là chuột nhắt? Vậy… anh là cái thá gì?”, Lâm Chính hờ hững nhìn hắn.
Lúc này, trong mắt anh tràn ngập sự khinh thường.
Đó là sự khinh thường và giễu cợt đối với Đãng Thiên Nhai.
Dường như trong mắt anh, thiên tài hạng bốn Đãng Thiên Nhai còn không bằng côn trùng dưới đất.
Ánh mắt ấy giống như con dao cắm vào tim Đãng Thiên Nhai.
Với tư cách thiên tài hạng bốn, từ khi Đãng Thiên Nhai nổi danh đã luôn được người ta kính nể.
Bất kể là người có vị trí cao hay thực lực siêu phàm vẫn cung kính, dùng lễ đối đãi với hắn.
Hắn chưa bao giờ nghe ai dám sỉ nhục hắn, chưa bao giờ nghe có ai dám khinh thường hắn.
Nhưng hôm nay hắn đều nghe thấy rồi!
Hơn nữa còn là từ miệng một kẻ ngoại vực mà hắn khinh thường từ trong xương cốt!
Đãng Thiên Nhai hít sâu một hơi, lần này hắn không nói gì thêm mà chuyển động thân mình.
Vèo!
Bóng người hắn đột nhiên biến mất.
Dòng khí xung quanh đồng thời biến dạng, không hẹn mà cùng tràn về phía Lâm Chính.
“Tránh ra!”.
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, đẩy Ái Nhiễm ra.
Ái Nhiễm không kịp đề phòng bay ra ngoài té ngã xuống đất.
Đợi đến khi cô ta vội vàng bò dậy.
Ầm!
Một chùm khí đánh về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Cát bụi bay mịt mù, mặt đất chấn động.
Sóng xung kích đáng sợ lan ra tứ phía.
“Thần y Lâm!”.
Ái Nhiễm hét lên, muốn xông tới, nhưng mấy người tông chủ Thanh Huyền Tông ở phía sau lập tức kéo cô ta lại.
“Con đừng làm chuyện ngu ngốc! Đây là trận chiến của cậu Lâm, chúng ta không được can thiệp. Nếu con qua đó, cậu Lâm sẽ phân tâm bảo vệ con, chẳng phải con sẽ hại cậu ta sao?”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
Ái Nhiễm cắn môi, không nói gì, mắt hơi đỏ lên, lặng lẽ dõi theo.
Sóng khí đáng sợ hất bay vô số người xung quanh.
Hiện trường hỗn loạn.
Người nhà họ Dục ngã xuống đất, không có mấy ai có thể đứng dậy.
Nhất là Dục Chấn Thiên, trước kia bọn họ chém giết một trận vốn đã bị thương nặng, sao có thể chịu được dư lực đòn tấn công trong tức giận của Đãng Thiên Nhai?
Ông hai Dục thấy vậy vội vàng chạy tới, điều động những người còn lại đưa Dục Chấn Thiên và những người bị thương đi.
“Rút! Rút về, không thể ở đây thêm nữa! Mau về!”, ông hai Dục nói với người trong tộc.
Dục Chấn Thiên đã bị thương nặng hôn mê, không còn sức chỉ huy.
Người trong tộc nghe vậy lập tức dìu người bị thương chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước đã bị một nhóm người bao vây.
Ông hai Dục sửng sốt.
“Sao hả? Người nhà họ Dục muốn đi à? Hừ, lúc nãy các người giết bao nhiêu người của chúng tôi, sao có thể đi dễ dàng như vậy?”.
“Muốn đi cũng được, nhưng phải cho chúng tôi một lời giải thích!”.
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy đồ đệ của tôi bị Dục Chấn Thiên chém đứt đôi người, món nợ này tính thế nào đây?".
Bọn họ từng bước áp sát, vẻ mặt lạnh lùng.
Ông hai Dục biến sắc, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.
