-
Chương 3591-3595
Chương 3591: Tôi đi dò đường
“Sao? Tôi nói trúng rồi à?”.
Diên Dận nheo mắt cười khẽ.
Thiên Xu vội vàng liếc nhìn Diệp Viêm, thấy hắn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Diên Dận đại nhân, đừng nói bậy bạ, nếu để Thánh Quân đại nhân hiểu lầm, tôi sẽ bị cô hại chết mất!”.
“Ha, Thiên Xu, anh nghĩ tâm tư của anh có thể giấu được Thánh Quân Diệp Viêm sao? Hắn đã biết tâm tư của anh lâu rồi, nếu không thì sao hắn lại tự động đi phía trước?”, Diên Dận cười nhạt, nói.
Thiên Xu sửng sốt, không lên tiếng, thật ra hắn cũng đã ý thức được.
“Cô muốn sao?”, Thiên Xu hạ giọng, dùng khí kình bao bọc giọng nói, hỏi.
“Mấy trò của anh không đối phó được đâu, theo tôi thấy, thay vì chúng ta lợi dụng bẫy rập để giết hắn, chi bằng để hắn tự động đi vào bẫy, vậy thì không những xác suất thành công lớn hơn, mà hắn cũng sẽ không nghi ngờ chúng ta”, Diên Dận nheo mắt lại, nói.
“Chủ động đi vào bẫy rập?”, Thiên Xu ngạc nhiên.
“Hình như trong mộ chính có một trận pháp tên là Thất Sát Trận. Trận này rất hung hãn, ngay cả thần tiên bước vào cũng sẽ tan thành tro bụi, chúng ta có thể hành động thế này”, Diên Dận cẩn thận trao đổi với Thiên Xu.
Thiên Xu lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Viêm ở phía trước, trong con người lấp lánh ánh sáng.
Bọn họ đi bộ mấy chục bước, trước mặt xuất hiện năm con đường.
“Đường ở phía ngoài cùng bên phải là đường tới mộ chính”, Thiên Xu lập tức lên tiếng.
“Bốn con đường khác đều thăm dò rồi sao?”.
“Bảy người ra khỏi thần mộ lần trước đã thăm dò rồi. Mặc dù bọn họ đều đã hi sinh nhưng trước lúc chết có nói một số tin tức cơ bản cho chúng tôi biết”, Thiên Xu cười nói.
“Ừ”.
Diệp Viêm gật đầu, đi về phía con đường ở ngoài cùng bên phải.
Lần này, bọn họ đi khoảng năm phút mà không có chuyện gì xảy ra, không có bẫy rập nào bị kích hoạt.
Mãi đến cuối con đường, bọn họ mới dừng lại, lại thấy ở cuối đường xuất hiện hai con đường khác, mà cuối hai con đường đó đều hướng tới một cánh cửa đá.
“Sau cửa đá sẽ là mộ chính!”, Thiên Xu nói.
“Nhưng vì sao lại có hai con đường?”, có người nghi hoặc hỏi.
“Còn cần phải hỏi nữa sao? Hai con đường chắc chắn có một đường sẽ bình yên vô sự, có một đường vô cùng nguy hiểm. Nếu chúng ta đi sai đường thì e là sẽ tan xương nát thịt, đi đúng đường thì mới được sống!”, Diên Dận nói.
“Vậy nên đi con đường nào…”.
Bọn họ lúng túng, nhìn về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm thản nhiên nhìn hai con đường đó, giống như đang quan sát điều gì, không lên tiếng.
Thiên Xu lại xung phong đứng ra.
“Diệp Viêm đại nhân, xin hãy để tôi dò đường cho anh”.
“Ồ?”.
Diệp Viêm nhìn hắn, cảm thấy kỳ quái: “Anh biết con đường nào là an toàn sao?”.
“Không biết, nhưng vì Diệp Viêm đại nhân, tôi sẵn sàng mạo hiểm”, Thiên Xu cười nói.
“Thế à? Vậy anh… làm vậy để làm gì?”, Diệp Viêm bình tĩnh hỏi.
Thiên Xu mỉm cười đáp: “Tôi cũng không muốn gì, chỉ hi vọng Diệp Viêm đại nhân có được nhẫn chí tôn thì những bảo bối khác trong thần mộ có thể chia cho tôi một ít, vậy thì tôi quay về cũng có cái để ăn nói”.
“Hóa ra là vậy, được, tôi sẽ cho anh cơ hội, anh đi dò đường đi”.
Diệp Viêm nói.
Thiên Xu lập tức cất bước tới trước.
Những người khác chăm chú nhìn theo Thiên Xu, lại thấy hắn quan sát hai con đường ở trước mắt một lúc, sau đó chọn con đường ở bên phải, cẩn thận bước tới.
Hắn đi rất chậm, từng bước đều để lại dấu chân, cực kỳ thận trọng.
Những người khác cũng hồi hộp theo mỗi một bước chân của Thiên Xu.
Vù!
Một tia sáng đột nhiên tỏa ra từ dưới chân Thiên Xu.
“A!”.
Thiên Xu la lên thảm thiết, sau đó ngã xuống đất, hai mắt mở to, vẻ mặt đau đớn.
“Cứu tôi… cứu tôi…”.
Thiên Xu đau đớn hét lên.
Đám người Diên Dận ở bên này lập tức chắp tay nói với Diệp Viêm.
“Xin Diệp Viêm đại nhân hãy ra tay cứu Thiên Xu!”.
“Không khó!”.
Diệp Viêm đáp, sau đó vẫy tay về phía con đường.
Vèo!
Một luồng đại khí dồi dào tinh thuần lan tràn ra, bao bọc lấy Thiên Xu, kéo hắn quay về.
Đợi Thiên Xu trở về, da thịt toàn thân hắn đã rách ra, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, thất khiếu chảy máu, bộ dạng thê thảm vô cùng, chỉ còn lại hơi tàn.
Chương 3592: Thất Sát Trận
Đám đông tái mặt khi nhìn thấy vẻ thê thảm của Thiên Xu. Diên Dận vội vàng bước tới nhét vào miệng Thiên Xu vài viên đan dược, lúc này trạng thái của Thiên Xu mới tốt lên đôi chút.
“Xem ra con đường bên phải có bẫy, không đi được rồi. Thánh Quân Đại Nhân, chúng ta đi đường bên trái thôi”, Diên Dận chắp tay.
“Ừm”.
Diệp Viêm gật đầu, lập tức đi về phía con đường bên trái. Đám đông cũng lập tức đi theo.
Thế nhưng khi hắn mới đi được vài bước thì...
Vụt! Có một đường sáng hắt ra, sau đó là vô số hư ảnh xuất hiện.
“Cái gì?”, mấy người đi cùng tái mặt, vội vàng lùi lại.
Thế nhưng khi họ quay lại lối ra thì vẫn không thể ra ngoài được vì lối ra đã bị bít kín.
Cả con đường bên trái đã hình thành nên một vách đã. Đám đông bị bao vây ở chính giữa, không có bất kỳ lối ra nào.
Đám người Diên Dận thấy vậy thì mừng lắm.
“Thành công rồi, thành công rồi”, Thiên Xu kích động bò dậy và hét lớn.
“Hả?”
Thánh Quân Diệp Viêm quay đầu lại nhìn Thiên Xu: “Hóa ra bên phải là con đường an toàn à? Hóa ra khi nãy anh cố tình ngã để giả vờ bị rơi vào bẫy đúng không?”
