-
Chương 3581-3585
Chương 3581: Chiến lệnh Thiên Thần
"Rút?".
"Các anh... lấy gì để rút?".
Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó hai tay chậm rãi giơ lên.
Mặt đất bị nứt ra kia bỗng dâng lên, ngọn lửa vẫn chưa bị dập tắt, nhìn chẳng khác nào một quả cầu lửa khổng lồ, khiến ai nấy cảm thấy da đầu tê dại.
"Nứt!".
Diệp Viêm khẽ quát.
Soạt!
Cao nguyên rộng lớn nứt thành hai nửa, dưới hai cánh tay múa may của hắn, ép mạnh về phía các cường giả của Lôi Trạch Thiên Các ở hai bên.
"Mau cản lại!".
Người ở bên dưới kinh hoàng sợ hãi, lớn tiếng kêu lên.
"Đừng cản! Chạy! Mau chạy đi! Không cản được đâu!".
Lại có người kêu lên.
Một số người bỏ chạy, một số người thấy không chạy được, liền giải phóng khí kình toàn thân, cản lại tảng đất khổng lồ đang rơi xuống.
Nhưng trước tảng đất này, khí kình của bọn họ chẳng thấm tháp vào đâu.
Tảng đất rơi xuống, lập tức ép nát khí kình của bọn họ, chôn vùi một nửa cao thủ.
Ngọn lửa vẫn đang cháy hừng hực.
Chiêu này khiến mấy chục cường giả của Lôi Trạch Thiên Các táng mạng.
Những người còn lại không kịp đau lòng, càng không dám chậm trễ, chỉ chạy như điên như dại.
Diệp Viêm lập tức giơ tay, nắm chặt thành quyền.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên ở bốn phương tám hướng xung quanh Thiên Thần Điện.
Sau đó một chiếc lồng bao trùm lấy cả Thiên Thần Điện.
Những người vốn định bỏ chạy lập tức bị chiếc lồng này ngăn lại, không thể đi được.
"Phá vỡ nó đi!".
"Mọi người cùng dùng sức!".
Rầm rầm rầm!
Những âm thanh dữ dội vang lên.
Chiếc lồng khẽ rung lên.
Nhưng cũng chỉ khẽ rung mà thôi.
Sự tấn công của bọn họ không thể xé rách chiếc lồng này.
Mọi người đã tuyệt vọng.
"Không chạy được nữa rồi! Mọi người quay lại cùng tôi, liều mạng với Diệp Viêm!".
"Được!".
Bọn họ nghiến răng, quay lại định đánh tiếp.
Nhưng vừa quay đầu, ai nấy đã chết điếng.
Vừa rồi Diệp Viêm còn cách bọn họ gần nghìn mét, nhưng không biết đã đứng trước mặt bọn họ từ khi nào.
Bọn họ hoàn hồn lại, còn định tấn công.
Diệp Viêm khẽ vung ngón tay.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bất động.
Một lát sau!
Phụt!
Cổ bọn họ đều phun ra máu tươi, sau đó cái đầu chậm rãi rơi xuống, lăn lông lốc dưới đất.
Mười mấy cao thủ của Lôi Trạch Thiên Các bị giết trong một nốt nhạc.
Những người ở bên còn lại cũng không cầm cự được bao lâu, lần lượt bị Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần Điện tiêu diệt.
"Bẩm chủ thượng, tất cả kẻ địch đã bị tiêu diệt!".
"Thuộc hạ không bảo vệ được cao nguyên, xin chủ thượng giáng tội".
Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu sát đất.
"Không trách các anh, không ai ngờ Lôi Trạch Thiên Các lại ra tay với tôi. Nhưng nếu đã ra tay, thì không cần phải khách sáo nữa. Bọn họ đã rút kiếm thì tôi cũng nên trả đòn".
"Bọn họ đến đây nhanh như vậy thì chắc chắn là cưỡi linh mã, chọn mấy con ngựa già trong đàn ngựa của bọn họ, mang thủ cấp của những người này về Lôi Trạch Thiên Các, treo cả chiến lệnh Thiên Thần lên đó nữa".
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
Những người xung quanh lập tức nín thở, vội ôm quyền: "Tuân lệnh!".
Mấy con ngựa già treo đầy đầu người nhanh chóng đi về phía Lôi Trạch Thiên Các.
Đầu người lắc qua lắc lại trên lưng ngựa.
Cảnh tượng sởn cả gai ốc.
Những người đi đường thấy mấy con ngựa này đều kinh hoàng sợ hãi, khi nhìn thấy tấm lệnh bài treo trên cổ ngựa thì đều quỳ sụp xuống đất, sợ hãi tái mặt, không dám đứng lên. Mãi đến khi con ngựa già đã đi xa mới mồ hôi lạnh ướt đẫm đứng dậy.
"Sắp phong ba rồi!".
"Vực Diệt Vong sắp có phong ba rồi!".
Chương 3582: Tuyên chiến
Lôi Trạch Thiên Các nằm ở một ngọn núi cao thuộc khu vực trung tâm của vực Diệt Vong.
Ngọn núi này vươn đến tận mây xanh, nguy nga sừng sững, nhìn rất tráng lệ.
Trong một thiên điện trên đỉnh núi, Lâm Chính đang ngồi chính giữa điện đường, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong điện đường bày mười mấy lò đan, mỗi lò đan đều đang cháy rực.
Củi đốt lò đan đều được lấy từ loại gỗ cây phối chế đặc biệt, thế nên ngọn lửa tỏa ra cũng có màu tím.
Khoảng nửa ngày sau, mấy người của Lôi Trạch Thiên Các bước vào điện đường, mở lò đan, lấy dược hoàn đã được luyện chế xong ra, đặt lên mâm rồi bày trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính cầm lấy một viên, quan sát kĩ càng, không nhịn được tán thưởng: "Đan tốt!".
"Xem ra cậu Lâm rất hài lòng với đan dược của Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi!".
Lôi Hổ cười sang sảng bước vào thiên điện.
"Vực Diệt Vong quả nhiên là nơi thần kỳ, không chỉ có vô số kỳ hoa dị thảo, mà phương pháp luyện chế đan dược cũng khác biệt hẳn, hôm nay tôi coi như được mở mang tầm mắt rồi", Lâm Chính cười nói.
"Số đan dược này đều được chuẩn bị riêng cho cậu Lâm, có thêm hiệu quả của số dược hoàn này củng cố thì xuống thần mộ chí tôn sẽ càng đảm bảo hơn", Lôi Hổ cười đáp.
"Dược hoàn chỉ có vai trò phụ trợ, muốn chuyến đi này bình an vô sự, thuận lợi trở về, chỉ dựa vào dược vật thì chưa đủ, tôi phải tìm hiểu tất cả về thần mộ chí tôn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng".
"Ha ha, cậu Lâm nói đúng, nhưng thực ra Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi cũng không được coi là có nhiều thông tin về thần mộ chí tôn. Tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả thông tin chúng tôi đang có hiện giờ, điều này thì cậu Lâm không cần lo lắng".
"Thế thì tốt, tôi nghĩ ông cũng không muốn chuyến đi này của tôi thất bại nhỉ?", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đã chờ 50 năm, đời người có bao nhiêu cái 50 năm chứ? Sao tôi lại không mong cậu Lâm thành công cho được?".
Lôi Hổ mỉm cười, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh, vẫy tay.
Một người hầu bưng trà thơm lên.
Lôi Hổ nhấp một ngụm, bình thản nói: "Thần mộ chí tôn là một thần mộ viễn cổ ẩn ở vùng đất Thiên Nguyên của vực Diệt Vong".