Đám người này đâu phải muốn trả thù, rõ ràng là nhân lúc cháy nhà hôi của!
“Các người muốn thế nào?”, Dục Chấn Thiên nghiến răng hỏi.
“Đơn giản! Giao nộp những thứ tốt trên người các ông ra đây, chúng tôi cũng không muốn lấy mạng các ông, giao đồ ra rồi các ông cứ việc đi! À đúng rồi, kể cả vũ khí của các ông cũng mang ra đi!”, một người nói.
“Thứ khác có thể đưa, nhưng vũ khí thì không được! Nhất là châm bạc!”.
“Các ông không có cơ hội mặc cả!”.
Người đó lạnh lùng nói, sau đó tiến tới.
Những người khác vô cùng ăn ý bao vây người nhà họ Dục.
Người nhà họ Dục ai nấy kinh hãi.
Nhưng ông hai Dục biết rõ, một khi giao hết vũ khí ra thì bọn họ sẽ bị diệt khẩu!
Giờ phút này đã không còn đường lui nữa.
Phải làm sao đây?
Ông hai Dục siết chặt nắm tay, bàng hoàng bất lực.
Đột nhiên ông ta chú ý tới Ái Nhiễm đang đứng không xa, vội vàng hét lên: “Ái Nhiễm! Ái Nhiễm!”.
Ái Nhiễm ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện là nhóm người nhà họ Dục.
Người của mấy thế tộc bao vây nhà họ Dục đều biến sắc.
Chương 3567: Khiến tôi thất vọng quá
Ông hai Dục thấy vậy thì mừng lắm bèn vội vàng cười nói: “Ái Nhiễm, người của thế gia Độc Cô và thế gia Thần Cung có ở đây không? Bọn họ tới trợ giúp cho Lâm Chính à”
Ái Nhiễm rất thông minh nên ngay lập tức hiểu ra được tính toán của ông hai Dục. Mặc dù nhà họ Dục đã làm rất nhiều việc có lỗi với Lâm Chính và Ái Nhiễm cũng cảm thấy hết sức bất lực nhưng dù sao nhà họ Dục cũng là nơi nuôi dưỡng cô ta. Hơn nữa bố của cô ta còn bị thương nằm ở đó nên cô ta không thể ngó lơ được.
“Chú hai, nếu chú lựa chọn rồi thì phải đứng về phía Lâm Chính vô điều kiện. Chú hai, chắc chú biết hậu quả nếu Lâm Chính thua chứ”, Ái Nhiễm nói giọng khàn khàn.
Ông hai Dục tái mặt. Nhưng tình thế lúc này ông ta sao có thể do dự được.
“Biết chứ, đương nhiên là chú biết chứ...”, ông hai Dục khẽ nói.
“Được...”
Ái Nhiễm gật đầu nói với những người còn lại: “Các vị, tôi thấy các vị nên ra tay muộn một chút. Nếu như Lâm Chính thua, các vị ra tay cũng không muộn. Còn nếu anh ấy thắng mà mọi người ra tay thì sợ rằng anh ấy sẽ rất tức giận đấy”.
Dứt lời người đứng đầu của các thế tộc tái mặt. Họ nhìn nhau.
“Người của ngoại vực mặc dù giành được vị trí thứ nhất ở ngoại vực nhưng không thể nào đánh bại được Đãng anh kiệt. Cô bớt dọa chúng tôi lại”, một tộc trưởng hừ giọng.
“Lúc anh Lâm tham gia cuộc thi thì cũng không ai nghĩ rằng anh ấy sẽ đạt vị trí thứ nhất, giờ anh ấy làm được rồi thì mọi người nói sao đây?”, Ái Nhiễm hừ giọng.
“Điều này...”, người tộc trưởng kia á khẩu.