“Diệp Viêm, thực lực của anh mặc dù mạnh nhưng về sự cân nhắc thì không bằng tôi. Từ khoảnh khắc anh xuất hiện thì chúng tôi đã chuẩn bị kế hoạch để đối phó với anh rồi. Mộ huyệt của con đường này không phải là mộ chính, mà là một mộ huyệt canh chừng. Tuy nhiên ngay cả mộ huyệt canh chừng này cũng không hề đơn giản. Đó là đội trưởng đổi cấm quân của thần mộ chí tôn. Giờ anh đang bị Thất Sát Trận lúc trước khi chết của vị này bao quanh. Anh đứng giữa đại trận, dù có là thần tiên thì cũng sẽ chết thôi. Anh chết chắc rồi”.
Thiên Xu bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý. Những người khác thấy vậy cũng vỗ tay tỏ vẻ khoái trá.
“Thảo nào mà Thiên Xu lại tỏ ra khuất phục Diệp Viêm như vậy, hóa ra là đã có dự định trước cả rồi”.
“Ha ha, Thiên Xu, chúng tôi đã trách nhầm anh rồi, anh quả nhiên tài trí vô song”.
“Không hổ danh là đại diện của Càn Khôn Thiên Địa. Bái phục”, đám đông khen ngợi.
“Diệp Viên chết ở đây thì là do tôi giải quyết. Nếu anh ta chết, danh tiếng của tôi sẽ được truyền đi khắp vực Diệt Vong. Người này chính là thành tựu của tôi”, Thiên Xu nheo mắt cười.
Lúc này, con đường bên trái xuất hiện bảy bóng hình, trước và sau đều có ba người và một người đứng gần Diệp Viêm. Những người này mặc áo giáp, cầm kiếm dài trong tay, sát khí hừng hực.
“Trận pháp như vậy thật chẳng khác gì thần tiên, thật thần kỳ”.
“Đúng vậy, xem ra Diệp Viêm không ra nổi rồi”.
Đám đông bật cười, im lặng chờ đợi. Diên Dận không muốn dừng lại, cô ta đột nhiên quay người chạy về sau. Thiên Xu ý thức được điều gì đó bèn lập tức đuổi theo Diên Dận.
“Không hay rồi. Diên Dận định quay lại mộ chính để lấy nhẫn chí tôn”.
“Đừng hòng”, những người khác cũng đuổi theo vì sợ mình bị chậm một bước.
Diệp Viêm tỏ vẻ vô cảm, hắn lẳng lặng nhìn xung quanh. Lúc này bảy bóng hình kia đã bước tới.
“Cút”, một người bị vây trong trận pháp gầm lớn, tấn công vào một hư ảnh. Thế nhưng đánh vào hư ảnh thì khác gì đánh vào không khí.
“Cái gì?”, người này giật mình, còn chưa kịp phản ứng.
Một lượng lớn kiếm quang đã đâm xuyên vào cơ thể người này. Người này run rẩy, dần dần đổ xuống, tách thành bảy, tám mảnh, chết ngay tại chỗ.
“Á”, những người còn lại sợ hết hồn.
“Diệp Viên Đại Nhân cứu chúng tôi với, chúng tôi nguyện sẽ làm trâu làm ngựa của anh”.
“Diệp Viên Đại Nhân, xin hãy chặn chúng lại”
Đám đông quỳ xuống, khấu đầu van xin. Diệp Viên là hi vọng duy nhất lúc này của họ.
Một giây sau...Đầu của những người này đều đứt lìa khỏi cổ, máu tươi bắn ra.
“Om sòm”
“Diệp Viêm thản nhiên lên tiếng. Hắn điều động chân khí lao về phía các hư ảnh.
Chương 3593: Thi thể kỳ lạ
Diệp Viên đánh cũng khá chật vật. Dù sao thì những cạm bẫy trong chí tôn thần mộ đều do những vị đại năng cái thế tạo ra từ hàng ngàn năm trước nên đương nhiên là khủng khiếp rồi.
Hắn bị tiêu hao gần nửa khí tức mới có thể bước ra khỏi khu đó. Đúng là cũng phải trầy da tróc vẩy mà.
“Thất Sát Trận? Quả nhiên phi phàm. Nếu không phải mình có đủ thực lực thì e rằng khó có thể chống lại được rồi. Thật muốn giao đấu một trận ra trò với đám người của mộ huyệt”.
Diệp Viêm lầm bầm sau đó bước đi. Hắn đã bị lừa thì nên tìm vài người để tính sổ vậy. Diệp Viêm nhanh chóng biến mất ở lối ra.
Hắn chưa đi được bao xa thì bỗng có một bóng hình từ chỗ tối xuất hiện. Đó chính là Lâm Chính.
“Thật không ngờ là Diệp Viêm mà cũng không phá nổi Thất Sát Trận, phải đánh lòng vòng để Thất Sát Trận tiêu hao năng lượng rồi thoát ra”, Lâm Chính quan sát tình hình và lên tiếng.
Một lúc sau dường như anh nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng cởi đồ, chấm vết máu dưới đất, vừa quan sát tinh túy của Thất Sát Đồ trận vừa vẽ lên áo của mình.
Cứ thế tầm mười phút mới kết thúc. Lâm Chính nhìn một lúc rồi khẽ chau mày.
“Không được, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài của trận pháp, nếu như thực thi đúng theo hình vẽ này thì khó mà có được uy lực như thế”.
Lâm Chính suy nghĩ rồi đột nhiên nhìn xuống phía dưới. Một lúc sau, anh phát lực mạnh đập xuống mặt đất.
Bùm! Mặt đất rung chuyển, nguồn sức mạnh đổ ập xuống, điên cuồng lan rộng ra. Thế nhưng một lúc sau nó lại về như cũ giống như chẳng hề hấn gì.
“Chất liệu đá quá đặc biệt, không thể nào phá vỡ được”, Lâm Chính cảm thấy không cam tâm. Tinh túy thật sự của Thất Sát Trận nằm ở dưới mặt đất. Nếu có thể phá vỡ lớp bề mặt này thì có thể tìm hiểu được về tinh túy thật sự của nói.
Thế nhưng với chất liệu đá như thế này thì dù có vừa trải qua một trận đấu lớn cũng không thể khiến nó bị phá hủy, thậm chí là chẳng để lại dấu vết gì.
“Xem ra không có cách nào thật rồi”, Lâm Chính thở dài, thầm lắc đầu và định rời đi. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì ý thức được điều gì đó bèn quay đầu lại.
“Bố trí của trận pháp này không thể nào không có hốc khởi động nếu không sẽ kích hoạt kiểu gì chứ?”
Anh quỳ xuống tìm kiếm. Anh nhanh chóng để ý tới một góc dưới mặt đất. Chỗ này bị hõm xuống hẵn khi giẫm chân lên.
Quả nhiên khu vực này có một khẽ hở. Lâm Chính lập tức rót khí tức vào Thế là khí tức không ngừng được hút vào bên trong.
Quả nhiên bên dưới rỗng không. Lâm Chính mừng lắm, lập tức dùng chân khí để tìm kiếm tiếp.
Nếu đã có cơ quan khởi động thì cũng sẽ có cơ quan để tắt trận pháp. Anh cẩn thận thăm dò.
Khí tức giống như một bàn tay vô hình lục lọi bên trong. Một lúc sau anh khẽ tái mặt.
“Đây là...thi thể?", Lâm Chính lầm bầm với vẻ mặt không dám tin.
Con đường này có chôn một thi thể. Hơn nữa với cách đặt thi thể này thì...Đây chính là trận nguyên của Thất Sát Trận. Thật không thể tin được.
“Mặc dù người này chết đã lâu nhưng sức mạnh vẫn không ngừng phát ra, chính sức mạnh này khiến cho Thất Sát Trận có thể khởi động.