"Thần mộ này được vô tình phát hiện ra vào 200 năm trước, từ khi phát hiện đến nay đã mở ba lần. Lần đầu tiên mở có ba nghìn người xuống thần mộ, kết quả không một ai trở về. Lần thứ hai mở có hai nghìn cường giả đến từ các thế tộc xuống thần mộ, nhưng những người này cũng ở lại thần mộ vĩnh viễn, không ai còn sống trở về. Lần thứ ba thần mộ mở cũng tức là 50 năm trước, số người đi lần này rất ít, chỉ có hơn trăm người xuống đó, bởi vì bọn họ biết không phải ai cũng xuống được thần mộ, chỉ có những người dưới 50 tuổi mới có thể chịu đựng được chướng khí của nơi này. Càng nhiều người đi thì chướng khí càng nồng nặc, người chết cũng càng nhanh. Tất cả thông tin về thần mộ mà chúng tôi biết cũng là có được trong lần mở này".
"Ồ? Nói vậy là trong hơn một trăm người này có người sống sót?", Lâm Chính hỏi.
"Có bảy người sống sót, mang theo một số tình hình trong thần mộ ra ngoài, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?".
"Chỉ là sau khi thoát khỏi thần mộ, tất cả bảy người này đều chết bất đắc kỳ tử sau bảy ngày", Lôi Hổ khàn giọng đáp.
"Chết bất đắc kỳ tử? Lẽ nào... là trúng độc?", sắc mặt Lâm Chính đanh lại.
"Nguyên nhân cụ thể thì không biết, có người đã giải phẫu thi thể của bọn họ, nhưng không phát hiện được bất cứ độc tố gì".
"Vậy sao?".
Lâm Chính xoa cằm suy tư.
Đúng lúc này, một người của Lôi Trạch Thiên Các vội vàng chạy vào đại điện.
"Lôi Hổ đại nhân, những người đến cao nguyên Thiên Thần đã trở về ạ".
"Ồ? Mọi chuyện sao rồi?", Lôi Hổ đặt chén trà xuống, vội hỏi.
"Cao nguyên Thiên Thần đã bị thiêu cháy".
"Vậy sao?".
Lôi Hổ gật đầu, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: "Cậu Lâm, giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?".
"Ừm".
Lâm Chính gật đầu: "Nếu Lôi Trạch Thiên Các đã tỏ thành ý, thì tôi phải cố gắng hết sức rồi, Lôi Hổ đại nhân cứ yên tâm, tôi sẽ xuống thần mộ chí tôn".
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt".
Lôi Hổ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại có một người nữa vội vàng đi vào thiên điện.
Người kia nhìn Lôi Hổ, chần chừ một lát, ôm quyền nói: "Lôi Hổ đại nhân, xảy ra chuyện rồi..."
"Xảy ra chuyện?", Lôi Hổ sửng sốt.
"Mấy con ngựa già người của chúng ta cưỡi đến Thiên Thần Điện đã về đến nơi..."
"Vậy người của chúng ta đâu?".
"Việc này..."
Sắc mặt của người kia thay đổi, muốn nói lại thôi.
Lôi Hổ thấy thế thì lập tức biết đã xảy ra chuyện, đứng phắt dậy chạy ra ngoài.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, cũng vội vàng đi theo.
Chỉ thấy ở cổng Lôi Trạch Thiên Các đang xôn xao.
Không ít người sắc mặt tái nhợt, còn có mấy người sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, đũng quần ướt sũng.
"Lôi Hổ đại nhân đến!".
Tiếng hô vang lên.
Mọi người vội vàng tản ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Lôi Hổ vội vàng đi tới.
Khi nhìn thấy mấy con ngựa già đứng ở cổng, ông ta cũng ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy mấy con ngựa treo từng chiếc đầu người đầm đìa máu tươi, chiếc đầu nào cũng có vẻ mặt dữ tợn, chết rất thê thảm, cùng với sự lắc lư của thân ngựa, những chiếc đầu này cũng đang lắc lư theo.
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị!
Nhưng điều khiến Lôi Hổ kinh hãi hơn là thứ được treo trên cổ một con ngựa trong số đó.
"Mau lấy lại đây!", Lôi Hổ quát.
"Vâng!".
Một người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức bước tới, lấy tấm lệnh bài trên cổ ngựa xuống, đưa cho Lôi Hổ.
"Chiến lệnh Thiên Thần?".
Lôi Hổ quan sát kĩ càng, sắc mặt đanh lại.
"Đây là cái gì vậy?", Lâm Chính ở phía sau bước tới hỏi.
"Lệnh bài tuyên chiến!".
Lôi Hổ mặt không cảm xúc đáp: "Thiên Thần Điện chính thức tuyên chiến với Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, cậu Lâm, cậu đã đạt được mục đích rồi đấy".
"Lôi Hổ đại nhân, Lôi Trạch Thiên Các các ông và Thiên Thần Điện sớm muộn cũng sẽ đánh nhau, tôi chỉ thúc đẩy cho nó xảy ra sớm hơn thôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Lẽ nào chúng tôi và Thiên Thần Điện không thể trở thành đồng minh được sao?", Lôi Hổ hừ mũi nói.
"Với sự hiểu biết của tôi về Thánh Quân Diệp Viêm, loại người cao ngạo bất kham như hắn sao có thể vừa mắt Lôi Trạch Thiên Các chứ? Hơn nữa với thực lực của Thiên Thần Điện hiện giờ, bọn họ rất có khả năng sẽ thăng cấp lên thành thế tộc siêu bá chủ, đây là điều mà Lôi Trạch Thiên Các không muốn nhìn thấy. Nếu đã có mâu thuẫn, lại không thể làm đồng minh, xâm hại đến địa vị và lợi ích của nhau, thì sao các ông có thể khoanh tay đứng nhìn được? Tôi nghĩ các ông nên suy nghĩ cách đối phó với Thiên Thần Điện từ sớm đi", Lâm Chính nói.
Lôi Hổ hơi khựng lại, nhìn Lâm Chính đầy thâm ý, sau đó khàn giọng nói: "Lấy những chiếc đầu này xuống, dùng quần áo của họ bọc lại rồi chôn ở sau núi. Các cậu đừng lo lắng sợ hãi, để tôi đi bẩm báo với các chủ".
Dứt lời, ông ta cầm theo chiến lệnh Thiên Thần vội vã rời đi.
Lâm Chính không vội đi ngay, mà yên lặng đứng chờ ở cổng.
Mọi người không hiểu ý anh, nhưng cũng không quan tâm.
Chẳng mấy chốc, người ở cổng đã đi gần hết.
Hơn 20 phút nữa trôi qua, mới nhìn thấy một bóng người lảo đảo đi lên Lôi Trạch Thiên Các.
Lâm Chính nhìn thấy, lập tức bước tới.
"Tông chủ đại nhân vẫn ổn chứ?".
Chương 3583: Phong ba nổi lên
Hóa ra người đến là tông chủ Thanh Huyền Tông.
Lúc này, cả người ông ta chi chít vết thương, miệng thở phì phò, dáng vẻ kinh hồn bạt vía.
"Tôi... tôi vẫn ổn..."
Tông chủ Thanh Huyền Tông hổn hển đáp.
Lâm Chính vội vàng lấy viên đan dược ra bảo ông ta uống, sau đó đưa tới thiên điện.
Sau một lát nghỉ ngơi, tông chủ Thanh Huyền Tông cũng coi như hồi phục một chút.
"Cậu Lâm, cao nguyên Thiên Thần bị cháy rồi", sắc mặt ông ta trắng bệch, giọng nói hơi run rẩy.
"Vừa nãy người của Lôi Trạch Thiên Các đến báo tin rồi".