“Thôi, nếu đã vậy thì chúng ta cứ đợi đi. Có điều nhóc này , tôi phải nói cho cô biết nếu kẻ ngoại vực đó mà thua thì người chết không chỉ có mỗi Dục Chấn Thiên đâu mà đến cả cô, người của thế gia Độc Cô, thế gia Thần Cung, sơn trang Vân Tiếu và Nam Ly Thành cũng đều phải chết. Dù sao thì bọn họ cấu kết với nhau hai vực Diệt Vong”, tông chủ của một tông môn khác lên tiếng.
Ái Nhiễm tỏ vẻ khinh thường: “Nói nghe thật hoang đường, nhà họ Dục đường đường chính chính, mắc tội gì chứ, chẳng qua các người định mượn dao giết người với uy lực của Đãng Thiên Nhai mà thôi”.
Vị tông chủ vừa rồi bật cười: “Nhóc, hiểu thì cũng đừng nói toạc ra như thế, chúng tôi làm vậy thì đã sao?”
“Vậy ông không nghĩ tới việc nếu Đãng Thiên Nhai chết thì các người sẽ có kết cục như thế nào à?”, Ái Nhiễm bặm môi.
“Tôi không biết chúng tôi sẽ có kết cục như thế nào nhưng tôi biết nếu người Ngoại Vực mà thua thì cô cũng có kết cục thê thảm lắm”, người này nói tiếp.
“Tôi sẽ tùng xẻo, lột da, bẻ xương cô. Nhất là cái miệng kia của cô tôi sẽ xé nát nó”.
“Ông làm vậy có phải là tàn nhẫn quá không, người này tội lớn nhưng không tới mức không thể dạy dỗ được. Tôi thấy thiên phú của cô ta không tệ, hay là để tôi đưa về tông môn dạy bảo cô ta”, một người đàn ông trung niên bước tới nhìn Ái Nhiễm bằng ánh mắt ý vị.
“Thái Hòa chưởng môn, ông đừng cướp người của tôi nữa, Lân Sơn thần công của tông môn chúng tôi rất phù hợp với cô gái này, tôi định để cô ta làm truyền nhân của tôi, để tôi đưa về dạy dỗ đi”, lại có một người đàn ông khác cười nói.
“Làm truyền nhân của ông? Làm lư đỉnh của anh chứ gì? Nói nghe hai gớm thực ra là thèm muốn cơ thể người ta mà thôi”.
“Ha ha, ông nói gì cơ? Ông không thế chắc?”
“Đúng là tiếc thật mà, nhưng cũng có thể sử dụng con bé để tu luyện”.
“Ha ha...”
Đám đông bật cười ha ha với vẻ ý vị. Ái Nhiễm bặm môi, không nói gì.
“Đám khốn nạn này”, ông hai Dục không nhịn được nữa định liều mạng với họ.
Ông ta không chấp nhận được chuyện này. Thế nhưng Ái Nhiễm lên tiếng: “Chú hai, đừng kích động, đợi kết quả thôi”.
Ông hai Dục nhìn Ái Nhiễm rồi lại trừng mắt với đám đông sau đó quay qua trị thương cho Dục Chấn Thiên.
Chiến sự đã diễn ra. Đám đông lập tức lùi lại, không dám lại gần.
Khi lớp khói bụi tan đi thì họ mới lại nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chính và Đãng Thiên Nhai.
Lúc này hai người họ đang giao đấu. Khí tức điên cuồng bùng nổ trong không gian với những dòng khí lưu cuồng loạn. Mây mù như bị đánh tan, trời long đất lở. Nhìn thấy cảnh tượng đó ai cũng sững sờ.
“Đỡ được rồi à?"
“Người ngoại vực đó mạnh quá? Đến cả Đãng anh kiệt mà cũng bị cậu ta đỡ được đòn”.
Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai dám tin. Thậm chí bao gồm cả Đãng Thiên Nhai.
“Anh...quả nhiên có thực lực”, hắn lạnh lùng nói.
“Còn anh thì khiến tôi thất vọng quá”, Lâm Chính dửng dưng đáp lại.