“Có điều...vừa nãy Diệp Viêm đã phải vất vả mới thoát khỏi Thất Sát Trận thế rồi trận pháp đột ngột dừng lại giống như bị tiêu hao sức mạnh. Vậy tại sao thi thể này vẫn còn phóng ra sức mạnh mà không gia trì cho trận pháp chứ?”
Lâm Chính chau mày. Anh cảm thấy nghi ngờ. Anh bỗng nảy lên một suy nghĩ.
Đó là lấy cái thi thể này lên. Như vậy mọi bí mật sẽ được giải đáp.
Nhưng với kẽ hở thế này thì lấy thi thể lên kiểu gì đây. Lâm Chính suy nghĩ. Đột nhiên anh có một suy nghĩ vô cùng táo bạo. Lâm Chính quyết định làm như vậy.
“Tiền bối, mạo phạm rồi”.
Lâm Chính lầm bầm rồi lấy ra 32 cây Hồng Mông Long Châm, ghim xuyên kẽ hở vào thi thể kia...
Chương 3594: Quan tài chí tôn
Thật ra Lâm Chính không sốt sắng chuyện nhẫn chí tôn.
Khắp thần mộ chí tôn đâu đâu cũng là bảo bối, nhưng đám người kia lại muốn lấy nhẫn chí tôn.
Nếu đoán không lầm thì có lẽ trong nhẫn chí tôn lưu trữ truyền thừa một đời của chủ nhân thần mộ này.
Đương nhiên Lâm Chính cũng muốn có thần vật như vậy. Nhưng Thánh Quân Diệp Viêm đang ở đây, hiện giờ anh vẫn chưa có thực lực đối kháng với hắn, thế nên cũng không nghĩ tới nhẫn chí tôn nữa.
Có thời gian đó, chi bằng lấy một vài bảo bối khác.
Lâm Chính thận trọng điều khiển Hồng Mông Long Châm, cắt thi thể đó ra từng chút.
Châm bạc bao bọc sức mạnh phi thăng, sắc bén hơn cả thần binh, nhưng cắt thi thể này ra lại cực kỳ khó khăn. Chỉ mới cắt tay chân, Lâm Chính đã thở mệt nhọc.
Nhưng nghĩ tới thi thể này thần kỳ như vậy, Lâm Chính cũng không dám nghỉ ngơi, vừa uống thuốc vừa làm việc.
Cứ vậy qua hai mươi phút, cuối cùng anh cũng cắt thi thể khô quắt đó ra thành nhiều mảnh.
Sau đó lại dùng khí kình bao bọc, đưa những mảnh thi thể ra ngoài từ khe hở, sau đó nối lại.
Đó là kỹ thuật, cũng là thể lực.
Lâm Chính tin rằng những người đó sẽ không tới nữa.
Dù sao trong mắt bọn họ, dường như đây chỉ là mộ của thủ vệ, không có giá trị gì.
Khi Lâm Chính chuẩn bị cắt nội tạng của thi thể đó ra thì lại nghe keng một tiếng, tiếng động lạ vang lên.
Cứng thật!
Lâm Chính nhíu mày, cảm giác sức mạnh phi thăng của mình như cắt phải kim loại kiên cố nhất trên thế giới.
Dù anh có dùng sức thế nào cũng không thể cắt được nó.
“Đây là cái gì?”.
Lâm Chính cực kỳ nghi hoặc.
Trông không giống với nội tạng mà giống như tảng đá.
Anh nhắm mắt kiểm tra kỹ càng một phen, chợt kinh ngạc, hai mắt sáng lên.
“Năng lượng thật tinh thuần! Trong này giống như có… linh vận thiên địa?”.
Lâm Chính run rẩy cả người.
Linh vận thiên địa!
Hơn nữa còn là linh vận thiên địa thượng phẩm cực kỳ!
Loại phẩm cấp này còn mạnh hơn cả linh vận thiên địa mà Lâm Chính cướp từ thiên kiêu hạng nhất.
Từ đó có thể thấy, thi thể đó khi còn sống… có lẽ là một người phi thăng chân chính!
Một vị Lục Địa Thần Tiên chân chính!
Trái tim Lâm Chính đập điên cuồng, hô hấp gần như dừng lại.
Lục Địa Thần Tiên!
Thế thì phải có tài phú cỡ nào? Cơ duyên cỡ nào?
Anh hít sâu một hơi, lần này không vội hoàn thành mà kiên nhẫn nâng vật cứng như đá đó lên từng chút một, di chuyển đến trước khe hở.
Những khe hở này chỉ rộng bằng nửa ngón tay cái, độ dài thì đủ nhưng muốn đưa vật cứng to bằng nắm tay ra khỏi đó thì cực kỳ khó.
Lâm Chính chống hai tay vào ngăn bí mật, sau đó dùng sức.
Hai tay dùng hết sức mạnh đè ngăn bí mật xuống.
Dưới tác dụng của sức mạnh, ngăn bí mật rung lên, nhưng muốn đè xuống thì rất khó.
Lâm Chính nghiến răng, không bỏ cuộc, tiếp tục gầm lên dùng sức.
Chẳng mấy chốc, lỗ hổng ở ngăn bí mật dần dần to ra.
Cùng với đó, mặt đất toàn bộ con đường cũng rung lên nhè nhẹ.
Dường như hành động của Lâm Chính đã ảnh hưởng tới cả con đường.
“Ồ?”.
Lúc này, đám người ở trước mộ chính cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ, ai cũng dừng lại, mắt mở to nhìn xung quanh.
“Cơn chấn động ở đâu truyền tới?”.
“Không biết…”.
“Phải chăng… là do Diệp Viêm gây ra?”.
“Sao có thể! Diệp Viêm đã rơi vào Thất Sát Trận, chắc chắn đã chết. Bây giờ e là hắn đã thành đống thịt vụn, còn gây ra được động tĩnh sao?”.
Thiên Xu cười khẽ, sau đó nheo mắt nhìn Diên Dận ở phía trước: “Cô Diên Dận, cô không coi tôi ra gì rồi nhỉ, muốn ăn một mình sao?”.
“Tôi chỉ không muốn làm lỡ thời gian mà thôi! Mọi người đều đã đến thì chúng ta hãy cùng nhau hợp sức, tìm được nhẫn chí tôn rồi nói!”.
Diên Dận ôm vết thương trên người, khàn giọng nói.
Sau khi cô ta bị đuổi kịp thì đã chiến đấu với bọn họ một trận.
Nhưng cô ta biết mình không đấu lại, thế là đề nghị hợp tác cùng nhau tìm nhẫn chí tôn.
May sao Thiên Xu cũng bị thương nên tán thành với đề nghị của Diên Dận.
Thế là bọn họ cùng nhau tiến vào mộ chính, phân công công tác.
Mộ chính rất lớn, vô cùng khí phách.
Mặc dù mọi người đều đến đây lần đầu, nhưng bởi vì có người đi trước cung cấp tin tức, mọi cơ quan ở đây đều tránh được.
Ở lối vào mộ chính, bọn họ đứng quan sát mộ, thấy mộ chính rộng bằng một sân bóng, cao tới bảy mét, bảy bức tượng khổng lồ giống như cây cột dựng trong mộ chính.
Bảy người này đều cầm trường kiếm, khoác áo choàng trên lưng, oai phong lẫm liệt, nhưng tất cả đều quỳ một gối trước quan tài thủy tinh khổng lồ ở giữa, vẻ mặt cung kính.
“Chủ của thần mộ chí tôn chắc chắn là nằm trong quan tài thủy tinh đó!”, có người run rẩy hô lên.