"Vậy cậu có biết người của Lôi Trạch Thiên Các gần như chết sạch không? Diệp Viêm đích thân ra tay, đuổi cùng giết tận những người kia, tôi đứng ở xa nên mới may mắn thoát nạn, nếu không cũng mất mạng ở đó rồi", ánh mắt tông chủ Thanh Huyền Tông tỏ vẻ kinh hãi nói.
Rõ ràng ông ta đã trải qua một việc cực kỳ đáng sợ.
"Xem ra tôi chắc chắn không phải là đối thủ của Thánh Quân Diệp Viêm rồi. Từ lúc vào Lôi Trạch Thiên Các, tôi đã cảm nhận được sự bất phàm của thế tộc này, mỗi người ở đây đều có thực lực vô cùng hùng hậu. Không những vậy, bầu không khí ở thiên các không phải những thế tộc bình thường có thể sánh bằng. Những tinh nhuệ do thế tộc siêu bá chủ như thế này phái đi chắc chắn không tầm thường, vậy mà tất cả đều bỏ mạng ở Thiên Thần Điện..."
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Cũng may là bây giờ đã kéo được Lôi Trạch Thiên Các về phe mình, nếu không anh thực sự không biết chống lại Thiên Thần Điện kiểu gì.
"Cậu Lâm, với thực lực mà Thánh Quân Diệp Viêm kia thể hiện, tôi nghĩ Lôi Trạch Thiên Các chưa chắc làm gì được hắn. Chúng ta hãy mau đi thôi, tốt nhất là rời khỏi vực Diệt Vong, ẩn náu thật kĩ", tông chủ Thanh Huyền Tông hoảng hốt nói.
"Bây giờ muốn đi thì đã muộn rồi, nếu bỏ đi thì không những Thiên Thần Điện muốn tiêu diệt chúng ta, mà chỉ sợ Lôi Trạch Thiên Các cũng sẽ nổi giận".
"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?".
"Tông chủ, ông cứ về đi, chờ tôi lấy được thần mộ chí tôn cho người của Lôi Trạch Thiên Các, thì sẽ có kế hoạch", Lâm Chính cười nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông há miệng, cuối cùng chỉ đành thở dài, đứng dậy ôm quyền.
"Cậu Lâm bảo trọng".
"Tông chủ bảo trọng".
Rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn số dược hoàn mà Lôi Trạch Thiên Các chuẩn bị cho anh ở trước mặt, bốc lên nhét hết vào miệng.
Tin Thiên Thần Điện hạ chiến lệnh Thiên Thần nhanh chóng lan khắp vực Diệt Vong.
Vô số người của vực Diệt Vong còn chưa hoàn hồn khỏi trận đại chiến của cuộc thi, bây giờ lại bị hành động của Thiên Thần Điện làm cho kinh hãi.
Phải biết rằng, Lôi Trạch Thiên Các là thế tộc siêu bá chủ hiếm hoi ở vực Diệt Vong, thực lực hùng hậu, căn cơ vững chắc, cao thủ như mây, thủ đoạn thông thiên, người bình thường sao dám động đến chứ?
Vậy mà Thiên Thần Điện lại trực tiếp tuyên chiến!
Quá sức ngông cuồng!
Có người cười mắng Thiên Thần Điện không biết tự lượng sức mình.
Cũng có người cảm thấy tuy Thiên Thần Điện không phải là thế tộc siêu bá chủ, nhưng trước giờ thực lực mạnh mẽ, chỉ là trước kia quá mức lặng lẽ, đến nỗi hầu hết mọi người đều đánh giá thấp bọn họ.
Đủ lời bàn tán xôn xao.
Nhưng hiện giờ tất cả mọi người chỉ ngóng trông một chuyện.
Đó là trận đại chiến của hai thế tộc đáng gờm này.
Các thế tộc bá chủ khác nghe tin thì rất vui.
Lôi Trạch Thiên Các trước giờ vẫn luôn chèn ép các thế tộc bá chủ này, nếu lần này Thiên Thần Điện ra tay, cho dù không đánh bại được Lôi Trạch Thiên Các, thì cũng có thể khiến thực lực của nó giảm mạnh.
Như vậy thì tảng đá đè trên đầu bọn họ cũng có thể nhẹ hơn rất nhiều.
Thế là một số thế tộc bắt đầu âm thầm giúp đỡ Thiên Thần Điện, cả nhân lực và sức lực.
Chỉ có điều Thiên Thần Điện đều phớt lờ không quan tâm.
Rõ ràng là bọn họ muốn dựa vào thủ đoạn của chính mình để giải quyết Lôi Trạch Thiên Các.
Chương 3584: Nhẫn chí tôn
Sau vụ việc ngựa chở đầu về, việc phòng ngự của Lôi Trạch Thiên Các được tăng cường lên gấp mấy lần.
Chỗ nào cũng thấy đệ tử tuần núi, các nơi hiểm yếu còn có cao thủ canh gác, cả Lôi Trạch Thiên Các kiên cố như một chiếc thùng sắt.
Nhưng việc này kéo dài đến sáng ngày thứ ba thì chấm dứt.
Sáng sớm.
Bên ngoài thiên điện.
"Cậu Lâm đã chuẩn bị xong chưa? Đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi!", Lôi Hổ ôm quyền, đứng ở bên ngoài kêu lên.
Một lát sau, cửa thiên điện mở ra, Lâm Chính đi thẳng ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lâm Chính, Lôi Hổ có chút ngây ngẩn.
Lúc này, Lâm Chính không có bất cứ thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ đó, mặc trường bào do Lôi Trạch Thiên Các chuẩn bị, tóc đen như mun, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong vắt.
Sao lại như vậy được?
Lôi Hổ vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết rằng, mấy ngày hôm nay Lôi Trạch Thiên Các cung cấp cho Lâm Chính rất nhiều linh đan diệu dược, muốn Lâm Chính cải thiện thể chất trong mấy ngày này, cường hóa cơ thể.
Trong đó có cả thần đan tuyệt thế "Tế Dạ Đan".
Đây là đan dược do chính tay các chủ Lôi Trạch Thiên Các tự tay luyện chế, bên trong bao gồm 300 loại dược vật quý hiếm, giá trị không thể đo đếm.
Các chủ Lôi Trạch Thiên Các đã mất 30 năm ròng để chuẩn bị loại đan này, người của Lôi Trạch Thiên Các cũng phải tìm khắp vực Diệt Vong mới gom đủ nguyên liệu.
Dùng viên đan này thì có thể sinh ra hiệu quả chống lại chướng khí trong thần mộ ở một mức độ nhất định.
Nhưng uống nó xong chắc chắn sẽ bị bạc tóc, mắt có vằn đỏ, giống như ma nhân.
Hiện giờ nhìn Lâm Chính hoàn toàn không có bất cứ sự thay đổi nào.
Lẽ nào... tất cả dược vật Lôi Trạch Thiên Các đưa cho anh đều không có hiệu quả?
"Lôi Hổ đại nhân, sao thế?".
Thấy Lôi Hổ sửng sốt nhìn mình, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.
"Hả? À, không... không có gì..."
Lôi Hổ nặn ra một nụ cười nói: "Cậu Lâm, cậu có dùng Tế Dạ Đan không?".
"Ông từng nói Tế Dạ Đan là đảm bảo để tôi vào thần mộ chí tôn lần này, sao tôi có thể không dùng chứ?", Lâm Chính nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt...", Lôi Hổ mỉm cười, không nói gì nữa.
Không phải ông ta không muốn nói thật sự tình, mà là sợ nói thật sẽ khiến Lâm Chính sinh lòng sợ hãi mà đổi ý, nên ông ta quyết định giấu nhẹm đi.
Đối với Lôi Trạch Thiên Các, Lâm Chính chỉ là một lần thử nghiệm của bọn họ.