Chương 3568: Anh xong đời rồi.
“Anh nói cái gì?", Đãng Thiên Nhai tái mặt, đồng tử rực lửa.
“Còn cần tôi nhắc lại sao. Thực lực của anh thật khiến người khác thất vọng. Tôi vốn tưởng anh khác với Nhiêu Ưng hay Thần Công Thương giờ xem ra anh chẳng hơn gì họ”, Lâm Chính tỏ ra khinh miệt.
“Đồ chán sống”, Đãng Thiên Nhai phẫn nộ, tung chưởng về phía trước.
Trong nháy mắt, hắn điều động toàn bộ sức mạnh của cơ thể. Dưới đòn tấn công này Lâm Chính khó có thể đỡ được, anh phải bật lùi lại.
“Tôi sẽ cho anh biết thế nào là thủ đoạn thực sự của Đãng Thiên Nhai”.
Đãng Thiên Nhai gầm lớn, không để Lâm Chính có cơ hội thở. Hắn di chuyển, dùng châm tạo ra hai con rồng bạc lao về phía trước.
Lâm Chính lập tức búng tay.
Vụt vụt...Một lượng lớn châm bạc bay ra chặn hai con rồng lại. Thế nhưng châm của anh chẳng khác gì trứng chọi đá. Chúng lập tức nổ tung.
Hhả?", Lâm Chính lập tức nhận ra hai con rồng này không hề đơn giản. Anh không dám do dự, chỉ vung tay phóng là Hồng Mông Long Châm.
“Sao? Vẫn còn muốn liều mạng à. Anh cũng xứng sao. Anh biết châm của tôi được làm từ thứ gì không? Châm của anh chẳng là gì đâu, chạm phải sẽ nổ tung ngay”, Đãng Thiên Nhai hừ giọng.
“Chưa chắc”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Bùm...Châm của hai bên va chạm.
Sức mạnh huyền diệu phóng ra từ những cây châm vào tạo ra những tiếng kêu vô cùng kỳ lạ.
Những cây châm rung lên trong không gian. Đám đông nghe thấy nhưng âm thanh đó bèn ôm đầu quỳ phụp xuống với vẻ đau đớn.
Đãng Thiên Nhai nín thở, nhìn không trung. Châm của hai bên gầm gừ và bị chặn đứng lại.
Hai con rồng được tạo ra từ châm của Đãng Thiên Nhai đã bị lưới châm của Lâm Chính khoá chặt, không thể tiến thêm được phân nào.
Từng cây châm mỏng màu đen xuất hiện. Trên đầu những cây châm này phát ra hình thù của những con rồng.
“Không thể nào. Đây là gì vậy?”, Đãng Thiên Nhai thất thanh.
“Những cây châm không lọt vào mắt xanh của anh đấy”, Lâm Chính nói.
“Anh...”, Đãng Thiên Nhai gầm lớn và lao tới. Hắn chộp lấy long châm của mình đâm về phía Lâm Chính.
Hành động của hắn nhanh như điện xẹt. Dường như mắt thường không thể nắm bắt được động tác.
Điều khiến đám đông kinh ngạc hơn nữa là mỗi một đường châm của hắn đều nhắm vào tử huyệt của Lâm Chính. Một khi bị trúng chiêu thì dù có là cơ thể võ thần cũng chết ngắc.
Thật nguy hiểm...Lâm Chính nhìn chăm chăm Đãng Thiên Nhai. Anh nhanh tay điều khiển Hồng Mông Long Châm xoay quanh người mình.
Mặc dù khí thế của Đãng Thiên Nhai vô cùng hung hãn nhưng có vẻ như hắn không quá chú trọng vào việc phòng ngự.
Lâm Chính cũng không thèm khách khí. 32 cây Hồng Mông Long Châm phóng ra giống như dòng sông sao đẹp vô cùng. Chúng lao trong không gian, nhằm vào cơ thể của Đãng Thiên Nhai.