“Nhẫn chí tôn... lẽ nào cũng ở trong đó?”.
Diên Dận lẩm bẩm.
Những người khác đều nhìn quan tài thủy tinh với ánh mắt nóng bỏng, khó mà dời đi.
Cuối cùng, có người không kiên nhẫn được nữa lao về phía quan tài thủy tinh.
Những người khác thấy vậy cũng vội vàng xông tới tranh đoạt.
Thiên Xu lập tức lấy đan dược ra uống, chuẩn bị cướp đoạt.
Khi hắn nhìn lướt qua Diên Dận, đan dược đưa đến bên miệng lập tức khựng lại.
“Sao? Cô Diên Dận không thấy hứng thú với nhẫn chí tôn này à?”, Thiên Xu nheo mắt hỏi.
“Sao lại không hứng thú? Chỉ là nhẫn chí tôn không dễ dàng lấy được như vậy. Bọn họ cũng không quan sát kỹ càng mà vội vàng tiến tới, có khác nào tìm chết? Tôi không lỗ mãng như bọn họ”, Diên Dận lắc đầu nói.
“Ồ?”.
Thiên Xu ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Không sai, tin tức về nhẫn chí tôn cũng chỉ có một trong bảy người vào thần mộ năm mươi năm trước tình cờ có được bí điển mới biết. Nghe nói nhẫn chí tôn ghi chép tất cả truyền thừa của chủ nhân thần mộ. Nếu ai có được nhẫn chí tôn thì sẽ có thể trở thành chí tôn vạn thế. Nhưng dù gì mọi thứ cũng chỉ là ghi lại, nhẫn chí tôn có tồn tại hay không, rốt cuộc ở đâu không ai biết được”.
“Khó mà tránh khỏi một trận đại chiến, bây giờ ai lấy được nhẫn chí tôn sẽ là mục tiêu của mọi người, sao không ngồi làm ngư ông đắc lợi?”, Diên Dận khẽ cười.
Thiên Xu nhìn cô ta đầy sâu xa, không khỏi suy nghĩ về lời cô ta nói.
Ngồi làm ngư ông đắc lợi?
Đây là thần mộ chí tôn, khắp nơi toàn là chướng khí, há có thể ở lại lâu?
Bọn họ được phái đi tìm nhẫn chí tôn đương nhiên đã nghĩ đến đường lui và thủ đoạn chạy thoát sau khi có được nhẫn. Nếu để người khác lấy được bảo bối thì e là chưa kịp ra tay, người đó đã chạy mất.
Hơn nữa, ai biết được nhẫn chí tôn đó có công hiệu gì đặc biệt hay không?
Lỡ như là thần khí vô địch thì sao?
Lỡ như bị người ta cướp được, mình lại không giành được thì phải làm thế nào?
Thiên Xu tin rằng Diên Dận đã nghĩ tới điều này.
Cô ta không ra tay chắc chắn là vì mục đích khác.
Vù!
Trong khi Thiên Xu đang suy nghĩ, một luồng sáng tràn ngập cả điện đường.
Mọi người run rẩy, vội vàng đưa mắt nhìn, lại thấy đôi mắt của bảy pho tượng đều tỏa ra tia sáng, hội tụ trên quan tài thủy tinh!
Cảnh tượng duy mỹ và quỷ dị đến mức nào?
Chương 3595: Tôi muốn các người tới đây
“Đây là gì vậy?”, Diên Dận lặng ngườiThiên Xu cũng phải chú ý.
Những người đứng gần quan tài thủy tinh đều dừng lại nhìn luồng ánh sáng. Với luồng ánh sáng chiếu rọi, quan tài thủy tinh như có sự phản ứng, lập tức phát ra những luồng sáng lấm tấm lúc ẩn lúc hiện, cứ thế một hồi lâu mới biến mất.
Sau đó...
Cạch...Một âm thanh kỳ lạ từ trong quan tài phát ra. Cả đám hết hồn, vội vàng lùi lại.
“Chuyện gì vậy, thi thể trong quan tài không phải là xác sống đấy chứ?”, có người run rẩy hỏi.
“Không thể nào? Đã chết lâu vậy rồi cơ mà sao có thể là xác sống được?”
“Đùa gì chứ...”
Đám đông không tin. Đúng lúc này bề mặt của quan tài thủy tinh hiện ra luồng sáng tròn màu đỏ máu.
Luồng sáng càng lúc càng mạnh và chói mắt. Những người đứng gần phải vội vàng lùi lại.
Có người ý thức được điều gì đó bèn kêu lên: “Không hay rồi mau né đi”.
Đám người Diên Dận, Thiên Xu vội vàng núp sau một bức tượng điêu khắc. Những người khác cũng cuống cuồng làm theo.
Một giây sau...
Bùm...Một cú nổ được tạo ra, những đường đao màu đỏ máu tứ trong quan tài lia ra bốn phía. Có đường cắt vào bức tượng, có đường lẹm vào tường.
Những người núp sau bức tượng may mà không bị dính huyết đao. Những người đứng gần quan tài đã khựng người ngay tại chỗ.
Một lúc sau cơ thể bọn họ bị tách làm nhiều mảnh, rơi xuống đất, chết tức thì. Những người còn sống như hóa đá.
“Sức mạnh gì vậy”, Diên Dận lầm bầm.
“Mẹ kiếp, may mà chưa tới sát, nếu không thì xong đời rồi”, Thiên Xu sợ tới mức lau mồ hôi, mặt tái mét.
Ánh sáng dần biến mất, quan tài thủy tinh một lầm nữa trở về vẻ im lìm.
Nhưng lần này thì không còn ai dám tiếp cận quan tài nữa. Sức mạnh ghê gớm thế kia thì ai dám tới gần.
Đám đông nhìn nhau.
“Phải làm sao đây?”, Thiên Xu nhìn Diên Dận. Diên Dận chỉ im lặng.
Đúng lúc này...Ầm ầm.Cánh cửa của cung điện được đẩy ra.
Tất cả giật mình, quay qua nhìn. Họ trố tròn mắt.
“Thánh...Thánh Quân Diệp Viêm?”, Thiên Xu ngồi phịch ra đất, mặt cắt không ra máu, toàn thân trở nên run rẩy.
“Không hay rồi”, Diên Dận cũng tái mặt, vội núp sau bức tượng điêu khắc.
“Sao lại thế này chứ?”
“Tại sao anh ta...vẫn còn sống?”
“Thất Sát Trận không thể tiêu diệt được ông ta sao?”
Đám đông đứng ngây như phỗng và trố tròn mắt. Diệp Viêm thản nhiên bước tới, điềm đạm nhìn quang cảnh xảy ra bên trong. Cuối cùng hắn dừng lại chỗ vũng máu với thi thể bị chia làm nhiều mảnh và hiểu ra vấn đề.
“Tới đây cả đi”, Diệp Viêm nói.
“Diệp Viêm Đại Nhân, sự việc trước đó đều là chủ ý của Diên Dận và Thiên Xu, chúng tôi thật sự không biết gì cả, mong đại nhân tha tội”, đám đông vội quỳ xuống khấu đầu liên tục. Rõ ràng là họ sợ lắm.
“Các người...”, Thiên Xu bặm môi, tỏ vẻ bất lực.
Sự việc là do hắn lên kế hoạch, hắn biết giờ có cầu xin cũng chết chắc nên dứt khoát lên tiếng: “Diệp Viêm, giờ anh muốn thế nào?”
Diệp Viêm liếc nhìn hắn và nói: “Tôi nói rồi mà các người không nghe thấy sao? Tôi muốn các người tới đây".