Nếu Lâm Chính chết ở trong đó, tuy bọn họ tiếc nuối nhưng sẽ không đau lòng.
"Vậy chúng ta xuất phát thôi!".
Lôi Hổ hít sâu một hơi, vung tay lên.
Đội quân của Lôi Trạch Thiên Các lập tức ùn ùn tiến về phía thần mộ chí tôn.
Thần mộ chí tôn hung hiểm muôn phần, nhờ mấy lần thử trước đó, người của vực Diệt Vong đều biết nơi này không phải người bình thường có thể xuống được.
Hơn nữa phải là người dưới 50 tuổi mới có thể vào được, ngầm ám chỉ phải phái hạt giống của gia tộc hoặc tông môn.
Đến hiện giờ, hầu như những người vào đó không ai có thể sống sót, thế nên các thế tộc tông môn bình thường đều không muốn phái hạt giống của tông môn mình vào đó, dù sao đó cũng là đâm đầu vào chỗ chết.
Thế nên đến ngày thần mộ chí tôn mở cửa, chỉ có lác đác người của vài thế tộc đến.
Đây là một hoang mạc rộng lớn.
Lâm Chính còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Anh chưa bao giờ nghĩ vực Diệt Vong bừng bừng sức sống mà cũng có hoang mạc.
"Tử khí của thần mộ chí tôn quá nồng nặc, khiến mảnh đất này không thể mọc được cây gì".
Dường như nhìn ra được sự kinh ngạc của Lâm Chính, Lôi Hổ lên tiếng giải thích.
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu: "Xem ra bên trong thần mộ này chắc hẳn cất giấu thứ gì đó phi phàm trác tuyệt, nếu không không thể có công hiệu khủng khiếp như vậy được".
"Đúng vậy, trong thần mộ toàn là kho báu, nhưng lần này Lôi Trạch Thiên Các tôi chỉ lấy một thứ, nếu cậu lấy được thứ này thì hãy rời khỏi thần mộ ngay lập tức. Như vậy là nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành", Lôi Hổ nói.
"Vậy Lôi Trạch Thiên Các các ông muốn tôi lấy cái gì?", Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.
Lôi Hổ liền ghé lại gần, im lặng một lúc rồi nhỏ giọng đáp: "Một thứ có tên là nhẫn chí tôn".
Chương 3585: E là đã muộn rồi
"Nhẫn chí tôn?".
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
"Đúng, nhẫn chí tôn, đại khái... trông nó như thế này", Lôi Hổ lấy một bức phác họa trong người ra, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc mắt nhìn, bức phác họa vẽ rất chi tiết, hoa văn trên đó cũng đều rõ ràng, bắt mắt nhất là một con thương long đang rít gào trên thân nhẫn.
"Cái này được vẽ lại dựa theo miêu tả của mấy người may mắn sống sót kia, nhẫn chí tôn nhìn na ná thế này. Cậu Lâm, nếu cậu tìm thấy thì hãy nhanh chóng rời khỏi thần mộ, đưa chiếc nhẫn này cho chúng tôi", Lôi Hổ nói.
"Thế à? Chiếc nhẫn này có công hiệu gì vậy?", Lâm Chính nhìn một lát, bỗng nhiên hỏi.
Lôi Hổ hơi biến sắc, chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, nghề gì cũng có quy tắc, cậu cứ lấy nhẫn cho chúng tôi là được, những chuyện khác... cậu đừng hỏi nhiều".
"Được rồi, ông nói thế thì tôi không hỏi nữa".
Lâm Chính bình thản nói, nhưng đã ghim trong lòng.
Thứ có thể khiến Lôi Trạch Thiên Các để tâm như vậy thì sao có thể tầm thường được chứ? Chắc hẳn trong nhẫn chí tôn này ẩn giấu không ít bí mật.
Hiện giờ chỉ có khoảng trăm người ở đây.
Lần này Lôi Trạch Thiên Các cũng chỉ phái mấy chục tinh nhuệ hộ tống Lâm Chính, cảnh tượng cũng không hoành tráng lắm.
Nhưng mỗi người có thể đến đây đều có khí tức vô cùng đáng sợ, những thế tộc có thể tham gia ít nhất cũng phải có cấp bậc bá chủ.
Đúng lúc này, đại diện của một thế tộc đi tới bãi đất trống trước nhất, ôm quyền với mọi người.
"Thưa quý vị, tôi là phó tông chủ Thu Hải của Chân Viêm Tông! Tôi đề nghị tất cả những người được quý vị phái tới hãy hợp tác với nhau, cùng vào thần mộ, chia sẻ lợi ích! Dù sao bên trong thần mộ cũng cực kỳ nguy hiểm, sức của một người lại có hạn. Nếu hợp tác với nhau, nói không chừng chuyến đi vào thần mộ lần này, đại diện của quý vị cũng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, quý vị thấy sao?", Thu Hải cười nói.
Ông ta dứt lời, rất nhiều thế tộc đều gật đầu.
"Đề nghị này không tệ".
"Tôi đồng ý!".
"Tôi cũng đồng ý!".
Mọi người nhao nhao nói.
Lôi Hổ thấy thế, chần chừ một lát rồi đi thẳng tới, bình thản nói: "Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi có thể đồng ý, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là nhẫn chí tôn phải thuộc sở hữu của Lôi Trạch Thiên Các, nếu không chúng tôi thà không hợp tác còn hơn".
Nghe thấy thế, rất nhiều người liền biến sắc.
"Sao? Lôi Hổ, Lôi Trạch Thiên Các các ông định độc chiếm nhẫn chí tôn?", một ông lão râu dài đứng ra, lạnh lùng nói.
"Lôi Hổ, ông biết tính toán gớm nhỉ? Những người đang đứng ở đây để chuẩn bị vào thần mộ có ai là không vì nhẫn chí tôn chứ? Bây giờ ông lại muốn độc chiếm? Vậy chúng tôi xuống đó làm gì?", một người phụ nữ cười khẩy nói.
"Nếu mọi người đều đến vì nhẫn chí tôn, thì đừng hợp tác làm gì nữa, hãy tự dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy nhẫn chí tôn".
"Cũng không thể nói như vậy được, Lôi Trạch Thiên Các không muốn hợp tác thì loại họ ra, chúng ta hợp tác với nhau là được! Rồi bọn họ sẽ phải hối hận!".
Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày, lập tức ngoảnh sang, trầm giọng nói: "Lôi Hổ đại nhân, ông muốn tôi trở thành mục tiêu công kích sao?".
"Cậu Lâm, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi làm nhiều thứ như vậy chính là vì nhẫn chí tôn, sao có thể chia sẻ với người khác chứ?".
“Bây giờ không phải là lúc chia sẻ hay không, ông làm vậy thì ngay cả cửa thần mộ tôi cũng không vào được đâu”.
"Cậu muốn tôi thỏa hiệp?".
"Không phải tôi muốn ông thỏa hiệp, mà là ông muốn lấy được nhẫn chí tôn thì phải thỏa hiệp", Lâm Chính trầm giọng nói.
Lôi Hổ suy nghĩ một lát, vạn bất đắc dĩ, chỉ đành nói: "Thôi được rồi, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đồng ý hợp tác".
Nhưng ông ta dứt lời, những người đang có mặt lại im như thóc.
Khoảng hơn 10 giây sau, người tên Thu Hải kia mới bình thản nhìn ông ta: "Lôi Hổ đại nhân, bây giờ ông đưa ra quyết định như vậy, e là... đã muộn rồi".
"Rút?".
"Các anh... lấy gì để rút?".
Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó hai tay chậm rãi giơ lên.