Phụt...Đãng Thiên Nhãi có vẻ cũng tìm được sơ hở của Lâm Chính bèn ghim châm vào bụng anh.
Lâm Chính vội lùi lại. Cơ thể Đãng Thiên Nhai bị ảnh hưởng bởi long châm của mình nên cũng run lên. Hắn khó có thể tấn công liên tiếp.
Thế là hắn dừng lại và hắn chỉ mỉm cười.
“Anh xong đời rồi”.
Chương 3569: Hình như tôi cũng có
Lâm Chính nhìn phần bụng mình, sau đó lại nhìn Đãng Thiên Nhai, lập tức hiểu ra.
Đãng Thiên Nhai cố tình lộ ra sơ hở.
Hắn đang đợi Lâm Chính phản công.
Một khi phản công, Lâm Chính chắc chắn sẽ lộ sơ hở, lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để hắn tấn công.
“Bây giờ tôi và anh chỉ có thể nói là tám lạng nửa cân, sao có thể nói là tôi tiêu rồi?”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Mấy cây châm nát của anh có thể làm gì được tôi?”.
“Ồ?”.
Lâm Chính nhíu mày, phát hiện cơ thể khẽ run của Đãng Thiên Nhai đột nhiên không run nữa. Không những vậy, Hồng Mông Long Châm đâm lên người hắn cũng đang được ép ra ngoài cơ thể từng chút, thân thể da dẻ của hắn cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
“Cơ thể Vĩnh Sâm?”.
Lâm Chính lập tức phản ứng lại.
“Số châm của anh muốn phá hoại khí mạch, nội tạng của tôi, làm nó khô kiệt, khiến tôi mất đi sức chiến đấu đúng không? Chỉ đáng tiếc, tôi có cơ thể Vĩnh Sâm, anh không thể nào tưởng tượng được năng lực chữa lành và sức sống của tôi đâu! Chỉ dựa vào châm pháp kém cỏi thế này mà cũng muốn giết tôi? Nực cười! Hết sức nực cười!”.
Đãng Thiên Nhai cười lớn, sau đó vung cánh tay lên.
Vù!
Một làn sương màu xanh nhạt biến thành gió lớn, thoáng chốc thổi tới.
Lâm Chính gần như chưa kịp phản ứng đã bị làn sương đó bao trùm.
Sau khi sương quất vào mặt, bụng Lâm Chính đột nhiên đau đớn, không khỏi co người, gần như không đứng thẳng được.
“Ngược lại một châm thích của tôi đã xé rách da thịt của anh, cộng thêm phấn độc tôi chế tạo đặc biệt, anh đã không chống đỡ nổi. Bây giờ số độc lực đó đã đi vào trong cơ thể anh, ăn mòn nguồn mạch và gốc rễ của anh. Chỉ cần ba giây, anh sẽ trở thành người thực vật, mặc tôi chém giết!”.
Đãng Thiên Nhai cười nói, sau đó cất bước đi.
Lâm Chính không nói gì, ôm chặt bụng, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
Đãng Thiên Nhai mỉm cười, lúc đến gần đã giơ cao châm thích trong tay.
Hắn định dùng châm thích phong tỏa thần kinh của Lâm Chính, khiến anh bại liệt mà vẫn giữ được ý thức.
Lúc đó hắn sẽ chậm rãi hưởng thụ cảm giác giày vò Lâm Chính.
Hắn muốn tát thật mạnh vào mặt Lâm Chính, khiến người này phải tự thừa nhận mình vô năng thế nào, đê hèn thế nào.
Nghĩ đến đó, Đãng Thiên Nhai không kịp đợi thêm nữa.
Nhưng Đãng Thiên Nhai chưa đi được mấy bước, cơ thể đột nhiên cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Lâm Chính vừa rồi còn co người không đứng thẳng được đột nhiên lại chậm rãi đứng dậy.