“Sao? Tôi nói trúng rồi à?”.
Diên Dận nheo mắt cười khẽ.
Thiên Xu vội vàng liếc nhìn Diệp Viêm, thấy hắn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Diên Dận đại nhân, đừng nói bậy bạ, nếu để Thánh Quân đại nhân hiểu lầm, tôi sẽ bị cô hại chết mất!”.
“Ha, Thiên Xu, anh nghĩ tâm tư của anh có thể giấu được Thánh Quân Diệp Viêm sao? Hắn đã biết tâm tư của anh lâu rồi, nếu không thì sao hắn lại tự động đi phía trước?”, Diên Dận cười nhạt, nói.
Thiên Xu sửng sốt, không lên tiếng, thật ra hắn cũng đã ý thức được.
“Cô muốn sao?”, Thiên Xu hạ giọng, dùng khí kình bao bọc giọng nói, hỏi.
“Mấy trò của anh không đối phó được đâu, theo tôi thấy, thay vì chúng ta lợi dụng bẫy rập để giết hắn, chi bằng để hắn tự động đi vào bẫy, vậy thì không những xác suất thành công lớn hơn, mà hắn cũng sẽ không nghi ngờ chúng ta”, Diên Dận nheo mắt lại, nói.
“Chủ động đi vào bẫy rập?”, Thiên Xu ngạc nhiên.
“Hình như trong mộ chính có một trận pháp tên là Thất Sát Trận. Trận này rất hung hãn, ngay cả thần tiên bước vào cũng sẽ tan thành tro bụi, chúng ta có thể hành động thế này”, Diên Dận cẩn thận trao đổi với Thiên Xu.
Thiên Xu lặng lẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Viêm ở phía trước, trong con người lấp lánh ánh sáng.
Bọn họ đi bộ mấy chục bước, trước mặt xuất hiện năm con đường.
“Đường ở phía ngoài cùng bên phải là đường tới mộ chính”, Thiên Xu lập tức lên tiếng.
“Bốn con đường khác đều thăm dò rồi sao?”.
“Bảy người ra khỏi thần mộ lần trước đã thăm dò rồi. Mặc dù bọn họ đều đã hi sinh nhưng trước lúc chết có nói một số tin tức cơ bản cho chúng tôi biết”, Thiên Xu cười nói.
“Ừ”.
Diệp Viêm gật đầu, đi về phía con đường ở ngoài cùng bên phải.
Lần này, bọn họ đi khoảng năm phút mà không có chuyện gì xảy ra, không có bẫy rập nào bị kích hoạt.
Mãi đến cuối con đường, bọn họ mới dừng lại, lại thấy ở cuối đường xuất hiện hai con đường khác, mà cuối hai con đường đó đều hướng tới một cánh cửa đá.
“Sau cửa đá sẽ là mộ chính!”, Thiên Xu nói.
“Nhưng vì sao lại có hai con đường?”, có người nghi hoặc hỏi.
“Còn cần phải hỏi nữa sao? Hai con đường chắc chắn có một đường sẽ bình yên vô sự, có một đường vô cùng nguy hiểm. Nếu chúng ta đi sai đường thì e là sẽ tan xương nát thịt, đi đúng đường thì mới được sống!”, Diên Dận nói.
“Vậy nên đi con đường nào…”.
Bọn họ lúng túng, nhìn về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm thản nhiên nhìn hai con đường đó, giống như đang quan sát điều gì, không lên tiếng.
Thiên Xu lại xung phong đứng ra.
“Diệp Viêm đại nhân, xin hãy để tôi dò đường cho anh”.
“Ồ?”.
Diệp Viêm nhìn hắn, cảm thấy kỳ quái: “Anh biết con đường nào là an toàn sao?”.
“Không biết, nhưng vì Diệp Viêm đại nhân, tôi sẵn sàng mạo hiểm”, Thiên Xu cười nói.
“Thế à? Vậy anh… làm vậy để làm gì?”, Diệp Viêm bình tĩnh hỏi.
Thiên Xu mỉm cười đáp: “Tôi cũng không muốn gì, chỉ hi vọng Diệp Viêm đại nhân có được nhẫn chí tôn thì những bảo bối khác trong thần mộ có thể chia cho tôi một ít, vậy thì tôi quay về cũng có cái để ăn nói”.
“Hóa ra là vậy, được, tôi sẽ cho anh cơ hội, anh đi dò đường đi”.
Diệp Viêm nói.
Thiên Xu lập tức cất bước tới trước.
Những người khác chăm chú nhìn theo Thiên Xu, lại thấy hắn quan sát hai con đường ở trước mắt một lúc, sau đó chọn con đường ở bên phải, cẩn thận bước tới.
Hắn đi rất chậm, từng bước đều để lại dấu chân, cực kỳ thận trọng.
Những người khác cũng hồi hộp theo mỗi một bước chân của Thiên Xu.
Vù!
Một tia sáng đột nhiên tỏa ra từ dưới chân Thiên Xu.
“A!”.
Thiên Xu la lên thảm thiết, sau đó ngã xuống đất, hai mắt mở to, vẻ mặt đau đớn.
“Cứu tôi… cứu tôi…”.
Thiên Xu đau đớn hét lên.
Đám người Diên Dận ở bên này lập tức chắp tay nói với Diệp Viêm.
“Xin Diệp Viêm đại nhân hãy ra tay cứu Thiên Xu!”.
“Không khó!”.
Diệp Viêm đáp, sau đó vẫy tay về phía con đường.
Vèo!
Một luồng đại khí dồi dào tinh thuần lan tràn ra, bao bọc lấy Thiên Xu, kéo hắn quay về.
Đợi Thiên Xu trở về, da thịt toàn thân hắn đã rách ra, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, thất khiếu chảy máu, bộ dạng thê thảm vô cùng, chỉ còn lại hơi tàn.
Chương 3592: Thất Sát Trận
Đám đông tái mặt khi nhìn thấy vẻ thê thảm của Thiên Xu. Diên Dận vội vàng bước tới nhét vào miệng Thiên Xu vài viên đan dược, lúc này trạng thái của Thiên Xu mới tốt lên đôi chút.
“Xem ra con đường bên phải có bẫy, không đi được rồi. Thánh Quân Đại Nhân, chúng ta đi đường bên trái thôi”, Diên Dận chắp tay.
“Ừm”.
Diệp Viêm gật đầu, lập tức đi về phía con đường bên trái. Đám đông cũng lập tức đi theo.
Thế nhưng khi hắn mới đi được vài bước thì...
Vụt! Có một đường sáng hắt ra, sau đó là vô số hư ảnh xuất hiện.
“Cái gì?”, mấy người đi cùng tái mặt, vội vàng lùi lại.
Thế nhưng khi họ quay lại lối ra thì vẫn không thể ra ngoài được vì lối ra đã bị bít kín.
Cả con đường bên trái đã hình thành nên một vách đã. Đám đông bị bao vây ở chính giữa, không có bất kỳ lối ra nào.
Đám người Diên Dận thấy vậy thì mừng lắm.
“Thành công rồi, thành công rồi”, Thiên Xu kích động bò dậy và hét lớn.
“Hả?”
Thánh Quân Diệp Viêm quay đầu lại nhìn Thiên Xu: “Hóa ra bên phải là con đường an toàn à? Hóa ra khi nãy anh cố tình ngã để giả vờ bị rơi vào bẫy đúng không?”