Mặt đất bị nứt ra kia bỗng dâng lên, ngọn lửa vẫn chưa bị dập tắt, nhìn chẳng khác nào một quả cầu lửa khổng lồ, khiến ai nấy cảm thấy da đầu tê dại.
"Nứt!".
Diệp Viêm khẽ quát.
Soạt!
Cao nguyên rộng lớn nứt thành hai nửa, dưới hai cánh tay múa may của hắn, ép mạnh về phía các cường giả của Lôi Trạch Thiên Các ở hai bên.
"Mau cản lại!".
Người ở bên dưới kinh hoàng sợ hãi, lớn tiếng kêu lên.
"Đừng cản! Chạy! Mau chạy đi! Không cản được đâu!".
Lại có người kêu lên.
Một số người bỏ chạy, một số người thấy không chạy được, liền giải phóng khí kình toàn thân, cản lại tảng đất khổng lồ đang rơi xuống.
Nhưng trước tảng đất này, khí kình của bọn họ chẳng thấm tháp vào đâu.
Tảng đất rơi xuống, lập tức ép nát khí kình của bọn họ, chôn vùi một nửa cao thủ.
Ngọn lửa vẫn đang cháy hừng hực.
Chiêu này khiến mấy chục cường giả của Lôi Trạch Thiên Các táng mạng.
Những người còn lại không kịp đau lòng, càng không dám chậm trễ, chỉ chạy như điên như dại.
Diệp Viêm lập tức giơ tay, nắm chặt thành quyền.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên ở bốn phương tám hướng xung quanh Thiên Thần Điện.
Sau đó một chiếc lồng bao trùm lấy cả Thiên Thần Điện.
Những người vốn định bỏ chạy lập tức bị chiếc lồng này ngăn lại, không thể đi được.
"Phá vỡ nó đi!".
"Mọi người cùng dùng sức!".
Rầm rầm rầm!
Những âm thanh dữ dội vang lên.
Chiếc lồng khẽ rung lên.
Nhưng cũng chỉ khẽ rung mà thôi.
Sự tấn công của bọn họ không thể xé rách chiếc lồng này.
Mọi người đã tuyệt vọng.
"Không chạy được nữa rồi! Mọi người quay lại cùng tôi, liều mạng với Diệp Viêm!".
"Được!".
Bọn họ nghiến răng, quay lại định đánh tiếp.
Nhưng vừa quay đầu, ai nấy đã chết điếng.
Vừa rồi Diệp Viêm còn cách bọn họ gần nghìn mét, nhưng không biết đã đứng trước mặt bọn họ từ khi nào.
Bọn họ hoàn hồn lại, còn định tấn công.
Diệp Viêm khẽ vung ngón tay.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bất động.
Một lát sau!
Phụt!
Cổ bọn họ đều phun ra máu tươi, sau đó cái đầu chậm rãi rơi xuống, lăn lông lốc dưới đất.
Mười mấy cao thủ của Lôi Trạch Thiên Các bị giết trong một nốt nhạc.
Những người ở bên còn lại cũng không cầm cự được bao lâu, lần lượt bị Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần Điện tiêu diệt.
"Bẩm chủ thượng, tất cả kẻ địch đã bị tiêu diệt!".
"Thuộc hạ không bảo vệ được cao nguyên, xin chủ thượng giáng tội".
Tứ Đại Thiên Vương đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu sát đất.
"Không trách các anh, không ai ngờ Lôi Trạch Thiên Các lại ra tay với tôi. Nhưng nếu đã ra tay, thì không cần phải khách sáo nữa. Bọn họ đã rút kiếm thì tôi cũng nên trả đòn".
"Bọn họ đến đây nhanh như vậy thì chắc chắn là cưỡi linh mã, chọn mấy con ngựa già trong đàn ngựa của bọn họ, mang thủ cấp của những người này về Lôi Trạch Thiên Các, treo cả chiến lệnh Thiên Thần lên đó nữa".
Diệp Viêm bình tĩnh nói.
Những người xung quanh lập tức nín thở, vội ôm quyền: "Tuân lệnh!".
Mấy con ngựa già treo đầy đầu người nhanh chóng đi về phía Lôi Trạch Thiên Các.
Đầu người lắc qua lắc lại trên lưng ngựa.
Cảnh tượng sởn cả gai ốc.
Những người đi đường thấy mấy con ngựa này đều kinh hoàng sợ hãi, khi nhìn thấy tấm lệnh bài treo trên cổ ngựa thì đều quỳ sụp xuống đất, sợ hãi tái mặt, không dám đứng lên. Mãi đến khi con ngựa già đã đi xa mới mồ hôi lạnh ướt đẫm đứng dậy.
"Sắp phong ba rồi!".
"Vực Diệt Vong sắp có phong ba rồi!".
Chương 3582: Tuyên chiến
Lôi Trạch Thiên Các nằm ở một ngọn núi cao thuộc khu vực trung tâm của vực Diệt Vong.
Ngọn núi này vươn đến tận mây xanh, nguy nga sừng sững, nhìn rất tráng lệ.
Trong một thiên điện trên đỉnh núi, Lâm Chính đang ngồi chính giữa điện đường, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong điện đường bày mười mấy lò đan, mỗi lò đan đều đang cháy rực.
Củi đốt lò đan đều được lấy từ loại gỗ cây phối chế đặc biệt, thế nên ngọn lửa tỏa ra cũng có màu tím.
Khoảng nửa ngày sau, mấy người của Lôi Trạch Thiên Các bước vào điện đường, mở lò đan, lấy dược hoàn đã được luyện chế xong ra, đặt lên mâm rồi bày trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính cầm lấy một viên, quan sát kĩ càng, không nhịn được tán thưởng: "Đan tốt!".
"Xem ra cậu Lâm rất hài lòng với đan dược của Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi!".
Lôi Hổ cười sang sảng bước vào thiên điện.
"Vực Diệt Vong quả nhiên là nơi thần kỳ, không chỉ có vô số kỳ hoa dị thảo, mà phương pháp luyện chế đan dược cũng khác biệt hẳn, hôm nay tôi coi như được mở mang tầm mắt rồi", Lâm Chính cười nói.
"Số đan dược này đều được chuẩn bị riêng cho cậu Lâm, có thêm hiệu quả của số dược hoàn này củng cố thì xuống thần mộ chí tôn sẽ càng đảm bảo hơn", Lôi Hổ cười đáp.
"Dược hoàn chỉ có vai trò phụ trợ, muốn chuyến đi này bình an vô sự, thuận lợi trở về, chỉ dựa vào dược vật thì chưa đủ, tôi phải tìm hiểu tất cả về thần mộ chí tôn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng".
"Ha ha, cậu Lâm nói đúng, nhưng thực ra Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi cũng không được coi là có nhiều thông tin về thần mộ chí tôn. Tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả thông tin chúng tôi đang có hiện giờ, điều này thì cậu Lâm không cần lo lắng".
"Thế thì tốt, tôi nghĩ ông cũng không muốn chuyến đi này của tôi thất bại nhỉ?", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đã chờ 50 năm, đời người có bao nhiêu cái 50 năm chứ? Sao tôi lại không mong cậu Lâm thành công cho được?".
Lôi Hổ mỉm cười, sau đó đi tới ngồi xuống bên cạnh, vẫy tay.
Một người hầu bưng trà thơm lên.
Lôi Hổ nhấp một ngụm, bình thản nói: "Thần mộ chí tôn là một thần mộ viễn cổ ẩn ở vùng đất Thiên Nguyên của vực Diệt Vong".