Không những vậy, vết thương nơi bụng đã hoàn toàn biến mất.
“Không thể nào…”.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt.
“Đãng thiên tài! Người này có U Minh Sát Khu, vạn độc bất xâm!”, lúc này người ở phía xa lớn tiếng nói.
“Không thể nào! Dù là U Minh Sát Khu cũng không thể chống đỡ được độc của tôi!”, Đãng Thiên Nhai hét lên.
“Vậy còn Thiên Sát Thể thì sao?”.
Lâm Chính đột nhiên hỏi lại.
“Thiên… Thiên Sát Thể? Thiên Sát Thể ngưng tụ từ Vạn Sát Quy Nhất?”, Đãng Thiên Nhai liên tục lùi về sau, trợn mắt la lên, hầu như không dám tin, chỉ vào Lâm Chính, giọng run rẩy: “Anh… anh là ma nhân?”.
“Không phải”.
“Vậy sao anh có được Thiên Sát Thể?”.
“Ai nói phải là ma nhân mới có được Thiên Sát Thể? Huống hồ, tôi không chỉ có một loại là Thiên Sát Thể! À đúng rồi, lúc nãy anh đã cho thấy cơ thể Vĩnh Sâm đúng không? Hình như tôi cũng có!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhẹ nhàng kích hoạt.
Vụt!
Một vòng ánh sáng màu xanh biếc bao bọc lấy cơ thể anh.
Đãng Thiên Nhai sửng sốt.
“Tiếp theo, là Thương Ám Huyền Thể!”.
“Và cả cơ thể Vạn Hoa!”.
“Tam Sinh Bất Bại Thể!”.
“Nam Ly Cái Thế Thân!”.
…
Lâm Chính kích hoạt toàn bộ thể chất mà mình từng học.
Trong nháy mắt, cơ thể anh tỏa ra hào quang tựa như thần linh.
Đãng Thiên Nhai như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
Chương 3570: Anh thua rồi, kẻ ngoại vực
Lâm Chính thích tắm trong nước thuốc, mà tắm trong nước thuốc là phương pháp căn bản để luyện thể.
Do đó, trong lúc nghiên cứu y thuật thượng cổ, Lâm Chính sẽ thuận tiện nghiên cứu thêm về một số cách luyện thể được ghi chép ở trong đó, tự mình mày mò.
Dù không luyện được thể chất chính thống, nhưng cũng có được nền tảng cơ bản, đợi sau này tiếp xúc với công pháp luyện thể loại đó thì sẽ dễ dàng học được.
Dần dà xác thịt của Lâm Chính đã tích lũy được không ít thể chất.
Nhưng anh không biết trong mắt người của vực Diệt Vong, những thể chất bình thường quá đỗi quen thuộc, không là gì đối với mình lại đáng sợ đến thế.
Người bình thường có được một trong số đó đã là quá lợi hại, thế mà Lâm Chính lại tu luyện nhiều như vậy…
Đãng Thiên Nhai kinh hãi.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn phải đối mặt với hiện thực.
“Vậy thì tôi phải nghiêm túc hơn rồi!”.
Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói.
Lần tấn công này xem như hòa.
Nhưng với vai trò thiên tài hạng bốn có thể trấn áp toàn bộ hiện trường, thủ đoạn của Đãng Thiên Nhai tất nhiên hơn xa thế này.
Hắn cắn ngón tay, nhỏ máu vào Ngân Long Châm Thích.
Trong nháy mắt, Ngân Long Châm Thích vốn tỏa ra ánh sáng bạc đột nhiên biến thành đỏ như máu. Bản thân châm thích thì lúc sáng lúc tối, lấp lánh ánh sáng đỏ, dường như đã sống dậy.
Người xung quanh kinh ngạc hô lên.
Lâm Chính nhíu mày.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng huyết khí dồi dào tỏa ra từ châm thích đó.