“Diệp Viêm, thực lực của anh mặc dù mạnh nhưng về sự cân nhắc thì không bằng tôi. Từ khoảnh khắc anh xuất hiện thì chúng tôi đã chuẩn bị kế hoạch để đối phó với anh rồi. Mộ huyệt của con đường này không phải là mộ chính, mà là một mộ huyệt canh chừng. Tuy nhiên ngay cả mộ huyệt canh chừng này cũng không hề đơn giản. Đó là đội trưởng đổi cấm quân của thần mộ chí tôn. Giờ anh đang bị Thất Sát Trận lúc trước khi chết của vị này bao quanh. Anh đứng giữa đại trận, dù có là thần tiên thì cũng sẽ chết thôi. Anh chết chắc rồi”.
Thiên Xu bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý. Những người khác thấy vậy cũng vỗ tay tỏ vẻ khoái trá.
“Thảo nào mà Thiên Xu lại tỏ ra khuất phục Diệp Viêm như vậy, hóa ra là đã có dự định trước cả rồi”.
“Ha ha, Thiên Xu, chúng tôi đã trách nhầm anh rồi, anh quả nhiên tài trí vô song”.
“Không hổ danh là đại diện của Càn Khôn Thiên Địa. Bái phục”, đám đông khen ngợi.
“Diệp Viên chết ở đây thì là do tôi giải quyết. Nếu anh ta chết, danh tiếng của tôi sẽ được truyền đi khắp vực Diệt Vong. Người này chính là thành tựu của tôi”, Thiên Xu nheo mắt cười.
Lúc này, con đường bên trái xuất hiện bảy bóng hình, trước và sau đều có ba người và một người đứng gần Diệp Viêm. Những người này mặc áo giáp, cầm kiếm dài trong tay, sát khí hừng hực.
“Trận pháp như vậy thật chẳng khác gì thần tiên, thật thần kỳ”.
“Đúng vậy, xem ra Diệp Viêm không ra nổi rồi”.
Đám đông bật cười, im lặng chờ đợi. Diên Dận không muốn dừng lại, cô ta đột nhiên quay người chạy về sau. Thiên Xu ý thức được điều gì đó bèn lập tức đuổi theo Diên Dận.
“Không hay rồi. Diên Dận định quay lại mộ chính để lấy nhẫn chí tôn”.
“Đừng hòng”, những người khác cũng đuổi theo vì sợ mình bị chậm một bước.
Diệp Viêm tỏ vẻ vô cảm, hắn lẳng lặng nhìn xung quanh. Lúc này bảy bóng hình kia đã bước tới.
“Cút”, một người bị vây trong trận pháp gầm lớn, tấn công vào một hư ảnh. Thế nhưng đánh vào hư ảnh thì khác gì đánh vào không khí.
“Cái gì?”, người này giật mình, còn chưa kịp phản ứng.
Một lượng lớn kiếm quang đã đâm xuyên vào cơ thể người này. Người này run rẩy, dần dần đổ xuống, tách thành bảy, tám mảnh, chết ngay tại chỗ.
“Á”, những người còn lại sợ hết hồn.
“Diệp Viên Đại Nhân cứu chúng tôi với, chúng tôi nguyện sẽ làm trâu làm ngựa của anh”.
“Diệp Viên Đại Nhân, xin hãy chặn chúng lại”
Đám đông quỳ xuống, khấu đầu van xin. Diệp Viên là hi vọng duy nhất lúc này của họ.
Một giây sau...Đầu của những người này đều đứt lìa khỏi cổ, máu tươi bắn ra.
“Om sòm”
“Diệp Viêm thản nhiên lên tiếng. Hắn điều động chân khí lao về phía các hư ảnh.
Chương 3593: Thi thể kỳ lạ
Diệp Viên đánh cũng khá chật vật. Dù sao thì những cạm bẫy trong chí tôn thần mộ đều do những vị đại năng cái thế tạo ra từ hàng ngàn năm trước nên đương nhiên là khủng khiếp rồi.
Hắn bị tiêu hao gần nửa khí tức mới có thể bước ra khỏi khu đó. Đúng là cũng phải trầy da tróc vẩy mà.
“Thất Sát Trận? Quả nhiên phi phàm. Nếu không phải mình có đủ thực lực thì e rằng khó có thể chống lại được rồi. Thật muốn giao đấu một trận ra trò với đám người của mộ huyệt”.
Diệp Viêm lầm bầm sau đó bước đi. Hắn đã bị lừa thì nên tìm vài người để tính sổ vậy. Diệp Viêm nhanh chóng biến mất ở lối ra.
Hắn chưa đi được bao xa thì bỗng có một bóng hình từ chỗ tối xuất hiện. Đó chính là Lâm Chính.
“Thật không ngờ là Diệp Viêm mà cũng không phá nổi Thất Sát Trận, phải đánh lòng vòng để Thất Sát Trận tiêu hao năng lượng rồi thoát ra”, Lâm Chính quan sát tình hình và lên tiếng.
Một lúc sau dường như anh nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng cởi đồ, chấm vết máu dưới đất, vừa quan sát tinh túy của Thất Sát Đồ trận vừa vẽ lên áo của mình.
Cứ thế tầm mười phút mới kết thúc. Lâm Chính nhìn một lúc rồi khẽ chau mày.
“Không được, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài của trận pháp, nếu như thực thi đúng theo hình vẽ này thì khó mà có được uy lực như thế”.
Lâm Chính suy nghĩ rồi đột nhiên nhìn xuống phía dưới. Một lúc sau, anh phát lực mạnh đập xuống mặt đất.
Bùm! Mặt đất rung chuyển, nguồn sức mạnh đổ ập xuống, điên cuồng lan rộng ra. Thế nhưng một lúc sau nó lại về như cũ giống như chẳng hề hấn gì.
“Chất liệu đá quá đặc biệt, không thể nào phá vỡ được”, Lâm Chính cảm thấy không cam tâm. Tinh túy thật sự của Thất Sát Trận nằm ở dưới mặt đất. Nếu có thể phá vỡ lớp bề mặt này thì có thể tìm hiểu được về tinh túy thật sự của nói.
Thế nhưng với chất liệu đá như thế này thì dù có vừa trải qua một trận đấu lớn cũng không thể khiến nó bị phá hủy, thậm chí là chẳng để lại dấu vết gì.
“Xem ra không có cách nào thật rồi”, Lâm Chính thở dài, thầm lắc đầu và định rời đi. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì ý thức được điều gì đó bèn quay đầu lại.
“Bố trí của trận pháp này không thể nào không có hốc khởi động nếu không sẽ kích hoạt kiểu gì chứ?”
Anh quỳ xuống tìm kiếm. Anh nhanh chóng để ý tới một góc dưới mặt đất. Chỗ này bị hõm xuống hẵn khi giẫm chân lên.
Quả nhiên khu vực này có một khẽ hở. Lâm Chính lập tức rót khí tức vào Thế là khí tức không ngừng được hút vào bên trong.
Quả nhiên bên dưới rỗng không. Lâm Chính mừng lắm, lập tức dùng chân khí để tìm kiếm tiếp.
Nếu đã có cơ quan khởi động thì cũng sẽ có cơ quan để tắt trận pháp. Anh cẩn thận thăm dò.
Khí tức giống như một bàn tay vô hình lục lọi bên trong. Một lúc sau anh khẽ tái mặt.
“Đây là...thi thể?", Lâm Chính lầm bầm với vẻ mặt không dám tin.
Con đường này có chôn một thi thể. Hơn nữa với cách đặt thi thể này thì...Đây chính là trận nguyên của Thất Sát Trận. Thật không thể tin được.
“Mặc dù người này chết đã lâu nhưng sức mạnh vẫn không ngừng phát ra, chính sức mạnh này khiến cho Thất Sát Trận có thể khởi động.