"Thần mộ này được vô tình phát hiện ra vào 200 năm trước, từ khi phát hiện đến nay đã mở ba lần. Lần đầu tiên mở có ba nghìn người xuống thần mộ, kết quả không một ai trở về. Lần thứ hai mở có hai nghìn cường giả đến từ các thế tộc xuống thần mộ, nhưng những người này cũng ở lại thần mộ vĩnh viễn, không ai còn sống trở về. Lần thứ ba thần mộ mở cũng tức là 50 năm trước, số người đi lần này rất ít, chỉ có hơn trăm người xuống đó, bởi vì bọn họ biết không phải ai cũng xuống được thần mộ, chỉ có những người dưới 50 tuổi mới có thể chịu đựng được chướng khí của nơi này. Càng nhiều người đi thì chướng khí càng nồng nặc, người chết cũng càng nhanh. Tất cả thông tin về thần mộ mà chúng tôi biết cũng là có được trong lần mở này".
"Ồ? Nói vậy là trong hơn một trăm người này có người sống sót?", Lâm Chính hỏi.
"Có bảy người sống sót, mang theo một số tình hình trong thần mộ ra ngoài, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?".
"Chỉ là sau khi thoát khỏi thần mộ, tất cả bảy người này đều chết bất đắc kỳ tử sau bảy ngày", Lôi Hổ khàn giọng đáp.
"Chết bất đắc kỳ tử? Lẽ nào... là trúng độc?", sắc mặt Lâm Chính đanh lại.
"Nguyên nhân cụ thể thì không biết, có người đã giải phẫu thi thể của bọn họ, nhưng không phát hiện được bất cứ độc tố gì".
"Vậy sao?".
Lâm Chính xoa cằm suy tư.
Đúng lúc này, một người của Lôi Trạch Thiên Các vội vàng chạy vào đại điện.
"Lôi Hổ đại nhân, những người đến cao nguyên Thiên Thần đã trở về ạ".
"Ồ? Mọi chuyện sao rồi?", Lôi Hổ đặt chén trà xuống, vội hỏi.
"Cao nguyên Thiên Thần đã bị thiêu cháy".
"Vậy sao?".
Lôi Hổ gật đầu, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: "Cậu Lâm, giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?".
"Ừm".
Lâm Chính gật đầu: "Nếu Lôi Trạch Thiên Các đã tỏ thành ý, thì tôi phải cố gắng hết sức rồi, Lôi Hổ đại nhân cứ yên tâm, tôi sẽ xuống thần mộ chí tôn".
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt".
Lôi Hổ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại có một người nữa vội vàng đi vào thiên điện.
Người kia nhìn Lôi Hổ, chần chừ một lát, ôm quyền nói: "Lôi Hổ đại nhân, xảy ra chuyện rồi..."
"Xảy ra chuyện?", Lôi Hổ sửng sốt.
"Mấy con ngựa già người của chúng ta cưỡi đến Thiên Thần Điện đã về đến nơi..."
"Vậy người của chúng ta đâu?".
"Việc này..."
Sắc mặt của người kia thay đổi, muốn nói lại thôi.
Lôi Hổ thấy thế thì lập tức biết đã xảy ra chuyện, đứng phắt dậy chạy ra ngoài.
Lâm Chính khẽ nhíu mày, cũng vội vàng đi theo.
Chỉ thấy ở cổng Lôi Trạch Thiên Các đang xôn xao.
Không ít người sắc mặt tái nhợt, còn có mấy người sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, đũng quần ướt sũng.
"Lôi Hổ đại nhân đến!".
Tiếng hô vang lên.
Mọi người vội vàng tản ra.
"Xảy ra chuyện gì vậy?".
Lôi Hổ vội vàng đi tới.
Khi nhìn thấy mấy con ngựa già đứng ở cổng, ông ta cũng ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy mấy con ngựa treo từng chiếc đầu người đầm đìa máu tươi, chiếc đầu nào cũng có vẻ mặt dữ tợn, chết rất thê thảm, cùng với sự lắc lư của thân ngựa, những chiếc đầu này cũng đang lắc lư theo.
Cảnh tượng vô cùng quỷ dị!
Nhưng điều khiến Lôi Hổ kinh hãi hơn là thứ được treo trên cổ một con ngựa trong số đó.
"Mau lấy lại đây!", Lôi Hổ quát.
"Vâng!".
Một người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức bước tới, lấy tấm lệnh bài trên cổ ngựa xuống, đưa cho Lôi Hổ.
"Chiến lệnh Thiên Thần?".
Lôi Hổ quan sát kĩ càng, sắc mặt đanh lại.
"Đây là cái gì vậy?", Lâm Chính ở phía sau bước tới hỏi.
"Lệnh bài tuyên chiến!".
Lôi Hổ mặt không cảm xúc đáp: "Thiên Thần Điện chính thức tuyên chiến với Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi, cậu Lâm, cậu đã đạt được mục đích rồi đấy".
"Lôi Hổ đại nhân, Lôi Trạch Thiên Các các ông và Thiên Thần Điện sớm muộn cũng sẽ đánh nhau, tôi chỉ thúc đẩy cho nó xảy ra sớm hơn thôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Lẽ nào chúng tôi và Thiên Thần Điện không thể trở thành đồng minh được sao?", Lôi Hổ hừ mũi nói.
"Với sự hiểu biết của tôi về Thánh Quân Diệp Viêm, loại người cao ngạo bất kham như hắn sao có thể vừa mắt Lôi Trạch Thiên Các chứ? Hơn nữa với thực lực của Thiên Thần Điện hiện giờ, bọn họ rất có khả năng sẽ thăng cấp lên thành thế tộc siêu bá chủ, đây là điều mà Lôi Trạch Thiên Các không muốn nhìn thấy. Nếu đã có mâu thuẫn, lại không thể làm đồng minh, xâm hại đến địa vị và lợi ích của nhau, thì sao các ông có thể khoanh tay đứng nhìn được? Tôi nghĩ các ông nên suy nghĩ cách đối phó với Thiên Thần Điện từ sớm đi", Lâm Chính nói.
Lôi Hổ hơi khựng lại, nhìn Lâm Chính đầy thâm ý, sau đó khàn giọng nói: "Lấy những chiếc đầu này xuống, dùng quần áo của họ bọc lại rồi chôn ở sau núi. Các cậu đừng lo lắng sợ hãi, để tôi đi bẩm báo với các chủ".
Dứt lời, ông ta cầm theo chiến lệnh Thiên Thần vội vã rời đi.
Lâm Chính không vội đi ngay, mà yên lặng đứng chờ ở cổng.
Mọi người không hiểu ý anh, nhưng cũng không quan tâm.
Chẳng mấy chốc, người ở cổng đã đi gần hết.
Hơn 20 phút nữa trôi qua, mới nhìn thấy một bóng người lảo đảo đi lên Lôi Trạch Thiên Các.
Lâm Chính nhìn thấy, lập tức bước tới.
"Tông chủ đại nhân vẫn ổn chứ?".
Chương 3583: Phong ba nổi lên
Hóa ra người đến là tông chủ Thanh Huyền Tông.
Lúc này, cả người ông ta chi chít vết thương, miệng thở phì phò, dáng vẻ kinh hồn bạt vía.
"Tôi... tôi vẫn ổn..."
Tông chủ Thanh Huyền Tông hổn hển đáp.
Lâm Chính vội vàng lấy viên đan dược ra bảo ông ta uống, sau đó đưa tới thiên điện.
Sau một lát nghỉ ngơi, tông chủ Thanh Huyền Tông cũng coi như hồi phục một chút.
"Cậu Lâm, cao nguyên Thiên Thần bị cháy rồi", sắc mặt ông ta trắng bệch, giọng nói hơi run rẩy.
"Vừa nãy người của Lôi Trạch Thiên Các đến báo tin rồi".