“Đã lâu tôi không nghiêm túc như vậy! Không ngờ đối diện với một kẻ ngoại vực như anh lại phải dùng toàn bộ thực lực! Hừ, đúng là châm biếm!”, Đãng Thiên Nhai lạnh lùng nói.
“Thế mới nói năng lực của anh kém”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Khốn nạn! Đừng hòng nhiễu loạn tâm cảnh của tôi! Chết đi!”.
Đãng Thiên Nhai tức giận gào lên, ngón tay chuyển động.
Vèo vèo vèo vèo…
Châm thích đỏ như máu lại điên cuồng phóng tới!
Trong lúc phóng tới, nơi nó đi qua biến thành một mảnh hỗn loạn, mặt đất nứt ra, bầu trời chấn động.
Dường như thứ bắn ra không phải là hai cây châm thích, mà là hai quả lựu đạn!
Ai cũng sợ đến mức vội vàng lùi về sau.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không hoảng loạn mà đưa cánh tay lên, hội tụ Hồng Mông Long Châm đến trước người mình, sau đó tạo thành lưới châm ngăn chặn.
Ầm!
Hai Huyết Long Châm Thích đập mạnh vào lưới châm.
Sức mạnh tàn bạo tán loạn, thổi vào cơ thể Lâm Chính.
Mặt đất dưới chân anh cũng bị xé rách hoàn toàn.
Lực xung kích đáng sợ gần như sắp phá nát Hồng Mông Long Châm.
“Xem ra châm của anh cũng không phải vật tầm thường! Nhưng sức mạnh của tôi không chỉ có thế!”.
Đãng Thiên Nhai lạnh lùng cười, ngón tay lại chuyển động.
Khí kình trên Huyết Long Châm Thích đột nhiên xoay tròn, kéo theo Huyết Long Châm Thích xoay nhanh.
Keng!
Huyết Long Châm Thích ra sức đánh vào lưới châm, giống như khoan điện, làm tóe ra khí kình và tia lửa vỡ vụn. Sức mạnh hung tàn tác động lên người Lâm Chính khiến cơ thể anh điên cuồng chấn động.
“Dù anh có cơ thể Vạn Hoa thì đã sao? Dù anh có Nam Ly Cái Thế Thân thì đã thế nào? Trước sức mạnh của tôi, chúng chỉ giống như tờ giấy!”.
Đãng Thiên Nhai hét lên, sau đó nổi giận thét gào, hai cánh tay đột nhiên đẩy ra hai bên.
“Chết cho tôi!”.
Ầm!
Hai cây Huyết Long Châm Thích đang điên cuồng khoan vào lưới châm đồng loạt nổ tung, hóa thành mưa châm màu máu đầy trời, đột nhiên đâm về phía Lâm Chính.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong giây lát.
Người xem xung quanh không nhìn kịp, châm thích đỏ máu đã rơi xuống người Lâm Chính, đâm vào cơ thể anh.
“Cái gì?”.
Ái Nhiễm kinh hãi.
“Cậu Lâm, cậu không thể thua được!”.
Ông hai Dục gần như quỳ xuống đất, mắt mở to như sắp lồi ra ngoài.
Nhưng hiện thực đâu theo ý muốn của con người?
Lưới Hồng Mông Long Châm trước mặt Lâm Chính tan rã, rơi xuống đất.
Anh liên tục lùi về sau, gần như sắp ngã xuống đất.
Nhìn lại, trên người anh cắm chi chít hơn nghìn cây châm bạc màu đỏ máu.
Đồng thời số châm bạc đó bắt đầu lóe ra ánh sáng đỏ, có máu đang chảy trên thân châm.
Chúng đang hút máu trong người Lâm Chính!
“Không tới mười giây sau, máu trong người anh sẽ bị chúng hút hết. Anh thua rồi, kẻ ngoại vực!”, Đãng Thiên Nhai cười híp mắt nói.