“Có điều...vừa nãy Diệp Viêm đã phải vất vả mới thoát khỏi Thất Sát Trận thế rồi trận pháp đột ngột dừng lại giống như bị tiêu hao sức mạnh. Vậy tại sao thi thể này vẫn còn phóng ra sức mạnh mà không gia trì cho trận pháp chứ?”
Lâm Chính chau mày. Anh cảm thấy nghi ngờ. Anh bỗng nảy lên một suy nghĩ.
Đó là lấy cái thi thể này lên. Như vậy mọi bí mật sẽ được giải đáp.
Nhưng với kẽ hở thế này thì lấy thi thể lên kiểu gì đây. Lâm Chính suy nghĩ. Đột nhiên anh có một suy nghĩ vô cùng táo bạo. Lâm Chính quyết định làm như vậy.
“Tiền bối, mạo phạm rồi”.
Lâm Chính lầm bầm rồi lấy ra 32 cây Hồng Mông Long Châm, ghim xuyên kẽ hở vào thi thể kia...
Chương 3594: Quan tài chí tôn
Thật ra Lâm Chính không sốt sắng chuyện nhẫn chí tôn.
Khắp thần mộ chí tôn đâu đâu cũng là bảo bối, nhưng đám người kia lại muốn lấy nhẫn chí tôn.
Nếu đoán không lầm thì có lẽ trong nhẫn chí tôn lưu trữ truyền thừa một đời của chủ nhân thần mộ này.
Đương nhiên Lâm Chính cũng muốn có thần vật như vậy. Nhưng Thánh Quân Diệp Viêm đang ở đây, hiện giờ anh vẫn chưa có thực lực đối kháng với hắn, thế nên cũng không nghĩ tới nhẫn chí tôn nữa.
Có thời gian đó, chi bằng lấy một vài bảo bối khác.
Lâm Chính thận trọng điều khiển Hồng Mông Long Châm, cắt thi thể đó ra từng chút.
Châm bạc bao bọc sức mạnh phi thăng, sắc bén hơn cả thần binh, nhưng cắt thi thể này ra lại cực kỳ khó khăn. Chỉ mới cắt tay chân, Lâm Chính đã thở mệt nhọc.
Nhưng nghĩ tới thi thể này thần kỳ như vậy, Lâm Chính cũng không dám nghỉ ngơi, vừa uống thuốc vừa làm việc.
Cứ vậy qua hai mươi phút, cuối cùng anh cũng cắt thi thể khô quắt đó ra thành nhiều mảnh.
Sau đó lại dùng khí kình bao bọc, đưa những mảnh thi thể ra ngoài từ khe hở, sau đó nối lại.
Đó là kỹ thuật, cũng là thể lực.
Lâm Chính tin rằng những người đó sẽ không tới nữa.
Dù sao trong mắt bọn họ, dường như đây chỉ là mộ của thủ vệ, không có giá trị gì.
Khi Lâm Chính chuẩn bị cắt nội tạng của thi thể đó ra thì lại nghe keng một tiếng, tiếng động lạ vang lên.
Cứng thật!
Lâm Chính nhíu mày, cảm giác sức mạnh phi thăng của mình như cắt phải kim loại kiên cố nhất trên thế giới.
Dù anh có dùng sức thế nào cũng không thể cắt được nó.
“Đây là cái gì?”.
Lâm Chính cực kỳ nghi hoặc.
Trông không giống với nội tạng mà giống như tảng đá.
Anh nhắm mắt kiểm tra kỹ càng một phen, chợt kinh ngạc, hai mắt sáng lên.
“Năng lượng thật tinh thuần! Trong này giống như có… linh vận thiên địa?”.
Lâm Chính run rẩy cả người.
Linh vận thiên địa!
Hơn nữa còn là linh vận thiên địa thượng phẩm cực kỳ!
Loại phẩm cấp này còn mạnh hơn cả linh vận thiên địa mà Lâm Chính cướp từ thiên kiêu hạng nhất.
Từ đó có thể thấy, thi thể đó khi còn sống… có lẽ là một người phi thăng chân chính!
Một vị Lục Địa Thần Tiên chân chính!
Trái tim Lâm Chính đập điên cuồng, hô hấp gần như dừng lại.
Lục Địa Thần Tiên!
Thế thì phải có tài phú cỡ nào? Cơ duyên cỡ nào?
Anh hít sâu một hơi, lần này không vội hoàn thành mà kiên nhẫn nâng vật cứng như đá đó lên từng chút một, di chuyển đến trước khe hở.
Những khe hở này chỉ rộng bằng nửa ngón tay cái, độ dài thì đủ nhưng muốn đưa vật cứng to bằng nắm tay ra khỏi đó thì cực kỳ khó.
Lâm Chính chống hai tay vào ngăn bí mật, sau đó dùng sức.
Hai tay dùng hết sức mạnh đè ngăn bí mật xuống.
Dưới tác dụng của sức mạnh, ngăn bí mật rung lên, nhưng muốn đè xuống thì rất khó.
Lâm Chính nghiến răng, không bỏ cuộc, tiếp tục gầm lên dùng sức.
Chẳng mấy chốc, lỗ hổng ở ngăn bí mật dần dần to ra.
Cùng với đó, mặt đất toàn bộ con đường cũng rung lên nhè nhẹ.
Dường như hành động của Lâm Chính đã ảnh hưởng tới cả con đường.
“Ồ?”.
Lúc này, đám người ở trước mộ chính cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ, ai cũng dừng lại, mắt mở to nhìn xung quanh.
“Cơn chấn động ở đâu truyền tới?”.
“Không biết…”.
“Phải chăng… là do Diệp Viêm gây ra?”.
“Sao có thể! Diệp Viêm đã rơi vào Thất Sát Trận, chắc chắn đã chết. Bây giờ e là hắn đã thành đống thịt vụn, còn gây ra được động tĩnh sao?”.
Thiên Xu cười khẽ, sau đó nheo mắt nhìn Diên Dận ở phía trước: “Cô Diên Dận, cô không coi tôi ra gì rồi nhỉ, muốn ăn một mình sao?”.
“Tôi chỉ không muốn làm lỡ thời gian mà thôi! Mọi người đều đã đến thì chúng ta hãy cùng nhau hợp sức, tìm được nhẫn chí tôn rồi nói!”.
Diên Dận ôm vết thương trên người, khàn giọng nói.
Sau khi cô ta bị đuổi kịp thì đã chiến đấu với bọn họ một trận.
Nhưng cô ta biết mình không đấu lại, thế là đề nghị hợp tác cùng nhau tìm nhẫn chí tôn.
May sao Thiên Xu cũng bị thương nên tán thành với đề nghị của Diên Dận.
Thế là bọn họ cùng nhau tiến vào mộ chính, phân công công tác.
Mộ chính rất lớn, vô cùng khí phách.
Mặc dù mọi người đều đến đây lần đầu, nhưng bởi vì có người đi trước cung cấp tin tức, mọi cơ quan ở đây đều tránh được.
Ở lối vào mộ chính, bọn họ đứng quan sát mộ, thấy mộ chính rộng bằng một sân bóng, cao tới bảy mét, bảy bức tượng khổng lồ giống như cây cột dựng trong mộ chính.
Bảy người này đều cầm trường kiếm, khoác áo choàng trên lưng, oai phong lẫm liệt, nhưng tất cả đều quỳ một gối trước quan tài thủy tinh khổng lồ ở giữa, vẻ mặt cung kính.
“Chủ của thần mộ chí tôn chắc chắn là nằm trong quan tài thủy tinh đó!”, có người run rẩy hô lên.