"Vậy cậu có biết người của Lôi Trạch Thiên Các gần như chết sạch không? Diệp Viêm đích thân ra tay, đuổi cùng giết tận những người kia, tôi đứng ở xa nên mới may mắn thoát nạn, nếu không cũng mất mạng ở đó rồi", ánh mắt tông chủ Thanh Huyền Tông tỏ vẻ kinh hãi nói.
Rõ ràng ông ta đã trải qua một việc cực kỳ đáng sợ.
"Xem ra tôi chắc chắn không phải là đối thủ của Thánh Quân Diệp Viêm rồi. Từ lúc vào Lôi Trạch Thiên Các, tôi đã cảm nhận được sự bất phàm của thế tộc này, mỗi người ở đây đều có thực lực vô cùng hùng hậu. Không những vậy, bầu không khí ở thiên các không phải những thế tộc bình thường có thể sánh bằng. Những tinh nhuệ do thế tộc siêu bá chủ như thế này phái đi chắc chắn không tầm thường, vậy mà tất cả đều bỏ mạng ở Thiên Thần Điện..."
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Cũng may là bây giờ đã kéo được Lôi Trạch Thiên Các về phe mình, nếu không anh thực sự không biết chống lại Thiên Thần Điện kiểu gì.
"Cậu Lâm, với thực lực mà Thánh Quân Diệp Viêm kia thể hiện, tôi nghĩ Lôi Trạch Thiên Các chưa chắc làm gì được hắn. Chúng ta hãy mau đi thôi, tốt nhất là rời khỏi vực Diệt Vong, ẩn náu thật kĩ", tông chủ Thanh Huyền Tông hoảng hốt nói.
"Bây giờ muốn đi thì đã muộn rồi, nếu bỏ đi thì không những Thiên Thần Điện muốn tiêu diệt chúng ta, mà chỉ sợ Lôi Trạch Thiên Các cũng sẽ nổi giận".
"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?".
"Tông chủ, ông cứ về đi, chờ tôi lấy được thần mộ chí tôn cho người của Lôi Trạch Thiên Các, thì sẽ có kế hoạch", Lâm Chính cười nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông há miệng, cuối cùng chỉ đành thở dài, đứng dậy ôm quyền.
"Cậu Lâm bảo trọng".
"Tông chủ bảo trọng".
Rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, nhìn số dược hoàn mà Lôi Trạch Thiên Các chuẩn bị cho anh ở trước mặt, bốc lên nhét hết vào miệng.
Tin Thiên Thần Điện hạ chiến lệnh Thiên Thần nhanh chóng lan khắp vực Diệt Vong.
Vô số người của vực Diệt Vong còn chưa hoàn hồn khỏi trận đại chiến của cuộc thi, bây giờ lại bị hành động của Thiên Thần Điện làm cho kinh hãi.
Phải biết rằng, Lôi Trạch Thiên Các là thế tộc siêu bá chủ hiếm hoi ở vực Diệt Vong, thực lực hùng hậu, căn cơ vững chắc, cao thủ như mây, thủ đoạn thông thiên, người bình thường sao dám động đến chứ?
Vậy mà Thiên Thần Điện lại trực tiếp tuyên chiến!
Quá sức ngông cuồng!
Có người cười mắng Thiên Thần Điện không biết tự lượng sức mình.
Cũng có người cảm thấy tuy Thiên Thần Điện không phải là thế tộc siêu bá chủ, nhưng trước giờ thực lực mạnh mẽ, chỉ là trước kia quá mức lặng lẽ, đến nỗi hầu hết mọi người đều đánh giá thấp bọn họ.
Đủ lời bàn tán xôn xao.
Nhưng hiện giờ tất cả mọi người chỉ ngóng trông một chuyện.
Đó là trận đại chiến của hai thế tộc đáng gờm này.
Các thế tộc bá chủ khác nghe tin thì rất vui.
Lôi Trạch Thiên Các trước giờ vẫn luôn chèn ép các thế tộc bá chủ này, nếu lần này Thiên Thần Điện ra tay, cho dù không đánh bại được Lôi Trạch Thiên Các, thì cũng có thể khiến thực lực của nó giảm mạnh.
Như vậy thì tảng đá đè trên đầu bọn họ cũng có thể nhẹ hơn rất nhiều.
Thế là một số thế tộc bắt đầu âm thầm giúp đỡ Thiên Thần Điện, cả nhân lực và sức lực.
Chỉ có điều Thiên Thần Điện đều phớt lờ không quan tâm.
Rõ ràng là bọn họ muốn dựa vào thủ đoạn của chính mình để giải quyết Lôi Trạch Thiên Các.
Chương 3584: Nhẫn chí tôn
Sau vụ việc ngựa chở đầu về, việc phòng ngự của Lôi Trạch Thiên Các được tăng cường lên gấp mấy lần.
Chỗ nào cũng thấy đệ tử tuần núi, các nơi hiểm yếu còn có cao thủ canh gác, cả Lôi Trạch Thiên Các kiên cố như một chiếc thùng sắt.
Nhưng việc này kéo dài đến sáng ngày thứ ba thì chấm dứt.
Sáng sớm.
Bên ngoài thiên điện.
"Cậu Lâm đã chuẩn bị xong chưa? Đến giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi!", Lôi Hổ ôm quyền, đứng ở bên ngoài kêu lên.
Một lát sau, cửa thiên điện mở ra, Lâm Chính đi thẳng ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lâm Chính, Lôi Hổ có chút ngây ngẩn.
Lúc này, Lâm Chính không có bất cứ thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ đó, mặc trường bào do Lôi Trạch Thiên Các chuẩn bị, tóc đen như mun, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt trong vắt.
Sao lại như vậy được?
Lôi Hổ vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết rằng, mấy ngày hôm nay Lôi Trạch Thiên Các cung cấp cho Lâm Chính rất nhiều linh đan diệu dược, muốn Lâm Chính cải thiện thể chất trong mấy ngày này, cường hóa cơ thể.
Trong đó có cả thần đan tuyệt thế "Tế Dạ Đan".
Đây là đan dược do chính tay các chủ Lôi Trạch Thiên Các tự tay luyện chế, bên trong bao gồm 300 loại dược vật quý hiếm, giá trị không thể đo đếm.
Các chủ Lôi Trạch Thiên Các đã mất 30 năm ròng để chuẩn bị loại đan này, người của Lôi Trạch Thiên Các cũng phải tìm khắp vực Diệt Vong mới gom đủ nguyên liệu.
Dùng viên đan này thì có thể sinh ra hiệu quả chống lại chướng khí trong thần mộ ở một mức độ nhất định.
Nhưng uống nó xong chắc chắn sẽ bị bạc tóc, mắt có vằn đỏ, giống như ma nhân.
Hiện giờ nhìn Lâm Chính hoàn toàn không có bất cứ sự thay đổi nào.
Lẽ nào... tất cả dược vật Lôi Trạch Thiên Các đưa cho anh đều không có hiệu quả?
"Lôi Hổ đại nhân, sao thế?".
Thấy Lôi Hổ sửng sốt nhìn mình, Lâm Chính không khỏi lên tiếng.
"Hả? À, không... không có gì..."
Lôi Hổ nặn ra một nụ cười nói: "Cậu Lâm, cậu có dùng Tế Dạ Đan không?".
"Ông từng nói Tế Dạ Đan là đảm bảo để tôi vào thần mộ chí tôn lần này, sao tôi có thể không dùng chứ?", Lâm Chính nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt...", Lôi Hổ mỉm cười, không nói gì nữa.
Không phải ông ta không muốn nói thật sự tình, mà là sợ nói thật sẽ khiến Lâm Chính sinh lòng sợ hãi mà đổi ý, nên ông ta quyết định giấu nhẹm đi.