“Nhẫn chí tôn... lẽ nào cũng ở trong đó?”.
Diên Dận lẩm bẩm.
Những người khác đều nhìn quan tài thủy tinh với ánh mắt nóng bỏng, khó mà dời đi.
Cuối cùng, có người không kiên nhẫn được nữa lao về phía quan tài thủy tinh.
Những người khác thấy vậy cũng vội vàng xông tới tranh đoạt.
Thiên Xu lập tức lấy đan dược ra uống, chuẩn bị cướp đoạt.
Khi hắn nhìn lướt qua Diên Dận, đan dược đưa đến bên miệng lập tức khựng lại.
“Sao? Cô Diên Dận không thấy hứng thú với nhẫn chí tôn này à?”, Thiên Xu nheo mắt hỏi.
“Sao lại không hứng thú? Chỉ là nhẫn chí tôn không dễ dàng lấy được như vậy. Bọn họ cũng không quan sát kỹ càng mà vội vàng tiến tới, có khác nào tìm chết? Tôi không lỗ mãng như bọn họ”, Diên Dận lắc đầu nói.
“Ồ?”.
Thiên Xu ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Không sai, tin tức về nhẫn chí tôn cũng chỉ có một trong bảy người vào thần mộ năm mươi năm trước tình cờ có được bí điển mới biết. Nghe nói nhẫn chí tôn ghi chép tất cả truyền thừa của chủ nhân thần mộ. Nếu ai có được nhẫn chí tôn thì sẽ có thể trở thành chí tôn vạn thế. Nhưng dù gì mọi thứ cũng chỉ là ghi lại, nhẫn chí tôn có tồn tại hay không, rốt cuộc ở đâu không ai biết được”.
“Khó mà tránh khỏi một trận đại chiến, bây giờ ai lấy được nhẫn chí tôn sẽ là mục tiêu của mọi người, sao không ngồi làm ngư ông đắc lợi?”, Diên Dận khẽ cười.
Thiên Xu nhìn cô ta đầy sâu xa, không khỏi suy nghĩ về lời cô ta nói.
Ngồi làm ngư ông đắc lợi?
Đây là thần mộ chí tôn, khắp nơi toàn là chướng khí, há có thể ở lại lâu?
Bọn họ được phái đi tìm nhẫn chí tôn đương nhiên đã nghĩ đến đường lui và thủ đoạn chạy thoát sau khi có được nhẫn. Nếu để người khác lấy được bảo bối thì e là chưa kịp ra tay, người đó đã chạy mất.
Hơn nữa, ai biết được nhẫn chí tôn đó có công hiệu gì đặc biệt hay không?
Lỡ như là thần khí vô địch thì sao?
Lỡ như bị người ta cướp được, mình lại không giành được thì phải làm thế nào?
Thiên Xu tin rằng Diên Dận đã nghĩ tới điều này.
Cô ta không ra tay chắc chắn là vì mục đích khác.
Vù!
Trong khi Thiên Xu đang suy nghĩ, một luồng sáng tràn ngập cả điện đường.
Mọi người run rẩy, vội vàng đưa mắt nhìn, lại thấy đôi mắt của bảy pho tượng đều tỏa ra tia sáng, hội tụ trên quan tài thủy tinh!
Cảnh tượng duy mỹ và quỷ dị đến mức nào?
Chương 3595: Tôi muốn các người tới đây
“Đây là gì vậy?”, Diên Dận lặng ngườiThiên Xu cũng phải chú ý.
Những người đứng gần quan tài thủy tinh đều dừng lại nhìn luồng ánh sáng. Với luồng ánh sáng chiếu rọi, quan tài thủy tinh như có sự phản ứng, lập tức phát ra những luồng sáng lấm tấm lúc ẩn lúc hiện, cứ thế một hồi lâu mới biến mất.
Sau đó...
Cạch...Một âm thanh kỳ lạ từ trong quan tài phát ra. Cả đám hết hồn, vội vàng lùi lại.
“Chuyện gì vậy, thi thể trong quan tài không phải là xác sống đấy chứ?”, có người run rẩy hỏi.
“Không thể nào? Đã chết lâu vậy rồi cơ mà sao có thể là xác sống được?”
“Đùa gì chứ...”
Đám đông không tin. Đúng lúc này bề mặt của quan tài thủy tinh hiện ra luồng sáng tròn màu đỏ máu.
Luồng sáng càng lúc càng mạnh và chói mắt. Những người đứng gần phải vội vàng lùi lại.
Có người ý thức được điều gì đó bèn kêu lên: “Không hay rồi mau né đi”.
Đám người Diên Dận, Thiên Xu vội vàng núp sau một bức tượng điêu khắc. Những người khác cũng cuống cuồng làm theo.
Một giây sau...
Bùm...Một cú nổ được tạo ra, những đường đao màu đỏ máu tứ trong quan tài lia ra bốn phía. Có đường cắt vào bức tượng, có đường lẹm vào tường.
Những người núp sau bức tượng may mà không bị dính huyết đao. Những người đứng gần quan tài đã khựng người ngay tại chỗ.
Một lúc sau cơ thể bọn họ bị tách làm nhiều mảnh, rơi xuống đất, chết tức thì. Những người còn sống như hóa đá.
“Sức mạnh gì vậy”, Diên Dận lầm bầm.
“Mẹ kiếp, may mà chưa tới sát, nếu không thì xong đời rồi”, Thiên Xu sợ tới mức lau mồ hôi, mặt tái mét.
Ánh sáng dần biến mất, quan tài thủy tinh một lầm nữa trở về vẻ im lìm.
Nhưng lần này thì không còn ai dám tiếp cận quan tài nữa. Sức mạnh ghê gớm thế kia thì ai dám tới gần.
Đám đông nhìn nhau.
“Phải làm sao đây?”, Thiên Xu nhìn Diên Dận. Diên Dận chỉ im lặng.
Đúng lúc này...Ầm ầm.Cánh cửa của cung điện được đẩy ra.
Tất cả giật mình, quay qua nhìn. Họ trố tròn mắt.
“Thánh...Thánh Quân Diệp Viêm?”, Thiên Xu ngồi phịch ra đất, mặt cắt không ra máu, toàn thân trở nên run rẩy.
“Không hay rồi”, Diên Dận cũng tái mặt, vội núp sau bức tượng điêu khắc.
“Sao lại thế này chứ?”
“Tại sao anh ta...vẫn còn sống?”
“Thất Sát Trận không thể tiêu diệt được ông ta sao?”
Đám đông đứng ngây như phỗng và trố tròn mắt. Diệp Viêm thản nhiên bước tới, điềm đạm nhìn quang cảnh xảy ra bên trong. Cuối cùng hắn dừng lại chỗ vũng máu với thi thể bị chia làm nhiều mảnh và hiểu ra vấn đề.
“Tới đây cả đi”, Diệp Viêm nói.
“Diệp Viêm Đại Nhân, sự việc trước đó đều là chủ ý của Diên Dận và Thiên Xu, chúng tôi thật sự không biết gì cả, mong đại nhân tha tội”, đám đông vội quỳ xuống khấu đầu liên tục. Rõ ràng là họ sợ lắm.
“Các người...”, Thiên Xu bặm môi, tỏ vẻ bất lực.
Sự việc là do hắn lên kế hoạch, hắn biết giờ có cầu xin cũng chết chắc nên dứt khoát lên tiếng: “Diệp Viêm, giờ anh muốn thế nào?”
Diệp Viêm liếc nhìn hắn và nói: “Tôi nói rồi mà các người không nghe thấy sao? Tôi muốn các người tới đây".