Đối với Lôi Trạch Thiên Các, Lâm Chính chỉ là một lần thử nghiệm của bọn họ.
Nếu Lâm Chính chết ở trong đó, tuy bọn họ tiếc nuối nhưng sẽ không đau lòng.
"Vậy chúng ta xuất phát thôi!".
Lôi Hổ hít sâu một hơi, vung tay lên.
Đội quân của Lôi Trạch Thiên Các lập tức ùn ùn tiến về phía thần mộ chí tôn.
Thần mộ chí tôn hung hiểm muôn phần, nhờ mấy lần thử trước đó, người của vực Diệt Vong đều biết nơi này không phải người bình thường có thể xuống được.
Hơn nữa phải là người dưới 50 tuổi mới có thể vào được, ngầm ám chỉ phải phái hạt giống của gia tộc hoặc tông môn.
Đến hiện giờ, hầu như những người vào đó không ai có thể sống sót, thế nên các thế tộc tông môn bình thường đều không muốn phái hạt giống của tông môn mình vào đó, dù sao đó cũng là đâm đầu vào chỗ chết.
Thế nên đến ngày thần mộ chí tôn mở cửa, chỉ có lác đác người của vài thế tộc đến.
Đây là một hoang mạc rộng lớn.
Lâm Chính còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Anh chưa bao giờ nghĩ vực Diệt Vong bừng bừng sức sống mà cũng có hoang mạc.
"Tử khí của thần mộ chí tôn quá nồng nặc, khiến mảnh đất này không thể mọc được cây gì".
Dường như nhìn ra được sự kinh ngạc của Lâm Chính, Lôi Hổ lên tiếng giải thích.
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu: "Xem ra bên trong thần mộ này chắc hẳn cất giấu thứ gì đó phi phàm trác tuyệt, nếu không không thể có công hiệu khủng khiếp như vậy được".
"Đúng vậy, trong thần mộ toàn là kho báu, nhưng lần này Lôi Trạch Thiên Các tôi chỉ lấy một thứ, nếu cậu lấy được thứ này thì hãy rời khỏi thần mộ ngay lập tức. Như vậy là nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành", Lôi Hổ nói.
"Vậy Lôi Trạch Thiên Các các ông muốn tôi lấy cái gì?", Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.
Lôi Hổ liền ghé lại gần, im lặng một lúc rồi nhỏ giọng đáp: "Một thứ có tên là nhẫn chí tôn".
Chương 3585: E là đã muộn rồi
"Nhẫn chí tôn?".
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
"Đúng, nhẫn chí tôn, đại khái... trông nó như thế này", Lôi Hổ lấy một bức phác họa trong người ra, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính liếc mắt nhìn, bức phác họa vẽ rất chi tiết, hoa văn trên đó cũng đều rõ ràng, bắt mắt nhất là một con thương long đang rít gào trên thân nhẫn.
"Cái này được vẽ lại dựa theo miêu tả của mấy người may mắn sống sót kia, nhẫn chí tôn nhìn na ná thế này. Cậu Lâm, nếu cậu tìm thấy thì hãy nhanh chóng rời khỏi thần mộ, đưa chiếc nhẫn này cho chúng tôi", Lôi Hổ nói.
"Thế à? Chiếc nhẫn này có công hiệu gì vậy?", Lâm Chính nhìn một lát, bỗng nhiên hỏi.
Lôi Hổ hơi biến sắc, chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, nghề gì cũng có quy tắc, cậu cứ lấy nhẫn cho chúng tôi là được, những chuyện khác... cậu đừng hỏi nhiều".
"Được rồi, ông nói thế thì tôi không hỏi nữa".
Lâm Chính bình thản nói, nhưng đã ghim trong lòng.
Thứ có thể khiến Lôi Trạch Thiên Các để tâm như vậy thì sao có thể tầm thường được chứ? Chắc hẳn trong nhẫn chí tôn này ẩn giấu không ít bí mật.
Hiện giờ chỉ có khoảng trăm người ở đây.
Lần này Lôi Trạch Thiên Các cũng chỉ phái mấy chục tinh nhuệ hộ tống Lâm Chính, cảnh tượng cũng không hoành tráng lắm.
Nhưng mỗi người có thể đến đây đều có khí tức vô cùng đáng sợ, những thế tộc có thể tham gia ít nhất cũng phải có cấp bậc bá chủ.
Đúng lúc này, đại diện của một thế tộc đi tới bãi đất trống trước nhất, ôm quyền với mọi người.
"Thưa quý vị, tôi là phó tông chủ Thu Hải của Chân Viêm Tông! Tôi đề nghị tất cả những người được quý vị phái tới hãy hợp tác với nhau, cùng vào thần mộ, chia sẻ lợi ích! Dù sao bên trong thần mộ cũng cực kỳ nguy hiểm, sức của một người lại có hạn. Nếu hợp tác với nhau, nói không chừng chuyến đi vào thần mộ lần này, đại diện của quý vị cũng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, quý vị thấy sao?", Thu Hải cười nói.
Ông ta dứt lời, rất nhiều thế tộc đều gật đầu.
"Đề nghị này không tệ".
"Tôi đồng ý!".
"Tôi cũng đồng ý!".
Mọi người nhao nhao nói.
Lôi Hổ thấy thế, chần chừ một lát rồi đi thẳng tới, bình thản nói: "Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi có thể đồng ý, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là nhẫn chí tôn phải thuộc sở hữu của Lôi Trạch Thiên Các, nếu không chúng tôi thà không hợp tác còn hơn".
Nghe thấy thế, rất nhiều người liền biến sắc.
"Sao? Lôi Hổ, Lôi Trạch Thiên Các các ông định độc chiếm nhẫn chí tôn?", một ông lão râu dài đứng ra, lạnh lùng nói.
"Lôi Hổ, ông biết tính toán gớm nhỉ? Những người đang đứng ở đây để chuẩn bị vào thần mộ có ai là không vì nhẫn chí tôn chứ? Bây giờ ông lại muốn độc chiếm? Vậy chúng tôi xuống đó làm gì?", một người phụ nữ cười khẩy nói.
"Nếu mọi người đều đến vì nhẫn chí tôn, thì đừng hợp tác làm gì nữa, hãy tự dựa vào bản lĩnh của mình mà lấy nhẫn chí tôn".
"Cũng không thể nói như vậy được, Lôi Trạch Thiên Các không muốn hợp tác thì loại họ ra, chúng ta hợp tác với nhau là được! Rồi bọn họ sẽ phải hối hận!".
Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày, lập tức ngoảnh sang, trầm giọng nói: "Lôi Hổ đại nhân, ông muốn tôi trở thành mục tiêu công kích sao?".
"Cậu Lâm, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi làm nhiều thứ như vậy chính là vì nhẫn chí tôn, sao có thể chia sẻ với người khác chứ?".
“Bây giờ không phải là lúc chia sẻ hay không, ông làm vậy thì ngay cả cửa thần mộ tôi cũng không vào được đâu”.
"Cậu muốn tôi thỏa hiệp?".
"Không phải tôi muốn ông thỏa hiệp, mà là ông muốn lấy được nhẫn chí tôn thì phải thỏa hiệp", Lâm Chính trầm giọng nói.
Lôi Hổ suy nghĩ một lát, vạn bất đắc dĩ, chỉ đành nói: "Thôi được rồi, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đồng ý hợp tác".
Nhưng ông ta dứt lời, những người đang có mặt lại im như thóc.
Khoảng hơn 10 giây sau, người tên Thu Hải kia mới bình thản nhìn ông ta: "Lôi Hổ đại nhân, bây giờ ông đưa ra quyết định như vậy, e là... đã muộn rồi".